Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Đối Mặt Với Những Cảm Xúc

Charnita đứng ở lối vào trường Dalton, chiếc ba lô đeo lệch một bên, nhìn lên bầu trời xám xịt. Cô đã từng nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống, từ công việc học hành cho đến những mối quan hệ xung quanh. Tuy nhiên, hôm nay, khi đứng ở đây, cô nhận ra rằng có những thứ cô không thể kiểm soát, và cảm xúc đối với Damian chính là một trong số đó.

Kể từ sau buổi tối hôm đó, mọi thứ dường như đã thay đổi. Họ không còn là những người bạn đơn thuần nữa. Damian không chỉ là người bạn học giỏi toán hay người đồng đội trong các dự án nhóm, mà là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô. Mỗi lần anh nhắn tin, mỗi lần cô thấy anh nở một nụ cười hoặc nhìn thấu những cảm xúc của cô, cô lại cảm thấy có một sự kết nối đặc biệt mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến.

Charnita đưa tay lên vuốt nhẹ chiếc vòng cổ bạc mà mình luôn đeo. Chiếc vòng này, cô nhận được từ mẹ khi lên cấp ba, là món quà duy nhất mà mẹ cô để lại trước khi qua đời. Mỗi khi cô cảm thấy mơ hồ về điều gì đó trong cuộc sống, chiếc vòng này như một lời nhắc nhở về sự mạnh mẽ và kiên cường mà mẹ cô luôn dạy bảo.

Cô quay lại và bước vào lớp học, nơi mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Các bạn trong lớp vẫn cười nói, trao đổi về bài tập, không ai hay biết những cảm xúc mà cô đang trải qua. Charnita mỉm cười một cách gượng gạo, cố gắng lấy lại sự tự tin. Nhưng chính lúc này, ánh mắt của Damian từ cuối lớp đã bắt gặp cô.

Ánh mắt ấy – có một thứ gì đó trong đó mà Charnita không thể giải thích được. Không phải là sự tò mò, không phải là sự lạnh lùng, mà là một điều gì đó sâu sắc hơn. Một sự quan tâm, một sự chờ đợi. Cô cảm nhận rõ ràng rằng Damian cũng đang đấu tranh với những cảm xúc của riêng anh. Cả hai họ, những người từng luôn tránh né cảm xúc, giờ lại bị cuốn vào một vòng xoáy không thể kiểm soát.

Lớp học bắt đầu, và cả hai lại ngồi đối diện nhau. Cả hai đã quen với việc ngồi cạnh nhau trong lớp Hóa học và Toán học, nhưng hôm nay, không khí có vẻ khác. Họ làm bài cùng nhau, nhưng không phải theo kiểu đơn giản như trước nữa. Mỗi lần trao đổi, mỗi lần ánh mắt của Charnita lướt qua Damian, cô lại thấy có một sự căng thẳng lạ thường.

Bài tập toán hôm nay khá khó, nhưng Damian vẫn hoàn thành nhanh chóng, trong khi Charnita phải mất thêm một lúc để suy nghĩ kỹ. Khi cô ngẩng lên, ánh mắt của Damian đang dõi theo cô, một ánh mắt như thể đang đợi cô giải quyết xong vấn đề.

"Không sao đâu, cứ từ từ," Damian nói, giọng anh lạnh lùng nhưng có gì đó khác biệt trong đó, một sự dịu dàng mà Charnita không thể nhận ra trước đây.

Charnita không nói gì, chỉ gật đầu. Cô cảm thấy mình đang đứng giữa một ngã ba đường. Một phần trong cô muốn giữ khoảng cách với Damian, không muốn mối quan hệ này trở nên phức tạp hơn. Nhưng một phần khác lại muốn tiến lại gần hơn, muốn hiểu rõ những cảm xúc mà cô chưa từng đối diện.

Buổi học kết thúc, và cả hai cùng ra khỏi lớp. Damian đi cạnh cô nhưng không nói gì thêm. Charnita cảm thấy hơi ngột ngạt trong im lặng này, nhưng rồi cô nhận ra rằng, có lẽ đôi khi im lặng lại là cách tốt nhất để đối mặt với những điều chưa rõ ràng.

Khi ra đến sân trường, Damian dừng lại một chút, quay sang Charnita.

"Charnita, cô có muốn đi ăn trưa cùng tôi không?" Damian hỏi, ánh mắt anh nhìn cô một cách chân thành, nhưng cũng có một chút ngần ngại.

Charnita không kịp suy nghĩ lâu. Cô đã muốn từ chối, vì thực sự không biết phải đối diện với anh như thế nào. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy, cô lại không thể. Cô đã từng quá mạnh mẽ và tự tin, nhưng trước Damian, cô như một cô gái bình thường, đầy lo lắng và bối rối.

"Được thôi," cô nói, giọng điệu bình thản nhưng trái tim lại đập nhanh hơn bình thường.

Cả hai đi đến quán cà phê gần trường, ngồi xuống một góc yên tĩnh. Trong suốt bữa ăn, họ không nói về bài tập hay các dự án. Cả hai chỉ ngồi im, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, như thể đang tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi mà chính họ chưa thể trả lời.

Đột nhiên, Damian lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Charnita, cô có nghĩ rằng... chúng ta đang thay đổi không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Charnita giật mình. Cô nhìn vào mắt anh, và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng Damian cũng đang tự hỏi về những gì đang diễn ra giữa họ.

"Chúng ta đều đang thay đổi, Damian," Charnita đáp, giọng nói trầm xuống, "Chỉ là tôi không chắc liệu đó có phải là điều tốt hay không."

Damian nhìn cô một lúc lâu, rồi mỉm cười nhẹ: "Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm ra thôi."

Cả hai lại im lặng. Nhưng lúc này, sự im lặng không còn nặng nề, mà như một sự đồng cảm, một sự hiểu biết giữa họ.

Và khi buổi trưa kết thúc, cả hai không cần phải nói ra những gì mình đang cảm nhận. Họ đều hiểu rằng mọi thứ đang thay đổi, nhưng liệu đó có phải là tình yêu hay không, chỉ có thời gian mới có thể trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro