Chương 50: Tĩnh Lặng Sau Cơn Bão
Vẫn là những ngày sau khi Damian rời đi, Charnita vẫn cảm thấy không khí xung quanh mình đột ngột trở nên trống vắng, có vẻ cô vẫn chưa buông bỏ được. Mọi thứ vẫn tiếp diễn, nhưng dường như thiếu vắng một điều gì đó quan trọng. Cô đã quen với việc có Damian ở bên, không phải là sự hiện diện vật lý, mà là những cuộc trò chuyện, những lời tranh luận, những phút giây mà cả hai đều cười đùa và đôi khi im lặng trong sự hiểu biết ngầm. Và giờ đây, tất cả những điều đó đều trở nên xa vời.
Charnita không nói gì nhiều về cảm giác của mình sau khi Damian đi, nhưng trong lòng cô, một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng sâu sắc đã hình thành. Cô nhận ra rằng, dù có vẻ như họ chỉ đơn giản là những người bạn cùng lớp, những cuộc tranh luận chưa bao giờ chỉ là những lời nói vô nghĩa. Chúng là sự kết nối, là những khoảnh khắc mà họ dành cho nhau trong một không gian đầy thử thách.
Từ ngày Damian chuyển đi, Charnita không nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ cậu. Điều đó khiến cô cảm thấy một sự lạ lẫm, không giống như những gì cô tưởng tượng. Họ đã không giữ liên lạc, và Charnita tự hỏi liệu đó có phải là một quyết định đúng đắn hay không. Nhưng trong lòng, một phần cô cảm thấy nhẹ nhõm, vì việc tiếp tục duy trì liên lạc cũng sẽ chỉ khiến cả hai thêm bối rối.
Damian không nhắn tin, cũng không gọi cho Charnita. Cậu đã quay trở lại cuộc sống của mình, một cuộc sống không có cô, nhưng sự giằng xé trong cậu vẫn chưa nguôi. Những ngày đầu tiên ở thành phố mới, Damian cảm thấy mình lạc lõng. Mọi thứ đều xa lạ, từ con đường đến trường cho đến những người bạn mới. Cậu không tìm thấy được sự an ủi trong những người xung quanh, vì những mối quan hệ đó vẫn chưa đủ sâu sắc để thay thế cho những gì cậu đã có.
Cậu đã nghĩ đến việc nhắn tin cho Charnita rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần nhìn vào điện thoại, cậu lại dừng lại. Cảm giác đó không chỉ là sự do dự mà còn là sự tự hỏi liệu cậu có đang làm phiền cô không. Sau tất cả, liệu cô có nhớ đến mình như cách cậu nhớ về cô không? Liệu việc liên lạc với cô có làm mối quan hệ giữa họ trở nên phức tạp hơn?
Những suy nghĩ này cứ xoay quanh trong đầu Damian, khiến cậu không thể quyết định được phải làm gì. Rồi lại thêm một cảm giác lạ lẫm, giống như cậu đang bị giam cầm trong chính những lựa chọn của mình. Nếu cậu không nhắn tin, sẽ có thể mất đi cơ hội duy trì mối quan hệ này. Nhưng nếu cậu nhắn tin, liệu Charnita có cảm thấy bị ép buộc không?
Và rồi, thời gian trôi đi, và cả hai tiếp tục sống trong những ngày tháng tĩnh lặng. Charnita không còn dành nhiều thời gian để nghĩ về Damian, vì cuộc sống của cô cũng không ngừng lại. Cô tiếp tục tập trung vào học hành, vào những dự án mới, vào những mối quan hệ bạn bè khác. Tuy nhiên, trong những khoảnh khắc yên tĩnh, Charnita không thể phủ nhận rằng một phần của cô vẫn đang chờ đợi điều gì đó.
Mỗi lần kiểm tra điện thoại, cô lại không tìm thấy tin nhắn nào từ Damian. Những cuộc tranh luận, những cuộc trò chuyện không đầu không cuối giờ đây chỉ còn là những ký ức mơ hồ. Cô tự nhủ rằng không nên nghĩ quá nhiều về quá khứ, rằng mối quan hệ giữa cô và Damian đã kết thúc rồi, dù đó chỉ là sự im lặng không lời.
Cảm giác này không dễ dàng để chấp nhận, nhưng cũng không có cách nào khác. Charnita biết rằng, một phần trong mình vẫn hy vọng có một cuộc gọi, một tin nhắn. Nhưng phần còn lại, phần mạnh mẽ và lý trí, lại muốn cô buông tay và bước tiếp. Mối quan hệ của họ có thể chỉ là một đoạn ngắn trong cuộc đời, và cô không thể để nó kéo dài mãi mãi nếu cả hai không còn muốn tiếp tục.
Cảm giác chờ đợi đó, dẫu nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến Charnita cảm thấy mệt mỏi. Cô không biết phải làm gì với cảm xúc của mình, vì những điều chưa nói vẫn còn nằm lại trong trái tim. Nhưng có lẽ, như Damian, cô cũng cần phải học cách buông bỏ.
Cả hai không liên lạc nữa. Những ký ức cũ dần phai mờ trong cuộc sống của mỗi người, và thời gian tiếp tục trôi đi, mang theo những điều mới mẻ. Không có lời tạm biệt, không có sự kết thúc rõ ràng, chỉ có sự im lặng, một sự im lặng mà cả Damian và Charnita đều không thể giải thích được.
Ngày qua ngày, họ cứ sống như vậy, không ai biết rằng một ngày nào đó, có thể những ký ức đó sẽ lại trở về, tìm lại con đường dẫn tới trái tim của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro