Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bạn tôi đã uống rượu từ một con sông bí ẩn, và bây giờ anh ta đang cố giết tôi.

Lần đầu tiên bọn tôi phát hiện ra nó là khi đi cắm trại. Tôi và bạn tôi Dave đều là những người cắm trại có kinh nghiệm và thích đi vào mỗi cuối tuần.  Thay vì đặt chỗ ở khu cắm trại, chúng tôi lại thích đi ra ngoài và vào một điểm ngẫu nhiên trong rừng và xem những gì chúng tôi có thể tìm thấy. Chúng tôi thường lái xe ra một đường cao tốc nhỏ ở đâu đó, tấp vào lề, ra ngoài và bắt đầu đi bộ.  Vô trách nhiệm, tôi biết, nhưng đây là lối thoát thực sự duy nhất mà chúng tôi nhận được khỏi công việc văn phòng nhàm chán của mình. Một ngày cuối tuần, có vẻ như mọi thứ sẽ xảy ra bình thường.  Chúng tôi ném toàn bộ thiết bị điện tử của mình vào chiếc SUV của Dave và lên đường. Lần này, chúng tôi đã đi xa hơn bao giờ hết.Xa hơn những lần trước .Sau khoảng một triệu lần rẻ trái phải và ba giờ lái xe, cuối cùng chúng tôi đã đi đến một con đường đất nhỏ, hai làn xe được bao quanh bởi một khu vực cây cối rậm rạp.
“Hãy dừng lại ở đây.”
Tôi đề nghị:
“Có vẻ như nơi này trông cũng tốt để cắm trại.”
Dave đồng ý, vì vậy chúng tôi lấy những chiếc ba lô của mình ra khỏi xe và bắt đầu đi bộ. Sau khi đi bộ vài giờ, chúng tôi đã tìm thấy nó. Một con sông rộng tầm 20m - Khi đi qua sông một tiếng chảy ầm ầm vang vọng ở nơi đây.  Một tấm biển nhỏ bên cạnh cho biết, viết bằng một dòng chữ mờ nhạt:Sông Daemonium. 
“Có vẻ là một nơi tốt để cắm trại.”
Dave nói.
Tôi bắt đầu đi nhặt củi. Trong khi đó Dave dựng lều. Khi tôi quay lại, tôi thấy Dave đang cầm một chai nước. Anh ấy định uống một ngụm."Anh lấy cái đó ở đâu vậy? 
“Tôi hỏi.”

Tôi tìm được nó ở chỗ con sông.  Tôi đã sử dụng một viên nước tablet, và nó an toàn. 
"Anh ấy đáp lại."
Chúng tôi mang theo chai nước, nhớ không?
“Tôi đã nhắc anh ấy.”
Ồ - tôi quên mất điều đó.  Chà, nếu vậy, thứ này sẽ thật lãng phí.Chi bằng sao ko uống thử một ngụm
“Anh ấy uống một hớp.”
Vị của cái này thật lạ. 
"Anh ta vừa nói vừa để nó ra cạnh ghế của mình."
Mọi chuyện của buổi cắm trại hôm nay có vẻ ổn vào phần còn lại của buổi tối. Chúng tôi nấu bữa tối bên bếp lửa và uống một vài ly. Vào khoảng 10 giờ tối, chúng tôi quyết định đi ngủ. Sau cùng, chúng tôi phải thức dậy sớm cho ngày mai.

Tôi đã thức dậy vào nửa đêm.  Tôi đã kiểm tra đồng hồ của mình, nhưng nó dường như không hoạt động.  Nó không bị kẹt vào một thời gian cụ thể.  Thay vào đó, các bàn tay quay xung quanh một cách điên cuồng, quá nhanh so với bình thường.  Tôi nghĩ rằng nó chắc hẳn đã bị hỏng.  Đó là khi tôi nghe thấy nó.  Đến từ sông.  Những tiếng động bắn tung tóe, kèm theo những tiếng nuốt nước bọt khủng khiếp.  Chúng tôi đã mang theo bình xịt phòng trường hợp có gấu, và tôi đã nắm lấy nó.  Tôi nhìn bên cạnh tôi.  Dave không ở trong lều.  Một cách thận trọng, tôi nhìn ra bên ngoài.  Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là mặt trăng.  Trước khi tôi đi ngủ, đó là vầng trăng khuyết.  Bây giờ, đó là một mặt trăng tròn, tỏa ra ánh sáng màu đỏ thẫm.  Dòng sông vẫn một màu đỏ thẫm, như được tô bằng sơn ... hay máu?  Gần bảng hiệu là Dave, đang uống một ngụm nước hôi thối.  "Dave? Xin chào?" Tôi lo lắng gọi.  Anh ta quay xung quanh.
Anh ấy đã mỉm cười.  Đó là một nụ cười rộng.Một nụ cười rộng đến mang tai. Một nụ cười điên dại. Tôi có thể nhìn thấy từng chiếc răng cuối cùng của anh ấy.  Đôi mắt anh ấy mở to và đỏ ngầu, tôi nghĩ chúng có thể bật ra khỏi hốc bất cứ lúc nào.  Anh ta đứng dậy và đi về phía tôi.  Tôi đã chết đứng vì sợ hãi. Tôi nhận thấy rằng anh ấy đã cao hơn 3 feet so với anh ấy vào đêm qua.

“Nếm thử đi”

Anh ta rống lên, đẩy một chiếc cốc đục  chứa đầy một thứ chất lỏng màu đỏ.

“Nó sẽ làm sạch cậu đấy.”

Tôi không biết phải làm gì khác.  Tôi vừa chạy.  Tôi chạy qua rừng.  Tôi cần quay lại xe, càng nhanh càng tốt.  Tôi nhìn ra phía sau và thấy anh ta đang lảng vảng đi theo sau tôi.  Đôi mắt của anh ấy giờ đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu đỏ hoe, và hàm răng của anh ấy đã ngả màu.  Anh ta đang rú lên như thể anh ta đang bị đau.

“Đứng lại!”

Anh ta hét lên.

“Anh phải nếm thử!”

Tôi không trả lời.  Tôi chỉ chạy xa hơn và xa hơn nữa.  Cuối cùng, tôi không thể nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy sau lưng mình nữa.  Tôi nhìn lại phía sau tôi.  Anh ấy đã biến đi đâu mất rồi.
Không ngừng chạy.  Tôi chạy và tôi chạy cho đến khi tôi đến một bãi đất trống.  Tôi dừng lại và tôi nhìn thấy nó.  Khu cắm trại của chúng tôi.  Làm thế nào tôi kết thúc ở đây?  Tôi đã chạy trên một đường thẳng.  Chuyện gì đã xảy ra?  Và Dave đã ở đâu?  Câu hỏi cuối cùng của tôi đã được trả lời khi hai bàn tay nắm lấy vai tôi.  Rồi Dave nói.  “Anh không đơn giản là phải uống nó thôi đâu”.  Đột nhiên, hàng ngàn bàn tay xuất hiện ngoài sông, chúng ở khắp mọi nơi.  Những bàn tay trông thật đáng sợ - chúng hoàn toàn không còn xương.  Hàng triệu giọng nói vọng ra từ dòng sông.  “Hy sinh!” Tất cả đều tuyên bố.  Dave định đẩy tôi vào thì tôi nhớ ra điều gì đó.  Bình xịt gấu! - nó vẫn còn trong túi của tôi.  Tôi lấy nó ra, nhắm nó về phía sau và xịt.
Dave hét lên trong đau đớn.  Anh ấy buông tôi ra, và bắt đầu dụi mắt.  Máu bắt đầu phun ra. Trong cơn hoảng loạn, tôi đã đẩy Dave xuống sông. Anh ta càng hét lớn hơn khi hàng nghìn bàn tay không xương nắm chặt lấy người và kéo anh ấy xuống vực sâu.  Sau đó, những bàn tay ấy rút lại, nước chuyển thành màu xanh lam và mặt trăng trở lại bình thường. Tôi đã chạy về hướng của ô tô.  Tôi không dừng lại, dù chỉ một giây.  Sau vài giờ, tôi đã đến được đó.  Tôi đã vào và lái xe ra khỏi đó.  Sự mất tích của Dave vẫn đang được điều tra.  Tôi nói với cảnh sát rằng anh ta vừa bị lạc vào rừng kiếm củi, và may mắn thay rằng họ đã tin điều đó.  Tôi nói với họ vị trí của địa điểm cắm trại của chúng tôi.  Tuy nhiên, họ đã rất bối rối. Họ báo cáo rằng cảnh sát có tìm thấy tất cả các thiết bị và lều của chúng tôi, nhưng không có một con sông nào ở đó cả.

"Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro