Chương 71: Những Ngày Vụng Trộm Đầy Thương Nhớ
Sau những ngày đầy ngọt ngào, Damian và Charnita tiếp tục sống cuộc đời sinh viên của mình, vừa cân bằng học tập, vừa vun đắp tình yêu. Tuy nhiên, tình yêu giữa họ, dù ấm áp, vẫn mang chút vụng dại của những trái tim đang học cách yêu thương và thấu hiểu.
Một buổi sáng se lạnh, Damian đứng chờ trước cửa ký túc xá của Charnita. Anh ôm trong tay một hộp bánh nhỏ và ly trà nóng. Cô bước ra, mắt còn ngái ngủ, quấn chặt chiếc khăn len quanh cổ.
"Anh lại bày trò gì vậy?" Charnita hỏi, giọng ngái ngủ nhưng không giấu được nụ cười.
Damian nhún vai, tỏ vẻ vô tội: "Chỉ là muốn đảm bảo em không bỏ bữa sáng. Bác sĩ nói ăn sáng đủ chất sẽ giúp em giỏi Hóa hơn."
Charnita bật cười, vừa đi vừa nhấm nháp bánh. "Nếu không nhờ anh, chắc em đã biến thành con cú chỉ sống bằng cà phê rồi."
"Không sao, cú hay gì cũng là bạn gái anh mà." Damian cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Tình yêu của họ, mặc dù ngọt ngào, cũng không tránh khỏi những thử thách từ môi trường khắc nghiệt của Harvard. Những bài kiểm tra, các dự án nghiên cứu và hàng giờ làm việc tại thư viện thường xuyên khiến cả hai căng thẳng. Một lần, khi Charnita quá bận với bài tập nhóm, cô vô tình quên buổi hẹn đi dạo cùng Damian.
Damian ngồi đợi cô dưới gốc cây lớn trong khuôn viên trường, chiếc áo khoác mỏng không đủ chống lại cơn gió lạnh. Khi cô chạy đến, thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng vì áy náy, Damian chỉ mỉm cười:
"Anh biết em bận mà. Nhưng lần sau nhớ nhắn anh một tiếng, được không?"
Charnita cúi đầu, lí nhí xin lỗi: "Em quên mất. Em thật ngốc."
Damian xoa đầu cô, cười: "Không ngốc. Em chỉ quá chăm chỉ thôi."
Những buổi tối muộn, khi cả hai đều đắm chìm trong bài vở, Damian vẫn thường nhắn tin:
"Anh nhớ em."
"Em cũng nhớ anh. Nhưng bài báo cáo của em còn nhớ em hơn."
"Vậy mai anh qua giúp em làm Hóa nhé?"
"Chắc anh chỉ làm nó rối hơn thôi."
Nhưng sáng hôm sau, Damian vẫn xuất hiện với sách Hóa và bảng ghi chú đầy màu sắc.
Tuy nhiên, không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ. Một ngày nọ, sau khi nhận được kết quả bài kiểm tra không như ý, Damian cảm thấy thất vọng về bản thân. Anh tự trách mình đã dành quá nhiều thời gian bên Charnita thay vì tập trung vào học tập.
"Có phải anh đang cản trở em không?" Damian hỏi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Charnita ngỡ ngàng, đặt tay lên vai anh: "Anh đang nói gì vậy? Chúng ta đang hỗ trợ nhau mà."
"Nhưng anh cảm thấy mình không đủ tốt. Em luôn giỏi giang, luôn biết mình muốn gì. Còn anh..." Damian lặng đi, không dám nhìn vào mắt cô.
Charnita ôm lấy anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Damian, anh là người khiến em muốn cố gắng hơn mỗi ngày. Đừng bao giờ nghĩ rằng anh không đủ tốt."
Những khoảnh khắc như vậy giúp họ hiểu nhau hơn, nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những lời ngọt ngào, mà còn là sự sẻ chia, thấu hiểu và động viên nhau vượt qua khó khăn.
Một lần khác, khi cả hai cùng tham gia dã ngoại của câu lạc bộ Hóa học, Damian bất ngờ xuất hiện với một bó hoa dại nhỏ, tặng cô trước mặt mọi người. Charnita đỏ mặt, định phản đối, nhưng Damian chỉ nháy mắt:
"Anh không quan tâm ai nghĩ gì. Anh chỉ muốn em biết rằng anh yêu em."
Charnita cười, trái tim cô rung lên những nhịp đập hạnh phúc.
Mỗi ngày trôi qua, họ học cách yêu thương và trân trọng nhau hơn, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với áp lực học tập và những khác biệt trong cá tính. Damian đôi lúc bốc đồng, còn Charnita lại quá lý trí. Nhưng chính những điều đó lại khiến họ bổ sung cho nhau, trở thành điểm tựa trong cuộc sống đầy thử thách tại Harvard.
Một buổi tối muộn, khi cả hai ngồi bên nhau trong thư viện, Damian đột ngột lên tiếng:
"Charnita, em có nghĩ rằng chúng ta sẽ mãi bên nhau không?"
Charnita dừng bút, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng: "Em không biết tương lai ra sao, nhưng em biết hiện tại, em muốn ở bên anh."
Damian nắm lấy tay cô, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa: "Vậy thì anh cũng sẽ làm mọi cách để giữ hiện tại này mãi mãi."
Những tháng ngày đại học của họ không chỉ là những trang sách, mà còn là những khoảnh khắc vụng về nhưng đầy yêu thương. Từng ngày trôi qua, tình yêu của họ càng thêm sâu sắc, dù đôi lúc vẫn còn vụng dại. Nhưng chính sự vụng dại ấy lại làm cho tình yêu trở nên chân thật và đáng nhớ hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro