Chương 4: Vết Thương Không Lành
Zephys không nhớ mình đã đi bao lâu, chỉ biết đôi chân anh đã mỏi rã rời, còn lòng thì nặng trĩu như thể đang mang trên mình một ngọn núi lớn. Mưa vẫn rơi, nhưng giờ đây, không gian như thể tĩnh lặng hơn. Những giọt nước đập vào mặt anh, lạnh buốt như muốn dội sạch đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Nhưng dù có chạy trốn thế nào, anh cũng không thể thoát khỏi những kí ức về Nakroth.
Anh dừng lại bên một quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng nhạt chiếu ra từ cửa sổ như một tia sáng yếu ớt trong đêm tối. Zephys bước vào, lắc đầu để xua đi những giọt mưa trên tóc. Quán không đông khách, chỉ có vài người ngồi im lặng với tách cà phê của họ. Anh ngồi xuống góc khuất, không muốn ai nhận ra mình, không muốn đối diện với bất kỳ ánh mắt nào.
Nhưng rồi, một giọng nói quen thuộc lại vang lên, làm trái tim anh như thắt lại.
"Zephys," Nakroth đứng ngay trước mặt anh, gương mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt vẫn đầy kiên định. "Em không thể trốn mãi được."
Zephys ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt mà anh đã từng tìm thấy sự an ủi, sự bình yên, giờ lại chỉ toàn là sự đau đớn. "Anh thật sự không hiểu sao? Em đã bảo anh đừng tìm em nữa," giọng Zephys lạnh lùng, nhưng sâu thẳm trong đó là sự yếu đuối, một phần của anh không thể tách rời khỏi Nakroth.
"Anh không tìm em vì anh muốn, Zephys," Nakroth nói, giọng anh trầm xuống, như một lời xin lỗi chưa từng được thốt ra. "Anh tìm em vì anh biết anh không thể tiếp tục mà không có em. Anh cần em."
Zephys nhắm mắt lại, cố gắng ngăn không cho nước mắt tràn ra. Những cảm xúc trong anh như một mớ bòng bong, giữa tình yêu và sự căm ghét, giữa hy vọng và tuyệt vọng. Anh không thể cứ mãi sống trong quá khứ, nhưng liệu có thể đơn giản để buông bỏ những gì anh đã từng trao đi?
"Anh có hiểu không?" Zephys nói, giọng anh khẽ run. "Tình yêu của anh không còn là tình yêu nữa. Nó đã biến thành nỗi đau, Nakroth. Anh đã khiến em tin vào những lời hứa, nhưng giờ đây, những lời ấy chỉ là sự lừa dối."
Nakroth không thể nói gì, chỉ đứng đó, im lặng, như thể những lời nói của Zephys đang xé nát trái tim anh. Anh đã không chỉ làm tổn thương Zephys, mà chính anh cũng đang tự giết chết chính mình trong sự hối hận và mất mát.
"Em có thể tha thứ không?" Nakroth hỏi, nhưng giọng anh thật yếu ớt, như thể không còn sức mạnh để mong đợi một câu trả lời.
Zephys đứng dậy, đôi mắt anh đỏ hoe nhưng không còn khóc. "Em không thể tha thứ cho anh, Nakroth. Không phải vì em không muốn, mà vì em không còn đủ sức để làm điều đó nữa."
Anh quay người bước ra ngoài quán, bỏ lại Nakroth đứng giữa không gian trống rỗng, giữa đêm tối và mưa lạnh. Cảm giác của anh lúc này không phải là sự tự do mà anh hằng mong đợi. Thực tế, trái tim anh như một tảng đá lớn, nặng nề và đầy vết thương.
Zephys bước đi trong đêm mưa, không quay lại, nhưng trong lòng anh, mỗi bước đi đều là một nỗi đau mới. Anh không biết mình sẽ đi đâu, nhưng anh hiểu rằng, trong hành trình này, anh phải học cách buông bỏ những gì đã qua.
Và Nakroth, dù có yêu anh đến đâu, cũng không thể làm lành những vết thương mà chính anh đã tạo ra.
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro