Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 Sư tôn ngươi chán ghét ngươi

Tiêu Thùy Địch vui vẻ:“Hài tử, căn cốt ngươi rất tốt, ở cùng tên sư tôn ngu ngốc đó chỉ tổ làm chậm trễ tiền đồ của ngươi, không bằng ngươi bái ta làm thầy, bản tôn chính là Thí Thiên Ma Tôn của Ma giới, ngươi hẳn là nghe qua tên tuổi của ta rồi chứ!”

Lạc Tinh Lỗi phẫn nộ trừng hắn:“Không có! Ngươi thả ta ra nhanh lên, bằng không sư tôn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nói chuyện với trẻ nhỏ không có kiến thức thật tốn nước bọt, Tiêu Thùy Địch cười:“Sẽ không bỏ qua cho bản tôn? Bản tôn ngược lại muốn nhìn hắn không buông tha ta thế nào, dẫn ta đi tìm sư tôn của ngươi, làm hắn đến giáo huấn bản tôn đi!”

Đem hạt mầm tốt đạp hư thành kẻ bình thường, giết hắn sẽ ô uế tay bản tôn, nhưng hiện tại cũng chỉ có cách đem sư tôn của tiểu tử này đánh tè ra quần, y mới biết được bái ai làm thầy mới là quyết định sáng suốt.

Hắn vừa nhắc tới, Lạc Tinh Lỗi liền gục đầu:“ Sư tôn ta đang bế quan, không rảnh gặp ngươi.”

“Là không rảnh gặp hay không dám gặp! Sư tôn ngươi gọi là gì?”

“Bùi Nặc.”

“…… Cái gì?”

Hắn không thể tin nhìn nam hài trước mắt:“Ngươi nói dối đúng không? Sư tôn ngươi làm sao có khả năng là Bùi Nặc.”

Lạc Tinh Lỗi trừng hắn, ánh mắt rõ ràng đang nói: Ta lừa ngươi làm cái quái gì!

Khóe miệng Tiêu Thùy Địch run rẩy hai cái, hắn chỉ nghĩ là hàng tiểu bối vô danh nào đó, hóa ra là Bùi Nặc, Bùi Nặc không biết dạy đồ đệ sao? Không không không, vừa rồi nhìn thấy thằng nhóc áo xanh kia, tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng căn cơ thâm hậu, đạo hạnh cao thâm, bởi vậy có thể thấy Bùi Nặc dạy dỗ đệ tử vẫn rất mát tay.

Chỉ là……

Thật lâu sau, Tiêu Thùy Địch mới lên tiếng nói:“Tiểu tử, ngươi là mẹ kế nuôi phải không?”

Lạc Tinh Lỗi:“……!”

Hắn lắc lư đầu nói:“Xem ra sư tôn ngươi rất chán ghét ngươi, bằng không cùng là đệ tử, sư huynh ngươi được dạy dỗ xuất sắc như vậy, còn ngươi lại là cục đá trong bùn lầy.”

Lạc Tinh Lỗi trừng hắn, ánh mắt như muốn phun ra hỏa:“Ngươi nói bậy! Ta thực lực không tốt là vì ta…… tư chất ngu dốt.”

Tiêu Thùy Địch châm chọc nói:“ Tư chất ngu dốt cái gì, luận tư chất ngươi vượt xa sư huynh ngươi nhiều, ngươi hiện tại thành như vậy đều là do sư tôn ngươi bất công, à không, bất công cũng không đúng, mà là tựa như có thâm thù đại hận với ngươi.”

Nhìn thấy khối ngọc hoàn mĩ như vậy, không dạy dỗ cũng có thể là có nguyên nhân, nhưng Bùi Nặc đâu chỉ là không dạy dỗ y, rõ ràng là cố ý đem y dưỡng thành phế vật, không phải thâm thù đại hận thì là cái gì?

“Ngươi !” Lạc Tinh Lỗi vừa sốt ruột vừa tức, nhất là bị hắn nói một phen khiến tâm loạn như ma, y hôm nay đã không phải là hài tử bốn tuổi ngu ngốc nữa, ngược lại có một số chuyện có thể thấy rõ ràng chút, tuy rằng trên dưới Tử Đàn Tông không ai là không biết sư tôn sủng ái y, nhưng…… Đôi khi, y lại có cảm giác lúc sư tôn nhìn mình, tuy rằng trên mặt là vẻ ôn nhu, thế nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Không không không không!

Sư tôn tốt như vậy, làm sao có khả năng đó? Không thể trúng kế ly gián của kẻ ác được.

Tiêu Thùy Địch nhìn y nói:“Cho nên, Bùi Nặc tuy tốt, nhưng hắn không chịu dụng tâm dạy dỗ ngươi, ngươi vẫn là đầu nhập vào môn hạ của ta đi, ta cam đoan trong vòng trăm năm, ngươi tuyệt đối sẽ vượt qua sư huynh ngươi.”

Lạc Tinh Lỗi nhìn hắn, con ngươi xanh biếc trở nên thanh lãnh, thanh âm trôi nổi đến có chút không chân thật:“Chỉ là vượt qua sư huynh ta? Nếu ngươi có thể khiến ta vượt qua sư tôn, ta liền đáp ứng ngươi.”

Tiêu Thùy Địch:“……!”

Cho nên ta nói không muốn cùng tiểu hài tử chưa hiểu sự đời trò chuyện chính là như vậy, còn vượt qua Bùi Nặc, nghĩ đẹp gớm! Hắn mà có bản lĩnh kia, hôm nay còn giống như chó nhà có tang trốn tránh khắp nơi vậy sao?

Hắn vì Lạc Tinh Lỗi đã hao hết vốn kiên nhẫn không còn lại bao nhiêu, thái độ cường ngạnh lên:“Tóm lại hôm nay ngươi không thể không đi cùng bản tôn! Có bản lĩnh thì khiến cho sư tôn ngươi tới cứu đi!”

Dứt lời liền chộp lấy Lạc Tinh Lỗi, hướng Ma Vực phương hướng chạy đi.

Lạc Tinh Lỗi ở trong lòng hắn không ngừng giãy dụa, khóc hô:“Sư tôn cứu ta! Sư tôn cứu ta!”

Mà lúc này, bên trong Tàng Thư Lâu.

Bùi Nặc thoáng rùng mình, mắt hiện sát khí:“Tiêu Thùy Địch quả thật đáng chết!”

Diệp Vị Nhiên ở bên cạnh không rõ lắm:“Sư tôn, phát sinh chuyện gì?”

Không rảnh giải thích cho gã, ống tay áo Bùi Nặc vung lên, Minh Quang kiếm xuất hiện, hướng tới Ma Vực bay đi.

Tiêu Thùy Địch đáng chết, dám mang Lạc Tinh Lỗi đi, hắn tỉ mỉ đào tạo sáu năm, còn chưa trả thù đã bị hắn bắt đi, như vậy coi sao được!

“Sư tôn cứu ta! Sư tôn cứu ta!”

Tiêu Thùy Địch khinh miệt cười:“Ngươi gọi đi gọi đi, ngươi gọi rách cổ họng cũng không có ai…… đến!”

Mẹ nó đến thật à!

Tiêu Thùy Địch lập tức tăng tốc, hướng hang ổ của mình lao nhanh.

Không phải một chút cũng không thích đệ tử này à? Sao mình tốt bụng giúp hắn mang đi lại có tư thế muốn tìm mình liều mạng vậy, chạy mau chạy mau, nếu thật sự bị hắn tóm được, mình nhất định chết chắc.

Tốc độ Bùi Nặc cũng không nhanh, nhưng Tiêu Thùy Địch thân mang trọng thương, còn bí mật mang thêm người, cho nên hai người cự ly vẫn không có cách xa.

Thế nhưng không hề gì, bởi vì Hàn Thiền Sơn, lối vào Ma Vực, rốt cuộc đã đến.

Tiêu Thùy Địch mang theo Lạc Tinh Lỗi, nhìn màn sương đen trước mắt, phát ra một trận cuồng tiếu:“Ha ha ha ha!”

Sau đó chui vào trong màn sương đen.

Bùi Nặc ngừng chân, nhìn màn sương đen trước mắt.

Sương đen Ma Vực, ngăn trở người tu tiên.

Lấy khả năng của hắn, tất nhiên không có chuyện không vào được, chỉ là phải tiêu phí sức lực một phen.

Mấu chốt là, tốn nhiều phen công phu lại lãng phí cho Lạc Tinh Lỗi, ngẫm lại liền không vui.

Thế nhưng sự tình đến mức này, chính là đâm lao phải theo lao.

Bùi Nặc cắn răng đi vào bên trong sương mù.

Dám ép buộc hắn như vậy, mang thù Đế Tôn quyết định cho mỗi người trong Ma Vực một viên hạt châu ghi lại hình ảnh kia!

Bùi Nặc chui vào màn sương đen dày đặc, liền cảm thấy bốn phương tám hướng có vô số rồng đen quay cuồng rít gào, hướng hắn đánh tới.

Mấy thứ này xuất xứ từ ma khí, uy lực cũng không cường đại, thế nhưng nếu bị lây dính thì khó có thể trừ tận gốc, tu hành sẽ bị ảnh hưởng.

Bùi Nặc vung Minh Quang kiếm lên, chính khí trong cơ thể bùng phát, đánh tan ma khí.

Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, bên trong màn sương đen, khắp nơi đều là sát khí nhằm vào tu tiên giả.

“Chủ nhân? Cái kia…… Ngài đang làm gì?” Nhìn Bùi Nặc giống ruồi bọ không đầu chuyển loạn xung quanh, hệ thống cẩn thận mở miệng.

Bùi Nặc đã ở cánh rừng này chuyển động rất lâu nên đã không còn kiên nhẫn:“Bản tôn đang tìm đường, đừng phiền!”

Hệ thống rùng mình một cái, thế nhưng nghĩ nghĩ lại mở miệng:“Con đường này chúng ta đã đi tám lần.”

Bùi Nặc:“…… Bản tôn biết!”

Hóa ra chủ nhân mù đường! Còn ra vẻ tư thế oai hùng!

Hệ thống viết trong nhật ký như vậy.

Sương đen ở Ma Vực có thể vây khốn ngàn vạn tu tiên giả lại không thể làm khó hắn, ngược lại chốn rừng rậm này lại khiến hắn mất phương hướng.

Nếu truyền ra ngoài, Đế Tôn một đời anh danh sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.

Bùi Nặc hết đường xoay xở, cuối cùng ở ven đường tóm đại một người.

“Đoạn Thiên Giáo đi như thế nào?”

Người nọ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, một thân áo xám, khuôn mặt cũng xám xịt, chỉ có đôi mắt là sáng như sao trời, nhìn Bùi Nặc cao hứng nói:“Ngươi cũng đi Đoạn Thiên Giáo sao? Thật đúng lúc, ta cũng thế, nhìn bộ dáng ngươi chắc cũng là muốn tham gia đại tuyển của Đoạn Thiên Giáo rồi! Chúng ta cùng đi đi!”

Bùi Nặc còn chưa nói gì, hệ thống ở tại thức hải của hắn lại hét rầm lên:“A a a a! Dạ Vũ, là Dạ Vũ! Đó là một nhân vật trong truyện! Ngài biết không? Hắn là chủ nhân tương lai của Ma Vực, là bằng hữu tốt nhất của ngài! Không nghĩ tới ta có thể thấy bộ dáng trước đây của hắn, đáng yêu đáng yêu đáng yêu quá đê!”

Bùi Nặc:“……” Người này thật cmn phiền.

Bất quá, nếu tương lai hắn là chủ nhân Ma Vực, Bùi Nặc không khỏi nhìn thiếu niên vài lần.

Bộ dáng thật tầm thường, tư chất căn cốt cũng thật tầm thường, cũng không có gì đặc thù, vậy mà là chủ nhân Ma Vực, trên đời quả nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra.

“Tấn công hắn đi tấn công hắn đi!” Hệ thống ra sức cổ xuý:“ Tương lai hắn có thể giúp ngài rất nhiều chuyện, kể cả sau này ngài giết Lạc Tinh Lỗi là cũng nhờ hắn giúp một phần.”

Nói tới đây, gã nhạy bén cảm giác được Bùi Nặc có chút không vui, vì thế cơ trí sửa lời:“Đương nhiên ta biết hiện tại không có hắn ngài cũng có thể giết Lạc Tinh Lỗi, nhưng kết giao thêm bạn bè cũng tốt hơn mà! Sau này hắn lại là chủ nhân Ma Vực, cùng hắn kết giao đối với ngài chỉ có trăm lợi mà không có chút hại nào.”

Nhưng, đây là hệ thống dựa theo ý tưởng của người bình thường mà nói.

Còn Đế Tôn lại là:“ Bản tôn sau này tất dẹp loạn Ma Vực, chủ nhân Ma Vực? Bản tôn cần thiết cùng hắn kết giao sao?”

Hệ thống:“……”

Dạ Vũ tràn đầy nhiệt tình, thế nhưng là mặt nóng lại dán mông lạnh, Bùi Nặc lạnh lùng nói:“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết Đoạn Thiên Giáo ở hướng nào là được.”

Thấy hắn lãnh đạm, Dạ Vũ tươi cười cũng cương ở trên mặt:“Từ nơi này đi Đoạn Thiên Giáo còn rất xa, sau khi ngươi hướng phía Đông Nam đi thẳng trăm dặm, lại hỏi người khác đi!”

Còn muốn hỏi người khác, sao mà phiền toái rứa?

Bùi Nặc hừ nhẹ một tiếng, tiện tay đem Dạ Vũ nhấc lên, Minh Quang kiếm hóa thành lưu quang phóng đi.

Ma Vực chi khí áp chế thực lực của hắn, tu vi nhiều nhất chỉ có thể phát huy tám thành, thế nhưng ngự kiếm phi hành, vẫn là chuyện vô cùng dễ dàng.

Một trăm dặm, giây lát đã đến.

Bùi Nặc lạnh lùng đem Dạ Vũ ném xuống, nhấc cằm:“Tiếp tục.”

Dạ Vũ vẻ mặt khiếp sợ còn chưa phản ứng kịp.

Hệ thống phỏng đoán lúc này tâm lý của hắn sẽ là: Sống nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua người nào hỏi đường như thế!

Thế nhưng sau khi hắn kịp phản ứng, hai mắt sáng ngời nhìn Bùi Nặc, sau đó “Bùm” một tiếng liền quỳ xuống:“Thật quá lợi hại! Đại nhân, cầu ngài nhận ta làm đồ đệ đi!”

Dứt lời mặt đầy chờ đợi nhìn Bùi Nặc.

Bùi Nặc một chút cũng không xúc động, người trước mắt tư chất bình thường, không thích hợp tu đạo, huống chi, đệ tử như vậy, không có càng tốt……

Vì thế hắn chỉ nói:“Đoạn Thiên Giáo, đi hướng nào?”

Vị cao nhân Ma đạo trước mắt này cũng không trả lời vấn đề của hắn, Dạ Vũ liền biết người ta không coi trọng mình, hai mắt có chút ảm đạm.

“Lại đi năm trăm dặm về hướng tây, vòng qua Thiên Khiển Cốc, lại đi ngàn dặm về hướng nam là đến Đoạn Thiên Giáo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro