ban long quyen 16
Quyển 16 : Tinh thần vụ hải.
Chương 1: Hắc thạch.
Tử Tinh sơn mạch bị vây trong sương mù lạnh lẽo vô tận. Bên trong thunglũng xung quanh đều là sương mù, giờ phút này Địch Lỵ Á đang nhắm mắttĩnh tọa. Cuộc sống trôi qua yên lặng giống như bình thường.
"Địch Lỵ Á, Bối Bối"
Đột ngột, một tiếng nói vang lên.
Địch Lỵ Á đang tĩnh tu không khỏi rùng mình, ngay lập tức liền quay đầulại nhìn. Giọng nói lo lắng của Bối Bối đã vang lên: "Lão Đại, sao lạikhông tu luyện nữa? Đại địa thần phân thân của ngươi sao rồi, thànhcông hay là?"
Ngay khi Địch Lỵ Á nhìn lại, Bổn tôn Lâm Lôi mặc bộ trường bào màu lam đã đứng lên.
"Thế nào?" Địch Lỵ Á đi lại gần, lo lắng hỏi.
Trái tim Lâm Lôi cảm thấy ấm áp, gật gật đầu nói: "Tất cả đều rất ổn,Đại địa thần phân thân của ta bây giờ đang quay lại, một lát nữa là đếnthôi. Địch Lỵ Á, Bối Bối rất xin lỗi, thời gian vừa qua khiến các ngươilo lắng rồi" Lâm Lôi bây giờ khóc cười cũng không được.
Không biết nên nói mình may mắn, hay là đen đủi.
Chỉ là thí nghiệm Địa Hành Thuật, nhưng lại gặp phải con Tử sắc ấu thú.Tuy nhiên, cũng bởi vì như vậy mà thực lực mới có thể tăng mạnh, cáinày đúng là phúc họa đan xen, khó có thể xác định rõ.
Bỗng nhiên, có tiếng bước dài trên mặt đất truyền đến, đúng là Áo Lợi Duy Á.
"Lâm Lôi, có phải là đã thoát khốn thành công? Ta nhìn sắc mặt của ngươi đã biết là thành công" Áo Lợi Duy Á cười lên sang sảng.
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
"Lão Đại, ngươi thoát khốn thành công, đây chính là một chuyện đại hỷsự. Mặc dù nói chúng ta có thể phải ở đây thật lâu, mỹ tửu cũng phảitiết kiệm một chút, nhưng mà chuyện vui mừng hôm nay, chúng ta phải ănmừng một phen mới được" Bối Bối vừa lật bàn tay liền lấy ra vài bình mỹtửu.
Mỹ tửu, rất trân quý ở Tử Tinh sơn mạch.
Trong Tử Tinh sơn mạch, một bình mỹ tửu, có lẽ dùng hàng triệu Tử tinhcũng không đổi được, dù sao ở trong Tử Tinh sơn mạch, muốn thu nhặt Tửtinh thật sự quá dễ dàng. Mà mỹ tửu muốn uống lại không có. Bên trongTử Tinh sơn mạch không có tài liệu nấu rượu.
"Ha Ha, hôm nay cứ uống thoải mái" Lâm Lôi cười lên sang sảng: "Chúng ta có uống hết rượu cũng không có vấn đề gì"
Nhất thời Bối Bối trợn trừng mắt: "Lão Đại, ngươi cao hứng cũng không nên lãng phí như vậy chứ"
Áo Lợi Duy Á có vẻ kinh ngạc. Địch Lỵ Á thì nghi hoặc nhìn Lâm Lôi, dò hỏi: "Lâm Lôi, ngươi chuẩn bị dừng uống rượu?"
"Ha ha...." Lâm Lôi lắc đầu cười: "Không phải, mà bởi vì, hôm nay ta đã có biện pháp mang bọn ngươi rời khỏi Tử Tinh sơn mạch"
"Ra khỏi Tử Tinh sơn mạch?" Bối Bối, Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Nhiều năm đã qua, bất cứ ai tiến vào Tử Tinh sơn mạch cũng chưa có aidựa vào chính mình mà có thể ra khỏi. Hơn nữa bọn Áo Lợi Duy Á lúctrước cũng đã thử nhiều lần, cơ bản không thể rời khỏi Tử Tinh sơnmạch. Nhưng bây giờ Lâm Lôi lại nói có thể...
Địch Lỵ Á, Bối Bối và Áo Lợi Duy Á đều biết bản tính của Lâm Lôi, biết Lâm Lôi sẽ không nói dối.
Nhưng là rời khỏi Tử Tinh sơn mạch, không dám tin tưởng lắm.
"Lão Đại, điều ngươi nói là thật?" trong lòng Bối Bối tràn đầy nghi hoặc, hỏi lại.
"Lâm Lôi, ngươi không phải là đang cố ý khiến chúng ta vui vẻ một látđó chứ" Áo Lợi Duy Á cười cười, chỉ giương mắt nhìn Lâm Lôi, dường nhưcó một tia chờ mong. Nếu là người khác nói, phỏng chừng Áo Lợi Duy Á sẽkhông thèm để ý, nhưng đây lại là do Lâm Lôi nói.
Lâm Lôi không phải người nói dối.
"Dẫn lực kinh khủng đó, Lâm Lôi ngươi có biện pháp giải quyết sao?"Địch Lỵ Á nói thẳng vào yếu điểm, nếu muốn rời khỏi Tử Tinh sơn mạch,đầu tiên phải đối phó được dẫn lực kinh người đó. Dẫn lực của Tử Tinhsơn mạch, ngay cả Thượng vị thần bình thường cũng không thể chống cự đểbay lên.
"Yên tâm, ta nói có thể rời khỏi là có thể rời khỏi" Lâm Lôi nói rất chắc chắn.
Trên mặt Bối Bối, Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á không khỏi có một tia hạnh phúc.
"Lão Đại, rời đi bằng cách nào?" Bối Bối hỏi.
Lâm Lôi cười nói: "Tốt rồi, ta chưa thể hiện một lần sợ là các ngươikhông tin tưởng cho lắm" Bổn tôn thân thể của Lâm Lôi có thể mượn Thầnlực của thần phân thân. Lúc này, Trong cơ thể Lâm Lôi có một cỗ Đại địaThần lực, Lâm Lôi dựa vào lĩnh ngộ của mình mà bắt đầu bố trí.
Giống như từ lực từ trái tim dọc xuống hai chân của Lâm Lôi, lan xuống mặt đất.
"Xuy xuy"
Đồng thời, trên mặt đất trong vòng phạm vi trăm thước xung quanh có daođộng lạ thường. Lâm Lôi mỉm cười nhìn Địch Lỵ Á, Bối Bối và Áo Lợi DuyÁ: "Thế nào?"
"Ân?"
Đám người Địch Lỵ Á giật nảy mình, bọn họ có một phát hiện đáng sợ, dẫnlực kinh người của Tử Tinh sơn mạch vẫn bao phủ toàn thân bọn họ biếmmất chính thành. Một ít dẫn lực còn lại mặc dù không ít, nhưng khôngthể ngăn cản ba người bay lên.
Đám người Địch Lỵ Á, Bối Bối và Áo Lợi Duy Á đều rất dễ dàng bay được lên không trung.
"Lâm Lôi, thế này là như thế nào?" Áo Lợi Duy Á không thể tin nhìn Lâm Lôi.
"Đúng vậy" Bối Bối cũng rất kinh ngạc: "Gia Lan và Cổ La Đức đã nói vớita, cho dù lĩnh ngộ Trọng Lực Không gian, cũng không có tác dụng gì ởTử Tinh sơn mạch. Đến nay, còn không ai có thể làm được như ngươi làtriệt tiêu dẫn lực"
Mặc dù có cường giả có thể chống cự dẫn lực để bay lên, nhưng đó là dựavào thực lực cường đại, chứ không phải là dựa vào Huyền ảo giống nhưLâm Lôi.
"Thế nào, các ngươi đã tin chưa?" Lâm Lôi không nói nhiều lời.
"Tin, tin" Vẻ mặt tối tăm của Áo Lợi Duy Á nhiều năm qua đột nhiên biến mất, vô cùng vui mừng nói.
"Lão Đại, vậy còn khu vực tiếng gió quỷ dị kia thì sao?" Bối Bối liềnnói, khu vực hỗn loạn kia mới là nguyên nhân vây khốn đại lượng cườnggiả lại Tử Tinh sơn mạch.
Lâm Lôi cười nhạt: "Không cần hỏi nhiều, đợi đến thời điểm rời đi, tasẽ có cách giải quyết" Lâm Lôi vô cùng tin tưởng. Nhớ đến lời nói củaTử sắc ấu thú Lôi Tư Tinh, khu vực tiếng gió quỷ dị đó chỉ cần dựa vàokhối Hắc thạch là có thể vượt qua.
"Khối Hắc thạch này ta cần phải nghiên cứu thật tốt" Lâm Lôi nói thầm trong lòng.
Ở trong huyệt động, Lâm Lôi vì vội vàng quay lại nên không cẩn thậnnghiên cứu viên Hắc thạch, chỉ là có một ít cảm nhận sơ bộ mà thôi. Sựđặc biệt ẩn chứa trong khối Hắc thạch như khí tức khiến lòng ngườihoảng loạn, còn sự biến ảo của lực lượng linh hồn đều hấp dẫn Lâm Lôi.
"Đương nhiên, ta bây giờ còn cần phải chuẩn bị ổn thỏa đã, hơn nữa cònphải nghiên cứu hoàn tất phương pháp ly khai khỏi đây nữa" Lâm Lôi cườinói: "Bên trong Tử Tinh sơn mạch rất an toàn, ở Địa Ngục, nơi tu luyệnan toàn như thế này vô cùng thưa thớt"
"Chính xác, ngoại trừ mấy cái khuyết điểm như bởi vì sương mù mà chỉ cóthể nhìn thấy xung quanh trăm thước, và dẫn lực kinh người và cuộc sốngbuồn tẻ ra. Trong Tử Tinh sơn mạch thì ngoại trừ ngày Vụ triều thì rấtan toàn" Áo Lợi Duy Á gật đầu nói.
Đúng lúc này, Đại địa thần phân thân liền toát ra từ một khối nhamthạch. Trực tiếp nhập vào trong bổn tôn Lâm Lôi. Đám người Địch Lỵ Á,Bối Bối nhìn thấy cảnh này mới có thể thở dài một hơi.
"Ha ha, Lão Đại, chúng ta ăn mừng một phen thôi" Bối Bối biến được haitin tức tốt liền một lúc, tự nhiên tâm tính cũng rất tốt.
Sau khi bốn người Lâm Lôi ăn mừng một phen, Lâm Lôi liền bắt đầu tập trung nghiên cứu Hắc thạch.
"Hắc thạch này ẩn chứ khí tức Địa thuộc tính, cũng ẩn chưa khí tức linhhồn, thật là quái dị" Lâm Lôi cẩn thận cảm ứng Hắc thạch, trong lònglúc thì nghi hoặc khi thì nở nụ cười: "Có lẽ, Hắc thạch này có liênquan với Tử tinh" Tử tinh thuộc vật chất kim thạch, thì sẽ là thổ thuộctính.
Tuy nhiên,Tử tinh lại ẩn chưa lực lượng linh hồn, nên rất giống Hắc thạch.
"Nhưng mà khí tức linh hồn bên trong Hắc thạch quá đáng sợ" Lâm Lôi thầm nghĩ.
108 đạo khí tức linh hồn bên trong Hắc thạch không ngừng biến ảo. MàLâm Lôi cảm ứng được phương pháp sắp đặt của 108 đạo khí tức linh hồnnày liền rất hưng phấn. Phương pháp bố trí hôm nay mình nghiên cứuđược, chỉ có thể xem như nhập môn mà thôi.
Mà trong Hắc thạch, biến ảo rất tự nhiên, từ nông đến sâu.
Lâm Lôi lúc này rất tập trung, bắt đầu không ngừng nghiên cứu phươngpháp vận dụng Trọng lực Không gian, thoạt nhìn đơn giản, nhưng muốn trởthành của mình thì rất phức tạp. Cũng giống như lúc Lâm Lôi nhìn thấy108 tiêm thứ trên lưng Tử sắc Ấu thú liền hiểu ra hàm nghĩa bên trongnhưng cũng hao phí quá nhiều thời gian.
Giờ phút này, rất là khó khăn.
Tuy nhiên, Lâm Lôi vẫn đang hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện. "Bấtchấp thời gian" Bối Bối nói thầm, không biết đã là lần nói thầm thứ baonhiêu của Bối Bối rồi.
Địch Lỵ Á cười cười nhìn hắn một cái: "Bối Bối, ngươi cứ an tâm tuluyện đi, không phải mới là hơn 20 năm sao, nhoáng lên là qua thôi.Ngươi nhìn Áo Lợi Duy Á xem, tĩnh tu từ lúc đó đến giờ vẫn còn chưatỉnh lại, có ai thiếu kiên nhẫn như ngươi đâu, bao giờ thì có thể độtphá chứ?"
Bối Bối bĩu môi không nói.
"Ồ" Bối Bối bỗng nhiên mở bừng hai mắt ra: "Lão Đại đã tỉnh" Địch Lỵ Ánhìn về phía Lâm Lôi đang ngồi cách đó một đoạn, lúc này Lâm Lôi đangmở to mắt ra, vẻ mặt vui mừng: "Hắc thạch này thì ra còn có thể sử dụngnhư vậy, ta thật sự quá ngu ngốc"
Lâm Lôi vừa ngẩng đầu, nói thúc giục: "Bối Bối, lại đây"
"Làm gì?" Bối Bối có chút khó hiểu.
"Cảm thụ Trọng lực không gian hiện nay của ta" Lâm Lôi nói.
Bối Bối ngẩng đầu lên, lập tức đi đến, vô cùng thất vọng: "Trọng lựckhông gian? Cho dù có đến, thân thể của Bối Bối ta vô cùng lợi hại,Trọng lực không gian của ngươi có cường đại hơn nữa cũng không tổnthương được ta" Bối Bối vô cùng tin tưởng, mà cũng bởi vì như thế, LâmLôi mới tìm hắn.
"Chuẩn bị ổn chưa" Lâm Lôi lập tức thi triển ra.
"Xuy xuy"
Từ lực như sóng gợn dọc theo hai chân Lâm Lôi truyền vào trong mặt đất,ở trên mặt đất lại không ngừng biến ảo. Quỷ dị nhất chính là, Hắc thạchbây giờ lại đang huyền phù ở trong linh hồn chi hải của Lâm Lôi, bađộng của 108 đạo linh hồn chi lực trong Hắc thạch hoàn toàn giống nhưba động của từ lực địa tâm, cùng tạo ra cộng hưởng.
"Ha ha, Trọng lực không nhỏ, nhưng ta không quan tâm" Bối Bối đắc ýnói; nhưng đột nhiên, sắc mặt của Bối Bối liền thay đổi, hắn lắc lắcđầu: "Lão Đại, ngươi đừng đùa đó, đầu ta khó chịu quá"
Lâm Lôi dừng ngay lại.
"Cảm thấy thế nào?" Lâm Lôi cười cười nhìn hắn, kết quả này Lâm Lôi đã sớm nghĩ đến.
Bối Bối giật mình nhìn Lâm Lôi: "Lão Đại, đầu ta vừa rồi trở lên mêmuội, cảm giác đó giống như khi ở trong khu vực Tiếng gió quỷ dị, cáiloại cảm giác này thật sự quá khó chịu. Sao ngươi có thể làm được?" BốiBối có điểm không dám tin tưởng cho lắm.
"Đây là do ta tìm được một bảo vật" Lâm Lôi giải thích.
Thật ra nghiên cứu Hắc thạch đến hậu kỳ, Lâm Lôi liền phát hiện đượcđiểm này. Cũng vì nghiên cứu được đến bước này, Lâm Lôi mới hiểu đượcvì sao Tử sắc ấu thử đó lại nói có Hắc thạch này thì hắn liền không cầnphải lo lắng ảnh hưởng của tiếng gió quỷ dị. Bởi vì Tiếng gió quỷ dị làmột loại với ảnh hưởng linh hồn của Hắc thạch.
"Có lẽ, ở trong Tử Tinh sơn mạch, có một khối Hắc thạch rất lớn, có thểảnh hưởng ra phạm vi hơn 10 triệu vạn dặm" Lâm Lôi suy nghĩ trong lòng.
"Lâm Lôi, các ngươi đang thí nghiệm cái gì đó?" Địch Lỵ Á vừa nói vừa bước lại.
Bối Bối quay đầu lại cười hì hì: "Địch Lỵ Á, thực lực của Lão Đại bâygiờ rất lợi hại, hơn nữa ta dám khẳng định, rời khỏi Tử Tinh sơn mạchkhông phải vấn đề với chúng ta" Thử qua một chiêu đó, Bối Bối thập phầntin tưởng vào Lâm Lôi.
Mắt Địch Lỵ Á sáng lên, đi đến bên cạnh Lâm Lôi: "Lâm Lôi, có phải bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài không?'
Lâm Lôi khẽ nhíu mày nói: "Không vội, Địch Lỵ Á, trong Địa ngục có quánhiều nguy cơ, thực lực mạnh hơn thì hãy ra ngoài. Ta bây giờ chỉ mớidung hợp hai loại Huyền ào, tuy nhiên, ta dám chắc có thể nhanh chóngdung hợp ba loại huyền ảo"
"Dung hợp ba loại huyền ảo" Cả Địch Lỵ Á và Bối Bối đều kinh ngạc.
Cường giả dung hợp hai loại huyền ảo có không ít, số người dung hợp baloại huyền ảo rất ít, mà rất nhiều Lục tinh ác ma chỉ là dung hợp baloại huyền ảo mà thôi. Cho nên Dung hợp bốn loại huyền ảo sẽ là Thấttinh ác ma như A Lý Khuê Ân.
Mỗi lần tăng một cấp, thực lực sẽ tăng hơn mười lần, khó khăn càng cao hơn nhiều.
Như Lâm Lôi, muốn dung hợp hai loại là Đại địa mạch động và Trọng lựckhông gian thì phải dung hợp một loại thứ ba, có điểm khế hợp với haichủng loại, cái này chỉ là trụ cột mà thôi. Nhưng mà tìm điểm khế hợpđể dung hợp rất khó.
Như Lâm Lôi, để Đại địa mạch động và Trọng lực không gian tìm được điểmkhế hợp, có lúc gặp phải vướng mắc không thể đối phó, cuối cùng phảithông qua Thổ chi nguyên tố, để cho hai loại Huyền ảo tìm được điểm khếhợp.
"Dung hợp ba loại còn tự tin, nhưng dung hợp bốn loại?" Lâm Lôi khôngkhỏi nghĩ đến Địa hành thuật, tu luyện Địa hành thuật từ trước đến naythì không có một tia dung hợp với ba loại huyền ảo còn lại. Muốn dunghợp bốn loại Huyền ảo, ít nhất phải để cho Địa hành thuật có thể dunghợp với ba loại kia.
Cả một điểm khế hợp cũng chưa tìm thấy, thì làm sao có thể dung hợp được với ba cái còn lại.
Có lẽ cả một vạn năm nữa cũng không được.
"Càng đi lên trên, khó khăn càng lớn" trong lòng Lâm Lôi hiểu rõ điều đó.
Chương 2 : Thập niên thải tập.
Thổ chi nguyên tố đã sớm dung hợp với Đại địa mạchđộng và dung hợp một phần với Trọng lực không gian, hôm nay hoàn toàncó thể dung hợp ba loại huyền ảo, có thể nói là chuyện nước chảy thànhsông. Lâm Lôi tự nhiên sẽ không xuất phát ly khai vào lúc này.
Tử Tinh Sơn Mạch vẫn yên lặng như cũ.
Trong hoàn cảnh yên lặng đó. Lĩnh ngộ về Đại địa pháp tắc của Lâm Lôiđang dần tăng lên. Tiến độ dung hợp ba loại huyền ảo không ngừng tănglên, thời gian lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua 120 năm.
Lâm Lôi khoanh chân ngồi trên nham thạch, trên người bị bao trùm bởimột tầng tro bụi, đột nhiên bên ngoài then hắn có một đạo khí lưu vờnquanh, tất cả tro bụi đều bị thổi bay.
"Chỉ thiếu chút nữa là ba loại huyền ảo sẽ hoàn toàn dung hợp" Lâm Lôimở to hai mắt, thở dài nói, đình chỉ tu luyện: "Bình cảnh là khó phánhất. Ở ngay trước mắt, nhưng không ai biết là phải tốn bao nhiêu lâu.Huyền ảo dung hợp là khế hợp một chút một, bình cảnh cuối cùng hao phíthời gian là không thể xác định"
Cho dù như vậy, tâm tình của Lâm Lôi cũng rất tốt.
Ba loại huyền ảo chỉ còn thiết chút nữa là hoàn toàn dung hợp, thực lực tăng lên năm, sáu lần so với dung hợp hai loại huyền ảo.
"Lần trước, khi hộ tống Tát Lạc Mông bị lâm vào sa mạc cổ bảo kia, bâygiờ ra cũng có Hắc Thạch lao ngục" Lâm Lôi mỉm cười, trong lòng vừađộng.
Ngay lập tức...
Lấy Lâm Lôi làm trung tâm, Đại địa Thần lực cổ đãng trong phạm vi trămthước, có rất nhiều Địa nguyên tố tụ tập. Trong nháy mắt hình thành mộtcái lao ngục màu đen nhánh. Ở trong lao ngục này cơ bản không có mộttia sáng, nhìn không thấy cái gì hết cả.
Đồng thời, trong Lao ngục, trọng lực rất mạnh.
So với trước kia khi Lâm Lôi dung hợp hai loại huyền ảo, thì lần này Dẫn lực được thi triển ra đề cao mấy lần.
"Hừ, cho dù Thượng vị thần tiến vào, có lẽ tốc độ cũng không còn nhanhđược nữa" Trong lòng Lâm Lôi rất tự tin: "Tốc độ của bọn họ giảm mạnh.Mà tốc độ của ta lại không ảnh hưởng gì. Ta hoàn toàn có thể đem Thượngvị thần bị giam trong đó giết chết"
Hắc Thạch lao ngục!
Kết hợp tam đại huyền ảo là Đại địa mạch động, Trọng lực không gian vàThổ chi nguyên tố, đồng thời lấy trọng bảo Hắc thạch thần bí làm trungtâm, hình thành một cái lao ngục như vậy.
Bên trong lao ngục, người bị giam ở bên trong sẽ bị dẫn lực đáng sợtrói buộc, đồng thời linh hồn cũng bị ảnh hưởng. Thực lực không pháthuy nổi một thành.Ở chỗ này, Lâm Lôi có thể giải quyết được đối phương.
"Đáng tiếc, ba đại huyền ảo còn chưa đại thành" Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.
Lâm Lôi hiểu rõ, tu luyện khó khăn như vậy, mình muốn tu luyện đến dunghợp bốn loại huyền ảo, có lẽ phải mất rất nhiều năm. Mà lĩnh ngộ hiệntại đúng là ỷ trượng để mình tạm thời hành tẩu trên Địa ngục.
"Theo như suy đoán, Tu La trong Địa ngục hắn là dung hợp năm loại huyềnảo. Cho nên, Thất tinh ác ma hầu hết là dung hợp bốn loại Huyền ảo, rấtít dung hợp được năm loại huyền ảo. Dung hợp ba loại hầu hết là Lụctinh ác ma" Lâm Lôi tính toán trong lòng.
Thượng vị thần bình thường đều là Tứ tinh ác ma. Dung hợp hai loại, thì có thể trở thành Ngũ tinh ác ma.
Đương nhiên, không phải hoàn toàn như vậy, chỉ là đại khái suy đoán mà thôi.
"Ta mặc dù còn kém một bước mới dung hợp được ba loại, nhưng Hắc Thạchlao ngục của ta có hiệu quả còn mạnh hơn dung hợp bốn loại Huyền ảo mộtít" Lâm Lôi rất rõ ràng, sở dĩ mạnh mẽ như vậy, chủ yếu là do phươngpháp vận dụng kỳ lạ đó.
Phương pháp vận dụng của Trọng lực không gian của riêng Tử sắc ấu thúchỉ là phối hợp mười đạo Địa tâm từ lực. Nhưng Dẫn lực lại tăng lên gấphơn trăm lần, thêm vào đó có sự hỗ trợ của Hắc thạch. Uy lực của chiêunày, mà Thượng vị thần bình thường gặp phải cũng xong đời.
Ở tình huống bình thường, Thượng vị thần có thể dễ dàng giết chết Trungvị thần, đó là dựa vào Thần chi lĩnh vực và sự mạnh mẽ của linh hồn.
Tuy nhiên...
Về phương diện linh hồn, Lâm Lôi có linh hồn phòng ngự chủ thần khí,cho nên trói buộc của Thần chi lĩnh vực thì trói buộc của Trọng lựckhông gian càng khoa trương hơn. Thượng vị thần bình thường gặp phảiLâm Lôi đúng là không may mắn, chính là bình thường.
Có Hắc thạch không gian, linh hồn phòng ngự chủ thần khí và chỉ còn một chút nữa là dung hợp ba loại Huyền ảo.
Mặc dù Trung vị thần lực còn thiếu một ít, nhưng có ba hạng mục trên thì Thượng vị thần bình thường không phải là đối thủ.
"Lâm Lôi, rốt cuộc ngươi cũng chuẩn bị rời đi hả" Áo Lợi Duy Á chờ ngày này đã quá lâu rồi.
"Xin lỗi" Lâm Lôi cười nói.
Lâm Lôi lập tức nhìn Địch Lỵ Á, Bối Bối đang ở bên cạnh: "Mọi người chuẩn bị hết rồi chứ"
Vòng hào quang màu thổ hoàng lưu chuyển bên ngoài thân Lâm Lôi, liềnxuất hiện một màn hào quang hình địa cầu màu thổ hoàng có bán kính mườithước, bốn người Lâm Lôi huyền phủ trong đó.
Trọng lực không gian không nhất định phải có hình cầu, tuy nhiên, Lâm Lôi cũng phải nghiên cứu mấy trăm năm mới thành công.
"Đi"
Bên trong Trọng lực không gian của Lâm Lôi dễ dàng triệt tiêu được Dẫnlực, bốn người Lâm Lôi lúc này đã bay lên bầu trời, bay thẳng đến trênkhông.
"Lúc đến, Dẫn lực thật sự quá mạnh, đến bây giờ rồi khỏi thì cơ bảnkhông cảm giác được Dẫn lực" Áo Lợi Duy Á liếc mắt nhìn Lâm Lôi, cảmthan nói: "Lâm Lôi. Cường giả của Ngọc Lan đại lục chúng ta ở trên Địangục, hiếm có người lợi hại được như ngươi"
Áo Lợi Duy Á không thể không bội phục Lâm Lôi.
Bạch vụ quanh quẩn phía trước mặt, bốn người Lâm Lôi không ngừng bay lên trên.
"Chúng ta đã rời khỏi khu vực Dẫn lực" Lâm Lôi vẫn khống chế Trọng lựckhông gian, tự nhiên hiểu rõ biến hóa của Dẫn lực bên ngoài. "Lập tứcchúng ta sẽ tiến vào khu vực tiếng gió quỷ dị" Lâm Lôi mở miệng nhắcnhở mọi người.
Hai người Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á đều vô cùng cẩn thận, bởi vì linh hồn phòng ngự của hai người quá kém.
"Hô, Hô"
Tiếng gió đó lại vang lên một lần nữa, nhất thời Bối Bối nhíu chặt mày, Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á càng cảm thấy đau đầu mê muội.
Lâm Lôi liền lập tức khống chế Hắc thạch, linh hồn lực của mình lấy Hắcthạch làm trung tâm tản ra ngoài, tràn ngập cả Trọng lực không gian.
"Quả nhiên là giống nhau" Trên mặt Lâm Lôi xuất hiện nụ cười. Giờ phútnày, hắn dễ dàng cảm giác được nguyên lý của Tiếng gió khiến cho linhhồn mê muội. Thực ra cũng không phải Tiếng gió, mà là một loại sónglinh hồn lực, cho dù bịt chặt lỗ tai lại, thì vẫn có thể truyền vàolinh hồn hải dương.
Lâm Lôi vừa đem Tiếng gió quỷ dị ngăn cản ở bên ngoài, ba người Địch Lỵ Á liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Nhất định chúng ta có thể đi ra ngoài" Giờ phút này Áo Lợi Duy Á vôcùng kích động, nhìn thấy Lâm Lôi có thể ngăn cách Tiếng gió quỷ dị ởbên ngoài, hắn đã hoàn toàn xác định được điều đó. Phải biết rằng, khuvực Tiếng gió quỷ dị hỗn loạn này đúng là Thượng vị thần cường đại cũngkhó có thể chống đỡ.
Khu vực hỗn loạn không hề ảnh hưởng gì đến bốn người Lâm Lôi, tự nhiên có thể trực tiếp bay qua.
Một lát sau.
"Ta đã nhìn thấy bên ngoài" Bối Bối vui vẻ nói.
"Ta đã nhìn thấy" lúc này Lâm Lôi liền ngừng thi triển Trọng lực không gian.
Giờ phút này, ở cách Lâm Lôi không xa đang có một vài người đang đứng trên không, hiển nhiên đang đợi Tử tinh bay ra,
"Hả, hai khối tử tinh" Ở phía xa xa có người hưng phấn hét lên.
"Ha ha, không ngờ rằng ngươi vừa mới đến có nửa tháng đã nhặt được haikhối Tử tinh. Đi, đi, chúng ta phải ăn mừng một phen mới được" Phía xaxa truyền đến một vài câu nói.
Bốn người Lâm Lôi nhìn nhau cười, mấy câu đối thoại quen thuộc này là câu thường nghe được nhất ở trong Vụ Hải.
Bọn họ rốt cuộc cũng đi ra đến bên ngoài.
"Đích thật đã đi được ra ngoài" Trên mặt Bối Bối tràn ngập niềm vui.
"Bốn vị nên cẩn thận một chút, đừng đi quá sâu vào Vụ hải, ta nhìn thấybốn vị vừa rồi xâm nhập hơi sâu, nhất định phải cẩn thận đó" Có mộtTrung vị thần đang phi hành đề tỉnh bốn người Lâm Lôi: "Nếu vượt quáphạm vi an toàn, một khi bị rơi vào thì vĩnh viễn không thể nào ra khỏiđược"
"Chúng ta biết" Lâm Lôi cười ha ha đáp.
Đương nhiên là biết có nguy hiểm, bởi vì bốn người họ đã bị rơi vào trong đó rồi.
"Chúng ta cũng đi thôi" Trong lòng bốn người Lâm Lôi rất vui mừng, lúc này đã bay ra đến bờ Vụ hải.
"Lâm Lôi, lúc chúng ta ra ngoài thì mỗi người nên nộp ba khối Tử tinh,không cần phải nộp Tín vật văn chương" Địch Lỵ Á dùng thần thức truyềnâm nhắc nhở mọi người.
"Tại sao?" Bối Bối hỏi lại.
Lâm Lôi cũng có chút nghi hoặc nhìn, nhưng trong nháy mắt liền giậtmình. Địch Lỵ Á lại dùng Thần thức truyền âm giải thích: "Ta lo lắng,mỗi lần Vụ triều qua đi, Thập bát gia tộc sẽ thay đổi tín vật vănchương. Chúng ta nếu lấy Tín vật văn chương ra giao cho họ thì bọn họcó thể biết chúng ta là những người đã đi vào từ lần Vụ triều trước.Nhất định sẽ hoài nghi chúng ta đi ra từ Tử Tinh Sơn Mạch. Sẽ rất làxấu nếu bị phát hiện"
Ba người Lâm Lôi, Bối Bối và Áo Lợi Duy Á nhất thời giật mình.
Đúng vậy, điều này rất có thể xảy ra.
"Bị phát hiện, khẳng định rất xấu" Lâm Lôi hoàn toàn có thể tưởng tượng đến điều này.
Phải biết, ở trong Tử Tinh Sơn Mạch thật sự rất dễ dàng tìm được Tử tinh, cái đó đơn giản là cướp tiền.
Bốn người Lâm Lôi lập tức bay ra bên ngoài. Nhất thời có hai gã Hắc bàonhân ra nghênh đón. Trong đó một người kinh nghi nhìn Địch Lỵ Á, đặcbiệt là Ác ma huân chương ở trước ngực Địch Lỵ Á: "Đây là một Thượng vịthần ác ma, một Thượng vị thần ác ma sao lại tiến vào Vụ hải thu nhặtTử tinh, đây là chuyện rất hiếm xảy ra"
Trong lòng Lâm Lôi không khỏi cả kinh.
"Bốn vị, tín vật của các ngươi đâu?" Một người Hắc bào nhân mở miệng nói.
"Chúng ta không mua tín vật đã tiến vào rồi" Bối Bối trả lời.
"Ồ" Tên Hắc bào nhân kia vô cùng tự nhiên đáp: "Theo quy định cũ, một người ba khối Tử tinh, bốn người là mười hai viên Tử tinh"
Địch Lỵ Á lập tức lật tay lấy ra năm khối Tử tinh, miệng còn nói: "Vậnkhí của ta khá tốt, sẽ bỏ ra năm khối Tử tinh. Ba người các ngươi thìBối Bối ngươi may mắn nhất, tìm thấy không ít Tử tinh"
"Ôi, bảy khối còn lại ta bỏ" Bối Bối cười hì hì rồi lấy bảy khối Tử tinh ra.
Tiếp nhận mười hai viên Tử tinh này, hai Hắc bào nhân nghi hoặc nhìnĐịch Lỵ Á, cuối cùng gật đầu nói: "Các ngươi đi đi" Hiển nhiên Hắc bàonhân không nghĩ nhiều.
Bốn người Lâm Lôi lúc này mới cười cười bay đi. Ở phía sau còn truyền đến lời bàn tán của hai tên Hắc bào nhân.
"Vị Thượng vị thần ác ma kia đi vào thu nhặt Tử tinh, hắn có vấn đề không nhỉ?"
"Ai biết, có lẽ người đàn bà đó trong lúc thu nhặt Tử tinh thì đạt đến cảnh giới Thượng vị thần"
"Ừ, có thể, Vụ triều trôi qua, thu nhặt tử tinh mới mấy trăm năm màthôi, tên tiểu tử gầy gò kia quả là may, bỏ ra cả bày khối Tử tinh"
Nghe được vài câu, bốn người Lâm Lôi liền bay ra thật xa. ở đây bốnngười Lâm Lôi liền lấy kim chúc sinh mệnh ra, tiến vào Kim chúc sinhmệnh. Kim chúc sinh mệnh liền hóa thành một đạo hắc quang, nhanh chóngbiến mất ở chân trời.
Bên trong Kim chúc sinh mệnh.
"Ha ha, chúng ta giàu to rồi, chúng ta giàu to rồi" Bối Bối nói rất hưng phấn.
"Giàu cái gì?" Lâm Lôi cười cười nhìn Bối Bối.
"Lâm Lôi. Hơn một trăm năm trước, ngươi không phải đã nói qua là có biện pháp đưa chúng ta ly khai Tử Tinh Sơn Mạch sao?"
"Đúng, làm sao thế?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Bối Bối.
"Biết được phải ly khai, ta liền điên cuồng đi thu nhặt Tử tinh" BốiBối cười đắc ý: "Lão Đại, ngươi có biết không hả. Ta không thể nào tĩnhtâm tu luyện được, liền đi thu nhặt ở bên cạnh một cái Tử kinh ma quật,rất dễ dàng thu nhặt được mấy trăm vạn Tử tinh trong một ngày, ta thunhặt hơn mười năm trời"
"Một ngày mấy trăm vạn tử tinh, mười năm, vậy có bao nhiêu?" Ba người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á đều giật mình.
"Sách sách, các ngươi không tính ra sao?" Bối Bối rất đắc ý: "Ở trongTử Tinh Sơn Mạch thì Tử tinh không đáng giá, nhưng ở nơi khác sẽ rất cógiá đó"
Lâm Lôi không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Kỳ thật, bọn họ có ai không hiểu được điểm ấy? Tuy nhiên Lâm Lôi, ĐịchLỵ Á và Áo Lợi Duy Á chỉ thu nhặt một ít Tử tinh mà thôi, sau đó tất cảmọi người đều đắm chìm trong tu luyện. Chỉ có Bối Bối nhàm chán mới đithu nhặt nhiều Tử tinh đến như vậy. Thu nhặt mười năm thì số lượng sẽvô cùng khổng lồ.
Hành trình không có gì nguy hiểm xảy ra. Bọn người Lâm Lôi không ngừngđi tới, Địa ngục thật sự quá rộng lớn, từ Tử Tinh Sơn Mạch đi đến Lamphong thành Hồng Dương phủ, bọn người Lâm Lôi mất hơn tám năm thời gian.
"Đến Lam phong thành" Bối Bối hoan hô.
Bốn người bên trong kim chúc sinh mệnh đều mừng rỡ.
"Rốt cuộc cũng đến" Nhìn xuyên qua kim chúc sinh mệnh thấy được Lamphong thành cổ kính xinh đẹp, trong lòng Lâm Lôi rất kích động. Hànhtrình trải qua nguy cơ vài lần mới đến được Lam Phong thành Hồng Dươngphủ. Mà đến Lam phong thành thì có thể bắt đầu lữ trình Tinh thần vụhải.
Xuyên qua Tinh thần vụ hải chính là Huyết Phong đại lục mà tổ tiên mình ở lại.
Chương 3: Bão hòa.
Lam Phong thành Hồng Dương phủ ở phía đông nam Tửkinh đại lục, chỉ cần phi hành một lát khỏi Lam Phong thành là có thểbay đến bờ biển Tinh Thần vụ hải.
Cứ theo Tử kinh Đại lục, thì Lam phong thành là địa điểm gần nhất để điBích Phù đại lục ở phía Đông, hoặc là đi đến Huyết Phong đại lục ở phíaĐông Nam. Hầu hết nhân sự sẽ đi qua đây, một vài Thương đội khổng lồcũng sẽ có phân bộ ở đây, tất cả khiến cho Lam Phong thành phồn hoa hơntất cả các thành trì khác của Lam Phong thành.
"Lối vào Lam Phong thành thế nhưng lại có Tử kinh quân, thật là kỳ lạ"Áo Lợi Duy Á cười lãnh đạm, giờ phút này bốn người Lâm Lôi đã bước vàobên trong Lam Phong thành. Bọn họ đang đi trên con đường chính ở LamPhong thành.
Lam Phong thành vô cùng phồn hoa, buôn bán rất phát đạt. Các Thương độisẽ xuất phát từ đây, còn có không ít cường giả mưu toan đi đến các Đạilục khác cũng sẽ xuất phát từ đây. Nơi quan trọng như vậy an bài một ítTử kinh quân cũng là bình thường" Lâm Lôi nói đồng thời nhìn ra xungquanh.
Thưởng thức sự khác nhau giữa Lam Phong thành và Đế Dực thành, tâm tình Lâm Lôi rất vui vẻ.
Tâm tình Lâm Lôi không thể không tốt, dù sao, lữ trình đi đến U Lam phủ đã gần hơn một bước rồi.
"Lâm Lôi"
Địch Lỵ Á dùng thần thức truyền âm lặng lẽ hỏi hắn.
"Ân?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn lại. Địch Lỵ Á dùng mắt ra hiệu nhìn vềphía Bối Bối. Lúc này Lâm Lôi mới phát hiện tâm tình của Bối Bối khôngquá tốt.
Sau khi đi vào Lam Phong thành, Bối Bối hoạt bát nhất lại chưa nói một câu nào cả.
Bối Bối đội mũ rơm, đầu cúi thấp căn bản là không hề chú ý đến kiếntrúc và người đi lại xung quanh, cứ yên lặng đi về phía trước, rất khócó thể từ bề ngoài mà suy đoán ra bây giờ trong lòng Bối Bối đang suynghĩ cái gì, nhưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Lôi cũng hiểuđược đôi chút.
Có thể khiến cho Bối Bối trở nên như vậy, sợ rằng chỉ có chuyện của Ny Ti.
"Bối Bối" Lâm Lôi mở miệng nói.
Bối Bối đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi: "Lão Đại, gọi ta làm gì vậy?"
"Nghĩ đến Ny Ti hả" Lâm Lôi cúi đầu nhìn Bối Bối.
"Ân" Bối Bối gật nhẹ đầu, nói trong sự thương cảm: "Ny Ny đến Bích Phùđại lục, dám chắc cũng xuất phát từ Lam Phong thành này" Sau khi đi đếnLam Phong thành, Bối Bối nhịn không được phải nghĩ đến Ny Ny. Lập tứcBối Bối thở dài một tiếng: "Tuy nhiên, nàng đã đến Lam Phong thành nàytừ mấy trăm năm trước.
Bối Bối lập tức ngẩng đầu lên, cười cười: "Lão Đại, ta không có việc gìđâu, dù sao Ny Ny cũng đến Bích phù đại lục từ mấy trăm năm trước. Tamuốn tùm cũng khó khăn. Đợi sau này có cơ hội vậy. đi, chúng ta đến Ácma tòa thành" Bối Bối nói xong liền đi lên đầu tiến.
Hai người Lâm Lôi và Địch Lỵ Á nhìn nhau rồi chạy theo Bối Bối.
Mà Áo Lợi Duy Á lại có chút chần chờ, dường như đang nghĩ đến chuyện gìđó, đợi đến khi ba người đi được một đoạn, quay đầu lại gọi: "Áo LợiDuy Á, ngươi đang nghĩ cái gì thế" thì Áo Lợi Duy Á mơi giật mình tỉnhlại, ngay lập tức đuổi theo.
"Áo Lợi Duy Á" Lâm Lôi mở miệng nói.
"Ân" Áo Lợi Duy Á nhìn Lâm Lôi. "Quyết định cùng chúng ta đi đến HuyếtPhong đại lục chứ?" Lâm Lôi cười nói, trên đường đi đến Lam Phong thànhhắn đã nói chuyện qua với Áo Lợi Duy Á. "Tinh Thần vụ hải rất rộng lớn,trên đường đi không biết chừng sẽ gặp phải nguy hiểm"
Áo Lợi Duy Á cười nhạt: "Lâm Lôi, ở trong Địa ngục ta cũng chẳng có mụctiêu gì cả, cùng đi với ngươi cũng không có vấn đề gì, hơn nữa, trongTinh Thần vụ hải có nguy hiểm, không phải còn có cường giả là ngươi đósao?"
Cường giả?
Hai người Lâm Lôi đang nói chuyện trên đường, với lượng người qua lạidày đặc trên đại đạo của Lam Phong thành thì có không ít người ngheđược. Những người đó không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Lôi, có kẻ khinhthường, có kẻ cười cười, nhưng hiển nhiên, không ai trong số bọn họ chorằng Lâm Lôi là cường giả.
Bởi vì Lâm Lôi là Trung vị thần.
Ở trong Địa ngục rộng lớn vô biên thì Trung vị thần chỉ có thể xem như Người bình thường, cơ bản không thể tính là cường giả.
Lâm Lôi chú ý đến ánh mắt của đám người ngoài, không biết là nên khóchay nên cười nữa: "Áo Lợi Duy Á sao ngươi lại nói những lời như thế?"Áo Lợi Duy Á là một người tương đối nghiêm túc và lạnh lùng, không nênnói đùa như vậy mới đúng. Nhưng trong lòng Lâm Lôi hiểu rõ, Áo Lợi DuyÁ đã chính thức coi hắn là Bằng hữu.
Ở dị vị diện, người cùng quê quán sẽ trở nên rất thân thiết.
Trong Địa ngục, cùng đến từ Ngọc Lan đại lục, nên tự nhiên cũng thân thiết hơn một chút.
Ác Ma tòa thành ở Lam Phong thành giống hệt Ác Ma tòa thành ở các nơi khác.
Theo lệ cũ, bọn người Lâm Lôi đi đến tầng thứ hai của Ác Ma tòa thành,ở gần đại sảnh tầng thứ hai có một loạt phòng, tất cả đều để cho Nhấttinh ác ma nhận nhiệm vụ. Bốn người Lâm Lôi trực tiếp tiến vào mộtphòng đang mở.
Bên trong phòng, có một người đàn bà mặc áo dài màu tử sắc,
Người đàn bà ngẩng đầu lên nhìn bốn người một cái, lạnh lùng nói: "Nói, nhận nhiệm vụ gì?"
"Bốn người chúng ta, bốn nhị tinh nhiệm vụ, hy vọng từ Lam Phong thành đi đến Ni Sơn Thành của Huyết Phong đại lục" Lâm Lôi nói.
Ni Sơn Thành là ở phía Tây Bắc của Huyết Phong đại lục. Từ Tử Kinh đại lục đi đến thì bình thường đều là đến Ni Sơn thành.
"Huyết Phong đại lục, chờ một chút" Đôi mắt màu lam của người đàn bàliếc Lâm Lôi một cái. Con mắt nhắm lại trong chốc lát, đến khi ngườiđàn bà mở mắt thì trong tay cũng xuất hiện một quyển sách rất dày. Nàngmở ra xem, đồng thời nói: "Từ Lam Phong thành đến Ni Sơn Thành ở biêncảnh Huyết Phong đại lục, trong vòng một tháng có khoảng 1304 kiểunhiệm vụ, trong đó Nhị tinh nhiệm vụ có 183 cái. Các ngươi tự mình chọnđi" Nàng nói xong liền đưa quyển sách dày cộp đó đến trước mặt Lâm Lôi.
Bốn người Lâm Lôi ngẩn ra.
Hơn một vạn loại?
"Lâm Lôi, trong khi chúng ta từ Đế Dực thành đến đây thì chỉ có hơn 11loại nhiệm vụ, mà nhị tinh nhiệm vụ chỉ có ba" Địch Lỵ Á kêu lên.
Người đàn bà lạnh lùng nói: "Mỗi ngày đều có rất nhiều người từ LamPhong thành đi đến Huyết Phong đại lục, Bích Phù đại lục, hoặc là TinhThần vụ hải. Tuy nhiên trong đó hầu hết đều là các Thương đội có độingũ của riêng mình. Chính thức đưa ra nhiệm vụ cũng không nhiều, cho dùnhư vậy, hơn một vạn loại cũng là rất bình thường"
Lâm Lôi nhìn vào phần nhiệm vụ nhị tinh.
"Lão Đại, chúng ta tuyển cái nào?" Bối Bối ở bên nhìn thấy hoa cả mắt, không biết nên chọn cái nào.
Lâm Lôi quay đầu nhìn mấy người một cái: "Ta tuyển một cái nhiệm vụ đơn giản thôi"
Đã có một lần kinh nghiệm, Lâm Lôi sẽ không dám tuyển một nhiệm vụ cầnrất nhiều ác ma. Mời Ác ma càng nhiều thì nhiệm vụ càng phức tạp. Mànếu mời quá ít Ác na, thì trên đường đi sợ rằng sẽ có phiền toái, nguyhiểm cũng có không ít.
Lập tức Lâm Lôi tuyển một cái Nhị tinh nhiệm vụ cần thuê 20 Ác ma.
"Cái này" Lâm Lôi quyết định.
"Cái này?" Bối Bối cúi đầu nhìn, cũng nói thầm: "Tiền thù lao quá ít,xuyên qua Tinh Thần vụ hải rộng lớn mà chỉ có năm vạn Mặc thạch" Lầntrước khi bọn Lâm Lôi nhận nhiệm vụ hộ tống, thì tiền thù lao là 20 vạnMặc thạch, đương nhiên...
Người ra nhiệm vụ là Hắc giác lão giả và Bạch giác lão giả đều chết đi,nhiệm vụ của bọn họ đã thất bại, nên không có được chút tiền nào.
"Không lấy được thì nhiều có tác dụng gì chứ?" Lâm Lôi cười nói.
Địch Lỵ Á cũng cười: "Bối Bối, ngươi còn quan tâm đến chuyện này làm gì?"
Bối Bối thu nhặt Tử tinh hơn mười năm trời, tài sản của hắn sợ rằng tương đương gia sản của Bác Y gia tộc.
"Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi" Bối Bối nói thầm một câu. Trong lòngLâm Lôi thầm nghĩ, tiền thù lao càng cao thì nhiệm vụ rất có thể cómánh khóe gì đó, nhiệm vụ hộ tống lần trước không phải nhị tinh nhiệmvụ đó sao? Một đám người bọn họ đúng là đi đến tử địa. Ngoại trừ đámLâm Lôi may mắn được Phổ Tư La buông tha cho, trong đám còn lại chỉ cóLý Nhĩ Mông Tư dựa vào thực lực của mình mà đào thoát được.
"Đưa Ác ma huân chương cho ta" Người đàn bà nói.
Làm xong một vài thủ tục, bốn người Lâm Lôi liền rời khỏi Ác ma tòathành. Đồng thời bọn họ cũng biết ba ngày sau mới xuất phát. Lâm Lôi sởdĩ tuyển nhiệm vụ này cũng bởi nguyên nhân là ba ngày sau mới xuất phát.
Bốn người Lâm Lôi trước tiên đi ăn uống một phen, đồng thời cũng thumua rất nhiều mỹ tửu và mỹ thực, rồi vào tửu điểm nghỉ ngơi.
Ba ngày tiếp theo, bọn họ ở trong một biệt viện độc lập của Tửu điếm.
"Hơn sáu trăm năm tu luyện, Địa Phong tiến bộ không nhỏ, nhưng Hỏa hệThần phân thân tiến bộ quá chậm" Ngồi ở bên trong Biệt viện, Lâm Lôinghĩ đến quá trình tu luyện của mình.
Thời gian hơn 600 năm ở trong Tử Tinh Sơn Mạch, Đại địa thần phân thânthành tựu cao nhất, mà Phong hệ Thần phân thân cũng đã đem hai đạihuyền ảo là "Thanh ba" và Thanh nhạc dung hợp làm một, hơn nữa cũng đemPhong chi nguyên tố đơn giản nhất tu luyện đến hậu kỳ, tuy nhiên, Phongnguyên tố pháp tắc tổng cộng có chín loại huyền ảo, càng về sau càngchậm...
Còn Hỏa hệ Thần phân thân, hơn 600 năm thời gian thì mới nhập môn Hỏathể thuật mà thôi, nhưng còn chưa đạt đến cảnh giới Trung vị thần.
Lâm Lôi nhắm mắt lại.
Linh hồn hải dương rất nhộn nhạo, có ba thân thể ngồi khoanh chân ởtrên biến, phân biệt là Lâm Lôi Thổ hoàng sắc trường bào, trường bàomàu xanh nhạt, trường bào màu đỏ, ba Lâm Lôi ngồi thành một hình tamgiác, ngồi ở bên trên Thất thải kiếm hình linh hồn.
Mà ở bên dưới Thất thải kiếm hình linh hồn, là một khối Hắc thạch.
Đồng thời, một tia vụ khí màu vàng đang bị Kiếm hình linh hồn hấp thu. Nhưng tốc độ hấp thu hiện nay đã rất chậm.
"Ân" Lâm Lôi nhướng mày, mở to mắt: "Sáu trăm năm qua, ta bỏ vô số Tửtinh vào trong Bàn Long giới chỉ, không ngừng luyện hóa và hấp thutrong 600 năm, tốc độ hấp thu bây giờ càng ngày càng chậm"
Hiện tượng thế này, cũng mới bắt đầu từ mấy ngày hôm nay, tốc độ hấp thu trong quá khứ chưa bao giờ chậm như thế này.
"Chẳng lẽ là linh hồn hấp thu linh hồn tinh hoa cũng có cực hạn" Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.
Lâm Lôi liền gật gật đầu, hẳn là phải có cực hạn rồi, nếu không linh hồn không ngừng cường đại thì sẽ có kết quả gì chứ?
Lâm Lôi cũng không rõ ràng điều này lắm.
Mặc dù hấp thu linh hồn tinh hóa khiến cho linh hồn trở nên cường đại,thậm chí khiến cho bản chất của linh hồn tăng nên, nhưng trên thực tếchỉ là lượng tăng khiến chất tăng mà thôi, giống như một cái bình, đưavào rất nhiều chất khí, chất khí rất nhiều, thậm chí chất khí có thể bịép biến thành chất lỏng.
Đây là đạo lý lượng thay đổi khiến chất thay đổi.
Tuy nhiên, cái này cũng có một cực hạn của nó, bởi vì không ngừng đưakhí vào, thì cho dù biến thành chất lỏng, nếu chất lỏng quá nhiều sẽkhiến cho cái bình nổ tung, linh hồn cũng vỡ vụn ra.
Hiện nay Lâm Lôi đang ở trong tình trạng này, linh hồn đã đạt đến cực hạn, không có cách nào tiếp tục hấp thu nữa.
Muốn để cho linh hồn tiếp tục tăng lên thì phải khiến cho thể tích cáibình tăng lên, càng thêm chắc chắn thì mới có thể bổ sung càng nhiều,để cho mật độ chất lỏng lớn hơn nữa. Thay đổi như vậy mới là thay đổithực chất nhất, mà chỉ có duy nhất một biện pháp, đó là đột phá cảnhgiới, từ Hạ vị thần đến Trung vị thần, từ Trung vị thần đến Thượng vịthần.
Cho dù luyện hóa Thần cách, thì bản thân Thần cách cũng khiến cho linh hồn thay đổi về mặt bản chất.
Đương nhiên, một mình Thành thần, khi Thiên địa pháp tắc phủ xuống càng khiến cho bản chất linh hồn tăng lên nhiều nhất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao có rất nhiều Thượng vị thần cho dù khônghấp thu linh hồn tinh hoa thì linh hồn của bọn họ vẫn mạnh hơn so vớiThượng vị thần. Lâm Lôi hấp thu nhiều linh hồn tinh hoa như vậy, chi cóthể xem như là Trung vị thần đỉnh, vẫn còn kém Thượng vị thần một chút.
Ba ngày sau, ở ngoài cửa thành Lam Phong thành, có một đám người tụtập, các đội ngũ chuẩn bị xuất phát có rất nhiều, ở cửa thành có khôngít nhân viên của Ác ma tòa thành. Bọn người Lâm Lôi đưa Ác ma huânchương của mình cho đối phương kiểm tra một chút, tên nhân viên của Ácma tòa thành đến bên dưới một Kim chúc sinh mệnh.
"Người của các ngươi ở đây" Nhân viên Ác ma tòa thành nói một câu rồi quay đầu bước đi.
"Bốn vị, ta là Ngả Kỳ cố dong giả của lần này" Một người đàn ông trungniên thâm thấp mặc chiếc áo ngăn màu vàng cười cười nói: "Các ngươi đợita một lát nữa, người ta mời đã đến gần đủ rồi, chờ người đến đủ thìchúng ta sẽ xuất phát vào Tinh Thần vụ hải" Đột nhiên, tên Ngả Kỳ nhìnchằm chằm Địch Lỵ Á không chớp mắt.
Địch Lỵ Á bị hắn nhìn chằm chằm không khỏi ngẩn người ra.
Lâm Lôi nhướng mày, Bối Bối càng bất mãn mà nói: "Hừ, tiểu tử, ngươi nhìn cái gì. Thái độ của ngươi là như vậy sao?"
"Thượng vị thần, ha ha, ngươi cũng là Thượng vị thần ác ma?" Ngả Kỳ rấtvui vẻ: "Ha ha, lãi, lãi lớn, không ngờ rằng mời hai mấy Ác ma nhất nhịtinh, cũng có một Thượng vị thần ác ma ở trong đó".
Chương 4: Xuất hải.
Trong Địa ngục, năm khối đại lục Tử Kinh đại lục,Bích Phù đại lục, Huyết Phong đại lục, Mục Á đại lục, Khách Lạc Sa đạilục gần như hình thành một khối thống nhất, Tinh thần vụ hải chính là ởbên trong đó. Tuy nói là nội hải, nhưng phạm vi của Tinh thần vụ hảilớn hơn bất cứ khối Đại lục nào.
Nước biển màu tím trong suốt luôn nổi sóng.
Ở trong Tinh thần vụ hải vô biên này, cho dù không gió, sóng biển cũng cao hơn ba mét.
"Hưu" một kim chúc sinh mệnh hình kim cương vượt sóng gió rất nhanh bayvề phía trước. kim chúc sinh mệnh biến ảo hình kim cương này dài gầnnăm mươi thước, chỗ rộng nhất gần mười thước, hở phía trên, bên sườnđều làm bằng kim loại trong suốt.
Đám người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đang quan sát cảnh sắc của Tinh thần vụ hải. Đây là lần đầu tiên bọn họ tiến vào Tinh thần vụ hải.
"Thật đẹp"
Nước biển màu tím nhạt trong suốt, hơi nước mát mẻ bốc lên tạo nên lớpvụ khí mờ ảo, nhìn thất tất cả những điều này, Lâm Lôi không khỏi cảmthấy thoải mái.
"Lão Đại, lúc chúng ta vừa xuất phát thì trên biển không có vụ khí, cònbây giờ bên trên đều là vụ khí, cũng giống như Tử Tinh Sơn Mạch vậy.Tuy nhiên vụ khí ở Tử Tinh Sơn Mạch dày hơn nhiều" Bối Bối ngẩng đầunhìn lên phía trên, kim chúc sinh mệnh hiện đang bay sát mặt nước.
Ở bên trên kim chúc sinh mệnh khoảng mười thước đó chính là vụ khí.
Vụ khí ở Tinh thần vụ hải rất ít nên không có gì ảnh hưởng quá lớn đến nhãn tuyến.
Lâm Lôi cũng ngẩng đầu nhìn lên bên trên, đột nhiên bên cạnh vâng lênmột giọng nói: "Các ngươi đừng xem thường lớp vụ khí này, vụ khí ở Tinhthần vụ hải vô cùng nguy hiểm. Một khi tiến vào phạm vi của Vụ khí thìsẽ bị Lôi điện công kích. Càng xâm nhập vào sâu trong Vụ khí thì uy lựccủa lôi điện càng lớn. Nên ngay cả Thượng vị thần cũng không dám bayquá cao.
Lâm Lôi quay đầu lại nhìn, người nói chuyện chính là một tên Trung vịthần ác ma khác. Tên Trung vị thần ác ma này có một mái tóc kim loạimàu đen ngắn, cũng có một bộ râu rất rậm rạp. Giờ phút này hắn đangngồi ở trong một góc uống rượu.
"Ta gọi là Lâm Lôi" Lâm Lôi cười cười nhìn hắn.
"Ngươi có thể gọi ta là Bối Tỳ" Nam nhân râu rậm tùy ý nói: "Các ngươihẳn là lần đầu tiên tiến vào Tinh thần vụ hải. Ai đi đến đây lần đầuđều sẽ như vậy, tuy nhiên từ nay về sau sẽ cảm thấy buồn tẻ, dù saokhắp nơi đều là nước biển vô cùng vô tận, ngẫu nhiên còn gặp phải đámCường đạo đáng ghét. Đám cường đạo không đâu là không có, thật sự làmkẻ khác căm ghét"
Lâm Lôi cười cười.
"Ha ha, không cần phải lo lắng đến đám Cường đạo" Ngả Kỳ cười cười điđến: "Trong đội ngũ lần này của chúng ta có hai Thượng vị thần, cáctoán Cường đạo nhỏ làm sao dám trêu chọc hai vị Thượng vị thần, mà cácThế lực đặc biệt cường đại cũng phỏng chừng sẽ không xuống tay vớinhững người chúng ta"
Áo Lợi Duy Á liếc mắt nhìn hắn một cái: "Theo như ngươi nói, có vẻ rất an toàn?"
"Tinh thần vụ hải, chỉ cần liên tục bay đi thì cũng phải mất hơn mườinăm, không ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì cả?" Trong đại sảnh củakim chúc sinh mệnh cũng có tên Ác ma khác không quan tâm đến câu chuyệnlên tiếng.
Lâm Lôi cười cười.
Nguy hiểm? Chỉ cần không gặp phải cường giả có cấp bậ Thất tinh ác ma hay Tu La, thì bảo vệ tính mạng hắn đủ tự tin.
Buổi tối, Lâm Lôi từ trong khoang thuyền đi ra ngoài mũi thuyền. Lúc này, ở bên ngoài mũi thuyền cũng có mấy người.
"Hô hô"
Tốc độ của kim chúc sinh mệnh rất nhanh, gió biển cũng rất lớn như condao sắc bén. Nếu là người bình thường, gió biển như thế này đủ khiếnngười ta không hít thở được mà chết. Tuy nhiên đối với mấy tên cườnggiả Thần cấp này thì gió biển như vậy không có ảnh hưởng nhiều lắm. LâmLôi không nói chuyện với mấy người kia, mà trực tiếp ngắm cảnh đêm củaTinh thần vụ hải qua tấm kim loại trong suốt.
Tinh thần vụ hải trong màn đêm có vẻ rất u ám, giống như một con Cự thú đang tiềm phục ở đây.
"Xuất hải đã một năm rồi, tuy nhiên cảm giác đi được chưa bao nhiêu"Lâm Lôi cảm than trong lòng, tên Bối Tỳ nói đúng thật, ở trong Tinhthần vụ hải lâu sẽ cảm thấy buồn chán, dù sao xung quanh đều là biển.
Mặc dù kim chúc sinh mệnh bay đi rất nhanh, nhưng hầu như không có cảm giác gì.
"Lâm Lôi'' một giọng nói truyền đến từ phía sau. Lâm Lôi quay đầu nhìnlại, đúng là Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Á liền ngồi xuống bên cạnh Lâm Lôi, nửanằm nửa ngồi, cầm lấy tay của Lâm Lôi, không biết nàng nghĩ đến cái gìmà nở nụ cười.
"Có gì mà cười thế?" Lâm Lôi cười nói.
"Ta nghĩ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Ma pháp học viện Ân TưĐặc, ai nghĩ được về sau này sẽ có một ngày hai người chúng ta sẽ cùngđi đến Tinh thần vụ hải ở Địa ngục? Vận mệnh thật sự quá kỳ diệu" ĐịchLỵ Á cảm than nói.
Lâm Lôi cũng nở nụ cười.
"Lâm Lôi, ngươi nhìn xem, xa xa có Lôi điện đó" Địch Lỵ Á chỉ vào ở phía xa xa mà nói.
Lâm Lôi cũng quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, ở trong vụ khí mỏng manh cách đó xa xa có rất nhiều Lôi điện xẹt qua, phảng phất như một con rắn điện.
"Cảnh sắc thật đẹp, đến Tinh thần vụ hải lâu như vậy, mà chưa có đêmnào nhìn thấy được cảnh sắc ý vị đến vậy" Lâm Lôi cười cảm thán
"Lôi điện" Vài người bên cạnh kêu lên.
Không hề nói nhiều lời, mấy người này giống như con thỏ nhát gan nhanh chóng bay vào bên trong thuyền.
Hai người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á nghi hoặc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy NgảKỳ đang lườm bọn họ, đồng thời truyền âm cho hai người bọn họ: "Vàotrong mau, vụ hải muốn bạo động, nhanh"
"Bạo động?"
Hai người Lâm Lôi và Địch Lỵ Á mặc dù rất nghi hoặc, nhưng vẫn nhanhchóng bay vào trong kim chúc sinh mệnh. Sau khi trở lại kim chúc sinhmệnh, Lâm Lôi và Địch Lỵ Á lập tức nhìn kỹ Lôi điện ở bên ngoài, đámngười còn lại cũng nhìn thấy.
"Xuy xuy" trong vụ khí có vô số điện xà xẹt qua, phạm vi càng lúc càng rộng.
Một lát sau, điện xà đã lan rộng đến bầu trời kim chúc sinh mệnh củabọn Lâm Lôi. Lâm Lôi sợ đến mức cả kinh: Trong nháy mắt đã có phạm vimột ngàn dặm rồi" Phạm vi thị lực của đám thần cấp đều rất xa, Điện xàbay nhanh như vậy khiến cho bọn Lâm Lôi giật mình.
"Sưu" Kim chúc sinh mệnh mà bọn hõ cưỡi lập tức đóng kín lại, đồng thờiquay ngược lại nhanh như tia chớp. Quay đầu lại bay về phía sau.
"Xuy xuy"
Trên bầu trời đám Lâm Lôi và các khu vực bầu trời khác đều có vô số Lôiđiện xẹt qua. Điện xà không ngừng mở rộng, tốc độ mở rộng hơn xa tốc độphi hành của Kim chúc sinh mệnh.
"Hy vọng có thể thoát khỏi khu vực bạo động" Ngả Kỳ thấp giọng nói.
Bọn Lâm Lôi và đám Ác ma khác đều nhìn xuyên qua Kim chúc sinh mệnh màthấy được tình huống bên trên. Giờ phút này phạm vi phúc tán của Lôiđiện đã rất xa, cả bầu trời gần như đều có Lôi điện. Vụ khí tăm tốiđược Lôi điện chiếu rọi liền trở nên chói mắt.
"Ầm ầm" tiếng âm thanh trầm thấp vang lên.
Vô số Lôi điện khiến cho vụ khí cuộn lên. Trên bầu trời hình thành mộtlốc xoáy khổng lồ phạm vi hàng vạn dặm do vô số Lôi điện và Vụ khí tạothành. Lốc xoáy lôi điện tạo thành một quầng sáng chói mắt giữa đêmkhuya, phản chiến vào trong mắt đám người Lâm Lôi.
"Ầm ầm"
Lốc xoáy khổng lồ trong khu vực ngàn dặm khiến cho nước biển trong phạmvi vạn dặm hình thành một cơn lốc xoáy đáng sợ. Cơn lốc xoáy này có lựclượng quá mạnh mẽ, có thể khuấy động nước biển trong phạm vi hàng vạndặm, lực lượng này thật sự làm người ta sợ hãi.
Khuấy động nước biển trong vạn dặm, sóng biển cuồn cuộn cao mấy chục mét, và vụ khí ở bên trên đều đang mở rộng ra.
"Hưu" Kim chúc sinh mệnh mà bọn Lâm Lôi đang cưỡi đang không ngừng dichuyển, tận dụng từng thời khắc xa dần trung ương cơn lốc xoáy.
"Lực lượng của cơn lốc xoáy này thật quá mạnh mẽ, Kim chúc sinh mệnhđang lắc lư rất mạnh" Tên râu rậm Bối Tỳ cảm khái nói, Lâm Lôi cũng cảmgiác được Kim chúc sinh mệnh đang rung động.
"Sao lại không bay lên cao?" Bối Bối nhíu mày nói: "Tiến vào trong vụkhí mặc dù bị Lôi điện đánh, nhưng chỉ cần xâm nhập một chút thì uy lựccủa Lôi điện sẽ không quá mạnh, Lốc xoáy ở đây có uy lực quá lớn.
Cả Kim chúc sinh mệnh bị lực lượng của Lốc xoáy khiến cho phương hướng cũng biến đổi.
"mẹ nó chứ, thế nhưng gặp phải Vụ hải bạo động, thật là đen đủi" Ngả Kỳnhỏ giọng chửi, đồng thời cũng cố gắng khống chế Kim chúc sinh mệnh baytời.
"Bây giờ tiến vào bên trong Vụ khí" Đám ác ma bên trong Kim chúc sinhmệnh không khỏi cười nhạo: "Thời khắc Vụ hải bạo động thì có vô số Lôiđiện tụ tập, bây giờ chạy vào trong Vụ khí thì uy lực của Lôi điện sẽcực mạnh, ngay cả Thượng vị thần cùng không thể chống đỡ được. Ngươimuốn chết thì cũng đừng kéo mọi người theo mình"
Trong Kim chúc sinh mệnh, ngoại trừ Địch Lỵ Á thì còn có một tên Thượngvị thần ác ma là một thanh niên đầu trọc lóc nhàn nhạt nói: "Chúng taphát hiện sớm, hơn nữa ngay từ đầu còn cách trung tâm cơn lốc mộtkhoảng cách nhất định, không rời vào trung ương của lốc xoáy, nên tạmthời không có nguy hiểm quá lớn. Tuy nhiên, đợt công kích cuối cùng củaVụ hải bạo động mới là điều đáng sợ nhất"
"Đợt sóng cuối cùng?" Bối Bối nghi hoặc nhìn hắn, mà Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á cũng không quá rõ ràng cho lắm.
Thanh niên trọc đầu nói: "Vụ hải bạo động ngay từ đầu đã tạo ra lốcxoáy, cho dù chúng ta đi vào thì nhiều nhất chỉ bị thương mà thôi,không thể bị chết được. Nhưng Vụ hải bạo động đến lúc tối hậu thì vô sốLôi điện trên bầu trời sẽ xoay tròn trên bầu trời, đánh khắp xungquanh, nếu bị đánh trúng một kích..." Thanh niên trọc đầu cười cười.
"Bị đánh trúng, thì cho dù là ta cũng phải chết" Thanh niên trọc đầu nói.
Lâm Lôi thất kinh ngẩng đầu nhìn lên Cơn lốc được hình thành từ vô sốđạo Lôi điện: "Uy lực của Lôi điện thật sự quá đáng sợ, ngay cả tênThanh niên trọc đầu là Thượng vị thần cũng không thể chống đỡ được."LâmLôi hiểu được vì sao Kim chúc sinh mệnh lại nhanh chóng chạy rốn.
Bởi vì, càng gần trung ương của cơn lốc xoáy thì Lôi điện càng dày đặc, rất có thể bị đánh trúng.
Thật ra, Vụ hải bạo động chỉ là một hiện tượng tự nhiên ở Tinh thần vụhải. Bởi vì vụ khí của Tinh thần vụ hải có chút đặc thù nên thu nạp rấtnhiều lực lượng Lôi điện trong thiên địa, có ai tiến vào trong Vụ khí,thì Vụ khí sẽ phát ra Lôi điện bổ mạnh vào trên người đó
Biết được điều này thì sẽ không có ai ngu ngốc tiến vào trong đó để bị Lôi điện đánh.
Không ai tiến vào bên trong Vụ khí, Lôi điện trong vụ khí tích lũy cànglúc càng nhiều, đạt đến một trình độ nhất định là phải phát tiết.
Đây là Vụ hải bạo động.
Một quá trình tích tụ vô số Lôi điện.
"Không kịp nữa rồi, chúng ta không thể nào chạy ra khỏi phạm vi bao phủcủa Vụ Hải bạo động" Ngả Kỳ lắc đầu thời dài nói, rồi quay đầu liếc mắtnhìn mọi người một cái: "Mọi người cẩn thận một chút, đừng có bị bổtrúng, nhớ kỹ khi Lôi điện bổ xuống thì tuyệt đối không được tiến vàotrong biển.
Đám Lâm Lôi đều hiểu được, nước là vật dẫn điện.
Phương viên vạn dặm đủ để đánh chết Thượng vị thần, vô số Lôi điện bổxuống có lẽ đánh được đến nơi sâu nhất của biển cả, tiến vào đáy biễnhẳn là đi tìm tử.
"Hy vọng mọi người may mắn" Thanh niên đầu bóng lưỡng hét to lên:
"May mắn" cũng có những người khác lên tiếng trả lời.
"May mắn"
Vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, trong Địa ngục sinh tử luônđan xen lẫn nhau, chỉ là mỗi một lần tất cả mọi người không dám khônghãi sợ. Mà bây giờ. Phải xem mình có may mắn hay không, Lôi điện cách ởtrên đầu không đến 100 mét, cơ bản không có thời guan né tránh.
"Ầm, ầm ầm ầm"
Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn lại.
Trong nháy mắt, vô số đạo Điện xà trong khu vực hàng vạn dặm từ khôngtrung đột nhiên đánh xuống, giống như cơn mưa dày đặc trút xuống, trongnháy mắt khiến cho thiên địa chói sáng.
Trong nháy mắt công phu liền đánh tới mặt biển. Trong phương viên vạndặm có không ít Kim chúc sinh mệnh, liền trực tiếp bị đánh trúng hơnmột nữa.
Đám Lâm Lôi vẫn còn may mắn, Điện xà đến gần nhất đều bổ vào sát quacạnh sườn đến mặt biển, mỗi một đạo Điện xà đều ẩn chưa năng lượng kinhngười, giống như một mũi tên nhọn trực tiếp đánh sâu vào đáy biển, mỗimột đạo Điện xà chỉ có một ít Lôi điện tiêu tán, xẹt qua trên mặt biển.
Hầu hết Năng lượng đều ngưng tụ ở một chỗ, bổ vào đáy biển.
"Xuy xuy" cho dù Lôi điện chỉ là phiêu tán mà thôi nhưng cũng khiến cho Kim chúc sinh mệnh của bọn Lâm Lôi bị rung chuyển mạnh.
"Bồng" Kim chúc sinh mệnh bị vỡ ra.
Đám người Lâm Lôi huyền phù trên mặt biển, lúc này mới thở dài một hơi.Dưới mặt biển còn có điện quang xẹt qua, nhưng tất cả mọi người đềubiết, chỉ có một ít mà thôi, không có nhiều uy hiếp lắm.
"An toàn" Tên cố dong giả Ngả Kỳ nhếch miệng cười.
Đám Ác ma đều thở dài một hơi.
"Ha ha, an toàn rồi"
"Mẹ nó chứ, lão tử vừa nhặt lại được một cái mạng" May mắn sống sót mọi người đều trở nên phóng túng.
Lâm Lôi cũng nhìn thấy xa xa, thời điểm lúc vô số đạo Điện xà đánhxuống, ở cách bọn Lâm Lôi một đoạn xa xa cũng có một Kim chúc sinhmệnh, chỉ là cái Kim chúc sinh mệnh đó không được may mắn, trực tiếp bịnổ tung. Có rất nhiều người bị đánh chết tại chỗ, chỉ có một vài ngườithoát được mà thôi.
Lâm Lôi không biết được trong khu vực hàng vạn dặm này thì người chết không chỉ có mấy người này mà thôi.
"Ta vừa rồi hình như thấy một bóng người phi hành trên không, khôngthèm để ý Lôi điện oanh kích" Một giọng nói nghi hoặc vang lên.
Vô số lôi điện bổ xuống như ngày tận thế, còn có người có dũng khí phi hành?
Tất cả Ác ma xung quanh kể cả Lâm Lôi đều quay đàu nhìn lại, người nóichuyện dúng là tên râu rậm Bối Tỳ, hắn cau mày: "Ta không nhìn lầm, cómột người, trên lưng hắn hình như còn có một thanh vũ khí, không biếtlà đao hay kiếm"
Chương 5: Nam nhân cường đại.
Vụ hải bạo động, hàng tỉ lôi điện đánh xuống, ngay cả Thượng vị thầncũng không thể kháng cự được, đây là uy thế có sức mạnh như thế nào?
Mà Bối Tỳ lại nói, ở tình huống như vậy lại có người dám phi hành trên không?
"Ha ha, Bối Tỳ, có phải là may mắn thoát chết nên trong lòng ngươi quáthoải mái nên bắt đầu khoác lác? Uy lực của Vụ hải ngươi cũng đã thấy,chính là Thượng vị thần vô cùng lợi hại, có thể chống đỡ Lôi điện sợrằng cũng sẽ không càn rỡ đến mức trực tiếp bay lên đâu" Một tên đạihán Ác ma tóc xanh cười nói.
Đám người Lâm Lôi cũng đều gật gật đầu.
Trong hoàn cảnh như vậy, còn dám trực tiếp bay lên, phỏng chừng chỉ có các nhân vật cực kỳ mạnh mẽ như Thất tinh ác ma, Tu La.
"Các ngươi không tin ta thì thôi" Bối Tỳ cười cười không thèm để ý:"Tuy nhiên, ta vừa rồi tuyệt đối không hề nhìn lầm, ta không tin mìnhbị hoa mắt" Trung vị thần sao có thể hoa mắt được chứ?
"Lão Đại, không phải chỉ là phi hành trong lôi điện thôi sao, như vậythì ta và ngươi cũng có thể trực tiếp phi hành" Giọng nói của Bối Bốivang lên trong đầu Lâm Lôi: "Lôi điện đánh vào trên người chúng ta thìsao chứ? Lúc trước ở trong Sa mạc cổ bảo, Lão Đại ngươi bị tên Thượngvị thần dùng lôi điện công kích toàn lực cũng không có một vết thươnggì cả"
Lâm Lôi cười cười.
Lôi điện công kích?
Bổn tôn đầu tiên là hấp thu một giọt máu màu vàng, sau đó dung hợp nănglượng đáng sợ ẩn chứa trong giọt chủ thần lực, sự mạnh mẽ của thân thểđã hơn xa Thượng vị thần khí bình thường. Muốn chống đỡ Lôi điện này,Lâm Lôi có đủ tự tin.
"Bối Bối, đừng có mở miệng nói lung tung đó" Lâm Lôi truyền âm nói.
Bối Bối cười hì hì: "Ta biết, Lão Đại, ta không phải tên càn rỡ như vậyđâu" Hai người nói chuyện với nhau bằng Linh hồn truyền âm, người ngoàikhông thể nào biết được.
"Ta cũng thấy, vừa rồi đúng là có một người phi hành trong Lôi điện" Đột nhiên một giọng nói vang lên.
"Ân?"
Lâm Lôi không khỏi ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, đám Ác ma còn sốngsót cũng nhìn lại. Người vừa lên tiếng chính là tên thanh niên Thượngvị thần Ác ma đầu trọc lốc đó. Lúc này hắn đang gật đầu nói: "Hơn nữata còn nhìn thấy trên lưng hắn có đeo một loại vũ khí như là thanh đaohay trọng kiếm gì đó?"
Tên Thượng vị thần đầu trọc lốc nói chuyện khiến cho mọi người tin tưởng hơn tên Bối Tỳ.
"Thật sự có một người như vậy?"
"Ba Phi Đại nhân đã nói, còn sai sao?" Lập tức có người trả lời.
"Bối Tỳ ta sao nói dối được chứ? Ngay cả Ba Phi Đại nhân cũng nói như vậy" Bối Tỳ lập tức trở nên đắc ý.
Tên thanh niên đầu trọc lốc tên là Ba Phi đang quay đầu nhìn Bối Tỳ,nhìn chằm chằm vào Bối Tỳ: "Bối Tỳ, vừa rồi có vô số lôi điện đánhxuống, đó là thời khắc sinh tử. Ta rất tự tin nên mới dám phân tâm quansát bốn phía. Ở tình huống như vậy, sao ngươi có thể chú ý đến tận xaxa chứ?"
Bối Tỳ ngẩn người ra.
Thời khắc nguy hiểm, sao dám phân tâm?
Bối Tỳ nhếch miệng cười, bộ râu rậm rạp cũng nhếch lên: "Ta chỉ làtránh thoát lôi điện oanh kích thì mới nhìn ra xa xa thấy có người đãbay xa, cho nên ta mới không nhìn thấy rõ thanh vũ khí trên lưng hắn"
"Ồ" Thanh niên đầu trọc lốc ngạc nhiên.
"Được rồi, các vị, mọi người có thể an toàn vượt qua kiếp nạn đúng làmột chuyện vui mừng. Ha ha, tuy nhiên chúng ta còn muốn tiếp tục xuấtphát" Tên Ngả Kỳ cười nói, đồng thời một Kim chúc sinh mệnh lại hiệnlên giữa không trung.
Lâm Lôi và mọi người liền đi vào bên trong Kim chúc sinh mệnh.
"Sưu" Kim chúc sinh mệnh lúc này đang vượt sóng đi đến.
Trong đại sảnh của Kim chúc sinh mệnh, đám Ác ma còn sống sót đều rấtvui vẻ, đang ngồi quay quần uống rượu, ở bên cạnh đại sảnh đều trongsuốt, tất cả mọi người đều có thể nhìn xuyên qua vách mà thấy cảnh bênngoài, bây giờ pr ngoài khơi đang có điện quang lưu động, nhưng uy lựcđã yếu đi rất nhiều.
"Ở giữa cơn lốc sao lại còn có Lôi điện đánh xuống?" Ngồi ở gần đạisảnh, Áo Lợi Duy Á đang nhìn ra ngoài đột nhiên mở miệng nói.
"Còn có Lôi điện đánh xuống?"
Đám người Lâm Lôi lập tức quay đầu nhìn xuyên qua kim loại trong suốtliền dễ dàng thấy được ở vị trí chính giữa cơn lốc lúc nãy, đương nhiênbây giờ cơn lốc đã biến mất, ở trên vị trí đó Lôi điện không ngừng đánhxuống, điên cuồng đánh vào một điểm.
Kim chúc sinh mệnh không ngừng bay về phía trước, càng lúc càng gần vị trí bị oanh kích đó.
"Thật là lạ, ta chưa nghe nói qua là sau khi Vụ hải bạo động mà Lôiđiện còn không ngừng đánh xuống" Nhất thời có người nói thầm, mọi ngườicũng không lo lắng lắm, vì lôi điện chỉ oanh kích một điểm, không thểcó khả năng đánh vào mình.
Con mắt Lâm Lôi đột nhiên mở trừng trừng.
"Có người" Càng lúc càng đến gần, Lâm Lôi lập tức phát hiện ở vị trílôi điện không ngừng oanh kích, trên mặt biển đang có một người đứng.
Khoảng cách quá xa, Lâm Lôi chỉ có thể miễn cướng nhìn thấy một bóng người đang không hề né tránh Lôi điện oanh kích.
"A, bên dưới Lôi điện có người" Những người khác cũng phát hiện ra.
"Ở trung ương của cơn lốc lúc nãy thì lực lượng của Lôi điện cực mạnh,đoán chừng ngay cả Thất tinh ác ma trong truyền thuyết cũng không dámđỡ Lôi điện này" Đám Ác ma còn lại đều sợ đến ngây người, tuy nhiên bọnhọ cũng chỉ nghe nói qua, dù sao Thất tinh ác ma không phải dễ mà gặpđược.
"Hài, Ngả Kỳ, nhanh, nhanh đến gần một chút nữa, xem có chuyện gì xảy ra?" Nhất thời có người thúc giục.
Mọi người trong Địa ngục đều sùng bái cường giả, nhân vật dám ở trongVụ hải bạo động dẫn dắt Lôi điện cực mạnh bổ vào mình tuyệt đối làcường giả đáng được sùng báo. Ngả Kỳ cũng hào sảng nói: "Tốt, ta lậptức khống chế Kim chúc sinh mệnh đến gần, tuy nhiên cũng chỉ đến cáchđó một dặm mà thôi, gần nữa sợ rằng trêu phải vị Đại nhân này"
Nói xong liền điểu khiển cho Kim chúc sinh mệnh trực tiếp đến gần nơi đó.
Khoảng cách một dặm, đối với Thần cấp cường giả rất là gần, họ có thể thấy rõ con kiến trong vòng một dặm.
Giờ phút này, Lôi điện thô to giống như trăm con điện xà không ngừngđánh vào một người đang đứng ở ngoài khơi. Người này gầy gò, đứng thẳnggiống như một cây súng trường thẳng tắp, mái tóc đen dài đến tận mông,mái tóc tùy ý bay trong gió.
Lâm Lôi cũng nhìn thấy thanh chiến đao trên lưng người này, đang ngửa đầu nhìn chằm chằm Lôi điện bên trên.
"Xuy xuy"
Vô số Lôi điện đánh mạnh vào trán của hắn, ảnh hưởng đến khắp toànthân. Tuy nhiên, Nam nhân này vẫn đứng yên không nhúc nhích như mộtngọn núi. Hai trong mắt của hắn bắn ra hai đạo lôi điện màu đỏ, trựctiếp đánh vào Vụ hải, khiến cho Lôi điện oanh kích Vụ hải mạnh lên.
"Thật mạnh" Trong lòng Lâm Lôi trở nên hồi hộp.
Lôi điện đánh xuống khiến cả Không gian đều chấn động mà người đó lại không bị chút tổn thương gì.
Mọi người bên trong Kim chúc sinh mệnh đều nín thở, cường giả như vậy thật đáng sợ"
"Hai mắt bắn ra Lôi điện?" Lâm Lôi hiểu ra một chút, người này hẳn là tu luyện Lôi điện pháp tắc.
"Hắn hẳn là tu luyện Lôi điện pháp tắc" Áo Lợi Duy Á mở miệng nói.
Những người khác cũng từ trong cơn khiếp sợ bừng tỉnh lại, tên Bối Tỳgật gật đầu: "Lôi điện bình thường sau khi đánh xuống sẽ tiêu tan,nhưng người này lại không ngừng công kích Vụ hải, khiến Vụ hải trừngphạt hắn, tuy nhiên, ta thấy hắn đang hưởng thụ sự trừng phạt này"
"Hắn đang tu luyện" Tên thanh niên đầu trọc lốc Ba Phi nói.
Mọi người đều gật gật đầu.
Tu luyện Lôi điện pháp tắc thì một biên pháp rất tốt đó là cảm thụ Lôiđiện lực cực mạnh khi Vụ hải bạo động. Tuy nhiên biện pháp thế nàycường giả bình thường không dám nếm thử.
"Chúng ta phải đi thôi" Ngả Kỳ cười nói: "Mọi người ở đây cũng chỉ lànhìn vị Đại nhân đó đứng mà thôi, đến khi vị Đại nhân đó ngừng tuluyện, nhìn thấy chúng ta mà phẫn nộ thì thảm rồi" Ngả Kỳ nói xong liềncho Kim chúc sinh mệnh xuất phát.
Mọi người đều cười cười.
Cường giả rất cao ngạo, trừ khi gặp phải tình huống đặc thù, nếu không rất ít khi tức giận với kẻ yếu
Ánh sáng mặt trời xuyên qua vụ khí mờ nhạt xuống bên dưới, sóng biểnchập chùng, Kim chúc sinh mệnh đón gió vướt sóng, không ngừng đi đến.
Hai người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đang đứng ở trên đầu thuyền.
"Xuất hải hai năm trời, cường đạo ở trong đại hải ít hơn trong đại lụcnhiều" Lâm Lôi cảm khái nói: "Ở trong Tử Kinh đại lục chưa đi được baonhiêu đã gặp phải bọn cường đạo. Mà ở trong Tinh Thần vụ hải, một haitháng mới gặp một lần"
Địch Lỵ Á gật gật đầu.
Địch Lỵ Á lập tức nở nụ cười: "Lâm Lôi, ngươi nói thật là linh nghiệm đó, vừa nhắc đến ai thì người đó đã xuất hiện.
"Ai?" Lâm Lôi cũng quay đầu nhìn lại.
Qủa nhiên, dưới mặt biển có bóng người hiện ra, đồng thời một con mãngxà màu xanh hung mãnh, ba bốn người ôm không nổi, dài hơn trăm mét cóthể so sánh với thể tích của Cự long đang trực tiếp đánh về phía Kimchúc sinh mệnh, Kim chúc sinh mệnh lập tức dừng lại.
Lâm Lôi không khỏi lắc đầu cười, lật tay một cái.
"Hống" một con Đại địa bạo hùng cao mười mét trống rỗng xuất hiện, conĐại hùng một cái bắt ngay được con mãng xà màu xanh, một tiếng rít vanglên liền dễ dàng đem con mãng xà xé thành hai nửa.
Thực ra đối phương dùng nguyên tố sinh vật chỉ để cho Kim chúc sinh mệnh dừng lại mà thôi.
"Hắc hắc, không ngờ rằng gặp phải đám cường đạo trong Tinh Thần vụ hải.Đang quá buồn tẻ, lập tức có một chuyện thú vị" Chỉ thấy bên trong Kimchúc sinh mệnh vang lên tiếng cười ha hả, nhất thời có không ít Ác machạy ra.
Một đám Ác ma ở bên ngoài Kim chúc sinh mệnh.
Mà giờ phút này, cũng có hơn trăm người đang huyền phù ở phía trước Kim chúc sinh mệnh, bọn hắn liền chú ý ngay đến Địch Lỵ Á.
"Thượng vị thần Ác ma?" Hơn trăm tên cường đạo nhất thời cảm thấy khó có thể giải quyết.
"Hừ, sao lại sợ? Nhìn thấy chúng ta có hai Thượng vị thần am đã sợsao?" Tên râu rậm Bối Tỳ e sợ thiên hạ không loạn, lớn tiếng rống lên.
Trong lòng bốn người Lâm Lôi rất dễ dàng, trong hơn 100 người này lạikhông có một Thượng vị thần, nên không hề có chút uy hiếp nào đối vớibọn họ.
"Lui" Tên tráng hán thủ lĩnh của đám cường đạo gầm nhẹ một tiếng.
Đúng lúc này.
Đám người Lâm Lôi cảm giác được một lực lượng đáng sợ, lập tức quay đầunhìn lại, Lâm Lôi chỉ thấy một đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống,trong lôi điện còn bao vây một người. Lâm Lôi hoảng sợ la lên: "Là hắn"đúng là cường giả dùng thân đón đỡ Lôi điện lúc Vụ hải bạo động một nămvề trước.
Bóng người vừa hạ xuống thì tay phải đột nhiên đánh mạnh xuống bên dưới.
"Oanh"
Tay phải nện vào giữa không trung, nhưng lại tạo ra một tiếng vang đángsợ, đồng thời lấy nắm tay làm trung tâm tản ra một vòng sóng gợn, đườngcong hình sóng gợn vừa vặn tách đám người ll ra, trực tiếp ảnh hưởnglên người đám cường đạo đang muốn chạy trốn.
Yên lặng.
Tên Cường đạo nào bị ảnh hưởng liền run rẩy cả người, mệt mòi ngã xuống rồi từ từ chìm xuống.
Một kích, hơn một trăm tên Cường đạo đều chết hết.
Đám người Ngả Kỳ, bình thường nhìn thấy được cảnh này đều trợn mắt hámồm, Lâm Lôi đã được gặp qua đông đảo cường giả như A Lý Khuê Ân, ThanhHỏa, Tử sắc ấu thú nên nhãn quang cũng lớn hơn rất nhiều. Nên hắn sẽkhông quá giật mình, chỉ là Lâm Lôi có điểm nghi hoặc: "Trong địa ngục,có vô số Cường đạo, cường giả bình thường sẽ không tính toán so đo vớiđám cường đạo, người này sao lại?"
Đây đúng là một điểm nghi vấn.
Đồng thời Lâm Lôi cũng quan sát được người này trong khoảng cách rấtgần, người này thân thể gày gà, khuôn mặt sắc cạnh như dao, ánh mắt cònlạnh lẽo hơn cả một thanh đao, sát khí ẩn giấu trong cơ thể, mỗi mộtsợi tóc đều cứng hơn sắt thép, bị gió làm tung bay liền tạo ra âm thanhkỳ dị.
Tên nam nhân này cúi đầu nhìn thi thể từng tên cường đạo đang chìm dần xuống, hừ lạnh một tiếng: "Cường đạo đều đáng chết"
Tên nam nhân vừa nói xong thân hình vừa động thì đã chui vào trong vụkhí, phi hành trong đám vụ khí với tốc độ rất nhanh, bất cứ ai tiến vàotrong vụ khí là sẽ bị lôi điện tấn công, thân hình nam nhân lướt quađâu liền có lôi điện léo ra.
Nhưng người Nam nhân này cơ bản không cảm giác được lôi điện oanh kích trên mình, trong nháy mắt đã biết mất ở phía xa xa.
"Tốc độ rất nhanh, thực lực thật mạnh" Áo Lợi Duy Á thấp giọng nói.
Đám Ác ma chỉ một lát sau đã thanh tỉnh trở lại.
"A, thi thể của đám Cường đạo đều chìm xuống cả rồi, nhiều Thần cách,Không gian giới chỉ như vậy" Tên râu rậm Bối Tỳ lập tức thốt lên aioán, nhất thời những tên Ác ma còn lại đều tỉnh ngộ, nhưng thi thể đãsớm chìm xuống đáy biển rồi.
Dưới dáy biển cũng có không ít người ở lại, đối với Thần nhân mà nói thì trong nước hay trên lục địa không khác nhau là mấy.
Một đám Ác ma nhất thời cảm thấy hối hận.
"Ha ha, không có thì thôi, nhìn bộ dạng của các ngươi kìa, xuất phátthôi" Ngả Kỳ cười nói: "Hải vực phía trước có một thế lực cường đạo vôcùng khổng lồ, bọn họ ở trên Đao Phong hải đảo. Chúng ta phải đi vòngqua địa phương quỷ quái đó"
Ngả Kỳ nói xong liền khống chế Kim chúc sinh mệnh lao về phía trước thật nhanh.
Mà giờ phút này Lâm Lôi lại nghĩ đến hình ảnh của tên nam nhân đó:"Cường giả tu luyện Lôi điện pháp tắc hẳn là có thực lực cỡ Thất tinhác ma" Lâm Lôi âm thầm suy đoán trong lòng.
Chương 6: Đao phong hải đảo.
Đao phong hải đảo có phương viên hơn một vạn dặm,trên đảo có một ngọn núi cao ngất đứng ngạo nghễ. Ngọn núi vừa nhìntrong giống như một thanh đao sắc bén, nên có tên là Đao phong hải đảo.
Đao phong hải đảo cũng là địa điểm tụ tập của một thế lực cường đạocường đại, những người đi qua Tinh Thần vụ hải đều cố gắng chủ độngtránh khỏi, nhưng cho dù như vậy thì người của Đao phong hải đảo vẫnchia ra bốn phía tìm kiếm, một khi phát hiện mục tiêu sẽ dẫn theo mộtđám người xông lên cướp bóc.
"Oanh oanh" Sóng biển rít gào vỗ vào bờ biển.
Một đạo lôi điện đánh xuống, điện quang tiêu tan thì có một người xuấthiện ở trên bờ biển, chính là nam nhân lạnh lùng lưng đeo chiến đao.
Ánh mắt nam nhân trở nên lạnh lẽo khi nhìn vào ngọn núi ở xa xa, nóilẩm bẩm: "Đao phong hải đảo, thứ hai" Lập tức Nam nhân đi nhanh về phíatrước, thân hình chớp động theo mỗi bước đi, mỗi bước cách nhau vàitrăm mét, trong nháy mắt tiến vào ngọn núi trong hòn đảo.
Trong ngọn núi này có rất nhiều cường đạo.
Người Nam nhân lạnh lùng mặc trường bào màu đen đi nhanh về trước, không để thế lực cường đạo trước mặt vào trong mắt.
"Ai" Ở bên trong rừng rậm, có người quát to.
Cường đạo trong ngọn núi ở Đao phong hải đảo có rât nhiều, nên sẽ cóngười phát hiện được Nam nhân tóc đen này, chỉ là người nam nhân nàykhông thèm nói một lời, lại đi về trước, một bước đã cách vị trí cũ vàitrăm mét.
Tên Cường đạo biến sắc, lập tức thét lớn: "Có người vào núi"
"Có người vào núi"
Tiếng hô vang vọng khắp cả ngọn núi, đám cường đạo đang nghỉ ngơi hoặclà tu luyện đều bừng tỉnh, cả Đao phong hải đảo trở lên kích động. Lậptức có không ít Cường đạo lao về phía phát ra thanh âm, tự nhiên cóngười gặp phải nam nhân tóc đen đó.
Nhưng nam nhân tóc đen lại không thèm để ý, tiếp tục xuất phát.
"Ở kia" nhất thời có người phát hiện ra hắn.
"Đứng lại" Những người khác quát lên.
Nhưng nam nhân tóc đen vẫn từng bước đi về phía trước, không ngừng tiến lên ngọn núi.
"Sát" không hề có một chút do dự nào hết, đám cường đạo đã tập hợp đôngđảo xung quanh, nhòm Cường đạo này lập tức hét lên rồi huy động vũ khítrong tay mình. Ánh sáng màu đỏ, màu vàng, các loại nguyên tố pháp tắcbắt đầu công kích.
Trên mặt nam nhân tóc đen không có bất cứ biến hóa gì.
"Xuy xuy"
Thanh âm quái dị vang lên, tốc độ của nam nhân tóc đen không hề giảm xuống, hai ba bước đã cách chỗ cũ hơn ngàn mét.
"Ồ, sao người này lại không có phản ứng gì?" Không ít Cường đạo cảm thấy khó hiểu.
"Bồng"
Đột ngột, thân thể của hơn 30 tên Cường đạo đột nhiên nổ tung, máu thịttung bay tán loạn, Thần cách cũng rơi xuống một bên. Đám cường giả maymắn sống sót sợ đến độ mặt trắng bệch, bây giờ bọn họ mới hiểu được vừarồi đối phương đã động thủ.
Chỉ là tốc độ quá nhanh, bọn họ căn bản không thể phát hiện ra mà thôi.
Trong Phong nguyên tố pháp tắc, Lôi điện pháp tắc, Quang minh pháp tắcđều có am hiểu tốc độ, ai nhanh hơn thì phải xem thành tựu của người đó.
Tốc độ có thể đạt đến mức độ mà ngay cả Trung vị thần cũng kohong cảm giác được, điều này thật sự quá đáng sợ.
Từ chân núi đi đến cửa tòa thành của Đao phong hải đảo, đi tổng cộng 28bước giết chết 628 người. Đại loạn như vậy nên ba vị thủ lĩnh của Đaophong hải đảo tự nhiên đều đi ra, tinh anh của Đao phong hải đảo lúcnày đều tập trung lên tường thành.
Đao phong hải đảo có ba vị thủ lĩnh, hơn 100 Thượng vị thần, hơn mộtvạn Trung vị thần, ở trong Cường đạo thì có thế thế lực rất lớn.
Giờ phút này, hơn 100 Thượng vị thần đang đi theo ba vị thủ lĩnh, từtrên tường thành nhìn xuống tên Nam nhân tóc đen ở bên dưới.
"Ngươi là ai, sao lại đến địa bàn của ta mà giết chóc?" Một vị nam tửtóc hoa râm đang đứng trên tường thành lạnh lùng nói. Hắn chính là đạithủ lĩnh của Đao phong hải đảo A Khắc Tỳ, cũng là cường giả mạnh nhấttrên Đao phong hải đảo, lúc này A Khắc Tỳ cảm giác được nam nhân tócđen bên dưới không dễ gì chọc vào.
"Người này, sao lại chọc vào Cường đạo bọn ta?" A Khắc Tỳ không hiểu.
Tuyệt thế cường giả trong Địa ngục bình thường đều không hề để ý đến Cường đạo.
Nam nhân tóc đen từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sắcnhư đao nhìn chằm chằm vào A Khắc Tỳ: "Ta là Lạc Mâu Ba Nhĩ Nặc Sâm"
A Khắc Tỳ nhăn trán, Lạc Mâu Ba Nhĩ Nặc Sâm.
Hắn chưa từng nghe thấy cái tên này.
Nam nhân tóc đen nhàn nhạt nói: "Nghe nói A Khắc Tỳ tiên sinh thủ lĩnhcủa Đao phong hải đảo trước kia từng là Lục tinh Ác ma, hôm nay ta đếnđây có hai mục đích. Mà mục đích đầu tiên đó là khiêu chiến A Khắc Tỳtiên sinh" A Khắc Tỳ nheo nheo con mắt, giống như độc xà đánh giá LạcMâu.
Hắn là Lục tinh Ác ma từ trước khi trở thành Cường đạo, nhiều năm đãtrôi qua, hắn đã có thực lực là Thất tinh ác ma rất ít người biết. Đâycũng là một nguyên nhân mà không ai dám trêu chọc Đao phong hải đảo,không ai muốn đắc tội với một cường giả là Thất tinh ác ma.
"Người này dám đến khiêu chiến ta, sợ là có đủ tự tin để khiên chiến Thất tinh ác ma" A Khắc Tỳ thầm tính toán.
Trong nháy mắt.
"Các huynh đệ, liên thủ, giết" Trong nháy mắt A Khắc Tỳ dùng thần thứctruyền âm cho gần 100 tên Thượng vị thần xung quanh, kể cả hai vị thủlĩnh còn lại. Nhóm người Thượng vị thần này cơ hồ đồng thời lấy binhkhí ra, lập tức phát ra một chiêu mạnh nhất của mình.
"Sưu"
Nam nhân tóc đen đột nhiên bay lên cao.
"A Khắc Tỳ, ngươi khiến ta quá thất vọng" Một giọng nói lạnh lùng vânglên trên bầu trời, đồng thời trên bầu trời xuất hiện vô số lôi điện, vôsố đạo tạo thành một cơn lốc chói mắt phản chiếu vào tất cả mọi ngườitrong tòa thành.
Đám người A Khắc Tỳ trở lên kinh hãi.
"Đại ca, cái này hình như giống Vụ hải bạo động" Tên Nhị thủ lĩnh Đái Mạn bên cạnh A Khắc Tỳ kinh hãi thốt lên.
Đích thật là giống như vô số lôi điện chớp lên khi Vụ hải bạo động.
"Đại ca, làm thế nào bây giờ?" Tam thủ lĩnh Ni Lý Tư cũng lo lắng hỏi.
Vẻ mặt A Khắc Tỳ rất âm trầm, hắn biết một khi lôi điện trên bầu trờiđánh xuống thì gần 100 tên Thượng vị thần sợ rằng cũng chết hơn chínphần, mà bọn hắn lại là tinh anh của Đao phong hải đảo, A Khắc Tỳ liềnquát lên: "Lạc Mâu, nếu ngươi muốn khiên chiến với ta, vậy đến đây đi"
A Khắc Tỳ vừa nói xong thì trong tay xuất hiện hai cái trùy ngắn màu xanh.
"Đây là một đao ta vừa lĩnh ngộ được, ngươi có khả năng tiếp được mộtđao của ta, ta sẽ tha chết cho ngươi'Giọng nói lạnh lùng truyền ra từtrong cơn lốc lôi điện trên bầu trời, nhìn thấy cảnh này, A Khắc Tỳ hừlạnh một tiếng, toàn thân cũng mơ hồ hiện lên vòng ánh sáng màu xanhbiếc.
Đồng thời toàn thân A Khắc Tỳ cũng trở nên mơ hồ, toàn thân bao phủ trong sương mù.
"Có chút thực lực" Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong cơn lốc.
"Oanh"
Cơn lốc hình thành từ vô số Lôi điện đột nhiên chuyển động, tất cả Lôiđiện tụ tập lại tại một điểm, trong nháy mắt từ điểm này hóa thành mộtđao mang sắc bén, đạo đao mang lôi điện này mang theo lực lượng vô tận,xé rách Không gian lao xuống dưới.
Toàn thân A Khắc Tỳ bao phủ trong lớp sương mù, ở phía trên lớp sươngmù cũng xuất hiện một cái phong luân không ngừng xoay tròn.
"Xuy xuy" Không gian không ngừng vỡ vụn.
"Phòng ngự mạnh nhất của đại ca" Nhị thủ lĩnh Đái Mạnh và tam thủ lĩnhNi Lý Tư lui ra ngoài rồi lo nhìn tràng cảnh này. Bọn họ biết đại ca tuluyện Thủy nguyên tố pháp tắc, hiệu quả phòng ngự của Thủy nguyên tốpháp tắc có cả cương cả nhu, ối là một loại lợi hại nhất trong tất cảcác Đại pháp tắc.
"Phốc"
Đao mang lôi điện bổ vào trên Phong luân.
"Bồng" Phong luôn vỡ vụn hóa thành hai cái trùy ngắn rơi xuống bêncạnh, sương mù tiêu tan, vòng sáng màu xanh nhạt lưu chuyển toàn thân AKhắc Tỳ, giống tầng mô mỏng bảo vệ A Khắc Tỳ, hắn muốn né tránh, nhưngĐao mang lại có tốc độ quá nhanh, trực tiếp bổ lên người hắn.
Bị chặn lại trong giây lát, nhưng Đao mang lôi điện vẫn nhập vào bên trong mô tầng bảo vệ.
"Bồng" Ngay lập tức vỡ tung ra, cả người A Khắc Tỳ hoàn toàn vỡ vụn, bakhỏa Thần cách rơi xuống bên dưới, đồng thời cũng có Không gian giớichỉ. Mà Đao mang lôi điện lại hóa thành một thanh chiến đao, thân hìnhcủa nam nhân tóc đen Lạc Mâu lúc này mới xuất hiện.
"Không gian giới chỉ"
Nhị thủ lĩnh Đái Mạn và tam thủ lĩnh Ni Lý Tư lập tức nhìn chằm chằm vào Không gian giới chỉ đó.
A Khắc Tỳ quản lý một nửa tài sản của Đao phong hải đảo, mà toàn bộ lại ở trong Không gian giới chỉ này.
Lạc Mâu dễ dàng đưa tay thu lấy Không gian giới chỉ này, một màn vừarồi đủ để cho mặt đám Cường đạo co quắp lại. Lạc Mâu nhìn ba viên Thầncách trên mặt đất: "Lục tinh ác ma? Thực lực tính là Lục tinh Ác ma,nếu một năm trước không đột phá, sợ rằng hôm nay giết ngươi cũng khôngđơn giản đển vậy"
Lạc Mâu lập tức quay đầu nhìn về những người khác.
Trong lòng Đái Mạn, Ni Lý Tư và các tên Thượng vị thần khác đều hoảngsợ, thủ lĩnh A Khắc Tỳ của bọn họ đã chết thì ai có thể địch nổi LạcMâu? Hơn nữa đối với loại cường giả ở cấp bậc như Lạc Mâu thì hơn 100tên Thượng vị thần quần công cơ bản không tạo thành uy hiếp. "Lạc Mâutiên sinh, đại ca ta đã chết, thực lực không bằng ngươi, ngươi nên điđi" Đái Mạn cố nén phẫn nộ trong lòng nói.
Lạc Mâu liếc mắt nhìn mọi người một cái, tiếp tục nói: "Ta nói rồi, hômnay ta đến đây có hai mục đích. Một cái là khiêu chiến A Khắc Tỳ thì đãhoàn thành. Mà mục đích thứ hai" Khóe miệng Lạc Mâu nhếch lên cười cười.
Tên nam nhân lạnh như băng cũng cười, hắn cười rất đẹp, chỉ là càng khiến cho bọn Cường đạo run sợ.
"Mục đích thứ hai chính là hủy diệt Đao phong hải đảo" giọng nói của Lạc Mâu đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Chạy"
Một loạt tiếng quát đồng thời vang lên, hai tên Thủ lĩnh và một đámThượng vị thần lập tức chạy ra bốn phía, đại lượng Cường đạo trên Đaophong hải đảo đều lập tức chạy trốn.
"Oanh" Vô số tia chớp nổi lên.
Gần 100 tên Thượng vị thần rơi xuống 52 thi thể, đương nhiên 52 thi thểnày phần lớn đều có Thần phân thân của các Thượng vị thần chạy thoát.
"Chạy nhanh thật" Lạc Mâu cười lạnh một tiếng, giờ phút này, tất cảCường đạo ở Đao phong hải đảo đều chạy thoát, ngoại trừ thi thể.
"Mục tiêu thứ hai đã hoàn thành, bắt đầu mục tiêu thứ ba thôi" Lạc Mâu hóa thành tia chớp, trực tiếp bay về phía chân trời.
Lúc này nhị thủ lĩnh Đái Mạn đang mang theo 36 Thượng vị thần, mấy ngàntên Trung vị thần, chia nhau ngồi ở trong 10 cái Kim chúc sinh mệnh đivề phía trước. Lúc này vì chạy trốn, vì phòng ngừa bị bắt một loạt, nênNhị thủ lĩnh và Tam thủ lĩnh chia một bộ phận nhân mã chạy trốn.
"Hừ, sao lại đen đủi đến vậy, đột nhiên chạy đến một tên biến thái?" Trong lòng Đái Mạn vô cùng phẫn nộ.
"Vô số tài sản đã tích lũy được, a a a" Đái Mạn yêu nhất chính là Khônggian giới chỉ mà Đại thủ lĩnh A Khắc Tỳ đeo. Số tài sản đó hơn cả củahắn và Tam thủ lĩnh cộng lại.
Sắc mặt của đám Thượng vị thần xung quanh cúng rất khó coi.
"Nhị thủ lĩnh, phía trước có một Kim chúc sinh mệnh" Nhất thời có tên thuộc hạ bẩm báo.
Đái Mạn nhìn thoáng qua bên ngoài. Cường đạo chuyên môn cướp bóc củanhững người qua lại, giờ phút này tâm tình của hắn rất khó chịu, lửagiận trong lòng, hắn không dám phát tiết với tên Lạc Mâu đó, nhưng lạimuốn tìm những người qua lại mà phát tiết.
"Giết, giết cho ta, một người cũng không để lại" Đái Mạn hung hăng nói.
Một đường giết người như vậy, bọn người Đái Mạn đi đến một hải đảo khác.
Bọn người Lâm Lôi đang nhàn hạ đi lại trong Kim chúc sinh mệnh, Ngả Kỳcười cười nói: "Chúng ta đã cách Đao phong hải đảo hơn vạn dặm, hẳn làkhông có nguy hiểm gì cả.
"Đao phong hải đảo này lợi hại lắm sao, ngươi sợ hãi quá rồi đó" Bối Bối nói.s
"Đao phong hải đảo, chỉ riêng Thượng vị thần đã có hơn 100, nghe nóiĐại thủ lĩnh rất lâu trước kia đã là Lục tinh ác ma, theo như truyềnthuyết thì bây giờ có thực lực cỡ Thất tinh ác ma. Ngươi nói có lợi hạihay không, mà hai vị thủ lĩnh còn lại cũng chỉ yếu hơn Đại thủ lĩnh mộtít mà thôi" Ngả Kỳ có chút hoảng sợ nói.
Lâm Lôi cả kinh, một thế lực Cường đạo chẳng lẽ cũng có Thất tinh ác ma?
"Ồ?" Lâm Lôi nhìn xuyên qua qua bên: "Sao bên ngoài lại có 10 Kim chúcsinh mệnh, mà mỗi cái lại biến lớn như vậy, tựa hồ trong mỗi một cáiKim chúc sinh mệnh đều có mấy trăm người, mười cái cộng lại thì chínhlà mấy ngàn người. Ở trong Tinh Thần vụ hải chẳng lẽ có thương đội lớnnhư vậy?"
Đột nhiên.
10 cái Kim chúc sinh mệnh đột nhiên tách ra, đồng thời tăng tố độ,trong nháy mắt đã đem hai mấy người Lâm Lôi vây quanh, chỉ thấy rấtnhiều người chui ra từ mỗi một cái Kim chúc sinh mệnh.
Đám người Lâm Lôi nhất thời trở nên ngây ngốc.
"Cho dù là đến để cướp bóc, chúng ta có từng này người thì cũng khôngcần mang đến mấy ngàn người" Lâm Lôi cũng cảm thấy khó hiểu.
Chương 7: Đao phong hải đảo 2.
Trong Tinh Thần vụ hải, 10 chiếc Kim chúc sinh mệnh khổng lồ vây lấymột chiếc Kim chúc sinh mệnh nhỏ nhoi ở giữa. Mấy ngàn người từ trong10 Kim chúc sinh mệnh bay ra. Đám Cường đạo đều thương cảm nhìn đámngười Lâm Lôi, hiển nhiên, bọn họ không để hơn 20 người này vào trongmắt.
"Hết rồi, hết thật rồi" Toàn thân Ngả Kỳ run run lên, vẻ mặt trắng bệch.
Các tên Trung vị thần Ác ma khác nhìn thấy mấy ngàn Cường đạo vây quanhcũng cảm thấy sợ hãi, trái tim như bị đóng băng lại. Trong mắt đámTrung vị thần ác mà tràn đầy tuyệt vọng, mấy ngàn Trung vị thần Cườngđạo vây quanh, bọn họ không có một hy vọng phản kháng nào hết cả.
"Lão Đại, có chút phiền toái đây" Vẻ mặt Bối Bối trở nên nghiêm trọng.
Lâm Lôi gật gật đầu, đâu chỉ phiền toái không thôi, Quần thể công kíchsố lượng càng nhiều thì càng đáng sợ, dù sao cũng có mấy ngàn Trung vịthần cơ mà.
"Ngay cả phía dưới cũng có người" Lâm Lôi liếc mắt một cái dễ dàng thấyđược dưới mặt biển cũng có mấy trăm tên Cường đạo đang ẩn trong đó,đáng Cường đạo này có vẻ như lo lắng bọn Lâm Lôi chạy trốn vào trongnước.
"Hết rồi" Đã có người trở nên tuyệt vọng.
Vẻ mặt tên râu rậm Bối Tỳ cũng trở nên nghiệm trọng, giọng trầm thấp:"Có mấy ngàn tên Trung vị thần, hơn nữa lại có cả Thượng vị thần, quánhiều người, mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình, hy vọng mọi ngườicũng gặp được vận may như khi gặp phải Vụ hải bạo động"
"Mọi người, chúc may mắn" Tên thanh niên đầu trọc Ba Phi cũng nói. Chodù là Thượng vị thần, nhưng ở dưới tình huống này, bọn hắn cũng khôngthể nào bảo vệ được người khác.
Cả Kim chúc sinh mệnh trở nên yên tĩnh.
"Các vị"
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn Ngả Kỳ đang nói.
Ngả Kỳ là cố dong giả trịnh trọng nói: "Ta mời các vị lần này, khôngngờ rằng khiến cho mọi người gặp phải tai nạn mà chúng ta hẳn phảichết, rất xin lỗi" Ngả Kỳ vừa nói vừa khom người lại.
"Mẹ nó chứ, dù có chết cũng phải giết mấy tên" Có người phẫn uất hét lên.
"Đúng, muốn giết ta cũng không dễ dàng vậy đâu. Ngay cả Vụ hải bạo động mà Lão tử còn sống sót, không thể nào chết dễ dàng được"
Tiếng quát phẫn nộ vang vọng trong Kim chúc sinh mệnh.
Bốn người Lâm Lôi vẫn đang bảo trì trầm mặc, không hề lên tiếng.
"Có điểm kỳ quái" Lâm Lôi nhìn ở đám Trung vị thần rậm rạp đang tụ tậpở trên Vụ hải: "Nhiều Trung vị thần tụ tập như vậy, mà còn không phátđộng tấn công, bọn họ sao phải chần chờ chứ"
"Lão Đại, chúng ta?" Bối Bối nhìn về phía Lâm Lôi.
"Lúc này, không cần phải giấu diếm gì nữa cả" Lâm Lôi bất đắc dĩ phảiphát ra một đạo thần thức truyền âm. Đến giờ phút này nếu vẫn còn chedấu sợ rằng sẽ bị người khác giết chết.
Đột nhiên.
Một con rồng bằng Lôi điện từ dưới đáy nước phát ra, vừa rít gào vừalai thẳng về phía Kim chúc sinh mệnh của bọn Lâm Lôi, chỉ nghe "Oanh"một tiếng, cả Kim chúc sinh mệnh trở nên nát bấy. Đám người Lâm Lôi lậptức huyền phủ ở trên mặt biển.
Hơn hai mười người Lâm Lôi giống như con dê non ở trong bầy sói, thương cảm huyền phù ở đó.
"Ha ha..." Mấy ngàn tên Cường đạo lập tức mở miệng cười to, giờ phút nàyNhị thủ lĩnh Đái mạn của Đao phong hải đảo mang theo 36 tên Thượng vịthần bay đển Hải đảo phía trước, đám Trung vị thần Cường đạo lập tứccung kính tránh ra nhường đường.
Đái Mạn giơ tay lên, nhất thời mấy ngàn tên Cường đạo trở nên yên lặng.
Đám người Lâm Lôi lập tức nhìn về phía Đái Mạn.
"Người này hắn là thủ lĩnh Cường đạo" Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào hắn,âm thầm tính toán trong lòng: "Phía sau hắn còn có 36 Thượng vị thần,mà tên Cường đạo thủ lĩnh này đoán chừng có thực lực là Ngũ tinh Ác ma,thậm chí Lục tinh Ác ma."
Lâm Lôi cẩn thận tính toánh trong lòng.
Hôm nay mình còn không dám chắc đánh thắng Lục tinh Ác ma.
"Hoa hoa" Sóng biển quay cuồng.
Đái Mạn đứng ở phía trước đám Thượng vị thần, chân đạp đầu ngọn sóng, đôi mắt đang đỏ lên.
"Ha ha, không ngờ rằng còn có hai Thượng vị thần" Đái Mạn phát ra tiếngcười càn rỡ, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Ba Phi hoặc là đảo qua ĐịchLỵ Á: "Các ngươi biết Lão tử là ai không? Nói cho các ngươi, ta chínhlà Nhị thủ lĩnh của Đao phong hải đảo"
Trên mặt Đái Mạn mang theo nụ cười tà ác, nhưng đôi mắt đỏ lại có vẻ vô cùng quỷ dị.
Đám Cường đạo biết, một khi Nhị thủ lĩnh Đái Mạn cười như vậy, thì bình thường đều là lúc điên cuồng nhất, biến thái nhất.
"Đại nhân của Đao phong hải đảo" Ngả Kỳ cất cao giọng thành khẩn nói:"Chúng ta chỉ là những người qua lại bình thường, xin Đại nhân bỏ quacho chúng ta, chúng ta nguyện ý dâng tài sản của chúng ta lên cho ngài"
"Tài sản?"
Đái Mạn vừa nghe thì không khỏi nhớ lại Không gian giới chỉ của A KhắcTỳ bị tên nam tử tóc đen mang đi. Đấy chính là tài sản của Đao phonghải đảo, Đái Mạn rất không cam tâm, và phẫn nộ, Đái Mạn trừng mắt nhìnchằm chằm Ngả Kỳ: "Tài phú, ngươi có bao nhiêu chứ, ngươi cho rằng đángđể ta để mắt đến sao? Lão tử chạy trốn từ Đao phong hải đảo đến đây,dọc trên đường đi gặp phải ba đợt người, đã giết chết hết"
Đái Mạn lập tức chỉ ngay vào đám người Lâm Lôi: "Mà các ngươi chính là nhóm thứ tư"
Đám người Lâm Lôi nghe được đều nhíu mày lại.
"Những người này chạy trốn từ Đao phong hải đảo đến đây"Lâm Lôi mơ hồ hiểu ra.
"tên đầu trọc và con đàn bà xấu xa kia đều là Thượng vị thần, bốn ngườicác ngươi đi giải quyết đi" Đái Mạn quay đầu nhìn thoáng qua rồi lạnhgiọng nói, lập tức có bốn tên Thượng vị thần bay ra, Đái Mạn lớn tiếnghét lên: Các huynh đệ núi thứ hai, lần này đến phiên các ngươi, giếtchết bọn chúng"
Nhất thời, một đám Trung vị thần Cường đạo đang chờ đợi lao vọt ra. Balần trước không phải bọn hắn ra tay, bọn hắn đã rất sốt ruột rồi.
"Giết"
Cả đám đều hưng phấn đến độ mắt sáng bừng, khoảng 700 đến 800 tên Trungvị thần dưới sự dẫn đầu của bốn tên Thượng vị thần xông cả lên. ĐámCường đạo còn lại đều đứng ở xa xa mà nhìn, giết chết hơn 20 người thìphát ra 800 tên đã quá cẩn trọng rồi.
700, 800 người đạp sóng bay đến, còn có mấy ngàn người đang vây xem, áplực tâm lý như vậy cũng đủ khiến cho bọn người Lâm Lôi không thể nàothở được.
"Mọi người tự bảo vệ tính mạng của mình đi" Tên thanh niên đầu trọc Ba Phi nói.
Bên phía Đao phong hải đảo có bốn tên Thượng vị thần, có hai người hầunhư cùng sóng vai bay vọt lên, đồng thời liền dễ dàng nghe thấy haitiếng rồng ngâm, hai con Băng long màu trắng nhảy ra từ trong biểnnước, trực tiếp nhằm về phía Ba Phi. Mà hai tên Thượng vị thần này lạitiếp tục đi tới trước.
Mà hai tên Thượng vị thần còn lại đang nhìn chằm chằm Địch Lỵ Á, đồng thời ra tay.
Ánh mắt Lâm Lôi vô cùng lạnh lẽo, trong tay đột ngột xuất hiện Tử Huyết nhuyễn kiếm
"Lâm Lôi, để ta thử xem" Thanh âm của Địch Lỵ Á truyền vào trong đầuLâm Lôi, Lâm Lôi quay đầu nhìn lại thì thấy Địch Lỵ Á đang cầm thanhtrường mâu Ca Đặc Tư trong tay, phần eo mảnh khánh ưỡn lại phía sau,đánh mạnh thanh Trường mâu trong tay ra.
"Hưu" Chỉ thấy thanh quang léo lên liền đã xuất hiện trước mặt một tên Thượng vị thần.
Tên này cố gắng né tránh, nhưng Trường mâu Ca Đặc Tư có ẩn chứa huyềnảo" Thứ nguyên công kích" lại có tốc độ quá nhanh, tên Thượng vị thầnchỉ có thể né đầu sang một bên, chỉ nghe được một tiếng "Bụp" thanh CaĐặc Tư trường mâu đã ếp đâm vào ngực của tên Thượng vị thần.
Mà tên Thượng vị thần còn lại muốn nhân cơ hội tấn công Địch Lỵ Á, nhưng trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một Tử thần khôi lỗi.
"Hừ" đùi phải của Tử thần khôi lỗi đột nhiên đánh ra, trực tiếp đá vào đầu của tên Thượng vị thần.
Tên Thượng vị thần này lập tức dùng Thần khí ngăn cản, cả người bị đá bay về phía sau.
Tên Thượng vị thần xoay người một cái đã đứng vững lại, sắc mặt đại biến, khiếp sợ nhìn Tử thần khôi lỗi: "Là Tử thần khôi lỗi"
Bốn tên Thượng vị thần giết tới vẫn còn nhỏ, điều đáng sợ nhất chính làhơn 700 tến Trung vị thần, đặc biệt là lúc đến gần hơn 400 tên Trung vịthần cùng huy động Thần khí trong tay, vô số đạo quang ảnh bắn ra, phânra bắn về phía 20 người.
"Hống"
Lâm Lôi lập tức Long hóa, trợ giúp Địch Lỵ Á ngăn cản mấy đạo côngkích, mấy đạo công kích của Thượng vị thần không hề có ảnh hưởng gì đốivới Lâm Lôi.
Bối Bối cũng trợ giúp Áo Lợi Duy Á ở bên cạnh.
Cho dù như thế, hơn 700 tên Trung vị thần vẫn giết chết được 6 tên am,mà đám Cường đạo lại trực tiếp lao lên cận chiến, đám Trung vị thần dàyđặc bao trùm khắp nơi, mọi người chỉ có thể loạn chiến, Lâm Lôi, BốiBối và Áo Lợi Duy Á đều thể hiện ra thực lực cường đại của mình.
Hai người Lâm Lôi và Bối Bối thì không cần phải nói, mà Quang Minh Hắcám của Áo Lợi Duy Á hôm nay cũng đã đạt đến cảnh giới Trung vị thần. Làmột Cường đạo có Linh hồn biến dị, dung hợp Quang minh và Hắc ám thầnlực nên mỗi một kiếm đều nhanh đến mức tận cùng. Hơn nữa còn hàm chứalực lượng tịnh hóa quỷ dị.
Một kiếm giết một người.
"Ân" Đái Mạn đứng ở phía xa xa vẻ mặt biến đối, lập tức nhìn chằm chằm vào Áo Lợi Duy Á.
"Linh hồn biến dị" Đái Mạn ngay lập tức nhận ra.
Áo Lợi Duy Á, còn chưa dung hợp lực lượng Quang minh và Hắc ám đến mứcnhư Lý Nhĩ Mông Tư, Lý Nhĩ Mông Tư đã khiến cho hai loại thần lực dunghợp với nhau, khi thì có thể thể hiện ra khí tức của Thần lực hủy diệt,khi thì biểu hiện khí tức của Hỏa thuộc tính.
Nhưng Áo Lợi Duy Á còn chưa làm được như vậy
"Ha ha, Đao phong hải đảo của ta tổn thất quá nhiều, không ngờ rằngcũng để cho ta gặp phải một người có Linh hồn biến dị" Trong lòng ĐáiMạn như có lửa đốt: "Nếu đưa hắn đang lên cho..."
Đái Mạn bắt đầu trở lên kích động.
Tuy nhiên trận chiến lại khiến cho Đái Mạn nhìu mày lại, không chỉ cóBối Bối, Lâm Lôi và Áo Lợi Duy Á giết chóc rất nhanh, mà còn có mộtngười càng thêm đáng sợ, chỉ nghe được những tiếng "Hưu hưu hưu" quỷdị, đám Trung vị thần không ngừng ngã xuống.
Một đạo ảo ảnh màu đen không ngừng léo lên, 700 tên Trung vị thần ngã xuống với tốc độ kinh người.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nhưng không ai có khả năng phản kháng.
Lâm Lôi huy động Tử Huyết nhuyễn kiếm trong tay dễ dàng giết chết mộttên Trung vị thần đến tấn công, đồng thời kinh dị nhìn ảo ảnh màu đenđang di chuyển cực nhanh: "không ngờ rằng hắn cũng ẩn dấu thực lực màkhông có ai phát hiện ra"
"Các huynh đệ núi hai quay lại" Vẻ mặt Đái Mạn trở nên tức giận, lập tức quát lên.
Nhất thời đám Cường đạo may mắn sống sót lập tức bay ngược trở lại,trong nháy mắt mà hơn 700 người mà chỉ còn có hơn 400 người mà thôi,hầu hết trong đó bị tên ẩn giấu thực lực giết chết.
"ồ, không có ý tứ, sao lại bỏ chạy bất ngờ vậy chứ" Bóng người liền hiện hình ở trong sóng biển, đúng là tên râu rậm Bối Tỳ.
Hơi thở giờ phút này của Bối Tỳ vô cùng cường đại mà thần bí, chính là cường giả Thượng vị thần.
"Ẩn tàng khí tức" Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng, bình thường khi điềutra thực lực của người khác đều là cảm ứng khí tức của đối phương, quacảm ứng khí tức mà phán đoán đối phương mạnh hay yếu, nếu không cảm ứngđược vậy thì đối phương sẽ mạnh hơn mình một bậc. Bằng cách này, LâmLôi phán đoán đối phương là Trung vị thần hay là Thượng vị thần.
Khí tức của Thượng vị thần hắn không cảm giác được.
Nhưng có đôi khi, có một ít Thượng vị thần cường đại, còn có thể cố ýphát ra hơi thở yếu ớt, khiến cho đối phương phán đoán sai thực lực củamình.
"Ha ha" Đái Mạn cười phẫn nộ: "Không ngờ rằng, trong đám người ít ỏicác ngươi mà cũng còn che dấu một vị Thượng vị thần thứ ba, hơn nữadường như lại là một người cực mạnh". Tâm tình của Đái Mạn hôm nay rấtxấu, một đường giết chóc cũng là vì phát tiết nỗi buồn bực trong lòng.
Gặp phải một cái khúc xương khó nhai như Bối Tỳ, Đái Mạn tự nhiên sẽ càng giận.
"Một người cực mạnh?" Bối Tỳ nhìn xung quanh, tên thanh niên đầu trọcBa Phi đã trọng thương, Địch Lỵ Á dựa vào Tử thần khôi lỗi vẫn còn cóthể cầm cự được.
Tên râu rậm Bối Tỳ cười cười nhìn Đái Mạn: "Ồ, ngươi là thủ lĩnh củaĐao phong hải đảo phải không, tin rằng ngươi cũng hiểu được, nếu ngươimuốn đối phó chúng ta, cho dù ngươi thành công sợ rằng cũng sẽ chết hơnphân nửa, đó là được không bằng mất. Ta cũng không muốn giết đám Trungvị thần yếu ớt kia, hay là các ngươi đi đường các ngươi, chúng ta điđường chúng ta"
Nhất thời mấy tên Trung vị thần Ác ma may mắn sống sót đều trở lên hưng phấn.
"Bối Tỳ, ồ Bối Tỳ Đại nhân" tên Ngả Kỳ cũng có chút thực lực nên vẫncòn sống. Lúc này hắn đang vô cùng kích động nhìn Bối Tỳ: "Bối Tỳ Đạinhân, lần này thật cảm kích ngài, ta, ta tới Huyết Phong đại lục nhấtđịnh sẽ trả ngươi thù lao mới." Lúc này Ngả Kỳ rất kích động không biếtnên nói cái gì.
Theo Ngả Kỳ nhìn thấy thì nếu Đái Mạn không phải kẻ ngu, nhất định sẽ không lãng phí tính mạng của thuộc hạ.
"Tiền thù lao mới?" Bối Tỳ nhếch miệng cười nhạt: "Tốt tốt, tuy nhiên, phải gấp tên Ba Phi hai lần"
"Nhất định gấp hai lần" Ngả Kỳ nói ngay.
Bối Tỳ lập tức nhìn về phía Đái Mạn: "Suy nghĩ thế nào rồi? Đừng đứng ngây ngốc ở đó thế chứ"
Chương 8: Hắc Thạch lao ngục.
Bối Tỳ mặc dù đặt câu hỏi, nhưng trong lòng hắn cũng có chút tin tưởng.Hắn hiểu rõ được tập tính của đám cường đạo chính là bắt nạt kẻ yếu, sợhãi kẻ mạnh.
Cho dù đám cường đạo có nắm chắc giết sạch mục tiêu, nhưng cũng sẽ lolắng mình tổn thất bao nhiêu, đáng giá hay không. Mà bên phía Lâm Lôibọn họ bây giờ thì có Bối Tỳ có thực lực quá cường đại, thêm vào đó cảLâm Lôi, Bối Bối và Áo Lợi Duy Á cũng có thể dễ dàng tàn sát Trung vịthần, hiển nhiên là một khúc xương khó nhằn.
Muốn giết sạch đám người Bối Tỳ tổn thất tuyệt đối sẽ không nhỏ.
"Chắc là không có việc gì đâu, tên thủ lĩnh Cường đạo này sẽ không nguđến thế" Tên Trung vị thần Ác ma Thái Mỗ trên mặt hiện ra vẻ tươi cườihiếm thấy.
"Chúng ta nhất định sẽ sống sót" Một tên tráng hán thấp lùn ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói.
Trong đôi mắt của Ngả Kỳ cũng tràn ngập hy vọng.
"Nếu có thể không chiến là tình huống tốt nhất" Lâm Lôi thầm nghĩ tronglòng, nhưng hắn cũng không dám phóng túng, vẫn cảnh giác chú ý đámCường đạo xung quanh. Lúc này bên phía Lâm Lôi còn sống 14 người, đềuđang đợi câu trả lời của tên
Nhị thủ lĩnh Đái Mạn.
Mà bên phía Cường đạo cũng cời câu trả lời của Đái Mạn.
"Nhị thủ lĩnh, giết hay không?" một tên Thượng vị thần sau lưng nhỏ giọng hỏi.
Đám cường đạo có chút không cam lòng, đối phương chỉ có mấy người nhưvậy, bọn họ có mấy ngàn người, còn có hơn 30 vị Thượng vị thần và Nhịthủ lĩnh cường đại. đối phương giết chết gần 300 Trung vị thần, chẳnglẽ cứ như vậy để đối phương đi hay sao? Đám Cường đạo không cam lòngchấp nhận như vậy.
Đái Mạn híp mắt nhìn chằm chằm vào Bối Tỳ đang ở xa xa, rồi liếc mắt nhìn Áo Lợi Duy Á một cá: "Linh hồn biến dị"
Trong lòng Đái Mạn đang tự hỏi, rồi thoáng nhìn qua Bối Tỳ: "Tên Cườngđạo Thượng vị thần này tu luyện Hắc ám pháp tắc, am hiểu tốc độ và ẩntàng khí tức" Đái Mạn cũng rất kinh ngạc, bởi vì hắn ngay từ đầu khôngphát hiện ra Bối Tỳ ẩn tàng thực lực.
"Huyền ảo mà hắn lĩnh ngộ hẳn là ở phương diện ẩn tàng và tốc độ, cònvề mặt công kích có lẽ còn thấp" Đái Mạn thầm nghĩ trong lòng.
Nếu thực lực của đối phương thực sự mạnh, căn bản không cần thương thảo với hắn.
Mấy ngàn người vây quanh hơn mười người, tất cả đều vô cùng yên tĩnh.Mọi người đều đang chờ quyết định của Đái Mạn, nhưng đột nhiên...
"Giết" Đái Mạn đột nhiên hét lớn.
Vẻ mặt của mấy tên Trung vị thần Ác ma như Ngả Kỳ, Thái Mỗ nhất thời ngưng trệ, ngay cả vẻ mặt của Bối Tỳ cũng biến đổi.
"Động thủ?" Lâm Lôi nhíu mày.
Ánh mắt của Đái Mạn có đỏ rực lên, quát lớn: "Tất cả các huynh đệ, cùng xông lên, giết, giết chết bọn họ"
"Giết" Ra tay đầu tiên là một đám Thượng vị thần ở phía sau Đái Mạn,dùng tốc độ nhanh nhất vọt tời. Trong nháy mắt, sóng biển rít gào, đámNguyên tố cự thú chui ra, hoặc dẫm trên đầu Nguyên tố mãng xà, hoặc làẩn trong hơi nước.
Hơn 30 Thượng vị thần liên thủ tấn công, ngay chỉ khí thể đã khiến cho Lâm Lôi cảm thấy không thể thở được.
Cùng một lúc, hơn 30 vị Thượng vị thần đồng thời huy động binh khítrong tay, phát ra Linh hồn công kích của mình, chỉ thấy các loại quangảnh trong suốt lao về phía đám người Lâm Lôi.
"Không ổn" Sắc mặt Lâm Lôi đại biến.
Hơn 30 tên Thượng vị thần này chỉ cách bọn Lâm Lôi 100 mét, tốc độ Linhhồn công kích hơn xa tốc độ di chuyển của người, mọi người chỉ có thểmiễn cưỡng di động trong một khoảng cách nhỏ nhất mà thôi. Mà mục tiêucủa Linh hồn công kích mà hơn 30 vị Thượng vị thần này nhằm vào chínhlà ba người
Bối Tỳ, Ba Phi và Địch Lỵ Á.
"Phốc!"
"Phốc!"
"Phốc!"
"Cẩn thận" Đúng vào lúc nguy hiểm nhất, Lâm Lôi đang ở bên cạnh Địch LỵÁ liền kéo mạnh Địch Lỵ Á, đồng thời bản thân cũng tận lực di chuyển.
"Phốc!"
"Phốc!"......
Dù cho dùng hết toàn lực để né tránh nhưng vẫn có sáu đạo Linh hồn công kích đánh vào thân thể Lâm Lôi.
Hơn 30 vị Thượng vị thần công kích ba người, có hơn mười đạo Linh hồncông kích chia ra đối phó Địch Lỵ Á và Ba Phi, còn hơn mười đạo côngkích Bối Tỳ. Lâm Lôi tận lực né trnahs nhưng vẫn trúng phải sáu đạoLinh hồn công kích của Thượng vị thần.
"Oanh"
Sáu đạo Linh hồn công kích trực tiếp chui vào trong đầu Lâm Lôi, mãnhliệt đánh vào Linh hồn phòng ngự Chủ thần khí, giống như lấy trứng đậpvào đá, tất cả đều bị đánh cho nát bấy. Đám Thượng vị thần này đều làThượng vị thần tương đối yếu, Linh hồn công kích rất sơ đẳng.
Lúc này Lâm Lôi mới thở dài được một hơi.
"Lâm Lôi" Địch Lỵ Á rất khẩn trương nhìn không nháy mắt vào Lâm Lôi.
"Ta không sao" Lâm Lôi cười cười.
Tu luyện hơn 600 năm ở trong Tử Tinh Sơn Mạch, đặc biệt là luyện hóa vôsố tử tinh, hấp thu Linh hồn tinh hoa khiến cho khoát khẩu của Linh hồnphòng ngự Chủ thần khí không ngừng được chữa trị. Sau hơn 600 năm chỗkhoát khẩu cũng đã hình thành một tầng mô mỏng.
Mặc dù không bằng các vị trí khác của Linh hồn phòng ngự Chủ thần khí, nhưng phòng ngự đã rất tốt rồi.
Tình huống của Lâm Lôi vẫn ổn, nhưng Ba Phi và Bối Tỳ lại không ổn chút nào.
Tên thanh niên đầu trọc Ba Phi cũng bị trúng mấy đạo Linh hồn côngkích, hắn trực tiếp từ giữa không trung rơi xuống, đồng thời một tên BaPhi mặc trường bào màu đen từ trong cơ thể bay ra ngoài, chính là Trungvị thần phân thân của Ba Phi.
"Xoát" Tốc độ của Bối Tỳ cực nhanh.
Đối mặt hơn mười đạo Linh hồn công kích, dĩ nhiên cũng tránh được hơnphân nửa, chỉ bị trúng có hai đạo Linh hồn công kích, nhưng vẻ mặt củaBối Tỳ cũng trở lên trắng bệnh, hắn cũng không có Linh hồn phòng ngựthần khí.
Dù sao, chính là cường đại như Thất tinh ác ma, linh hồn cũng khôngmạnh hơn Thượng vị thần bình thường là bao nhiêu, phòng ngự có lợi hạiđến mấy mà chịu vài đạo Linh hồn công kích cũng rất đau đớn.
Tên râu rậm Bối Tỳ liếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái: "Tên Lâm Lôi này quảnhiên cũng giấu giếm, bị mấy đạo Linh hồn công kích đánh trúng mà khôngcó việc gì. Không hổ là đệ tử của Tứ thần thú gia tộc" Bối Tỳ nhìn thấyLâm Lôi biến hóa Long thân đã đoán được thân phận của Lâm Lôi.
"Ca..."
Bên cạnh truyền đến một tiếng kêu thê lương.
Lâm Lôi quay đầu lại nhìn thì thấy đúng là một tên Trung vị thần Ác macùng nhóm mình, tên Vi Nhĩ Bá Ân tóc hoa râm đang thống khổ kêu lên,nước mắt không ngừng chảy xuống.
Thì ra, mấy đạo Linh hồn công kích đánh về phía Bối Tỳ, trong đó phầnlớn bị Bối Tỳ né tránh, có một đạo Linh hồn công kích trong số đố khôngmay lạc hướng đánh phải trên người ca ca của Vi Nhĩ Bá Ân, Linh hồncông kích của Thượng vị thần, ca ca của Vi Nhĩ Bá Ân sao có thể ngăncản được chứ.
Hơn nữa, ca ca của Vi Nhĩ Bá Ân chỉ là luyện hóa Thần cách mà thành thần, chết ngay tại chỗ.
"Tên Vi Nhĩ Bá Ân này và ca ca của hắn có tình cảm rất sâu đậm đây" LâmLôi thấy Vi Nhĩ Bá Ân thương tâm như thế, nghĩ thầm trong lòng, nhưngcũng không đi an ủi Vi Nhĩ Bá Ân, Lâm Lôi lập tức đặt sự chú ý lên đámThượng vị thần cường đạo.
"Ha ha, không nghĩ rằng cũng có thực lực đó chứ" Đám Thượng vị thần này mở miệng cười to.
"Các huynh đệ, làm lại một lần nữa"
Hơn 30 tên Thượng vị thần này thích nhất chính là liên thủ công kích.
"Lâm Lôi, nếu ngươi còn không ra tay. Ta có thể buông tay không quantâm đến người khác" Một thanh âm vang lên trong đầu Lâm Lôi, trong nháymắt Lâm Lôi biết giọng nói đó đúng là do tên Bối Tỳ truyền âm với mình:"Lâm Lôi, không ngờ rằng ngươi cũng là Thượng vị thần, cố ý ẩn tàngthực lực đến ngay cả ta cũng không nhìn ra"
Lâm Lôi ngẩn ra.
Mình là Thượng vị thần sao mình không biết nhỉ?
"Đường đường là hạch tâm đệ tử của Tứ thần thú gia tộc, ngươi vừa biếnthân ta đã nhìn ra rồi. Ngươi còn ẩn tàng thực lực nữa sao? Bối Tỳ tacái khác không được nhưng bản lãnh chạy trốn lại rất cao, 36 tên Thượngvị thần này đặc biệt còn có tên thủ lĩnh kia ta không có khả năng đốiphó, nếu ngươi còn không ra tay, ta sẽ bỏ đi, ta không phải kẻ hy sinhvì người khác" Bối Tỳ dùng thần thức truyền âm nói.
Bối Tỳ rất quý trọng tính mạng của mình.
"Ha ha, giết bọn chúng" Đái Mạn ở xa xa thấy tràng cảnh lúc này mừng rỡ quát lên.
"Biết, Nhị thủ lĩnh"
Hơn 30 tên Thượng vị thần vô cùng tin tưởng, lại một lần nữa huy động binh khí trong tay.
"Lâm Lôi" Bối Tỳ lại một lần nữa thần thức truyền âm tới Lâm Lôi.
"Chuẩn bị tận tình giết chóc đi" Lâm Lôi thần thức truyền âm cho bìnhthường, đồng thời Thất thải kiếm hình Linh hồn trong Linh hồn đại dươngcủa Lâm Lôi lấy viên Hắc thạch làm trung tâm, đại lượng Linh hồn lựcbắt đầu ba động, đồng thời bắt đầu tụ tập Đại địa nguyên tố trong thiênđịa.
Lâm Lôi lạnh lùng nhìn hơn 30 tên Thượng vị thần đang giơ binh khí lên.
Từng đạo Đại địa thần lực cường đại mà quỷ dị như sóng biển gây ra chấnđộng trong phạm vi 200 mét, quỹ tích của chúng giống hệt như quỹ tíchcủa 108 đạo Linh hồn lực trong Hắc thạch.
Hơn 30 tên Thượng vị thần ở trong phạm vi 200 mét đột nhiên cảm giác cảngười chịu dẫn lực cường đại đến cực hạn. Dẫn lực cường đại như vậykhiến cho bọn hắn nhất thời không thể nào duy trì được trạng thái huyềnphù nữa, mà rơi dần xuống từ giữa không trung.
"A" 36 tên Thượng vị thần kinh hãi hét lên.
"Hô" "Hô"
Giờ phút này vô số Đại địa nguyên tố đã hoàn toàn ngưng tụ thành cáilao ngục kín mít đen nhanh, tất cả mọi người ở trong phương viên 200mét đều ở giữa Hắc Thạch lao ngục, cả 36 tên Thượng vị thần cũng lâmvào trong đó.
Hắc Thạch lao ngục! Mấy ngàn Thượng vị thần đang vây xem ở bên ngoài nhất thời trợn mắt há mồm, toàn bộ đều bị sốc.
Mà bên trong Hắc Thạch lao ngục.
"Cái này, đây là đâu?" 36 tên Thượng vị thần đều giật mình đưa mắt nhìnxung quanh, xung quanh tất cả đều là vách tường màu đen, một cái hànhlang, một đống phòng, bọn họ đã bị chia cách vào các nơi khác nhau,đồng thời cũng phải chịu dẫn lực kinh người.
Dẫn lực quá mạnh mẽ, khoa trương.
Đám Thượng vị thần ngay cả phi hành cũng không thể nào làm được.
"Phốc xích" Bóng đen xẹt qua, một tên Thượng vị thần ầm ầm ngã xuống đất.
"Ha ha, thống khoái" Bối Tỳ vô cùng hưng phấn, mọi người bên phía LâmLôi trên người đều có Đại địa Thần lực chuyển động quanh thân, bọn họkhông bị hạn chế của Dẫn lực một chút nào, tốc độ vẫn như bình thường.
Tốc độ của 36 tên Thượng vị thần bị giảm xuống đến mức thấp nhất, màbọn Bối Tỳ lại không bị ảnh hưởng một chút nào, hơn nữa 36 người còn bịchia tách.
Quả thực là đồ sát.
"Cái địa phương quỷ quái, phá vỡ" Một tên Thượng vị thần phẫn nộ đánhmạnh một quyền ở trên bức tường màu đen, bức tường màu đen giống nhưdòng nước vặn vẹo một ít nhưng không bị tổn hao gì. Đây là Hắc Thạchlao ngục ẩn chưa ba loại huyền ảo, nói về lực phòng ngự thì có thể sosánh với Mạch động khải giáp của Lâm Lôi.
"Mẹ kiếp, đi ra ngoài thế nào đây?" Đám Thượng vị thần vô cùng lo lắng.
Đột ngột.
"Hì" Một giọng nói vang lên.
Tên Thượng vị thần quay đầu nhìn lại chỉ thấy một bóng người quỷ dịxuất hiện từ trong bức tường, hắn chỉ chú ý đến đôi mắt vàng vọt lạnhnhư băng liền cảm thấy đầu óc mê muội, không còn biết cái gì nữa cả.
"Giết người như thế này thật là dễ dàng" Lâm Lôi cười nhạt.
Hắc Thạch lao ngục không chỉ giam người, mà còn có Dẫn lực cường đạiđồng thời trong viên Hắc thạch cũng có ảnh hưởng đến Linh hồn, cũng cóhiệu quả giống như Tiếng gió quỷ dị ở trong Tử Tinh Sơn Mạch. Lâm Lôilúc ra tay đồng thời lập tức dùng Linh hồn lực dựa vào Hắc thạch để thitriển Linh hồn ảnh hưởng.
Đối phương cảm thấy mê muội, bị lâm vào trạng thái vô ý thức, nên Lâm Lôi rất dễ dàng một chiêu giết chết đối phương.
"Ân" tên Thượng vị thần trở nên kinh hãi, ngay lập tức thi triển Linh hồn công kích.
Một đạo hắc quang hiện lên, đầu của một tên Thượng vị thần bị vỡ nát, một viên Thần cách bay ra ngoài.
"Ha ha, tốc độ chậm quá" Bối Bối cười to.
Ở tình huống bị Dẫn lực nên tốc độ của bản thân sẽ bị hạn chế, ngay cảnăng lực né tránh cũng không có, chỉ có thể thi triển Linh hồn côngkích một lần, nhưng gặp phải Bối Bối thì cũng chỉ có chết mà thôi.
Đương nhiên, nếu gặp phải Lâm Lôi hắn càng thảm hại hơn, ngay cả cơ hộithi triển Linh hồn công kích cũng không có: "Đánh" Hắc Thạch lao ngụchình thành được chốc lát, Đái Mạn lập tức quát to.
Nhất thời, mấy ngàn Trung vị thần lập tức huy động binh khí trong tay.Nhất thời vô số đạo Vật chất công kích: Thổ hoàng, màu xanh nhạt, màuxanh biếc, màu hoàng kim, các loại vật chất công kích nhằm về phía HắcThạch lao ngục.
Nhưng...
"Hô" Hắc Thạch lao ngục đột nhiên quỷ dị chìm xuống, từ trên mặt biển đột ngột chìm vào dưới đáy nước.
"Bồng!"
"Bồng!"
"Bồng!"
Trong mấy ngàn đạo công kích, chỉ có mấy trăm đạo đnahs trúng Hắc Thạchlao ngục, mấy trăm tên Trung vị thần hợp sức tấn công đối với Hắc Thạchlao ngục ẩn chưa ba loại huyền ảo, lực phòng ngự các nơi đều có thể sovới Mạch động khải giáp mà nói thì chỉ khiến cho vách tường của HắcThạch lao ngục chấn động một chút, ngay lập tức trở lại bình thường.
Không tổn hao gì.
Hắc Thạch lao ngục của Lâm Lôi có lực phòng ngự tương đương với Sa mạc cổ bảo.
"Ân" Đái Mạn chấn động.
Đột nhiên, cả Hắc Thạch lao ngục đột nhiên biến mất, lộ ra mười haingười, đúng là đám người Lâm Lôi, nói ra thì chậm, nhưng thật ra HắcThạch lao ngục chỉ hinh thành khoảng mười giây thì đã biến mất.
Chỉ có một điều khác với lúc trước chính là tất cả 36 Thượng vị thần đều đã chết hết.
"Không, không có khả năng" Sắc mặt Đái Mạn biến đổi.
Ba mươi sáu Thượng vị thần, trong nháy mắt đã chết hết, điều này sao có thể?
"Có một cường giả tu luyện Đại địa pháp tắc" Đái Mạn hiểu, Hắc Thạchlao ngục vừa rồi ẩn chứa khí tức đại địa cường đại, chỉ trong nháy mắttất cả 36 tên Thượng vị thần đều chết hết: "cường giả này sợ rằng khôngphải tên râu rậm kia, trong đám người này còn có một cường giả ẩn tàng"
Đái Mạn cảm thấy kinh hãi.
Hắn không biết, có chuyện gì xảy ra trong đội ngũ nho nhỏ này, vốn cóhai Thượng vị thần đã là lợi hại rồi, sau đó lại có thêm tên Bối Tỳ,bây giờ lại còn toát ra một nhân vật còn đáng sợ hơn.
"Ha ha..." Tên Bối Tỳ cười to: "Thượng vị thần bây giờ chỉ còn có mình ngươi, hắc hắc, ta đến đây..."
Đái Mạn còn dám ngạnh kháng sao?
Thực lực của Bối Tỳ, Đái Mạn cũng không nắm chắc mười phần, càng huốngchi còn có một người đang ẩn tàng tu luyện Đại địa pháp tắc còn cườngđại hơn cả Bối Tỳ.
Chạy.
Không nói một câu, Đái Mạn lập tức quay người bỏ chạy, hắn còn thầmmắng: "Đội ngũ này chỉ có hơn hai mươi người, sao lại ẩn tàng nhiềucường giả đến như vậy"
"Hắc thạch cổ bảo kia khiến cho 36 tên Thượng vị thần chết nhanh nhưvậy, tuyệt đối là một người Lục tinh Ác ma, thậm chí là Thất tinh ácma" Đái Mạn dám xác định: "Mặc kệ nó, nghĩ làm gì nhiều, cuối cùng lầnnày cũng phát hiện một tên Linh hồn biến dị, cũng tính là ta lập đượcmột công lao"
Trong lòng thầm nghĩ, nhưng Đái Mạn đang bỏ chạy rất nhanh.
"Nhị thủ lĩnh đã bỏ chạy"
"Chạy mau"
Mấy ngàn Trung vị thần cũng sợ hãi mà lập tức chạy trốn, bọn họ vừa rồiliên thủ tấn công mà chỉ khiến cho Hắc Thạch lao ngục rung chuyển màthôi, mà Hắc Thạch lao ngục thể tích lớn như vậy mà chỉ trúng mấy trămđạo công kích, nếu là Thượng vị thần cường giả thì sợ rằng nhiều nhấtchỉ bị đánh trúng mấy đạo mà thôi.
Chỉ trong chốc lát, bóng người đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại có 12 người may mắn sống sót.
"Vừa rồi ai là cường giả thi triển ra Hắc thạch cổ bảo vậy?" Ngả Kỳ maymắn sống sót lập tức nhìn mọi người xung quanh, chỉ là mấy tên Trung vịthần Ác ma may mắn sống sót đều mờ mịt, mà đám người Bối Bối, Áo LợiDuy Á cũng cố ý ra vẻ nghi hoặc nhìn về phía những người khác.
"Hài, là ai?" Vẻ mặt Bối Bối rất mờ mịt: "Trong chúng ta cũng có cườnggiả lợi hại như vậy, ta vô cùng bội phục, nói cho ta biết là ai?" BốiBối còn không ngừng nhìn về phía những người khác.
Quyển 16 : Tinh thần vụ hải.
Chương 9: Tâm linh cảm ngộ.
Sóng biển dâng trào, xung quanh không còn ai khác nữa cả.
Mười hai người may mắn còn sống, vẻ mặt rất khác nhau.
Thấy Bối Bối tìm kiếm cường giả ẩn giấu, tên râu rậm Bối Tỳ thầm mắng trong lòng: "Biết rõ là ai còn cố ý làm như vậy.
Hắn liền ha ha cười nói: "Bối Bối, nếu vị cường giả đó không chủ động hiện thân. Ngươi làm sao có thể biết được chứ? Đúng không"
"Ừ, đúng" Bối Bối gật đầu.
Vẻ mặt của tên thanh niên trọc đầu Ba Phi rất ảm đạm, Thượng vị thầnphân thân của hắn đã chết, chỉ còn có Trung vị thần phân thân này màthôi. Hắn lạnh nhạt nói: "Không cần tìm, nói không chừng vị cao thú đócăn bản không ở trong số chúng ta, nếu một cao thủ ẩn tàng ở cạnh chúngta, giúp chúng ta rồi bỏ đi cũng không phải không có khả năng"
Cường giả cấp bậc Thất tinh ác ma, Tu La tránh được sự chú ý của đámCường đạo lén lút đến hỗ trợ, đích thật là có khả năng làm được, nhưngở tình huống bình thường thì cường giả cấp bậc Tu La lại làm chuyện đóư.
Trừ phi trong đó có người mà hắn quan tâm.
"Rất có thể là như vậy" Ngả Kỳ rất vui vẻ: "mọi người cũng không nênlãng phí thời gian ở đây, chúng ta xuất phát thôi" Ngả Kỳ thấy thế nàocũng được, vị cường giả kia mặc kệ là ở trong đội ngũ của mình haykhông, nếu hắn không muốn hiện thân thì hắn sẽ không tiếp tục tìm kiếmkhiến cho đối phương cảm thấy mất hứng.
Trong lòng Ngả Kỳ vô cùng vui vẻ.
Trong đội ngũ của mình có cường giả như vậy, vậy đường đi có gì phải sợ?
"Ồ" Ngả Kỳ đột nhiên cười khổ.
"Làm sao thế?" Những người khác đều nhìn về phía hắn.
Ngả Kỳ cười khổ nói: "Một cái Kim chúc sinh mệnh cuối cùng của ta đã bịphá hủy rồi, mà hành trình của chúng ta chưa được một thành, làm thếnào bây giờ?" Ngả Kỳ nhìn ngó xung quanh: "Ai có Kim chúc sinh mệnh xinmời lấy ra sử dụng, ta có thể mua, hoặc là Thần tinh tiêu hao dọc đườngta sẽ gánh chịu"
Mọi người nhìn nhau.
Kim chúc sinh mệnh cũng tính là một vật dụng đắt tiền, Trung vị thần Ác ma bình thường không thể nào có được.
"Ngay cả Kim chúc sinh mệnh cũng chuẩn bị có mấy cái" Tên râu rậm BốiTỳ cười cười một tiếng. Lập tức vung tay lên, nhất thời một cái Kimchúc sinh mệnh phiêu phù ở trên mặt biển, đồng thời cũng biến hóa thànhhình thuyền: "Ngả Kỳ, Kim chúc sinh mệnh này không có lưu trữ Thầntinh, ngươi tự mình cho vào đi"
"Hừ, cao thủ gì chứ, ngay cả cái này cũng tính toán" Bối Bối nói thầm.
Tên râu rậm Bối Tỳ lập tức chuyển đầu nhìn, không khỏi trừng mắt nhìnLâm Lôi một cái, nhưng cũng nở nụ cười: "Hì, Lâm Lôi ngươi là cao thủcủa Tứ thần thú gia tộc, ngươi là Lục tinh Ác ma hay là Thất tinh ácma? Sao phải ẩn tàng thân phận chứ?"
Lục tinh Ác ma, Thất tinh ác ma?
"Ta là nhất tinh Ác ma" Lâm Lôi dùng thần thức truyền âm trả lời.
"Nhất tinh Ác ma?" Con mắt Bối Tỳ chuyển một vòng, lập tức quay đầu bayvề phía Kim chúc sinh mệnh. "Hài, mọi người nhanh vào trong đi, chuẩnbị xuất phát.
Lâm Lôi lại biến đổi lại trạng thái Người bình thường.
"Ta nói thật mà hắn lại không tin" Lâm Lôi lắc đầu cười thầm nói, khôngnhịn được cảm thán: "Uy lực của Hắc Thạch lao ngục quả nhiên cường đại,huyền ảo dung hợp là phương diện. Còn về phương diện kỹ xảo ứng dụngsao lại có sự lợi hại đến vậy chứ?"
Lâm Lôi không rõ.
Chỉ có ứng dụng đặc thù là có thể khiến cho Dẫn lực cực hạn tăng lêngấp mấy trăm lần, sợ rằng dung hợp thêm một loại huyền ảo cũng khôngkhoa trương đến như vậy.
"Hơn nữa, nếu suy diễn hàng triệu vạn năm sợ rằng cũng không thành" LâmLôi rất rõ ràng tính phức tạp của nó, dù sao có ai biết cách lợi dụngsự bố trí của 108 đạo Thần lực? Hơn nữa lại có vô số phương pháp bố trí108 đạo Thần lực, ở tình huống bình thường thì chấn phúc rất yếu.
Không ai biết, ở vị trí đặc thù sẽ sinh ra hiệu quả như thế nào?
Chiêu này của Lâm Lôi cũng là do lúc trước nhìn thấy Tử sắc ấu thú màlĩnh ngộ ra, mà Tử sắc ấu thú thân là "Thần Thú", chiêu này hẳn làtuyệt chiêu thiên phú của hắn. khi thi triển thì uy lực sẽ càng khoatrương hơn so với Lâm Lôi.
"Hoa hoa"
Kim chúc sinh mệnh vượt sóng lao về phía trước.
Mọi người trong Kim chúc sinh mệnh tùy ý uống rượu, nói cười. Thithoảng ngẫu nhiên còn có người cố ý nhìn những người còn lại, tự hỏi aitrong số đó là vị cường giả tuyệt thế.
"Ai là vị cường giả đó?" Tên tráng hán lục phát Thái Mỗ rất tò mò, đồngthời ánh mắt đang cháy bỏng nhìn về mỗi một người may mắn sống sót xungquanh. Khi hắn nhìn thấy tên Vi Nhĩ Bá Ân thì lắc lắc đầu. Nếu Vi NhĩBá Ân là vị cường giả đó thì sợ rằng sẽ không khiến cho ca ca của hắnphải chết.
Hắn lại nhìn tất cả mọi người một lượt.
"Không giống, mấy người này ta đều biết" Thái Mỗ nhìn về phía tên râurậm Bối Tỳ, Bối Tỳ trừng mắt nhìn một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Thái Mỗ lập tức cười cười xin lỗi.
Tuy nhiên, Thái Mỗi hiểu rằng Bối Tỳ tu luyện Hắc ám pháp tắc, không phải vị cường giả đó.
"Chẳng lẽ là bọn hắn?" Thái Mỗ liếc mắt nhìn vào bốn người Lâm Lôi,nhìn thật kỹ thì thấy Lâm Lôi có thể là kẻ đó: "Cũng không phải, tathấy hắn sử dụng thanh trường kiếm màu tím, hình như là Phong nguyên tốpháp tắc, cũng không phải"
Thần cấp cường giả cho dù tu luyện nhiều hơn một loại nguyên tố pháptắc, nhưng khi chiến đấu thì bình thường sẽ sử dụng loại huyền ảo cựcmạnh, bọn họ nhìn thấy Lâm Lôi thi triển Phong nguyên tố pháp tắc huyềnảo, thì cho rằng Lâm Lôi là cường giả Phong hệ thần cấp, nên không nghĩđến hắn.
"Lâm Lôi"
Một giọng nói vang lên trong đầu, bản thân Lâm Lôi đang ngồi ở trên đạisảnh, nhìn qua tấm kim loại trong suốt ngắm đại hải bên ngoài. Ngheđược giọng nói đó, Lâm Lôi dùng thần thức truyền âm trả lời: "Bối Tỳ,mấy ngày nay sao ngươi toàn tìm ta thế?"
"Thiết, từ sau hôm đó ta bại lộ thực lực khiến cho mấy tên tiểu tử nàykhi nói chuyện với ta đều rất cẩn thận. Chán quá" Tên râu rậm Bối Tỳnói.
Lâm Lôi cười cười, Bối Tỳ là loại người thích náo nhiệt.
"Hài, ngươi nhìn tiểu tử Vi Nhĩ Bá Ân kia kìa, vẻ mặt mấy ngày nay lúcnào cũng buồn bã, hình như rất chán nản. Không ngờ rằng tên đại ca thấplùn lại quan trọng đối với hắn như vậy" Bối Tỳ lại dùng thần thứctruyền âm nói.
Lâm Lôi lập tức quay đầu nhìn về phía Vi Nhĩ Bá Ân. Vi Nhĩ Bá Ân cũnglà một người trọng tình cảm, nếu mình và Ốc Đốn có một người chết đi,thì người còn lại phỏng chừng sẽ rất thương tâm.
"Ốc Đốn, lúc đầu không để cho hắn đến Địa ngục, là một quyết định đúng đắn" Lâm Lôi cảm thán trong lòng.
Mức độ nguy hiểm trong Địa Ngục cao hơn tưởng tượng của mình rất nhiều.Tuy nhiên hơn 600 năm tu luyện ở trong Tử Tinh Sơn Mạch, mình đã cónăng lực tự bảo vệ, bất kể là Vụ hải bạo động hay là Cường đạo của Đaophong hải đảo cũng không có một chút uy hiếp nào đối với mình.
Ban đêm, gió biển thét gào.
Lâm Lôi đi ra phía đầu thuyền, cho dù tốc độ của Kim chúc sinh mệnh cực nhanh, nhưng Lâm Lôi đi trên thuyền vẫn rất ổn.
"Ồ?" Lâm Lôi kinh ngạc nhìn phía mũi thuyền: "Dĩ nhiên cũng có người"Tối nay ngoại trừ mình không ngờ rằng cũng có người đã sớm ngồi ở mũithuyền, mà lại chính là tên thanh niên Vi Nhĩ Bá Ân đang ngồi dựa vàovách thuyền.
Lâm Lôi giật mình phát hiện.
Trên mặt Vi Nhĩ Bá Ân đang tràn đầy nước mắt, hắn đang lẳng lặng nhìnnước biển phía xa xa, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì nữa.
"Vi Nhĩ Bá Ân" Lâm Lôi cũng ngồi xuống.
Vi Nhĩ Bá Ân ngẩn ra, nước mắt trên mặt lập tức bốc hơi hết, trở lại bộ dáng lạnh lùng vốn có.
"Đang nghĩ đến ca ca của ngươi hả?" Lâm Lôi nhìn mặt biển u ám phía trước, trực tiếp nói ra.
Vi Nhĩ Bá Ân vừa nghe thấy thì khuôn mặt dường như co quắp lại.
"Ngươi có một ca ca, ta cũng có một đệ đệ" Lâm Lôi thở dài:
"Hắn tên là Ốc Đốn. Tuy nhiên lần này đi đến Địa Ngục ta cũng không cócho hắn đi theo ta, thế mà cũng gần 700 năm trôi qua, cũng không biếtđệ đệ của ta bây giờ như thế nào rồi"
Gần bảy trăm năm.
Lâm Lôi trở thành một truyền thuyết ở Ngọc Lan đại lục chỉ mất hơn mườinăm thời gian mà thôi. Mà ở trên Địa Ngục đã trải qua gần 700 năm, 700năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Lâm Lôi cũng không biết, thânnhân ở Ngọc Lan đại lục xa xôi giờ như thế nào rồi.
"Ta và đại ca đã đến Địa ngục vài vạn năm rồi" Vi Nhĩ Bá Ân đột nhiên mở miệng.
Lâm Lôi có chút giật mình, Vi Nhĩ Bá Ân mà cũng mở miệng nói.
Tuy nhiên Lâm Lôi vẫn chuyên chú lắng nghe. Vi Nhĩ Bá Ân thương tâm lâu như vậy, thì nói ra được sẽ tốt hơn nhiều.
"Ca ca của ta rất quan tâm đến ta, ta nhớ thời gian ở quê hương, lúcđang còn ở Vật chất vị diện" Ánh mắt của Vi Nhĩ Bá Ân trở nên mờ ảo nhớđến quá khứ đã qua: "Ca ca của ta rất trung thực và dễ tính, nhưng talại khá cao ngạo. Khi còn trẻ bởi vì tính tình cao ngạo mà không cóbằng hữu gì cả, chỉ có ca ca quan tâm đến ta mà thôi"
"Sau này khi lớn lên, ta bởi vì một việc mà phát sinh mâu thuẫn với caca" Vi Nhĩ Bá Ân khổ sở nói: "Ta giết vị hôn thê của ca ca ta"
Lâm Lôi ngẩn ra.
Nhìn vẻ mặt của Vi Nhĩ Bá Ân, Lâm Lôi có thể tưởng tượng được tìnhhuống lúc ấy chắc là rất phức tạp, nếu không với cảm tình của Vi Nhĩ BáÂn đối với ca ca của hắn thì sẽ không làm như vậy.
"Cũng từ lúc đó, mà ca ca ta không muốn gặp ta nữa, ta thì càng thêmcao ngạo. Bởi vì một số chuyện tương đối phức tạp, ta phẫn nộ nên giếttới Hoàng cung của Đế quốc, giết chết tên Đại hoàng tử ghê tởm, thậmchí giết chết cả Hoàng đế, máu chảy thành sông trong đêm tối..."
"Nhưng mà lực lượng trong Hoàng cung rất mạnh, có tám tên Thánh Vực. Tagiết chết năm tên, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, mắt nhìn thấycái chết đã cận kề"
"Ta vốn đã buông tha, dù sao ta cũng đã giết chết tên Đại Hoàng tử vàtên Hoàng đế chó má, dù có chết ta cũng cam tâm. Tuy nhiên, khi đó caca của ta lại xuất hiện. Hắn cứu ta, hắn làm như vậy thì hoàn toàn đãđối lập với Đế quốc" Vi Nhĩ Bá Ân nhớ lại năm tháng đó.
Vi Nhĩ Bá Ân lắc đầu nói: "Thực ra, lúc đầu ngộ sát chị dâu, ta luôn xấu hổ với ca ca"
"Giết hoàng đế, phiền toái rất lớn, Hội trưởng Ma pháp hội của Đế quốcmặc dù không nghe đến chuyện thế sự, nhưng mà chuyện này hắn mà biếtdám chắc sẽ xuất thủ"
Vi Nhĩ Bá Ân thở dài nói: "Lúc ấy chúng ta lập tức chạy trốn, sau đó lập tức tìm đến Vị diện giám thủ giả, đi đến Địa ngục"
"Thánh Vực, các ngươi đã đến đây?" Lâm Lôi lấy làm kinh hãi.
Vi Nhĩ Bá Ân gật gật đầu: "Sau khi đến được đây, mới biết được tìnhhuống rất gian hiểm. Thánh vực ở trên Địa ngục quả thực là một cơn ácmộng..."Vi Nhĩ Bá Ân nói xong liền im lặng, nước mắt tự động chảy ra.
"Không nói nữa" Vi Nhĩ Bá Ân lắc lắc đầu nói: "Đi đến Địa ngục, thấyqua nguy hiểm của Địa ngục, ta và ca ca liền hiểu được, cái chết lúcnào cũng có thể xảy ra, ta vẫn hy vọng, nếu có chết thì để cho ta chếttrước. Ta không muốn ca ca ta chết, cả đời ta chỉ có một thân nhân,bằng hữu"
Lâm Lôi liếc nhìn Vi Nhĩ Bá Ân một cái, chỉ biết thở dài trong lòng.
Tuy nhiên, trong lòng Lâm Lôi cũng không thương cảm nhiều lắm. TrongĐịa ngục đã trải qua rất nhiều, chuyện như vậy cũng thường thấy, khitham gia Ác ma khảo hạch thì 1000 người chỉ còn lại có hơn mười người.Có thể đi đến Địa ngục, có ai là Người bình thường đâu?
Lâm Lôi lẳng lặng ngồi ở mũi thuyền.
Không biết lúc nào, Vi Nhĩ Bá Ân trở vào trong thuyền, nhưng Lâm Lôi vẫn nhìn hải dương.
Tối nay, mặt trăng chỉ có một vệt sáng nhỏ mà thôi, cả Tinh Thần vụ hảirất u ám, sóng biển cuộn trào giống như một con quái thú khổng lồ.
"Địa ngục cũng giống như Tinh Thần vụ hải này vậy, vô cùng rộng lớn,cắn nuốt tính mạng của từng người một, chỉ có cường giả thật sự mới cóthể đạt đến đỉnh ở trong Địa ngục, cường giả chết, cường giả càng mạnhhơn mới có thể sống" Lâm Lôi nhìn mặt biển u ám trước mặt, không biếtvì sao cảm thấy run sợ.
Mặt biển u ám, vô biên vô tận.
Bóng tối khôn cùng vô tận, giống như đang cắn nuốt chính mình.
Lâm Lôi lẳng lặng ngồi ở mũi thuyền, cứ như vậy yên lặng nhìn hải dươngvô tận, đôi mắt không có một tia sáng nào cả, có lẽ là thời gian trôiqua thật lâu, nhưng cũng có thể là chỉ trong chốc lát mà thôi.
Mắt Lâm Lôi sáng rực lên.
Trong đầu Lâm Lôi dĩ nhiên cũng hiện lên một đạo Thần lực giả tưởng.Bắt đầu mô phỏng, từng đạo Thần lực hình thành Hắc Thạch lao ngục. Đạiđịa mạch động, Trọng lực không gian và Thổ chi nguyên tố các loại huyềnảo tất cả đều dung nhập vào trong tâm linh.
Trời sáng.
Lâm Lôi cũng đứng lên nhìn mặt trời ở chân trời qua lớp sương mù, trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười.
Chương 10: Cam Mông Đình
Trong khi đoàn người Lâm Lôi đang cưỡi Kim chúc sinh mệnh tiến tới ởtrong Tinh Thần vụ hải thì Nhị thủ lĩnh Đái Mạn của Đao phong hải đảolại một mình một người đi đến một hạp cốc vô danh ở giữa Tinh Thần vụhải.
"Hừ, nếu không phải đại ca của ta đã chết, ta cũng không biết Thốnglĩnh đại nhân ở đâu, thì công lao lớn này sao để ngươi chiếm một phầnchứ"
Đái Mạn nhìn hạp cốc trước mặt mà căm hận trong lòng.
Lập tức, Đái Mạn hóa thành một đạo ảo ảnh dễ dàng chui vào trong hạpcốc vô danh, trong hạp cốc có một ít thực vật dưới đáy biển kỳ quái, vôcùng sum xuê. Có đôi khi có một vài ma thú chui ra từ đám thực vật, tuynhiên Đái Mạn căn bản không thèm để ý.
Chỉ trong chốc lát...
Đái Mạn đã đi vào cửa một hang động ở sâu trong Hạp cốc, bên ngoài hang động có hai tên hộ vệ đứng.
"Dừng lại" Một tên hộ vệ trong đó lập tức quát lên.
Đái Mạn lập tức cười nói: "Ồ, ngay cả ta cũng không nhận ra sao?" ĐáiMạn vừa nói vừa đi đến gần một chút, hai tên hộ vệ lúc này mới nở nụcười, một người trong số đó vừa cười vừa nói: "Ồ hóa ra là Đái Mạn Đạinhân Nhị thủ lĩnh của Đao phong hải đảo" Mặc dù nói như thế, nhưng hiểnnhiên bọn họ không để Đái Mạn vào trong mắt.
Thực lực của bọn họ không mạnh, nhưng chủ nhân của bọn hắn lại rất cao.
"Các ngươi bẩm bảo với chủ nhân của các ngươi, ta có chuyện đại sự muốn gặp hắn" Đái Mạn trịnh trọng nói.
Hai người lập tức nhìn nhau.
"Có vẻ đúng là có chuyện đại sự, ngươi đi vào bẩm báo một chút đi?"
Một tên hộ vệ trong số đó liền nói: "Ngươi ở đây chờ đó, ta đi bẩm báochủ nhân của ta" Nói xong liền tiến vào bên trong hang động, sau mộtlát thì tên Hộ vệ đó liền đi ra: "Đái Mạn Đại nhân, chủ nhân của ta chomời, xin đi theo ta"
Trong lòng Đái Mạn hừ lạnh một tiếng: "Không phải là dựa vào thực lực mạnh sao"
Bên trong hang động vô cùng lớn, hơn nữa bố trí cũng rất hào nhoáng,chỉ đi một lát Đái Mạn đã đi tới đại điện, xung quanh đại điện đều điêukhắc các loại đồ án, dường như kể lại một câu chuyện xa xưa. Trong lòngĐái Mạn rất rõ ràng: "Hừ, cũng là một ít chuyện khoác lác của tên CamMông Đình? Chỉ là đi vào Luyện ngục chứ gì cần gì phải khoa trương"
Trong lòng tuy chửi thầm nhưng thực ra Đái Mạn cũng có chút hâm mộ.
"Đái Mạn, đại ca A Khắc Tỳ của ngươi đâu?" Một giọng nói lạnh nhạt truyền lại từ phía trước.
Trên bảo tọa ở trong đại điện có một vị Lục phát nam nhântrên trán mọcđầy vẩy cá đang ngồi trên đó, hắn mặc một bộ trường bào màu xanh mạvàng, hai mắt của hắn có màu xanh, môi màu tím, cả người toát ra mộtcảm giác vô cùng quỷ dị.
"Đại ca đã chết" Đái Mạn khổ sở nói.
"A Khắc Tỳ đã chết?" tên Lục phát nam nhân kinh hãi đứng bật lên, lậptức nói: "Làm sao có thể, đại ca ngươi dù sao cũng là Lục tinh Ác ma,tu luyện Thủy nguyên tố pháp tắc, có lực phòng ngự mạnh nhất trong đámngười chúng ta, ai có thể phá được phòng ngự của hắn?"
"Là một tên nam nhân tóc den tên là Lạc Mâu Ba Nhĩ Nặc Sâm" nhắc đến Lạc Mâu, Đái Mạn vẫn còn cảm thấy kinh hãi.
Ngày đó, thân thể của tên Lạc Mâu hóa thành vô số tia chớp trên bầutrời, giống như Vụ hải bạo động, chỉ đánh xuống một đao đã giết chếtđại ca của hắn.
"Lạc Mâu Ba Nhĩ Nặc Sâm?" Vị Lục phát nam nhân đang ngồi trên bảo tọanhíu mày: "Ta sao lại chưa nghe nói qua về người này chứ? Hắn tu luyệncái gì đó"
"Tu luyện Lôi điện pháp tắc" Đái Mạn nói ra tất cả: "Người này lúc ởĐao phong hải đảo, cả người biến thành vô số Lôi điện, cảnh tượng giốnghệt như Vụ hải bạo động, hình thành một cái suối Lôi điện khổng lồ ởphía trên Đao phong hải đảo chúng ta, thật là đáng sợ"
"Có cao thủ như vậy"
Tên nam nhân nhíu mày: "Xem ra, muốn đi bẩm báo cho Thống lĩnh đại nhân"
Lập tức, Lục phát Nam nhân nhìn Đái Mạn nói: "Đái Mạn, ngươi lần nàyđến tìm ta, chẳng lẽ vì việc này sao?" Trong lòng tên Lục phát nam nhânsớm đã có quyết định, dù như thế nào cũng không đối địch với tên LạcMâu Ba Nhĩ Nặc Sâm. Có thể một đao giết chết A Khắc Tỳ, thì thật làđáng sợ.
"Cam Mông Đình Đại nhân" trên mặt Đái Mạn lập tức trở nên vui vẻ: "Lần này ta đến là muốn nói cho ngươi một tin tức tốt"
"Nói" Cam Mông Đình nói.
"Mặc dù ta chưa được gặp Thống lĩnh đại nhân, nhưng ta đã nghe đại cata nói qua, Thống lĩnh đại nhân vẫn thu lưu Thần thú có thiên phú cựckỳ xuất chúng hoặc là thiên tài nhân vật có Linh hồn biến dị" Đái Mạnnhếch miệng cười nói.
"Ân, có việc như vậy" Cam Mông Đình gật gật đầu.
"Bây giờ, Đao phong hải đảo của ta mặc dù bị người tấn công, nhưng khita đang trên đường chạy trốn, dĩ nhiên gặp một nhân vật thiên tài cóLinh hồn biến dị ở trong Tinh Thần vụ hải" Đái Mạn liền nói: "Tuyệt đốilà thiên tài Linh hồn biến dị, ta đã thấy hắn dung hợp Quang minh vàHắc ám thần lực"
"Cái gì?"
Cam Mông Đình lập tức chấn động.
Linh hồn biến dị vô cùng hiếm có, mà loại nhân vật thiên tài này tương lai đều trở nên rất đáng sợ.
Tỷ như, cường giả Linh hồn biến dị, nếu đạt đến cảnh giới Thượng vịthần, dung hợp hai loại Thần lực khác nhau sẽ khiến uy lực của chiêuthức tấn công gia tăng mười lần. Mà nếu sử dụng Thần lực dung hợp, sửdụng cùng một loại huyền ảo thì uy lực sẽ mạnh hơn so với Người bìnhthường mười lần.
Còn có, chỉ có thể Linh hồn biến dị cường giả mới có thể dung hợp huyền ảo của các loại nguyên tố pháp tắc khác nhau.
Tỷ như, Lý Nhĩ Mông Tư đã dung hợp Hủy diệt và Hỏa nguyên tố pháp tắc.
Hai loại pháp tắc huyền ảo khác nhau dung hợp lại, có uy lực lớn hơnnhiều so với dung hợp hai loại huyền ảo của cùng một pháp tắc.
Tỷ như, Đại địa mạch động của Lâm Lôi có thể dung hợp Thứ nguyên côngkích trong Phong nguyên tố pháp tắc thì sẽ có uy lực lớn hơn so vớiviệc dung hợp ba loại huyền ảo của một loại pháp tắc.
Nếu mà hai chủng loại thần lực dung hợp thì uy lực sẽ tăng lên thêm hơn mười lần.
Một cường giả Linh hồn biến dị, chỉ cần đem hai loại huyền ảo của cácpháp tắc khác nhau dung hợp một chút, thực lực có thể so sánh với Thấttinh ác ma.
Mà Thượng vị thần bình thường, thì bình thường phải dung hợp bốn loại huyền ảo mới có thể đạt đến cảnh giới Thất tinh ác ma.
"Người đâu" Cam Mông Đình liền nói.
Đái Mạn bất đắc dĩ nói: "ta không có thực lực mang đến.
Vẻ mặt Cam Mông Đình đột nhiên thay đổi, cười lạnh nói: "Ngay cả ngươilà Ngũ tinh Ác ma cũng không có thực lực đưa về đây, xem ra tên Linhhồn biến dị này đã đạt đến cảnh giới Thượng vị thần, phỏng chừng đãdung hợp pháp tắc huyền ảo, còn muốn ta đi chịu chết sao?"
Cam Mông Đình rõ ràng thực lực của mình là Lục tinh Ác ma.
Mặc dù am hiểu công kích, nhưng đối với Linh hồn biến dị giả, đặc biệtlà một Linh hồn biến dị có thực lực đại thành, hắn không đủ tự tin.
Linh hồn biến dị giả rất biến thái.
Hai loại Thần lực khác nhau dung hợp, khi thi triển Huyền ảo phổ thôngthì đã có uy lực tăng gấp mười lần. Nếu có khả năng dung hợp ba loạiThần lực thì uy lực sẽ tăng trăm lần, dung hợp bốn loại thì sẽ tính nhưvậy...
Tuy nhiên, tu luyện Thần lực càng nhiều, Linh hồn biến dị sẽ càng thấp,ví dụ như một người một người có thể sử dụng ba loại Thần lực, cho dùLinh hồn biến dị thì hầu như một trăm phần trăm đều chết đi trong quátrình biến dị. Cả Địa ngục từ khi hình thành đến nay, Linh hồn biến dịgiả có rất ít.
Hầu hết đều là hai chủng loại Thần lực mới có thể Linh hồn biến dịthành công, như Áo Lợi Duy Á, lần Linh hồn biến dị hắn cũng bị hôn mêmấy tháng.
Chính mình dung hợp ba loại Thần lực, vô số năm qua, cả Địa ngục chỉ có một mà thôi.
Vể phần Linh hồn biến dị dung hợp bốn loại Thần lực thì vô số năm qua, trong vô số vị diện cũng chưa có nổi một người.
Ở tình huống bình thường, nhắc đến Linh hồn biến dị giả đều là có hai loại Thần lực khác nhau.
Giống như Lâm Lôi, chính mình có ba loại Thần lực là Địa, Phong và Hỏathì cho dù Linh hồn biến dị thì hầu như trăm phần trăm sẽ chết. Dù saotrong cả Địa ngục trải qua vô số năm thì loại nhân vật thiên tài nàymới xuất hiện có một người.
"Đái Mạn, loại Linh hồn biến dị giả cường đại này, muốn khống chế không có khả năng lắm đâu" Cam Mông Đình cười lạnh nói.
"Không, tên Linh hồn biến dị đó mới đạt cảnh giới Trung vị thần" Đái Mạn liền nói.
"Trung vị thần cảnh giới?" Cam Mông Đình mừng rỡ.
Càng yếu thì càng dễ dàng khống chế.
"Ân?" Cam Mông Đình nhướng mày: "Mới có cảnh giới Trung vị thần, ngương sao lại không mang hắn đến?"
Đái Mạn liền giải thích: "Cam Mông Đình Đại nhân, tên Linh hồn biến dịđó là Trung vị thần, nhưng hắn ở trong một đội ngũ, mà đội ngũ đó cóhai cao thủ"
"Cao thủ, thực lực thế nào?" Cam Mông Đình liền nói.
"Trong đó một người tu luyện Hắc ám pháp tắc, theo ta phỏng đoán thìthực lực của hắn là Ngũ tinh Ác ma hoặc là tiếp cận Lục tinh Ác ma. Tanhìn thấy thì hắn am hiểu tốc độ, ám sát và ẩn nặc khí tức mà thôi" ĐáiMạn không quá coi trọng tên Bối Tỳ mà nói.
Cam Mông Đình cười lạnh, Lục tinh Ác ma bình thường hắn cũng không thèm để ý.
"Người còn lại?" Cam Mông Đình hỏi tiếp.
Vẻ mặt Đái Mạn có chút xấu hổ: "Nói đến người còn lại ta cũng khôngphát hiện ra, tuy nhiên hẳn là ẩn tàng ở trong bọn họ. Mà nói về thựclực ta cũng nói không rõ"
"Ân" Cam Mông Đình nhướng mày lên: "Kể tình huống lúc đấy cho ta nghe"
Đái Mạn liền bắt đầu tường thuật lại câu chuyện, nghe xong Đái Mạn nói,Cam Mông Đình gật gật đầu: "Trúng mấy trăm đạo công kích của Trung vịthần đã khiến cho Hắc thạch cổ bảo bị chấn động, xem ra lực phòng ngựcũng không quá cao. Hơn nữa bao trùm diện tích lớn như vậy thì phỏngchừng nhiều nhất là một vị Lục tinh Ác ma"
Cam Mông Đình đã suy đoán ra.
Đối phương không có quá nhiều uy hiếp.
"Hắc thạch cổ bảo đó ta một kiếm là có thể phá hủy" Cam Mông Đình cười tự tin.
Đái Mạn đề nghị: "Đại nhân, hay là đi bẩm báo Thống lĩnh đại nhân, như vậy sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối"
"Một tên Lục tinh Ác ma nho nhỏ, đã phải để Thống lĩnh đại nhân tự thânxuất mã sao?" Cam Mông Đình cười lạnh nói: "Chuyện như thế này, ta điđã đủ rồi" Cam Mông Đình rất tự tin, tu luyện Phong nguyên tố pháp tắc,mặt mạnh nhất của hắn chính là công kích và chạy trốn.
Chính là Thất tinh ác ma, hắn cũng dám chắc chạy trốn được.
Trận chiến đấu này, tính bại trước rồi mới tính thắng, mới không lo lắng phát sinh vấn đề.
"Vậy đội ngũ đó, ngươi biết ở đâu chứ?" Cam Mông Đình nhìn về phía hắn.
Đái Mạn mỉm cười: "Đại nhân an tâm, ta đã sớm an bài thỏa đáng, huốngchi, đến bây giờ mới trôi qua có nửa tháng, cho dù xảy ra vấn đề gì,thì đi tìm bọn họ cũng là chuyện dễ dàng, dù sao đây là địa bàn củachúng ta mà:
"Tốt lắm" Cam Mông Đình gật đầu hài lòng: "Yên tâm, chờ ta đem tên Linhhồn biến dị đó dâng lên cho Thống lĩnh đại nhân, công lao của ngươi tacũng sẽ bẩm báo cho Thống lĩnh đại nhân"
"Cảm ơn Đại nhân" Đái Mạn liền nói.
Nhưng trong lòng Đái Mạn vô cùng bất bình và tức giận, nếu hắn biết điđâu để gặp Thống lĩnh đại nhân, hắn sao phải đến nói cho Cam Mông Đìnhchứ? Nếu hắn có thực lực bắt được Áo Lợi Duy Á, cũng sẽ không đem cônglao đến cho tên Cam Mông Đình."
Lúc này Lâm Lôi đang ngồi ở trên mũi thuyền.
"Lão Đại, sao gần đây ngươi luôn nhìn biển vậy" Bối Bối nghi hoặc dò hỏi.
Lâm Lôi cười cười, đầu tiên là thi triển Thần chi lĩnh vực, ngăn cáchâm thanh lại, rồi mới nói: "Bối Bối, gần đây ta cảm giác Hắc Thạch laongục có chút vấn đề, ta biết đáp án ở trong đại hải, nước biển tùy ýlưu động, biến hóa vô thường, Hắc Thạch lao ngục của ta quá cứng ngắc,mặc dù có khả năng vặn vẹo hình thành, nhưng vẫn tiêu hao Thần lực,không có cách nào dễ dàng dựa vào ngoại lực bên ngoài.
Bối Bối nghe xong không khỏi trợn trừng mắt nhìn Lâm Lôi.
"Trừng mắt với ta làm gì?" Lâm Lôi cười cười nhìn Bối Bối.
"Lão Đại, ngươi không phải nói, đã dung hợp ba loại huyền ảo thành công rồi sao? Bối Bối liền nói.
Mấy ngày hôm trước Lâm Lôi sau một đêm quan sát biển đã trở nên sángsủa, rốt cuộc đem ba loại huyền ảo Thổ chi nguyên tố, Đại địa mạch độngvà Trọng lực không gian hoàn toàn dung hợp, uy lực của Hắc Thạch laongục lại tăng cao mấy lần. Hôm nay cho dù đối mặt với Lục tinh Ác ma,Lâm Lôi cũng đủ tự tin.
"Dung hợp thì sao chứ?"
Lâm Lôi cảm thán nói: "Hắc Thạch lao ngục vẫn chưa đủ hoàn mỹ, thực ranếu ta có thể lĩnh ngộ Sinh lực huyền ảo trong Đại địa pháp tắc dunghợp với ba loại, vừa vặn có thể tăng uy lực của Hắc Thạch lao ngục lên,đến lúc đó, đến lúc đó, Hắc Thạch lao ngục sanh sanh không ngừng, chínhlà Thất tinh ác ma cũng khó phá được".
"Tuy nhiên bốn loại Huyền ảo dung hợp quá khó khăn, hơn nữa Sinh lựclại là một loại huyền ảo đặc thù nhất trong Đại địa pháp tắc."
Trong đại địa có ẩn chứa sinh dưỡng chi lực.
Một ít tính đặc thù của Sinh lực huyền ảo này Lâm Lôi cũng biết, nhưng Lâm Lôi không thể nào nhập môn cảm ngộ được.
"Lão Đại, đừng tham lam quá" Bối Bối chép chép miệng nói: "Ngươi đã dung hợp ba loại huyền ảo pháp tắc rồi mà"
Lâm Lôi cười cười, kỳ thật cái đó và lòng tham không có quan hệ, nhưngLâm Lôi luôn truy cầu hoàn mỹ, tận lực tăng lên thực lực của mình.
"Ân?" Đúng lúc này, Lâm Lôi đột nhiên kinh hãi. "Bên dưới"
"Bồng" Kim chúc sinh mệnh đang bay tới cực nhanh lại một lần nữa ầm ầmvỡ vụn, tất cả mọi người trong Kim chúc sinh mệnh đều huyền phù giữakhông trung. Mọi người vô cùng nghi hoặc, đặc biệt là tên râu rậm BốiTỳ, phẫn nộ quát lên: "Mẹ kiếp, Kim chúc sinh mệnh này là của ta đó"
Lâm Lôi cũng cảnh giác nhìn ngoài khơi.
Hai nhân ảnh phá thủy chui ra, trực tiếp nhảy đến giữa không trung,trong đó có một tên lục phát nam nhân lạnh lùng, mặc bộ trường bào màuxanh, trên trán có ngư lân. Bên cạnh hắn là tên Nhị thủ lĩnh Đái Mạncủa Đao phong hải đảo mà bọn Lâm Lôi gặp lần trước.
Chương 11: Thì ra là hắn.
Nước biển dâng trào, tên lục phát nam nhân Cam MôngĐình và Nhị thủ lĩnh Đái Mạn lăng không mà đứng, lạnh lùng nhìn đámngười Lâm Lôi.
"Là tên thủ lĩnh của Đao phong hải đảo" Cố dong giả liếc mắt một cái đãnhận ra Đái Mạn. Những người khác cũng nhận ra, nhưng vì nhận ra nêntrong lòng mọi người không khỏi trầm xuống, dù sao Đái Mạn là Nhị thủlĩnh của Đao phong hải đảo thì thực lực có thể tưởng tượng ra.
Nhưng lúc này Đái Mạn lại giống như hạ nhân đi bên cạnh tên Lục phát nam nhân kia.
"Lão Đại, phiền toái" Bối Bối thần thức truyền âm nói.
"Không vội, nhìn xem rồi mới nói" Lâm Lôi bình tĩnh nhìn Cam Mông Đình,thực lực hôm nay của Lâm Lôi đủ để đối kháng với Lục tinh Ác ma bìnhthường, mà quan trọng nhất là Lâm Lôi còn có Chủ thần lực, nếu thôngqua Chủ thần lực công kích thì chính là Thất tinh ác ma cũng không đủchết.
"Ồ, Thủ lĩnh của Đao phong hải đảo. Ngươi gọi là, ta quên mất rồi, tuynhiên lần trước ngươi chạy thoát, sao lại đến nữa rồi?" Tên râu rậm BốiTỳ bất mãn trách mắng: "Sao, lần trước bỏ qua tính mạng của ngươi,ngươi không cảm ơn thì thôi, còn dẫn người lại đâu. Cũng tốt, hôm naythuận tiện giải quyết ngươi"
Hai người Cam Mông Đình và Đái Mạn không hề lên tiếng.
Hai tròng mắt của Cam Mông Đình đảo qua đám người Lâm Lôi. Hắn đang cẩnthận quan sát từng người một, xem rốt cuộc ai là vị cường giả trongtruyền thuyết. Cam Mông Đình nhìn nhìn nhưng không khỏi nhíu mày:"Ngoại trừ hai tên Thượng vị thần, dường như không có tên Thượng vịthần thứ ba"
Lần đại chiến trước, Ba Phi tổn thất Thượng vị thần phân thân, hôm nay cũng chỉ là Trung vị thần.
Trong cả đội ngũ có hai Thượng vị thần, một người là Địch Lỵ Á, một người là Bối Tỳ.
"Tình huống không ổn" Cam Mông Đình chính là cường giả đã tiến vàoLuyện ngục, tự nhiên sẽ không dám khinh thường. "Cường giả đang ẩn tàngnày dĩ nhiên đến ngay cả ta cũng không nhìn thấy, xem ra, thực lựckhông thua kém ta. Ít nhất bản lãnh ẩn tàng khí tức rất lợi hại"Tronglòng Cam Mông Đình biến đổi rất nhanh, lập tức quyết định chủ ý.
"Đái Mạn, tên Linh hồn biến dị mà ngươi nói là ai?" Cam Mông Đình dùng thần thức truyền âm hỏi Đái Mạn.
Nhiệm vụ duy nhất của Đái Mạn hôm này là chỉ ra tên Linh hồn biến dị.Đái Mạn nhìn về phía Áo Lợi Duy Á, đồng thời thần thức truyền âm nói:"Cam Mông Đình Đại nhân, chính là tên nam nhân mặc bộ quần áo màu xám,có mái tóc chỗ đen chỗ trắng đó"
Ánh mắt của Cam Mông Đình lập tức dừng lại trên người Áo Lợi Duy Á, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang.
Đám người Lâm Lôi đều cảm thấy nghi hoặc, hai tên trước mặt này phá hủyKim chúc sinh mệnh của bọn họ rồi hiện thân ra không nói một lời nào,rốt cuộc có chủ ý gì đây?
"Cái tên da xanh kia, hai người các ngươi chặn trước mặt chúng ta rốtcuộc muốn làm gì. Chúng ta không có thời gian lãng phí với các ngươiđâu" Bối Bối đội mũ rơn không hề có chút sợ hãi nào, lớn tiếng quát hỏiCam Mông Đình.
Cam Mông Đình nở nụ cười.
"Ha ha..." Cam Mông Đình phát ra một tiếng cười chói tai, tiếng cườiquỷ dị vang vọng trong phamj vi mấy trăm mét, mà ở ngoài mng có mấytrăm mét lại không có thanh âm gì, tiếng cười trực tiếp chui vào trongđầu mỗi một người bọn Lâm Lôi.
"Là Thanh âm áo nghĩa của Phong nguyên tố pháp tắc" Trong nháy mắt Lâm Lôi đã nhận định được.
Thanh Âm áo nghĩa là do dung hợp hai đại huyền ảo Thanh Ba và ThanhNhạc. Lâm Lôi đã dung hợp thành công, tên Cam Mông Đình này cũng chỉ làtập kích bất ngờ mà thôi, nhưng hiển nhiên tiếng cuồng tiếu của CamMông Đình không có uy lực quá lớn.
"Thật khó chịu" Đám người Ngả Kỳ, Thái Mỗ ôm đầu.
Mà đám người Lâm Lôi, Bối Bối, Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á tình huống đều ổn.
Cam Mông Đình liếc mắt nhìn mấy người không bị tiếng cười ảnh hưởng,lập tức cười nói: "Các vị, ta, Cam Mông Đình hôm nay đến đây chỉ muốnmang một người đi, những người khác ta không muốn thương tổn, ta hyvọng những người khác sẽ không ngăn trở ta"
Mang một người đi?
Trong lòng Lâm Lôi cảm thấy nghi hoặc: "Trong đám người chúng ta có aiđáng giá cho vị cao thủ cấp sbậc này ra mặt chứ" Có thể để cho Đái Mạnđi ở bên cạnh thì thực lực của Cam Mông Đình tuyệt đối hơn xa Đái Mạn,phỏng chừng là Lục tinh Ác ma, thậm chí có thể là Thất tinh ác ma.
"Mang một người đi, mang ai đi?" Bối Bối nói.
"Đúng, ngươi muốn mang ai đi?" Ngả Kỳ cũng hỏi, trong đám này ai cũngcảm thấy lo lắng, lo lắng đối phương muốn mang bọn hắn theo.
Cam Mông Đình mỉm cười nói: "Kẻ ta muốn mang đi là hắn" Nói xong liền dùng tay phải chỉ về phía Áo Lợi Duy Á.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Áo Lợi Duy Á.
"Ta?" Vẻ mặt Áo Lợi Duy Á trở nên biến đổi, đôi mắt sững sờ, hắn mớiđến Địa ngục có mấy trăm năm, cũng không trêu chọc cường giả nào, đốiphương sao lại muốn mang hắn đi?
"Áo Lợi Duy Á?" Bối Bối thất kinh kêu lên.
Hai người Lâm Lôi và Địch Lỵ Á nhíu nhíu mày, nhưng đám Trung vị thần Ngả Kỳ và Thái Mỗ đều thở dài ra một hơi.
"Người này muốn mang Áo Lợi Duy Á đi làm gì?" Trong đầu Lâm Lôi suynghĩ rất nhanh, Áo Lợi Duy Á đến Địa ngục nhiều năm như vậy thì hầu hếtthời gian đều ở trong Tử Tinh Sơn Mạch với mình. Căn bản không tiếp xúcqua cường giả tuyệt thế, mà điểm đặc biệt nhất của Áo Lợi Duy Á chínhlà"
Linh hồn biến dị.
"Chẳng lẽ hắn muốn mang Áo Lợi Duy Á đi có liên quan đến Linh hồn biến dị?" Lâm Lôi không khỏi suy đoán trong lòng.
"Hừ, ngươi muốn mang Áo Lợi Duy Á đi làm gì? Áo Lợi Duy Á là người củachúng ta, ngươi nói mang là mang, vậy thì tuyệt đối không có khả năng"Tên râu rậm Bối Tỳ hừ lạnh một tiếng. Lời Bối Tỳ nói khiến cho tronglòng đám người Lâm Lôi sướng khoái.
"Tên Bối Tỳ này làm người rất tốt" Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.
Tên Cam Mông Đình ha ha cười: "Ồ, thì ra vị này tên là Áo Lợi Duy Á. Tacó thể nói cho ngươi..." Cam Mông Đình đảo mắt qua đám người Lâm Lôi,ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng: "Hôm nay ta muốn mang Áo Lợi DuyÁ đi, muốn ngăn trở ta chỉ có một kết quả, chết"
Đôi mắt màu xanh, đôi môi màu tím và giọng nói lạnh như băng của CamMông Đình khiến cho người ta không kìm nén được nỗi sợ hãi trong lòng.
"Hừ, lại sử dụng Thanh âm áo nghĩa" Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng: "Người này vận dụng Phong nguyên tố pháp tắc tùy lúc tùy chỗ"
Cam Mông Đình thấy đám Trung vị thần Ngả Kỳ có vẻ sợ hãi, mặt giãn racười cười: "Đương nhiên, không cản trở ta, ta tự nhiên sẽ không giết.Bây giờ ta cho các vị một cơ hội... ngoại trừ Áo Lợi Duy Á, những ngườikhác đều có thể an toàn rời khỏi, mọi người có thể đi ngay"
"Đi?" Vài tên Trung vị thần Ác ma đều chần chờ.
"Ta đếm đến mười, đến lúc đó nếu còn có người ở đây thì chính là địchnhân của ta. Kết quả đó là" Trong tay Cam Mông Đình đột ngột xuất hiệnmột thanh trường kiếm xà hình màu xanh, nhẹ nhàng vung lên trên, bóngkiếm liền trở nên mơ hồ, đồng thời trong thiên địa vang lên tiếng thanhnhạc tuyệt vời.
"Phốc"
Không gian đột ngột xuất hiện một đạo "Liệt phùng" rất lớn, đồng thờibóng kiếm mang theo vô số phong nhận đánh sâu vào mặt biển phía trước"Bồng" mặt biển chấn động, nước biển trong phạm vi vài trăm thước xuấthiện một cái hiện một khe hở sâu vài chục mét.
Trong chốc lát, nước biển xung quanh mới chảy mạnh đến, nhất thời có tiếng nước chảy mạnh.
Vẻ mặt đám Trung vị thần Ngả Kỳ, Thái Mỗ và Vi Nhĩ Bá Ân rất khó nhìn.Vẻ mặt đám người Lâm Lôi, Bối Tỳ cũng đều trở nên nghiêm túc, Địa Ngụcvị diện vô cùng ổn định, có thể trên Địa ngục bổ ra một cái khe, cáinày đã hoàn toàn thể hiện được thực lực đáng sợ của đối phương.
"Một" Cam Mông Đình mỉm cười nói: "Hai, ba..."Cam Mông Đình dùng mộttốc độ từ từ đếm, thanh âm không lớn, nhưng giống như chiếc chùy hunghăng đánh vào trong lòng đám Trung vị thần Ác ma.
Đám Trung vị thần Ác ma nhìn nhau, đều có vẻ chần chờ.
"Mọi người không cần lãng phí tính mạng vì ta" Áo Lợi Duy Á cười khổ nói.
Nhất thời, tên cố dong giả Ngả Kỳ là người đầu tiên quay đầu xấu hổ nóivới Áo Lợi Duy Á: "Xin lỗi" Nói xong hắn liền bay ra khỏi đó, Ngả Kỳvừa mới bay khỏi thì các tên Trung vị thần Ác ma khác cũng bay khỏi.Đến khi Cam Mông Đình đếm đến "Tám"
Ba Phi, Vi Nhĩ Bá Ân cũng bay khỏi, bọn họ đều là Trung vị thần Ác ma, ở lại đây cũng không giúp được gì.
"Chín" ánh mắt Cam Mông Đình một lần nữa lại đảo qua năm người còn lại:"Các vị, nếu còn không đi, thì không còn cơ hội nữa đâu" Nhưng nămngười này lại không thèm để ý đến.
"Mười"
Cam Mông Đình đếm đến mười nhưng còn có năm người không chịu đi. Đúng là Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á và Bối Tỳ.
Bảy người còn lại như Ngả Kỳ, Thái Mỗ, Vi Nhĩ Bá Ân bay ra xa xa, bọnhọ khi cách khoảng hai ba dặm liền dừng lại nhìn xa xa. Ngả Kỳ nhỏgiọng nói: "Mọi người không cần quá lo lắng, ta phỏng chừng. cường giảthần bí lúc trước bố trí ra Hắc thạch cổ bảo hẳn chính là ba ngườitrong số Lâm Lôi, Bối Bối và Áo Lợi Duy Á, bị cường giả kia ra tay cólẽ sẽ đánh bại được tên Cam Mông Đình đó"
Trong lòng sáu người còn lại rất kiên định. Trong Địa ngục, có rất ít người lựa chọn chịu chết.
Bọn họ đã không chọn sai.
"Cũng không biết, trong bọn họ ai là vị cường giả đó" Vi Nhĩ Bá Ân cũng nhẹ giọng nói.
"Hy vọng hắn có khả năng đánh bại Cam Mông Đình" Ba Phi cũng nói.
Nhưng mà giờ phút này, ở ngoài khơi Tinh Thần vụ hải mênh mông, nămngười Lâm Lôi đang huyền phù ở trên mặt biển, giằng co với hai ngườiCam Mông Đình và Đái Mạn.
Đếm đến mười, trong lòng Cam Mông Đình rất mất hứng. Trước tiên hắn đãthi triển "Thanh âm áo nghĩa" cười lên để kiểm tra đám người Lâm Lôi.Hắn phỏng chừng, tên cường giả ẩn tàng trong đó hẳn là ở trong mấyngười trước mặt này. Nhưng ai ngờ, không có ai rời khỏi cả.
Hắn từ một đếm đến mười, chiên thức ấy không có một chút hiệu quả nàocả. Bảy tên Trung vị thần có đi hay không không có ảnh hưởng chút nàovới hắn cả.
Cam Mông Đình hắn hy vọng cường giả ẩn tàng đó ly khai.
Có thể không chiến, cố gắng hết mức để không phải chiến. Dù sao, hắncũng không có biện pháp phát hiện thân phận của đối phương. Thậm chíCam Mông Đình còn hoài nghi: "Tên cường giả ẩn tàng này, có thể nào làThất tinh ác ma không? Lúc trước ngăn cản nhân mã Đao phong hải đảo,chẳng lẽ là do hắn ẩn tàng thực lực?"
"Hừ, không cần biết ngươi là ai, giấu đầu giấu đuôi, phỏng chừng cũng không mạnh đến thế"
Cam Mông Đình cầm thanh trường kiếm xà hình màu xanh biếc trong tay,nhếch miệng cười nói: "Không ngờ rằng bốn người các ngươi thật sự cónghĩa khí, dĩ nhiên nguyện ý chịu chết vì tên Áo Lợi Duy Á này. Nếu đãnhư thế, ta cũng thành toàn cho các ngươi" Cam Mông Đình cười cười nhìnBối Tỳ: "Thực lực của ngươi không kém, giải quyết ngươi đầu tiên vậy"
Vẻ mặt Bối Tỳ trở nên biến đổi.
"Lâm Lôi, ngươi mà còn không ra tay, ta sẽ bỏ đi đó" Bối Tỳ dùng thần thức truyền âm nói: "Ta không phải đối thủ của người này"
"Cam Mông Đình"
Một giọng nói vang lên, một đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện trước ngườiBối Tỳ, toàn thân bao trùm bởi Long lân màu vàng, dưới ánh mặt trờichiến rọi nên rất là chói mắt, đôi mắt vàng lợt đang nhìn chằm chằm CamMông Đình. Hiển nhiên sẽ là Lâm Lôi sau khi biến thân.
"Cam Mông Đình, hôm nay ngươi nên đi đi, ta không muốn động thủ với ngươi" Lâm Lôi nói.
Trận chiến này, Lâm Lôi cũng không nắm chắc 100%, chỉ có thể sử dụng Chủ thần lực, nhưng Lâm Lôi có chút không bỏ được.
"Thì ra là ngươi" Cam Mông Đình cả kinh, giật mình nhìn Lâm Lôi ở trước mặt, lập tức cười ha ha:
"Không ngờ rằng, trong mấy người thế này còn có một Hạch tâm đệ tử củaTứ thần thú gia tộc, ta Cam Mông Đình, không biết ngươi là ai"
"Lâm Lôi" Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
"Ha ha, Lâm Lôi" Cam Mông Đình cười to nói: "Hôm nay ta đến đây không phải là vì ta, mà là vì Thống lĩnh Đại nhân của ta"
"Thống lĩnh" Lâm Lôi chấn động trong lòng, không khỏi nhớ đến tình cảnhkhi gặp Tử tinh ấu thú trong Tử Tinh Sơn Mạch: "Lúc ấy, Tử sắc ấu thúcũng đã nói qua. Hắn là một vị Thống lĩnh trong Luyện ngục" Luyện ngụcthỗng lình, cho đến bây giờ Lâm Lôi cũng không rõ ràng lắm là chức vụgì nữa.
Nhưng từ thực lực của Tử tinh ấu thú, Lâm Lôi vẫn có thể suy đoán ra.
"Ngươi thân là đệ tử của Tứ thần thú gia tộc, vậy sẽ không phá hỏng đạisự của Thống lĩnh Đại nhân của ta đó chứ" Cam Mông Đình cười nói, hắnrất tự tin, ngay cả Tộc trưởng của Tứ thần thú gia tộc cũng không muốnđắc tột với Thống lĩnh Đại nhân của hắn, hắn cười cười nhìn Lâm Lôi.
Cam Mông Đình, mời ngươi rời đi" Lâm Lôi vẫn lạnh lùng nói
Chương 12: Đại chiến.
"Là Lâm Lôi" Mấy tên Trung vị thần như Ngả Kỳ đứng ởxa xa xem cuộc chiến đều chấn động, không nghĩ ra rằng vị cường giả ẩntàng khí tức lại là Lâm Lôi.
"Dĩ nhiên lại là hắn" Vi Nhĩ Bá Ân nhìn chằm chằm vào hình thái Long hóa của Lâm Lôi.
Không quan tâm đến bảy tên Ngả Kỳ giật mình ở xa xa, giờ phút này CamMông Đình nghe được Lâm Lôi nói vậy cũng không khỏi giận dữ, liếc mắtnhìn Lâm Lôi một cái, tức giận cười nói: "Ồ, Lâm Lôi, làm sao? Ngươingay cả Thống lĩnh của ta cũng không thèm để ý? Khẩu khí không nhỏ đó"
Tên Đái Mạn Nhị thủ lĩnh Đao phong hải đảo thấy tình huống không ổn,lập tức bay ngược lại: "Hai người này đại chiến, ta không thể chịu taoương"
"Không phải khẩu khí lớn" Lâm Lôi nhìn Cam Mông Đình: "Cam Mông Đình,Áo Lợi Duy Á ta tuyệt đối không thể cho ngươi mang đi. Ta mặc dù khôngmuốn động thủ với ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự muốn mạnh mẽ mang hắnđi, ta chỉ có thể ra tay"
"Hừ"
Trong lòng Cam Mông Đình rất phẫn nộ, mình nói nhiều như vậy đã rất nể mặt rồi.
"Ha ha..." Cam Mông Đình cười phẫn nộ: "Đã như vậy, ta cũng"
Đang nói Cam Mông Đình phi thường đột ngột giơ thanh trường kiếm xàhình màu xanh biếc trong tay lên, quán nhập Phong hệ thần lực vào trongđó, lập tức cả thân kiếm đều chấn động, phát ra tiếng vang như gió thổi.
Tiếng ngâm nga của thanh kiếm xoay quanh phương viên trăm thước.
Dưới chân Lâm Lôi cũng truyền ra từng đạo Đại địa thần lực, trực tiếpdung hợp vào phía dưới mặt biển. Lấy Hắc thạch trong đầu làm trung tâm,108 đạo Đại địa thần lực tùy ý biến ảo, Không gian trong phạm vi batrăm thước đều trở nên chấn đông, vô số Đại địa nguyên tố tập trung lại.
Cam Mông Đình gặp phải chấn động kinh người này khiến cho thân hình đột nhiên trầm xuống.
Vô số Đại địa thần lực, đại lượng Đại địa nguyên tố hội tụ trong nháymắt hình thành một cái Hắc Thạch lao ngục trên mặt nước, ngoại trừ ĐáiMạn đã lui ra ngoài một khoảng khá xa, thì Cam Mông Đình và mấy ngườiLâm Lôi cũng đều bị rơi vào trong Hắc Thạch lao ngục.
Ba đại huyền ảo của Đại địa pháp tắc dung hợp lấy Hắc thạch làm trungtâm sinh ra chiêu thức mạnh nhất của Lâm Lôi -- Hắc Thạch lao ngục.
"Phạm vi so với lần trước lớn hơn nhiều" Đái Mạn hít vào một hơi lạnh:"Xem ra, lần trước Lâm Lôi quả thật là ẩn dấu thực lực" Hắn sao có thểbiết, ngay trong khoảng thời gian này, Lâm Lôi vừa vặn đột phá bìnhcảnh cuối cùng, hoàn toàn dung hợp ba đại huyền ảo.
Trong Hắc Thạch lao ngục vô cùng tăm tối, chỉ có vách tường đen nhánhcó ánh sáng màu thổ hoàng mơ hồ, là cường giả Thượng vị thần, cho ởtrong tính huống tăm tối cũng có thể thấy rõ mọi vật.
"Trọng lực thật đáng sợ" Vẻ mặt Cam Mông Đình đại biến, lập tức CamMông Đình cắn răng cố gắng thúc đẩy Thần lực trong cơ thế, về phươngdiện phi hành tốc độ, Cam Mông Đình tu luyện Phong nguyên tố pháp tắcrất am hiểu, càng có thể phi hành, cũng có thể chống cự dẫn lực càngmạnh.
"Hừ" Thân thể của Cam Mông Đình rốt cuộc cũng có thể miễn cưỡng rời khỏi mặt đất, huyền phù trên không.
"Tốt, ở trong Hắc Thạch lao ngục của ta, ngươi dĩ nhiên cũng có thểmiễn cưỡng phi hành" Giọng nói khen thưởng vang lên, một đạo nhân ảnhmơ hồ xuất hiện trong tầm mắt của Cam Mông Đình, đúng là Hình thái longhóa của Lâm Lôi. Lâm Lôi đối với việc Cam Mông Đình có thể miễn cưỡngchống cự Dẫn lực thì đã có chuẩn bị.
Tên Cam Mông Đình này am hiểu phi hành, hơn nữa thực lực vào khoảng Lụctinh, Thất tinh ác ma, nên làm được như vậy cũng không nằm ngoài dựliệu của Lâm Lôi.
Cam Mông Đình lập tức hạ xuống.
"Đại địa pháp tắc tu luyện đến bước này, thật sự làm cho người ta bộiphục" Cam Mông Đình cười nói, nhưng là vừa nói chuyện thì tay phải hắnđột nhiên huy động thanh trường kiếm xà hình, mục tiêu là phía bên dướicủa Hắc Thạch lao ngục.
Lâm Lôi biến đổi sắc mặt, chân dẫm mạnh một cái, lập tức bay về phíaCam Mông Đình, trong tay đột nhiên xuất hiện Hắc Ngọc trọng kiếm
"Phốc" Không gian liệt phùng hiện ra, mặt đất của Hắc Thạch lao ngục cũng bị phá vỡ.
Thân hình Cam Mông Đình lập tức trầm xuống, trực tiếp từ lỗ hổng dưới chân chạy ra ngoài.
"Không ngờ rằng cũng để cho hắn chạy thoát" Lâm Lôi trong lòng vừa động, một cái Hắc Thạch lao ngục lập tức tiêu tan.
"Hoa hoa" Tinh Thần vụ hải sóng biển cuộn trào.
Tên Cam Mông Đình đang huyền phù ở xa xa, giằng co với Lâm Lôi.
"Hắc Thạch lao ngục này còn phải cải tiến một chút" Trải qua màn vừarồi, Lâm Lôi trong lòng sớm đã biết khuyết điểm của Hắc Thạch lao ngục,Hắc Thạch lao ngục có phương viên ba trăm mét, bên trong có rất nhiềuthông đạo, và các căn phòng, Cam Mông Đình nếu đánh vào vách tường bêncạnh, thì cho dù phá vỡ một bức, thì phía sau cũng là một vách tường.
Nhưng tên Cam Mông Đình này lại trực tiếp đánh xuống phía dưới chân.
Độ cao của Hắc Thạch lao ngục rất cao, nhưng cũng chỉ có một tầng màthôi, phá vỡ mặt đất thì Cam Mông Đình liền dễ dàng chạy ra ngoài.
"Sau này, Hắc Thạch lao ngục chẳng những phạm vi phải lớn, cũng phảicao chín tầng, đem hắn vây ở trong tầng thứ năm, dù cho hắn phá vỡ chỗđặt chân cũng là tiến vào tầng thứ tư mà thôi" Lâm Lôi thầm nghĩ tronglòng. Bối Tỳ, Đái Mạn và một đám người đang đứng ở xa xa quan sát, bọnhọ đều im lặng nhìn màn này, không ai biết rằng, Cam Mông Đình rấtmạnh, nhưng Lâm Lôi càng mạnh hơn.
"Thật khó giải quyết" Ánh mắt Cam Mông Đình nheo nheo lại.
Lập tức "Hô" lên một tiếng, trong phạm vi hơn ngàn mét đột nhiên xuấthiện hơn một ngàn tên Cam Mông Đình, mỗi một tên Cam Mông Đình đều cườicười: "Ha ha, Lâm Lôi ta có nhiều phân thân như vậy, ngươi còn có thểtìm được bổn tôn của ta sao?" Vừa nói xong, hơn một ngàn tên Cam MôngĐình rít gào lao đến.
Lâm Lôi lại đứng yên không nhúc nhích.
Đại địa thần lực phúc tán, nhưng chỉ phúc tán ra trong phạm vi ba trămmét mà thôi, tự nhiên cũng bao quanh đám người Bối Bối, Áo Lợi Duy Á vàĐịch Lỵ Á ở bên trong. Dẫn lực lớn nhỏ cũng giống như Hắc Thạch laongục, chỉ là không trở ngại như lao ngục mà thôi.
Trọng lực không gian.
Một bộ phận trong hơn ngàn tên Cam Mông Đình vừa bay vào khu vực Trọnglực không gian đột nhiên không chống cự được Dẫn lực cường đại, lập tứctrầm xuống.
"Cam Mông Đình, ngươi nên bỏ qua đi, ngươi căn bản là không thể nào mang Áo Lợi Duy Á đi" Lâm Lôi lạnh lùng nói:
"Trong Trọng lực không gian của ta, phân thân của ngươi căn bản khôngchống cự được Dẫn lực, chỉ có Bổn tôn mới có thể miễn cưỡng chống cự"Quả nhiên...
Đám Phân thân lập tức trầm vào trong nước biển, chỉ có Bổn tôn của CamMông Đình còn miễn cưỡng huyền phù được trong không trung.
"Lâm Lôi, Trọng lực không gian này ta cho tới bây giờ chưa thấy qua Dẫnlực nào mạnh như của ngươi" Cam Mông Đình vừa nói, rồi bay về phía sau.Bay khỏi phạm vi Trọng lực không gian của Lâm Lôi. Lâm Lôi cũng khôngngăn cản, chỉ nhìn nhìn mà thôi.
Lâm Lôi thật ra hy vọng tên Cam Mông Đình rời khỏi.
"Hô" Cam Mông Đình đột nhiên phóng lên cao, bây đến giữa đám sương trênmặt biển, nhất thời có Lôi điện bổ về phía Cam Mông Đình.
"Ân" Lâm Lôi nhướng mày: "Bay vào sương mù làm gì?"
Bối Bối cũng ngửa đầu nhìn: "Không phải đầu của tên Cam Mông Đình nàybị bệnh đó chứ, muốn Lôi điện đánh hắn?" uy lực của của Lôi điện trongTinh Thần vụ hải thì càng bay cao thì uy lực của Lôi điện đánh trúngcàng mạnh. Cam Mông Đình cũng bay đến nơi có thể thừa nhận cực hạn màthôi.
Lôi điện thế này, nhiều nhất chỉ gây chút thương tích cho hắn mà thôi.
"Sưu" Cam Mông Đình bay thẳng lên.
Phải biết rằng, cách khu vực bố trí Dẫn lực càng xa thì Dẫn lực càngnhỏ, Cam Mông Đình bay lên cao như vậy, Trọng lực không gian bố trí ởtrên mặt biển kooong có ảnh hưởng quá lớn đối với chỗ của hắn. Cam MôngĐình bay đền vị trí trên đầu của Lâm Lôi.
Lập tức trầm xuống thẳng tắp.
Dẫn lực có xu hướng kéo mọi vật xuống phía dưới, mà tốc độ trầm xuống của Cam Mông Đình quả thực nhanh đến cực điểm.
"Dùng chiêu này sao?" Lâm Lôi cười lạnh.
Đột ngột Thần lực không ngừng biến ảo xung quanh chợt trở về bên ngoàithân thể Lâm Lôi, lưu chuyển bên ngoài thân thể Lâm Lôi, đồng thời lấyLâm Lôi làm trung tâm trong một Không gian hình cầu có đường kính đạikhái khoảng ba trăm thước, hình thành khu vực hình cầu Xích lực.
Cam Mông Đình đang vô cùng tự tin, nhưng là lại bị lâm vào trong khu vực Xích lực hình cầu.
"Ân?" Cam Mông Đình cảm nhận một cỗ Xích lực cường đại tác dụng lêntoàn thân, tốc độ giảm xuống trong nháy mắt. Cảm nhận cỗ Xích lực này,Cam Mông Đình khiếp sợ đến độ vẻ mặt thay đổi: "Trọng lực không gian,sao lại có thể như vậy chứ?"
Cam Mông Đình cho đến bây giờ chưa bao giờ nghe nói qua Trọng lực không gian cũng còn có Xích lực.
Mặc dù khiếp sợ, nhưng Cam Mông Đình vẫn liều mạng chống cự Xích lực,tiếp tục cố gắng trầm xuống, đồng thời cũng huy động thanh kiếm xà hìnhtrong tay, chỉ thấy trên thân trường kiếm có một tầng ảo ảnh mờ mịt,đồng thời cũng vang lên tiếng gió, bóng kiếm rất nhanh phá không khí,bóng kiếm lướt qua khiến cho Không gian xuất hiện một cái khe. Một đạokiếm quang màu xanh vượt qua sương mù xẹt tới trước mặt Lâm Lôi.
Một kiếm lấy máu.
Vẻ mặt Cam Mông Đình rất dữ tợn, phát ra một kiếm mạnh nhất của mình.
Thân thể bị Xích Lực ảnh hưởng, nhưng kiếm khí công kích thì không chịu ảnh hưởng nhiều lắm.
"Nhanh thật" Lâm Lôi vội vàng cố gắng né tránh.
Tốc độ di động của thân thể không thể nào nhanh bằng tốc độ của kiếmquang "Thương" Kiếm quang đánh mạnh vào cánh tay trái bao phủ bởi Longlân của Lâm Lôi, chỉ nghe một tiềng trầm muộn vang lên, Long lân trêntay trái Lâm Lôi vỡ vụn ra, hai ba mảnh bị vỡ nát, chảy ra một vết máumờ nhạt.
"Sao?" Cam Mông Đình trợn mắt há mồm.
Vật chất công kích mạnh nhất của mình chỉ khiến cho đối phương chảy ra một tia máu mà thôi.
Lâm Lôi nhìn qua cánh tay, ánh mắt lạnh lẽo, thanh Hắc Ngọc trọng kiếmcầm chặt trong tay, cả người giống nhơ một tia chớp lao về phía CamMông Đình.
Bị màn vừa rồi khiến cho sợ hãi, Cam Mông Đình lập tức bay ra ngoài,dưới tình huống bị Xích lực ảnh hưởng, tốc độ chạy trốn chết vẫn cònrất nhanh.
"Dẫn lực" Lâm Lôi trong lòng vừa động, nhất thời, Xích lực trong Khônggian hình cầu có đường kính khoảng ba trăm mét đột nhiên biến thành Dẫnlực. Hơn nữa ngay cả phạm vị từ đường kính 300 mét cũng biến thànhđường kính 200 mét, Cam Mông Đình cả người bị vây ở trong Không gianhình cầu tăm tối đó.
Dẫn lực cường đại, hút Cam Mông Đình về phía Lâm Lôi.
"Tên Lâm Lôi này, rốt cuộc là cường giả cấp bậc gì, ngay cả một kíchmạnh nhát của ta cũng chỉ phá vỡ một ít Long lân mà thôi" Cam Mông Đìnhđang liều mạng muốn chạy ra khỏi khu vực Dẫn lực, nhưng Dẫn lực quá lớnkhiến cho hắn dù có thể miễn cưỡng chống cự, tốc độ phi hành cũng rấtchậm.
Quan trọng nhất chính là...
Tốc độ của Lâm Lôi không bị ảnh hưởng, chỉ trong chốc lát là dễ dàng đuổi theo.
"Chết đi" Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay Lâm Lôi rất nhẹ nhàng chém tới,đồng thời một đạo bóng kiếm màu vàng hư ảo cũng bay ra từ trong thânkiếm, trực tiếp đánh vào trong cơ thể Lâm Lôi.
Đại địa pháp tắc Hư vô kiếm ba.
Cam Mông Đình kinh hãi, nhưng mà Dẫn lực quá kinh người, nên tốc độ quáchậm: "Dẫn lực này sao lại biến thái đến như vậy? Chính là Tu La sợrằng cũng không có khả năng thế này, không lẽ hắn là một cường giả cấpbậc Tu La?" Mỗi người đều am hiểu một phương diện, có người am hiểuTrọng lực không gian.
Nhưng Dẫn lực có thể khiến cho Cam Mông Đình là Lục tinh Ác ma miễn cưỡng chống cự vậy quá khoa trương rồi.
"Hát" Cam Mông Đình lật tay đánh ra một kiếm, bóng kiếm màu xanh nhạt cũng bắn ra.
Bóng kiếm màu xanh nhạt đánh vào Bóng kiếm màu vàng.
Giằng co một lát, Bóng kiếm màu vàng liền tiêu tan, mà bóng kiếm màuxanh nhạt còn thừa vẫn nhằm về phía Lâm Lôi, Lâm Lôi lúc này ở quá gầnCam Mông Đình, không kịp né tránh, bóng kiếm màu xanh nhạt trực tiếpbắn vào Trong cơ thể Lâm Lôi.
"Ân" Thân thể Lâm Lôi bất động một lát.
"Ha ha, Linh hồn công kích của hắn kém hơn ta" Cam Mông Đình mừng rỡ.
Trọng lực không gian và phòng ngự đáng sợ của Lâm Lôi khiến cho CamMông Đình sợ đến mức không có đấu chí. Không ngờ rằng, chỉ là muốnchống cự một chiêu Linh hồn công kích của Lâm Lôi mà lại dễ dàng phágiải Linh hồn công kích của Lâm Lôi.
"ha ha, chết đi" Cam Mông Đình dĩ nhiên liên tục đánh ra hai kiếm xuốngphía dưới, bình thường Linh hồn công kích mạnh, Linh hồn phòng ngự mớimạnh. Hắn thấy Linh hồn công kích của Lâm Lôi yếu như vậy, thì phòngngực chắc là cũng không đủ mạnh. Mặc dù phương diện Linh hồn công kíchcủa hắn không bằng vật chất công kích.
Nhưng mà Linh hồn công kích hơn xa Lâm Lôi.
Hai đạo bóng kiếm màu xanh nhạt nhằm hướng Lâm Lôi, Lâm Lôi lại không kịp né tránh.
Lâm Lôi cũng không tránh né: "Ha ha" Lâm Lôi cười to cực nhanh lao vềphía Lâm Lôi, không để ý đến hai đạo bóng kiếm màu xanh nhạt chui vàotrong cơ thể mình, trực tiếp lao đến trước mặt Cam Mông Đình "Bồng" mộttiếng đá mạnh một cái vào ngực Cam Mông Đình.
"Phốc" Cam Mông Đình trực tiếp bị đá bay lên, máu phun ra như suối.
Nhưng là vừa mới bay lên không xa, lại bị Dẫn lực cường đại trong Khônggian hính cầu hấp dẫn tới gần Lâm Lôi. Vẻ mặt Cam Mông Đình biến đổi:"Tên Lâm Lôi này trúng phải hai đạo Linh hồn công kích của ta mà lạikhông có cảm giác gì?" Cam Mông Đình không quá am hiểu ở phương diệnLinh hồn công kích.
Hơn nữa Cam Mông Đình lại bị hấp dẫn đến quá gần.
"Trở lại nào" Lâm Lôi đột nhiên bay bay đến gần Cam Mông Đình.
"A" Cam Mông Đình đột nhiên hét lên một tiếng, đột ngột xung quanh hiện lên hơn ngàn tên Cam Mông Đình.
"Bạo" Cam Mông Đình quát lên một tiếng.
"Oanh, oanh" Hơn ngàn tên Cam Mông Đình tất cả đều nổ mạnh.
Chương 13: Vô pháp nhận chủ.
Tinh Thần vụ hải sóng biển cuộn trào, trong Không gian dẫn lực hình cầucó đường kính hơn 200 mét lấy Lâm Lôi làm trung tâm, hơn 1000 phân thâncủa Cam Mông Đình đều tự bạo
"Oanh oanh" giống như trời đất sụp đổ, năng lượng cuồng bao lan ra bốn phía.
Cam Mông Đình, thực lực gần đến Thất tinh ác ma, hơn 1000 phân thân tụtập ở trong Không gian hình cầu đồng thời tự bạo, cường độ này ít nhấtTrung vị thần bình thường không thể nào đỡ được.
"Bất hảo" Sắc mặt Áo Lợi Duy Á biến đổi.
Bên ngoài thân Bối Tỳ lập tức tràn ngập khí lưu màu đen, trong nháy mắtđem ba người Bối Bối, Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á bao vây lại.
"Bồng" Vụ nổ mãnh liệt đánh mạnh vào khiến cho khí lưu màu đen bên ngoài thân bốn người chấn động.
"Bối Tỳ, ta không sao" Bối Bối không hề để ý nói.
Đồng thời bọn Bối Bối nhìn chằm chằm vào thân ảnh mơ hồ của Lâm Lôitrong vụ nổ, Lâm Lôi lúc này đang quay đầu nhìn bọn họ, hiển nhiên làlo lắng bọn họ bị vụ nổ ảnh hưởng.
"Chính là lúc này" Bổn tôn của Cam Mông Đình liền tận dụng cơ hội, liềumạng chống cự Dẫn lực, cố gắng bay ra ngoài, hắn muốn chạy ra khỏiKhông gian dẫn lực, đợi đến khi trốn khỏi Không gian dẫn lực, thì vớitốc độ của hắn tuyệt đối dễ dàng bỏ rơi Lâm Lôi.
"Nhanh, nhanh" Cam Mông Đình liều mạng gia tốc lao ra, mà Dẫn lực lại giống như vô số sợi dây đang siết chết hắn.
"Tên Lâm Lôi này rốt cuộc là ai, Dẫn lực dĩ nhiên cũng mạnh mẽ đến nướcnày, lân giáp trên người cũng đáng sợ đến như vậy" Cam Mông Đình phẫnnộ trong lòng, Dẫn lực Không gian và thân thể phòng ngự cường đại củaLâm Lôi vừa vặn khắc chế được Cam Mông Đình.
Mặc dù phẫn nộ, nhưng Cam Mông Đình vẫn còn tận dụng trong nháy mắt khi Lâm Lôi phân tâm mà chạy trốn.
"Lão Đại, chúng ta không sao, tuyệt đối không được để cho tên Cam MôngĐình chạy thoát" Bối Bối ngay lập tức dùng thần thức truyền âm la lên.
"Đúng, Cam Mông Đình. Tuyệt đối không thể đẻ hắn chạy thoát" Lâm Lôibừng tỉnh, lập tức nhìn về phía Cam Mông Đình, lúc này Cam Mông Đình dĩnhiên đã chạy đến bên bờ của Không gian dẫn lực, Lâm Lôi còn chưa kịpphản ứng, đã thấy Cam Mông Đình chạy ra khỏi phạm vi của Không gian dẫnlực.
Vừa ra khỏi khu vực dẫn lực, đó là trời cao mặc cho chim bay.
Cam Mông Đình vô cùng thống khoái, vô cùng kích động: "Ha ha, rốt cuộc cũng đi ra được"
Lâm Lôi nhìn chằm chằm Cam Mông Đình, nhếch miệng cười, đồng thời khẽ quát một tiếng: "Đại"
Không gian Dẫn lực hình cầu vốn có đường kính 200 mét đột ngột khuyếctrường ra, biến thành Không gian dẫn lực hình cầu có đường kính 400 mét.
Phải biết rằng, lần trước Lâm Lôi thi triển Hắc Thạch lao ngục chiềudài đã dễ dàng đạt đến 300 mét, vậy đường kính 200 mét không phải làcực hạn.
"Rốt cuộc cũng chạy ra được địa phương quỷ quái đó. Lâm Lôi dĩ nhiêncũng biến tháy đến như vậy, ta phải nhanh chóng ly khai mới được" CamMông Đình vừa mừng rỡ, đột nhiên, Dẫn lực đáng sợ lại một lần nữa baotrùm toàn thân hắn, vô tận lực lượng lại hút hắn xuống.
Cảm ứng được cỗ lực lượng này, trong nháy mắt sắc mặt Cam Mông Đình trở nên tái nhợt không còn một giọt máu.
"Sao?" Cam Mông Đình choáng váng.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng bị Dẫn lực đáng sợ ảnh hưởng, thì tốcđộ còn không bằng một phần mười bình thường, làm sao có thể chạy thoátkhỏi Lâm Lôi truy sát chứ?
Lần trước hắn dùng phân thân nổ mạnh khiến Lâm Lôi phân tâm, nhưng lúc này đây Lâm Lôi sẽ không còn phân tâm nữa.
"Chẳng lẽ, hôm nay ta phải chết ở đây?" Cam Mông Đình vừa quay đầu lạinhìn đã thấy hai tròng mắt vàng vọt của Lâm Lôi, lúc này đôi mắt vònglợt đó đang không ngừng tiến lại gần hắn, trong Không gian dẫn lực, tốcđộ của Lâm Lôi nhanh hơn hắn rất nhiều.
Nói ra thì chậm, nhưng thực ra từ lúc tự bạo đến lúc Lâm Lôi mở rộng Không gian dẫn lực ra cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
"Ngươi trốn không thoát đâu" Giọng nói của Lâm Lôi quanh quẩn trong đầu Cam Mông Đình.
"Hô" Hữu quyền của Lâm Lôi phảng phất như Giao long xuất hải, phảngphất như hàm chứa lực lượng đủ để phá vỡ đại địa, chỗ mà nắm tay lướtqua, ngay cả Không gian Địa ngục vị diện cũng trở nên chấn động, sinhra Không gian sóng gợn.
Thân thể cường hãn của Lâm Lôi, cũng cho hắn lực lượng cường tuyệt, nếuthi triển pháp tắc huyền ảo tiến hành công kích từ xa, thì lực lượngmạnh mẽ có lẽ còn không hiển thị. Nhưng lúc cận chiến thì thân thể mạnhmẽ đã trải qua Máu kim sắc và Chủ thần lực cải tạo, sẽ triển hiện ralực lượng kinh người.
Một quyền cực mạnh dung hợp hai đại huyền ảo là Đại địa mạch động và Thổ chi nguyên tố, kết hợp với thân thể cực mạnh.
Cam Mông Đình chỉ cảm thấy mắt hoa lê, thì nắm tay đầy Long lân đã tớirồi. Cam Mông Đình lập tức lật tay đánh ra một kiếm, nhìn như thongthả, nhưng thật ra nhanh đến mức tận cùng. Trước khi nắm tay đến đích,thì chuôi trường kiếm xà hình màu xanh biếc lập tức ngăn lại ở trướcngười.
"Bồng"
Nắm tay của Lâm Lôi nện mạnh lên thần kiếm xà hình.
"Ông" Thần kiếm xà hình bị đánh đến cong đi, nắm tay ẩn chứa vô tận lựclượng đã bị một kiếm của Cam Mông Đình làm chệch, nhưng vẫn hung hăngnện ở trên bả vai của Cam Mông Đình, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, bả vaicủa Cam Mông Đình vỡ vụn, cả người cũng bị đánh bay ra ngoài.
"Sức mạnh thật đáng sợ" Sắc mặt Cam Mông Đình đại biến: "Nếu đánh vàotrên đầu ta, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thiếu chút nữa thì"
Ngay cả Thần kiếm cũng bị làm cong, lực lượng này quá mức biến thái,tuy nhiên may mắn thoát được một mạng, Cam Mông Đình thở dài một hơi,nhưng sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, bởi vì một tiên ảnh màu vàng đangđánh về phía hắn.
Không phải là tiên ảnh.
Là long vĩ nhanh đến cực trí của Lâm Lôi.
Thì ra, Lâm Lôi cùng lúc với việc hữu quyền đánh một cái, thì Long vĩnhư sắt thép cũng phá trường không đánh tới, trực tiếp đánh vào đầu CamMông Đình.
Cam Mông Đình sợ hãi thất sắc, trường kiềm trong tay chém ra một đạo ảoảnh, đồng thời cũng vang lên một tiếng sáo, tiếng sáo quỷ dị này cũngkhiến cho Lâm Lôi không kìm hãm được, thoáng ngẩn người "Xuy xuy" bóngkiếm lướt qua, không gian vỡ ra.
"Thương" Thần kiếm xà hình chém mạnh vào Long vĩ, Long lân vỡ vụn hai ba phiến, khiến cho Long vĩ bị chệch một chút
Tuy nhiên, lực lượng của Long vĩ quá mạnh mẽ, cho dù có bị chệch, cũngchỉ thấp một chút mà thôi "Ba" Long vĩ đánh mạnh vào cổ Cam Mông Đình,giống như thanh đao, xẹt qua cổ, khiến cho đầu và thân thể của Cam MôngĐình chia lìa, đầu Cam Mông Đình lập tức bay lên, hai mắt tràn ngập sợhãi.
Long vĩ màu vàng lộn một vòng liền quất mạnh xuống đánh vào thân thể.
"Bồng" Thân thể không đầu trực tiếp bị đánh vỡ nát.
"Ngươi không trốn thoát đâu" Lâm Lôi lao về phía đầu của Cam Mông Đình.
Lấy Lâm Lôi làm trung tâm, tản ra dẫn lực đáng sợ, chỉ cần các sinh vậtở trong Không gian hình cầu thì tất cả đều bị Không gian hấp dẫn lại.Đầu của Cam Mông Đình tự nhiên cũng bị dẫn lực hấp dẫn "Xuy xuy" Chỉthấy đầu Cam Mông Đình làm ngọn nguồn, đang không ngừng sinh trưởng racổ, bả vai, ngực.
Một cái đầu lâu có năng lực pháng quá yếu.
Nhưng không chống cự được dẫn lực, đang hướng về phía Lâm Lôi.
"Không kịp nữa rồi" Đùi phải của Lâm Lôi nhẹ nhàng vung lên, mang lựclượng đủ để phá vỡ núi non, giống như thanh đao sắc bén đánh về phíađầu lâu, đùi phải Lâm Lôi giống như một ánh đao, nhẹ nhàng xẹt qua nửangười mới snh trưởng đến ngực.
"Không" Cam Mông Đình không cam lòng hét lên.
"Ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta, Thống lĩnh đại nhân nhất địnhsẽ giết ngươi" Khi đùi phải Lâm Lôi đến gần đầu của Cam Mông Đình, CamMông Đình phát ra một đạo thần thức truyền âm cuối cùng.
Nhưng Lâm Lôi không hề chần chờ.
"Phốc" Cái đầu trực tiếp bị một cước của Lâm Lôi đánh rơi, vỡ vụn ra.
Cam Mông Đình, thân tử.
Lâm Lôi lật tay, liền thu tất cả như Không gian giới chỉ, thần kiếm màuxanh biếc vào trong tay. Mà lúc này thì, bốn người Địch Lỵ Á, Bối Bốikích động lập tức bay lại gần, Lâm Lôi có thể giết chết Cam Mông Đình,tự nhiên khiến cho bọn hắn mừng rỡ.
"Ha ha, Lão Đại, tên Cam Mông Đình này kiêu ngạo như vậy, cuối cùng vẫnchết" Bối Bối cười to: "Lão Đại, cho ta nhìn xem Không gian giới chỉcủa hắn có bao nhiêu tài phú.
"Ngươi còn để ý đến cái này sao?" Lâm Lôi cười nhạo.
Tài phú của Bối Bối đủ để so sánh với một gia tộc từ xa xưa ở trong Địangục, mà Cam Mông Đình mặc dù thực lực mạnh, nhưng dù sao cũng khôngphải là Thất tinh ác ma. Phỏng chừng tài phú tối đa cũng chỉ có vàingàn triệu mà thôi, so sánh với tài phú của Bối Bối thật không đáng đểý.
"Ta thích nhất đếm tiền" Bối Bối rất là hưng phấn.
"Lâm Lôi, ngươi đưa Không gian giới chỉ đó cho Bối Bối đi"
Địch Lỵ Á đứng ở bên cạnh cười nói: "Không đưa cho hắn, sợ rằng hắn sẽkhông dễ dàng bỏ qua đâu" Lâm Lôi cười cười rồi đưa Không gian giới chỉcho Bối Bối.
Bối Bối cười hắc hắc, lập tức bắt đầu chuẩn bị kiểm tra Không gian giới chỉ.
Tên râu rậm Bối Tỳ nhìn Lâm Lôi, hắn biết thực lực Lâm Lôi rất mạnh,nhưng ngay cả Cam Mông Đình cũng uất hận mà chết, khiến cho hắn giậtmình, không khỏi cảm thán: "Lâm Lôi tiên sinh, Cam Mông Đình ở trướcmặt ngươi thảm như vậy, thật sự khiến người ta bội phục.
Lâm Lôi lắc đầu cười. Nhìn thanh trường kiếm xà hình trong tay, thầmthan trong lòng: "Gặp phải ta, Cam Mông Đình thật sự là xui xẻo"
Không phải Cam Mông Đình không mạnh, cũng không phải Lâm Lôi quá mạnh.
Mà là...
Lâm Lôi vừa vặn khắc chế Cam Mông Đình.
Cam Mông Đình am hiểu tốc độ, am hiểu vật chất công kích.
Tốc độ phương diện thì ở trong Không gian dẫn lực kỳ lạ của Lâm Lôi thìcường giả tốc độ có nhanh đến mấy mà lâm vào trong đó, cũng sẽ như làlâm vào ao bùn, tốc độ sẽ giảm đi rất nhiều.
Phương diện vật chất công kích thì càng đen đủi hơn, thân thể mạnh mẽcủa Lâm Lôi, trong Địa ngục cũng chỉ có rất ít chủng tộc thiên phú mớicó thể so sánh. Một kiếm cực mạnh của Cam Mông Đình cũng chỉ phá vỡ haiba mảnh Long lân mà thôi, căn bản không ảnh hưởng được đến Lâm Lôi.
"Nếu gặp phải một tên Lục tinh Ác ma am hiểu Linh hồn công kích thì ta thảm rồi" Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.
Ở phương diện Linh hồn công kích có cường giả tuyệt thế nghiên cứu,bình thường đều có thể khiến cho Linh hồn công kích có linh tínnh, nhưNgười khổng lồ Phổ Tư La, độc dịch trong Đồ thần thỉ bán ở trong Tửkinh tòa thành đều có linh tính kỳ lạ.
Đây đều là cường giả nghiên cứu Linh hồn.
Lâm Lôi kiêng kỵ nhất loại cường giả này, mà cường giả am hiểu vật chất công kích, lại bị Lâm Lôi khắc chế.
"A, Lão Đại, Không gian giới chỉ này lấy máu vô dụng"
"Ân?" Lâm Lôi quay đầu nhìn lại, Bối Bối lúc này đang nhìn cái Khônggian giới chỉ trong tay, Địch Lỵ Á ở bên cạnh thì đang chau mày nói: "Không gian giới chỉ này có chủ nhân, chẳng lẽ nói là, Cam Mông Đình còncó một Thần phân thân còn sống.
Trong Địa ngục, có một vài cường giả. đem Thần phân thân chia ra ở hai điểm.
Đương nhiên đây là tình huống rất ít, dù sao Thần phân thân có mạnh cóyếu, Thần phân thân yếu thì sẽ đặt ở nơi an toàn mới an tâm. Nhưng màtrong Địa ngục có chỗ nào để an tâm?
Thực lưc yếu cũng không thể nào có tiền mua một chỗ ở trong thành. Màmột ít cường giả phiêu bạt xung quanh, lại không muốn tách phân thânra. Trong đại điện của hang động, Cam Mông Đình mặc một bộ trường bàoxanh biếc đang run run, hai tròng mắt màu xanh lục đang nhìn chằm chằmvề phía trước.
"Hủy diệt Phong hệ Thần phân thân của ta" Cam Mông Đình nghiến chặtrăng, toàn thân run lên: "Lâm Lôi, Tứ thần thú gia tộc? Cam Mông Đìnhta nhất định khiến ngươi phải hối hận" Hôm nay Cam Mông Đình chỉ cònThủy hệ Thần phân thân.
Mà nói về thực lực, phong hệ Thần phân thân là mạnh nhất của Cam Mông Đình.
Ngay cả Phong hệ Thần phân thân mạnh nhất cũng không giết được Lâm Lôi. hắn sao có thể giết chết Lâm Lôi?
"Chỉ có đền cầu xin Thống lĩnh đại nhân" Đôi mắt Cam Mông Đình đầy cừuhận, cả người hóa thành một đạo lục quang lập tức bay ra khỏi đại điện.
Ở trên Tinh Thần vụ hải, bọn Lâm Lôi nhìn thanh trường kiếm xà hình màu xanh biếc, mà Không gian giới chỉ
Bối Bối nói thầm: "Người này thế mà cũng giấu một Thần phân thân, tagặp phải bao nhiêu Trung vị thần mà cũng không làm chuyện phiền toái đóbao giờ.
"Không thể nào láy máu nhận chủ, vậy sẽ hủy đi" Lâm Lôi cười nhạt: "Giữlại cái Không gian giới chỉ này cũng khiến cho Cam Mông Đình biết vịtrí của chúng ta."
Đúng lúc này thì.
"Lâm Lôi, bảy người kia đến" Địch Lỵ Á nói.
Lâm Lôi quay đầu nhìn, quả nhiên là bảy vị Trung vị thần như Ngả Kỳ,Thái mỗ và Ba Phi đang bay lại gần, đặc biệt là tên Ngả Kỳ đang cầm đầuthì càng mừng như điên, bảy người bọn họ đều xem trận chiến vừa rồi,mới biến cường giả ẩn tàng lại là Lâm Lôi.
"Bọn họ dĩ nhiên cũng còn có mặt mũi quay lại.
"Lâm Lôi Đại nhân" Ngả Kỳ là người thứ nhất bay đến, lập tức nhiệt tình hô lên.
Chương 14: 20 năm phiêu bạt.
"Ai nha, các ngươi đi đâu thế này? Hình như vừa rồi bảy người các ngươiđã đi rồi cơ mà, sao lại quay lại vậy?" Bối Bối cố ý lắc lắc đầu, ra vẻđầy nghi hoặc, nhát thời bảy người Ngả Kỳ cảm thấy có chút xấu hổ.
Mặc dù dưới tình huống như vậy bọn họ vì bản thân mình mà không thể không bỏ đi, nếu bọn họ trực tiếp ly khai, thì đã tốt.
Nhưng bây giờ quay lại, vậy cảm thấy xấu hổ rồi.
Nhưng là trong Tinh Thần vụ hải có vô số Cường đạo, với thực lực mấytên Trung vị thần bọn họ, sao có thể an toàn đi đến Huyết Phong đạilục? Chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của mấy người Lâm Lôi, Bối Tỳ, mới cóthể an toàn đến đích, tuy nói nhờ bọn Lâm Lôi thì có chút khó xử, nhưngnếu so sánh với tính mạng, thì cũng không đáng gì.
Tên Ngả Kỳ a a cười, lập tức nói: "Bối Bối, chúng ta..."
"Ồ, ta hiểu" Bối Bối ra vẻ đột nhiên hiểu ra: "Ngả Kỳ, lúc đầu ngươimượn Kim chúc sinh mệnh của Bối Tỳ để sử dụng, giờ Kim chúc sinh mệnhcủa Bối Tỳ bị Cam Mông Đình phá hủy, bây giờ ngươi có phải là nên bồithường Kim chúc sinh mệnh đó hay không?"
"Kim chúc sinh mệnh?" Ngả Kỳ rất kinh ngạc.
Nhưng mắt Bối Tỳ sáng rực lên, lúc này hắn mới nhớ đến Kim chúc sinhmệnh của mình, lập tức cười nói: "Đúng, Kim chúc sinh mệnh của ta làđáp ứng yêu cầu của ngươi, để chở mọi người, giờ bị phá hủy, Ngả Kỳ,ngươi cần phải bồi thường. Kim chúc sinh mệnh của ta rất cao cấp, cógiá một ngàn tám trăm vạn Mặc thạch"
"Một ngàn tám trăm vạn" Ngả Kỳ trợn trừng mắt lên.
"Sao, ngươi không bồi thường?" Tên râu rậm lập tức trở mặt, tựa hồ muốn ra tay đối phó Ngả Kỳ.
Ngả Kỳ liền nói: "Bối Tỳ Đại nhân yên tâm, ta trả, ta nhất định trả, thế được chưa?"
"Thế còn được" Tên râu rậm Bối Tỳ cười đắc ý, trên thực tế Kim chúcsinh mệnh của hắn chỉ có giá tám trăm vạn Mặc thạch, bây giờ bị hủydiệt, ngược lại khiến cho hắn một chút kiếm được Một ngàn vạn.
Trong lòng Ngả Kỳ rất bất đắc dĩ, rốt cuộc mình đã đắc tội ai. Đoạn đường trong Tinh Thần vụ hải này lại liên tục gặp nạn.
"Nếu còn tiếp tục như thế vài lần, chuyến kinh doanh này của ta coi nhưlỗ vốn rồi" Ngả Kỳ bất đắc dĩ thở dài, thực ra, hàng hóa lần này củaNgả Kỳ có giá trị rất cao, nếu vận chuyển được đến Huyết Phong đại lục,sẽ kiếm được một khoản rất lớn.
Nhưng Kim chúc sinh mệnh có giá cũng cao.
"Các ngươi muốn đi cùng chúng ta?" Một giọng nói vang lên.
Bảy vị Trung vị thần Ngả Kỳ quay đầu nhìn lại, người lên tiếng chính làLâm Lôi. Tên râu rậm Ngả Kỳ vừa nhìn, liền cười a a: "Ngả Kỳ, ngươihiện đang muốn cùng đi với chúng ta, còn phải xem Lâm Lôi hắn có đápứng hay không. Chúng ta nó cũng vô dụng, phải nghe Lâm Lôi"
Bảy người Ngả Kỳ đều hiểu được, trong đám người này thì Lâm Lôi là mạnh nhất.
"Lâm Lôi Đại nhân, chúng ta" Ngả Kỳ vừa cười vừa nói.
"Các ngươi muốn đi cùng mấy người chúng ta cũng không có vấn đề gì" LâmLôi cười nói, lời này vừa nói ra khiến đám người Ngả Kỳ đều thở dài mộthơi. Lâm Lôi thấy thế liền cười cười, tiếp tục nói: "Tuy nhiên, ta phảinhắc các ngươi, vừa rồi Cam Mông Đình mặc dù bị ta giết, nhưng hắn còncó một Thần phân thân khác. Quan trọng nhất là ở sau lưng hắn còn cómột nhân vật đáng sợ. Vị cường giả tuyệt thế đó rất có thể tới gâyphiền toái cho chúng ta"
"Tuyệt thế cường giả?" Bảy người Ngả Kỳ nhìn nhau.
Bối Bối bên cạnh Lâm Lôi càng cố ý hù dọa: "Tên Cam Mông Đình kia chỉlà thuộc hạ của vị cường giả đó. Các ngươi ngẫm lại sẽ đoán được, thựclực của vị cường giả sau lưng theo chúng ta phỏng chừng, thì hẳn làcùng đẳng cấp với Tu La"
"Tu La???" Trong lòng bảy người Ngả Kỳ, Vi Nhĩ Bá Ân run lên. Đối vớiTrung vị thần mà nói, Tu La là vô địch tồn tại, là cao cao tại thượng.
Tên Thái Mỗ nhẹ nhàng nói: "Lâm Lôi Đại nhân lợi hại như vậy, hẳn là cókhả năng đối phó vị cường giả đó chứ?" Đám người Ngả Kỳ lập tức nhìn vềphía Lâm Lôi.
"Ta không nắm chắc một chút nào cả" Lâm Lôi nói: "Các vị nên lựa chọn"
Bảy người Lâm Lôi nhìn nhau.
"Chúng ta sẽ đi cùng với Lâm Lôi Đại nhân" Bảy người cuối cùng cũng cóquyết định. Với lực lượng bảy người bọn họ trong Tinh Thần vụ hải, cơbản không có khả năng an toàn đi đến Huyết Phong đại lục. Nhưng mà đitheo Lâm Lôi, sẽ an toàn hơn nhiều.
Lâm Lôi nghe xong không khỏi cười cười.
"Có thể ta sẽ bảo vệ các ngươi, nếu ngay cả ta cũng không có biện pháp,vậy phải dựa vào các ngươi thôi" Lâm Lôi cười cười: "Được rồi, xuấtphát" Lâm Lôi vung tay lên, một cái Kim chúc sinh mệnh liền xuất hiện ởtrên mặt biển Tinh Thần vụ hải.
Lâm Lôi rất rõ rang, bây giờ Ngả Kỳ không còn Kim chúc sinh mệnh.
Nếu biết sau lưng Cam Mông Đình còn có Thống lĩnh đại nhân, bọn Lâm Lôiđương nhiên sẽ nghĩ biện pháp để cho đối phương không tìm được mình,đầu tiên Lâm Lôi phá hủy Không gian giới chỉ, cải biến thanh Thần khí,rồi sau đó chuyển sang đường khác đi đến Huyết Phong đại lục.
Tinh Thần vụ hải vô cùng rộng lớn, ngay cả đại nhân vật vô cùng cường đại, muốn tìm người ở trong Tinh Thần vụ hải đều rất khó.
Ngay từ đầu bọn người Lâm Lôi còn lo lắng, nhưng đi cả một năm cũng không gặp phải nguy hiểm gì, mọi người đều phóng tâm.
Tinh Thần vụ hải vô cùng mênh mông, trong hành trình yên bình, đã 20 năm trôi qua kể từ sau trận chiến với Cam Mông Đình.
"Hoa hoa" Nước biển nhộn nhạo.
Kim chúc sinh mệnh vượt sóng đi về phía trước, mà Lâm Lôi đang ngồi ở mũi thuyền, nhìn về các cơn sóng.
"20 năm" Lâm Lôi nắm bình rượu, tùy ý nhấp hai ngụm: "Trên Địa ngục,thời gian thật là nhanh, đi ở trong Tinh Thần vụ hải cũng đã mất vàichục năm mà mới đi được co nửa lộ trình"
20 năm này, lúc đầu Lâm Lôi còn lo lắng gặp phải vị Thống lĩnh đại nhân đó.
Nhưng thời gian dần trôi qua, Lâm Lôi cũng cảm thấy an tâm. Hành tiến20 năm, sợ rằng vị Thống lĩnh đại nhân muốn tìm hắn, cũng rất phiềntoái. Dù sao, chính là Thượng vị thần đạt cảnh gới đại viên mãn, phạmvi bao phủ của thần thức, cũng không lớn là mấy.
Sao có thể tìm được bọn Lâm Lôi?
"Lão Đại" Bối Bối chạy từ trong thuyền ra, trên mặt Bối Bối vô cùnghưng phấn: "Lão Đại, bọn họ nói chuyện trong thuyền nói chúng ta sắpđến một hòn đảo vô cùng nổi tiếng, hình như gọi là Mịch La Đảo" Trênđường lữ hành, bọn Lâm Lôi cũng dừng lại ở một ít thành trì.
Tinh Thần vụ hải vô cùng rộng lớn. Rất nhiều đảo, chia ra làm hơn mườiphủ, mỗi một phủ cũng có mười Thành trì, mà thành trì đều tọa lạc ởtrên đảo.
Đảo trong Tinh Thần vụ hải, có kích thước bình thường đều trên ngàndặm, đảo lớn thì co phạm vi hơn trăm ngàn dặm cũng là bình thường. Lớnhơn rất nhiều so với Ngọc Lan đại lục quên quán của Lâm Lôi, ở trên hònđảo kiến tạo một tòa thành trì là đã đủ rồi.
"Mịch La Đảo?" Lâm Lôi không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Bọn họ nói Mịch La Đảo rất phồn hoa, còn nghe đâu là trên Mịch La Đảo còn có Đấu chiến trường gì đó" Bối Bối có chút hưng phấn.
Nhưng Lâm Lôi thì đang nhớ lại bộ sách nói về địa lý, trong bộ sách miêu tả tương đối chi tiết về Mịch La Đảo.
Mịch La Đảo, là một hòn đảo khổng lồ có phương viên hơn mười vạn dặm, ở trong Ngân Lam phủ Tinh Thần vụ hải.
Mịch La Đảo vô cùng phồn hoa, dân cư qua lại rất nhiều, mỗi ngày đều córất nhiều thương nhân, chiến sĩ tụ tập ở đây. Trình độ phông hoa khôngthua gì mười tòa Thành trì của Ngân Lam Phủ.
Đây là một chuyện rất quỷ dị. Một hòn đảo cũng có thể tương đương với mười tòa thành trì của Ngân Lam Phủ.
"Hài, Lâm Lôi, các ngươi đang thảo luận gì đó?" Tên râu rậm Bối Tỳ cũng đã đi đến mũi thuyền.
"Nói về Mịch La Đảo" Lâm Lôi cười nhạt nói.
"Mịch La Đảo?" Bối Tỳ cảm thán nói: "Đây là một nơi rất đặc biệt ở đókhông có Tinh thần quân bảo vệ, cũng không có phủ binh bảo vệ, nhưnglại phồn hoa giống như một thành trì khổng lồ, trong hòn đảo có Tự dotòa thành chuyên môn để Thương nhân tiến hành giao dịch"
Tinh thần quân, giống như Tử Kinh quân, là quân đội của Tinh Thần vụ hải.
"Mịch La Đảo có một đội quân vô cùng lợi hại. Duy trì một ít trật tựcủa Mịch La Đảo" Bối Tỳ cảm than nói: "Quân nhân của đội quân này, đềulà Thượng vị thần, vô cùng vĩ đại, vô số năm qua, Mịch La Đảo vẫn khôngcó suy tàn"
Lâm Lôi không khỏi có chút nghi hoặc.
Một phủ chỉ có mười thành trì. Mà Mịch La Đảo này, có thể hấp dẫn nhiềuThương nhân tiến vào, còn duy trì nhiều năm như vậy, đích thật khiếncho người ta khiếp sợ.
Mịch La Đảo có hai địa điểm nổi tiếng nhất, một là Tự do toàn thành,một cái là vũ tràng. Trong tự do tòa thành không được phép chém giết,một khi bị phát hiện, thì quân đội trong Mịch La Đảo sẽ không hề lưutình mà ra tay. Mà trong vũ tràng, người xem không được tranh đấu chémgiết, người vi phạm cũng bị quân đội vây giết."
Trong mắt Bối Tỳ tràn đầy sợ hãi: "Mịch La Đảo này quá mạnh mẽ, đến nay vẫn không có ai dám trêu chọc."
Nhiều Thương nhân giao dịch như vậy, chẳng lẽ không có ai cướp đoátsao" Bối Bối hừ lạnh nói: "Ta không tin, người bình thường không dámcướp, chẳng lẽ Phủ binh cũng không dám, tỷ như Tinh thần quân?" Tinhthần quân chính là quân đội của Chủ thần.
Chẳng lẽ cũng không đối phó với Mịch La Đảo?
'Cái này ta cũng không rõ" Bối Tỳ lắc đầu nói.
"Mịch La Đảo, đã tồn tại không biết bao triệu năm, dám chắc có nguyênnhân đặc thù nào đó" Lâm Lôi cũng hiểu đại khái tình huống của Mịch LaĐảo, chỉ là đại khái thì Lâm Lôi cũng có thể suy đoán ra có thể kiếnthiết đội quân do Thượng vị thần tạo thành.
Hơn nữa, còn nằm ngoài các thành trì còn lại, kiến tạo một địa điểm mậu dịch.
Cái này quá nghịch thiên.
"Sau lưng Mịch La Đảo, nhất định có một lực lượng kinh người" Lâm Lôi thầm nhĩ trong lòng.
"Hài, ta vừa nghe các ngươi nói, còn ba ngày nữa là đến Mịch La Đảo?" Bối Bối đột nhiên dò hỏi.
Tên râu rậm Bối Tỳ gật đầu cười nói: "Đúng, còn ba ngày nữa. Mịch LaĐảo rất thú vị và đặc sắc, đặc biệt là Đấu vũ tràng, đặc biệt là đấu vũtràng của Thượng vị thần, tràng chiến đấu thậm chí còn có một ít cườnggiả lợi hại, rất là đặc sắc"
Trong lòng Lâm Lôi không khỏi cũng có mong chờ.
Mịch La Đảo, hòn đảo tự do trong Tinh Thần vụ hải, không có Phủ binh,Tianh thần quân, vô cùng phồn hòa. Bây giờ ở chỗ lối vào đảo, dĩ nhiêncó vô số Kim chúc sinh mệnh đang hành tiến vào bên trong.
"Mỗi thời mỗi khắc đều có đại lượng Kim chúc sinh mệnh đi đến" Lâm Lôisợ hãi kêu lên: "Mỗi ngày, rốt cuộc có bao nhiêu người đi đến Mịch LaĐảo? Thật sự là khó có thể tính toán, sự phồn hoa của Mịch La Đảo khôngkém bất cứ thành trì nào cả?"
Trên đường đi Lâm Lôi cũng gặp phải rất nhiều thành trì.
Trình độ phồn hoa thì nhiều nhất sẽ chỉ tương đương với Mịch La Đảo là cùng.
"Lão Đại, đi, đi xem Mịch La Đảo là như thế nào" Ngay khi Kim chúc sinhmệnh vừa cập bến, Bối Bối lập tức hưng phấn nhảy ra ngoài đầu tiên.
Tiến vào Mịch La Đảo không phải nộp phí, đám người Lâm Lôi dễ dàng bước lên trên Mịch La Đảo truyền kỳ này.
Chương 15: Mịch La Đảo.
Mịch La Đảo là một hòn đảo màu xanh biếc, ở bất cứđâu cũng thấy được một chồi xanh non mọc ra, không khí tươi mát khiếncho đám người Lâm Lôi cảm thấy sướng khoái, từ phía xa xa nhìn thấykiến trúc của nhiều tòa thành bảo, một loạt kiến trúc xinh đẹp, ngườiđi trên các con đường rộng lớn cuồn cuộn không ngớt.
Lúc này đang có một ít chủng tộc kỳ dị đi ngang qua bên cạnh Lâm Lôi,có tinh linh nhất tộc với đôi tai rất dài, da màu xanh lục; hoặc là Cựkình chiến sĩ trên mặt có lân phiến. Mặc dù nói, sau khi đạt đến Thầncấp là có thể biến hóa thành hình người, nhưng một ít chủng tộc kỳ lạcó thẩm mỹ quan khác với loài người, cho dù biến thành hình người, cũngsẽ giữ lại một vài chỗ tự hào của bọn họ, ví dụ như cái đuôi của Hồnhân, ngư lân của Hải tộc.
Lâm Lôi thấy cũng không kỳ quái, quay đầu nhìn đám người Địch Lỵ Á bêncạnh : "Chúng ta đi trên biển đã quá lâu, giờ trước tiên đi vào quánăn, rồi tới Đấu chiến trường, Tự do thành bảo cũng không muộn" Lâm Lôivô cùng tò mò với Đấu chiến trường trong truyền thuyết, hơn nữa ở đâycũng có thể thấy chính thức cường giả đối quyết, loại cơ hội này sao cóthể bỏ qua.
"Nghe theo Lâm Lôi đại nhân" Tên Ngả Kỳ cười nói.
Lâm Lôi nghe nói như thế hiểu được, từ sau trận chiến với Cam MôngĐình, thì trong đội ngũ này Lâm Lôi đã trở thành thủ lĩnh mà mọi ngườichấp nhận, trong Địa ngục đó là như vậy, cường giả sẽ được tôn sùng.
"Ồ, Lão Đại nhìn xem, đội ngũ mặc chiến giáp màu đỏ máu, đều là Thượng vị thần" Bối Bối lập tức chỉ chỉ về cách đó không xa.
Đám người Lâm Lôi lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên trong đám ngườiđang không ngừng đi lại trên đường, đang có ba tên nam tử mặc chiếngiáp màu đỏ máu, trên chiến giáp có một ít hoa văn đặc thù, Lâm Lôinhìn không hiểu hoa văn có hàm nghĩa đặc thù gì. Nhưng ba gã chiến sĩđi ở trên đường, những người khác đều cố ý giữ khoảng cách với bọn họ,hiển nhiên không dám đắc tội.
Tên râu rậm Bối Tỳ liền nói: "Lâm Lôi, đây là hộ đảo tư binh của MịchLa Đảo. Tuyệt đối không thể nào đắc tội. Mỗi người trong bọn họ đều làthượng vị thần, hơn nữa số lượng rất nhiều, đây cũng là nguyên nhânkhiến cho vô số năm qua cũng không có mấy người dám làm loạn ở trongMịch La Đảo."
"Biết" Lâm Lôi cười cười.
Tư binh của một đảo, trình độ tinh nhuệ hơn xa Tinh thần quân phủ binh,hơn nữa Mịch La Đảo phồn hoa vô số năm qua, thì nhân vật sau lưng MịchLa Đảo, không thể không khiến Lâm Lôi chấn động.
"Ồ?" Địch Lỵ Á đang ở bên cạnh nhíu mày nghi hoặc: "Bối Tỳ, ta nhớ làngươi đã nói, Mịch La Đảo này chia làm hai khu vực lớn là Đông đảo vàTây đảo, trong Đông đảo hình như chỉ có Đấu chiến trường và Tự do thànhbảo là giới nghiêm, còn các nơi khác phát sinh chiến đấu cũng không cóviệc gì. Thì không có Hộ đảo chiến sĩ đi tuần tra mới phải chứ?"
Bọn người Lâm Lôi trước khi đến Mịch La Đảo, đã được Bối Tỳ nhắc nhởqua về quy củ của Mịch La Đảo, Mịch La Đảo đông đảo cũng là nhờ Đấuchiến trường và Tự do thành bảo.
"Đây không phải là tuần tra, mà phỏng chừng ba tên chiến sĩ này đangtrong ngày nghỉ" Tên Bối Tỳ cười nói: "Hơn nữa chiến sĩ tuần tra củaMịch La Đảo, thì mỗi một tiểu đội sẽ có mười người, mà không phải bangười"
Một đường đàm luận, bọn người Lâm Lôi đã tiến vào sâu trong Mịch LaĐảo. Mịch La Đảo thật sự quá lớn, phương viên hơn mười vạn dặn, lớn gấpnhiều lần Ngọc Lan đại lục quê quán Lâm Lôi. May là tốc độ đi tới củađám Lâm Lôi nhanh hơn Người bình thường, phạm vi như vậy cũng khôngtính quá lớn.
"Quán ăn này rất tuyệt, lần trước ta cũng ăn ở đây" Bối Tỳ chỉ vào một tòa kiến trúc cổ kính ở phía trước nói.
"Uh, tin ngươi" Bối Bối cười cười, người đầu tiên đi thẳng về phía cửaquán ăn, đám người Lâm Lôi tự nhiên cười cười đuổi kịp, nhưng là đi tớichỗ cửa quán ăn, Lâm Lôi cả kinh.
Ở giữa cửa có một quy tắc nói:
"Phàm là đang ăn uống trong quán, nếu như động thủ chém giết phải nộpmột vạn Mặc thạch, phá hủy một cái ghế nộp một trăm vạn, phá hủy mộtcái bàn..".
"Cái này, cái này là chuyện gì?" Lâm Lôi còn chưa bao giờ thấy qua quánăn nào có điều kỳ lạ thế này. Áo Lợi Duy Á cũng có hứng thú đọc mộtlần: "Thật sự quá tham lam. Cái ghế, cái bàn sợ rằng ngay cả một Mặcthạch cũng không đáng giá. Mà muốn nhiều như vậy, còn có tội hắt thứcăn, bồi thường gấp nhiều lần?"
Ngả Kỳ cười nói: "Đây là điểm đặc thù của Mịch La Đảo. Dù sao trongThành trì bình thường quyết không cho phép chém giết tranh đấu. NhưngMịch La Đảo này thì ngoại trừ hai nơi, còn các nơi khác đều cho chémgiết. Ít nhất, hộ đảo chiến sĩ của Mịch La Đảo cũng sẽ không quản lý.Đại lượng quán ăn, tửu điểm phục vụ khách hình thành một liên minh"
Quán ăn, quán rượu, các địa điểm phục vụ hình thành một liên minh? Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
"Bọn họ không quá đáng lắm, chỉ khi nào chém giết tranh đấu, là phảinộp đủ tiền tài. Nếu không nộp tiền, bọn họ sẽ ra tay" Ngả Kỳ than thở:"Nếu ta là chủ quán, ta còn hy vọng có người chém giết tranh đấu, sauđó lấy tiền"
Địa phương đặc thù sẽ có quy củ đặc thù.
"Thật là thú vị" Lâm Lôi than thở hai tiếng, rồi tiến vào quán ăn này,quán ăn rất lớn, có không ít khách nhân. Bọn người Lâm Lôi đi lên lầuhai, chia ra làm hai bàn, mà mấy người Lâm Lôi chọn một vị trí ở cạnhcửa sổ ngồi xuống. Tiền ăn này sẽ do Ngả Kỳ gánh chịu.
"Ngân toa ti ngư này thật sự là mềm nha, mới vừa vào miệng đã hòa tanrồi" Bối Bối sợ hãi kêu lên, dùng đũa gắp một miếng cá lớn cho vàotrong miêng, cao hứng hô: "Sảng khoái, sảng khoái"
"Bối Bối này" Lâm Lôi và Địch Lỵ Á cũng hưởng thụ mỹ thực hiếm có.
"Ngươi không nói sai chứ? Sao có thể?"
"Đương nhiên không nói sai, chuyện này rất chính xác, lộ tuyến từ LamPhong thành Tử Kinh đại lục qua Tinh Thần vụ hải đến đây, các thế lựccường đạo khổng lồ đều bị phá hủy, các thế lực cường đạo đều vỡ tan."
Lâm Lôi nghe được chấn động trong lòng, từ Lam Phong thành đến Mịch LaĐảo tất cả các nhóm cường đạo có thực lực cường đạo khổng lồ đều tanbiến? Ai lợi hại như vậy? Lâm Lôi quay đầu lại nhìn thì thấy hai tênhán tử vừa uống rượu vừa nói chuyện, trong đó một vị đại hán tóc dàimàu vàng đang nói.
"Nói ra cũng không sợ ngươi cười, ta có một hảo huynh đệ làm cường đạo,hắn đã thấy có một nam tử tóc đen quét sạch Lan San đảo cứ điểm của bọnhọ, thủ lĩnh và hơn mười tên Thượng vị thần trên đảo bọn họ đều bịgiết, mà tên nam tử tóc đen kia chỉ phát ra có một đao. Đám cường đạobình thường như huynh đệ của ta lập tức chạy trốn khắp nơi, tên cườnggiả kia phỏng chừng không muốn truy sát đám Trung vị thần bình thường"
Hai người nói chuyện cũng khiến cho không ít khách nhân xung quanh ngheđược. Nhưng người khác cũng bắt đầu đàm luận, hiển nhiên, rất nhiềuđoàn cường đạo tan biến, đã không phải là chuyện bí mật.
"Chuyện này là thật, đại khái một tháng trước, Thượng vị thần cường đạotrên Thanh Sa đảo chỉ có một người chạy thoát, còn lại đều chết sạch.
Bọn Lâm Lôi nghe được những lời này không khỏi thầm than sợ hãi.
"Hủy diệt nhiều nhóm cường đạo cực mạnh như vậy, mà chỉ có một người?" Bối Bối thầm kêu sợ hãi, Áo Lợi Duy Á nhíu mày nói:
"Nam tử tóc đen? Mọi người còn nhớ đến tên nam tử ngạnh kháng lôi điện mà chúng ta gặp lúc trước không?"
Trong đầu Lâm Lôi lập tức hiện lên tràng cảnh một nam tử lưng đeo chiếnđao đang chống cự Lôi điện, nam tử đó đúng là có mái tóc màu đen.
"Nếu là hắn, thì sẽ có thực lực tiêu diệt các thế lực cường giả cựcmạnh" Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng, đồng thời Lâm Lôi cũng nghĩ đếncảnh một nhóm cường đạo bình thường mà bọn họ gặp phải, tên Nam tử tócđen đó thấy được liền ra tay giết sạch.
Hiển nhiên, tên nam tử tóc đen này rất cừu hận cường đạo.
Mấy người Lâm Lôi vừa nói chuyện vừa ăn.
"Lâm Lôi. Món này rất ngon, ngươi nếm thử xem" Địch Lỵ Á nói, Lâm Lôikhông khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng đúng lúc này "Oanh" mộttiếng, ở tầng hai quán ăn xảy ra một trận đánh nhau.
Nhất thời thực khách trên tầng hai đều cả kinh. Lâm Lôi quay đầu nhìnlại cũng chú ý đến có hai người đang lao vào nhau như tia chớp, liềumạng chém giết "Thương" Thần khí va chạm, lập tức chỉ thấy trong đó mộtthối ảnh như một đao tràn ngập hỏa quang đột nhiên xuất hiện, hung hăngđá vào bụng tên Hắc y nhân, tên này trực tiếp bị đá bay ra ngoài.
"Sưu" Tên Hắc y nhân bị đá bay về phía bọn Lâm Lôi như tia chớp. Nhìnthấy điều này thì phỏng chứng sẽ khiến cho bàn thức ăn của bọn Lâm Lôihỏng mất.
Lâm Lôi không khỏi nhướng mày. Vận chuyển Đại địa thần lực trên người,
"Hắn dĩ nhiên cũng muốn giết ta" Hắc y nhân bị đánh bay, nhưng tronglòng rất mừng rỡ, hắn chuẩn bị từ cửa sổ bên cạnh bọn Lâm Lôi chạy trốnra ngoài, nhưng ngay khi hắn muốn chạm phải bọn Lâm Lôi thì.
Xích lực quỷ dị trực tiếp tác dụng lên người tên Hắc y nhân, xích lựcthật sự quá cường đại. Hắc y nhân bị xích lực vô hình này tác dụng,trực tiếp bắn ngược trở lại, tăng tốc lao về phía thân ảnh màu đỏ.
"Phốc"
Đao ảnh màu đỏ dánh xuống, dễ dàng xẹt qua đầu tên Hắc y nhân. Hắc ynhân khó có thể tin trợn trừng hai mắt, đầu lâu trực tiếp vỡ vụn, Hắc ynhân đột nhiên bị xích lực tác dụng. Căn bản vẫn còn kinh ngạc, đã bịmột đao giết chết.
"Ha ha, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng giết được tên hỗn đản nhàngươi" Hỏa quang trên người mặc hồng bào tiêu tán, trên mặt tràn đầyhưng phấn, đồng thời cũng đưa tay thu lại Thần khí và Không gian giớichỉ của tên Hắc y nhân.
Lúc này có một nhân viên phục vụ của quán ăn đi đến, tùy ý nói: "Ngươihẳn là biết quy củ. Tổng cộng các loại chi phí là 32100 Mặc thạch" Ởtrên Mịch La Đảo, người dám trêu chọc liên minh bọn hắn rất ít, cho nênkhông cần uy hiếp, chỉ cần một tên nhân viên phục vụ đến nói một tiếnglà được.
Tên mặc hồng bào rất sảng khoái lập tức lấy ra hơn ba vạn Mặc thạch đểnộp, lập tức rời đi. Ngay khi hắn đi tới bên cạnh mấy người Lâm Lôi thìthoáng khom người: "Cảm tạ các vị đã ra tay, nếu không đại cừu của takhông biết đến lúc nào mới có thể trả được"
"Ngươi có thể đi, đừng ở đây quấy rầy chúng ta" Bối Bối trong miệng nhét đầy thức ăn nhướng mày nói.
Tên mặc hồng bào không tức giận, trực tiếp ly khai.
"Ở Mịch La Đảo đích xác phải cẩn thận, lúc nào cũng có thể phát sinhchiến đấu" Lâm Lôi thấy cảnh này, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình.Tiếp theo đến Tự do thành bảo mua một ít vật phẩm, xem ra phải cẩnthận, dù sao tiền tài lộ ra ngoài, rất có thể khiến kẻ khác thèm muốn.
Ăn uống xong, bọn Lâm Lôi liền rời khỏi quán ăn, trực tiếp đi về phía Đấu chiến trường cực kỳ nổi tiếng của Mịch La Đảo.
Đấu chiến trường rất rộng lớn, phạm vi hơn trăm dặm. Người đến Đấuchiến trường xem không được phép chém giết tranh đấu, một khi bị pháthiện sẽ bị Hộ đảo chiến sĩ của Mịch La Đảo giết chết, không hề lưu tình.
Muốn vào xem cuộc chiến, mỗi người phải nộp 100 Mặc thạch.
"Phí thật sự là cao, nghe nói chỗ ngồi ở Đấu chiến trường này tổng cộngcó mấy trăm vạn, nếu chỉ tính chỗ ngồi thì mỗi ngày có thể thu hơn mộttriệu Mặc thạch" Lâm Lôi thầm than sợ hãi: "Một ngày thu một triệu mặcthạch, nếu liên tục một vạn năm thì là bao nhiêu?" Cái này đúng là mộtmón tài phú kinh thiên, nên phải có đủ thực lực để duy trì.
Nhìn đông đảo Hộ đảo chiến sĩ mặc chiến giáp màu đỏ đang tuần tra quanh Đấu chiến trường, thì sẽ biết thực lực thế nào.
Dọc theo thông đạo, bọn Lâm Lôi dễ dàng nhìn thấy Hộ đảo chiến sĩ đangtuần tra: "Mỗi một người đều là Thượng vị thần, chỉ tính số chúng tanhìn thấy đã có hơn 1000 người, Hộ đảo chiến sĩ này rốt cuộc có baonhiêu" Lâm Lôi thất kinh, hắn đi dọc theo thông đạo đến khán đài nênkhông biết, ngay đầu thông đạo vào Đấu chiến trường ở nơi khác có mộtngười quen cũ của Lâm Lôi.
"Đội trưởng, chúng ta hôm nay tuần tra cũng đã kết thúc, phải đi rangoài tiêu khiển thôi, tuần tra chán quá" Mười tên Hộ đảo chiến sĩ mặcchiến giáp màu đỏ cùng đi với nhau, bọn họ đang nói chuyện.
"Đi ra ngoài tiêu khiển? Hôm nay chúng ta trở về còn có chuyện phảilàm. Đợi sau này đi ra ngoài đi" Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Ồ" Chín người còn lại cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng không ai dám cãi lờimệnh lệnh của đội trưởng, đội trưởng của bọn họ có thực lực cường đạibọn họ rất rõ ràng. Đó chính là cường giả bách chiến bách thắng ở Đấuchiến trường Thượng vị thần.
Đấu chiến trường bách chiến bách thắng là vinh dự cao nhất.
"Tên tiểu tử Hi Tắc này, ai" Vị đội trưởng than thở một tiếng. Vị độitrưởng mặc áo giáp màu đỏ, nếu Lâm Lôi ở đây tất nhiên nhận ra, chínhlà cường giả của Ngọc Lan đại lục - Tháp La Sa. Tuy nhiên hôm nay ThápLa Sa đã là Thượng vị thần.
Chương 16 : Lão thục nhân.
Đấu chiến trường, chia làm tam đẳng, phân biệt là Đấuchiến trường Thượng vị thần, Đấu chiến trường Trung vị thần và Đấuchiến trường Hạ vị thần. Trong đó Đấu chiến trường Thượng vị thần chỉcó một chiến trường, Đấu chiến trường Trung vị thần có ba cái và Đấuchiến trường Hạ vị thần cũng chỉ có ba.
"Lão Đại, chúng ta trước tiên đến xem qua cấp bậc đi" Bối Bối nói.
"Thượng vị thần đối chiến là đặc sắc nhất, tự nhiên sẽ đi tới xem đầutiên" Lâm Lôi cười, những người khác cũng đồng thời rất chờ mong đi xemThượng vị thần đối chiến, một đám người đi dọc theo thông đạo, trựctiếp đi về phía Đấu chiến trường Thượng vị thần.
Chỉ chốc lát, bọn Lâm Lôi liền dễ dàng thấy được Đấu chiến trường rộng lớn.
Đấu chiến trường Thượng vị thần nằm ở một khu đất trống có đường kínhchừng năm dặm nằm ở trung tâm, mà xung quanh sắp xếp dày đặc chỗ ngồiquan khan, liếc mắt nhìn phỏng chừng liền có hơn trăm vạn chỗ.
"Đấu chiến trường Thượng vị thần là lớn nhất. Còn hai Đấu chiến trườngcòn lại phạm vi không lớn như thế này" Tên râu rậm Bối Tỳ nói, bọn LâmLôi cũng đi dọc theo thông đạo tìm một ít chỗ không người ngồi xuống.
Thần cấp cường giả nhìn được rất xa, nên mọi người đều có thể dễ dàngthấy rõ ở giữa mảnh đất trống cách đó vài dặm có hai người đang đốichiến.
Ở trên không hiện đang có hai người huyền phù giằng co với nhau, mộtngười là một đại hán độc giác, mặt khác là một người đàn bà tóc đỏ xinhđẹp. Hấp dẫn ánh mắt Lâm Lôi không phải là hai người chuẩn bị bắt đầuchiến đấu, mà là ở bên cạnh mảnh đất, ở ngay trước khan đài đang đứngmột đám chiến sĩ thân mặc chiến giáp màu đỏ. Cứ cách mấy mét lại có mộttên Hộ đảo chiến sĩ đứng, bao quanh cả khán đài.
"Có hơn 1000 Hộ đảo chiến sĩ" Lâm Lôi cẩn thận quan sát, chỉ từng nàyđã là hơn 1000 Thượng vị thần. Nhưng chỉ là đang đứng ở hai bên khánđài, phải biết rằng, các nơi khác, như Hộ đảo chiến sĩ đang tuần tra ởtrên thông đạo cũng có không ít.
Hộ đảo chiến sĩ ở Đấu chiến trường có số lượng thật kinh người.
"Oa, Hộ đảo chiến sĩ nhiều quá" Bối Bối than thở.
Tên Ngả Kỳ cười nói: "Đây là Đấu chiến trường Thượng vị thần, vì phòngngừa ảnh hưởng của chiến đấu gây ra với người xem. Cho nên mới an bàinhiều Hộ đảo chiến sĩ đến như vậy. Hộ đảo chiến sĩ ở Đấu chiến trườngTrung vị thần ít hơn rất nhiều, mà Đấu chiến trường Hạ vị thần cơ bảnkhông có Hộ đảo chiến sĩ bảo vệ."
"Hạ vị thần chiến đấu có thể gây thương tổn đến ai chứ?" Tên râu rậm Bối Tỳ cũng cười cười.
Vừa đàm luận, bọn Lâm Lôi cũng cẩn thận trận chiến đấu trong sân. Chỉthấy hai người hóa thành hai đạo ảo ảnh nhanh như tia chớp lao vào giaochiến. Giữa không trung tràn ngập quang mang, bọn Lâm Lôi chăm chú quansát.
"Oanh"
Mỹ nữ tóc đỏ xinh đẹp cầm một cây trường côn màu đỏ, nhanh như tia chớpđánh mạnh lên thân thể đại hán một sứng "A" tiếng quát tháo thê lươngđột nhiên ngừng bặt, đại hán một sừng trực tiếp rơi xuống, cả thân thểlập tức "Bồng" một tiếng vỡ tan.
"Khắc Lạp Lâm Đạt thắng hai" Một đạo thanh âm vang lên, vị mỹ nữ tóc đỏxinh đẹp liền trực tiếp đi vào thông đạo bên dưới Đấu chiến trường rờikhỏi.
"Quá yếu" Nhìn thấy trận đánh này, Lâm Lôi âm thầm lắc đầu: "Chỉ sửdụng Huyền ảo bạo của Hỏa nguyên tố pháp tắc, là có thể thắng liền haitrận. Người tham gia Đấu chiến trường cấp bậc quá thấp" Lâm Lôi đã gặpqua rất nhiều cường giả.
Bất kể là Thanh Hỏa, Bối Lỗ Đặc hay là Lý Nhĩ Mông Tư, Đế Dực, A Lý Khuê Ân, Phổ Tư La...
Hay kể cả Cam Mông Đình đã thất bại trong tay mình cũng hơn xa những người này.
Bối Tỳ ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Lôi liền thấp giọng nói:"Lâm Lôi, Đấu chiến trường Thượng vị thần thì chỉ cần là Thượng vị thầnlà có thể tham gia, trình độ không tính đến. Tuy nhiên cường giả chínhthức cũng là ngẫu nhiên xuất hiện một người, cho nên chiến đấu bìnhthường sẽ không được Lâm Lôi ngươi chú ý rồi"
"Ngẫu nhiên xuất hiện một người?" Lâm Lôi lắc đầu cảm thán.
Lúc đầu mình nghĩ là đến xem cường giả chiến đấu, hơn nữa dựa theo kếhoạch chỉ dừng lại ở Mịch La Đảo này một hai ngày mà thôi, đợi đi Tự dothành bảo thu mua một ít vật phẩm liền rời khỏi. Mình không có thờigian ở lại đây đợi cường giả xuất hiện.
"Đáng tiếc" Lâm Lôi thở dài cảm thán.
"Đấu chiến trường xuất hiện cường giả cũng không ít đâu" Bối Tỳ hạ thấpgiọng nói: "Đấu chiến trường Thượng vị thần có qyy củ, nếu có khả năngthắng mười trận liên tiếp, thì mua vật phẩm ở trong Tự do thành bảo sẽđược giảm một thành, nếu thắng liên tục 50 trận sẽ được giảm hai thành.Còn nếu mà bách chiến bách thắng thì thu mua vật phẩm ở Tự do thành bảochỉ phải trả một nửa, hơn nữa còn được thưởng 100 triệu Mặc thạch. Còncó tư cách đến mật địa ở Tây đảo tiến hành quan sát"
Thu mua bằng nửa giá, thưởng 100 triệu Mặc thạch, Lâm Lôi cũng không thèm để ý.
"Quan sát mật địa Tây đảo, là chuyện gì?" Lâm Lôi có chút nghi hoặc.
Đông đảo của Mịch La Đảo thì mở, còn Tây đảo thì nghiêm cấm ngoại nhântiến vào. Tuy nhiên, đối với bí mật của Tây đảo cho đến bây giờ Lâm Lôicũng chưa được nghe qua.
"Mịch La Đảo này, là do ngũ đại gia tộc cộng đồng quản lý. Đệ tử củangũ đại gia tộc và binh lính hộ đảo đều ở Tây đảo. Tuy nhiên nghe nóiTây đảo có một mật địa quan trọng nhất. Chỉ có được ngũ đại tộc trưởngcùng nhau mời, hoặc là cường giả bách chiến bách thắng mới có tư cáchđi vào thưởng lãm một phen" Bối Tỳ cảm thán than thở.
Trong lòng Lâm Lôi không khỏi cảm thấy tò mò.
Ngũ đại gia tộc cộng đồng quản lý Mịch La Đảo, mật địa ở Tây đảo là cái gì?
"Bối Tỳ, ngươi đã được đến đó xem chưa?" Lâm Lôi nhìn hắn.
"Ta rất muốn vào xem" Bối Tỳ lắc đàu cười nói: "Nhưng ta càng coi trọngtính mạng của mình hơn. Mười chiến thắng liên tiếp ở Đấu chiến trườngthì không khó đối với ta, nhưng bách chiến bách thắng? Dù sao, khôngphải tất cả mọi người tham chiến đều có thực lực yếu, nếu đột nhiênxuất hiện cường giả thì ta không phải xong đời à?"
"Chẳng lẽ không có ai may mắn, liên tục thằng 100 trận đều gặp phải người yếu sao?" Lâm Lôi dò hỏi.
"Không có khả năng" Bối Tỳ lắc đầu nói: "Cho dù người này may mắn, liêntục thắng 99 trận đều chỉ gặp phải Thượng vị thần yếu, nhưng trận đấuthứ 100 thì ngũ đại gia tộc sẽ an bài cao thủ của mình xuất chiến kiểmnghiệm đối phương. Chính thức bách chiến bách thắng thì không một aikhông phải cao thủ, tối thiểu cũng có thực lực như ta"
Lâm Lôi gật gật đầu.
Cũng đúng, ngũ đại gia tộc sợ rằng sẽ không tùy tiện đem 100 triệu thưởng cho kẻ có thực lực thấp nhưng may mắn.
"Tiền thưởng 100 triệu, ngũ đại gia tộc thật sự là giảu có" Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.
"Lâm Lôi ngươi mà xuất mã, thì bách chiến bách thắng cũng là rất dễdàng" Bối Bối cố ý dụ dỗ: "bình thường đạt đến cảnh giới Lục tinh Ác malà có thể đoạt được bách chiến bách thắng, ngũ tinh Ác ma mà may mắncũng có cơ hôi. Dù sao Thất tinh ác ma tham gia Đấu chiến trường thìhang vạn năm cũng ngẫu nhiên xuất hiện một người"
Lâm Lôi cười cười, đó là đương nhiên.
Thất tinh ác ma cường đại, có ai quan tâm đến 100 triệu Mặc thạch chứ?Đương nhiên, thời gian quá dài lâu, ví dụ như thời gian một vạn năm vẫncòn có thể xuất hiện một cao thủ cấp bậc Thất tinh ác ma tham chiến.
"Lão Đại, nhìn mau" Bối Bối vội vàng nói.
"Ân?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn về phía Bối Bối, chẳng những Bối Bối, màngay cả bọn Địch Lỵ Á cũng nhắc nhở: "Lâm Lôi mau nhìn người ở trungtâm đi. Chính là mà người chúng ta lúc trước gặp được" Xem một trậnchiến vừa rồi, Lâm Lôi cũng không quá trông mong vào Đấu chiến trườngnữa.
Nhưng giờ phú này, Lâm Lôi vẫn theo lời Địch Lỵ Á lập tức nhìn lại, vừa nhìn thấy không khỏi sợ hãi kêu lên.
Ở giữa mảnh đất trống, chính là người quen: "Không ngờ rằng, chuyện vạnnăm khó gặp cũng trở thành sự thật. Còn thật sự xuất hiện cao thủ cườngđại như vậy"
Ở trên không mảnh đất đang đứng một thân ảnh lạnh lùng lưng đeo chiếnđao. Mái tóc dài tùy ý tung bay, cả người giống như một tòa băng sơntồn tại hang triệu vạn năm, lạnh như băng không thể chạm đến.
Hai mắt khép hờ, mơ hồ có Lôi điện léo ra.
"Là hắn" Bối Tỳ nuốt nuốt nước miếng, cả kinh nói: "Hắn tham gia, không phải đạt được bách chiến bách thắng sao?"
Bối Bối bên cạnh nghi hoặc nói: "Ân? Ta nhớ rằng tốc độ di chuyển củahắn nhanh hơn chúng ta mà. Theo đạo lý hẳn là sớm đến Mịch La Đảo trướcchúng ta. Không nên gặp phải hắn ở đây mới đúng chứ" Tên nam nhân tócđen một mình một người, tốc độ di chuyển rất nhanh.
Nhưng Lâm Lôi lại nhớ đến mọi người trong sảnh của quán ăn đàm luận.
Đường từ Lam Phong thành đến Mịch La Đảo, tất cả các thế lực Cường đạo khổng lồ đều tan biến.
"Có lẽ, hắn dọc theo đường đi bận tiêu diệt các thế lực Cường đạo, cũng có thể là nửa đường tu luyện" Lâm Lôi thầm nghĩ.
Lâm Lôi lập tức cẩn thận quan sát trận này. Dù sao người xuất chiến chính là nam nhân tóc đen cường đại.
"Ngươi, quá yếu, cút ngay" Một giọng nói lạnh lùng quanh quẩn trên bầutrời Đấu chiến trường. Đúng là giọng nói mà nam nhân tóc đen phát ra.Đối thủ của hắn, là một thanh niên điển trai mặc một bộ trường bào màutrắng, cầm một thanh quyền trượng trong tay.
Người quan chiến trên khán đài nhất thời trở nên ồn ào, đã bao nhiêunăm, chưa có người cuồng ngạo như vậy, chưa chiến đấu đã muốn đốiphương cút đi.
Tên thanh niên nghe nói như thế, không khỏi phẫn nộ: "Chiến thì mới biết"
Nam nhân tóc đen nhìn chằm chằm vào hắn.
"Xoát"
Đột ngột, hai đạo điện quang bắn ra từ hai tròng mắt của nam nhân tócđen, tốc độ cực nhanh, căn bản không để cho tên thanh niên tóc tím cócơ hội né tránh, trực tiếp đánh vào trong cơ thể tên thanh niên tóctím. Thân thể đối thủ run lên, lập tức vô lực ngã xuống mặt đất, khôngcó một tiếng động nào nữa.
Hơn mười vạn khán giả trên khán đài nhất thời đều im lặng.
Cả khán đài đều yên tĩnh.
"Người yếu đừng có đến đây, đó là muốn chết, tiếp, thực lực mạnh mộtchút đó, ta ở đây liên tục tiếp chiến" Nam nhân tóc đen lạnh lùng nói.
Liên tục tiếp chiến.
Đây là một biểu hiện vô cùng cuồng ngạo, bởi vì một khi liên tục tiếpchiến, là không có quyền lựa chọn, mặc kệ kẻ khiêu chiến tiếp theo làai hắn cũng phải nghênh chiến. Cho dù tiếp theo là Tu La xuất chiến,hắn cũng phải chiến đấu.
Đương nhiên, Tu La không có khả năng tham chiến.
Cho nên dám lực chọn liên tục tiếp chiến, không phải ấm đầu thì chính là cường giả chính thức.
"Lạc Mâu, thắng một trận" Một giọng nói từ trong Đấu chiến trường xuấthiện: "Các vị, Lạc Mâu tiên sinh đã lựa chọn Liên tục tiếp chiến, chỉcần là Thượng vị thần, bất kể là ai đều có thể xuất chiến. Có ý nguyện,có thể lập tức xuống phía dưới báo danh. Tốt, tiếp theo sẽ liên tụcchiến đấu" Lâm Lôi nhìn không chớp mắt.
Xem từ trận chiến đầu tiên cho đến trận chiến thứ mười.
Về phần trận chiến thứ 11 trở đi, không phải Lâm Lôi không muốn xem, mà là không được xem.
Bởi vì người tham gia Đấu chiến trường mỗi tối chỉ được đánh 10 trận.Cho dù muốn bách chiến bách thắng, tối thiểu cũng mất mười ngày thờigian. Lạc Mâu liên tục chiến đấu mười trận, đều là dễ dàng chiến thắng,thực lực cường đại khiến cho khán giả quan chiến đều im lặng.
"Quá cường đại" Lâm Lôi khiếp sợ tận trong đáy lòng: "Người này, vậtchất công kích, Linh hồn công kích đều rất am hiểu, hơn nữa từ đầu đếncuối còn chưa rút kiếm"
"Lạc Mâu" Lâm Lôi đem cái tên này ghi vào tận trong đáy lòng. Đấu chiếntrường Trung vị thần cũng đến xem vài trận chiến. Thậm chí Bối Bối cũngtiến vào Đấu chiến trường Trung vị thần, liên tục thắng 10 trận. Vớithực lực của Bối Bối, chỉ cần biểu hiện một chút là có thể dễ dàngchiến thắng 10 trận.
Rời khỏi Đấu chiến trường, bọn Lâm Lôi trực tiếp đi về phía Tự do thành bảo.
"Bối Bối, ngươi nhàm chán thế à, còn tham gia tỷ thí" Lâm Lôi cười nói.
"10 chiến thắng, tối thiểu cũng được khối lệnh bài này, bằng vào cáinày, ít nhất khi mua vật phẩm cũng có thể giảm được một phần" Bối Bốiđắc ý nói.
Lâm Lôi không còn gì để nói, mua vật phẩm tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?9%, đáng bao nhiêu đâu, với tài phú hiện nay của Lâm Lôi và Bối Bối,cái này cũng không tính là gì.
"Tự do thành bảo này, xây dựng thật xinh đẹp" Lâm Lôi nhìn tòa thành cổkính có mái vòm màu đỏ, vách tường màu xanh biếc. Lối vào tòa thànhkhông ngừng có người ra vào.
"Nơi này có rất nhiều thương phẩm, có từ Tinh Thần vụ hải, cũng có từcác đại lục khác. Cái gì cần đều có, hơn xa Hắc Sa tòa thành của TửKinh đại lục" Ngả Kỳ than thở.
Đám người Lâm Lôi lúc này theo dòng người tiến vào lối vào.
Ở bên đường lối vào Tự do thành bảo, một nam nhân mặc trường bào tốiđen đang nằm trên mặt cỏ, cầm một bình rượu mà uống, Lâm Lôi nhìn thấyhắn, có thể liếc mắt một cái là nhận ra, đúng là lão bằng hữu Hi Tắcđến từ Ngọc Lan đại lục.
Hi Tắc lúc này rất là chán nản.
"Một lần cuối cùng? Ha ha, một lần cuối cùng" Hi Tắc ngửa đầu cười to, nước mắt cũng chảy xuống.
Trên đường có không ít người nhìn hắn, nhưng cũng không có ai xen vào việc của người khác.
"Ân?" Lâm Lôi đi đến lối vào đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa xa,nhưng xung quanh đều là người "Chẳng lẽ ta nghe nhầm? Lâm Lôi vừa rồimơ mơ hồ hồ nghe được giọng nói của Hi Tắc.
Tuy nhiên, giọng nói của nhiều người khá giống nhau, Lâm Lôi nhìn kỹ cũng không phát hiện ra Hi Tắc.
"Xem ra là nghe lầm rồi" Lâm Lôi lắc đầu thầm nghĩ.
"Lão Đại, đi vào thôi, nhìn cái gì đó?" Bối Bối nói, Địch Lỵ Á cũng quay đầu lại nhìn Lâm Lôi.
"Đi, đi vào" Lâm Lôi cười, cùng với bọn Địch Lỵ Á đi vào trong Tự do thành bảo.
Lâm Lôi sao có thể biết, thực ra Hi Tắc đang nằm ở trên bãi cỏ ngã tưđường. Nếu Hi Tắc đứng, có lẽ Lâm Lôi sẽ thấy được, nhưng là hắn nằmthì sao Lâm Lôi có thể phát hiện ra được chứ?
Chương 17: Giao phong.
Mịch La Đảo, một viên minh châu chói mắt trong Tinh Thần vụ hải.
Không có lực lượng quản lý chính thức cũng kiến tạo ra Tự do thành bảochuyên buôn bán mậu dịch, nhưng lại duy trì vô số năm, đây đúng là mộtchuyện khiến người ta kỳ lạ. Bởi vì có ưu thế về địa điểm và thuế suấtthấp, khiến vô số Thương nhân trong Địa ngục tụ tập, hơn nữa mỗi ngàylại có vô số khách nhân đi vào Tự do thành bảo.
Tự do thành bảo tổng cộng có sáu tầng. Công khai để cho khách nhân tiếnvào là bốn tầng đầu tiên. Bọn Lâm Lôi lúc này đang ở trong đại sảnhtầng thứ nhất.
"Tự do thành bảo này cũng nghiêm cấm tranh đấu, rất an toàn, mọi ngườicứ tách ra đi, muốn thu mua cái gì thì tự thu mua. Đợi mua xong chúngta sẽ tụ tập ở đây" Lâm Lôi nhìn về phía mọi người mà nói, trong đámngười bọn họ hiển nhiên thủ lĩnh là Lâm Lôi.
Mọi người đều đồng ý, dù sao tài phú của mỗi người đều khác nhau, thumua vật phẩm cũng không giống nhau, lúc này một đám người đều phân tán,tất cả đều rời đi.
"Lâm Lôi, ta cũng đi xem đây" Áo Lợi Duy Á nói một tiếng với Lâm Lôi, liền một mình đi dạo quanh Tự do thành bảo.
Chỉ còn lại ba người Bối Bối, Lâm Lôi và Địch Lỵ Á ở cùng một chỗ.
"Lão Đại, chúng ta đi chứ" Bối Bối rất sốt ruột, trên người hắn bây giờcó rất nhiều tiền, lấy tiền mua đồ vật là việc yêu thích nhất.
Lâm Lôi liếc mắt nhìn xung quanh, dễ dàng thấy được trên một giá cảtrên các quầy hàng hai bên đại sảnh, giá thành đều rất thấp, phần lớnchỉ dưới một trăm Mặc thạch. Lâm Lôi còn nhớ kỹ, lúc đầu mình ở Tử Kinhtòa thành thì Tử kinh tòa thành tổng cộng có ba tầng, đó là ba giớicách khác nhau.
Phỏng chừng, Tự do thành bảo này cũng giống như vậy.
"Trực tiếp lên tầng thứ tư, có lẽ bốn tầng chia theo giới cách. Tầngthứ tư mới là vật phẩm tốt nhất" Bọn Lâm Lôi không phải lãng phí tiền,nhưng là hiểu được, trên Địa ngục vật phẩm càng đắt thì càng tốt.
Lúc này Bối Bối đi trước tiên, Lâm Lôi và Địch Lỵ Á theo phía sau, trực tiếp theo cầu thang không ngừng đi lên.
"Hộ đảo chiến sĩ thật sự quá nhiều" Lâm Lôi chú ý đến, ở trong Tự dothành bảo lúc nào cũng thấy được Hộ đảo chiến sĩ Thượng vị thần mặcchiến giáp màu đỏ.
Địch Lỵ Á cười nói: "Nhiều Hộ đảo chiến sĩ như vậy, chính là có người muốn động thủ cũng không dám"
Lâm Lôi gật đầu.
Bối Bối cẩn thận quan sát đám Hộ đảo chiến sĩ này: "Một đám Thượng vịthần chiến sĩ liên thủ tập kích có bao nhiêu người chống nổi, Ngườibình thường đương nhiên không dám sinh sự"
"Cho dù có cường giả có khả năng ngăn cản một đám Hộ đảo chiến sĩ xungquanh, phỏng chừng sẽ có càng nhiều Hộ đảo chiến sĩ tụ tập lại. Mịch LaĐảo tồn tại vô số năm, không phải là chuyện đùa" Trong miệng thì nói,bọn Lâm Lôi đã đi đến tầng thứ tư của Tự do thành bảo.
Cầu thang ở tầng thứ tư cũng có người bảo vệ, nhìn thấy ba người LâmLôi đều là Ác ma, hơn nữa Địch Lỵ Á lại lầ Thượng vị thần Ác ma, liềntrực tiếp cho vào.
Trong đại sảnh rộng lớn của tầng thứ tư có một loạt các gian trưng bày,bên trong để một ít thương phẩm. Mỗi một món đều có giá rất kinh người,thấp nhất đều là mấy trăm vạn, cao thì đạt mấy triệu mặc thạch. Loạiđối phương này thì Thần cấp cường giả bình thường không dám tiến vào.
"Lão Đại, ở đây có Tử thần khôi lỗi" Bối Bối hưng phấn nói.
"Tử thần khôi lỗi?" Lâm Lôi lập tức nhìn về phía mà Bối Bối chỉ. Quảnhiên có một gian trưng bày rất lớn, bên trong để mấy Tử thần khôi lỗi.
Địch Lỵ Á cười cười: "Lâm Lôi, ngươi rốt cuộc cũng tìm thấy rồi"
Lâm Lôi lập tức cười cười đi qua, chính mình sớm đã nghĩ đến việc muamột ít Tử thần khôi lỗi, Tử thần khôi lỗi ở thời khắc mấu chốt hoàntoàn có thể dung để cuốn lấy đối phương mà chạy trốn. Nhưng Tử thầnkhôi lỗi không phải có tiển là có thể mua được, Lâm Lôi cũng đã từng dòxét ở vài thành trì, nhưng căn bản không phát hiện ra ở đâu có bán Tửthần khôi lỗi.
"Hài, Tử thần khôi lỗi ngươi bán thế nào vậy?" Bối Bối đặt câu hỏi đầu tiên.
Điếm chủ là một thiếu niên lạnh lùng có mắt màu tím và mái tóc ngắn màuđen. Hắn đang nhắm mắt ngồi ở trong quán, nghe được giọng nói của BốiBối liền mở mắt, lạnh nhạt nói: "Giá thành đã được ghi rất rõ ràng, tựmình nhìn xem" Nói xong liền lập tức nhắm mắt lại.
Lâm Lôi cười cười, buôn bán mà có thái độ như thế, thật sự là hiếm thấy.
"Tên này, hẳn là ỷ vào Tử thần khôi lỗi dễ bán đây" Địch Lỵ Á cười nói.
Lâm Lôi gật đầu, liền nhìn thoáng qua giá thành trên bảng, Tử thần khôilỗi dựa theo trình độ cứng rắn của cơ thể chia làm ba loại, Tử thầnkhôi lỗi cấp bậc cao nhất thì trình độ cứng rắn của thân thể có thể sosánh với Thượng vị thần khí, muốn hủy diệt rất khó.
Cấp thấp, trung cấp và cao cấp, giá của Tử thần khôi lỗi cao cấp mỗi một cái giá một triệu năm ngàn vạn mặc thạch.
Giá thành coi như là hợp lý.
"Tử thần khôi lỗi cao cấp này ngươi có bao nhiêu?" Lâm Lôi mở miệng hỏi.
Tên thanh niên tóc đen lúc này mới mở mắt, nhướng mày nhìn Lâm Lôi một cái: "Ngươi mua bao nhiêu?"
"Một trăm cái, ngươi có hay không?" Bối Bối nói, Lâm Lôi không khỏinhìn về phía Bối Bối, mình cũng không định mua nhiều như vậy, một trậnTử thần khôi lỗi cùng người kịch liệt chém giết, cũng phải tập trungtinh lực để khống chế.
Bình thường một người chỉ có thể một cái.
Đương nhiên, nếu không cần khống chế tỉ mỉ thì một người có thể không chế vài cái.
Hôm nay Lâm Lôi có bốn Linh hồn, có thể đồng thời khống chế hoàn hảobốn Tử thần khôi lỗi, đương nhiên nếu Bổn tôn muốn cùng Địch nhân chémgiết, thì nhiều nhất cũng để cho ba Linh hồn còn lại khống chế Tử thầnkhôi lỗi mà thôi. Nếu không khống chế tỉ mỉ chính xác, là có thể khốngchế được rất nhiều.
Tên thanh niên lạnh lùng lắc đầu nói: "Tử thần khôi lỗi cao cấp, ta nhiều nhất bán cho các ngươi mười cái"
"Mười cái thì mười cái" Lâm Lôi cười nói, số lượng này đã khiến Lâm Lôirất hài lòng "Còn Tử thần khôi lỗi trung cấp, ngươi cũng cho ta 200 cáiđi" Lâm Lôi chuẩn bị khống chế tỉ mỉ Tử thần khôi lỗi cao cấp, còntrung cấp thì ở vào thời khắc nguy hiểm sẽ đưa ra làm pháo hôi.
Tử thần khôi lỗi trung cấp có giá một ngàn năm trăm vạn.
"200" Thanh niên lạnh lùng lắc đầu nói: "Ta nhiều nhất cũng chỉ cung cấp được 100"
"Cũng được" Lâm Lôi rất vui vẻ đưa tiền mua 10 Tử thần khôi lỗi cao cấpvà 100 Tử thần khôi lỗi trung cấp. Mua số Tử thần khôi lỗi này tốn 27triệu mặc thạch mà thôi, đối với Lâm Lôi hôm nay mà nói, căn bản khôngđáng gì.
Chỉ bằng vào tiền mặt của bọn họ thì có hơn hai ngàn triệu.
Mà Bối Bối thu tập vô số Tử tinh thì càng là khoản cự phú kinh người.
Thực ra tổng cộng có giá ba mươi triệu, nhưng mà Bối Bối có lệnh bàichiến thắng mười trận, nên thu mua vật phẩm được giảm 10 phần trăm.
Bán được 10 Tử thần khôi lỗi cao cấp và 100 Tử thần khôi lỗi trung cấp,trên mặt tên thanh niên lạnh lùng xuất hiện nụ cười hiếm hoi, đem tấtcả các vật phẩm khác trong cửa hàng thu vào Không gian giới chỉ, liềnquay đầu rời khỏi đại sảnh tầng thứ tư.
"Hắn rời khỏi rồi?" Bối Bối trừng mắt.
"Thương phẩm quan trọng của người ta phỏng chừng đã bán hết, còn lạichỉ là Tử thần khôi lỗi cấp thấp, cũng chỉ kiếm thêm một ít mà thôi"Lâm Lôi đoán được.
Đám Tử thần khôi lỗi này rất khó chế tạo.
Có tiền cũng khó mua được, hắn bao năm đi lại qua vài thành thị nhưngcho đến bây giờ cũng không phát hiện được Tử thần khôi lỗi, có thểtưởng tượng Tử thần khôi lỗi hiếm hoi đến thế nào.
"Đi, tiếp tục mua các loại bảo bối khác" Bối Bối vô cùng hưng phấn.
Đi trong các gian triển lãm ở tầng thứ tư này, Lâm Lôi cảm giác đượcchỗ tốt của việc có tiền, rất nhiều bảo bối quý giá có thể trực tiếpmua lấy. Phải biết rằng, nhưng bảo bối này có lẽ rất nhiều cường giảmạo hiểm tính mạng mới đoạt được.
Mà Lâm Lôi chỉ cần bỏ tiền ra là có thể mua được.
"Chúng ta đi xuống thôi?" Bối Bối nói "Tầng thứ tư này đã đi gần hếtrồi" Tầng thứ tư này thì chỉ còn một cửa hàng bán trang phục là bọn LâmLôi chưa đi xem qua, ít nhất đối với Bối Bối mà nói thì cửa hàng trangphục không có hứng thú.
Theo hắn thì mua quần áo rất là nhàm chán.
"Chờ một chút, còn có cửa hàng bán vật phẩm, chúng ta đi xem" Lâm Lôiliền nói: "Địch Lỵ Á, ngươi nói xem" Lâm Lôi đã sớm chú ý đến. Địch LỵÁ thi thoảng lại nhìn về phía đó, đàn bà phụ nữ rất hề thích thú vớitrang phục.
Địch Lỵ Á hừ một tiếng, liền đi tới.
Trong cửa hàng trang phục có một ít nữ nhân đang thử quần áo, nhưngnhìn thấy giá thành của đống trang phục, Lâm Lôi cũng cảm thấy choángváng: "Quần áo này thật quá đắt tiền, đều trên một trăm vạn Mặc thạch"Mặc dù nói nhưng vậy, nhưng nếu Địch Lỵ Á thích thì Lâm Lôi sẽ không đểý.
Đi dạo qua ba cửa hàng trang phục, Địch Lỵ Á không vừa ý, liền đi đến cửa hàng trang phục thứ tư.
Trong cửa hàng này có không ít khách nhân, kinh doanh rất phát đạt.
"Tốt" Lâm Lôi vừa tiến vào, liền cảm giác mỗi một bộ quần áo đều chomình một cảm giác yêu thích. Mỗi một bộ quần áo đều giống như một tácphẩm nghệ thuật, giá thành rất kinh người. Ở các nơi khác một bộ quầnáo chỉ có giá 100 vạn Mặc thạch, mà ở đây, mỗi một bộ hơn 1000 vạn,thậm chí có một vài cái hàng triệu.
"Lâm Lôi, cái này thế nào?" Trải qua nhiều lần lựa chọn, Địch Lỵ Á vừamắt một bộ trang phục màu hồng, Lâm Lôi vừa nhìn, mắt không khỏi sángrực lên "Tuyệt"
Địch Lỵ Á cười tươi như hoa, hiển nhiên là rất yêu thích bộ quần áo này. Chỉ là bộ quần áo này có giá rất đáng sợ.
Chỉ một bộ quần áo, mà cũng có giá 8000 vạn Mặc thạch.
Đây là bộ quần áo đắt thứ hai của cửa hàng, mà bộ đắt nhất có giá một triệu Mặc thạch.
Điếm chủ bên cạnh lập tức nhiệt tình nói: "Tài chất của bộ quần áo nàychính là lấy từ vũ mao của Ba Tư Y Thiên nga gia tộc xinh đẹp nhấttrong Quang Minh thần giới chế tạo thành, hơn nữa chủ nhân của mỗi mộtmảnh vũ mao đều đạt đến cảnh giới Thượng vị thần, bộ quần áo này chỉtính về tài chất, tiền vận chuyển đã là một con số kinh người. Mà trìnhđộ phòng ngự của bản thân đã có thể so sánh với Thượng vị thần phòngngự Thần khí"
"Ồ?" trong lòng Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Dùng vũ mao của thiên nga xinh đẹp nhất chế tạo ra, thì giá thành cũng là bình thường.
"Mua chứ" Lâm Lôi gật đầu.
Tên điếm chủ thấy Lâm Lôi nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng, cảm thấy rất vuimừng, đồng thời cũng thất kinh, người này không hề nhíu mày, từ bềngoài thì thấy Lâm Lôi là một Trung vị thần, nhưng mua một bộ trangphục gần một triệu mà không thèm để ý một chút nào.
"Nhìn thấy cái này không?" Bối Bối lật tay, đưa ra khối lệnh bài thắng mười trận của hắn.
"Ách" Tên Điếm chủ không khỏi kinh ngạc, lập tức cười: "Tốt tốt, giảmđi chín thành. Các ngươi chỉ cần trả bảy ngàn sáu trăm vạn Mặc thạch làđược"
Lâm Lôi cười cười trả tiền.
Địch Lỵ Á mặc bộ quần áo vào rồi đứng quan sát trước gương thật kỹ, cóvẻ rất vui vẻ. Lâm Lôi nhìn khuôn mặt Địch Lỵ Á có chút đỏ lên, dưới sựphản xạ của bộ trang phục hồng sắc, thì cả người rất xinh đẹp.
Lâm Lôi không thể không nói, bộ quần áo này đáng mua.
Lúc này, ngay ngoài cửa gian hàng, đang có sáu người, cầm đầu là mộttên thanh niên lạnh lùng tóc ngắn cao chừng hai mét. Hắn lúc này đangnhìn bộ quần áo mà Địch Lỵ Á mới mặc, trên mặt xuất hiện nụ cười.
"Thiếu gia, thấy thích à?" Một lão già tóc bạc ở phía sau nhẹ giọng nói.
"Ân, tốt" Tên Thanh niên tóc ngắn màu đỏ nhẹ gật đầu, lập tức cất caogiọng: "Ông chủ, bộ quần áo trên người cô gái này, các ngươi còn không"
Tên điếm chủ vừa nghe thấy nhìn Địch Lỵ Á một chút rồi lắc đầu nói:"Xin lỗin, tài liệu của bộ quần áo này quá thưa thớt, gian hàng chúngta chỉ có một bộ. Mỗi một bộ trang phục trong cửa hàng chúng ta đều làtrân phẩm, phần lớn đều chỉ có một"
"Chỉ có một?" Tên thanh niên tóc đỏ nhướng màu, lập tức liếc nhìn Địch Lỵ Á một cái.
Lão già tóc bạc sau lưng hắn hiểu ý đi về phía hai người Lâm Lôi vàĐịch Lỵ Á, trực tiếp nói với Địch Lỵ Á: "Thiếu gia chúng ta thích bộquần áo trên người ngươi, bán lại bộ quần áo này cho chúng ta được chứ"
Lâm Lôi nghe xong ngẩn người, không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn.
"Ngươi nói cái gì?" Lâm Lôi cảm thấy buồn cười.
"Trang phục, cho chúng ta. Chúng ta sẽ trả các ngươi tiền, giá baonhiêu chúng ta trả gấp đôi" Lão già tóc bạc nói chuyện rất nhẹ nhàng,tên Điếm chủ nghe thấy có chút hối hận.
"Gấp hai lần?" Lâm Lôi cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua Địch Lỵ Á: "Đừng nói là hai lần, mà chính là mười lần cũng không bán"
Vẻ mặt lão già tóc trắng nhất thời khó nhìn.
"Hài, kia là thiếu gia của các ngươi?" Bối Bối nhìn nhìn về phía tênthanh niên tóc đỏ, chép chép miệng nói: "Bộ quần áo trên người thiếugia của ngươi đẹp đó, ta thích. Ngươi đem bộ quần áo trên người bán chota đi. Ta cũng ra giá gấp hai lần, ngươi có bán cho ta không?"
Chương 18: Huyết sắc Mịch La lệnh.
Thanh niên tóc đỏ nghe xong không khỏi nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng.
Còn lão già tóc bạc thì tức giận, hừ lạnh nói: "Mấy người các ngươi tốtnhất là nên biết điều một chút, không phải là một bộ quần áo sao? Cẩnthận một chút, đừng vị bộ quần áo này mà mất mạng" Lão già tóc bạc uyhiếp, Bối Bối cũng không thèm để ý.
"Ngươi uy hiếp ta?" Con mắt Bối Bối xoay tròn, tức giận nói.
Lâm Lôi lại nghĩ ra một chút hàm nghĩa trong đó.
Lâm Lôi cẩn thận nhìn thoáng qua tên thanh niên tóc đỏ, lại nhìn lãogià tóc bạc trước mặt, thầm nghĩ: "Thu mua vật phẩm ở tầng thứ tư củaTự do thành bảo thì phần lớn đều là có tiền, mà ở trong Địa ngục có tàiphú lớn thì phần lớn cũng có đủ thực lực. Ở địa phương như thế này, lãogià tóc bạc còn dám kiêu ngạo, hẳn là có bối cảnh"
Ở một địa phương xa lạ, Lâm Lôi mặc dù không sợ hãi, nhưng không muốn có kẻ thù.
"Bối Bối, Địch Lỵ Á chúng ta đi" Lâm Lôi lôi kéo Bối Bối đang tức giậntận trời, trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng. Lâm Lôi không muốn tiếp tụcdây dưa với mấy người này nữa.
"Hô" Bốn người ở sau lưng thanh niên tóc đỏ lập tức chặn đường bọn Lâm Lôi, bốn người này đều là Thượng vị thần.
"Còn muốn chạy?" Thanh niên lạnh lùng tóc đỏ cười lạnh một tiếng, ra vẻcao cao tại thượng: "Ta muốn gì thì chưa có gì là không đạt được. Tâmtrạng hôm nay của ta rất tốt, không muốn động thủ, tốt nhất là cácngươi đem bộ quần áo đó cho ta, nếu không"
Trong lòng Lâm Lôi không khỏi dâng lên cơn phẫn nộ.
"Bây giờ không còn gấp hai lần nữa, tuy nhiên, chũng ta vẫn trả cácngươi giá như trước, đừng nói Ba Cách Tiếu gia tộc chúng ta khi dễngười" Lão già tóc bạc cười dài một tiếng, lời này vừa nói ra, khiếncho điếm chủ cửa hàng quần áo biến đổi sắc mặt.
Ba Cách Tiếu gia tộc?
Lâm Lôi trong lòng vừa động, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến Mịch LaĐảo, cho đến bây giờ chưa nghe nói qua Ba Cách Tiếu gia tộc.
"Các ngươi nên đem bộ quần áo cho bọn hắn đi" Tên điếm chủ cũng khuyên.
"Lâm Lôi, Ba Cách Tiếu gia tộc này dường như rất lợi hại, đem bộ quầnáo này cho bọn hắn đi" Địch Lỵ Á thần thức truyền âm nói với Lâm Lôi,Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á ở bên cạnh một chút, biết trong lòng Địch Lỵ Árất không muốn.
Chỉ là Địch Lỵ Á vì mình, không muốn đắc tội người khác.
"Không sao đâu" Lâm Lôi cười cười.
Lâm Lôi lập tức quay đầu nhìn về mấy người đó, quát lạnh nói: "Sao, ở trong Tự do thành bảo mà các ngươi cũng dám động thủ?"
Nhất thời mấy người này ngẩn ra.
Đây là Tự do thành bảo, đã có quy định rõ ràng là không được phép độngthủ, có người tranh đấu chém giết, sẽ bị Hộ đảo chiến sĩ giết chết.
Ngay lúc này, đám Hộ đảo chiến sĩ đang tuần tra trong đại sảnh tầng thứtư cũng chú ý đến tình huống ở đây, lập tức có một tiểu đội mười ngườiđi đến rất nhanh. Tên đại hán đầu trọc cầm đầu quát lên: "Chuyện gì xảyra? Sinh sự ở đây, các ngươi muốn chết sao?"
"Đúng, bọn họ sinh sự" Bối Bối hô lên: "Các vị, mấy người chúng ta muamột bộ quần áo, mà mấy người này muốn chúng ta bán lại cho bọn hắn,không bán, còn ngăn cản chúng ta"
Lâm Lôi lạnh nhạt nhìn cảnh này.
Tự do thành bảo có quy củ, vậy tuyệt đối không thể phá. Mặc kệ đối tượng là ai, nếu không còn gì là uy tín nữa?
"Đội trưởng, mấy người này thật sự quá kiêu ngạo" Các tên Hộ đảo chiến sĩ khác lập tức lên tiếng.
"Để người khác bán quần áo cho các ngươi?" Tên đại hán trọc đầu trừnglớn hai mắt như mắt trâu nhìn mấy người: "Gan của các ngươi to thật, ởtrong Tự do thành bảo còn kiêu ngạo như vậy. Bất kể là ai cũng không cótư cách kiêu ngạo khi ở Tự do thành bảo"
Bối Bối lập tức cười cười quan sát.
Tên Thanh niên tóc đỏ nhướng máy, lạnh lùng nhìn tên thủ lĩnh Hộ đảochiến sĩ, lật tay một cái liền xuất hiện một khối lệnh bài màu đỏ. Trênlệnh bài có hoa văn kỳ diệu, hoa văn đó rất giống với hoa văn trênchiến giáp của Hộ đảo chiến sĩ.
"Huyết sắc Mịch La lệnh" Tên đại hán đầu trọc kinh ngạc nói, sắc mặt lập tức đại biến.
"Đại nhân" Mười tên Hộ đảo chiến sĩ kể cả tên đại hán đầu trọc đều khom người cung kính nói.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Bối Bối đều kinh hãi.
"Là Huyết sắc Mịch La lệnh cao cấp nhất" Tên điếm chủ sợ ngây người,Mịch La lệnh có quyền uy cực cao trên Mịch La Đảo được chia làm hailoại. Một loại là Lục sắc Mịch La lệnh, loại còn lại là Huyết sắc MịchLa lệnh. Huyết sắc Mịch La lệnh có quyền uy cao nhất.
Tuy nhiên vì vậy mà Huyết sắc Mịch La lệnh có số lượng rất ít.
"Huyết sắc Mịch La lệnh?" Lâm Lôi không rõ đó là vật gì. Nhưng nhìnthấy mười tên Hộ đảo chiến sĩ như vậy, Lâm Lôi liền hiểu được giá trịcủa Huyết sắc Mịch La lệnh.
Đám Hộ đảo chiến sĩ ở trong đại sảnh tầng thứ tư cũng chú ý đến nơinày, lập tức có không ít Hộ đảo chiến sĩ chạy đến, thậm chí ngay cảngười tổng phụ trách của tầng thứ tư cũng chạy đến. Nhất thời liền cómấy trăm tên Hộ đảo chiến sĩ vây quanh nơi này.
"Tắc Khắc Lạp thiếu gia, sao vậy? Là mua quần áo cho phu nhân củangươi?" Tên tổng phụ trách là một tên thanh niên tóc vàng điển trai,nhìn thấy tên thiếu gia liền nhiệt tình chào hỏi.
Tên thanh niên tóc đỏ Tắc Khắc Lạp cười cười gật đầu.
"Lão Đại, tình hình không ổn rồi" Bối Bối thần thức truyền âm nói.
Lâm Lôi sao lại không nhìn thấy tình huống không ổn.
"Lâm Lôi, chúng ta đem bộ quần áo này cho hắn đi" Địch Lỵ Á dùng thầnthức truyền âm khuyên, Lâm Lôi tự hỏi một lát, bộ quần áo này Địch Lỵ Árất thích, mình cũng nên vì Địch Lỵ Á mà giữ lại. Nhưng đối phương rõràng có bối cảnh quá cường đại.
Trước hết phải nhẫn nhịn khẩu khí vậy.
"Xin lỗi, Địch Lỵ Á" Lâm Lôi nhìn về phía Địch Lỵ Á, Địch Lỵ Á cũng cười cười lắc đầu.
Nhìn thấy cảnh này, lão già tóc bạc nở nụ cười, mà thanh niên tóc đỏ cũng cười cười.
"Hừ, bây giờ thì muộn rồi" lão già tóc bạc bễ nghễ hừ lạnh: "Chúng tabây giờ sẽ không cho các ngươi một Mặc thạch, các ngươi đưa hay khôngđưa bộ quần áo này?" Lão già tóc bạc này đang rất phẫn nộ, thân làthành viên của Ba Cách Tiếu gia tộc, có bao giờ bị như vậy đâu?
"Tuy nhiên, bây giờ đưa cho chúng ta, chúng ta sẽ hào phóng một chút, bỏ qua cho các ngươi" lão già tóc bạc hoàn toàn thất vọng.
"Mẹ kiếp, nằm mơ à" Bối Bối vô cùng tức giận.
Lâm Lôi cũng cười cười, đó là cười phẫn nộ.
Mình nguyện ý nhẫn nhịn, nhưng đối phương lại nghĩ mình là kẻ dễ dàng khi dễ, ăn hiếp.
"Tự do thành bảo này có chuyện gì xảy ra nữa đây? Mua vật phẩm ở đây,còn có thể bị hiếp đáp, lấy đồ mà không bồi thường cho người khác. Tựdo thành bảo này không có một tí tự do nào. Xem ra quy định của Mịch LaĐảo đều là giả, đám Hộ đảo chiến sĩ này đều chỉ là bày biện ra mà thôi"Giọng nói của Lâm Lôi vang vọng trong đại sảnh tầng thứ tư.
Nhất thời những tên khách nhân khác đều chú ý đến.
Vẻ mặt đám Hộ đảo chiến sĩ nhát thời trở nên khó coi, mà tên thiếu giaTắc Khắc Lạp của Ba Cách Tiếu gia tộc sắc mặt cũng trầm xuống. Mịch LaĐảo từ cổ chí kim lưu truyền quy củ, ở trong Tự do thành bảo bất luậnlà ai cũng không được tranh đấu chém giết.
Người vi phạm, sẽ bị giết chết.
Phá hủy quy củ, sau này còn có ai đến đây buôn bán?
"Tắc Khắc Lạp thiếu gia, không tiện" Tên thanh niên tóc vàng tổng phụtrách thần thức truyền âm, Tắc Khắc Lạp cũng hiểu chuyện nặng nhẹ, liếcmắt nhìn đám Lâm Lôi một cái, lạnh lùng nói "Chúng ta đi" Nói xong liềndẫn theo người của mình rời khỏi.
Tên tổng phụ trách quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Lôi, thần thứctruyền âm nói: "Tiểu tử cẩn thận một chút. Ở Mịch La Đảo đắc tội vớiTắc Khắc Lạp, ở trong Tự do thành bảo ngươi còn an toàn, nhưng đi rangoài..." Tên này liền lập tức ky khai. Đám Hộ đảo chiến sĩ cũng đều lykhai hết.
"Mấy tên này thật là quá đáng" Bối Bối phẫn nộ khó tiêu tan.
"Lâm Lôi, tất cả là tại ta" Địch Lỵ Á thấp giọng nói.
Lâm Lôi nắm thật chặt bàn tay Địch Lỵ Á, lắc đầu nói: "Không ai tráchngươi. Ở trong Địa ngục có đôi khi có thể nhẫn nhịu, nhưng đối phươngquá đáng quá thì phải tranh tài một hồi" Đáy lòng Lâm Lôi cũng cườilạnh, cùng lắm thì phá trời vậy.
Hao phí một giọt Chủ thần lực, đại sát một phen, có cái gì phải sợ chứ.
"Đi, chúng ta đi ra ngoài" Lâm Lôi nói.
Lâm Lôi hiểu rõ, Ba Cách Tiếu gia tộc ở Mịch La Đảo tuyệt đối có thếlực rất lớn. Phỏng chừng là một trong ngũ đại gia tộc kiểm soát Mịch LaĐảo. Lâm Lôi lúc này quyết định, sau khi mua vật phẩm ở Tự do thành bảosẽ trực tiếp rời khỏi Mịch La Đảo.
"Vốn còn có kế hoạch, xem các trận đấu của Lạc Mâu trong chín ngày sau" Lâm Lôi lắc đầu than thở.
Bọn Lâm Lôi cố ý đi dạo ở ba tầng còn lại, rồi cuối cùng mới đến điểmtập trung. Lúc này đã có hơn nửa số người đã tập trung lại, bọn Lâm Lôichỉ phải đợi không đến một giờ, thì Ngả Kỳ đến muộn nhất cuối cùng cũngđã đến.
"Xin lỗi, xin lỗi, Tự do thành bảo thật sự có quá nhiều thương phẩm màbình thường ở Hắc Sa thành bảo, Tử kinh thành bảo cũng không mua được,nên hơi tốn thời gian" Ngả Kỳ lập tức chào hỏi.
Bọn Lâm Lôi rất rõ ràng, Ngả Kỳ là một thương nhân, tốn thời gian cũnglà điều bình thường: "Mọi người đi ra trước đi" Lâm Lôi nói.
"Ân?" Đám người Bối Tỳ, Ngả Kỳ lập tức nhìn về phía Lâm Lôi.
"Chúng ta ở trong Tự do thành bảo, chọc vào người của Ba Cách Tiếu giatộc. Bây giờ đang có người đi theo chúng ta, vì sự an toàn, các ngươily khai trước, ân, đi đến quán ăn lúc trước hội hợp. Nếu một ngày saumà ta chưa đến thì các ngươi tự mình xuất phát vậy" Lâm Lôi trực tiếpnói ra.
Đám người Bối Tỳ đều chấn động, cuối cùng mọi người đều sáng suốt ly khai trước.
Tuy nhiên, Địch Lỵ Á, Bối Bối và Áo Lợi Duy Á vẫn đi theo Lâm Lôi.
Lâm Lôi đợi những người khác rời khỏi một lát rồi mới đi ra cửa Tự dothành bảo. mà ở phía sau bọn Lâm Lôi có lão già tóc bạc đang đi theo,lão già tóc bạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng mấy người Lâm Lôi: "Đắctội thiếu gia của ta, còn muốn sống mà ly khai sao?"
Lão già tóc bạc lập tức đi nhanh đuổi kịp.
"Đi ra ngoài, mọi người phải cẩn thận đó" Lâm Lôi vừa bước ra khỏi Tự do thành bảo, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Chỉ thấy hai bên cửa có hơn mười người lập tức đi về phía bọn họ, đámnày chia làm hai phía, trực tiếp vây quanh bọn Lâm Lôi. Đồng thời cũngngăn cản đám khách nhân khác trong Tự do thành bảo ở bên ngoài.
"Ha ha, các ngươi còn muốn chạy trốn?" Lúc này lão già tóc bạc cũng vừa đi ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi đại sảnh tầng thứ tư, hắn liền lập tức an bài hai tên hộ vệcủa thiếu gia, mang theo mười tên Thượng vị thần khác chờ ở cửa ra vào.Bất kể thế nào cũng không thể để mấy người Lâm Lôi chạy thoát. Thiếugia của mình đã rất lâu mới phẫn nộ như vậy.
"Lão Đại, bọn họ thật sự có bố trí đó" Bối Bối thấp giọng nói.
Lâm Lôi liếc mắt 12 tên Thượng vị thần, 12 tên Thượng vị thần này cáchLâm Lôi khoảng mười mét, mười mét này thực sự quá nhỏ, chiến đấu trongnháy mắt là có thể bắt đầu.
Đồng thời, ở hai bên đường lập tức có rất nhiều người vây xem, mọi người đều bắt đầu bàn tán.
"Nhiều Thượng vị thần như vậy, vây sát có vài người?"
"Lão già tóc bạc kia là quản gia của Ba Cách Tiếu gia tộc, ta biết. Mấyngười này thảm rồi, dám đắc tội với Ba Cách Tiếu gia tộc"
"Đúng"
"Các ngươi đi về phía trước" Lâm Lôi thần thức truyền âm nói.
Lập tức, bốn người trực tiếp đi về phía trước, cơ bản không thèm để ý 12 Thượng vị thần hai bên.
"Còn muốn chạy" Một tiếng quát vang lên, nhất thời trong đó có một tênThượng vị thần lao về phía Lâm Lôi. Hiển nhiên theo hắn thấy, Lâm Lôichỉ là một Trung vị thần, một mình hắn là có thể đối phó.
"Cút" Lâm Lôi không thèm để ý loại Thượng vị thần bình thường này.
Đại địa thần lực chuyển động quanh thân, nhất thời xích lực kinh ngườitác dụng trên người tên Thượng vị thần, Thần khí của tên Thượng vị thầnđang nhằm về phía Lâm Lôi, còn không có chạm phải Lâm Lôi. Đã bị xíchlực kinh người bắn ngược trở lại. Bản thân Lâm Lôi vẫn đi tiếp về phíatrước "Sao có thể thế chứ?" Tên Thượng vị thần trợn trừng mắt lên.
Lão già tóc bạc sắc mặt biến đổi, quát: "Lên"
12 tên Thượng vị thần đồng thời lao về phía bọn Lâm Lôi, mà đúng lúcnày, lấy Lâm Lôi làm trung tâm xuất hiện một cái lồng màu vàng nhạt cóđường kính mười mét, trực tiếp bao quanh 12 tên Thượng vị thần đang laođến.
Hắc thạch Không gian.
12 tên Thượng vị thần bị dẫn lực kinh người trực tiếp bị hấp dẫn rơi xuống mặt đất.
"Sao có thể?" 12 tên Thượng vị thần còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấymột tiếng gió quỷ dị trực tiếp truyền vào trong óc. Giống như khu vựcTiếng gió quỷ dị ở Tử Tinh Sơn Mạch mà bọn Lâm Lôi gặp phải, Linh hồnbị ảnh hưởng, trong nháy mắt 12 người lâm vào cảnh mất tri giác.
"Hưu"
Kiếm quang màu tím yêu dị hiện lên, kiếm quang này giống như thanh đao xẹt qua đầu 12 người.
"Bồng!"
"Bồng!"......
Đầu của 12 người trực tiếp vỡ vụn, thần cách rơi xuống mặt đất.
Cả cửa vào rộng rãi của Tự do thành bảo, tất cả mọi người đang xem trậnchiến đều sợ đến ngây người, ngã tư đang ồn ào lúc này rất yên lặng, màkẻ kinh ngạc nhất là lão già tóc bạc, hắn khó có thể tin tưởng nhìncảnh này.
12 Thượng vị thần, một kiếm giết hết?
"Đám Thượng vị thần bình thường này, ở trong Hắc thạch Không gian, Linhhồn sẽ lầm vào trạng thái mơ hồ, căn bản là đứng yên cho ta chém giết"Lâm Lôi tự nhiên không để mấy tên này để vào mắt, Thượng vị thần lâmvào trạng thái mơ hồ, không khác gì tượng gỗ cả.
Giết chết bọn chúng, rất là dễ dàng.
"Lâm Lôi" Địch Lỵ Á nhìn về phía Lâm Lôi, trong mắt hàm chứa kích động, đàn bà muốn nam nhân của mình cường đại.
"Đi thôi" Lâm Lôi cười cười.
Bốn người Lâm Lôi tiếp tục đi về phía trước. Mà ngã tư rộng rãi vốn rấttấp nập đông đúc thì lập tức tách ra, nhường đường để bọn Lâm Lôi rờiđi. Nhìn thấy một kiếm vừa rồi của Lâm Lôi, mọi người đều khiếp sợ kínhngưỡng nhìn Lâm Lôi.
Trên Địa ngục rất sùng bái cường giả.
"Một kiếm giết 12 Thượng vị thần, vị Đại nhân này quá lợi hại, lúc đầu ta còn tưởng rằng hắn là Trung vị thần Ác ma chứ"
"Ngươi biết cái gì, Vị Đại nhân này ẩn tàng thực lực. Ta thấy vị Đại nhân này, tối thiểu là Lục tinh Ác ma"
"Thật lợi hại"
Lúc này, tên thanh niên tóc đỏ Tắc Khắc Lạp thiếu gia và tên thanh niêntóc vàng đều xuất hiện ở cửa ra vào, thật ra chuyện vừa rồi là do TắcKhắc Lạp an bài. Hắn tự nhiên sẽ âm thầm quan sát tất cả. Lúc này hắncũng khiếp sợ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Lôi.
"Thiếu gia" Lão già tóc bạc liền nói.
Tắc Khắc Lạp đang nhíu mày nhìn về phía thanh niên tóc vàng: "Người nàymột kiếm giết chết 12 Thượng vị thần dễ dàng như vậy. Ta còn tưởng rằnghắn là Thượng vị thần, thì ra hắn là một vị Thượng vị thần ẩn tàng thựclực. Ngươi có thể nhìn thấy thực lực của hắn không?" Tắc Khắc Lạp hiểurõ thực lực của Thanh niên tóc vàng, làm Hộ đảo chiến sĩ Thiên phutrưởng, tên này có thực lực Lục tinh Ác ma.
Nếu thanh niên tóc vàng cũng không nhìn thấu đối phương, vậy thực lực của đối phương càng thêm đáng sợ.
"Ta nhìn không thấu hắn" Thanh niên tóc vàng nhìn chằm chằm bóng lưngLâm Lôi: "Người này, ẩn tàng thực lực, ta không thể nhìn ra một ít nào.Hơn nữa nhìn một kiếm vừa rồi của hắn, thực ra một kiếm vừa rồi cũngkhông lợi hại, mà lợi hại chính là 12 Thượng vị thần lại giống như kẻngu đứng yên để mặc kẻ khác một kiếm giết chết mình"
Không ngờ rằng, ở Đấu chiến trường phát hiện một tên cường giả Lạc Mâunghi ngờ là Thất tinh ác ma, nơi này cũng xuất hiện một cường giả nghingờ có thực lực Thất tinh ác ma" Vẻ mặt thanh niên tóc vàng rất nghiêmtúc.
Chương 19: Vũ Thần, Hi Tắc.
Một kiếm giết chết 12 Thượng vị thần, chấn nhiếp đối phương, bốn người Lâm Lôi bình yên rời đi.
"Lâm Lôi, tên Thiếu gia của Ba Cách Tiếu gia tộc có thể mang cường giảđến báo thù không?" Áo Lợi Duy Á nhíu mày có chút lo lắng.
Lâm Lôi cười cười.
Nhưng Địch Lỵ Á đã trả lời: "Áo Lợi Duy Á, nói ra thì vị thiếu gia BaCách Tiếu gia tộc chỉ tranh chấp với chúng ta về một bộ quần áo. Sau đóLâm Lôi giết chết 12 Thượng vị thần bình thường mà hắn sai khiến, đốivới một ít đại gia tộc cổ xưa thì chết 12 Thượng vị thần bình thườngkhông tính là cái gì. Ta nghĩ, vị Thiếu gia kia sẽ không lỗ mãng, khôngdò xét rõ ràng sẽ không báo thù đâu"
"Đến, trực tiếp giết chết"
Bối Bối hừ lạnh nói: "Dù sao chúng ta cũng sẽ lập tức rời khỏi Mịch LaĐảo. Ba Cách Tiếu gia tộc gì đó có lợi hại hơn nữa chẳng lẽ có thể quảnđược các nơi khác sao?"
"Đi thôi, các Đại gia tộc rất khinh thường tiểu nhân vật, nhưng lại cóchút kiêng kỵ với cường giả chính thức" Lâm Lôi cười cười, Lâm Lôi vừara tay, đối phương đã đưa hắn trở thành Thượng vị thần. Nhưng khí tứccủa hắn đúng là Trung vị thần.
Đối phương nhất định sẽ cho rằng Lâm Lôi ẩn tàng khí tức.
Thực ra Lâm Lôi vốn là Trung vị thần. Thì làm sao bị đối phương phát hiện ra khí tức Thượng vị thần chứ?
Đối phương sẽ chỉ biết cho rằng thực lực Lâm Lôi quá cường đại, năng lực ẩn tàng khí tức rất cao.
Có khả năng ẩn tàng khí tức đến mức này, hơn nữa một kiếm vừa rồi, hoàntoàn có thể khiến đối phương liên tưởng phong phú. Gia tộc có cườngthịnh đến đâu cũng không muốn đắc tội với tuyệt thế cường giả. Dù sao,cường giả đích thực, một mình một người là có thể dễ dàng tiêu diệt mộtgia tộc.
Trước mặt tuyệt thế cường giả thì chiến thuật biển người sẽ không có chút hiệu lực gì.
Vì lòng kiêu hãnh mà đắc tội với một cường giả có thể là Thất tinh ácma, vậy tên Tắc Khắc Lạp Thiếu gia sẽ không dám làm như vậy.
Bốn người Lâm Lôi trực tiếp đi ra bên ngoài, đi một lát Lâm Lôi cũngkhông phát hiện có người đi theo mình. Trong lòng hiểu rõ, tên Tắc KhắcLạp Thiếu gia chắc là sẽ buông tha việc báo thù.
Bối Bối nói thầm: "Mịch La Đảo, một hòn đảo thật là xinh đẹp. Đáng tiếcđến một ngày đã phải ly khai, ta còn muốn bách chiến bách thắng ở Đấuchiến trường" Chiến đấu với Trung vị thần thì Bối Bối sao có thể thấtbại? Dù cho đứng yên mặc cho đối phương đánh cũng thắng.
Trừ phi đối phương cũng có Thần cách binh khí, Chủ thần khí thì sợ rằng mới thương tổn được Bối Bối.
"Đi thôi. Đợi sau này sẽ có cơ hội đến đây" Lâm Lôi cười nói.
"Lâm Lôi nhìn kìa" Địch Lỵ Á có chút giật mình kéo tay Lâm Lôi mà hô,Lâm Lôi lập tức quay đầu nhìn theo ánh mắt của Địch Lỵ Á, Lâm Lôi vừanhìn thì cũng cảm thấy chấn động. Nhìn qua cửa sổ trong suốt phía xaxa, có thể nhìn thấy một nam tử lạnh lùng có mái tóc dài màu đỏ đangngồi ở cửa sổ.
Vũ Thần, Áo Bố Lai Ân.
"Vũ Thần" Lâm Lôi mừng rỡ.
"Vũ Thần?" Áo Lợi Duy Á cũng nghi hoặc quan sát, lập tức cũng kinh hãi.
Đám cường giả tiến vào trong Địa ngục đều hiểu được, ở trong Địa ngụccó thể gặp phải bằng hữu của mình ở Vật chất vị diện là một chuyện rấthiếm có. Loại cảm giác gặp gỡ cố hương, đủ để bọn họ cảm thấy kích độngvà hưng phấn.
"Ha ha, Vũ Thần" Bối Bối là người đầu tiên chạy về phía quán ăn đó.
Bọn Lâm Lôi cũng lập tức đuổi kịp, tiến vào trong quán ăn, quán ăn nàytương đối yên tĩnh, thực khách bên trong khá thưa thớt. Chỉ thấy Áo BốLai Ân đang lẳng lặng ngồi đó uống một chén nước tra.
"Vũ Thần cũng trở thành Thượng vị thần?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc, lúcđầu Vũ Thần cũng là luyện hóa Thần cách mới đạt đến Trung vị thần, ngắnngủi gần 1000 năm đã đạt đến cảnh giới Thượng vị thần, chỉ có một khảnăng--- luyện hóa Thượng vị thần Thần cách.
"Hài. Vũ Thần" Bối Bối trực tiếp chạy đến bên cạnh Vũ Thần.
Áo Bố Lai Ân đang cúi đầu uống trà ngẩn ra. Vũ Thần? Ở Địa ngục nhiều năm như vậy không có ai gọi hắn là Vũ Thần.
Áo Bố Lai Ân vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bối Bối đang đứng cạnh bàn, cùngvới ba người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á đang đi đến. Mặt VũThần Áo Bố Lai Ân trân cứng lại, mang theo một tia kinh hãi: "Lâm Lôi,là các ngươi"
"Áo Bố Lai Ân, đã lâu không gặp" Lâm Lôi cười nói.
"Đã lâu không gặp" Áo Bố Lai Ân cũng cười rộ lên.
"Còn không mời chúng ta ngồi xuống" Bối Bối hừ hừ nói.
Áo Bố Lai Ân lập tức cười cười: "Ha ha, ta không mời người khác thì cònkhông có việc gì, làm sao dám không mời Bối Bối ngươi chứ? Lại đây, mọingười ngồi xuống nào" Nói xong, Áo Bố Lai Ân lập tức vẫy tay cho nhânviên phục vụ, tên nhân viên phục vụ lập tức chạy đến: "Bây giờ còn chưamuốn ăn" Lâm Lôi lập tức nói.
"Vậy uống rượu đi" Áo Bố Lai Ân gọi một ít rượu, rồi cùng đàm luận với mọi người.
Áo Bố Lai Ân hỏi chuyện mấy năm qua của Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á; Lâm Lôicũng chỉ là đại khái miêu tả một ít chuyện sau khi đi đến Địa ngục, tuynhiên lúc gặp phải nguy hiểm cũng không nói tỉ mỉ rõ ràng. Sau vài câu,bọn Lâm Lôi liền nói đến chuyện ở Tử Kinh đại lục.
"Chúng ta đã từng bị lâm vào trong Tử Tinh Sơn Mạch, may mắn mà chạy rađược ngoài" Áo Lợi Duy Á nói một câu, nói đến đây, Địch Lỵ Á còn cố ýtriển khai Thần chi lĩnh vực, bao quanh mấy người lại. Cách ly thanh âmvới bên ngoài, không cho ngoại nhân nghe được.
Lâm Lôi tưởng rằng Áo Bố Lai Ân sẽ giật mình, nhưng Áo Bố Lai Ân lại không có cảm giác gì.
Thực ra, Áo Bố Lai Ân luôn ở Tinh Thần vụ hải, đối với chuyện ở Tử Kinhđại lục biết rất ít, không rõ hàm nghĩa chạy trốn ra khỏi Tử Tinh SơnMạch là như thế nào.
"Lâm Lôi, ngươi thật là can đảm, trong Địa ngục đầy rẫy nguy cơ, lúcđầu nếu không phải đi theo Tháp La Sa, sợ là ta đã sớm chết ở Tinh Thầnvụ hải rồi. mà ngươi dĩ nhiên từ Tử Kinh đại lục đi đến Huyết Phong đạilục, lợi hại, bội phục" Áo Bố Lai Ân sợ hãi than thở không thôi.
Áo Lợi Duy Á cười cười.
Theo như Áo Lợi Duy Á thấy, thì thực lực hôm nay của Lâm Lôi tung hoànhĐịa ngục mà không chọc phải đại địch thì tuyệt đối không có nguy hiểmgì.
"Áo Bố Lai Ân, còn các ngươi? Cuộc sống trong Địa ngục thế nào?" Lâm Lôi cười hỏi.
"Chúng ta? Hoàn hảo" Áo Bố Lai Ân gật đầu nói: "Sau khi đi đến Địangục, trong đám người chúng ta có hai người là Tháp La Sa và Đế Lâm,mặc dù cũng có nguy cơ nhưng bọn Tháp La Sa vẫn có năng lực ứng phó.Sau này, Tháp La Sa càng đột phá từ Trung vị thần cảnh giới đạt đếnThượng vị thần cảnh giới, hắn tự mình đạt đến Thượng vị thần."
Lâm Lôi không khỏi kinh ngạc.
"Đợi đến khi Tháp La Sa đạt đến cảnh giới Thượng vị thần, hắn càng lợihại hơn" Áo Bố Lai Ân than thở: "Tháp La Sa vốn đã dung hợp hai loạipháp tắc huyền ảo, phối hợp với thiên phú của hắn thì càng trở nên lợihại. Hắn từng giết chết ba Ngũ tinh Ác ma."
"Ba Ngũ tinh Ác ma?" Bốn người Lâm Lôi hơi giật mình.
Nghĩ lại, Lâm Lôi hiểu ra, Tháp La Sa tự mình đạt đến Thượng vị thần,pháp tắc huyền ảo lại dung hợp hai loại, giả thiết chiêu thức tấn côngcó thể kết hợp với Thiên phú thần thông của Thần thú, thì có thể so vớiLục tinh Ác ma bình thường.
"Đúng, Tháp La Sa hắn ở Đấu chiến trường Mịch La Đảo này càng dành được bách chiến bách thắng" Áo Bố Lai Ân than thở.
Lâm Lôi âm thầm gật đầu. Lục tinh Ác ma bình thường là có thể đạt đượcbách chiến bách thắng, Ngũ tinh Ác ma may mắn cũng có thể đạt được.Tháp La Sa làm được như vậy cũng là có thể.
"Đế Lâm, hắn cũng đạt được bách chiến bách thắng của Trung vị thần ởMịch La Đảo" Áo Bố Lai Ân cười nói: "Cũng bởi vì như vậy, nên Tháp LaSa, Đế Lâm cũng có chỗ ở ở Tây đảo, Tháp La Sa càng cho chúng ta Thầncách, để ta, Hi Tắc, và hai đứa con của Đế Lâm đều đạt đến cảnh giớiThượng vị thần"
Trong lòng Lâm Lôi hiểu ra.
Thì ra như vậy, hai con trai Lục Mục kim nghê của Đế Lâm cũng đều làluyện hóa Thần cách mà thành thần. Áo Bố Lai Ân cũng là như vậy. Nếu đãluyện hóa Thần cách, vậy tự nhiên sẽ luyện hóa đến mức cuối cùng, chỉlà luyện hóa Thần cách đạt đến Thượng vị thần, tiền đồ sau này rất xavời.
Địch Lỵ Á mỉm cười nói: "Xem ra, cuộc sống các ngươi ở đây rất tốt"
"Rất tốt" Áo Bố Lai Ân gật đầu, nhưng lập tức như nhớ đến cái gì, lắc đầu nói: "Tuy nhiên, Hi Tắc hắn..."
"Hi Tắc làm sao? Lâm Lôi lập tức hỏi.
Hi Tắc và Lâm Lôi có giao tình tương đối thâm sâu. Lúc đầu ở Phân Laithành, Hi Tắc đã giúp mình. Sau này, chính mình đi cứu năm huynh đệ Bấttử chiến sĩ Ba Khắc, gặp phải nguy hiểm sinh tử thì cũng là Hi Tắc ratay cứu giúp.
Mấy lần hỗ trợ, Lâm Lôi vô cùng cảm kích Hi Tắc.
"Hi Tắc, hắn bây giờ rất chán nản" Áo Bố Lai Ân lắc đầu thở dài.
"Chán nản?" Bối Bối trừng mắt: "Tên Hi Tắc đó, dường như không để ý bất cứ cái gì, sao lại có thể chán nản chứ?"
Lâm Lôi cũng có chút khó hiểu.
"Tình cảm có vấn đề" Áo Bố Lai Ân nói.
Trên mặt mấy người Lâm Lôi đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Hi Tắc lúc ở NgọcLan đại lục vô cùng tiêu dao. Đàn bà thường xuyên thay đổi, không cóngười đàn bà cố định nào cả, ngay cả Thánh nữ của Băng tuyết nữ thần,Hi Tắc cũng bỏ chạy không để ý đến.
Theo Lâm Lôi thấy, người như vậy, thì tình cảm sẽ không bị đau khổ mới đúng.
Nhìn thấy vẻ mặt mấy người Lâm Lôi, Áo Bố Lai Ân nói: "Lúc đầu ta cũnggiống như các ngươi, không dám tin, nhưng Hi Tắc là thật, như nhập mavới người đàn bà tên là Tắc Hi Lỵ, hắn và Tắc Hi Lỵ yêu nhau rất sâuđậm. Hi Tắc còn nói với chúng ta, giờ phút này hắn đã tìm được tình yêuđích thực"
Mấy người Lâm Lôi nghe thấy đều kinh ngạc.
"Đương nhiên, chuyện tình cảm của bọn họ xảy ra chuyện gì, ta cũngkhông rõ ràng lắm, chúng ta không hỏi quá sâu đến chuyện đời tư củahắn. Mọi người chúng ta đều vui mừng khi thấy Hi Tắc và Tắc Hi Lỵ đótiếp tục như vậy"
"Theo đạo lý như vậy rất tốt" Áo Bố Lai Ân lắc đầu cười nói: "Đángtiếc, Tắc Hi Lỵ có thân phận không bình thường, nàng là đệ tử hạch tâmcủa Cái La Đức gia tộc một trong ngũ đại gia tộc của Mịch La Đảo, hơnnữa một thời gian trước đã được đem gả cho Tắc Khắc Lạp thiếu gia củaBa Cách Tiếu gia tộc"
Tắc Khắc Lạp Thiếu gia?
Bốn người Lâm Lôi nghe thấy không khỏi nhìn nhau, dĩ nhiên cũng liênquan đến tên Tắc Khắc Lạp. Vừa mới cách đây không lâu, bọn Lâm Lôi cómâu thuẫn với tên Tắc Khắc Lạp.
"Sao, giật mình hả? Chúng ta cũng rất giật mình, nhưng sự thật là nhưvậy" Áo Bố Lai Ân thở dài nói: "Thần cấp cường giả hẳn là có tâm tìnhkiên định, ai có thể ngờ rằng, tên Hi Tắc tựa hồ bị đả kích trí mạng.Cả ngày mơ mơ màng màng, không uống rượu thì ngây ngốc, hoặc là ngủ,hoặc là tu luyện, cả người rất chán nản"
Lâm Lôi không khỏi đồng tình với Hi Tắc.
Áo Bố Lai Ân nói ra rất bình thường, nhưng Lâm Lôi đã từng thất tình,hiểu được sự đau khổ người đàn bà của mình bị cướp đi, cái loại thốngkhổ này khiến người ta không thể hít thở được, yêu càng sâu, đau khổcàng nhiều.
"Hi Tắc, xem ra thật sự là rất đau khổ" Lâm Lôi thầm than.
Nói chuyện một lát, mọi người đã uống hết sạch rượu.
"Từ từ vậy, dù sao chuyện cũng mới phát sinh một thời gian, bây giờ HiTắc trong thời gian ngắn không thể suy nghĩ ra được, đợi thời gian trôiqua, hẳn là sẽ tốt hơn" Áo Bố Lai Ân nói xong thì đứng lên: "Lâm Lôiđi, đến nơi ở của chúng ta, Tháp La Sa, Đế Lâm và hai con của Đế Lâmcũng ở đó, bọn họ thấy ngươi nhất định cũng rất vui vẻ"
Mấy người Lâm Lôi cũng lập tức đứng dậy.
"Lão Đại, chúng ta có cùng đi với bọn Ngả Kỳ nữa không?" Bối Bối dò hỏi.
"Không, đến lúc đó chúng ta sẽ đi một mình. Hơn nữa còn có Bối Tỳ đitheo bọn họ, nên sẽ an toàn thôi" Lâm Lôi nhìn thấy nhóm bằng hữu này,liền không muốn vội vàng lu khai. Còn mâu thuẫn với Tắc Khắc Lạp, nếutên Tắc Khắc Lạp không vội vã trả thù thì hiển nhiên sẽ không tiếp tụctrả thù.
Dù sao, muốn trả thù sẽ lập tức ra tay.
Bốn người Lâm Lôi đi theo Áo Bố Lai Ân, trực tiếp đi nhanh về phía Tây.
Mịch La Đảo, chia làm Đông đảo và Tây đảo, Tây đảo là chỗ ở của ngũ Đạigia tộc và Hộ đảo chiến sĩ, ngoại nhân không được phép tiến vào.
"Thật xinh đẹp" Lâm Lôi nhìn từ xa xa dễ dàng thấy được một tiểu lâu hai tầng xinh đẹp.
"Đây là nơi ở của Hộ đảo chiến sĩ" Áo Bố Lai Ân cười nói: "Ta cũng ởđây, được Tháp La Sa hỗ trợ, ta cũng trở thành một tên Hộ đảo chiến sĩ.Hộ đảo chiến sĩ cứ hàng năm lại thay phiên một lần, năm nay chúng tađược nghỉ ngơi"
Chỉ thấy khu vực nơi ở của Hộ đảo chiến sĩ đang có người tuần tra.
"Chúng ta có thể vào không?" Bối Bối hơi lo lắng.
"Không sao, nơi ở của Hộ đảo chiến sĩ quản lý không nghiêm, chỉ cần Hộđảo chiến sĩ dẫn vào là có thể vào. Quản lý nghiêm ngặt là khu vực củangũ Đại gia tộc. Tuy nhiên bọn họ ở khu vực tận cùng bên trong" Áo BốLai Ân nói, trên người đột nhiên xuất hiện một bộ chiến giáp màu máu đỏ.
Đây là cách chứng minh thân phận Hộ đảo chiến sĩ, Hộ đảo chiến sĩ đang tuần tra lập tức cho qua.
Bốn người Lâm Lôi đi theo Áo Bố Lai Ân, bước vào khu vực nơi ở của Hộ đảo chiến sĩ.
Chương 20: Có hài tử?
Chỗ ở của Hộ đảo chiến sĩ là các tiểu lâu trùng trùngđiệp điệp, trải rộng khắp núi rừng, chỉ tính về số lượng tiểu lâu thìLâm Lôi đã hiểu được số lượng Hộ đảo chiến sĩ tuyệt đối là một con sốđáng sợ.
"Duy trì quân đội Thượng vị thần khổng lồ như vậy, thực lực của ngũ đạigia tộc thật mạnh" Lâm Lôi cảm thán trong lòng, duy trì quân đội, thìphải trả tiền thù lao. Dù sao không ai nguyện ý làm không công chongười khác, tiền thù lao của chiến sĩ Thượng vị thần bình thường đềurất cao.
Duy trì quân đội khổng lồ cần phải có tài phú rất kinh người.
Tuy nhiên, nhìn thấy số lượng người ra vào Đấu chiến trường, Tự dothành bảo, liền hiểu được tiền lời kinh khủng của Mịch La Đảo.
"Đến rồi" Áo Bố Lai Ân cười nói.
"Áo Bố Lai Ân, đống tiểu lầu này có phạm vi thật lớn" Lâm Lôi kinh ngạcnhìn chỗ ở trước mắt này, chỗ ở này lớn gấp mười lần tiểu lâu bìnhthường, bên trong một cái sân lớn có ba tòa tiểu lâu, phong cách độcđáo, trên tường cũng có điêu khắc.
Áo Bố Lai Ân cười nói: "Đây là nơi ở của Tháp La Sa, Thượng vị thầnbách chiến bách thắng bình thường nếu gia nhập quân đội Hộ đảo chiếnsĩ, bất kể là chỗ ở hay là tiền lương đều hơn xa Hộ đảo chiến sĩ bìnhthường. Mặc dù ta cũng được chia một tòa tiểu lâu, nhưng bình thườngmọi người chúng ta đều ở nơi này của Tháp La Sa, chỗ ở của hắn cũng lớn"
Vừa nói, Áo Bố Lai Ân vừa đẩy cửa phòng tiến vào.
"Ân, Áo Bố Lai Ân, ngươi đã về" một giọng nói vang lên, chỉ thấy có mộttên nam tử tóc xanh đang khoanh chân ngồi trên bãi cỏ, đúng là Tháp LaSa.
Tháp La Sa quay đầu nhìn trong miệng cũng nói, nhưng đột nhiên hắn ngâyngốc, kinh ngạc nhìn bốn người phía sau Áo Bố Lai Ân, Lâm Lôi nhìn thấyvẻ mặt của Tháp La Sa, còn cố ý nhếch miệng cười cười.
"Xoát" Tháp La Sa đi ngay đến trước mặt mấy người Lâm Lôi.
"Ha ha" Tháp La Sa vỗ bả vai Lâm Lôi, "Lâm Lôi, mấy người các ngươicũng đã đến rồi, thật sự là hiếm có nha. Địa ngục lớn như vậy, chúng tadĩ nhiên cũng gặp được nhau. Ha ha..." Tháp La Sa rất hưng phấn và vui vẻ.
"Bối Bối, Bối Lỗ Đặc Đại nhân cũng cho ngươi đến đây sao?" Tháp La Sa chú ý đến Bối Bối.
Bối Bối nhếch miệng lên: "Sao, không được sao?"
"Được được" Tháp La Sa ngay lập tức nói chuyện với mấy người "Lại đây,mọi người ngồi xuống đi. Mấy người Đế Lâm, Hi Tắc đang ở bên ngoài,thật là"
Mấy người Lâm Lôi cười cười ngồi xuống, Tháp La Sa liền bắt chuyện:"Các ngươi tới thật đúng lúc, ta hôm nay còn đi tuần tra, vừa mới trởvề không lâu. Nhóm chúng ta đến từ Ngọc Lan đại lục, có thể gặp gỡ ởđây, cũng là duyên phận"
Lâm Lôi cũng rất vui vẻ. cũng cười đàm luận. Đến khi Lâm Lôi nói gặpđược Áo Lợi Duy Á như thế nào, tự nhiên nói đến Tử Tinh Sơn Mạch, tuynhiên, Lâm Lôi bọn họ chỉ đề cập một câu. Tháp La Sa cũng không để ýnhiều.
Hoặc là nói, không ý thức được ý nghĩa của việc bọn Lâm Lôi có thể bình yên đi ra từ Tử Tinh Sơn Mạch.
Thực ra đây cũng là bình thường.
Tháp La Sa mặc dù là Thượng vị thần.
Nhưng mà ở trong Địa ngục quá ngắn, hiểu về Địa ngục thì nhiều nhất làtừ trong các quyển sách. Các bộ sách bình thường miêu tả địa lý, chỉmiêu tả đơn giản sơ qua về Tử Tinh Sơn Mạch, lúc đầu Lâm Lôi cũng làđọc bộ sách về địa lý, biết được Tử Tinh Sơn Mạch, cũng không biết TửTinh Sơn Mạch nguy hiểm thế nào.
"Chi nha" Cánh cổng mở ra, chỉ thấy một tên nam tử tóc đen người đầymùi rượu đang đi đến. Mắt thất thần, hơi thở hổn hển chán nản, đúng làHi Tắc.
Thấy Hi Tắc như vậy, Lâm Lôi không khỏi cảm thán, lúc đầu Hi Tắc tiêudao như vậy, hôm nay lại như vậy, thật sự là thế sự khó thường.
"Hi Tắc" Lâm Lôi mở miệng nói.
Hi Tắc nghe thấy có người gọi hắn, cũng không hề để ý, chỉ là tùy ýliếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái rồi tiếp tục đi về chỗ ở của mình, nhưngđi được hai ba bước. Thân hình hắn dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Lôi,sương mù che mắt dần dần tan ra.
"Lâm Lôi" giọng nói của Hi Tắc khó có thể tin tưởng.
"Hi Tắc, đã lâu không gặp" Lâm Lôi cười cười.
"Ha ha, Hi Tắc, ta là Bối Bối" Bối Bối cũng lập tức nhảy ra.
Hi Tắc hít sâu một hơi, vận chuyển Thần lực trong cơ thể, tửu khí trênngười lập tức tiêu tán. Cả người tỉnh táo lại, trên mặt Hi Tắc xuấthiện vẻ tươi cười: "Lâm Lôi, các ngươi cũng đến Địa ngục? Lúc nào đếnĐịa ngục vậy?"
Hi Tắc cuống quít nói, bọn Lâm Lôi cũng nhiệt tình nói chuyện với nhau,mặc dù trong lòng Lâm Lôi biết chuyện của Hi Tắc, nhưng Lâm Lôi hy vọngtâm tình của Hi Tắc tốt hơn lên. Hiển nhiên, mấy người bọn họ từ NgọcLan đại lục đến, đích thực để cho Hi Tắc vui vẻ lên chút.
"Lâm Lôi, nói chuyện với Hi Tắc nhiều vào, nhớ kỹ, tuyệt đối không đượcnói đến chuyện về Tắc Hi Lỵ" Tháp La Sa lập tức thần thức truyền âm,trạng thái lúc này của Hi Tắc là tình huống tốt nhất trong thời giangần đây.
"Ta biết"
Lâm Lôi đáp lời, đồng thời Lâm Lôi cũng nghi hoặc, Tắc Hi Lỵ đó rốtcuộc có cái gì đặc biệt hơn người, dĩ nhiên cũng có thể khiến ngườitiêu dao như Hi Tắc trở lên si mê như vậy.
Mịch La Đảo, Tây đảo là nơi ở của ngũ Đại gia tộc, mà ở trung ương lànơi ở của Ba Cách Tiếu gia tộc. Trong ngũ Đại gia tộc, thì Ba Cách Tiếugia tộc là thủ lĩnh, nhưng dân cư của Ba Cách Tiếu gia tộc lại khôngnhiều, không bằng tứ Đại gia tộc còn lại.
Nguyên nhân chính là vì vậy mà địa vị của mỗi một thành viên Ba Cách Tiếu gia tộc đều tương đối cao.
Lúc này, ở hậu hoa viên của Ba Cách Tiếu gia tộc đang có hai người thâncao hai mét ngồi ở đó. Hai người này, một người là thanh niên tóc ngắnmàu đỏ, người còn lại là một vị trung niên tóc dài màu đỏ.
Lâm Lôi ở đây sẽ nhận ra, thanh niên tóc ngắn màu đỏ chính là Tắc Khắc Lạp.
"Tắc Khắc Lạp, ngươi gần nhất phải đặc biệt chú ý người tên là Lạc Mâuở Đấu chiến trường" Trung niên tóc dài mày rậm mắt to, giở tay nhấcchân liền cho người ta cảm giác bá đạo "Nghe hạ nhân bẩm báo, tên LạcMâu này rất có thể là Thất tinh ác ma, đã vài ngày liên tiếp thắng mườitrận, còn hai ngày nữa là đạt bách chiến bách thắng"
"Vâng, cha" Tắc Khắc Lạp cung kính nói.
Cha của Tắc Khắc Lạp, Bảo Khắc Uy Ba Cách Tiếu, chính là tộc trưởng củaBa Cách Tiếu gia tộc. Bảo Khắc Uy mặc dù sống vô số năm nhưng hắn chỉcó hai con trai. Thành viên của Ba Cách Tiếu gia tộc, mỗi một hài tửđều rất ít, hầu hết chỉ có một đứa mà thôi.
Có thể có hai người con trai đã là may mắn.
"Nếu thật sự là một tên Thất tinh ác ma, vậy thật sự là chuyện tốt, khócó thể gặp một tên Thất tinh ác ma, không thể nào buông tha được" BảoKhắc Uy nhẹ nhàng nói.
"Biết, cha" Tắc Khắc Lạp cười nói: "Cha, thời gian ngươi tiến vào Mậtđịa, ta chưa kịp nói cho ngươi. Bảy tám ngày trước, ta ở Tự do thànhbảo gặp phải một cao thủ, có một ít mâu thuẫn nhỏ, tên cao thủ đó mộtchiêu giết chết 12 Thượng vị thần"
"Giết 12 người?" Bảo Khắc Uy nhìn về phía hắn.
Một chiêu giết chết 12 Thượng vị thần bình thường, cường giả có khả năng làm được có rất nhiều.
"Cái này cũng không phải kỳ quái, nhưng mà kỳ quái là 12 tên Thượng vịthần đó còn không đến gần vị cao thủ đó, đã giống như kẻ ngốc không cóphản ứng, mặc cho vị cao thủ kia một chiêu giết chết bọn họ"
Bảo Khắc Uy cả kinh.
Khiến cho 12 Thượng vị thần không phản kháng.
"Người này, ở phương diện Linh hồn, rất mạnh" Bảo Khắc Uy nhận xét.
"Quan trọng nhất chính là" Tắc Khắc Lạp thấp giọng nói: "Cha, khí tứcngười này cũng ẩn tàng, từ bên ngoài nhìn chỉ là một tên Trung vị thần,ngay cả Thiên phu trưởng ở trong Tự do thành bảo chúng ta, cao thủ Lụctinh Ác ma cũng không nhìn ra khí tức chính thức của người đó"
Lúc này Bảo Khắc Uy mới khiếp sợ.
Lục tinh ác ma cũng không điều tra được khí tức chinh thức của đối phương, hơn nữa phương diện Linh hồn mạnh như vậy.
"Tối thiểu cũng là Lục tinh Ác ma đỉnh, còn có thể là Thất tinh ác ma.Hơn nữa lại am hiểu phương diện Linh hồn" Bảo Khắc Uy phán đoán nói ra,cường giả am hiểu phương diện Linh hồn để cho người ta sợ hãi, bởi vìLinh hồn là căn bản của một người, cường giả am hiểu Linh hồn rất khóđối phó.
"Hắn đâu?" Bảo Khắc Uy liền nói.
"Đi rồi" Tắc Khắc Lạp lắc đàu nói "Hắn hẳn là không phải người của MịchLa Đảo chúng ta, không hề nhận biết Huyết sắc Mịch La lệnh. Ta cũngkhông dám động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ly khai"
Bảo Khắc Uy thở dài một hơi, lập tức cười nói: "Đi thì thôi, ngươi làmđúng, gặp phải cường giả như vậy, không nên dễ dàng đắc tội, nếu đốiphương giết ngươi, vậy thì không xong rồi"
Tắc Khắc Lạp cũng cười.
"Tắc Khắc Lạp" giọng nói sung sướng từ cửa hoa viên vang lên, chỉ thấymột mỹ nữ tóc huyền đen nhánh, có khuôn mặt trắng nõn động lòng ngườiđang chạy đến. Trên mặt nàng tràn đầy vui sướng, đây đúng là thê tử mớicưới của Tắc Khắc Lạp - Tắc Hi Lỵ.
"Cha" Mỹ nữ nhìn thấy Bảo Khắc Uy liền hành lễ ngay.
Bảo Khắc Uy nhẹ gật đầu.
"Lỵ Lỵ" Tắc Khắc Lạp nhìn thê tử của mình, trên mặt lập tức hiện lên vẻtươi cười, đi đến nghênh tiếp: "Lỵ Lỵ, nhìn ngươi cao hứng như vậy, cótin tức gì tốt à?" Tắc Khắc Lạp cười nói.
"Tắc Khắc Lạp, ta có hài tử" Tắc Khắc Lạp lập tức nói.
Nghe được tin tức đó, Tắc Khắc Lạp và Bảo Khắc Uy đều chấn động, trênmặt hai phụ tử đều mừng như điên, hai người nhìn nhau, Bảo Khắc Uy càngkích động cười ha ha: "Ha ha... Tắc Khắc Lạp, thê tử ngươi cưới rất tốt,rất tốt, ha ha"
"Ta có hài tử? Ta cũng có hài tử" Tắc Khắc Lạp vô cùng kích động.
Tắc Hi Lỵ nghe xong hơi nghi hoặc một chút.
Không phải chỉ là có hài tử thôi sao? Sao mà ngay cả tộc trưởng luônlạnh lùng cũng kích động như vậy? Nàng cho đến bây giờ chưa thấy quatộc trưởng Bảo Khắc Uy kích động như vậy.
"Tốt" Bảo Khắc Uy kích động đến độ mặt cũng đỏ ửng lên, vỗ vỗ bả vai của con trai: "Tắc Khắc Lạp, thê tử ngươi lập công lớn đó"
"Ân" Tắc Khắc Lạp cũng kích động gật gật đầu.
Lập tức Tắc Khắc Lạp đi đến trước mặt thê tử, ôm luôn thê tử của mìnhvào, kích động nói với Tắc Hi Lỵ: "Lỵ Lỵ, ngươi có hài tử, ta, cảm ơnngươi, thật sự rất cảm ơn ngươi" Tắc Khắc Lạp kích động nói.
Tắc Hi Lỵ thấy trượng phu của mình nhiệt tình như vậy, ngay cả tộctrưởng ở bên cũng thế, Tắc Hi Lỵ cảm thấy kinh ngạc và xấu hổ.
"Hài tử của ta" Tắc Khắc Lạp đưa tay phải đặt nhẹ lên bụng Tắc Hi Lỵ.
"Ân?" Tắc Hi Lỵ nghi hoặc nhìn trượng phu của mình, chỉ thấy tay phảiTắc Khắc Lạp đang từ từ toát ra huyết sắc quang mang, vô cùng quỷ dị.Trên mặt Tắc Khắc Lạp tràn đầy kích động, nhưng dần dần, sắc mặt TắcKhắc Lạp ngưng trọng, hắn kinh ngạc nhìn thê tử Tắc Hi Lỵ bên cạnh mình.
Ánh mắt này, khiến cho Tắc Hi Lỵ cảm thấy nghi hoặc.
"Ba" Tắc Khắc Lạp vung mạnh tay lên trực tiếp tát vào mặt thê tử, trực tiếp đánh thê tử ngã sấp xuống.
"Hỗn đản, tiện nhân" Tắc Khắc Lạp phẫn nộ đến toàn thân run lên.
Tắc Hi Lỵ vuốt mặt mình, khó có thể tin nhìn trượng phu của mình.
"Tắc Khắc Lạp, ngươi làm gì" Bảo Khắc Uy cũng giận dữ.
"Cha" Tắc Khắc Lạp quay đầu nhìn cha của mình, liền nói "Đó không phải hài tử của ta"
Bảo Khắc Uy ngẩn ra: "Tắc Khắc Lạp, ngươi nói là?"
Tắc Khắc Lạp gật đầu.
Sắc mặt Bảo Khắc Uy trong nháy mắt trầm xuống, giống như bao trùm mộttầng băng lạnh, Bảo Khắc Uy liếc mắt nhìn Tắc Hi Lỵ, giọng nói lạnhlùng: "Tắc Khắc Lạp, con đàn bà này không xứng là chánh thê, ngươitrừng phạt đi, một thời gian nữa, ngươi chuẩn bị cưới một người khác"
"Vâng, cha" Tắc Khắc Lạp quay đầu phẫn nộ nhìn về phía Tắc Hi Lỵ.
Tắc Hi Lỵ vẫn rất mờ mịt, lập tức liền nói: "Tắc Khắc Lạp, đây là hài tử của ngươi, sao ngươi lại nói không phải?"
Hoài thai sinh hài tử, cho dù là thần thực ra cũng không có biện phápđể biết hài tử trong bụng thê tử có phải của mình hay không. Nhưng màcó một vài loại người thì khác. Giống như Lâm Lôi, bởi vì Lâm Lôi làLong huyết chiến sĩ gia tộc. chỉ cần là con cháu của Long huyết chiếnsĩ gia tộc.
Trong cơ thể sẽ có huyết mạch Long huyết chiến sĩ, cho dù ít nhưng phải có.
Nếu trong cơ thể không có huyết mạch Long huyết chiến sĩ, thì dám chắc không phải gia tộc mình.
"Tại sao?" Tắc Khắc Lạp phẫn nộ vô cùng.
Ba Cách Tiếu gia tộc, chính là Huyết Văn thái thản gia tộc trong Địangục, con cháu của Huyết văn thái thản gia tộc đều có huyết mạch Huyếtvăn thái thản, đương nhiên là có phân chia nhiều ít, đến khi độ dày đạtđến một trình độ nhất định, thì bản thân sẽ có lực lượng cực kỳ cườngđại.
Tắc Khắc Lạp vừa rồi dùng năng lượng đặc thù của gia tộc mình cảm ứng, nhưng lại phát hiện...
Hài tử trong bụng thê tử mình, dĩ nhiên cũng không có huyết mạch của gia tộc.
Ngay cả huyết mạch gia tộc cũng không có, dám chắc không phải đứa nhỏ của mình.
Chương 21: Ta muốn nó phải chết
"Ta muốn nó phải chết"! Tải Khắc La nhìn chằm chằm vợmình: "Đứa con trong bụng cô là của kẻ khác. Khi đó đi thành luỹ Tự Domua quần áo cho vợ, nào ngờ, vợ ta lại có ngay thằng đàn ông khác. Vàcái thai đứa con trong bụng là của kẻ khác. Trời ơi là Trời"!
Gia tộc Huyết Văn Thái Thản là gia tộc ngang ngược nhất trong địa ngục,rất có thế lực và cực kỳ đáng sợ. Đảo Mịch La, bề ngoài cứ tưởng là nămđại gia tộc cai quản, nhưng thực ra, bốn gia tộc lớn kia chỉ là nhữnggia tộc phụ thuộc vào gia tộc Ba Cách Tiêu mà thôi!
Gia tộc Ba Cách Tiêu là gia tộc Huyết Văn Thái Thản, đây là một điều bí mật, ít ai biết đến.
Vốn Tái Hi Lợi không hiểu gì chứ nếu không thì chẳng đã vui vẻ chạy đến mách với chồng là cái thai là con của chàng.
"Không, không phải"! Tái Hi Lợi lắc đầu.
"Con đĩ này vẫn còn chưa nhận". Tộc trưởng Bào Khắc điên tiết lên: "Conà. Đây là nỗi nhục nhã của gia tộc mình. Nếu con đĩ này đến chết mà vẫnkhông chịu nhận, trực tiếp đem chi nhánh của gia tộc Cái La Đức của nótru di toàn bộ đi".
Tái Hi Lợi giật bắn người lên.
Gia tộc Cái La Đức lớn nhất trong năm đại gia tộc, có rất nhiều chi.Huỷ diệt đi một chi, với gia tộc Ba Cách Tiêu trên Mịch la đảo này mànói thì dễ còn hơn lật bàn tay.
"Nói"! Tái Khắc La nhìn vợ gầm lên.
Tái Khắc La vô cùng cần bộ mặt. Tái Khắc La thường ngày vẫn tỏ ra tựhào về dòng tộc của mình, hơn thế nữa Tái Khắc La lại còn là một tộctrưởng, huyết thống tuyệt đối, rất tôn qúy. Tái Khắc La rất tự cao tựđại. Giờ đây trong cái bụng của vợ mình lại là giọt máu của kẻ khác thìlẽ nào Tái Khắc La lại không điên tiết lên được.
Sắc mặt Tái Khắc La điên lên trở thành màu mận quân.
"Nói đi"! Chân Tái Khắc La đạp vào người Tái Hi Lợi. Tái Hi Lợi bị đáté sang bên hòn núi giả trong phòng. "Nếu không, mày với cả chi tộc nhàmày đều chết hết"! Tái Khắc La điên khùng lên tột độ.
"Thiếp nói, để thiếp nói"! Tái Hi Lợi vội vã cất tiếng. Nàng gần như điên lên rồi.
Thực tình thì nàng cũng không biết rõ, đứa con trong bụng là con ngườinào. Bởi thời gian trước đó, nàng cùng lúc ăn nằm với hai người. Một làTái Khắc La và một là Hi Tái. Nàng cùng lên giuờng với hai người, nàngnào biết được cái thai là của ai? đứa con của người nào?
Vốn, Tái Hi Lợi nghĩ rằng, ngay mình mà không biết được thì đương nhiênlà của Tái Khắc La chứ còn là con ai nữa. Trừ khi có cách nào giảithích được cụ thể.
Thật đáng tiếc, nàng không thể hiểu, cái gia tộc Ba Cách Tiêu này là một gia tộc Huyết Văn Thái Thản!
"Thiếp nào có biết được! Con là của ai". Tái Hi Lợi giận dữ phân bua:"Nhưng thiếp khẳng định, không phải con của chàng. Là giọt máu của HiTái., không phải là con chàng. Là Hi Tái"...
"Hi Tái"?
Tái Hi Lợi sững người lên, ngửa mặt nhìn lên cười chua chát: "Hà haha"... Tiếng cười nghe sao mà điên dại. Trên mình Tái Khắc La đỏ dậy lên.Hắn ta, Tái Khắc La, con cưng của Trời, chưa từng chịu bất kể nỗi nhụcnào thế này.
Có vợ mình, mang thai kẻ khác thật là mất mặt.
"Hi Tái. Tao sẽ giết chết mày"... Tái Khắc La điện tiết cực độ, mắt đục ngầu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Tại phòng ở của Tháp La Sa, mấy ngày này, Lâm Lôi nghỉ ngơi rất thoảimái, mỗi ngày đều đi xem chừng mười cuộc giao đấu của Lạc Mậu, hoặc làcùng bạn bè cũ tán gẫu chuyện trò. Với Ngải Kỳ, Bối Thứ và nhiều ngườikáhc thì đều đã rời đảo Miạch La rồi.
"Cái tay Lạc Mậu này quả mạnh mẽ". đẩy cửa vườn ra, bọn Lâm Lôi mấyngười vừa đi vừa trò chuyện bàn tán: "Chưởng đao đó, quả khó lòng nétránh, rất dễ chém làm đôi đối phương thành hai mảnh".
"Công kích vật chất, công kích linh hồn đều giỏi như nhau". Tháp La Sa tán thưởng.
Áo Lợi Duy Á nói: "Đặc biệt là với tốc độ, nhanh đến kinh hoàn. Tên LạcMậu này, thực lực quá mạnh. Mỗi một trận chiến đấu đều nhẹ nhõm. Đếnbây giờ không một ai có thể so đo nổi với hắn ta cả, chỉ chiêu đầu thôilà đã thất bại rồi".
Lâm Lôi nhớ lại trận chiến mà ngỡ ngàng.
Lạc Mậu trong trận chiến đấu đó, tuy có kiêu ngạo, coi khinh đối thủ, nhưng vì Lạc Mậu vốn có thực lực mà.
"Lâm Lôi! Các người về rồi ư"? Chỉ nghe thấy Đế Lâm nói rồi từ trên lầuxuống. Lâm Lôi và mọi người đến bên: "Đế Lâm! Hi Tái đâu"?
"Hi Tái"? Đế Lâm chau mày, hạ thấp giọng xuống: "Hi Tái đang còn ngủ".
"Ngủ"?
Kẻ mạnh cấp Thần vốn không ngủ. Hi Tái thường ngày nào có ngủ, thếnhưng kể từ sau khi đổ vỡ tình cảm với Tái Hi Lợi, Hi Tái buồn khổ đếnthảm thương, thường ngày nằm ngủ chán chường.
Tháp La Sa lắc đầu than vãn: "Không quấy rầy hắn ta nữa. để hắn ta ngủ cho ngon giấc".
Khi bọn Lâm Lôi tụ tập lại với nhau, thiếu gia Tái Khắc La gia tộc BaCách Tiêu có phần trầm ngâm, dẫn theo ba kẻ mạnh mặc giáp đến phủ đệgia tộc. Ba kẻ mạnh mặc giáp đen này đều là bảo vệ tinh anh nhất củagia tộc Ba Cách Tiêu.
"Cái thằng Hi Tái này, thật sự không dám trú ngụ ở Mịch La đảo nữa". Tái Khắc La càng giận dữ hơn.
Đã tằng tịu với vợ Tái Khắc La còn đâu dám ở địa bàn này nữa!
"Đi"! Tái Khắc La ngay lập tức vọt lên Trời, bay đến đảo Mịch La. Ba kẻ mạnh khoác áo giáp cũng lặng lẽ bay theo.
Trong khoảnh khắc, Tái Khắc La cùng đệ tử đến ngay đảo Mịch La, tuầntra đảo ngay lập tức nghênh đón. Những chiến sĩ bảo vệ đảo nhìn thấybốn người đến với thái đọ giận dữ thì ai nấy hốt hoảng cả lên. Họ chú ýđến ba người khoác áo giáp đen, những người không nói không rằng gì cả,cứ như ba tảng băng lạnh giá.
Tuy trầm ngâm, nhưng ba người vẫn tỏ bề mặt dễ chịu.
"Đi! Nhanh chóng gọi đội trưởng vạn nhân tới đây". Tái Khắc La khoát tay ra hiệu, đưa ra lệnh Mịch La Huyết sắc.
"Lệnh Mịch La Huyết sắc. Ngay lập tức điều động đội vạn nhân lại đây"!Lính tuần rối rắm cả lên, ai nấy cung kính ra mặt: "Vâng, thưa đạinhân". Lòng ai nấy đầy nghi hoặc, gọi khẩn cấp đội vạn nhân lại. Đã cólệnh Mịch La Huyết sắc rồi.
Rất nhanh sau đó, đội vạn nhân được triệu tập ra ngoài.
"Thiếu gia Tái Khắc La". Đội trưởng vạn nhân nhận ra Tái Khắc La: "Người làm"?..
"Không hỏi nữa. Đi theo ta"! Tái Khắc La lạnh lùng quát.
Đội trưởng vạn nhân giật minh sợ hãi, phát hiện thấy Tái Khắc La sao màhùng hổ đến lạ, không giống với ngày thường chút nào, luôn luôn vui vẻcười nói. Thế mà hôm nay, mặt hằm hằm đến là khó coi, khiến ai ai cũngcảm thấy có gì nguy hiểm.
"Vèo"...
Tái Khắc La bay lên không trung, ba kẻ mạnh áo giáp cũng bay theo lên.Liền theo đó là đội quân gồm ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo đi theo.
"Phòng 306". Tái Khắc La còn nhớ lời vợ mình khai là là đã cùng chungchăn với Hi Tái.. Mã số lính bảo vệ đảo đều ghi rõ to, còn người ở thìrất bé, dành cho người đặc biệt.
Kẻ mạnh Thần vị cả trăm trận đánh.
Nơi ở của Tháp La Sa, bọn Lâm Lôi đang tụ họp vui vẻ.
"Tháp La Sa. Các người không cần đi theo chúng ta đâu" Lâm Lôi hỏi lại lần nữa: "Hi Tái đồng ý là chúng ta đi rồi mà".
Nói thế nào thì nói, đảo Mịch La không phải là gốc quê của Hi Tái và Tháp La Sa.
Còn phủ U Lam vẫn là nơi của bốn gia tộc Thần thú. Lâm Lôi luôn muốn mọi người quần tụ lại với nhau ở đó.
Hi Tái đã đồng ý đi, nhưng Áo Bố Lai Ân thì muốn đi theo Tháp La Sa.Trước kia Tháp La Sa đã cho Áo Bố Lai Ân Thần vị bậc trung, xem như làmột lời hẹn ước.
"Không được. Chúng ta không muốn đi khỏi nơi này". Tháp La Sa lắc đầu cười.
Đế Lâm cũng lắc đầu không đồng tình. Chúng ta ở đây đã quen rồi, đã coi đây như nhà mình rồi, không muốn đi đâu nữa".
Lâm Lôi chỉ còn biết cười chấp nhận.
"Đợi khi kết thúc cuộc đấu giữa Lạc Mậu, vài ngày nữa chúng ta sẽ rờikhỏi đây". Lâm Lôi nói: "Thật cũng tiếc, rất muốn cùng ở với các người,nhưng chẳng có cách nào nữa cả. Ta cần phải trở về U Lam phủ". Lâm Lôikhông muốn làm khó dễ cho người nào.
Đối phương không muốn thì làm sao được.
"Xin lỗi. Lâm Lôi". Đế Lâm tỏ bày.
"Không sao cả". Lâm Lôi lắc đầu.
Bất chợt Lâm Lôi cảm thấy kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên không gian vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo kéo đến.
"Làm sao lại có quá nhiều chiến sĩ bảo vệ đảo kéo đến thế này? Có chuyện gì xẩy ra rồi ư"? Tháp La Sa nghi ngờ nói.
Nhưng Lâm Lôi phát hiện ra, trong hàng vàn chiến sĩ cấp Thần kéo đến có một người tóc cắt ngắn mặt lạnh lùng, đó là Tái Khắc La.
"Người đó đến làm gì vậy"? Lâm Lôi chột dạ.
Chính lúc này, đám đông bất chợt cùng xộc cả vào phủ đệ. Tái Khắc Ladẫn theo ba kẻ mạnh áo giáp đen đi vào giữa sân, còn hầu hết cả ngànchiến sĩ bủa vây chung quanh, một số thì đứng giữa trời cao.
"Lão đại"!
"Lâm Lôi"!
Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đều đứng cả lên, họ đều nhìn thấy Tái Khắc La.
"Có phải là đến tìm chúng ta"? Địch Lợi Á dùng Thần thức truyền tin hỏi.
Lâm Lôi nhìn chằm chằm Tái Khắc La, khó hiểu sự thể. Theo khả năng phánđoán, hẳn Tái Khắc La đến không phải là chuyện nhỏ. Nhưng Tái Khắc La,rõ là đã dẫn cả một đội quân hùng hổ đến bao vây vòng trong vòng ngoài.
"Các người là"... Tháp La Sa cất tiếng hỏi.
"Tháp La Sa". Đội trưởng đội bảo vệ đảo nói: "Vị này là thiếu gia gia tộc Ba Cách Tiêu , đến đây vì có câu chuyện".
"Gia tộc Ba Cách Tiêu"?
Tháp La Sa, Đế Lâm và cả bọn hơi chột dạ.
Tái Khắc La có phần lo lo nhìn Lâm Lôi: "Ngươi đương nhiên là ở đây".Liền đó, Tái Khắc La không quản việc Lâm Lôi nữa, tức giận: "Hi Tái ởđâu? Mau buộc nó cút nhanh cho ta"! Tiếng quát tháo vang ầm cả lên.
"Hi Tái? Thì ra ngươi đến tìm Hi Tái"? Mày Lâm Lôi nhíu lại. Tái KhắcLa không phải đến tìm Lâm Lôi mà là tìm Hi Tái. Nhưng Tái Khắc La tìmHi Tái làm gì? Có phải vì cái chuyện đàn bà Tái Hi Lợi?
"Tái Khắc La thiếu gia. Thiếu gia tìm Hi Tái có việc gì"? Tháp La Sa hỏi vặn.
"Khỏi phải hỏi nhiều. Mau bảo nó cút khỏi nơi đây". Tái Khắc La nhìnquanh ngôi nhà, đoạn hằm hè, trực tiếp truyền Thần thức. Ngay lập tứcTái Khắc La phát hiện có Hi Tái bên trong, nhìn kỹ lên tầng hai.
"Ai tìm ta"? Một giọng nói cất lên. Hi Tái xuất hiện, bay từ tầng hai xuống.
"Mày là Hi Tái"? Tái Khắc La nhìn như đinh đóng cột vào Hi Tái.
"Ngươi là... Tái Khắc La"? Hi Tái nhanh nhẹn hiểu rõ vấn đề, mắt đỏ ngầu lên.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Tái Khắc La bỗng dưng cười rống lên điên cuồng.Tiếng cười khiến bọn Lâm Lôi cảm thấy chuyện không giản đơn nữa. TáiKhắc La nén cơn giận dữ trong lòng lại, mắt đỏ ngầu lên thù hận.
Tuổi thọ của Thần quả dài lâu.
Một nữ Thần bàn chuyện yêu đương, có mấy đàn ông là chuyện quá thường tình.
Tái Khắc La nào cũng cố chấp đâu.
Chỉ mong sao vợ mình phải ở bên cạnh mình không được chung tình vớingười đàn ông khác là được. Nhưng điều khiến Tái Khắc La điên tiết lênlại là, đứa con trọng bụng vợ lại là con của Hi Tái, người đàn ông kháckhông là chồng. Tái Khắc La nuốt không trôi hận.
"Tái Khắc La. Ngươi tìm ta có chuyện gì"? Hi Tái hỏi.
"Làm gì ư"? Tái Khắc La ngửa mặt nhìn trời cười gằn, vẻ mặt điên cuồngtím tái. Tái Khắc La nhìn chằm chằm Hi Tái: "Hôm nay ta đến, chính làđể giết ngươi"!
Bọn Lâm Lôi tái nhợt mặt mày.
Tái Khắc La không đếm xỉa gì tới những ai khác, gầm lên: "Hôm nay, tagia tộc Ba Cách Tiêu, cần xử tử ngươi, Hi Tái. Mọi người khác tránh rađi. Nếu không tránh ra thì là kẻ thù của gia tộc Ba Cách Tiêu ta".
Áo Bố Lai Ân, Lâm Lôi và mọi người hốt hoảng.
Hi Tái mặt vẫn bình thản, ngoái nhìn Lâm Lôi, Tháp La Sa và mọi người,lắc đầu: "Các người cứ mặc ta. Thực tình thí quãng thời gian gần đây,ta sống trong ngắc ngoải, Các người đừng mắc tội với hắn ta".
"Như thế sao được"? Áo Bố Lai Ân bước mạnh lên một bước, nhìn Hi Tái:"Hi Tái à! Chẳng phải chúng ta cùng đi đến đây từ đế quốc Ngọc Lan ư!Bao nhiêu năm qua, cùng sống chết có nhau. Có chết thì cùng chết, sợquách gì"?
"Áo Bố Lai Ân, mù quáng không xong đâu. Chớ có liều". Tháp La Sa nhỏnhẹ dặn dò, nhìn sang bên cạnh: "Chuyện này, ta mặc không quan tâm".
Lâm Lôi kinh hoàng.
"Áo Bố Lai Ân, ngươi chớ có can thiệp. Can thiệp là chết đấy, không ýnghĩa gì cả". Đế Lâm lắc đầu, rồi đi đến bên cạnh hai đứa con hai đầusáu mắt của mình, lộ rõ sự hãi hùng.
"Cha à". Kim Nghê hai đầu sáu mắt nhìn Đế Lâm.
"Lại đây". Đế Lâm quát to.
Hai anh em Kim Nghê đưa mắt nhìn nhau, đi theo cha mình sang một bên.
"Các người... các người"... Áo Bố Lai Ân không tin vào mắt mình. Khi đếnđịa ngục này, cả bọn sao mà hồ hởi, sống chết có nhau, mọi người tintưởng nhau, không ai vứt bỏ ai, vậy mà sao hôm nay lại...
"Rất tốt". Tái Khắc La lạnh lùng nói, đưa mắt lướt đến phía Lâm Lôi: "Vị tiên sinh này, còn ngươi"?
"Ta"? Lâm Lôi, Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đưa mắt nhìn nhau.
Trong tiếng cười mỗi người một cách nghĩ.
Lâm Lôi cười, bước vài bước đến bên Hi Tái, Áo Bố Lai Ân, nói: "Ta cũng đến từ đế quốc Ngọc Lan mà. Không ai bỏ rơi ai cả"!
"Ta cũng đến từ đế quốc Ngọc Lan". Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á cùng tiến lên, coi Lâm Lôi là kẻ đứng đầu.
Nét mặt Lâm Lôi nghiêm túc lại, mắt lướt nhìn đám chiến sĩ bảo vệ đảo.
Lâm Lôi hiểu...
"Lần này, thực sự là liều mạng rồi, không thể mềm yếu con tim". LòngLâm Lôi bùng lên sát khí. Giây phút quan trọng, bằng mọi giá làm nêntrận long trời lở đất.
Chương 22: Kẻ cản ta sẽ chết
Tái Khắc La nhìn thấy Lâm Lôi đứng hẳn ra, mặt có vẻâu lo. Tái Khắc La hiểu rất rõ thực lực Lâm Lôi quá mạnh. Nếu như LâmLôi nhúng tay vào thì chuyện trở nên hoàn toàn khác mất rồi. Tái KhắcLa lạnh lùng nói: "Hôm nay, gia tộc Ba Cách Tiêu ta muốn giết chết HiTái, lẽ nào các ngươi cũng muốn đi theo hắn"?
Lâm Lôi và cả bọn không run sợ nhún nhường.
"Lâm Lôi, Áo Bố Lai Ân, Bối Bối". Hi Tái nhìn hỏi mọi người rồi lắc đầu.
"Hà hà"... Áo Bố Lai Ân cười toáng lên, quay nhìn Hi Tái: "Hi Tái à!Chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết, chẳng phải từng thế không nào?Cuộc đời quan trọng thật đấy, nhưng có lúc, có những việc còn quantrọng quý giá hơn cả cuộc đời. Hôm nay nếu sống, chúng ta cùng sống,nếu chết thì chúng ta cùng chết vậy"!
Hi Tái sững người lại nhìn theo phía Lâm Lôi và mấy người.
Bọn Lâm Lôi cười tự tin.
"Hi Tái à"! Lâm Lôi ngoái nhìn Địch Lợi Á. Lâm Lôi nhìn thấy rõ, lúcnày Tái Khắc La có chút chần chừ rồi. Theo Lâm Lôi quan sát, nếu khôngđánh nhau càng hay. Lâm Lôi lên tiếng: "Tái Khắc La! Rốt cuộc thì ngươivới Hi Tái có oán cừu gì vậy? Lẽ nào lại cứ phải buộc người chết là làmsao? Mọi người cùng nhường nhau có hay hơn không"?
Người khác mà nói câu này thì hẳn là tìm cái chết. Nhưng Lâm Lôi nóithì không sao, bởi trong lòng Tái Khắc La Lâm Lôi là Ác ma bảy sao.
"Chuyện gì ư"? Tái Khắc La nghĩ tới chuyện này càng điên tiết hơn lên:"Ngươi hãy hỏi hắn ấy"! Tái Khắc La tức giận chỉ tay về phía Hi Tái.
"Ta"? Hi Tái lại không hiểu gì.
Tái Khắc La tức giận đến nỗi mặt tím tái cả lại, có điều, chuyện nàylàm sao mà ầm ĩ lên được? Lẽ nào nói thẳng được ra? Bụng vợ Tái Khắc Lamang thai lại là con của Hi Tái. Chuyện lan rộng ra, hẳn cả đời sẽ làchuyện cười cho thiên hạ!
"Hừm"! Tái Khắc La nhìn vẻ mặt của Hi Tái, bất chợt cười gằn lạnh lùng.
"Ngươi vì Lợi Lợi ư"? Hi Tái cười mỉa mai: "Ngoài chuyện Lợi Lợi ra thìlàm gì còn chuyện một thiếu gia như người lại tím đến ta làm gì"?
"Câm mồm"!
Nghe đối thủ gọi tên vợ một cách thân mật, Tái Khắc La càng thêm lửa đốt: "Ngươi làm sao có đủ tư cách gọi thế"!
"Hà hà"... Hi Tái cười như điên dại nhìn chằm chằm Tái Khắc La: "Ta khôngthể gọi như thế ư? Phải rồi. Ta đã từng cùng với Lợi Lợi, và giờ thì đãlà thế nào rồi? Từ ngày các người lấy nhau, chúng ta chưa một lần gặpmặt nhau. Thế nào! Ngươi lấy vợ thì giết chết người đã từng yêu vợngươi ư"?
Bỗng trên trời cao, chiến sĩ quanh vườn đều xôn xao bàn tán.
Tuổi thọ Thần vô tận, bàn chuyện yêu đương thì rất thường tình. Nếuthực sự, Tái Khắc La vì chuyện đó mà giết chết người đàn ông từng quanhệ với vợ thì quá đáng rồi.
"Thì ra là vì chuyện này"! Lâm Lôi có vẻ ngạc nhiên. Lâm Lôi vốn cónghe tới chuyện Hi Tái với Tái Hi Lợi. Tái Hi Lợi trước khi cưới có gặplại Hi Tái một lần còn về sau thì không gặp gỡ nhau nữa.
Lâm Lôi đồng tình với Hi Tái.
Nhưng nào ngờ, Tái Khắc La lại đòi giết chết Hi Tái?
"Lời đểu chớ nói". Tái Khắc La tức lộn ruột lên rồi. Có điều nguyênnhân khiến cho Tái Khắc La tức tối nhất lại không thể nào nói ra được,chuyện mất mặt ấy mà, khó nói hơn cả giết người.
"Ta hỏi lại lần cuối cùng. Ngươi nhất định nhúng tay vào chuyện này ư"?Tái Khắc La nhìn Lâm Lôi hỏi. Tái Khắc La vốn không coi Hi Tái là gìcả, không để Hi Tái vào trong mắt, chỉ muốn ra tay giết quách đi chonhẹ nợ.
Tái Khắc La lo là Lâm Lôi ngay trước mặt.
"Thiếu gia Tái Khắc La à! Làm sao lại coi trọng vị Thần này"? Độitrưởng bảo vệ đảo và nhiều người nữa ngờ vực. Ngay đến cả Tháp La Sa,Đế Lâm cũng ngơ ngác lên.
"Phải rồi"!
Lâm Lôi thản nhiên nói: "Vì chuyện giao tình xưa kia ta không thể thấymà làm ngơ. Hi Tái đã cứu ta một lần". Thái độ Lâm Lôi bình tĩnh, thựctình thì tim vẫn đập hồi hộp, lúc nào cũng sẵn sàng ra đòn.
Mắt Tái Khắc La lim dim lại, mặt lạnh tanh hận thù.
"Nhanh, thông báo cho cha ta. Một Ác ma bảy sao cản ngăn việc riêng củata rồi". Tái Khắc La truyền tin cho một chiến sĩ áo giáp phía sau. Vẻmặt chiến sĩ áo giáp này cũng có phần thất kinh, vội bay vù đi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lâm Lôi chau cả mày lại.
"Hà hà"... Tái Khắc La bất chợt cười như điên dại.
"Giết"! Tái Khắc La đột ngột ra lệnh.
Hàng ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo đã bủa vây lúc này đã ở tư thế sẵn sàng,nghe lệnh Tái Khắc La nháy mắt đều hành động tức thì. Rõ ràng là, TáiKhắc La muốn công kích bất ngờ khiến phía Lâm Lôi không kịp trở tay,nhè thời cơ giết Hi Tái.
Nhưng, khi Tái Khắc La cứ một chiến sĩ áo giáp đi về, Lâm Lôi đã kịp thời chuẩn bị đối phó.
Cùng lúc Tái Khắc La gầm lên...
"Vù"...
Với Lâm Lôi làm trung tâm, một bán kính chừng ba trăm mét toả hào quangmàu đất đỏ, bao lấy tất thảy chiến binh bảo vệ đảo gồm cả đội trưởngđội bảo vệ đảo, Tái Khắc La, hình thành một bán cầu.
Không gian đá đen!
Lực hút mạnh mẽ.
"Áo Lợi Duy Á"! Một số bay lên trời cao, nhưng những chiến sĩ bảo vệđảo bay không được mấy cao đều nằm gọn vào trong bán cầu ánh sáng màuđất đỏ, từng người một nhanh chóng rơi xuống. Tái Khắc La vốn còn đứngnguyên trên mặt đất lúc này thấy co bé lại, rồi ngay lập tức thẳngngười cao lên.
"Không được rồi"!
Mặt Tái Khắc La tái mét vì nhìn thấy Lâm Lôi đang bay nhanh tới.
Bắt giặc cần bắt kẻ cầm đầu!
Lâm Lôi có sự tính toán kỹ: "Tại đảo Mịch La này muốn chạy thoát e khólắm. tlk là nhân vật quan trọng, nếu bắt sốgn được Tái Khắc La vào tay,tình hình sẽ tốt hơn". Trong khoảnh khắc triển khai trận đồ đá đen LâmLôi bèn xông đến phía Tái Khắc La.
"Sức hút đáng sợ quá"! Mặt Tái Khắc La tái mét đít nhái, lập tức lùi sau.
"Thiếu gia!" Hai chiến sĩ áo giáp đen bên cạnh Tái Khắc La liều mạngchặn trước cho Tái Khắc La, chặn đường tiến thẳng của Lâm Lôi.
"Chết này"! Mắt Lâm Lôi lạnh giá. "Ầm"!
Quần áo của Lâm Lôi tan vụn, thân mình hoá rồng. Một hình rồng mày xanhđen trùm lấy thân mình Lâm Lôi, hai mắt màu vàng kim nhìn trừng trừngđối thủ. Cái đuôi lấp lánh ánh vàng múa vờn.
Nhìn thấy màn đó, đám chiến sĩ bảo vệ đảo, Tái Khắc La, đội trưởng bảo vệ đảo, chiến sĩ mặc giáp đều rợn tóc gáy lên.
"Kẻ mạnh tuyệt thế"! Chiến sĩ Thần đảo ban đầu ngỡ tưởng Lâm Lôi chỉ làThần bậc trung giờ mới phát hiện ra là nhầm, một cái nhậm đáng sợ. Ainấy đều nhận rõ thực lực ghê gớm của Lâm Lôi, là một kẻ mạnh siêu đẳng.
"Tứ gia tộc Thần thú"! Đội trưởng bảo vệ đảo kinh hoàng.
"Giết"! Tái Khắc La lại lần nữa gào to lên.
Tứ gia tộc Thần thú là gì? Thần thú trước mặt giờ đã không như Thần thútrước kia. Khi đó, Thần thú tứ gia tộc, gia tộc Ba Cách Tiêu vốn cũngđã từng sợ hãi lắm rồi. Thế mà giờ đây... lẽ nào gia tộc Ba Cách Tiêu lạikhông kinh hồn bạt vía?
Có thể khống chế đảo Mịch La, đứng uy nghi giữa biến trời mênh mông mùsương, người gia tộc Ba Cách Tiêu ngang ngược, cả đến thiếu gia TáiKhắc La không còn coi ai ra gì.
"Lâm Lôi, huynh ấy"! Tháp La Sa, Đế Lâm, Hi Tái, Áo Bố Lai Ân... đều kinh hoàng cả lên.
"Chết đi này"! Hai mắt ánh sáng màu vàng kim quét một lượt những chiếnsĩ bảo vệ đảo, lấy đá đen làm thực lực linh hồn lập tức tấn công vàohai chiến sĩ áo giáp đen. Bỗng, tiếng gió kỳ quái quét qua linh hồn haingười này, hai người thẫn thờ.
Xuỳ...
Luồng sáng màu tím loé lên kỳ dị.
"Choang"... Hai chiến sĩ áp giáp đều tuốt vũ khí ra chống đỡ Lâm Lôi.
Ảnh hưởng của linh hồn tuy mạnh mẽ, có thể hai chiến sĩ này là kẻ tinhanh của gia tộc Ba Cách Tiêu, thực lực chí ít cũng Ác ma bậc năm, dù bịtiếng gió ảnh hưởng nhưng không đến nỗi ngất lịm cứng đờ, nhanh chóngphục hồi.
"Ục". Đuôi rồng quất vào vai hai chiến sĩ áo giáp màu đen.
"Ục", xương thịt hai người nát bươm, cánh tay rã rời, đá đen tiếp tụctấn công làm cho thân thể nát như tương, tung toé khắp nơi. Còn mộtchiến sĩ áo giáp nhìn thấy bạt vía vội tìm nơi náu, may còn kịp nếukhông thì cũng xấu số như đồng bọn.
Đuôi rồng Lâm Lôi quăng quật, sức mạnh vô cùng.
"Bụp"! Một chiến sĩ áo giáp nữa bị quăng bật ra xa.
Mắt màu vàng kim của rồng Lâm Lôi nhìn kỹ Tái Khắc La. Nói ra là chậm,chứ thực ra, khi Lâm Lôi tấn công hai chiến sĩ áo giáp, đuôi rồng đãkịp giết chết hai chiến sĩ áo giáp rồi, xác người thì nát tan, ngườithì bắn ra tận chốn xa.
Tái Khắc La bị cảnh ngoạn mục làm cho khiếp đảm. Hai chiến sĩ áo giáp chết ngay không kịp trở tay.
"Muốn chạy ư"? Lâm Lôi cười gằn.
Bông chốc, sức hút vốn có hướng vào mặt đất, nhưng thân mình Lâm Lôivẫn huyền ảo, những khối đá đen khiến cho đối phương khó lường. Đá lấyLâm Lôi làm trung tâm điểm tung bay hỗn loạn, mờ ảo khiến đối thủ khólòng đoán biết tránh được.
"Làm sao có thể"!
Tái Khắc La cảm thấy mình không thể nào ứng phỏ nổi, vội rút nhanh về sau.
Làm sao rút chạy nổi?
Lúc này vẻ ngoài vụt sáng loé màu sáng máu thẫm, Tái Khắc La tạm cầm cựđược chốc lát, nhưng rồi lại cứ phải lùi dần lùi dần, sức cuốn hút đángsợ quá.
"Thiếu gia Tái Khắc La" đội trưởng đội bảo vệ có vẻ như trụ lại nổi lực hấp dẫn.
"Chặn nó lại"! đội trưởng bảo vệ gào to lên, cho dù có chết đi mộtchiến sĩ , nhiều chiến sĩ và cả ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo cũng khôngsao, cố cầm cự, Tái Khắc La không thể chết. Thành viên gia tộc Ba CáchTiêu hơi quá ít, mỗi một người đều vô cùng quý giá, hơn thế nữa, TáiKhắc La lại là nội tộc.
Thân hình mỗi một chiến sĩ bảo vệ đảo đã không còn vững, mà không gianlại nào có rộng lớn cho đâu nên cứ dồn đốgn một vài chỗ. Vốn không còncó thể dùng vũ khí cầm cự nữa, bởi sợ lại bị thương người cạnh.
"Chuồn ư"? Lâm Lôi tăng tốc, Tái Khắc La đã không thể tháo chạy nổi, cựly cứ gần lên, Lâm Lôi nhanh chóng tiến ngay trước mặt Tái Khắc La.
"Ầm". Một cú công kích sóng mạnh đúng vào người Tái Khắc La, Lâm Lôicũng bị sững lại, đó là cú tấn công của đội trưởng đội bảo vệ đảo bêncạnh tung ra.
Tái Khắc La thoát khỏi lực hút bay xa ra hàng ngàn mét mới đứng lạinổi, lòng sợ hãi vô cùng: "Thần thú bốn loài quả thật đáng sợ. Sức hấpdẫn đến là ghê gớm... Ngay cả ta mà cũng không tài nào chống đỡ nổi. Maymà có chiêu vừa rồi thoát ra được"!
Tái Khắc La cảm kích đội trưởng đội bảo vệ đảo, nhờ chiêu công kích đó mà Tái Khắc La mới thoát hiểm, không bị thương nặng.
Chỉ cần cú đòn mạnh vào thân thể, tựa như có ai phía sau đẩy mạnh, TáiKhắc La mới nhờ sức đó mà xông được ra ngoài vòng ảnh hưởng lực hút.
"Giết! Giết! Giết chết hắn cho ta"! Tái Khắc La lại gào lên hung tợn.
Chỉ còn có chừng hai trăm người đang bị rơi vào vòng sức hút, còn hầuhết thì đã chuồn lên tận mây xanh. Họ rất muốn tấn công nhưng vòng ảnhhưởng sức hút quá mạnh và đá đen dày đặc, các chiến sĩ không tài nàolàm gì nổi, đành bảo vệ lấy mình, tháo chạy.
Bầy chiến sĩ gây nên thương tích cho chính họ.
"Hỏng bét rồi"! Khi Tái Khắc La tháo chạy ra khỏi, Lâm Lôi bống chột dạ.
Tình hình hỏng bét mất rồi.
Tái Khắc La đã thoát khỏi vòng ảnh hưởng của lực hút.
Kế hoạch bắt sống Tái Khắc La đã bị hỏng.
"Hiện giờ, chỉ còn cách thực hiện kế hoạch hai"!
Phải giết sạch.
Lúc này, Hi Tái, Áo Bố Lai Ân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà kinhhoàng. Họ vốn chỉ nghĩ Lâm Lôi là Thần bậc trung thôi. Giờ thì họ đãhiểu...
Hi Tái, Áo Bố Lai Ân thấy mình nhận định quá sai.
Những chiến sĩ bảo vệ đảo nằm trong vòng hút chân đứng đã không vững,khác nào một đàn dê, mà Lâm lôi như một thú dữ, sói giữa đàn dê.
"Lâm Lôi, huynh ấy"... Hi Tái, Áo Bố Lai Ân đều sững sờ lên.
"Hiện giờ, tình thế hỏng bét mất rồi. Không tóm được Tái Khắc La, chỉcòn biết giết, giết bằng hết đối phương. Xông vào giữa đám chiến sĩ bảovệ đảo tấn công". Lâm Lôi dùng Thần thức trao đổi với Hi Tái và Áo BốLai Ân cùng đồng bọn.
Bọn Hi Tái cùng lúc dồn sức tấn công.
"Nhớ bám theo ta"!
Một câu dặn dò xong, Lâm Lôi hét to, tựa như hổ gầm, dẫn theo bọn Hi Tái, Áo Bố Lai Ân xông vào đối phương chém giết thả phanh.
"Cản ta là chết"!
Lòng Lâm Lôi tựa sắt lạnh, không còn nể tình gì nữa.
Chương 23: Trời long đất lở
Tại phủ đệ của gia tộc Ba Cách Tiêu.
Chỉ có nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ, vô vàn người bay ra bay vào phủ đệgia tộc qua lại khu vực đảo. Muốn biết có thể ở lại trong gia tộc BaCách Tiêu hay không, ngoài tinh anh gia tộc Ba Cách Tiêu ra, còn là kẻmạnh chân chính.
Giữa trời cao.
Mái tóc dài màu đỏ vờn bay. Bào Khắc Uy hối hả hơn bất cứ lúc nào. Theosau Bào Khắc Uy là ba kẻ mạnh mặc áo bào dài màu đỏ, hai nam một nữ.Trong ba kẻ mạnh này ai cũng đều là kẻ mạnh của gia tộc Ba Cách Tiêu.
Gia tộc Ba Cách Tiêu, trưởng lão áo bào dài màu đó cứ ít dần đi, âu đâycũng là địa ngục sừng sững gia tộc Ba Cách Tiêu, họ đã dám xây dựng nênmột đảo Mịch La, gây dựng nên một chỗ dựa mạnh mẽ là quan lại địaphương đầy thế lực.
Mỗi một trưởng lão áo bào dài màu đỏ đều là Ác ma bảy sao.
Gia tộc Ba Cách Tiêu, cho dù là xếp thứ tự tên tuổi trong vô số gia tộcđịa ngục, nhưng cũng chỉ xếp trước có mười gia tộc phía sau. Gia tộcbốn Thần thú, khi còn chưa suy yếu đã vượt quá xa gia tộc Ba Cách Tiêunày. Nhưng giờ đây suy yếu nhưng gia tộc Ba Cách Tiêu vẫn còn xếp phíasau một bậc.
"Nghi ngờ Ác ma bậc bảy ư"? Bào Khắc Uy đầy vẻ lo lắng hỏi.
Bào Khắc Uy âu lo nhất là cho đứa con của mình.
"Vù vù"... Tốc độ bay của Bào Khắc Uy quả nhanh đến không ngờ. Ba trưởnglão áo bào đỏ phía sau đều là những áo giáp màu đen nổi danh, thế màmồm miệng phải tranh nhau thở.
"Xuỳ"...
Một đạo hào quang màu huyết dụ vọt lên từ khu nhà ở của đảo Mịch La..Khi Bào Khắc Uy bay gần đến thì phát hiện ra "ầm" một tiếng, đồng thờilà ánh sáng màu huyết dụ giãn rộng ra, nom chói chang như ánh Mặt trời.
Bào Khắc Uy và ba đệ tử theo sau tái mét mặt mày. Đây chính là lệnh báođảo Mịch La có chuyện bất thường, lệnh cho toàn bộ chiến sĩ bảo vệ đảophải ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, sắn sàng tấn công.
"Chúng ta đi trước đã"! Bào Khắc Uy truyền tin Thần thức.
Bông lúc này, Bào Khắc Uy và ba đệ tử trưởng lão tăng nhanh tốc độ,nháy mắt đã tiến đến ngay sau hàng trăm chiến sĩ mặc giáp đen. Bốn Ácma bậc bảy đang hoá làm bốn đạo hào quang mập mờ, nháy mắt đã biến đếnchỗ xa. Bào Khắc Uy nhìn thấy lệnh tập hợp đã rất âu lo cho con traimình.
Quả thật, Tái Khắc La đã vì sức ép mạnh mà phát lệnh tập họp, tình hìnhđã nát bét cả lên. Tái Khắc La vật vờ nơi xa, nhìn đến chốn xa nhữngthảm sát ghê rợn, mặt Tái Khắc La tái nhợt sợ hãi: "Thật đáng sợ. Khôngthể ngờ bọn chúng lại mạnh mẽ đến nhường ấy"!
Giết giết sạch!
Lâm Lôi rơi vào tình cảnh điên cuồng, hoá thân vào trong những khối đá đen, Lâm Lôi phát cuồng dã man giết nhầm còn hơn bỏ sót.
"Giết"! Cặp mắt màu vàng kim long lên sòng sọc không chút nể tình.
Lâm Lôi dẫn theo Bối Bối, xông đến tàn sát nơi khu nhà ở của đảo MịchLa.. Trong phạm vi khu vực, chiến sĩ bảo vệ đảo hơi nhiều. Đại bộ phậnchiến sĩ bảo vệ đảo đều phân tán cả ra các nẻo. Dọc đường tháo chạy sótlại không biết là bao nhiêu chiến sĩ, là những con mồi cho phía Lâm Lôi.
Không gian đá đen, Lâm Lôi khống chế trong vòng hơn năm trăm mét đườngkính. tất thảy những ai nằm trong phạm vi đó đều chịu lực hấp dẫn.đường kính hơn ngàn mét ôm lấy vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo. Những chiếnsĩ bảo vệ đảo chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn cứ bị Lâm Lôi tiếp cận."Ầm", thân thể họ nát như tương, và có nhiều người bị thâm sức hút đểđến với cái chết.
"Không"! Những chiến sĩ bảo vệ đảo gào kêu kinh hãi.
Họ đã phát hiện ra có càng nhiều chiến sĩ nữa lại bị cuốn hút vào vòng xoáy lực hấp dẫn.
Trong nháy mắt, hướng tấn công của Lâm Lôi lại đổi khác, bất ngờ hướngxuống mặt đất. Lực hấp dẫn lại biến đổi mập mờ huyền ảo. Lực hút cuốnmọi người rơi xuống mặt đất.
"Giết"! Bỗng có tiếng chiến sĩ bảo vệ đảo thét to lên.
"Giết"!
Mọi chiến sĩ bị cuốn vào vòng xoáy lực hút ra tay. Họ ra tay, Lâm Lôilại được dịp triển khai ảnh hưởng linh hồn. Phàm những chiến sĩ bảo vệđảo nào đã lại anừm gọn trong vòng xoáy lực hấp dẫn đều cứng đờ ngườilại. Tuy nhiên, trong số chiến sĩ bảo vệ đảo cũng có kẻ mạnh, có thểgiữ mức độ tỉnh táo chống chọi. tất nhiên số có thể chống chọi chút nàokhông bao nhiêu người, còn hầu hết chỉ có mỗi một từ...
"Giết"!
Cố giữ sự tỉnh táo, nhưng thuộc khu vực lực hấp dẫn, thì tốc độ có ai sánh bằng tốc độ Lâm Lôi!
"Ầm"! Một lưỡi kiếm màu máu sẫm bay vèo qua đầu đối phương. Và tất thảynhững chiến sĩ bảo vệ đảo cứng đờ người lên hết. Lâm Lôi cố khống chếtrong một phạm vi hẹp nữa mà thôi, phù hợp với tốc độ sử dụng.
Ánh sáng lưỡi kiếm không ngừng loé lên màu tím.
Ánh sáng màu vàng xanh cũng không ngừng loé sáng, không ngừng giãnrộng, ngỡ như nuốt chửng tất thảy, nuốt hết các chiến sĩ bảo vệ đảo vàotrong mình nó. Những chiến sĩ cố tình chống đỡ thì lại càng nhanh chóngcứng đờ.
Copn quái vật cứ thế không ngừng tiên lên.
"Đồ khốn"! Từ trên cao không Tái Khắc La đang còn run lẩy bẩy.
"Lâm Lôi"! Hi Tái, Áo Bố Lai Ân lòng đầy phấn khích.
"Hà hà... Lão đại, quá đã tay à"! Bối Bối reo vui.
Có điều, bọn Lâm Lôi chỉ có thể đã tay trong phạm vi ảnh hưởng của lựchấp dẫn, trong phạm vi ánh sáng màu vàng cam, nơi chịu ảnh hưởng lựchấp dẫn.
Còn những phạm vi khác của đảo Mịch La, có những tín hiệu triệu tập. Những chiến sĩ sợ hãi bay tít cao không ngày mỗi đông thêm.
Nhưng có điều, trên mặt đất đảo, chiến sĩ bảo vệ đảo vẫn còn nhiều,trên cao không như những con ruồi vàng, đông có đến hàng vạn vật vờ.Những chiến sĩ bảo vệ đảo lại lo sợ bị nằm gọn vào trong vầng ánh sángmàu vàng sẫm, họ chửi rủa om sòm...
"Đồ trứng thối"!
Với cánh nghĩ của họ, Lâm Lôi vẫn còn nằm trong vùng ảnh hưởng của lựuchút hấp dẫn, và cũng trong đó còn vô số chiến sĩ bảo vệ đảo bị cuốn hútthân thể cứng đờ lên, chỉ còn là những khối thịt.
Nếu nhưũng chiến sĩ bảo vệ đảo có được sự tổ chức tập trung dồn sức tấncông thì hẳn sẽ hạn chế được phần nào tổn thất. Nhưng nói thế chứ làmđâu có dễ!
"Không được tiếp tục giết hại như thế"! Tái Khắc La gầm lên.
Thần thức truyền tín hiệu, ra lệnh cho hơn chục đội trưởng bảo vệ đảo:"Không cần để ý đến hơn trăm chiến sĩ bảo vệ đảo ấy. Tụ lại tấn công.Giết chết kẻ kia đi"!
Những đội trưởng bảo vệ đảo đã rất nao nùng tinh thần.
"Phải rồi". Họ tiếp tục mệnh lệnh.
Nhanh chóng ngay đó, các chiến sĩ bảo vệ đảo lại chấp hành mệnh lệnh dồn đống lại tấn công đối phương.
"Tấn công"!
Nhưng tiếng hô vẫn không làm tiêu tan nỗi kinh hoàng của chiến sĩ, cóđiều họ vẫn phải vâng lệnh ra tay. Cùng với hiệu lệnh, là những cánhtay khua múa binh khí dồn sức tấn công, công kích vật chất và công kíchlinh hồn.
"Vù, vù, vù"...
Hàng ngàn bóng dáng tấn công cứ lộn cổ rơi xuống mặt đất, ngỡ cứ như những giọt mưa rơi.
Nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mặt, lòng Lâm Lôi hồ hởi.
"Bọn chúng đúng là liều mình phí uống". Lâm Lôi quay người lại, vùnglực hấp dẫn vẫn phát huy tác dụng. Bọn Lâm Lôi nép vào trong đó.
May thay, hàng ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo đều bị cuốn vào trong vùng lựchấp dẫn cả, nên bay được cao dần lên, đây chính là lúc bọn Lâm Lôi códịp thả sức chém giết. Cư ly bay càng xa càng cao, tốc độ càng nhanh vàđối phương càng khó lòng ứng phó.
Bọn Lâm Lôi nấp đi!
"Ầm, ầm, ầm"...
Từ trên cao không, vô vàn vòng hào quang tấn công bổ xuống công kích vật chất, công kích linh hồn, vô tính và dữ tợn.
Giống như những trận mưa, dày đặc.
Những đội trưởng bảo vệ đảo hẳn đoán biết cánh Lâm Lôi biết cách ẩnnấp, tung đòn công kích có thể gọi là nhằm vào Lâm Lôi. Tuy đòn côngkích bất ngờ chưa qua dày đặc, nhưng Lâm Lôi vẫn kịp tránh né.
Trong vùng đá đen, vô khối chiến sĩ bảo vệ đảo bị Lâm Lôi tấn công màtoi mạng, bị thấn thờ xơ cứng, cộng thêm những đòn công kích của BốiBối, Hi Tái, Áo Bố Lai Ân, Địch Lợi Á, Lâm Lôi nép vào phía sau mọingười theo dõi.
Những khối thịt chất chồng, những linh hồn dồn đống vào xác chết. Những trận công kích cả vật chất lần linh hồn.
"Nhanh chóng tổ chức đợt công kích thứ hai"! Tái Khắc La tiếp tục ra lệnh
Những đội trưởng bảo vệ đảo đã hiểu rõ. đợt công kích thứ nhất, dườngnhư phía Tái Khắc La đã chất chồng thịt xương, còn phía Lâm Lôi khônghề suy suyễn.
Nhưng khi Tái Khắc La chưa kịp ra lệnh thì phái Lâm Lôi đã tung đòn rồi.
"Lên"!
Cánh Lâm Lôi dến gần những đống thịt chồng chất bất ngờ xông lên trờicao. Lần bay này, Lâm Lôi thực hiện rõ nhanh, hàng loạt chiến sĩ bảo vệđảo còn chưa kịp phản ứng, cánh Lâm Lôi chỉ cách còn chưa đên trăm mét.Những chiên sĩ bảo vệ đảo ở gần nơi Lâm Lôi bị cuốn hút vào vòng lựchấp dẫn, bị rơi vào vòng đá đen.
Ái, ái... tiếng kêu khóc thảm thiết rồi cứ thế những xác người rơi rụng xuống mặt đất.
Tiến kêu gào thưa yếu dần, mặt đất chỉ là nhưũng xác chết cứng đờ.
Chiến sĩ bảo vệ đảo lúc này đã hoàn toản hoảng loạn.
"Tháo chạy"!
Rơi vào trong vòng ảnh hưởng lực hấp dẫn thật là thảm hại.
"Tương đối rồi". Lâm Lôi thầm nghĩ.
Bất thần, từ trên trời cao chấn động mạnh mẽ, đất trời rùng chuyển đảo chao.
Một khối đen hình lập phương to lớn xuất hiện trên cao không. Hình khốisáu mặt, treo lơ lửng giữa trời, chiều cao có tới bốn trăm mét, trongkhối vuông có tới cả trăm vị Thần tên tuổi.
Hình lập phương này được ghép bởi vô vàn hình khối lập phương. Tính ra có tới cả vạn khối hình hợp lại.
Có cả vạn khối hình vuông hợp lại thành một khối vuông khổng lồ chiềucao hàng bốn năm trăm mét, có không biết bao nhiêu vị Thần bậc caotrong đó?
Đây là hình thái đá đen địa ngục.
"Đây là gì vậy"? Những chiến sĩ bảo vệ đảo sững sờ hỏi nhau.
Hình khối vuông đồ sộ dịch chuyển nhằm hướng đông, những chiến sĩ bảo vệ đảo chậm chạp bị nuốt chửng vào trong đó.
Tâm của khối hình vuông màu đen có bọn Lâm Lôi trong đó.
"Những ai bị cuốn hút vào muốn ra đành chịu". Lâm Lôi cười vui vẻ. Khốivuông khổng lồ do Lâm Lôi điều khiển, thay đổi lực hấp dẫn. Lâm Lôi cóthể khiến cho những ai bị cuốn hút vào trong bị mất phương hướng, màmỗi khi cắt ra một khối thì mức độ khó khăn càng lớn.
Nêu hiểu rằng, trong khối hình vuông đồ sộ là cả một vạn khối vuông xếpthành, Lâm Lôi còn có thể không cần thanh âm mà vẫn điều khiển đượcnhững khối hình đó.
Muốn ra ư? Thật khó lòng, trừ khi sức mạnh lớn đủ phá vỡ nó.
"Lâm Lôi à! Bây giờ bọn ta sẽ làm sao đây"? Địch Lợi Á lo lắng hỏi.
"Giờ hãy bay đến đảo đông". Lâm Lôi vốn đã có sẵn kế hoạch: "Đợi đếnđảo đông, chúng ta chỉ cần dẫn vào trong vô số du khách hoảng loạn.Người của đảo Mịch La này đông lắm, chờ cho họ hoảng loạn thì chúng tathừa cơ tháo chạy".
Đây chính là kế hoạch thứ hai Lâm Lôi sắc xếp.
"Lâm Lôi! Làm sao huynh lại biến đổi nên được thế này"? Áo Bố Lai Ân nhìn Lâm Lôi hỏi.
"Đợi khi chúng ta an toàn rồi ta sẽ nói cho mọi người biết". Lâm Lôi đáp.
"Ầm". Bên ngoài khối vuông khổng lồ liên tục bị những đòn công kích củachiến sĩ bảo vệ đảo. Tuy số lượng chiến sĩ bảo vệ đảo đong, có côngkích thì cũng chỉ làm sứt mẻ được một ít bên ngoài mà thôi, Lâm Lôikhôi phục lại ngay lập tức.
"Ta có thể cản ngăn được đòn công kích vật chất, công kích linh hồn, đểcho những kẻ rác rưởi ấy đi chặn ư? Ngục tù đá đen lớn đến thế, bênngoài có người nhất định là không thể biết có bọn Lâm Lôi bên trong, ởnơi nào trong đó.
Trên đảo, vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo cố phá khối vuông khổng lồ, nhưngkhông thể làm gì nổi, khối vuông vẫn cứ bay về phía đảo, tốc độ bay mỗilúc một nhanh., đã sắp đến khu vực đảo đông.
"Kia là cái gì"?
Những người du lịch đảo Mịch La ngơ ngác hỏi nhau, ai ai cũng ngỡ ngàng với khối vuông khổng lồ đang bay gần về đảo.
Đột nhiên...
Bốn đạo hào quang màu đen mờ ảo ập đến, rồi một đạo hào quang màu đenchói chang hơn loé sáng. Đạo hào quang này như con dao chém ngang khốihình vuông. Tuy có những gian nan, nhưng đạo hào quang này phá vỡ đượctâm khối hình vuông.
"Ầm". Khối vuông vỡ ra.
Lâm Lôi hình rồng dẫn Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Bố Lai Ân, Hi Tái ra cùng lơ lửng giữa cao không.
"Các ngươi chạy đâu thoát"! Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đó là giọng nói của Bào Khắc Uy.
Lâm Lôi vòng quanh một vòng.
Lúc này vô khối chiến sĩ bảo vệ đảo tạo nên vòng vây dày đặc vây kínbọn Lâm Lôi. Phía đảo đông, vô khối người ngoài tới đang ngửa cổ lênnhìn.
"Bốn kẻ này, rất mạnh". Lòng Lâm Lôi âu lo. Một đao chém vừa rồi đó làđao của người áo bào đỏ thể hiện. Mà người chém ấy e còn là thuộc hạcủa người đàn ông tóc đỏ. Lâm Lôi vốn không giỏi gì để đọ sức với bốnkẻ mạnh này.
"Xem ra, cần phải thực hiện kế hoạch thứ ba rồi". Lâm Lôi lạnh lùng.
Kế hoạch ba, cũng là kế hoạch sau cùng.
Sử dụng sức mạnh Chủ thần!
Chương 24: Sống chết hai con đường
Trên không gian phía đông và phía tây đảo Mịch La giờđây, hàng vạn Thần bậc cao bảo vệ đảo tạo nên vòng vây, bọn Lâm Lôi tựanhư những con cá nằm trọn trong lưới, không có lối thoát, sức ép lớnđến vô cùng.
Vẫn bốn tên Ác ma bảy sao.
"Một đao thôi là sẽ làm nát ngay lao ngục 'hình khối vuông' đá đen củata. Còn lại sẽ bị một đấm cũng nát vụn thành bụi. Nhưng với uy lực củamột đao đã đủ sợ lắm rồi". Lâm Lôi cảm thấy từng chưởng tung ra tê dại,cúi đầu nhìn kỹ những vết in màu trắng trên nắm đấm.
Lòng Lâm Lôi sợ hãi lắm rồi.
Sau khi chém vỡ từng bức tường đá màu đen ngục tù, chỉ sót lại nhữngvết chém. Nếu nói những lưỡi đao sáng loá ở hoàn cảnh đỉnh cao chém lênthân mình liệu những vẩy rồng có chịu nổi không? điều này khó nói lắm.
"Ác ma bảy sao! Chắc chắn là Ác ma bảy sao rồi"!
Lâm Lôi nhìn kỹ hảo hán mạnh mẽ khoác áo bào màu đỏ vừa tung ra mộtđao, mái tóc màu vàng tung bay loạn xạ, nom không khác gì đầu sư tử cả.Lúc này, trang hảo hán cường tráng đang cung kính đứng sát cạnh ngườiđàn ông mái tóc màu đỏ.
"Người đàn ông tóc màu đỏ này là ai vậy"? Lâm Lôi lo lắng trong lòng.
Ba vị trưởng lão áo bào màu đỏ, sát bên người đàn ông tóc đỏ. Thiếu giaTái Khắc La lúc này cũng là một trong số đó, thái độ vô cùng lễ phép.Nhưng người đàn ông tóc đỏ lườm Tái Khắc La một cái. Tái Khắc La chỉcòn biết khép nép sang bên.
"Ngay đến Tái Khắc La mà còn khép nép đến nhường vậy. Mà người đàn ôngtóc đỏ nom có phần rất giống Tái Khắc La, lẽ nào đó là cha đẻ của TáiKhắc La ư"? Lâm Lôi đoán già đoán non, quan sát thêm cho rõ ràng. LâmLôi đã có được một phán đoán...
Tình hình rất không hay rồi.
Ba người áo bào đỏ rất có thể là Ác ma bảy sao, còn người đàn ông tócđỏ nom có kém cạnh gì đâu, thậm chí là vượt trội ba người kề bên?
"Sử dụng sức mạnh Chủ thần là một mặt. Nhưng điều quan trọng nhất là,còn phải bảo vệ tốt cho mấy người Địch Lợi Á" Lâm Lôi lo lắng nghĩ vậy.Suy cho cùng... hiện giờ, có vô vàn chiến sĩ Thần cấp đang bủa vây bọnLâm Lôi.
Sứuc ép hiện giờ của những chiến sĩ đều năng lực Thần cấp rất ghê gớm.
"Xem ra chỉ có thể làm như thế này thôi"... Lâm Lôi nghiến chặt hai hàm răng.
Bản thân Lâm Lôi chọi với đối phương, đồng thời lo bảo vệ cho mọingười. đối phương có lẽ cũng chỉ là bốn Ác ma bảy sao kia mà thôi, nếuLâm Lôi sử dụng sức mạnh Chủ thần nhất thiết phải dốc toàn bộ sức lựcmới nổi.
Trong hoàn cảnh ngàn cân sợi tóc thế này, nhất định phải cùng sử dụng hai giọt sức mạnh Chủ thần.
Một giọt dùng cho mình đối phó với bốn Ác ma.
Phân thân sử dụng một giọt khác bảo vệ cho mấy người thân Địch Lợi Á.
"Quả là tình huống vô cùng cam go". Lâm Lôi khó xử trong lòng. Hai giọt Chủ thần, nào có đủ mạnh đối phó với đối phương?
"Hi vọng bọn ngươi đừng buộc ta phải giở chiêu cuối cùng".
Lâm Lôi thầm nghĩ.
Khi Lâm Lôi đang đắn đo, đối phương cũng nhìn Lâm Lôi dò đoán. Họ cũngsờ sợ phát hiện ra... Bốn Ác ma bọn họ, cũng không tài nào đọc được LâmLôi.
"Con người này thực lực quả mạnh lắm". Tộc trưởng Ba Cách Tiêu 'BàoKhắc Uy' chột dạ đồng thời lườm con trai mình một cái, như nhắc nhở chớcó quấy quá đáng mà thiệt thân.
"Bạc Tư Lạc"! Bào Khắc Uy quát to lên.
"Thưa đại nhân". Trang hảo hán có mái đầu sư tử áo bào đỏ tiến lên trước Bào Khắc Uy.
"Đi thử xem hắn ta thế nào. Nếu giỏi thì giết được cứ giết"! Bào KhắcUy dùng Thần thức ra lệnh. Bào Khắc Uy rất hiểu chuyện bản thân đemtheo ba hảo hán đi cùng, đều là trưởng lão áo bào đỏ rất có thực lực.Nói về phòng ngự thì Bạc Tư Lạc là giỏi nhất.
Kiểm lại thực lực đối phương, cử Bạc Tư Lạc đánh trước là rất hợp lý.
"Vâng! Thưa đại nhân". Bạc Tư Lạc hưng phẩn ra mặt.
Ngay sau đó, Bạc Tư Lạc quay đầu cặp mắt màu vàng kim nhìn như đóngđinh vào Lâm Lôi. Bạc Tư Lạc ngoác miệng ra cười sảng khoái có ý diễucợt: "Hà hà... Ban nãy, ngươi đã nếm một đao của ta rồi. Thế thì đủ tưcách biết danh tính của ta. Ta gọi là Bạc Tư Lạc. Nhưng chớ có chết đikẻo lại không biết là ai giết ngươi"!
Lâm Lôi vẫn lạnh lùng đứng giữa trời cao.
Thân mình Lâm Lôi mờ ảo, phân thân Thần phong hệ trực tiếp bay ra rơitới nơi Địch Lợi Á đứng. Bọn Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đều hếtsức lo lắng: "Lão đại! Cần sử dụng sức mạnh Chủ thần rồi"!
"Ừ! Phân thân Thần phong hệ, ta mang theo một giọt, khi nguy hiểm mới đem dùng". Lâm Lôi truyền tín hiệu Thần thức.
Hai giọt Chủ thần, một giọt cho lên chiếc nhẫn đeo tay, còn lại một,Lâm Lôi cho vào chiếc nhân ở phân thân, hễ gặp hoàn cảnh nguy khốn LâmLôi sẽ ngay lập tức sử dụng Chủ thần.
"Hà hà... Còn chưa giết ngươi thế mà đã sử dụng thuật phân thân rồi"? Bạc Tư Lạc đắc ý cười lớn.
Tiếng cười chẳng khác nào tiếng sấm rền nơi biển đảo.
"Lời vô bổ nói làm gì"! Lâm Lôi đối lại. Bạc Tư Lạc nghe mà sững sờngười lên, thái độ có phần nghiêm túc hơn, lật bàn tay cái thì cây đaodài hai thước màu đen nằm gọn trong tay.
Bỗng chốc...
Hàng vạn Thần bậc cao phía dưới nhất loạt nhìn lên không gian, tất cả yên ắng vô cùng. Mọi người nhìn hai đối thủ mà âu lo.
"Không ngờ đấy. Tại Mịch La đảo lại có cuộc đấu cam go thế này". Mộttrang hảo hán tóc màu đen đeo đao chiến xuất hiện giữa đám đông ngướcnhìn lên. Đó chính là Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm có giọng lớn nhất MịchLa đảo biển.
Lạc Mậu, Ba Nhĩ Nhược Sâm nheo nheo cặp mắt tựa cặp mắt rắn chăm chú dõi theo hai người trên cao.
Một trận đấu có đông đảo người theo dõi bắt đầu rồi.
Trang hảo hán áo bào đỏ cuồng bạo Bạc Tư Lạc tay cầm đao dài, tốc độnhanh cực độ. Nhờ tốc độ nhanh nên tạo nên đất trời vang động âm thanh.Nháy mắt, Bạc Tư Lạc chiếm lĩnh cao không.
Nhìn ra, cũng chỉ là một tay đao bình thường thôi!
"Ồ"! Cặp mắt Lạc Mậu như sáng lên khi ngắm nhìn lên: "Con đường tuluyện huỷ diệt đã đến được mức độ này rồi. Bạc Tư Lạc quả là 'tàng longngoạ hổ' thật sự". Nhưng Lạc Mậu đã lại phát hiện thấy, Lâm Lôi vẫnđứng nguyên chỗ cũ, không tỏ ra bất kể thái độ gì.
Lạc Mậu hơi hơi giật mình.
Lẽ nào đối mặt với một tay đao hùng hổ như thế mà vẫn tự tại ung dung được sao?
"Lợi hại". Lâm Lôi buột miệng khe khẽ, nhưng liền theo đó...
Chỉ thấy Bạc Tư Lạc đi một đường quá ư là đẹp, cự ly chỉ cách Lâm Lôichừng hai trăm thước nữa mà thôi. Thân mình Bạc Tư Lạc ranh ma chao đảora sau, lùi lại mấy bước, dồn thế chém mạnh.
"Đây là sức mạnh gì vậy"? Bạc Tư Lạc hơi hơi sửng sờ, cảm nhận có mộtsức mạnh nào đó chống lại sức mạnh thân mình, thậm chí với thực lực củaBạc Tư Lạc mà trở tay không kịp, buộc phải lùi nhanh ra sau.
Mọi người kể cả Bào Khắc Uy đứng quan sát từ xa cũng phải giật thốt người lên.
"Cha à! Trọng lực không gian của hắn ta quá là tốt. Không chỉ nhìnxuống dưới mà còn hút được cả vào trong, chống đỡ bên ngoài". Tái KhắcLa lập tức Thần thức với cha mình. Bào Khắc Uy không đoái hoài mà tậptrung quan sát Lâm Lôi: "Không gian trọng lực đạt đến trình độ cao siêuđến thế ư"?
Không dám tin nữa!
"Hà hà..." Bạc Tư Lạc phát hiện ra tiếng cười trầm nhẹ nhưng rất vang,ngỡ như tiếng vọng trong hang đá không dứt. Cặp mắt màu vàng kim sángquắc nhìn Lâm Lôi hằn học: "Ta xem thường người"!
Bạc Tư Lạc hai tay cầm đao dài, cố chống đỡ áp lực bổ từ Lâm Lôi tới, đoạn xông vào Lâm Lôi.
Lâm Lôi vẫn đứng yên một chỗ.
"Chết này"! Bạc Tư Lạc tung mạnh đao chém. Đao chiến quá đà, không giannhư bị chém tan thành mảnh tựa những mảnh vải vụn, tạo nên một lỗ hổngcực lớn. Cây đao dài lớn bổ về phía Lâm Lôi.
Đao dài chưa tới chỗ, chấn động âm thanh và không khí đã ập tới Lâm Lôi.
Lúc này, hai mắt Lâm Lôi mới mở to ra.
Lâm Lôi lập tức dẫn sức mạnh xuống dưới. Bạc Tư Lạc cảm thấy như có mộtsức nặng tựa núi đè lên thân thể, bất ngờ hút vào một lực hấp dẫn quálớn, toàn thân biến hình. Cao thủ giao chiến với nhau, biến đổi trạngthái là điều dễ hiểu, sự ảnh hưởng rõ là lớn rồi.
Bạc Tư Lạc không kịp trở tay rồi, toàn bộ thân mình chìm xuống. Vốn BạcTư Lạc chém mạnh đao về phía Lâm Lôi, nhưng lúc này Bạc Tư Lạc đã ở vàophái dưới Lâm Lôi mất rồi, làm thế nào mà chém được?
"Hầm"! Một tiếng rên lạnh lùng.
Chỉ thấy ánh hào quang màu vàng xanh loé lên, một chân Lâm Lôi tựa đaobổ vào đầu Bạc Tư Lạc. Sức mạnh của rồng dồn tụ lại vào bàn chân làmcho không gian như chao đảo cả lại.pl cũng là một cao thủ, ngay lập tứcthay đổi thế chém. Lưỡi đao xượt qua, bầu trời tựa sóng biển chia làmhai ngả.
Ầm!
Chân Lâm Lôi chém mạnh lên cây đao đối phương, sức mạnh kỳ lạ dồng cảvào cây đao chiến, truyền vào trong cơ thể Bạc Tư Lạc. Bạc Tư Lạc cảmthấy thân mình hơi co giật chút. Cùng lúc đó, cái đuôi rồng của Lâm Lôicuốn lấy thân mình Bạc Tư Lạc.
"Ầm"!
Mặt đất như rung chuyển, không gian như đảo chao. Mặt đất xuất hiện một vết lõm lớn, rất sâu.
Vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo và bao người khác quan sát trận đấu đề ngỡ ngàng sửng sốt cả lại.
Cây đao của Bạc Tư Lạc vốn chém vào đối phương lại bổ vào trong lòng đất.
"Chân của nó, sao mà cứng đến vậy"?
Tất thảy mọi người đều thầm nghĩ.
"Vèo"!
Bạc Tư Lạc bay từ trong lòng đất lên, mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Lúcnày, một nguồn thanh âm vang lên trong đầu Bạc Tư Lạc: "Bạc Tư Lạc! Rốtcuộc là thế nào"?
"Đại nhân! Sức mạnh của nó ghê gớm quá. Chưa bao giờ tiểu nhận gặp phảiđối thủ mạnh mẽ thế này cả". Bạc Tư Lạc dùng Thần thức truyền tín hiệucho Bào Khắc Uy.
Sức mạnh quả là ghê gớm.
Một chân của Lâm Lôi vừa va vào cây đạo của Bạc Tư Lạc, khiến Bạc TưLạc cảm thấy như có hàng ngàn quả núi đổ xuống thân mình. Sức mạnh saomà lớn đến không lường, Bạc Tư Lạc chưa từng biết đến trong đời.
"Đại nhân! Chiêu đao vừa rồi của tiểu nhân không làm cho nó bị thươnggì cả". Bạc Tư Lạc dò hỏi vì trước đó Bạc Tư Lạc bổ đao xuống mặt đấtnên không theo dõi được gì".
"Chỉ chém vỡ vẩy trên chân nó thôi, không làm thương tổn gì cả". Bào Khắc Uy đáp.
"Đao chém trước đó chính tiểu nhân đã dồn hết linh hồn và sức lực vào,thế mà nó không có lấy cảm giác gì cả sao"? Bạc Tư Lạc hỏi dồn. Vốnđược coi là thiện nghệ tấn công thế mà công kích cả linh hồn cũng khônglàm đối phương mềm yếu. Nếu như không có phòng vệ linh hồn thì muốnchọi lại e cũng khó.
"Phòng vệ linh hồn của nó không tồi chút nào. Không thấy nó có chút biến đổi nào cả". Bào Khắc Uy đã có chút ngần ngại âu lo.
Cao thủ thần bí bốn loại Thần thú trước mắt quả thực lực đến ghê gớm.
"Quá nguy hiểm. May thiết bị Chủ thần phòng ngự linh hồn chọi lại, tuynhiên cũng đã tiêu hao mất đến chín phần rồi". Lâm Lôi sau trận đấucũng có phần lo sợ. Đòn đao chém vừa rồi rõ là lợi hại, làm vỡ mất đimột chiếc vẩy, có xây xước đến phần da. Thế nhưng đòn công kích của BạcTư Lạc cũng đã tổn hại đến phần phòng ngự linh hồn, làm tiêu tan điphần nhiều sức lực của Lâm Lôi, chiêu sau cùng sức lực bị phân tán trùmlên tất thảy phần màng cách ngăn. Lâm Lôi phát hiện ra chỗ bị xước lúcnày đã có một lớp "Bù đắp", gỡ bỏ lớp "Bù đắp" hắn sẽ làm mất thêm nănglượng.
Còn lại những thứ đó, Lâm Lôi phải dựa vào sức lực phòng ngự linh hồn mới trụ lại nổi.
"Con người này, lại còn giỏi cả công kích vật chất. Nếu gặp phải mộtngười giỏi công kích linh hồn e"... Lâm Lôi vốn đã cầm giọt Chủ thầntrong tay, sẵn sàng ứng phó.
Bào Khắc Uy cùng với ba trưởng lão áo bào đỏ đều tỏ ra chần chừ. MộtLâm Lôi thôi mà phải làm cho họ dày vò. Đến cả Ác ma bảy sao 'Bạc TưLạc' đều gọi là thế hạ phong, họ còn biết làm thế nào được nữa?
Chỉ cần tìm được một người giỏi bậc sáu thôi, công kích linh hồn thì có thể đối phó lại với Lâm Lôi.
Thật tiếc là, tất cả lại không hề hiểu rõ Lâm Lôi là thế nào.
Rốt cục là, đến giờ khắc này, Lâm Lôi vẫn giữ được mọi bí mật.
"Thông tin về linh hồn đến giờ phút này rồi mà vẫn giữ được bí mật, nhưthế thì đâu có dễ dàng gì tấn công nổi đối thủ"? Mấy người bọn Bào KhắcUy đều giống nhau suy nghĩ, nên họ mới thu xếp Bạc Tư Lạc tấn công vậtchất trước.
"Thưa cha"! Tái Khắc La khe khẽ lên tiếng.
"Cút sang một bên"! Bào Khắc Uy mắng khẽ.
Bào Khắc Uy đang rất bực bội khổ não. Mà ngay đến Lâm Lôi cũng có kémkhổ não đâu. Lâm Lôi hiểu rõ thực lực của mình. Vốn thân thể mạnh mẽ làthế, có làm cho đối phương sợ sệt, nhưng nếu đánh lớn sẽ làm tổn haosức mạnh Chủ thần.
Lâm Lôi lúc này nhằm về phía Bào Khắc Uy bay tới.
"Ngươi làm cái gì"? Bào Khắc Uy lập tức truyền tín hiệu Thần thưcsquát. Bào Khắc Uy và ba đồ đệ áo bào màu đỏ cảnh giác cả lên. Bọn BàoKhắc Uy quan sát kỹ Lâm Lôi, không nói không rằng, sẵn sàng đối phó.
"Lâm Lôi đại nhân bay đi rồi. Lẽ nào lại dám một chọi bốn"?
Mọi Thần cao cấp bảo vệ Mịch La đảo đều dõi theo. Lạc Mậu cũng hết sức chăm chú.
Lâm Lôi vẫn bay đến khoảng cách với Bào Khắc Uy chừng một trăm mét thìdừng lại. Thấy Lâm Lôi dừng lại, Bào Khắc Uy và ba đệ tử mới cảm thấyyên tâm.
"Ta đâu có tìm ngươi để gây rắc rối. Các ngươi cũng hiểu chứ, với cự lyxa thế này, ta muốn dùng Thần thức truyền tin thôi, không có làm saođâu". Lòng Lâm Lôi khóc dở mếu dở. Bản thân là Thần vị bậc trung,thường tầm cỡ đó thì Thần thức chỉ trong phạm vi trăm mét là cùng.
Tuy Lâm Lôi đã tu luyện được quá nhiều tinh thể màu tím, linh hồn đãđạt đến điểm chót Thần vị cấp trung bình, không thể hấp thu thêm được,nhưng Thần thức chỉ xa vài ba bốn trăm mét mà thôi, chưa đến bậc cao cảngàn mét dài.
Chỉ có vào gần, bản thân Lâm Lôi mới có thể truyền âm cho đối phương.
"Ta, Lâm Lôi". Lâm Lôi thông tin cho Bào Khắc Uy.
"Bào Khắc Uy". Bào Khắc Uy thông tin đáp lại: "Lâm Lôi! Bạn của ngươicòn đang bị vây hãm. Chỉ cần ta ra lệnh, hàng vạn Thần vị bậc trung sẽcông kích ngay lập tức, như thế bạn của ngươi sẽ chết. Với thực lực củangươi nên biết rõ thực lực của gia tộc Ba Cách Tiêu chúng ta chứ? Càonát mặt, cho dù ngươi có là Tu La thì chúng ta Ba Cách Tiêu vẫn đủ giếtchết ngươi".
Kẻ mạnh gia tộc Ba Cách Tiêu, quả không thể chơi.
"Ta hiểu rõ. Thực lực của ta, chỉ mới tung ra một chút chút mà thôi".Lâm Lôi truyền Thần thức, đồng thời Lâm Lôi còn giơ tay phải lên, lúcnày lộ ra giọt nước màu xanh.
Giọt nước màu xanh này có thể làm chấn rung năng lực hồn phách đối thủ.
Bào Khắc Uy và ba đệ tử mặt tái mét cả lại: "Sức mạnh Chủ thần hệ nước"?
"Ta không muốn xước mặt. Các người phải hiểu như thế. Với thực lực củata, nếu lại sử dụng giọt Chủ thần hệ nước này, thì hậu quả"... Lâm Lôitruyền tin.
Bào Khắc Uy có vẻ giãn nở khuôn mặt, cười lạnh lùng.
Chỉ thấy Bào Khắc Uy lật bàn tay, trong tay xuất hiện trên đó giọt nướcmàu đỏ máu hơi đen. Lâm Lôi hiểu được sự đáng sợ của giọt nước màu máuđen này, ngang hàng năng lượng với giọt nước của mình. Có điều, giọtnước của Bào Khắc Uy có mức huỷ diệt ghê gớm.
"Sức mạnh Chủ thần huỷ diệt". Lâm Lôi kinh hoàng.
"Ngươi là sức mạnh Chủ thần bốn gia tộc Thần thú, lẽ nào gia tộc BaCách Tiêu ta lại không có"? Ba Cách Tiêu truyền tín hiệu thông báo:"Ngươi có sức mạnh Chủ thần, là sức mạnh cao trong bốn loại Thần thú.Khá lắm".
Bào Khắc Uy, vốn là tộc trưởng gia tộc, trên mình có mang theo giọt sức mạnh Chủ thần.
Với gia tộc Ba Cách Tiêu, cho thấy gia tộc Ba Cách Tiêu là một trong mười gia tộc cổ xưa nhất dưới địa ngục, sức mạnh đáng nể.
"Ngươi giết chết nhiều người của ta thế kia. Tuy là nhân vật nhỏ nhoithôi, nhưng đã làm mất mặt gia tộc Ba Cách Tiêu của ta rồi. Ta chongười hai con đường lựa chọn. Một là cùng chúng ta chọi cho nát da mặtvới nhau, quyết sống chết một phen. Cho dù có phải hi sinh nhiều caothủ, gia tộc Ba Cách Tiêu của ta cũng sẽ cố giết chết ngươi. Gia tộcthần thú e là sẽ không còn dám đến nơi này nữa, đảo Mịch La". Bào KhắcUy vô cùng tự tin...
Mặt Lâm Lôi vẫn không lộ rõ thế nào nghe tiếp.
"Điều thứ hai là, Bào Khắc Uy tộc trưởng gia tộc Ba Cách Tiêu ta sẽ giữthể diện cho nhà ngươi. Cứ cho là, chết mất đi mấy người cho qua. Nhưngngươi phải làm trưởng lão của gia tộc Ba Cách Tiêu của chúng ta, nguyệnphục vụ một vạn năm cho gia tộc ta. Làm như thế là xem như để chuộclỗi. Và việc cho xong".
"Ngươi chọn cách nào"? Bào Khắc Uy nhìn chằm chằm Lâm Lôi.
Chương 25 Trưởng lão áo bào màu đỏ
Chọn con đường nào? Lâm Lôi khe khẽ chau mày.
Hai con đường chọn lựa này đều không phải là con đường tốt nhất. Conđường thứ nhất không cần phải nói tới nữa. Cái gia tộc Ba Cách Tiêu nàycó thể gây dựng nên đảo Mịch La, sừng sững giữa địa ngục hàng triệu nămqua, gia tộc cũng vì thế mà ngàn đời bền vững, khỏi nghĩ tới, muốn giếtchết Lâm Lôi nào khó gì đâu!
Con đường thứ hai, làm trưởng lão cho gia tộc họ cả vạn năm?
Với những kẻ mạnh mà nói, vạn năm thì có đáng vào đâu, nhưng với LâmLôi thì quả là quá lâu. Bản thân Lâm Lôi từ khi sinh ra đến nay cũngnào đã đến ngàn năm tuổi!
"Lâm Lôi! Còn chưa nghĩ ra ư"? Bào Khắc Uy có vẻ tức tối. Bào Khắc Uynghĩ, giải pháp thứ hai cho Lâm Lôi là thích hopự nhất, chỉ ngắn ngủicó mỗi một vạn năm, với kẻ mạnh thì chỉ là một dịp tu luyện thời gian.
"Vạn năm. Lâu quá. Ta còn phải đi đến Huyết Phong đại lục giúp đỡ một việc nữa". Lâm Lôi truyền Thần thức đáp.
Bào Khắc Uy lúc này có vẻ tươi tỉnh, cười.
Vạn năm, trăm năm, với Bào Khắc Uy kẻ mạnh thì có đáng gì đâu, khôngphân biệt lâu mau. Nhưng nếu quả thật Bào Khắc Uy muốn trừng phạt LâmLôi thì không thể chỉ nói vạn năm mà nói cả hàng tỉ năm thôi cũng đángrồi, gì chỉ đưa ra có mỗi hạn mức ít ỏi!
Vạn năm. Trăm năm. Nào có nhiều.
"Như thế nhé. Ngươi Lâm Lôi đồng ý làm trưởng lão cho gia tộc ta. Thôi,ta, tộc trưởng gia tộc Ba Cách Tiêu cũng khỏi gì phải so đo nữa. Nhưthế, cũng đủ để ngươi tỏ lòng thành ý xin lỗi rồi. Thì một trăm năm".Bào Khắc Uy nói.
Bào Khắc Uy thực ra cũng không muốn lãng phí sức lực Chủ thần, cũngkhông muốn tiêu hao sinh lực các cao thủ vốn có, đã không cần đánh nhauthì cố khỏi đánh nhau, chỉ cần đối phương giữ thể diện cho gia tộc mìnhlà đủ lắm rồi.
Đương nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân bởi Lâm Lôi thể hiện ra thực lực quá mạnh mẽ nữa.
Nếu như đổi là người khác, chỉ là Ác ma bảy sao thôi mà lại không cósức mạnh Chủ thần, liệu Bào Khắc Uy có đưa ra giải pháp thoả hiệp đókhông?
"Chẳng còn cách nào. Thôi đành như thế đi". Lâm Lôi hiểu như vậy.
Bản thân Lâm Lôi tuy có hai giọt sức mạnh Chủ thần, nhưng gia tộc BaCách Tiêu cũng có sức mạnh Chủ thần kém cạnh gì đâu. Nếu chấp nhận mấtmặt để đấu chọi với nhau một trận sinh tử, làm mất hết hai giọt sứcmạnh Chủ thần là chuyện nhỏ, nhưng liệu có đem Địch Lợi Á, Bối Bối vàmọi người về nổi không mới là chuyện lớn.
Hiện giờ, hai bên đều nhún nhường nhau.
Thì đợi một trăm năm để tiết kiệm được hai giọt Chủ thần, âu cũng chínhlà để giữ gìn Địch Lợi Á vẹn nguyên, vẹn nguyên cho những người khácnữa.
"Ta nhận lời". Lâm Lôi gật đầu.
Bào Khắc Uy bất chợt cười to lên rồi.
"Lâm Lôi, thế thì đi theo ta". Bào Khắc Uy truyền tin Thần thức.
Lâm Lôi gật đầu, đồng thời truyền tin cho Địch Lợi Á, Bối Bối và đồngbọn biết: "Bối Bối, Địch Lợi Á... mọi người đến với ta". Tuy Bối Bối,Địch Lợi Á và mọi người đầy lòng nghi ngờ nhưng vẫn bay tới.
"Về đi"! Bào Khắc Uy quát to.
Lúc này, Bào Khắc Uy, ba vị trưởng lão áo bào đỏ, Tái Khắc La và bọnLâm Lôi bay về phía đảo. Một trăm bảo vệ áo giáp đen cùng bay theo.Hàng vạn chiến sĩ bảo vệ đảo cảm thấy khó hiểu.
Không đơn giản chỉ có bọn họ mà thôi, hàng bao nhiêu người khác dướiđảo nhìn lên cũng đầy sự nghi ngờ. Vị đại nhân kia làm sao lại đi cùngvới tộc trưởng gia tộc Ba Cách Tiêu?
"Rốt cuộc là chuyện thế nào"?
"Vừa rồi còn tung chưởng với nhau, thế mà tại làm sao cái vị kẻ mạnh Long tộc kia lại đi theo người đảo Lịch La tới đảo"?
"Hay là họ đã sợ người ở đảo? Bao năm nay, nào có ai dám làm gì đảo Mịch La này đâu"?
"Ta xem chừng, e cái vị đại nhân ấy là bạn bè của người trên đảo này"!
Bất kể người nào có mặt trên đảo giờ này đều đưa ra những câu hỏi rồitự trả lời lấy. Họ bàn tán về cuộc chiến, về nhân vật mới, và đưa ralắm những điều thắc mắc. Mọi người đều hiểu theo cách của mình...
Vị Long tộc kia mạnh lắm.
Một chân đá bay kẻ mạnh áo bào đỏ, tóm gọn vô số chiến sĩ bảo vệ đảo vào tay...
"Kẻ mạnh nhiều như mây mưa. Có lã nhận lời mời của gia tộc Ba CáchTiêu. Ta nên nhận lời. Chờ xem xem thế nào... Gia tộc Ba Cách Tiêu này cóbao nhiêu kẻ mạnh"? Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi vàmấy người mất hút giữa trời cao.
Liền theo đó Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm hoà vào đám người đông đúc. Đông đảo người trên đảo vẫn luôn mồm bình luận.
Phong phong thuật tương tự nòng nọc đứt đuôi!
Đám người bay về đảo tây, nơi gia tộc Ba Cách Tiêu cư ngụ. Áo Bố LaiÂn, Địch Lợi Á, Hi Tái đang truyền Thần thức hỏi Lâm Lôi. Họ nay đầymột bụng nghi ngờ.
"Lâm Lôi! Huynh đã nhận lời gì với gia tộc Ba Cách Tiêu rồi"? Hi Táingười hỏi đầu tiên. Lòng Hi Tái vô cùng bối rối xấu hổ. Mọi chuyện đềuvì Hi Tái cả mà nên.
"Lão đại! Cái gia tộc Ba Cách Tiêu này cho chúng ta làm gì hả"? Bối Bối thắc mắc.
"Lâm Lôi! Huynh là vị Thượng vị thần hay là Trung vị thần"? Áo Bố Lai Ân không nén được lòng mình.
Mấy người liên tiếp đưa ra những câu hỏi khiến cho Lâm Lôi không biết nên trả lưòi thế nào, trả lời ai trước?
"Thực lực của ta, một lúc nói không cùng được. đợi sau sẽ tường tận nhé. Chúng ta cũng cần nhân nhượng một bước". Lâm Lôi đáp.
Địch Lợi Á mới là người yên tâm. Địch Lợi Á không sốt ruột khi đi đến ULam phủ, nàng chỉ mong Lâm Lôi chớ có mạo hiểm. Cuộc đấu ác liệt vừarồi khiến cho Địch Lợi Á vô cùng lo lắng.
May thay, nguy nan đã qua rồi.
Gia tộc Ba Cách Tiêu chiếm cứ đất đai vô cùng rộng, các phủ đệ xây cất muôn nơi.
"Lâm Lôi à! Kể từ hôm nay, các người ở lại phủ này nhé"! Bào Khắc Uytươi cười dặn dò: "Chúng ta cam kết, chỉ có một trăm năm thôi. Ngắnngủi một trăm năm, nhưng cũng làm một khế ước".
Bào Khắc Uy lật bàn tay, trong tay xuất hiện một lệnh bài màu xanh và bộ áo bào màu đỏ.
"Đây là y phục bắt buộc của bậc trưởng lão. Bộ y phục cũng có sự phânbiệt đẳng cấp thần khí. Cái lệnh bài này là 'lệnh bài màu xanh MịchLa'. Trên đảo Mịch La này, cần gì đi tìm ta".
Lâm Lôi chẳng cần hỏi thêm.
Chỉ thấy Bào Khắc Uy dẫn theo Tái Khắc La, ba trưởng lão áo bào màu đỏ bay đi.
"Két"... Cửa đóng chặt.
Trong đại sảnh chỉ thấy Bào Khắc Uy và Tái Khắc La hai người nữa mà thôi.
"Cha! để cho Lâm Lôi yên vui nghỉ ngơi một trăm năm ư? Như thế thì quálà nhẹ nhàng phải không? Nó đã giết chết biết bao nhiêu người của chúngta mà"? Tái Khắc La không nén nổi giận, hỏi to.
"Hừm"!
Một tiếng rít 'hừm' ngỡ như một cú gõ búa vào tim Tái Khắc La, ngay lập tức Tái Khắc La câm miệng.
Bào Khắc Uy ngoái đầu lại gườm gườm con trai: "Chuyện này, suy cho tậncùng cũng tại bởi con đĩ Tái Hi Lợi. Lẽ nào, bởi cái con đĩ ấy mà hisinh mất đi của gia tộc Ba Cách Tiêu những bao nhiêu cao thủ, tiêu tốnmất những sức mạnh Chủ thần ư? Có đáng thế không"?
Muốn làm đến cùng với bọn người Lâm Lôi hẳn cái giá phải trả là rất lớn.
"Nhưng với tứ gia tộc Thần thú"? Tái Khắc La cúi thấp đầu nhỏ nhẹ.
"Hừm. Một con Rồng cho dù chết rồi, thân hình vẫn to lớn. Tuy tứ giatộc Thần thú đã có biến đổi, thực lực có giảm đi, nhưng... tứ gia tộcThần thú hàng ngàn năm vẫn xưng hùng ở dưới địa ngục này, ẩn chứa lắmtai họa"...
Bào Khắc Uy ghé sát tai con trai: "Gia tộc Ba Cách Tiêu chúng ta, sovới tứ gia tộc kia có mạnh thật, nhưng chỉ mạnh có một vài chút thôi".
Tái Khắc La không còn dám ho hoe gì nữa.
Phía đảo tây đảo Mịch La, khu vực của gia tộc Ba Cách Tiêu, nơi phủ đệ Lâm Lôi ở.
"Trưởng lão"! Hai tên bảo vệ ngoài cung kính thi lễ với Lâm Lôi.
Lúc này Lâm Lôi đã ăn vận áo bào màu đỏ nên bất kể lính tuần nào trênđảo nhìn đều cung kính lễ phép bẩm thưa. Lâm Lôi ra lệnh cho người bêncạnh: "Ngươi đi đến số 306 ở khu vực đảo, dấn Tháp La Sa và cha con ĐếLâm đến đây".
"Tuân lệnh! Thưa trưởng lão" Một tên trong đó nhận lệnh.
Lâm Lôi quay vào trong phủ. Lúc này, Địch Lợi Á, Bối Bối, Hi Tái, Áo BốLai Ân đều đã thu xếp xong chỗ ở. Lâm Lôi rảo bước tới vườn hoa phíasau.
Áo Bố Lai Ân, Địch Lợi Á, và Bối Bối đang tán gẫu cùng nhau, còn Hi Táithì ở phía vườn hoa sau phủ. Hi Tái ngồi thẫn thờ một chỗ, không hiểulà đang suy nghĩ điều gì?
"Lâm Lôi"! Địch Lợi Á chạy đến bên Lâm Lôi.
Địch Lợi Á chú ý nhìn Hi Tái, than thở: "Hình như Hi Tái đang nhớ nhung Tái Hi Lợi thì phải"?
"Phải rồi"! Lâm Lôi gật nhẹ đầu. Để cho Hi Tái đến nỗi này, e còn phải chịu đựng lâu nữa.
"Áo Lợi Duy Á! Lão đại. Đến đây"! Bối Bối xông tới, còn cố khen vàicâu: "Lão đại à! Khỏi bàn, lão đại mặc bộ áo này nom lại đẹp hẳn ra.Khí thế lắm"!
Lâm Lôi bất chợt cười to lên vui vẻ.
Lời bàn tán của Lâm Lôi khiến sự chú ý của Hi Tái. Hi Tái nhìn Lâm Lôi,mắt sáng lên, chạy tới nói liến thoắng: "Lâm Lôi à! Ta muốn nhờ huynhmột việc".
"Hi Tái! Nói tiếp đi"! Lâm Lôi nhìn Hi Tái thôgn cảm.
Hi Tái hơi có phần do dự: "Tay Tái Khắc La tự dưng xuống tay với ta, talo là, có phải Tái Khắc La và Tái Hi Lợi đã xẩy ra ẩu đả rồi không? Nếukhông thì làm sao Tái Khắc La lại dữ dằn đến như thế? Hẳn có phải vì tavới Tái Hi Lợi mà dẫn nên chuyện tầy đình? Nàng kết hôn trước một ngàythì chính thức chia tay ta. Kể từ đó đến nay chúng ta có gặp nhau nữađâu"!
Đến hôm nay, Hi Tái nào có biết rằng Tái Hi Lợi mang thai là con của Hi Tái?
"Lâm Lôi à! Ta nhờ huynh đi thăm dò xem xem. Hiện giờ Tái Hi Lợi như thế nào"? Hi Tái cầu cứu van nài.
Lâm Lôi gật đầu: "Được thôi. Yên tâm đi. Ta sẽ chịu khó tìm hiểu"!
Lâm Lôi cũng đã nghe biết chuyện Hi Tái với Tái Hi Lợi.
Chuyện Hi Tái và Tái Hi Lợi thực sự là họ yêu nhau. Bởi Tái Khắc La simê Tái Hi Lợi nên gia tộc Cái La Đức mới chấp nhận lời cầu hôn Tái HiLợi lấy Tái Khắc La.
Tái Hi Lợi làm sao có thể chống lại được mệnh lệnh gia tộc!
Tái Hi Lợi chỉ còn biết đau khổ cắn răng lấy người mình chưa yêu. Trướcngày cưới, Tái Hi Lợi nói với Hi Tái là sẽ không bao giờ được gặp mặtnhau nữa.
"Ôi! Quả Hi Tái rủi ro qúa rồi"! Lâm Lôi than vãn cho bạn mình: "Cáiđảo Mịch La này, nói là năm đại gia tộc, trên thực tế chỉ có gia tộc BaCách Tiêu thôi, các gia tộc khác đều chịu lép, cúi đầu cam chịu"!
Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra. Cái La Đức gia tộc vì lấy lòng gia tộc Ba Cách Tiêu buộc Tái Hi Lợi phải lấy Tái Khắc La.
Đám cưới vì thế cũng tiến hành dưới đường hầm.
Tái Khắc La lặng lẽ đi trong đám cưới. Đám cưới đi trong đường hầm. Haibên đường hầm là những ngục tù được xây cất lên giam hãm con người. Mỗimột nhà lao có đặc thù riêng của nó, chủ yếu là cầm tù kẻ mạnh và cácbậc Thần. Cứ mười mét lại có một lính canh.
"Kẻ cắp"?
Tái Khắc La nghĩ chuyện bụng vợ mình mang thai là con kẻ khác, còn tựkhoe ra nữa, nên Tái Khắc La cảm thấy nhục nhã lắm. Hôm nay Tái Khắc Lamới thề giết chết Hi Tái, nào ngờ lại dẫn đến một Lâm Lôi?
"Lâm Lôi! Nơi nào cũng có nó"! Tái Khắc La phát ngán lên với cái tay Lâm Lôi. Thành Tự Do có nó, ở đây cũng có nó?
"Giải quyết rồi chứ"? Tái Khắc La thở dài ngao ngán. Cái con Tái Hi Lợilàm nhục gia tộc thì nhất định không thể để cho sống trên đời nữa. Nếutin lan ra thì gia tộc Ba Cách Tiêu sẽ là điều tai tiếng bị người tanhổ vào mặt chứ còn làm sao nữa!
Tái Khắc La đến đây là để giết chết Tái Hi Lợi, không phải là Tái Khắc La muốn thế, mà là cha Tái Khắc La muốn thế.
Đi đến một nơi.
"Mở ra"! Tái Khắc La cay đắng nói đồng thời giơ tờ lệnh Huyết sắc Mịch La ra.
"Vâng"! Tên cai ngục mở cửa phòng kín ra.
Trong gian tù tối om, Tái Hi Lợi đang dựa lưng vào tường, mái tóc rốiloạn bơ phờ khuôn mặt. Nghe tiếng cửa phòng giam mở, Tái Hi Lợi ngướcđầu lên, thấy vẻ mặt Tái Khắc La có vẻ dã man.
"Ngươi, người giết chết Hi Tái rồi ư"?
"Phải! Ta đã giết chết hắn ta rồi"! Tái Khắc La lạnh lùng nhìn Tái HiLợi. Tái Khắc La mong sao Tái Hi Lợi phải cảm thấy đau khổ, phải tuyệtvọng. Làm được như thế thì Tái Khắc La mới cảm thấy hả dạ.
Khuôn mặt Tái Hi Lợi bỗng chốc tái nhợt. Nàng lặng im buồn đau, nướcmắt ngắn dài. Bị giam hãm bao nhiêu giờ đồng hồ trong ngục tối, nàngchỉ lo âu cho Hi Tái. Tái Hi Lợi biết rõ Tái Khắc La đi tìm Hi Tái đểbáo thù. Hi Tái đâu đủ lực để chống đỡ Tái Khắc La được.
Nhưng, Tái Hi Lợi vốn vẫn ôm một niềm hi vọng. Khi nghe Tái Khắc La trả lời, nàng đã tuyệt vọng thực sự.
"Hi Tái"...
Trong hồi ức của Tái Hi Lợi diễn ra một cảnh tượng, nàng cùng chungsống với Hi Tái, những tháng ngày hạnh phúc, thả mình trong hoan lạc.Nhưng giờ đây...
Tại vì Tái Khắc La đã nhìn trúng vào nàng.
Bởi thế, đời nàng mới đảo chiều đau khổ. Trước mặt mọi người gia tộc, nàng cúi đầu cam chịu, cố gượng cười khi đến ở nhà người.
"Tái Khắc La"! Tái Hi Lợi bỗng nhiên ngước nhìn Tái Khắc La: "Nếu khôngphải vì ngươi là người của gia tộc Ba Cách Tiêu thì ngươi chẳng đángcon chó rồi. Ngươi biết không, ta lên giường với ngươi, nhưng ta vẫn cứcho như là cùng với Hi Tái".
Tái Khắc La đỏ mặt tía tai, điên tiết hết mức rồi: "Kẻ địch"! Tái KhắcLa gầm lên, tống một quả đấm cực mạnh vào mặt Tái Hi Lợi. "Ầm". Toàn bộtấm thân Tái Hi Lợi đổ gục, nhưng nét mặt nàng vẫn nở nụ cười.
Nàng nói ra lời vừa rồi là cách tìm tới cái chết.
Chết rồi, nàng mới được giải thoát.
Khỏi cần hàng ngày cứ phải đóng kịch vờ vịt, khỏi cần phải chịu đựng gặp bộ mặt đáng ghét, và đỡ phải nhớ mong Hi Tái.
"Kẻ địch! Con đĩ"... Giết chết Tái Hi Lợi rồi mà Tái Khắc La vẫn còn gầmlên dữ tợn. Trong đầu óc Tái Khắc La vẫn vang lên một câu nói: "Ngươibiết không, ta lên giường với ngươi nhưng"...
Chương 26: Hình ảnh nổi
Vì đã nhận lời với Hi Tái, Lâm Lôi nghĩ cách nắm tìnhhình về Tái Hi Lợi. Cho dù có tư cách là trưởng lão áo bào đỏ, Lâm Lôivẫn không có tư cách tự tiện đi đến mọi chốn trong khu vực gia tộc BaCách Tiêu. Sau khi lệnh cho lính dẫn Tháp La Sa và cha con Đế Lâm đếnđảo, Lâm Lôi tìm kế thăm dò.
"Mã Cách Nhược Lệ Á".
Lâm Lôi nhanh bước đến chào hỏi.
Mã Cách Nhược Lệ Á là trưởng lão áo bào đỏ của gia tộc Ba Cách Tiêu, làmột phụ nữ duy nhất bị gia tộc Ba Cách Tiêu bắt về làm trưởng lão.
Mã Cách Nhược Lệ Á ngoái đầu nhìn lại, đôi con ngươi màu tím nhìn Lâm Lôi cười: "Lâm Lôi tiên sinh. Có chuyện gì thế"?
"Mã Cách Nhược Lệ Á. Ta có một câu chuyện muốn làm phiền". Lâm Lôi nói.
"Nói ra đi"! Mã Cách Nhược Lệ Á khách sáo.
"Lần rồi, Tái Khắc La nổi giận, muốn giết bạn ta. Có phải vì chuyện vợcủa hắn ta không? Bà có thể biết rõ, vợ của thiếu gia bây giờ ra làmsao"? Lâm Lôi thật thà hỏi rõ.
Mã Cách Nhược Lệ Á chau mày lại suy nghĩ: "Điều này thì ta không rõ.Hai vợ chồng họ đều sống ở phủ đệ Tộc trưởng mà. Thường ngày, chúng tacũng không tiện đến. Ta nghĩ,, biết chuyện này thì chỉ có người làmtrong phủ đó thôi. Hoặc là quản gia của thiếu gia nữa".
Lâm Lôi chau mày lại.
Phủ đệ Tộc trưởng? Là nơi mà gia tộc Ba Cách Tiêu canh phòng cẩn mậtnhất ư? Nơi đó Bào Khắc Uy và hai con trai ở, những kẻ hầu thường ítđược bén mảng tới.
Muốn tìm hiểu rõ, quả thật khó khăn.
"Ngươi có cơ hội thì trực tiệp hỏi thẳng Tái Khắc La vậy, hoặc là Tộc trưởng cũng được". Mã Cách Nhược Lệ Á bảo.
"Vâng! Có lẽ như thế. Làm phiền rồi"!
Lâm Lôi bỏ đi.
Hỏi thẳng Tái Khắc La hoặc là Bào Khắc Uy, Lâm Lôi nào có thể làm đượcnhư thế. Nhưng Lâm Lôi cũng hiểu, nếu Lâm Lôi dò hỏi như thế, Tái KhắcLa và Bào Khắc Uy nhất định đoán ra là Hi Tái nhờ dò la, khi đó lòngTái Khắc La sẽ là thế nào?
Chí ít, đối phương cũng nào chịu bộc bạch.
Dây dưa tới chuyện lớn, tốt hơn hết là âm thầm thực hiện.
Lâm Lôi đi một vòng, dò hỏi mấy người có vai vế nhất định. Thế nhưngchẳng có ai biết chút tình hình nào cả. Lâm Lôi đành tiếc nuối trở vềnơi ở. Khi vừa đặt chân vào nhà đã nghe Hi Tái hỏi dồn dập: "Lâm Lôi!Thế nào rồi? Nàng ra làm sao"?
"Tái Hi Lợi ở trong phủ đệ Tộc trưởng, không ai đến đó được. Ngươi chớ nôn nóng. Chờ thời gian nữa". Lâm Lôi buồn bã lắc đầu.
Mắt Hi Tái lộ vẻ thất vọng, buột nụ cười: "Ta không vội. Ta không vội".
Lâm Lôi than thầm.
"Phải rồi. Tháp La Sa, Đế Lâm đều đã đến rồi". Hi Tái lên tiếng: "Họđến rồi"! Lâm Lôi đi trở ra, Hi Tái bên cạnh vội nói: "Lâm Lôi à! Ngươichớ có trách móc gì bọn họ.. Tình cảnh lúc đó huynh cũng biết rõ mà. Họkhông muốn làm vật hi sinh mà thôi".
"Ta hiểu rồi".
Lòng Lâm Lôi quả không nghĩ trách móc gì hai người bạn.
Nhưng có điều, Lâm Lôi có cảm giác kỳ lạ. Theo như Lâm Lôi hiểu về ThápLa Sa và Đế Lâm, trong tình huống oái oăm đó, nên đương đầu mới phảichứ, thế mà hai người lại co vòi? Điều này khiến Lâm Lôi khó nghĩ.
Tuy có thể coi được, việc này không sai lầm gì, nhưng về mặt tình cảm thì không thật hay cho lắm.
Vòng qua lối hành lang, đi đến vườn hoa sau nhà, Lâm Lôi nhìn thấy Đế Lâm và Tháp La Sa đang ngồi buồn thiu.
"Lão đại". Bối Bối đứng lên, nhìn Lâm Lôi: "Hai người họ đến rồi".
Lâm Lôi mỉm cười lườm Bối Bối, tuy trong lòng không vui, vẫn phải làm bộ tươi tỉnh.
Đế Lâm, Tháp La Sa thấy Lâm Lôi đến đều đứng lên, cả hai có vẻ bối rối.Lâm Lôi tươi cười đi đến gần: "Đế Lâm, Tháp La Sa nào cùng ngồi xuốngđi. Ngồi xuống đi"! Lâm Lôi cũng tìm một chỗ ngồi.
Đế Lâm và Tháp La Sa đưa mắt nhìn nhau: "Lâm Lôi! Chuyện hôm nay là vấnđề của chúng tôi". Đế Lâm mở miệng trước, lắc đầu: "Xin lỗi. Lúc bấygiờ chúng tôi đều không biết thế nào cả. Chống lại họ thì ắt bị giết.Cho nên"... Tháp La Sa cũng gật đầu.
Lỗi lầm, có nói ra giờ đây chẳng làm được gì hơn, dẫu sao thì họ đều nhận biết chuyện thế là được.
"Ta không trách cứ gì đâu". Lâm Lôi cười: "Rốt cuộc, Hi Tái chẳng cósao cả rồi mà". Lâm Lôi nhìn thấu, Đế Lâm và Tháp La Sa đều thấy sailầm nên chẳng gì phải lắm lời.
Đế Lâm và Tháp La Sa cảm thấy nhẹ lòng
"Lâm Lôi"! Tháp La Sa bồn chồn nghi ngờ hỏi tiếp: "Ta nghe nói, mộtmình huynh mà giết chết vô số chiến sĩ bảo vệ đảo của họ. Lại còn đánhbại một trưởng lão áo bào đỏ của họ"?
"Chỉ là ăn may thôi"! Lâm Lôi đáp.
Tháp La Sa và Đế Lâm đưa mắt nhìn nhau. Sống ở trên đảo, họ biết thựclực của trưởng lão áo bào đỏ lắm. Được mặc áo bào đỏ thì trưởng lão đóthực lực ít nhất cũng Ác ma bảy sao, tương tự như Lâm Lôi Trung vịthần. Ấy thế mà Lâm Lôi có tài đánh bại đối thủ ngang sức ngang tài?
Khi còn ở đế quốc Ngọc Lan, Lâm Lôi chỉ ở mức Hạ vị thần mà thôi.
"Lâm Lôi! Huynh là Trung vị thần hay Thượng vị thần"? Đế Lâm gặng hỏi.
Không trách Đế Lâm lại hỏi như thế. Vé ngoài của Lâm Lôi chưa đủ uy hiếp ai cả.
"Chuyện này khó nói quá. Các người xem ta thế nào cũng được". Lâm Lôilắc đầu: "Tháp La Sa, Đế Lâm à. Ta muốn hỏi các người một việc. Nghenói, người bách chiến bách thắng thì có thể đi lại bất kể nơi nào trênđảo, kể cả nơi bí mật. Các người có biết nơi bí mật nhất của đảo tây cógì không"?
Trưởng lão áo bào đỏ cũng có quyền đi đến nơi bí mật nhất của đảo Tây.
Nơi bí mật của đảo Tây đảo Mịch La, suy cho cùng là cái gì? Lâm Lôi vô cùng nghi ngờ.
"Nơi bí mật của đảo Tây"? Đế Lâm và Tháp La Sa đều sửng sốt cả lên.
"Huynh hỏi Tháp La Sa thì biết. Ta không rõ lắm". Đế Lâm đáp.
"Ngươi chẳng phải là Trung vị thần trăm trận trăm trận thắng rồi đósao"? Lâm Lôi chất vấn. Đế Lâm giải thích: "Sau khi đi đến nơi bí mậtđảo Tây, nhận thấy huynh áo bào đỏ thì không sao, còn ta thì phải ở lạingoài thôi"!
Lâm Lôi sửng sốt.
"Còn có người kiểm soát nữa cơ à? Không đủ tư cách không thể vào"?
Lâm Lôi nhìn Tháp La Sa. Tháp La Sa trả lời khẳng khái: "Nơi bí mật củađảo Tây mà chúng ta trông coi chỉ là một hình ảnh nổi thôi".
"Hình ảnh nổi bề ngoài"? Lâm Lôi kinh ngạc.
Hình ảnh bề nổi. Lâm Lôi rất hiểu, thuật "hình ảnh nổi" là ma phápthuộc hệ Thuỷ rất giản đơn. Trước kia, khi Lâm Lôi và Ngải Lệ Tư chiatay nhau, Lâm Lôi đã mua hai quả cầu thuỷ tinh thuật hình ảnh nổi chomỗi người một quả. Quả cầu rất ấn tượng.
Chỉ có điều. Sau khi chia tay, quả cầu của Lâm Lôi đã bị vỡ nát mất rồi.
"Hình ảnh nổi". Lâm Lôi không cách nào giải thích được.
Hình ảnh nổi có thể ghi lại rất nhiều hình ảnh. Hẳn giờ đây, hình ảnhnổi có thể trở thành bảo bối của gia tộc Ba Cách Tiêu. Nhưng ghi hìnhảnh nổi để làm gì?
"Phải rồi. đúng là hình ảnh nổi". Tháp La Sa khẳng định chắc chắn: "Đólà hình ảnh nổi của các cao thủ giao chiến. Mỗi một hình ảnh nổi đềughi lại các chiến thuật các cao thủ, cũng phải cấp Ác ma bảy sao trởlên mới được ghi vào".
Mắt Lâm Lôi sáng quắc lên.
Đối với nhiều người mà nói, nhìn nhận kẻ mạnh đích thực đánh nhau rấtcó lợi cho nắm bắt và nâng cao trình độ. Thường thì, những cuộc giaođấu của Ác ma bảy sao trở lên là vô cùng khó khăn phát hiện.
"Có rất nhiều hình ảnh giao đấu nhau". Lâm Lôi rất mong đợi.
"Nhiều lắm, ít nhất cũng phải cả ngàn hình ảnh nổi". Tháp La Sa thanvãn: "Cao thủ trong đó nhiều lắm. Đã vậy còn giới thiệu cả những kẻmạnh tuyệt thế. Ví dụ như Ác ma sáu cánh, Ác ma Huyết sắc, Ác ma Tuyết,Ác ma Ngân Nguyệt... Nhiều nhiều ơi là nhiều".
Lâm Lôi nghe kể mà mắt cứ sáng ngời lên.
Có lắm các cuộc giao đấu như thế của cao thủ ư?
"Nhưng có điều là, thực lực của ta chưa đủ, chỉ có thể đi được hai mậtthất quan sát thôi". Tháp La Sa lắc đầu: "Trong mật thất thứ hai ấy,hấu hết đều là Ác ma Thần cấp bảy cả. Không chỉ có địa ngục, mà còn cócác các trung vị thần, thượng vị thần".
"Nghe nói hình ảnh nổi bên trong mật thất đầu tiên mới mà tinh xảonhất"? Mắt Tháp La Sa sáng quắc lên: "Có hình ảnh nổi các trận giao đấucủa Tu La cao thủ nhất. Nghe kể, còn có cả hình ảnh nổi giao đấu củacuộc chiến tranh Vị Diện. Thầm chí là... Hình ảnh nổi của Chủ thần giaođấu".
Lâm Lôi hít sâu hơi thở thích thú.
Hình ảnh nổi các Chủ thần giao chiến.
"Có điều, tất cả đều ở mật thất thứ nhất". Tháp La Sa lắc đầu: "Thườngthì trưởng lão áo bào đỏ, hoặc cao thủ siêu đẳng Ác ma bảy sao mới cóđủ tư cách để đi vào trong đó tham quan. Nhưng lại còn phải được giatộc Ba Cách Tiêu mời nữa kia".
Lâm Lôi đã nhớ lại lời của Bào Khắc Uy. Làm trưởng lão áo bào đỏ mới có đủ tư cách đi vào mật thất đảo tây.
"Như thế thì, có vô vàn hình ảnh nổi các cao thủ giao đấu, chẳng phảilà báu vật đó ư? Giao đấu của các Tu La, chiến tranh Vị Diện, rồi cảChủ thần xuất chưởng"?.. Lòng Lâm Lôi bức bối lắm rồi, mong nhanh nhanhlên bậc Chủ thần, xuất chưởng sẽ như thế nào?
Sau hai ngày trở thành trưởng lão áo bào đỏ, Lâm Lôi chưa nắm bắt được tin tức gì về Tái Hi Lợi cả.
"Lão đại! Như thế thì, đảo Tây cất giấu quá nhiều hình ảnh nổi, có thểđể chúng ta đi tham quan được không"? Bối Bối hai hôm trước nghe tinnày cũng đã nôn nóng lắm rồi.
"Ta nào đã có được quyền như thế đâu. Đây là bảo bối của gia tộc BaCách Tiêu cơ mà". Lâm Lôi chau mày lại: "Có điều, ta vẫn còn chưa hiểumột vài chỗ. Tất cả những hình ảnh nổi của cao thủ tuyệt thế giao đấuấy, hẳn là báu vật vô giá chứ"?
"Thế nhưng, gia tộc Ba Cách Tiêu tại làm sao lại đem công khai? Để chocác trưởng lão áo bào đỏ, kẻ mạnh trăm trận thắng đi tham quan"? LâmLôi nghi ngờ.
Theo lẽ, những hình ảnh nổi này cần giấu kín mới phải chứ!
Bối Bối sờ mũi mình, tỉ tê: "Có thể là gia tộc Ba Cách Tiêu này tự kiêucho là mình mạnh nhất rồi, ung dung tự tại, làm mồi nhử cho mọi kẻ mạnhtìm đến giao đấu"! Lâm Lôi gật đầu.
Bất chợt tiếng bước chân vang lên, là một bảo vệ mặc áo giáp đen.
"Trưởng lão". Tên áo giáp đen làm bảo vệ cung kính: "Lệnh của Tộctrưởng. Mời ngày mai tụ tập ở đỉnh Trác Dương đảo Tây. Khi đó có đủ cáccao thủ kẻ mạnh trăm trận thắng đi vào mật thất".
Lâm Lôi dựng ngược mày lên!
"Hà hà... Nói đến là đến". Bối Bối cười to lên: "Ôi! Ta có thể đi được không"?
Người lính bảo vệ áo giáp đen chẳng thèm đáp, chào Lâm Lôi xong thì đi ra.
"Thật không thể ngờ tới".
Bối Bối hắng giọng. Bối Bối vô cùng sốt ruột, nhưng Lâm Lôi làm gì cóthể đem theo Bối Bối được. Lâm Lôi cười an ủi: "Thôi được. Lo gì, saunày thiếu gì cơ hội đi quan sát"!
"Thế thì còn nói làm gì. Thế mà gọi là vui vẻ được ư". Địch Lợi Á đi gần đến bên.
"Hà"... Bối Bối tự dưng lại vui ra mặt: "Ta không ngốc đâu. Trăm trậnthắng có đủ tư cách vào mật thất. Ta dẫu sao cũng là Trung vị thần,cũng là Trung vị thần trăm trận thắng mà lại". Bối Bối hứng thú tiếp:"Lần trước mới gọi là mười trận thắng, tiếp tục sẽ là trăm"!
Đảo tây đảo Mịch La, đỉnh Trác Dương.
Đỉnh Trác Dương là đỉnh núi bình thường như bao đỉnh núi khác thôi, caocũng chỉ ngàn mét. Giờ đây tụ tập trên đó tám người, Lâm Lôi là ngườiđến sau cùng. Khi Lâm Lôi đến, thấy bảy người đến trước đó...
"Ba vị Thượng vị thần, hai vị Trung vị thần và hai vị Hạ vị thần". LâmLôi lướt mắt nhìn biết. Muốn đi được vào mật thất phải trăm trận thắng,ngay cả Hạ vị thần mà trăm trận thắng đều được vào.
"Là ông ta"? Lâm Lôi để mắt đến một người.
Thân hình gầy ốm, áo bào màu đen tóc cũng đen dài, lưng đeo một cây đao chiến, đó chính là Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm.
Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm nhìn Lâm Lôi, mắt tập trung: "Ngươi là LâmLôi, phải không"? Lạc Mậu nhận lời mời của gia tộc Ba Cách Tiêu, nắmbắt được ít nhiều thNgươi tin mấy hôm rồi, nên biết cái tên Lâm Lôi.
Lâm Lôi cảm thấy đột ngột. Vì sao con người này lại nhận ra được Lâm Lôi?
"Hôm rồi, ngươi giao đấu với trưởng lão áo bào đỏ. Ta cũng xem". Ánhmắt của Lạc Mậu sắc sảo kèm với nụ cười, tựa như nhìn vào con mồi.:"Thực lực của ngươi, rất không tồi. Đợi khi ra khỏi mật thất, hi vọngchúng ta được thử sức".
Lâm Lôi nửa cười nửa mếu.
Vị Lạc Mậu này đúng là một thằng điên., gặp phải cao thủ thì muốn thử sức.
"Các vị. Đều đông đủ rồi"? Lúc này một người dáng vẻ thân quen đi đến.Thân hình cao lớn, tóc cắt ngắn màu đỏ, đó là Tái Khắc La thiếu gia giatộc Ba Cách Tiêu.
Tái Khắc La quét mắt một lượt tám người. Mắt Tái Khắc La dừng lại lâu ởLâm Lôi, dõng dạc: "Rất tốt. Ta dẫn các vị đi mật thất. Các vị, theosau ta. Nhớ là, dọc đường chớ có gây sự, nếu không bị bảo vệ giết chếtmà oán trách đấy".
"Tái Khắc La". Lâm Lôi đột nhiên hỏi.
Tái Khắc La hơi hơi chau mày lại. Tái Khắc La không thể có cảm tình gìvới Lâm Lôi rồim, vậy mà còn mở mồm ra hỏi được: "Trưởng lão Lâm Lôi,có chuyện gì thế"?
"Ta muốn hỏi xem xem. Tái Hi Lợi hiện giờ thế nào rồi"? Lâm Lôi hỏithẳng chuyện này với Tái Khắc La khiến Tái Khắc La khó xử. Nhưng LâmLôi còn có cách nào khác hơn đâu. Suy cho cùng thì Lâm Lôi làm sao vàosâu phủ đệ Ba Cách Tiêu được.
Vì Hi Tái, có mất mặt hỏi một lần âu cũng chẳng có sao.
"Ngươi hỏi chuyện này"? Tái Khắc La chau mày lại. Tái Khắc La đoánđúng, Lâm Lôi hỏi cho Hi Tái mà thôi. Tái Khắc La nhớ lại lời nói cuốicùng của Tái Hi Lợi: "Ta cùng ngươi lên giường"...
Tái Khắc La nổi nóng rồi, "hừm" lên một tiếng. Nhưng Tái Khắc La hiểurõ thực lực của Lâm Lôi, nếu ra tay thì lại chịu thêm nỗi nhục nữa.
"Nó? Rời khỏi đảo này rồi"!
Chương 27: Nơi bí mật dưới lòng đất
"Rời khỏi đảo Mịch La rồi"? Lâm Lôi dù nghe thế nhưng vẫn hỏi lại.
Cuộc giao đấu mới có mấy ngày, Tái Hi Lợi và Tái Khắc La cũng mới cướichưa lâu, làm sao lại bất ngờ đi khỏi đảo? Thật sự có đi khỏi thì cũngsẽ có người nhìn thấy chứ? Mà mấy ngày nay, Lâm Lôi cũng đã hỏi nhiềungười rồi.
Không ai biết tin tức gì về Tái Hi Lợi, chẳng ai nhìn thấy nàng?
"Hắn đang nói dối"! Lâm Lôi đoán thầm.
Vì sao Tái Khắc La lại phải nói dối? Trong khoảnh khắc, Lâm Lôi cũng không thể đoán được vấn đề.
"Mọi người theo sau tôi. Xuất phát". Tái Khắc La lúc này nét mặt thâmtrầm, dứt lời, một mình mình đi lên trước hướng về đỉnh Trác Dương. LâmLôi lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng đi theo lên.
Khu đỉnh núi đường rừng, Lâm Lôi đợi cho mọi người lên trước.
Lúc này, bọn Lâm Lôi mới đi đến một hang động tối om. Trong động có mộtluồng sáng hắt ra. Tái Khắc La luồn vào động trước nhất, còn Lâm Lôi vàtám người chần chừ, nhưng rồi cùng nhau chui vào.
"Thiếu gia Tái Khắc La". Một trưởng lão mở miệng: "Chốn bí mật của đaonói cho cùng là ở nơi đâu? Hang động này sâu e không thấy đáy"?
"Theo ta là được rồi"! Tái Khắc La lạnh lùng.
Lâm Lôi, Lạc Mậu và mọi người cẩn thận dò bước. Sợ cái gì, đã có TáiKhắc La đi trước rồi mà. Hai người họ rất dễ giết chết Tái Khắc La, làmgì có chuyện Tái Khắc La dám giở trò. Hơn nữa, Lâm Lôi cũng biết đượctừ Tháp La Sa, nơi bí mật cất giấu hình ảnh nổi.
"Lâm Lôi"! Một giọng nói vang lên bên tai Lâm Lôi.
Lâm Lôi ngoái nhìn sang Lạc Mậu. Thông tin Thần thức vừa rồi là của LạcMậu. Miệng Lạc Mậu cong hớn lên: "Nhìn thấy chiêu đánh của ngươi, tamới khẳng định, Tứ chủng Thần thú các ngươi quả danh bất hư truyền.Không biết Tứ chủng giai tộc Thần thú với các chi nhánh thì thế nào"?
"Hỏi gì mà hỏi lắm thế"! Lâm Lôi truyền Thần thức.
Trên thực tế, Lâm Lôi hiểu cũng không nhiều được Tứ chủng gia tộc Thần thú.
"Phải rồi. Không cần thiết hỏi lắm. Giao đấu thực sự với nhau là đủrồi. Đợi lần đi này về trước hết thử so tài xem xem. Còn sau đó thì talại đi U Lam phủ mất rồi". Vẻ mặt Lạc Mậu lạnh tanh, nhưng cặp mắt thìlong lanh. Giao đấu với cao thủ, Lạc Mậu vô cùng khát khao.
Lâm Lôi bất chợt đau đầu.
Đi từ trong lòng đất đi ra, so tài với một kẻ điên ư? Không phải làkhông thích so tài, là Lâm Lôi hiểu rõ thực lực của mình. Nếu như gặpphải là người giỏi công kích vật chất thì chẳng sao, nhưng gặp phảingười giỏi công kích linh hồn thì e là thảm lắm.
Lòng Lâm Lôi thầm chửi: "Thôi đành chịu, kẻ điên này so với Lý Nhĩ Mông Tư còn điên hơn, gặp cao thủ là cứ muốn so tài".
Lâm Lôi truyền Thần thức cho Lạc Mậu trong quãng thời gian đó, bọn LâmLôi đi được một quãng xa hàng chục dặm, kể cũng thật là lạ. Men theođường hầm đi được hàng chục dặm, không phát hiện được đầu và cuối.
"Theo độ sâu này, có lẽ là lòng của Đảo Mịch La". Lâm Lôi nghĩ thầm.
Bỗng nhiên Lâm Lôi phát hiện, phía trước đường đi toàn là nước ngập.
"Trước mặt toàn là nước, còn đi thế nào được?" Có người không chịu được cất tiếng hỏi.
"Cứ theo ta là được rồi, việc gì phí lời". Tái Khắc La tâm tình khôngđược vui vẻ. Khi Lâm Lôi hỏi chuyện ở đỉnh núi Tác Dương đã khiến choTái Khắc La cảm thấy bực bội. Lời của Tái Hi Lợi trước khi chết nóikhiến cho Tái Khắc La dằn vặt, nhục nhã.
"Róc rách...".
Bọn Lâm Lôi mấy người bám sát theo Tái Khắc La đi trong nước. Tám ngườichìm trong nước nhưng người nào người nấy đều có lồng bảo vệ chắn nướctiếp xúc với thân mình.
Lâm Lôi nhớ lại lúc nói chuyện với Tháp La Sa: "May mà lúc đầu đã hỏi kỹ Tháp La Sa là đảo tây này nằm ở nơi nào".
Con đường thông ngập nước chung quanh đều là cây cối màu xanh chứng tỏ ít người qua lại rất lâu rồi.
Đột nhiên...bên dưới lối đi trong động bằng phẳng. Lối thông bằng phẳng này phía trước ánh sáng lờ nhờ.
"Cuối cùng cũng đã đến được tận cùng". Lâm Lôi không nén được sự vuimừng nói to lên. Ra khỏi đường ngầm ngập nước, thì cả một thế giới mênhmông là nước.
"Ồ! Chốn bí mật của đảo tây, thì ra là biển rộng"? Lâm Lôi kinh ngạc.
Tái Khắc La cười một cách lạnh lùng: "Quá ngạc nhiên phải không"?
Lâm Lôi phát hiện ra, từ sau khi mình hỏi chuyện, mặt của Tái Khắc Lalúc nào cũng khó chịu, tính khí cục cằn. Bởi thế Lâm Lôi không thèm hỏinữa. Nếu giao đấu với Tái Khắc La thì có gì vui vẻ đâu.
Bay lượn trong biển cả một lúc, bọn Lâm Lôi cảm thấy yên lòng.
Chốn xa xăm kia, là biển rộng sừng sững những toà thành to lớn hìnhtròn rộng đến hàng chục dặm. Những toà thành tựa như những con thú lớnnằm mai phục khiến cho người ta phải kinh hoàng. Trên những toà thànhvô vàn những lính dày đặc canh giữ. Mỗi người đều có rất nhiều tay.
"Đây mới là chốn bí mật nhất của đảo tây gia tộc ta". Tái Khắc La tựhào: "Chốn bí mật của gia tộc Ba Cách Tiêu ta! Các ngươi có dịp đến, âucũng là một vận may".
Tái Khắc La dứt lời, từ nơi xa một chiến sĩ áo giáp màu đen bay tới.Nhìn thấy đội bảo vệ áo giáp đen, Lâm Lôi và nhiều người nữa đều cảmthấy ngỡ ngàng, người nào người nấy sát khí đằng đằng, mặt mày lạnhtanh.
"Mỗi một người đều là cao thủ". Lâm Lôi kinh ngạc vô cùng so sánh chiếnsĩ bảo vệ đảo Mịch La, những chiến sĩ áo giáp màu đen này có mang theocả khiên nom đến là hùng dũng, lạnh lùng. Ngay đến cả Lạc Mậu bắt gặpcũng phải lim dim mắt nhìn. Lâm Lôi quan sát kĩ những thành luỹ ở chốnxa xăm.
"Người của một gia tộc, sao mà lại đông đến thế"! Lâm Lôi giật mình.
Chỉ nhìn lướt qua cũng có đến hàng nghìn người, mỗi một người đều làThượng vị thần, mà là những Thượng vị thần tài giỏi. Họ không chỉ lànhững chiến sĩ bảo vệ đảo, có trình độ chẳng bất cứ một kẻ nào xâm phạm.
"Thiếu gia Tái Khắc La" Một người cầm đầu toán lính đi đến thi lễ.
"Họ đều đến rồi. Đi đi"! Tái Khắc La lạnh lùng nói. Mười chiến sĩ bảovệ đảo áo giáp đen dẫn bọn Lâm Lôi đi tiếp. Tất cả đi về phía thành luỹmàu đen phía trước, cửa thành đang mở rộng.
Chốn sâu đáy biển. Một toà thành màu đen đã tồn tại không biết bao nhiêu thời gian.
Điều kỳ quái nhất là...
Trong thành luỹ màu đen ấy như có một sức mạnh nào đấy tiềm ẩn ghê gớm,nước biển đều được chặn lại cả ở bên ngoài, do đó nước biển không tiếpgiáp nổi với tường thành. Nó tựa như một cái trục thuỷ tinh trong xuốtbảo vệ thành luỹ cổ đại, nước đều chặn cả lại ở bên ngoài.
Bọn Lâm Lôi đi vào trong khu vực có nước tràn.
"Ôí"! Ai nấy đều ngạc nhiên. Cặp mắt của Lạc Mậu sáng quắc lên.
Lâm Lôi ngoái đầu lại nhìn một cách soi mói, nhưng không phát hiện nổinét đặc biệt nào của lồng trục: "Thật là kì diệu". Khi đi vào trongthành luỹ màu đen, thấy có rất đông chiến sĩ bảo vệ, Lâm Lôi rất đỗikinh hoàng.
"Đây, e mới là thực chất lực lượng chính bảo vệ gia tộc Ba Cách Tiêu". Lâm Lôi thầm nghĩ, và hết đỗi ngỡ ngàng.
Trong thành luỹ màu đen, có một bãi rộng, bọn Lâm Lôi được đưa tới đó.
"Các vị chờ ở đây một lát, sẽ có người dẫn đi tiếp". Tái Khắc La lạnhlùng nói: "Các ngươi có phải đã có cơ hội đi đến chốn bí mật? Nhưng cònphải qua kiểm tra". Nói xong, Tái Khắc La quay đầu trở về.
Nhiệm vụ của Tái Khắc La đã hoàn thành.
"Kiểm tra"? Có ai đó cất lên câu hỏi.
"Chẳng phải nói chúng ta là những người trăm thắng thì xuống chốn bí mật tham quan không cần phải kiểm tra cơ mà"?.
Nghe những lời bàn tán xôn xao, Lạc Mậu và Lâm Lôi đều không thốt lênlời nào. Lâm Lôi rất hiểu cửa ải kiểm tra. Lâm Lôi quan sát chungquanh, trên toà nhà giữa bãi rộng có rất đông lính bảo vệ mặc áo giápmàu đen, toàn bộ thành luỹ hệt như một chiến luỹ quân sự, hết sứcnghiêm ngặt.
Đợi một lúc lâu, bọn Lâm Lôi nhìn thấy cảnh cửa lớn màu xanh đậm cũ kĩ cao chừng mười mét ở phía toà nhà mở ra.
Két...cánh cửa lớn màu xanh xẫm được mở, phát ra tiếng rít nghe vô cùng chối tai.
Từ trong cánh cửa lớn có sáu người đi ra, cầm đầu là một người tóc râuđều trắng mặc áo giáp màu đỏ, tay cầm khiên màu đỏ, năm người đi sauthì mặc áo giáp đen. Những người sau ai nấy lại khoác khiên màu đỏ.
"Xin chào các vị"! Người già tuổi râu tóc bạc trắng đi lên phía trướccởi mở nụ cười: "Đến với Hán Đế Tái thành! Để ta giới thiệu, ta tên gọilà Vưu Lại"!
Hán Đế Tái thành?
Lòng Lâm Lôi hết đỗi nghi hoặc.
"Tuy nói là kẻ mạnh chiến thắng trong trận võ nghệ, đều có thể đến đượcchốn bí mật này". Vưu Lại cười: "Nhưng ở đây là hình ảnh nổi ở trongchốn bí mật. Ai đến được đây đều được quan sát. Muốn nhìn, phải trảiqua cuộc kiểm tra".
"Hình ảnh nổi, thế nào là hình ảnh nổi"? Lạc Mậu lên tiếng.
"Cuộc đọ sức của các Ác ma bẩy sao, của Tu La, cuộc chiến tranh VịDiện, cả đến cuộc giao đấu của các vị Thần chủ". Vưu Lại tươi cười:"Đây là sự tích luỹ hàng bao nhiêu năm nay của gia tộc Ba Cách Tiêu củachúng ta"!
Nói ra câu này, những người nghe đều trố cả mắt lên. Ngay cả Lạc Mậucặp mắt ngời ngời. Lâm Lôi âm thầm thở dài. Những hình ảnh nổi nhữngcuộc giao chiến của kẻ mạnh siêu đẳng rất có sức lôi cuốn với bất cứngười nào.
"Gìơ đây các người từng người một đi ra, cùng đọ sức với ta. Ta sẽ căncứ vào sự biểu hiện của các ngươi, xem xem ai là người có tư cách để đivào thăm quan". Vưu Lại lướt mắt trên từng người một. Một chiến sĩkhoác áo giáp đen bất ngờ đi lên phía trước mặt. Chiến sĩ áo giáp đentrộc lốc đầu nom vô cùng lực lưỡng.
Vưu Lại giơ tay chỉ một vị Thần trăm trận thắng nói: "Ngươi vào trước"!
"Được"! Vị thượng vị thần trăm trận thắng cười nhận lời, đi lên phíatrước: "Ta sẽ giết chết nó, chớ có trách"! Vị thượng vị thần trăm trậnthắng mặc áo bào mầu xanh, cặp mày to đậm.
"Ngươi có thể giết chết, không sao cả". Vưu Lại cười hóm hỉnh.
Lúc này, vị thần áo bào màu xanh bước ra đi đến giữa bãi trống, đối mặt với trang hảo hán đầu trọc.
"Bắt đầu đi". Vưu Lại ra lệnh.
"Ầm"! Vị thượng vị thần áo bào mầu xanh trong nháy mắt hoá thành vô vànlửa đỏ, lửa cháy khiến cho cả bầu không khí đều nóng bức, thoát ratiếng vù vù...Lúc này từ ngọn lửa bốc cháy bùng bùng hình thành lên mộtmũi tên nhọn màu lửa. Mũi tên bay lượn xung quanh bầu trời quảng trườngtạo nên một sức ép ghê gớm đối với bất cứ người nào.
"Xoạt"!
Mũi tên lửa giống như sao băng được bắn đi.
"Hừm"! Một tiếng gầm trầm, đủ làm rung động cả quảng trường phía dưới.
Nắm đấm của trang hảo hán đầu trọc bị vỡ ra, bàn tay nát bươm. Ngay cảđến chiếc khiên màu đỏ cũng bị nứt vỡ. Trang hảo hán buộc phải lùi saunhiều bước, mặt đất nơi đó bị lõm xuống thành đất bụi.
Mũi tên màu lửa đỏ tan biến. Vị thượng vị thần áo bào màu xanh hùng dũng đứng nguyên tại chỗ, mặt tỉnh bơ.
"Khá lắm"! Vưu Lại tóc râu màu trắng gật đầu tán thưởng: "Ngươi đủ tư cách đi vào mật thất thứ hai".
"Mật thất thứ hai"? Vị thượng vị thần áo bào màu xanh hỏi gằn.
"Đúng vậy! Mật thất thứ hai và mật thất thứ nhất. Trong mật thất thứnhất hình ảnh nổi rất nhiều, ghi lại những cuộc thi đấu của cao thủtrình độ siêu đẳng". Vưu Lại giải thích.
"Thế thì ai mới có tư cách đi vào mật thất thứ nhất"? Vị thượng vị thần áo bào mầu xanh chưa cam chịu.
"Đánh, phải giết chết ngay người đó". Vưu Lại chỉ tay về phía hảo hán đầu trọc.
Vị thượng vị thần áo bào mầu xanh lúc này mới rõ.
Lâm Lôi nghe đến câu đó thì sững sờ người lên: "Lẽ nào thủ lĩnh toàthành lại không quan tâm đến mạng sống con người? Dễ dàng hi sinh ngườicủa mình ư"?
"Người tiếp! Ngươi". Vưu Lại chỉ tay về vị trung vị thần.
"Khỏi phải lo phiền". Một tiếng lạnh lùng cất lên, Lạc Mậu đi thẳng lêntrước, hừng hờ nhìn Vưu Lại: "Để ta trước! Ngươi chẳng nói là, một đònđánh chết thì có thể đi vào mật thất thứ nhất. Đúng không nào"? Vưu Lạikinh ngạc nhìn Lạc Mậu, đoạn cười: "Ông là Lạc Mậu, đúng không"?
Lạc Mậu lạnh nhạt gật đầu.
"Ông không cần phải kiểm tra" Vưu Lại lắc đầu cười.
"Trong tám người các vị, ông và trưởng lão áo bào đỏ Lâm Lôi không cầnphải kiểm tra đều có thể đủ tư cách đi tham quan mật thất thứ nhất".
Lâm Lôi bất chợt cười to lên.
"Có điều mở mật thất, là chuyện vô cùng trọng đại. Chúng tôi cần phảixin phép Bảo chủ sau đó thống nhất thời gian. Thôi các ông đi nghỉ đi.Chúng tôi nhanh chóng đi thông báo để họ biết". Nói rồi, Vưu Lại liềncử một người dẫn Lâm Lôi và Lạc Mậu đi ra khỏi hàng.
Đi theo chiến sĩ bảo vệ áo giáp đen đeo khiên màu đỏ, lòng lòng Lâm Lôi có vẻ ngạc nhiên.
"Không phải là thủ lĩnh toà thành không coi trọng mạng sống con người,mà là gặp phải cao thủ đích thực đều không muốn kiểm tra trình độ." LâmLôi cũng mong chuyện như thế để sớm được đi xem hình ảnh nổi ở trongmật thất.
Toà thành màu đen vô cùng to, tường thành vô cùng dầy, bên trong nhằng nhịt những đường đi lối lại vô cùng phức tạp.
"Đội trưởng Mạc Bố. Ta đợi ở đây những gần một tháng rồi. Vì sao đại nhân không chịu gặp ta"?
"Ngươi suốt ruột cái gì, đại nhân muốn gặp ngươi lúc nào chẳng được, cho dù ngươi có đợi cả đời".
Lâm Lôi nghe những tiếng phàn nàn chung quanh dội ra chợt nghĩ: "Tiếng này nghe sao mà quen quá"?
Phía trước là một ngã tư, có hai người ở chỗ rẽ đi đến, trong đấy cómột người mặc áo bào dài màu xanh, trên mặt còn có đeo vẩy cá. Ngườinày đi cùng với một chiến sĩ áo giáp màu đen khác, cả hai vừa đi vừanói chuyện. Hai người rất nhanh đi vào lối rẽ ngã tư.
"Cam Mông Diên?" Lâm Lôi không thể tin được tự hỏi: "Hắn sao lại ở đây"?
Con người này chính là Cam Mông Diên đã định giết bọn Lâm Lôi để đem Áo Bố Lai Ân dâng cho "Đại nhân thống lĩnh".
Chương 28: Bí mật
Lúc bấy giờ, Cam Mông Diên muốn bắt Áo Lợi Duy Á, nhưng Lâm Lôi khôngđồng ý, vì thế Lâm Lôi và Cam Mông Diên phải giao đấu với nhau một trậnquyết liệt. Lúc đó, Lâm Lôi đã mượn "Không gian đá đen" để cố giết bằngđược Cam Mông Diên với thân phận là Thần hệ phong. Nào ngờ Cam MôngDiên còn có một bí mật nữa về thân phận là Thần hệ thuỷ.
Cam Mông Diên cố nhiên là căm thù Lâm Lôi đến tận xương tận tuỷ.
Lâm Lôi cũng không còn nhớ lời gào kêu của Cam Mông Diên trước khichết: "Ngươi không thể giết ta. Nếu ngươi giết ta, đại nhân thống lĩnhnhất định sẽ giết ngươi"! Lúc bấy giờ Cam Mông Diên đã dùng "Đại nhânthống lĩnh" để uy hiếp Lâm Lôi.
"Hắn ta tìm Đại nhân thống lĩnh? Nên giờ đây hắn đến chỗ này. Có phải Đại nhân thống lĩnh kia không"? Lâm Lôi chau mày.
Toà thành luỹ dưới đáy biển - Hán Đế Tái thành. Toà thành này chính làngười có mái tóc trắng từng nói tới: "Mở mật thất là chuyện vô cùngquan trọng, chúng ta cần phải xin ý kiến của Bảo chủ".
"Bảo chủ"? Lâm Lôi suy nghĩ sâu chuỗi: "Vị Vưu Lại dẫn người đều lànhững kẻ thực lực Ác ma sáu sao. Thế bản thân Vưu Lại? Còn nữa, thựclực của Bảo chủ toà thành"?
"Cam Mông Diên nói 'Thống lĩnh'".
"Bảo chủ"?
Thì ra là vậy! Lâm Lôi đi đến kết luận.
Nghĩ đến điều này, đầu óc Lâm Lôi có cảm giác như tất cả mọi chuyện cũđều hiển hiện ra trước mắt, bất chợt giật nảy mình. Mặt Lâm Lôi táinhợt: "Lẽ nào"...
"Ta lại cừu non rơi miệng hố, tìm đến cái chết"? Lâm Lôi đắn đo suy nghĩ.
Xét về số lượng kẻ mạnh của đảo Mịch La, đã vô số kẻ mạnh, nay ở dướitoà thành đáy biển Hán Đế Tái thành lại còn có không biết bao nhiêu caothủ nữa. Bảo chủ của toà Hán Đế Tái thành nhất định phải là một kẻ mạnhthực lực kinh khủng!
Trong địa ngục, có những địa vị như thế nào, được chia thành những cấp thực lực thế nào, chưa nghe người nào nói tới.
"Ố"? Lạc Mậu vốn đã muốn giao đấu với Lâm Lôi cũng là một kẻ mạnh tuyệtthế, tự dưng phát hiện thấy tâm trạng Lâm Lôi không yên, nhìn Lâm Lôivà bất ngờ thốt lên. Chuyện gì đã khiến cho Lâm Lôi khó sử?
May thay người đi phía trước đã quay về hướng khác nên không biết.
"Hai vị đại nhân, người đến khu vực này sắp đến rồi. Chiến sĩ áo giápđen mang khiên đỏ cười nói. Lời nói đó của chiến sĩ áo giáp đen làm choLôi Lâm bừng tỉnh. Lôi Lâm lấy lại trạng thái tâm lý.
Suy cho cùng sự việc không đến nỗi rối rắm như Lâm Lôi nghĩ. Có phảiBảo chủ là thống lĩnh hay không? Mà đối phương cũng chưa nhìn thấy LâmLôi.
"Đi một bước nhìn một bước". Lâm Lôi tự nhắc nhở mình.
Trong ngôi thành nhỏ thuộc phạm vi toà Hán Đế Tái thành dưới đáy biểnnối ngang dọc với nhau, chia ra làm rất nhiều khu vực. Khách tới đềuđược bố trí ở trong từng khu vực một.
Toà thành nhỏ được xây bằng những khối đá màu vàng gạo, nằm lọt thỏm vào trong toà thành lớn tạo nên một tâm trạng dễ chịu.
"Lạc Mậu đại nhân! Đại nhân ở phòng số 26. Lâm Lôi đại nhân, đại nhân ởphòng số 27". Chiến sĩ bảo vệ áo giáp đang mang khiên đỏ cung kính nói:"Một lúc nữa là ăn cơm. Còn lúc nào đi vào mật thất, xin hai vị khỏicần sốt ruột. Đến lúc sẽ có người dẫn đi".
Lạc Mậu chau mày: "Lẽ nào cứ để cho chúng ta ngồi không chờ đợi"?
Lâm Lôi cũng cảm thấy không thoải mái chút nào.
"Xin hai vị cứ yên tâm. Mọi chuyện đều được bố trí theo lịch, có quycủ. Thường thì cứ nửa ngày là mời được đi tham quan. Chậm thì ba ngày".Chiến sĩ bảo vệ tươi cười trả lời.
"Ừ"! Lạc Mậu gật đầu.
Nhiều nhất ba ngày, Lạc Mậu không sốt ruột nữa, nhưng Lâm Lôi lại khác.
"Ngươi đi đi". Lâm Lôi đẩy vai người bảo vệ, lòng hết sức lo âu, bởi vìbản thân Lâm Lôi càng ở lâu trong toà Hán Đế Tái thành thì càng nguyhiểm, vốn Cam Mông Diên cũng ở nơi này.
"Lâm Lôi! Ta về phòng trước đây. Có chuyện gì thì tìm ta". Lạc Mậu nói, không chờ Lâm Lôi trả lời quay đầu đi về phòng mình.
Lạc Mậu vốn là con người đầy tính kiêu ngạo. Nhưng vì đã nhìn thấy LâmLôi ra chiêu, nên Lạc Mậu muốn làm quyen với Lâm Lôi, vì thế lúc nàocũng tỏ vẻ khách khí.
Trong lòng Lâm Lôi đang nghĩ về Cam Mông Diên nên cũng không chú ýnhiều đến lời của Lạc Mậu nói, đoạn cũng đi về phòng của mình.
Lâm Lôi ngồi xếp bằng trên giường đá nhìn qua ô cửa sổ.
"Vốn nghĩ lần này đến để xem hình ảnh nổi của những cuộc giao đấu củacác cao thủ, nào ngờ lại chạm trán với Cam Mông Diên". Lòng Lâm Lôibuồn buồn. Lúc này ở bên ngoài vang tiếng chân bước, rồi tiếng gõ cửa.
"Mời vào". Lâm Lôi hờ hững.
Cửa mở, rất nhanh, hai thiếu nữ mặc váy dài màu vàng rực rỡ dâng cơm đến cho Lâm Lôi.
"Cứ đặt lên bàn là được rồi.." Lâm Lôi lạnh nhạt.
"Vâng Thưa đại nhân".
Hai thị nữ vô cùng lễ độ khe khẽ đặt cao lương mỹ vị xuống bàn. Bất ngờLâm Lôi ngẩng đầu lên hỏi họ: "Thế những người cùng đi với ta đến, họ,kết quả kiểm tra thế nào"?
Một thị nữ cung kính trả lời: "Vâng, thưa đại nhân! Cuộc kiểm tra đãkết thúc. Trong sáu vị thì có hai vị trở về đảo Mịch La, còn bốn vị đềuở tại đây cách không xa đại nhân ở".
"Ồ"! Lâm Lôi hiểu.
Trong sáu người thì có hai người giống như Đế Lâm. Họ bị gạt từ ngoài cửa thành không có tư cách vào được mật thất.
"Thôi, các ngươi đi đi"! Lâm Lôi bảo hai thị nữ.
Hai thị nữ lễ phép chào Lâm Lôi rồi bỏ đi, Thức ăn cao lương mỹ vị đầybàn, nhưng Lâm Lôi không đụng tới. Lúc này Lâm Lôi không còn bụng dạnào để thưởng thức món ngon.
"Là phúc hay là hoạ? Mà là hoạ thì cũng khó tránh". Lâm Lôi nhắm nghiền mắt lại ngồi xếp bằng lặng lẽ.
Toà Hán Đế Tái thành. Lúc này Vưu Lại râu tóc bạc trắng đang cùng vớimột chiến sĩ áo giáp màu đỏ đi kiểm tra dọc đường toà thành.
"Két"! Cửa thành lớn có những hoa văn rực rỡ lộ ra một lối đi.
Vưu Lại tiếp tục đi về phía trước.
Hai lính bảo vệ cửa lớn ngay lập tức đóng lại. Lối hành lang đều đượcđiêu khắc hình ảnh trên những vách tường, là những cuộc giao chiến binhmã, hoặc là hình ảnh những cuộc giao đấu trên không...
Cuối đường cùng của đường hành lang, là một đại điện vô cùng to rộng.Trên bờ vách lớn một phía đại điện, Vưu Lại đến gần ấn vào một công tắcmở lộ ra một đường đi rất rộng tạo hình cầu kỳ màu đỏ máu, toàn bộ lốiđi có vẻ ngập tràn không khí chết chóc, khiến cho người ta giật mình.
Vưu Lại hít một hơi sâu. Liền đó mạnh bước đi vào đường thông mật thất rộng rãi.
Lối đi không quá dài. Phía đầu kia của đường thông là một cánh cửa lớnmàu máu đỏ có trạm khắc và viền màu đen cao chừng mười mét rộng sáumét. Toàn bộ cánh cửa toả ra màu hồng nhạt mờ ảo. Vưu Lại cũng khôngdám đi tới gần.
"Sư phụ"! Vưu Lại nhỏ nhẹ bẩm báo.
"Ừ! Kết quả kiểm tra thế nào"? Một giọng nói trầm trầm vọng ra từ cửa lớn.
Vưu Lại lễ phép đáp: "Thưa sư phụ! Không có gì ngoài dự kiến. Trong sáungười không có ai là đặc biệt. Duy chỉ có hai người sư phụ rất chú ýthì họ là những kẻ mạnh. Đó là Lạc Mậu võ nghệ cao cường, đệ tử đã tậnmắt chứng kiến, là Ác ma đẳng cấp bảy sao siêu hạng. Còn với trưởng lãoáo bào đỏ Lâm Lôi, người đã từng nhẹ nhàng đánh bại trưỡng lão áo bàođỏ Bạc Tư Lạc thì không cần phải nói nữa".
"Ừ"! Vẫn giọng thầm trầm đo vang ra.
Vưu Lại đắn đo một lúc, ngập ngừng nói tiếp:"Thưa sư phụ! Lâm Lôi là đệ tử của gia tộc Thần thú".
"Tứ gia tộc Thần thú"? Giọng nói thâm trầm kèm theo nụ cười: "Khàkhà...có lẽ là vạn năm về trước, ta còn e ngại. Còn như hôm nay tứ giatộc Thần thú, e là không ai dám đến quấy rầy ta nữa! Thôi không để ýlàm gì có điều có thể có sức mạnh của một Chủ thầnng. Lâm Lôi là nhânvật quan trọng của tứ gia tộc Thần thú. Nhưng đáng tiếc, bây giờ là bâygiờ không như vạn năm về truớc nữa.
Ngừng lại một lúc tiếng thâm trầm dặn dò: "Ngày mai ngươi dẫn Lâm Lôivà Lạc Mậu đến. Đưa Lạc Mậu vào trước sau đó là đưa Lâm Lôi vào".
"Vâng, Thưa sư phụ". Vưu Lại cung kính trả lời. Đợi một lúc lâu không thấy sư phụ dặn gì, Vưu Lại lễ phép: "Đệ tử cáo lui".
"Được rồi, ra đi".
Vưu Lại lễ phép lui ra, không còn lo lắng gì nữa. Sức mạnh Chủ thần? Cómột giọt sức mạnh Chủ thần thì lợi hại lắm sao? Nhưng sư phụ của VưuLại là một Chủ thần, hẳn tồn lại ở đỉnh cao! Không nói về sức mạnh Chủthần nữa.
Ở Tử Kinh Đại lục có thể thông qua Mặc Thạch luyện ra được đại nhân có sức mạnh Chủ thần.
"Sức mạnh Chủ thần, nằm trong tay những người khác nhau thì uy lực cũngkhác nhau". Vưu Lại còn nhớ lời sư phụ có lần nói như vậy.
Lúc này Lâm Lôi vẫn ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Con đường bên ngoài cửasổ người qua kẻ lại, hầu hết là nữ tỳ và lính tuần. Đương nhiên cũng cókhách lại qua.
Lâm Lôi mở mắt ra.
"Cam Mông Diên khách? Vậy thì có lẽ cũng đang ở đây"! Lâm Lôi thầmnghĩ: "Nghe câu chuyện trao đổi giữa Cam Mông Diên với đám binh sĩ, hẳnCam Mông Diên đang chờ để được gặp đại nhân".
Thời gian trôi qua bên ngoài tĩnh lặng.
Đáy biển vẫn dội những đợt sóng ngầm. Bên ngoài ngôi nhà không phânbiệt được ban ngày hay ban đêm, nhưng lòng Lâm Lôi thì hiểu rõ lúc nàomặt trời lên lúc nào mặt trời lặn. Như bây giờ đã là đêm khuyâ. Bấtchợt tiếng bước chân rộ lên ở bên ngoài phố.
Lâm Lôi vẫn mở mắt, quan sát kỹ ở bên ngoài ô cửa sổ.
Một bóng người lướt qua ô cửa.
Mắt Lâm Lôi toé sáng: "Là hắn ta"! Chỉ nhìn một mắt thôi Lâm Lôi cũngphân biệt rõ, người đó chính là Cam Mông Diên. Lâm Lôi chột dạ. Mộtbóng người xuất hiện ở trong phòng. Đó là Lâm Lôi cùng với một tử thầnkhôi lỗi.
"Xoạt"! Tử thần khôi lỗi ở ngay ngoài cửa, nhìn về phía đường phố.
Tử thần khôi lỗi không phải sinh mạng, chỉ có Lâm Lôi là có ý thức. LâmLôi nhìn thấy Cam Mông Diên ở nơi xa ngoài cửa sổ. Cam Mông Diên cũngrất khó quan sát, rất khó phát giác, nếu như là bản thân Lâm Lôi đangtheo dõi Cam Mông Diên thì Cam Mông Diên mới có thể cảm nhận được.
Tử thần khôi lỗi không là sinh mạng. Cũng giống như một vật thể. Vật thể ở đâu, ai mà biết được.
"Không ngờ được rằng Cam Mông Diên té ra ở nơi này". Lâm Lôi không quatử thần khôi lỗi để hiểu, biết được Cam Mông Diên đang ở nơi cách nơiLâm Lôi ở chừng 800m tại một toà nhà cao hai tầng.
Đúng rồi, Cam Mông Diên đến sớm hơn một tháng trước thì nhất định là đang ở trong đó.
Đôi mắt của Lâm Lôi toát lên sát khí.
"Khi Cam Mông Diên còn chưa kịp đi gặp 'Đại nhân', thì tốt nhất nên sớmtrừ đi cái hoạ này"! Để Cam Mông Diên tất nhiên rất nguy hiểm đối vớiLâm Lợi. Nguy hiểm cho cả Áo Lợi Duy Á. Hay là sớm trừ khử đi cả vớinhân viên tuần tra toà Hán Đế Tái thành. Đối với khách trọ lính tuầntra không mấy để ý.
Mà cho dù, có canh phòng nghiêm ngặt cũng chẳng làm sao.
"Hu"! Tử thần khôi lỗi đi vào trong không gian giới chỉ. Lâm Lôi thoắt cái đứng dậy, toàn thân hoà vào dưới lòng đất.
Thuật địa hành!
Lâm Lôi không dám phát tán thông tin, chỉ trực tiếp triển khai thuậtđịa hành, tìm đến dưới ô cửa sổ của toà lầu nhỏ hai tầng. Nhưng vừa đitới đây, Lâm Lôi đã nghe rõ tiếng chửi rủa của Cam Mông Diên ở trongphòng.
"Hừm! Một lũ vô lại. Biết được lão tử đã bị tiêu diệt mất thân phậnThần hệ phong, thực lực giảm đi rất nhiều, ai ai cũng coi thường. Đãnói mỏi mồm rồi mà đều không được để ý. Hay là, đại nhân không biết làta đã đến"! Cam Mông Diên tức lộn ruột chửi lồng chửi lộn trong phòng.
Đến nơi đây Cam Mông Diên muốn gặp thống lĩnh, thế nhưng đã bị tổn thấtthân phận Thần hệ phong, thực lực giảm sút, bạn bè ai ai cũng coithường, giơ mặt ra, Cam Mông Diên cảm thấy khó chịu!
"Mẹ nó! Thì ra lại là thằng Lâm Lôi"! Cam Mông Diên mãi mãi ghi nhớ LâmLôi bởi vì chính Lâm Lôi đã huỷ hoại phong hệ thần phân thân của mình.
"Đợi Đại nhân thống lĩnh. Biết có một trung vị thần biến dị linh hồnĐại nhân thống lĩnh nhất định sẽ ra ta. Lúc đó Lâm Lôi kia chết là cáichắc"! Cam Mông Diên cắn chặt hai hàm rằng: "Hay qúa! Hãy để cho đạinhân thống lĩnh dùng 'hồn chủng' khống chế Lâm Lôi kia, để cho Lâm Lôibị giam hãm trong cả triệu năm, rồi bị người giết"! Lâm Lôi ở bên ngoàitường nghe thấy lời nguyền rủa của Cam Mông Diên, lòng sửng sốt.
"Hồn chủng khống chế"? Lâm Lôi hiểu rõ, khi còn đang ở đại lục Ngọc Lanngười huynh đệ cũ của Lâm Lôi là Gia Lỗ lão đại từng đã bị Hồn chủngkhống chế. Người đã bị Hồn chủng khống chế lúc nào cũng trở thành kẻtrung thành phục vụ chủ.
"Hồn chủng khống chế"?
Đầu Lâm Lôi loé sáng, thoắt nghĩ đến một khả năng.
"Đảo Mịch La vì sao lại rộng lớn, để cho những kẻ mạnh trăm thắng tìmđến, nhìn hình ảnh nổi được cất giấu quý giá nhất của các gia tộc"?
"Đảo Mịch La vì sao lại để các trưởng lão áo bào đỏ tụ họp đông đúc"?
"Cam Mông Diên này là kẻ mạnh mà thống lĩnh đại nhân cần tìm. Thốnglĩnh đại nhân cần những kẻ mạnh thực lực lớn làm gì? Phải chăng là đểbồi dưỡng họ làm thành những kẻ trung thành".
"Còn nữa! Vì sao nhiều Ác ma bảy sao lại cam tâm để phục vụ gia tộc BaCách Tiêu? Những Ác ma bảy sao khác cũng vì sao lại trung thành với giatộc Ba Cách Tiêu"?
"Còn nữa! Tháp La A, Đế Lâm vì sao khi Tái Khắc La muốn giết Hi Tái lạiđứng về phía gia tộc Ba Cách Tiêu? Mà hai bọn họ lại cùng đi với nhau"!Mặt Lâm Lôi bỗng chốc tái nhợt.
Chương 29: Chạy đâu cho thoát
"Bẫy"!
Lâm Lôi cảm thấy lòng lạnh toát bốc lên.
"Một cái bẫy ngập trời"! Lâm Lôi không bị lạnh mà run.
Hạ vị thần, Trung vị thần, Thượng vị thần đều trăm trận trăm thắng,thường là trăm thắng, ai ai cũng đều có tiềm lực mạnh mẽ. Một số Thầncòn có đặc thù riêng, năng lực đặc biệt nữa. Họ đều mong Hán Đế Táithành tổ chức thi thố để đọ tài, học hỏi kinh nghiệm, tính thấy đượcthì ở lại, còn không thì chuồn thẳng.
"Phàm những ai được ở lại thì đều có thực lực mạnh".
"Không phải. Không thể như thế được. Nếu làm như thế thì trường hợp ĐếLâm sẽ được giải thích thế nào"? Lâm Lôi dựa theo những chuyện thực tếđể lý giải. Chẳng phải Đế Lâm, Tháp La Sa lúc đó đều đứng cả về phíagia tộc Ba Cách Tiêu là gì? Chẳng phải Đế Lâm đã bị không chế mất rồisao?
Đầu óc Lâm Lôi tưởng tượng ra một khả năng.
"Không chỉ đơn thuần là, thông qua kiểm tra buộc khống chế linh hồn.Cho dù chưa thông qua kiểm tra, e chưa bị khống chế linh hồn, chỉ mớilà đem một vài kẻ thuộc hạ đi khống chế thôi". Lâm Lôi hiểu rõ, nhữngai đã có trăm trận trăm thắng, thì có ai mà yêu kém đâu.
Nhân mã nhiều, hẳn sẽ có lợi hơn chứ!
Lâm Lôi suy ngẫm từ góc độ Hán Đế Tái thành, lập tức hiểu rõ: "Cái gọilà kiểm tra, chính là để phân đẳng cấp, phán đoán đẳng cấp trình độ mụctiêu, đòi hỏi có ai đó, kẻ mạnh nào đó đi khống chế". Thực lực càngmạnh, càng khó mà cấy được vào hồn chủng.
Ví dụ như Lạc Mậu này, Ác ma bảy sao, muốn khống chế đâu dễ dàng gì.
"Ta với Lạc Mậu, không bị kiểm tra. Như thế chứng tỏ... rất có khả nănglà nhờ vị Bảo chủ, cũng chính là Thống lãnh đại nhân đối phó". Lâm Lôinghĩ tới đây, bất chợt lạnh gáy lên. Nhìn thấy những gì ở đảo Mịch La,đông đúc những trưởng lão áo bào màu đỏ.
Trong toà Hán Đế Tái thành. Ác ma sáu sao có, Ác ma bảy sao cũng có.
"Ngay đến cả Ác ma bảy sao cũng bị khống chế dễ dàng. Thế thì thực lựccủa Thống lĩnh đại nhân thế nào"? Laâ Lôi chau mày lại. Vị Thống lĩnhđại nhân có thể khống chế nổi Ác ma bảy sao, chứng tỏ, vị Bảo chủ nàylinh hồn phải phi thường!
Điều Lâm Lôi sợ nhất là...
Kẻ mạnh có khả năng tấn công linh hồn.
"Ta gặp phải tay Bảo chủ, hẳn không có đủ năng lực chống đỡ mất. Có thểphải dùng tới sức mạnh Thần chủ"? Lâm Lôi chợt nhớ lại vị tộc trưởngBào Khắc Uy, có sức mạnh Thần chủ huỷ diệt. "Vị Bảo chủ này, rõ ràngmới là nhân vật lớn nhất của gia tộc Ba Cách Tiêu. Đến như Bào Khắc Uymà còn có sức mạnh Thần chủ, thì vị Thống lãnh Bảo chủ này làm sao lạikhông có"?
"Có thể làm cho đảo Mịch La tại địa ngục đứng sừng sững, vị Bảo chủ này hẳn phải có một thực lực ghê gớm".
Lâm Lôi phán đoán thầm trong đầu.
"Chuồn"!
Cần thiết phải chuồn.
Lâm Lôi ngoảnh nhìn lại ô cửa sổ, Cam Mông Diên giờ này đang còn nằmnghỉ. Nếu như giờ đây Cam Mông Diên còn có thân phận Thần hệ Thuỷ, LâmLôi muốn giết chết Cam Mông Diên e không dễ gì rồi.
"Không thể giết chết! Giết chết thì sẽ dẫn đến sự chú ý của người ta,Lâm Lôi sẽ bị theo dõi nghi ngờ. Ta phải đi. Khó quá"! Lâm Lôi nghĩ kỹhơn, lẽ nào lại ngồi đây chờ chết!
Tháo chạy cho sớm.
"Xem vận may thế nào"? Lâm Lôi nhìn ra ngoài ô cửa. Lúc đang triển khai thuật địa hành.
Day dứt với những tin tức, lòng Lâm Lôi âu lo vô cùng. Theo những tinđược biết... có đến chín mươi chín phần trăm, mặc cho hình ảnh nổi đi,cho là có thực đi thì không nên lưu lại chốn này.
Bị hồn chủng khống chế thì sống cũng coi như là chết mà thôi.
Tường thành cao những bốn mươi mét, có vô số cao thủ canh chừng. Thithoảng lại có chiến sĩ áo giáp đen, khiên màu đỏ, canh gác nghiêm ngặt,nơi nào cũng đều như thế cả.
Chiến sĩ áo giáp đen mặt lạnh như tiền không ho he.
Nếu họ trò chuyện với nhau đôi câu đi thì nhẽ khác, nhẹ nhõm hơn.
"Mỗi lần dẫn đến kẻ mạnh trăm trận thắng tới, ngay đến chúng ta cũngcần phải tự đi tuần tra". Hai chiến sĩ khiên đỏ trò chuyenẹ nhỏ vớinhau, khe khẽ cười vui vẻ.
"Kỳ thực, chúng mình ở đây, cũng có lần phát hiện ra kẻ bỏ trốn. ra taybắt trở lại. Những người coi ngục... không phải bọn mình rồi, mà là"... Mộtchiến sĩ tâm sự.
"Ngươi nói là chiến sĩ cưỡi gió trung tâm đảo ư"?
"Đương nhiên rồi. Trung tâm đảo, vô tận nước biển. Có người dám chạyđến biên giới đó, thủy nguyên tố liền phát hiện ra ngay. Khi đó, chúngta ra tay vẫn kịp mà"! Những chiến sĩ này cởi mở trò chuyện, không nhưchiến sĩ canh gác trên thành.
Muốn chạy trốn, không được đâu.
Cố tìm cách chạy trốn? Không đủ thực lực. Nếu đã có thực lực thì cũng thoát nào khỏi các chiến sĩ tuần tra.
Bỗng nhiên...
Trên toà thành cao luồng sáng cấp bảy loé lên. Luồng sáng cấp bảy nhấp nháy hai lần, mọi chiến sĩ canh gác bừng tỉnh.
"Có kẻ muốn chạy trốn".
Hàng trăm chiến sĩ áo giáp đen cầm khiên đỏ bay tới nơi xẩy ra báođộng. Họ nhanh chóng phát hiện ra, nơi đó có một kẻ đinh chuồn...
Một Lâm Lôi áo bào màu đỏ.
"Trời ơi! Tường thành rộng hàng chục dặm vuông, có hẳn một trận pháplớn quá, trong nó hàm chứa quá nhiều năng lượng"? Lâm Lôi nhìn tườngthành đồ sộ, trên nhấp nháy những ánh sáng cảnh giới, miệng lầm bẩm.
Chạy không thể thoát.
Lúc này vô số chiến sĩ áo giáp đen dồn mắt nhìn đến, vô khối chiến sĩ khiên đỏ bay lên trời cao.
"Trưởng lão áo bào đỏ"? Những chiến sĩ kẻ mạnh mang khiên giật mình, trong đó có người cất tiếng: "Dám đào tẩu"?
Lâm Lôi nhìn những chiến sĩ đủ loại trước mặt. Khi còn thực hiện việckiểm tra, Lâm Lôi đã kịp nhìn một chiến sĩ ra tay, hình như là Ác matrình độ bậc sáu. "Một đám Ác ma bậc sáu". Lâm Lôi cười khổ sở.
Cố chạy không thể thoát rồi. Không được nữa.
"Ta, Lâm Lôi, trưởng lão gia tộc Ba Cách Tiêu. Ta có việc quan trọng,cần về ngay lập tức. Vốn không muốn quấy rầy các ngươi. Ta muốn cácngươi tránh ra. để ta trở về đảo". Lâm Lôi dõng dạc.
Một chiến sĩ áo giáp đen khiên đỏ từ tốn: "Ôi. Lâm Lôi trưởng lão. Quyđịnh buộc phải thế mà. Trừ khi chúng tôi nhận được lệnh thôi chứ khôngthì giờ đây, nội bất xuất, ngoại bất nhập".
"Ta có chuyện quan trọng". Lâm Lôi gào lên.
"Xin Lâm Lôi trưởng lão hãy chờ một lát". Một chiến sĩ trong đó nói:"Nếu như Lâm Lôi trưởng lão cứ cố tình bỏ đi, chớ có trách chúng tôi".Bọn chiến sĩ nhìn thấy trưởng lão gia tộc Ba Cách Tiêu không ai dám làmgì thật.
Bởi áo bào màu đỏ có thực lực bảy sao.
Nếu khai chiến, chiến sĩ chỉ dựa số đông mà thôi, nhưng chẳng thể chiến thắng.
Lâm Lôi đầu óc rối tinh rối mà: "Mền cứng đều không xong. Nếu cứ cố tình bỏ chạy hẳn tất thảy cao thủ đều chay xô tới".
"Lâm Lôi! Sao ngươi vội vã thế"? Một giọng nói quen cất lên. Lâm Lôingoái lại nhìn, đó là lão già tóc bạc đeo khiên đỏ bay đến. đúng là VưuLại.
Vưu Lại cười nói với Lâm Lôi: "Lâm Lôi. Người còn chưa đến mật thất số một mà"!
"Vưu Lại tiên sinh". Lâm Lôi liền nói: "Ta chẳng có cách nào, vừa nhậnđược tin truyền, có chuyện gấp giải quyết. Ta không thể không đi được.Chuyện mất thất số một, cần không? Ngày mai ta lại đến".
"Ồ"! Vưu Lại chau mày.
"Cũng phải". Vưu Lại cười: "Nếu quả thực Lâm tiên sinh có việc cần, thì"...
Lòng Lâm Lôi khó xử.
"Ta cũng không nỡ giữ. Nhưng, chuyện các vị đến đây, ta đều báo cáo cảvới Bảo chủ rồi. Ta cũng không có quyền để cho các ngươi đi khỏi. Thếnày đi, ngươi đợi thêm chút nữa. Ta đi thông báo với Bảo chủ. Tin tưởngđi. Bảo chủ không gây khó dễ gì cho ngươi đâu". Vưu Lại cười.
"Thế thì làm phiền Vưu tiên sinh quá". Lâm Lôi nói.
Vưu Lại bay đi.
Mặt Lâm lôi nặng như chì: "Lại còn đi báo cảo với Bảo chủ ư"? Lâm Lôinhìn khắp một lượt, hàng ngàn cặp mắt dồn về phía Lama Lôi.
"Cái Hán Đế Tái thành làm sao lại lắm cao thủ đến thế"? Lâm Lôi khó chịu.
Khi còn ở đế Dực thành, Ác ma sáu sao có mấy đâu, còn bảy sao chẳng mấyngười. Thế mà giờ đây, ở cái toà Hán Đế Tái thành này, có cả đống Ác mabậc sáu, còn Ác ma bảy sao cũng không thiếu, lại còn có cả một Bảo chủsiêu đẳng nữa.
Lúc sau...
"Ồ". Lâm Lôi tái mặt.
Mới nhìn thấy từ xa, thấy Vưu Lại dẫn theo ba chiến sĩ áo giáp đỏ, khiên cũng màu đỏ bay tới, bên cạnh có Lạc Mậu theo cùng.
"Áo giáp đỏ, khiên đỏ? Ngoài ra hai người, một là Vưu Lại, e là phòngngừa Lâm Lôi bỏ chạy ư? Nhưng, dẫn theo Lạc Mậu đến làm gì"? Lâm Lôinghi ngờ. Mặt Lạc Mậu tươi cười.
"Vưu Lại tiên sinh, có tin rồi chứ"? Lâm Lôi dóng dạc.
Ba bọn Vưu Lại sà xuống, Vưu Lại tươi cười: "Tin tốt lành. Tin tốt lành. Bảo chủ lo lắng cho Lâm Lôi ngươi".
Lâm Lôi sững người không hiểu. Lẽ nào Lâm Lôi đoán sai? Lẽ nào Bảo chủ tốt bụng để Lâm Lôi đi?
"Bảo chủ biết Lâm Lôi ngươi có chuyện đã đồng ý, để ngươi và Lạc Mậu,ngay bây giờ đi mật thất số một tham quan. Lợi dụng Thần thức quan sáthình ảnh nổi, như thế cho nhanh chóng" Vưu Lại tươi cười.
Vẻ mặt Lâm Lôi như nghệt ra.
"Lâm Lôi à, ngươi có thể đợi ta ở đây chứ. Đến mật thất thứ nhất, nhanhchóng dùng Thần thức để tham quan cũng hay đấy". Vưu Lại cười. Haichiến sĩ áo giáp đỏ khiên đỏ nhìn găm vào Lâm Lôi.
Lâm Lôi bị mọi người nhìn như làm dựng cả tóc gáy lên.
"Tốt, thế thì đi xem một lượt vậy". Lâm Lôi trả lời.
Vưu Lại bỗng nhiên cười to lên. Ba bọn họ dẫn Lâm Lôi, Lạc Mậu đi theo,đến trung tâm toà Hán Đế Tái thành. Toà thành đường ngang ngõ dọc rốitung rối mù, đâu đâu cũng có linh canh đi tuần, người khác e một bướcđi cũng khó tránh. Lâm Lôi nhờ được mặc áo bào đỏ nên đi dễ dàng hơn.
"Lạc Mậu. Ngươi cũng nên cám ơn Lâm Lôi đí chứ! Nếu không có sự sốtruột của Lâm Lôi thì ngày mai các ngươi mới được đi xem mà". Vưu Lạitươi cười.
Lạc Mậu khó có được nụ cười, chỉ mong ngóng nhanh nhanh được xem hìnhảnh nổi những cuộc giao đấu mà thôi, làm cho tinh thần thoải mái.
"Lâm Lôi. Bảo chú ưu tiên cho các ngươi, thật khó có ai được sủng ái thế này đâu". Vưu Lại nói cho Lâm Lôi biết.
"Vâng! Cho ta gửi lời tỏ lòng biết ơn Bảo chủ". Lâm lôi nói mà lời vớilòng trái ngược nhau. Làm sao bảo chú lại tốt bụng được khi mà dọcđường Lâm Lôi nhìn chỉ thấy gai mắt.
Nhưng, khi cứ đến gần trung tâm, lính gác càng nghiêm hơn, mỗi nơi lại có thêm tới ba kẻ mạnh.
Chạy trốn? Khó quá!
"Két"... Cánh cửa lớn hé mở, lối đi có thảm đỏ trải dài, hai bên bờtường là những hình chạm khắc cầu kỳ, những phù điêu các trận giao đấu.Lâm Lôi đi đến tận cùng hành lang.
Lâm Lôi không có tâm trạng thưởng thức phù điêu.
Đi đến đại điện phía cuối hành lang, Vưu Lại đến bên mở cửa, một lốithông thần bí, được xây cất bằng đá đỏ, toả màu khiến cho người ta rờnrợn cảm giác.
"Thần bí tuyệt". Lâm lôi chau mày.
Lạc Mậu cũng chau mày lại. Nữ tì bên cạnh Vưu Lại tươi cười: "Nơi đâycất giấu hình ảnh nổi, còn thần bí hơn nữa. Hai vị có thể tuỳ thíchthưởng ngoạn". Nói rồi nữ tì đi trước hướng dẫn.
Hai bọn Lâm Lôi, Lạc Mậu theo sát, Vưu Lại và một người khác đi sau.
Đường ngầm dưới lòng đất, nhưũng cánh cửa được chạm khắc cầu kỳ. Đến một cửa lớn, mọi người dừng lại.
"Sư phụ! Lạc Mậu, Lâm Lôi đến rồi". Vưu Lại cung kính, hai người cũng khép nép.
Lạc Mậu giãn lông mày lên: "Bên trong còn có người ư"?
"Nơi quan trọng như thế này, đương nhiên là phải có người trông nomchứ"! Vưu Lại cười giải thích. Lâm lôi thì mắt lim dim, thâm nghĩ: "Vịsư phụ này chắc là Bảo chủ"?
"Tốt lắm! Hãy để Lạc Mậu vào tham quan trước". Giọng trầm vọng ra. Lúc này, cánh cửa lứon hé ra đủ cho người vào..
"Lạc Mậu. Vào đi". Vưu Lại và ba người nhìn Lạc Mậu đi vào.
Lạc Mậu người cao gan lớn đi thẳng vào trong. Lâm Lôi thở dài, dùngtruyền tin Thần thức: "Lạc Mậu! Cẩn thận nhé. Người trong mật thất, dễra tay với ngươi đấy. Chú ý đòn tấn công linh hồn".
Lạc Mậu ngạc nhiên nhìn Lâm Lôi, rồi mỉm cười đi tiếp vào.
"Mặc cho giả thật thế nào. Cám ơn! Nếu quả có ai ra tay, ta hẳn còn ứngphó kịp". Lời Lạc Mậu vang bên tai Lâm Lôi, còn người thì đi sâu vàotrong rồi.
"Ầm". Cánh cửa được đóng chặt lại.
Chương 30: Búa lớn
Thông đạo màu máu, cửa lớn màu máu, ngập đầy dáng vẻ chết chóc.
"Muốn tháo chạy, thì chạy như thế nào được"? Lâm Lôi vô cùng bối rối,ba kẻ mạnh chung quanh vẫn còn đanh nhìn vào, còn ở giữa cửa lớn ấy vẫncòn đó một 'Bảo chủ' mà thực lực lại càng kinh người. E là có dùng sứcThần chủ cũng khó lòng thoát nổi.
"Lạnh lùng. Lạnh lùng"!
Lâm Lôi cố tìm cách để tháo chạy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ thấy có mỗi một khả năng mà thôi.
"Giờ đây chỉ còn gửi gắm hi vọng vào mỗi mình Lạc Mậu nữa mà thôi. LạcMậu vốn đã có sự cảnh giác trước rồi, hoặc có thể liều mạng, quyết sốngmái với 'Bảo chủ' một phen, khiến cho cả ba người đều chú ý, để từ đómà ta có cơ hội trốn thoát".
Lâm Lôi hiểu rõ, vị Bảo chủ đó dám để cho Lạc Mậu tiến đến, tức đã cóđủ sức đánh bại Lạc Mậu, khống chế Lạc Mậu. Nếu qủa thực chỉ chút coithường thì... mảy may cơ hội tháo thân cũng chẳng thể có.
Tuy sốt sắng, nhưng Lâm Lôi lại hết sức chú ý tới mọi thời cơ, lúc nào cũng có thể tìm cách chuồn.
"Lâm Lôi à! Lo lắng quá rồi phải không"? Vưu Lại cười típ cả mắt lên:"Việc gì phải sốt ruột. Chuyện Lạc Mậu đi xem xét một số ảnh nổi ở mậtthất thứ nhất, cũng chính vì để có thời giờ cần thiết, e là sắp đếnlượt huynh rồi".
"Sắp đến lượt ta"? Lâm Lôi càng cảm thấy nụ cười của Vưu Lại hết sứcthâm hiểm. Tay Vưu Lại này quá hiểu rõ cục diện giờ đây là cái bẫy, thếmà đến lúc này vẫn còn lừa được cả mình.
"Ầm". Bỗng toàn bộ mặt đất rung chuyển cả lên, ngay cả cửa lớn trướcmặt cũng chao đảo dữ dội, những bức tường ngỡ như nứt vỡ hết thảy, gạchđá rơi xuống vụn nát lấp đầy đường thông. Bốn bọn Lâm Lôi lắc la lắclư, bất chợt sửng sốt cả lại.
"Tốt lắm"! Lòng Lâm Lôi vui sướng, cáy tay Lạc Mậu này không làm cho Lâm Lôi phải thất vọng, quả là đã làm cú động tĩnh lớn.
"Ôi"! Ba bọn Vưu Lại ngơ ngác giật thốt, nhìn nhau. Với thực lực to lớnnhư của Bảo chủ thì làm sao lại xẩy ra chuyện động tĩnh dến ghê gớm nhưthế được? Tuy sợ hãi, vậy mà cả ba vẫn còn giương mắt nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi làm bộ ngờ vực nói: "Vưu Lại tiên sinh! Bên trong đã xẩy ra chuyện gì thế"?
"Ta nào có hiểu"! Vưu Lại cười nhạt: "E có lẽ Lạc Mậu đã nhì thấy hìnhảnh nổi kẻ mạnh tuyệt thế giao chiến. Lúc này có lẽ chắc đang giở chiêura với nhau đấy. Phải rồi! Lâm Lôi à. Sau khi ngươi đi vào mật thất rồithì chớ có giở chiêu thức nào ra đấy".
"Biết rồi! Biết rồi"! Đáy lòng, Lâm Lôi không thể không thừa nhận, tay Vưu Lại này có bản lĩnh diễn trò ra phết.
Chính lúc này đây...
Ầm, ầm, ầm... Tiếng nổ ngỡ như làm cho trời long đất lở cả lên, thật hếtsức đáng sợ. Toàn bộ đường thông, cửa lớn đều nứt vết mai rùa, khiếncho đá bắn tán loạn, mỗi một mẩu đá bắn ra đều có chứa điện tích sấmsét.
Loạn rồi!
Mặt ba bọn Vưu Lại tái mét lên. Họ nghĩ không hết, Lạc Mậu ở trước mặt sư phụ mà dám làm kinh động đất trời đến thế kia!
"Tốt"! Lâm Lôi bất chợt cười lên tươi tỉnh: "Chính là lúc này đây"!Đúng lúc Lâm Lôi đang ý định giở chiêu trốn thoát thì "Soạt"! Ba ngườibọn Vưu Lại ra tay, hình thành nên thế chân kiềng, vây Lâm Lôi vàogiữa. Vưu Lại cười nói: "Lâm Lôi à! Chớ sốt ruột. Có thể là Lạc Mậu đãlàm cái chuyện gì đó rồi khiến cho sư phụ nổi giận"!
Lâm Lôi nhìn ba người bao vây mình, mày chau lại.
"Hà, hà.... Tiểu tử. Ta xem thường ngươi rồi"! Thanh âm trầm bỗng vang khắp thành luỹ Hán đế Tái khiến Lâm Lôi ngẩng nhìn lên.
Trên không gian kiến trúc đổ nát, áo bào dài màu đen của Lạc Mậu loanglổ vết máu. Tay Lạc Mậu cầm đao chiến màu đen, dưới thân mình lằngnhằng những tia lửa hình rắn, hai mắt nhắm lại tránh chói, nom giốngThiên Lôi.
Đối lập với Lạc Mậu, thân mình cao những hai thước rưỡi, tóc cắt ngắntừng sợi như kim bằng thép, mình mặc áo giáp màu đồng để lộ hai cánhtay nom hết sức mạnh mẽ. Tay phải người này cầm một chiếc búa lớn màuđen.
"Ông ta là Bảo chủ? Là thống lĩnh"? Lâm Lôi nghĩ thầm, nhưng liền đó,không thèm chú ý đến đối phương bên trên nữa, Lâm Lôi chỉ theo dõi baba người vây quanh mình, hi vọng có thể tìm được khe hở giữa họ để tháochạy.
Trên cao lại lần nữa vang lên tiếng Lạc Mậu...
"Hừm! Ta cũng cần phải cám ơn ngươi. Nếu không phải là ngươi, ta cũngsẽ không một lần nữa đột phá. Muốn giết ta ư? Ngươi còn lâu mới hivọng".
"Ba các người, giữ chặt lấy Lâm Lôi cho ta".
"Vâng, thưa sư phụ chủ nhân"! Ba bọn Vưu Lại tuân lệnh.
"Quả nhiên"... Lâm Lôi:âm Lôi càng thêm khẳng định: "Vốn đã gọi là chủnhân, không ngờ là trong ba người này, còn có hai người bị Bảo chủkhống chế". Tuy có ngạc nhiên, Lâm Lôi vẫn phải tìm cơ hội thoát thân.
Mặt Lâm Lôi biến sắc.
"Vưu Lại! Thế này là thế nào"? Lâm Lôi điên tiết lên hỏi.
Vưu Lại cười đáp: "Sư phụ muốn ngươi ở lại đây, để ngươi đi nhìn ngắm mật thất một chuyến".
"Bọn họ xưng chủ nhân với nhau nghĩa là sao"? Lâm Lôi lại quở trách.
"Khi chúng ta còn là hạ vị thần đã đi theo chủ nhân rồi". Hai người cómái tóc dài đáp. Lâm Lôi vẫn lạnh lùng. Khi còn là địa vị thần thấp béchọn lấy hai thuộc hạ, như thế là đều trở thành Ác ma bảy sao cả rồi?
"Có tài cán gì thì hãy thể hiện ra đí"! Lạc Mậu hùng hổ.
Lúc này thấy giữa trời cao, nghe rõ giọng hảo hán tóc đỏ cầm búa cười:"Có thể tiếp nổi mấy chưởng của ta? Khá lắm. Giờ thì nhà ngươi có dámnhận búa của ta không"? Hảo hán tóc màu đỏ múa tít chiếc búa trên tay.Tiếng gió vù vù phát ra...
Búa lớn tung ra, những vầng hào quang toả ra vô cùng đặc biệt. Sóng hàoquang toả đến đâu, những khối đá vụn kiến trúc vỡ nát thành bụi đến đó.Chiếc búa cứ thế bổ xuống không tạo nên thanh âm.
Nhìn ra thì lưỡi búa bổ chậm nhưng thoắt cái đã đến phía trên đầu Lạc Mậu.
Ầm. Tiếng sét trên cao.
Trong tiếng nổ dữ dội, một đường loé sáng của đao công kích về phía búa.
Gió tạo nên vù vù. Lưỡi búa bổ xuống cứ như là đập vào mặt nước, tạo nên thanh âm sóng toả.
Lưỡi đao của Lạc Mậu cũng vung lên, đá nát thành bụi.
Một búa không tạo thanh âm.
Nhưng vũ khí trên tay Lạc Mậu tan từng mảnh.
Lâm Lôi còn đang dõi nhìn. Lưỡi búa mới đáng sợ làm sao, nom nhẹ nhàngnhưng hiệu quả thật đáng chờn, sức nặng ngàn cân tạo sức ép cả vào tâmlinh Lâm Lôi.
Lâm Lôi không thể lý giải nổi điều huyền diệu của 'sức manh' thần bíđó. Giờ thì, dường như hiểu ra là... trong đầu có một hạt mầm đã nẩy.
"Sức mạnh, vô tận, nặng kinh hồn"...
Lâm Lôi vốn vẫn khổ luyện "Sức mạnh huyền diệu" nhưng làm sao vẫn khôngăn nhập. Lúc này đây cuối cùng thì đã hiểu, thông qua cây búa của vị"Bảo chủ" này mới biết thế nào là sức mạnh. Thực tế là, vị "Bảo chủ"này đã sử dụng sức mạnh huỷ diệt.
Tất nhiên, bất kể một con đường nào đều có lối thông nhau.
Ví dụ như phép tia sét, phép ánh sáng đều là tốc độ. Tốc độ của tia sét gồm ý nghĩa của tốc độ ánh sáng, tồn tại chỗ giống nhau.
"Không thể được"! Lạc Mậu bay ngã vào đống đổ nát nơi xa, mặt thể hiệnrõ sự khó tin vào thực tại. Trước khi đột phá, Lạc Mậu còn tự tin đốiđịch với đối thủ, thế nhưng thực lực lúc này sao lại yếu đến mức chịukhông nổi một búa?
"Tên Lâm Lôi này muốn trón. Người trong thành quá đông, nên hắn ta không thể trốn được"!
Ba người bọn Vưu Lại tự tin.
"Ta Huyết văn thái thản Trời phú. Phối hợp huỷ diệt, đâu phải trò đùa".Vị hảo hán dóng dạc nói to. Hảo hán đứng trên cao không tựa như mộtThiên thần khiến cho lòng ai nấy âu lo khiếp đảm.
"A. Sao ta lại ngốc đến thế? Thời cơ tháo thân mà"... Lâm Lôi bừng tỉnh.
Sau sự tỉnh ngộ chỉ chốc lát thời gian.
"Cả ba người bọn chúng đều đang ngỡ ngàng nhìn ngắm tỉnh huống bấtngờ". đầu óc Lâm Lôi loé lên, mặt tỏ vẻ mừng rỡ. Vội ngẩng đầu nhìn vềphía Bảo chủ và Lạc Mậu: "Vị Bảo chủ này hành động, đã tạo khe hở để tatháo thân".
Bảo chủ ra tay khiến cho ba bọn Vưu Lại chú ý dõi nhìn, mà Bảo chủ cũng sẽ không thể nào kịp truy đuổi Lâm Lôi được.
"Nếm của ta một búa không chết, ngươi đã được coi là Ác ma bảy sao rồi,đủ sức tồn tại, gần với thực lực của Tu La rồi". Bảo chủ cười hà hà,ngay lập tức hoá thân thành vầng sáng mờ ảo màu máu, thoắt vọt lênkhông trung cao hơn. Lâm Lôi sáng mắt ra: "Chính là cơ hội cho ta".
Địa hành thuật!
Bất ngờ. Lâm Lôi mất hút giữa đống đổ nát trong khi cả ba bọn Vưu Lạiđược bố trí vây ráp Lâm Lôi thì mắt còn dõi nhìn theo bóng dáng của hảohán đánh búa. Bóng dáng Lâm Lôi đã gần như biến mất, ba bọn Vưu Lại lúcnày chỉ còn loáng thoáng phát hiện ra mà thôi.
"Chạy mất rồi"! Ba bọn Vưu Lại đã phát hiện ra chuyện gì, tỉnh người ra.
"Nó triển khai thuật địa hình rồi". Vưu Lại lập tức chửi toáng lên:"Nhanh bay lên cao không. Trên mặt đất, nó không thể chuồn nổi. Chỉ cóchạy đường không thôi".
Những chỗ ngầm, dưới chân tường của Hán Đế Tái thành là một trận pháp Ma hình lớn rất khó lòng luồn lách.
Chỉ có thể tháo chạy bằng cách bay, hoặc thoát ra từ cửa thành.
Ba kẻ mạnh lớn bay lên giữa cao không rồi gào to lên nhắc nhở mọi chiến sĩ chú ý quan sát tỉ mỉ.
"Các ngươi cảnh giới cho thật kỹ lưỡng. Dùng thuật địa hành chạy gấpxuống lòng đất tìm Lâm Lôi nhanh lên". Vưu Lại gào to lên ra lệnh chibinh sĩ, từng chiến sĩ khoác áo giáp lần lượt bổ xuống lòng đất.
Ba người bọn Vưu Lại vẫn canh chừng trên cao không. Cùng với họ còn cónhiều kẻ mạnh khác nữa, mắt người nào người nấy dõi nhìn kỹ lưỡng mọichốn.
"Thằng chó đẻ Lâm Lôi này vẫn cố tình tìm cách chuồn"! Vưu Lại tức lộn ruột lên.
Chuyện này, Vưu Lại đã bị sư phụ quở trách rồi.
Trong địa ngục, toàn thân Lâm Lôi đang hoà vào nguyên tố đại địa xuyên đi vào lòng đất.
"Từ trong địa ngục ấy! Không thể thoát ra khỏi cửa thành"! Lâm Lôitrước đó đã có kinh nghiệm rồi: "Trước hết hãy chạy tới nơi ít ai chú ýtới, sau đó tìm cách thoát chạy ra bằng đường không". Lâm Lôi vội vãchạy nhanh về hướng tây bắc dưới lòng đất. Nhưng điều kỳ quặc nhất lạilà "Ôi"! Lâm Lôi phát hiện tinh nhạy một điều là, phía trước có một hơihướng tính mạng.
Lâm Lôi kinh hãi: "Có người nào đó đã triển khai thuật địa hành rồi"?Sinh mạng phía trước áp nhanh tới Lâm Lôi hơn, đã vậy còn Thần thứcthông tin.
"Đại nhân! Lâm Lôi ở đây rồi"! Tiếng nói cất lên nghe đến là rõ vọng từtrên thành xuống. Lâm Lôi ngay lập tức luồn xa thêm mấy trăm mét, liềnsau đó bất chấp mọi chuyện ra khỏi lòng đất.
Vù!
Lâm Lôi bay vọt lên Trời, đồng thời, toàn bộ cơ thể cũng đã có sự thayđổi rất lạ, vẩy rồng mày vàng kim hơi xanh bao phủ khắp mình, nhữngchiếc gai nhọn dựng đứng lên, tốc độ bay của Lâm Lôi tăng thêm một bậc,toàn thân vèo tựa tốc độ ánh sáng.
"Bắt lấy nó"! Vưu Lại ở phía xa gào lên.
Bất thần từ bốn bề, chiến sĩ áo giáp đen, chiến sĩ khoác giáp đỏ bủavây chặt lấy Lâm Lôi. Lâm Lôi gầm lên dữ dằn với vòng vây hình bán cầubán kính chừng năm trăm mét.
Không gian đá đen.
Ầm. Từng chiến sĩ áo giáp đen, đỏ ngơ ngác dạt lùi ra sau.
"Từ bốn bên vây chặt lấy nó"! Vưu Lại lại quát to lên, lúc này Vưu Lại đã đến kịp.
Cặp mắt màu vàng kim của Lâm Lôi chằm chằm nhìn đối phương, chỉ thấyphía trên có vô vàn chiến binh giáp đen vây hãm. Một thần lực đại địaxuyên sâu rồi nháy mắt một khối lập phương lớn cạnh chừng bốn trăm métxuất hiện. Khối vuông này đâm bổ đến những chiến sĩ giáp đen, như nuốtchửng chúng vào trong.
Ầm!
Chốn xa, hảo hán tóc đỏ cầm búa lại giao đấu với Lạc Mậu. Mặt Lạc Mậutái mét, hốt hoảng kêu thét lên, toàn thân mình hoá thành luồng sángmàu đen bay vọt lên trời cao. Bảo chủ Hán Đế Tái thành ngửa mặt nhìnlên: "Chiêu này là phép lôi điện tu luyện, tốc độ cực kỳ nhanh, nhanhhơn ta chút ít".
Lạc Mậu tháo chạy với tốc độ rất nhanh, ngay cả đến Bảo chủ này cũng không thể đuổi theo nổi.
"Còn một thằng nữa"! Lúc này Lạc Mậu mới ngoái đầu lại nhìn.
"Khối lập thể" của Lâm Lôi vỡ ra bởi bốn Ác ma bảy sao với vô vàn Ác masáu sau hợp lực tấn công, Lâm Lôi chỉ còn cách bay vọt lên Trời.
"Sư phụ! Không gian trọng lực của hắn kỳ lạ lắm. Chúng ta hãy nghĩ cách bắt sống lấy nó thôi"!.. Vưu Lại nói một thôi một hồi.
"Hừm"!
Một tiếng lạnh lùng, ngay lập tức Bảo chủ cầm búa lớn hoá ngay thành ảoảnh màu máu đuổi theo Lâm Lôi. Tốc độ của Bảo chủ Hán Đế Tái thành rõlà nhanh, có chăng chỉ chậm hơn Lạc Mậu chút mà thôi, nhưng tốc độ ấythì nhanh hơn hẳn Lâm Lôi rồi.
"Tiểu tử! Dừng lại"! Tiếng cười vang lên.
Lâm Lôi cúi đầu nhìn: "Bảo chủ"? Lòng bàn tay lật lại, lòng bàn tayxuất hiện một nguồn lực chủ thần, nhưng Lâm Lôi chưa vội vàng sử dụng,bởi Lâm Lôi vẫn còn tin ở trọng lực không gian của mình.
"Vèo"... Bóng hình ảo ảnh màu máu xuyên vào trong khu vực không gian trọng lực, tốc độ giảm dần.
"Hà hà... Khu vực trọng lực này không tồi"! Nói rồi Bảo chủ Hán Đế Táithành cười toáng lên múa cây búa trên tay, chỉ còn thấy những vòng hàoquang toả ra từ cây búa, ngỡ cứ như muôn vàn sợi dây thừng buộc chặt cảkhông gian.
"Thu lại"!Vô số đạo hào quang màu đen bủa lấy thân mình Lâm Lôi khiến Lâm Lôi không tài nào trốn nổi.
"Đây là trò chơi gì vậy"? Lâm Lôi cố vùng vẫy, dựa vào sức lực mạnh mẽlàm đứt được hàng chục sợi, nhưng không thể làm đứt được vô vàn sợi cứthít chặt dần. Mặt Lâm Lôi tái mét lên vội sử dụng sức mạnh Thần chủ.
Nhưng chính ngay lúc này...
"Sức mạnh không tệ, trọng lực không gian cũng chẳng tồi. Nhưng đáng tiếc, còn xa lắm mới có được như Lôi Tư Tinh.
Một thanh âm vang tới tai Lâm Lôi.
Lâm Lôi sửng người lại: "Lôi Tư Tinh? Tinh Tinh"? Lâm Lôi nghĩ tới Tử Tinh sơn, nơi đó chỉ có thú nhỏ Tử sắc đáng yêu.
Chương 31: Thống lĩnh luyện ngục
"Lôi Tư Tinh", cái tên này Lâm Lôi vẫn còn nhớ rõ.
Lúc bấy giờ, khi còn ở Tử Tinh sơn luyện tập 'Địa hành thuật' rơi vàotay Tử sắc ấu thú. Tử sắc ấu thú ấy đã xưng tên thật, còn bảo rằng,mình là thống lĩnh Luyện ngục, Lâm Lôi còn không hiểu hàm ý của cụm từ'Thống lĩnh Luyện ngục' là gì.
Vù, vù...
Vô vàn sợ thừng màu đen co thít chặt hơn, trói chặt thân mình Lâm Lôilại. Nhưng bởi sức vóc Lâm Lôi vô cùng lớn nên tốc độ thít chặt nhữngsợi thừng màu đen cũng bị chậm lại.
"Tiểu tử! Chớ có động đậy sức mạnh Chủ thần của ngươi. Ngươi có dùngthì cũng chỉ là lãng phí mà thôi". Vẫn cái giọng ấm áp đó cất lên.
Lâm Lôi kinh hoàng ngoái đầu lại, may thay những sợi thừng màu đenkhông quấn lấy đầu Lâm Lôi. Lâm Lôi nhìn thấy người mặc áo giáp kiểucổ, vẫn đứng trên không gian oai vệ, tay vẫn cầm lấy búa.
"Ngươi định làm gì"? Lâm Lôi cười hỏi: "Thế nào? Muốn khống chế linh hồn của ta ư"?
"Ngươi đến thế này rồi mà cũng không hiểu"? Bảo chủ Hán Đế Tái thành ngạc nhiên vô cùng.
Lúc này, hai người còn đang đối chất nhau, Bảo chủ Hán Đế Tái thành nới"Lĩnh vực chi thần". Tiếng trò chuyện hai người hoàn toàn được cáchngăn, những người ở xa không tài nào nghe và nhìn thấy được.
"Theo ta đến đây. Chúng ta cần trò chuyện thêm tý" Bảo chủ Hán Đế Tái thành sà xuống thấp hơn.
"Đi theo ta"!
Lâm Lôi sửng sốt.
Bảo chủ Hán Đế Tái thành không động đậy, ngoái nhìn Lâm Lôi, cười nhạt:"Với sự tu luyện linh hồn trung vị thần của ngươi, còn lâu mới là đốithủ của ta. Ta muốn khống chế linh hồn ngươi dễ hơn cả trở bàn tay.Ngươi chớ có mà giở trò ma mãnh đấy"!
"Có chuyện gì? Nói đi"! Lâm Lôi nói.
Bảo chủ Hán Đế Tái thành nhìn Lâm Lôi rồi cười, gật đầu: "Tốt lắm. Biếtnghe lời rồi hử! Bao nhiêu năm nay, chưa có ai dám cùng ta đối đáp cả".Bảo chủ Hán Đế Tái thành cởi mở hơn với Lâm Lôi.
"Trước hết, ta tự giới thiệu. Ta, Mặc Tư Ba Cách Tiêu, là Bảo chủ của Hán Đế Tái thành này". Khuôn mặt của Bảo chủ tươi tỉnh ra.
Vị Bảo chủ này cũng là người của gia tộc Ba-cách-tiêu Lâm Lôi phát hiệnra vị Bảo chủ này nói chuyện sao mà ôn tồn, nụ cười quá ư thân thiện,không một chút tỏ ra lỗ mãng như những kẻ khác. Lâm Lôi cũng đáp lại:"Ta, Lâm Lôi".
"Có thể nói rõ với ta, nhà ngươi có quan hệ như thế nào với Lôi TưTinh? Vốn nó đã làm cho ngươi có được thần khí phòng ngự linh hồn". Bảochủ "Mặc Tư" cười vui vẻ.
"Lôi Tư Tinh làm cho ta thần khí phòng ngự linh hồn ư"? Lâm Lôi hiểu sai.
"Lẽ nào lại không phải như thế"? Mặc Tư lại cười: "Ta từng nghe kể vềchiến tích của ngươi rồi, có thể giết chết nhiều vị thần. Đánh bại cả"Bạc Tư Lạc". Cho rằng, năng lực phòng ngự của nhà ngươi là rất mạnh,nhưng chỉ trình độ thần trung bình thôi. Phòng ngự linh hồn đâu chỉmạnh thế được. Linh hồn trung vị thần, trên 'chất' mà nói, còn kém xavới linh hồn các thượng vị thần".
"Phải rồi! Ta có thần khí phòng vệ linh hồn. Như thế thì làm sao"? LâmLôi không thể nói rõ vì sao mình lại có được thần khí bảo vệ linh hồn.Mặc Tư trước mặt e cũng không nén được lòng tham lam.
"Phải rồi, phải rồi". Mặc Tư cười xởi lởi: "Thần khí bảo vệ linh hồn,chế tạo cực kỳ khó khăn. Muốn biết được cái trò chơi này, trước hết cầnphải có những kết quả rất cao về 'linh hồn' đã. Toàn bộ địa ngục, đềucó thể luyện được thần khí bảo vệ linh hồn. Nhưng cũng rất hiếm. CònLôi Tư Tinh, là người có tài năng luyện ra được thần khí bảo vệ linhhồn".
Mặc Tư trầm ngâm một lúc nói tiếp: "Ngươi có thể tung ra chiêu bài'Không gian Tử tinh' của Lôi Tư Tinh được chứ? Hẳn đã được hắn tatruyền thụ cho rồi chứ, do đó ta mới nói rằng, thần khí bảo vệ linh hồncủa ngươi là do Lôi Tư Tinh giúp chế tác". Mặc Tư rất tự tin khẳng định.
Lâm Lôi lắc đầu, đáp: "Không gian trọng lực của ta, được Lôi Tư Tinhtruyền thụ cho. điều này là thật đấy. Nhưng thần khí bảo vệ linh hồnkhông phải là Lôi Tư Tinh chế tác cho đâu".
"Ồ"! Mặc Tư kinh ngạc nhìn Lâm Lôi, cười vui vẻ: "Thì ra nhà ngươi cũngcòn đang muốn giữ điều bí mật cơ đấy. Thân thể đã mạnh đến bước nàyrồi, là tứ gia tộc Thần thú, rất hiếm, đã vậy còn có cả thần khí bảo vệlinh hồn, mối quan hệ với Lôi Tư Tinh nữa"...
Lâm Lôi chau mày lại.
Cái vị Bảo chủ Mặc Tư này nói quá nhiều chuyện với Lâm Lôi, rốt cuộc làmuốn cái gì đây? Nhưng có điều nhìn vào thì đối phương không có vẻ gìmuốn giết hại Lâm Lôi cả.
Mặc Tư nhìn Lâm Lôi, bất chợt cười toáng lên: "Tiểu tử! Yên tâm đi. Nểmặt Lôi Tư Tinh ta chẳng giết hại ngươi đâu. Có điều, ta cảm thấy ngươiquả là đặc biệt, chuyện trò lúc mà thôi".
Lòng Lâm Lôi nhẹ nhõm.
"Không ngờ, còn là cái nguyên do Tử sắc ấu thú ấy, thoát được một nạn".Lâm Lôi vẫn rất tin vị Bảo chủ này. Thực lực ông ta rõ ràng hơn hẳn LâmLôi, muốn giết Lâm Lôi thì có khó khăn gì đâu.
"Ông hiểu như thế ư, ta đã là trung vị thần rồi"? Lâm Lôi chất vấn.
"Hà, hà"... Bất chợt Mặc Tư cười to lên: "Trẻ nhóc kia. Không nói gì đếnđịa ngục mà chỉ cần phóng tầm mắt nhìn lên bốn vị đại chí cao, bảy vịđại thần đều đã tu luyện hơn ta. Nhiều nhất có mười vị, nhưng chỉ nhỉnhhơn ta một chút thôi, không dám 'múa rìu qua mắt thợ' với ta đâu".
Lâm Lôi thầm giật mình.
Bốn đại chí cao và bảy vị đại thần, gộp lại hơn mười người 'linh hồn' cao siêu.
Như thế tức cũng chính là...
Trong địa ngục, vị Mặc Tư này, linh hồn xếp trước cả ba cao thủ hàngđầu. Địa ngục tồn tại không biết đã bao nhiêu tỉ năm, cao thủ khó đếmhết. 'Tu La' lại càng ghê gớm, khối kẻ ngấm ngầm tháo lui vì sợ.
Kẻ mạnh nhiều như mây.
Vị Mặc Tư còn được xếp vào số ba người hàng đầu về mặt linh hồn. Thật đáng nể.
"Đương nhiên là còn có một khả năng". Mặc Tư cười: "Nếu như ngươi làChủ thần, có như thế thì mới bịp nổi ta". Khi nói như thế, lòng của MặcTư có phần cảm động, thu hút trở lại tất thảy dòng khí màu đen vào mình.
Được trả lại tự do, Lâm Lôi tỏ lòng biết ơn đối với Mặc Tư: "Mặc Tư Bảochủ! Xin cho hỏi, ông và Lôi Tư Tinh có quan hệ như thế nào với nhau?
"Hắn ta"? Mắt Mặc Tư nheo nheo lại chừng như đang nhớ lại quá khứ xưakia, đoạn trầm ngâm hồi lâu, mới cảm thán: "Cái tay Lôi Tư Tinh và ta...đều cùng tu luyện trong thống lãnh địa ngục với nhau".
"Quả nhiên"... Lâm Lôi bây giờ mới hiểu Cam Mông Diên được gọi là 'Đại nhân thống lãnh' chính là Mặc Tư này.
"Luyện ngục là gì? Thống lãnh Luyện ngục đại diện cho gì"? Lâm Lôi nghi ngờ hỏi.
"Luyện ngục là gì ư"? Mặc Tư sửng sốt hỏi lại Lâm Lôi: "Ngay đến điềuđó mà ngươi cũng không biết thật ư"? Với Mặc Tư mà nói, trên con ngườiLâm Lôi ẩn chứa rất nhiều điều bí mật thì hiểu Luyện ngục mới phải chứ!
Mặc Tư đáp: "Luyện ngục, là một nơi vô cùng đặc biệt ở trong địa ngục.Nơi đó cao thủ nhiều như mây, có vô khối Tu La tìm đến, là những kẻmạnh ở ẩn. Họ đều dồn đến Luyện ngục, nơi đó. Cao thủ đếm không hếtđâu".
"Thế còn Thống lãnh Luyện ngục thì sao"? Lâm Lôi hỏi tiếp.
"Luyện ngục có tất cả 108 Thống lãnh". Mặc Tư cười vui vẻ kể.
"Những 108 Thống lãnh"? Lâm Lôi sửng sốt hỏi.
"Phải rồi. Trong địa ngục có 108 Thống lãnh là Tu La, những 108 Tu Lanắm giữu một phủ. Còn Thống lãnh Luyện ngục thì thống lĩnh một cánhquân đội". Mặc Tư giải thích.
"Ồ! Thì ra Tu La là vậy, là Thống lãnh Luyện ngục, ai cũng đều lợi hại cả"! Lâm Lôi tỏ bày.
Mặc Tư lườm Lâm Lôi: "Tu La địa ngục với Thống lãnh Luyện ngục, khôngnói được là ai mạnh hơn ai. Bởi vì, để có thể trở thành Tu La, mỗi mộtngười đều phải tu luyện đạt đến đỉnh cao Thần vị, mà còn cần phải có cảtuyệt chiêu riêng mình. Trong địa ngục, Ác ma bảy sao không thiếu, đềucó thể là Tu La, Thống lãnh, và vốn rất đông, và thường xuyên phải đốimặt khiêu khích đánh đấm. Nếu thua, thoái vị, kẻ mạnh nổi lên".
Lâm Lôi không ngừng gật đầu.
"Có điều, so sánh lại với nhau, 108 vị Tu La địa ngục lại tương đốinhàn nhã, thường ở trong phủ, ít khi khiêu chiến. Còn Thống lãnh Luyệnngục thì lại khác, phải chiến đấu, chém giết, là chuyện thường xuyênphải làm". Mặc Tư than phiền.
Lâm Lôi đương nhiên là phải tán đồng rồi. Đến địa ngục với thời gianlâu đến như thế, gặp không ít Ác ma, nhất là ở đảo Mịch La gặp khôngbiết bao nhiêu là Ác ma.
Bình thường, có thể dung hợp bốn loại pháp tắc huyền ảo có thể coi nhưlà Ác ma bảy sao. Nhưng trên đó, có dung hợp năm loại, dung hợp sáuloại.
Đương nhiên còn có tối cao dung hợp sáu loại đại địa viên mãn cảnh giới.
Có người là 'Linh hồn biến dị', có người là Thần thú, đầy đủ thần thôngtrời phú. Cũng có người nhờ Trời phú, nhưng cũng có người với bản năngchủng tộc. Có kẻ mạnh sử dụng Thần khí, nhưng lại có kẻ mạnh với sứcmạnh của Chủ thần...
Có thể trở thành Tu La địa ngục, hoặc là Thống lãnh Luyện ngục, thì đều là những người phi phàm.
"Không gian trọng lực của ta lớn đến ngần này đấy. Nếu như Tử sắc ấuthú triển khai? Âu đấy cũng chính là Trời phú cho nó. Khi triển khai rathì sẽ mạnh hơn ta cả chục lần, trăm lần". Lâm Lôi có thể ghi nhớ, toànbộ dãy núi Tử Tinh này, với một địa hình rộng cả hàng chục vạn dặmvuông là "Trọng lực không gian" to lớn.
Thông qua trò chuyện, quan hệ giữa Lâm Lôi và Mặc Tư như thân thiết hơn lên.
"Mặc Tư Bảo chủ! Ta có một chuyện muốn cầu mong". Lâm Lôi thành khẩn tỏbày. Hai người Tháp La Sa và Đế Lâm chắc chắn đã bị linh hồn khống chế.Kiểu sống mà đã mất đi tự do, luôn bị khống chế thì thà chết hơn sống.Lâm Lôi đương nhiên là mong giúp đỡ cho Tháp La Sa và Đế Lâm, để họđược giải thoát, có tự do.
"Ồ! Nói đi"! Mặc Tư giục.
"Ta có hai người bạn, họ đều từng trăm trận cả. Ta đang nghĩ, có lẽ họbị linh hồn khống chế, hi vọng Mặc Tư Bảo chủ giúp khôi phục tự do chohọ".
Mặc Tư trâm ngâm suy nghĩ.
Lâm Lôi có phần thổn thức. Kiểu khống chế linh hồn này là một thủ đoạn của đối phương. Lâm Lôi mong muốn đối phương nể mặt mình.
"Thôi được rồi! Nói tên của họ ra"! Mặc Tư gật đầu.
"Một người là thượng vị thần, tên là Tháp La Sa. Một người là trung vị thần, tên là Đế Lâm". Lâm Lôi nói một mạch.
Mặc Tư cám cảnh động lòng: "Yên tâm đi. Là đích thân ta khống chế họđấy. Họ vẫn rất có tiềm lực. Với Đế Lâm, thì có lẽ là thuộc hạ khốngchế đấy". Mặc Tư suy ngẫm hồi lâu, nói tiếp: "Cứ yên tâm. Đợi ta trở vềMịch La, họ sẽ được lấy lại tự do".
"Mặc Tư Bảo chủ! Vô cùng cảm tạ". Lâm Lôi quả hết đỗi cảm kích. đốiphương nếu không nể mặt thì Lâm Lôi cũng chẳng thể làm gì nổi.
Mặc Tư cười hồ hởi. Mặc Tư khống chế Ác ma bảy sao không thiếu, mộtTháp La Sa và một Đế Lâm, đương nhiên Mặc Tư không đếm xỉa tới mấy.
"Đi thôi! Bây giờ thì có thể cùng ta đi xuống dưới xem xem thế nào". Mặc Tư nói.
Lâm Lôi cũng cười và đi theo Mặc Tư Bảo chủ, cả hai cùng bay xuống dướithành luỹ. Giờ đây những nơi đổ nát của thành luỹ, đang có vô vàn nhữngchiến sĩ mặc áo giáp đen bê vác những khối đá đến để xây lại thành, tốcđộ vô cùng khẩn chương.
"Sư phụ"! Vưu Lại và nhiều người nữa tiến đến tỏ thái độ cung kính.
Mặc Tư Bảo chủ gật đầu rồi cùng với Lâm Lôi tiếp tục đi xuống.
"Cái tay Lâm Lôi này là nhân vật gì vậy"? Vưu Lại và mấy người nghihoặc. Với bọn họ, thì sư phụ là nhân vật đỉnh cao đáng kính trọng nhấttrong địa ngục. Như thế thì thái độ của họ đối với Lâm Lôi phải tỏ rahữu hảo, còn làm khác nào được nữa.
Lâm Lôi và Mặc Tư Bảo chủ vừa bay xuống mặt đất thì đột nhiên những lời chào rộ lên: "Đại nhân, đại nhân"! Tiếng lo lắng rộ lên.
Lâm Lôi ngoái đầu lại nhìn, bất chợi chau mày lại, chỉ thấy Cam Mông Diên hốt hoảng bay tới, nói xuống từ trên cao: "Đại nhân"!
"Ồ! Cam Mông Diên à". Mặc Tư Bảo chủ nhìn nhận ra Cam Mông Diên. Nghingờ hỏi: "Cam Mông Diên à! Có phải ngươi đã có phân thân phong hệ"? CamMông Diên cũng là thuộc hạ của Mặc Tư Bảo chủ.
Cam Mông Diên đang khom mình thi lễ, vội giận dữ, thưa: "Thưa đại nhân!Thuật phân thân phong hệ của tiểu nhân đã bị hắn phá huỷ"? Nói rồi, chỉtay về phí Lâm Lôi.
"Ủa"? Mặc Tư Bảo chủ chau mày lại.
"Ngươi và Lâm Lôi làm sao lại đọ với nhau"? Mặc Tư Bảo chủ hỏi tiếp.
Cam Mông Diên hỏi tiếp: "Thưa đại nhân tiểu nhân phát hiện thấy có mộttrung vị thần biến dị linh hồn thì ngay lập tức bắt đưa đến cho đạinhân. Nào ngờ đó lại là người bạn Lâm Lôi. Lâm Lôi này đã ra tay huỷhoại mất phân thân phong hệ của tiểu nhân".
"Trung vị thần biến dị linh hồn ư"? Mặc Tư Bảo chủ sáng mắt lên.
Tiềm lực của kẻ biến dị linh hồn cao hơn mấy so với Thần thú.
"Mặc Tư Bảo chủ! trung vị thần biến dị linh hồn ấy là người anh em của ta". Lâm Lôi chỉ có thể nói được như vây.
"Thưa đại nhân! Đại nhân có thể vì thuộc hạ mà báo thù". Cam Mông Diên vội cầu khẩn.
Mặc Tư Bảo chủ chau mày lại, trầm ngâm hồi lâu. Lâm Lôi và Cam MôngDiên cùng lúc không hiểu được Mặc Tư Bảo chủ suy nghĩ những gì.
"Đi xuống đi"!
Mặc Tư Bảo chủ hờ hững giục.
Cam Mông Diên sững người lại, nét mặt tự dưng tái mét. Cam Mông Diênhiểu rõ tính khí của Mặc Tư Bảo chủ. Cam Mông Diên lập tức thi lễ cungkính: "Vâng, thư đại nhân"! Cam Mông Diên không còn nói thêm câu nào.Vội lui ra.
Lâm Lôi hít sâu một hơi nhẹ nhõm lòng.
Mặc Tư Bảo chủ ngoái đầu lại nhìn Lâm Lôi cười: "Lâm Lôi à! Muốn đi đếnmật thất thứ nhất của ta ở chỗ ấy để nhìn xem hình ảnh nổi của các trậngiao đấu cao thủ không? Ở nơi đó, vẫn còn những hình nổi mà các Chủthần ra tay"!
Chương 32: Uy lực và khả năng của Chủ thần
"Lẽ nào lại có những hình nổi thế ư"? Lâm Lôi không đừng được hỏi.
Kể từ sau khi nhìn thấy hình ảnh nổi của những kẻ mạnh giao chiến, làmột cái bẫy, Lâm Lôi đã nghi ngờ Hán Đế Tái thành có phải có hình ảnhnổi hay không? Giờ đây nghe được nghe từ miệng Mặc Tư Bảo chủ nói rathì Lâm Lôi mới công nhận là thật.
"Có hay không? Đi nhìn thì khắc biết thôi mà"! Mặc Tư thần bí nói.
Trong đại điện rộng rãi và bí ẩn của Hán Đế Tái thành bảo, hai bên bàybiện rất nhiều sách được để trên giá. Chỉ có điều là trên những giásách này lại không phải là sách mà là những quả cầu thuỷ tinh như nắmđấm lớn bé khác nhau.
Hai người Lâm Lôi và Mặc Tư đến trong đại điện.
"Nơi đây có tổng cộng 1628 của cầu thuỷ tinh. Trong mỗi một quả cầuthuỷ tinh đều lưu giữ một hình nổi". Măc tư hãnh diện kể: "Trong nhữnghình ảnh nổi trong mỗi quả cầu thuỷ tinh cũng có giới thiệu, giới thiệuquá trình chiến đấu, các chiêu thức..."
Lâm Lôi nhìn nhưũng vật trưng bày trên giá sách, những quả cầu thuỷtinh, mắt sáng lên. Tất thảy đây là hình ảnh các kẻ mạnh sử dụng tuyệtchiêu đánh nhau.
"Trong mật thất này, có rất nhiều pha giao chiến quyết liệt của nhữngkẻ mạnh đỉnh cao Ác ma. Lại còn có cả hình ảnh nổi sống động những trậngiao chiến của Tu La địa ngục và Thống lãnh Luyện ngục nữa, và hình ảnhnổi của Chủ thần"... Mặc Tư chỉ tay về góc đại điện. Nơi đó còn sừng sữngmột cột đá hình trụ. đầu cột đá hình trụ là viên ngọc quý lấp lánh:"Hình nổi của Chủ thần đấy! Chính trọng cột đá này. Trong lòng cột đárỗng, tựa như mở cửa ra vậy".
Lâm Lôi ngạc nhiên đến nỗi hít sâu hơi thở nhằm làm cho lòng đỡ hồi hộp.
Trời ạ! Hình ảnh nổi của Chủ thần ra tay! Với Chủ thần, Lâm Lôi cũngchỉ nghe được mỗi trong truyền thuyết, chứ thực tế nào đã nhìn thấyđược đâu. Nghe kể, Chủ thần vô cùng nghiêm khắc. Nhưng nào ai biết đượclà Chủ thần lợi hại đến chừng nào đâu!
"Ta cũng chỉ nhìn thấy được trong giao đấu Ác ma bảy sao mà thôi". Lâm Lôi đi về phái giá sách.
Khi đến gần, Lâm Lôi mới phát hiện thấy, trên mỗi quả cầu thuỷ tinh đều khắc chữ, mỗi quả chỉ hai tên chữ mà thôi.
"Cách này để dễ tìm mà thôi"! Mặc Tư đi gầng đến bên, tươi cười.
"Hiểu rồi"! Mắt Lâm Lôi quét một lượt trên hàng chục quả cầu thuỷ tinh,bất ngờ để mắt đến một quả cầu, trên đó khắc dòng chữ "Ác ma Tử Huyết"và "Ác ma Thiết Diệp".
"Ác ma Tử Huyết"? Lâm Lôi đến gần hơn.
Sử dụng hỗn hợp thuật 'nổi ảnh" hoàn toàn có thể thông qua Thần lực,đem hình ảnh nổi chiếu lên cho mọi người có thể nhìn lên Trời thấyđược. Như thế đó, mọi người cùng lúc nhận biết hết. Còn nếu như chỉ códuy nhất một mình thì có thể Thần thức được vào trong, và tốc độ nhìncần phải rất nhanh mới được.
Lúc này Lâm Lôi sử dụng Thần thức đi vào trong quả cầu.
Trên sa mạc hoang vu, có chừng hàng hà người đang đứng chen chúc, còngiữa trời cao có hai người đang đổi chọi nhau. Trong hai người đó, cómột người ăn mặc toàn đồ đen hình vẩy, tóc dài cũng màu đen tung bay.
Còn người kia, tóc dài Tử sắc, áo bào màu tím, tay cầm kiếm dài, thân hình quen thuộc này Lâm Lôi nhận biết.
"Quả là hắn ta rồi, Ác ma Tử Huyết". Lúc này Thần thức của Lâm Lôi đãthăm dò được kiếm mềm Tử Huyết, đồng thời còn phát hiện ra nhiều tranhvẽ, và vai chính của mỗi bức tranh không phải là hình ảnh người này.Hôm nay thì Lâm Lôi đã hoàn toàn xác nhận được rõ.
"Thanh kiếm dài đó, thanh kiếm Tử Huyết".
Mãi đến bây giờ, Lâm Lôi mới hoàn toàn nhận ra được. Chủ nhân của thanhkiếm dài Tử Huyết là có trong truyền thuyết kể lại mà thôi, 'Ác ma TửHuyết'.
Toàn khung cảnh không nghe thấy được thanh âm nào, chỉ duy nhất hình ảnh được ghi lại.
Cả hai Ác ma Thiết Diệp và Ác ma Tử Huyết đều sử dụng tốc độ. Lâm Lôichỉ nhìn thấy hai kẻ đại mạnh lấp loáng trong quả cầu. Bên cạnh thânmình Ác ma Thiết diệp, không gian toả ra những vòng hào quang kỳ dị,liên kết lại mà nhìn, những vòng hào quang đó tựa như những bông hoa.
Những vòng hào quang liên tiếp toả ra nhấp nháy.
"Phù"...
Một đạo vọt lên trời cao. Bầu trời chia làm hai vùng hào quang hình bông hoa trái ngược nhau, tạo nên khe nứt giữa hai vùng.
Hình bóng của Ác ma Thiết diệp nom đến là rõ nét, từ giữa bầu trời bayxuống. Còn Ác ma Tử Huyết thì vẻ ngoài lại không chút thay đổi.
"Hai kẻ này có tốc độ nhanh đến dễ sợ. Kiếm của Ác ma Tử Huyết so vớiLy Nhĩ Mông Tư và Bạc Tư Lạc mạnh mẽ hơn nhiều, khi ra kiếm không códấu vết mà uy lực hết sức mạnh mẽ, vốn không cần dồn thế". Lâm Lôi nhìnlà thấy rõ ưu thế của mỗi người.
Nhưng chỉ nhìn trên hình ảnh nổi, vật chất công kích của Ác ma Tử Huyết thì rất đáng sợ. Còn vượt xa cả Ác ma bảy sao.
Sau khi nổi hình ảnh lên đã giới thiệu rõ trận chiến ngang ngửa đến mức nào.
"Pha giới thiệu này quá ư là tỉ mỉ". Lâm Lôi nhìn xong thì luôn mồmngợi khen. Quả cầu pha lê đã giới thiệu tường tận các chiêu đánh củađôi bên, Lâm Lôi khâm phục: "Thì ra Ác ma Tử Huyết, mạnh nhất là sự huỷdiệt".
Lâm Lôi mở to cặp mắt.
"Cảm thấy thế nào"? Mặc Tư ngồi trên chiếc ghế nơi xa nhìn Lâm Lôi hỏi:"Ác ma bảy sao nhiều vô kể. Nếu thực lực yếu sẽ được hợp vào trong bốnloại pháp thuật huyền diệu, còn kẻ mạnh thì đủ sức đuổi kịp Tu La địangục hoặc Thống lãnh Luyện ngục".
"Thật là lợi hại". Lâm Lôi nói sau khi nhìn xem diễn biến cuộc đấu, thấy Ác ma Tử Huyết thật sự đáng gờm.
Nếu Lâm Lôi gặp phải Ác ma Tử Huyết e cũng xong đời mất.
"Danh tiếng của Ác ma Tử Huyết lớn đến vô cùng. Thực lực của nó, nhữngTu La địa ngục và Thống lãnh Luyện ngục khó lòng sánh ngang hàng. Mứcđộ huỷ diệt của nó lớn đến ghê gớm. Hơn thế nữa, nó còn là kẻ biến dịlinh hồn. Thật hãi hùng"! Mặc Tư lắc ccầu cảm thán: "Đáng sợ! Một nhânvật tài cán đáng gờm. Hàng vạn năm trước đã mất đi một tài năng, chínhngười đó đã bị người ta giết chết".
Lòng Lâm Lôi hiểu rõ, vị Ác ma Tử Huyết chính đã bị người nào đó giết chết tại quê hương của mình.
"Lẽ nào lại bị Bối Lỗ Đặc đại nhân giết chết ư"? Lâm Lôi thầm nghĩ.
Lâm Lôi cũng khỏi cần phải nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục đi xem những hìnhảnh nổi các cao thủ giao chiến nhau. Có Ác ma Tử Huyết, Ác ma Đế Dực,Ác ma Lam Sam, Ác ma Ngân Nguyệt...
Ngoài đó ra, còn có những Ác ma đỉnh cao, thượng vị thần đỉnh cao diễn ra những trận giao chiến ngoạn mục.
Hình ảnh nổi các cuộc giao tranh cao thấp của Tu La địa ngục, Thống lãnh Luyện ngục.
"Tuy có hình ảnh cuộc giao đấu của Lôi Tư Tinh"... Lâm Lôi nói trong ngậpngừng. Tuy nhiên Lâm Lôi vẫn nhận biết, nhìn thấy Lôi Tư Tinh với nhữngcuộc giao tranh nẩy lửa mà cảm thấy thích thú.
"Lôi Tư Tinh' trong các cuộc giao tranh hình ảnh nổi đó, là mô hình choloài người, khuôn mẫu cho loài người, rất thu hút tuổi trẻ, không khácvới Bối Bối. Tiếc là Lôi Tư Tinh lại khoá đầy mình áo giáp Tử sắc, khigiao chiến toàn sựa cả vào đôi tay, đôi chân.
Dứt khoát, lanh lợi, hoàn toàn nhờ vào không gian trọng lực ánh sáng Tử sắc, mạnh mẽ hơn nhiều Lâm Lôi.
"Hay quá, rất mạnh mẽ". Lâm Lôi giương to mắt nhìn.Ngoài ra, còn có mộttrận đấu giữa Thống lãnh luyện ngục với Lôi Tư Tinh, khó phân thắng bại.
Lâm Lôi dường như đã nhìn hết toàn bộ hình nổi các cuộc đấu, cuối cùngđi đến bên một cây cột tròn nơi góc đại sảnh, mở nắp đậy trên cột ra,trên đó đang để ba quả cầu pha lê rực rỡ.
"Ba quả cầu pha lê này, chỉ cần ngươi xem một quả thôi là đủ". Mặc Tưbuộc phải đứng lên, đến bên Lâm Lôi cười: "Ba quả cầu pha lê này, đềulà Chủ thần đối đầu với thượng vị thần, các chiêu đấu tương tự nhau cả".
"Biết rồi". Lâm Lôi hít sâu một hơi, Thần thức thăm dò một quả cầu trong đó.
Biển mênh mông, trên cao không có một người trung niên áo bào đen.Người áo bào đen đang ngước mặt lên Trời cười, nhưng lạ thay, nước mắttuôn trào. Người ta nhìn thấy môi người này đang rung rung, chừng nhưmuốn nói điều gì.
Kỳ quái quá!
Trên biển rộng bất chợt xuất hiện một khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, khuôn mặt rõ to hoàn toàn tạo nên bởi những nguyên tố gộp lại.
Người đàn ông trung tuổi chỉ tay vào mặt mờ ảo to bự, miệng không ngớt chửi rủa.
Nét mặt người mờ ảo to lớn cũng thể hiện nỗi bực tức, môi động đậy,khiến cho thân mình người đản ông áo bào đen chột dạ, rơi từ giữa caokhông xuống và khuôn mặt người mờ ảo biến mất.
"Như thế là đã kết thúc rồi"? Lâm Lôi xem đoạn giới thiệu về sau: "Người đàn ông áo bào đen, chính là Tu La trong đại ngục"?
Thần thức của Lâm Lôi từ trong quả cầu pha lê trở về, trong đầu vẫn ngỡ ngàng.
"Khuôn mặt người to lớn, có phải là Chủ thần không"? Lâm Lôi lắc đầu hỏi Mặc Tư.
Mặc Tư gật đầu: "Phải rồi"!
"Vị Chủ thần ấy, giết chết một Tu La trong địa ngục, lẽ nào chỉ có rung môi mà thôi"? Lâm Lôi tỏ ra khó tin.
Mặc Tư thở dài: "Ý chỉ của Chủ thần không thể chống lại được. Mạnh nhưTu La, thế mà, Chủ thần chỉ có một ý niệm thôi đã có thể hạ sát ngaylập tức rồi. Trước mặt Chủ thần, cho là vị thần bậc cao cũng không dámchống cự".
Lâm Lôi bất chợt giật bắn người lên.
Chưa thành Chủ thần, Lâm Lôi cũng không thể hiểu hết được, Chủ thần lẽ vì sao đáng sợ đến như thế!
Một ý niệm đã đủ giết chết một Tu La rồi.
"Uy lực năng lực của Chủ thần không dễ gì phản kháng được đâu"? Lâm Lôi thầm nghĩ như vậy.
So sánh vô vàn Thần với nhau, Chủ thần là tối thượng trên cao, họ dễ dàng giết chết bất kỳ một vị thần nào.
"Chủ thần ở cách chúng ta còn khá là xa, không nên làm cho Chủ thầngiận dữ. Chủ thần cũng không cần phân thân ra tay". Mặc Tư cười nói.
Lâm Lôi khe khẽ gật đầu, nhìn ngắm bao nhiêu là hình ảnh nổi, lòng LâmLôi giật thốt lên. Lấy lại bình tĩnh, Lâm Lôi nói: "Mặc Tư Bảo chủ! Ởđây với Bảo chủ đã quá lâu rồi, ta cũng cần phải về thôi. Lần này, vôcùng biết ơn Bảo chủ"!
Mặc Tư gật đầu cười.
Lâm Lôi bất chợt nghĩ ra một việc nữa, bất chợt cười khó xử: "Mặc Tư đại nhân! Ta còn có một việc muốn làm phiền".
"Ồ"! Mặc Tư chau chau mày.
"Cái hôm đánh nhau ở Mịch La ấy, ta nhận lời với Bào Khắc Uy, khi chưađược ông già áo bào đỏ cho phép thì ta không rời khỏi đảo này được. Thúthực, ta cũng rất lưu luyến nơi đây, nhưng công việc nên lại muốn vềsớm"...Lâm Lôi giải bày.
Ngày hôm sau, tại Ba Cách Tiêu gia tộc đảo Mịch La, nơi ở của Lâm Lôi, lúc này Lâm Lôi và Vưu Lại đã đi đến cửa đệ phủ.
"Trưởng lão"! Hai bảo vệ ở cổng phủ lễ phép chào hỏi hai người.
Lâm Lôi dặn dò: "Ngươi đi đến khu vực ở của chiến sĩ bảo vệ đảo, dẫnTháp La Sa, Đế Lâm và hai con trai Đế Lâm đến". Người bảo vệ gặp lầntrước hiểu rất rõ địa vị của Tháp La Sa.
"Vâng! Thưa trưởng lão". Người bảo vệ đi ngay lập tức.
"Vưu Lại tiên sinh. Lần này thì muốn quấy rầy tiên sinh rồi". Lâm Lôi quay đầu lại cười.
"Sao lại bảo quấy rầy"! Vưu Lại rất khách khí.
Lâm Lôi từ Hán Đế Tái thành bảo giữa biển trở lại Mịch La có dẫn theoVưu Lại đi cùng. Vưu Lại trởlại là tuân theo lệnh của Mặc Tư Bảo chủ ralệnh cho Bào Khắc Uy thả bọn Lâm Lôi ra đi khỏi.
"Lâm Lôi! Ta đi tìm Bào Khắc Uy trước đã". Vưu Lại nói xong đi ngay.
Khi Lâm Lôi vừa đi vào phủ đệ nhìn thấy Bối Bối, Địch Lợi Á, Ấo Lơi Duy Á, Hi Tái và nhiều người nữa cùng đến.
"Lão đại! Lão đại bảo chúng ta sắp đi khỏi rồi ư"? Bối Bối là người đầu tiên chạy tới.
Lâm Lôi nhìn Bối Bối, Địch Lợi Á và những người thân đã hai ngày rồikhông gặp. Hai ngày qua, Lâm Lôi gặp biết bao rắc rối chết sống, vàcũng nhờ thế biết được rất nhiều điều bí mật.
"Phải rồi. Chúng ta rời khỏi đây". Lâm Lôi cười đáp, tay xoa xoa đầu Bối Bối.
"Địch Lợi Á". Lâm Lôi quay đầu lại Địch Lợi Á.
"Nếu như Mặc Tư Bảo chủ ấy, không vì nể mặt Tử sắc ấu thú, thì e đời tađã xong rồi". Nghĩ lại, bất chợt Lâm Lôi rùng mình, ôm ghì lấy Địch LợiÁ vào lòng.
"Kìa, Lâm Lôi"? Địch Lợi Á ngượng, cảm thấy Lâm Lôi thái quá trước mặt mọi người.
"Ta nhớ nàng". Lâm Lôi thủ thỉ, bất chợt mặt Địch Lợi Á ửng hồng lên, nhẹ giọng: "Áo Lợi Duy Á, Hi Tái đều ở đây mà".
Lâm Lôi buông Địch Lợi Á ra, nhìn Địch Lợi Á xấu hổ, bất chợt cười hà hà.
Tái Khắc La đi đến trên đường phố, trước khi đến đệ phủ nơi Lâm Lôi ở nghe thấy tiếng cười to.
"Ủa? Lâm Lôi về rồi ư"? Tái Khắc La đoán được tiếng cười của Lâm Lôi,cười mỉa: "Lại còn khuếch trương lên cả nữa. Chẳng phải bây giờ trởthành chó của Ba Cách Tiêu gia tộc rồi ư"? Tái Khắc La là thiếu gia củagia tộc, biết trưởng lão mặc áo bào dài màu đỏ đều bị linh hồn khốngchế.
Tái Khắc La đi thẳng vào phủ đệ bọn Lâm Lôi ở.
Bảo vệ cửa phủ đệ tất nhiên không dám chặn Tái Khắc La lại.
Lâm Lôi đang cùng Bối Bối, Địch Lợi Á và mấy người trò chuyện.
"Lâm Lôi". Một giọng nói đột ngột cất lên. Lâm Lôi ngoái đầu lại nhìn, thấy Tái Khắc La.
Tái Khắc La vênh mặt lên, cười nhạt nhẽo lấy ra tờ lệnh: "Nhìn thấy rồi phải không"?
Lâm Lôi nghi ngờ.
"Lệnh của Mịch La Huyết sắc. Thế nào"? Lâm Lôi nghi hoặc nói. Lần nàyMặc Tư Bảo chủ vốn nể mặt Lâm Lôi, Lâm Lôi muốn đối phương đáp ứngnhững yêu cầu. Lâm Lôi nào có muốn sinh chuyện với Tái Khắc La.
"Đến đấy". Tái Khắc La lạnh lùng.
Lâm Lôi chau mày đi đến.
"Quỳ xuống". Tái Khắc La ra lệnh.
Mặt Lâm Lôi đỏ lên.
"Ta lấy danh nghĩa lệnh của Mịch La Huyết sắc bảo ngươi quỳ xuống". TáiKhắc La dằn giọng quát to: "Nhanh lên"! Trong Ba Cách Tiêu gia tộc,lệnh cao nhất là Mặc Tư Bảo chủ rồi đến Mịch La Huyết sắc.
Tái Khắc La lần này muốn làm nhục Lâm Lôi trước mọi người, thậm chí còn muốn giết chết cả Lâm Lôi đi nữa.
"Tái Khắc La. Ngươi làm gì thết"? Lâm Lôi không hiểu tí gì.
"Dám chống lệnh ư"? Tái Khắc La nổi nóng. Vốn chưa bị khống chế linh hồn, ai nào dám chống lại lệnh của Mịch La Huyết sắc.
"Này, đầu ngươi có tật rồi ư"? Bối Bối gào to lên.
"Tái Khắc La"! Bất chợt một tiếng quát to vọng vào.
Tái Khắc La ngoái đầu nhìn lại, thấy cha mình Bào Khắc Uy đi đến cùngđi còn có Vưu Lại. Bào Khắc Uy tức lộn ruột. Thấy thế Tái Khắc La chạyngay đến bên: "Cha! Thằng tiểu tử Lâm Lôi này không tuân lệnh con. Phảitrừng phạt nó"!
"Câm mồm"! Bào Khắc Uy điên tiết, mặt tía tai đỏ.
Tái Khắc La ngỡ ngàng.
Bào Khắc Uy ngoái đầu lại nhìn Lâm Lôi nở miệng cười: "Lâm Lôi tiênsinh! Mấy hôm nay vất vả quá. Ta không quan tâm đầy đủ, thật xin lỗi".
Nghe thấy cha mình nói vậy, Tái Khắc La há hốc mồm nghe.
"Cha... Thế là thế nào..." Tái Khắc La không hiểu tí gì.
Một linh hồn bị khống chế, hoàn toàn là người phải trung thành, cớ làm sao lại đối xử như thế?
"Ngươi câm miệng cho ta"! Bào Khắc Uy quát to.
Từ khi Vưu Lại mang lệnh đến, Bào Khắc Uy và Vưu Lại trao đổi với nhaumới hiểu rõ, thân phận của Lâm Lôi không phải bình thường. Nếu chỉ đơnthuần là đệ tử của tứ tộc Thần thú thì đâu có thể khiến cho Mặc Tư Bảochú bó tay.
"Cha... Con không"... Tái Khắc La cảm thấy khó hiểu.
"Bốp". Bào Khắc Uy bạt tai Tái Khắc La: "Ta bảo mày ngậm miệng."! Mộtbạt tai nảy đom đóm cuối cùng cũng đã làm cho Tái Khắc La hiểu ra vấnđề đứng lại một bên không dám nói năng gì nữa.
"Bào Khắc Uy tiên sinh, ngài không cần nóng giận như thế"! Lâm Lôi đoánra vấn đề, bởi Tái Khắc La nghĩ là Lâm Lôi đã bị khống chế linh hồn nênmới xử sự như thế.
Bào Khắc Uy gượng cười: "Lâm Lôi tiên sinh. Con trai ta có lúc sai lầm,trong mắt không có người. Dạy cho một lần e cũng là nên làm mà. Lâm Lôitiên sinh à! Ta biết được từ Vưu Lại. Ôi, tiên sinh ở đây, chưa mấyngày mà đã lại phải đi. Tiếc quá"!
"Không cách nào khác được. Quả có công chuyện mà". Lâm Lôi phân bua.
"Thôi thì đành vậy. Ta cũng không dám giữ chân. Tiên sinh à! Chúng taphải chia tay nhau... Đương nhiên là, sau này có dịp quay lại chơi, đảoMịch La này vui mừng được chào đón".
"Nhất định. Nhất định rồi". Lâm Lôi tươi tỉnh.
Lâm Lôi ngoái đầu nhìn ra sau, thấy Tháp La Sa, Đế lâm và hai con traiđi đến. Tháp La Sa, Đế lâm và hai con trai Đế lâm vui vẻ đứng cạnh LâmLôi có vẻ xấu hổ, tâm trạng khó xử.
Muốn nói gì đó, nhưng thấy Bào Khắc Uy có mặt, họ đành ngậm miệng.
"Hà hà. Đế Lâm. Tháp La Sa"! Lâm Lôi cười cởi mở đi đến trước mặt họ: "Không nhắc chuyện cũ nữa. Cho qua cả đi"!
"Vâng! Mọi chuyện cho qua"! Tháp La Sa, Đế Lâm và hai người con cùngcất tiếng giống nhau, mắt đẫm lệ, bị khống chế linh hồn, giờ được khôiphục tự do, dù có là gan đồng dạ sắt thì cũng phải mềm lòng lúc này. Họhiểu rằng, họ được tự do chính là nhờ Lâm Lôi: "Hà hà... đi thôi! Đã đếnlúc phải đi rồi".
Lâm Lôi nhìn về phía đông nam: "U lam phủ... Nào trở về"!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro