Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 Bản tôn trọng sinh

Nước độc đốt người của Thiên Tỉnh đến từ Thâm Uyên, cái cảm giác máu phảng phất muốn thiêu đốt hầu như không còn này thập phần thống khổ, nhưng trong lòng Bùi Nặc lại vô cùng vui sướng.

Khoảng thời gian tích lũy oán hận cùng bất mãn này cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, tận tình trút ra.

Tiền đề là, hắn thật sự có thể trọng sinh.

Trong lúc giằng co cùng Hàn Băng Vũ, mặc dù ngoài mặt hắn lạnh nhạt như không, song nội tâm lại lần thứ tám trăm hỏi hệ thống:“ Lần này ngươi xác định sẽ không có sai lầm?”

Hệ thống lòng đầy tự tin, thành khẩn cam đoan nói:“Yên tâm đi chủ nhân, ta sao có thể sai lầm lần nữa? Ngài chờ trọng sinh nghịch tập lần thứ hai đi.”

Rất tốt.

Tuy rằng nội tâm còn có chút hoài nghi lời hệ thống nói, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể tin tưởng gã.

Cho nên khoảnh khắc nhận lấy nước độc thiêu đốt khi rơi vào Thiên Tỉnh, Bùi Nặc nhắm lại hai mắt, thả lỏng thân thể, mặc cho nước độc tiêu hủy da thịt hắn.

Sau đó, suy nghĩ càng lúc càng rơi vào mơ hồ.

Mấy ngày nay, hắn quá mệt mỏi.

Ngủ đi như vậy, cũng không phải là không thể?

Bùi Nặc không biết mình ngủ say bao lâu, lại lần nữa thức tỉnh, mắt vừa mở ra, ánh vào mi mắt là giường màn thêu hoa phượng vỹ màu màu tím nhạt.

Trước mắt tất cả đều xa lạ.

Bùi Nặc ngồi dậy, nhìn mọi thứ xung quanh.

Phòng ốc sạch sẽ.

Quan trọng nhất là, thân thể hắn nhẹ nhàng thoải mái, sinh lực trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng, bất đồng với phó thân thể suy yếu trước kia.

Quả nhiên là lần thứ hai tân sinh.

Vui sướng trước nay chưa từng có ùa lên trong lòng, không thể tưởng được cái hệ thống kia bình thường có chút ngốc, nhưng lúc mấu chốt vẫn không lừa hắn.

Bùi Nặc xuống giường, ngưng mắt nhìn bàn tay trắng nõn của mình.

Hơi có chút nghi hoặc.

Trước đó hệ thống có nói, hắn sẽ trùng sinh thành con trai của Giang thị ở La Châu, năm nay mới mười bốn tuổi, từ nhỏ nhận hết khi dễ.

Nhưng thân thể trước mắt, hình như…… Có chỗ nào đó không đúng?

Xương cốt vững chắc, vân da rõ ràng, đây không giống cánh tay thiếu niên, ngược lại……

Lòng Bùi Nặc nhất thời nảy lên một cỗ dự cảm không ổn.

Lúc này, có người đẩy cửa bước vào.

Áo đen tóc đen, mắt như sao sớm, tuy rằng chỉ là thiếu niên, nhưng đã có thể thấy được phong tư khuynh đảo muôn vàn nữ tu ngày sau.

Nhìn thấy hắn, trên mặt tràn đầy tươi cười:“Sư tôn đã tỉnh? Đệ tử hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu.”

Bùi Nặc mi tâm nhảy dựng, ánh mắt từ khuôn mặt thiếu niên chuyển dời đến cảnh vật bài trí xung quanh.

Bùi Nặc:“……”

Ta nói vì sao vừa tỉnh lại liền có cảm giác chỗ nào không đúng, ta nói vì sao nơi này nhìn rất quen mắt, ta nói vì sao khối thân thể này lại quen thuộc như vậy.

Đây không phải là Tử Đàn cung sao?

Người trước mắt, không phải là đại đệ tử Diệp Vị Nhiên của hắn sao?

Khối thân thể này, chẳng phải là của hắn sao?

Con trai của Giang thị ở La Châu mẹ gì, hắn đây là trở về quá khứ?

Diệp Vị Nhiên vừa nói một câu, liền phát hiện sư tôn dùng một loại ánh mắt kỳ dị đánh giá gã:“Diệp Vị Nhiên, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Diệp Vị Nhiên sửng sốt, sau đó cung kính hồi đáp:“Đồ nhi năm nay vừa tròn mười bốn.”

Bùi Nặc tính toán, Diệp Vị Nhiên mười bốn tuổi, nói cách khác hắn đã quay về ngàn năm trước?

“Cái kia…… Ta cũng không biết vì sao lại thế này? Theo lý thuyết thì không phải như thế.” Hệ thống đều mau khóc, lần trước gã cũng nói như vậy, do đó có thể thấy năng lực nghề nghiệp của gã quả nhiên không tốt.

Thế nhưng thật vô lý, gã là dựa theo tiểu thuyết mà làm, sao có thể xảy ra sai sót lớn như vậy, một phát trùng sinh đến ngàn năm trước, cốt truyện phải phát triển thế nào đây?

Chủ nhân, ta xin lỗi ngài!

Không nghĩ tới Bùi Nặc ngược lại càng cao hứng:“Như thế rất tốt, ngươi không cần phí công sửa lại cho đúng, cứ như vậy đi.”

Ngàn năm trước, hắn vừa tiêu diệt đối thủ cường thế để đi lên vị trí tông chủ Tử Đàn Tông, đây chính là lúc khí phách của hắn ở đỉnh cao nhất.

Trở về thời khắc huy hoàng, so với cái La Châu khỉ ho cò gáy kia chẳng phải tốt hơn sao?

Huống chi lúc này, hắn còn chưa nhận Lạc Tinh Lỗi làm đồ đệ, Lạc Tinh Lỗi năm nay mới, mới bốn tuổi?

Bùi Nặc mỉm cười, khó có được vẻ mặt ôn hoà hỏi Diệp Vị Nhiên:“Luyện kiếm đến đâu rồi?”

Diệp Vị Nhiên lập tức cúi đầu, mặt đầy xấu hổ:“Đồ nhi bất tài, kiếm còn chưa luyện được.”

Theo lý thuyết gã sẽ bị sư tôn răn dạy một trận, thế nhưng thái độ sư tôn hôm nay lại khác thường, ngược lại vô cùng hòa ái nói:“Tuy rằng Tử Đàn Tông ta lấy kiếm kinh thành lập tông phái, nhưng tuổi ngươi hiện tại vẫn còn nhỏ, không cần phí công vào kiếm thuật, vẫn là nên tạo dựng nền móng cơ bản cho vững chắc.”

Diệp Vị Nhiên chớp chớp mắt, hôm qua sư tôn đâu có nói như vậy.

Hôm qua sư tôn nói:“ Tử Đàn Tông ta lấy kiếm kinh thành lập tông phái, ngươi đi theo bản tôn nhiều năm mà một chiêu kiếm cơ bản cũng học không xong, thật làm bản tôn mất mặt! Về sau ngươi xuống núi hành tẩu, đừng tự xưng là đệ tử của Tử Đàn Tông ta.”

Thế nhưng gã lại không ngốc, thời điểm này nên im lặng cúi đầu là tốt nhất.

Bùi Nặc lại nói:“Hôm nay bản tôn không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi xuống luyện công đi.”

Đuổi đi Diệp Vị Nhiên, Bùi Nặc cẩn thận suy tư một lát, sau đó gọi ra Minh Quang kiếm, ngự kiếm mà đi.

Hệ thống:“Chủ nhân muốn đi đâu?”

“Lạc gia, giết Lạc Tinh Lỗi.” Bùi Nặc thản nhiên nói.

Hệ thống:“…… ”

Hắn hoảng sợ nói:“Chủ nhân, ngài ngàn vạn lần đừng xằng bậy!”

Bùi Nặc nhíu mày:“Xằng bậy?” Hắn từng thề, nếu có thể sống lại, tất cả trở lại một lần nữa, chuyện thứ nhất hắn muốn làm, chính là một kiếm chém chết nghiệt súc kia.

Hôm nay, là cơ hội trời cho.

Nhân lúc cường địch yếu ớt lại không hạ thủ, chẳng phải hắn thật có lỗi với bản thân sao?

“Chủ nhân, ngài trăm ngàn lần không nên xúc động! Ta biết hiện tại ngài rất tức giận, rất muốn giết người, thế nhưng Lạc Tinh Lỗi không thể chết, y là nhân vật mấu chốt nhất của cốt truyện, nếu y chết câu chuyện sẽ không thể diễn biến nữa, thế giới này có khả năng sẽ bị phá vỡ!”

“À.” Bùi Nặc à một tiếng:“Thì liên quan gì tới ta?”

Hệ thống:“……” Chủ nhân quả nhiên là chẳng có chút chủ nghĩa yêu nước thương dân nào, lần này Lạc Tinh Lỗi chết chắc rồi, gã cũng chết chắc rồi, thế nhưng hiện tại lòng chủ nhân tràn ngập phẫn nộ cùng báo thù, muốn khuyên thế nào đây?

Hắn vội vàng tận tình khuyên nhủ:“Chủ nhân, nếu thế giới này phá vỡ thì ngài cũng sẽ chết, ngài liền tạm thời nén giận, chờ đến đúng thời điểm lại giết Lạc Tinh Lỗi được không?”

Bùi Nặc:“Không.”

Hệ thống:“……”

Chủ nhân khuyên như thế nào cũng không thèm nghe, online gấp, đang chờ.

Chủ nhân tựa hồ đã quyết tâm muốn giết Lạc Tinh Lỗi, gã đành bất lực, bởi vì ngoài chuyện có thể trọng sinh cùng biết nội dung truyện ra thì gã không có tác dụng nào khác, chủ nhân, đã ngăn cản không được.

Ngự kiếm theo gió mà bay, tư vị này Bùi Nặc đã lâu không hưởng qua, vừa nghĩ đến tất cả chuyện này là tại ai, lòng hắn liền tràn đầy phẫn nộ.

Một ngày phi hành trăm ngàn dặm.

Không đến một khắc đã tới Lạc gia ở khu vực Hà Đông, hắn ở không trung lượn vòng một lát đã tìm đến Lạc gia.

Bùi Đế Tôn chưa bao giờ đi đại môn, khi hắn từ trên trời giáng xuống, ống tay áo nhẹ chấn, y bào màu thiên thanh lay động, tóc đen nhẹ bay, mi thanh mục tú, tiên tư dạt dào, tựa như tiên nhân trên chín tầng trời giáng xuống.

Đọng ở trong mắt Lạc Tinh Lỗi bé bỏng, chính là cảnh tượng này.

Đó là lúc y cùng với sư tôn gặp mặt.

Cho dù hiện giờ vẫn là một đứa bé, thế nhưng đôi mắt xanh biếc của Lạc Tinh Lỗi vô cùng bắt mắt, Bùi Nặc liếc mắt một cái liền nhận ra y.

Thời điểm hắn tới Lạc gia, Lạc Tinh Lỗi đang một thân một mình ngồi cạnh hồ sen đếm kiến, thấy Bùi Nặc từ trên trời giáng xuống, đôi mắt xanh biếc trong veo lại ngây thơ, hướng về phía Bùi Nặc cười ngây ngô.

Y vừa rụng cái răng, cười lên lộ ra hàm răng thủng một lỗ, thoạt nhìn vô cùng khó coi, không chỉ như thế, y cư nhiên còn nghiêng ngả lảo đảo chạy tới kéo góc áo Bùi Nặc.

Bùi Nặc rút kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro