Ả gái điếm (III)
Bước trên con đường hẹp trong ngõ dẫn đến nhà ả gái điếm, tôi không thể đếm được số lần lưỡi mình nếm thấy thứ dịch vị chua chua dâng lên từ bao tử.
Kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm.
Mẹ nó, cái mùi hôi thối mà ban nãy mới chỉ "được" gió thổi thoảng qua nay xộc vào trong hai cánh mũi cùng lá phổi của tôi. Cái mùi đặc trưng của sự nghèo, sự bần, sự hèn đến không gì tả nổi.
Sâu trong con ngõ nhỏ, phía sau một hàng dài những cánh cổng sắt xiêu vẹo đóng kín im ỉm, kìa căn nhà của ả gái điếm.
Ả gái điếm mời tôi vào trong ngồi. Đon đả và hiếu khách hệt như những đồng nghiệp hèn mạt của ả ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro