Chương 2: Gặp lại nhau
Trác Tử Hinh đã không còn xinh đẹp như trước, việc mất đi Hòa Chí Vũ là một cú sốc quá lớn chính trong bản thân cô. Căn nhà này đã chuẩn bị mọi thứ, phòng tân hôn cũng đã được sắp xếp nhưng bây giờ Hòa Chí Vũ không còn bên cạnh còn ý nghĩa gì nữa.
Trác Tử Hinh đã gầy guộc đi rất nhiều, xếp bộ váy cưới trắng vào một chiếc hộp màu đỏ, cùng chiếc nhẫn bóng loáng đeo trên ngón tay áp út của cô. Mọi việc xảy ra quá nhanh, Trác Tử Hinh cũng chẳng hiểu rõ đang có chuyện gì, cô mệt mỏi dường như muốn chết đi một khắc.
Hôm nay, Trác Tử Hinh sẽ dọn nhà, căn nhà này quá nhiều kỷ niệm, cô không còn dũng khí để ở đây, nhìn thấy đâu cũng là hình ảnh của Hòa Chí Vũ. Sau ngày kinh hoàng ấy, cô không được nhìn thấy Hòa Chí Vũ nữa, nhà họ Hòa xưa giờ cũng không thích cô, cho nên khi anh mất đi, tất nhiên họ sẽ nói vì cô con trai của họ mới chết. Coi cô là sao thổ của nhà họ Hòa.
Kí ức u buồn đấy, cô nên xóa nhạt đi, xóa nhạt đi tất cả kể cả hình bóng của Hòa Chí Vũ. Một giọt nước mắt nhẹ rớt xuống bộ váy cưới trắng đang được xếp gọn trong hộp.
***
1 năm sau.
Trác Tử Hinh đã kiếm được một căn hộ ở tầng 15, cô vẫn sống cuộc sống của cô. Quậy phá và ăn chơi. Từ sau khi cô mất đi Hòa Chí Vũ, tính cách cô càng thất thường hơn trước, hay cọc cằn và nóng nảy hơn trước.
Hằng đêm cô đều ở trong bar ăn chơi, thuốc lá và shisha cô đều thử. Trác Tử Hinh bây giờ đã trở thành một cô gái ăn chơi sa đọa. Khoảng thời gian 1 năm kia, cô dùng những thứ trác tán này để quên đi Hòa Chí Vũ. Cái ngày mà cô mặc trên bộ váy cưới gào lấy tên anh là một bi kịch cô không bao giờ quên, là một vết sẹo mãi mãi trong kí ức của Trác Tử Hinh.
Ánh mắt u sầu của cô trầm ngâm trong ly rượu màu vàng sóng sánh, cô lại nhớ đến hình ảnh kia. Trái tim cô chợt nhói lên, một năm qua, cô không được ghé thăm mộ của Hòa Chí Vũ, cũng như ba mẹ của cô cũng chưa từng ghé thăm lấy cô một lần. Trong làn khói shisha mờ ảo, cùng với tiếng nhạc sập sình đến nhức tai, mọi người vẫn cùng nhau nhảy. Chỉ có Trác Tử Hinh cô đơn đến tột cùng.
Ngày này năm trước, Trác Tử Hinh đang còn nằm trong lòng của Hòa Chí Vũ, say sưa mê man cho ngày hạnh phúc nhất, còn mơ mộng đến một gia đình đông vui. Còn bây giờ, một cô gái môi to son đỏ, mặc áo ống váy bó sát, ngôi uống rượu và hút shisha.
- Đông Hạo, cậu nên đi chơi một chút đi, lần nào vào đây cũng ủ rủ.
Hôm nay là sinh nhật tròn 27 của Đông Hạo, cũng là quán bar cũ, bạn bè anh vẫn cứ lôi anh đi. Hôm nay, bạn anh bao trọn nguyên một quán bar để tổ chức sinh nhật cho anh. Còn Lý Vu Đông Hạo, anh cũng dần quen với bar hơn lần đầu tiên đi vào đây, chỉ là anh không thích ghé thường xuyên.
- Đông Hạo, cậu có biết cô gái nổi tiếng đẹp nhất nhưng lạnh lùng nhất ở quán bar này là ai không ?
- Hả ?
Cậu bạn của anh cười sảng khoái, chỉ hướng tay về phía cô gái đang ngồi trầm ngâm trong làn khói shisha trắng huyền ảo.
- Là cô ta. Cô ta tên Trác Tử Hinh, là mỹ nữ nổi tiếng xinh đẹp ở đây. Cũng là thiên kim nhà họ Trác. Đêm nào cô ta cũng ghé, nhưng đàn ông lên giường với cô ta rất ít, vì cô ta nổi tiếng lạnh lùng.
Lời nói kia Lý Vu Đông Hạo không muốn nghe nữa, cũng không muốn nhìn nữa. Ăn mặc thế kia cũng gọi là ăn mặc sao, cô ta không lạnh sao ? Da thịt có bao nhiêu khoe gần hết, đúng là loại phụ nữ không biết giữ thể diện. Cô ta anh nhìn rất quen, có lẽ là gặp một lần ở đâu rồi. Cô ta tên Trác Tử Hinh ? Chẳng phải con gái của Trác Hòa Lâm sao ?
Trác Hòa Lâm là một người đàn ông mà anh rất khâm phục, ông cũng là nhà tài trợ đầu tiên của anh và giúp đỡ anh lên tới bây giờ. Lý Vu Đông Hạo ngày xưa là sinh viên của trường đại học kiến trúc, cơ may đưa anh đến với công ty nội thất của Trác Hòa Lâm, do ông ta rất thích nghe đàn và khi biết tài năng của anh, đều hết sức giúp đỡ. Năm mười tám tuổi, Trác Hòa Lâm nghe được tiếng đàn của anh và say mê nó, và ngỏ lời tới dinh thự của ông tại Mỹ và được một người nhạc sĩ nổi tiếng dạy. Đối với Lý Vu Đông Hạo, Trác Hòa Lâm như một đã đưa niềm đam mê của mình tới mọi người, ông là một người mà Đông Hạo nợ rất nhiều.
Tối hôm đó, Trác Tử Hinh say đến bí tỉ, say đến mức không biết xe mình nằm ở đâu. Lần mò mãi mới ra, cô cực nhọc chui vào xe, và đánh xe rời đi.
Lý Vưu Đông Hạo nhìn thấy cô lên xe, liền suy nghĩ rằng say đến đi không vững có thể lái xe được sao ? Cô ta thực sự không sợ chết sao. Lý Vưu Đông Hạo đi lần sau xe cô, nhìn thấy rằng phía xa có trạm kiểm soát của công an giao thông, anh ta liền đánh một phen lên chặn đầu xe của cô.
Trác Tử Hinh mém nữa là đụng xe anh, đạp phanh gấp, không thắt dây an toàn nên cô đập đầu vào vô lăng.
- Này, này.
Lý Vu Đông Hạo dừng xe, chạy tới đập cửa xe. Đến cả cửa xe cũng không thèm khóa, thực sự thì cô ta say đến muốn bán mạng rồi.
- Này này.
Anh đập vai cô, lay lay cô dậy nhưng cô nhất quyết không dậy. Đậu xe ở đây cũng không phải là một ý tốt, anh nhìn bên cạnh có một bãi đậu xe siêu thị, anh nhanh chóng lái xe mình qua bãi đậu xe rồi quay trở lại.
- Này cô.
Lý Vu Đông Hạo rất tốt, anh rất biết quan tâm người khác. Với lại cô gái này là con gái của Trác Hòa Lâm nên anh không được bỏ mặc, vì ngày xưa chính Trác Hòa Lâm đã giúp đỡ anh có ngày hôm nay.
Hình như khi cô gái này mười lăm mười sáu tuổi, anh có gặp qua. Khuôn mặt bây giờ vẫn không thay đổi nhiều, chỉ là son phấn dày đậm hơn trước.
Thấy cảnh sát có vẻ đã chú ý tới mình, anh phải đưa cô qua ghế bên kia, nhanh chóng quay vào ghế lái và lái xe rời đi. Trác Tử Hinh ngồi trong xe, chiếc áo ống chỉ che được bộ ngực của cô, làn da trắng ẩn hiện trong màn đêm tĩnh mịch. Hai bên đường thấp thoáng ánh sáng, tiếng máy lạnh thổi làm phá tan khung cảnh tĩnh mịch. Đông Hạo hạ nhỏ máy lạnh xuống, kéo chiếc áo ống kia lên cao một tí. Rồi anh thở dài, tại sao Trác Hòa Lâm lại có cô con gái như thế này.
Cũng chẳng biết nên đưa cô ta đi đâu, anh chạy quanh thành phố, cứ chạy giữa màn đêm lạnh lẽo. Cũng chợt nhận ra, cô gái này là một năm trước mình gặp ở trong quán bar khi nãy, tay trong tay một người đàn ông.
Thực ra, Đông Hạo đã rất nhiều lần gặp Trác Tử Hinh, nhưng có vẻ cô không nhớ tới anh, nhưng cô thì anh nhớ rất rõ. Cô gái ăn mặc thiếu vải, tính cách khó chịu, có chút lạnh lùng và cực kỳ thích lên mặt.
Anh còn nhớ rất rõ, tám năm trước, khi anh còn là chàng sinh viên mười chín tuổi, lúc đó anh đang đánh đàn ở sân cỏ ngoài trời. Thì bỗng có một cô gái đứng ở cửa, cách đó không xa hét lên.
- Anh đang làm cái quái gì thế ? Anh không biết ồn lắm hay sao, tôi không thích nghe loại nhạc buồn ngủ đó nữa. Làm ơn hãy dẹp nó trước khi tôi ra khỏi đó.
Là Trác Tử Hinh năm mười sau tuổi, là một cô gái có tính cách rất khó chịu. Là một cô gái rất ít khi cười, lúc nào cũng chỉ biết nhăn nhó.
Hai năm sau, anh gặp lại cô, nhưng cô gái này đã mười tám và có chút thay đổi, mái tóc dài khi xưa đã được thay bằng mái tóc xoăn uốn, khuôn mặt hồn nhiên đã được thay bằng khuôn mặt có chút son phấn.
Anh cũng nhận ra mình ở cách cô vài con đường, rất nhiều lần gặp lại cô, nhưng cô không nhìn anh, chỉ có anh nhận ra cô.
Anh lái xe trong một đống suy nghĩ, rốt cuộc anh quyết định đưa cô về nhà của mình, mặc dù có chút thất lễ nhưng trời đã sang thu, trời tối sẽ rất lạnh nên ở ngoài đường cũng không phải là một ý định tốt.
Anh đưa cô vào phòng ngủ, bật nhỏ điều hòa và đắp chăn kĩ càng rồi đi ra ngoài. Vài năm về sau, khi anh ghé nhà Trác Hòa Lâm, cũng không nghe ông nhắc tới con gái.
Anh đang ở dưới bếp, bỗng nghe có tiếng khóc. Anh vội vàng chạy vào, Trác Tử Hinh đang khóc. Khuôn mặt xinh đẹp kiêu kỳ kia đang khóc. Trong giấc ngủ, Trác Tử Hinh kêu tên một người đàn ông, còn đưa tay nói đừng đi. Lý Vu Đông Hạo đứng ngoài cửa một lát rồi đóng cửa quay người đi.
Sáng sớm hôm sau, Trác Tử Hinh đau đầu thức dậy, nhìn ngoài cửa sổ mặt trời cũng chưa lên cao, mà tại sao có tiếng gì ồn đến như thế.
Cô đi ra ngoài, mắt nhắm mắt mở lạng quạng đi. Cạnh cửa sổ ban công, rèm cửa đang tung bay bởi gió thu ngoài cửa sổ, dưới cây đàn dương cầm màu nâu thẫm, có một người đàn ông khuôn mặt ưu tú, ánh mắt nhẹ nhàng, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên những phím đàn trắng. Gió thổi nhẹ làm tóc kia có chút rối, nhưng người đàn ông kia cực kỳ chăm chú, như hòa mình vào những nốt nhạc.
- Anh đang làm cái quái gì vậy ?
Trác Tử Hinh đứng ngay cửa phòng, tay hất tóc ra sau tỏ vẻ khó chịu. Nghe giọng nói, anh dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn ra cửa phòng ngủ.
- Cô dậy rồi.
- Anh là ai ? Mà anh có biết mới sáng sớm mà anh ồn đến như thế là sẽ phiền người khác lắm hay không ?
Nhiều năm nói chuyện lại, vẫn là câu nói trách móc năm xưa.
- Xe cô ở dưới tầng hầm. Chìa khóa tôi để trong phòng ngủ.
Một câu nói dịu dàng nhưng có phần lạnh nhạt. Trác Tử Hinh cũng không nói gì, quay người và lấy chìa khóa rời đi.
Anh ngạc nhiên cô gái này không hỏi anh là ai, cũng chẳng quan tâm sẽ làm gì mình sao ? Trác Tử Hinh chỉ nhớ hôm qua cô uống rất say, có lẽ đã ngủ với người đàn ông này. Chỉ là ngủ một đêm, chẳng có gì để cô quan tâm.
- Này.
Khi cô đang cúi xuống mang giày, Đông Hạo xuất hiện sau lưng nhẹ nhàng kêu. Anh cầm một chiếc áo khoác lên người cô, khoác lên đôi vai gầy trắng nõn, khoác lên bóng lưng chỉ có một phần che.
- Hãy hạn chế mặc những bộ đồ này đi.
Giọng nói anh rất nhẹ nhàng, êm dịu như những nốt nhạc vừa nãy.
- Cảm ơn, nhưng không cần.
Cô hất chiếc áo khoác kia, rớt xuống đất và ngay chân cô. Cô không nhìn lại mà mở cửa bước đi. Bước xuống xe, cô kiêu kỳ bước vào khoang xe, ngay vô lăng lái, ngay cần gạt số, có một mặt dây chuyền, đó là hình ảnh hoa anh đào.
Cô chợt sững người, sợi dây chuyền này là cô vứt đi từ tám năm trước, tại sao còn xuất hiện ở đây. Tám năm rồi, còn ai giữ nó hay sao ? Hay chỉ là trùng hợp ?
Còn Đông Hạo, anh đứng lặng người ngay cầu thang tầng hầm, nhìn cô vào xe và rời đi anh mới thực sự yên tâm, anh đón taxi đến bãi đổ xe hôm qua để lấy xe. Lục tung cả cái xe, nhưng mặt dây chuyền kia vẫn không ra, hay là rớt trên xe cô ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro