Chương 3
Đức Duy đứng dậy, vội vã gom sách vở lại, cố gắng tránh ánh mắt của Quang Anh đang xuyên thấu từng lớp phòng thủ của mình. Mỗi lần ánh mắt Quang Anh dừng lại, cậu lại cảm thấy như mình đang bị bóp nghẹt, những lời nói của hắn vang lên trong đầu như một dòng nước xiết, cuốn trôi mọi lý trí của cậu.
"Đừng nghĩ rằng em có thể tránh được tôi mãi," Quang Anh nói, giọng hắn lạnh lùng nhưng lại mang theo sự kiên nhẫn như một người đang chờ đợi để làm gì đó. "Cái vỏ bọc này không thể bảo vệ em mãi đâu."
Đức Duy không trả lời. Cậu biết mình không thể cứ mãi trốn tránh, nhưng cậu cũng không thể để Quang Anh dễ dàng bước vào cuộc đời mình. Cậu đã từng tin vào tình yêu, vào sự chân thành, nhưng những vết thương từ quá khứ khiến cậu không thể đặt lòng tin vào bất kỳ ai nữa, nhất là một Alpha như Quang Anh.
"Anh không hiểu đâu," Đức Duy lặp lại, giọng cậu có chút mệt mỏi. "Anh không phải người duy nhất có thể khiến tôi cảm thấy điều gì đó. Tôi có thể sống mà không cần anh."
Quang Anh không đáp lời ngay lập tức. Hắn đứng đó, nhìn cậu một cách chăm chú. Hắn biết rằng những lời cậu nói chỉ là một lớp vỏ bọc. Đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và cứng rắn ấy là một trái tim đầy tổn thương, một trái tim đang cố gắng bảo vệ chính mình khỏi sự yếu đuối mà cậu sợ hãi.
"Em có thể sống mà không cần tôi," Quang Anh nói, bước lại gần hơn, "nhưng liệu em có thể sống một cách thật sự không cần ai không? Liệu em có thể sống mà không có cảm giác gì trong lòng?"
Câu hỏi của Quang Anh đột ngột như một cú tát vào trái tim Đức Duy. Cậu im lặng, không trả lời, nhưng trong ánh mắt của cậu, Quang Anh đã nhìn thấy sự dao động. Hắn biết mình đã chạm vào điểm yếu của Duy, một điểm yếu mà cậu luôn cố gắng giấu kín.
"Đừng tự lừa dối mình nữa, Duy," Quang Anh tiếp tục, giọng hắn trở nên nhẹ nhàng hơn, như một lời thuyết phục. "Tôi không đến đây để khiến em đau đớn. Nhưng tôi sẽ không rời đi, cho đến khi em thừa nhận rằng em không thể sống mà thiếu tôi."
Đức Duy cảm thấy một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Cậu muốn đẩy Quang Anh ra, muốn cắt đứt mọi liên hệ với hắn, nhưng lại không thể. Sự hiện diện của hắn, cái cách hắn nhìn cậu, như một ma lực không thể cưỡng lại. Cậu muốn phản kháng, nhưng chỉ cần đối diện với ánh mắt đó, tất cả mọi thứ đều trở nên mờ nhạt.
"Anh... Anh nghĩ anh có thể chiếm đoạt tôi sao?" Đức Duy buột miệng hỏi, giọng nói vẫn giữ vẻ mạnh mẽ, nhưng sự bất an đã bắt đầu lộ ra.
Quang Anh chỉ khẽ cười, một nụ cười đầy tự tin. "Không phải chiếm đoạt, Duy. Chỉ là... tôi đang cố giúp em nhận ra rằng, đôi khi, chúng ta không thể sống mãi trong những vỏ bọc bảo vệ. Đôi khi, chúng ta cần một ai đó để thấu hiểu."
"Không cần," Đức Duy nói nhanh, hơi thở của cậu có chút gấp gáp. "Tôi không cần ai thấu hiểu. Tôi không muốn bất kỳ ai bước vào thế giới của tôi."
Quang Anh lặng im một lúc, như thể đang suy nghĩ về lời nói của cậu. Sau đó, hắn bước một bước gần hơn, và lần này, Đức Duy không lùi bước. Họ đứng đối diện nhau, chỉ còn một khoảng cách mỏng manh giữa hai người.
"Em không cần, nhưng em lại muốn," Quang Anh thì thầm, đôi mắt hắn chứa đựng một thứ cảm xúc khó đoán. "Vấn đề là em không dám thừa nhận điều đó."
Đức Duy cảm thấy như mọi bức tường bảo vệ mình đều đang sụp đổ. Cậu không thể tiếp tục chạy trốn. Nhưng cũng chính lúc đó, một phần trong lòng cậu không muốn để Quang Anh có được chiến thắng. Cậu ghét cảm giác này, cảm giác mà Quang Anh mang lại, nhưng đồng thời lại không thể phủ nhận sự cuốn hút mà hắn tạo ra.
"Vậy thì," Quang Anh nói, như thể đã nhận ra điều gì đó, "Chúng ta sẽ xem em có thể sống mãi trong cái vỏ bọc đó hay không."
Một cuộc chiến không chỉ với Quang Anh, mà còn với chính bản thân Đức Duy, đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro