Ả gái điếm (I)
Tôi dừng xe trước cái ngõ nhỏ lụp xụp đến khó tin. Lối vào thì xiêu xiêu vẹo vẹo, rác bết chặt xuống đường đi, vôi trát tường đã vữa cả ra, rêu xanh rì khắp mọi góc gách. Kể cả có làm loại nghề thấp kém nhất, thì cũng phải là bết bát lắm mới sống ở đây được.
Song cô ả, đúng là bết bát thật.
Một đêm ra Bùi Viện, ả bảo không kiếm nổi thức ăn cho hôm sau.
"Em trời sanh ốm yếu. Từ nhỏ đã hay mắc bệnh vặt. Nhiều khi chỉ cảm nắng, cảm mưa thôi mà sốt liệt giường đến mấy hôm, chả nhấc nổi đầu dậy. Nghe bảo lúc mẹ mang thai em thì bị ma cà giồng hút máu, người cứ vật và vật vờ như bị vong nhập. Thầy cúng bảo cũng vì đấy mà em bị ma quỷ theo, dễ bệnh. Sức thế này sao đi được nhiều khách như người ta hả anh."
Hôm đầu thức dậy bên cạnh ả gái điếm, chính câu chuyện trên đã làm thằng thanh niên hay đọc sách đầu đầy tư tưởng thương người động lòng. Và thế rồi chính cái thằng ấy đã bao cô ả cả mấy tháng tiếp theo.
Tôi chớp chớp mắt và rời khỏi khu ký ức của não. Trở lại với mặt đất dưới chân và mặt trời trên đầu.
Một cơn gió nóng rực tát vào mặt tôi. Chết thật, nó mang theo thứ mùi hôi thối từ trong cái ngõ nhà ả. Cái mùi như giẻ lau sàn bẩn, như chiếc giày của ai đó bị nấm chân. Dù đã đến đây khá khá lần, tôi vẫn không quen được với cái mùi ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro