Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 Thu thập hệ thống

Chung quanh tất cả đều rất im lặng, không ai đến nhìn y, phảng phất đã đem y ở góc này quên đi.

Y chỉ có thể nghe được tiếng đạo đồng nói chuyện.

“Đế Tôn đã ba ngày chưa đến, vậy mà ta còn cố ý nhận chuyện này, chỉ vì muốn gặp mặt Đế Tôn nữa chứ.”

“Bộ dáng đó của vị kia, mấy ngày trước ta nhìn lén một cái, thật là đáng sợ. Càng xem chỉ biết càng thương tâm, cho nên Đế Tôn mới không đến .”

“Cũng phải, đồ nhi bảo bối biến thành như bây giờ, ai có thể thừa nhận được chứ?”

Lạc Tinh Lỗi bỗng bật cười, nguyên nhân sư tôn không đến sao có khả năng là không dám thấy y, người là thấy mình đã không còn giá trị, không đáng lại tốn tâm tư.

Lúc này, y đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến vài tiếng kêu rên của các đạo đồng.

Có người xâm nhập.

Y cái gì cũng không nhìn thấy, lại có thể cảm giác được người tới là một thân ma khí.

Có lẽ là tác dụng của Huyết Châm Thuật, hiện tại giác quan y linh mẫn, một chút động tĩnh từ phạm vi trăm dặm, đều có thể rõ như lòng bàn tay.

Người tới nhìn thấy bộ dáng này của y, nhất thời cuồng tiếu một trận:“Tiểu tặc ngươi cũng có ngày hôm nay! Bản tôn đã nói rồi, đả thương đồ nhi của bản tôn tất có báo ứng ha ha ha ha ha!”

Nghe thanh âm, hóa ra là vị Nguyệt Ma Tôn kia.

Nguyệt Ma Tôn sau khi cười đủ, lại chậc chậc cảm thán:“Có nên nói mấy người tu đạo các ngươi thật nhẫn tâm không, đả thương địch thủ tám trăm, tự hủy đi ba ngàn. Vì thắng lợi lại dám trả giá đại giới như vậy.” Ma tu bọn họ luôn điên cuồng, thế nhưng loại sự tình này cũng là không làm được.

Hắn tựa hồ hiểu được nguyên nhân vì sao trăm ngàn năm cùng Tiên đạo giao phong mà Ma đạo vẫn rơi vào hạ phong.

Mấy nguyên do này tạm thời không bàn đến.

“Tiểu tử, đồ nhi ta bị ngươi gây thương tích, cần huyết nhục của ngươi dùng một chút. Dù sao hôm nay ngươi cũng thành như vậy, giúp ngươi giải thoát coi như là bản tôn làm chuyện tốt vậy.”

Sau khi Nguyệt Ma Tôn bỏ xuống những lời này, bàn tay vung lên, liền đem huyết nhục mơ hồ Lạc Tinh Lỗi cuốn đi.

Gần đây tâm tình mọi người đều rất suy sút, hôm nay tâm tình mọi người rốt cuộc không rơi xuống nữa.

Bởi vì mất tích ba ngày Đế Tôn rốt cuộc xuất hiện, hơn nữa xem khí sắc hắn, hình như còn rất không sai.

Xem chừng Đế Tôn là đã đi ra, cũng phải, Đế Tôn tung hoành thiên hạ, làm sao sẽ bị việc nhỏ ấy đánh bại.

Hôm nay mọi người nghị sự, đều thập phần ăn ý không nhắc đến Lạc Tinh Lỗi, không muốn chọc vào vết thương của Đế Tôn.

Thế nhưng, lại có người không có mắt đến báo:“Khởi bẩm Đế Tôn, Tinh Thần Các bị tập kích, đã đem Lạc công tử bắt đi, người tới có vẻ là ma tu!”

Bùi Nặc:“……” Nếu không phải ở trước mặt các tông nội trưởng lão và chúng đệ tử, hắn thật sự muốn nói bắt thì bắt quách đi cho rồi!

Thế nhưng diễn kịch phải diễn cho trót.

Bùi Nặc đứng lên, mặt trầm như nước:“Buồn cười!”

Trường bào vung lên, liền đuổi theo.

Vì tên nghiệt chướng kia, bản tôn đây lần thứ hai đến Ma Vực! Thật sự là quá buồn cười!

Trước đó đã đề cập qua.

Đế Tôn mù đường

Đế Tôn cực kỳ mù đường.

Cho nên đợi hắn quanh co lòng vòng cuối cùng tìm đến Hàn Nguyệt Cung là lúc thời gian đã trôi qua rất rất lâu.

Ma Vực địa thế phức tạp, hoàn cảnh nguy hiểm, nhiều tông phái xây dựng tại địa thế hiểm yếu, như Đoạn Thiên Giáo xây dưới núi Đoạn Thiên đã là rất bình thường, Hàn Nguyệt Cung còn chơi trội đi xây dưới hồ băng.

Nơi này mặt băng hằng năm không tan, mặt trời đang nhô cao, chiếu trên mặt băng sáng lấp lánh, vô cùng mĩ lệ.

Sau khi Bùi Nặc đến, rất là khí phách, trực tiếp rút ra Minh Quang kiếm, hướng mặt hồ chém một cái.

Hắn căn bản không thèm để ý Lạc Tinh Lỗi như thế nào, nếu có thể nhân cơ hội này hủy đi Hàn Nguyệt Cung, ngược lại cũng có thể xem là chuyện tốt.

Thế nhưng hồ băng này cùng núi Đoạn Thiên rõ ràng không giống nhau, Bùi Nặc chém một kiếm, hồ băng nứt ra một cái khe, nhưng chỉ chấn động hai cái lại lập tức khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả dấu vết cũng tìm không thấy .

Quả nhiên có chút tà môn.

Bùi Nặc ánh mắt kỳ dị.

Mà lúc này, Nguyệt Ma Tôn đang trong mật thất thực thi trận pháp cho đồ nhi bảo bối, lấy Lạc Tinh Lỗi làm vật tế, đem máu toàn thân từ trên người y không ngừng chiết ra, rót vào trên người Hàn Sơn.

Như vậy về sau, Hàn Sơn chẳng những có thể khôi phục như lúc ban đầu, tư chất căn cốt còn có thể nâng cao một bước.

Một kiếm của Bùi Nặc tuy rằng không có hiệu quả gì, nhưng lập tức kinh động đến Nguyệt Ma Tôn, hắn lập tức nhận ra Bùi Nặc đã đến!

Vì phòng ngừa phát sinh rối loạn, hắn phân phó tả hữu hộ pháp trông chừng trận pháp, còn mình đi ra ngoài nghênh địch.

Bùi Nặc cau mày, đang chuẩn bị lại trảm thêm một kiếm, liền thấy mặt băng nứt ra, một đạo thân ảnh từ giữa hiện lên.

Tất nhiên là Nguyệt Ma Tôn.

Nguyệt Ma Tôn nhìn Bùi Nặc:“Không biết Đế Tôn đột nhiên đến thăm Hàn Nguyệt Cung, là có chuyện gì?”

Hắn vừa dứt lời, mặt băng đột nhiên dấy lên một luồng hồng quang khiến sắc mặt hắn kịch biến.

Chẳng lẽ trận pháp đã xảy ra chuyện.

Do đó liền muốn trở lại cung, nhưng Bùi Nặc làm sao để hắn rời khỏi dễ dàng như vậy, Minh Quang kiếm lập tức đem hắn cản lại.

Hồng quang càng ngày càng đậm, Nguyệt Ma Tôn căn bản không có lòng tham chiến, thế nhưng Bùi Nặc khiến người ta ghét kia đang ở bên này, kiếm khí bức người, căn bản không cho Nguyệt Ma Tôn cơ hội thoát thân.

Cuối cùng, hồng quang đầy trời, hất lên một đạo ánh sáng cực lớn rồi bùng nổ.

Vụn băng xen lẫn hoa lửa, khung cảnh vô cùng đồ sộ.

Trên mặt băng dâng lên một cái thuyền lớn, đó là đệ tử Hàn Nguyệt Cung thấy tình thế không đúng, nhanh chóng chạy ra.

Nguyệt Ma Tôn vừa thấy, lại hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Hàn Sơn cùng hai vị hộ pháp kia, vì thế lớn tiếng hỏi:“Hàn Sơn đâu?”

Một đệ tử đáp:“Mật thất đột nhiên nổ lớn, ta lập tức dùng thuyền chạy ra, sư huynh bọn họ…… E là thi cốt đã không còn.”

Thân hình Nguyệt Ma Tôn lung lay hai cái.

Lúc này có người lành lạnh nói:“Nếu nơi này không có chuyện gì, vậy bản tôn đi trước, Nguyệt Ma Tôn sau này lại gặp!”

Chính là khiến người ta ghét Bùi Nặc.

Nguyệt Ma Tôn quay đầu, thấy đồng dạng cùng mất đi đệ tử mà sắc mặt Bùi Nặc lại rất tốt, không hề có chút gì gọi là thương tâm, đột nhiên tỉnh ngộ:“Đây đều là kế hoạch của ngươi đúng không?”

Quả thật là ti bỉ đến mức khiến người giận sôi, vì tính toán, hắn không tiếc hi sinh tính mạng đồ đệ, tuy rằng hiện tại đồ đệ của hắn chẳng khác nào đã chết, thế nhưng người tâm ngoan thủ lạt như vậy còn tự xưng là danh môn chính phái!

Quả thật là quá sai trái!

Bùi Nặc cũng không biết vì sao lại phát sinh dị biến này, bất quá phát triển như vậy chính là điều hắn chờ đợi.

Hàn Sơn chết, Lạc Tinh Lỗi cũng chết.

Từ đây ân ân oán oán giữa hắn với Lạc Tinh Lỗi đã kết thúc, không còn quan hệ gì!

Về phần Nguyệt Ma Tôn nghĩ sai như vậy, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Vì thế hắn cười tủm tỉm nói:“Ma Tôn lo lắng quá, Bùi Nặc sao có thể ác độc như vậy?”

Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng thần thái ngữ khí kia giống như không đánh đã khai, kiêu ngạo đến cực điểm!

Nguyệt Ma Tôn sớm đã tức giận đến cả người run rẩy, một kiếm hướng tới Bùi Nặc chém đi.

Sau đó kết quả là, bị đánh.

Nguyệt Ma Tôn lại một lần nữa lĩnh giáo thực lực đáng sợ của Đế Tôn, nếu không phải trong cung bọn họ cao thủ nhiều như mây nên Bùi Nặc mới vội vã thoát thân, chỉ sợ hắn nhận, không chỉ là vết thương nhỏ như thế này.

Nguyệt Ma Tôn chỉ trời thề: Đời này tất báo hận này, đem Bùi Nặc băm thành vạn đoạn mới hả giận!

Nhoáng một cái trăm năm đã qua.

Lạc Tinh Lỗi tuy chết, song điều khiến hệ thống lo lắng là thế giới này sẽ bị phá vỡ lại chậm chạp chưa đến.

Chẳng lẽ Lạc Tinh Lỗi chỉ là nhân vật quần chúng, toàn bộ thế giới đều chuyển động quanh nhân vật chính, nhân vật chính không có việc gì thì thế giới vẫn hòa bình chuyển động?

Đối với tình huống này, hệ thống chỉ có thể lý giải như vậy.

Bất quá sau khi Lạc Tinh Lỗi chết, cả người Bùi Nặc phảng phất đều thoải mái, lại khôi phục khí phách hăng hái, vô tâm tùy ý của hắn.

Quản lý sự vụ Tử Đàn Tông, tu luyện, luyện kiếm, có thời gian nhàn hạ thường xuyên đi du sơn ngoạn thủy, đi cảnh đẹp khắp thế gian, sinh hoạt vô cùng tự tại.

Quả thật chính là trạng thái sinh hoạt tốt nhất.

Hệ thống cảm thấy, chủ nhân như vậy, cho dù không trọng sinh cũng không hề gì, chỉ cần hắn vui vui vẻ vẻ là được.

Không không không không được!

Nếu chủ nhân không trọng sinh gã sao có thể hoàn thành nhiệm vụ? Không hoàn thành nhiệm vụ gã sao có thể trọng sinh?

Huống chi nếu chủ nhân không trọng sinh thì sao gặp được nữ nhân vật chính? Làm sao yêu đương? Làm sao trở nên hạnh phúc?

Cho nên trọng sinh vẫn là tốt nhất.

Gã phải nghĩ biện pháp.

Bất quá, biện pháp gì đây? Gã cái gì cũng không làm được.

Hệ thống đột nhiên có cảm giác mình vô dụng quá, một chút tác dụng cũng không có.

May mà chủ nhân không ghét bỏ ta, gã vui sướng hài lòng nghĩ như vậy .

Nhưng mà, hệ thống có điểm không biết.

Rõ ràng là mù đường Bùi Nặc vì sao phá lệ thích du sơn ngoạn thủy xem hết cảnh đẹp trong thiên địa, hắn người có tình thơ ý họa như vậy sao?

Người ta là có chính sự muốn làm!

Lạc Tinh Lỗi đã chết, kế tiếp sẽ tới lượt hệ thống.

Bùi Nặc sớm đã phản cảm gã vô cùng, thế nhưng trước đó, hắn chưa bao giờ nghe qua cái thứ quỷ quái này, cho nên trèo non lội suối là để có thể tìm ra biện pháp trục xuất gã.

Đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua, cũng không thu hoạch được gì.

Chưa từng có bất cứ ghi chép nào về cái hệ thống có thể vượt qua sinh tử, khiến người trọng sinh.

Ngày hôm nay, rốt cuộc có manh mối.

Mấy gián điệp được hắn cài đặt khắp các nơi hồi báo, bên trong Thượng Cổ Di Thư trong truyền thuyết, hình như có viết về một loại quỷ quái có thể thông âm dương, thay đổi sinh tử giống như vậy.

Thượng Cổ Di Thư chính là chí bảo thời thượng cổ, đến nay xuất thế chỉ có mấy lần, mỗi một lần đều tạo ra vô số tranh giành, sau đó đột nhiên mai danh ẩn tích.

Mà tin tức mới nhất, chính là tương truyền Long Nha Cốc ở Phương Châu có khai quật được di tích thời thượng cổ, khiến thế lực các phương thèm nhỏ dãi.

Sau khi Bùi Nặc biết được, liền muốn đi.

Phương Châu chính là địa bàn của Thiên Yêu Tông, hắn tốt xấu gì cũng là tông chủ Tử Đàn Tông, nếu tùy tiện xuất hiện chỉ sợ sẽ đưa tới một loạt phiền toái, cho nên Bùi Nặc cải trang thành tán tu vô danh mới lên đường.

Hệ thống chỉ nghĩ chủ nhân nhất thời ham vui mới chạy đi xem náo nhiệt, nào biết dụng ý ác độc của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro