Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Tỏ Tình Và Bất Ngờ

Ngay trong đêm hôm đó, khi Damian rời khỏi phòng thí nghiệm của Charnita, trái tim anh không còn yên ổn. Những lời mà anh vừa nói, dù đã thốt ra, vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh như một cơn sóng. Anh tự hỏi liệu mình đã nói đúng hay chưa, liệu cô có cảm nhận được những gì anh đang trải qua hay không. Cảm giác như trái tim anh đang đập mạnh hơn bao giờ hết, nhưng cũng đầy lo lắng. Anh không thể chỉ dừng lại ở những lời nói vu vơ, không thể chỉ là những lời cảm ơn đơn giản. Anh đã yêu Charnita, và giờ là lúc phải đối mặt với cảm xúc đó.

Chạy dọc hành lang của khu ký túc xá, Damian không biết phải làm gì tiếp theo. Anh đã quyết định rằng tối nay sẽ là đêm anh nói ra tất cả. Mọi thứ đã diễn ra trong suốt thời gian qua, những cảm xúc mà anh đã giấu kín, những khoảnh khắc thân mật mà anh luôn muốn xích lại gần cô, tất cả khiến anh không thể giữ im lặng thêm nữa. Anh phải quay lại, phải nói với cô rằng anh yêu cô, dù biết rằng sẽ có những mối nguy hiểm và những thay đổi không lường trước.

Tối đó, khi mọi thứ trong ký túc xá bắt đầu chìm vào im lặng, Damian đứng trước cửa phòng của Charnita, tay cầm một bó hoa dại nhỏ, mà anh đã tự tay mua trong khuôn viên trường. Mỗi bông hoa như là một phần trong tình cảm của anh dành cho cô. Anh đã không biết phải làm gì, nhưng cuối cùng quyết định rằng những hành động nhỏ này có thể truyền tải những gì anh không thể nói thành lời.

Khi anh đứng trước cửa phòng cô, đôi tay anh hơi run rẩy. Anh hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Một giây sau, Charnita mở cửa. Cô nhìn anh, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhưng ánh nhìn có chút bất ngờ. Không có gì ngoài sự im lặng trong không khí. Damian nhìn vào mắt cô, lòng anh như thắt lại.

"Charnita, mình không thể giữ im lặng thêm nữa," Damian bắt đầu, giọng anh có phần căng thẳng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. "Mình đã... mình đã yêu cậu từ rất lâu rồi."

Charnita đứng lặng lẽ trước anh, không nói gì, chỉ nhìn anh như thể đang cố gắng tiếp thu những gì anh vừa nói. Damian cảm thấy trái tim mình như nghẹt lại, và trong khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn quay đi, rút lui khỏi tình huống căng thẳng này. Nhưng rồi, một giây sau, Charnita nhẹ nhàng nói.

"Damian... mình cũng cảm thấy vậy."

Damian ngạc nhiên, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Anh lùi lại một bước, nhìn cô, như thể không thể hiểu được. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh một cảm xúc mà anh không thể nào giải thích. Cô bước lại gần anh, đón lấy bó hoa mà anh đang cầm trên tay.

"Chúng ta đã chờ đợi quá lâu để nói ra điều này, phải không?" Charnita nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành.

Damian không thể ngừng mỉm cười. Những lời mà anh chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng đến, và bây giờ anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tình yêu mà anh đã giữ trong lòng bao lâu nay giờ đây đã được chia sẻ, không còn là điều gì mơ hồ, mà là một sự thật rõ ràng.

"Vậy thì, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?" Damian đề nghị, cảm thấy như một cánh cửa mới vừa mở ra trước mặt anh.

Charnita gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm như một tảng đá lớn đã được gỡ bỏ khỏi trái tim cô. "Ừ, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng lần này, chúng ta sẽ làm cho đúng."

Cả hai nhìn nhau, không cần phải nói thêm lời nào. Những cảm xúc đã được bày tỏ, và dù trước mắt họ còn rất nhiều thử thách, nhưng lúc này, tất cả những gì họ cần là thời gian và cơ hội để cùng nhau khám phá một tình yêu mới, bắt đầu lại từ những điều đơn giản nhất.

Và trong khoảnh khắc ấy, giữa đêm tối của khu ký túc xá, Damian và Charnita không cần phải nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Chỉ có họ và cảm xúc chân thật, những thứ mà cả hai đã chờ đợi rất lâu để nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro