
Bản ngã 24(QK): Ý tưởng
Những ngày sau đó, trừ những lúc đi học và đi làm, Cảnh Đông Quân đều nhốt bản thân trong phòng ngủ của Mặc Ân Ninh, đặt giá vẽ rồi ngối đối diện nó.
Cảnh Đông Quân ngồi trong góc phòng quen thuộc, ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu trên tờ giấy trắng. Cậu đã mất hàng giờ suy nghĩ về bài thi quan trọng sắp tới, nhưng những ý tưởng cứ lẩn tránh, không thể định hình thành một cái gì rõ ràng.
Cậu cảm thấy như mọi thứ bế tắc, giống như những đám mây mờ ảo vần vũ trong đầu, không thể tháo gỡ.
"Tầm nhìn và sự tái hiện" – cái chủ đề ấy vẫn quanh quẩn trong tâm trí cậu, nhưng làm sao có thể thổi hồn vào những từ ngữ khô khan ấy thành một tác phẩm? Cảnh Đông Quân cảm thấy áp lực từ kỳ vọng của thầy cô và chính bản thân mình. Cậu không thể chỉ dừng lại ở một bài thi bình thường, phải có một cái gì đó thật sự đặc biệt, thật sự thể hiện được cái "tầm nhìn" của riêng bản thân.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, và cậu chợt nhận ra mình đã ngồi quá lâu. Cảnh Đông Quân đứng dậy, đi ra ban công. Cảm giác lạnh lẽo từ những ngọn gió đêm thổi vào khiến cậu tỉnh táo lại đôi chút. Đôi mắt cậu hướng về phía chân trời mờ mịt, nơi chỉ có ánh đèn xa xăm, và một cảm giác bức bối khó tả bao trùm.
Bất chợt, chiếc điện thoại trên bàn rung lên, khiến cậu giật mình. Trên màn hình hiện lên cái tên "anh", người bạn mà cậu luôn nhớ thương. Mặc Ân Ninh, hẳn là anh đang trong quá trình ôn tập nước rút quan trọng nhất trong cuộc thi nên Cảnh Đông Quân nghĩ sẽ không nhận được tin tức gì của anh. Thế mà giờ đây, anh lại gọi đến vào lúc cậu đang rối bời nhất.
Cảnh Đông Quân do dự một chút, rồi cuối cùng bấm nhận cuộc gọi.
Giọng Mặc Ân Ninh vang lên từ bên kia, bình thản như thường lệ, nhưng trong đó có một sự ấm áp mà Cảnh Đông Quân hiếm khi cảm nhận được.
"Alo, Đông Quân?" Giọng nói trầm ấm của Mặc Ân Ninh vang lên bên kia đầu dây, không quá mạnh mẽ nhưng lại đủ để đánh thức mọi giác quan trong Cảnh Đông Quân. Mỗi lần nghe thấy giọng anh, cậu lại có cảm giác như mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại âm thanh ấy, lạnh lùng mà gần gũi.
"Dạ..." Cảnh Đông Quân khẽ đáp, tựa như đang gắng sức giữ vững sự bình tĩnh. Những cuộc gọi của Mặc Ân Ninh luôn có sức mạnh lạ lùng, khiến cậu không thể không chú ý từng câu chữ, mỗi nhịp thở của anh trong điện thoại.
"Muộn rồi mà chưa ngủ à?" Giọng Mặc Ân Ninh nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang theo sự quan tâm.
"Dạ, em chưa ngủ..." Cảnh Đông Quân ngập ngừng, lặng lẽ nhìn vào bức tranh còn dang dở trên bàn. Cậu đang vẽ, nhưng mọi thứ vẫn mơ hồ như những đám mây dày đặc, chẳng thể cắt nghĩa thành hình thù rõ ràng.
"Vậy sao? Đang làm gì?" Mặc Ân Ninh không vội thúc giục, bình thản đáp
"Em... em đang vẽ tranh." Cảnh Đông Quân trả lời, nhưng giọng cậu hơi khựng lại, như thể không muốn nói hết những suy nghĩ băn khoăn trong lòng. Vẽ, nhưng chưa biết phải vẽ gì, là cảm giác mà cậu đang vật lộn.
"Ừ" Giọng Mặc Ân Ninh trầm lắng. Cảnh Đông Quân cảm thấy có gì đó thật ấm áp trong cách anh nói, như thể anh hiểu rõ nỗi lo lắng của cậu mà không cần phải giải thích thêm.
"Ăn cơm tối chưa?" Giọng anh đột ngột vang lên, thoát khỏi không khí nặng nề trong đầu cậu.
Cảnh Đông Quân im lặng một chút, như thể đang đánh giá xem có nên trả lời thật lòng hay không. Cuối cùng, cậu không thể lừa anh thêm nữa.
"...Dạ rồi ạ." Cậu đáp nhanh, nhưng ngay lập tức cảm thấy lương tâm cắn rứt. Thực tế, cậu đã ăn một bữa rất vội, chẳng có gì ngoài một ổ bánh mì khô và vài miếng thịt nguội.
Mặc Ân Ninh không nói gì ngay lập tức, chỉ im lặng một chút như đang suy nghĩ. Cuối cùng, giọng anh trở nên nghiêm túc: "Ăn gì?"
Cảnh Đông Quân cắn môi, cảm thấy như bị phát hiện: "...Em ăn cơm... nhưng... chỉ ăn qua loa thôi."
"Em..." giọng anh lộ rõ sự bất mãn. "Lúc nào cũng vậy, không chăm sóc bản thân cho tốt. Đừng có lúc nào cũng quên bản thân. Sức khỏe của em cũng quan trọng không kém."
"Em... biết rồi ạ." Cảnh Đông Quân cúi đầu, cảm giác một sự tội lỗi len lỏi vào lòng. Dù cậu đã quá quen với việc sống vội vàng và làm việc liên tục, nhưng lời nói của Mặc Ân Ninh khiến cậu bỗng nhận ra sự thiếu sót trong cách chăm sóc bản thân.
"Không được nhịn, ăn vào." Mặc Ân Ninh tiếp tục, giọng nghiêm khắc nhưng ẩn chứa sự quan tâm thực sự.
"Dạ..." Cảnh Đông Quân khẽ thì thào, lòng cảm thấy ấm áp. Cậu đã quá quen với sự quan tâm của anh, nhưng mỗi lần lại cảm thấy như lần đầu tiên, nhẹ nhàng mà chân thành.
"Ừ" Mặc Ân Ninh thở dài một hơi.
"Có áp lực lắm không ạ?" Cảnh Đông Quân hỏi lại, cảm giác sự lo lắng trong lòng không thể xua tan.
"Thi cử nào chẳng có áp lực." Mặc Ân Ninh trả lời, giọng anh kiên định và chắc chắn. "Nhưng anh đã trải qua rất nhiều lần rồi, không phải chuyện gì quá khó chịu đâu."
Cảnh Đông Quân nghe xong không nói gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có một sự thấu hiểu ngầm, như thể họ đều đang chịu đựng những gánh nặng của riêng mình. Mặc Ân Ninh không nói ra, nhưng Cảnh Đông Quân có thể cảm nhận được nỗi vất vả trong những lời nói nhẹ nhàng ấy.
"Anh ơi..." Cảnh Đông Quân bất ngờ cất tiếng, cảm thấy không thể giữ mãi sự băn khoăn trong lòng.
"Ừ?" Giọng Mặc Ân Ninh dịu lại, như thể biết câu hỏi tiếp theo của cậu không hề đơn giản.
"Anh có bao giờ cảm thấy mâu thuẫn giữa điều anh muốn làm và điều anh phải làm không?" Câu hỏi này bật ra như một sự trăn trở không thể cầm lại, Cảnh Đông Quân muốn biết xem liệu anh có cảm giác giống mình không, liệu anh có bao giờ rơi vào trạng thái bế tắc giữa lý trí và cảm xúc.
"Mỗi ngày." Mặc Ân Ninh trả lời ngắn gọn nhưng đầy sâu sắc. Cảnh Đông Quân như bị đánh thức, những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu bỗng trở nên rõ ràng hơn. Cậu nhận ra rằng, dù Mặc Ân Ninh có vẻ ngoài lạnh lùng đến thế nào, anh vẫn phải đối mặt với những mâu thuẫn nội tâm không kém gì cậu. Giữa lý trí và cảm xúc, giữa những kỳ vọng to lớn từ người khác và những khát khao cá nhân không thể hiện ra, họ đều phải tìm cách cân bằng.
Một khoảng lặng dài sau câu trả lời ấy, rồi Cảnh Đông Quân tiếp tục, không còn cảm giác ngượng ngùng: "Em sắp có một cuộc thi... chủ đề là tầm nhìn và tái hiện gì đó... nhưng em vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng, cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, không đủ sắc màu để thể hiện."
Mặc Ân Ninh im lặng một lúc, có lẽ đang nghĩ về những gì cậu vừa nói. Rồi anh nhẹ nhàng lên tiếng: "Cảnh Đông Quân."
"Dạ?" Cảnh Đông Quân lắng nghe, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nghệ thuật một màu cũng là nghệ thuật," Mặc Ân Ninh nói, giọng anh dịu dàng nhưng không kém phần kiên định. "Nếu đó là màu của em, chỉ cần em muốn truyền đạt điều gì, thì cứ thế mà làm. Không cần phải làm mọi thứ phức tạp lên. Đừng biến những cảm xúc của mình thành những thứ dễ hiểu, hãy để nó tồn tại với đúng bản chất của nó."
Cảnh Đông Quân ngẫm nghĩ một lúc, như thể những lời ấy là một ánh sáng soi đường cho cậu. Cậu cảm thấy như mình đã tìm thấy câu trả lời cho sự bế tắc trong đầu.
"Em thích mùa nào?" Mặc Ân Ninh đột ngột hỏi, khiến Cảnh Đông Quân hơi bất ngờ nhưng cũng cảm thấy thú vị.
"Mùa xuân..." Cảnh Đông Quân không nghĩ ngợi nhiều, "Vì nó ấm áp, và mùa xuân luôn mang đến sự tươi mới, những khởi đầu đầy hy vọng."
"Anh thích mùa đông." Mặc Ân Ninh đáp lại ngay lập tức, không hề do dự, giọng anh cứng rắn, kiên định. "Vì cái lạnh của mùa đông, ta mới có động lực để vươn tới mùa xuân. Cái lạnh ấy không chỉ là thử thách, mà còn là động lực để chúng ta vượt qua, để có thể chạm đến những điều tốt đẹp hơn." Giọng anh dịu đi một chút, như thể đang chia sẻ một phần của chính mình với Cảnh Đông Quân. "Và cũng vì anh thích cái chữ 'Đông' trong tên em."
Trái tim Cảnh Đông Quân đập mạnh một nhịp, như có một tia sáng xẹt qua trong đêm tối. Một cảm giác ấm áp, lạ lùng dâng lên trong lòng cậu. Cậu có thể cảm nhận được gì đó trong lời nói của Mặc Ân Ninh, dù anh có lạnh lùng thế nào đi chăng nữa. "Anh thích cái chữ 'Đông' trong tên em..." Cảnh Đông Quân tự nhủ, trái tim đập nhanh mãnh liệt trong lồng ngực.
"Em cảm thấy em có ý tưởng rồi ạ." Cảnh Đông Quân nhẹ nhàng đáp, cảm nhận niềm hy vọng mới mẻ dâng lên trong lòng.
"Rất tốt." Mặc Ân Ninh nói, giọng anh tràn đầy sự động viên và kỳ vọng. "Nhưng trước khi vẽ, ăn no và ngủ ngon, em cần sức khỏe. Anh đã đặt đồ ăn rồi, em ăn xong rồi ngủ. Không được thức khuya, nhớ chưa?"
"Dạ... cảm ơn anh..." Cảnh Đông Quân cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, như thể được tiếp thêm năng lượng.
"Ngủ ngon." Mặc Ân Ninh nói, giọng anh như một lời chúc thật sự.
"Ngủ ngon ạ," Cảnh Đông Quân trả lời, mỉm cười nhẹ nhàng, cảm giác bình yên lạ thường.
—---------------
Cảnh Đông Quân đặt điện thoại xuống, cảm giác như mọi lo âu trong lòng đã được vơi đi rất nhiều. Cậu đứng dậy, đi vào phòng tắm, tựa như cần một khoảng thời gian riêng để thở. Sau khi tắm xong, chuông điện thoại reo lên, báo hiệu đồ ăn đã đến. Cảnh Đông Quân ra mở cửa, nhận bát cháo nóng hổi từ người giao hàng, mùi thơm từ cháo thịt cùng rau tươi khiến cậu cảm thấy vô cùng thư giãn.
Bát cháo được nấu vừa vặn, thịt mềm mại, thấm gia vị, còn có chút gừng để làm ấm cơ thể. Mỗi thìa cháo như tiếp thêm năng lượng cho cậu. Cảnh Đông Quân ăn nhanh chóng, không còn cảm giác đói hay mệt mỏi. Sau khi ăn xong, cậu cảm thấy như có một sự an yên lan tỏa khắp cơ thể. Món ăn không chỉ là thức ăn, mà như một liều thuốc tinh thần, giúp cậu lấy lại sức lực để tiếp tục vẽ.
Cậu đi rửa mặt, sau đó nằm xuống giường, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, tâm trí đã sẵn sàng để tiếp tục công việc vào ngày mai. Dù có những điều chưa thể nói ra, nhưng Cảnh Đông Quân biết rằng mỗi bước đi, mỗi nét vẽ của mình đều có Mặc Ân Ninh ở trong đó, anh là nguồn động lực mạnh mẽ của cậu.
Cậu khép mắt lại, một giấc ngủ bình yên bắt đầu, với những ý tưởng sáng tạo bắt đầu hình thành trong đầu.
—--------------------------
Cảm giác nhẹ nhõm từ cuộc gọi ấy giúp Cảnh Đông Quân tập trung hơn vào bài thi. Vài ngày sau mỗi khi cậu ngồi đối diện giá vẽ để bắt đầu lên ý tưởng chính thức, đôi mắt chăm chú vào tờ giấy trắng.
Trong đầu cậu dần hình thành những ý tưởng rõ ràng hơn. Cậu nhận ra rằng, tác phẩm của mình sẽ không phải là sự phức tạp, mà chính là sự giản đơn và thật thà. Cảnh Đông Quân muốn thể hiện sự mâu thuẫn giữa những gì thế giới áp đặt và những gì cậu khao khát – giữa cái "nhìn thấy" và cái "muốn thấy".
Bắt đầu với những nét phác thảo đầu tiên, Cảnh Đông Quân cảm nhận được sự thư thái trong từng đường bút. Cậu nghĩ về Mặc Ân Ninh – người luôn đứng giữa ranh giới của lý trí và cảm xúc. Có lẽ chính sự mâu thuẫn ấy đã làm anh trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng cô đơn.
Cảnh Đông Quân dừng lại một chút, nhìn vào mắt mình trong gương, rồi tiếp tục vẽ. Cậu hiểu rằng, chính trong sự mâu thuẫn, cậu sẽ tìm thấy bản thân mình.
Khi bức tranh dần hoàn thành, Cảnh Đông Quân cảm thấy một niềm tự hào chưa từng có. Cậu đã có thể tách biệt hai thế giới, thể hiện được mối mâu thuẫn trong chính lòng mình và trong cả cuộc sống.
Trước ngày nộp bài, Cảnh Đông Quân chụp lại bức tranh và gửi cho Mặc Ân Ninh. Cậu viết một dòng tin nhắn đơn giản:
"Đây là câu trả lời của em."
Có lẽ vì bận, Mặc Ân Ninh không trả lời ngay lập tức. Một lúc lâu sau, tin nhắn đến với chỉ một câu duy nhất:
"Tốt lắm. Anh muốn thấy em tự mình thắng."
Câu trả lời ấy khiến Cảnh Đông Quân cảm thấy hạnh phúc vô cùng, nụ cười trên miệng lan sang hai bên không dừng lại được.
—------------------------
Tác giả:......không chuyên vẽ...thông cảm giúp tác giả nếu có bị sai sót về kiến thức
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro