chap 1
Địa điểm: Hành tinh Kurrek.
Năm: 2235 SCN
Những người lính khác gọi nó là hành tinh Địa ngục. Tôi gọi nó là nhà. Bầu trời đêm rực sáng với than hồng rơi xuống làm điểm nhấn . Khu rừng đang khóc hoà trộn cùng âm thanh của những sinh vật có cánh, đuôi dài. Những loài động vật có vú đói khát đang hú hét, ẩn nấp trong những tán cây, chờ đợi thời điểm mùa xuân đến.
Liên bang Trái đất có mặt ở đây để tìm kiếm giải pháp hòa bình và ngoại giao . Còn về phần của chúng tôi , Chúng tôi muốn chấm dứt mối đe dọa tuyệt chủng toàn cầu.
Mỗi bước đi, người ngoài hành tinh đều có thách thức . Chúng tôi đã xâm chiếm Red Sands của họ. Các tàu chiến thả hết quả bom này đến quả bom khác, hết quả bom chết tiệt này đến khi các cuộc đàm phán bình tĩnh hơn có thể xảy ra . Chúng tôi đánh vào sâu trung tâm thành phố của họ. Robot lang thang trên đường phố, bắn vào bất kỳ thứ gì có dấu hiệu của sự sống.
Chúng tôi phải cung cấp cho tổng chỉ huy tất cả những gì chúng tôi thu thập đc trong cuộc chiến này . Không có quy tắc nào được tuân theo. Ngoài này, không có Nghị định thư Geneva như trái đất . Chỉ có tuyệt chủng và thuộc địa.
Cuộc chiến này là một cuộc tắm máu không hồi kết.
Con người phải mất hơn một trăm năm để khiến các bộ lạc ngoài hành tinh còn lại quy phục và đầu hàng. Chúng tôi đã có thể đẩy họ vào các khu định cư, dạy họ các phong tục của Trái đất và cho phép xây dựng một cây cầu hòa bình . Đó không phải là điều tốt nhất chúng tôi có thể làm. Nhưng nó là một địa ngục tồi tệ hơn rất nhiều dành cho người ngoài hành tinh .
Cuộc xâm lược trăm năm sắp kết thúc, nhưng Liên bang Trái đất sẽ luôn tồn tại. Chúng tôi ở lại và chiến đấu để kiểm soát mọi bất ổn còn lại. Nhưng chỉ có rất nhiều chúng ta có thể làm.
Một mạng lưới hoạt động tội phạm rộng lớn đã lợi dụng một thế kỷ đầy biến động để phát triển mạnh mẽ và giành quyền kiểm soát đối với những người ngoài hành tinh còn lại. Những người ngoài trái đất alpha này, được gọi là Syndicate, săn lùng và ép buộc phụ nữ của họ giao phối.
Một khi họ yêu cầu đối phương, người bị yêu cầu sẽ trở thành quyền sở hữu của họ .
Lớp đất màu mỡ của Elysa Jungles thật mịn màng dưới đôi ủng bán quân sự của tôi. Khẩu súng giật EF-1 của tôi nặng trĩu trên tay. Dấu gạch ngang trên màn hình của Tera-930 hiển thị ảnh chụp nhanh về địa hình rừng rậm.
Thời điểm thích hợp để tiến lên .
Tiếng kêu của những con vật lạ ám ảnh vang vọng khu rừng xung quanh, nhưng chúng không còn khiến tôi sợ hãi nữa. Đây là thế giới chúng tôi đã đăng ký để bảo vệ. Ngôi nhà duy nhất của tôi. Tôi đã quen với sự hỗn loạn.
Tôi chỉnh lại tai nghe, nhìn chằm chằm vào thiết bị đo nhiệt, cằm tôi đổ mồ hôi trên dây đeo chật. Tôi đã ở đây hàng giờ, được cử đi làm nhiệm vụ kiểm tra các chuyển động có thể xảy ra trong khu vực; có thể là một sinh vật cặn bã của Syndicate. Thật khó để biết. Động vật có vú và các sinh vật nhỏ thì chuông báo động luôn tắt .
Thật không may, các báo cáo của chúng tôi đi kèm với sự thiếu nhất quán nhất định, nhưng chúng tôi phải kiểm tra để đảm bảo an toàn.
"Chỉ huy, không có gì để ở đây cả. Tôi nghĩ đó là một bức tượng bán thân khác" tôi nói.
Sĩ quan chỉ huy của tôi, Clara Riley, thở dài. "Cậu có chắc không? Chúng tôi đã nhận được ba báo cáo khác nhau về hoạt động kỳ lạ. Có thể họ đã ngụy trang cơ thể "
Tôi lắc đầu. "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi đã lập trình một robot nhiệt để truyền thông tin qua bốn góc phần tư của khu vực. Cho đến nay, dữ liệu không cho thấy điều gì đáng chú ý. Không có gì ở ngoài này," tôi nói, bước lại gần một con vật nào đó Chết tiệt. "Ồ, không có gì ngoài một vài đống bầy nhầy "
"Thô" cô ấy nói.
"Này, cô là người đã gửi tôi ra đây," tôi nói. "Tôi ghét nơi này. Rừng rậm... nó quá rậm rạp để bảo vệ."
Cô ấy dừng lại. "Hãy giữ chặt. Tôi muốn ghi lại cuộc gọi này. Thật tuyệt nếu tôi sử dụng tầm nhìn của cậu để khóa chặt suy nghĩ này ?" Cô ấy hỏi.
Tôi tạm dừng. "Suy nghĩ của tôi? Chúng ta thực sự sẽ đến đó sao?"
"Anna, bình tĩnh," cô ấy nói.
"Không có gì ở đây cả, Clara. Tại sao cô lại cử tôi đi làm nhiệm vụ này nếu cô không chắc chắn. Tôi mệt mỏi khi trở về tay không."
Cô ấy cười. Có điều gì đó đang xảy ra với cô ấy, nhưng tôi không thể chạm vào nó .
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ không phát lệnh theo dõi nhiều hơn cho phép," cô ấy nói.
"Hứa với tôi đi " tôi nói.
"Đó là mùa giao phối của loài man rợ, điều đó có nghĩa là chúng ta cần phải đứng vững. Một con cái khác có thể bị bắt," cô nói. "Một người lính, thậm chí. Chúng ta cần phải đánh bại họ, Anna."
Ý nghĩ đó khiến tôi ớn lạnh sống lưng. "Nếu có bất kỳ hoạt động nào của người ngoài hành tinh, tôi sẽ tìm ra nó, nhưng không có chuyện họ sẽ đánh cắp một trong những sĩ quan cấp dưới của Liên đoàn Trái đất," tôi nói.
"Điều đó là ko chắc chắn . Tôi chỉ muốn xác nhận video trong trường hợp cô nhận được chuyển động lạ trong vài giờ tới", cô nói.
Cấy ghép mắt bắt buộc không bao giờ là một ý tưởng tốt. Nếu một sĩ quan chỉ huy muốn truy cập, họ có thể nhìn thấy mọi thứ.
"Vài giờ tới? Cô thực sự muốn tôi ở ngoài này lâu như vậy à?" Tôi hỏi.
"Thật ra thì có. Đó là mệnh lệnh đấy, đồ khốn."
Tôi thở dài và tắc lưỡi. "Ít nhất, đừng gọi họ là man rợ nữa. Điều đó không chỉ thiếu tôn trọng mà còn ngu ngốc. Chúng ta phải duy trì trật tự. Cô biết đấy, mang lại hòa bình cho thế giới?"
Cô ấy cười. "Cô đang ra điều kiện? Đúng là đen đủi . Hãy thành thật đi, Anna. Nơi này chưa bao giờ phù hợp với nền văn minh " cô nói.
"Có lẽ." Tôi thở dài và thu mình lại. "Sự thật là, mùa giao phối khiến tôi lo lắng. Bất cứ khi nào hai mặt trời lặn, tôi lo mình sẽ là người tiếp theo."
"Lâu lắm rồi tôi mới có một buổi làm tình vui vẻ. Có thể sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ," cô ta nói.
"Có lẽ." Tôi thở dài và thu mình lại. "Sự thật là, mùa giao phối khiến tôi lo lắng. Bất cứ khi nào hai mặt trời lặn, tôi lo mình sẽ là người tiếp theo."
Clara không thể đặt bức tường vô hình của mình xuống. Cô ấy hành động như thể đây chỉ là một trò đùa, nhưng không phải vậy. Ở đây đang trở nên tồi tệ hơn, và cô ấy biết điều đó.
"Cô thật thô lỗ," tôi nói.
Cô ấy nói: "Những kẻ man rợ được kích thích bằng tình dục với những con cặc to nhất được biết đến trong vũ trụ này. "Hình ảnh đó không khiến cô thích thú sao ?"
"Tôi vừa đọc một đoạn về nghi thức giao phối của họ. Nó không hoàn toàn là tình dục. Nó nói về nỗi đau của họ," tôi nói. "Để trả lời câu hỏi của cô : Không, nó không kích thích tôi. Nó làm tôi sợ chết khiếp."
"To lớn. Rung động. Những con gà trống ngoài hành tinh," cô ta nói. "Cứng và nhiều thịt như một cuộn xúc xích."
"thật kinh tởm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro