Bản thảo của ả gái điếm (I)
Tôi bước vào trong cái ổ chuột của ả gái điếm. Ấy là một nơi mà phải miễn cưỡng lắm người ta mới có thể gọi là nhà, một nơi mà có lẽ chỉ rộng bằng cái phòng ngủ của trẻ con.
"Căn nhà" có hai gian được chia ra bởi tấm rèm châu. Ở gian chính, ả gái điếm kê một tấm phản gỗ trông cũ ghê gớm có cái chân gãy được cố định lại bằng keo dán chuột, một cái bàn dành cho học sinh gắn thêm giá sách - chỗ đáng ra được dùng để sách nhưng lại đầy những lọ nước hoa cùng đủ thứ đồ linh tinh, và một cái tủ quần áo cũng bằng gỗ bị mẻ một miếng ở cánh tủ.
Điểm duy nhất chứng minh một nơi như này vẫn còn có người ở bất chấp điều kiện vật chất thấp kinh khủng khiếp là nó sạch. Ồ, may thay, ả gái điếm vẫn còn biết giữ nhà cửa của mình sạch sẽ.
Không tìm được một chỗ ngồi đích thực, tôi đành đặt mông tạm lên tấm phản. Vì tình huống ép buộc, có lẽ tôi sẽ phải ở lại trong nhà ả gái điếm cho đến khi ngớt mưa. Nhắn nhanh một tin cho sếp, tôi không kìm được một hơi thở dài. Kiểu gì tháng này lão ta cũng sẽ cằn nhằn cho mà xem.
Cách chỗ tôi đang ngồi rầu rĩ hai, ba bước chân, ả gái điếm đã dựng xong con Honda của tôi bên cạnh một chiếc xe đạp màu xám. Ả đứng thẳng lưng, vươn vai một cái rồi chẹp miệng rõ to.
"Em đi tắm cái. Anh ở bên ngoài cứ thoải mái như nhà mình nhé."
Nói đoạn, ả gái điếm biến mất sau tấm rèm châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro