Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Một Bước Tiến Nhỏ

Mối quan hệ giữa Charnita và Damian đã dần trở nên gần gũi hơn qua từng ngày. Mặc dù không ai trong số họ chính thức nói ra cảm xúc của mình, nhưng không thể phủ nhận rằng cả hai đã bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong cách họ đối xử với nhau. Những cuộc trò chuyện dài hơn, những lần ngồi cạnh nhau trong giờ học, và đặc biệt là những cái nhìn đầy ý nghĩa mà họ dành cho nhau, tất cả đều làm cho sự thay đổi này càng trở nên rõ rệt.

Charnita cảm thấy mình đang chìm đắm trong những cảm xúc không rõ ràng, những cảm giác vừa ngọt ngào, vừa khó chịu. Cô đã bắt đầu nhận ra rằng không thể tiếp tục che giấu cảm xúc của mình mãi được. Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc bày tỏ tình cảm với Damian, cô lại cảm thấy lo lắng, sợ rằng mối quan hệ giữa họ sẽ thay đổi, rằng điều này có thể làm tổn thương cả hai.

Damian cũng không ít lần tự hỏi về những cảm xúc mà mình dành cho Charnita. Cậu nhận ra rằng mỗi khi cậu không ở gần cô, một phần trong cậu cảm thấy thiếu vắng, như thể có một khoảng trống mà chỉ Charnita mới có thể lấp đầy. Nhưng cậu cũng không chắc liệu Charnita có cảm nhận điều tương tự hay không, vì cô luôn tỏ ra mạnh mẽ và quyết đoán trong mọi tình huống.

Một ngày nọ, khi cả hai đang ngồi cùng nhau ở thư viện, Damian bất ngờ ngước lên nhìn Charnita. Ánh mắt của cậu nhẹ nhàng và đầy suy tư, như thể cậu đang tìm cách mở lời về điều gì đó quan trọng.

"Charnita, bạn có bao giờ cảm thấy..." Damian ngập ngừng, giọng cậu có chút lo lắng. "Cảm thấy... mối quan hệ giữa chúng ta đã thay đổi chưa?"

Charnita quay đầu nhìn cậu, ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt Damian, nhận ra rằng cậu đang lo lắng. Cô không thể giấu được sự bối rối trong lòng mình, nhưng thay vì lảng tránh, cô quyết định trả lời một cách thẳng thắn.

"Thật sự thì... tôi cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi," Charnita thừa nhận, giọng cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. "Nhưng tôi không chắc liệu tôi có đủ can đảm để nói ra tất cả."

Damian nhìn cô, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc hơn. "Tôi cũng thế," cậu thừa nhận. "Nhưng tôi nghĩ rằng, nếu chúng ta cứ tiếp tục né tránh cảm xúc của mình, sẽ chẳng đi đến đâu."

Charnita im lặng trong giây lát, suy nghĩ về những lời nói của Damian. Cô nhận ra rằng, có thể cậu đã nói đúng. Nếu cứ tiếp tục giữ im lặng, có lẽ mối quan hệ này sẽ mãi không thể phát triển thêm được. Nhưng điều đó cũng khiến cô cảm thấy lo sợ. Cô sợ rằng, nếu bày tỏ cảm xúc, cô sẽ mất đi sự thoải mái mà cô đã có trong suốt thời gian qua.

"Nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục mãi như vậy, phải không?" Damian hỏi, đôi mắt cậu như thể đang tìm kiếm một câu trả lời từ Charnita.

Charnita nhìn vào mắt Damian, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô có thể thấy rằng Damian không chỉ là người bạn đồng hành trong các dự án học tập nữa, mà có lẽ cậu đang trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.

"Đúng vậy," Charnita thừa nhận, nở một nụ cười nhẹ. "Có lẽ chúng ta cần phải nói rõ ràng với nhau hơn."

Damian gật đầu, không nói gì thêm. Chỉ có điều, trong khoảnh khắc đó, cả hai đều hiểu rằng mối quan hệ giữa họ đã bước sang một trang mới. Họ không cần phải vội vàng hay lo lắng về tương lai, nhưng điều quan trọng là họ đã có thể đối mặt với những cảm xúc thật sự của mình.

Những ngày tiếp theo, mối quan hệ của họ trở nên gần gũi hơn, nhưng không hề có sự thay đổi lớn. Charnita và Damian không vội vã nói ra những lời tỏ tình, nhưng cả hai đều biết rằng tình cảm giữa họ đã được thừa nhận, dù chưa được thổ lộ chính thức. Những cuộc trò chuyện dần trở nên nhẹ nhàng và tự nhiên hơn, không còn sự ngại ngùng như trước.

Charnita vẫn giữ thói quen chia sẻ những suy nghĩ của mình với Damian, và Damian cũng bắt đầu nói nhiều hơn về những điều cậu suy nghĩ trong lòng. Cả hai bắt đầu hiểu rõ hơn về nhau, không chỉ qua những câu chuyện học tập mà còn qua những giây phút chia sẻ về cuộc sống cá nhân.

Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi trong phòng học, Damian bỗng lên tiếng: "Charnita, tôi có thể hỏi bạn một câu không?"

Charnita ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt cô hơi ngạc nhiên. "Câu hỏi gì?"

"Bạn nghĩ sao về chúng ta?" Damian hỏi, giọng cậu có chút lo lắng nhưng cũng đầy sự chờ đợi.

Charnita không trả lời ngay lập tức. Cô nhìn vào mắt Damian, cảm nhận được sự chân thành trong câu hỏi của cậu. Sau một hồi im lặng, cô nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ... chúng ta đang ở một bước tiến mới. Và tôi nghĩ rằng đó là một bước tiến rất tốt."

Damian mỉm cười, một nụ cười thật sự. "Tôi cũng nghĩ vậy."

Cả hai ngồi đó, không cần thêm bất kỳ lời nói nào nữa, nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ về điều mà họ chưa thốt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro