Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Truyện ngắn

Xin chào! Lâu lắm rồi tâm trạng tôi mới tốt như thế này! À mà tôi đang trò chuyện với các bạn thông qua cuốn nhật kí từ đời ông cố mà tôi mới vừa tậu nó tối hôm qua.

Chết ! quên mất ,tôi vẫn chưa giới thiệu với mọi người nhỉ ?Tôi tên là Hồng Anh-một học sinh lớp 9 .Do năm nay tôi phải thi chuyển cấp nên hầu hết thời gian tôi đều dành cho việc học.Nhưng hôm nay là giao thừa nên tôi muốn dành chút ít thời gian để chia sẻ về một năm của tôi.

Thật ra thì tôi cũng giống như bao người thôi.Sáng thì dậy sớm đi học,trưa thì về nhà ăn cơm,ăn xong thì đi học,học xong thì .......Tóm lại mọi người như nào thì tôi như thế.Các bạn thấy chưa!tôi thấy tôi trả có điểm gì mà chê cả,khuôn mặt ưa nhìn mỗi tội thiếu hai con mắt,tôi cũng không có lùn mỗi tội hơi béo,học hành thì cũng không đến nỗi........mỗi tội chưa có bồ.

Thật ra tôi có thích một bạn nữ bằng tuổi nhưng đáng tiếc là không học cùng lớp.Nhưng bạn ấy xinh xắn ,hoạt bát,vui vẻ lắm ,cũng không kém phần chăm chỉ.Nói chung trong mắt tôi bạn ấy siêu tuyệt vời.Chỉ tiếc là tôi chưa từng ngồi nói chuyện hẳn hoi với cậu ấy,nó giống như là một mối quan hệ xã giao thôi .

Trong lớp tôi là người khá hoà đồng và thân thiện nên ai tôi cũng chơi được ý.Và trong đó có Tú-cậu bạn chơi khá thân với tôi.

Ôi trời! Phải nói là cậu ta quá phiền luôn ý nhưng nhiều lúc tôi cũng thấy vui khi cậu ta xuất hiện.

Lúc đầu tôi cũng chỉ đối xử với cậu bình thường như mọi người thôi nhưng do học cùng nhau nhiều năm nên tôi thái độ và cách cư xử của tôi với cậu cũng có sự thay đổi.

Chuyện là đầu năm lớp 9,trước ngày khai giảng mấy hôm, nhóm của tôi có hẹn nhau sang nhà một đứa để tận hưởng thời gian khi vẫn còn được thảnh thơi.Thế là hôm đấy cả nhóm có mặt đầy đủ lắm và dĩ nhiên trong đó chỉ toàn con trai.Đầu tiên là chúng tôi ra ghế cùng nhau xem tivi xong hồi thấy hơi chán thế là cả nhóm lôi bài ra chơi.

Nhóm tôi cũng khá đông nhưng bài chỉ chia được cho bốn người thế là có một số đứa phải ngồi chơi chung với nhau. Và may mắn thay tôi là người được chơi.Chuyện cũng chẳng có gì nhưng khi chơi được hai ván thì Tú nó chuyển sang xem bài tôi.Cứ tưởng nó sẽ ngồi bên cạnh tôi như bình thường nhưng không mọi người ạ.Hôm đấy nó lạ lắm,trời nóng như thế mà nó còn có thời gian để mà đùa.

Tôi đang ngồi trên ghế chơi với đám bạn thì tự dưng nó lại đi ra đằng sau ghế,nó nhảy vào chỗ tôi và xoạng hai chân ra để tôi ngồi vào lòng nó.Trời ơi! Tìm tôi lúc đó cũng dở hơi lắm cơ,nó cứ đập loạn hết cả lên như muốn bay ra khỏi lồng ngực vậy.Cứ ngỡ chỉ thế thôi nhưng tôi cũng quá ngây thơ rồi!Hai tay của nó không chịu nằm yên mà cứ dang rộng ra và ôm chặt lấy vòng eo của tôi.Cằm nó thì cứ đặt lên vai tôi.

Ôi trời!Thề với mọi người luôn là lúc đấy bầu không khí nó mụ mị lắm,tôi cũng định đẩy nó ra nhưng càng đẩy nó lại càng ôm chặt.Tôi cũng định mở miệng bảo nó bỏ ra nhưng cằm nó trên vai tôi lại thản nhiên thì thầm nói"Yên nào,cậu mà còn cựa quậy nữa là tôi ăn tươi nuốt sống luôn cả cậu đấy.Tập trung chơi đi!"

Thế là tôi cũng kệ đành chơi tiếp.Bởi lẽ tôi biết dù tôi có làm thế nào đi nữa thì Tú nó cũng không bỏ đâu.Đám bạn tôi thì nhìn cũng quen rồi bởi bình thường bọn tôi cũng hay cư xử thân mật như thế lắm.

Nhưng tôi chả biết lần đấy mình bị làm sao mà bản thân lại có chút căng thẳng.

Một vài hôm sau là chúng tôi cũng phải đi học nhưng thề với mọi người là cậu ta hành xử lạ lùng lắm luôn ý.Hoàn toàn không giống như thường ngày ví dụ như là lúc cả đám đang trêu nhau rất bình thường thì có đứa đánh vào đầu tôi,theo phản xạ tự nhiên của con người hai mắt tôi cũng nhắm chặt lại,đầu thì rụt xuống đôi chút để né tránh đòn tấn công đó của đứa đấy nhưng cái tay của cậu ta chưa kịp chạm vào tôi thì bỗng dưng có một cái tay khác che lấy đầu tôi lại không cho nó chạm vào.Thấy là lạ nên tôi mở mắt ,thì ra Tú là người lấy tay che chở cho tôi.Dù tôi biết đây là một hành động nhỏ không có gì to tát cả nhưng cái hình ảnh đấy nó vẫn cứ mãi hiện hữu trong tâm trí tôi.Không tài nào quên nổi.Trời ơi!Tôi bị sao vậy nè.

Tính tôi vốn dĩ rất ương ngạnh ,bướng bỉnh,hay gây nhiều phiền phức ,...không chỉ vậy tôi còn hay đi học muộn,nếu không sớm nhất thì cũng cận kề giờ vào lớp mọi người mới thấy mặt tôi.Chính vì thấy không yên tâm vào tôi nên người phụ nữ đáng kính nhất đã nhờ Tú trông tôi.

Nhưng bà ấy đâu có ngờ,cậu ta cũng chẳng khác tôi là mấy.Và thậm chí còn hơn cả tôi.

Và lại thêm một năm nữa cậu ta lại tiếp tục học chung lớp với tôi.Lần nãy cũng lại như mọi năm,Anh Tú không mảy may để ý, cậu ấy còn mỉm cười gõ đầu tôi, nói là thế này vừa khéo cậu ấy có thể tiếp tục trông tôi.

Có người nói cậu ta nhìn rất giống tôi.Nhưng theo như tôi thấy thì tôi đẹp trai hơn cậu ta nhiều.

Lên lớp 9,Anh Tú càng chói mắt hơn về mọi mặt. Bắt đầu từ cấp hai, đã có con gái thích cậu ấy, chỉ có điều trước kia còn hơi kín đáo, bây giờ lại rõ ràng hơn nhiều.

Khi một lần nữa nhìn thấy cậu ấy vui cười cùng cô bạn cùng lớp, cuối cùng tôi chậm chạp nhận ra tôi thích cậu ta. Không phải ước ao, không phải đố kỵ, mà là ghen, là thích, là không cam lòng.

Tôi đã thích Anh Tú từ lâu, rất lâu trước khi chính tôi cũng chưa nhận ra.

Tôi cả đêm không ngủ, trong đầu lộn xộn, nhưng chỉ không có kinh ngạc và bất ngờ.

Có lẽ từ lâu tôi đã không thể nào kết luận, hình như chuyện tôi- Hồng Anh thích Anh Tú không phải chuyện ngẫu nhiên mà mà chuyện tất nhiên.

Tôi bình thản chấp nhận kết quả này, thậm chí tìm vui trong khổ nghĩ rằng cũng may đây là mối tình đơn phương đã định không có kết quả, chỉ là chuyện của một mình tôi.

Chuyện phản nghịch tôi đã làm trong mười mấy năm đầu đời bình thường chắc là thích Anh Tú, tôi chưa từng muốn từ bỏ, cũng chưa từng nghĩ rằng có kết quả.

Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ miên man như tự ngược, sau này Anh Tú sẽ thích người như thế nào, họ sẽ yêu nhau, kết hôn, sinh con, sau đó hạnh phúc cả đời.

Mà tôi, vẫn mãi là người bạn cậu ấy thương yêu nhất, ở lại trong góc an toàn nhất nhìn cậu ấy. Như thế rất tốt, tôi tự nhủ vô số lần.

Ôi trời !Mới đầu tôi còn ra sức phản kháng chính mình ,tôi tự nói với bản thân là crush của tôi còn tốt hơn tên béo như cậu ta nhiều.Tôi biết,tôi biết là tôi vẫn còn thích crush của mình nhiều, nhiều,nhiều lắm nhưng đối với Tú thì trong lòng lại có một thứ cảm xúc rất khó để có thể diễn tả lại thành lời.

Tôi nghĩ thứ cảm xúc vô hình đó không phải là tình yêu mà nó chỉ đơn giản là một sự ngưỡng mộ đơn thuần.

Ban đầu tôi cũng mặc kệ không thèm để ý,nhưng tôi tự hỏi có phải là cậu ta không hiểu hay cố tình không hiểu mà ngày nào ở trên lớp cậu ta cũng bám dính lấy tôi.Hết khoác cổ,ôm vai lại đến xoa đầu,......đến chính tôi cũng thấy phát phiền.Mọi người biết mà ,là một thằng con trai có ai là thích bị người khác xoa đầu đâu trừ khi đó là người họ thích.Nên tôi tỏ ra vô cùng khó chịu.

Bản thân vẫn đang không biết mình đang có ý gì với Anh Tú,mà cậu ta lại hành xử như thế làm cho tôi muốn tránh né cậu ta.

Thế là từ hôm đó ,tôi không còn nói chuyện với cậu nữa,cậu ta nói gì tôi cũng làm lơ,....cứ thế ngày qua ngày cho tới một hôm khi đang trên đường đi ra nhà xe thì cậu ta từ đằng sau đi tới,vỗ mạnh vào vai tôi.Cậu nói lớn:" Hồng... Anh...mày...đi .....gì ....mà nhanh.... thế?"Vừa nói cậu vừa thở hổn hển trông buồn cười cực.

Tôi đáp:"Trời nắng thế này không đi nhanh chẳng lẽ lăn lông lốc tắm nắng à?"Tôi vừa cười vừa nói đùa như thế.Thấy tôi cười cậu ta cũng hùa theo:"ừ,hay tao với mày lăn từ đây ra nhà xe đi?''

-"Bố thằng hâm"tôi đáp"mà mày có chuyện gì thì nói nhanh lên,anh đây không có thời gian nói chuyện với chú đâu!"

Mặt cậu từ tươi cười chuyển hẳn sang nét mặt nghiêm túc cậu nói:"Hồng Anh,mày ghét tao à?"

Câu hỏi đó khiến tôi đứng hình mất mấy giây,xong tôi vẫn cố trấn tĩnh mà đáp"mày bị ấm đầu à! hay hôm này chú uống lộn thuốc hay sao hỏi câu ngu thế."

Không kịp nghĩ ngợi cậu ta nói luôn:''thế sao dạo mày cứ tránh né tao thế?"

Một lần nữa tôi lại ngơ ngác với câu hỏi đột ngột ấy,nhưng các bạn yên tâm đi Hồng Anh tôi đây vẫn còn tỉnh chán.Tôi khoác nhẹ lên vai cậu rồi nói:"Chú em nghĩ nhiều rồi".

Về tới nhà tôi leo thẳng lên giường và nằm nghĩ lại vẻ mặt của cậu ta.Ôi trông buồn cười chết đi được.

Khoảng hơn một tháng sau thì cậu ta cũng không dành thời gian mà nói chuyện với tôi nữa ,mới đầu tôi cũng cảm thấy vui vì không có cậu ta,nhưng rồi vào giờ về hôm đó tôi thấy cậu đi rất nhanh cậu đi cùng một cô gái.Nhìn bạn học sinh này tôi thấy quen lắm ,nhìn một lúc thì tôi mới phát hiện thì ra cậu ấy là crush của tôi.Và giờ đây crush của tôi đang đi cùng cậu bạn thân của tôi.

Thề luôn,tôi lúc đó như chết lặng,đứng hình với thực tại tàn khốc.

Sau hôm đấy ,tính cách của tôi trầm mặc đi hẳn.Nhận thấy sự khác lạ đấy,bố mẹ tôi cũng nhiều lần ngồi tâm sự nhưng đều không ăn thua.

Và bây giờ tôi đang nằm trong phòng ngồi viết nhật kí,trò chuyện với các bạn thì cửa phòng tôi bỗng mở ra ,tôi ngoảnh lại nhìn thì ra đó là Anh Tú.


Trong lúc nhìn nhau tôi không chống đỡ nổi một phút, nhìn đi chỗ khác ra vẻ bình tĩnh: "Sau mày lại tới đây?”

“Ba mẹ mày gọi tao qua đây khuyên bảo mày.”

Giọng điệu và biểu cảm bình tĩnh của cậu ấy khiến tôi lập tức nổi giận lại ấm ức, cậu ấy biết, rõ ràng cậu ấy biết.

Phải, tôi không có ý định để cậu ấy đáp lại tôi, cũng chưa từng muốn một kết quả. Nhưng cậu ấy có thể dứt khoát ghét tôi, không đếm xỉa đến như một người đứng xem qua một lớp cửa sổ giấy thì tính là gì? Nhìn tôi sa vào nhìn tôi đau khổ nhìn tôi mờ mịt không biết làm thế nào, như thể một vai hề tự mình biểu diễn.

Tôi muốn phát tiết muốn hét thật to, nhưng khi tôi hé miệng mới phát hiện tôi thậm chí không phát ra được âm thanh.

“ Nguyễn Hồng Anh”

Hiếm khi cậu ấy gọi tên đầy đủ của tôi, tôi không hiểu sao cảm thấy không yên.

Quả nhiên, cậu ta đặt sách giáo khoa trong tay lên bàn rồi đẩy đến trước mặt tôi, trong mắt đều là cảm xúc tôi không hiểu, sâu lắng lại kiềm chế.

Cậu ấy cười với tôi một tiếng, giống như lúc trước, lời nói ra lại giống như một con dao cắm thẳng vào ngực tôi.

“Bên trong có một tấm ảnh, là người tớ thích.”

Đó là sách giáo khoa lớp chín, thì ra sớm như vậy, tôi lại không hề biết gì. Trong chốc lát tôi đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ biết máy móc cầm quyển sách kia.

Trong nháy mắt mở ra tôi thậm chí nghe thấy âm thanh máu thịt xé sách.

Mà kẻ đầu têu còn ép sát từng bước: “Xem xong chúng ta lại nói tiếp.”

Thật ra cậu ấy không cần phải làm thế, thẳng thừng từ chối tôi cũng sẽ không đau khổ thế này, chẳng lẽ cậu ấy ghét tôi đến vậy à.

Lúc tôi lấy ảnh ra, cậu ta kéo căng khóe miệng, rất kỳ lạ, rõ ràng người sắp bị phán tử hình là tôi, cậu ấy lại như người bị phán chờ đợi sinh tử.

Ảnh là ảnh tháng trước nhìn rất mới. Trong chớp mắt nhìn rõ hô hấp tôi nghẹn lại, tấm ảnh rơi luôn xuống đất.

Người bên trên là tôi.

Tôi thậm chí không biết cậu ấy lấy được khi nào.

Tôi vô thức cúi người nhặt ảnh lên kẹp vào sách trong tay, tay cũng đang run, toàn thân cứng ngắc giống một khúc gỗ.

Trong phút chốc kèm theo vui sướng mà đến là bối rối và sợ hãi ùn ùn kéo đến, trong chớp nhoáng đầu tôi hiện lên gương mặt của ba mẹ tôi và ba mẹ của cậu ấy.

Mặt tôi cắt không còn một giọt máu, suy nghĩ duy nhất đó là đi ra ngoài trước, bây giờ tôi không có cách nào đối mặt với cậu ấy.

Lúc tôi định đứng dậy đi ra ngoài, Anh Tú cử động, một tay cậu ấy đặt trên vai tôi, sức không lớn, lại làm tôi không thể đứng lên, tôi hốt hoảng ngẩng đầu đối mặt với cậu ấy, con ngươi cậu ấy rất đen, mang theo cảm giác áp bách rất sâu, giống như một tấm lưới dày nhốt tôi ở bên trong không thể chạy thoát.

Cậu ấy hạ giọng gọi tôi: “ Hồng Anh…”

Hơi thở của tôi trở nên gấp rút, ngắt lời nói của cậu ấy theo bản năng, “Tớ… không phải… ba mẹ cậu, mẹ tớ…” Tôi nói những lời không về có quy luật điên đảo rối loạn.

Nhưng cậu đè vai tôi xuống, hình như cậu ấy nhận ra được tôi muốn nói gì, lại không cho phép tôi chạy trốn, cũng không cho phép tôi lùi bước chút nào.

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt nghiêm túc lạ thường: “Tớ thích cậu.”

Thế giới đều yên lặng.

Tôi chỉ có thể nghe thấy trái tim đứng lại trong chớp mắt của tôi bắt đầu đập thình thịch.

Cậu ấy đang nói cậu ấy thích tôi.

Hồi hộp, khó có thể tin, mê man sợ hãi, tôi mờ mịt sững sờ tại chỗ nghe cậu ấy lặp lại lần nữa,

“ Hồng Anh, tớ thích cậu, từ rất lâu trước kia.”

“Cậu không hề cảm nhận được chút nào à?”

Tôi còn chưa có cách nào chịu đựng những hậu quả chưa biết, cũng không có cách nào từ bỏ Anh Tú thích tôi. Xét đến cùng năm nay tôi chỉ mới mười mấy tuổi đầu, còn mang theo sự ngây thơ và yếu đuối của tuổi trẻ, nhưng cũng có sự thẳng thắn và nhiệt tình của tuổi trẻ.

Gương mặt của ba mẹ hai bên xen lẫn những quan tâm che chở, và cậu ấy thay thế nhau tuần hoàn trước mặt tôi như cưỡi ngựa xem hoa.

Không biết qua bao lâu, tôi thở dài một hơi, khẽ nói với người trước mặt tôi: “Cậu thắng rồi.”

Nếu thật sự có thần linh, xin hãy tha thứ cho sự tham lam của tôi, tôi muốn Anh Tú.

Tôi thỏa hiệp, cam tâm tình nguyện thua bởi cậu ấy, bước vào cái bẫy mang danh tình yêu.

Cơ thể căng cứng của cậu ấy hơi thả lỏng, cậu ấy cười, đôi mắt đẹp phát sáng lấp lánh, gần như khiến tôi đang nhìn cậu ấy không biết làm thế nào.

Thấy thế, khóe môi cậu ấy cong hơn, tôi nhìn người này lại gần tôi từng chút một, cuối cùng thân mật kề trán với tôi.

Tôi căng thẳng nắm lấy tay vịn, cả người cứng ngắc trên ghế, má và tai đều đang bốc hơi nóng, cậu ấy bỗng nhiên cười ra tiếng, sau đó hơi lùi lại, mắt nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Anh, mọi chuyện có tớ.”

Tôi chậm rãi vươn tay, thăm dò từng chút một, cuối cùng, tôi ôm lấy cậu rồi hôn cậu.

Ôm lấy cậu,hôn lấy cậu,bấu víu người đàn ông mình mong muốn hằng đêm , như buổi tối rơi lệ kia, ngực của cậu ấy vẫn béo mềm chỉ có ở thiếu niên, lại làm cho tôi cảm giác có được cả thế giới.

Bắt đầu từ hôm nay cái tên Anh Tú này đã có một ý nghĩa khác với tôi.

-Bạn trai-

Là sự tồn tại độc nhất vô nhị, nghe rất đặc biệt.

Từ đây, cậu ta là Anh Tú của tôi, là của tôi.

Cậu ấy ôm trầm lấy tôi,cùng lúc đó khắp xung quanh đều là tiếng pháo hoa nở rộp.Thì ra đồng hồ đã điểm 12 giờ và đã qua một năm đầy sóng gió.Đây là đêm giao thừa đầu tiên mà cậu ở bên tôi và có lẽ nó cũng có thể là đêm giao thừa đẹp nhất của đời tôi.

Hi vọng rằng năm sau sẽ là một năm đầy khởi sắc của tôi-Hồng Anh và cậu-Anh Tú.Nó sẽ là năm đầu tiên mà tôi nói chuyện với cậu với tư cách là người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: