Chương 3: Những Đoạn Đường Lạc Lối
Zephys không quay lại, nhưng từ khoảnh khắc anh bước ra khỏi căn phòng ấy, trái tim anh như bị vắt kiệt. Mưa vẫn rơi không ngừng, như thể muốn trút hết mọi u uất trong lòng anh. Bước chân anh nhanh hơn, không phải vì vội vã, mà là vì anh không muốn nhìn lại, không muốn đối diện với cái nhìn hối hận của Nakroth.
Con đường vắng vẻ dưới màn mưa mịt mù như phản chiếu tâm trạng của anh. Mỗi bước đi, những cảm xúc hỗn loạn lại dâng lên trong lòng. Anh đã từng nghĩ rằng tình yêu có thể là liều thuốc chữa lành mọi vết thương, nhưng giờ anh hiểu, tình yêu cũng có thể là thứ giết chết con người ta. Những lời hứa của Nakroth đã không thể bù đắp cho những tổn thương mà anh đã phải chịu.
Bất chợt, một bàn tay ấm áp nắm lấy vai anh từ phía sau. Zephys không cần phải quay lại, anh đã biết ai đang đứng sau lưng mình. Dù không muốn thừa nhận, nhưng cái cảm giác ấy, cái sự hiện diện của Nakroth vẫn khiến anh cảm thấy một điều gì đó bối rối.
"Zephys, em không thể cứ chạy mãi như vậy," Nakroth lên tiếng, giọng anh dịu dàng, nhưng đầy kiên quyết.
Zephys thở dài, đôi vai anh nặng trĩu như gánh cả thế giới. "Anh nghĩ em sẽ quay lại sao? Anh nghĩ tình yêu có thể cứu vãn mọi thứ sao? Anh đã làm gì để em có thể tha thứ?"
Nakroth không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ đứng đó, bên cạnh Zephys, trong sự im lặng đầy nghẹt thở. Mưa vẫn rơi, nhưng giờ đây, nó như một chứng nhân cho những cảm xúc không thể nói thành lời.
"Anh không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng anh có thể thay đổi tương lai," Nakroth nói, giọng anh trầm xuống. "Em có thể tha thứ cho anh, Zephys. Em có thể cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Dù anh biết mình không xứng đáng, nhưng anh sẽ không bao giờ từ bỏ."
Zephys quay lại, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng đầy nỗi đau. "Có những thứ không thể cứu vãn. Anh không hiểu sao? Anh là nguyên nhân khiến mọi thứ đổ vỡ. Là anh đã khiến em mất đi niềm tin vào chính bản thân mình."
Nakroth nhìn thẳng vào mắt Zephys, không tránh né, không lẩn tránh. Anh muốn Zephys thấy rằng anh thực sự hối hận, thực sự muốn sửa chữa. "Anh không mong em tha thứ ngay lập tức, chỉ mong em cho anh một cơ hội để chứng minh rằng tình yêu của chúng ta không phải là sai lầm."
Zephys im lặng. Anh nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng của Nakroth, và một phần trong lòng anh muốn tin rằng mọi thứ có thể thay đổi. Nhưng sự thật là, anh đã quá mệt mỏi với những lời hứa, quá mệt mỏi với những tổn thương đã chồng chất.
"Đừng tìm em nữa," Zephys nói, giọng anh nghẹn ngào. "Tình yêu không thể cứu vớt những vết thương đã quá sâu. Em không thể mãi mãi sống trong quá khứ, và anh cũng vậy."
Zephys quay đi, không để Nakroth có cơ hội nói thêm lời nào. Cảm giác đau đớn dâng lên trong ngực anh, nhưng anh biết rằng, dù có thế nào, anh cũng không thể tiếp tục mối quan hệ này.
Nakroth đứng lại, nhìn theo bóng lưng Zephys dần khuất xa. Mưa vẫn không ngừng rơi, như thể giọt nước mắt của chính anh đang rơi xuống.
Một lần nữa, họ lại lạc lối trong những cảm xúc chưa từng được giải quyết, giữa những hy vọng không thể thành hiện thực.
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro