Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Bước Qua Sự Lo Âu

Mùa đông đã đến với Dalton, mang theo không khí se lạnh và những cơn gió tươi mát. Charnita và Damian đã không còn chỉ là những người bạn học đơn thuần nữa. Cảm xúc giữa họ đã thay đổi, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ rõ ràng để đặt tên cho mối quan hệ này. Charnita cảm thấy mình đã đến gần Damian hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lo lắng mơ hồ. Liệu những gì họ đang có sẽ kéo dài? Liệu tình cảm của họ có đủ để duy trì một mối quan hệ lâu dài?

Charnita ngồi trong lớp học, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Những đám mây xám kéo đến, phủ một lớp ánh sáng u ám lên khuôn viên trường. Cô luôn cảm thấy yên bình khi ngồi một mình như thế này, nhưng hôm nay lại khác. Tâm trí cô quay cuồng với những suy nghĩ về Damian. Mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại không thể ngừng nghĩ về những cảm xúc không thể giải thích được mà mình dành cho anh. Nhưng có phải là quá nhanh không? Họ chỉ mới bắt đầu tìm hiểu nhau, liệu có quá sớm để để lòng mình đi theo cảm xúc?

Damian, như một người bạn thân thiết, luôn có những cử chỉ thân thiện và những câu chuyện vui vẻ để làm Charnita cảm thấy thoải mái. Anh không cố gắng làm cô ngạc nhiên hay tạo ra những cảnh tượng lãng mạn, nhưng chính sự quan tâm giản dị ấy lại khiến cô cảm thấy đặc biệt. Charnita nhận ra rằng, dần dần, cô không chỉ muốn trò chuyện với Damian trong giờ học, mà còn muốn chia sẻ với anh những khoảnh khắc ngoài lớp học. Cô thậm chí mong chờ mỗi lần gặp anh, dù là ở hành lang hay trong các buổi thảo luận nhóm.

Với Damian, mọi thứ dường như cũng thay đổi. Anh đã bắt đầu để ý đến những cảm xúc của mình nhiều hơn, dù vẫn cố gắng che giấu bằng những câu chuyện đùa và những cái nhìn đầy hài hước. Anh biết rằng mình không thể cứ mãi đứng ngoài cuộc mà không thừa nhận những gì mình cảm thấy. Nhưng điều khiến anh lo lắng là liệu những gì họ có sẽ chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi hay liệu Charnita có thể thực sự chấp nhận anh như anh vốn có.

Ngày hôm đó, Damian quyết định sẽ làm điều gì đó đặc biệt. Anh muốn tạo ra một cơ hội để cả hai có thể thẳng thắn đối diện với cảm xúc của mình, dù có sợ hãi đến đâu. Anh muốn mở lòng, chia sẻ với Charnita những điều mà anh chưa bao giờ thừa nhận với bất kỳ ai.

Sau giờ học, Damian tìm Charnita ở góc sân trường, nơi hai người thường hay ngồi cùng nhau trò chuyện. Ánh sáng yếu ớt của chiều tà chiếu xuống, làm nổi bật dáng hình của Charnita đứng đó, nhìn vào không gian trước mặt.

"Charnita," Damian lên tiếng, giọng anh hơi trầm xuống.

Charnita quay lại, ánh mắt cô hơi ngạc nhiên. "Có chuyện gì vậy?"

Damian đứng yên một lúc, như thể đang cân nhắc từng từ. "Tôi... tôi biết chúng ta đã trải qua rất nhiều điều cùng nhau. Nhưng tôi nghĩ là đã đến lúc tôi phải nói một điều quan trọng." Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác lo lắng khiến tim anh đập nhanh hơn.

Charnita nhìn anh, hơi cảm thấy bất ngờ nhưng cũng tò mò. "Cái gì vậy?"

Damian nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh sâu thẳm, trầm tĩnh nhưng cũng đầy kiên quyết. "Tôi... Tôi không thể dừng lại việc nghĩ về cô. Và tôi muốn cô biết rằng tôi thực sự thích cô, Charnita." Anh nói nhanh, như thể sợ sẽ mất đi cơ hội.

Lời thừa nhận của Damian như một cú sốc nhẹ nhàng đối với Charnita. Cô đứng lặng im một lúc, những cảm xúc hỗn độn dâng lên trong lòng. Đây không phải là điều mà cô dự đoán trước, mặc dù cô đã cảm nhận được từ lâu rằng Damian cũng có những cảm xúc tương tự. Nhưng khi nghe từ chính miệng anh nói ra, cô vẫn không khỏi bối rối.

"Damian, tôi... tôi không biết phải nói gì nữa." Cô nhẹ nhàng đáp, giọng có chút run rẩy.

Damian khẽ mỉm cười, mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút bất an. "Không sao, tôi hiểu. Tôi chỉ muốn cô biết những gì tôi đang nghĩ."

Charnita nhìn anh trong giây lát rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi cũng cảm thấy điều đó, nhưng tôi không biết phải làm sao để đối diện với nó. Chúng ta có thể chỉ là bạn, không phải sao?"

"Chúng ta có thể là bạn, nhưng tôi không thể tiếp tục giả vờ như tôi không có những cảm xúc này," Damian thẳng thắn đáp. "Charnita, tôi muốn thử, tôi muốn tìm hiểu xem chúng ta có thể đi xa hơn chỉ là bạn hay không."

Charnita lặng im, mắt nhìn xuống đất, tâm trí cô quay cuồng với những suy nghĩ. Từ sâu trong lòng, cô cũng biết rằng mình không muốn rời xa Damian, nhưng cô vẫn chưa thể hoàn toàn vượt qua sự lo âu về tương lai.

"Được thôi, Damian. Chúng ta thử đi," Charnita nói, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. "Nhưng tôi cần thời gian."

Damian nhìn cô, ánh mắt anh đầy hy vọng và kiên định. "Tôi sẽ chờ, Charnita. Tôi sẽ chờ."

Cả hai đứng đó, giữa không gian lặng lẽ của buổi chiều, như một lời cam kết ngầm rằng họ sẽ không buông tay nhau dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro