Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bản ngã 15 (QK): Công việc mới




Ngày hôm sau, không khí trong ký túc xá náo nhiệt dù chỉ mới bảy giờ sáng.

Tiếng chuông báo thức vang lên từ dãy loa ở hành lang, kéo theo sự rộn ràng của một buổi sáng đầu tuần. Cảnh Đông Quân dậy sớm hơn các bạn cùng phòng. Cậu đã quen với việc tự mình chuẩn bị mọi thứ từ khi còn ở nhà, nơi chẳng ai thực sự quan tâm xem cậu cần gì hay cảm thấy thế nào.

Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua rèm cửa xanh nhạt, nhuộm vàng góc phòng và in bóng những chiếc giường tầng sơn trắng.

Khi các bạn còn mơ màng trong chăn, Cảnh Đông Quân đã gấp gọn giường của mình, thu xếp đồ dùng vào chiếc balo nhỏ và ngồi trên bàn học lật cuốn sổ nội quy mà nhà trường phát hôm qua.

Hôm nay, học sinh năm đầu được yêu cầu đến hội trường tham dự buổi phổ biến nội quy và làm quen với các hoạt động trong trường. Cảnh Đông Quân vừa đọc qua nội dung sổ, vừa để ý thấy một điều khiến cậu lập tức chú ý: "học sinh có thể xin giấy thông hành để ra ngoài trường vào những ngày nghỉ."

Cậu khẽ mỉm cười. Đây có thể là cách để cậu giải quyết tình trạng tài chính của mình. Là một học sinh chuyên mỹ thuật, cậu cần rất nhiều dụng cụ và vật liệu vẽ.

Những thứ này không hề rẻ, và việc mua sắm chúng từ nguồn tài chính hạn hẹp gần như là không thể.

Cảnh Sương Hải tuy tự hào khoe khoang với mọi người về việc cậu thi đậu trường chuyên, nhưng chưa từng thật sự hỗ trợ cậu trong học tập. Quàng Vy thì càng cay nghiệt hơn; bà ta không chỉ tức giận khi cậu rời nhà để vào ký túc xá mà còn không cho cậu bất kỳ đồng nào.

Sau khi chuẩn bị xong, cả phòng cùng đi đến hội trường.

Phàm Thiên Duy và Đào Minh Khang – hai bạn học chuyên Toán Tin – rất hào hứng với buổi phổ biến. Trên đường đi, cả hai trò chuyện không ngừng về các câu lạc bộ trong trường, từ CLB lập trình cho đến CLB Robot.

Giang Nhiên Tâm, học sinh chuyên Văn, thì đi lặng lẽ bên cạnh, nhưng đôi khi vẫn thêm vào vài câu nhận xét, khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn.

Buổi phổ biến được tổ chức trong hội trường lớn. Không gian rộng rãi, thoáng đãng, với ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn trần cao.

Các giáo viên lần lượt lên sân khấu giới thiệu nội quy và cách thức hoạt động của trường. Cảnh Đông Quân chú ý lắng nghe, ghi chép lại một vài điểm quan trọng như giờ giấc ký túc, quy định vệ sinh và cách thức xin phép ra ngoài trường.

Sau buổi phổ biến, học sinh được tự do khám phá khuôn viên trường hoặc tham gia các hoạt động giới thiệu câu lạc bộ. Không khí bên ngoài trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Các CLB dựng gian hàng, phát tờ rơi và thậm chí tổ chức các buổi trình diễn nhỏ để thu hút tân học sinh.

"Đông Quân, cậu định tham gia câu lạc bộ nào không?" Phàm Thiên Duy quay sang hỏi, tay cầm cả xấp tờ rơi đủ màu sắc.

"Chưa có ý định" Đông Quân mỉm cười đáp.

"Thế thì suy nghĩ thử, cậu học chuyên mỹ thật thì cân nhắc CLB mỹ thuật luôn đi! Hình như CLB mỹ thuật có buổi vẽ tranh tường ngay hôm nay đấy." Đào Minh Khang xen vào.

Đông Quân lắc đầu. Cậu có việc quan trọng hơn phải làm.

Dưới sự chèo kéo của bạn bè và những thành viên CLB, cậu khó khăn lắm mới thoát được dòng người đông đúc để đi thẳng đến phòng giáo vụ.

--------------------------------

Phòng giáo vụ

Thầy giáo chủ nhiệm lớp cậu, người đàn ông khoảng bốn mươi với dáng vẻ hiền từ, đang ngồi sắp xếp giấy tờ. Khi Cảnh Đông Quân bước vào, thầy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ.

"Cảnh Đông Quân, đúng không? Em cần gì sao?"

Đông Quân khẽ cúi đầu chào rồi rụt rè bước tới. "Thưa thầy, em muốn xin giấy thông hành để ra ngoài vào những ngày nghỉ. Em có chút khó khăn tài chính và cần đi làm thêm để kiếm tiền mua đồ dùng học tập."

Thầy giáo thoáng ngạc nhiên, đặt cây bút xuống. "Nhà em không hỗ trợ sao?"

Đông Quân cúi đầu, hơi ngập ngừng, nhưng rồi quyết định nói thật: "Dạ... Em mồ côi mẹ, bố không hỗ trợ gì nhiều. Em cần phải tự lo cho mình."

Nghe vậy, ánh mắt thầy chủ nhiệm trở nên mềm mại hơn. Ông lấy từ ngăn kéo ra tờ giấy thông hành, điền đầy đủ thông tin rồi đóng dấu vào.

"Đây, em cầm lấy. Nếu có bất kỳ khó khăn gì, hãy nói với thầy. Nhà trường luôn cố gắng hỗ trợ những học sinh như em. Đừng ngại nhé."

Cảnh Đông Quân cầm tờ giấy, lòng tràn đầy biết ơn. Cậu cúi đầu cảm ơn liên tục: "Em cảm ơn thầy. Em thật sự cảm ơn ạ."

Khi bước ra ngoài, bầu không khí náo nhiệt của sân trường lại ùa đến.

Các bạn cùng phòng đã tản ra tham quan những gian hàng câu lạc bộ. Cảnh Đông Quân cầm tờ giấy thông hành, lòng nhẹ nhõm.

Khi trở về ký túc xá, Phàm Thiên Duy và Đào Minh Khang đang hào hứng khoe những món đồ lưu niệm họ nhận được từ các CLB, trong khi Giang Nhiên Tâm cặm cụi đọc sách.

"Đông Quân, cậu làm gì mà đi lâu thế?" Phàm Thiên Duy hỏi, đôi mắt tò mò.

"À, mình lên phòng giáo vụ xin giấy ra ngoài." Cảnh Đông Quân đáp, khẽ mỉm cười.

"Cậu ra ngoài làm thêm à?" Minh Khang hỏi tiếp, vẻ mặt ngạc nhiên.

"Ừ, chắc là làm thêm vài ngày cuối tuần thôi."

Giang Nhiên Tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ cảm thông. "Nếu cậu cần giúp gì, cứ nói với tụi mình nhé."

Sự chân thành trong lời nói của các bạn khiến Đông Quân cảm thấy ấm áp.

Cậu mỉm cười gật đầu.

------------------------------------------

Sau một tuần nhập học, Cảnh Đông Quân cuối cùng cũng tìm được một công việc bán thời gian ở một quán trà sữa nằm cách trường khoảng hai cây số.

Để di chuyển đi làm, cậu thuê xe đạp công cộng ngay trước cổng trường với mức giá chỉ 5k/ngày, vừa tiết kiệm vừa thuận tiện, không cần phải lo lắng về việc đi lại.

Mỗi buổi chiều, cậu đạp xe đến quán, những buổi chiều gió heo may, cảm giác tự do của việc đạp xe giữa con phố nhỏ lại khiến tâm trạng của cậu trở nên nhẹ nhàng hơn.

Quán trà sữa nơi Cảnh Đông Quân làm việc thì các nhân viên ở đây làm theo ca, mỗi người sẽ thay phiên nhau làm công việc trong cửa hàng.

Dù là công việc không quá vất vả, nhưng do thời gian cậu không linh hoạt, Cảnh Đông Quân chỉ có thể làm vào các buổi chiều không có tiết học và những ngày cuối tuần.

Điều này giúp cậu không phải lo lắng về việc học hành bị ảnh hưởng, đồng thời có thể kiếm thêm một khoản để trang trải những chi phí học vẽ đắt đỏ mà cậu phải tự lo liệu.

Mức lương tuy không quá cao nhưng đối với cậu thì vẫn đủ để đảm bảo các chi phí cần thiết.

Quán trà sữa này lại tọa lạc gần một trong những địa danh nổi bật của thành phố – Đại học Thành phố A, dù không phải quá lớn nhưng lúc nào cũng đông khách, đặc biệt vào các giờ tan học của học sinh và sinh viên.

Đây là ngôi trường đại học danh giá và lớn nhất trong khu vực, nơi có chất lượng giảng dạy đỉnh cao cùng một môi trường học tập đầy thách thức.

Điều kiện đầu vào của trường cực kỳ khắt khe, chỉ những học sinh có điểm số xuất sắc nhất mới có thể trúng tuyển hoặc những ai có huy chương vàng trong các cuộc thi quốc gia hay quốc tế sẽ được đặc cách nhận vào trường mà không cần phải thi.

Đại học Thành phố A không chỉ nổi tiếng với chất lượng học thuật mà còn vì chương trình đào tạo đa dạng, trong đó có các chương trình du học song song, chỉ dành cho những người tài năng xuất sắc hoặc có gia thế lớn.

Ngôi trường này luôn là niềm ao ước của biết bao thế hệ học sinh, không ít người mơ ước được đặt chân vào đây.

Cảnh Đông Quân không khỏi nghĩ về Mặc Ân Ninh.

Cậu biết rằng Mặc Ân Ninh cũng học ở đó, và đó chính là lý do khiến cậu quyết định chọn công việc tại quán trà sữa này

Mặc dù chỉ hơn cậu hai tuổi, nhưng sự khác biệt về trình độ học vấn giữa họ lại lớn đến mức không thể so sánh.

Mặc Ân Ninh đã nhảy hai lớp, anh trực tiếp bước vào đại học năm hai, trong khi Cảnh Đông Quân lại học chậm một năm.

Khoảng cách ấy tạo ra một vực thẳm về mặt học vấn và trải nghiệm. Cảnh Đông Quân không thể không tự hỏi, liệu bây giờ Mặc Ân Ninh có còn là người anh cậu như trong trí nhớ, hay đã hoàn toàn khác biệt, trưởng thành và lạ lẫm hơn?

Chắc chắn anh sẽ trở nên đẹp trai hơn rất nhiều, với sự lạnh lùng toát ra từ vẻ ngoài cao lớn và phong thái tự tin, đàn ông và quyến rũ hơn.

Trong lòng cậu luôn hy vọng rằng, một ngày nào đó, khi đang làm việc ở quán trà sữa này, có thể tình cờ gặp lại anh. Cậu mỉm cười khi nghĩ đến khả năng đó, dẫu biết rằng cơ hội gặp mặt anh là rất nhỏ, nhưng sự hy vọng lại khiến cho trái tim cậu đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ khoảnh khắc đó.

Trong những buổi tối khi cậu về nhà, mệt mỏi sau một ngày làm việc và học tập, những suy nghĩ về Mặc Ân Ninh lại một lần nữa ùa về, làm cho cậu cảm thấy có một khoảng trống trong lòng mà mãi vẫn không thể lấp đầy.

Mặc dù cậu biết rằng thời gian đã trôi qua, có thể anh đã chẳng nhớ cậu là ai, nhưng cậu vẫn ích kỷ muốn anh không quên mình, muốn anh đáp lại mối tình đơn phương này của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro