Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 Đó là Đế Tôn?

Lần này Diệp Vị Nhiên dẫn đầu, gã rút kiếm, đệ tử Tử Đàn Tông cũng đồng loạt đem mũi kiếm nhắm ngay Bùi Nặc.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

“Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm!” Tô Hàng thấy thế, lập tức che trước người Bùi Nặc, tư thái bảo hộ, giải thích nói:“Ta quả thật chỉ là đi ngang qua, tuyệt không có ý xâm hại quý phái, xin Diệp thiếu hiệp hiểu rõ.”

Hành động này của hắn, ngược lại khiến đệ đệ Tô Hòa có chút kinh dị nhìn Bùi Nặc, huynh trưởng của gã không bao giờ quản việc đâu đâu, không có lợi thì không dậy sớm, tại sao lại để bụng tên họ Giang này như thế. Gã tuy biết sở thích của đại ca mình, thế nhưng tư sắc tên họ Giang này thấy thế nào cũng chỉ ở mức tầm thường mà thôi?

Đế Tôn nhìn đồ đệ ngốc của mình, chỉ cảm thấy đau đầu một trận.

Hắn đương nhiên không biết Tô Hàng đối với mình lại có tơ tưởng xấu xa, nếu biết nhất định sẽ đem tiểu tử này băm thành mười bảy mười tám khối, thế nhưng đối với việc Tô Hàng đứng ra bảo vệ, hắn cũng chẳng có chút cảm động nào.

Người này quá phiền, nếu không phải Tô Hàng khiến vị trí của hắn bị phát hiện, hắn hiện tại có thể xấu hổ như thế sao?

Theo lý mà nói, Tô Hàng cũng coi như có chút danh tiếng trong đám tán tu, thế nhưng Diệp Vị Nhiên cũng chưa liếc hắn cái nào, chỉ gắt gao trừng Bùi Nặc ở phía sau hắn.

Trong mắt gã, người này khiến gã không nhận ra được tung tích mới là họa lớn. Khó trách trên đường gã luôn có cảm giác có người nhìn mình mà vẫn không tìm thấy ai, thì ra chính là người này!

“Suốt một đường, người nhìn chằm chằm chúng ta không rời chính là các hạ? Các hạ rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ…… Ngươi là gián điệp của Ma đạo?”

Vừa nói ra gián điệp Ma đạo, ánh mắt của các đệ tử Tử Đàn Tông nhìn Bùi Nặc chằm chặp nháy mắt thay đổi.

Bùi Nặc một lời cũng chưa nói, mà Tô Hàng, thấy Diệp Vị Nhiên đến giờ vẫn không xem hắn ra gì, thái độ đối với Bùi Nặc vẫn khí thế bức người thì rất là tức giận.

Đồng dạng rút kiếm:“E là Diệp thiếu hiệp hiểu lầm, Giang huynh tuyệt đối không phải là gián điệp Ma đạo, ta cùng Giang huynh tương giao nhiều năm, đối với hắn rất hiểu rõ. Ta biết danh môn đại phái các ngươi luôn khinh thường đám giang hồ tán tu chúng ta, thế nhưng cũng không thể vũ nhục người như vậy. Nghe nói Diệp thiếu hiệp là kỳ tài trăm năm khó gặp của Tử Đàn Tông, Tô Hàng bất tài, nguyện cùng Diệp thiếu hiệp chiến một trận!”

Đây là muốn khiêu chiến!

Tô Hòa sợ ngây người. Luận niên kỉ, Tô Hàng so với Diệp Vị Nhiên lớn hơn mấy chục tuổi, nhưng tu vi hai người lại kém xa nhau, huống chi Diệp Vị Nhiên lại là cao đồ của Đế Tôn, bí thuật pháp khí trong tay tuyệt đối không thiếu, Tô Hàng đánh một trận với gã, không thể nghi ngờ thua là cái chắc.

Đại ca đang làm gì vậy trời?

Tô Hòa có cảm giác Tô Hàng quả thật là thông minh ba năm ngu một giờ, nhưng ngược lại Diệp Vị Nhiên lại rất thưởng thức nghĩa khí vì huynh đệ không tiếc mạng sống của hắn, vì thế cao giọng cười nói:“Tốt! Nếu ngươi thắng, ta liền thả các ngươi rời đi, tuyệt không hai lời! Nhưng nếu ngươi thua, đối với việc ta xử trí người này thì không được xen vào, được không.”

Tô Hàng nhìn thoáng qua Bùi Nặc, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ hào hùng, chỉ cảm thấy vì mỹ nhân mà chết cũng là chuyện vô cùng quang vinh, vì thế lớn tiếng nói:“Tốt!”

Hệ thống cảm thán:“Vì huynh đệ tốt mà chiến, Tô Hàng này không chừng lại là một trang hán tử! Dù sao ta cũng rất cảm động , chủ nhân thì sao?”

Bùi Nặc “……”

Bùi Nặc nghiêng mắt nhìn Diệp Vị Nhiên, trong lòng vô cùng ghét bỏ. Bộ dáng thưởng thức Tô Hàng của gã chẳng khác gì hệ thống. Mà giống hệ thống thì đầu óc ngu biết chừng nào! Lúc trước hắn nghĩ đồ đệ ngu ngốc chút cũng không có việc gì, chỉ cần nghe lời là được.

Thế nhưng hôm nay nhìn Diệp Vị Nhiên như vậy, hắn có chút hoài nghi ý nghĩ lúc trước của mình.

“Đại ca!” Tô Hàng bị mỹ nhân mê hoặc khiến đầu óc hồ đồ, Tô Hòa lại không có. Xem đại ca không sợ chết khiêu chiến Diệp Vị Nhiên, gã vội vàng xông lên ngăn cản:“Diệp thiếu hiệp thứ lỗi, thực ra đại ca ta nhận thức tên họ Giang này chỉ có mấy ngày, hắn chỉ là bị người này dùng yêu thuật mê hoặc tâm hồn! Xin Diệp thiếu hiệp thứ lỗi, ngươi muốn đối phó với người này thế nào cũng không liên quan tới chúng ta.”

Sau đó lại hướng về phía Bùi Nặc khiển trách:“Ngươi quả thật buồn cười, chỉ biết trơ mắt nhìn đại ca ta vì ngươi chịu chết, lương tâm ngươi đâu rồi hả?”

Tô Hàng vội vàng nói:“Hòa đệ nói gì vậy, chúng ta làm người không thể như vậy, Giang huynh……”

Hắn vừa kêu một tiếng Giang huynh, Bùi Nặc vẫn thờ ơ lạnh nhạt rốt cuộc mở miệng , đối với lời Tô Hòa mắng, chỉ có mấy chữ:“Nếu không thì sao?”

Hắn thốt ra lời này, mặt Tô Hàng cứng ngắc.

Hắn vốn cho rằng, hắn vì mỹ nhân sống chết mỹ nhân hẳn là rất cảm động mới phải, không thể ngờ được…… Mỹ nhân hoàn toàn không cảm kích.

Mà một câu này của hắn, khiến đệ tử Tử Đàn Tông tức giận, không ngờ trên đời này còn tồn tại loại người không biết cám ơn, không biết xấu hổ, xem người khác đối tốt với mình là lẽ đương nhiên.

Diệp Vị Nhiên cười lạnh một tiếng, ôn tồn nói với Tô Hàng:“Tô huynh, theo ý ta, người này hoàn toàn không đáng giá để ngươi vì hắn chiến một trận với ta, ngươi nên buông tay thôi.” Gã lại chỉ kiếm về phía Bùi Nặc:“ Yêu nghiệt phương nào, nhanh chóng xưng tên.”

Bùi Nặc khóe miệng khẽ giựt, nhỏ giọng nói thầm một câu:“Ngu xuẩn!”

Diệp Vị Nhiên nheo mắt:“Cái gì?”

Lúc này, đột nhiên mặt đất chấn động.

Hỗn độn bước chân từ phía trước truyền đến.

Chẳng lẽ có địch! Mọi người đồng loạt thất sắc, mắt nhìn phía trước, không còn có tâm tư để ý tới Bùi Nặc .

Bọn họ nhìn thấy đầu tiên, là đệ tử Thiên Yêu Tông đang sợ hãi chạy tán loạn.

Bọn họ không phải đã đi rồi sao?

Không đợi bọn họ nghi hoặc, quái vật đuổi theo đám đệ tử Thiên Yêu Tông phía sau bắt đầu hiện hình.

Mọi người vô cùng kinh hãi.

“Là Sơn Hải Thú!”

Sơn Hải Thú chính là cự thú thời thượng cổ, hung mãnh tàn ác, lấy thịt người làm đồ ăn, đã tuyệt chủng nhiều năm, lại không biết vì cớ gì sẽ xuất hiện ở Long Nha Cốc.

Mọi người nhất thời vừa sợ vừa e ngại, tử thần âm trầm đến gần.

Diệp Vị Nhiên cao giọng phân phó:“Kết trận!”

Mọi người như ở trong mộng bừng tỉnh, nhanh chóng tụ lại, bày ra trận pháp của Tử Đàn Tông.

Sơn Hải Thú này thoạt nhìn là đuổi theo đệ tử Thiên Yêu Tông mà đến, cũng không biết đám đệ tử này đắc tội nó thế nào mà làm nó vô cùng nóng nảy.

Đệ tử Thiên Yêu Tông đã thiếu hơn phân nửa, không biết là ở trên đường trốn thoát, hay là toi mạng trong miệng thú rồi.

Bọn họ nhìn thấy đệ tử Tử Đàn Tông, trước mắt ngời sáng, đồng loạt hướng bọn họ chạy tới, tất nhiên là muốn tìm kiếm che chở.

Thế nhưng cứ như vậy, Sơn Hải thú cũng tới theo, xem ra không được may mắn lắm.

Đệ tử Tử Đàn Tông thầm mắng: Đê tiện! Thiên Yêu Tông các ngươi không phải am hiểu nhất là điều khiển yêu thú sao? Chạy tới chỗ chúng ta làm quái gì?

Các đệ tử Thiên Yêu Tông vừa đến, liền nhanh chóng quấy rầy trận pháp của Tử Đàn Tông.

Diệp Vị Nhiên do dự một chút, mệnh lệnh nói:“Trương!”

Trận pháp biến đổi theo mệnh lệnh của gã, tất nhiên là muốn bảo vệ đệ tử Thiên Yêu Tông.

Mọi người chen nhau thành một vòng tròn, Diệp Vị Nhiên cắn răng một cái, chủ động bay lên hàng đầu, nghênh đón Sơn Hải Thú, thời điểm này, gã không thể làm tổn hại uy danh của sư môn.

Bùi Nặc vừa nhìn thấy Sơn Hải Thú, lập tức hiểu ra.

Sơn Hải Thú một đực một cái, con cái đã bị hắn giải quyết trong nham động, còn lại con đực này. Nguyệt Ma Tôn quả nhiên tính toán rất giỏi, hắn đưa tới một đôi Sơn Hải Thú, bố trí bẫy rập, không chỉ muốn giải quyết hắn, còn muốn thuận tiện đem đệ tử Tiên đạo ở trong cốc cũng giải quyết một lượt.

Đám đệ tử này đại đa số đều là bậc kỳ tài tài tương lai của Tiên đạo giới, bọn họ mà chết, tương lai chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma đạo xưng hùng.

Hắn lúc này thật hận Nguyệt Ma Tôn không có xuất hiện ở nơi này để hắn chém mấy kiếm cho hả giận, lúc này có người tiến lên kéo lấy hắn, nhỏ giọng nói:“Thừa dịp bọn họ đối phó yêu thú, chúng ta chạy mau.”

Tuy rằng “Giang Thương” đối với biểu hiện của mình lại không hề cảm kích, nhưng Tô Hàng vẫn không thể buông xuống hắn.

Bùi Nặc thấy bên kia Diệp Vị Nhiên đã bị Sơn Hải Thú đạp cho một cước bay trở về, không có cách nào, đành phải nói với Tô Hàng:“Ngươi đi trước.”

Dứt lời, phi thân bay lên.

Tuy Diệp Vị Nhiên bị trúng một cước, nhưng thương thế không nặng, gã rất nhanh liền bò dậy, tay cầm trường kiếm, nhìn chằm chằm Sơn Hải Thú, hai mắt của nó đều là thần sắc hung ác.

Cảm giác được có người đến bên cạnh, Diệp Vị Nhiên tưởng đệ tử trong tông lo lắng cho mình, vì thế nói:“Mau trở về, nơi này có ta.”

Lời vừa mới ra khỏi miệng, gã không khỏi ngây ngẩn cả người, bởi vì gã phát hiện người hiện tại đứng bên cạnh, hình như là…… tên ma tu vô sỉ đã theo dõi mình kia.

Ngay sau đó, gã liền bị người đạp ngã, Bùi Nặc chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng một câu:“Ngu xuẩn!”

Do đó, mọi người liền trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu sư thúc tổ ngày thường uy phong lẫm lẫm bị người đạp cho một cước ngã lăn ra đất.

Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Tử Đàn Tông đều sợ ngây người!

Đệ tử Thiên Yêu Tông cũng sợ ngây người!

Hai huynh đệ Tô Hàng cùng Tô Hòa cũng sợ ngây người nốt!

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Cái này cũng chưa tính, Bùi Nặc một cước đạp xong đồ đệ ngốc liền rút ra Minh Quang kiếm.

Bay tới giữa không trung, một kiếm hướng tới Sơn Hải Thú chém qua.

Ngươi vẫn là nên xuống địa ngục cùng với thê tử thôi! Nơi này không phải là nơi ngươi nên đến.

Minh Quang kiếm vừa xuất hiện, hào quang đầy trời, chiếu rọi cả tòa sơn cốc, sơn băng địa liệt, cây cối bẻ gãy.

Sơn Hải Thú bị một kiếm chém trúng đầu, phát ra một tiếng rống giận ngập trời.

Bùi Nặc lại chém thêm một kiếm, Sơn Hải Thú đồ sộ như quả núi liền ầm ầm ngã xuống đất.

Bùi Nặc thu hồi kiếm, không chút để ý quay đầu lại.

Diệp Vị Nhiên đã là:“O!”

Gã lắp bắp kêu:“Sư Sư sư tôn?”

Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, đồng thanh nói:“Đế Tôn?”

Thanh âm là kinh ngạc cùng không thể tin tưởng!

Tuy rằng gương mặt người này vô cùng xa lạ, thế nhưng thanh Minh Quang kiếm kia, quả thật là không người không biết không người không hiểu.

Bùi Nặc mặt trầm như nước, đi đến bên cạnh Diệp Vị Nhiên, dưới thần sắc kinh hoàng bất an của gã lại đạp cho một cước.

Đế Tôn giáo huấn đệ tử khắc nghiệt có thừa, ôn nhu lại thiếu, ở Tử Đàn Tông cũng là hành hung đệ tử mọi nơi mọi lúc, mọi người đều xem đã quen.

Thế nhưng các đệ tử của Thiên Yêu Tông còn chưa có quen.

Và không quen nhất chính là hai huynh đệ Tô gia, này, này người này là Đế Tôn?

Có phải nơi nào có vấn đề hay không?

Bọn họ chỉ cảm thấy đầu có chút choáng.

Nhất là Tô Hàng, hắn chỉ cần vừa nghĩ đến mình thế mà lại mơ ước Đế Tôn, liền có cảm giác cẩu đảm lạnh run một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro