Chương 64: Những Dấu Hiệu Khác Lạ
Dù mối quan hệ giữa Charnita và Damian vẫn chưa thể nói là hoàn toàn vững chắc, nhưng rõ ràng có một sự thay đổi lớn đã diễn ra. Họ không còn là những người xa lạ chỉ biết đến nhau qua những lần tình cờ gặp mặt. Mối quan hệ của họ đã bước sang một giai đoạn mới, một giai đoạn mà cả hai đều nhận ra rằng tình cảm dành cho nhau ngày càng lớn dần, dù họ chưa thổ lộ với nhau.
Damian bắt đầu cảm thấy sự khác biệt trong mỗi lần nhìn vào mắt Charnita. Những cái nhìn đó không còn chỉ là sự ngại ngùng hay mơ hồ của quá khứ, mà giờ đây chúng tràn ngập sự quan tâm và một chút lo lắng. Anh nhận ra rằng mình luôn tìm cách ở gần cô hơn, luôn tìm ra lý do để lại một tin nhắn nhỏ vào mỗi buổi sáng, hay làm những điều đơn giản như để lại sách cho cô trong thư viện. Những hành động ấy không phải chỉ vì anh muốn cô thấy anh tốt, mà vì anh thực sự cảm thấy cô là người quan trọng, người mà anh không thể bỏ qua.
Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi học chung trong thư viện, Damian để ý đến Charnita hơn bao giờ hết. Cô đang chăm chú đọc sách, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào tóc cô, tạo nên một khung cảnh dịu dàng, nhưng lại cũng khiến anh cảm thấy một nỗi lo sợ lạ lùng. Damian không thể hiểu nổi tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Anh không còn cảm thấy là một người bạn bình thường bên cạnh Charnita nữa; anh bắt đầu lo lắng rằng cô sẽ biết được những gì anh đang cảm nhận.
Charnita cũng bắt đầu nhận thấy những thay đổi này. Mặc dù Damian không hề nói ra, nhưng cô có thể cảm nhận được sự chú ý đặc biệt từ anh. Những lần anh giúp cô lấy sách, hay khi anh luôn chọn cùng một bàn học với cô dù cả hai đã có những khoảng thời gian học riêng biệt. Tất cả những điều đó khiến cô cảm thấy vừa ấm áp lại vừa khó hiểu. Cô đã học cách không để cảm xúc làm ảnh hưởng đến công việc của mình, nhưng đôi khi, chính những hành động nhỏ của Damian lại khiến trái tim cô thắt lại.
Vào một tối khi cả hai cùng tham gia một sự kiện của trường, Damian đột nhiên tìm cách chạm vào tay Charnita trong lúc trò chuyện. Một cái chạm nhẹ, nhưng lại đủ để khiến cả hai cùng cảm thấy một luồng điện chạy qua người. Không phải là sự xấu hổ hay ngượng ngùng, mà là một cảm giác ấm áp, như thể họ đang bắt đầu tìm lại nhau qua những dấu hiệu nhỏ nhoi.
Damian nhìn Charnita một cách nghiêm túc, mắt anh long lanh dưới ánh đèn mờ. "Charnita, cậu nghĩ sao về việc chúng ta... cùng làm một dự án nghiên cứu chung trong kỳ tới?" Damian hỏi, giọng anh có chút khẩn trương, như thể muốn thăm dò cảm xúc của cô.
Charnita mỉm cười, nhưng trong mắt cô lại có chút khó hiểu. "Cũng hay đấy. Dù sao thì chúng ta cũng làm việc cùng nhau khá tốt mà." Cô nói, nhưng giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng, không vội vàng. Cô muốn Damian hiểu rằng cô vẫn chưa sẵn sàng để mở rộng thêm bất kỳ điều gì ngoài tình bạn, nhưng lại không muốn làm tổn thương cảm xúc của anh.
Mối quan hệ giữa hai người đang dần thay đổi, và dù chưa có lời thổ lộ, nhưng Damian không thể không nhận ra rằng cảm xúc của mình dành cho Charnita đã vượt ra ngoài giới hạn của một tình bạn bình thường. Anh không muốn vội vàng, nhưng càng ngày anh càng cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn mỗi khi cô gần anh. Và mặc dù trong lòng anh vẫn đầy nghi ngờ về việc liệu mình có nên thổ lộ hay không, anh biết rằng những cảm xúc này không thể chỉ mãi giấu kín.
Cả hai vẫn tiếp tục dành thời gian cho nhau, mỗi lần gặp mặt đều để lại những khoảnh khắc nhẹ nhàng nhưng lại rất khó quên. Mối quan hệ của họ không phải là những lời nói ngọt ngào hay những cử chỉ lãng mạn, nhưng lại chứa đựng một sự chân thành đặc biệt. Cả Damian và Charnita đều biết rằng họ đang dần tiến đến một nơi nào đó mà trước đây họ chưa từng nghĩ đến. Một mối quan hệ thực sự, dù chưa thể định nghĩa được, nhưng lại đầy ắp sự kiên nhẫn, hiểu biết và trên hết là tình cảm ngày một lớn lên, dù cả hai vẫn chưa dám thổ lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro