Luân (III)
Luân cầm tập giấy trên tay. Rúng động.
Trên tay anh là một cánh cửa, một cái hang thỏ dẫn vào thế giới khác. Một thế giới trông vừa thân quen nhưng cũng vừa xa lạ. Quen, là ở chỗ nó có những con đường Luân đã thuộc, những hình khối người anh đã biết. Lạ, là ở chỗ nơi này được xây dựng lên hoàn toàn từ thuỷ tinh. Nhà thuỷ tinh, xe thuỷ tinh và người thuỷ tinh, tất cả đều có một lớp da trong suốt. Song con người ở đây chỉ có lớp da ấy là trong suốt mà thôi. Luân nheo mắt nhìn vào những gương mặt mà thường ngày anh vẫn lướt qua trên phố, những gương mặt mà anh không bao giờ bận nhớ nhưng đã vô tình in trên vỏ não. Những gương mặt ấy ở đây trông thật kỳ khôi với đủ thứ màu cùng nhau hoà quyện thành một dòng chảy bên dưới lớp da xuyên thấu của bọn họ. Có màu nóng, cũng có màu lạnh nhưng khi lẫn lộn cả lũ vào nhau, chúng tạo thành một thứ hỗn hợp tối tăm và nhầy nhụa. Quang cảnh hổ lốn ở trước mắt làm Luân rùng mình, hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại. Thế rồi vào ngay lúc ấy, từ đâu bỗng xuất hiện một toán những đứa trẻ. Những bé trai và những bé gái được làm từ thủy tinh và hoàn toàn trong suốt. Nhờ sự xuất hiện bất ngờ trên mà trông mọi thứ có vẻ sáng màu lên một tý. Đoạn bọn trẻ túa ra, hoà mình vào dòng người tấp nập. Và xem kìa, mỗi lần một em bé đụng vào một con người thuỷ tinh, dòng chảy màu sắc ở bên trong kẻ đó lại truyền sang cho em ít màu. Cứ như thế và như thế nữa cho đến khi không còn đứa trẻ trong suốt nào cả. Quang cảnh của thế giới này lại trở về với vẻ hổ lốn tối màu ban đầu.
Và rồi Luân thẫn thờ. Anh ta đặt tập giấy trên tay xuống. Anh ta cúi đầu, nín lặng.
Đấy, là bản thảo của ả gái điếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro