Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Đức Duy không thể lý giải được cảm giác lạ lùng trong lòng khi bước ra khỏi lớp học đó. Cậu cứ tưởng mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, như thể mình đã giải thoát khỏi một gánh nặng khổng lồ, nhưng không. Thay vào đó, cậu lại cảm thấy như có một thứ gì đó vừa được chạm vào sâu trong trái tim mình, một thứ cảm xúc mà cậu chưa bao giờ dám đối diện.

Mọi thứ đã thay đổi từ khi Quang Anh bước vào cuộc sống của cậu. Không phải chỉ là những lời nói, những cuộc trò chuyện mà cậu cố gắng né tránh. Mà là một điều gì đó khác, sâu hơn, như một sự thay đổi trong chính bản thân cậu mà cậu không thể kiểm soát.

Bước chân cậu vội vã, nhưng lòng lại không thể quyết định đi đâu. Cuộc chiến nội tâm chưa bao giờ rõ ràng như lúc này. Cậu có nên tiếp tục giữ khoảng cách, bảo vệ mình khỏi tất cả? Hay là... cậu nên để bản thân mình cảm nhận thứ cảm xúc mà Quang Anh đang thổi vào cậu?

Lúc chiều tan học, Quang Anh tìm cách để gặp Duy lần nữa. Không phải là để ép buộc, mà là để thấu hiểu hơn về cậu, về những gì đang ẩn giấu sau bức tường lạnh lùng đó.

Hắn cảm nhận được sự mệt mỏi trong từng lời nói của Duy, sự kiên cường pha lẫn sự tổn thương mà chỉ có thời gian mới có thể chữa lành.

Khi Quang Anh đứng đợi ở hành lang, nhìn thấy Duy đang đi về phía mình, trái tim hắn lại đập nhanh hơn. Hắn không thể diễn tả rõ ràng cảm giác này, nhưng nó khiến hắn không thể yên tâm, không thể rời đi cho đến khi cậu có thể đối diện với bản thân.

"Em không định nói chuyện với tôi sao?" Quang Anh lên tiếng, giọng không chút vội vàng.
Đức Duy hơi ngạc nhiên khi thấy hắn đứng đợi. Nhưng cậu không lùi bước. "Tôi không biết mình có gì để nói nữa," cậu đáp, ánh mắt không thể tránh khỏi sự bối rối.

Quang Anh nhìn cậu, rồi khẽ mỉm cười. "Cậu biết rõ hơn ai hết rằng em không thể cứ mãi trốn tránh như vậy. Em không cần phải nói gì, chỉ cần em thừa nhận rằng em cũng cảm thấy gì đó là đủ."

Đức Duy im lặng, nhưng cậu không thể rời đi. Quang Anh nói đúng. Cậu có cảm thấy điều gì đó, nhưng lại sợ hãi khi đối diện với nó. Sự tổn thương trong quá khứ cứ quẩn quanh trong lòng, khiến cậu không thể dễ dàng tin tưởng vào ai, kể cả Quang Anh.
"Anh nghĩ tôi dễ dàng lắm sao?" Đức Duy hỏi, giọng đầy phòng thủ. "Anh không hiểu đâu. Tất cả những gì tôi đã xây dựng, tôi không thể dễ dàng đánh mất."

"Em không cần phải đánh mất nó," Quang Anh đáp lại, ánh mắt dịu dàng hơn. "Em chỉ cần cho phép mình cảm nhận thôi."
Đức Duy nhìn vào đôi mắt của hắn, rồi lại cúi mặt xuống, không thể đối diện với sự thật mà Quang Anh mang đến. Cậu sợ. Sợ mình sẽ không còn là chính mình nữa nếu như mở lòng. Nhưng rồi cậu lại tự hỏi, liệu mình có thể tiếp tục sống trong cái vỏ bọc ấy mãi không?

Quang Anh tiến lại gần hơn, nhưng không vượt qua ranh giới mà Duy đặt ra. "Em không phải đối diện với tôi, Duy. Em đang đối diện với chính bản thân mình. Tôi chỉ là một phần trong hành trình đó."

Câu nói của Quang Anh như một lời thức tỉnh. Đức Duy nhận ra, chính mình mới là người phải đối mặt với nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng. Và có thể, chính Quang Anh là người duy nhất sẽ giúp cậu vượt qua.

Chương này không chỉ là một sự mở đầu cho việc thay đổi trong mối quan hệ của họ, mà còn là một hành trình mà Đức Duy phải tự mình bước đi. Cậu không thể dựa vào người khác để giải quyết nỗi sợ của mình, nhưng có thể, nhờ vào Quang Anh, cậu sẽ học cách tin tưởng lại vào bản thân.
Câu chuyện giữa họ, giữa những cảm xúc chưa được viết ra, giờ mới thực sự bắt đầu..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro