Chương 1: Tiếng Dương Cầm Im Lặng
Mưa rơi đều đều ngoài cửa sổ, từng giọt nước đập vào kính tạo thành những vệt dài như những dấu vết thời gian đã qua. Trong căn phòng tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ ngọn đèn bàn mờ nhạt, chiếu sáng một dãy sách vở và những tài liệu ngổn ngang. Cánh cửa phòng được khép chặt, như muốn giữ lại mọi cảm xúc, không để chúng thoát ra ngoài.
Zephys ngồi ở góc phòng, đôi mắt tím của anh mơ màng nhìn ra ngoài trời, nhưng trong lòng anh, mọi thứ chỉ còn là một màn sương mờ mịt. Anh nhớ lại những tháng ngày đã qua, những khoảnh khắc ngọt ngào, những lần họ cùng nhau cười đùa. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những vết thương cũ, không thể nào lành lại được.
Nakroth đứng một mình giữa phòng, ánh mắt lạnh lùng như mọi khi, nhưng hôm nay, có điều gì đó khác biệt. Anh đã sai. Đã quá muộn để sửa chữa. Họ từng là tất cả đối với nhau, nhưng chính anh đã phá vỡ tất cả.
"Zephys..." Nakroth lên tiếng, giọng anh thấp và trầm, như thể bị một khối nặng đè lên ngực.
Zephys không quay lại, chỉ im lặng. Hơi thở của anh đều đều, nhưng không phải vì bình yên, mà là sự mệt mỏi đã tích tụ trong suốt thời gian dài. Những sai lầm mà Nakroth gây ra cứ lởn vởn trong đầu anh như một giai điệu tồi tệ không thể thoát ra.
"Nếu có thể quay lại," Nakroth tiếp, "anh sẽ làm lại tất cả, sẽ không làm em tổn thương nữa."
Zephys cười khẩy, nhưng tiếng cười ấy chỉ ra sự đắng cay. Anh không còn tin vào những lời hứa suông. "Quá muộn rồi, Nakroth. Anh đã làm những gì anh muốn. Em không cần lời xin lỗi nữa."
Mưa ngoài kia vẫn tiếp tục rơi, và trong phòng, mọi thứ chỉ còn là khoảng không tĩnh lặng, nơi tình yêu đã từng tồn tại, giờ chỉ còn lại sự trống rỗng.
Nakroth tiến lại gần, nhưng mỗi bước đi dường như đều kéo dài hơn, như thể anh đang bước vào một vực thẳm không đáy.
"Em không thể tha thứ sao?" Nakroth hỏi, giọng anh như sắp vỡ vụn.
Zephys cuối cùng quay lại, đôi mắt tím như chứa đựng cả bầu trời u ám. "Anh đã làm gì để em có thể tha thứ? Lỗi lầm của anh đã quá sâu, không thể lấp đầy bằng những lời nói."
Đôi tay Nakroth buông thõng, bất lực. "Anh yêu em," anh thì thầm. "Dù có thế nào đi nữa, đó là sự thật."
Zephys im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng trả lời: "Tình yêu không thể cứu vớt những gì đã mất."
Cả hai đứng yên trong im lặng, như thể thời gian ngừng trôi. Đêm tối vẫn vây quanh họ, nhưng không gì có thể cứu vãn được mối quan hệ đã bị đánh mất.
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro