Luân (I)
Khói thuốc lá hoà với khói xe làm tôi ngạt thở. Mùi người lẫn với thịt sống làm tôi buồn nôn. Lại một ngày nữa ở thành phố, lại một ngày nữa bị trừ ra khỏi số ngày tôi còn để sống.
Khi ấy trời đang vào ban trưa, ánh nắng gay gắt sắp đốt rụi thành phố Hồ Chí Minh.
Ra ngoài đường vào cái giờ này quả là cực hình, nhất là đối với loại thanh niên đã quen với văn phòng như tôi. Ngồi trên con Honda đã cũ, tôi vặn vẹo mình chờ cho cây đèn đường bật tín hiệu xanh. Gần như ngay lập tức, tâm trí tôi bắt đầu tơ tưởng đến cái bàn làm việc mát rượi của mình ở tòa soạn.
-"Thằng cha kia đang làm cái quái gì ở trên đường vào giờ này vậy?"- Ai đó hỏi tôi. Giọng người đó vọng qua bức tường thứ tư.
Muốn trả lời câu hỏi trên cho trọn vẹn thì rất dài mà tôi lại lười. Nói gọn cho bạn đọc dễ hiểu: tôi đang trên đường đến nhà một cô gái điếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro