Chap 6
Bỗng nhiên cảm giác muốn cậu ta đi lấy vợ hoặc có bạn gái ngay để cho mình không bị làm phiền nữa. Mệt mỏi, buồn chán. Không lẽ tình bạn chỉ kết thúc ở đây. Nhưng không, nó lại là một chuỗi hạnh phúc và đó là ngày cô cười nhiều nhất. Nhưng tình bạn không mấy bền, cậu ta làm cô tức giận. Cô không thèm nói chuyện với cậu ta 1 tháng dù chỉ 1 câu thôi.
Buổi tối thứ bảy, gió mát thoảng qua mái tóc cô khi cô đang ngồi nơi cửa sổ. Trên tay cô cầm 1 quyển sách Sherlock Homes vì cô rất thích thú với những vụ án kì bí, bí ẩn một cách quyến rũ. Nhưng cô vẫn không khám phá được lòng cậu ta đang nghĩ gì. Ngôi sao đã có đôi có cặp, mặt trăng cũng không cô đơn nhưng chỉ có mỗi cô đang đứng một mình. Tình bạn giữa cô và anh ta ngày càng khó hiểu, những hành động, những lời nói càng thêm rắc rối, cô không xác định được những thứ mà anh ta làm cho cô được gọi là cái gì. Nhưng rồi cô càng ít tiếp xúc với anh ta, những lời nói anh ta nói với cô thì cô chỉ xem như là một lời gió thoảng qua tai. Thậm chí cô còn block luôn anh ta vì không muốn anh ta nhắn thêm gì cả. Sự lạnh lùng cô dành cho anh ta một lúc càng nhiều hơn, trong khi hồi đó cô đã hứa hẹn với anh ta sau này cho dù đủ tuổi anh ta vẫn phải tặng quà sinh nhật cho cô. Nhưng rồi bây giờ cô lại như vậy. Trên trường vào giờ ra chơi cô lại chơi với mấy đứa lớp 6 nhỏ con, thật sự ra thì cô lại thích trẻ con cực, kể cả động vật cô cũng thích chúng nhưng đa số cô lại sợ bò sát. Nhưng rồi một ngày anh ta thấy cô cầm cái chai định rót nước thì anh ta giựt lấy. Cô hốt hoảng.
"Này, định làm gì thế?"
"Rót giùm."
"Không cần."
Cô định lấy lại nhưng anh ta không cho, bỗng có một tên lại lấy nước trét lên người cô thì cô khá tức giận định chửi.
"Chơi dơ quá."
Thì anh ta lại nói trong thầm lặng nhưng cô một phần lại nghe rõ hai chữ đó.
"Dơ có sao đâu. Tao với mày trước sau gì cũng thành vợ chồng."
* vợ chồng ư * Cô quay qua tức khắc rồi nói với anh ta. Khuôn mặt anh ta cười đểu.
"Cho dù đàn ông có chết hết. Tao cũng không bao giờ gả cho mày."
Rồi cô vội lấy chai nước rồi chạy luôn vào lớp mà không cần biết cảm xúc của anh ta lúc đó thế nào.
Bỗng trong lòng cô cảm giác đau nhói nơi con tim, rất muốn khóc, nhưng lý trí không cho cô bật khóc, phải kìm nén lại tự thầm nhủ: Hắn không xứng với cô. Đó là suy nghĩ duy nhất để cô thoát khỏi hắn ngay lúc này nhưng nếu cứ gặp hắn mãi thì cô sẽ không chịu đựng được nên cô tìm cách phải lảng tránh anh ta thì lúc nào đó cô sẽ quên được anh ta. Cho đến một ngày, nơi đầu tiên mà cô gặp anh ta, có một người ở nơi đó hỏi.
"Em đối với Hoàng Thanh là gì?"
"Chỉ là bạn bè. Nó sẽ không bao giờ đi xa hơn đâu."
"Vậy tại sao anh cứ nhìn thấy nó thả thính em nhiều thế?"
"Xin lỗi anh nhá. Thính đó không là gì đối với em."
"Vậy sao?"
Anh ấy cười với cô.
Rồi từ từ dường như cô không còn quan tâm về anh ta nữa. Bây giờ cô chỉ làm quen với sách, truyện trinh thám. Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn và đó là điều cô rất muốn.........
-------------------------------
Lâu quá quên ra truyện cho mọi người đọc. Tớ có một câu hỏi dành cho các bạn. Nơi đầu tiên mà Hoàng Thanh và cô gặp là nơi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro