Chương 4 Dương mưu của bản tôn
Gã quả nhiên là ngây thơ!
Vì thế gã thành khẩn hứa hẹn cùng cam đoan:“Chủ nhân, ngài làm đúng! Từ nay về sau ngài quyết định cái gì ta đều ủng hộ, tuyệt không hai lời! Cho dù tương lai y sẽ bị ngài giết, thế nhưng y đáng giận như vậy, ngược đãi một trận cũng tốt.”
Bùi Nặc thoáng nhướn mi:“Tương lai? Tương lai gì?”
“Chính là về sau ngài sẽ trọng sinh! Sau khi trọng sinh ngài lần nữa tu luyện thành cường giả, liền tìm Lạc Tinh Lỗi báo thù. Đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng y vẫn là bại bởi ngài, chết dưới kiếm của ngài.”
Bùi Nặc:“Chuyện tương lai của bản tôn, làm sao ngươi biết?”
“Trong sách có…… A !” Hệ thống lúc này mới phát giác mình lại nói nhiều, vội vã ngậm miệng lại.
Nhưng Bùi Nặc lại không muốn buông tha gã:“Trong sách có, sách gì?”
“Cho nên nói, tất cả mọi chuyện đều chỉ là một quyển sách sao?”
Sau khi biết hết mọi chuyện từ hệ thống, Bùi Nặc phát ra một tiếng thở dài xa xăm.
“Chủ nhân……” Hệ thống muốn an ủi hắn, bất đắc dĩ lại không có lời nào để an ủi.
Bất kể là ai, biết được chính mình chẳng qua chỉ là nhân vật trong sách, tâm tình đều sẽ suy sụp, thậm chí là cam chịu thôi.
“Cho nên nói, bản tôn quả thật có thể trọng sinh sao?” thanh âm của Bùi Nặc ngược lại tràn ngập sức sống, cõi lòng đầy hy vọng hỏi.
“Hả? Chính là như thế.”
Là gã suy nghĩ nhiều, đối với Bùi Nặc mà nói, cho dù chính mình chỉ là một nhân vật trong truyện, so với chết cũng đều tốt hơn.
Hôm nay, gió mát từng cơn, thời tiết thật tốt.
Bùi Nặc ngồi dưới tán cây hoa đào, xem hoa đào hồng nhạt bay bổng theo gió. Trên núi không có ngày tháng, tại Tử Đàn Sơn, chỉ cần nguyện ý, bốn mùa đều như một mùa.
Hắn rất thích hoa đào, mấy cây hoa đào này là ba mươi năm trước chính tay hắn vun trồng, hiện thời hoa đào như cũ, còn người lại không.
Hà Thuấn Thành ở bên cạnh chẩn bệnh cho hắn, con mắt cũng không dám nhìn hắn, nói đến nói đi vẫn là lý do muôn thuở:“Đế Tôn bị trọng thương chưa lành, vẫn là không thích hợp lao động vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải.”
Nghe gã nói, Bùi Nặc không chớp mắt, cũng không nói tiếng nào.
Hiện tại lá gan Hà Thuấn Thành đã lớn hơn một chút, gã vụng trộm nhìn sườn mặt thanh nhã vô song của Đế Tôn, nói:“Bây giờ ngài cũng không nhớ ra cái gì sao?”
Những lời này quả thật vô nghĩa! Đương nhiên là mất trí nhớ, bằng không Đế Tôn còn có thể hiền lành ngồi ở đây sao?
Sớm đã cùng Tôn Tọa đánh đến long trời lở đất rồi.
Không ngờ nghe gã nói, Bùi Nặc không kiên nhẫn quay đầu lại, nói với gã:“Bản tôn đã không còn mất trí nhớ! Cút!”
Hà Thuấn Thành:“…… !” Phải chăng gã nghe nhầm? Đế Tôn vừa nói gì?
Lúc này Tôn Tọa đi tới, tâm tình có vẻ rất tốt:“Sư tôn! Ta vừa mới làm bánh hoa đào, người nếm thử.”
Phía sau thị nữ mặc áo màu vàng nhạt nơm nớp lo sợ bưng đến một khay điểm tâm, đặt ở trên bàn đá.
Hà Thuấn Thành hiện tại đã hoàn toàn không hiểu, Tôn Tọa trước kia cũng xuống bếp làm đồ ăn cho Đế Tôn, bất quá khi đó đều sai gã điều chế độc dược bỏ vào, hôm nay……
Đây là muốn làm gì?
Bùi Nặc nhìn bánh hoa đào trên bàn, nét không kiên nhẫn trên sắc mặt vẫn chưa tán đi, tiện tay vung lên, khay bánh trên bàn bị ném vỡ, mảnh vỡ gốm sứ rải đầy đất.
Hà Thuấn Thành sửng sốt, thị nữ bên cạnh theo bản năng quỳ xuống.
Lạc Tinh Lỗi hơi nhíu mày:“Sư tôn, hôm qua người không phải nói cho ta cơ hội sao?”
Bùi Nặc xoay người, châm chọc nhìn y:“Bản tôn nói cho ngươi cơ hội, cũng không nói muốn tiếp nhận ngươi. Bản tôn còn tưởng ngươi có bản lĩnh gì lớn? Hóa ra…… chỉ như vậy.”
Bị chê cười một trận, Lạc Tinh Lỗi vẫn không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười cười.
Thái độ như vậy, mới là bình thường.
Lúc này mới giống sư tôn, giống như hôm qua quả thật khiến y tay chân vô thố.
Vì thế y vui vẻ nói:“Bên ngoài gió lạnh, ta dìu sư tôn trở về!”
Hà Thuấn Thành cảm thấy Tôn Tọa cùng Đế Tôn nói chuyện có hơi lạ, ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Tôn Tọa một tay ôm Đế Tôn lên, chân hướng tẩm điện di chuyển.
Thế giới quan của Hà Thuấn Thành nháy mắt bị vỡ nát!
Tôn Tọa quay đầu, liếc gã một cái, phân phó:“Ngươi đem tiên phẩm băng liên nấu cho tốt, rồi đưa lên đây.”
Từ đại phu trở thành đầu bếp, Hà Thuấn Thành ở hiệu thuốc của mình nấu canh, cảm giác vẫn khó tin như cũ.
Vừa rồi gã nhìn thấy cái gì?
Tôn Tọa ôm Đế Tôn?
Hà Thuấn Thành nhịn không được vỗ đầu mình một chút, liền nghe thấy “Két” một tiếng, có người đẩy cửa bước vào.
Váy dài xanh biếc, tóc dài đen nhánh, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp yểu điệu, nhất tiếu khuynh thành.
“Thuấn Thành? Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi ở Y Các đốc chiến sao?”
“Tôn Tọa có chuyện quan trọng, gọi ta trở về gấp.” Hà Thuấn Thành ỉu xìu nói.
“Chuyện quan trọng?” Nữ tử hơi sửng sốt:“Ngươi đang nấu cái gì? Băng liên tiên phẩm? Tôn Tọa xưa nay không phải không ăn mấy thứ này sao?”
“Này……” Hà Thuấn Thành nhất thời ấp a ấp úng, gã có nên nói cho Hàn Băng Vũ biết sự tình không?
Thế nhưng Tôn Tọa từng dặn dò, nếu để lộ ra tiếng gió nào, tất giết không tha! Huống chi, chuyện Đế Tôn quả thật nghe mà rợn cả người, gã bây giờ cũng không hiểu đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì.
Nhìn gã ấp a ấp úng, ánh mắt Hàn Băng Vũ lóe lên một tia sáng tỏ:“Mấy ngày nay ta nghe thị nữ nói, trong tẩm điện Tôn Tọa cất giấu một người, yêu quý vô cùng, ai cũng không được nhìn thấy, ban đầu ta chỉ xem đó là lời đồn, bây giờ hóa ra là sự thật. Ta ngược lại là muốn nhìn, người Tôn Tọa cất giấu, đến cùng có hình dáng gì!”
Dứt lời, liền chuyển thân đi.
Mặc cho Hà Thuấn Thành ở phía sau gọi lại, cũng không màng tới.
Xong xong!
Nhớ đến bản tính thường ngày của vị đồng nghiệp này, Hà Thuấn Thành có cảm giác khó ở, nhìn băng liên tiên phẩm vừa nấu chín, cắn chặt răng.
Bên trong tẩm điện.
Suối lượn quanh khe núi, chuông nhỏ khẽ vang.
Âm thanh đàn sáo lượn lờ vang vọng bên trong điện.
Lạc Tinh Lỗi một thân bạch y tựa tuyết, tiếng đàn nhẹ nhàng như nước chảy, ngón tay y tấu đàn mang theo linh lực, khiến cho tiếng đàn mờ mịt, vô cùng dễ nghe.
Chỉ là……
Bùi Nặc thân mình tựa trên giường trúc, thon dài cánh tay dựng lên, thế nhưng lại ngủ gà ngủ gật.
Tiếng đàn đình chỉ, Lạc Tinh Lỗi nhìn sư tôn ngủ say sưa, nhịn không được nhếch môi cười.
Thời gian trôi như vậy, cũng không có gì là không tốt, chỉ tiếc chung quy là hoa trong gương trăng trong nước, giây lát đã lướt qua.
Lạc Tinh Lỗi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bùi Nặc, cúi xuống, đang muốn tại trán hắn rơi xuống một nụ hôn.
Lúc này bỗng nhận được tin tức cấp dưới truyền âm từ ngàn dặm, y khẽ cau mày, vẫn là ngừng việc hôn môi sư tôn, xoay người ra cửa.
Hắn chân trước mới vừa đi, sau lưng Bùi Nặc liền mở ra hai mắt, ánh mắt thanh minh, nào có nửa điểm buồn ngủ.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, Bùi Nặc chợt ngưng mắt.
Lạc Tinh Lỗi ở ngoài cửa bố trí trận pháp, người có thể giải trận pháp của y trong Tử Đàn Tông cũng không có nhiều.
Lúc này, có người phá cửa mà vào, váy xanh tóc đen, dung nhan diễm lệ.
Nhìn thấy Bùi Nặc, hoa dung thất sắc:“Đế Tôn?”
Hệ thống liên tiếp thét chói tai trong đầu Bùi Nặc:“A a a a! Là Hàn Băng Vũ! Là Hàn Băng Vũ!”
“Nàng là Ỷ La tiên tử, cấp dưới của Lạc Tinh Lỗi, dung mạo như tiên nữ, tâm lại như ác quỷ, vẫn đều yên lặng thầm mến Lạc Tinh Lỗi, chuyên môn giúp Lạc Tinh Lỗi làm chuyện xấu, sau này bị ngài trọng sinh giết chết! Chủ nhân ngàn vạn lần phải cẩn thận, nữ nhân này không chỉ có pháp thuật cao cường còn rất lợi hại!” Vừa thấy một nhân vật trong truyện, hệ thống vội vội vàng vàng phổ cập khoa học cho Bùi Nặc.
Lại hoàn toàn quên, đây là người của Tử Đàn Tông, Bùi Nặc há lẽ nào không biết!
“Bản tôn biết.” Bùi Nặc lại là cười, tươi cười pha lẫn hương vị không nói nên lời.
Hệ thống tức khắc có dự cảm không tốt.
Nhìn thấy Đế Tôn đã chết lại xuất hiện trước mặt nàng, lại là mỹ nhân bị Tôn Tọa kim ốc tàng kiều trong lời đồn, có thể thấy nội tâm Hàn Băng Vũ kinh hãi thế nào.
“Ngài làm sao?”
Hàn Băng Vũ vừa mở miệng, liền thấy Đế Tôn ở trên giường trúc xoay người, thế nhưng muốn rớt xuống.
Thân thể hành động trước suy nghĩ, Hàn Băng Vũ tiến lên đúng lúc đỡ Đế Tôn.
Bùi Nặc thân thể vô lực, đem tay vòng quanh người nàng, tư thế hai người, vô cùng ái muội.
“Đế Tôn?” Hàn Băng Vũ ngày thường hiếm có cơ hội ở chung với Đế Tôn như vậy, xấu hổ đến mức cổ đều đỏ.
Lời còn chưa dứt, cánh môi mềm mại của Đế Tôn đột nhiên nhẹ nhàng phớt qua đôi má lạnh như băng tuyết của nàng, nàng hơi rùng mình, nhanh chóng phản ứng nhìn về phía đại môn, quả nhiên thấy thân ảnh quen thuộc của Tôn Tọa.
Thần sắc Lạc Tinh Lỗi rất bình thản, thế nhưng nàng lại thấy trong đó lấp lóe vài tia sát khí.
Vì thế nàng nhanh chóng buông Bùi Nặc ra, hướng Lạc Tinh Lỗi quỳ xuống, hành lễ:“Tôn Tọa?”
Lạc Tinh Lỗi trầm giọng:“Ai khiến ngươi vào đây! Cút đi!”
Hàn Băng Vũ hốc mắt hơi đỏ, vẫn cúi đầu như cũ, nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi nàng đi, Lạc Tinh Lỗi nhìn Bùi Nặc lười biếng ngồi ở chỗ kia, hơi mím môi:“Sư tôn, chơi vui không?”
Bùi Nặc lắc đầu, vẻ mặt buồn cười:“Chơi cái gì? À, ngươi nói đến nữ thuộc hạ kia? Ngươi hiểu lầm, vừa rồi bản tôn đứng không vững, nàng tốt bụng đến đỡ ta mà thôi.”
Mỗi một câu nói của hắn, sắc mặt Lạc Tinh Lỗi liền khó coi thêm một phần.
Cuối cùng, y trừng Bùi Nặc:“Sư tôn muốn làm cái gì, người cho rằng ta không biết sao?”
Bất quá là kế ly gián mà thôi.
Mặt Bùi Nặc tràn đầy vô tội cùng buồn cười nhìn y:“Bản tôn chưa nói cái gì hết.”
Ngươi có bản lĩnh, không cần ghen ghét! Ngươi có bản lĩnh, không cần nghi kỵ cấp dưới! Ngươi có bản lĩnh, không cần cùng cấp dưới bất hòa!
Đế Tôn Bùi Nặc tung hoành Tiên đạo giới ngàn năm, quang minh lỗi lạc, không sử dụng âm mưu quỷ kế, hắn dùng, toàn bộ đều là dương mưu.
Dương mưu khiến ngươi biết rõ đó là cạm bẫy, nhưng cũng không thể không nhảy vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro