Chương 5 Bản tôn đã chết
Lạc Tinh Lỗi yên lặng đứng ở cửa, từ góc độ Bùi Nặc nhìn, vừa lúc có thể thấy gân xanh hằn trên tay y.
Lạc Tinh Lỗi nhịn lại nhịn, cũng không dám nói gì Bùi Nặc, đành phải lạnh băng bỏ xuống một câu:“Sư tôn nghỉ ngơi cho tốt!”
Dứt lời liền xoay người đi.
Thanh âm bội phục của hệ thống vang lên trong đầu Bùi Nặc:“Chủ nhân thật lợi hại! Y quả nhiên rất tức giận rất khó chịu!”
Bùi Nặc:“…… Ở thế giới của ngươi, ngươi hẳn là thường xuyên bị bắt nạt?”
“Hả? Vì sao?” Gã đến nay còn chưa gặp qua đồng bọn nào, bất quá ở thế giới hiện thực, gã quả thật thường xuyên bị bắt nạt.
“Bản tôn làm như vậy, không phải để y thống khổ, cũng không phải để cho y nghi kỵ thuộc hạ.”
“Vậy thì vì cái gì?”
Bùi Nặc chỉ cười, không trả lời.
“Đế Tôn, thuốc của ngài đã nấu xong.” Lúc này, một thanh âm rụt rè vang lên.
Lại là chạy tới chỉ nhìn thấy bóng dáng phẫn nộ của Tôn Tọa mà chẳng hiểu mô tê gì – Hà Thuấn Thành.
“Đưa vào đây!” Tâm tình Bùi Nặc rất tốt, nhìn Hà Thuấn Thành với vẻ mặt ôn hoà.
Uống băng liên, Bùi Nặc hỏi:“Lạc Tinh Lỗi phái ngươi đi tấn công Y Các, hiện tại ngươi trở lại, ai trông chừng Y Các? An Thiên Nhiên?”
“A?” Hà Thuấn Thành vừa kinh sợ vừa ngây ngốc, mấy chuyện này, Đế Tôn làm sao biết được?
Bùi Nặc cười:“ Có phải ngươi muốn hỏi, bản tôn như thế nào biết được?”
“Đây là ngươi nói cho bản tôn!”
Hà Thuấn Thành vừa vội vừa bất đắc dĩ:“Ta, ta lúc nào nói qua! Đế Tôn, ngài đừng đùa ta.”
Bùi Nặc cười:“ Tuy ngươi chưa nói, nhưng chủ tử của ngươi sẽ tin sao?”
Hà Thuấn Thành:“……”
Đế Tôn thật đáng sợ, Đế Tôn cầm kiếm đáng sợ, nhưng Đế Tôn không cầm kiếm càng đáng sợ hơn.
Nhưng gã cũng tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn Bùi Nặc:“Đế Tôn rốt cuộc muốn làm gì?”
Bùi Nặc chậm rì rì mở miệng:“Bản tôn muốn ngươi làm một chuyện.”
Hà Thuấn Thành lập tức im miệng:“Tôn Tọa đối với thuộc hạ ân trọng như núi, cho dù người hoài nghi thuộc hạ, thuộc hạ cũng sẽ không……”
Lời thề biểu hiện trung tâm của gã bị một câu của Bùi Nặc đánh gãy:“ Chủ tử của ngươi nói với ta, sau khi đánh hạ Y Các, y sẽ đem Hoàng Nguyệt Lâm thái thành mảnh nhỏ, buộc Diệp Vị Nhiên ăn sống.”
Hà Thuấn Thành:“Cái đó thì liên quan gì tới thuộc hạ?”
Những lời này gã nói rất lạnh lùng, chỉ thấy Bùi Nặc như cười như không nhìn gã, phảng phất hiểu rõ tất cả.
Cái thứ quỷ quái tự xưng là hệ thống nói cho hắn, Hà Thuấn Thành chính là sư đệ của các chủ Y Các Hoàng Nguyệt Lâm, tuy rằng cùng nàng cạnh tranh ngôi vị các chủ, thậm chí bị buộc rời khỏi Y Các, nhưng thực ra trong lòng lại thầm yêu vị sư tỷ này, sau khi Lạc Tinh Lỗi giết Hoàng Nguyệt Lâm, lòng mang oán hận, thậm chí làm phản, tuy rằng gã vẫn chưa tổn thương được Lạc Tinh Lỗi, nhưng cũng khiến thế lực y bị hao tổn.
Gã lập tức xì hơi, miễn cưỡng nói:“Thuộc hạ không tin Đế Tôn đâu, Tôn Tọa sẽ không……”
Bùi Nặc cười lạnh một tiếng:“ Chủ tử nhà ngươi là loại người nào, bản tôn không biết, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?”
Mặt Hà Thuấn Thành nháy mắt xanh lét, Bùi Nặc nhìn hắn, ôn nhu nhẹ nhàng nói:“Ngươi cũng xem qua mạch tượng của ta, ta đã là người sắp chết, muốn làm gì Lạc Tinh Lỗi cũng không được, lúc sắp chết, ta chỉ muốn tìm cho Diệp Vị Nhiên một con đường sống.”
Dứt lời liền cười ảm đạm, bi thương cùng bất đắc dĩ đều nhuốm lên hàng lông mày.
Ánh mắt Hà Thuấn Thành lấp lóe vài cái, rốt cuộc hạ quyết tâm nói:“Được.”
Bùi Nặc đem băng liên uống cạn, Hà Thuấn Thành liền lui xuống.
Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ nói:“Thì ra chủ nhân làm nhiều chuyện như vậy là vì muốn cứu Diệp Vị Nhiên! Chủ nhân thật thông minh!” Tuy rằng theo cốt truyện, Diệp Vị Nhiên sẽ chết sau khi chủ nhân trọng sinh, sau này chủ nhân đắc đạo lại khôi phục hình hài cho gã. Nhưng nếu chủ nhân muốn cứu cũng không nhất thiết phải dựa theo cốt truyện, dù sao Diệp Vị Nhiên cũng chỉ là nhân vật nhỏ, không ảnh hưởng đến cốt truyện.
Bùi Nặc:“…… Nói vậy ngươi cũng tin, hắn ngu ngươi cũng ngu theo?”
Hệ thống:“Cái gì?”
“Chủ nhân, ngài không phải muốn cứu Diệp Vị Nhiên? Vậy, vậy ngài muốn làm gì?”
“Không phải ngươi nói Diệp Vị Nhiên còn có thể chống đỡ một lát sao? Vậy cho hắn chống đỡ một lát đi, bản tôn cứu hắn sau. Việc cấp bách hiện tại là đối phó với súc sinh kia.” Bùi Nặc mỉm cười, tươi cười tràn đầy âm u.
Tôn Tọa hôm nay tâm tình không tốt.
Toàn bộ Tử Đàn Điện đều có thể cảm nhận được áp suất thấp của Vô Cực Tiên Tôn, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.
“Khởi bẩm Tôn Tọa, Ỷ La tiên tử cầu kiến.” Có thị nữ đến báo.
Ngón tay Lạc Tinh Lỗi hơi kiềm hãm, cuối cùng nói:“Tuyên!”
Hàn Băng Vũ đi đến, tiến vào điện liền quỳ xuống:“Bái kiến Tôn Tọa.”
Tất cả mọi chuyện đều là kế ly gián do sư tôn châm ngòi, thời điểm này mình hẳn nên đối xử với Hàn Băng Vũ như bình thường, bằng không chẳng phải khiến sư tôn được như ý?
Lạc Tinh Lỗi nghĩ như vậy, nhưng lại không thể khống chế nội tâm nôn nóng cùng lửa giận của mình, nhất là vừa nhìn thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của Hàn Băng Vũ, trong đầu không tự chủ được sẽ hiện lên hình ảnh thân mật ngày đó tại tẩm điện sư tôn.
Vì thế y lạnh lùng nói:“Đứng lên đi.”
Nữ nhân mẫn cảm nhất, huống chi Hàn Băng Vũ lại một lòng mến mộ Lạc Tinh Lỗi, nàng vội vàng giải thích:“Tôn Tọa, hôm nay ta với Đế Tôn chỉ là……”
“Đủ rồi!” Lạc Tinh Lỗi không kiên nhẫn quát bảo ngưng lại, tiện đà phát hiện ngữ khí của mình không ổn, lại hòa hoãn nói:“Bản tôn biết ngươi sẽ không phản bội, ngươi không cần lưu ý.”
Hàn Băng Vũ nghe vậy chẳng những không có cảm giác an ủi, ngược lại càng trở nên bất an, khẽ cắn môi, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng Lạc Tinh Lỗi:“Thuộc hạ xin hỏi Tôn Tọa, vì sao Đế Tôn vẫn chưa chết?”
Lạc Tinh Lỗi nhíu mày, hốt nhiên cảm thấy không vui:“Việc này không cần ngươi quản, làm tốt chuyện của mình là được!”
Hàn Băng Vũ không lùi bước, cố chấp nói:“Xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, Đế Tôn chấp chưởng Tử Đàn Tông ngàn năm, căn cơ thâm hậu. Nay Tôn Tọa đại nghiệp chưa ổn, nhân tâm chưa vững, nếu để người ngoài biết Đế Tôn vẫn chưa chết sẽ sinh ra rắc rối, để Đế Tôn sống chính là đại họa, xin Tôn Tọa cân nhắc, diệt cỏ tận gốc mới là thượng sách.”
Lúc này Lạc Tinh Lỗi đã nổi giận thật sự:“Bản tôn nói không cần ngươi quản, nghe không hiểu sao!”
Dứt lời vung tay lên, Hàn Băng Vũ liền có cảm giác thân thể bị một cỗ lực lượng lớn va chạm, bay ra ngoài điện, ngã xuống bên ngoài ba mét.
Trước mặt thị nữ cùng thủ vệ ở bên ngoài, Hàn Băng Vũ chật vật bò lên, lau vết máu bên khóe môi.
Tôn Tọa thanh âm nhàn nhạt vang lên:“Hàn Băng Vũ hành xử bất kính, phạt diện bích ba ngày.”
Hàn Băng Vũ khom mình:“Tạ Tôn Tọa.”
Bộ dáng nàng chật vật không chịu nổi, thế nhưng ánh mắt lại kiên định, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Vừa nhắc tới Đế Tôn, Tôn Tọa lại trở nên không giống mình, nếu không diệt trừ Đế Tôn, tất sẽ thành đại họa.
Lạc Tinh Lỗi khó chịu một đêm, không biết là giận chính mình hay là giận sư tôn và Hàn Băng Vũ, nhưng qua ngày hôm sau lại mỉm cười xuất hiện ở đầu giường Bùi Nặc.
Bất quá, sự tình đều đã xong, Đế Tôn mới không rảnh quan tâm y.
Do đó Bùi Nặc chỉ mở to mắt lười biếng nhìn y một cái, lật lật thân, lại lần nữa đi ngủ.
Lạc Tinh Lỗi ở bên giường ngưng mắt nhìn dung nhan khi ngủ của hắn hồi lâu, nhịn không được vươn tay sờ mái tóc khô héo của sư tôn, ôn nhu nói:“Sư tôn, ta đã tìm thấy phương pháp tục mệnh cho ngài, ngài chờ một chút, tất cả đều sẽ tốt.”
Bùi Nặc vừa nghe y nói, lòng thầm hô không ổn.
Hắn đã chết rồi sờ sờ sống lại, sống hay chết đều như nhau, tiểu tử này còn tìm biện pháp vì hắn tục mệnh? Nếu trước đó có cơ hội sống lại, hắn sẽ cùng y lá mặt lá trái một phen, thế nhưng đã được hệ thống cam đoan, hắn không muốn tiếp tục ở bên cạnh tiểu tử này.
May mà kế hoạch cũng không kéo dài quá hai ngày.
Ngày tháng vô vị thoáng qua, hai ngày này, phần lớn thời gian Bùi Nặc đều ngủ, làn da của hắn dần mất đi sáng bóng, hình dung tiều tụy, khoảng cách đến ngày đại nạn, chỉ sợ cũng không xa.
Trong lòng Lạc Tinh Lỗi lo âu, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu hiện gì.
Thẳng đến khi thuộc hạ đến báo:“Khởi bẩm Tôn Tọa, Thiên tháp có biến!”
Lạc Tinh Lỗi phút chốc biến sắc, vội vã đứng lên, khiếp sợ nói:“Cái gì!”
Hắn vung ống tay áo lên, một khắc đều chờ không kịp, trong giây lát đã bay đến Thiên tháp ngoài ngàn dặm.
Thiên tháp được hắn xây dựng dựa vào bí tịch thời thượng cổ, ngày ngày đêm đêm cung cấp linh lực nuôi dưỡng, một khi hoàn thành, y có thể mượn lực lượng của thiên tháp, phi thăng hưởng trường sinh, không ngờ hiện tại lại xảy ra chuyện.
Nhưng chung quy y vẫn tới chậm một bước, lúc y tới, Thiên tháp cao ngàn trượng đã ầm ầm sụp đổ, vô số linh lực tồn trữ bên trong cuồn cuộn trào ra như nước lũ.
Với nhãn lực của y, chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn ra mấu chốt xây dựng Thiên tháp là thiên linh thạch, đã bị người thay đổi thành linh thạch khác nhằm nghịch chuyển trận pháp, một khi trung tâm có sai lầm, tất cả đều sẽ thất bại trong gang tấc.
Rốt cuộc là ai đã lén thay đổi linh thạch?
Sắc mặt Lạc Tinh Lỗi trở nên thâm trầm, rất ít người có tư cách tiếp xúc với trung tâm, có điều giải quyết dấu vết sạch sẽ như vậy, muốn điều tra ra là ai cũng không dễ dàng, thế nhưng y nghĩ, người sai sử là ai, không cần hỏi cũng biết.
Hàn Băng Vũ nói không sai, sư tôn quả nhiên là đại họa.
Lạc Tinh Lỗi bất chấp mặt đất đầy hỗn loạn, lại lần nữa trở về tẩm điện giam giữ Bùi Nặc.
Thế nhưng chờ đợi y, chỉ là căn phòng rỗng tuếch.
Cấm chế của y bị phá giải?
Chỉ cần thấy dấu vết, Lạc Tinh Lỗi liền sáng tỏ người đến là ai.
Sắc mặt y nhất thời đại biến, so với lúc biết Thiên tháp xảy ra chuyện còn khó coi hơn.
Lời Hàn Băng Vũ nói còn rõ ràng trước mắt “Đế Tôn sống hậu hoạn vô cùng, diệt cỏ tận gốc mới là thượng sách.”
Bùi Nặc nhìn nước giếng đen tối trước mắt, trên mặt không có thần sắc lo sợ, ngược lại tâm tình rất tốt cười nói:“ Sống ở Tử Đàn Tông nhiều năm như vậy, bản tôn ngược lại không nghĩ tới nơi chung thân của mình lại là nơi này.”
Thiên Tỉnh, là nơi xử trí nghiệt đồ tội ác tày trời ở Tử Đàn Tông, nước trong Thiên Tỉnh chính là nước độc đến từ Thâm Uyên, chỉ cần lây dính một chút thì sẽ bị hòa tan sạch sẽ trong khoảnh khắc, ngay cả sợi tóc cũng không lưu lại.
Hàn Băng Vũ ngưng trọng sắc mặt, cúi đầu xuống:“Băng Vũ là đệ tử Tử Đàn Tông, bất kính với Đế Tôn thì có chết ngàn lần cũng chưa hết tội, chỉ là Tôn Tọa đối với ta ân trọng như núi, Đế Tôn sống ngày nào, Tôn Tọa sẽ không được yên bình ngày đó. Sau khi Đế Tôn đi, Băng Vũ tất sẽ tự sát để tạ tội với Đế Tôn.”
Tâm tình Bùi Nặc lại rất tốt:“Đều theo ý ngươi đi, dù sao thân thể bản tôn cũng đã tàn tạ, ngươi muốn làm gì cũng không phản kháng được.”
Lúc sắp chết, hắn cười không hề tuyệt vọng hay sợ hãi, ngược lại như gió mát trăng thanh, tươi đẹp say lòng người.
Hàn Băng Vũ nhiều lần chứng kiến khí thế của Đế Tôn khi giết ma tu, lại chưa bao giờ nhìn thấy dáng bộ bình thản ung dung, nụ cười ấm áp tựa gió xuân của hắn.
Khó trách…… Tôn Tọa sẽ bị mê hoặc đến mức nhập ma.
Nàng bất chấp, thò tay liền muốn đẩy Đế Tôn vào giếng, kết quả cánh tay vừa vươn ra liền cứng lại.
Có người dùng kiếm đâm vào giữa lưng nàng.
Nàng không thể tin quay đầu lại, thấy chính là dung nhan lạnh băng của Tôn Tọa
Nàng giật giật môi, định nói gì đó, Tôn Tọa lại lập tức huy động Thương Khung kiếm, phá hủy sự sống cuối cùng trong cơ thể nàng.
“A! Nếu Hàn Băng Vũ chết! Cốt truyện sau này sẽ thế nào?” Đây là tiếng kêu của hệ thống ngu ngốc.
Thân thể Hàn Băng Vũ cứng đờ, ngã xuống đất, Lạc Tinh Lỗi lại không liếc nhìn nàng một cái, y thu hồi Thương Khung kiếm, muốn đi ôm Bùi Nặc.
Nhẹ nhàng nói:“Sư tôn, cẩn thận một chút.”
Bùi Nặc cười lạnh một tiếng:“Đừng dùng tay bẩn của ngươi chạm vào ta!”
Lạc Tinh Lỗi ngưng trệ, nhẹ nhàng nói như cũ:“Sư tôn, ta không chạm vào người, vậy người cẩn thận chút, nước Thiên Tỉnh rất độc.”
“Cho dù bị nước độc hòa tan, hồn phi phách tán, cũng tốt hơn là nhìn thấy ngươi! Lạc Tinh Lỗi, đời này chuyện bản tôn hối hận nhất chính là nhận ngươi làm đồ đệ, hôm nay ta muốn chết đi thật sạch sẽ, ngay cả sợi tóc cũng không muốn lưu lại cho ngươi. Nếu có kiếp sau, chỉ mong chúng ta không bao giờ gặp lại!”
Nói rồi, dưới sắc mặt trắng bệch của Lạc Tinh Lỗi, Bùi Nặc nhấc chân nhảy vào bên trong Thiên Tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro