Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20 Bản tôn tu là vô tình đạo

Bùi Nặc không đếm xỉa tới hắn, người ta đang bận rộn giáo huấn đệ tử kia kìa?

“Hóa ra lại thích làm anh hùng xông lên, ngươi là ngu? Hay là ngốc?”

“Rốt cuộc là dẫn dắt đệ tử như thế nào, trận pháp đâu? Loạn thành một đoàn.”

“Ngươi như vậy còn dám chủ động xin dẫn dắt đệ tử đi thăm dò di tích, ngươi đảm đương được sao?”

Đế Tôn mắng đồ đệ đã, sau đó mới quét mắt về phía đám đệ tử rơi rụng tan tác sau lưng:“Những đệ tử khác đâu?”

Đệ tử dẫn đội Thiên Yêu Tông xấu hổ:“Đệ tử bất tài, có mấy sư huynh đệ lúc Sơn Hải Thú xông ra đã bị xơi tái, còn lại thì bị tách ra. Đệ tử đã phát ra tín hiệu, rất nhanh sẽ có thể tụ tập cùng một chỗ, xin Đế Tôn chớ lo lắng.”

Bởi vì là con nhà người ta, nên Bùi Nặc cũng không nói gì, thế nhưng sắc mặt kia, rõ ràng chính là đang nói, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!

Đệ tử Thiên Yêu Tông vùi đầu càng thấp.

Vốn sư tôn ở trong này, hẳn là do sư tôn chủ trì, thế nhưng Diệp Vị Nhiên thấy biểu tình sư tôn tràn đầy không vui, chủ động quan tâm nói:“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Các ngươi sao lại chọc trúng con Sơn Hải Thú kia.”

Đệ tử dẫn đội đáp:“Chúng ta đang thăm dò tung tích của thượng cổ di tích, vừa phát hiện một chút manh mối, liền gặp quái thú này. Nhưng nghĩ đến trân bảo di tích đều sẽ có yêu thú thủ hộ, nên mới nghĩ di tích đã cách chúng ta không xa!” Trong mắt gã lóe qua một tia tham lam, song lại nghĩ có Đế Tôn ở đây, cho dù có di tích cũng không tới phiên bọn họ, lại không cam lòng cúi đầu.

Thấu hiểu lòng người Diệp Vị Nhiên lại nhìn Bùi Nặc:“Sư tôn, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?”

Bùi Nặc nhướn mi:“Ngươi nghĩ vì sao bản tôn lại đến đây? Là vì không yên lòng ngươi, cho nên lặng lẽ đi theo phía sau bảo hộ?”

Diệp Vị Nhiên:“……” Gã thật đúng là nghĩ như vậy, bất quá nếu nói ra sư tôn lại mắng gã tự mình đa tình.

Đế Tôn nói dối không nháy mắt:“Bản tôn chỉ là hoài nghi di tích thượng cổ này xuất hiện có chút kỳ quái, cho nên mới đến điều tra. Quả nhiên là như vậy, nơi này, không có di tích thượng cổ nào cả.”

Một câu của hắn khiến mọi người khiếp sợ, bọn họ nỗ lực chiến đấu lâu như vậy là vì thượng cổ di tích, hiện tại lại nói cho bọn họ đây là hàng giả? Làm sao có thể?

Nhưng những lời này là từ Đế Tôn nói, lại khiến bọn họ không thể không tin.

“Vừa rồi các ngươi cũng thấy được Sơn Hải Thú, nếu không có bản tôn, lấy tu vi các ngươi sao có thể ngăn cản được, huống chi trong Long Nha Cốc không chỉ có một con Sơn Hải Thú. Nơi này cũng không bất cứ di tích nào, hết thảy đều là gian kế của Ma đạo, muốn dẫn Tiên đạo đệ tử đến, sau đó dùng yêu thú tiêu diệt. Mà tất cả moi việc, chính là điềm báo Ma đạo muốn quy mô tấn công Tiên đạo chúng ta. Nơi này đã không phải nơi ở lâu, Diệp Vị Nhiên, ngươi phụ trách triệu tập đồng đạo, bảy ngày sau rời khỏi Long Nha Cốc. Mà ngươi.” Hắn nói với đệ tử dẫn đội Thiên Yêu Tông:“Nhanh chóng truyền tin cho Miểu Tâm Tiên Tôn, bảy ngày sau, tại Tử Đàn Sơn, bản tôn mời các vị Tiên Tôn cùng nhau thương lượng đối sách!”

Tuy rằng tất cả mọi chuyện xác thật đều là âm mưu của Nguyệt Ma Tôn không sai, thế nhưng cái gì mà Ma đạo muốn tổng tiến công Tiên đạo, toàn là Bùi Nặc tự biên tự diễn.

Đạo bất đồng mưu bất hợp, Ma đạo hoành hành đã lâu, hắn là cảm thấy đây chính là thời điểm tiêu diệt bọn họ.

Về phần trục xuất hệ thống, trăm năm trôi qua còn không có kết quả, ngược lại còn trúng kế của Nguyệt Ma Tôn, suýt nữa táng mạng tại Long Nha Cốc, xem ra là khó có thể trục xuất, chỉ có thể tạm để đó.

Chỉ là…… Lưu lại thứ này, quả thật khiến lòng hắn có chút bất an.

“Chủ nhân, chính xác là ngài muốn làm gì?”Lời này của Bùi Nặc có thể gạt được Tiên đạo đệ tử, lại không lừa được hệ thống, nhưng lại làm gã hiểu sai lệch.

Hồ nghi nói:“Có phải ngài lại có ý định trục xuất ta phải không! Vì sao lại đối với ta như vậy!”

Bùi Nặc:“Đương nhiên không phải, bản tôn đã buông tay. Bởi vì phát hiện…… Trục xuất ngươi so với để ngươi tồn tại còn mệt hơn. Chỉ là, sự tồn tại của ngươi khiến bản tôn có chút bất an, sợ ngươi tự nhiên lại đem bản tôn trọng sinh lần nữa.”

Hóa ra chủ nhân lo lắng là vì cái này, hệ thống ỉu xìu nói:“Ngài yên tâm, sẽ không. Sự vật phát triển đều có quy luật chung, ta không thể phạm quy, tùy tùy tiện tiện làm ngài trọng sinh. Ngài muốn trọng sinh cũng chỉ có thể dựa theo cốt truyện là bị Lạc Tinh Lỗi giết. Ta vốn cho rằng khả năng này không thể xảy ra, thế nhưng nếu Lạc Tinh Lỗi không chết, tất cả đều có thể xảy ra.”

Bùi Nặc:“…..!”

Hắn âm trầm nói với hệ thống:“Ngươi rất lợi hại.”

Hệ thống không rõ ràng lắm:“Cái gì?”

Bùi Nặc nói:“Ta vốn đã không muốn giết Lạc Tinh Lỗi, nhưng bị ngươi nói như vậy, tâm muốn giết y lại bắt đầu rục rịch.”

Hệ thống:“……” Tiểu Lạc Lạc, ta không phải cố ý.

Bảy ngày sau, Long Nha Cốc mở cửa.

Được Bùi Nặc phân phó, tất cả các đệ tử của Tiên đạo giới đều dẹp đường hồi phủ.

Bùi Nặc dẫn dắt đám đệ tử trong tông trở về Tử Đàn Tông, đối với việc vì sao Đế Tôn lại mang theo đệ tử trở về, tuy rằng mọi người vô cùng ngạc nhiên, thế nhưng cũng chẳng có lòng dạ để ý chuyện này.

Bởi vì lúc này có một chuyện càng khẩn cấp hơn.

Tiểu đệ tử của Đế Tôn, Lạc Tinh Lỗi đã trở lại.

Tiểu đệ tử này một trăm năm trước chết đi vẫn là nỗi đau trong lòng Đế Tôn, là nốt chu sa trên ngực, là bạch nguyệt quang trong mắt.

Kết quả cách một trăm năm, đồ đệ đã chết trong lời đồn bỗng nhiên sống lại, lại lần nữa trở về Tử Đàn Tông.

Tuy rằng chư vị trưởng lão trong tông đã nghiệm chứng qua thân phận của y, nhưng cuối cùng có phải thật hay không, còn xem Đế Tôn quyết định thế nào.

Lúc Bùi Nặc nhận được bẩm báo, vẻ mặt ngạc nhiên.

Mấy ngày sau, tại phòng nghị sự, hắn một lần nữa gặp được Lạc Tinh Lỗi.

Vẫn là một thân áo đen, mặt nạ sắt, toàn thân được bao bọc cẩn mật, kín không kẽ hở như trước.

Nhìn thấy Bùi Nặc, y hơi cúi đầu, thái độ khiêm cung như trước.

Bùi Nặc tỉ mỉ đánh giá y, vẻ mặt khó lường.

Hệ thống đã nhịn không được muốn che mắt, gã không cần phỏng đoán cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh những gì.

A a a lấy trình độ ác độc của chủ nhân, khẳng định kế tiếp sẽ công bố là có đồ vô sỉ giả mạo tiểu đồ đệ của hắn với âm mưu làm loạn, sau đó một kiếm chém chết Lạc Tinh Lỗi.

Lạc Tinh Lỗi chết, ma chú bị phá, hắn cũng không cần phiền nhiễu về chuyện trọng sinh nữa.

Tiểu Lạc Lạc, ngươi nhất định là nhân vật phản diện bị chết vô tội nhất trong lịch sử.

Là hệ thống ta rất xin lỗi ngươi!

Nhưng mà ngoài dự kiến của gã, sau khi Bùi Nặc nhìn thấy Lạc Tinh Lỗi, cũng không nói phải hay không phải, chỉ thản nhiên nói:“Ngươi đi theo bản tôn.”

Sau đó liền mang Lạc Tinh Lỗi rời đi.

Chỉ để lại người qua đường bức thiết muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

Bùi Nặc một đường mang Lạc Tinh Lỗi đến tẩm cung của hắn, bảo thị nữ cùng nhóm đạo đồng rút lui, ánh mắt sắc bén như kiếm:“Ngươi lại dám bước vào đại môn của Tử Đàn Tông?”

Lạc Tinh Lỗi “Bùm” một tiếng, bỗng nhiên hướng Bùi Nặc quỳ xuống.

“Đệ tử, muốn, lưu lại, bên cạnh, Đế Tôn.”

Bùi Nặc cười lạnh một tiếng:“Chớ ở đó giả làm con ngoan trò giỏi, bản tôn căn bản chưa bao giờ xem ngươi là đệ tử, cũng sẽ không bị hoa ngôn xảo ngữ của ngươi lừa dối.”

Hắn trừng Lạc Tinh Lỗi hồi lâu, đột nhiên thò tay bóp chặt cổ y, ngón tay đột nhiên buộc chặt.

“Bản tôn lưu ngươi lại để làm gì? Không bằng giết chết.”

Cổ là chỗ yếu ớt nhất của cơ thể, Lạc Tinh Lỗi bị Bùi Nặc nắm cổ, đau đến mồ hôi lạnh đều toát ra.

Lại như cũ kéo khàn khàn cổ họng nói:“Chết, dưới tay, Đế Tôn, không hẳn không thể.” Đã từng ở thời điểm thống khổ nhất, y liền ảo tưởng, chính mình bị người trước mắt, từng đao giết chết.

Sự ảo tượng ấy thế nhưng lại mang đến cho y khoái cảm khó có thể nói bằng lời, duy trì y chịu đựng qua những lần sinh tử trước mắt.

Bùi Nặc khóe môi khẽ nhếch, cười vô cùng lãnh khốc.

Hắn buông tay:“Nếu ngươi muốn lưu lại cũng không phải là không thể. Thế nhưng Tử Đàn Tông không nuôi dưỡng kẻ nhàn rỗi, nếu ngươi muốn lưu lại thì phải chứng minh giá trị của ngươi.”

Lạc Tinh Lỗi sửng sốt:“Cái, cái gì?”

Bùi Nặc cười, gọi đạo đồng, phân phó gã an bài tốt Lạc Tinh Lỗi.

Sau đó nói với Lạc Tinh Lỗi:“Bản tôn còn có chuyện quan trọng, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, muộn một chút bản tôn sẽ tìm tới ngươi.”

Lạc Tinh Lỗi mơ hồ bị mang đi.

Hệ thống càng thêm mơ hồ:“Chủ nhân sao thế, ngài bỏ qua hắn?” Nhân từ nương tay như vậy không phù hợp với phong cách chủ nhân! Nói thật phong cách chủ nhân hiện tại rốt cuộc là thế nào gã cũng không biết. Dù sao cũng chính là hắc ám hắc ám hắc ám đến không biên giới.

“Phía trước bản tôn chẳng phải đã nói ta và y nay đã không có quan hệ gì, ta vì sao nhất định phải muốn giết y?” Bùi Nặc hỏi lại.

“Thế nhưng thế nhưng…… Không phải ngài lo lắng, lo lắng tương lai Lạc Tinh Lỗi sẽ giết ngài sao?” Cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường? Đây là chính tai gã nghe được, đang êm đẹp làm sao lại thay đổi rồi?

Bùi Nặc cười lạnh một tiếng:“Bản tôn có gì phải sợ?”

Hệ thống:“……”

Bùi Nặc buồn cười nói:“Bản tôn sống mấy ngàn năm, sóng gió gì mà chưa từng trải qua, còn sợ thằng nhóc đó sao? Quả thật buồn cười.”

Hắn đã nghĩ xong, cuộc sống này hắn muốn trải qua một cách tốt đẹp, làm những chuyện từ trước hắn muốn làm làm lại vẫn chưa thể thực hiện được.

Tỷ như nói tiêu diệt Ma đạo, tỷ như nói thống nhất Tiên đạo, tỷ như nói phi thăng thành tiên.

Hiện tại… Trên con đường này, hắn đương nhiên muốn lợi dụng hết những ai có thể lợi dụng.

Lạc Tinh Lỗi, nếu hắn nhớ không lầm mà nói, thân thế y có chút dị thường.

Đúng là một đối tượng lợi dụng rất tốt để hắn tiêu diệt Ma đạo.

Đương nhiên mấy chuyện này hắn không có tuôn ra toàn bộ cho hệ thống biết, thế nhưng cũng không biết thứ quỷ này lý giải thế nào, lại còn nói:“Chủ nhân, cứ như vậy không phải là ngài sẽ yêu Lạc Tinh Lỗi đấy chứ!”

Bùi Nặc không hiểu được mạch não của gã:“…… Cái gì?”

Hệ thống đã nghiêm trang phân tích.

“Ngài hiện tại không muốn giết Lạc Tinh Lỗi mà muốn lưu y lại lợi dụng. Cảm tình của ngài đối với y rất phức tạp, có hận lại không có hận. Mà y đối với ngài, cuồng dại một mảnh ta đều có thể nhìn thấy được. Dưới loại tình huống này, lấy kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu thuyết của ta thì sẽ dễ nảy sinh tình yêu nhất.”

Đối với loại giải thích này, Bùi Nặc quả thật hết nói nổi:“Thứ nhất, bản tôn tuyệt không có khả năng yêu kẻ thù.”

“Thứ hai, bản tôn căn bản không có khả năng yêu bất luận kẻ nào.”

“Bản tôn tu, là vô tình đạo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro