Chương 56: Bắt Đầu Lại
Mùa thu ở Harvard như thường lệ, những chiếc lá vàng rơi đầy lối đi, và không khí mát mẻ khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng trong lòng Charnita, có những cảm xúc phức tạp đang cuộn trào. Cô không biết phải đối diện với Damian như thế nào, sau bao nhiêu năm xa cách và những biến cố trong đời, nhưng khi ngồi lại với cậu, cô nhận ra một điều: dù mọi thứ đã thay đổi, cả hai vẫn có thể tìm lại một sự kết nối.
Ngày hôm đó, sau buổi gặp tại quán cà phê, Damian đã chủ động nhắn tin cho Charnita, mời cô đi uống cà phê lần nữa, lần này không phải để lẩn tránh hay làm cho mọi thứ trở nên gượng gạo, mà là để bắt đầu lại từ đầu. Charnita đã đồng ý, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều băn khoăn.
Cô bước vào quán cà phê quen thuộc, cảm giác có chút gì đó như quay lại với thời gian trước đây. Damian đã đến trước, ngồi ở một góc gần cửa sổ, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào, khiến gương mặt cậu trở nên ấm áp và thân thuộc. Cô bước đến, ngồi xuống đối diện, và không khí giữa họ có vẻ thoải mái hơn lần trước.
"Chào cậu," Charnita cười nhẹ, nhưng lần này, không còn sự ngượng ngùng hay bối rối như lần trước. Cảm giác của cô đã khác đi rất nhiều.
"Chào cậu," Damian đáp, nở một nụ cười thật sự, không phải sự gượng gạo hay thận trọng. Có vẻ như cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để nói ra những điều đã chất chứa trong lòng suốt bao năm qua.
"Cảm ơn cậu vì đã đến," Charnita mở đầu, "Mình biết mình không dễ gần, nhưng thật lòng, mình rất trân trọng khi cậu muốn gặp lại mình."
Damian nhìn cô, ánh mắt có chút ngập ngừng nhưng vẫn đầy chân thành. "Cậu không phải cảm thấy như vậy. Mình cũng hiểu, những năm qua có quá nhiều điều xảy ra, cả hai đều thay đổi. Nhưng mình không thể không nghĩ về những kỷ niệm xưa. Những gì chúng ta đã trải qua, và cả những gì chúng ta đã bỏ lỡ."
Charnita không đáp ngay. Cô ngồi im lặng một lúc, cảm nhận những gì Damian vừa nói. Đúng vậy, có quá nhiều thay đổi. Cả hai giờ đã là những con người khác so với trước kia, không chỉ về mặt thể chất, mà cả về tinh thần. Những cuộc trò chuyện ngày trước không còn nữa. Những lần tranh cãi về những chuyện vặt vãnh, những buổi chiều ngồi trò chuyện bất tận giờ đây chỉ còn là ký ức. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu nói:
"Mình cũng đã nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra, Damian. Thời gian qua không dễ dàng đối với mình. Những thay đổi trong gia đình, rồi những quyết định phải đưa ra, tất cả đều khiến mình cảm thấy như mình đang mất dần mọi thứ. Nhưng mình không muốn để quá khứ làm mờ đi những gì tốt đẹp, dù có thể chúng ta không còn là những người bạn thân thiết như trước, nhưng mình vẫn nhớ những khoảnh khắc ấy, vẫn nhớ những buổi tối chúng ta ngồi bên nhau, không lo lắng gì cả."
Damian im lặng, rồi gật đầu, ánh mắt sâu lắng. "Mình cũng vậy. Sau khi mình rời đi, mọi thứ đã không còn như trước nữa. Mình đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn mà không biết phải nói với ai. Nhưng dù thế nào, mình vẫn nhớ đến những lần chúng ta cùng nhau vượt qua những thử thách, những cuộc nói chuyện mà chẳng bao giờ kết thúc. Những lúc đó, mình cảm thấy mọi thứ thật sự đơn giản."
Charnita nhìn Damian, đôi mắt cô như muốn tìm kiếm sự đồng cảm, như một lời an ủi cho chính mình. Cô hiểu, dù cả hai đã rời xa nhau, nhưng những ký ức vẫn luôn ở đó, không thể phai mờ. "Có lẽ, bây giờ chúng ta chỉ còn lại những kỷ niệm, nhưng mình nghĩ rằng chúng ta có thể bắt đầu lại từ một điểm mới. Từ tình bạn. Chúng ta không cần phải cố gắng làm lại tất cả, nhưng có thể chia sẻ với nhau những gì đã trải qua trong suốt những năm qua."
Damian nở một nụ cười nhẹ, giống như một sự giải thoát. "Mình cũng nghĩ vậy. Tình bạn... có thể là khởi đầu tốt. Ít nhất chúng ta có thể nghe nhau nói, hiểu nhau hơn mà không cần phải lo lắng về những cảm xúc không được đáp lại."
Cả hai lại ngồi im lặng một lúc, không khí xung quanh như dịu lại. Cảm giác xa cách giữa họ dường như đã phần nào tan biến. Charnita cảm thấy như một phần của mình đang bắt đầu được chữa lành. Không còn sự lo lắng hay sợ hãi, chỉ còn lại sự bình yên khi ở bên nhau. Cô biết rằng, dù không thể quay lại như trước, nhưng nếu cả hai đều cố gắng, họ vẫn có thể xây dựng lại một mối quan hệ khác, một tình bạn chân thành và có ý nghĩa.
"Thế thì, chúng ta bắt đầu lại từ tình bạn, nhé?" Damian cất lời, ánh mắt sáng lên với sự hy vọng.
"Đúng vậy," Charnita đáp, nở một nụ cười ấm áp, "Chúng ta có thể bắt đầu lại."
Cả hai ngồi đó, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện đã bỏ lỡ trong suốt những năm qua. Không còn những lo lắng về quá khứ hay tương lai, họ chỉ đơn giản là sống trong khoảnh khắc hiện tại, để cảm nhận sự kết nối mà họ đã tìm lại được. Và đó chính là khởi đầu của một hành trình mới, nơi họ có thể tiếp tục đồng hành, không phải là những người yêu cũ, mà là những người bạn tốt, sẵn sàng chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống.
Mối quan hệ của họ không còn là một câu chuyện chưa hoàn thành, mà là một sự khởi đầu mới, nhẹ nhàng và ấm áp, như những tia sáng mờ trong đêm tối, dẫn dắt họ đi qua những chặng đường phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro