Chương 1
Lúc mà Lâm Mộ đuổi đến sân bóng rổ, trận đấu sắp kết thúc.
Trận đấu bóng rổ của các lớp cuối năm học là trận chung kết, người đến xem vô cùng nhiều.
Lâm Mộ không thích ứng được với đám người, hít sâu một hơi, mới từ từ chen vào đám đông, một bên vừa đi vào một bên vừa nói xin lỗi.
Thiếu niên bị đẩy ra có phần thiếu kiên nhẫn, vừa nhìn thấy gương mặt kia, sự thiết kiên nhẫn biết mất không còn một mảnh, còn lùi lại nhường chỗ. Thậm chí có người còn hỏi: " Cậu hôm nay sao đến muộn thế? Em trai cậu tìm cậu cả nửa ngày."
Bên cạnh có người trêu chọc: " Trách không được sao tâm tình hắn lại không tốt như vậy, đánh bóng dữ dội như thế."
" Ừ, vừa tìm giáo viên." Lâm Mộ không nghe rõ người khác nói gì, chỉ tập chung cao độ tìm người.
Bất quá cậu tìm cũng chẳng bao lâu, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy mục tiêu.
Lâm Triều quả thực đánh rất mạnh tay, một người có thể kéo đến chênh lệch đến 30 điểm. Ai biết hắn càng đánh càng hăng, sự chênh lệch ở trận đấu sau càng thêm rõ ràng, mãi cho đến khi trận đấu kết thúc.
Thời gian kết thúc trận đấu còn không đến một phút, kết quả trận đấu như xác định, bất luận là cầu thủ trên sân hay người xem dưới khán đài cũng bắt đầu thư giãn.
Trên sân bóng chỉ còn một người vẫn mãnh liệt như cũ.
Đoạt bóng, dẫn bóng, vươn người, ném bóng vào rổ.
Quả bóng kéo theo đoạn vòng cung, rời thẳng giữa rổ.
Soạt.
Lưới rổ tung lên.
Chân trước bóng vừa rổ vào, chân sau một tràng còi vang lên.
Đoàn người bỗng nhiên bạo phát reo hò khen hay cùng tiếng vỗ tay không ngớt.
Lâm Mộ hơi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cậu cũng không có hoàn toàn bỏ lỡ trận đấu, cậu nhìn rõ cú phát ba điểm của Lâm Triều.
Kết thúc trận thi đấu sân bóng trở nên hỗn loạn, có người thì nắm tay đối thủ, có nữ sinh đưa nước với khăn mặt, các lớp khác thì vây quanh xem nam sinh, có cả giáo viên.
Mang lớp đoạt được quán quân, chủ nhiệm Bính rõ ràng cao hứng nhất, lỗi kéo mọi người chụp ảnh chung. Đếm đầu người, phát hiện chủ tướng Lâm Triều đã không thấy đâu, lại nhìn ra sân vận động, lớp bên cạnh Lâm Mộ cũng không thấy đâu, không cần phải nói hai anh em này khẳng định cùng nhau rời đi rồi.
Lâm Triều, Lâm Mộ. Một người hướng nôi, một người hướng ngoại. Kì thực tính cách đều giống nhau.
Bên kia Lâm Mộ rời khỏi đoàn người đuổi theo Lâm Triều, từ trong cặp sách lấy ra bình nước khoáng được bọc lại bằng khăn mặt: "Vất vả rồi , uống ngụm nước đi."
Ngày hè chói chang, vừa đánh xong một trận bóng rổ, Lâm Triều một thân mồ hôi nhìn chằm chằm vào chai nước rõ ràng vừa mới mua ở máy bán nước còn toả ra cảm giác mát mẻ, lông mày nhíu chặt thoáng giãn ra. Đón nhận ánh mắt hơi lấy lòng, nhưng hắn vừa mở miệng lại là : "Em muốn bình nước ở bên trong của anh."
Lâm Mộ sửng sốt một chút, do dự: " Bình nước bên trong là nước ấm, em ..."
"Vậy quên đi, không uống." Lâm Triều lập tức quay đầu lại bước nhanh bỏ đi.
Lâm Mộ còn đang hổ thẹn vì bỏ lỡ trận đấu, lúc này cho dù bị yêu cầu bao nhiêu, cậu cũng sẽ làm từng việc một, huống chi là chuyện nhỏ nhặt như để em trai uống ly nước của mình. Cậu không còn cách nào khác đành lấy ra bình nước, trơ mắt nhìn môi Lâm Triều dấn vào vị trí mà thường ngày y hay uống, hai ba lầm đều đem nước uống sạch.
Trước khi trả lại bình nước cho Lâm Mộc, Lâm Triều còn nhìn chằm chằm Lâm Mộc, cố ý liếm miệng bình, mím môi phát ra âm thanh hôn mút.
Lâm Mộc không biết mình làm sao cầm lấy bình nước, cũng không biết mình ngây người nhìn cái bình trong tay bao lâu, chỉ biết mình có thể sẽ không bao giờ rửa bình nước nữa.
" Sững sờ làm gì? Lại đây."
Trong lúc Lâm Mộc còn đang mê man thì Lâm Siêu đã cởi áo ngoài, cầm quần áo và đồ vệ sinh cá nhân để thay vào phòng tắm.
Đi tới trước mặt Lâm Mộc, hắn tùy ý giơ tay.
Chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi phủ đầy mặt Lâm Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro