Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 Bùi Nặc gặp nạn

Lấy tốc độ của Bùi Nặc, ngày đi vạn dặm, thế nhưng chờ hắn tới Long Nha cốc, bên ngoài Long Nha Cốc đã chật ních người.

Thời gian mở ra Long Nha Cốc chưa định, đại khái chỉ có thể suy đoán là mấy ngày này, cho nên mọi người đều ở bên ngoài dựng lều trại, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Các đệ tử của các đại môn phái vây hàng rào theo ý mình, đã sớm chiếm cứ nơi tốt nhất bên ngoài cốc.

Mà mấy tu tiên thế gia khác lại tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, phân thành mấy thế lực lớn.

Về phần các tán tu, chỉ có thể chiếm cứ một góc ở phía xa.

Lấy cá tính thích náo loạn khắp nơi của Bùi Nặc, vốn hẳn là chiếm vị trí trung tâm, chỉ là…… Bùi Nặc thấy vị trí đó thuộc về Tử Đàn Tông, ánh mắt hồ nghi của Diệp Vị Nhiên hướng hắn quét đến, hơi có chút chột dạ cúi đầu, tuy rằng hắn đã dịch dung, nhưng…… Hắn nghĩ mình vẫn nên rúc vào góc hẻo lánh thì hơn.

Một trăm năm, thực lực Diệp Vị Nhiên đột nhiên tăng mạnh, sớm đã không còn là tay mơ lúc trước, ít nhiều gì tại Tử Đàn Tông cũng có thể một mình đảm đương một phía, lần này chính là do gã dẫn đầu, mang theo các đệ tử tới nơi này lịch lãm.

Một nữ đệ tử hiếu kỳ hỏi:“Tiểu sư thúc tổ, làm sao vậy?”

Diệp Vị Nhiên lắc đầu, cho nàng một nụ cười ôn nhuận:“Chỉ là vừa rồi thấy một người, có chút kỳ quái.”

Tươi cười tuấn mỹ dẫn tới hai má của nữ đệ tử ửng hồng:“Kỳ quái…. Như thế nào?”

Diệp Vị Nhiên suy nghĩ một lát, cũng không nói ra được nguyên do, hình dung vô cùng mơ hồ:“Chính là nhìn thấy hắn khiến ta có cảm giác trên người lạnh lẽo.”

Rõ ràng tu vi hay khí tức của người này đều vô cùng tầm thường.

Nữ đệ tử chấn động:“Chẳng lẽ là ma tu?”

“Sẽ không.” Diệp Vị Nhiên bỗng bật cười:“Nơi này là địa bàn của chúng ta, cho ma tu một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám đến.”

Tuy nói như thế, nhưng gã cũng không khỏi âm thầm chú ý nam tử áo đen kia.

Bùi Nặc chần chờ một lúc, liền cất bước về phía hướng tán tu.

Lập tức liền đi ra một người, cười tủm tỉm nói.

“Huynh đệ xưng hô thế nào?”

Hệ thống lập tức ở trong đầu hắn gào rú:“Giang Thương! Giang Thương! Giang Thương!”

Có lẽ là gã thật sự rất ồn, có lẽ là thanh âm của gã cùng sóng điện não của Bùi Nặc bất chợt cùng nhất trí trong một phút.

Bùi Nặc bất tri bất giác nói ra cái tên này.

Sau khi nói ra, hắn không khỏi ngẩn ngơ, chất vấn:“Giang Thương là ai?”

Hệ thống dương dương đắc ý:“Giang Thương là tên của chủ nhân sau khi trọng sinh, thế nào, có phải hay không rất có cảm giác thân thiết. Hiện tại ta nói ra trước để ngài làm quen một chút, về sau ngài mới có thể dễ dàng tiếp thu, phải không!”

Bùi Nặc:“……”

“Nguyên lai là Giang huynh đệ!” Người nọ chắp tay:“Tại hạ là Tô Hàng, danh xưng Phật Thủ Tán Nhân. Mấy danh môn đại phái tu tiên gia thế khổng lồ kia chúng ta không so nổi, thế nhưng tin rằng chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, tập hợp nhiều lực lượng, nhất định có thể tại Long Nha Cốc được đến chỗ tốt!”

Tô Hàng thoạt nhìn là đầu lĩnh nơi này, quen thuộc nở nụ cười, thập phần nhiệt tình dẫn Bùi Nặc vào nhóm bọn họ, giới thiệu cho mọi người.

Tán tu bọn họ nơi này không ít, nhưng cẩn thận đếm lại cũng chỉ có năm mươi người, nhìn thấy Bùi Nặc, dù rằng vẻ mặt khác nhau, nhưng cơ bản cũng coi như là nhiệt tình.

Bất quá, trong lòng Bùi Nặc biết, không giống như các tông phái thế gia, mỗi người ở đây đều có tư tâm, đoàn thể như vậy, không thể trông cậy vào.

Đương nhiên, việc này cũng không có quan hệ gì với hắn.

Bùi Nặc tìm một khối đá sạch sẽ, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Hàng đưa lên một bao lương khô, cười nói:“Xem tình hình này, chỉ sợ còn phải chờ, ăn chút lương khô đi.”

Bùi Nặc đã nhiều năm không ăn ngũ cốc, huống chi là loại đồ ăn thô ráp này, nhưng được cho mà cự tuyệt cũng không tốt, vì thế nói câu cảm tạ rồi tiếp nhận.

Bàn tay hắn thon dài trắng nõn, da thịt nhẵn nhụi tựa như trẻ con mới sinh, Tô Hàng thấy, trong lòng chợt động.

Tiếp theo Tô Hàng lại đem lương khô phân phác cho người khác.

Lúc đưa cho một người, mọi người đồng thời hít một hơi lạnh, đột nhiên dị thường an tĩnh lại.

Đó là một người toàn thân khoác áo choàng đen kín mít, trên mặt còn đeo mặt nạ sắt, trừ ánh mắt cùng môi ra còn lại đều che kín.

Thoạt nhìn thật thần bí.

Đối với lương khô của Tô Hàng, y hơi sửng sốt một chút, sau đó mới vươn tay tiếp nhận, tay y cùng Bùi Nặc lại như hai thái cực khác nhau.

Da thịt nhăn nheo, khe rãnh ngang dọc, đã không thể dùng từ xấu xí để hình dung, mà chính là có chút ghê tởm.

Thêm toàn thân y bao bọc kín mít, khiến người không khỏi phỏng đoán có phải toàn thân trên dưới làn da của y đều là như thế hay không.

Nguyên bản mấy người ngồi ở bên cạnh y lập tức dời vị trí, ngồi cách y phía xa, e ngại như rắn rết. Cứ như vậy, người cách y gần nhất liền biến thành Bùi Nặc.

Hệ thống không hài lòng kêu lên:“Những người này thật xấu, kỳ thị người tàn tật! Cũng may là chủ nhân không như vậy.”

Bùi Nặc lập tức đứng dậy, ngồi xuống bên kia giống như những người khác, cách người mang mặt nạ sắt rất xa.

Hệ thống:“……!”

Gã cảm giác tín ngưỡng của mình bị tổn thương nghiêm trọng, nhỏ giọng oán giận nói:“Chủ nhân ngài sao có thể như thế!”

Bùi Nặc không hề xúc động:“Bản tôn muốn hòa hợp với quần chúng.” Mới không phải, vốn ngồi ở nơi đó cũng không quan trọng, thế nhưng ngay cả gã mà còn nói như vậy, bản tôn thiệt tình không nghĩ ngồi bên đó.

Hệ thống bị một câu như vậy làm cho nghẹn trở về, cái gì cũng không nói nên lời.

Cứ như vậy, người mang mặt nạ sắt bị cách ly rất xa.

Lại nhắm mắt chờ đợi hai canh giờ, mặt trời tiến vào thời gian giữa trưa.

Một đạo kim quang đột nhiên chiếu xạ xuống bên dưới, chiếu đến bức bích họa trên cửa đá của Long Nha Cốc.

Một con kim long hiện lên trên cửa đá, theo sau là từng tiếng nổ vang thật lớn.

Long Nha Cốc, mở.

Lúc này, chính là lúc mọi người phô bày năng lực.

Tất cả mọi người phía sau nối bước phía trước đi vào bên trong, e sợ nếu để chậm một bước, liền sẽ bị lạc người.

Bùi Nặc thoáng liếc qua, phát hiện xông vào trước nhất chính là đệ tử Tử Đàn Tông, thoáng hài lòng.

Bên trong trận doanh của tán tu, cũng đã có mấy người không kiềm chế được, cùng đại quân vọt vào.

Tô Hàng vội vàng ổn định đám người còn lại:“Mọi người đừng vội! Pháp khí của chúng ta không thể so với bọn họ, hiện tại xông vào cũng chẳng có tác dụng gì. Mọi người chậm một chút, sau lại chậm rãi đuổi kịp, đi theo bên cạnh bọn họ chiếm chút tiện nghi.”

Hệ thống sợ hãi than:“Giỏi nhặt của hời thật!”

Mọi người nghe hắn nói có đạo lý, đồng loạt chậm lại cước bộ.

Cuối cùng tại cửa cốc đóng lại phía trước, vội vã vọt đi vào.

Long Nha Cốc mở cửa bảy ngày, bảy ngày kế tiếp, bọn họ đều phải ở trong cốc vượt qua.

Trong Long Nha Cốc áp chế tu vi, tu giả có tu vi Linh Tịch trở lên đều sẽ bị áp chế đến Linh Tịch cao giai, Bùi Nặc cũng không ngoại lệ.

Nhưng ngay cả như vậy, trong này ai có thể so sánh với tốc độ của hắn

Nhưng hắn cố tình không như vậy, cẩn thận thả chậm tốc độ, trở thành cái đuôi đi theo đội ngũ.

Sau thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ biến mất.

Hắn đã cảm giác được vị trí chân chính của di tích thượng cổ

Người nhiều mắt loạn, hắn đương nhiên muốn đi một mình.

Bùi Nặc đi tới vài bước, đột nhiên nhíu mày, dừng lại cước bộ xoay người sang chỗ khác:“Ngươi đi cùng ta làm gì?”

Đi theo phía sau hắn, rõ ràng là người mang mặt nạ sắt kia, thấy nét mặt thiếu kiên nhẫn của Bùi Nặc trừng y, mở miệng nói:“Ta…… Chỉ…… Là…… Cũng…… Đi…… Đường…… Này.”

Thanh âm y khàn khàn cực kỳ khó nghe, hơn nữa nói chuyện lại nhắc từng chữ một một, xem chừng là dây thanh quản bị hao tổn nghiêm trọng.

Bùi Nặc không nói hai lời, rút kiếm, kiếm quang bay lên, ở giữa bọn họ vẽ ra một con đường, cảnh cáo nói:“Không được đi cùng ta.”

Người mang mặt nạ sắt tựa hồ là bị hắn dọa, quả thật không đi cùng nữa.

Bùi Nặc vô cùng thuận lợi đi tới chỗ có di tích thượng cổ.

Nghênh đón hắn đầu tiên là một con hung thú, hung thú bảo vệ di tích.

Nếu là bình thường, loại hung thú này Bùi Nặc căn bản không để ở trong mắt, thế nhưng hôm nay tu vi hắn bị hạn chế, thu thập hung thú này phải tiêu hao một phen khí lực.

Sau khi thuận lợi giải quyết hung thú, Bùi Nặc bắt đầu hướng bên trong hang đá di chuyển.

Hai bên hang đá là những bức bích họa tối nghĩa khó hiểu, đây chính là điều bí ẩn chân chính của di tích thượng cổ, cho dù tìm đến, cũng không tất sẽ phá giải được nó.

Bùi Nặc cưỡi ngựa xem hoa chỉ nhìn lướt qua, đối với bí tịch Kiếm Kinh khiến vô số người thèm nhỏ dãi chỉ nhìn như không thấy.

Cuối cùng, bước chân của hắn ngừng trước một khối bích họa hùng vĩ

Bên trên khối bích họa này vẽ rất nhiều đường cong hình thù kỳ quái, Bùi Nặc hơi ngưng thần.

Bắt đầu đọc.

Thời kỳ các vị thần thời thượng cổ, ở Đông Nam xuất hiện một thụy thú vô danh, hình thể rất nhỏ, toàn thân không có lông tóc, rất giỏi thuật ẩn hình, khi trưởng thành thụy thú có thể thông âm dương, thay đổi sinh tử…

Chính là cái này!

Bùi Nặc cười, ngón tay vô ý thức đụng vào vách đá, nhìn từng chữ.

Nhìn đến thời điểm một nửa, cả người hắn đột nhiên cứng đờ, sắc mặt đại biến.

Một cỗ hàn khí trước nay chưa từng có từ chỗ đan điền xông lên, cái này……

Sắc mặt hắn kịch biến, một chưởng vung ra, vách đá nháy mắt vỡ nát.

Thế nhưng hắn cũng toàn thân vô lực, té ngã xuống đất, chỉ có thể thở dốc từng ngụm.

Một đạo thân ảnh từ mặt sau vách đá xuất hiện, theo sau là trận cười dài:“Ha ha ha ha Bùi Nặc ngươi cũng có ngày hôm nay! Bản tôn sớm đã nói qua, đời này sẽ giết ngươi, báo thù rửa hận!”

Hóa ra là trăm năm không gặp Nguyệt Ma Tôn.

Trong lòng Bùi Nặc biết đã trúng kế, bản thân chỉ nóng lòng thoát khỏi hệ thống, lại lộ ra sơ hở lớn như thế ở trước mặt địch nhân.

Hệ thống gấp gáp muốn khóc:“Chủ nhân ngài làm sao? Trúng độc! Người xấu! Ngươi muốn làm gì?”

Nguyệt Ma Tôn nhìn bộ dáng suy yếu lúc này của hắn lại vô cùng hả giận:“Mấy năm nay bản tôn vẫn đang tìm cơ hội giết ngươi, thẳng đến khi nghe nói ngươi đang tìm biện pháp để giải quyết một thứ quỷ quái có thể thay đổi sinh tử, liền biết cơ hội đã tới. Không sai, phiến đá thượng cổ di tích ngươi xem đều là vì bản tôn muốn giết ngươi nên tạo ra, bất quá có thể giết Đế Tôn, mấy thứ này cũng chẳng có gì đáng tiếc!”

Dứt lời, giơ kiếm, hướng tới suy yếu vô lực Bùi Nặc đâm tới.

Một kiếm của Nguyệt Ma Tôn tràn đầy cừu hận, uy lực cực đại, quả thật hắn cũng đâm trúng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro