Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Tiểu Sắc vui vẻ [3]

  Chương 10: Tiểu Sắc vui vẻ [3]

Mấy căn nhà này trước đây chính là kho hàng lớn quan trọng của trụ sở huấn luyện, vô cùng kiên cố, bên dưới còn có hầm bí mật để tránh nạn. Hiện tại toàn bộ đã đổi thành khu nhà ở, cấp cho những cán bộ độc thân, sau khi kết hôn sẽ bị thu hồi lại.

Căn phòng nhỏ này đã bị Liên Hạo Đông chiếm giữ rất nhiều năm rồi. Phòng anh nằm ở ngay phía đầu, diện tích ước chừng khoảng 80 mét vuông. Nhìn vào căn phòng này, Trần Hiểu Sắc có cảm giác mình như đang trở lại với giấc mơ ngày bé.

Thời tiết lúc này càng lúc càng xấu, mưa to như trút nước, trong doanh trại vì muốn tiết kiệm điện nên chỉ bật một bóng điện nhỏ bằng hạt đậu, không gian trước mặt tối thui, càng thấy rõ được ánh điện sáng trưng như ban ngày ở con đường phía xa.

Liên Hạo Đông vẫn còn có chút say, sau khi mở cửa, liền nói với Trần Hiểu Sắt: "Vào đi!"

Trần Hiểu Sắt hiểu đây chính là hang hổ, bên trong nhất định vô cùng nguy hiểm, vì vậy lắp ba lắp bắp nói: "Đã đưa anh về đến nhà, nhiệm vụ của tôi coi như đã hoàn thành, không dám quấy rầy anh nữa, tôi phải về nhà rồi."

Liên Hạo Đông bật đèn trong nhà lên, chỉ xuống dưới chân Trần Hiểu Sắt, nói: "Chỗ cô đang đứng ngày trước đã từng có người chết ở đó."

Không cần đoán cũng biết, Trần Hiểu Sắt nghe xong lập tức bổ nhào vào trong ngực Liên Hạo Đông. Cái này có tính là ôm ấp yêu thương hay không? Dĩ nhiên không được tính rồi, Trần Hiểu Sắt cảm thấy cái này không thể tính được.

Liên Hạo Đông 'cạch' một tiếng, đóng cửa lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Trần Hiểu Sắt đứng ở một bên hỏi: "Tại sao nhất định phải đóng cửa? Mở cửa không phải tốt hơn sao?"

Lúc này, Liên Hạo Đông đã cởi áo ngoài ra, bắp thịt săn chắc cùng với da thịt màu đồng liền phơi bày trước mặt Trần Hiểu Sắc. Đột ngột được chứng kiến mỹ sắc thế gian hiếm có như thế khiến cô cảm giác máu mũi của mình sắp trào ra đến nơi rồi. Mẹ kiếp, anh ta chính là đang khỏa thân để dụ dỗ cô đây mà!

Cô thật sự muốn đùa giỡn với anh một chút, nhưng đang ở trong phòng kín, lại là cô nam, quả nữ trong tình cảnh này, hiển nhiên là không thể được, phải ngăn chặn, ngăn chặn.

Liên Hạo Đông nói: "Tôi có thể đi tắm trước không? Cả người tôi toàn mùi rượu. Đúng rồi, một lát nữa cô hãy về, bên ngoài trời đang mưa đó."

Trần Hiểu Sắt lập tức gật đầu nói: "Đúng, người anh toàn mùi rượu, mau đi tắm rửa sạch sẽ đi!"

Liên Hạo Đông liền cầm quần đi vào phòng tắm.

Trần Hiểu Sắt mò mẫm đi lại trong phòng, sau đó cảm thán: "Đây là chỗ cho người ở sao? Đông một cái, tây một cái, lộn xộn quá, đàn ông quả thật đều là quỷ lôi thôi, nhất là đàn ông độc thân."

Cô thật sự rất muốn dọn dẹp giúp anh. Nhưng hiện tại, việc quan trọng nhất của cô không phải là ở đây dọn dẹp phòng, mà là phải nhanh chóng tìm cách chạy trốn. Cô len lén mở cửa phòng, rón rén đi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, mọi việc đều tốt đẹp.

Nhưng ông trời quả nhiên không chiều lòng người, cô vừa mới ra khỏi cửa, bầu trời vốn đang rất yên bình đột nhiên sấm sét vang dội, một tia chớp rồi lại một tia bắt đầu ầm ầm đánh xuống, dọa cô không khỏi sợ hãi mà rùng mình một cái. Cô quay đầu lại nhìn căn phòng kia, có chút do dự không biết có nên quay vào đó hay không? Hảo hán thấy khó không rút lui, cô cắn chặt răng, cứ thế bước tiếp.

Cô nhớ đường đi, chỉ cần trở về đường cũ, không tới hai mươi phút sau là có thể ra ngoài.

Cô vừa đi vừa tự an ủi mình: "Nhanh về tắm rửa rồi thắp hương, tống khứ thứ xúi quẩy kia đi mới được, nếu không hai ngày tới không biết cha sẽ thế nào nữa, anh ta còn có cha làm chỗ dựa mà."

Không bao lâu, mưa to tầm tã trút xuống, cô ngẩng đầu nhìn màn mưa, thở dài cảm thán: "Ông trời, ngài cố ý không cho tôi ra khỏi cửa cho nên mới trút mưa lớn hơn đúng không?"

Chiếc váy trắng bị nước mưa làm ướt sũng, dính vào người, có thể nhìn thấu hết cả, nhìn được cả áo lót và quần lót bên trong, điều đáng mừng chính là buổi tối ít người qua lại. Đôi giày da nhỏ của cô cũng ướt sũng nước, mỗi bước đi đều vang lên tiếng xoạt xoạt, giống như bản giao hưởng cùng mưa đêm.

Khi cô chật vật đi đến cổng sau, nhìn thấy mấy anh lính trẻ vẫn còn đứng đó, không muốn đùa giỡn cũng không thể đùa giỡn, 'tôi có thể xông ra được chứ?' được. Cô dồn toàn bộ sức lực, sải bước chân đi ra phía ngoài.

Không ngờ đã có người ra lệnh trước, những anh lính này chính là đang ôm cây đợi thỏ, một anh lính ở phía ngoài cùng bên phải đi tới ngăn cô lại: "Mời cô xuất trình thẻ ra vào."

Cô vuốt nước trên mặt, đáp: "Tôi không có."

"Không có xin mời trở về."

"Này! Có nhầm không đó? Tôi không phải kẻ trộm, tại sao không để cho tôi đi?"

"Xin cô trở về cho!" Anh lính trả lời giống như đang thi hành quân lệnh!

Liên Hạo Đông! Tên trời đánh này, nhất định là do anh ta ra lệnh, cô chợt tỉnh ngộ.

Cô lập tức quay người. Không thể bình tĩnh được nữa, thật không thể bình tĩnh được, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, định quay lại liều mạng với Liên Hạo Đông!

Vừa mới đi được hai bước, một anh lính đuổi theo đưa cho cô một cái ô: "Mưa rất lớn, cầm lấy cái ô này che lại, đừng để bị sét đánh."

Trần Hiểu Sắt lập tức phát hỏa: "Sét đánh cái đầu anh á, giữ lại cho mình đi."

Anh lính kia bị Trần Hiểu Sắt mắng cảm thấy thật oan ức, nhìn theo bóng lưng cô xoay người rời đi, miệng lẩm bẩm: "Mình làm đúng theo lời dặn dò trong điện thoại mà, có nhầm lẫn gì sao?"

Cô theo đường cũ quay lại, lúc trở lại đến nơi đã thấy cửa mở sẵn.

Liên Hạo Đông đang thoải mái ngồi trên ghế sa lon xem chương trình quân sự ban đêm, đến đoạn nói về tình hình căng thẳng trên đảo Hải Nam. Anh quay đầu nhìn cô gái cả người ướt sũng hùng hùng hổ hổ xông tới chỗ mình.

Cái anh muốn.... chính là kết quả này.

Ngay lúc cô xông tới, anh liền dang hai cánh tay ra nghênh đón, đến khi cô nhìn thấy ánh mắt hài hước của anh và đang hối hận vì bản thân quá xúc động thì đã bị anh kéo lại.

Lưu manh thì cũng có lúc nên đùa giỡn một chút.

Mỹ nhân vừa ngã vào trong lòng, anh liền lập tức hiện ra bản tính sắc lang, đặt Trần Hiểu Sắt xuống ghế sofa. Ánh mắt anh sáng quắc, cơ thể nóng bừng, bộ phận nào đó trên cơ thể đã bắt đầu chuyển sang trạng thái sẵn sàng công kích. Nhưng phải cố nhịn lại, khó chịu cũng phải nhịn, bây giờ chưa phải lúc.

Trần Hiểu Sắt giờ phút này bị dọa đến choáng váng mặt mày, sửng sốt một hồi, rồi đánh lên vai anh, mắng: "Tránh ra, đồ vô lại!"

Liên Hạo Đông thổi lên vành tai cô, vô lại hỏi một câu: "Còn gì nữa không?"

Trần Hiểu Sắt cảm thấy hô hấp khó khăn, thân thể anh sẽ đè chết cô mất, tiếp tục mắng: "Hạ lưu, hèn hạ, vô sỉ, lưu manh...."

Nhìn thấy nốt ruồi son giữa lông mày lúc ẩn lúc hiện của cô, cánh môi anh đào đang không ngừng mắng chửi tỏa ra mùi hương thơm ngát, anh rốt cuộc không nhịn được, cúi xuống hôn. Trong khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, khuôn mặt cô liền đỏ bừng.

Cô càng phản kháng anh càng dùng sức hôn, thật quá vô lễ, anh ta dám cợt nhả cô! Trần Hiểu Sắt bị người ta ăn đậu hũ vô số lần mới nghĩ đến vấn đề này, bởi vì đối với cô mà nói, ôm ấp, đụng chạm không được coi là hành động khiếm nhã, không cần phải chịu trách nhiệm. Vì việc cợt nhã và bị cợt nhả như thế này cô đã làm rất nhiều, nhưng việc bị cợt nhả trên đầu lưỡi là chuyện không thể được. Hằng năm đều săn chim nhạn, nay lại bị chim nhạn mổ vào mắt, cô hung hăng cắn mạnh môi của Liên Hạo Đông.

Mùi máu tươi lập tức tràn vào khoang miệng của hai người, Liên Hạo Đông từ trên người cô nhảy dựng lên. Trời đất, vừa rồi đầu óc anh nóng lên không khống chế được mình. Anh nhìn lại Trần Hiểu Sắt phía dưới cả người đã mềm nhũn như một mảnh lụa mỏng, nửa người nằm trên ghế sofa,

Vừa rồi anh đã dùng quá sức rồi, như vậy có khi nào doạ cô bỏ chạy luôn không? Anh có chút lo lắng.

Mấy anh lính tuần tra ban đêm đứng ngoài cửa đang rối rắm không biết có nên nói cho họ biết trước khi hành sự nên đóng cửa lại hay không? Để tránh cho họ lâm vào tình thế khó liền lớn tiếng ho khan hai cái tỏ ý nhắc nhở.

Nhưng mà trong phòng đang xuân sắc nồng nàn như thế, người bên trong sao nghe được ám hiệu của họ đây? Vì vậy hai anh lính tuần tra rất hiểu chuyện đi lại đóng cửa giúp bọn họ, lúc đóng cửa gương mặt của bọn họ đều đỏ lên.

Liêu Hạo Đông liền đưa tay về phía Trần Hiểu Sắt, muốn kéo cô lên, Trần Hiểu Sắt theo một tay giơ lên bắt lấy cánh tay của anh, tay kia cũng không để yên, liền dùng sức đánh vào má trái của anh, anh ngầm suy nghĩ, trong một giây này có lên tránh đi không?

Sau khi suy nghĩ nữa giây, anh liền nghiêng nhẹ đầu, cái tát của cô không đánh lên mặt anh mà đánh lên ngực. Tay của Trần Hiểu Sắt tê dần, trời ạ, thật rắn chắc nha, cô có cảm giác hành động này của cô chính là tự hại mình. Trần Hiểu Sắt biết mình có đánh tiếp cũng không đánh trúng được, cô quỳ gối lên sofa không ngừng đấm lên người Liên Hạo Đông. Liên Hạo Đông cảm thấy những cú đấm này làm anh cảm thấy rất thoải mái, sự thoải mái này lam tận vào trong lòng.

Liên Hạo Đông đợi cô đánh đấm mệt, liền vuốt vuốt tóc cô lấy lòng nói: "Đã nói với em là ngoài trời đang mưa to rồi, mà em vẫn muốn chạy đi. Đây không phải là tự tìm khổ sao?"

Xoay người lấy từ trong tủ ra một cái áo sơ mi đưa cho cô: "Đi tắm đi, xong mặc cái này vào, trời mưa thế này không tạnh ngay được đâu."

Trần Hiểu Sắt nhìn người đàn ông trước mắt, cô coi như đã hiểu ra được, anh chàng thường xuyên đấu khẩu với cô thực chất là đang theo đuổi cô, nhưng cách theo đuổi này của anh cũng thực biến thái. Thật ra cô không hề ghét anh, nhưng chuyện này khiến cô không thể không ghét anh, quen nhau chưa được một ngày đã bị anh ôm hôn, thật sự là quá anh, cô liền lên tiếng hỏi: "Không phải là anh đang để ý tôi đó chứ?"

Liên Hạo Đông thấy cô đột nhiên trở lên thông minh như vậy, liền thành khẩn thừa nhận: "Đúng vậy, em thấy thế nào?"

Quả nhiên là như vậy thật!

Cô liền nói tiếp: "Nhưng ngay cả tôi là ai, anh vẫn chưa biết mà?"

Liên Hạo Đông liền đưa ba tờ giấy trên bàn cho Trần Hiểu Sắt: "Ai nói tôi không biết."

Trời ạ! Trần Hiểu Sắt thật sự muốn chết, những thứ trên tờ giấy này chính là những tư liệu cá nhân của cô, từ tiểu học đến đại học và cho đến bây giờ, tất cả những chuyện nhỏ đều có cả, đáng bận tâm nhất chính là số đo ba vòng của cô.

Cô tức giận hỏi lại anh: "Sao anh dám điều tra tôi?"

Liên Hạo Đông tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Ai bảo em lén trốn đi?"

Ai nha! Thật đáng giận! Trần Hiểu Sắt cầm quần áo nhếch nhác lách đi tắm. Sau khi vào phòng, phát hiện trong bồn đã có sẵn nước nóng, xem ra người này đều đã tính toán đến thời gian cô quay trở lại rồi, cô nằm trong phòng tắm hung hăng đập nước. Lại nghe thấy Liên Hạo Đông ở bên ngoài nói: "Đừng tắm quá lâu, trên đùi em vẫn đang bị thương đó."

Người ở bên trong lập tức phản kháng: "Ai cần anh lo."

Liên Hạo Đông vuốt cằm, buồn bực nghĩ, trong tài liệu rõ ràng ghi là cup D, nhưng theo anh cảm nhận chỉ có cup B.

Đến khi cô ra ngoài, Liên Hạo Đông đã không còn ở trong phòng khách nữa, cô nhìn vào trong phòng ngủ, thấy một người đang nằm trên giường, mà người này chính là thủ trưởng đại nhân vừa mới vô lễ với người khác giờ đã ngủ thiếp đi, Trần Hiểu Sắt xấu xa nghĩ.

Liên Hạo Đông cũng thật biết hưởng thụ, trước giường anh trải một tấm thảm nhung to rất êm ái. Từ việc này có thể thấy được, người này chính là một công tử bột được nuông chiều từ bé.

Cô không bước chân vào phòng ngủ, đứng từ xa nhìn anh, tư thế ngủ rất ngay ngắn, giống như người chết vậy.

Cô lại lẳng lặng bước vài bước tới, rồi lại bước thêm mấy bước nữa, từ trên cao nhìn xuống, nhớ đến một trò chơi cô rất thích khi còn bé, đó là làm mặt quỷ. Cô liền bắt đầu chỉnh khuôn mặt của anh thành đủ loại mặt quỳ xấu xí, dùng tay làm dao đến làm súng, chơi một hổi vẫn chưa đã nghiền. Tiện tay đặt cái tạ tay trên bàn cạnh đầu giường lên, đang định nện xuống, lại chợt nghĩ đến, nếu đập xuống thì cái mạng của anh chàng thiếu tá này không giữ được mất. Không được, đổi vật nhẹ hơn chút. Cô dùng hai tay nâng hai quyển sách lên cao quá đỉnh đầu, suy nghĩ một hồi vẫn không xuống tay, cuối cùng càng đổi càng nhẹ, rốt cuộc chọn được một ám khí tuyệt diệu, đó là siêu cấp vô địch đại gối ôm.

Cô hồi hộp, chuẩn bị đập xuống.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro