Chương 23: Một Cái Nhìn Khác
Mùa xuân dần qua đi, nhưng mối quan hệ giữa Charnita và Damian vẫn cứ như vậy: đầy sự im lặng và thấu hiểu không lời. Mặc dù cả hai đã có những khoảnh khắc gần gũi, những ánh mắt lướt qua nhau, nhưng vẫn không ai dám bước qua ranh giới ấy. Mỗi lần nhìn Damian, Charnita lại thấy một điều gì đó khao khát nhưng không thể lý giải được. Cô không muốn dấn thân quá sâu vào cảm xúc đó, vì cô biết rằng sự nghiệp và mục tiêu học tập vẫn là thứ quan trọng nhất. Nhưng đôi lúc, khi cậu ấy cười với cô, khi những cái chạm tay vô tình xảy ra, trái tim cô lại đập loạn nhịp.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ lễ dài, và cả hai đều phải hoàn thành những bài tập cuối cùng cho học kỳ. Dù đã được phân công nhóm làm bài, nhưng lần này, công việc nhóm của họ có một chút khác biệt. Thay vì chia nhau công việc như những lần trước, lần này họ quyết định cùng nhau làm hết tất cả, ngồi cạnh nhau, bàn bạc từng chi tiết. Charnita cảm thấy có chút căng thẳng. Dù đã quen thuộc với Damian nhưng vẫn không thể phủ nhận cảm giác bối rối khi ngồi gần nhau quá lâu.
"Bạn có vẻ căng thẳng." Damian lên tiếng sau một hồi làm việc trong im lặng. "Làm sao vậy?"
Charnita ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt của Damian. Cô cảm thấy có một sự thay đổi trong ánh mắt cậu, có vẻ như cậu đang để ý đến cô nhiều hơn, không chỉ đơn giản là đối tác học tập. Nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ mỉm cười. "Chỉ là tôi muốn hoàn thành bài này nhanh thôi, không có gì đâu."
Damian gật đầu, nhưng cậu không hoàn toàn tin vào lời nói ấy. Cậu có thể thấy rõ sự căng thẳng trong giọng nói và nét mặt của cô. "Vậy thì để tôi làm phần này. Bạn có thể nghỉ một chút," cậu nói, giọng ấm áp như muốn xoa dịu cô.
Charnita hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng không phản đối. Cô nghiêng người ra sau và tựa vào ghế, tay chống cằm nhìn Damian làm việc. Đôi tay của cậu chuyển động rất nhanh, đôi mắt tập trung vào từng chi tiết. Charnita không thể không nghĩ về sự kiên nhẫn và tỉ mỉ của cậu. Mỗi khi cậu làm gì, cậu luôn dồn hết sự chú ý vào nó, chẳng bao giờ vội vã, chẳng bao giờ bỏ qua.
"Bạn luôn làm mọi thứ rất cẩn thận," Charnita thừa nhận, không nghĩ rằng mình sẽ nói ra câu đó.
Damian ngẩng lên, ánh mắt đột ngột gặp phải ánh mắt cô. Cậu không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười nhẹ. "Cảm ơn. Nhưng tôi nghĩ bạn cũng vậy, Charnita. Chỉ là... bạn không luôn để người khác thấy thôi."
Câu nói ấy làm Charnita bất ngờ. Cô không ngờ rằng Damian có thể nhận ra được sự cẩn thận của cô, dù cô không bao giờ thể hiện nó ra ngoài. Cô thường là người làm việc nhanh chóng, đôi khi là hơi vội vàng, nhưng với Damian, cô có cảm giác như mình cần phải cẩn trọng hơn, bởi vì mọi thứ cậu làm đều rất hoàn hảo.
"Vậy sao?" Charnita mỉm cười, cảm giác như một phần trong cô đã mở lòng ra thêm một chút.
"Ừ. Mọi người đều có một cách làm việc riêng," Damian đáp, ánh mắt cậu lại quay xuống tập tài liệu trước mặt.
Charnita ngồi đó, im lặng, cảm nhận từng câu nói, từng cử chỉ của Damian. Cô không thể phủ nhận rằng, dần dần, cảm giác muốn hiểu cậu hơn lại lớn dần trong cô. Chỉ có điều, cô không dám nói ra điều đó. Dù có một phần trong cô muốn bước tới, nhưng còn một phần khác lại lùi lại, sợ hãi rằng cảm xúc này có thể làm thay đổi mọi thứ.
Cả buổi chiều trôi qua trong không khí làm việc nghiêm túc. Charnita và Damian hoàn thành bài tập một cách hoàn hảo. Lúc cuối cùng, họ cùng nhau thu dọn đồ đạc. Charnita cảm thấy như mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn sau khi hoàn thành công việc.
"Chúng ta làm tốt lắm, đúng không?" Charnita hỏi, giọng vui vẻ, ánh mắt cô tìm kiếm sự đồng tình từ Damian.
Damian cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô với sự tin tưởng. "Không có gì là không tốt khi chúng ta làm việc cùng nhau."
Charnita cảm nhận được rằng những lời nói ấy không chỉ đơn giản là một câu khẳng định công việc, mà còn là một lời khen ẩn chứa sự thấu hiểu sâu sắc giữa họ. Cô không dám thừa nhận, nhưng trái tim cô lại đập mạnh hơn một chút. Damian, dù ít nói, nhưng luôn biết cách khiến cô cảm thấy được quan tâm theo cách mà không ai khác làm được.
Charnita thu dọn sách vở, bước ra ngoài lớp học với một suy nghĩ trong đầu. Có lẽ lúc này, cô đã sẵn sàng để đối diện với những cảm xúc thật sự của mình, dù cho chúng có phức tạp đến mức nào. Nhưng có lẽ, thời gian sẽ là yếu tố quan trọng nhất để quyết định liệu cảm giác này sẽ dẫn đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro