Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Ngày hôm sau, Đức Duy cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt trong tâm trạng mình. Cậu không còn cảm thấy căng thẳng hay bối rối mỗi khi nhìn thấy Quang Anh.

Thậm chí, trong lòng cậu dần hình thành một cảm giác mà trước đây cậu không thể lý giải được: sự yên bình. Dù rằng cậu vẫn còn e ngại, vẫn giữ một khoảng cách nhất định, nhưng ít nhất, sự hiện diện của Quang Anh không còn làm cậu cảm thấy khó thở hay căng thẳng nữa.

Cả hai lại gặp nhau trong giờ ra chơi hôm đó. Quang Anh không đi cùng nhóm bạn như mọi khi, mà chỉ đứng một mình dưới góc cây quen thuộc nơi họ đã trò chuyện hôm qua. Khi Đức Duy đi qua, hắn ngay lập tức nhìn thấy cậu và mỉm cười, ánh mắt vẫn đầy kiên nhẫn nhưng cũng có chút gì đó như đang chờ đợi.
"Em hôm nay có vẻ dễ chịu hơn rồi đấy," Quang Anh lên tiếng, giọng nhẹ nhàng.

Đức Duy không thể không thừa nhận rằng những lời nói của hắn khiến cậu cảm thấy một chút gì đó ấm áp. "Có thể. Cảm giác của tôi hôm qua... nó hơi lạ," cậu đáp, rồi ngừng lại một chút, như để lựa chọn từ ngữ. "Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng tôi cảm thấy thoải mái hơn khi có anh ở bên cạnh."

Quang Anh nhướng mày, như thể rất vui vì những lời đó. "Tôi nghĩ chúng ta đang tiến một bước nhỏ về phía nhau rồi đấy."
Đức Duy không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng đó, cảm giác bối rối lại len lỏi trong lòng cậu.

Cậu không biết phải nói gì tiếp theo, nhưng lại cảm thấy sự im lặng giữa họ lúc này lại có sức mạnh riêng. Cậu không cần phải cố gắng để làm mọi thứ trở nên hoàn hảo. Quang Anh không yêu cầu cậu phải thay đổi ngay lập tức, mà chỉ cần cho cậu thời gian để thực sự đối diện với những cảm xúc của mình.

"Anh có muốn đi đâu đó không?" Quang Anh hỏi sau một lúc, phá vỡ sự im lặng. "Có thể đi uống nước hoặc đi bộ thêm một chút. Tôi nghĩ em vẫn cần thêm thời gian để thích nghi với tất cả những gì đang diễn ra."

Đức Duy nhìn hắn một lúc, rồi gật đầu. "Đi đâu cũng được. Nhưng tôi không muốn nói chuyện quá nhiều về... chuyện này nữa."

Quang Anh cười khẽ, không hề tỏ ra thất vọng. "Được thôi. Chúng ta chỉ đi cùng nhau, không cần phải nói gì hết."

Hai người đi cùng nhau qua những con đường vắng, không cần phải nói quá nhiều, nhưng cũng đủ để cảm nhận được sự thoải mái trong từng bước đi. Đức Duy không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi bên cạnh Quang Anh, cậu lại cảm thấy như mình có thể thở một cách dễ dàng hơn.

Cậu không còn cảm thấy như mình phải gồng mình lên để bảo vệ trái tim khỏi bị tổn thương. Quang Anh không phải là một người sẽ khiến cậu phải lo lắng về điều đó. Ít nhất là bây giờ, cậu tin như vậy.

Chỉ một lúc sau, họ đến một quán cà phê nhỏ ở cuối con phố. Không gian ở đây yên tĩnh, không có nhiều người. Quang Anh chọn một góc ngồi gần cửa sổ, nơi ánh sáng tự nhiên chiếu vào, làm không gian thêm phần ấm áp.

"Em không phải lo lắng đâu," Quang Anh nói, khi Đức Duy có vẻ hơi căng thẳng khi ngồi xuống. "Ở đây không có ai quen, chỉ có chúng ta thôi. Em có thể cảm thấy thoải mái."

Đức Duy nhìn hắn một lúc, rồi nhẹ nhàng thở dài. "Tôi biết. Chỉ là... đôi khi tôi cảm thấy những điều này quá mới mẻ, tôi không biết phải làm gì với chúng."

"Đúng là mới mẻ," Quang Anh đáp, ánh mắt của hắn lại trở nên dịu dàng hơn. "Nhưng nếu em không thử, em sẽ không bao giờ biết được. Mọi thứ đều bắt đầu từ một bước nhỏ, Duy."

Buổi chiều trôi qua nhẹ nhàng, với những cuộc trò chuyện không vội vàng, không ép buộc. Cả hai không nói quá nhiều về quá khứ hay tương lai. Chỉ có những câu chuyện vụn vặt, những suy nghĩ không cần phải giải thích. Đức Duy không còn cảm thấy bối rối khi đối diện với Quang Anh. Cậu cảm nhận được sự nhẹ nhõm, như thể mình đã bắt đầu tin tưởng vào một điều gì đó mà cậu đã từng từ chối.

Khi ra về, Quang Anh dừng lại trước cổng trường, quay lại nhìn Duy. "Chúng ta sẽ tiếp tục đi như vậy, đúng không? Không cần phải vội vàng."
Đức Duy nhìn hắn, cảm nhận được một sự nhẹ nhàng trong lòng. "Tôi nghĩ... tôi có thể thử."

Quang Anh cười, nhưng lần này không phải là nụ cười chiến thắng, mà là một nụ cười đầy hy vọng. "Chúng ta sẽ bước từng bước cùng nhau."

Đức Duy mỉm cười, lần đầu tiên trong một thời gian dài, cậu cảm thấy một tia sáng le lói trong tâm hồn mình. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, hôm nay, cậu đã có thể bước ra khỏi bóng tối của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro