Chương 40: Chỉ Cần Một Lời Tỏ Tình
Mùa thu trôi qua, những chiếc lá vàng rơi rụng dần trên sân trường Dalton. Charnita cảm thấy những ngày gần đây trôi qua thật chậm chạp. Cô đã sẵn sàng đối diện với mọi thử thách trong học tập và công việc, nhưng lại không biết phải làm gì với cảm xúc của mình. Tình cảm dành cho Damian cứ lớn dần lên trong lòng, khiến cô cảm thấy rối bời mỗi khi anh xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Charnita đứng bên cửa sổ lớp học, nhìn những chiếc lá cuối cùng của mùa thu bay trong gió. Cô đã từng là người rất lý trí, luôn tin vào sự logic và tính toán. Nhưng giờ đây, mọi thứ lại trở nên mơ hồ và khó nắm bắt. Cảm xúc của cô đối với Damian không thể giải thích được bằng lý trí. Có lẽ vì thế mà cô vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với chúng.
Cả tuần qua, Damian đã không ngừng làm Charnita bối rối. Anh thường xuyên tìm cách làm cô cười, có những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng lại khiến cô cảm thấy được quan tâm. Nhưng dù vậy, Charnita vẫn không dám thừa nhận rằng mình có cảm tình với anh. Mọi thứ giữa họ vẫn còn quá mơ hồ, và cô không muốn làm rối loạn thêm mối quan hệ này.
Ngày hôm đó, khi lớp học kết thúc, Damian lại tiến đến gần Charnita.
"Cô có muốn đi dạo một chút không?" Damian hỏi, giọng điệu có chút ngại ngùng. Charnita nhìn anh, rồi hơi cúi đầu, không biết phải trả lời thế nào.
Charnita đã nghĩ đến việc từ chối, nhưng rồi cô lại không thể. Một phần trong cô muốn thoát khỏi cảm giác bối rối này, nhưng phần còn lại lại muốn tiếp tục khám phá những cảm xúc này cùng Damian. Cuối cùng, cô chỉ mỉm cười nhẹ.
"Được thôi," cô trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại có chút hồi hộp.
Cả hai bước ra khỏi khuôn viên trường, đi dọc theo con đường vắng lặng, dưới những hàng cây rợp bóng. Cảm giác gần gũi này khiến Charnita cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cô không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy thoải mái bên Damian. Những câu chuyện của anh về toán học, những suy nghĩ sâu sắc của anh về cuộc sống khiến Charnita không ngừng ngạc nhiên.
Cả hai cùng đi bộ bên nhau, im lặng nhưng không có sự gượng gạo. Trong không gian yên tĩnh đó, mọi cảm xúc dường như hòa vào nhau, không có khoảng cách hay sự e dè như trước. Charnita cảm nhận được rằng, dù không nói ra, họ đã bắt đầu hiểu nhau hơn bao giờ hết.
"Charnita, tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy mọi thứ giữa chúng ta đang thay đổi. Cảm giác này lạ lắm," Damian bỗng lên tiếng, giọng anh trầm xuống. Charnita giật mình. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Damian sẽ nói ra những lời như thế. Những gì anh nói cứ như là câu hỏi mà cô cũng đã tự hỏi mình suốt thời gian qua.
Cô ngừng lại một chút, đối diện với anh. Dù rất muốn mở lòng, nhưng Charnita vẫn không biết phải nói gì. Cô cảm thấy có một sự bất an, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trong lòng mình, tình cảm dành cho Damian đã lớn dần theo thời gian.
"Damian, tôi... tôi cũng cảm thấy như vậy," Charnita thừa nhận, giọng cô nghẹn lại một chút. "Nhưng tôi không chắc liệu chúng ta có thể làm được gì với những cảm xúc này hay không."
Damian mỉm cười, ánh mắt anh nhìn Charnita đầy kiên nhẫn. "Tôi nghĩ, chúng ta chỉ cần một lời nói ra thôi. Nếu cả hai chúng ta đều cảm thấy điều này, thì sao không thử tìm hiểu thêm về nhau?"
Câu nói của Damian như một cánh cửa mở ra. Charnita nhìn anh, rồi từ từ gật đầu. "Tôi muốn thử, Damian. Tôi thật sự muốn thử."
Lúc này, trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng vờn qua những cành cây. Tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Charnita cảm nhận được rằng, dù có bao nhiêu lo lắng và ngờ vực, điều quan trọng nhất là họ đã sẵn sàng bước vào một hành trình mới cùng nhau.
Cả hai tiếp tục đi dọc con đường vắng, không cần phải nói thêm gì nữa. Mọi thứ đều đã rõ ràng trong lòng mỗi người. Họ đã tìm thấy một sự kết nối mà trước đây không thể nhận ra, và dù còn nhiều điều chưa biết về tương lai, nhưng ít nhất, họ đã biết rằng mình không đơn độc.
Ngày hôm đó kết thúc trong im lặng, nhưng lại là sự bắt đầu của một chương mới trong câu chuyện của họ. Một chương mà Charnita và Damian sẽ cùng nhau viết tiếp, vượt qua mọi thử thách, khám phá những cảm xúc mới và tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro