Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Đêm khuya sương dày

Gió đêm hiu hắt vây quanh người Trần Cảnh.

"Chỉ huy sứ."

"Ta còn tưởng con quên mất đường về."

Trong đêm tối tĩnh lặng, hai bóng đen đan vào nhau dưới nước trăng xám bạc. Chẳng ai thấy rõ ai, vậy mà sự xuất hiện của Trần Thủ Độ lại thầm dậy lên sự sợ hãi trong lòng hắn. Từ nhỏ đến lớn, ấn tượng của hắn đối với ông chỉ có sự tôn trọng và vâng lệnh tuyệt đối, dù là nửa bước đi hay lời ăn tiếng nói đều do một tay ông giám sát dạy dỗ. Có đôi khi hắn cảm thấy mình còn thân thiết với ông hơn là cha, nhưng trong sự thân thiết ấy vẫn lảng bảng mấy phần xa cách không rõ thành lời.

Vừa kính vừa thương, đây là một cảm giác vô cùng khó chịu đối với một cậu nhóc bảy tuổi.

Trần Thủ Độ truyền tay cháu trai áo xoàng bông. Cả hai rời khỏi cổng Quảng Tây, đặt chân lên cỗ xe của phủ họ Trần. Lúc về đến phủ, tiếng trống cầm canh đã văng vẳng từ xa. Đã sang canh ba, bóng đêm dày đặc len khắp chốn. Cánh cửa phủ khép lại chặt chẽ, hai người cởi áo ngoài đưa *gia nô rồi lệnh cho lui xuống.

(*)Phủ Trần không giống những kiểu quan phủ khác, dẫu là đêm hay ngày đều không có quá nhiều ánh sáng. Hành lang mập mờ những bấc đèn sáng mong manh, bên cột gỗ thoắt ẩn thoắt hiện loạt chạm khắc tinh xảo. Giá đỡ đèn làm bằng men xanh, mang dáng dấp những cánh hoa sen uyển chuyển rộ nở, hòa làm một với dãy sóng nước mềm mại kéo dài xuống chân cột. Cách mỗi hai cột lại có rèm trắng mỏng buông xuống, từ ngoài chỉ cảm thán nơi đây thật tao nhã thoát tục, thực chất chẳng ai đến ý đến hành tung bên trong là gì, hay ai vừa đi qua đều không biết được.

Để ý từng tiểu tiết như thế, chủ nhân nơi đây sao có thể là người mang tâm tư tầm thường.

Bước chân hai người nện trên sàn gỗ, chốc chốc lại rẽ hướng, đi đến nơi sâu tận cùng của phủ. Nơi ấy là gian phòng của Chỉ huy sứ, dùng riêng để bàn việc mật. Trần Cảnh đi theo ông vì sau mỗi lần hầu hạ thiên tử, hắn đều phải thuật lại công việc, sự việc diễn ra suốt cả ngày hôm ấy.

Gió khẽ thổi, lần nữa rút trọn hơi ấm còn sót lại trong người Trần Cảnh. Hắn thở hắt ra, khói lạnh đã chạm đến chóp mũi. Trần Thủ Độ rảo bước vào phòng, Trần Cảnh ngồi đối diện ông. Ánh nến hắt lên, chốc đã xua đi hơi lạnh vảng quanh.

"Vì sao hôm nay bệ hạ giữ con lại?"

Vừa mở lời ông đã hỏi thẳng. Trần Cảnh thành thật đáp:

"Thưa chú, ban chiều bệ hạ nhức đầu nên muốn ngâm chân. Lúc đó các cung nữ theo lệnh được điều sang cung Quảng Từ nghe Thái hậu dạy dỗ. Điện Trường Xuân vắng người, con đành vâng lệnh mang nước vào, nhưng lát sau bệ hạ lại hắt nước lên người con."

"Hắt nước lên người con? Con làm bệ hạ không vui à?"

"Bệ hạ thấy con lề mề, nhưng đó là vì nam nữ thụ thụ bất thân, con không thể đến gần bệ hạ như thế."

Trần Thủ Độ nghe cháu trai chịu ức hiếp bèn hạ giọng dạy bảo:

"Con không sai, nhưng lẽ nam nữ ấy sao sánh được với thân là thần tử dưới lệnh vua? Ngày sau chú ý vào, không khéo bệ hạ lại nắm lấy cái đuôi của con."

Có tiến có lùi, lấy lời dạy làm lời an ủi, Trần Cảnh cũng chẳng còn để thiệt thòi ấy trong lòng nữa. Hắn cũng biết được rằng chú cùng phe hắn, nhất định sẽ không trách hắn về trễ nữa.

"Về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn cùng ta vào cung."

Trần Cảnh vâng lời, hành lễ với Chỉ huy sứ rồi quay về phòng của mình.

Khói trà nghi ngút bốc lên, giờ đây trong gian chỉ còn mỗi Trần Thủ Độ. Sương khói mỏng lả lướt, chắn ngang tầm nhìn xa xăm của ông. Rồi chợt tấm *cách tử môn sáng lên, in bóng một người sau lớp hoa văn *Liên tiền. Giữa khuya canh ba, nếu là người bình thường e đã bị dọa chết khiếp, thế nhưng dường như ông đã quen với bóng hình này, cũng chẳng lấy làm bất ngờ mà nói:

"*Thánh mẫu thật có lòng thương dân, tối hôm tắt đèn vẫn còn đợi thần ngủ rồi mới yên tâm rời đi."

Phía sau cách tử môn bật cười.

"Chỉ huy sứ xem trọng bản thân quá rồi. Đợi khi nào ông yên giấc như Tự Khánh, ta sẽ thường xuyên đến thăm."

Bóng hình kia đứng dậy, trở người ra ngoài gặp Trần Thủ Độ. Cùng lúc đó ông đẩy khay trà sang một bên, thay bằng hai bình rượu ngọc xanh lơ chào đón khách quý. Thuận Trinh Thánh Mẫu - Trần Phù Dung, thân mẫu nữ hoàng đế Lý Chiêu Hoàng và trưởng công chúa Thuận Thiên lại xuất hiện ở phủ Trần. Bà đã thay sang y phục màu xám nhạt, trên búi tóc chẳng còn hoa trâm phượng vàng lộng lẫy mà chỉ độc nhất một cây trâm sắc lục đính ngọc san hô sau chuôi. Bà ăn vận giản đơn như thế, màu sắc nhợt nhạt càng khiến ông nắm chắc ý định bà đến đây, chính là đến để thắp hương cho Trần Tự Khánh - anh cả của bà.

Từ đường phủ Trần dòng chính ở Tức Mặc nhưng sau khoảng thời gian loạn lạc không kịp về nhà, chưa kể chuyện triều cương còn chưa ổn định sao có thể rời kinh thành đột xuất, vì thế hai người mới quyết định lập tạm một bài vị nhỏ ở đây.

"Ngày mai là giỗ ba năm của Tự Khánh, ta đến tiễn anh đoạn đường cuối."

Chỉ còn ngày mai thôi, họ sẽ lìa xa quá khứ, từng bước đi trên con đường chiếm lấy tất cả, bao gồm cả hoàng quyền lẫn quân quyền. Tiễn Trần Tự Khánh đoạn đường cuối nghĩa là, sau ba năm ròng rã, ông đã có thể hoàn toàn yên nghỉ chứ không phải đến lúc mất vẫn chưa chứng kiến được cảnh thiên hạ thái bình, tứ hải quy tâm.

Nói rồi bà tự rót rượu, nâng chén ngọc đổ xuống đất, giọng nói nhẹ nhàng tan theo rượu trắng:

"Vinh quang này, Tự Khánh cũng phải được chứng kiến."

Hương rượu phảng phất, vô thức khiến lòng người quay cuồng trong những hồi ức xưa cũ. Trần Thủ Độ nhìn dòng rượu thấm đẫm sàn nhà giống như nhìn quãng thời gian ba năm trước, trong khắc đã lặng người đi.

"Thái úy đã nhận được thư, có lẽ khởi hành được nửa chặng đường rồi."

Trần Phù Dung xem như đã nghe thấy.

"Chỉ huy sứ đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?"

Ông gật đầu.

"Người đừng lo."

"Về chuyện bệ hạ hắt nước vào người Trần Cảnh, ta cảm thấy hai đứa ngày càng thân thiết. Trần Thừa cũng đoán được việc này sẽ xảy ra, mà thái hậu cũng nhanh thật, ra tay trước một bước nên mới có cơ hội để bệ hạ và Trần Cảnh gần gũi."

Trần Phù Dung hơi chau mày, con người này đúng là tỉ mỉ, lắng nghe đến từng chi tiết như "lúc đó các cung nữ theo lệnh được điều sang cung Quảng Từ nghe Thái hậu dạy dỗ", quả là thù dai nhớ lâu.

"Nếu Chỉ huy sứ đã rành rọt mọi việc thì ta ở đây chẳng làm ích gì. Muộn rồi, cung Quảng Từ không thể vắng chủ được."

Dứt lời bèn quay người nhanh chóng rời đi. 

_______________

Chú thích:

(*) Miêu tả hoa văn phỏng theo tư liệu "Nghệ thuật thời Lý -Trần". Đoạn trên dựa vào sở thích mà tác giả gán ghép để hợp tinh thần truyện, vui lòng không dùng để tham khảo. 

Gia nô: cách gọi đầy tớ của gia đình phong kiến thời Lý- Trần

Cách tử môn: cách gọi thời đó của tấm cửa cách giữa hai gian (phỏng theo tài liệu trên Huyền Tinh Tác Đấu) 

Hoa văn Liên tiền: hoa văn hình các đồng tiền xâu vào nhau (phỏng theo tài liệu trên Huyền Tinh Tác Đấu). Cả nhà có thể lên FB xem nha, rất sang luôn. 

Lưu ý: về tên của Thuận Trinh thái hậu, hay Linh Từ Quốc Mẫu đều không được xác định trong CHÍNH SỬ, vì thế tác giả mạn phép được đặt tên cho bà là Trần Phù Dung. Tên chỉ có giá trị đối với truyện, không có ý xúc phạm tiền nhân. 

Lưu ý: về cách xưng hô "Thánh mẫu".

ĐVSKTT không chép tôn xưng của Linh Từ Quốc Mẫu vào thời gian Lý Chiêu Hoàng lên ngôi.

"Có lẽ vì tính chất lên ngôi đặc thù của con gái, Trần thị trong thời gian này khả năng cao chỉ được tôn xưng "Hoàng mẫu" (皇母) hoặc "Thánh mẫu" (聖母), những tôn xưng chữ Hán thường được dùng để chỉ mẹ của hoàng đế."

=> Tác giả xin phép dùng "Thánh mẫu" đặt tôn xưng bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #romance