Chương 5: Sự Chấm Dứt (Hết)
Mùa mưa đã qua, nhưng những vết thương trong lòng Zephys vẫn chưa lành. Những ký ức về Nakroth vẫn ám ảnh anh, không phải vì anh còn yêu, mà vì anh vẫn không thể hiểu tại sao mọi thứ lại kết thúc như vậy. Những ngày tháng bên nhau giờ như một giấc mơ xa vời, một giấc mơ mà anh không thể nào níu giữ. Mưa, những lời hứa, và tình yêu đã vỡ vụn.
Zephys sống trong một thế giới đơn độc. Mọi người vẫn đi qua đời anh, nhưng không ai có thể thay thế được Nakroth. Họ đều là những bóng hình mờ nhạt trong mắt anh, những mối quan hệ mà anh không còn sức để duy trì. Cái cảm giác trống rỗng bao trùm lấy anh như một chiếc lồng không bao giờ có thể mở ra.
Vào một buổi chiều, khi ánh sáng đã bắt đầu phai nhạt, Zephys nhận được một lá thư. Không ai gửi, chỉ có một tên gọi, và nó khiến trái tim anh thắt lại.
"Để anh đi, Zephys. Anh yêu em, nhưng em xứng đáng có một cuộc sống không có anh. Em xứng đáng được hạnh phúc, và anh không thể là người mang lại hạnh phúc cho em nữa. Dù sao, em sẽ mãi là người anh yêu. Mãi mãi."
Lá thư không dài, nhưng mỗi câu, mỗi chữ đều chứa đựng sự đau đớn, sự từ bỏ. Nakroth đã quyết định rời đi, để Zephys sống cuộc sống của mình, không còn những bóng ma của quá khứ ám ảnh. Nhưng đối với Zephys, sự từ bỏ này còn đau đớn hơn tất cả những lời nói hối hận, những lời hứa chưa thực hiện được. Anh đã mất đi Nakroth, không phải vì anh không còn yêu, mà vì tình yêu ấy đã không thể cứu vãn được gì nữa.
Vào một đêm không mưa, Zephys đứng bên cửa sổ, nhìn vào bầu trời đêm, nơi những vì sao mờ nhạt chiếu sáng. Anh không khóc nữa, không vì mất mát, mà vì anh đã chấp nhận sự thật. Tình yêu không phải lúc nào cũng có thể chiến thắng tất cả, và đôi khi, sự đau đớn lại là điều duy nhất giúp chúng ta trưởng thành.
Zephys biết rằng, dù anh có sống bao nhiêu năm nữa, Nakroth sẽ luôn là một phần trong cuộc đời anh. Nhưng anh cũng hiểu rằng, đôi khi, chúng ta phải buông tay, để tiếp tục sống, để tìm thấy bình yên cho chính mình.
Anh đã tìm thấy sự giải thoát trong sự từ bỏ, và dù không dễ dàng, đó là cách duy nhất để anh có thể bước tiếp.
---
Câu chuyện kết thúc trong sự im lặng, như một bản nhạc không lời, nơi tình yêu, dù có mãnh liệt đến đâu, cũng không thể vượt qua được những vết thương sâu sắc trong tâm hồn. Nhưng đôi khi, chính trong sự từ bỏ, chúng ta lại tìm thấy được một loại tự do mà mình luôn tìm kiếm.
Và đó là kết thúc của một câu chuyện về tình yêu, lỗi lầm, sự tha thứ và buông bỏ.
Hết truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro