ban long quyen 10
QUYỂN 10: BA LỖ KHẮC
Chương 1: Địch Lỵ Á hòa Lâm Lôi
"Vù vù!" Hàn phong thét gào như cuốn bay cả trời và đất, khắp bốn bề chìm đắm trong ngàn vạn bông tuyết tung bay.
ĐịchLỵ Á khoác trường bào làm bằng lông trắng trên mình, đứng ở sau khungcửa lặng lẽ ngắm nhìn trời đất bên ngoài ô cửa sổ. Phía sau nàng là 2con ma thú, chính là Đại địa chi hùng 'Cáp Đốn' và Cuồng lôi tật phongưng 'Cáp Lôi'. Cả 2 ma thú đều im lặng. Một tiếng thở dài toát ra trênmôi Địch Lỵ Á.
"Phụ thân, mẫu thân..." Địch Lỵ Á trên mặt lộ ra một nụcười đau khổ, nàng thực sự không ngờ rằng ngay cả cha mẹ mà cũng lừagạt nàng. Lúc đầu nói cái gì mà nãi nãi (bà) bị bệnh nặng, làm nàngphải cuống cuồng cưỡi Cuồng lôi tật phong ưng cực nhanh quay trở về,đến nơi thì mới phát hiện, nãi nãi của nàng thân thể vẫn khỏe mạnhnguyên si.
Buổi tối hôm mà nàng trở về...
Địch Lỵ Á tức giận trách vấn cha mẹ mình: "Phụ thân, mẫu thân, các người vì sao lại phải gạt con quay về?"
Nguyên lai Địch Lỵ Á vẫn muốn đi theo Lâm Lôi.
Phụthân Địch Lỵ Á là Đại Á Lai Ân bất ngờ hỏi lại: "Ngươi có phải là thíchcái gã Long huyết chiến sĩ tên là Lâm Lôi ấy không? Ngươi trở về đã baonhiêu năm như vậy rồi mà không hề chấp nhận một nam nhân nào cả, cóphải cũng chính là vì hắn?"
Địch Lỵ Á lúc ấy thực sự giật mình, nàng vốn chưa từng nói cho phụ thân biết.
"Người sao lại biết?" Địch Lỵ Á bèn hỏi.
Mẫuthân nàng thì lại thở dài đáp: "Địch Lỵ Á, trong lòng con có chuyện gìsao lại không nói cho chúng ta biết chứ? Chuyện này chính là do lão sưLong Nhĩ Tư đại sư của con sau khi từ đế quốc trở về nói cho chúng tabiết. Ông ta bảo chúng ta chuẩn bị cho hôn lễ của con với Lâm Lôi."
Địch Lỵ Á đang lúc nộ khí trùng trùng, trong lúc nhất thời bỗng trở nên thẹn thùng.
Phụmẫu Địch Lỵ Á cùng đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu cười khổ, phụ thânnàng 'Đại Á' cuối cùng cũng lên tiếng: "Nữ nhi yêu quý của ta, ta bâygiờ phải trịnh trọng nói với ngươi, chuyện của ngươi với Lâm Lôi làkhông thể được."
"Sao ạ?" Địch Lỵ Á nhìn phụ thân nàng.
Phụ thânnàng nghiêm túc nói: "Địch Lỵ Á, đệ đệ của Lâm Lôi là trượng phu của ÁoBố Lai Ân đế quốc Thất công chúa, chẳng nghi ngờ gì nữa, Lâm Lôi hắnchính là Thánh vực cường giả của Áo Bố Lai Ân đế quốc. Mà chuyện giữaÁo Bố Lai Ân đế quốc với Ngọc Lan đế quốc chúng ta ngươi hẳn là biếtrõ."
"Đúng. Ngọc Lan đế quốc chúng ta cùng Áo Bố Lai Ân đế quốc làhai đế quốc cường đại nhất trên đại lục, cùng đối nghịch lẫn nhau.Chuyện này với việc giữa con và Lâm Lôi thì có quan hệ gì?" Địch Lỵ Árất bất bình: "Chẳng lẽ phụ thân người cho rằng, con cùng Lâm Lôi sốngvới nhau sẽ ảnh hưởng đến gia tộc?"
"Đúng vậy."
Đại Á Lai Ân gậtđầu nói. "Đối với một gia tộc cường thịnh, như quả ngươi cùng Lâm Lôikết hôn... Nếu một khi giữa Ngọc Lan đế quốc chúng ta với Áo Bố Lai Ân đếquốc phát sinh chiến tranh trên diện rộng thì đế quốc sẽ không còn dámtin tưởng vào Lai Ân gia tộc chúng ta nữa."
Địch Lỵ Á lúc này rất là phiền muộn.
Lời phụ thân nói khiến nàng cảm thấy thật buồn cười.
"ĐịchLỵ Á, ngươi thử ngẫm lại xem. Nếu ngươi là hoàng đế, phát hiện trong đếquốc có nữ tử của một đại gia tộc lại cùng kết hôn với Thánh vực cườnggiả của địch quốc, liệu có lo lắng rằng gia tộc ấy sẽ phản bội lại mìnhhay không?" Đại Á Lai Ân nghiêm túc nói.
Địch Lỵ Á cứng lại.
Nàng không thể nói được gì vì trong lịch sử đã từng có tiền lệ.
LaÁo đế quốc vào năm đó có một vị quý tộc tiểu thư trong một gia tộc đượcgả cho một vị quốc vương của một vương quốc ở đại thảo nguyên ở cựcđông, rồi sau đó cả gia tộc này đều rời bỏ vương quốc, gia nhập vươngquốc ở thảo nguyên kia. Ngàn vạn lần đừng cho rằng La Áo đế quốc mạnhhơn so với thảo nguyên vương quốc kia quá nhiều.
Cực đông đại thảo nguyên có tổng cộng tam đại vương quốc.
Ngườidân thảo nguyên vốn bản tính hung dữ, mỗi một người trời sinh ra đã làmột chiến sĩ dũng mãnh, tuy nhiên luận về nhân khẩu thì lại chẳng bằngmột góc của La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc. Có điều tam đại vương quốcnày vốn đã đối đầu với lưỡng đại đế quốc lâu như vậy rồi mà lại chẳnghề bị rơi xuống thế hạ phong.
"Phụ thân, con cùng Lâm Lôi..." Địch Lỵ Á liền nói.
ĐạiÁ Lai Ân ngắt lời: "Địch Lỵ Á, hết thảy, Lai Ân gia tộc chúng ta phảitích lũy qua hàng ngàn năm mới có được địa vị như ngày hôm nay. Nếungươi gả cho Lâm Lôi, bệ hạ mặc dù sẽ không tỏ thái độ gì với gia tộcchúng ta... song nhất định sự tín nhiệm của người đối với gia tộc chúngta sẽ giảm sút."
"Một khi sự tín nhiệm giảm sút, rất nhiều con emcủa gia tộc chúng ta trong quân đội, quan trường khả năng thăng tiến sẽkhó hơn rất nhiều." Đại Á Lai Ân thở dài một tiếng. "Địch Lỵ Á, hy vọngngươi có thể lo lắng vì gia tộc."
"Nhưng thưa phụ thân, Lâm Lôi hắnkhông còn ở Áo Bố Lai Ân đế quốc nữa. Hắn hiện tại dã đến Hỗn loạn chilĩnh rồi!" Địch Lỵ Á vội vàng nói.
"Hỗn loạn chi lĩnh?" Đại Á Lai Ân ngẩn ra.
ĐịchLỵ Á liền mau chóng giải thích: "Đúng vậy, phụ thân, Lâm Lôi hắn chíkhông tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, hắn là muốn mở cục diện tại Hỗn loạnchi lĩnh. Hắn sau này sẽ chỉ biết thuộc về nơi ấy. Phụ thân... Hỗn loạnchi lĩnh không phải là địch đối với đế quốc chúng ta phải không."
Đại Á trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi gật đầu.
Đích xác là như thế. Khắp đại lục nếu có thể trở thành đối thủ của Ngọc Lan đế quốc thì chỉ có Áo Bố Lai Ân đế quốc mà thôi.
Vềphần Hỗn loạn chi lĩnh thì là một vùng đất hỗn loạn cùng một lúc tồntại tới hơn mười công quốc, chẳng phải là đối thủ của ai cả.
"Nhưquả Lâm Lôi hắn thực sự mở ra lãnh địa riêng tại Hỗn loạn chi lĩnh thìviệc ngươi gả cho hắn đương nhiên không còn là vấn đề quá lớn." Đại ÁLai Ân chậm rãi nói. Câu nói này giống như ánh sáng giữa đêm đen làmĐịch Lỵ Á trong lòng thở phào một hơi.
Đại Á Lai Ân nhìn Địch Lỵ Ánghiêm túc nói: "Ngươi... trừ phi có một ngày ở trước mắt đế quốc hoàngtộc, chứng minh rằng cái tên Lâm Lôi kia không thuộc về Áo Bố Lai Ân đếquốc thì ngươi mới có thể ở cùng với hắn, nếu không thì tuyệt đối khôngđược."
"Phụ thân, con biết rồi." Địch Lỵ Á cũng rất yêu cha mẹ, yêugia gia, yêu nãi nãi, yêu ca ca, yêu biểu tỷ cùng rất nhiều những thânnhân khác của nàng. Nàng không hề nghĩ đến việc mình sẽ đi tới bướcphải quyết liệt với cả gia tộc.
Đại Á khẽ gật đầu: "Mấy ngày này ngươi tốt nhất là cứ ở yên tại đế đô, đừng có đi tìm cái tên Lâm Lôi kia nữa."
Nhớlại cái đêm nói chuyện hôm ấy, Địch Lỵ Á lại khe khẽ thở dài một tiếng,nàng hiểu rất rõ... Lâm Lôi đã là Thánh vực cường giả, thọ mệnh gần nhưlà vô hạn. Nàng hiện tại cũng đã là thất cấp ma đạo sư, cứ như vậy màtu luyện thì thọ mệnh cũng sẽ rất dài. Vậy thì cũng không việc gì phảivội vàng trong một vài năm sắp tới.
Xuyên thấu qua cửa số nhìn vềhướng đông bắc xa xăm, toàn bộ đất trời đều bị che phủ bởi màu trắngcủa những bông tuyết phiêu phiêu đãng đãng.
Đúng, chẳng thấy rõ mộtthứ gì hết, nhưng ánh mắt ấy của Địch Lỵ Á lại phảng phất như xuyên quakhoảng không gian xa xăm, tới Hắc Thổ thành tại Hỗn loạn chi lĩnh...
Tạingoại thành của Hắc Thổ thành, trên vùng hắc thổ từng đoàn từng đoànđội ngũ chính phụ đang không ngừng chạy, bên cạnh mỗi một chi đội lạicó quan quân liên tục hô hào: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút,đừng có bỏ đội, mẹ kiếp, nếu rời đội thì đừng nghĩ tới chuyện ăn điểmtâm."
Tại một gò cao trên mặt đất, lão tứ 'Bố Ân' cùng lão ngũ 'CáiTỳ' trong số năm huynh đệ chỉ mặc quần dài, để trần một nửa cơ thể hùngtráng phía trên, đang quan sát chung quanh.
Hắc Thổ thành trongkhoảng thời gian này không hề công thành chiếm đất mà chỉ một mực loluyện binh. Điều này cũng khiến cho các thành trì trong phạm vi xungquanh cảm thấy sự uy hiếp đến từ Hắc Thổ thành, đám thành chủ này cũngrất khẩn trương, có điều bọn chúng cũng không dám ngang nhiên tuyênchiến.
Đột nhiên Lâm Lôi đi tới, vừa nhìn đám chiến sĩ đang huấn luyện, vừa đi tới chỗ của Cái Tỳ, Bố Ân hai người.
"Đại nhân, thế nào?" Cái Tỳ tự hào khoe.
LâmLôi gật đầu hài lòng: "Quả là không tệ, được rồi. Các ngươi định làmthế nào để bắt đầu công kích các thành trì xung quanh?" Về chiến tranhthì có rất nhiều chuyện, song Lâm Lôi vẫn một mực chẳng màng đến. Trừkhi đến lúc tối hậu quan đầu, nếu không thì cũng chẳng cần đến hắn phảira tay.
Bố Ân hiền hậu cười: "Đại nhân, chúng ta còn chưa công kíchmà trong các thành này đã có một số người đầu hàng chúng ta, nói chuẩnbị theo chúng ta trong ứng ngoại hợp."
"Ủa, có chuyện này sao?" Lâm Lôi cũng bật cười.
CáiTỳ vội vàng đáp: "Còn giả được ư? Đại nhân, người không biết chứ, saukhi thực lực của 5 huynh đệ chúng ta được truyền bá đi, rất nhiều thànhđô ở xung quanh đều vô cùng sợ hãi. Đối phó với các thành trì này cănbản không cần sử dụng quân đội, nếu muốn chỉ cần mấy huynh đệ chúng tatrực tiếp ra tay chém giết thì sẽ rất dễ dàng."
Lâm Lôi chỉ cười cười.
Vớinhững thành trì nhỏ như thế này, một cao thủ đích xác là có thể quyếtđịnh tất cả. Dù sao số lượng quân nhân tại Hắc Thổ thành cũng khoảngmấy ngàn người. Mấy ngàn người còn chưa đủ cho một cửu cấp chiến sĩchém giết. Cửu cấp chiến sĩ có thể trực tiếp giết chết thủ lĩnh khiếnmọi người phải đầu hàng.
Có điều nếu là công kích một công quốc nào đó thì không giống như vậy.
Mộtcông quốc quân đội có lẽ phải đông tới hơn 10 vạn người, nếu sau nàycùng giao chiến với Quang Minh giáo đình, có lẽ đối phương nhân mã cònnhiều hơn... Đối phó với chiến thuật biển người, một chiến sĩ cao thủliệu có thể giết được bao nhiêu đây? Còn ma pháp sư thì tác dụng sẽ lớnhơn nhiều.
Còn nếu không có ma pháp sư cấp bậc Thánh vực, với chiếnthuật biển người thì tố chất và năng lực của quân nhân 2 bên mới là chủyếu.
"Huấn luyện này của các ngươi là?" Lâm Lôi nhíu mày nhìn các tiểu đội linh hoạt tách riêng ra kia.
BốÂn giải thích: "Đại nhân, đây là dựa theo việc phân phó mỗi người huấnluyện cho một trung đội. Cứ mỗi một người lại được phân công huấn luyệncho một tiểu đoàn 300 người. Mỗi trung đội trưởng của một trung đội lạicó 6 tiểu đội trưởng cùng giám thị, huấn luyện, như vậy hiệu quả sẽ caohơn rất nhiều."
Cái Tỳ, Bố Ân bọn họ tại Bắc vực 18 công quốc cũng đã từng huấn luyện binh sĩ, cho nên biết là cần phải huấn luyện như thế nào.
Quay về Hắc Thổ thành nắm rõ tình hình phát triển xong, Lâm Lôi lại trở lại Hắc Ô sơn.
Thânảnh hắn như một làn khói xanh phiêu nhiên tiến vào một nơi sâu thẳmtrong Hắc Ô sơn. Chỗ ở của Lâm Lôi tại Hắc Ô sơn chính là một vùng ởgiữa hồ nước mỹ lệ, xung quanh phương viên mấy chục thước toàn là cựthạch. Lâm Lôi sau một hồi tìm kiếm trong Hắc Ô sơn thì phát hiện rakhu vực này, liền một kiếm bổ ra, khai hoang san bằng khu vực giữa hồnày làm địa bàn.
Ở giữa hồ nước, bề mặt đám cự thạch chỉ cao hơn sovới mặt nước khoảng trên dưới nửa thước, Lâm Lôi đã xây dựng một cănmộc ốc tại chính nơi này.
"Bối Bối, ngươi lại làm trò gì vậy?" LâmLôi đạp nước mà đi, phiêu nhiên đến giữa hồ thì bỗng phát hiện ra thânthể nhỏ bé của Bối Bối đang hì hục đào bới thứ gì đó ở dưới đám cựthạch bên bờ.
"Lão đại." Bối Bối quay đầu cười hì hì với Lâm Lôi,đồng thời cái móng vuốt nhỏ bé nhanh chóng bới đám cự thạch lên, khiếnđám cự thạch này không ngừng bay tán loạn. "Ta đang làm thang a, làmmấy bậc thang ở chỗ này, khi nào bơi dưới nước lại có thể ghé vào bậcthang này. Vừa rồi ngâm mình dưới nước thật là thoải mái a. Lão đại,bối bối ta thông minh đấy chứ."
Lâm Lôi khẽ cười.
"Phập --" Mộtvuốt bới xuống, bậc thang thứ 6 đã được Bối Bối bới ra rồi. Một bậcthang này đại khái cao khoảng 10 công phân, vì vậy khi bơi dưới nước,Bối Bối nếu đặt mông ngồi ở tầng thấp nhất thì tứ chi có thể tùy ý vẫyvùng trong nước, rất là khoái trá.
Lâm Lôi cười cười, thấy bên bờ hồ có một đám loạn thạch bèn vung nắm đấm lên --
"Vù."Cuồng phong gào thét, gió lốc dễ dàng cuốn một khối cự thạch cao hơnngười ở đằng xa dựng đứng lên giữa không trung, cuối cùng cuộn tớitrước mặt Lâm Lôi. Cảnh vật ưu mỹ tại Hắc Ô sơn này khiến cho tâm tìnhcủa Lâm Lôi thực sự tĩnh lặng, chẳng buồn lo nghĩ gì đến những chuyệncủa thế nhân.
Hắn nhếch môi khẽ mỉm cười.
Thò tay lấy ra mộtthanh bình đao, Lâm Lôi bắt đầu tiến hành điêu khắc trên khối cự thạchnày, dần dần... một hình người đại khái ở dạng phôi thai bắt đầu xuấthiện. Bối Bối hai cái móng vuốt nhỏ tựa vào trên bậc thang, ngẩng đầunhìn khối đá điêu khắc này. "Ô, lão đại, huynh là điêu khắc một nữ nhâna, ha ha, ta biết rồi, nhất định là Địch Lỵ Á." Bối Bối ở một bên hỉ hảcười nói.
Có điều Lâm Lôi lại hoàn toàn đắm chìm trong điêu khắc,bình đao khi thì mạnh mẽ dữ dội như tia chớp, khi thì nhẹ nhàng linhxảo tựa làn gió nhẹ thổi qua, đã đạt tới trình độ điêu khắc của cảnhgiới tông sư khiến cho Lâm Lôi trong khi gọt đẽo có thể đem toàn bộnhững suy nghĩ trong lòng mình mà điêu khắc ra.
Những nét khắc rất nhỏ của mô phôi... Lâm Lôi hoàn toàn để tâm vào điêu khắc.
Từ sáng sớm cho tới đêm khuya của ngày hôm sau, suốt hai ngày một đêm, Lâm Lôi rốt cuộc cũng dừng bình đao ở trong tay.
"Phù."Hắn khẽ thở nhẹ một hơi, những hạt bụi nhỏ nhẹ nhàng bay trong gió, bứcthạch điêu điêu khắc hình nữ nhân này có một loại anh khí đặc biệt,nhất là ở ánh mắt kia... quả thực khiến cho thạch điêu trở nên sinh độngvô cùng.
Lâm Lôi hài lòng nhìn lại bức thạch điêu, rồi lại quay vềhướng tây nam xa xôi, trong lòng thầm nhủ: "Địch Lỵ Á, hẳn là nàng cũngđã nhận được tin của ta rồi."
Quyển 10 - Chương 2 : Lưỡng phong tín
Mặcdù mối tình đầu thất bại đã để lại bóng ma ám ảnh trong tâm lý tình cảmcũng như những hành động của Lâm Lôi, có điều Địch Lỵ Á lại là bạn từthuở nhỏ của hắn, Lâm Lôi buộc phải thừa nhận - hắn thích cái cảm giácấm áp, thân quen khi được ở bên Địch Lỵ Á.
Từ khi còn học trong học viện, Lâm Lôi đã biết rằng Địch Lỵ Á có cảm tình với hắn.
Hắnbiết, Địch Lỵ Á vẫn luôn chờ đợi hắn nói ra, nhưng sau khi mối tình đầuthất bại đã để lại trong lòng Lâm Lôi có một vết thương, khiến hắnkhông tài nào mở miệng được.
Tại đế đô của Ngọc Lan đế quốc xaxôi, mặc dù mặt trời đã lên cao song khắp thiên địa vẫn chìm đắm tronglàn hơi lạnh. Địch Lỵ Á khoác một tấm áo hoa dày đang ngồi trong đìnhviện nhàn nhã thưởng thức từng tia nắng. Trong tay nàng đang cầm phongtín kiện mà Lâm Lôi vừa gửi tới. Phong thư này cũng là thông qua hệthống đưa tin của Đạo Sâm thương hội mà chuyển đến.
Đọc lá thư trong tay, Địch Lỵ Á không kìm hãm được niềm vui trên khuôn mặt, những nụ cười cực kỳ hạnh phúc.
"ĐịchLỵ Á, xem cái gì vậy?" Một giọng nói trầm đục vang lên, chính là Đạiđịa chi hùng 'Cáp Đốn'. Đôi mắt nhỏ đáng yêu của Cáp Đốn đang nhìn chằmchằm vào phong thư trong tay Địch Lỵ Á. "Qua đây, Địch Lỵ Á, cho ta xemmột chút a, để ta cũng được vui vẻ một chút."
Địa địa chi hùng 'Cáp Đốn' có cảm tình rất thân thiết với Địch Lỵ Á.
ĐịchLỵ Á trông thấy nó, lập tức đem phong thư giấu vào trong ngực, cái mũichun lại trách cứ. "A Hoàng, ngươi lại tới làm loạn nữa rồi, sao khôngở lại bên cạnh lão sư vậy?"
Đại địa chi hùng lắc đầu hoảng hốt đáp:"Chủ nhân ông ấy đã bế quan tĩnh tu rồi, chưa được mươi ngày nửa thángthì nhất định sẽ không đi ra, bây giờ không cần có ta ở bên cạnh, chonên A Hoàng đến tìm Địch Lỵ Á." Đoạn nó quay sang nhếch miệng cười vớinàng.
Địch Lỵ Á hôm nay tâm tình rất tốt nên đã cùng chơi đùa với Đại địa chi hùng trong chốc lát.
"Địch Lỵ Á, bức thư là do cái tên Lâm Lôi kia gửi tới phải không?" Đại địa chi hùng khẽ dò hỏi.
ĐịchLỵ Á liếc ánh mắt có chút giận dỗi nhìn nó một cái, song cũng gật đầu.Ánh mắt nàng có muốn che giấu cũng không được niềm vui trong lòng. Thưcủa Lâm Lôi chỉ là kể lại những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày này,đồng thời cũng kể về việc mình đang ở Hắc Thổ Thành tại Hỗn loạn chilĩnh, địa chỉ, đường xá cụ thể, hết thảy đều kể cho Địch Lỵ Á biết.
Mặcdù Lâm Lôi không có nói rõ rằng muốn Địch Lỵ Á tới, song đường xá, địachỉ miêu tả cụ thể như vậy, ý tứ của Lâm Lôi đã rất rõ ràng rồi.
"Cái tên ngốc này, cứ luôn che giấu cái gì chứ. Muốn người ta đến thì nói rõ ra đi." Địch Lỵ Á trong lòng cười thầm.
Tâmtình vui vẻ, Địch Lỵ Á ngồi trên ghế gặp ai cũng mỉm cười, còn Đại địachi hùng thì đứng ở bên cạnh nàng lại chẳng hề nói một câu.
"Địch Lỵ Á, ngày mai đã là Ngọc Lan tiết rồi, tối nay cô có phải về nhà không?" Đại địa chi hùng 'Cáp Đốn' khẽ hỏi.
ĐịchLỵ Á nghe thế, mày ngài không tự kìm hãm được khẽ nhíu lại, thở dài mộthơi: "Ừ, tối nay cả gia tộc sẽ tụ tập ăn tối. Ài... thật là không muốnvề." Trong khoảng thời gian này, Địch Lỵ Á có về nhà 2 lần, lần nàongười nhà cũng đều khuyên bảo là nên từ bỏ Lâm Lôi.
Nhưng...
Điều này có thể không?
ĐịchLỵ Á lúc đầu vốn nghĩ rằng Lâm Lôi đã chết, thậm chí đã quyết định cảđời này sẽ không lấy chồng dù là bất cứ ai. Cứ như vậy suốt gần 10 năm,nàng bây giờ đã biết Lâm Lôi vẫn còn sống, hơn nữa sẽ có thể rất nhanhthành lập lãnh địa của riêng mình, lúc này bảo nàng làm sao có thể từbỏ được đây?
Tối hôm đó.
Những thành viên quan trọng của LaiÂn gia tộc đều tề tụ tại đại sảnh. Gần 100 thành viên gia tộc trọng yếuđều nhiệt tình nâng chén, cùng nhau chuyện trò. Sáng chói nhất trongngày hôm nay hiển nhiên chính là gia tộc tộc trưởng Địa Á Lai Ân. Ôngta chẳng những bản thân vô cùng thành đạt mà còn có 2 người con vô cùnglợi hại.
Địch Khắc Tây hiện tại đã là bát cấp ma pháp sư, đồng thời còn là thân truyền đệ tử của Đại Đế Ti nữa.
Còn Địch Lỵ Á thì đạt đến thất cấp ma pháp sư đã nhiều năm, cũng là đệ tử của Phong hệ Thánh ma đạo 'Long Nhĩ Tư' đại sư.
Đôi nam nữ trẻ tuổi này đều là cực kỳ vĩ đại.
Hômnay dù cho Địch Lỵ Á có mặc trang phục thế nào đi chăng nữa thì vẫntoát ra khí chất cao quý, dung mạo được thiên nhiên ban tặng, khiến chonàng chói sáng hơn bất kỳ một quý tộc tiểu thư nào khác. Có điều ĐịchLỵ Á lại chỉ bưng chén rượu ra một góc của đại sảnh rồi ngồi xuống.
Mộtvị trung niên nhân ở giữa đám người đang cầm chén rượu, nhìn thấy ĐịchLỵ Á ở đằng xa bèn tiến tới trước mặt Đại Á Lai Ân cười nói: "Đại ca,Địch Lỵ Á quả là càng lớn càng xinh đẹp, ở đế đô đã có không biết baonhiêu quý tộc thanh niên bị hớp hồn mất rồi."
Đại Á Lai Ân chỉ lạnh nhạt cười.
"Đại ca, nhi tử của Lý Đức thân vương điện hạ vốn luôn ngưỡng mộ Địch Lỵ Á. Huynh nói hai người bọn họ có..."
ĐạiÁ Lai Ân lắc đầu đáp: "Lão tam, đừng nhắc đếm đám quý tộc nữa, nếu cóthể thì đã sớm cưới xin từ mấy năm trước rồi. Bây giờ... ngươi tốt nhấtlà đừng có đi thuyết phục nữa, đợi lát nữa để ta nói với phu nhân làđược rồi."
Tại yến hội, mọi người cứ cùng Đại Á Lai Ân nhắc đến chuyện này.
Làbởi vì Địch Lỵ Á tuổi còn trẻ, chẳng những xinh đẹp mà còn có cả nănglực, đặc biệt còn là đệ tử của Thánh ma đạo. Sau lưng lại có Lai Ân giatộc hùng mạnh nữa... Một nữ nhân ưu tú hoàn mỹ như vậy, đám quý tộc thanhniên muốn theo đuổi quả là nhiều không kể xiết.
Ở một góc, Địch Lỵ Á một thân một mình lặng lẽ ngồi.
"Muội muội." Một gã thanh niên anh tuấn thân cao gần 1 thước 8, mái tóc dài màu vàng thẳng tắp phủ xuống ngang vai đã bước tới.
ĐịchLỵ Á ngẩng đầu nhìn, rồi mỉm cười: "Ca." Người vừa đến chính là ca caruột của Địch Lỵ Á, 'Địch Khắc Tây'. Địch Khắc Tây của hiện tại khônghề thay đổi so với năm đó tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện, vẫn y nguyêncái dáng vẻ lãnh khốc của mình. Song đối với muội muội mình, hắn lại vôcùng chiều chuộng.
Địch Khắc Tây ngồi đối diện với Địch Lỵ Á.
"Sao thế, hình như tâm tình không vui hả?" Địch Khắc Tây mỉm cười dò hỏi.
ĐịchLỵ Á lắc đầu bất đắc dĩ đáp: "Ca, huynh suốt ngày ở bên cạnh Đại Đế Titu luyện, đối với chuyện của ta huynh không hiểu rõ được đâu."
"Có liên quan đến Lâm Lôi phải không?" Địch Khắc Tây lại hỏi.
ĐịchLỵ Á trừng mắt nguýt ca ca mình một cái: "Ca, huynh thật là thôngminh., có điều, phụ thân và mâu thân dường như phản đối chuyện ta sốngcùng với Lâm Lôi. Ta thực sự rất khổ tâm.... Dù sao thì ta cũng khôngmuốn làm loạn trước cả gia tộc."
Địch Khắc Tây gật đầu, hắn hiểu rõsuy nghĩ của muội muội. Từ nhỏ đã chứng kiến Địch Lỵ Á lớn lên, ĐịchKhắc Tây hiểu rất rõ - Địch Lỵ Á mặc dù là một cô gái vô cùng quyếtđoán, song ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn, nàng cũng không muốn phải rờixa gia tộc thân nhân của mình.
"Phỏng chừng tối nay mẫu thân sẽ cùng ta đàm luận về đám thanh niên, xem thanh niên nhà ai là khá nhất."
Hắn cười khổ nói.
Cứ mỗi lần quay trở về, cha mẹ thế nào cũng sẽ tìm hắn để trao đổi về việc này.
ĐịchKhắc Tây nhíu mày nói: "Đám thanh niên lêu lổng ấy mà cũng muốn kết hônvới muội ư? Mà cái tên Lâm Lôi này cũng thật là, hắn lẽ ra nên quangminh chính đại trực tiếp đến đế đô cầu hôn muội mới phải! Nếu hắn làmnhư vậy, ta dám chắc sẽ ủng hộ hắn." Từ đáy lòng, Địch Khắc Tây vẫnluôn đánh giá cao Lâm Lôi.
Dù sao đó cũng là một thiên tài nhân vật còn tài năng hơn so với hắn.
"Hắn đến cầu hôn?" Địch Lỵ Á ngẩn ra, rồi lại nở nụ cười.
Nàngnhớ đến cái đêm đầu tiên của mình tại Ô Sơn trấn, nàng đã hôn Lâm Lôimột cái, khiến cho bộ dạng hắn bỗng trở nên kinh hoảng thất thố. Điềuđó đã ám chỉ rằng, Lâm Lôi cũng không dám trực tiếp nói yêu nàng. Nhưvậy thì làm sao hắn có thể đến đế đô để chủ động cầu hôn cơ chứ?
"Ca, Lâm Lôi không giống như huynh tưởng tượng đâu." Địch Lỵ Á cười nói.
Giữalúc yến hội ở bên cùng ca ca mình đàm luận, Địch Lỵ Á tâm tình coi nhưlà không tệ. Có điều sau khi yến hội chấm dứt, cùng cha mẹ nói chuyệnmột lúc, tâm tình của nàng cũng trở nên xấu đi. Cha mẹ nàng thực khôngquản khổ cực, cứ lần lượt khuyên bảo nàng.
Nàng đã quá mệt mỏi với những chuyện này rồi.
Ngọc Lan tiết hôm ấy, Địch Lỵ Á liền tới trụ sở chính của Đạo Sâm thương hội tại Ngọc Lan đế quốc.
"Địch Lỵ Á tiểu thư." Người phụ trách nơi này cũng biết Địch Lỵ Á.
"Phiền tiên sinh giúp ta mang phong tín này gửi đến tay Lâm Lôi." Địch Lỵ Á liền xuất ra một phong thư.
Ngườiphụ trách lúc này gật đầu: "Xin cứ yên tâm. Phong tín này ta nhất địnhsẽ phái người đưa đến chỗ của Lâm Lôi đại sư." Đạo Sâm thương hội đốivới những chuyện của Lâm Lôi vĩnh viễn vẫn cứ đề cao như vậy, cùng ngàyđã có người sử dụng ma thú phi hành mang theo tín kiện rời khỏi đế đô.
Đêmqua, bỗng nhiên có rất nhiều tuyết phủ xuống. Tới sáng, khi bước chântừ căn phòng gỗ đi ra, Lâm Lôi chợt phát hiện cả Hắc Ô sơn đã bị baophủ trong một màu trắng xóa, một ít tuyết đọng vẫn còn đang lở lửngtrôi nổi trên mặt nước hồ. Mặt trời ấm áp của buổi sớm đã treo ở đằngđông, tỏa ánh sáng lên khắp cây cối chung quanh hồ cùng những mảngtuyết đọng trên các khối cự thạch, phản xạ ra những tia sáng vô cùngchói mắt.
"Phù." Hít một hơi thật sâu, cảm thụ bầu không khí mát mẻ ngập trong tuyết, Lâm Lôi trên mặt bỗng nở một nụ cười.
Bối Bối từ trong mộc ốc đi ra, đôi mắt nhỏ còn đang mơ mơ hồ hồ, bốn cái móng vuốt vẫn còn lưu lại dấu vết trên tuyết.
"Đạinhân, đại nhân." Một tiếng gọi rất to từ xa đã vang lên, thậm chí cònkhiến cho một ít tuyết đọng trên những nhánh cây phải 'Rào Rào' mà rơixuống. Lâm Lôi ngoái đầu nhìn lại, một thân ảnh cao lớn đang cực nhanhvọt tới đây, mỗi bước chân đều là hơn 10 thước. Chỉ thấy hắn đang bậtmột cú thật mạnh trên mặt hồ, toàn thân băng qua khoảng cách tới hơnbảy tám chục mét, đáp xuống đúng một khối cự thạch ở giữa hồ.
"Cái Tỳ, có chuyện gì mà gấp như vậy?" Lâm Lôi cười hỏi.
Cái Tỳ hi hi cười nói: "Đương nhiên là chuyện của đại nhân rồi, nếu không ta sao phải mau chóng chạy tới báo như thế này."
"Chuyện của ta." Lâm Lôi có vẻ hơi nghi hoặc.
"Đây."Cái Tỳ từ trong người rút ra một phong thư. "Đây là thư của Địch Lỵ Átiểu thư, do người của Đạo Sâm thương hội vừa mới đưa đến Hắc Thổ thànhcủa chúng ta. Ha ha, người của Đạo Sâm thương hội a, đã quyết định trựctiếp mở một chi nhánh tại Hắc Thổ thành rồi."
"Của Địch Lỵ Á?"
LâmLôi tiếp nhân phong tín này, mở ra rồi bắt đầu chăm chú đọc, lúc ấy,Bối Bối quay sang Cái Tỳ gầm nhẹ quát: "Cái Tù, cái tên to xác này đứngbên canh, đừng có mà nhìn trộm thông tin giữa Địch Lỵ Á và lão đại ta,"
"Biết rồi, biết rồi." Cái Tỳ thực dở khóc dở cười.
SongCái Tỳ hắn cũng không dám chọc giận Bối Bối cái tên súc sinh đáng sợnày. Ngay cả Thánh vực ma thú 'Hắc Lỗ' còn phải tự nhận không phải làđối thủ của Bối Bối thì Cái Tỳ hắn sao dám chọc vào Bối Bối đây?
Lâm Lôi lúc này đang chú tâm đọc vô cùng cẩn thận.
"Lâm Lôi đại sư tôn kính.
Hy vọng huynh vui vì sớm nhận được thư!
Huynhquả là rất lợi hại a, đã chiếm lĩnh được Hắc Thổ thành rồi. Có điều HắcThổ thành mới chỉ là một tòa thành nhỏ, huynh đường đường là Lâm Lôiđại sư với thân phận gì cơ chứ, chẳng lẽ chỉ chiếm lĩnh một cái thànhbé tẹo rồi bảo ta tới hay sao? Vậy thì huynh còn gì là mặt mũi nữa.
Ừ,ta đã quyết định rồi, tối thiểu phải chờ khi huynh tại Hỗn loạn chilĩnh kiến tạo được một công quốc, ta mới tới. Nếu không... Hừm, sẽ khôngthèm gặp huynh đâu.
Về việc huynh hỏi ta hiện tại thế nào? Cũng vẫnổn, ta hiện tại đang cũng lão sư yên tĩnh tu luyện, thân thể nãi nãi tacũng đã khá hơn nhiều rồi. Chuyện của ta, huynh đừng lo lắng. Huynh cứdồn tâm tư tại Hỗn loạn chi lĩnh mà tu luyện cho tốt vào.
Nhớ cho kỹ, ta đang đợi công quốc của huynh đấy.
Sau khi công quốc của huynh được thành lập, ta cũng sẽ rời khỏi Ngọc Lan đế quốc, đó chính ước định giữa chúng ta!
Cóđiều huynh phải cẩn thận một chút, đừng để quá mệt mỏi đấy. Ta có thờigian, vì thế sẽ chờ cho công quốc của huynh được thành lập, chờ để đượcgặp huynh!
Địch Lỵ Á... của huynh!"
Nhìn phong tín, Lâm Lôi tronglòng bỗng cảm thấy ấm áp, khuôn mặt không giấu nổi nụ cười, đem phongtín kiện cất vào trogng không gian giới chỉ. Cái Tỳ đứng bên cạnh bènchế nhạo: "Đại nhân hình như rất cao hứng, trên mặt cứ thấy cười hoài,Địch Lỵ Á tiểu thư viết cái gì vậy a."
"Đúng vậy, lão đại, viết cái gì vậy a." Bối Bối cũng ngước cái khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về Lâm Lôi hỏi.
Lâm Lôi chỉ cười, quay sang Cái Tỳ nói: "Được rồi, ta hỏi ngươi, các ngươi chuẩn bị bao giờ thì công kích các thành trì khác?"
"Chúngta lúc nào cũng có thể, nhưng bâu giờ mới qua Ngọc Lan tiết..." Cái Tỳ ấpúng. Ngọc Lân thiết chính là ngày lễ quan trọng nhất của toàn Ngọc Lanđại lục, rất nhiều quân nhân cũng trở về đoàn tụ với gia đình. Đươngnhiên vẫn có một bộ phận quân nhân kiên thủ với cương vị.
Lâm Lôi lắc đầu nói: "Xuất kỳ bất ý thì tổn thất mới có thể là nhỏ nhất."
"Vậy là đại nhân đã hạ lệnh rồi." Cái Tỳ mắt sáng rực lên.
LâmLôi khẽ gật đầu: "Ngươi hôm nay trở về chuẩn bị, sáng mai sẽ bắt đầutiến sang các thành trì xung quanh phát động công kích. Cần phải chinhphục các thành trì xung quanh trong thời gia sớm nhất... Kế hoạch hiệntại của chúng ta chính là trước tiên sẽ chiếm lĩnh một công quốc cólãnh địa lớn nhỏ."
"Vâng, thưa đại nhân." Cái Tỳ hưởng ứng đáp.
"Ngươi đi đi." Lâm Lôi khẽ cười nói.
CáiTỳ bèn gật đầu, lập tức rời khỏi Hắc Ô sơn. Hắc Thổ thành vẫn đangtrong quá trình chuẩn bị, sau khi Cái Tỳ mang theo mệnh lệnh của LâmLôi hạ lệnh, rốt cuộc đã bắt đầu khẩn trương hẳn lên. Hắc Thổ thành vốnim lặng nằm chầu phục lâu như vậy rồi, nay rốt cuộc cũng đã chuẩn bịvươn lợi trảo của họ ra những thành trì ở xung quanh.
Quyển 10 - Chương 3 : Thế lực khoách trương
NgọcLan lịch đêm ngày mùng 5 tháng 1 năm 10010, khắp thiên địa đều đắm chìmtrong màn đêm u tối, đây đó những lớp tuyết đọng vẫn còn chưa tan hết,song lúc này 'Đồ Nhĩ Thành' lại đang bị vây hãm trong một cỗ áp lựcđáng sợ.
Trên tường thành, thành chủ của Đồ Nhĩ hành đang lo lắngnhìn ra bên ngoài, phía xa xa mơ mơ hồ hồ xuất hiện không ít bóng ngườisong không thể nào nhìn rõ ràng được.
"Hắc Thổ thành rốt cuộc là có bao nhiêu người?" Thành chủ 'Đức Lặc' quay sang quát hỏi thủ hạ.
"Thànhchủ đại nhân, lính tuần tra sau khi phát hiện ra có quân đội đang tiếnđến thì lập tức bẩm báo về, song không thể xác định được rõ là có tấtcả bao nhiêu tên. Có điều cái tên tráng hán cầm đầu kia hình như là mộttrong số ngũ đại chiến thần trong truyền thuyết của Hắc Thổ thành." Tênthủ hạ đứng bên cạnh lập tức khẩn trương bẩm báo.
"Ngũ đại chiếnthần?" Thành chủ nóng nảy, "Cứ khoe là cửu cấp cường giả thì là cửu cấpcường giả chắc? Ta còn nói ta là Thánh vực cường giả đấy! Theo dõi cẩnthận một chút cho ta, nhất định phải cố thủ cho chặt vào."
"Vâng, thưa thành chủ đại nhân." Tên tướng thuộc hạ tức thì tuân lệnh.
ĐồNhĩ thành khi phải đối mặt với địch nhân tiến công, căn bản không dámra giữa bình nguyên tiến hành giao chiến, chỉ dựa vào thành trì để cốthủ. Dù sao thì thủ thành cũng khó bị đánh hơn một chút.
Lão nhị AnKhoa lạnh lùng nhìn thành trì ở phía xa, lúc này động thái của Hắc Thổthành trải ra vô cùng rộng, trong năm đại đội có biên chế cao thì chỉcó một đội lưu lại ở nhà để phòng ngự, còn 4 đại đội khác thì phân biệtdo An Khoa, Hắc Sa, Bố Ân, Cái Tỳ bốn người suất lĩnh, chia nhau tâncông 4 tòa thành ở vị trí gần nhất.
"Dừng!" An Khoa giơ tay phải lên, hét lớn một tiếng.
Nhấtthời 1800 tên lính toàn bộ đều dừng lại, tất cả mọi người đều sùng báinhìn về phía thân ảnh cao nhất ở vị trí trung tâm. Binh lính Hắc Thổthành được Ba Khắc ngũ huynh đệ huấn luyện chính là có thưởng phạt phânminh, bình thường vẫn hay cùng đám lính nô đùa.
Khi binh sĩ huấn luyện thì bọn họ cũng huấn luyện.
Khiđám lính phải đeo vật nặng để chạy thì 5 huynh đệ Ba Khắc lại huấnluyện bằng cách nâng cự thạch hơn 10.000 cân. Do đó, binh sĩ của HắcThổ thành đương nhiên lại càng thêm sùng bái đối với thủ lĩnh của bọnhọ.
"Đức Lặc, ngươi nghe ta nói đây." An Khoa gầm lên một tiếng.
Tiếnggầm ẩn chứa Bất tử đấu khí tựa như tiếng sấm vang vọng khắp Đồ Nhĩthành, khiến cho bọn lính trong thành vô cùng kinh hãi. Chỉ riêng thanhâm đó thôi đã khiến cho bọn chúng sĩ khí đại giảm rồi, xem ra những gìtrong truyền thuyết nói đều là thật. Cường giả như vậy, bọn chúng liệucó thể ngăn cản được không đây?
Thành chủ 'Đức Lặc' trong lòng cũng có chút kinh hoàng song hắn cũng không muốn để mất hang ổ của chính mình.
"Muốnnói gì thì nói nhanh đi, đừng lãng phí thời gian." Đức Lặc lấy hết dũngkhí quát to, tiếng hắn tại tường thành cũng có thể coi là lớn, song khitruyền tới vị trí của An Khoa thì thanh âm đã nhỏ đi rất nhiều rồi,ngay đến một chút lực uy hiếp cũng chẳng hề có.
An Khoa tiếp tục nhưsấm động lớn tiếng nói: "Đức Lặc, ngươi chỉ cần dâng Đồ Nhĩ thành rathì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không... chiếc búa này của ta sẽkhông lưu tình nữa." An Khoa vừa nói xong đã khiến cho đám quân nhâncủa Đồ Nhĩ thành không ít tên đã cảm thấy khiếp sợ rồi.
Bởi vì, từ trước khi Hắc Thổ thành công kích, trong Đồ Nhĩ thành không ít người đã âm thầm đầu hàng Hắc Thổ thành rồi.
"Ồ, ngươi là muốn chết phải không?" Tiếng An Khoa truyền tới toàn bộ đám quân nhân khắp Đồ Nhĩ thành.
Đồ Nhĩ thành 'Đức Lặc' cắn răng câm tức nhìn đám nhân mã ở đằng xa của Hắc Thổ thành.
"Sát!" Một tiếng hét lớn đột nhiêng vang vọng giữa đất trời.
Trênbờ tường Hắc Thổ thành, đại lượng binh sĩ đều thất kinh, chỉ nghe phíadưới thành vô số chiến sĩ của đối phương đều hô vang giận dữ: "Sát!""Sát!"... Đám đông đều giương thuẫn bài lên điên cuồng đòi tấn công ĐồNhĩ Thần, từng đợt từng đợt tiếng hô hào vang lên khiến cho lòng ngườiở trong thành đều cảm thấy kinh hoàng.
"Cung tiễn thủ! Bắn cho ta, bắn chết bọn chúng!" Thành chủ 'Đức Lặc' mặt đỏ tía tai, gào lên một tiếng.
Trêntường thành đông đảo cung tiễn thủ lập tức kéo cung tiễn trong tay lên,nhằm về phía địch nhân ở đằng xa mà bắn tới. Đợt xạ kích tập thể đầutiên, đại đa số mũi tên nhọn đều bắn phải các tấm chắn, chỉ một số ítlà có thể làm bị thương binh sĩ của Hắc Thổ thành, có một vài binh linhkhông may thì bị bắn chết.
"Bắn chết bọn chúng cho ta." Đức Lặc giận dữ rống lên.
Khôngđợi cho đám cung tiễn thủ bắn lần thứ 2, An Khoa đã hạ lệnh cho quânđội lui về phía sau rồi tự mình một mình phóng tới trước cửa thành. Chỉthấy hắn nổi giận gầm lên một tiếng rồi rút cây búa đáng sợ ở sau lưngra, quay về phía cửa thành bổ mạnh một cái.
"Ầm!"
Đám người trêntường thành đều giật mình, cửa thành của Đồ Nhĩ thành vừa mới bị bổ mộtnhát đã vỡ vụn ra, một lượng lớn gỗ đá vỡ vụn văng ra khắp tứ phía. AnKhoa kể cả không biến thân cũng đã là cửu cấp chiến sĩ, với một cái cửathành của một thành nhỏ như Hắc Thổ thành, muốn bổ ra căn bản cũngkhông phải là việc khó.
"Cửa thành bị bổ ra rồi."
"Chiến thần sắp vào rồi!"
Cáctiếng kêu thảm vang lên trong khắp đám binh sĩ của Đồ Nhĩ thành. Thànhchủ 'Đức Lặc' ngay khi biết cửa thành bị bổ ra, sắc mặt đã trắng bệchkhông còn hột máu.
"Hây!" Chiếc búa cực lớn lại vung lên, đám binhsĩ xung quanh lập tức bị chém đứt, thân thể bay tán loạn. Đám lính củaĐồ Nhĩ thành ở xung quanh bị dọa đến nỗi lập tức lùi về phía sau, nhìnAn Khoa được bao phủ trong Bất tử đấu khí điên cuồng giận dữ cứ như làmột ma thần vậy.
An Khoa huy vũ cây búa lớn đáng sợ, rống lên giận dữ: "Cút ra, chết hết đi!"
Chiếcbúa lớn được huy vũ uyển chuyển như phong luân, có điều 'Phong Luân'này lại cắt được cả da thịt, phàm là bị 'Phong Luân' này liếm qua mộtchút thì thân thể lập tức bị cắt đứt ra, ngay từ đầu đã thọc sâu vàogiữa đám binh lính của Đồ Nhĩ Thành song lại không một ai dám ngăn cảnvị ma thần này.
Chỉ trong chốc lát, đám binh lính Hắc Thổ thành đã từ ngoài cửa thành xông vào.
"Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng."
Theotiếng hô đầu hàng thứ nhất, lần lượt những tiếng đầu hàng cứ thế vanglên. Ngay khi An Khoa vừa múa cây búa lớn nhuốm đầy máu lên thì trêntường thành, đám binh sĩ đã buông cả vũ khí xuống, chỉ còn lại 'ĐứcLặc' gục xuống đất cùng một vài người bên cạnh đang đứng chờ An Khoa.
"Đại nhân, ta là Phúc Nhĩ Đức." Trong số đó có một viên quan quân liền cung kính gọi.
"Ồ, ngươi chính là Phúc Nhĩ Đức ư."
AnKhoa biết rất rõ, Phúc Nhĩ Đức này chính là một trong số những quanquân đầu hàng. Từ khi trận chiến này còn chưa bắt đầu, đối phương khôngít người đã âm thầm đầu hàng rồi. Hơn nữa Hắc Thổ thành lại mới có 5huynh đệ Ba Khắc, liệu có trận chiến nào mà lại có thể không thắng đượcđây?
Đối với chiến tranh của con người, con người chính là nhân tố quyết định.
Khithực lực không chênh lệch quá lớn so với nhau thì cần phải có chút mưukế thì mới hữu hiệu. Song khi mà sự chênh lệch về thực lực là quá lớn,như An Khoa một mình đã có thể quét ngang cả Đồ Nhĩ thành, chiến đấunhư vậy căn bản là không thể thay đổi được gì, chiến thắng là điềuđương nhiên, không cần phải lo nghĩ.
Ngọc Lan lịch.
Ngày mùng 5, Hắc Thổ thành phát động chiến tranh.
Nhưngmới qua ngày mùng 6, Lâm Lôi đã có trong tay mình tổng cộng là 5 thànhtrì, như thường lệ bắt đầu tiến hành khống chế dân cư. Nếu cộng thêm cảcác hương hạ, tiểu trấn nhỏ nữa thì tổng cộng số dân đã lên đến gần 300vạn rồi. Dựa theo quy củ thông thường của Hỗn loạn chi lĩnh thì phảichiếm được cả một quận thành thì mới có tư cách để xưng là công quốc.
Cả5 thành trì của Lâm Lôi đều là thành nhỏ, trong thành chỉ có thể dungnạp được mấy vạn người mà thôi. Còn quận thành thì có thể dung nạp tớihơn 10 vạn dân cư.
Sau khi loạt trận tốc chiến tốc thắng này kếtthúc, Lâm Lôi tạm thời đình chỉ việc tiếp tục tiến hành công kích đểnhanh chóng tiến hành chỉnh đốn quân đội. Hắc Thổ thành nguyên lai từtrước có 5 đại đội thì được xưng là 'Đệ Nhất Sư Đoàn', trở thành sưđoàn trung tâm, còn bốn sư đoàn của 4 thành trì còn lại, quân hưởngcũng được đề cao, tương đương với khoảng 2/3 so với đệ nhất sư đoàn.
Thuế phú của dân chúng được giảm xuống, những loại phổ biến cũng được giảm tới hơn một nửa.
TạiNgọc Lan đại lục, mỗi sư đoàn đều bao gồm 9000 người. Có điều do ở Hỗnloạn chi lĩnh, chiến đấu bình thường đều tương đối là rời rạc, cho nênLâm Lôi vẫn còn phải lựa chọn biên chế cho phù hợp. Cứ 5 đại đội caobiên chế thì lập thành một sư đoàn.
Năm sư đoàn nhanh chóng được chỉnh đốn, huấn luyện.
Nhữngthành trì ở xung quanh cũng đều cảm nhận được sự uy hiếp, bọn họ đềubiết Hắc Thổ thành có thực lực cường đại, đang lúc Hắc Thổ thành vẫncòn trong quá trình chấn chỉnh, huấn luyện thì đã có một thành trì đếnchủ động đầu hàng. Nguyên nhân là - Thành chủ đương nhiệm của bọn họ đãmang theo tài sản khổng lồ cùng với đám hộ vệ trốn ra khỏi thành mấtrồi.
Ba Khắc, Tái Tư Lặc hai người đang tiến đến Hắc Ô sơn, bèn ngẩng đầu nhìn trên đỉnh núi.
"Ba Khắc." Tái Tư Lặc đột nhiên mở miệng gọi.
BaKhắc cũng nhìn về phía Tái Tư Lặc, Tái Tư Lặc bèn nói: "Hắc Sa trênđường đến Hỗn loạn chi lĩnh đã đạt tới cửu cấp rồi, năm huynh đệ cácngười hiện tại đều đã tự mình có được thực lực của Thánh vực. Ta trongvòng 2 năm gần đây cũng đã mau chóng có được sự đột phá. Ngươi thử nóixem, 5 huynh đệ các ngươi đi chinh chiến, ngoài sự hỗ trợ của ta ra thìquan trọng nhất là chúng ta còn có Lâm Lôi và lưỡng đầu ma thú lợi hại.Lực lượng như vậy đủ để giúp chúng ta kiến tạo ra một vương quốc, thậmchí là cả một đế quốc!"
"Tái Tư Lặc tiên sinh, ý của người là." Ba Khắc mắt sáng rực lên.
TáiTư Lặc nghiêm túc nói. "Ba Khắc, hiện nay các thế lực lớn tại đại lục,ngoại trừ Áo Bố Lai Ân đế quốc, Ngọc Lan đế quốc ra thì còn có La Áo đếquốc, Lai Nhân đế quốc, Thần Thánh đồng minh, Hắc Ám đồng minh, đều làkhông có Thần cấp cao thủ cả."
Ba Khắc gật đầu tán đồng.
"Trongđó La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc, 2 đế quốc này ngay cả một cao thủcó thể sánh với Hắc Đức Sâm cũng đều không có. Còn chúng ta chẳng nhữngcó Lâm Lôi mà còn có cả Bối Bối." Tái Tư Lặc rất tự tin, "Một đế quốcmuốn thành lập thì quan trọng nhất chính là lực lượng. Lực lượng màcường đại thì muốn kiến tạo một đế quốc cũng là có hy vọng."
Ba Khắc cũng có chút hưng phấn.
"Tái Tư Lặc tiên sinh, ý của người là chúng ta cùng nhau đồng thời kiến tạo nên một đế quốc?" Ba Khắc nhìn về phía Tái Tư Lặc.
TáiTư Lặc cười nói: "Đây mới chỉ là ý nghĩ của ta mà thôi. Mục tiêu củachúng ta là tiêu diệt thế lực của Quang Minh giáo đình tại Hỗn loạn chilĩnh. Quang Minh giáo đình hiện tại là đang chiếm cứ 1/3 địa bàn củaHỗn loạn chi lĩnh, muốn tiêu diệt được bọn họ thì chúng ta cũng phảichiếm được không ít địa bàn. Đến khi tiêu diệt được bọn chúng, chiếmlấy địa bàn của chúng... thì chúng ta sẽ nắm được tới hơn phân nửa địabàn của Hỗn loạn chi lĩnh rồi. Đến lúc đó, sẽ lại tiếp tục giải quyếtđám Hắc Ám giáo đình ở một phương nữa thì Hỗn loạn chi lĩnh sẽ là củachúng ta."
Ba Khắc cảm thấy tim mình như đang đập nhanh hơn.
Hỗnloạn chi lĩnh xưa nay vẫn là một vùng đất hỗn loạn, chỉ xét về mặt diệntích, mặc dù nhỏ hơn so với Áo Bố Lai Ân đế quốc song căn bản là lớnhơn so với La Áo đế quốc và Lai Nhân đế quốc.
"Kiến tạo ra một đế quốc..." Ba Khắc nhãn tình sáng rực lên.
"Haha, đừng vội, cứ đi từng bước một. Với thực lực của chúng ta, nhiềungười cùng liên thủ lại, cứ chiếm lấy mười mấy công quốc tại Hỗn loạnchi lĩnh, kiến tạo ra một vương quốc thì gần như là nắm chắc rồi." TáiTư Lặc tự tin nói.
Ba Khắc liền gật đầu.
La Áo đế quốc, Lai Nhânđế quốc, bọn họ liệu có được bao nhiêu Thánh vực cao thủ đây? Lưỡng đạiđế quốc này không như Áo Bố Lai Ân đế quốc, Ngọc Lan đế quốc có thựclực ẩn tàng thâm hậu, cũng không như Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáođình có thể nhờ thiên sứ giáng lâm.
Tỷ như La Áo đế quốc, tổng số Thánh vực cao thủ thậm chí còn chưa tới mười người.
NgoàiLâm Lôi, còn có 5 vị Bất tử chiến sĩ. Đặc biệt là khi Ba Khắc bọn họtrong trạng thái hình người mà đạt tới Thánh vực thì mới chính thứcphát huy hết được thực lực chân chính của Bất tử chiến sĩ. Cả 5 liênhợp lại, hơn nữa lại càng thêm đáng sợ với Lâm Lôi, Bối Bối... thực lựcnhư vậy, Quang Minh giáo đình liệu có thể không sợ hãi được chăng?
Kiến tạo một đế quốc, có gì là không thể?
"Chiếmcứ toàn bộ Hỗn loạn chi lĩnh là rất khó khăn, dù sao thì nơi này cũngrất phức tạp." Tái Tư Lặc mỉm cười nói. "Song ta vẫn rất tự tin." Ôngta nghiêng đầu nhìn về phía đỉnh Hắc Ô sơn, Lâm Lôi hiện đang ở trênnúi.
Tái Tư Lặc chậm rãi nói: "Ta trong lòng có một mục tiêu, rồi sẽđến một ngày, chúng ta tạo ra được một đế quốc cường đại, về phần LâmLôi... hắn có vai trò đối với đế quốc của chúng ta cũng giống như vai tròcủa Vũ Thần tại Áo Bố Lai Ân đế quốc."
"Vũ Thần?" Ba Khắc bỗng giật mình.
Tái Tư Lặc mỉm cười gật đầu.
Mộtđế quốc khổng lồ thì cần phải có cao thủ có khả năng chấn nhiếp đượccác thế lực đứng đầu thì mới có thể tự lập được. Như La Áo đế quốc, LaiNhân đế quốc, trên thực tế lưỡng đại đế quốc này đều là bị lệ thuộc vàoNgọc Lan đế quốc, là bởi vì bọn họ không có lực lượng đứng đầu.
Theo cái giấc mộng đế quốc kia của Tái Tư Lặc thì tồn tại tối cao ấy chính là Lâm Lôi.
NhưVũ Thần tọa trấn Áo Bố Lai Ân đế quốc, như Đại Đế Ti tọa trấn Ngọc Lanđế quốc... tương lai Lâm Lôi cũng sẽ tọa trấn cái đế quốc tương lai kia!Đương nhiên hiện tại Lâm Lôi vẫn còn chưa có thực lực kinh người đếnnhư vậy.
"Mới 28 tuổi mà đã có thể đạt tới một cảnh giới đáng sợrồi. Một nhân vật như vậy, tương lai chẳng biết sẽ còn đạt tới trình độnào nữa, ngươi có thể tưởng tượng được không?" Tái Tư Lặc cười liếc mắtnhìn Ba Khắc một cái.
Ba Khắc gật đầu.
Sự cường đại của Lâm Lôi đích thực là khiến cho Ba Khắc ngũ huynh đệ phải ngưỡng mộ.
"Đi thôi, tới gặp Lâm Lôi nào." Tái Tư Lặc cười nói.
Ôngta đã sống tới hơn 800 năm rồi, lão già này hiện tại đã nung nấu một ýniệm trong đầu như vậy, làm cho nhiệt huyết trong lòng ông ta cũngkhông ngừng tăng lên. Xây dựng nên cả một đế quốc mới tại Ngọc Lan đạilục, đây quả là một việc khiến cho người ta phải hưng phấn đến nhườngnào.
Quyển 10 - Chương 4 : Chiến tranh ky khí
"Oanh long long~~~"
Mộtcột nước cao phải đến mấy chục thước trực tiếp đổ ầm xuống, oanh kíchgiữa hồ sâu, khiến cho bọt nước sủi lên vô số. Ở giữa hồ sâu, nước trôitheo một dòng hà lưu hẹp chậm rãi chảy xuôi. Ba Khắc, Tái Tư Lặc haingười cũng thuận theo dòng hà lưu này mà tiến về phía Hắc Ô sơn.
Ở cuối đoạn hà lưu này là một khoảng hồ nước yên lặng, giữa hồ có một tòa mộc ốc trang nhã.
Phíatrước mộc ốc có một thân ảnh khoác trường bào màu xám với mái tóc dàiđang chậm rãi huy vũ một thanh tử sắc trường kiếm. Nói là chậm rãi...song cũng khiến cho Ba Khắc, Tái Tư Lặc 2 người phải sinh ra một loạiảo giác. Thoạt nhìn thì chậm, song trên thực tế lại là nhanh đến đángsợ.
Cái loại cảm giác thác loạn này khiến cho Ba Khắc, Tái Tư Lặc muốn hộc máu.
Một kiếm xuất ra, khiến cho không gian xung quanh cứ như là bị uốn cong đi vậy.
BaKhắc, Tái Tư Lặc nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kinh hãi. Lúc này mới cómấy tháng thời gian mà Lâm Lôi đã lại có đột phá rồi! Bọn họ từ trướctới giờ chưa từng trông thấy Lâm Lôi thi triển ra loại kiếm pháp này,cho nên khi vừa mới nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đều dám chắcrằng kiếm pháp này có uy lực vô cùng đáng sợ.
Ba Khắc, Tái Tư Lặc hai người đứng bên bờ hồ, lặng lẽ đứng chờ.
Sau một hồi lâu thì Lâm Lôi thu kiếm.
"Quađây đi." Lâm Lôi vung ống tay áo lên, một đạo khí lãng dọc theo hồ nướcnhằm tới phía đối diện, đồng thời từ phía bờ hồ gần gian mộc ốc cũngxuất hiện một đạo khí lãng hình thành nên 'Khí Kiều', "Cứ bước thẳngqua đây đi, đừng sợ, không rơi xuống đâu mà lo."
Ba Khắc, Tái Tư Lặc 2 người nhìn nhau, cuối cùng cũng bước lên cây 'Khí Kiều' này đi tới chỗ gian mộc ốc giữa hồ nước.
LâmLôi bước tới bên cạnh chiếc bàn đá gần gian mộc ốc rồi lấy ra một bầurượu và 3 cái chén, khẽ cười nói: "Tái Tư Lặc, nếu ngươi đến đây trướcvài ngày, e rằng cũng chỉ có thể dùng gió để đưa ngươi qua chứ khôngthể đi bộ như vừa rồi được."
Tái Tư Lặc là cửu cấp vong linh đại mađạo, mặc dù cũng sẽ nhanh chóng đột phá vào Thánh vực song ông ta vẫnkhông thể nào phi hành được. Với điều kiện thân thể của ông ta như vậy,có muốn đạp nước mà đi cũng đã là không thể rồi.
"Đại nhân, người vừa rồi đó là?" Ba Khắc vẫn còn bị sốc.
TáiTư Lặc cũng nhìn Lâm Lôi. Lâm Lôi mỉm cười giải thích: "Đây là một dạngvận dụng Phong hệ nguyên tố pháp tắc. Trong khoảng thời gian gần đây,bởi vì ta có được chút lĩnh ngộ từ lĩnh vực 'Mạn' nên mới có thể làmđược như vừa rồi. Có điều cự ly không gian đình trệ thì vẫn còn mộtđoạn khoảng cách nữa."
"Cái gì không gian đình trệ?" Tái Tư Lặc nghi hoặc hỏi.
LâmLôi không nói thêm nữa, Tái Tư Lặc, Ba Khắc hai người cũng không phảilà tu luyện Phong hệ nguyên tố pháp tắc, có nói với bọn họ thì bọn họcũng làm sao mà hiểu được? Lâm Lôi lúc đầu sau khi cùng Mễ Lặc, cao thủđến từ sơn thôn thần bí luận bàn xong, trong đầu đối với việc tu luyện'Mạn' cảnh giới đã hình thành nên một con đường có lộ tuyến rõ ràng, tuluyện đương nhiên là đã đạt được gần một nửa thành tựu.
Như quả Mễ Lặc mà trông thấy cảnh Lâm Lôi tu luyện, dám chắc là sẽ kinh hãi đến nhảy dựng cả lên ấy chứ.
Chỉ sau có mấy tháng thời gian mà đã đạt được như vậy, tốc độ tu luyện như vậy thật là đáng sợ.
Rót rượu cho hai người xong, Lâm Lôi nâng chén lên cười nói: "Các ngươi lần này đến có việc gì thì nói đi."
BaKhắc đáp: "Đại nhân, chúng ta nắm quyền tại các khu vực cũng đã đượcmột khoảng thời gian, quân đội cũng đã được chỉnh đốn, hơn nữa sau 3tháng huấn luyện, hiện tại đã có thể tiến hành công kích các thành trìkhác được rồi." Vừa dứt lời, trên mặt Lâm Lôi đã nở một nụ cười.
Hắn kỳ thực vẫn đang đợi ngày này.
"Lúc này đây, hẳn là nên công kích các quận thành đi thôi." Lâm Lôi nói.
Bêncạnh Tái Tư Lặc gật đầu nói: "Đúng vậy, căn cứ theo kế hoạch của chúngta, lúc này đây chúng ta sẽ chuẩn bị công kích 3 tòa thành nhỏ cùng vớiMạc Đặc quận thành." Hiện tại trong tay Lâm Lôi đã có 6 tòa thành trìvới khoảng chừng hơn 5 vạn người, thực lực như vậy cũng là gần tươngđương với một quận thành rồi.
Nhưng --
Phe Lâm Lôi còn có cả cao thủ! Đây chính là ưu thế tuyệt đối.
"Công kích xong quận thành là có đủ tư cách để đối ngoại tuyên bố thành lập công quốc rồi." Ba Khắc ha ha cười nói.
LâmLôi vẫn luôn mang theo hoài bão thành lập công quốc, hắn còn nhớ kỹ ướcđịnh trong phong thư với Địch Lỵ Á, đợi khi hắn thành công, lập đượccông quốc, thì Địch Lỵ Á cũng sẽ rời khỏi Ngọc Lan đế quốc để đến tìmhắn.
"Lâm Lôi." Tái Tư Lặc dò hỏi, "Ngươi thử nói xem sau khi tấncông hạ Mạc Đặc quận thành xong thì sẽ tiếp tục phát triển như thế nào?Tiếp tục công kích các thành trì không thuộc về Quang Minh giáo đình,Hắc Ám giáo đình hay là hướng đến các công quốc nằm dưới quyền khốngchế của Quang Minh giáo đình để tiến hành phát động công kích?"
Dựatheo địa đồ, sau khi thu được Mạc Đặc quận thành, Lâm Lôi sẽ nắm trongtay hầu như toàn bộ phía nam, khá gần với biên giới khu vực do QuangMinh giáo đình quản lý.
Đương nhiên, sự khống chế của Quang Minhgiáo đình là âm thầm khống chế. Bề ngoài thì đều là các công quốc,nhưng thật ra muôn phân biệt là do Quang Minh giáo đình quản lý hay HắcÁm giáo đình quản lý thì vô cùng đơn giản! Đó chính là nhìn vào thầnđiện tại các quận thành này. Nếu trong thành trì có Quang Minh thầnđiện thì công quốc kia chính là âm thầm nằm dưới sự khống chế của QuangMinh giáo đình.
Còn nếu có Hắc Ám thần điện thì là do Hắc Ám giáo đình khống chế.
"Côngkích các công quốc do Quang Minh giáo đình khống chế." Lâm Lôi đôi mắtkhẽ nheo lại rồi ra quyết định. "Cùng với quy mô hoạt động ngày cànglớn của chúng ta, các tình báo viên của Quang Minh giáo đình có thể sẽchú ý tới Ba Khắc ngũ huynh đệ các ngươi. Biết 5 người các ngươi, songnếu vẫn chưa biết thực lực chân chính của chúng ta, thì đó vẫn sẽ làmột sai lầm."
Lâm Lôi nhìn Ba Khắc, Tái Tư Lặc cười nói: "Sau khicông kích quận thành xong, trước tiên ổn định lại một chút, chỉnh đốnquân đội, chờ quân đội được chấn chỉnh xong thì sẽ hướng tới khu vựcthuộc sự quản lý của Quang Minh giáo đình phát động tấn công!"
"Đươngnhiên là chỉ tấn công trong phạm vi nhỏ thôi đã. Chúng ta cần phải xemxem Quang Minh giáo đình sẽ phản ứng ra sao." Lâm Lôi cười nói, "Xembọn chúng sẽ trực tiếp phản kích hay là vẫn nhân nhượng, hoặc là trựctiếp phái cao thủ tới tìm ta."
Tái Tư Lặc cũng hiểu được ý tứ củaLâm Lôi, cười nói: "Đúng, nếu phe Quang Minh giáo đình yêu cầu Lâm Lôingươi chính diện đối quyết... thì tên của công quốc chúng ta sẽ đượcquyết định dựa trên họ của Lâm Lôi ngươi, đặt là 'Ba Lỗ Khắc CôngQuốc'."
"Còn nếu phía Quang Minh giáo đình vẫn nhân nhượng, chúng tacứ tiếp tục giả ngây giả ngô, không công khai sự tồn tại công quốc củangươi, tên của công quốc sẽ được chọn lựa một cách ngẫu nhiên."
Nghe Tái Tư Lặc nói, Lâm Lôi cũng tán đồng gật gật đầu.
Hiệntại cứ phải xem phản ứng của Quang Minh giáo đình đã. Nếu cao thủ củaQuang Minh giáo đình không xuất hiện, Lâm Lôi cũng không cần xuất thủ,để 5 huynh đệ Ba Khắc bọn họ rầm rộ công thành chiếm đất, còn nếu nhưquả cao thủ của đối phương hiện thân... thì sẽ diễn ra một tràng đốiquyết.
"Thời gian công kích Mạc Đặc quận thành là khi nào?" Ba Khắc nhìn về phía Lâm Lôi.
"Bắt đầu ngay khi có thế đi." Lâm Lôi trả lời.
Chỉ một câu nói của Lâm Lôi thôi thì hiện tại hắn đã nắm trong tay tới 6 hạt hạ rồi.
Côngviệc được triển khai với một tốc độ cực nhanh, một sư đoàn 9000 ngườido ba người suất lĩnh chia ra công kích 3 tòa thành trì, còn sư đoànthứ 4 thì do Ba Khắc, Cái Tỳ 2 người trực tiếp suất lĩnh, công kích MạcĐặc quận thành.
Tái Tư Lặc thì ở lại giữ Hắc Thổ thành.
"Sát!" Từtrên nhìn xuống, dưới chân Mạc Đặc quận thành máu chảy thành sông. VốnMạc Đặc quận thành đã phái ra 2 vạn đại quân chuẩn bị áp đảo đối phươngtại bình nguyên, ngờ đâu lại bị Cái Tỳ, Ba Khắc 2 người cầm đầu đámquân đội mở một trận đồ sát, khiến cho tử thương vô số.
Cái Tỳ, Ba Khắc 2 người đều là 2 vị ma thần.
Cầmtrong tay cây búa lớn, lưỡi búa cứ quét qua nơi nào thì nơi đó thâychất thành đống. Mỗi một đội quân thì đều có một tiểu đội tinh anh dẫnđầu, như Cái Tỳ và Ba Khắc thì chuyên môn công kích vào các đội ngũtinh anh này, những chỗ xương xẩu thì bọn họ đều xử lý hết.
Chỉtrong thoáng chốc, hai vạn đại quân của Mạc Đặc quận thành đã bị đẩylùi, sĩ khí mất hết, rất nhiều người thậm chí đã đầu hàng tại chỗ.
Chết hơn phân nửa, số còn lại... bị bắt làm tù binh.
Bởivì bọn họ có muốn chạy trốn thì cũng không thể chạy được nữa. Cửa thànhcủa Mạc Đặc quận thành đã đóng lại. Thành chủ căn bản không dám mở cửa,một khi cửa mở, hai ma thần cuồng sát kia sẽ tiến vào, bọn họ nhất địnhsẽ phải chết chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Lúc này số quân phòng thủ cònlại trong Mạc Đặc thành cũng chỉ có khoảng hai vạn mà thôi.
Quân độibên phía Hắc Thổ thành ở bên ngoài sắp thành hàng ngũ chỉnh tề, quá vạntù binh sĩ khí mất hết, phần lớn đều là bị thương, số lượng còn có khảnăng chiến đấu chỉ có khoảng hai, ba nghìn mà thôi. Máu nhuộm đỏ trênmặt đất, khiến cho đám quân sĩ thủ thành thì sĩ khí lại càng thêm phầnsuy giảm.
"Chuyện gì thế này, bọn chúng tại sao lại ở xa như vậy?"Viên tướng lĩnh giữ thành có phần nóng nảy, xa như vậy, nhất định lànằm ngoài tầm bắn của cung tên rồi.
Đột nhiên, có 2 người cầm đầutrông như những nhân vật chiến thần phổ biến, trong tay dĩ nhiên là cầmbúa, đang cực nhanh phóng đến. Tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho người taphải trợn mắt há hốc mồm. Viên tướng giữ thành lập tức quát to: "Thầnxạ thủ sẵn sàng, công kích 2 tên đó. Bắn!"
Gần một trăm tên línhtinh anh được chọn ra trong số những tay cung tiễn thủ bình thường,giương phục hợp cường cung hướng về phía hai người đang lao tới. Thếnhưng Ba Khắc, Cái Tỳ hai người tốc độ lại quá nhanh, chỉ có một số íttên có thế bắn được trúng người họ. Mà cho dù có bắn trúng thì cũng lạibị bật ngược trở ra.
"Ha ha, xem ta đây!" Cái Tỳ hưng phấn rống lênmột tiếng, giơ cây búa lớn khiến người ta phải khiếp sợ quay về phíacửa thành xa xa ầm ầm bổ xuống.
"Ầm!"
Một tiếng vang kinh khủngtừ cửa thành truyền đến, cửa thành đồ sộ bỗng rung lên, trên bề mặtxuất hiện một vết nứt song cũng không hề bị vỡ."
"Cửa thành của quậnthành so với những cửa thành của các tiểu thành thì còn kiên cố hơnnhiều." Cái Tỳ cười to nói, tiếng cười vang vọng khắp trong thiên địa,khiến cho toàn bộ đám lính giữ thành đều nghe rõ, "Lão đại, không cầnhuynh tới, ta có thể tự mình giải quyết cái cổng thành này."
Chỉ một chút chấn động kịch liệt vừa rồi thôi đã khiến cho bọn lính trên tường thành sắc mặt trắng bệch ra rồi.
Có kiểu chiến tranh như vậy hay sao?
Trực tiếp phá cửa mà tiến vào.
"Némcự thạch, mau, ném cự thạch." Tiếng của viên thành chủ vang lên, loạithành lớn như quận thành này thì tường thành dày khoảng chừng mười mét.Ngoại trừ bình thường dùng để đóng cổng thành ra thì cửa thành kỳ thựcra còn có cơ quan. Đám cự thạch xếp lổn ngổn ở phía trên cửa thành lậptức được ném xuống.
Những tảng đá dày chừng mười mét kiên cố, mộtkhi rơi xuống, ngay cả cửu cấp cao thủ cũng không có khả năng phá vỡ.Đây chính là phương pháp chuyên dùng để đối phó với cao thủ.
"Ném cự thạch."
CáiTỳ sắc mặt biến độ, giận dữ hét lên: "Mẹ kiếp, mở ra cho ta." Chiếc búacực lớn bỗng giống như lá rụng, nhẹ nhãng phiêu lãng chạm vào cửathành, cửa thành lập tức bị chấn động mạnh, tới hơn phân nửa trực tiếpbị nát vụn ra. Chỉ nghe thấy "Oanh long!" một tiếng trầm thấp vang lên,những khối cự thạch rơi xuống đương nhiên cũng chất đống bịt kín trướccửa thành.
"Phá." Ba Khắc cũng tương tự xuất ra một chiêu 'Cử Trọng Nhược Khinh'.
"Ầm!"Cự thạch chấn động, chỗ những tảng đá bị nát bấy vỡ vụn lún xuống, tạonên một cái hố sâu tới gần một thước. Với những thể tích tương đối lớncủa đám cự thạch thì những cái hố sâu này căn bản không giải quyết đượcvấn đề gì.
Ba Khắc, Cái Tỳ cùng đưa mắt nhìn nhau.
"Chỉ có thể dựa theo sự phân phó của đại nhân thôi." Cái Tỳ nở nụ cười.
Theonhư lời Lâm Lôi nói, thân phận Bất tử chiến sĩ của nhóm Ba Khắc bọn họcần phải được giữ bí mật, đây chính là đòn sát thủ của Lâm Lôi, khiếncho Quang Minh giáo đình không thể biết được. Nếu lộ ra thì nhất địnhsẽ khiến cho phe Quang Minh giáo đình biết được.
"Hắc Lỗ." Ba Khắc rống to một tiếng.
"Hống."Một tiếng rống chấn thiên vang lên, một con hắc báo đáng sợ bỗng xuấthiện giữa đám quân đội rồi đột nhiên thể tích biến thành lớn vụt lên,trong phút chốc đã cao tới mười mét, dài chừng 20 mét. Độ cao tươngđương với ba tầng lầu a. Trông thấy một ma thú khổng lồ như vậy... Toànbộ đám quân nhân của Mạc Đặc quận thành đều trở nên ngây ngốc cả ra.
"Thánh vực ma thú."
Đám quan quân giữ thành đều rú lên.
"Ầm."Hắc Lỗ cao ngang ba tầng lầu bỗng hóa thành một đạo hắc ảnh nhắm vềphía cổng thành, băng qua hành trình gần ngàn mét chỉ trong nháy mắtcông phu. Mặc dù cái cửa thành này cao chừng 20 mét song thân hình đángsợ của Hắc Lỗ vẫn ngang nhiên húc về phía đám cự thạch khiến cho chúngphải hạ xuống chừng mười mét.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ đáng sợ vang lên.
Đámcự thạch đáng sợ chẳng khác nào đậu hủ bị đánh nát ra, vô số đá vụnvăng tung tóe ra phía sau. Ở trong thành, một lượng lớn binh lính đã bịnhững khối đá vụn này cực tốc đập cho nát đầu, tương thẳng vào ngực...đây mới chỉ là màn khai vị thôi.
Ma thú 'Hắc Lỗ' đáng sợ đương nhiên là sẽ vẫn còn tiếp tục cắn giết.
Tuyệtđối là một cỗ máy chiến tranh, phàm là những kẻ xuất hiện trước mặt nónếu không bị dẫm chết thì cũng bị đánh bay đi. Chết vô số!
"Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!"
"Đầu hàng!!!"
Đámbinh lính mặc dù kiên cường đến mấy song khi nhìn thấy một ma thú đángsợ như vậy thì đều cảm thấy bất lực. cả đám lập tức đều buông binh khíquỳ xuống đầu hàng. Thánh vực ma thú a... dạng tồn tại nghịch thiên này,binh lính bọn chúng liệu có khả năng chống lại được hay không?
"Đầu hàng, ta đầu hàng." Thành chủ Mạc Đặc quận hành thân thể cũng phát run lên mà quỳ xuống.
Cùngvới Mạc Đặc quận thành, phe Lâm Lôi rốt cuộc cũng đã có một tòa quậnthành, 9 tòa thành nhỏ, số lượng nhân khẩu đã gần lên đến 900 vạn, thựcsự đã là một công quốc khá rộng lớn rồi.
Quyển 10 - Chương 5 : Xuất phát
Đêm khuya, trong một gian thư phòng yên tĩnh, trên bàn có một ngọn nến đang cháy tỏa ra ánh sáng chập chờn hôn ám.
Phíatrước bàn có một nam tử cao gầy có cái mũi ưng cùng mái tóc dài màutím. Nam tử này đang lật qua từng trang của một bộ sách trong tay, dướiánh sáng mịt mờ, khiến cho bộ dạng của hắn trở nên mờ ảo. Nhưng ngaylúc đó, "Cộc!" "Cộc!" "Cộc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Nam tử mũi ưng vẫn không hề ngẩng đầu, tiếp tục nhìn vào bộ sách trong tay.
"Láchcách, cửa phòng mở ra, kẻ mới đến là một gã trung niên nhân với mái tócvàng trông có vẻ tinh minh, khi hắn vừa bước vào liền lập tức đóng cửalại, cung kính khom người nói: "Tài phán trưởng đại nhân, đám nhân mãcủa Lâm Lôi đã tấn công và đoạt được Mạc Đặc quận thành rồi."
Nam tử mũi ưng này chính là Tài phán trưởng Ô Sâm Nặc của Quang Minh giáo đình Tông giáo Tài phán sở.
QuangMinh giáo đình bề ngoài thì thủ lĩnh chính là Quang Minh giáo hoàng.Song Quang Minh giáo đình trong quá trình khuếch trương ánh sáng củamình, đối phó với một số cao thủ thì đều là phái người của Tông giáoTài phán sở xuất mã. Người của Tông giáo Tài phán sở thủ đoạn cực kỳtàn nhẫn, mà thủ lĩnh Tài phán trưởng thì tại giáo đình, lực uy hiếpkhông hề thua kém so với Quang Minh giáo hoàng.
"Ồ!" Ô Sâm Nặc tiếp tục chúi đầu nhìn vào bộ sách trong tay.
Kimphát trung niên nhân tiếp tục cung kính nói: "Tấn công và thu phục đượcMạc Đặc quận thành chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là... Phe LâmLôi trong chiến dịch công thành đã sử dụng một loại Thánh vực ma thú họbáo thần bí."
"Sử dụng cả Thánh vực ma thú?" Ô Sâm Nặc vụt ngẩng đầulên, để lộ ra đôi mắt u thâm như biển. Bị Ô Sâm Nặc nhìn chằm chằmkhiến trung niên nhân tóc vàng cảm thấy trong lòng phát run lên, songhắn vẫn cố nén nỗi sợ hãi tiếp tục nói: "Tài phán trưởng đại nhân, pheLâm Lôi ngang nhiên trong chiến tranh để cho Thánh vực tham chiến, đâyrõ ràng là một sự khiêu khích a."
Trong chiến tranh thông thường thì Thánh vực không được nhúng tay vào.
Một khi Thánh vực đã nhúng tay, điều có có nghĩa là 2 phe đã không còn con đường sống nữa, cùng liều mạng với nhau.
MạcĐặc quận thành mặc dù không phải là địa bàn của Quang Minh giáo đình,song Lâm Lôi làm như vậy cũng chính là muốn khiêu chiến với Quang Minhgiáo đình. Hắn để cho Thánh vực ma thú tham chiến... chính là một dạngtín hiệu, mang theo thông điệp muốn khiêu khích Quang Minh giáo đình. Ýđịnh của Lâm Lôi thực sự là rõ ràng --
Ma thú của ta đã hiện thân,nhân mã ở nơi này chính là thuộc về Lâm Lôi ta. Để xem Quang Minh giáođình các người sẽ ứng đối như thế nào?
Đây đồng thời cũng là mộtloại chấn nhiếp - phe cánh của ta có cả Thánh vực ma thú, Quang Minhgiáo đình các ngươi nếu muốn đấu với ta thì hãy phái cao thủ đến đâyđi, đám tiểu binh thì đừng có điều tới.
"Tài phán trưởng đại nhân." Kim phát trung niên nhân nhìn Ô Sâm Nặc.
Đôitròng mắt u thâm của Ô Sâm Nặc khiến cho người ta không thể nhìn rahiện tại hắn đang nghĩ gì. Đột nhiên Ô Sâm Nặc mở miệng: "Nhớ kỹ, từhôm nay trở đi, không nên ngạnh kháng cùng Lâm Lôi, chúng ta nhẫnnhịn!" Kim phát trung niên nhân giật nảy mình, nhìn Ô Sâm Nặc một cáchkhó tin.
Ô Sâm Nặc chính là một siêu cấp cường giả tuyệt đối đáng sợ.
Làmột trong số hai người có máu mặt tại Quang Minh giáo đình, thực lực sovới Hắc Đức Sâm chỉ có cao hơn chứ không hề thấp a. Hơn nữa Quang Minhgiáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh bên này Thánh vực cao thủ cũng không íta, căn bản chẳng cần phải sợ vài người trong đám Lâm Lôi.
"Tài phántrưởng đại nhân, phe Lâm Lôi cùng lắm cũng chỉ có 2 ma thú thôi mà."Trung niên nhân tóc vàng không thể giải thích nổi.
Ô Sâm Nặc lạnhnhạt đáp: "Không, phía bọn chúng Thánh vực cao thủ cũng không ít. BaKhắc ngũ huynh đệ đó nếu dự liệu không sai thì chính là hậu duệ của AMạn Đạt. Hiện tại cả 5 người bọn họ đều là cửu cấp chiến sĩ, một khibiến thân sẽ đều là Thánh vực sơ cấp, tối thiểu phải Thánh vực trunggiai cao thủ mới có thể đánh bại bọn họ."
"Bất tử chiến sĩ?" Kim phát trung niên nhân giật nảy mình.
Ô Sâm Nặc liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lúcđầu Hi Tắc cứu 5 huynh đệ Ba Khắc, còn uy hiếp cả Thi Đặc Lặc. Lúc ấyQuang Minh giáo hoàng Hải Đình Tư đã hoài nghi Ba Khắc ngũ huynh đệ làA Mạn Đạt gia tộc. Dù sao, có thể khiến Hi Tắc làm như vậy, hơn nữathân thể lại mạnh như thế... cũng chỉ có thể giải thích được như vậy màthôi.
"Bọn chúng so với chúng ta cách biệt cũng không nhiều lắm." ÔSâm Nặc lại cúi đầu nhìn bộ sách, miệng khẽ nhắc nhở: "Nhớ cho kỹ, nhẫnnại."
"Nếu đám Lâm Lôi thành lập công quóc, công kích địa bàn màchúng ta khống chế thì thế nào?" Kim phát trung niên nhân lại hỏi, mặcdù y được coi là tổng phụ trách lãnh địa của Quang Minh giáo đình tạiHỗn loạn chi lĩnh, song từ khi Ô Sâm Nặc đến thì Ô Sâm Nặc mới chính làtổng phụ trách.
Ô Sâm Nặc lạnh lùng đáp: "Công kích địa bàn của chúng ta thì chúng ta lui, nhường lại địa bàn cho chúng."
"A." Kim phát trung niên nhân ngạc nhiên nhìn Ô Sâm Nặc.
ÔSâm Nặc chậm rãi giải thích: "Hắn khiêu khích chúng ta, chúng ta cứnhẫn nại, bọn chúng công kích địa bàn của chúng ta thì chúng ta để chochúng chiếm, khiến cho Lâm Lôi cứ nghĩ rằng chúng ta sợ hắn, thực lựckhông bằng hắn... Có điều, chúng chiếm lĩnh được địa bàn của chúng ta,tất nhiên sẽ phải chỉnh đốn lại quân đội trong thành, đương nhiên làcần phải sử dụng những người ở trong thành."
"A." Kim phát trung niên nhân mắt sáng lên, hắn đã hiểu được hàm ý của Ô Sâm Nặc.
"Tài phán trưởng đại nhân anh minh." Kim phát trung niên nhân hưng phấn hô lên.
ÔSâm Nặc chỉ lạnh nhạt cười: "Chiến tranh, ngoài thiên thời địa lợi thìnhân tài chính là quan trọng nhất! Muốn cho người ta thực sự trungthành thì có cái gì bằng được tín ngưỡng đây? Lâm Lôi... ta muốn cho hắnbiết là lực ảnh hưởng của tín ngưỡng rốt cuộc đáng sợ đến mức nào."
Kim phát trung niên nhân trong lòng thất kinh.
Ô Sâm Nặc thật là âm hiểm.
Thựclực rõ ràng là cường hãn như vậy, thủ hạ cao thủ rõ ràng là nhiều nhưvậy, thế mà còn dùng một chiêu âm hiểm này. Kim phát trung niên nhânhoàn toàn có thể tưởng tượng được... bọn Lâm Lôi vốn đang đắc ý trongtưởng tượng nhất định sẽ bị đánh cho trở lại nguyên hình.
"Ngươi có thể rời đi." Ô Sâm Nặc cúi đầu nhìn bộ sách, lạnh lùng nói.
"Vâng, thưa Tài phán trưởng đại nhân."
Trungniên nhân tóc vàng cung kính rời đi, trong thư phòng tối tăm chỉ cònlại một mình Ô Sâm Nặc lặng lẽ duyệt đọc bộ sách, song ở gần bộ sáchtên bàn bỗng xuất hiện một tập hồ sơ, trên bề mặt tập hồ sợ có mấy kýtự -- Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc.
Tại vùng bắc bộ Hỗn loạn chi lĩnh, mộtthế lực bao gồm 1 toà quận thành, 9 tòa tiểu thành, hạt hạ có gần 9 vạndân đã lặng lẽ được thành lập. Mặc dù chiếm lĩnh được Mạc Đặc quậnthành, song trung tâm chính trị của phía Lâm Lôi vẫn được đặt tại HắcThổ thành.
Hắc Thổ thành của hiện tại đã cực kỳ phồn hoa.
Miễnthuế phú khiến cho rất nhiều người đã gói ghém đồ đạc di cư đến Hắc Thổthành, có điều Hắc Thổ thành hiện tại đã chật ních người rồi. Công tácquản lý nhân khẩu tại Hắc Thổ thành cũng đề cao đám dân di cư, do đó,trung tâm chính trị tại Hắc Thổ thành này tương tự cũng hấp dẫn đượcrất nhiều dân di cư từ nơi khác đến.
"Lão đại, Hắc Thổ thành nàybiến hóa thực là lớn a." Bối Bối đứng trên vai Lâm Lôi đang đi trên mộtcon đường chính tại Hắc Thổ thành.
Lâm Lôi cũng chăm chú quan sátcác loại tửu quán ở 2 bên đường, các cửa hàng trang phục, cửa hàng binhkhí cùng tất cả mọi thứ. Khi hắn mới tới nơi này, dân cư Hắc Thổ thànhvẫn còn ăn mặc rách rưới, luôn phải đối diện với nạn trộm cắp. Song mấytháng trôi đi, Hắc Thổ thành bỗng như được lột xác.
Ngay cả những căn gác trọ hiện cũng đã được cách tân không ít.
Tạingã tư đường, lại tiếp tục quan sát. Hai bên đường trồng rất nhiều câythụ miêu... trong một vài quán rượu, Lâm Lôi chứng kiến cảnh không ítbình dân đang cùng nhau uống rượu, thoải mái đàm luận. Chủ đề được họđàm luận nhiều nhất chính là về 5 vị chiến thần.
Tại đây, dưới sựlãnh đạo của 5 vị chiến thần gần như là vô địch, cuộc sống của bọn họcũng được ổn định, miễn thuế phú khiến cho chất lượng cuộc sống của dânchúng cũng được nâng cao thêm mấy bậc.
"Nếu hôm đó mà năm vị chiến thần bị đánh bại thì --" Trong tửu quán có một người vừa mới mở miệng. Nhất thời --
"Mẹ kiếp, ngươi nói cái lời thối tha gì vậy hả!"
"Chiến thần là vô địch, sao có thể bại được, tên tiểu tử ngươi đừng có ở đây mà nói nhăng nói càn."
Khôngít người lúc này giận dữ quát mắng. Đám bình dân này hiện đều đangthích thú hưởng thụ loại cuộc sống yên bình, ổn định này, đương nhiênlà không muốn chúng bị phá hỏng.
"Tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, tại ThầnThánh đồng minh, cuộc sống ổn định có thể dễ dàng có được, song tại Hỗnloạn chi lĩnh này thì điều đó là thực sự quý giá." Lâm Lôi đật nhiêntrong lòng dâng lên một trận cảm xúc. "Đó là vì những đợt trường kỳchiến loạn gây ra."
Trong lòng hắn bỗng nhiên lại xuất hiện nỗi chờ mong.
"Nếu có một ngày, Hỗn loạn chi lĩnh thống nhất, chiến loạn biến mất..."
Lâm Lôi nhìn vẻ mặt tươi cười của đám bình dân, hắn đột nhiên phát hiện trong lòng mình cũng cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn.
"Thống nhất?" Lâm Lôi lắc đầu cười.
Hắnnhớ ra rằng dẫu hắn có không ở đây thì gia đình người ta vẫn hạnh phúc.Bản thân hắn thì chỉ cần không ngừng tu luyện đến cảnh giới càng caothì hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
"Chuyện chiến tranh cứ giao cho TáiTư Lặc, Ba Khắc bọn họ đi." Lâm Lôi thân hình đột nhiên mờ đi, tại ngãtư đường bỗng xuất hiện một cơn gió nhẹ, toàn thân Lâm Lôi bỗng biếnmất giữa đám đông.
Trong phủ thành chủ tại Hắc Thổ thành, ChiêmNi, Lệ Bối Tạp, Lệ Na cùng một đám người đang ở trong khách sảnh ăntrưa, bỗng Lâm Lôi bất ngờ xuất hiện tại cửa --
"Đại nhân." Ba Khắclập tức đứng dậy, những người khác cũng đứng lên. Lâm Lôi liền nói:"Cùng ngồi xuống đi, ta chỉ là đến thăm các người, thuận tiện thì nóichuyện của chúng ta thôi." Lâm Lôi cười rồi đi tới ngồi cạnh bàn.
TáiTư Lặc cũng lập tức nói ngay: "Lâm Lôi, chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵnsàng rồi, hôm nay sẽ đem kế hoạch phát triển nói với ngươi. Bây giờngươi đến rồi thì, Chiêm Ni... ngươi mau báo cáo với Lâm Lôi một chútđi." Hiện tại Chiêm Ni chính là người quản lý chính.
Chiêm Ni vừa định mở miệng nói thì Lâm Lôi đã giơ tay ra ngăn cản nói: "Chiêm Ni, ngồi xuống đi, không cần vội vã."
Chiêm Ni gật đầu rồi ngồi xuống.
"Vềphương diện chiến tranh, các ngươi cứ tự mình quyết định là được. Tahiện nay đang suy nghĩ a... Khoảng cách tới lúc chúng ta cùng Quang Minhgiáo đình giao chiến, phòng chừng còn một khoảng thời gian nữa. Ta muốnmấy ngày này sẽ đến phương nam một chuyến, cùng một vài Thánh vực caothủ luận bàn."
Lâm Lôi vẫn nhớ kỹ lời mời của Mễ Lặc.
Cùng caothủ luận bàn, đặc biệt là cùng luận bàn với cao thủ có sự lĩnh ngộ cùngloại nguyên tố pháp tắc, sẽ giúp cho mình có được không ít linh cảm.Như hiện tại thì toán nhân mã của mình một thời gian nữa sẽ cùng QuangMinh giáo đình bắt đầu giao chiến. Đến khi chính thức chiến đầu thì bảnthân mình căn bản se không dám tự ý rời đi được.
Chỉ có thể thám hiểm trong khoảng thời gian này thôi.
"Đạinhân, xin người cứ yên tâm." Ba Khắc cười nói, "Có điều khoảng 8 ngàynữa chúng ta sẽ bí mật tiến công các công quốc dưới sự quản lý củaQuang Minh giáo đình. Theo như lần trước thương nghị với đại nhân, nếuQuang Minh giáo đình cùng chúng ta ngạnh kháng, thì chúng ta cũng khôngcần che giấu nữa, một tháng sau, tên của công quốc sẽ là Ba Lỗ Khắc.Còn nếu bọn chúng sợ hãi, chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành công kích, têncủa công quốc sẽ tùy ý chọn lấy một cái tên."
Lâm Lôi gật đầu.
"Tốtlắm, Hắc Lỗ sẽ tiếp tục theo các ngươi, phòng trường hợp nguy hiểm, tacùng Bối Bối trước tiên xuất phát đã." Lâm Lôi lúc này đứng lên.
"Lôi đại ca, không cùng ăn cơm sao?" Chiêm Ni đột nhiên lên tiếng.
LâmLôi quay sang Chiêm Ni cười, lắc đầu đáp: "Không đâu." Sau đó thân hìnhhắn lóe lên, thoáng chốc đã biến mất trước cửa phòng khách, Chiêm Ni cóchút thất vọng thở dài một hơi.
Vùng nam bộ của Hỗn loạn chi lĩnh, tại một nơi yên tĩnh trong tiểu sơn thôn thần bí.
Từkhi tin tức Lôi Nặc định cư tại tiểu sơn thôn này bị công khai, Lôi Nặcthường xuyên đi bái lễ trong tiểu sơn thôn này! Nguyên nhân chính là -Mông Ny Tạp! Mông Ny Tạp chính là cô nương xinh đẹp nhất tại tiểu sơnthôn thần bí này, đám thanh niên thích nàng nhiều lắm.
Trước đây, đám thanh niên vốn nghĩ rằng Lôi Nặc nhất định phải rời đi, cho nên không nghĩ đến sự uy hiếp này lắm.
Có điều hiện tại Lôi Nặc lại không đi nữa.
Tại tửu quán ở đầu sơn thôn, Lôi Nặc đang ngồi ở chỗ này uống rượu.
"Này, tiểu tử, qua đây đi." Ba gã thanh niên đã bước tới, vỗ mạnh xuống bàn, quay sang Lôi Nặc hung hăng trách mắng.
Lôi Nặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
"Sao,không phục ư?" Bên ngoài thân thể của ba thanh niên đấu khí mơ hồ toátra, thực lực của thất cấp ma pháp sư tại sơn thôn thần bí này chẳng làcái gì cả. Tại sơn thôn tuy luyện mười năm đạt tới thất cấp, bát cấpcũng không hề ít. Trong số 3 thanh niên trước mắt, kẻ yếu nhất cũng đãlà thất cấp chiến sĩ, còn người mạnh nhất là bát cấp chiến sĩ.
Ba tên nếu muốn đánh hắn thì hắn căn bản cũng chẳng có cách nào cả.
LôiNặc hít một hơi thật sâu, nhẫn nại rời khỏi chỗ. Không còn cách nàokhác... Hắn chẳng có gì để dựa vào tại cái sơn thôn thần bí này cả. Cònđám thanh niên thì còn có thúc thúc, đại bá, gia gia... gì gì đó đều làcao thủ. Hắn làm sao có thể tranh đấu được với người ta đây? Hơn nữatrong thôn rất nhiều thanh niên đều là cùng nhau lớn lên, nếu liên thủlại, một người từ bên ngoài tới như hắn sao có thể đấu với người ta chứ.
"Các người làm cái gì vậy?"
Mông Ny Tạp dẫn theo thị nữ đã đi tới, có chút giận dữ trách mắng.
"MôngNy Tạp điện hạ." 3 gã thanh niên này lập tức hành lễ, tại sơn thôn thầnbí, phụ thân Mông Ny Tạp có địa vị cao nhất. Theo truyền thuyết... trướckhi sơn thân thần bí này tồn tại, phụ thân Mông Ny Tạp khi đó bộ dạngcũng giống y hệt như bây giờ.
Mông Ny Tạp tức giận trừng mắt nhìn ba người một cái, sau đó kéo tay Lôi Nặc: "Lôi Nặc ca ca, chúng ta đi."
Lôi Nặc đứng lên, hít sâu một hơi rồi cùng Mông Ny Tạp rời đi.
"Chỉcó thể bám váy đàn bà, đồ vô dụng." Ba thanh niên khẽ mắng chửi, LôiNặc đang cùng Mông Ny Tạp rời đi, bỗng nghe thấy thế, thân thể hắn runlên, song rốt cuộc vẫn cùng Mông Ny Tạp rời đi.
Tại thần bí sơn thôn, chẳng có gì để dựa vào, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn!
Quyển 10 - Chương 6 : Lão tam?
Trên bãi cỏ bên ngoài sơn thôn.
Mông Ny Tạp để thị nữ về trước, rồi sau đó cùng Lôi Nặc tay trong tay bên nhau.
"LôiNặc ca ca, những người đó thật quá đáng, đây cũng chẳng phải là lần đầutiên. Để ta đi bảo Mễ Lặc thúc thúc, nhờ Mễ Lặc thúc thúc giáo huấn bọnhọ." Mông Ny Tạp tức giận đỏ cả mặt lên, Lôi Nặc nhìn nàng mỉm cười:"Mông Ny Tạp, không việc gì đâu, không cần nói với Mễ Lặc thúc thúc."
"Nhưng mà Lôi Nặc ca ca, bọn họ..." Mông Ny Tạp vội vàng nói.
Lôi Nặc lắc đầu: "Những người đó chỉ là không quen thấy ta và nàng ở bên nhau, bọn họ ghen ghét ta, hiểu chưa?"
Mặt Mông Ny Tạp thoáng hồng lên.
LôiNặc nhìn nàng thẹn thùng, vừa rồi chút ủy khuất phải chịu đựng đã khôngthèm để ý nữa: "Mông Ny Tạp, vì nàng, ta chọn lựa ở lại sơn thôn này,đã sớm giác ngộ mấy chuyện này rồi. Mông Ny Tạp, nàng yên tâm... ta bâygiờ thực lực còn yếu, chờ thực lực của ta mạnh lên, bọn họ sẽ không dámnữa."
"Có điều sẽ phải mất thời gian rất lâu." Mông Ny Tạp nhíu mày.
Lôi Nặc tự tin: "Cứ tin tưởng Lôi Nặc ca ca, ta không việc gì đâu."
Mông Ny Tạp trái lại gật đầu.
Khôngthể không nói, Lôi Nặc rất có nghề trong việc theo đuổi các cô gái, mộtcô nương thuần khiết như Mông Ny Tạp chỉ mới ở bên Lôi Nặc có mấytháng, đã sớm phải lòng cái gã Lôi Nặc với tri thức phong phú, hàihước, hóm hỉnh, biết quan tâm đến người khác này rồi.
Hai người tay trong tay, lẳng lặng bước trên thảm cỏ.
"Nếuđược như vậy mãi mãi thì tốt biết bao." Mông Ny Tạp ỷ ôi bên người LôiNặc, Lôi Nặc khẽ nói: "Mông Ny Tạp, chúng ta kết hôn đi."
"A!"
Nàngtựa như bị điện giật, lập tức ngẩng đầu lên, toàn thân khẽ đờ ra, cóđiều chỉ sau một hồi, mặt đã đỏ bừng lên, Lôi Nặc cười cúi đầu nhìnnàng: "Mông Ny Tạp, sao vậy? Nàng không muốn ư?" Mông Ny Tạp chần chừ,sau đó nhíu mày: "Mẫu thân ta sẽ không đồng ý đâu."
"Mẫu than nàng? Vì sao lại không đồng ý?" Lôi Nặc hỏi dồn.
MôngNy Tạp lắc đầu: "Mẫu thân yêu cầu rất cao, lúc đầu người nói phải đạttới Thánh vực mới có thể cưới ta. Có điều sau khi bị phụ thân ta khuyênbảo, mẫu thân ta vẫn còn bảo... tối thiểu cũng phải đạt tới cửu cấp mớiđược, Thực lực mà quá yếu... thì sẽ bị mẫu thân ta xem thường."
Lôi Nặc tròn xoe mắt.
"Mẫu thân nàng sao lại..." Hắn không biết nói gì nữa.
MôngNy Tạp khẽ đáp: "Lôi Nặc ca ca, mẫu thân ta lạnh như băng vậy, chỉ có ởtrước mặt ta người mới có chút tươi cười. Bình thường... ngay cả Mễ Lặcthúc thúc cũng phải sợ bà."
Lôi Nặc trong lòng thất kinh. Thực lựccủa Mễ Lặc thì Lôi Nặc hắn cũng có mơ hồ biết, tốc độ đáng sợ ấy e rằngcửu cấp chiến sĩ rất khó đạt được. Có thể nói... Mễ Lặc thúc thúc nàythực lực tối thiểu là cửu cấp, nói không chừng còn là Thánh vực cườnggiả.
Hai người ngồi trên cỏ nói chuyện thật lâu.
"Được rồi,không còn sớm nữa." Mông Ny Tạp ngẩng đầu nhìn sắc trời. "Ta vải về ăncơm rồi, nếu về chậm, mẫu thân lại mắng ta nữa." Lôi Nặc khẽ gật đầuđưa mắt nhìn nàng rời đi.
Chỗ ở của Mông Ny Tạp là cấm địa tại thầnbí sơn thôn, Ngoại trừ Mễ Lặc cùng một số ít người có thể ra vào ra,người bình thường tại sơn thôn không cho phép tới gần. Đương nhiên... LôiNặc cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng gặp cha mẹ của Mông Ny Tạp.
Mông Ny Tạp mới vừa đi được không lâu.
"LôiNặc, ngươi thật thoải mái a." Năm thanh niên lúc này tiến tới, cầm đầuchính là một thanh niên có mái tóc hoàng kim trông như sư tử, khuôn mặttuấn lãng kiên nghị. Lôi Nặc vừa trông thấy người này thì đã biết rằnghôm nay không ổn rồi.
Thanh niên cầm đầu này tên là Duy Đức Lý, đầulĩnh của đám trẻ tuổi đồng trang lữa. Hôm nay mới ngoài 40, là một bátcấp chiến sĩ.
Trong quần thể chiến sĩ, ma pháp sư cường đại, bìnhthường sống rất lâu, có thể tới ba bốn trăm tuổi. 40 tuổi vẫn có thểxem là còn trẻ.
"Lôi Nặc, ta lần trước đã nhắc nhở ngươi rồi. Đừngcó dây dưa với Mông Ny Tạp nữa." Duy Đức Lý lạnh lùng nhìn Lôi Nặc,"Làm người phải tự biết mình, Tên tiểu tử ngươi liệu có xứng với MôngNy Tạp không? Cha mẹ Mông Ny Tạp đều là Thánh vực cường giả, ngươi thìcó cái gì cơ chứ?"
Lôi Nặc trong lòng chùng xuống.
Hắn biết phụ thân Mông Ny Tạp là Thánh vực cường giả, có điều mẫu thân Mông Ny Tạp thì lần đầu tiên hắn mới được biết.
"Phụthân Duy Đức Lý đại ca cũng là Thánh vực cường giả, hắn cùng Mông NyTạp mới xứng đôi, tên tiểu tử từ bên ngoài tới như ngươi là cái thá gìchứ." Đám thanh niên bên cạnh cùng phụ họa mắng, bọn chúng rất khôngquen nhìn thấy cảnh một kẻ từ bên ngoài tới cướp mất công chúa của bọnchúng.
"Các huynh đệ, cho tên tiểu tử này nhớ đời một chút đi." Duy Đức Lý lạnh lùng hô.
Chungquanh 4 gã thanh niên lập tức vây quanh, Lôi Nặc không ngừng lùi vềphía sau... rồi sau đó vừa động một cái đã lập tức cắm đầu chạy trốn. Cóđiều một ma pháp sư tốc độ sao có thể bì cùng chiến sĩ được? Chỉ trongchốc lát đã bị đuổi kịp rồi.
Nhất thời một trận quyền đấm cước đá.Song trên mặt hắn lại chẳng hề có một vết thương nào. Đám người đó cũngrất thông minh, toàn bộ đều công kích trên người Lôi Nặc. Bất quá,trong thôn cũng có nghiêm lệnh... không cho phép tàn sát nhau. Cho dùđánh nhau nếu lỡ làm mất mạng, đám thanh niên này sẽ gặp xui xẻo.
Đây cũng chính là nguyên nhân Lôi Nặc một mực nhẫn nhịn.
Hắn biết những kẻ này không dám giết hắn.
"Cạch."Lôi Nặc mở cửa phòng mình ra, lúc này ở nhà bên cạnh có một vị trungniên nhân vạm vỡ cười hỏi: "Lôi Nặc, ngươi về rồi à? Ủa? Ngươi làm saovậy. nhìn ngươi bước đi có chút không bình thường a. Lại bị đám tiểu tửthúi đó đánh phải không?"
Lôi Nặc cố gắng mỉm cười: "Phỉ Nhĩ Đức đại ca, ta không việc gì đâu."
Trongthôn vẫn có không ít người đối xử tốt với Lôi Nặc, những người này phầnlớn tuổi đã cao, vì Lôi Nặc làm người không tệ khiến cho không ít ngườitương đối quý mến hắn. Phỉ Nhĩ Đức này chính là người quan tâm đến LôiNặc nhất.
"Lôi Nặc, ta thấy ngươi sau này hãy ít ra ngoài một chút,hoặc là mang theo binh khí bên mình, để xem kẻ nào dám tới khi dễngươi." Phỉ Nhĩ Đức liền nói.
"Đa tạ." Lôi Nặc mỉm cười rồi bước vào phòng mình.
Tronggian phòng yên lặng, hắn khoanh chân ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ:"Đám hỗn đản này! Ta dù sao tại sơn thôn cũng bị xem là người ngoài,chỉ có thể nhẫn nhịn, Sẽ có một ngày... chờ ta đạt tới Thánh vực rồi, sẽkhông sợ bọn chúng nữa."
Cuộc sống trong sơn thôn này rất khổ cực.
SongLôi Nặc cho tới giờ vẫn chẳng hề từ bỏ, mỗi lần bị khi dễ, trong lònghắn lại nhớ tới Mông Ny Tạp. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể càng thêmquyết tâm.
"Lão đại, lão nhị, lão tam... không biết khi nào mới gặplại các người," Lôi Nặc trong lòng nhớ tới thân nhân bằng hữu, lập tứcnhắm mắt bắt đầu tu luyện. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ khắc khổtu luyện như vậy. Hắn hiểu rằng, chỉ có trong lần tỷ thí tại sơn thôn,đạt được 1 trong 10 vị trí đứng đầu thì mới có tư cách để đi ra ngoài.
Bênnày, phía dưới khôn cùng đại địa là một tòa thành trì chỉ nhỏ bằng nắmtay. Giữa trưa xuất phát, dựa vào Phong ảnh thuật, tới chiều Lâm Lôi đãtới nam bộ Hỗn loạn chi lĩnh.
Hắn rất dễ dàng tìm thấy ngọn núi lớn cách Nam Sơn thành chừng trên dưới trăm dặm.
"Sơnthôn này quả nhiên là vô cùng thần bí." Lâm Lôi phi hành trên hạp cốccạnh sườn núi, phía dưới là một sơn thôn nhỏ chìm trong sự tĩnh lặng.Hắn nhắc nhở Bối Bối: "Bối Bói, đừng dùng Linh hồn lực tìm tòi, chúngta cứ xuống là được."
Bối Bối cười hì hì: "Lão đại, ta biết rồi, đốivới Thánh vực cường giả mà sử dụng Linh hồn lực tìm kiếm là không lễphép, đúng không?"
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
Đối với Thánh vực cườnggiả có thực lực mạnh, thi triển Linh hồn lực tìm người có thực lực kémhơn thì không sao, có điều là sau khi Lâm Lôi nói chuyện cùng Mễ Lặc,theo lời Mễ Lặc nói... Trong sơn thôn thần bí này hẳn là có mấy vị Thánhvực cao thủ, đặc biệt còn có một vị đại nhân.
Được Mễ Lặc xưng là đại nhân, thực lực so với Lâm Lôi tuyệt đối mạnh hơn nhiều.
Tại nơi này tốt nhất là nên khiêm tốn một chút.
Khôngđợi Lâm Lôi phi xuống, đột nhiên một đạo nhân ảnh cực nhanh phóng lên,chính là Mễ Lặc, Trên mặc Mễ Lặc tràn ngập hưng phấn tươi cười: "Ha ha,Lâm Lôi huynh đệ, ngươi tới rồi, thật là tốt quá. Ta lúc về cứ bănkhoăng không biết khi nào Lâm Lôi huynh đệ mới tới đây đây."
"Mễ Lặc ngươi quả là mạnh, ta vừa mới tới ngươi đã phát hiện ra rồi." Lâm Lôi giật mình nói.
Hắncùng Bối Bối cũng không hề thi triển Linh hồn lực tìm tòi, vậy mà đốiphương rất nhanh đã phát hiện ra. Đích xác là thật đáng sợ. Mễ Lặc cườichế giễu: "Lâm Lôi, ta cũng không có loại thực lực lợi hại như vậy đâu.Khi ngươi vừa đến thì đại nhân ta đã phát hiện ra, là ông ấy thi triểnlinh hồn truyền âm cho ta biết."
"Linh hồn truyền âm?" Lâm Lôi nghihoặc. Chẳng phải là chỉ có chủ nhân cùng ma thú mà mình tự mình thuphục được mới có thể dùng linh hồn trao đổi sao? Thánh vực cường giảnhiều lắm cũng chỉ xài được linh hồn lực phát tán ra ngoài tìm kiếm màthôi, căn bản không thể nào dụng linh hồn lực trao đổi với nhau được.
"Ngươi không làm được không có nghĩa là đại nhân ta cũng không làm được." Mễ Lặc cười nói.
Lâm Lôi đối với thần bí cường giả này lại càng thêm tò mò.
Độtnhiên đúng lúc này lại có một bóng người nữa từ xa cực tốc phóng đến,người mới đến có một mái tóc dài rực đỏ, khí tức bá đáo của hắn khiếnLâm Lôi cảm thấy kinh hãi. Người mới đến này thực lực cũng cực kỳ đángsợ."
"Mễ Lặc, đây có phải là vị thiên tài nhân vật Lâm Lôi màngươi nói không?" Hồng phát đại hán này nhìn Lâm Lôi chằm chằm, tựa nhưtrông thấy một vật gì đó hi hữu vậy.
Mễ Lặc liền giới thiệu: "LâmLôi, vị này là hảo huynh đệ Lợi Văn Tư Đốn của ta, hắn là tu luyện Hỏanguyên tố pháp tắc, thực lực so với ta không phân cao thấp." Bên cạnhhồng phát đại hán kia liền cãi: "Cái gì mà không phân cao thấp chứ, MễLặc... ngươi đánh với ta toàn dùng tốc độ để chạy trốn, có bản lãnh thìthử ngạnh kháng a."
Lâm Lôi bật cười.
"Đó là tính cách của Lợi Văn Tư Đốn." Mễ Lặc cười nói.
LợiVăn Tư Đốn trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cười quay về phía LâmLôi: "Lâm Lôi, mặc dù trong sơn thôn của chúng ta không thể nào đi rangoài được, song đại danh của ngươi chúng ta đã từng nghe nói qua rồi.Ngươi năm nay mới có 27... 28 gì đó a."
Lâm Lôi gật đầu.
"Xấu hổ chết mất, ta năm nay đã hơn 1000 tuổi rồi." Lợi Văn Tư Đốn tự cười nhạo mình.
"Vô dụng, thật vô dụng." Tiếng Bối Bối truyền đến.
LợiVăn Tư Đốn, Mễ Lặc đều dồn ánh mắt về phía chấm nhỏ Bối Bối phiêu phù ởbên cạnh Lâm Lôi, vừa trông thấy, sắc mặt Mễ Lặc bỗng biến đổi, kinhngạc hỏi: "Lâm Lôi, ma thú này có phải chính là ma thú đã đánh bại HắcĐức Sâm đúng không?"
"Chính là Bối Bối ta." Bối Bối kiêu hảnh ngếch cái đầu nhỏ lên.
MễLặc cười gật đầu, lập tức nói với Lâm Lôi: "Tới sớm không bằng tới đúnglúc, hôm nay vừa vặn chính là ngày đầu tiên thôn nội tỷ thí của chúngta. Ta và Lợi Văn Tư Đốn chính là phụ trách chủ trì. Một lát nữa sẽ bắtđầu tỷ thí, Lâm Lôi, ngươi cùng chúng ta đi xem chứ?"
"Tỷ thí trong thôn?" Lâm Lôi tò mò.
Hắn,Lợi Văn Tư Đốn, Mễ Lặc 3 người cùng bay xuống phía dưới, Mễ Lặc còngiới thiệu với Lâm Lôi ý nghĩa của tỷ thí trong thôn. Lâm Lôi vừa nghexong đã rất kinh ngạc, sơn thôn này quản lý quả nhiên là nghiêm khắc,việc rời khỏi sơn thôn có sự hạn chế rất cao.
Trên khoảng đất ởphía đông sơn thôn, lúc này cơ hồ đã tụ tập toàn bộ người cả thôn, mấyngàn người tụ tập tại đây, làm khoảng đất không còn một chỗ trống.
Tạisơn thôn này, tỷ thí trong thôn diễn ra mỗi năm một lần, được coi làđại sự. Bởi vì người tham gia tỷ thí rất nhiều, cho nên tỷ thí sẽ rấtmất thời gian. Bình thường ngày đầu tiên sẽ có Thánh vực cường giả tớichủ trì một chút.
"Mễ Lặc đại nhân, Lợi Văn Tư Đốn đại nhân đến rồi."
Mấyngàn người trông thấy từ phương xa có ba nhân ảnh cực tốc phi tới đây,bọn họ chỉ thoáng chốc đã nhận ra Mễ Lặc và Lợi Văn Tư Đốn. Trong sơnthôn tuy có rất nhiều cao thủ, cửu cấp cường giả cũng có một số, songmuốn xuất ra Thánh vực cường giả là rất khó, mấy trăm năm sợ rằng khótìm được một. Cho nên những người trong sơn thôn này rất sùng bái nhữngngười như Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn.
"Ồ, vị đại nhân nào đến cùng với Mễ Lặc đại nhân, Lợi Văn Tư Đốn đại nhân thế kia?" Không ít thôn dân đều nghi hoặc.
Lúcnày, giữa đám người, Lôi Nặc cũng kinh ngạc chết lặng tại chỗ, ngẩngđầu nhìn cái thân ảnh quen thuộc kia, cái thân ảnh đang cùng Mễ Lặc,Lợi Văn Tư Đốn đàm tiếu sôi nổi: "Lão, lão tam?" Trong mắt hắn lộ vẻkhó có thể tin nổi.
Song Lâm Lôi lại đang cùng nói chuyện với Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, sao có thể chú ý tới Lôi Nặc trong số mấy ngàn người.
Quyển 10 - Chương 7 : Đức Tư Lê
Tạisơn thôn thần bí nằm ở vùng nam bộ của Hỗn loạn chi lĩnh, cơ hồ tất cảdân chúng đều trông thấy Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn và Lâm Lôi cùng nhaubay đến, mấy ngàn người bỗng lập tức sôi nổi hẳn lên, kích động hô vangtên của hai vị Thánh vực cường giả.
"Mễ Lặc."
"Lợi Văn Tư Đốn." "Lợi Văn Tư Đốn." "Lợi Văn Tư Đốn."...
Tiếnghô dâng cao như thủy triều tại sơn thôn, cứ không ngừng vang vọng khắptrong sơn cốc, khiến tại hiện trường hào khí càng thêm phần nhiệt liệt.Chỉ thấy Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Lâm Lôi ba người cùng đáp xuống khuvực trung tâm, Mễ Lặc chỉ khẽ hạ cả 2 tay ra hiệu, tức thì tại trườngđều yên lặng chùng hẳn xuống.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều bịhút về phía 3 người đứng ở trung tâm, không ít người còn chú ý tới cảtiểu Ảnh thử đáng yêu trên vai Lâm Lôi.
Mễ Lặc trên mặt lộ vẻ tươicười: "Năm nay cũng như năm ngoái, sắp sửa bắt đầu cử hành tỷ thí trongthôn, song giữa năm nay với năm trước có một số điểm khác biệt mộtchút, lần này số người báo danh tham gia tỷ thí lên tới 1022 người, sovới năm trước còn cao hơn nhiều. Còn điểm khác biệt thứ 2, đó chính lànăm nay còn có Lâm Lôi đại sư danh truyền khắp Ngọc Lan đại lục cũngđến tham dự với chúng ta."
Lâm Lôi đại sư?
Nghe thấy cái tên này,cả mấy ngàn người trong thôn đều thoáng lặng đi, ánh mắt hoàn toàn dồnvề phía trên người Lâm Lôi. Ngay sau đó tiếng hoan hô lập tức nhiệtliệt vang lên trong toàn sơn thôn, Mọi người đều vì có sự xuất hiện củathiên tài Thánh vực cường giả trong truyền thuyết mà cảm thấy kích động.
"Nhường đường, nhường đường." Lôi Nặc không ngừng chen lấn xô đẩy để nhoi lên phía trước.
Ngườithực sự quá nhiều, ở giữa sơn thôn, ban đầu Lâu Nặc chỉ đứng lùi ở phíasau song hiện tại hắn cũng không ngừng chen lấn để tiến lên phía trước.
"Đẩy cái gì mà đẩy?" Đột nhiên một giọng đầy bất mãn kêu rống lên.
LôiNặc vừa quay đầu nhìn thì nhận ra đó chính là kẻ cùng mình có mâuthuẫn, Duy Đức Lý, lúc này giữa tiếng hò reo rung trời, Duy Đức Lý cũnglạnh lùng nhìn Lôi Nặc khẽ nói: "Sao nào? Muốn chiêm ngưỡng dung mạocủa Lâm Lôi đại sư ư? Ha ha... thật sự là buồn cười!"
Lôi Nặc không thèm để ý đến hắn mà tiếp tục chen lấn để tiếp tục lách lên phía trên.
"Mọingười yên lặng." Mễ Lặc đưa tay lên để trấn tĩnh đám đông. Dân chúngsơn thôn lập tức đều im lặng, đang lúc Mễ Lặc định tiếp tục nói thì mộtgiọng nói từ giữa đám dân chúng truyền tới: "Lão tam!"
Lúc này vốnđang cùng Lợi Văn Tư Đốn thấp giọng đàm tiếu, vẻ mặt Lâm Lôi bỗng ngưngtrệ hẳn, khiến cho Lợi Văn Tư Đốn chú ý tới sự biến hóa trên mặt hắncũng không khỏi kinh ngạc khẽ gọi: "Lâm Lôi?" Song Lâm Lôi dường nhưkhông nghe thấy, mà là chậm rãi quay đầu nhìn về phía âm thanh vừa phátra.
Một thân ảnh quen thuộc bỗng xuất hiện ngay trong đám người.
"Lão tam..." Lôi Nặc kích động đến mức thân thể phát run lên.
"Lãotứ!" Lâm Lôi lúc này cảm thấy xiết bao vui mừng, kích động, hắn chẳngmàng để ý xem Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn nói gì nữa, thân hình lập tức biếnthành một đạo hư ảnh xẹt qua, trực tiếp vọt tới trước mặt Lôi Nặc, haihuynh đệ cùng lao tới ôm chầm lấy nhau.
Vận hết sức ôm siết thật chặt!
Lúcđầu hay tin hảo huynh đệ chết đi, khí tức bạo ngược lập tức trào dângtrong lồng ngực Lâm Lôi. Sau khi hắn biết chân tướng, đã bạo nộ mà giếtchết Ngọc Lâm thân vương. Đến khi biết là Hồ Khắc giết chết Lôi Nặc,Lâm Lôi tại tiểu đoàn địch đã sẵn sàng sát tử Hồ Khắc để vì huynh đệ màbáo thù.
Nhưng sau lại nghe chính Hồ Khắc nói rằng Lôi Nặc không chết, Lâm Lôi mới không giết chết hắn.
LâmLôi không phải là quân nhân, ở trong lòng hắn căn bản không hề có nhữngkhái niệm về quyền quý hay chiến tranh. Theo quan điểm quân quyền mànói thì vua muốn thần tử phải chết, thần tử không thể không chết. NgọcLâm thân vương vì sợ chết mà hại chết Lôi Nặc, khiến cho Lôi Nặc phảichết trong đau đớn. Bởi vì trong quan niệm quân quyền, đã nâng địa vịcủa quân chủ lên vị trí cao nhất.
Nhưng trong mắt Lâm Lôi.
Thối lắm!
Kểcả hoàng đế cũng không coi trọng huynh đệ của mình. Hoàng đế thì đãsao? Sinh ra trong gia đình đế vương, kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhữngthứ đó chẳng lẽ còn cao quý hơn so với huynh đệ của mình ư? Tất cả chỉlà ngu dân, là một loại tẩy não mà thôi. Lâm Lôi chẳng thèm quan tâmđến điều này.
"Lôi Nặc cùng Lâm Lôi đại sư, đây..." Đám người tại hiện trường đều kinh ngạc.
Đặcbiệt là Duy Đức Lý, trong mắt hắn 'Lôi Nặc' chỉ là một tên tiểu bạchdiện, vậy mà sao lại cùng với Lâm Lôi kích động ôm chầm lấy nhau? Bọnhọ hai người rốt cuộc là có quan hệ gì?
Lâm Lôi, Lôi Nặc cùng buông nhau ra.
LâmLôi trên mặt không giấu nổi vẻ cực kỳ hưng phấn tươi cười, quay đầunhìn về phía Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn: "Mễ Lặc, xin lỗi đã quấy rầy huynhchủ trì cuộc tỷ thí trong thôn rồi."
"Không hề gì" Mễ Lặc vội vàng đáp, đoạn nghi hoặc nhìn về phía Lôi Nặc: "Lâm Lôi huynh đệ, ngươi cùng với Lôi Nặc là."
LâmLôi tùy ý khoác lên vai Lôi Nặc, trả lời: "Lôi Nặc là hảo huynh đệ củata, thân thiết nhau như huynh đệ ruột vậy." Lôi Nặc cười rồi cũng vỗ vỗvai Lâm Lôi, bĩu môi: "Lão tam, đừng có nói làm ta phát sợ a."
"Ha ha..." Lâm Lôi cười cực kỳ vui vẻ.
......
Tỷthí trong thôn đương nhiên là vẫn được cử hành theo lẽ thường, chỉ cóđiều là trong thôn không ít thanh niên chứng kiến cảnh Lâm Lôi, Lôi Nặcở cạnh nhau mà cảm thấy đầu rối tung rối mù cả lên. Lúc đầu bọn chúngđều khi dễ Lôi Nặc, quyền đấm cước đá là chuyện thường tình. Nếu LôiNặc nói với Lâm Lôi, để Lâm Lôi báo với Mễ Lặc...
Với sự trừng phạt nghiêm lệ của Mễ Lặc, bọn họ có thể sẽ rất thảm.
"LôiNặc hắn... Lôi Nặc hắn sao lại đứng chung một chỗ với Lâm Lôi đại sưthế?" Đám thanh niên Duy Đức Lý trong lòng đều cảm thấy phiền muộn.
Saukhi chủ trì nghi thức khai mạc tỷ thí, Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn liền mangtheo Lâm Lôi, Lôi Nặc rời đi, đám người bọn họ cùng tiến vào vùng cấmđịa trong thôn -- nhà của Mông Ny Tạp.
"Mễ Lặc thúc thúc, ta không đi đâu." Lôi Nặc nhìn rừng cây dày đặc ở xa xa, lập tức nói.
Đây chính là cấm địa ở trong thôn.
"MễLặc cười nói: "Không sao, ngươi nếu là huynh đệ của Lâm Lôi thì có thểcùng đi, không việc gì đâu." Mễ Lặc đột nhiên nhướng mày cười sặc sụanói, "Lôi Nặc, ngươi gọi ta là Mễ Lặc thúc thúc, còn ta lại xưng hô vớiLâm Lôi là huynh đệ. Chuyện này thật sự là... lý thú a, ha ha."
Lâm Lôi, Lôi Nặc cùng ngẩn ra.
LợiVăn Tư Đốn cười nói: "Mễ Lặc đừng có nói nhảm, cách xưng hô với mỗingười đều khác nhau, ta với ngươi đã hơn 1000 tuổi rồi, những Thánh vựccường giả quen biết đều đã ba bốn nghìn tuổi, thậm chí có người còn hơn5000 tuổi, vậy mà chúng ta chẳng phải đều gọi mỗi tên thôi sao."
"Ta chỉ là tùy tiện nói cho vui thôi mà." Mễ Lặc bĩu môi bất mãn đáp.
LôiNặc cũng cười, Mễ Lặc bình thường sắc mặt vốn luôn lạnh lùng không ngờlại cũng có cả cái tính thích nói đùa như vậy. E rằng khắp trong thôncũng mới chỉ có vài người được thấy Mễ Lặc cười mà thôi. Lôi Nặc tronglòng cũng hiểu rõ... chỉ khi đứng trước những cao thủ đồng cấp bậc, nhữngngười này mới có thể buông ra những câu cười đùa như vậy mà thôi.
"Mễ Lặc, đi mau lên. Ta đối với những cao thủ mà huynh nói thực sự rất tò mò." Lâm Lôi thúc giục.
Đối với những cao thủ tại sơn thôn thần bí, Lâm Lôi trong lòng cảm thấy có chút hiếu kỳ.
"Nhữngcao thủ như 3 vị đại nhân của chúng ta tại đại lục không hề có danhtiếng, hoặc là có danh tiến lớn nhưng đã từ rất lâu rồi. Thực lực củahọ so với đám người được mệnh danh là cao thủ kia thì còn mạnh hơnnhiều."
Xuyên qua rừng cây dày đặc thì đến một khoảng đồng cỏ, giữađám cỏ mọc trên mặt đất còn xen kẽ cả các loài hoa. Giữa đồng cỏ còn kêcả những chiếc bàn đá, ghế đá.
Nằm giữa đồng cỏ chính là một cái hồ.
Băngqua đồng cỏ này là đến gần ngọn núi dựng đứng. Tựa vào núi có một cănnhà đá, đồng thời hang đá bên trong cũng được đả thông rồi.
"Lôi Nặcca ca." Một tiếng hô kinh hãi vang lên, rồi bỗng một thân ảnh vận bạchy từ cửa động cách đó không xa bỗng chạy ra. Lâm Lôi nhìn thoáng qua nữtử xinh đẹp có mái tóc dài màu xanh biếc này, rồi lại nhìn sang vẻ mặtvị huynh đệ Lôi Nặc của mình.
Hắn khẽ cười một tiếng: "Lão tứ, bảo sao lại chẳng nỡ rời đi a."
Lôi Nặc cũng xấu hổ cười.
LâmLôi trông thấy vẻ mặt hắn cứu như là trông thấy quỷ vậy. Hoa hoa côngtử 'Lôi Nặc' bỗng lại trở nên lúng túng như vậy, liệu có phải là lầnnày đã thực sự động lòng rồi không?
"Lôi Nặc ca ca, chàng làm thếnào lại đến được đây?" Mông Ny Tạp kéo tay Lôi Nặc, tỏ ra vô cùng hưngphấn. Lôi Nặc lập tức cùng Mông Ny Tạp rẽ sang một bên, sau đó thì thầmgiải thích với nàng, lập tức Mông Ny Tạp giật mình nhìn về phía LâmLôi: "Huynh ấy chính là Lâm Lôi?"
"Ha ha, nghe nói có Lâm Lôi tới phải không?" Một tiếng cười to vang lên.
Chỉthấy 3 thân ảnh từ một nơi khác đang tiến tới. Vừa rồi người lên tiếngchính là một vị lão giả tiên phong hạc cốt, khuôn mặt đỏ như gấc, 2người còn lại thì một người là một vị trung niên nhân khuôn mặt bầu bầucó vẻ thân thiện, người còn lại thì đi ở chính giữa. Đó là một vị trungniên nhân mặc nguyệt bạch sắc trường bào với mái tóc dài màu đen nhonhã.
Vị trung niên nhân nho nhã này hiên nhiên là nhân vật thủ lĩnh trong 3 người.
"Phụthân." Mông Ny Tạp lập tức chạy đến trước mặt trung niên nhân nho nhã,vội vàng kéo tay vị trung niên nhân nọ rồi chỉ sang phía Lôi Nặc nhiệttình giới thiệu: "Phụ thân, đây chính Lôi Nặc mà con đã từng kể vớingười."
Mông Ny Tạp giới thiệu Lôi Nặc đầu tiên nhưng thật ra lại khiến Lôi Nặc có chút khẩn trương.
Đâycó thể là lần đối mặt với nhạc phụ a. Mặc dù là lần đầu, nhưng chủ yếulà... Vị nhạc phụ tương lai này dường như thực sự là một đại nhân vật.
"Khôngtệ." Trung niên nhân quay sang Lôi Nặc mỉm cười thân thiết, sau đó MễLặc lập tức giới thiệu: "Đại nhân, Lôi Nặc với Lâm Lôi thực sự là hảohuynh đệ cùng nhau lớn lên, lần này bọn họ có thể gặp lại nhau ở chỗchúng ta, cũng coi như là có duyên phận với chúng ta a."
Mễ Lặc vừa quay sang phía trung niên nhân nho nhã nói, đồng thời môi cũng giật giật.
Vẻmặt trung niên nhân nọ đang cau lại, bỗng lập tức lại giãn ra. Đoạnhoàn toàn không chú ý gì đến những người ở xung quanh, tùy ý liếc mắtnhìn Ảnh thử 'Bối Bối' trên vai Lâm Lôi một cái, nho nhã trung niênnhân tiếu ý trên mặt lại tăng thêm 3 phần.
"Lâm Lôi, ngươi giỏithật, vô cùng cao hứng khi được gặp ngươi. Ha ha...Để ta giới thiệu vớingươi một chút." Nho nhã trung niên nhân nhiệt tình chít vào vị lão giảmặt đỏ: "Vị này là hảo bằng hữu của ta, tên là Hải Ốc Đức. Hắn cũng làma pháp sưm có điều lại là Hỏa hệ ma pháp sư."
Lão giả mặt đỏ 'Hải Ốc Đức' lúc này cũng quay sang Lâm Lôi cười cười: "Hai mươi bảy tuổi đã đạt tới cửu cấp, bội phục a."
"Vịnày là Phúc Mạn, là Thánh vực chiến sĩ, hắn với ngươi giống nhau cũngđều tuy luyện Đại địa pháp tắc." Nho nhã trung niên nhân cười nói: "Tacòn có một vị bằng hữu nữa vẫn đang tu luyện, đợi một lát nữa sẽ tới.Phải rồi, ta vẫn còn chưa tự giới thiệu mình."
Y mỉm cười với Lâm Lôi: "Ta tên là Đức Tư Lê, tu luyện Quang minh pháp tắc."
Lâm Lôi trong lòng run lên.
Quả nhiên là hắn!
Theonhư lời căn dặn của Vũ Thần, tại Ngọc Lan đại lục đã có 5 người tuluyện đến Thánh vực cực hạn, chỉ còn một bước cuối cùng nữa là sẽ đạttới Thần cấp cường giả. Vũ Thần môn 'Pháp Ân' là thứ nhất, còn tại Hỗnloạn chi lĩnh cũng có một vị cường giả mạnh nhất, chính là 'Đức Tư Lê'."
LâmLôi hiểu rõ cao thủ đạt đến cấp bậc này chỉ cần một chiêu là đã có thểđánh bại được mình, giống như Pháp Ân cũng chỉ cần một chiêu đã khiếnmình mê muội ngã lăn ra đất.
Vô luận là Pháp Ân hay là Đức Tư Lê thìcánh cửa đạt tới Thần cấp cũng chỉ còn có một bước nữa thôi. Có điềubước này là rất khó. Như 'Hi Tắc', năm đó đã từng cùng với Pháp Ân bấtphân cao thấp, song Hi Tắc rốt cuộc đã đột phá qua bước cuối cùng, đãtrở thành hạ vị Thần rồi.
"Lâm Lôi xin ra mắt Đức Tư Lê tiên sinh." Lâm Lôi khiêm tốn nói.
Đức Tư Lê cười nhạt: "Đi nào, vào trong phòng ngồi, phu nhân ta một lát nữa cũng sẽ đến."
Đám người lúc này mới tiến vào cửa động.
"Ồ."Lâm Lôi kinh ngạc nhìn kiến trúc bên trong hang núi. Hang núi bị đàothành một khoảng không gian rất lớn, tất cả các loại phòng gian, đìnhviện đều có đầy đủ, mà quan trọng nhất chính là trên các bức tường đáđược bao phủ với các loại tinh thạch với đủ các loại màu sắc ánh sáng,quang mang chiếu rọi khắp các nơi.
Trong hang núi, có dòng suốt chảyxuôi. Ngoài những tiếng 'Róc Rách' vui tai vẫn vang lên thì hầu nhưtoàn bộ không gian đều chìm trong yên lặng.
Như hôm nay, nhiệt độ làtương đối nóng bức, song độ ẩm bên trong núi lại rất dịu mát, khiến cholòng người ta cảm thấy khoan khoái. Tại một khoảng trống trải có kê mộtchiếc bàn đá dài, trên bàn đã bày sẵn các loại thủy quả, mỹ thực.
"LâmLôi, các ngươi cứ ngồi xuống trước đã, để ta đi gọi phu nhân tới. HảiỐc Đức, các ngươi mấy người hãy giúp ta tiếp đãi Lâm Lôi." Đức Tư Lêmỉm cười nói, rồi lập tức chuyển thân đi vào bên trong, trong chốc látông ta đã đi tới một gian thạch thất bị phong bế.
Chỉ nghe thấy trêncánh cửa đá có tiếng ma sát vang lên, rồi cánh cửa đá lập tức mở, mộtmỹ nữ vận bạch sắc trường bào quý phái bước ra, nếu chỉ thoáng nhìn quathì nàng trông giống Mông Ny Tạp như đúc. Phải nhìn kỹ mới có thể pháthiện, nàng so với Mông Ny Tạp thì có phần ung dung, thành thục hơn mộtchút.
"Phu nhân." Đức Tư Lê mỉm cười nhìn nữ nhân này. "Đi thôi, hôm nay không chỉ có Lâm Lôi tới mà còn có cả Lôi Nặc nữa."
Vịphu nhân xinh đẹp nọ nhướng mày: "Cái tên Lôi Nặc đó đến làm gì?" Đốivới một gã tiểu bạch diện đột nhiên xuất hiện lại muốn theo đuổi nữ nhicủa mình, bà ta làm sao có thể vui vẻ được.
"Lôi Nặc cùng Lâm Lôi là hảo huynh đệ cùng nhau lớn lên." Đức Tư Lê giải thích.
"Hảohuynh đệ thì làm sao? Lâm Lôi bất quá cũng chỉ có thể xem như là mộtthiên tài mà thôi." Mỹ phu nhân cũng không hề đánh giá thấp Lâm Lôi:"Nếu không phải là vì tốc độ tu luyện của hắn nhanh như vậy, thì nếuchỉ đơn thuần xét về thực lực, liệu có đáng để ta vì hắn mà phải xuấtquan không?"
Đức Tư Lê cười lắc đầu: "Phu nhân, ta nghĩ nàng tốtnhất là đừng nên ngăn trở Lôi Nặc cùng nữ nhi ở bên nhau, hơn nữa cũngphải thay đổi thái độ đối với Lâm Lôi đi."
"Tại sao?" Phu nhân xinh đẹp nọ thoáng nhíu mày.
ĐứcTư Lê tự tin đáp: "Nàng cứ đi xem Thánh vưc ma thú trên vai Lâm Lôi thìkhắc biết, Ta nghĩ... nàng xem xong thì thái độ nhất định sẽ thay đổi."
Quyển 10 - Chương 8 : Thánh ma đạo đích khả phạ
Sao?" Mỹ phụ phu nhân cũng kinh ngạc.
ĐứcTư Lê trên mặt thoáng cười, ông ta lúc đầu khi mới trông thấy Bối Bốitrên vai Lâm Lôi thì đã không khỏi giật mình, vừa liếc mắt nhìn Bối Bốimột cái, Đức Tư Lê đã quyết định -- phải đặt một mối quan hệ thật tốtvới Lâm Lôi. Cho dù phải trả một cái giá cao cũng được.
Đức Tư Lê trong lòng không tin rằng Bối Bối sẽ chọn bừa người làm chủ của mình.
Ông ta hiểu rõ, nếu Lâm Lôi là chủ nhân của Bối Bối thì việc tạo quan hệ tốt với Lâm Lôi là chuyện cần phải làm.
"Taphải xem xem, rốt cuộc đó là ma thú gì mới được." Mỹ phụ phu nhân thấyĐức Tư Lê làm ra vẻ thần bí, liền cười theo ông ta đi ra ngoài, chỉtrong chốc lát, vợ chồng Đức Tư Lê hai người đã tới chỗ đám người HảiỐc Đức, Lợi Văn Tư Đốn, Lâm Lôi.
Vị mỹ phụ phu nhân này liếc mắt nhìn trên vai Lâm Lôi một cái.
Có điều... trên vai Lâm Lôi lại chẳng thấy gì cả.
"Ởtrên bàn." Tiếng Đức Tư Lê vang lên trong đầu mỹ phụ phu nhân. Bà talúc này mới chú ý tới tiểu Ảnh thử Bối Bối đáng yêu đang cầm chén rượuuống vô cùng khoái chí: "Quả nhiên là bộ lông màu đen!" Mỹ phụ phu nhântrong lòng run lên.
Loài chuột màu đen là một loại ma thú không chỉ có Ảnh thử ở cấp độ thấp nhất.
Córất nhiều người tại Quang Minh giáo đình, Vũ Thần môn có lẽ cũng khôngbiết rõ lắm về thân phận của Bối Bối, song tại Hỗn loạn chi lĩnh, ngườicủa Băng Tuyết Nữ Thần điện thì biết rất rõ về điều này.
"Phụ thân,mẫu thân." Mông Ny Tạp vốn đang rất vui vẻ, song vừa thấy mẫu thân,nàng bắt đầu lo lắng cho Lôi Nặc. Tính tình của mẫu thân mình nàng hiểurất rõ.
Đức Tư Lê và mỹ phụ phu nhân cùng tiến tới bàn ăn rồi ngồi xuống,
"ĐứcTư Lê phu nhân?" Lâm Lôi kinh ngạc nhìn mỹ phụ phu nhân, vô luận là màutóc hãy những điểm khác, Mông Ny Tạp cùng mẫu thân tựa hồ giống nhaunhư đúc, người ngoài thậm chí có thể còn lầm rằng một người là tỷ tỷ,một người là muội muội. Có điều, khí tức băng lãnh trên người mỹ phụphu nhân này cũng khiến cho Lâm Lôi phải kinh hãi.
"Lại thêm một cường giả, những cường giả tương tự như Mễ Lặc quả là không ít."
LâmLôi lại càng cảm thấy lời nói lúc đầu của Vũ Thần là chính xác. Vũ Thầnlúc đầu nói... tại Ngọc Lan đại lục này ấn nấp những cao thủ từ mấy ngànnăm trước, ngoại trừ Thần cấp cường giả ra, thì đệ nhất đẳng chính làPháp Ân, Đức Tư Lê ngũ đại cường giả. Đệ nhị đẳng thì là cấp bậc củaQuang Minh giáo hoàng, còn đệ tam, đệ tứ thì chính là thuộc dạng nhưHắc Đức Sâm. Trình độ của Hắc Đức Sâm chỉ là cấp độ bình thường so vớinhững cao thủ tiềm tu mà thôi.
Cũng khó trách vì sao Áo Lợi Duy Átại Bắc cực băng nguyên lại kinh ngạc đến như vậy. Dù sao hắn vẫn cònđánh chưa lại được Hắc Đức Sâm thì liệu có thể đánh bại được ai đây?
Đức Tư Lê nhiệt tình nói: "Lâm Lôi, để ta giới thiệu với ngươi một chút, đây chính là phu nhân của ta, Băng Sắt Lâm."
"Xin ra mắt phu nhân." Lâm Lôi khiêm tốn nói.
BăngSắt Lâm trên mặt cũng lộ ra nụ cười thân thiết: "Thật sự là xin lỗi, tamải tu luyện quá, đến bây giờ mới đi ra, mong là chưa đắc tội." Một câunày vừa nói ra khiến Mông Ny Tạp ở bên cạnh phải giật mình. Với tínhtình của mẫu thân mình, ngoại trừ phụ thân ra thì không bao giờ thèm đểý tới người khác.
Có điều...
Mẫu thân bỗng nhiên lại xin lỗi? Sao tự dưng lại lễ phép như vậy?
Có phải chính là mẫu thân vốn vẫn luôn lạnh như băng không?
LâmLôi mới lần đầu tiên gặp Băng Sắt Lâm, đương nhiên cũng không hiểu đượctính tình của bà ta, còn tưởng rằng Băng Sắt Lâm vốn luôn thân thiệnnhư vậy, lúc này cười nói: "Phu nhân đã khách khí rồi."
"Mông NyTạp, đây chính là Lôi Nặc mà ngươi vẫn hay kể sao?" Băng Sắt Lâm cườinhìn nữ nhi của mình, rồi sau đó ánh mắt lại dừng lại trên người LôiNặc. Lôi Nặc đã từng được Mông Ny Tạp nhắc nhở qua, nên trong lòng đốivới vị nhạc mẫu tương lai này cũng vô cùng kiêng kỵ.
Mông Ny Tạp liền đáp: "Đúng vậy, thưa mẫu thân."
"Xin ra mắt phu nhân." Lôi Nặc trong lòng có chút khẩn trương.
BăngSắt Lâm tán thành nhìn Lôi Nặc: "Ừ, rất tốt, Mông Ny Tạp... con mắt ngươiquả là không tệ. Sao trước đây không dẫn Lôi Nặc về nhà giới thiệu chosớm đi." Băng Sắt Lâm Nói một tẹo mà khiến cho Lôi Nặc sướng rơn lên,cứ như là vị nhạc mẫu tương lai này rất thích mình vậy.
Mông Ny Tạp trong lòng rối tung lên.
Đây là mẫu thân của mình sao?
LâmLôi lúc này đối với Băng Sắt Lâm hảo cảm cũng tăng lên rất nhiều, bỗnglúc này có một giọng nói sang sảng vang lên: "Đại ca, nghe nói có kháchđến chơi ư?" Chỉ thấy một vị trung niên nhân với mái tóc dài màu vàngchói mắt đang tiến nhanh tới. Ánh mắt hắn thoáng dừng lại trên ngườiLâm Lôi một chút rồi cũng tương tự chú ý tới Bối Bối ở bên cạnh LâmLôi, khẽ nhướng mày một cái.
"Hi Kim Sâm mau tới đây, còn thiếu mỗi mình ngươi thôi đấy." Đức Tư Lê cười nói.
Đoạnông ta nhìn về phía Lâm Lôi: "Lâm Lôi, Hi Kim Sâm cùng Hải Ốc Đức giốngnhau, đều là năm đó cùng ta đến đây. Hi Kim Sâm hắn là tu luyện QuangMinh nguyên tố pháp tắc."
"Xin ra mắt Hi Kim Sâm tiên sinh." Lâm Lôi lập tức chào hỏi.
HiKim Sâm tìm một chỗ trống ngồi xuống rồi cười nói: "Lâm Lôi đừng kháchkhí, tới chỗ chúng ta, ngươi cũng xem như là người một nhà rồi." LâmLôi nghe xong thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, đám người Đức TưLê này đối với mình như vậy, thái độ thật là vô cùng thân thiết.
Bên trong động phủ phủ đệ này còn có một vài thị nữ.
Tronglúc đám thị nữ bưng các loại mỹ thực lên thì đám người còn lại cùngnhau hàn huyên rất sôi nổi. Lôi Nặc cùng Mông Ny Tạp 2 người đươngnhiên là chỉ ở một bên không dám lên tiếng, chủ yếu là đám người Đức TưLê cùng Lâm Lôi đàm luận, ngẫu nhiên cũng nhắc đến Bối Bối.
Có điều Bối Bối hôm nay cũng rất ít nói, theo như lời Lâm Lôi thì là -- ra vẻ xấu hổ.
Trongquá trình ở đây, Lâm Lôi cũng phát hiện, trong đám người này nhân vậtthủ lĩnh đương nhiên là Đức Tư Lê, rồi sau đó là đến 2 người cùng đivới Đức Tư Lê lúc đầu, Hải Ốc Đức, Hi Kim Sâm 2 người. Cuối cùng mới là3 người Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Phúc Mạn. Bởi vì rất rõ ràng, 3 ngườiMễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Phúc Mạn đều xưng hô với Đức Tư Lê là đại nhân,trong khi Hi Kim Sâm, Hải Ốc Đức thì gọi là đại ca.
Sau bữa ăn.
Được một bữa rượu ngon, đương nhiên là cũng muốn làm một việc gì đó.
Lâm Lôi cùng đám cao thủ ở đây tự nhiên nghĩ đến việc chính là luận bàn tỷ thí.
"LâmLôi, Phúc Mạn với ngươi giống nhau đều là tu luyện Đại địa pháp tắc,chi bằng 2 người các ngươi thử tỷ thí luận bàn một chút?" Mễ Lặc ở bêncạnh cười nói, Phúc Mạn trên mặt cũng nở nụ cười để lộ ra cái má lúmđồng tiền: "Mễ Lặc, ta cùng Lâm Lôi chẳng cần phải như vậy, ta tu luyệnĐại địa pháp tắc theo lối cũng không khác biệt lắm so với Hắc Đức Sâm,hắn đã từng so qua với Hắc Đức Sâm thì không cần tỷ thí cùng v ới tanữa."
Lợi Văn Tư Đốn liếc mắt nhìn hắn một cái: "Phúc Mạn, ngươi sợ ư?"
ĐứcTư Lê cười nói: "Phúc Mạn nói đúng đấy. Thực lực của hắn cùng với HắcĐức Sâm không phân cao thấp, nếu lại cùng Lâm Lôi luận bàn thì sẽ chẳngcó gì thú vị cả. Vậy đi, Hải Ốc Đức, ngươi tới cùng Lâm Lôi luận bànthử một chút xem." Đức Tư Lê nhìn về phía Lâm Lôi, "Lâm Lôi, ngươi cầnphải cẩn thận một chút, thực lực của Hải Ốc Đức chính là vô cùng mạnhđấy."
"Hắn là Thánh ma đạo a." Lâm Lôi vẫn nhớ kỹ lời Đức Tư Lê giới thiệu.
"Thánh ma đạo thì làm sao?" Hải Ốc Đức cười hỏi.
LâmLôi xấu hổ cười, trong mắt hắn, Thánh ma đạo không có ma thú bảo hộ nếuquang minh chính đại cùng Thánh vực chiến sĩ đấu thì sẽ rất có hại, LâmLôi lớn tiếng hỏi: "Hải Ốc Đức tiên sinh, ngươi chẳng lẽ không có mathú sao?"
"Có chứ, vốn là có một Thánh vực ma thú, đáng tiếc là chết mất rồi." Hải Ốc Đức thở dài đáp.
ĐứcTư Lê cũng gật đầu: "Đó là chuyện của hơn 2000 năm trước, Thánh vực mathú đó vì bảo vệ Hải Ốc Đặc mà chết. Mặt khác các hảo huynh đệ củachúng ta cũng bỏ mạng. Chúng ta muốn cứu song không kịp, ài..." Đức TưLê, Hải Ốc Đức, Hi Kim Sâm tựa hồ đều nhớ lại câu chuyện năm đó.
Lâm Lôi trong lòng thất kinh.
Ởbên cạnh có Đức Tư Lê mà Thánh vực ma thú lại phải bảo vệ Hải Ốc Đức màchết ư? Tràng chiến đấu đó chẳng biết là thảm thiết đến nhường nào?
"Ngươinhắc đến ma thú làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thánh ma đạo không cóma thú thì không được ư?" Hải Ốc Đức cười nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi cũng chỉ có thể cười cười.
TheoLâm Lôi thấy thì... khi cùng một Thánh ma đạo tỷ thí, phải sử dụng tốc độnhanh nhất của mình để xông tới, giết chết đối phương ngay trước khihắn kịp phát ra ma pháp. Quả là không dễ dàng. Nếu để đối phương phátra ma pháp, e rằng ngay cả cơ hội chạy trối chết của mình cũng không có.
Chủ yếu là dựa vào tốc độ nhanh mà thôi. Vậy có còn cần phải tỷ thí không?
"LâmLôi, ngươi từ sau khi đạt tới Thánh vực cảnh giới thì đều sinh sống ởÁo Bố Lai Ân đế quốc phải không?" Đức Tư Lê đột nhiên hỏi.
Lâm Lôi gật đầu: "Đúng, vậy thì sao?" Hắn cảm thấy nghi hoặc, Đức Tư Lê đột nhiên hỏi chuyện này để làm gì?
ĐứcTư Lê cười đáp: "Vậy thì được rồi, Áo Bố Lai Ân đế quốc nổi danh nhờchiến sĩ, Ngọc Lan đế quốc thì lại dựa vào ma pháp sư mà nổi danh.Những Thánh vực cường giả khủng khiếp mà ngươi gặp phải tại Áo Bố LaiÂn đế quốc đều là Thánh vực chiến sĩ, ngươi vẫn chưa từng thực sự chiếnđấu cùng với Thánh ma đạo phải không?"
Lâm Lôi ngẩn ra.
Đích xác, những Thánh vực cường giả cùng đấu với hắn đều là chiến sĩ, không có ma pháp sư.
Long Nhĩ Tư đại sư là Thánh ma đạo, song lại chưa từng cùng hắn thử sức qua.
"Thánhma đạo mặc dù yếu hơn so với Thánh vực chiến sĩ, có điều, Áo Bố Lai Ânđế quốc lại quá phân biệt". Đức Tư Lê cảm thán than thở. "Tại đại lục,trong số 4 Thánh vực cường giả thường thì một người là Thánh ma đạo,còn 3 người là Thánh vực chiến sĩ. Song tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, erằng giữa mười mấy Thánh vực cường giả thì mới có một Thánh ma đạo, quálà chênh lệch."
"Nhưng Ngọc Lan đế quốc thì không giống như vậy,chia đều ra cứ trong 2 Thánh vực cường giả thi có một Thánh ma đạo."Lời Đức Tư Lê vừa nói ra khiến Lâm Lôi trong lòng thất kinh.
Tỷ lệ là một - một?
NgọcLan đế quốc quả không hổ là cái nôi của ma pháp sư, Đức Tư Lê tiếp tụcnói: "Như Thần Thánh đồng minh cũng nổi danh về ma pháp sư. Có điều,Thần Thánh đồng minh nổi danh về mặt giáo dục ma pháp, trong khi NgọcLan đế quốc là vì sự tồn tại của Đại Đế Ti nên mới có nhiều Thánh mađạo như vậy. Bình thường cứ được làm đệ tử của Đại Đế Ti là có thể trởthành Thánh ma đạo."
Lâm Lôi cảm thấy đầu phát sốt.
Hai kẻ biến thái a.
Một người là Vũ Thần, một người là Đại Đế Ti.
Một người thì dạy ra cả đống Thánh vực chiến sĩ, một người lại xuất ra cả đống Thánh ma đạo.
"Thánhma đạo, ngươi tưởng là đơn giản như vậy ư? Ta nói cho ngươi hay, mộtThánh vực chiến sĩ nếu cùng một Thánh ma đạo chiến đấu, tỷ lệ thắng lợicủa Thánh ma đạo ngược lại còn cao hơn một chút." Đức Tư Lê mỉm cười,"Thánh ma đạo vốn tu luyện khó khăn hơn chiến sĩ, ngay cả một nơi coitrọng ma pháp sư như tại Ngọc Lan đế quốc thì tỷ lệ này cũng chỉ là 1 -1.
Lâm Lôi gật đầu.
Ma pháp sư tu luyện đích xác là khó khăn hơnchiến sĩ rất nhiều. Lâm Lôi cũng cảm thấy thật kỳ quái... ma pháp sư tuluyện khó như vậy, nếu đạt tới Thánh vực mà vẫn chỉ bằng chiến sĩ thìchẳng phải là rất oan uổng hay sao? Nhưng tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, LâmLôi đã từng được chứng kiến sự cường đại của Thánh vực chiến sĩ.
Đối với Thánh ma đạo, vốn chưa từng để ý đến.
"LâmLôi, đi nào, chúng ta ra ngoài... hôm nay ta phải để Hải Ốc Đức cho ngươithấy được sự lợi hại của Thánh ma đạo, để sau này có gặp phải Thánh mađạo cũng sẽ không dám coi thường nữa." Đức Tư Lê đứng lên.
Lâm Lôi cũng lập tức đứng dậy.
Chỉ có trải qua tỷ thí chính thức mới có thể biết được Thánh ma đạo đáng sự đến mức nào.
BốiBối lúc này cũng đã nhảy lên vai Lâm Lôi, một đám người lập tức rờikhỏi động phủ. Lôi Nặc, Mông Ny Tạp do không thể phi hành nên bọn họcũng chỉ có thể ở lại trong động phủ mà thôi. Những người khác sau khirời khỏi động phủ rồi thì phi hành tới ra khỏi sơn cốc.
Lâm Lôi cùng đám người này bay tới một sơn mạch khác ở bên ngoài.
"Chúng ta bình thường đều tỷ thí luận bàn ở chỗ này." Đức Tư Lê nói.
ĐứcTư Lê, Hải Ốc Đức, Hi Kim Sâm, Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Phúc Mạn, BăngSắt Lâm, Lâm Lôi tổng cộng 8 người lăng không mà đứng. Chỗ Lâm Lôi, HảiỐc Đức 2 người lăng không đứng, khoảng cách với nhau là khoảng chừng100 mét.
"Qua đây đi." Hải Ốc Đức cười nói, Lâm Lôi cũng không khiêmnhường nữa trút bỏ trường bào, lúc này bắt đầu Long huyết chiến sĩ biếnthân, những cái gai dữ tợn từ trán mọc ra, hắc sắc long lân trong nháymắt đã bao trùm toàn thân... đồng tử cũng biến thành màu vàng lợt.
Lâm Lôi thân hình chớp động, "Ầm!" Cực nhanh phóng tới chỗ của Hải Ốc Đức.
"Tốcđộ của Lâm Lôi so với lần trước còn nhanh hơn một chút." Mễ Lặc đã pháthiện ra sự tiến bộ của Lâm Lôi, "Song vẫn còn chưa bằng được Hải ỐcĐức."
Hải Ốc Đức mỉm cười, tại xa xa cũng không hề nhúc nhích, đứngtại chỗ chờ Lâm Lôi. Tới khi Lâm Lôi chỉ còn cách người hắn chừng 10mét, Hải Ốc Đức đột nhiên động đậy, toàn thân trong nháy mắt hóa thànhmột đạo hỏa quang, chớp lóe rồi lại tăng thêm khoảng cách với Lâm Lôi,khoảng cách giữa 2 người không ngừng được nới rộng.
Luận về tốc độ phi hành, Lâm Lôi không bằng Hải Ốc Đức.
"Đây..."Lâm Lôi sắc mặt đại biến, tốc độ phi hành không bằng đối phương, chẳngphải là sẽ để đối phương thi triển được ma pháp với mình sao? Quả nhiênlà chỉ trong chốc lát, hỏa nhiệt khí lãng đáng sợ lấy Hải Ốc Đức làmtrung tâm đã phát ra vô số quang điểm tụ tập ở phía trên đầu Hải Ốc Đức.
Một loạt tiếng kêu cộng hưởng đồng thời vang lên.
Haichiếc cánh màu đỏ có xen lẫn cả những tia kim sắc trông cứ như là lôngcánh bình thường, đôi mắt cao ngạo lạnh như băng... thể tích đáng sợ thậmchí còn lớn hơn cả cự long, Lâm Lôi một đám người ở trước mặt Hỏaphượng hoàng này chẳng khác nào một con kiến vậy.
"Xùy xùy." Chungquanh không khí liên tục phát ra những âm thanh đáng sợ, loại nhiệt độcao này khiến cho Lâm Lôi bất đắc dĩ phải tạo ra tầng phòng ngự màuxanh.
Cấm kỵ ma pháp Phượng hoàng huyễn hóa." Lâm Lôi đầu óc như mụ đi.
Hỏahệ ma pháp được xưng tụng là công kích cực mạnh, chỉ riêng đơn thể côngkích ma pháp Phượng hoàng biến ảo thôi so với Thứ nguyên chi nhận thìđã cao hơn một bậc rồi. Lâm Lôi thực sự không có thực lực để ứng phó.
Hỏaphượng hoàng này đột nhiên thể tích lại kịch liệt thu nhỏ lại, bộ dạngngày càng trở nên chân thật, cuối cùng thu nhỏ lại chỉ còn dài có 10mét, song vô luận là từ linh mao cho tới ánh mắt đều y hệt như ma thúthật sự vậy, hơn nữa Hỏa phượng hoàng toàn thân còn biến thành màu vàng.
Thể tích nhỏ đi khiến áp lực đè lên Lâm Lôi lại càng thêm đáng sợ.
"Vù."Hỏa phượng hoàng thân hình vừa động đã vọt tới trước mặt Lâm Lôi, LâmLôi bên ngoài thân thanh hắc sắc khí lãng quay cuồng, đây chính là Mạchđộng phòng ngự mà Lâm Lôi vốn vẫn tự tin.
"Xùy xùy." Thanh hắc sắcđấu khí chung quanh Lâm Lôi có thể nhận thấy rõ ràng là đang từ từ bịhủy diệt. "Cứ như vậy thì ta nhất định sẽ không thể chịu đựng nổi." LâmLôi lập tức bay ngược trở lại, có điều Hỏa phượng hoàng cũng đồng thờiquay trở lại bên cạnh Hải Ốc Đức, Lâm Lôi lúc này mới thở phào một hơi.
Kim sắc Hỏa phượng hòang thật là đáng sợ.
HảiỐc Đức cười nhìn Lâm Lôi: "Vô luận là chiến sĩ hay là ma pháp sư, đạttới Thánh vực thì đều có thể phi hành. Về phần tốc độ phi hành thì cũngkhông nhất thiết là chiến sĩ nhanh hơn. Ví dụ như Phong hệ ma pháp sư,Quang hệ ma pháp sư... tốc độ cũng rất nhanh. Hay như Hỏa hệ ma pháp sưcủa ta đây, khi trình độ nghiên cứu đã kỹ càng thì tốc độ tương tự cũngrất nhanh. Chỉ xét về mặt tốc độ, ta cứ để ngươi không đuổi kịp ta làđã có thể dễ dàng đánh bại được ngươi rồi."
"Đương nhiên, nếu mới sơnhập vào Thánh vực Hỏa hệ thánh ma đạo, Thủy hệ Thánh ma đạo thì khôngthể bằng ngươi được. Trên phương diện tốc độ, Thánh ma đạo so với Thánhvực chiến sĩ còn kém hơn một bậc. Song vẫn có những Thánh ma đạo mạnhhơn so với Thánh vực chiến sĩ."
Lâm Lôi đã hiểu ra.
Luận về tốcđộ, Thánh vực chiến sĩ có lẽ là chiếm được ưu thế, song không nhất địnhlà có thể nhanh hơn so với tất cả các Thánh ma đạo. Vẫn còn có nhữngThánh ma đạo có tốc độ phi hành cực nhanh. Nếu gặp phải một Thánh mađạo có tốc độ siêu nhanh thì thật là nguy hiểm.... Nếu gặp phải dạngngười này, chỉ có thể lựa chọn cách chạy trốn mà thôi.
"Đương nhiên,phương pháp ứng phó này cũng chỉ thích hợp với một số ít Thánh ma đạo."Hải Ốc Đức tiếp tục nói. "Tiếp tục đi, ngươi cứ tiếp tục công kích ta,ta sẽ thi triển một vài phương pháp thông thường mà Thánh ma đạo hay sửdụng để ứng phó với Thánh vực chiến sĩ."
Lâm Lôi lúc này có cảm giác...
Có lẽ Thánh ma đạo thật sự còn đáng sợ hơn so với chiến sĩ.
"Chuẩn bị kỹ rồi chứ?" Hải Ốc Đức trên mặt tràn ngập nụ cười vui vẻ.
Quyển 10 - Chương 9 : Thiết tha
Đức Tư Lê, Hi Kim Sâm, Mễ Lặc mấy người đều lẳng lặng đứng ở đằng xa quan sát cuộc tỷ thí này.
"Bâygiờ giả thiết tốc độ của ta không bằng ngươi." Hải Ốc Đức cười nhìn LâmLôi. "Tới đây, ngươi thử công kích ta, xem ta sẽ ứng phó với ngươi nhưthế nào."
Lâm Lôi cũng có chút mong chờ.
Tốc độ không bằng đối phương, để xem Thánh ma đạo sẽ ngăn cản như thế nào đây?
LâmLôi chỉ trong nháy mắt đã chuyển động, hóa thành một đạo hắc sắc huyễnảnh, song ngay khi Lâm Lôi vừa di chuyển trong chốc lát thì Hải Ốc Đứcđã hóa thành một đạo hỏa quang cực nhanh lui về phía sau, có điều rấtrõ ràng, tốc độ của Hải Ốc Đức vẫn không nhanh bằng Lâm Lôi.
"Để ta xem ngươi sẽ làm như thế nào." Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào Hải Ốc Đức.
"Ầm.""Ầm." "Ầm." "Ầm."... Đột nhiên giữa không trung bỗng hình thành một tòavẩn thạch bị hỏa diễm thiêu đốt, một lượng lớn hỏa diễm vẩn thạch mangtheo lực lượng khủng bố điên cuồng lao về phía Lâm Lôi. Cơ hồ chỉ trongnháy mắt, ngọn lửa vẫn thạch ấy đã áp sát trước mặt Lâm Lôi, toàn bộkhoảng không gian phía trên hoàn toàn bị che lấp.
Lâm Lôi sắc mặt biến đổi.
Hỏahệ cửu cấp ma pháp -- Lưu tinh hỏa vũ. Một chiêu này mặc dù số lượng,phạm vi cũng như uy lực còn yếu hơn Địa hệ cấm kỵ ma pháp 'Vẫn ThạchThiên Hàng' nhiều song một lượng lớn vẩn thạch như vậy cùng lao tới thìtrừ phi mình phải tự tay phá vỡ thì mới có thể tiếp tục truy kích HảiỐc Đốn được.
Với một mật độ dày đặc như vậy, ngay cả một khoảng nhỏ không gian để né tránh cũng chẳng có.
"Ầm." Lâm Lôi hung hăng đến độ xưa nay chưa từng thấy lao thẳng vào ngọn lửa vẩn thạch.
Mộttòa hỏa diễm vẩn thạch trực tiếp bị hắn đánh nát bay tứ tán, một ít vẩnthạch còn vỡ vụn ra. Mặc dù Lâm Lôi thân thể cường hãn, không hề sợchút công kích này, song liên tục phải oanh kích hỏa diễm vẩn thạch,tốc độ cũng đã giảm đi.
"Ầm." Một quyền phá nát tòa hỏa diễm vẩn thạch cuối cùng che ở trước mắt, Lâm Lôi rốt cuộc cũng trông thấy Hải Ốc Đức ở đằng xa.
Hải Ốc Đức lăng không mà đứng, trên khuôn mặt đỏ hồng của ông ta tràn ngập nụ cười: "Lâm Lôi, ngươi lại thua rồi."
Lâm Lôi gật đầu.
"Cửucấp ma pháp của ngươi không thể gây thương tổn được cho ta, song lạilàm tốc độ của ta giảm đi rất nhiều. Lúc ta mà lao ra được thì e rằngngươi đã kịp phát ra cấm kỵ ma pháp công kích rồi." Lâm Lôi biết rấtrõ, song thật ra hắn cũng chẳng có cách nào cả. Đám vẩn thạch này khôngphải là những tảng đá bình thường, khiến Lâm Lôi cũng phải sử dụng lựclượng mạnh nhất thì mới có thể phá vỡ được.
Đức Tư Lê ở bên cạnhquan sát cuộc chiến nói: "Lâm Lôi, Thánh ma đạo để đối phó với Thánhvực chiến sĩ thì biện pháp cơ bản nhất chính là phát ra ma pháp để ngăntrở đối phương, sau đó lại nhanh chóng gia tăng khoảng cách giữa mìnhvới đối phương rồi lại tiếp tục thi triển cấm kỵ ma pháp công kích đốithủ."
Lâm Lôi gật đầu.
"Có điều Hải Ốc Đức tiên sinh, ngươi khôngngờ lại phát ra cửu cấp ma pháp, đó thật sự là..." Lâm Lôi cảm thấy đốiphương thật đáng sợ, hiện tại hắn kể cả có dựa vào Bàn Long chi giớithì cũng chỉ có thể phát ra thất cấp ma pháp mà thôi.
Hải Ốc Đứccười ha ha nói: "Đương nhiên, Thánh ma đạo tầm thường Tinh thần lực đãrất mạnh rồi, bọn họ bình thường có thể phát ra bát cấp ma pháp... Ta cóthể phát ra cửu cấp ma pháp cũng là nhờ tu luyện nhiều năm, Tinh thầnlực càng mạnh chính là nguyên nhân thôi."
Lâm Lôi trong lòng thầmthan: "Phượng hoàng huyễn hóa, có đem Hỏa phượng hoàng vài trăm thướcngưng tụ thành mười mét, điều này xưa nay ta vẫn chưa từng được nghequa."
Cấm kỵ ma pháp 'Phượng Hoàng Huyễn Hóa' bình thường hình thànhmột Hỏa phượng hoàng trăm mét cũng đã là đáng sợ lắm rồi. Hải Ốc Đứcnày rõ ràng có thể xem là nhân vật hàng đầu trong số các Thánh ma đạorồi.
"Mà cho dù là bát cấp ma pháp, tại thời khắc nguy hiểm, Thánhma đạo điên cuồng phóng ra bát cấp ma pháp thì cũng có thể làm chậm lạitốc độ của ngươi được." Hải Ốc Đức khẳng định chắc chắn.
Lâm Lôi tánthành cười nói: "Có điều cửu cấp ma pháp của Hải Ốc Đức tiên sinh hiệuquả thật là cao a, ta phá tan 'Lưu Tinh Hỏa Vũ' của ngươi được thì cũngphải hao phí quá nhiều thời gian mất rồi. Nếu là bát cấp ma pháp laođến thì tốc độ của ta đoán chừng phải nhanh hơn nhiều rồi."
"LâmLôi, ngươi trong số các Thánh vực chiến sĩ cũng có thể coi như là đỉnhcấp nhân vật. Nếu là Thánh vực chiến sĩ bình thường, bọn họ đối mặt vớibát cấp ma pháp phát ra tốc độ cũng không thể nhanh như ngươi được."Hải Ốc Đức nói.
Lâm Lôi gật đầu.
Hắn hoàn toàn hiểu được... cũnggiống như đối với một người bình thường băng qua đoạn đường chừng trămmét cũng chẳng tốn mấy thời gian, nhưng nếu ở trên đường lại toàn làbùn lầy, lại vướng quần vướng áo, có lẽ cũng phải tốn hao mất mộtkhoảng thời gian mới băng qua được. Thực ra mà nói thì bùn lầy cũngchẳng có tí lực công kích nào đối với người bình thường cả.
Chỉ cần ngáng được đường là tuyệt đối có thể làm giảm tốc độ rồi.
Bùn lầy đối với người bình thường cũng giống như hỏa diễm vẩn thạch đối với Lâm Lôi, khiến cho tốc độ tự nhiên bị chậm lại.
"LâmLôi, ngươi phải hiểu rằng, Thánh ma đạo đối phó với Thánh vực chiến sĩđều là làm giảm tốc độ của đối phương! Như phóng ra ma pháp, như trongHắc Ám hệ có một ma pháp khá hiệu quả là Giảm hoãn thuật diện rộng... Saumột lúc, chỉ cần khiến cho ngươi nhất thời không đuổi kịp là Thánh mađạo sẽ có cơ hội để thi triển cấm kỵ ma pháp công kích ngươi."
Đám người Đức Tư Lê cũng đã bay tới.
"Gặp phải cấm kỵ ma pháp của Thánh ma đạo thì sẽ biết lợi hại như thế nào." Đức Tư Lê cười quay sang nói với Lâm Lôi.
Lâm Lôi gật gật.
Cấmkỵ ma pháp vô cùng đáng sợ, ví dụ như 'Phượng Hoàng Huyễn Hóa', Lâm Lôicho dù một kiếm có đâm thủng đầu đi chăng nữa thì Hỏa phượng hoàng vẫncứ tiếp tục công kích, bởi vì nó là do nguyên tố hình thành, căn bảnvốn không phải là sinh vật. Loại cấm kỵ ma pháp này còn đáng sợ hơn cảThánh vực ma thú.
Ít nhất Thánh vực ma thú còn biết sợ.
Đối phó với cấm kỵ ma pháp, chỉ có thể lần lượt công kích đối phương, để làm cho đối phương bị tiêu hao năng lượng.
"LâmLôi." Mỹ phụ phu nhân 'Băng Sắt Lâm mỉm cười lên tiếng: "Phát ra mapháp làm giảm tốc độ của đối thủ chỉ là một phương pháp ứng phó tiêucực của Thánh ma đạo trước đối phương mà thôi, kỳ thật Thánh ma đạo còncó một thủ đoạn cực kỳ lợi hại nữa."
"Hả?"
Lâm Lôi kinh ngạc nhìn về phía Hải Ốc Đức, "Hải Ốc Đức tiên sinh, chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn khác?"
Thánh ma đạo đáng sợ như vậy ư?
HảiỐc Đức gật gật đầu: "Đó là điều đương nhiên, thủ đoạn ấy chính là mộtchiêu giá trị nhất của Thánh ma đạo. Lâm Lôi, ngươi lại công kích tathử xem, để ngươi thử cảm nhận được một chút thì sẽ hiểu rõ ngay." Nóiđoạn, Hải Ốc Đức mau chóng lùi ra xa, cùng Lâm Lôi bảo trì khoảng cách100 mét.
"Một chiêu giá trị nhất?" Lâm Lôi tò mò.
"Ầm." Lâm Lôilại một lần nữa nhằm về phía Hải Ốc Đức. Song ông ta vẫn là đứng nguyêntại chỗ ở xa xa không hề nhúc nhích, tự tin nhìn Lâm Lôi.
Đến khiLâm Lôi tới gần Hải Ốc Đức, sắc mặt hắn bỗng đại biến, chỉ kịp nhận ramột đạo tinh thần khủng bố như cơn lốc tràn tới, đánh sâu vào linh hồnhắn. Chỉ trong nháy mắt, Lâm Lôi đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Thân thể cũng run lên, mãi một lúc sau mới tỉnh lại được.
Chỉ một lúc nhưng giữa cuộc đối chiến của các Thánh vực thì đã đủ để quyết định vận mệnh rồi.
Lâm Lôi giật mình nhìn Hải Ốc Đức: "Tinh thần công kích?"
"Haha..." Mễ Lạc phi tới cười nói, "Lâm Lôi, đây không được tính là tinhthần công kích. Nếu là tinh thần công kích, ngươi e là đã sớm đau đầukịch liệt mà gục xuống rồi."
Đám người Đức Tư Lê cũng đều bay lại đây.
Đức Tư Lê tự mình giảng giải: "Lâm Lôi, ma pháp sư so với chiến sĩ, mạnh ở điểm nào?"
"Tinh thần lực." Lâm Lôi trả lời không chút do dự.
ĐứcTư Lê gật đầu đáp: "Đúng, ma pháp sư cực mạnh về mặt Tinh thần lực, đạtđến cấp bậc Thánh ma đạo thì Tinh thần lực lại càng mênh mông như biểnrộng, cực kỳ đáng sợ. Bọn họ so với Thánh vực chiến sĩ, Tinh thần lựckhông biết còn cao gấp bao nhiêu lần. Ngoại trừ số ít Thánh ma đạo vừamới tiến vào Thánh vực ra, tuyệt đại đa số Thánh ma đạo đều có phươngpháp sơ cấp 'Tinh Thần Phong Bạo' này."
"Tinh thần phong bạo nàycũng không phải là lĩnh ngộ nguyên tố pháp rắc rồi xuất ra công kíchtinh thần mà rất đơn giản là... trực tiếp sử dụng một lượng lớn Tinh thầnlực đánh sâu vào linh hồng của đối thủ. Loại thủ đoạn này tương đối đơngiản, bình thường sau khi đạt tới Thánh vực không mất bao lâu, Thánh mađạo sẽ lĩnh ngộ ra." Hải Ốc Đức quả quyết.
Lâm Lôi đã hiểu.
'TinhThần Phong Bạo' vừa rồi dường như là một đại lượng Tinh thần lực đồngthời tiến tới, lần lượt đánh sâu vào trong linh hồn của đối thủ. Trênthực tế công kích đối với linh hồn cũng không mạnh.
"Hải Ốc Đứcđương nhiên là đã sớm lĩnh ngộ ra loại công kích tinh thần độc đáo này,nếu như hắn thực sự dùng Tinh thần lực công kích ngươi thì ngươi có thểđã thảm rồi." Đức Tư Lê cười nói.
Lâm Lôi hiểu rõ tinh thần côngkích hay linh hồn công kích, về mặt bản chất đều là sử dụng Tinh thầnlực mềm yếu trong nháy mắt ngưng tụ thành một dạng như 'Tiêm Đao' đâmthẳng vào linh hồn của đối thủ. Loại công kích này mới thực sự là đángsợ! Nếu linh hồn không đủ mạnh thì thậm chí còn có thể bị trực tiếp pháhủy, hồn phi phách tán.
"Tinh thần phong bạo, ha ha..." Hải Ốc Đức lắcđầu cười nói: "Cái tên này cũng là do đám Thánh ma đạo trước kia đặt ramà thôi, chứ thực tế thì đây cũng chỉ là dạng công kích sơ đẳng nhấtcủa Tinh thần lực, cũng có thể dùng để đối phó với rất nhiều Thánh vựcchiến sĩ có Tinh thần lực yếu hơn."
Lâm Lôi trong lòng không khỏi giật mình.
Thánh ma đạo thực sự là quá đáng sợ.
Vôluận là xuất ra ma pháp làm giảm tốc độ của đối phương hay là thi triểnra Tinh thần phong bạo đánh sâu vào linh hồn của đối phương thì đều rấthữu hiệu.
"Số lượng Thánh ma đạo so với Thánh vực chiến sĩ thì rấtthưa thớt, bình thường thì Thánh ma đạo có phần chiếm ưu thế hơn." HiKim Sâm cười ha hả cất cao giọng nói. "Lâm Lôi, trong các Thánh vựcchiến sĩ cũng có những cường giả, trong số Thánh ma đạo cũng có cườnggiả, rốt cuộc tới cùng ai mạnh hơn thì còn phải xem xét đã."
Lâm Lôi gật đầu.
Nhưquả hắn muốn liều mạng với Hải Ốc Đức, vừa rồi đối mặt với trở ngại vẩnthạch của ông ta, Lâm Lôi hoàn toàn có thể sử dụng 'Đại Địa Áo Nghĩa --Bách Trọng Lãng' đánh thẳng vào đường bay làm vẩn thạch hóa thành bụiphấn để mở ra một thông đạo.
Một kiếm lúc đầu của Lâm Lôi thậm chí còn có thể xuyên thủng cả ngọn núi.
Vừarồi Lâm Lôi mới chỉ là mô phỏng Thánh vực cường giả bình thường thôi,chứ như quả là sinh tử chiến thực sự, sợ rằng Bối Bối cũng sẽ xuấtkích. Lâm Lôi, Bối Bối từ 2 phía phóng tới... với tốc độ của Bối Bối,liệu có bao nhiêu Thánh ma đạo có thể nhanh hơn nó được?
Cho dù là tinh thần công kích, chẳng lẽ có thể đồng thời công kích cả Lâm Lôi và Bối Bối sao?
"Thánhma đạo mạnh hơn Thánh vực chiến sĩ chỉ là kết quả thông thường mà thôi,chứ không thể một mực khẳng định như vậy được." Lâm Lôi đã hiểu.
Đươngnhiên Hải Ốc Đức này nếu muốn giết mình thì cũng rất đơn giản, đốiphương nếu thi triển ra 'Tinh Thần Công Kích' thì với Tinh thần lực củaông ta, tuyệt đối có thể khiến cho mình đau đầu mà gục xuống, rồi lạitiếp tục dùng Hỏa phượng hoàng công kích thì bản thân mình căn bảnchẳng có cách nào chạy thoát cả.
Núi cao còn có núi cao hơn.
HảiỐc Đức tuy lợi hại song nếu gặp phải Pháp Ân e rằng cũng không thể đấulại được. Tinh thần công kích của Pháp Ân Lâm Lôi đã từng được lãnhgiáo qua.
Trên đường trở về, Bối Bối đứng trên vai Lâm Lôi dùng linhhồn truyền âm trao đổi nói: "Lão đại, chờ huynh sau này tu luyện đếncấp bậc Thánh ma đạo, Long huyết chiến sĩ cùng năng lực Thánh ma đạokết hợp, hừ... muốn đối phó bọn họ cũng rất dễ dàng."
Lâm Lôi bật cười.
Nếuhình người trạng thái đạt tới Thánh vực, phương diện ma pháp cũng đạttới Thánh vực, hai thứ kết hợp lại, thực lực e rằng còn tăng lên đếnmấy chục lần. Lâm Lôi khi đó sợ rằng còn có thể tự tin cùng với PhápÂn, Đức Tư Lê... đánh một trận ấy chứ.
Tại đế đô của Ngọc Lan đế quốc, chỗ ở của Long Nhĩ Tư đại sư.
ĐịchLỵ Á đang một mình ngồi trong đình viện, vừa nhấp trà vừa nghiên cứ mapháp bút ký của Long Nhĩ Tư đại sư. Còn Cuồng lôi tật phong ưng 'MạtLôi' cùng với Đại địa chi hùng 'Cáp Đốn' thì đứng một bên sử dụng ngônngữ của ma thú khẽ chuyện trò với nhau. "Ủa?" Địch Lỵ Á nhìn những lờiđược viết trong ma pháp bút ký, mắt bỗng sáng lên, trên mặt cũng hiệnra nụ cười.
Lý giải của Thánh ma đạo đối với ma pháp đích xác là rất cao, Địch Lỵ Á cảm thấy chính mình cũng hiểu ra không ít.
"Cóngười ngoài đến." Tiếng Đại địa chi hùng 'Cáp Đốn' vang lên, Địch Lỵ Ánghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Cáp Đốn: "Có người đến ư? Sao còn chưathấy hộ vệ tới thông báo? A Hoàng, ngươi cố ý ở đây nói lung tung phảikhông a." Địch Lỵ Á vừa nói vừa nhìn nó.
Đôi mắt nhỏ của Đại địa chi hùng cố gắng trợn lên: "Địch Lỵ Á, cô không tin ta ư? Ta là loại gấu gì cơ chứ?"
"Đíchxác là có người đến." Địch Lỵ Á lúc này cũng cảm nhận được rồi. Xét vềnăng lực cảm ứng chung quanh, nàng còn lâu mới bằng được Thánh vực mathú.
Một lát sau, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.
"Cho hỏi có Long Nhĩ Tư đại sư ở đây không?" Một giọng nói tự tin từ bên ngoài vang lên.
"Cứvào đi." Địch Lỵ Á tùy ý đáp, đối phương có thể không qua thông báo,nhất định không phải là người bình thường. Chỉ thấy cửa đình viện bịđẩy ra, hai vị thanh niên anh tuấn đồng thời gấp rút tiến vào, Địch LỵÁ vừa trông thấy thì lập tức đứng bật dậy: "Địch Lỵ Á bái kiến bệ hạ."
Hai gã thanh niên này, trong đó có 1 người chính là bệ hạ của Ngọc Lan đế quốc - Lam Đức đại đế.
LamĐức bệ hạ trông thấy Địch Lỵ Á mắt cũng sáng lên, cười nói: "Địch Lỵ Áquả là càng ngày càng rạng rỡ, đúng rồi, sư phụ của ngươi đâu?"
"Bệhạ, người cùng Kiều Trì tạm thời hãy ở đây chờ một lát." Địch Lỵ Á đáp,rồi sau đó quay sang phía Đại địa chi hùng. "A Hoàng, thử hỏi sư phụmột chút xem người bây giờ có thời gian không? Bệ hạ muốn gặp người."Thanh niên cùng Lam Đức bệ hạ đến đây chính là Ngọc Lan các đại thầnhiện tại tuổi vẫn còn trẻ, cũng là tri kỷ của hoàng đế bệ hạ, 'KiềuTrì'.
Quyển 10 - Chương 10 : Tử tâm ba
LamĐức bệ hạ cười nói với Địch Lỵ Á: "Địch Lỵ Á, bổn hoàng cũng không gặpngươi một thời gian rồi, từ Áo Bố Lai Ân đế quốc trở về, sao không tớihoàng cung du ngoạn?" Lam Đức bệ hạ tuổi tác cũng tương đương với ĐịchLỵ Á, quan hệ giữa 2 người cũng rất tốt.
"Lão sư phụ yêu cầu rất nghiêm khắc, ta còn phải chăm chú tu luyện ma pháp." Địch Lỵ Á ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Lam Đức bệ hạ bật cười.
Lúcnày, Đại địa chi hùng 'Cáp Đốn' cũng quay về phía Lam Đức bệ hạ nói:"Này, cái gã tóc màu lam kia, chủ nhân ta cho phép ngươi vào." Đại địachi hùng nói chuyện chẳng hề có chút lễ phép, song Lam Đức bệ hạ lạichẳng hề tỏ khách khí: "A Hoàng, ngươi cho dù không gọi bổn hoàng là'Bệ Hạ' thì cũng phải xưng hô một tiếng Lam Đức chứ. Như vậy, bổn hoàngmới giữ được chút thể diện a."
"A Hoàng là cái tên để ngươi gọi ư?" Đại địa chi hùng xù lông lắc đầu, tựa hồ rất là khinh thường.
LamĐức bệ hạ cười cười với Kiều Trì, Địch Lỵ Á rồi tiến vào bên trong. Lúcnày trong đình viện chỉ còn lại Kiều Trì, Địch Lỵ Á hai người. Ấn tượngcủa Địch Lỵ Á đối với Kiều Trì cũng không tệ... bởi vì Kiều Trì chính làhảo huynh đệ của Lâm Lôi.
Lão nhị 'Kiều Trì' hẳn là người tỉnh táo và ổn định nhất trong số Lâm Lôi tứ huynh đệ bọn họ.
Tính tình tốt nhất, rất ít khi nổi giận với người khác, nhân duyên cực tốt.
Cóđiều Địch Lỵ Á hiểu rất rõ, Kiều Trì cũng là một nhân vật cực kỳ lợihại. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã trở thành Ngọc Lan các đại thần, giữachốn quan trường hắc ám, có thể đứng vững, thậm chí còn chen chân đượcvào vị trí Ngọc Lan các đại thần, Kiều Trì nhất định là cũng có sử dụngmột chút thủ đoạn mờ ám.
Trong bốn huynh đệ, luận về mặt tàn nhẫn, ngược lại Kiều Trì vốn tính tình tốt nhất này mới chính là người tàn nhẫn nhất.
"Kiều Trì, ngồi đi." Địch Lỵ Á cười nói.
KiềuTrì cũng mỉm cười ngồi xuống: "Địch Lỵ Á, năm ngoái ngươi tới Áo Bố LaiÂn đế quốc, hẳn là có gặp lão tam của ta chứ. À, lão tam chính là LâmLôi ấy." Kiều Trì trong lòng vẫn rất quan tâm đến hảo huynh đệ củamình. Song hắn thân lại mang trọng trách tại Ngọc Lan đế quốc, căn bảnkhông có cơ hội để sang Áo Bố Lai Ân đế quốc đối địch.
"Ta biết." Địch Lỵ Á nở nụ cười sáng lạn. "Lâm Lôi hắn cũng rất lo lắng cho ngươi."
Kiều Trì cảm thấy trong lòng ấm áp.
CùngLâm Lôi xa cách đã 10 năm, hiện tại Kiều Trì cũng đã 29 tuổi rồi, chuẩnbị bước qua ngưỡng cửa 30, đồng thời cũng đã có 2 con. Thời đó tuổi trẻngông cuồng, giờ ngồi nhớ lại, cũng là một đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất.
Mườinăm trong chốn quan trường, Kiều Trì kinh nghiệm đối với những thủ đoạnlừa lọc cũng càng ngày càng trở nên thành thục. Tại Ngọc Lan đại lục,những bằng hữu có thể tin tưởng được lại càng ngày càng ít.
"Lão tamhắn có thể đạt đến trình độ này, cũng khiến cho ta cảm thấy tự hào thaycho hắn." Kiều Trì cảm thán than thở: "Tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, e rằngchẳng còn ai dám chọc giận hắn. Trong cái thế giới này, thực lực đạttới đỉnh mới là tối thượng."
"Lâm Lôi hắn hiện tại đã tới Hỗn loạn chi lĩnh rồi." Địch Lỵ Á nói.
"Hỗn loạn chi lĩnh?"
KiềuTrì nhướng mày. Hắn tại Hắc Tư thành vốn đã biết giữa Lâm Lôi và QuangMinh giáo đình có mâu thuẫn, đặc biệt là nhân vật cấp cao tại Ngọc Lanđế quốc, Kiều Trì cũng hiểu rõ thế lực của Quang Minh giáo đình, Hắc Ámgiáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh. "Với tính cách của lão tam, tuyệt đốisẽ không phải vì muốn tranh đoạt lãnh thổ, vậy..."
Kiều Trì nhìn Địch Lỵ Á, thấp giọng xuống hỏi: "Lão tam hắn định đấu với Quang Minh giáo đình ư?"
Địch Lỵ Á trong lòng thất kinh, Kiều Trì này đích xác thật vô cùng lợi hại.
"Đúng vậy." Nàng gật đầu, chuyện này Lâm Lôi đã từng nói với nàng.
KiềuTrì trong lòng có chút lo lắng, hắn hiểu rất rõ tính tình của Lâm Lôi.Năm đó Lâm Lôi vì báo thù mà chuyện gì cũng chẳng thèm để ý. Nếu làKiều Trì hắn thì tuyệt đối sẽ nhẫn nại nằm phục, cho tới khi thực lựcnắm chắc đến 100% thì mới ra tay."
"Lão tam có nắm chắc không?" Kiều Trì nhìn Địch Lỵ Á, "Quang Minh giáo đình cũng không hề đơn giản như bề ngoài vậy a."
Địch Lỵ Á cười nhìn hắn: "Kiều Trì, Lâm Lôi cũng không đơn giản như ngươi nghĩ vậy đâu."
KiềuTrì bật cười. Chính thế, cho dù Lâm Lôi là thiên tài, song sau khi cùngLâm Lôi xa cách, Kiều Trì cũng không ngờ rằng hắn có thể đánh hòa đượcvới Hắc Đức Sâm. Đặc biệt là Ảnh thử 'Bối Bối' của hắn. Kiều Trì cảmthấy buồn bực: "Cái tên tiểu tử Bối Bối kia, chẳng ngờ lại biến tháiđến mức này, thật sự là quái thai a."
.........
Hồi lâu sau thì Lam Đức bệ hạ bước ra.
"KiềuTrì, chúng ta đi thôi." Lam Đức bệ hạ quay sang Kiều Trì gọi, Kiều Trìbèn lập tức đứng dậy, Lam Đức bệ hạ cười nhìn Địch Lỵ Á cũng tương tựđứng dậy tiễn khách, "Địch Lỵ Á, nếu có thời gian, ngươi nhất định phảitới hoàng cung đấy nhé, tam công chúa vốn rất muốn gặp ngươi."
Địch Lỵ Á cười đáp: "Sau này nhất định tới."
"Vậy ngươi không cần phải tiễn nữa." Lam Đức bệ hạ cười nói, rồi lập tức cùng Kiều Trì rời đi.
Giữathư phòng trong hoàng cung của Lam Đức bệ hạ, trong phòng hiện có 3người -- Lam Đức bệ hạ, cung đình thái giám của hắn cùng với tộc trưởngLai Ân gia tộc.
"Đại Á." Lam Đức bệ hạ đặt bút xuống, ngẩng đầu cườinhìn Đại Á Lai Ân. "Bổn hoàng hôm nay vời ngươi tới, là vì nữ nhi ĐịchLỵ Á của ngươi."
Đại Á Lai Ân nhìn Lam Đức bệ hạ: "Bệ hạ, ý của người là gì?"
Lam Đức bệ hạ cười nói: "Bổn hoàng nhớ rằng nữ nhi của ngươi còn chưa có kết hôn."
"Vâng." Đại Á Lai Ân gật đầu.
Lam Đức bệ hạ này chẳng phải là coi trọng nữ nhi của mình đấy chứ?
LamĐức bệ hạ gật đầu đáp: "Vậy thì được rồi, nói thật... bổn hoàng vốn cũngthích Địch Lỵ Á, vậy ngươi hãy thay bổn hoàng hỏi Địch Lỵ Á một chút,xem nàng có nguyện ý gả cho bổn hoàng không. Đương nhiên... ngươi phảituân theo ý nguyện bản thân của nàng."
Đại Á Lai Ân cung kính đáp: "Xin bệ hạ cứ yên tâm, thần nhất định sẽ đi hỏi Địch Lỵ Á một chút."
LamĐức bệ hạ gật đầu cười nhìn Đại Á Lai Ân: "Đại Á, ngươi hẳn là hiểu rõ,lúc đầu khi bổn hoàng vẫn còn là hoàng tử, phải có con nối dõi thì mớiđược tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Người đàn bà kia bổn hoàng vốn chẳngcó chút cảm tình gì, còn Địch Lỵ Á vô luận là xuất thân hay tố chất củabản thân cũng đều rất cao. Nếu Địch Lỵ Á gả cho bổn hoàng... bổn hoànghứa rằng Địch Lỵ Á có thể trở thành hoàng hậu."
Đại Á Lai Ân trong lòng run lên.
Hoàng hậu?
Nhưquả nữ nhi của mình chỉ trở thành phi tần bình thường thì Lai Ân giatộc vốn cường đại căn bản sẽ không cần phải làm như vậy. Có điều hoànghậu thì lại khác.
Đại Á Lai Ân hiểu rất rõ, Lam Đức bệ hạ hiện tạilà một vị hoàng đế vô cùng xuất sắc, lời nói rất có trọng lượng, đã nóiĐịch Lỵ Á có thể trở thành hoàng hậu thì tuyệt đối có thể làm được.
"Được rồi, ngươi có thể lui ra." Lam Đức bệ hạ khẽ cười nói.
"Vâng, thưa bệ hạ." Đại Á Lai Ân lúc này trong lòng vẫn tràn ngập kích động.
Hôm nay, Đại Á Lai Ân đã phái người cho gọi Địch Lỵ Á về nhà.
ĐịchLỵ Á thật ra vẫn rất thích về nhà, song vì cứ mỗi lần về nhà cha mẹ lạikhuyên bảo nàng về chuyện hôn nhân, mặc dù Địch Lỵ Á vẫn nói Lâm Lôiđộc lập với Áo Bố Lai Ân đế quốc, gả cho Lâm Lôi thì không hề ảnh hưởnggì đến gia tộc Song dường như cha mẹ nàng vẫn chẳng hề thích Lâm Lôi.
Trongmắt Đại Á Lai Ân bọn họ, dù sao đệ đệ của Lâm Lôi cũng cưới Thất côngchúa 'Ni Na', Lâm Lôi cùng Áo Bố Lai Ân đế quốc cũng có mối quan hệràng buộc.
"Gì cơ ạ?" Địch Lỵ Á bỗng đứng bật dậy, nhìn chính cha mẹ mình.
Mẫuthân nàng vội nói: "Địch Lỵ Á, bệ hạ tuổi cũng tương đương với con,đồng thời cũng là một trong số những hoàng đế có tài hiếm hoi tronglịch sử của đế quốc chúng ta, con với người quan hệ hẳn là cũng khôngtệ, gả cho bệ hạ... vô luận là đối với con hay đối với gia tộc đều là rấtcó ích lợi."
"Đối với gia tộc thì có ích lợi, còn đối với con thì liệu có ích lợi gì đây?" Địch Lỵ Á không nén nổi tức giận.
Nàng thật không ngờ rằng cha mẹ gọi nàng trở về lại là để nói về chuyện này.
"Địch Lỵ Á, chẳng lẽ bệ hạ không đủ vĩ đại hay sao? Ngươi không thích người ư?"
ĐịchLỵ Á tức giận đáp: "Phụ thân, bệ hạ vĩ đại thì có quan hệ gì với con?Đúng, con không ghét hắn, song... con cũng không ghét rất nhiều người.Chẳng lẽ cứ ai mà con không ghét thì đều đem gả cho hắn ư? Gả cho mộtngười không phải là ghét hay không ghét, hiểu không?"
"Địch Lỵ Á,bệ hạ rất thực lòng đối với ngươi, người nói, nếu ngươi gả cho người,sau này có thể sẽ trở thành đế quốc hoàng hậu." Đại Á liền nói.
"Còn hoàng hậu hiện tại thì sao?" Địch Lỵ Á nhíu mày.
ĐạiÁ Lai Ân cười đáp: "Vị hoàng hậu kia bất quá là bệ hạ phải lấy khi cònlà hoàng tử thôi. Cô ta bản thân vốn chẳng hề có năng lực, lại còn xuấtthân từ một gia đình quý tộc nhỏ bé. Nàng ta trở thành hoàng hậu thựcsự khiến cho nhiều người bàn ra tán vào rất là bất mãn, bệ hạ muốn phếtruất thì rất dễ dàng."
"Hừm."
Địch Lỵ Á đứng nhìn chính phụ thânmình: "Phụ thân, tước vị hoàng hậu đối với các người có thể là rất quantrong, song đối với con mà nói thì chẳng là gì cả." Địch Lỵ Á cũng hàokhí tuôn ra một tràng.
Đại Á Lai Ân tức giận vỗ mạnh bàn một cát, đứng bật dậy: "Địch Lỵ Á, ngươi sao lại dám nói như vậy?"
"Phụthân." Địch Lỵ Á dừng lại ở ông ta. "Đừng có tỏ vẻ uy phong trước mặtnữ nhi của người nữa. Hôm nay con muốn nói rõ với người... Về chuyện vớibệ hạ, người hãy quên đi. Con cho dù có chết cũng sẽ không gả cho hắn,cũng sẽ không gả cho bất kỳ một ai khác ngoại trừ một mình Lâm Lôi ra."
Đại Á Lai Ân không thể tin nổi nhìn chính nữ nhi của mình, không ngờ rằng con gái lại nói với ông ta những lời như vậy.
"Xin lỗi phụ thân." Địch Lỵ Á hít một hơi thật sâu.
"Khụ,khụ..." Đại Á Lai Ân tức giận ho khan một hồi, mẫu thân Địch Lỵ Á bêncạnh lập tức đỡ lấy ông ta, Đại Á căm tức nhìn Địch Lỵ Á: "Địch Lỵ Á,ngươi không còn nhỏ nữa rồi, đừng có ngây thơ như vậy nữa, ngươi cứ trởvề mà suy nghĩ cho kỹ đi."
Địch Lỵ Á nhìn phụ thân ho khan đến đỏ bừng mặc, trầm mặc rồi quay đầu bỏ đi.
.........
"Chamẹ trước kia đâu thế này?" Địch Lỵ Á vẫn còn nhớ rõ lúc còn bé, cha mẹluôn coi nàng như báu vật, nàng muốn làm cái gì thì phụ thân nàng sẽlàm tất cả. Nàng còn ngồi cả lên lưng phụ thân, giả làm động tác kỵ mãcưỡi ngựa.
Thời thơ ấu thật là đẹp đẽ, cha mẹ thật là hoàn mỹ.
Vậy mà bây giờ...
Tronggia đình, Địch Lỵ Á phải lo nghĩ quá nhiều, có cha mẹ, có ca ca, có nãinãi, có cả những thân nhân khác nữa... trong lòng nàng vẫn ước ao rằngkhi nàng chung sống với Lâm Lôi, mối quan hệ của nàng với những ngườitrong gia tộc vẫn tốt đẹp như vậy.
"Đợi một thời gian nữa, đến khiLâm Lôi kiến lập được công quốc, thái độ của phụ thân bọn họ sẽ thayđổi thôi." Địch Lỵ Á lựa chọn cách tiếp tục nhẫn nại.
Tại sơnthôn thần bí, trước đồng cỏ rộng lớn trước cửa động phủ phủ đệ, Đức TưLê, Hải Ốc Đức, Mễ Lặc, Băng Sắt Lâm một nhóm người cùng ngôi bên bànuống rượu, nhìn Lâm Lôi cùng Hi Kim Sâm luận bàn. Về phần Lôi Nặc vàMông Ny Tạp thì đang đứng ở bên rìa đồng cỏ.
"Mông Ny Tạp, nànglúc đầu miêu tả về mẫu thân mình là thật vậy chăng?" Lôi Nặc ngó BăngSắt Lâm ở đằng xa, rồi nghi hoặc nhìn Mông Ny Tạp.
Mông Ny Tạp cũng không biết nói gì.
Trướcđây mẫu thân nàng vốn vẫn luôn lạnh như băng, phải biết rằng... mẫu thânnàng chính là đến từ Băng Tuyết Nữ Thần điện, loại lãnh ngạo này chínhlà trời sinh đã có. Song mấy ngày nay, Băng Sắt Lâm thái độ đối với LâmLôi và Lôi Nặc lại cực kỳ tốt.
Lôi Nặc đã bắt đầu hoài nghi rằng những lời miêu tả lúc đầu của Mông Ny Tạp đều là giả.
"Ta cũng không biết." Mông Ny Tạp căn bản cũng không biết phải nói sao.
Lúcnày Lâm Lôi thì dùng Hắc Ngọc trọng kiếm, còn Hi Kim Sâm thì dùng mộtthanh trường kiếm ngân sắc mơ hồ cùng Lâm Lôi tiến hành luận bàn. "ĐạiĐịa Áo Nghĩa' của Lâm Lôi cũng được xuất ra, mặc dù không ra tay dữ dộinhưng cũng khiến so Hi Kim Sâm phải kinh thán không thôi.
"Cổ quái, cổ quái." Hi Kim Sâm than thở. "Ta còn chưa từng thấy qua loại công kích nào lại cổ quái đến như vậy."
LâmLôi cũng tương tự nhìn Hi Kim Sâm, gặp phải cường giả tu luyện Quangminh pháp tắc cũng rất đáng lo ngại, bởi vì khi tu luyện Quang minhpháp tắc đạt tới trình độ nhất định, bọn họ từ mình sẽ có năng lực chữatrị bản thân rất đáng sợ, cho dù đứt cả cánh tay cũng chỉ cần chữa trịtrong thời gian rất ngắn.
"Lâm Lôi, bây giờ ngươi cũng thử thưởng thức tuyệt chiêu của ta nhé." Hi Kim Sâm mỉm cười nói.
LâmLôi ngẩn ra, Hi Kim Sâm nãy giờ tốc độ so với Áo Lợi Duy Á thậm chí cònđáng sợ hơn, lực công kích cũng kinh hãi hơn nhiều, vậy mà mới chỉ làđánh đùa thôi.
"Kiếm này của ta có tên là 'Huyễn Không Chi Kiếm',"Hi Kim Sâm cầm trong tay ngân sắc trường kiếm, toàn thân đột nhiên hóathành một đạo ánh sáng màu trắng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã tới trướcmặt Lâm Lôi. Thanh sắc hắc khí bên ngoài cơ thể Lâm Lôi quay cuồng, HắcNgọc trọng kiếm trong tay cũng cẩn thận phòng bị.
Hắn cẩn thận quan sát thanh kiếm đó.
Huyễn không chi kiếm là như thế nào?
"Co...ong" Không gian chung quanh dĩ nhiên cũng sản sinh ra những đợt sóngchấn động, một thanh ngân sắc trường kiếm rõ ràng đã xuất hiện phíatrước Lâm Lôi, song điều khiến hắn cảm thấy quỷ dị chính là thanh ngânsắc trường kiếm này tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã sinh ra bóng ảnh,trong không gian cũng bị cái bóng đó đè lên khiến cho không gian như bịrối loạn.
"Ngươi thua rồi."
Lâm Lôi còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm đã đến trước mát rồi, hắn dĩ nhiên là cũng không kịp ngăn cả.
"Đây..."Lâm Lôi trong đầu tràn ngập hình ảnh của một kiếm vừa rồi, hắn cảm thấychính mình dường như vừa nắm bắt được một điều gì đó, hắn lúc này liềnhạ xuống đồng cỏ nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, mặc kệ những ngườikhác, trực tiếp bắt đầu cố gắng tìm kiếm một chút linh cảm vừa rồi.
(Hết chương 10)
Quyển 10 - Chương 11 : Mệnh lệnh hạ đạt
HiKim Sâm đứng ở không trung cũng nghi hoặc nhìn Lâm Lôi, còn Lâm Lôi dĩnhiên cũng không bỏ qua cơ hội, bắt đầu trực tiếp tu luyện.
"Lợihại, lợi hại." Hi Kim Sâm than thở một tiền, rồi bay về đứng cạnh ĐứcTư Lê chờ đợi. Đám người Đức Tư Lê cùng nhìn về phía Lâm Lôi, trong ánhmắt cũng thầm than không thôi, cả đám người đều tự ngồi xuống. Hải ỐcĐức cười nói: "Đại ca, cái tên Lâm Lôi này quả không hổ là thiên tài,vừa cùng Hi Kim Sâm vốn tu luyện Quang minh pháp tắc luận bàn xong đãcó thể lĩnh ngộ được một chút rồi.
Đám người Đức Tư Lê đều là Thánh vực tuyệt đỉnh cao thủ.
Họnhìn thấy Lâm Lôi như vậy thì đều biết rằng Lâm Lôi dám chắc đã lĩnhngộ được điều trọng yếu gì đó, mới có thể trực tiếp bắt đầu tu luyệnnhư vậy.
"Bá phụ." Lôi Nặc thấy Lâm Lôi như vậy, vội vàng chạy tới: "Lâm Lôi hắn làm sao vậy? Bị thương ư?"
"Haha..." Cả đám người Đức Tư Lê đều bật cười: "Lôi Nặc, Lâm Lôi không việcgì đâu, có điều cũng chẳng biết hắn tu luyện rốt cuộc sẽ mất bao lâu,ngay cả so với chúng ta mà nói, dẫu có muốn đột nhiên lĩnh ngộ thì cũngrất khó mà ngộ ra được."
Lôi Nặc lúc này mới yên tâm.
.........
LâmLôi lúc này trong đầu cũng bắt đầu tự động diễn giải, một bóng ngườitrong tay cầm trường kiếm cũng xuất hiện giữa hư không trong óc, bóngngười này lại một lần nữa sử ra một kiếm vừa rồi của Hi Kim Sâm, tựanhư là mộng ảo vậy --
Kiếm xuất, quang mang xuyên tới, không gian thác loạn...
Cái bóng mơ hồ trong không gian ấy, lực tàn phá đáng sợ ấy, tựa hồ như không thể ngăn cản.
"Rộtcuộc là cái gì? Là cái gì chứ?" Lâm Lôi trong lòng không ngừng tự hỏichính mình, trong đầu cứ diễn đi diễn lại một kiếm vừa rồi, hắn vừatrông thấy một kiếm đó trong chốc lát thì đã có một loại cảm giác bảnthân mình tựa hồ như đã lĩnh ngộ ra một điều gì đó.
Có điều là rất mơ hồ.
Cứ từng lượt từng lượt diễn lại, là lại một lần chăm chú tự hỏi mình.
Đột nhiên --
Dườngnhư có một đạo thiểm điện bỗng lóe lên trong đầu hắn, Lâm Lôi bỗng runlên, đám sương mù mơ hồ rốt cuộc cũng bị xé toạc ra. Hắn rốt cuộc cũnghiểu được tại sao lại có loại cảm giác xúc động khi lĩnh ngộ ra mộtđiều: "Đúng, là gió, là gió! Đúng, 'Khoái'!"
Lâm Lôi lòng mừng đến phát điên lên.
Lúcđầu khi Lâm Lôi nhìn thấy Mễ Lặc sử dụng một đại biểu của Phong nguyêntố pháp tắc --'Mạn' cảnh giới kiếm pháp, hắn đã biết tới cảnh giới'Mạn'. Hắn hiểu ra rằng nếu bản thân mình cứ tiếp tục nghiên cứu 'PhongĐích Luật Động' thì uy lực hoàn toàn có thể tiếp tục gia tăng.
Bởi vì 'Phong Đích Luật Động' dường như cũng tương tự với Đại địa áo nghĩa.
Sóng chấn động càng nhiều, Đại địa áo nghĩa càng mạnh.
Cũngvới đạo lý tương tự, 'Phong Đích Luật Động' là do 'Mạn Cảnh Giới' cùng'Khoái Cảnh Giới' hai loại cảnh giới kết hợp với nhau, hình thành mộtloại giao thoa tương phản, khiến cho không gian phải chịu một loại côngkích. Khi 'Mạn' cảnh giới cùng 'Khoái' cảnh giới lĩnh ngộ được càng sâuthì kết hợp thi triển sẽ khiến cho dao động không gian càng mạnh,'Phong Đích Luật Động' uy lực càng lớn.
Lâm Lôi lĩnh ngộ với 'Mạn' cảnh giới sau khi cùng Mễ Lặc giao thủ đang từng bước ổn định và tiến bộ.
Song 'Khoái' cảnh giới lĩnh ngộ lại rơi vào đình trệ.
Phong nguyên tố pháp tắc -- về mặt 'Khoái' cảnh giới rốt cuộc là như thế nào?
Nhưnghôm nay trong khi nhìn thấy 'Huyễn Không Chi Kiếm' của Hi Kim Sâm, LâmLôi đã hiểu rõ được con đường kế tiếp phải đi: "Trong các đại nguyên tốpháp tắc, luận về tốc độ thì Phong nguyên tố pháp tắc cùng Quang minhpháp tắc chiếm ưu thế, Hi Kim Sâm tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức trongnháy mắt không gian phát sinh thác loạn. Còn 'Mạn' trong Phong nguyêntố pháp tắc dĩ nhiên cũng có thể khiến cho không gian bắt đầu đình trệ.Đúng... 'Khoái' của Phong nguyên tố pháp tắc hẳn là có thể khiến chokhông gian trong nháy mắt bị đè nặng mà sinh ra thác loạn."
Lâm Lôiđối với 'Phong Nguyên Tố Pháp Tắc' -- lĩnh ngộ 'Khoái' cảnh giới đã cómột chút cốt lõi. Trước đó vài ngày vốn vẫn còn thường xuyên tự hỏimình.
Như hiện tại, đã nhận ra được mục tiêu rõ ràng... Lâm Lôi trongđầu cực nhanh diễn xuất lại các hướng tu luyện. Đã có được khởi điểmthì sẽ biết được giới hạn, tự mình hiện tại chính là muốn hiểu rõ vềhướng đi này, hơn nữa dựa theo những hướng trước đây đã từng đi qua đểđi tới điểm cuối cùng.
Trong đầu Lâm Lôi tái hiện lại các loại khảnăng, đối với Phong nguyên tố 'Khoái' lĩnh ngộ cũng từ từ sâu hơn. Đếnkhi không có cách nào phán đoán được cách tiến hành, Lâm Lôi lại đứnglên sử dụng 'Tử Huyết Nhuyễn Kiếm; thực sự để bắt đầu thí nghiệm.
Tu luyện chính là phải khô khan, chặt chẽ như vậy, cũng cần phải có được sự lĩnh ngộ.
Nhưvừa rồi đột nhiên linh quang chợt lóe, rốt cuộc đã thấy được đại kháihướng đi, biết được đại khái đường đi rồi thì bắt đầu lĩnh ngộ nghiêncứu, lần lượt thí nghiệm... chỉ cần có thời gian, tốn hao đủ thời gian làtuyệt đối có thể đạt tới thành quả tương tự.
.........
Từ một kiếmcủa Quang nguyên tố pháp tắc mà cũng lĩnh ngộ ra cảnh giới 'Khoái' củaPhong nguyên tố pháp tắc, loại lĩnh ngộ lực này người thường không thểnào bì được. Lúc này đám người Đức Tư Lê cũng không thể hiểu được rốtcuộc Lâm Lôi đã lĩnh ngộ ra cái gì rồi.
"Đã nửa tháng trôi qua rồi, lão tam hắn..." Lôi Nặc có chút lo lắng nhìn Lâm Lôi đang khoanh chân ngồi ở đằng xa.
MôngNy Tạp ở bên cạnh cười nói: "Lôi Nặc ca ca, đêm hôm qua ta còn thấy LâmLôi đột nhiên đứng dậy, hình như biểu diễn một loại kiếm pháp gì đó. Cóđiều bóng kiếm của huynh ấy thật mông lung a, chung quanh gió nổi lên,hơn nữa tốc độ lại quá nhanh, không thể thấy rõ được biến hóa."
"Lão tam nếu cứ tiếp tục, không biết sẽ phải tu luyện trong bao lâu." Lôi Nặc khẽ than vãn.
"LôiNặc ca ca, chàng xem." Mông Ny Tạp đột nhiên kinh hãi chỉ về phía LâmLôi, Lôi Nặc cũng nhìn qua... chỉ thấy Lâm Lôi lúc này đã đứng lên, đangmỉm cười nhìn Lôi Nặc, đồng thời bước tới: "Lão tứ, sao, trên mặt ta cónhọ à?"
Lúc này bỗng có một bóng đen vọt tới, nhảy tót lên vai Lâm Lôi.
"Bối Bối." Lâm Lôi trìu mến xoa xoa đầu nó.
Bối Bối dẩu cái miệng lên bất mãn nói: "Lão đại, nửa tháng rồi, vậy mà huynh vẫn có thể ngủ được."
"Ngủ?" Lâm Lôi không khỏi cười ầm lên.
Hắncũng biết, trong khi hắn ở đây tu luyện, bổi tối chắc chắn rằng sẽ rấtnhàm chán. Có điều hiện tại, Lâm Lôi tâm tình không tệ... bản thân mìnhđối với cảnh giới 'Khoái' của Phong nguyên tố đã có sự lãnh ngộ, tãtiến thêm được một bước rồi, Hắn cũng biết rằng, muốn đạt tới cảnh giớimột kiếm uy lực như của Hi Kim Sâm hiện tại, e rằng cũng phải mất tớigần 10 năm nữa.
Song tại 'Mạn' cảnh giới, đạt đến trình độ như của Mễ Lặc thì phỏng chừng cũng chỉ 3, 4 năm là được.
Rõràng... cảnh giới của 'Mễ Lặc' so với 'Hi Kim Sâm' còn thấp hơn rấtnhiều. Lâm Lôi trong lòng rất sung sướng khi có thể cùng người luận bànrồi lĩnh ngộ ra nhanh.
Như quả cứ một thân một mình tu tại thâm sơn thì nhất định là sẽ chẳng có đầu mối mà tu luyện.
Vậnkhí tốt, mười năm, trăm năm là tìm ra lối, còn vận khí mà không tốt thìcó thể hao tốn tới tận mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm công phumới có thể tìm ra đường.
Tu luyện là như thế. Lĩnh ngộ mà nhanh thìtu luyện cũng nhanh. Ngược lại lĩnh ngộ chậm thì tu luyện cũng chậm. Dùsao thì sau khi tiến vào Thánh vực cảnh giới không lâu, đám đấu khícũng đạt tới Thánh vực cực hạn, mọi người đều là bắt đầu chuyển sanglĩnh ngộ pháp tắc... Như Áo Lợi Duy Á, mới sơ nhập Thánh vực cảnh giới đãđánh bại được Đế Long.
Không có biện pháp, ai bảo Đế Long tại nguyên tố pháp tắc cơ hồ chẳng có chút lĩnh ngộ nào cả.
Vùng bắc bộ Hỗn loạn chi lĩnh đã bắt đầu một tràng chiến tranh với quy mô lớn.
Theoý của Lâm Lôi, đám người Tái Tư Lặc đã tiến hành lên kế hoạch, sau khiLâm Lôi đi tới sơn thôn thần bí đại khái được khoảng 7, 8 ngày thì nhómngười Ba Khắc bắt đầu dẫn quân công kích vùng biên giới phía nam củamột công cuộc thuộc về phe Quang Minh giáo đình có tên là Xã Lê côngquốc.
Quân đội của Xã Lê công quốc tố chất còn xa mới bì được so vớiquân đội của phe Lâm Lôi. Bên phía Lâm Lôi, dân chúng chủ yếu là sốngtại Hắc Ám chi sâm nên người dân vô cùng cường hãn, năng lực chiến đấurất mạnh, hơn nữa còn có sự huấn luyện đặc biệt của 5 huynh đệ Ba Khắc.
Dễ dàng xử lý!
Cườnggiả mạnh nhất của Xã Lê công quốc dĩ nhiên cũng chỉ là bát cấp cườnggiả, ngay đến một cửu cấp cường giả cũng không có. Một công quốc nhưvậy thì lấy gì để ngăn cản bước tiến của phe Lâm Lôi đây?
5 huynh đệBa Khắc tựa như 5 chiến thần, đem theo đại quân giết chóc như hổ báocàn quét tới. Tất cả đều bị tiêu diệt. Chỉ mất có gần 4 ngày, Xã Lêcông quốc bao gồm 1 quận thành cùng với 5 thành nhỏ, toàn bộ đều thấtthủ. Phe Lâm Lôi phạm vi thế lực lại càng được gia tăng.
Cái Tỳ, Hắc Sa, An Khoa 3 người đang đứng ở quận thành của Xã Lê công quốc.
"Quảthực là chẳng hề có tí lực phản kháng nào cả." Cái Tỳ đĩnh đạc nói,"Quá yếu, quá yếu. Ngay đến nửa kẻ có khả năng gây trở ngại cho chúngta cũng chẳng thấy." Đích xác, cho dù có gặp phải trở ngại lớn, chỉ cầnriêng đám binh lính của Cái Tỳ thôi thì liệu kẻ nào có khả năng ngăncản được?
Hơn nữa Thánh vực ma thú Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' vẫn luôn trong trạng thái sẵn sàng, lúc nào cũng có thể phóng ra được.
"AnĐức Lộ." An Khoa đột nhiên ngoái đầu nhìn một gã ngân phát trung niênnhân phía sau, ngân phát trung niên nhân này lập tức cung kính đứng chờAn Khoa hạ lệnh. An Khoa dò hỏi: "Hiện tại quân đội của Xã Lê công quốcđã chỉnh đốn đến đâu rồi? Đám dân chúng trong công quốc thì sao?"
Muốn quản lý quốc gia thì đương nhiên cần phỉa có người. Đám Ba Khắc bất quá cũng chỉ là tướng lĩnh mà thôi.
"Cácvị đại nhân." An Đức Lộ cung kính đáp. "Hiện tại quá trình chỉnh đốnquân đội cũng đã kết thúc, hơn nữa cũng có không ít quân nhân đến từHắc Thổ thành ở trong số đó."
Đám quân đội đầu hàng này cũng khiếncho đám người Ba Khắc phải lo lắng. Chỉ có thể cố gắng chia cắt ra,nhét vào biên chế, khiến cho giữa tướng lĩnh và quân binh đều khôngbiết nhau, đồng thời giết một số tên, an bài cho một số người khác.
"XãLê công quốc suốt một thời kỳ dài phải chịu sự khống chế của Quang Minhgiáo đình, số người tín ngưỡng Quang Minh giáo đình cũng không ít." AnĐức Lộ lo lắng, Tin rằng nếu Quang Minh giáo đình phái người đến côngkích chúng ta, đám dân chúng này thậm chí sẽ có thể phản bội. Có điềubởi dân chúng quá nhiều nên chúng ta cũng chẳng có biện pháp nào cả."
"Phản bội?"
Hắc Sa tự tin đáp: "Lo gì chứ, lấy cái chết ra mà uy hiếp, để xem đám dân chúng này có thể làm được gì?"
"AnĐức Lộ, Xã Lê công quốc vừa mới bị chúng ta chiếm, lòng dân chưa yên,lại phải phiền đến các người rồi." An Khoa bèn dặn dò, An Đức Lộ cungkính tuân mệnh.
"Được rồi, ngươi trước tiên cứ lui ra đi." An Khoacười nói, lập tức trong phòng chỉ còn lại có An Khoa, Hắc Sa, Cái Tỳ 3huynh đệ.
An Khoa quay sang phía 2 huynh đệ của mình: "Sau khi TáiTư Lặc tiên sinh bọn họ thương nghị, mệnh lệnh đã được truyền tới, bâygiờ đình chỉ công kích. Bắt đầu chuẩn bị cho việc nửa tháng sau thànhlập công quốc đi. Hiện tại số người trong tay chúng ta cũng phải hơnmột ngàn vạn rồi."
Hắc Sa, Cái Tỳ cũng cười.
"Không ngờ rằngQuang Minh giáo đình căn bản không hề phản kháng, xem ra cũng là khôngmuốn cùng chúng ta ngạnh bính." Cái Tỳ cười nói, "Theo như thương nghịlúc đầu, chúng ta cứ giả ngốc. Đợi khi công khai đối ngoại về việcthành lập công quốc xong, sẽ lại tiếp tục tấn công phe Quang Minh giáođình."
Phương thức mềm dẻo của Quang Minh giáo đình đích xác khiếncho đám người Hắc Sa, Cái Tỳ cứ nghĩ rằng... đối phương không muốn đấuvới bọn họ.
Trong một gian phòng tối tăm, kim phát trung niên nhân lại một lần nữa đến.
"Tài phán trưởng đại nhân." Kim phát trung niên nhân cung kính hầu mệnh.
Ngồitrước thư bàn là Ô Sâm Nặc lúc này ánh mắt chớp chớp, lạnh lùng nói:"Hiện nay đám người Lâm Lôi cũng vừa mới chiếm được Xã Lê công quốc,chúng nhất định phải mất một khoảng thời gian để tiêu hóa. Tin rằng bọnchúng sẽ cho rằng chúng ta không muốn đấu với bọn chúng."
Kim phát trung niên nhân ngẩng đầu nhìn Ô Sâm Nặc, kích động hỏi: "Phải tấn công ư?"
"Phảitấn công gấp, đã tấn công thì phải tiêu diệt được toàn bộ đám người LâmLôi." Giọng Ô Sâm Nặc phát lạnh, "Lâm Lôi này đối với giáo đình chúngta sự uy hiếp là rất lớn, nếu để cho chúng phát triển thì sẽ là hậuhoạn vô cùng. Hiện tại chúng dám khiêu khích chúng ta, công kích Xã Lêcông quốc. Hiển nhiên... là muốn đầu với Quang Minh giáo đình chúng tarồi."
"Nếu bọn chúng muốn đấu, thì phải đem toàn bộ đám cao thủ bênphía Lâm Lôi giết hết." Một tia tử quang yêu dị lại càng thêm phần ulãnh từ đồng tử hắn xẹt qua.
Kim phát trung niên nhân cũng trở nênkích động, hắn thực sư nghi hoặc hỏi: "Tài phán trưởng đại nhân, chẳnglẽ chúng ta phải sử dụng đến lực lượng Thánh vực? Điều này liệu cókhiến cho phía Hắc Ám giáo đình, Áo Bố Lai Ân đế quốc khắp nơi bất mãnkhông?"
"Không cần phải quan tâm tới chuyện này."Nếu cứ để mặc choLâm Lôi phát triển như vậy, mấy ngàn năm tích lũy của giáo đình chúngta tại Hỗn loạn chi lĩnh có thể bị hủy trong một chốc. Hơn nữa, với LâmLôi cũng không thể để mặc cho bản thân hắn phát triển được, tốc độ pháttriển của hắn thật đáng sợ. Hiện tại... ta còn nắm chắc là giết được hắn.Song nếu cứ tiếp tục như vậy thì..."
Ô Sâm Nặc nhìn về phía kim phát trung niên nhân: "Được rồi, cứ theo như kế hoahcj ban đầu, chuẩn bị hành động đi."
"Vâng, thưa Tài phán trưởng đại nhân." Kim phát trung niên nhân lĩnh mệnh.
"Ngàymai lúc nửa đêm, 9 vị Thánh vực thiên sứ sẽ lập tức xuất phát... ta cũngmuốn xem xem cái con ma thú họ chuột của Lâm Lôi thế nào mới được." ÔSâm Nặc vô cùng tự tin, thực lực của hắn cùng với Quang Minh giáo hoàngbất phân thắng bại, so với Hắc Đức Sâm còn cao hơn một bậc.
Đối với việc giết Lâm Lôi, hắn hoàn toàn tin tưởng.
Quyển 10 - Chương 12 : Sậu biến
Tốinhư mực, mây đen che phủ ánh trăng, khắp thiên địa tràn ngập trong mộtmàu đen tối, đột nhiên - chính đạo bạch quang chói mắt cực nhanh bay vềphía Xã Lê công quốc, bay đến nửa đường, trong số đó có 5 đạo bạchquang rẽ hướng 5 tòa thành nhỏ của Xã Lê công quốc bay đi, còn 4 đạobạch quang còn lại tiếp tục nhắm hướng quận thành của Xã Lê công quốcphóng tới.
Tới gần một chút thì có thể phát hiện --
Ánh sáng này,hiển nhiên là Thiên sứ toàn thân tỏa ra thánh quang nhu hòa, đám Thiênsứ này mỗi người đều có tứ dực (4 cánh). Ngay từ đầu trong trạng tháiThiên sứ biến thân, hiển nhiên thân thể mà bọn họ nhập vào hoàn toàn cóthể tiếp nhận lực lượng của bọn họ.
Dựa theo Thiên sứ phẩm giai --
Songdực Thiên sứ là Thánh vực hạ cấp, tứ dực Thiên sứ là Thánh vực trungcấp, lục dực Thiên sứ là Thánh vực đỉnh cấp. Về phần bát dực Thiên sứ...đó là cấp độ hạ vị Thần. Thập nhị dực Thiên sứ trong truyền thuyết thìbản thân có thực lực của thượng vị Thần khiến cho người ta phải sợ hãi.
Đáng tiếc tại Ngọc Lan đại lục vị diện, không thể nào tìm được thân thể có thể tiếp nhận để thập nhị dực Thiên sứ nhập vào.
"Đángtiếc..." Theo sau 4 gã Thiên sứ là Ô Sâm Nặc, nhìn đám Thiên sứ tronglòng lắc đầu thầm than, "Quang Minh chi chủ sáng tạo ra Thiên sứ dướidạng binh khí hình người, khiến cho bọn chúng không thể nào có sự độtphá được. Cho dù thời gian có dài đi chăng nữa thì thực lực cũng chẳngtăng trưởng được chút nào."
Với cấp bậc như của Ô Sâm Nặc thì hiểu rất rõ dạng tồn tại của Thiên sứ ra sao.
Thiênsứ trên thực tế không được tính là sinh linh, mà là một dạng binh khíhình người do Quang Minh chủ thần tại 'Quang Minh Thần Giới' sáng tạora... Ô Sâm Nặc cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng hắn biết rằng, Thiên sứkhông thể nào đột phá được, số lượng cánh khi được sáng tạo ra như thếnào thì vĩnh viễn vẫn như thế, đồng thời thực lực kể cả có sống tới mấyngàn năm thì cũng vẫn nguyên si.
Thiên sứ mạnh thì có mạnh, song lại không có được sự tiến bộ.
Điềunày khiến cho Ô Sâm Nặc trong lòng có chút xem thường Thiên sứ, hắn chỉxem Thiên sứ như là công cụ mà thôi. Trong lần hành động này, những thứhắn điều khiển đều là Thiên sứ, ngoại trừ hắn ra thì không có một Thánhvực cường giả của nhân loại nào cả. Trong con mắt Ô Sâm Nặc, Thánh vựccường giả nhân loại có khả năng tiến bộ vô hạn, so với Thiên sứ thì cònquý giá hơn nhiều.
.........
Trong một tòa tiểu thành tại Xã Lê côngquốc, một vị tứ dực Thiên sứ đã phi tới trên bầu trời của tòa thành nhỏnày. Tứ dực Thiên sứ toàn thân rực sáng lên Thánh quang nhu hòa, giữabầu trời đêm giống như một mặt trời chói mắt, chiếu sáng cả tòa tiểuthành.
Trong tiểu thành không ít cư dân vì ánh sáng này mà chạy ra ngoài.
"A, Thiên sứ."
"Là Thiên sứ."
Đámcư dân trong tiểu thành đều kinh hãi, bởi suốt một thời gian dài đềutheo đạo của Quang Minh giáo đình, bọn họ phần lớn đều là tín ngưỡngQuang Minh chi chủ, lúc này rất nhiều người đều có loại cảm giác --Chúa đã sai khiến đám tôi tớ xuống cứu bọn họ.
Vô số cư dân đều quỳ xuống.
"Tínngưỡng Chúa, nguyện đi theo sự bao dung của Chúa nhân từ. Mọi sự xúcphạm đều sẽ bị hủy diệt." Tiếng tứ dực Thiên sứ vang vọng khắp cả tòathành nhỏ, trong số gần 4000 quân nhân, cũng có tới hơn một nửa quỳxuống khiến cho những người đến từ Hắc Thổ thành cũng phải đứng tại chỗmà cảm thấy ngạc nhiên.
Thiên sứ?
Thiên sứ trong truyền thuyết?
"Giếtchết đám dị giáo đồ này đi." Đột nhiên có một người bỗng rút ra mộtthanh trường kiếm giết chết một vị quân đội quan quân, trong đám quânđội này có không ít người đến từ Mạc Đặc quận thành lẫn các thành trìbên ngoài. Bọn họ không thờ phụng Quang Minh chi chủ. Mấy ngày nay bọnhọ thậm chí còn phá hủy cả giáo đường.
Nhưng hôm nay...
Xung quanh một số lượng lớn binh lính dưới sự ủng hộ của dân chúng đã vùng lên đem đám người đến từ bên ngoài giết chết.
Tứ dực Thiên sứ đến một chiêu vẫn chưa xuất mà tòa thành nhỏ này đã bị thu phục rồi.
"Các tín đồ của Chúa, Chúa nhất định sẽ giang tay che chở cho các người." Tứ dực Thiên sứ cất cao giọng nói.
Toànbộ đám người tại tòa thành nhỏ đều quỳ phục trên mặt đất, cung kính phithường. Tứ dực Thiên sứ vẻ mặt tươi cười, hắn dễ dàng phát hiện ra cóvài chục người tu luyện Quang minh pháp tắc. Tứ dực Thiên sứ hạ xuống,rồi tới trước mặt một người mạnh nhất trong số đó: "Tên ngươi là gì?"
Vịlão giả tóc bạc này kích động, cung kính trả lời: "Tôn kính Thiên sứđại nhân vĩ đại, ta tên là Phí Nhĩ Đốn. Trước đây vốn là Thần phủ củaQuang Minh giáo đường tại tòa thành nhỏ này, ta may mắn mà giữ lại đượctính mạng."
Tứ dực Thiên sứ gật đầu nói: "Từ hôm nay trở đi, Phí NhĩĐốn chính là thành chủ của tòa tiểu thành này." Tiếng Thiên sứ âm vangtrong thiên địa, vang vọng khắp cả tòa tiểu thành.
"Phí Nhĩ Đốn."
Đámcư dân tiểu thành đều hưng phấn reo vang, giữa tiếng tung hô của bọnhọ, tứ dực Thiên sứ bay vút lên, quang mang chói mắt tỏa xuống, đoạnhắn rời khỏi tòa tiểu thành này bay về hướng quận thành.
.........
Tại4 tòa tiểu thành khác cũng tương tự, Thiên sứ xuất hiện khiến cho cáctín đồ thờ phụng Quang Minh giáo đình đều trở nên điên cuồng, bọn họtranh nhau đòi giết chết đám dị giáo đồ, thờ phụng tôn những cường giảtu luyện Quang Minh ma pháp hoặc Quang Minh đấu khí lên đảm nhiệm chứcthành chủ.
Nhưng ở giữa Xã Lê công quốc quận thành.
Khi 5 vị tứdực Thiên sứ còn lại phi tới, giữa Xã Lê công quốc quận thành đều trànngập trong hào quang tỏa ra khắp nơi, bởi vì nơi này có không ít quânnhân tới từ Hắc Thổ thành, Mạc Đặc quận thành cho nên những trận chiếnđấu diễn ra vô cùng kịch liệt.
"Tài phán trưởng đại nhân." 5 vị Thiên sứ đều phi tới bên cạnh Ô Sâm Nặc.
ÔSâm Nặc hiện đang lăng không mà đứng nhìn ba trường đại chiến phíadưới, ba gã tứ dực thiên sử đang đấu với ba gã Bất tử chiến sĩ.
"Bấttử chiến sĩ?" Trong số đó có một gã Thiên sứ thốt lên, Ô Sâm Nặc lạnhnhạt gật đầu, khi hắn mang theo 4 gã Thiên sứ tới quận thành, thông qualực chấn nhiếp của Thiên sứ đã khiến cho trong thành vô số người bắtđầu nổi dậy giết chết đám nhân mã của phe Lâm Lôi.
Trong quân đội cũng có những binh sĩ phản bội.
Trong trận chiến này, phe Lâm Lôi cực kỳ bất lợi.
"Đùng!"Đó là một thân thể cao tới 3 mét, cánh tay thô ráp, cơ bắp cuồn cuộntrên người khiến cho hắn trông giống một cỗ máy chiến tranh hình người,bao phủ bên ngoài cơ thể là một lớp bạch sắc chiến giáp trông giống nhưnham thạch, khắp người cũng chỉ có khuôn mặt lộ ra ngoài, làn da trênkhuôn mặt màu xanh biêc khiến cho người ta phải sợ hãi.
Thánh vực Bất tử chiến sĩ.
3 tứ dực Thiên sứ chiến đấu với 3 Bất tử chiến sĩ.
"Nhịca, tốc độ của bọn chúng nhanh quá." Giọng phẫn nộ của Cái Tỳ vang lên,ba người chính là Cái Tỳ, Hắc Sa, An Khoa. Bọn họ 3 người đều là cửucấp chiến sĩ, cho dù là Bất tử chiến sĩ biến thân... cũng chỉ là sơ nhậpThánh vực. Cũng vì ưu thế của Bất tử chiến sĩ là lực 'Phòng Ngự' nênbọn họ cứ nhằm vào Thánh vực trung giai tứ dực Thiên sứ mà liều mạngđánh bừa.
Song Thiên sứ cũng rất linh hoạt.
Một tứ dực Thiên sứvô cùng linh hoạt bỗng chợt lóe lên rồi nhằm vào Cái Tỳ hung hăng đạpmột cước, một cước có thể dễ dàng phá nát cự thạch đá vào bạch sắc khảigiáp trên người Cái Tỳ song cũng chỉ khiến cho thân thể Cái Tỳ khẽ runlên mà thôi.
Cái Tỳ đột nhiên thấy trên không trung có 3 Thiên sứ bay tới, lập tức hô: "Nhị ca, tam ca, chạy mau, lại có Thiên sứ tới."
Ngoài 3 thiên sử ấy ra, lại còn cả 6 Thiên sứ cùng một Thánh vực cường giả trên bầu trời, bọn họ làm sao có thể đấu lại?
"Chạy, Quang Minh giáo đình lần này thật sự liều mạng rồi." An Khoa phẫn nộ khẽ gầm lên một tiếng.
Bangười cùng đạp xuống đất một cái, mặt đất bỗng rung lên, rồi trực tiếpnứt ra, cả 3 như ba khối vẩn thạch hình người điên cuồng lao về phíabắc. Song tốc độ phi hành của Thánh vực Bất tử chiến sĩ là chậm nhấttrong số tứ đại chung cực chiến sĩ.
Thiên sứ cũng rất am hiểu về tốc độ.
Cánhvừa động, nhất thời 4 gã tứ dực Thiên sứ đã bay tới trước mặt 3 ngườiCái Tỳ bọn họ, mặt khác 5 tên tứ dực Thiên sứ còn lại thì truy đuổitheo phía sau.
"Lão ngũ, làm sao bây giờ?" Hắc Sa nhìn Cái Tỳ.
CáiTỳ chính là người có những chủ ý quái quỷ nhất trong số 5 huynh đệ,song lúc này Cái Tỳ nhìn phía trước có 4 gã tứ dực Thiên sứ, quay lạinhìn thoáng qua sau lưng cũng có 5 tên Thiên sứ, lúc này hắn dĩ nhiêncũng có cảm giác muốn khóc! Trời ạ, thực lực chênh lệch là quá lớn.
Bọn họ một đối một cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được ngang tay mà thôi.
Bây giờ lại 9 đánh 3, làm sao mà đấu lại?
"Làmsao bây giờ?" Cái Tỳ trong mắt bỗng lộ ra quang mang điên cuồng. "Mẹkiếp, liều mạng, đánh một tên không xong thì đánh hai tên." Cái Tỳ gầmnhẹ một tiếng, toàn thân lao về phía Thiên sứ trên bầu trời, tứ dựcThiên sứ mặc dù phòng ngự không tệ, song cũng không dám ngạnh khángtrực tiếp với quái vật hình người a.
Xa xa Ô Sâm Nặc lạnh nhạt chỉ đạo: "Thiên sứ chiến trận."
Tức thì --
Bagã tứ dực Thiên sứ cực nhanh bay tách nhau ra, mặt khác sáu gã tứ dựcThiên sứ rất nhanh đã bố trí thành Thiên sứ chiến trận, trực tiếp vâylấy đám người Cái Tỳ 3 người vào giữa. Phía trên 1 người, xung quanh 4người, phía dưới 1 người. Cái cũi tù này đột nhiên hình thành, khiếncho Cái Tỳ, Hắc Sa, An Khoa 3 người cùng trợn tròn mắt.
"Phá!" Cái Tỳ mạnh mẽ đánh vào cái vách tường bạch sắc quang mang chói mắt đó.
"Ầm!"
Mộtcỗ nhiệt lượng nóng chảy khủng khiếp thẩm thấu vào bạch sắc chiến khảicủa Cái Tỳ, khiến hắn lập tức bị lực lượng đáng sợ ấy đánh bật trở về.
"Lão ngũ, không việc gì chứ?" An Khoa lập tức đỡ lấy hắn.
"Khôngviệc gì." Miệng Cái Tỳ thổ ra một búng máu tươi, "Lực lượng này mạnhthật, phỏng chừng phải ngang ngửa với Thánh vực đỉnh. May mà Bất tửchiến giáp phòng ngự mạnh, nếu không cái mạng nhỏ này cũng đi đời rồi."
Ô Sâm Nặc lúc này bay tới, lạnh lùng nhìn Cái Tỳ, An Khoa, Hắc Sa: "Thánh vực Bất tử chiến sĩ, A Mạn Đạt gia tộc?"
Cái Tỳ 3 người căn bản không hề để ý tới Ô Sâm Nặc.
"Tacho 3 người các ngươi một cơ hội, chỉ cần các người đầu hàng giáo đìnhcủa chúng ta, ta sẽ không giết các ngươi." Ô Sâm Đặc lạnh nhạt nói.
Cái Tỳ, An Khoa, Hắc Sa 3 người nhìn nhau.
"Mẹ kiếp, có bản lãnh thì cứ tới giết a." Cái Tỳ căm tức nhìn Ô Sâm Nặc, "Lão tử không sợ ngươi."
Ô Sâm Nặc sắc mặt lạnh lẽo.
"Ngươicho rằng lão tử có thể hù dọa được sao?" Cái Tỳ ngẩng đầu nói, "Ngươiđừng có ở đây mà khoác lác, chẳng lẽ Quang Minh giáo đình các ngươikhông nhận được cảnh cáo của Hi Tắc đại nhân ư?" Lúc đầu sát thủ vương'Hi Tắc' đã từng nói, nếu dám đối phó với 5 huynh đệ bọn họ, Hi Tắc hắnsẽ giết sạch toàn bộ Thánh đảo của Quang Minh giáo đình.
Ô Sâm Nặc hừ lạnh một tiếng.
Hắnvừa rồi chỉ là lừa ba người bọn họ một chút, hắn đích xác là không giámgiết 3 người bọn họ. Dù sao... Hi Tắc đã nói, hắn không dám cãi lời. Vịsát thủ vương đã hơn 5000 năm tuổi này có thực lực vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt trong mấy năm trở lại đây còn đạt tới Thần vực.
Thần cấp cường giả!
Cócho Ô Sâm Nặc mười lá gan thì hắn cũng không dám chọc giân ông ta. Chọcvào... có lẽ Quang Minh giáo đình sẽ gặp phải nạn hủy diệt.
"Giải trừ Thiên sứ chiến trận." Ô Sâm Nặc lạnh nhạt phân phó.
"Hả?"Cáo Tỳ ba người cùng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ Ô Sâm Nặc này lại cólòng tốt thả bọn họ ư? Khi sáu gã tứ dực Thiên sứ vừa giải trừ Thiên sứchiến trận, Ô Sâm Nặc thân hình đột nhiên biến thành hắc quang, Cái Tỳba người còn chưa kịp tránh né.
"Ầm! "Ầm!" "Ầm!"
Ba đạo cước ảnhhung hăng đá vào 3 người bọn Cái Tỳ, khiến cho ba quái vật hình ngườibọn họ tựa như sao băng cực nhanh đổ ầm xuống đất.
"Ầm!" Mặt đất nứtra thành 4 đường, đồng thời rung lên thật mạnh. Ba thân hình cự đại củađám Cái Tỳ để lại những cái hố sâu trên mặt đất, bọn họ lúc này bênngoài thân bạch sắc khải giáp đã nứt ra, máu tươi từ khóe miệng tuôntrào.
Cả bọn đã không thể động đậy, Ô Sâm Nặc không chế lực lượngtrong tay vô cùng tốt, bọn họ mặc dù bị trọng thương nhưng không hềnguy hại đến tính mạng.
Ô Sâm Nặc đưa tay rút ra 3 sợi hắc ngọc tỏaliên, đưa cho Thiên sứ bên cạnh: "Trói bọn chúng lại cho ta, hai ngườicác ngươi ở lại đây trông coi bọn chúng, những người khác... cùng ta tớiMạc Đặc quận thành." Ô Sâm Nặc nói xong, không thèm nhìn tới Cái Tỳ 3người nữa, lập tức hướng phía bắc bay đi, bảy tên Thiên sứ còn lại cũngtức thì bay theo hắn.
Xã Lê công quốc quận thành cùng Mạc Đặc quận thành cách nhau cũng không quá mấy trăm dặm.
CáiTỳ bọn họ đột nhiên bị tập kích, có muốn nói cho huynh đệ mình cũngchẳng có cách nào... Chẳng hề có sự chuẩn bị trước, Mạc Đặc quận thànhsắp tới sẽ bị Ô Sâm Nặc cùng 7 tên Thiên sứ tập kích. Lần này động táccủa Ô Sâm Nặc là quá nhanh!
Đang lúc Ba Khắc, Bố Ân hai người vừa mới biến thân thành Bất tử chiến sĩ thì Ô Sâm Nặc đã tặng cho mỗi người một cước.
"Ầm!" "Ầm!"
Hai Bất tử chiến sĩ bị đá ra đập nát cả tường viện, lún sâu xuống mặt đất, tạo thành những cái hố.
"Còncó một Thánh vực ma thú." Tinh thần lực của Ô Sâm Nặc đã rất nhanh pháthiện ra Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' đang cực tốc tháo chạy. Hắc Lộ chứngkiến cảnh Ba Khắc, Bố Ân hai người chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bạithì hiểu ra ngay... nó tự mình muốn đánh bại Ba Khắc, Bố Ân liên thủ cũngphải mất một khoảng thời gian.
Thánh vực cường giả nhân loại thần bí này thực lực thật là đáng sợ.
Hắc Lỗ còn chưa chiến đẫu đã lập tức bắt đầu chạy trốn.
"Chủ nhân, chủ nhân, người mau trở về đi a." Hắc Lỗ trong lòng kêu gào.
Quyển 10 - Chương 13: Lâm Lôi quy lai
Ô Sâm Nặc hóa thành một đạo hắc sắc quang mang cực nhanh đuổi theo Hắc Lỗ.
"Tốcđộ của hắn nhanh quá, không hay rồi!" Hắc Lỗ cực tốt lao về phía đôngnam, song Tinh thần lực của nó rõ ràng đã phát hiện ra Ô Sâm Nặc đangnhanh chóng lao tới. Chỉ đơn thuần xét về mặt tốc độ, tốc độ của Hắc Lỗthấp hơn Ô Sâm Nặc rất nhiều. Bản thân nó cũng hiểu rõ điều này.
Trênthực tế Hắc Lỗ chỉ là ma thú sơ nhập Thánh vực, bởi vì ma thú có thiênphú mạnh hơn nhiều so với loài người nên mới có thể so với một nhânloại Thánh vực đỉnh cấp cường giả. Như Đại địa chi hùng, mặc dù vừa mớitiến nhập Thánh vực cũng có thể đánh bại một Thánh vực đỉnh cấp cườnggiả. Đây là thiên phú!
Kỳ thật Bối Bối cũng như vậy.
Nó cũng mớichỉ tiến nhập Thánh vực không lâu, song Bối Bối lại thuộc về một tộcquần trân quý cực kỳ hiến thấy, cho dù mới sơ nhập Thánh vực, thực lựcmạnh đến ngay cả Bàn thạch Kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' cũng không bằng.Thiên phú của nó thật là đáng sợ, so với Đại địa chi hùng thậm chí còncao hơn một bậc.
"Muốn chạy trốn ư?" Ô Sâm Nặc chỉ trong chốc lát đã thấy Hắc văn vân báo đang chạy phía trước.
ÔSâm Nặc lúc này bên ngoài thân thể mơ hồ có một ngọn lửa màu đen thiêuđốt, toàn thân tựa như ma thần đến từ địa ngục, hắn ***** nhanh lao vềphía Hắc văn vân báo. Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' sợ đến phát run, thểtích lập tức kịch liệt thu nhỏ lại, chỉ trong chốc lạt đã chỉ còn nhỏbằng lòng bàn tay.
"Chíu!"
Hắc vân báo nhỏ như một chú chuột bình thường dĩ nhiên cũng trực tiếp lao xuống đất để trốn.
"Bùm!"Một ngọn lửa màu đen kích thẳng xuống mặt đất, toàn bộ đất đá trên đấtchỉ trong nháy mắt đã biến thành hư vô, trên mặt đất đột ngột xuất hiệnra một cái huyệt động sâu không thấy đáy. Ô Sâm Nặc thân hình đápxuống, nhìn thoáng qua cái huyệt động mới được tạo ra này.
"Hừ, vẫn có thể chạy được ư?" Y hừ lạnh một tiếng.
Thánhvực ma thú có thể lớn nhỏ tùy ý, đặc biệt thể tích càng nhỏ thì tốc độdi chuyện lại càng nhanh, Nhân loại Thánh vực cường giả thì không cóđược bản lĩnh này. Ô Sâm Nặc thực lực mặc dù mạnh song nếu luận về kỹnăng đào đất thì hắn còn xa mới bằng được Thánh vực ma thú.
Ở độ sâu vài trăm thước dưới mặt đất.
HắcLỗ cực nhanh di chuyển dưới lòng đất, thân thể nó trước sau bỗng hóathành một đạo khí lãng bén nhọn, cực nhanh xuyên thủng bùn đất mà đi.
"Chủ nhân, chủ nhân."
HắcLỗ vô cùng lo lắng, "Lúc chủ nhân người rời đi chỉ nói là đi về phíanam, khoảng cách này quá xa, ngay cả linh hồn trao đổi cũng không thểđược." Khoảng cách để ma thú và chủ nhân có thể dùng linh hồn trao đổicó sự hạn chế. Chủ nhân và ma thú Tinh thần lực càng mạnh thì khoảngcách để có thể dùng linh hồn trao đổi với nhau lại càng xa.
Hiện tại Lâm Lôi và Hắc Lỗ trong vòng ngàn dặm đều có thể dùng linh hồn trao đổi.
Song...lúc này Lâm Lôi lại đang ở cực nam của Hỗn loạn chi lĩnh, khoảng cáchso với Hắc Lỗ là chừng 3 ngàn dặm. Hắc Lỗ căn bản không thể nào dùnglinh hồn trao đổi với Lâm Lôi được, chỉ có thể mơ hồ ảm ứng được đạikhái vị trí của Lâm Lôi, Hắc Lỗ dưới lòng đất cực nhanh hướng tới vịtrí của Lâm Lôi chạy tới.
Ô Sâm Nặc đành quay trở lại, bay đến vùngtrời của Mạc Đặc quận thành, trực tiếp quay sang mấy gã tứ dực Thiên sứphân phó: "Các ngươi đem 2 tên Bất tử chiến sĩ này áp giải đưa đến XãLê quận thành, nhốt cùng một chỗ với 3 tên Bất tử chiến sĩ kia. Ta tớiHắc Thổ thành xem xem."
Ô Sâm Nặc rút ra 2 sợi hắc ngọc tỏa liên đưa cho thủ hạ Thiên sứ.
"Vâng, thưa đại nhân." Đám Thiên sứ này lập tức tuân mệnh.
ÔSâm Nặc trông về phương bắc, theo hắn phỏng chừng Lâm Lôi hẳn là đang ởkhu vực Hắc Thổ thành: "Ma thú họ báo kia của hắn phỏng chừng sẽ đemtin tức ở nơi này thông báo cho hắn biết. Cũng không biết là tên LâmLôi này sẽ chạy trốn hay là tới nghênh chiến đây!"
Tức thì Ô Sâm Nặc toàn thân hóa thành một đạo hắc quang, trực tiếp bay về phương bắc.
Tạivùng nam bộ của Hỗn loạn chi lĩnh, ở giữa rừng cây nhỏ bên trong sơnthôn thần bí có một tòa nhà làm bằng đá, phía trước có một cái bàn đá.Lâm Lôi đã cùng Lôi Nặc uống rượu suốt một đêm rồi, hiện tại có lẽ cũngvào khoảng 3, 4 giờ sáng, đã hừng đông rồi. Lâm Lôi cũng chuẩn bị rờiđi.
"Chừng 2, 3 giờ nữa ta và Bối Bối sẽ cùng rời đi, lão tứ, nếurảnh rỗi ngươi hãy trở về đế đô thử xem, cha mẹ ngươi phỏng chừng vẫnrất lo lắng về ngươi." Lâm Lôi quay sang nhắc nhở Lôi Nặc, rồi chợtliếc mắt nhìn Mông Ny Tạp bên cạnh Lôi Nặc một cái, cười nói: "Đượcrồi, lão tứ, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi, dù sao ngươi cũng đã cảđêm không ngủ rồi."
Lôi Nặc, Mông Ny Tạp 2 người cùng sánh vai đứng chung một chỗ.
"Lão tam, lần này phải cảm ơn ngươi rồi." Lôi Nặc cảm kích nói.
Vôluận là chuyện hắn có thể dễ dàng cùng Mông Ny Tạp ở bên nhau, hay làviệc hắn được hưởng đặc quyền hàng năm đều có thể rời khỏi sơn thôn mộtlần, đây đều là Lâm Lôi mang đến cho hắn. Lôi Nặc hiểu rất rõ... với bảnlĩnh của mình, ra rằng sẽ chẳng bao giờ lọt vào mắt đám người Đức Tư Lê.
Lâm Lôi nhếch miệng lên, cười mắng: "Lão tam, ngươi vẫn còn khách khí với ta sao?"
"Ủa?"
LâmLôi đột nhiên sắc mặt biến đổi, lúc này Hắc Lỗ đã cách hắn chưa đầyngàn dặm, tiếng Hắc Lỗ vang lên trong đầu Lâm Lôi: "Chủ nhân, đại sựkhông ổn rồi, đám Thánh vực cao thủ của Quang Minh giáo đình đã tới tấncông, Ba Khắc 5 huynh đệ bọn họ đều bị bắt làm tù binh rồi."
Tin tức này khiến cho Lâm Lôi lập tức kinh hãi.
"Lôi Nặc." Lâm Lôi sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, "Rất xin lỗi, ta bâu giờ có chuyện quan trọng phải lập tức đi ngay."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lôi Nặc, Mông Ny Tạp cũng kinh ngạc.
LâmLôi lắc đầu đáp: "Một số chuyện của cá nhân ta, ầy, lão tứ, ngươi khôngcần phải quan tâm." Lâm Lôi nở nụ cười đấm vào ngực Lôi Nặc, "Được rồi,ta đi đây." Đoạn thân hình hắn chợt lóe, rồi hóa thành một đạo tàn ành,tới trước động phủ phủ đệ của Đức Tư Lê, cất cao giọng gọi: "Đức Tư Lêtiên sinh!"
Chung quanh động phủ phủ đệ này cũng có vài căn nhà đá. Hải Ốc Đức cùng Phúc Mạn cũng sống ở chỗ này.
"LâmLôi, xảy ra chuyện gì vậy?" Hải Ốc Đức đình chỉ tu luyện, bước ra khỏicăn nhà đá nghi hoặc nhìn Lâm Lôi dò hỏi. Lâm Lôi vội vã chạy tới nhưvậy chắc chắn là có chuyện xảy ra.
Một lát sau...
Đám người Đức Tư Lê cũng đã đi tới.
LâmLôi chờ trông thấy đám người Đức Tư Lê, Hải Ốc Đức tới liền lập tức xinlỗi nói: "Đức Tư Lê tiên sinh cùng các vị.. ta bây giờ có chuyện quantrọng cần phải đi." Lâm Lôi trên mặt mang theo một chút tự khiểm trách.
"Xảy ra chuyện gì vậy, có cần ta hỗ trợ không?" Đức Tư Lê dò hỏi.
"Không cần." Lâm Lôi lắc đầu đáp.
Hắnbiết đám người Đức Tư Lê này ở đây tiềm tu, khẳng định là không thíchtranh quyền đoạt lợi. Người ta hỏi như vậy chỉ là khách khí, nếu mìnhthật sự nhờ Đức Tư Lê đi đối phó với Quang Minh giáo đình, có lẽ ông tatrong lòng ngược lại còn sinh ra phản cảm.
Quan trọng nhất là...
Trảiqua mấy ngày tiếp xúc này, Lâm Lôi đã phát hiện, Đức Tư Lê này trướcđây cũng đã từng ở tại Quang Minh giáo đình, đương nhiên bây giờ ông tađã thoát ly khỏi Quang Minh giáo đình rồi. Không đơn thuần là Đức TưLê, ngay cả Hi Kim Sâm trước đây cũng sống tại Quang Minh giáo đình.
"Các vị, xin cáo từ."
LâmLôi thi lễ, đoạn thi triển 'Phong Ảnh Thuật', toàn thân bay lên trời.Còn tại một bãi cỏ ở xa xa trên mặt đất, Bối Bối vốn đang ngủ cũng hóathành một đạo hắc ảnh bay tới, một người một thú trước ánh mắt của đámngười Đức Tư Lê cùng rời khỏi thần bí sơn thôn, bay ra khỏi sơn mạchnày, cực nhanh bay về phía bắc.
Lúc này vẫn còn là đêm khuya.
"Lão đại, có chuyện gì xảy ra thế, sao lại phải gấp như vậy?" Bối Bối phi hành ở bên cạnh Lâm Lôi, nghi hoặc dò hỏi.
"Quang Minh giáo đình đã thực sự tới chỗ chúng ta rồi." Lâm Lôi nheo mắt lại, một ánh mắt lạnh như băng đao liền tiết xuất ra.
BốiBối nhất thời hưng phấn hẳn lên: "Ủa? Vậy là đám Quang Minh giáo đìnhkia đã dám đến liều mạng rồi, thật sự là tốt quá, mất ngày nay quả lànhàm chán đến chết đi được." Bối Bối trong mắt có một tia khát máu, "Đãlâu rồi không được hung hăng giết chóc một phen."
Lâm Lôi đôi mắt cũng nổi lên sát ý: "Ta đợi ngày này cũng đã rất lâu rồi."
Đốivới Quang Minh giáo đình, Lâm Lôi căm hận tới tận xương tủy, vô luận làphụ thân, mẫu thân hay Đức Lâm gia gia, những thân nhân cứ lần lượt rờibỏ mình đều có liên quan đến Quang Minh giáo đình. Cái tổ chức lén lútnham hiểm đội lốt giáo đình này Lâm Lôi chỉ nghĩ đến thôi đã muốn đạikhai sát giới rồi.
Lâm Lôi, Bối Bối, một người một thú cực tốc phi hành.
Không lâu sau thì phía dưới có một đạo hắc ảnh từ dưới đất chui lên, đoạn phi tới bên cạnh Lâm Lôi.
"Chủ nhân." Hắc Lỗ cung kính gọi.
Bối Bối lập tức quát: "Hắc Lỗ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mau nói cho rõ ràng xem."
HắcLỗ ở một bên vừa phi hành vừa nói: "Ta cùng Ba Khắc, Bố Ân 2 ngườitrong lúc đang ở Mạc Đặc quận thành thì phe Quang Minh giáo đình độtnhiên cử tới 7 tứ dực Thiên sứ, còn có cả một Thánh vực cường giả nhânloại tới giết chóc."
"Bảy tứ dực Thiên sứ?" Bối Bối mắt sáng rực lên, "Ô hô, hay."
"Tứdực Thiên sứ thì không có gì, nhưng cái tên nhân loại Thánh vực cườnggiả kia thì thật là đáng sợ, hắn chỉ trong nháy mắt đã đánh Ba Khắc, BốÂn hai người biến thân đánh thành trọng thương không thể động đậy. Tađây căn bản không dám nghênh chiến, chỉ có thể chạy trốn, Trong lúc tađang đào đất thì hắn bống phát ra một ngọn lửa màu đen thiêu rụi đạiđịa sâu tới vài trăm thước, Ta thiếu chú nữa cái mạng nhỏ này cũng xongđời, thực sự, cái tên nhân loại Thánh vực cường giả kia thật đáng sợ,so với cái tên Hắc Đức Sâm kia thì khiến cho ta có cảm giác kinh khủnghơn nhiều." Hắc Lỗ nhắc tới Ô Sâm Nặc, lúc này trong lòng vẫn còn cóchút kinh hãi.
Lâm Lôi trong lòng suy tư.
"Theo như lời Vũ Thầnnói, cường giả mạnh nhất của Quang Minh giáo đình là 'Quang Minh GiáoHoàng' so với đám người Đức Tư Lê, Pháp Ân thì kém hơn, song so với HắcĐức Sâm thì còn cao hơn một bậc. Kẻ vừa tới ngày hôm nay, hẳn là so vớiQuang Minh giáo hoàng cũng phải tương đương."
Ngọn lửa màu đen, thực lực ngang ngửa với Quang Minh giáo hoàng...
"Chẳnglẽ là kẻ có địa vị tương đương với Quang Minh giáo hoàng, thực lực cũngkhông kém, kẻ tàn bạo độc ác nhất... Tông giáo Tài phán trưởng Ô SâmNặc?" Lâm Lôi đáy lòng thầm nghĩ.
Hắn không nghĩ rằng Quang Minh giáo hoàng sẽ trực tiếp ra tay, song nếu là Ô Sâm Nặc thì rất có thể.
"BốiBối, địch nhân lần này hẳn là còn mạnh hơn so với Hắc Đức Sâm trướcđây. Ngươi cũng phải cẩn thận đấy." Lâm Lôi nhắc nhở. "Lúc này đây...chúng ta không thể có chút khinh thường được. Để tới được Xã Lê côngquốc kịp thời, ta sẽ cho hai ngươi 2 cái phụ gia 'Phong Ảnh Thuật'."
Phongảnh thuật là cửu cấp ma pháp, mặc dù là phụ trợ ma pháp song vẫn phảitiêu hao Ma pháp lực rất lớn. Có điều Lâm Lôi còn có 'Bàn Long ChiGiới'. Thông qua 'Bàn Long Chi Giới' thi triển ma pháp, chỉ phải tiêuhao một lượng Ma pháp lực bình thường, Tinh thần lực chỉ tốn có 1/6.
"Phong ảnh thuật?" Bối Bối nháy nháy mắt, "Chẳng lẽ tên kia tốc độ so được với ta?"
"Lần này không thể khinh thường được." Lâm Lôi lắc đầu.
BốiBối gật đầu, Lâm Lôi quay sang Hắc Lỗ phân phó nói: "Hắc Lỗ, cái tênnhân loại Thánh vực cường giả kia giao cho ta cùng Bối Bối đối phó, vềphần ngươi... còn lại là đối phó với tứ dực Thiên sứ. Chúng ta cũng sẽđồng thời tận lực trước tiên tiêu diệt đám Thiên sứ này đã."
"Vâng, thưa chủ nhân." Hắc Lỗ tuân mệnh đáp.
Lậptức một người 2 thú rất nhanh lao về phương bắc, chừng 5 giờ sáng khitrời đất đã có những tia sáng đầu tiên, Lâm Lôi, Bối Bối, Hắc Lỗ đãtiến vào bên trong Xã Lê công quốc. Lâm Lôi trực tiếp biến thân thànhLong huyết chiến sĩ, đồng thời cũng cùng Bối Bối, Hắc Lỗ thi triển'Phong Ảnh Thuật'.
"Lão đại, ta cảm giác được huynh bây giờ tốc độhình như nhanh lên rất nhiều a。" Bối Bối cạm thụ được phụ gia 'PhongẢnh Thuật' là cực nhanh, đồng thời cũng nghi hoặc nhìn về phía Lâm Lôi.
"Tuluyện Phong hệ nguyên tố có một chút lĩnh ngộ, tốc độ cũng nhanh hơnlên một bậc." Lâm Lôi vừa cười vừa nói, tại 'Khoái' và 'Mạn' hai loạicảnh giới của Phong hệ nguyên tố, Lâm Lôi đều có sự đột phá, hiện tạithân hình càng thêm phiêu dật, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Hơn nữabản thân với tốc độ của Long huyết chiến sĩ cùng với 'Phong Ảnh Thuật'phụ gia, Lâm Lôi tốc độ so với khi cùng Hắc Đức Sâm chiến đấu đích xáclà tăng lên một bậc.
"Thật là huyên náo" Lâm Lôi nhìn về phía mộttòa tiểu thành thuộc về Xã Lê công quốc, một vạn hộ tại tòa tiểu thànhkia hiện đang rất náo nhiệt, mới tối qua không lâu Thiên sứ vừa mớigiáng trần, tự nhiên khiến cho đám cư dân sống tại tiểu thành này hưngphấn ngủ không yên, cả đám đối với Quang Minh chi chủ lại càng thêmphần tín ngưỡng.
Lâm Lôi rõ ràng chú ý tới cờ xí trên các lầu gáccủa tòa tiểu thành kia cũng đã thay đổi rồi, trở lại thành cờ xí của XãLê công quốc trước đây.
"Thiên sứ vừa đến đã lại thu phục được rồi."
LâmLôi cũng chỉ ngó qua cái tiểu thành này rồi trực tiếp nhắm hướng Xã Lêcông quốc quận thành bay đi. Chỉ trong chốc lát, một người 2 thú đã phítới bầu trời phía trên Xã Lê quận thành. Lúc này đã sáng rõ hơn, hơithở tươi mới của buổi sáng sớm đang tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Lâm Lôi biến thân Long huyết chiến sĩ cùng Bối Bối, Hắc Lỗ đều đang huyền phù phía trên bầu trời Xã Lê quận thành.
"Chỉcó 6 Thiên sứ cùng với Ba Khắc 5 người bọn họ. Nhưng không hề thấyThánh vực cường giả đâu cả." Linh hồn lực của Lâm Lôi chỉ trong nháymắt đã bao trùm toàn bộ bên dưới.
"6 người?" Bối Bối hình như rất bất mãn.
Lúcnày lục đại tứ dực Thiên sứ kia rõ ràng cũng đã phát hiện ra Lâm Lôiđang dùng Linh hồn lực để tìm tòi, đồng loạt từ phía dưới bay tới, 6vùng Thánh quang chói mắt cùng đồng thời tỏa ra tựa như 6 mặt trời từdưới bay lên, song trong mắt Lâm Lôi cũng phát ra lệ mang tựa như lôiđiện, miệng lãnh đạm gằn từng tiếng: "Sáu tên Thiên sứ này, giết sạch!"
"Tuânlệnh lão đại - chủ nhân." Bối Bối, Hắc Lỗ đều đồng thời hóa thành lưỡngđạo hắc sắc lưu quang, lao tới giết 6 gã tứ dực Thiên sứ.
Quyển 10 - Chương 14 : Vẫn lạc
Đámdân chúng tại Xã Lê quận thành đều biết có Thiên sứ tại Thành chủ phủ,rất nhiều dân chúng vốn vẫn chú ý tới nơi này. Thời khắc này lại thấycó 6 gã tứ dực Thiên sứ đồng thời bay lên trời, nhất thời tiếng reo hòvang dậy... tiếng hoan hô này lại càng thu hút được sự chú ý của mộtlượng lớn dân chúng.
6 gã tứ dực Thiên sứ, chính là những dạng tồn tại mà đám bình dân này vẫn luôn ngưỡng mộ.
"Bacái bóng đen kia là cái gì vậy? Sao lại dám đấu cùng Thiên sứ?" --Không ít dân chúng cũng chú ý tới 3 bóng đen mà 6 gã tứ dực Thiên sứchuẩn bị chém giết. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, tiếng hoan hộ của đámdân chúng lại vang lên -
Bởi vì 3 bóng đen kia đã bị 6 gã tứ dực Thiên sứ vây quanh rồi.
"Độngtác thật là chặt chẽ, phối hợp cũng rất ăn ý." Lâm Lôi khẽ cười nhìnxung quanh, vừa rồi hắn theo sát Bối Bối, Hắc Lỗ lao tới, khong ngờrằng 6 gã tứ dực Thiên sứ kia từ các hướng lại lập tức lui lại, chỉtrong nháy mắt đã hình thành Thiên sứ chiến trận, đem Lôi Lôi, Bối Bối,Hắc Lỗ bao vây vào bên trong.
6 gã tứ dực Thiên sứ vây quanh 6 hướng, sử dụng Thiên sứ thánh lực để tạo ra một cái cũi tù.
"Hống~~"Bối Bối một trảo cào lên người một gã tứ dực Thiên sứ, khiến cái váchtù bạch sắc thánh lực kia cũng bị rung lên một hồi song không hề rời ra.
LâmLôi trong lòng thầm than, Thiên sứ chiến trận này quả nhiên là lợi hại,chỉ cần 6 gã Thánh vực trung giai Thiên sứ thôi đã có thể tạo thànhThiên sứ chiến trận rồi, ngay đến cả 'Đại Địa Liệt' của Hắc Đức Sâmngạnh kháng với móng vuốt của Bối Bối cũng không thể công phá được.
"Ma thú này rất lợi hại, cẩn thận một chút." Một gã tứ dực Thiên sứ trong số đó lập tức quát lên.
Đồngthời một đạo quang mang chói mắt từ trên người tứ dực Thiên sứ này bỗngphát ra, trực tiếp phóng thẳng lên trời cao. Tới một độ cao nhất định...quang mang chói mắt trên bầu trời kia dĩ nhiên cũng nổ manh ra, chỉtrong nháy mắt đã khiến cho mắt của toàn bộ dân chúng Xã Lê quận thànhbị lóa đi.
Chỉ trong chốc lát, đám dân chúng lại xoa xoa con mắt, cố gắng ngẩng đầu tiếp tục quan sát trận đại chiến này.
"Để thông báo cho Ô Sâm Nặc ư?" Lâm Lôi nhìn quanh 6 gã Thiên sứ hỏi.
"Hừ,Lâm Lôi, ngươi lần này nhất định phải chết chẳng còn nghi ngờ gì nữa."Trong đó một gã Thiên sứ khẳng định chắc chắn nói, "Sắp tới khi Tàiphán trưởng đại nhân tới, ngươi có muốn chạy trối chết cũng chẳng còncơ hội."
"Quả nhiên là Ô Sâm Nặc." Ánh mắt Lâm Lôi lạnh đi.
"Ngươicho rằng ngươi có thể địch nổi Tài phán trưởng đại nhân ư?" Cả 6 gã tứdực Thiên sứ kia đều rất lãnh ngạo. Bọn họ hiểu rất tõ thực lực đáng sợcủa Ô Sâm Nặc.
Đoạn 6 gã đều đồng thời nghiêm mặt, đồng thời thánhlực quang mang hùng hậu đáng sợ bắt đầu tụ tập trên người một gã tứ dựcThiên sứ trong số đó, Lâm Lôi biết 6 gã Thiên sứ này đang súc tích mộtkích có uy lực thật lớn để công kích, hắn lắc đầu lạnh lùng cười.
"Vù!"
Thânthể hắn chợt lóe lên rồi đến ngay trước mặt một gã tứ dực Thiên sứ, têntứ dực Thiên sứ kia bên ngoài thân thể bạch sắc Quang minh thần lực lậptức sáng rực lên: "Thật là buồn cười." Y rất tự tin, căn cứ theo tìnhbáo thì Lâm Lôi thực lực cũng chỉ tương đương với Hắc Đức Sâm, khôngvượt qua nổi họ, chỉ có ma thú có tên là Bối Bối kia.
Ngay cả Bối Bối mà cũng không phá được Thiên sứ chiến trận thì liệu Lâm Lôi có thể ư?
LâmLôi trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, nếu không phải không tự tinthì liệu phe mình có cố ý để lọt vào trong Thiên sứ chiến trận nàykhông?
"Ầm!" Hắc Ngọc trọng kiếm đánh thẳng vào vòng bảo hộ Quang minh thánh lực.
Mộtcỗ sóng chấn động đáng sợ chỉ trong nháy mắt đã truyền vào cơ thể củatứ dực Thiên sứ. Loại chấn động cực nhanh này dĩ nhiên chỉ trong nháymắt đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của gã tứ dực Thiên sứ này nát thànhtương. Đừng nói là hắn mà ngay cả nếu là Hắc Đức Sâm mà tiếp phải mộtchiêu này thì cũng bị trọng thương.
Tên tứ dực Thiên sứ kia ban đầuvốn rất tự tin song chỉ trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên trắng bệch,đồng thời máu tươi từ lỗ ta, mũi, miệng y không ngừng trào ra, ánh mắtcũng trở nên mờ đi. Toàn thân giống như bùn nhão trực tiếp từ giữakhông trung rơi thẳng xuống, dường như vừa mới chạm vào đất đã hóathành một mảng tro bụi.
Đại địa áo nghĩa --150 trọng chấn động!
Đây là cực hạn hiện tại của Lâm Lôi.
"6gã Thiên sứ một lần, lúc này..." Lâm Lôi lạnh lùng cười: "Thiên sứ chiếntrận đối với ta vô dụng rồi. Đáng tiếc lần trước giết đi 6 gã Thiên sứkhông có cách nào để nói cho các ngươi biết."
150 trọng chấn độngnày so với năm đó cùng Hắc Đức Sâm tỷ thí, lực công kích còn mạnh hơnnhiều, kể cả có phòng ngự như Hắc Đức Sâm thì e rằng cũng không thểngạnh kháng đến lần thứ 2.
"Sao có thể?" Cả 5 tên tứ dực Thiên sứcòn lại đều kinh hãi. Bọn họ còn chưa hề cảm nhận được chút chấn độngnào từ Quang minh thánh lực mà đồng bọn đã chết rồi, mà lúc này Hắc Lỗ,Bối Bối cũng đồng thời hóa thành hắc sắc thiểm điện --
"U~~" Một âm thanh chói tai vang vọng từ phía chân trời.
"Phập~~"Một gã tứ dực Thiên sứ muốn tránh né song Bối Bối khi đã được gia tăngthêm 'Phong Ảnh Thuật thì có thể nói tốc độ 'Cực Kỳ Đáng Sợ' trước mặtcăn bản không thể phản kháng được. Cái móng vuốt sắc bén kia lập tức xétoạc lồng ngực rồi cào nát trái tim y.
Bối Bối chỉ cần 3 móng vuốt, 3 gã tứ dực Thiên sứ đã trực tiếp từ trên cao rớt xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Bùm!" Hắc Lỗ cũng đã giết chết một gã tứ dực Thiên sứ.
"Ách..."Lâm Lôi thân thể tựa như hóa thành làn gió, phiêu hốt bất định, HắcNgọc trọng kiếm khi thì rất nhanh, khi thì thong thả... Hắc Ngọc trọngkiếm mũi kiếm dĩ nhiên cũng xuất hiện trong không gian, cuối cùng bổxuống đầu một gã tứ dực Thiên sứ đang hoảng sợ muốn tránh né, trực tiếpchém y thành 2 nửa.
Phong chi áo nghĩa -- Phong đích luật động.
"DùngHắc Ngọc trọng kiếm sử dụng Phong chi áo nghĩa, uy lực đích xác là yếuđi một chút." Lâm Lôi nhìn thi thể dưới mặt đất, lạnh nhạt cười.
Bấtkể là Đại địa áo nghĩa, Phong chi áo nghĩa kỳ thực sử dụng nắm tay hoặcbinh khí cũng đều có thể thi triển ra được, có điều hiệu quả lại khônggiống nhau. Như Hắc Ngọc trọng kiếm thi triển 'Phong Đích Luật Động' uylức chỉ xấp xỉ 5 thành so với Tử Huyết nhuyễn kiếm, so với sử dụngchưởng đao thì hầu như là tương tự.
Thong thả mà nói.
Trên thựctế ngay khi Lâm Lôi vừa sử dụng 'Đại Địa Áo Nghĩa' giết chết một gã tứdực Thiên sứ xong thì chỉ trong nháy mắt, 5 tên tứ dực Thiên sứ còn lạiliền bị Bối Bối, Hắc Lỗ, Lâm Lôi đem giết sạch. 6 Thiên sứ thi thể đềuđổ nhào xuống đất.
"Sao, sao..."
"Không, không thể nào."
Tại XãLê quận thành vô số dân chúng đều trông thấy cảnh này, Thiên sứ tronglòng bọn họ chính là chí cao vô thượng, là 'Sứ Giả Của Chúa'! Song 6 gãThiên sứ này chỉ trong nháy mắt đã bị 3 bóng đen giết chết rồi.
Lâm Lôi bên ngoài thân thể thanh hắc sắc khí lãng quay cuồng, toàn thân huyền phù bay lên cao.
Người của Xã Lê quận thành đều nhìn vị ma thân này.
"Cácngười dĩ nhiên cũng tín ngưỡng Quang Minh chủ thần phải không? Thật làđáng cười!" Tiếng Lâm Lôi tựa như sấm rền, vang vọng trong thiên địa."Giáo nghĩa của Quang Minh giáo đình chỉ là một loại lừa gạt, đừng cóhy vọng vào Thần mà phải dựa vào chính mình. Thực lực mà mạnh thì giếtchết Thiên sứ cũng chỉ là chuyện quá dễ dàng mà thôi."
Vô số dân chúng tại Xã Lê quận thành cũng đều có chút mê mang.
Sứgiả của Chúa, sau gã tứ dực Thiên sứ mà cũng bị giết chết như vậy. Theonhư lời dạy của Quang Minh giáo đình, vinh quang của Chúa là không thểngăn cản, khi Chúa đã phái sứ giả của người xuống thì hết thảy trở ngạiđều hóa thành tro bụi. Có điều hôm nay... hóa thành tro bụi lại chính làThiên sứ!
"Người kia là ai?" Tại Xã Lê quận thành không ít người trong lòng đều khẽ xôn xao nghị luận.
"Nhớ cho kỹ, tên của ta là... Lâm Lôi!"
TiếngLâm Lôi không ngừng vang vọng tại Xã Lê quận thành, cho dù Lâm Lôi, BốiBối, Hắc Lỗ đã phi vào trong Thành chủ phủ thì dân chúng vẫn còn bịkích động.
"Lâm Lôi, quả nhiên là Lâm Lôi..."
Lâm Lôi chính làcường giả duy nhất tại Ngọc Lan đại lục cũng đồng thời là thạch điêutông sư, ma pháp thiên tài, Long huyết chiến sĩ --Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc.
Từsau khi biết Quang Minh giáo đình muốn cùng mình ngạnh bính, Lâm Lôicũng không cần giấu diếm thân phận của mình nữa. Lực hiệu triệu của mộtThánh vực cường giả là vô cùng lớn, Lâm Lôi trực tiếp công khai thânphận của mình, e rằng ngay đến cả một số công quốc cũng sẽ không dámphản kháng, thậm chí còn trực tiếp đầu hàng.
"Ầm!"
Ô Sâm Nặccực tốc phi hành hướng về Xã Lê quận thành: "Không ngờ rằng cái tên LâmLôi kia dĩ nhiên lại xuất hiện tại Xã Lê quận thành, ta còn tưởng rằnghắn chạy trốn." Ô Sâm Nặc sau khi đánh trọng thương Ba Khắc, Bố Ân thìsai người đem hai người này đến Xã Lê quận thành nhốt cùng một chỗ vớiCái Tỳ ba người đồng thời ngay trong đêm tối liền phóng tới Hắc Thổthành.
Song tại Hắc Thổ thành, Ô Sâm Nặc lại chẳng hề phát hiện ra một Thánh vực cấp bậc cường giả nào cả.
"Lâm Lôi đã trốn rồi!" Lúc ấy phản ứng của Ô Sâm Nặc chính là như vậy.
Hắncho rằng Hắc văn vân báo kia đã dùng linh hồn truyền âm báo cho LâmLôi, khiến hắn hoảng sợ mà chạy trốn, Ô Sâm Nặc lúc ấy rất thất vọng,chỉ có thể trở lại Mạc Đặc quận thành. Song không ngờ rằng giữa đêmđen, hắn lại phát hiện ra quang mang chói mắt phóng lên từ Xã Lê quậnthành.
Tín hiệu!
Tín hiệu báo rằng Lâm Lôi đã xuất hiện!
"LâmLôi thực lực mặc dù mạnh, song 6 gã tứ dực Thiên sứ liên thủ triển khaiThiên sứ chiến trận, cho dù giết không được Lâm Lôi thì vẫn nắm chắcbảo trụ được tính mạng." Ô Sâm Nặc trong lòng thầm nghĩ. Lúc đầu hắn anbài 6 gã tứ dực Thiên sứ chính là để chuẩn bị kết thành Thiên sứ chiếntrận.
Dù sao cũng là 6 gã tứ dực Thiên sứ!
Đối với Quang Minh giáo đình mà nói thì vô cùng quý giá.
Lúcđầu Lan Đạm cùng 6 người chết đi, Quang Minh giáo đình cũng căn bảnkhông hề để ý tới. Dù sao Lan Đạm sáu người cũng chỉ là cửu cấp màthôi. Chỉ trong tình huống phải liều mạng thì mới có Thánh vực thực lựccông kích. Thiên sứ ở đẳng cấp này tại Quang Minh giáo đình vẫn còn cókhông ít. Song 6 gã tứ dực Thiên sứ này thì lại khác.
Muốn tìm được thân thể để tứ dực Thiên sứ toàn lực phát huy được thì cũng tương đối khó khăn.
Phảicó thân thể của thất cấp chiến sĩ cấp bậc thì mới có thể khiến cho tứdực Thiên sứ nhập thể phát huy được toàn bộ thực lực, Đơn thuần là thấtcấp nhục thể thì Quang Minh giáo đình suốt mấy ngàn năm qua cũng chỉ cómột số mà thôi.
"Đến rồi." Ô Sâm Nặc chỉ thoáng chốc đã thấy Xã Lê quận thành ở xa xa, liền trực tiếp hướng Thành chủ phủ bay tới.
Tinhthần lực như phong bạo của y tức thì bao phủ khắp cả Xã Lê quận thành,song sắc mặt hắn bỗng biến đổi chỉ trong nháy mắt, hắn đã tới vùng trờiphía trên của Thành chủ phủ đồng thời trông thấy rất rõ ràng cảnh tượngtrước cửa Thành chủ phủ, trên đường cái --
6 thi thể có cánh!
"6gã tứ dực Thiên sứ đều chết cả rồi sao?" Ô Sâm Nặc trái tim khẽ thắtlại, cho dù là 'Đế Lâm' của Ma Thú sơn mạch có dẫn theo Thánh vực mathú tới tàn sát Phân Lai thành thì Quang Minh giáo đình cũng chẳng hềtổn hại một Thánh vực cường giả nào. Song hôm nay mới đó mà đã tổn thấtmất 6 gã tứ dực Thiên sứ.
Ánh mắt Ô Sâm Nặc chỉ trong nháy mắt đãtrở nên u lãnh, nhiệt độ xung quanh cũng kịch liệt giảm xuống, diệntích bên ngoài thân thể 6 gã tứ dực Thiên sứ máu tươi trực tiếp ngưngkết lại thành băng.
"Lâm Lôi, ra đây!"
Tiếng Ô Sâm Nặc lạnh lùngvang lên trong thiên địa, đám dân chúng Xã Lê quận thành vừa mới chịusự kích thích của Lâm Lôi không lâu, lúc này lại khiếp sợ phát hiệntrên bầu trời Thành chủ phủ dĩ nhiên lại xuất hiện thân ảnh một gã mặttrường bào màu vàng lợt.
"Khiêu chiến Lâm Lôi ư?" Không ít dân chúng cảm thấy trong lòng phát run.
Hômnay bọn họ đã phải chịu quá nhiều kích thích rồi, đầu tiên là Thiên sứgiáng trần, rồi hôm sau Thiên sứ lại bị đám người Lâm Lôi giết chết,còn bây giờ dĩ nhiên cũng lại có môt Thánh vực cường giả tới khiêuchiến Lâm Lôi... bọn họ cả đời cũng chưa từng được thấy qua những tràngchiến đấu kịch liệt không ngừng như vậy.
"Lâm Lôi, ngươi chỉ biếttrốn ở trong Thành chủ phủ thôi sao? Ngươi tưởng rằng ta không thể pháthiện ra ngươi ư?" Trong tiếng của Ô Sâm Nặc hàm chứa sự phẫn nộ cực độ.
Trướcđây muốn giết Lâm Lôi chỉ là bởi vì sự uy hiếp của Lâm Lôi. Còn bâygiờ... Lâm Lôi dĩ nhiên đã giết chết 6 gã tứ dực Thiên sứ. Quang Minhgiáo đình đến khi nào mới có thể tiêu hóa nổi chuyện này? Nếu Lâm Lôilà Thần cấp cường giả thì giáo đình bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn, songthực lực của hắn lại chưa bằng Ô Sâm Nặc.
"Trốn?" Một âm thanh lạnh lẽo từ bên trong Thành chủ phủ phát ra.
"ÔSâm Nặc, ngươi cũng quá tự đề cao mình rồi." Chầm chậm bước, mặc thâmthanh sắc trường bào, Lâm Lôi đi giữa Bối Bối và Hắc Lỗ từ từ bước rakhỏi phòng khách, 5 huynh đệ Ba Khắc cũng theo sau Lâm Lôi, dàn rathành một hàng!
Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn Ô Sâm Nặc ở trên bầu trờiphía trước, đồng thời Ô Sâm Nặc từ giữa không trung cũng nhìn xuống LâmLôi bên dưới, hai ánh mắt chạm nhau, không gian lạnh lẽo ở xung quanhdường như chỉ trong nháy mắt đã quay cuồng chấn động rồi.
Lúc này nhiệt độ quanh Ô Sâm Nặc vài trăm thức cũng đã giảm xuống rất thấp.
U lãnh, chết chóc.
Khoảng không này dường như toàn bộ đều nằm trong tay Ô Sâm Nặc.
"Vù!"Rồi đột nhiên khối khu vực này bỗng nổi gió, nguồn gió chính là LâmLôi. Lâm Lôi thâm thanh sắc trường bào phần phật trước gió, mái tóc dàicũng tung bay, cuồng phong gào thét trực tiếp hướng tới bầu trời chỗ ÔSâm Nặc đang đứng, song Ô Sâm Nặc lại như một tảng đá không hề nhúcnhích.
"Giết chết 6 gã tứ dực Thiên sứ của giáo đình ta, ta hôm nayphải giết chết ngươi, để cho linh hồn ngươi suốt kiếp phải chịu đựngroi lửa đau đớn." Tiếng Ô Sâm Nặc tựa như một ngọn đao băng lạnh lẽođâm vào lỗ tai mọi người.
Lâm Lôi nhìn Ô Sâm Nặc trên bầu trời, nhếch miệng cười: "Có bản lãnh thì cứ đến đây đi."
(Hết chương 14)
Quyển 10 - Chương 15 : Kịch chiến Ô Sâm Nặc
Hắcsắc long lân, tiêm thứ dữ tợn nhanh chóng phóng ra, trong nháy mắt LâmLôi đã hoàn toàn Long huyết chiến sĩ biến thân. Vốn Lâm Lôi trên ngườimặc một kiện thâm thanh sắc trường bào, trong nháy mắt đã bị đấu khícuồng mãnh chấn nát bấy, những mảnh nhỏ trường bào cũng huyền phù tạichung quanh than thể Lâm Lôi.
"Xông lên!" Đồng tử màu vàng lợt của Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào Ô Sâm Nặc trên bầu trời.
Nhấtthời, vô số mảnh nhỏ trường bào huyền phù, tựa như những mũi tên nhọnbắn về phía Ô Sâm Nặc. Ngay sau đó, Bối Bối đứng ở phía sau Lâm Lôithân hình chớp mắt đã trực tiếp biến mất tại chỗ, gần trăm thước khoảngcách -
Chỉ là một sát na.
Đã biến thành Bối Bối với thân hình dàinửa thước trực tiếp xuất hiện trước mắt Ô Sâm Nặc. Tiếng "U..." chói taivang vọng tản ra khắp bốn phương tám hướng, đồng thời cặp lợi trảo củaBối Bối cũng biến thành cuồng phong, hung hăng chộp tới Ô Sâm Nặc.
"Xuy xuy..."
ÔSâm Nặc thân thể trong nháy mắt tựa như bốc lửa, hắc sắc hỏa diểm bùnglên, đồng thời nắm tay với hắc sắc hỏa diễm vờn quanh cũng nhanh chóngtheo sát lợi trảo của Bối Bối lấy cứng đối cứng va chạm cùng một chỗ,chỉ nghe thấy: "Ầm !" "Ầm !"...... những tiếng đánh đinh tai nhức óc khôngngừng vang lên.
"Xoát!" Ô Sâm Nặc trong nháy mắt đã bay ngược trở lại tới trăm thước.
BốiBối còn lại là căm tức nhìn y: "Ô Sâm Nặc, có bản lãnh thì đừng chạy."Ô Sâm Nặc vừa muốn mở mồm nói chuyện thì một trận gió lốc đã tới ngaytrước mặt hắn, đồng thời một cú lợi trảo bao trùm long lân phảng phấtxuyên phá hư không đột nhiên như lợi đao bổ về phía y.
Ô Sâm Nặc thân hình lại lóe lên, thối lui về phía sau.
LâmLôi thân hình lúc này mới hoàn toàn lộ diện. Hắn đứng ở giữa khôngtrung, bên ngoài thân thanh hắc sắc khí lãng cuồn cuộn: "Ô Sâm Nặc,ngươi sao cứ luôn lui về phía sau thế? Không phải mới vừa rồi còn nóimuốn giết ta sao?" Giọng Lâm Lôi trầm thấp, ánh mắt phảng phất lạnh nhưbăng đao phản xạ xuất ra quang mang, khiến cho lòng người phát sợ.
"LãoĐại, hắc sắc hỏa diễm của Ô Sâm Nặc uy lực rất lớn. Bất quá y phá khôngnổi Mạch động phòng ngự." Tiếng Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
"Ta biết, Ô Sâm Nặc này tuyệt chiêu còn chưa xài đến." Lâm Lôi cũng cẩn thận cảnh giác.
ÔSâm Nặc vừa xoay tay, trong tay bỗng xuất hiện một thanh hắc sắc trườngđao quang mang lấp lánh, y lạnh lùng nhìn về phía Lâm Lôi, Bối Bối mộtngười một thú: "Vừa rồi chỉ là xem xem thực lực của các ngươi thôi,đích xác ...... các ngươi có tư cách để ta phải bạt đao."
Lâm Lôi, Bối Bối một người một thú cùng Ô Sâm Nặc lăng không giằng co.
Phíadưới, đám dân chúng Xã Lê quận thành đều tỏa ra quan sát cảnh tượngnày. Xã Lê quận thành từ khi kiến thiết tới nay, chưa từng có một hồiđại chiến như vậy.
"Lên." Tiếng Lâm Lôi vang lên trong đầu Bối Bối,Lâm Lôi, Bối Bối một người một thú cơ hồ đồng thời chia ra 2 hướng xôngvào Ô Sâm Nặc, Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay Lâm Lôi cũng phản xạ vầngsáng màu xanh, khinh phiêu phiêu bổ về phía Ô Sâm Nặc.
Thấy Bối Bối,Lâm Lôi đánh tới, Ô Sâm Nặc trong lòng nháy mắt đã phán đoán: "Cái conma thú tên là Bối Bối này tốc độ so với ta còn nhanh hơn, mà Lâm Lôi,tốc độ cũng chỉ chậm hơn một chút so với ta, tình báo nhầm chăng?" Chỉthấy Lâm Lôi thân hình phiêu hốt, tựa như rất chậm, lại dường như rấtnhanh. Cực kỳ quỷ dị.
Đối với Phong nguyên tố pháp tắc lĩnh ngộ gia tăng, cũng khiến cho Lâm Lôi tại tốc độ phương diện được đẩy lên.
BốiBối tới sát Ô Sâm Nặc trước, song y vẫn ở giữa không trung không hềnhúc nhích, mặc cho Bối Bối một vuốt trảo tới, đột nhiên trường đaotrong tay Ô Sâm Nặc hắc sắc quang mang chợt lóe, hắc sắc trường đao nàyloáng cái đã bổ vào lợi trảo của Bối Bối rồi.
"Keng!"
Tiếng kimloại va chạm vang lên, Ô Sâm Nặc cả người bị lực bắn ngược đẩy lui vềphía sau trăm thước. Song Bối Bối vẫn ở giữa không trung không hề nhúcnhích.
"Bối Bối." Lâm Lôi cảm thấy không ổn.
"Lão Đại, cẩn thậnmột chút, trường đao của hắn công kích ẩn chứa linh hồn công kích." BốiBối nhắc nhở. "Ta vừa rồi đầu cũng có chút choáng rồi."
Lâm Lôi trong lòng căng thẳng. Linh hồn công kích?
Bấtquá, căn cứ theo Lâm Lôi quan sát, Ô Sâm Nặc này là một gã Thánhvựcchiến sĩ, phỏng chừng Tinh thần lực hẳn là sẽ không quá mạnh mẽ. Giốngnhư Áo Lợi Duy Á, mặc dù lĩnh hội linh hồn công kích, có điều Áo LợiDuy Á Tinh thần lực cũng chỉ tương đương với bát cấp ma pháp sư, thitriển linh hồn công kích, đối với người có linh hồn mạnh, sự uy hiếp làkhông lớn.
"Ta Tinh thần lực đạt tới cửu cấp, có thể chịu đựng đượccông kích của hắn." Lâm Lôi không để ý hết thảy, lại cầm trong tay HắcNgọc trọng kiếm đuổi giết tới, Bối Bối lắc lắc cái tiểu đầu, lập tứckhẽ kêu lên một tiếng, lại hướng Ô Sâm Nặc xông vào.
Ô Sâm Nặc thân hình vừa động, ngược lại nghênh hướng Lâm Lôi.
"Vùvù." Hắc Ngọc trọng kiếm khinh phiêu phiêu, chỉ trong nháy mắt đã hoaphá trường không bổ về phía Ô Sâm Nặc, hắc sắc trường đao trong tay ÔSâm Nặc cũng phảng phất như phách xuyên không gian, với tốc độ vô cùngtấn mãnh trực tiếp bổ về phía Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi.
Hắc Ngọc trọng kiếm và hắc sắc trường đao va vào nhau -
Lâm Lôi cả người bị bắn ngược về phía sau, hắn thống khổ lắc đầu.
"Oong..."Một loại chấn động ba quỷ dị đến đáng sợ thông qua hắc sắc trường đaotrực tiếp truyền lại hướng Ô Sâm Nặc, xuyên thấu qua địa ngục hỏa diễmrực cháy bên ngoài cơ thể y, dũng mãnh xộc vào trong cơ thể Ô Sâm Nặc.Chấn động kịch liệt đáng sợ nọ khiến Ô Sâm Nặc ngũ tạng lục phủ kịchliệt rung lên.
"Phụt." Một ngụm, cái máu tươi trực tiếp từ trong miệng Ô Sâm Nặc phun ra.
ÔSâm Nặc khó có thể tin nhìn Lâm Lôi, y không nghĩ tới mới chỉ cùng LâmLôi lần đầu tiên chánh thức giao thủ thì đã bị thương nặng.
"Nếu cứtiếp tục, ta e rằng không ổn. Lâm Lôi này công kích quá quỷ dị, thật làđáng sợ, phòng ngự của ta căn bản vô dụng." Y đã cảm giác được sự đángsợ của Lâm Lôi, "Không ngờ rằng đối phó Lâm Lôi, cũng buộc ta phải sửdụng tuyệt chiêu cuối cùng."
Đầu Lâm Lôi giờ phút này cũng mới thoải mái hơn một chút.
"Linhhồn công kích thật đáng sợ." Lâm Lôi đáy lòng kinh hãi, "Chẳng nhữngđối với linh hồn có xuyên thấu công kích, mà còn có hấp dẫn mê huyễn."
"Chếtđi," Bối Bối lúc này hung bạo đánh thẳng tới trước mặt Ô Sâm Nặc, hàmrăng sắc bén cạp đến, có điều Bối Bối lại từ thân thể Ô Sâm Nặc xuyênthấu qua, trong khi than thể y thì lại vẫn còn tại chỗ cũ.
"Hai người."
LâmLôi chấn kinh nhìn một màn vừa rồi, lúc này tại giữa không trung bỗngcó hai tên Ô Sâm Nặc. Hơn nữa tuyệt đối không phải là ảo ảnh gì cả. Làthật!
"Phân thân?" Lâm Lôi không dám tin tưởng.
Hai gã Ô Sâm Nặclại vừa động, đã biến thành bốn Ô Sâm Nặc. Chiêu này so với chiêu củaÁo Lợi Duy Á cực tốc vận động hình thành ảo ảnh bất đồng, bởi cả 4 tênÔ Sâm Nặc này mỗi một tên đều là thật. Linh hồn lực của Lâm Lôi cũngphát hiện bốn Ô Sâm Nặc này đều cùng có khí tức bản thân của Ô Sâm Nặc.
"Đây là chuyện gì vậy?" Lâm Lôi không dám tin tưởng.
BốnÔ Sâm Nặc lăng không mà đứng, lạnh lùng nhìn Lâm Lôi. Bốn gã Ô Sâm Nặccũng mỗi người một câu hình thành một đoạn thoại: "Lâm Lôi, ngươi quảthật là có chút thực lực, bức bách được ta sử dụng một chiêu này. Vừarồi ngươi cũng thấy đấy, nếu ngươi công kích ta thì chỉ có thể pháthiện ra thân thể hư ảo của ta, song đổi lại là ta công kích ngươi,ngươi sẽ chẳng thể phát hiện ra ...... đâu là thân thể thật. Nói cách khác,ta có thể công kích tới ngươi, còn ngươi lại không thể công kích ta.Ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa."
Bốn Ô Sâm Nặc đồng thời hướng Lâm Lôi cực nhanh bay lại.
"Chếtđi!" Lâm Lôi cực nhanh nhằm một người trong số đó, đồng thời trong nháymắt hắn cũng đem Hắc Ngọc trọng kiếm bổ về phía một người khác -
Đại địa áo nghĩa - 150 trọng chấn động!
Cóđiều... Giống như bổ vào không khí vậy, Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôichỉ thấy xuyên thấu qua thân thể Ô Sâm Nặc, không hề gây thương tổn đếnhắn một chút nào. Song Ô Sâm Nặc này lại đột nhiên một đao bổ về phíaLâm Lôi, Lâm Lôi cực nhanh dụng Hắc Ngọc trọng kiếm ngăn cản.
"Ầm."
Cả người hắn bị đánh bay. Đầu óc cũng là một trận mê muội.
"Saocó thể. Sao có thể có loại... năng lực biến thái này?" Lâm Lôi không dámtin tưởng, ngay kể cả đối mặt với Pháp Ân, Đức Tư Lê, hắn cũng không cóloại...cảm giác tuyệt vọng quá mức như thế này. Chính mình không thể tấncông đối thủ, trong khi đối thủ lại có thể dễ dàng đánh mình? Rốt cuộclà chuyện gì đã xảy ra ?
"Ô Sâm Nặc, đừng hòng lừa gạt chúng ta."
TiếngBối Bối vang lên, Lâm Lôi tức thì quay đầu nhìn về phía nó, đôi mắt nhỏcủa Bối Bối đang nhìn chằm chằm Ô Sâm Nặc: "Người khác công kích khôngđược ngươi ư? Nếu có bốn người đồng thời công kích bốn cái thân thể củangươi, ngươi nói ...... có đánh trúng được không?" Bối Bối tựa hồ đối vớiloại năng lực này rất rõ ràng.
Bốn Ô Sâm Nặc đều cầm trong tay hắc sắc trường đao.
"Tựa hồ ngươi hiểu được chiêu này?" Ô Sâm Nặc cười lạnh hỏi.
"Đươngnhiên đúng. Đừng quên, ta là Hắc Ám thuộc tính ma thú." Bối Bối thânthể nhoáng lên, đoạn cũng chia ra làm hai. Hai Bối Bối đều cùng lăngkhông mà đứng. Ô Sâm Nặc chứng kiến một màn này cũng vô cùng khiếp sợ,Lâm Lôi đồng dạng cũng cảm thấy kinh hãi.
Phía dưới Ba Khắc ngũ huynh đệ cũng ngước nhìn quan sát hết thảy toàn bộ những sự kiện đang phát sinh.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hắc Sa nhìn về phía Cái Tì.
Cái Tì cũng mê mang lắc lắc đầu: "Tràng chiến đấu này không phải là dạng chúng ta có khả năng nhúng tay vào, hãy chờ xem."
LâmLôi giờ phút này cũng phi tới bên cạnh hai Bối Bối, Bối Bối quay vềphía hắn nói: "Lão Đại, trong Hắc Ám công kích có một dạng gọi là Tiềmhành thuật. Khi Tiềm hành thuật đạt tới cấp bậc cực cao, có thể tuluyện Hóa ảnh thuật. Hóa ảnh thuật là đem thân thể dung nhập vào trongcái bóng tiềm hành. Song ...... Hóa ảnh thuật trên, còn có một cấp bậc caohơn, chính là - Hóa ảnh phân thân thuật, loại này phải đạt tới Thánhvựcmới có thể tu luyện được."
"Bất quá, Ô Sâm Nặc này tại phương diện Hóa ảnh phân thân thuật so với ta lợi hại hơn !" Bối Bối nói.
"Cái này gọi là Hóa ảnh phân thân thuật ư?" Ô Sâm Nặc nhíu mày.
"Ngươi không biết à?" Bối Bối nhìn y.
ÔSâm Nặc trầm mặc hẳn, trên thực tế loại phân thân phương pháp này, là ÔSâm Nặc trong khi tu luyện Hắc Ám nguyên tố pháp tắc căn cứ theo nguyênlý Hóa ảnh thuật, từ từ lĩnh ngộ ra. Về phần tên, hắn bản than cứ tùytiện gọi là Phân thân thuật.
Hóa ảnh phân thân thuật.
Hóa ảnhphân thân thuật cấp một, chính là tại cái bóng nguyên gốc, lại hìnhthành một cái bong khác, mà bổn tôn thân thể có thể tại hai cái bóng,tùy ý thay đổi vị trí.
Hóa ảnh phân thân thuật cấp hai, chính là đemhai cái bóng hóa thành bốn cái bóng, đến lúc đó, thân thể bổn tôn cóthể tại bốn cái bóng tùy ý thay đổi vị trí. Ô Sâm Nặc này hiển nhiên đãtu luyện tới cấp thứ hai.
Vừa rồi Lâm Lôi công kích một cái phânthan của y, Ô Sâm Nặc bổn tôn đã chuyển qua cái bóng khác, sau đó tiếptục công kích Lâm Lôi trong khi tái chuyển đổi lại.
Một chiêu nàytuy rằng lợi hại, có điều nếu đối diện với Thần cấp cao thủ thuộc Thầnchi lĩnh vực thì cũng chẳng có chút lực phản kháng nào.
"Bối Bối, ngươi học được lúc nào vậy?" Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm hỏi.
"HắcÁm ma thú trời sanh đã biết một ít Hắc Ám ma pháp, còn những công kíchđặc thù thì phải sau một thời gian, khi ta đạt tới Thánh vực xong mớicó thể thi triển Hóa ảnh phân thân thuật này. Đáng tiếc, lại không lợihại bằng Ô Sâm Nặc này." Bối Bối bất đắc dĩ đáp. Ma thú trời sanh bảnthân đã có một vài ma pháp đặc thù, ma thú càng cường hãn thì ma pháplại càng mạnh.
Lâm Lôi trong lòng thầm than không thôi.
"Biết thìđã sao? Ngươi vẫn phải chết!" Bốn Ô Sâm Nặc đồng thời di động, mục tiêu- Lâm Lôi! Bốn Ô Sâm Nặc cực nhanh vây công mà đến, Lâm Lôi lập tức bayngược trở lui...... một đánh bốn, làm sao đấu nổi? Hắn mà ngăn cản một gã ÔSâm Nặc thì chân thân sẽ lại nằm trong số 3 tên còn lại.
Cứng đối cứng, hắn phải thua !
"U..." Lâm Lôi phải lui về phía sau, trong khi 2 Bối Bối thì lại hét lên giận dữ vọt tới.
HaiBối Bối tốc độ đều nhanh đến biến thái, chỉ thấy hai Bối Bối điên cuồngvới bốn gã Ô Sâm Nặc công kích dây dưa cùng một chỗ, Ô Sâm Nặc có bốncái bóng để có thể lựa chọn, việc tránh né so với Bối Bối còn dễ dànghơn nhiều.
"Ầm." Hai Bối Bối đều bay ngược trở ra.
"Bối Bối,nhanh, đến bên cạnh ta này, chờ một chút ngươi hãy nghe theo lệnh ta màthi hành." Chỉ thấy giờ phút này Lâm Lôi đang đứng trên một cái ngã tưđường tại Xã Lê quận thành, trụ vững trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Ô SâmNặc trên bầu trời, lẳng lặng chờ đợi y tiếng lại.
Bối Bối đáy lòng có chút nghi hoặc, song nó vẫn cực tốc phi về phía Lâm Lôi.
"Lão Đại, muốn làm gì a?" Bối Bối nghi hoặc dò hỏi.
Cóđiều sau khi nó nghe được Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm trả lời, conmắt cũng sáng rực lên, đoạn nó nhảy phốc lên vai Lâm Lôi. Lâm Lôi vàBối Bối trụ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vậy bốn gã Ô SâmNặc tựa hồ chẳng hề có chút úy kỵ nào cả.
"Ồ? Định giở trò gì hả?"
ThấyLâm Lôi tự tin như thế, Ô Sâm Nặc có chút nghi hoặc, có điều hắn dụnglinh hồn lực tìm tòi một lượt, thấy chung quanh Lâm Lôi, Bối Bối cănbản không có những người khác, cũng không có cạm bẫy nào cả. Hà huốngchi với cao thủ cấp bậc như hắn, lại tu luyện được Hóa ảnh phân thânthuật, hắn còn sợ gì cạm bẫy nữa đây.
"Hừ." Ô Sâm Nặc hừ lạnh một tiếng không hề do dự, bốn Ô Sâm Nặc đồng thời hướng Lâm Lôi ở phía dưới vọt tới!
(Hết chương 15)
Quyển 10 - Chương 16 : Ba Lỗ Khắc
LâmLôi một tay nắm Hắc Ngọc trọng kiếm, một tay cầm Tử Huyết nhuyễn kiếm ởgiữa con phố, Bối Bối trên vai hắn cũng đứng yên không hề nhúc nhích.Một người một thú cùng nhìn về phía Ô Sâm Nặc đang cực nhanh lao xuống,thế nhưng khi Ô Sâm Nặc còn cách Lâm Lôi khoảng hơn mười thước, y độtnhiên dừng lại.
Có âm mưu!
Ô Sâm Nặc nhìn Lâm Lôi vô cùng tự tin ở phía trước, trong lòng cảm giác có chút nghi hoặc.
"Tiểu tử này rốt cuộc có âm chiêu gì nhỉ?"
"Sao,sợ à?" Lâm Lôi hai tay cầm kiếm, nhìn Ô Sâm Nặc, "Nếu sợ hãi, ngươi hãyngoan ngoãn mà cút xéo đi, đừng lo, ta sẽ không truy giết ngươi đâu."
Lâm Lôi nói, khiến Ô Sâm Nặc tức giận đến ói máu.
"Đuổigiết?" Ô Sâm Nặc trong lòng chửi thầm, rõ ràng là Ô Sâm Nặc hắn ở thếthượng phong, thế nhưng y sinh ra vốn đã cẩn thận, cũng thật sự hoàinghi Lâm Lôi có âm chiêu gì đó, thế nhưng nhìn bộ dạng Lâm Lôi tự tinvậy, Ô Sâm Nặc đột nhiên nghĩ đến, "Chẳng lẽ Lâm Lôi cố ý làm ra bộdạng này, muốn dọa ta chạy sao?"
Ô Sâm Nặc cẩn thận xem xét kĩ LâmLôi một chút: "Nếu Lâm Lôi này có tuyệt chiêu gì thì đã dùng từ lâurồi, cần gì tại đây cố huyễn hoặc chứ? Hơn nữa cho dù còn át chủ bài,cũng không cần tự tin như thế, cái này không phải rõ ràng nói cho ngườikhác hắn còn tuyệt chiêu hay sao?"
Ô Sâm Nặc đáy lòng cười lạnh:"Hư hư thật thật, thật thật hư hư, tiểu tử này đang đùa ta, ta khôngtin hắn có biện pháp có thế đả thương ta."
"Sao lại ngập ngừng thế, Tài phán trưởng đại nhân, uy phong và quả quyết trước đây của ngươi đâu rồi?" Lâm Lôi lạnh lùng hỏi.
ÔSâm Nặc dừng lại ở đôi mắt màu vàng lợt của Lâm Lôi, giễu cợt: "Tiểutử, ta còn -" Nói được một nửa, bốn 'Ô Sâm Nặc' cơ hồ đồng thời côngkích về phía Lâm Lôi, tốc độ cực nhanh làm cho người ta phải kinh hãi.Có thể tại một sát na này-
"Vù vù ~~~"
Trong phạm vi trămthước nháy mắt bao trùm quầng sáng thổ hoàng sắc, Lâm Lôi, Bối Bối trênngười cũng xuất hiện một quầng sáng thổ hoàng sắc.
Thuấn phát - thất cấp Trọng lực thuật!
Thấtcấp Trọng lực thuật là khiến lực hấp dẫn của mặt đất đối với cơ thểngười tăng gấp bốn lần so với bình thường. Lực hấp dẫn gấp bốn lầnchẳng những tác dụng đến cơ bắp, ngay cả kinh mạch, nội tạng, máu trongcơ thể cũng bị ảnh hưởng. Cho dù là cường giả lợi hại, trong nháy mắtđộng tác cũng bị biến đổi, tốc độ nhanh chóng biến thành chậm.
Đốivới Thánh vực cường giả mà nói, ngươi ném một khối cự thạch ngàn cânvào hắn, hắn sẽ làm cho viên đạn cự thạch đó nát bấy thành tro bụi. Tốcđộ thân hình cơ hồ không thể bị ảnh hưởng.
Thế nhưng Trọng lực thuật lại bất đồng.
Chẳnghạn như Trọng lực thuật gấp bốn lần này, không phải đơn giản tăng thêmmấy trăm cân nặng. Nó có thể khiến cho một ít người tuần hoàn máu chậmlại, hít thở khó khăn hơn một chút ...... sức mạnh kém đi, dưới trọng lựcgấp bốn lần, thậm chí trong nháy mắt gây ra cái chết đột ngột. Cho dùThánh vực cường giả, kỹ năng thân thể cũng sẽ đã bị ảnh hưởng.
"Sát!"
TrongThuấn phát Trọng lực thuật, sau khi đã bố trí bản thân cùng với Bối Bốitrên người triệt tiêu được ma pháp Trọng lực thuật, Lâm Lôi cùng vớiBối Bối cơ hồ đồng thời hướng Ô Sâm Nặc phát động công kích. Một LâmLôi cùng hai 'Bối Bối' đồng thời sát kích về phía bốn 'Ô Sâm Nặc' tốcđộ hiển nhiên đang chậm lại.
"Vù." Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi lại bổ vào vào khoảng không. Tử Huyết nhuyễn kiếm cũng đồng dạng bổ vào khoảng không.
"Ầm!"Thân hình Ô Sâm Nặc bay cao lên, bốn Ô Sâm Nặc hợp lại làm một, máutươi từ trong miệng hắn chảy ra. Hắn tránh thoát được công kích của LâmLôi, nhưng thật sự tránh không khỏi hai 'Bối Bối' công kích.
LâmLôi và Bối Bối không chút do dự lập tức hướng Ô Sâm Nặc xông tới, thếnhưng Ô Sâm Nặc trong nháy mắt đã lại từ một người hóa thành bốn, đồngthời bên ngoài thân một ngọn lửa màu đen trào xuất cực nhanh. Mặt đấtphố xá chung quanh lập tức bị đốt cháy thành hư vô, ngay cả năng lượngTrọng lực thuật của Lâm Lôi cũng bị loại bỏ mất.
"Không ngờ ngươi còn có chiêu này." Ô Sâm Nặc phẫn nộ nhìn Lâm Lôi, "Thế nhưng, chiêu này của ngươi vô dụng rồi."
"Vô dụng thật sao?"
Lâm Lôi tự tin đứng trên mặt đất.
BốnÔ Sâm Nặc lại cực nhanh vọt lại đây. Cơ hồ đồng thời trên mặt đất chungquanh Lâm Lôi lại hiện lên quầng sáng thổ hoàng sắc - thất cấp Trọnglực thuật!
Bốn Ô Sâm Nặc thân hình cứng lại, nhưng mà ngay sau đó"Ầm!" Ngọn lửa màu đen thiêu đốt ra, lại đem thất cấp Trọng lực thuậttiêu trừ sạch sẽ, Ô Sâm Nặc trong mắt lộ vẻ tức giận: "Vô dụng thôi,Lâm Lôi. Thân thể ta hoàn toàn có thể quen với Trọng lực thuật trình độnày."
"Bối Bối, lên."
Lâm Lôi, Bối Bối cơ hồ đồng thời nhằmphía Ô Sâm Nặc, Lâm Lôi lại một lần nữa thi triển Trọng lực thuật. Chỉlà lúc này đây lại là - lục cấp Trọng lực thuật!
Ô Sâm Nặc vốn đãchuẩn bị tốt để thích ứng với hấp dẫn lực gấp bốn lần, đột nhiên dưới'Lực Hấp Dẫn Gấp Đôi', động tác lại biến đổi.
"Phốc!"
Phongchi áo nghĩa - Phong đích luật động, Tử Huyết nhuyễn kiếm dường như khithì rất nhanh, khi thì chậm chạp, vậy mà không gian nhận lại xuất hiệntrên mũi kiếm Tử Huyết nhuyễn kiếm. Mũi kiếm này trực tiếp bổ vào bênngoài thân Ô Sâm Nặc, xuyên thấu cả Địa ngục hỏa, chấn bay Ô Sâm Nặc.
Một vết thương xuất hiện tại ngực y.
ÔSâm Nặc tránh thoát Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi, tránh thoát côngkích của hai 'Bối Bối', nhưng lại bị thương vì Tử Huyết nhuyễn kiếm.
"Uy lực sao lớn vậy?" Ô Sâm Nặc biến sắc.
Vừarồi y không còn chỗ để tránh, bởi vì bốn cái bóng đồng thời sát kíchhướng Lâm Lôi, Lâm Lôi tự nhiên có thể đồng thời công kích hai người.Mà hai 'Bối Bối' tốc độ so với y còn nhanh hơn, cũng có thể dễ dàngcông kích hai người. Vô luận như thế nào, y cũng phải nhận lấy mộtkích.
Y không dám ngạnh kháng Hắc Ngọc trọng kiếm, móng vuốt Bối Bối y cũng không muốn kháng.
Cuối cùng là chọn lấy Tử Huyết nhuyễn kiếm này.
Thế nhưng ...... uy lực Tử Huyết nhuyễn kiếm này, hình như so với móng vuốt Bối Bối còn lợi hại hơn một chút.
"Theo miêu tả của tình báo, uy lực công kích của tử sắc trường kiếm này cũng không lớn lắm." Ô Sâm Nặc không tin.
Đíchxác, thời điểm cùng Hắc Đức Sâm chiến đấu, một chiêu 'Phong Đích LuậtĐộng' này của Lâm Lôi uy lực cũng không lớn. Thế nhưng bây giờ dướiPhong nguyên tố pháp tắc trên hai đại cảnh giới 'Nhanh' 'Chậm' cũng đãcó đột phá đề cao được cấp độ, sau đó hai thứ kết hợp lại, thi triển'Phong Địa Luật Động', so với một cấp độ đã được đề cao không ít, màhai cấp độ thậm chí lại càng cao hơn.
"Ô Sâm Nặc, ngươi không phải muốn giết ta sao?" Lâm Lôi có vẻ có phần điên cuồng.
Công kích!
Saukhi Lâm Lôi biến thân như địa ngục ác ma, thể tích Bối Bối cũng lớnlên, đồng thời điên cuồng hướng phía Ô Sâm Nặc sát kích. Trong lúc sátkích, Lâm Lôi cũng phát ra Thuấn phát Trọng lực thuật, chỉ thấy quầngsáng thổ hoàng sắc trong chốc lát đã bao trùm mặt đất.
"Bùm!" ÔSâm Nặc bên ngoài thân ngọn lửa màu đen bùng phát, cũng là trong nháymắt phá hủy năng lượng Trọng lực thuật này, tiêu trừ Trọng lực thuật.
Thếnhưng đối với Lâm Lôi mà nói, loại Trọng lực thuật cấp thấp này, liêntục phát ra một hai trăm cái cũng sẽ không tiêu hao nhiều ma pháp lực,quan trọng nhất là Lâm Lôi còn có 'Bàn Long Chi Giới', giúp tiêu haochỉ một phần sáu năng lượng ma pháp.
Thất cấp Trọng lực thuật, lục cấp Trọng lực thuật, Lâm Lôi cứ thế mà luân chuyển.
"Không hay rồi." Không ngừng biến ảo mức độ lực hấp dẫn, khiến cho Ô Sâm Nặc ngay cả công kích cũng bị biến đổi.
Lụccấp Trọng lực thuật, cũng vào khoảng gấp đôi lực hấp dẫn. So thất cấpTrọng lực thuật thì kém hơn rất nhiều ...... hai loại Trọng lực thuật chênhlệch cực đại như thế khiến cho Ô Sâm Nặc di động cũng có phần bấtthuận. Giống như là một người bình thường đang bước đi, thế nhưng độtnhiên sức hút không có, để hắn bước đi dưới trạng thái mất trọng lượng,hắn sẽ không thể quen được .
Đồng dạng với đạo lý đó.
Trọng lực thuật có đôi khi không phải càng cao thì càng tốt.
"Ầm."Tránh cũng không thể tránh, Ô Sâm Nặc lựa chọn bị móng vuốt Bối Bốimạnh mẽ trảo một cái, cả người lại một lần nữa chấn bay, chỉ nghe răngrắc một tiếng, xương ngực Ô Sâm Nặc gãy...... Y lúc này đây trực tiếp baylên trời, cũng không dám ở sát mặt đất nữa.
"Không nghĩ tới, Trọnglực thuật bất đồng này, mà lại đạt tới được hiệu quả như thế." Ô SâmNặc che ngực, bay lên giữa không trung.
Y đã bị thương rất nặng.
Bị Hắc Ngọc trọng kiếm, Tử Huyết nhuyễn kiếm của Lâm Lôi chém một chém, cũng bị móng vuốt Bối Bối trảo tới hai ba lần.
"Bối Bối. Lên, hắn bây giờ đã trọng thương, trạng thái không tốt rồi." Lâm Lôi nói.
ÔSâm Nặc không chút do dự, bốn thân ảnh đồng thời hướng phương nam cựcnhanh bay đi. Y cũng mặc kệ Bối Bối phía sau. Bối Bối có lẽ sẽ đuổi kịpy, thế nhưng y có thể với bốn cái bóng không ngừng biến ảo, căn bảnkhông cần sợ hãi Bối Bối.
Nếu Lâm Lôi đuổi theo ......
Có lẽ Ô SâmNặc sẽ đả thương lại được Lâm Lôi, dù sao tại không trung Lâm Lôi khôngthể thi triển Trọng lực thuật, tốc độ hắn cũng không bằng đối phương.Không phải tự tìm chỗ chết sao?
Ngũ huynh đệ Ba Khắc lúc này mới từ trong phủ thành chủ chạy đến.
"Ô Sâm Nặc trốn rồi." An Khoa thở dài một tiếng.
"Đạinhân cùng với Bối Bối đã đến, Ô Sâm Nặc tất phải chạy trốn rồi." Cái Tìcũng trở nên hưng phấn. Bọn họ cẩn thận xem qua đường phố trước phủ mônthành chủ một chút rồi không nói gì nữa. Còn đang ở đó trên đường phốnày là sáu thi thể Thiên sứ, thi thể cũng đã ngưng kết thành khối băng.
Mà ở cạnh gần vị trí Lâm Lôi, nơi đó mặt đất hoàn toàn lõm xuống đại khái một thước.
Còncó một thước dày bùn đất bởi vì lửa địa ngục của Ô Sâm Nặc đã sớm thiêuđốt thành hư vô rồi. Mà Lâm Lôi đã biến thân thành Long Huyết chiến sĩđang đứng ở dưới chỗ lõm đó.
"Đại nhân."
"Đại nhân."
Nămhuynh đệ Ba Khắc bọn họ cũng kích động hướng Lâm Lôi chạy đến, Lâm Lôicũng biến trở lại hình người, lật tay từ trong không gian giới chỉ lấyra trường bào mặc vào. Bối Bối giờ phút này cũng hạ xuống bên cạnh hắn,Lâm Lôi lúc này mới thở dài một hơi.
"Đại nhân, chúng ta thắng rồi." Ba Khắc kích động nói, bốn người kia cũng kích động nhìn Lâm Lôi.
LâmLôi sắc mặt hờ hững tươi cười, trông xa xa về phía phương nam: "Chúngta không tính là thắng. Đáng tiếc, một kiếm Phong chi áo nghĩa 'PhongBa Động' của ta lực công kích không đủ, nếu đủ lợi hại ...... một mình talà đủ ngăn cản Ô Sâm Nặc này."
Phong ba động, trong nháy mắt xuất kiếm ngàn vạn lần.
Tốcđộ nhanh đến mức tận cùng, thế nhưng lực công kích tính ra không cao.Nếu bốn Ô Sâm Nặc cùng vây công lại đây, Lâm Lôi dùng một chiêu này,căn bản không thể gây thương tổn được y, ngược lại sẽ bị Ô Sâm Nặc đánhtrọng thương.
"Phong đích luật động, cùng Phong ba động là hailoại ý cảnh, không thể dung hợp. Chỉ có đem pháp tắc Phong nguyên tốkiếm pháp lĩnh ngộ cảnh giới 'Nhanh' dung nhập trong 'Phong Ba Động',khi đó khả năng uy lực 'Phong Ba Động' sẽ đề cao được vài cấp độ."
Lâm Lôi cũng nhớ kỹ một kiếm của Hi Kim Sâm đó.
Nhanh đến không gian cũng sai loạn chồng chéo lên nhau, vậy mà lực xuyên thấu mạnh mẽ đến đáng sợ.
NếuLâm Lôi đã đạt tới được trình độ đó, lại dùng đến 'Phong Ba Động', vậyvô số công kích 'Huyễn Không Chi Kiếm' sẽ được xuất ra. Cho dù mỗi mộtkiếm uy lực giảm đi một chút, thế nhưng vẫn sẽ đặc biệt đáng sợ.
"Tacũng vậy." Bối Bối thầm nói, "Hóa ảnh phân thân thuật, nếu ta tu luyệnđến mức một người chia làm bốn, ta một mình cũng có thế đấu với hắn."
Năm huynh đệ Ba Khắc, nhìn Lâm Lôi, Bối Bối một người một thú ăn năn hối hận, không khỏi không biết nói gì.
"Đại nhân, người còn chưa tới ba mươi tuổi đã lợi hại như vậy rồi!" Ba Khắc lớn tiếng nói.
Lâm Lôi, Bối Bối nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Xem ra, làm người không thể quá tham lam.
LâmLôi bây giờ với Phong nguyên tố pháp tắc, Đại địa pháp tắc hai phươngdiện đều lĩnh ngộ, cũng là một người tiến triển rất nhanh. Không giốngmột ít người ở vào tình trạng nút cổ chai (bế tắc). Như vậy cũng đángđể cao hứng a.
"Ba Khắc, ngươi lập tức phái người thu phục Xã Lêcông quốc này. Bây giờ Xã Lê quận thành, sợ rằng quân đội cũng khôngcòn có một chút sĩ khí phản kháng nữa." Lâm Lôi rất tự tin, trải quachiến đấu cùng Thiên sứ và lần chiến đấu vừa rồi, người Xã Lê quậnthành ai dám phản kháng?
"Vâng, đại nhân."
"Dựa theo kế hoạch,cùng Quang Minh Tòa thánh ngạnh kháng, chúng ta cũng công khai thôi,sau mười ngày nữa, chính thức đối ngoại tuyên bố thành lập công quốc,danh xưng là- Ba Lỗ Khắc!" Lâm Lôi tuyên bố nói.
Ba Khắc, An Khoa, Hắc Sa, Bố Ân, Cái Tì năm người cũng hưng phấn cung kính hô: "Vâng, thưa đại nhân."
CùngXã Lê quận thành đánh một trận, quyết định rằng Quang Minh Tòa thánhmột phương tạm thời không có có năng lực áp chế Lâm Lôi. Lâm Lôi sátlục đại tứ dực Thiên sứ, hơn nữa khiến cho Tài phán trưởng 'Ô Sâm Nặc'phải trốn chạy. Chiến tích như vậy được Tái Tư Lặc an bài người truyềnbá, rất nhanh truyền đi khắp nơi.
Lâm Lôi một phương, sĩ khí như rồng.
Xã Lê công quốc không có chút phản kháng nào, lại trở về dưới sự thống trị của Lâm Lôi.
Bên trong Hắc Thổ thành, ở hoa viên.
"LâmLôi đại nhân, An Ni công quốc phía tây chúng ta, mới bị chúng ta dọadẫm một chút, bọn họ liền lập tức đầu hàng. Còn công quốc phía đông đólại có một chút ngoan cố." Tái Tư Lặc cười nói, danh tiếng Lâm Lôi đíchxác rất hữu dụng.
Chỉ là uy hiếp một chút, một công quốc liền lập tức đầu hàng.
Khôngđầu hàng thì làm sao? Quyết đấu cùng Thánh vực cường giả à? Dù sao côngquốc thông thường có lẽ bát cấp chiến sĩ là người mạnh nhất rồi, số ítcông quốc mới có cửu cấp chiến sĩ. Về phần Thánh vực cường giả ...... làmsao có thể ở lại một cái công quốc?
"Tái Tư Lặc." Lâm Lôi phânphó, "Còn có ba ngày nữa chúng ta sẽ chính thức thành lập Ba Lỗ Khắccông quốc. Như vậy đi ...... ngươi phái người đi xem chi nhánh của Đạo Sâmthương hội, để cho bọn họ lập tức đưa tin đến Ngọc Lan đế quốc cho ĐịchLỵ Á, nói với nàng chuyện Ba Lỗ Khắc công quốc thành lập."
"Vâng." Tái Tư Lặc tuân mệnh.
LâmLôi đứng ở trong hoa viên, nhìn về phương nam xa xa: "Địch Lỵ Á, ta đãhoàn thành ước định của chúng ta, nàng lúc nào sẽ đến đây vậy?"
Quyển 10 - Chương 17 : Quy túc
Trong thư phòng của Ô Sâm Nặc.
"Tàiphán trưởng đại nhân?" Kim phát trung niên nhân khẽ gọi, từ sau khi ÔSâm Nặc bị Lâm Lôi, Bối Bối công phải chạy trốn kích trở về, hắn trởnên âm trầm hơn rất nhiều, đám hạ nhân thậm chí còn không dám tới gần ÔSâm Nặc.
Ô Sâm Nặc ngẩng đầu lên, ném đôi mắt u lãnh nhìn về phía hắn.
Kimphát trung niên nhân liền cố nặn ra nụ cười; "Tài phán trưởng đại nhân,hiện tại chúng ta phải đối phó với Lâm Lôi thế nào đây?"
"Lâm Lôi?" Ô Sâm Nặc hừ lạnh một tiếng.
Kimphát trung niên nhân đáy lòng run lên, hắn có thể cảm nhận được nhiệtđộ trong phòng đang kịch liệt giảm xuống, Ô Sâm Nặc tiếp theo lạnh lùngnói: "Ngươi lập tức đem tin tức ở nơi này truyền tới Thánh đảo, thôngbáo cho giáo hoàng biết. Lâm Lôi nếu còn không diệt trừ... thì sau nàygiáo đình chúng ta sẽ bị hủy diệt, phỏng chừng chính là bị hủy diệttrong tay của tên Lâm Lôi này!"
Ô Sâm Nặc đối với tốc độ phát triển của Lâm Lôi thực sự cảm thấy sợ hãi.
Tháng8 năm ngoái, Lâm Lôi cùng Hắc Đức Sâm đánh một trận, khi đó thực lựccủa hắn cùng Hắc Đức Sâm bất phân cao thấp. Từ đó đến nay mới là gầntháng 4 năm sau, nghĩa là mới chỉ có 8 tháng trôi qua. Gần 8 tháng...thực lực của Lâm Lôi đã phát triển đến như vậy rồi.
Tử sắc trường kiếm của hắn lúc trước còn chưa uy hiếp được tới Hắc Đức Sâm, vậy mà hiện tại còn đả thương được cả Ô Sâm Nặc.
"Hắn, hắn còn chưa tới 30 tuổi!" Ô Sâm Nặc đáy lòng tràn ngập sầu lo.
"Vâng,thưa Tài phán trưởng đại nhân, ta lập tức sẽ phái người đem ý của ngàitruyền cho giáo hoàng bệ hạ." Kim phát trung niên nhân vội vàng đáp.
ÔSâm Nặc trong lòng thở dài một tiếng: "Nếu, nếu năm đó trong số nhữngngười bị giết chết để cung phụng cho Quang Minh chi chủ không có mẫuthân của Lâm Lôi, có lẽ... Lâm Lôi này sẽ trở thành trụ cột của QuangMinh giáo đình chúng ta, có thể giúp cho Quang Minh giáo đình chúng taáp đảo được Hắc Ám giáo đình."
Muộn mất rồi.
Lâm Lôi cùng Quang Minh giáo đình đã trở thành 2 phe đối lập.
.........
TạiHỗn loạn chi lĩnh hiện tại chủ yếu có tam đại thế lực, một là QuangMinh giáo đình, một là Hắc Ám giáo đình, còn lại là phe của Lâm Lôi.Bởi vì từ sau khi tại Xã Lê quận thành đánh một trân, hiện tại QuangMinh giáo đình vẫn bảo trì sự im lặng.
Nhưng Hắc Ám giáo đình cũngsẽ không ra tay, bọn chúng còn muốn nhìn Lâm Lôi và Quang Minh giáođình chém giết lẫn nhau nữa, đương nhiên cũng tương tự bảo trì sự imlặng. Chỉ cần Lâm Lôi không chọc đến bọn chúng, bọn chúng cũng căn bảnkhông thể chọc giận Lâm Lôi.
Dưới tình huống này.
Phe Lâm Lôi khíthế cực mạnh, Ba Lỗ Khắc công quốc vẫn đang trong quá trình chuẩn bị,hiện tại Ba Lỗ Khắc công quốc đã có 3 tòa quận thành, 19 tòa tiểuthành, hạt hạ dân chúng đã lên đến hơn 2 ngàn vạn. Diện tích lớn nhưvậy kỳ thật đã có thể ngang với phân nửa của một vương quốc rồi.
Một công quốc khổng lồ.
Sựtích về Lâm Lôi lại một lần nữa được vô số dân chúng truyền bá... chémgiết lục đại tứ dực thiên sứ, đánh lui Tông giáo Tài phán trưởng củaTông giáo sở trực thuộc Quang Minh giáo đình. Danh tiếng của Lâm Lôivang xa đã khiến cho không ít ma pháp sư, chiến sĩ sùng bái Lâm Lôi đãtới đầu quân cho Ba Lỗ Khắc công quốc.
Bọn họ muốn chiến đấu vì Lâm Lôi!
Đế đô của Ngọc Lan đế quốc.
Tạichỗ ở của Long Nhĩ Tư đại sư, Địch Lỵ Á vẫn y nguyên ở trong đình việnthưởng thức ánh sáng ban mai buổi sớm, đồng thời nghiên cứu ma pháp bútký của Long Nhĩ Tư đại sư.
"Địch Lỵ Á tiểu thư, người của Đạo Sâm thương hội đang đợi ở bên ngoài." Một hộ vệ đã chạy tới thông báo.
Địch Lỵ Á nhất thời mắt sáng ngời lên.
"AHoàng ta dám đánh cuộc, dám chắc là tin tức của Lâm Lôi." Đại địa chihùng ở bên cạnh ha ha cười nói, Địch Lỵ Á mỉm cười liếc mắt nhìn nó mộtcái, rồi lập tức phân phó: "Mau cho người của Đạo Sâm thương hội vàođây đi."
"Vâng." Gã hộ vệ cung kính tuân mệnh.
Chỉ trong chốclát, một vị trung niên nhân với nụ cười thường trực đã tiến vào đìnhviện, ông ta trông thấy Địch Lỵ Á bèn lập tức rút từ trong lòng ra mộtphong thư: "Địch Lỵ Á tiểu thư, đây là thư của người chuyển đến từ Hỗnloạn chi lĩnh." Đây không phải là lần đầu tiên ông ta đưa tin đến choĐịch Lỵ Á.
Địch Lỵ Á vừa trông thấy người đưa tin thì đã biết ngay là tin tức đến từ chỗ Lâm Lôi rồi.
"Địch Lỵ Á tiểu thư, ta đây xin được cáo lui." Trung niên nhân này vẫn rất là cung kính.
ĐịchLỵ Á cảm kích mỉm cười, đợi đến khi trung niên nhân rời đi, nàng liềnmở phong thư tín bắt đầu chăm chú duyệt đọc, bên cạnh Đại địch chi hùngcũng chuyển mình ghé cái đầu qua xem. Địch Lỵ Á không khỏi ngoái đầulại trừng mắt nhìn nó một cái: "A Hoàng, ta giận đấy a."
Đại địa chi hùng lập tức hiền hậu cười vài tiếng.
ĐịchLỵ Á cười cười, rồi lại tiếp tục đọc xuống phía dưới, có điều cứ đọctừng dòng từng dòng, thân thể nàng lại hưng phấn đến phát run lên.
"Thậttốt quá, thật tốt quá." Địch Lỵ Á kích động đến nỗi trực tiếp đứng bậtdậy, nàng cảm thấy tim mình như đang đập nhah hơn, toàn thân cũng bắtđầu đổ mồ hôi rồi.
"Địch Lỵ Á, sao lại cao hứng như vậy?" Đại địachi hùng nghi hoặc hỏi, ở bên cạnh Cuồng lôi tật phong ưng cũng nghihoặc nhìn nàng. Lúc này từ trong phòng cũng bước ra một vị trung niênnhân, chính là Phong hệ thánh ma đạo Long Nhĩ Tư đại sư.
"Lão sư." Địch Lỵ Á cung kính chào.
LongNhĩ Tư đại sư cười nhìn Địch Lỵ Á nói: "Cáp Đốn nói cho ta biết ngươinhận được tin của Lâm Lôi, hình như có đại hỉ sự gì đó phải không?"
Địch Lỵ Á trừng mắc liếc Đại địa chi hùng một cái, trong khi nó thì đang đắc ý nở nụ cười.
"Lãosư." Địch Lỵ Á vẫn còn đang kích động trả lời: "Là tin của Lâm Lôi, hắnnói cho ta biết... Ba Lỗ Khắc công quốc ngày 16 tháng 4 này sẽ được thànhlập. Vậy là hiện tại công quốc của Lâm Lôi rốt cuộc cũng được thành lậprồi, thật sự, thật sự là tốt quá." Đối với chuyện của Địch Lỵ Á, LongNhĩ Tư đại sư hiểu rất rõ.
"Cao hứng như vậy, chẳng phải là vì lập tức muốn gặp được Lâm Lôi mà cao hứng đấy chứ?" Long Nhĩ Tư đại sư trêu chọc nói.
Địch Lỵ Á mặt đỏ bừng lên, cũng không biết là vì thẹn thùng mà đỏ hay là vẫn còn quá mức kích động.
"Đượcrồi, sư phụ, ta không thèm nghe người nói nữa, ta trước tiên sẽ trở vềnhà, đem chuyện này nói với cha mẹ một tiếng. Theo như lời bọn họ nóingay từ đầu, đô thành của Lâm Lôi đã được thành lập rồi, bọn họ hẳn làcũng không phản đối chuyện giữa ta và Lâm Lôi nữa." Địch Lỵ Á nói.
Long Nhĩ Tư đại sư gật đầu.
"Ừ, ngươi đi đi."
ĐịchLỵ Á cuống quít gật đầu, lúc này mang theo Cuồng lôi tật phong ưng 'MạtLôi' rời khỏi chỗ ở của Long Nhĩ Tư đại sư. Nhìn Địch Lỵ Á rời đi, LongNhĩ Tư đại sư chỉ biết lắc đầu thở dài một tiếng: "Cha mẹ Địch Lỵ Á, erằng sẽ không dễ dàng thuyết phục như vậy a."
Tại Lai Ân gia tộc.
Phu phụ Đại Á Lai Ân hai người vô cùng nghi hoặc yên lặng lắng nghe, rốt cuộc là muốn nói về chuyện gì đây?
"Phụ thân, mẫu thân, con có một việc muốn nói với các người." Địch Lỵ Á hít một hơi thật sâu.
Mẫu thân nàng bật cười: "Là đại hỷ sự gì mà lại có bộ dạng như thế này a?"
ĐịchLỵ Á cũng nở nụ cười: "Vâng, phụ thân, mẫu thân, các người lúc đầukhông phải đều nó sợ hoàng đế bệ hạ sẽ giảm sự tín nhiệm đối với giatộc chúng ta ư? Song hiện tại, Lâm Lôi hắn tại Hỗn loạn chi lĩnh đãthành lập được công quốc riêng rồi."
"Thành lập công quốc?" 2 vợ chồng Đại Á Lai Ân cùng thốt lên.
"ĐịchLỵ Á nữ nhi yêu quý của ta, ngươi không thể lừa gạt được phụ thân củamình đâu, dù sao thì chuyện này theo như lời ngươi nói ta vẫn chưa từngđược nghe nói a." Đại Á Lai Ân đáp.
Địch Lỵ Á cười thầm.
Ba LỗKhắc công quốc của Lâm Lôi đến hôm nay mới được thành lập, tin tức muốnvượt qua ngàn dặm truyền đến Ngọc Lan đế quốc thì tối thiểu cũng phảimất đến mươi ngày nửa tháng. Phụ thân như quả bây giờ mà đã biết thìmới là lạ đấy.
"Điều này là sự thật, có điều là con biết trướcđược tin tức mà thôi. Công quốc mà Lâm Lôi thành lập có tên là 'Ba LỗKhắc Công Quốc'." Địch Lỵ Á quả quyết nói.
Đại Á Lai Ân phu phụ 2 người nhất thời nhìn nhau.
"Điều này là thật. Phụ thân, mẫu thân, chẳng lẽ các người không tin lời con nói?" Địch Lỵ Á nhíu mày lại.
ĐạiÁ Lai Ân lắc đầu cười đáp: "Ta tại sao lại muốn nói là ngươi không nêngả cho Lâm Lôi đây? Mặc dù Lâm Lôi hắn đã thành lập công quốc... song làmthê tử của một quốc vương đại công quốc thì làm sao có thể bằng được đếquốc hoàng hậu đây?"
Nụ cười trên mặt Địch Lỵ Á bỗng vụt tắt.
"Phụ thân, người muốn nói gì?" Địch Lỵ Á vẻ mặt bỗng ngưng trọng xưa nay chưa từng thấy.
ĐạiÁ Lai Ân đưa tay ấn người Địch Lỵ Á xuống, thở dài đáp: "Địch Lỵ Á,đúng, Lâm Lôi là Thánh vực cường giả. Hắn rất lợi hại. Song Lam Đức bệhạ cũng là hoàng đế của Ngọc Lan đế quốc chúng ta, ngươi nên gả chongười thì hay hơn. Hơn nữa... Lai Ân gia tộc chúng ta cũng nhờ đó mà thuđược lợi ích."
Địch Lỵ Á nhìn phụ thân mình, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
"Phụ thân, người có còn là phụ thân của ngày xưa không?" Giọng nói của Địch Lỵ Á đã khản cả đi.
Đại Á Lai Ân cứng lại. Thê tử của ông ta cũng tương tự.
"Phụthân, con yêu Lâm Lôi không phải bởi vì hắn là Thánh vực cường giả. Hồiđó từ khi còn học ở Ân Tư Đặc Học viện con đã yêu hắn rồi. Khi đó hắnlà Thánh vực cường giả sao? Tại sao các người lại nghĩ về nữ nhi củamình như vậy?"
"Còn nữa. Sau khi từ học viện trở về, suốt trongkhoảng thời gian 8, 9 năm, con không hề tiếp nhận một thanh niên nàotại đế đô là vì sao, chẳng lẽ các người còn không rõ?"
Địch Lỵ Á thực sự chẳng biết cha mẹ mình nghĩ như thế nào nữa.
"Contừ sau khi ở Áo Bố Lai Ân đế quốc trở về đã nói với các người chuyệngiữa con với Lâm Lôi, cứ nghĩ rằng sẽ được các người chúc phúc. Song...các người lại khuyên ngăn cản trở con." Địch Lỵ Á lệ đã ướt hoen mi,"Con thừa nhận, lời các người nói lúc ấy rất có đạo lý. Nếu lúc ấy conở bên Lâm Lôi, đích xác là sẽ ảnh hưởng tới sự tín nhiệm của bệ hạ đốivới gia tộc."
"Phụ thân, mẫu thân, con yêu các người, con cũng yêucái nhà này, cho nên con không muốn làm khó cho các người. Cho dù conrất muốn được đến bên Lâm Lôi sớm một chút, song vì các người, con đãnhận nại, con vẫn ở lại đế đô, bởi vì con rất quý trọng cái gia đìnhnày, rất quý trọng các người."
"Song các người lại cứ khuyên bảo conhết gả cho người này lại gả cho người kia. Rốt cuộc là vì sao vậy? LâmLôi chẳng lẽ lại không bằng đám quý tộc chơi bời lêu lổng ấy ư? Cácngười vì sao lại như thế này?" Địch Lỵ Á suốt 7, 8 tháng gần đây, tronglòng vẫn tràn đầy áp lực.
"Rốt cuộc cho tới hôm nay, Lâm lôi hắncũng thành lập được công quốc rồi. Con hôm nay đang rất là cao hứng,con hy vọng... con sẽ được cha mẹ yêu quý của mình chúc phúc. Chỉ cóđiều..." Địch Lỵ Á vừa nói, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra, "Các ngườikhiến con thật thất vọng, thật sự thất vọng."
Phu phụ Đại Á Lai Ân đều trầm mặc nhìn con gái.
"Phụthân, mẫu thân, con rất yêu các người, rất quý trọng các người." ĐịchLỵ Á hít một hơi thật sâu. "Nếu các người còn quý trọng con, con hyvọng tới ngày cùng Lâm Lôi kết hôn, có thể được các người chúc phúc.Nếu các người không còn quan tâm đến nữ nhi này nữa... thì đành vậy."
Địch Lỵ Á nói xong liền xoay người rời đi.
Đại Á Lai Ân phu phụ trong lúc nhất thời đều có chút mông lung.
Đợi đến khi nữ nhi đã đi rồi, bọn họ mới tỉnh ngộ lại.
"Địch Lỵ Á." Bọn họ mặc dù gọi lại song lúc này Địch Lỵ Á đã cưỡi Cuồng lôi tật phong ưng bay vút lên bầu trời rồi.
.........
Ngồitrên lưng Cuồng lôi tật phong ưng, nhìn đế đô ngày càng trở nên nhỏ béở bên dưới, sau khi cùng sư phụ cáo biệt, Địch Lỵ Á trực tiếp rời khỏiđế đô. Gió thổi làm mái tóc vàng của nàng tung bay, cũng đã làm khô đinước mắt của Địch Lỵ Á.
Giây phút này trong lòng đau khổ, Địch Lỵ Ávẫn chỉ lo lắng nghĩ về Lâm Lôi, cũng chỉ có ở trong lòng Lâm Lôi mớicó thể khiến cho nàng cảm thấy ấm áp.
Cuồng lôi tật phong ưng cũng khẽ kêu lên một tiếng, tựa hồ như đang an ủi Địch Lỵ Á.
Dần dần, thân ảnh của Cuồng lôi tật phong ưng cùng Địch Lỵ Á đã biến mất ở cuối chân trởi phía bắc.
Ở ngoại thành Hắc Thổ thành, dưới chân núi Hắc Ô.
"LâmLôi hắn giờ đang tu luyện tại Hắc Ô sơn." Tái Tư Lặc chỉ vào ngọn núitrước mặt cười nói. Địch Lỵ Á nhìn thấy cảnh chim hót, hoa đua sắc thắmở trước mắt, trong lòng cũng đầy kích động: "Tái Tư Lặc tiên sinh, LâmLôi hắn vẫn cứ luôn ở đây sao?"
Tái Tư Lặc cười đáp: "Cơ hồ tất cả thời gian, Lâm Lôi đều là ở tại đây tu luyện, Bối Bối cũng ở đây."
Hai người vừa nói thì đã lên trên núi rồi.
Dọctheo khe suối, Tái Tư Lặc dẫn theo Địch Lỵ Á tới bên bờ một hồ nước,Địch Lỵ Á thoáng chốc đã trông thấy Lâm Lôi. Lúc này Lâm Lôi đang vậnlam sắc trường bào, mái tóc dài tùy ý tung bay, tử sắc trường kiếm nắmtrong tay ở trên mặt hồ thí nghiệm kiếm pháp.
Tử Huyết nhuyễn kiếm lướt tới đâu, không gian phát sinh ba động tới đó, Lâm Lôi toàn thân có vẻ rất mơ hồ.
Hiển nhiên lúc này hắn đang đắm chìm trong tu luyện.
"A,Địch Lỵ Á, cô đã đến rồi. Lão đại!!!" Bối Bối vốn đang đùa nghịch ởtrong nước, chớp chớp đôi mắt nhỏ đã trông thấy Địch Lỵ Á, lập tức hưngphấn kêu toáng lên.
Lâm Lôi đình chỉ động tác, lập tức xoay người lại.
Trôngthấy Địch Lỵ Á, linh hồn hắn giống như là bị điện giật, toàn thân cóchút sửng sốt, rồi sau đó là kích động bay tới. Địch Lỵ Á trên nét mặtcũng khó có thể giấu nổi sự kích động tươi cười, đôi mắt trong chốc látđã trở nên ươn ướt.
(Hết chương 17)
Chương 18 : Địch Lỵ Á, giá cấp ngã ba
LâmLôi đáp xuống bên bờ hồ, nhìn Địch Lỵ Á trong mắt lóe ra những giọtnước mắt đầy xúc động, trong lòng hắn bỗng trào dâng cảm giác muốn đượcôm nàng vào lòng. Song mặc dù xúc động là vậy, hắn vẫn cứ đứng ngây ratrước mặt Địch Lỵ Á, muốn nói song lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
Trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói, song đến khi gặp mặt lại chẳng nói nên lời.
"Lâm Lôi vẫn mãi là Lâm Lôi." Địch Lỵ Á nở nụ cười, nàng chủ động đưa cánh tay trái ra.
Nhìnbàn tay nhỏ bé trắng ngần của nàng, Lâm Lôi sửng sốt mãi một hồi, khiếnĐịch Lỵ Á phải bĩu môi trừng mắt lên: "Đồ ngốc, chẳng lẽ huynh cứ để tađứng ở giữa hồ sao, còn không mau thi triển Phi hành thuật cho rồi."Nơi này cách vùng giữa hồ khoảng chừng mấy chục thước, Địch Lỵ Á nếukhông thi triển Phi hành thuật thì không thể đi được.
Thấy Địch Lỵ Áđang nhìn vào mắt mình, còn chủ động vươn cánh tay ngọc ngà ra nữa, LâmLôi rốt cuộc cũng vươn tay phải ra, cùng Địch Lỵ Á 10 ngón tay đan xenvào nhau.
"A, Lâm Lôi, ta phải đi đã." Tái Tư Lặc lúc này mới lên tiếng.
LâmLôi, Địch Lỵ Á cơ hồ đồng thời mặt đều thoáng đỏ bừng lên, Lâm Lôi quayđầu không nói gì nhìn Tái Tư Lặc, Tái Tư Lặc nháy mắt với hắn một cáirồi lập tức chuyển mình phóng đi thật nhanh.
"Tái Tư Lặc cứ nhưvậy." Lâm Lôi nắm tay Địch Lỵ Á, chân khẽ điểm một nhịp, một trận giólốc liền xuất hiện vờn quanh 2 người. Lơ lửng trên không trung... LâmLôi, Địch Lỵ Á liền bay tới khu vực giữa hồ, tới bậc thang giữa đámnham thạch rồi sánh vai nhau cùng ngồi xuống.
Hai người vẫn nắm lấytay nhau, cảm thụ sự mềm mại từ bàn tay nhỏ bé của Địch Lỵ Á, Lâm Lôicảm thấy mình lâng lâng như đang ở trên mây vậy. Địch Lỵ Á mặt cũngthoáng hồng, khoảng không gian giữa hai người bỗng trở nên mơ hồ.
Đột nhiên --
Giữahồ nước ở cách chỗ Lâm Lôi không xa, Bối Bối đang thò cái đầu nhỏ lên,cặp mắt linh động cứ liếc ngang ngó dọc nhìn Lâm Lôi, Địch Lỵ Á 2 người.
"A,lão đại! Các người cứ tiếp tục đi, Bối Bối ta phải đi chơi đã. Cácngươi cứ tiếp tục đi a!" Bối Bối thấy mình bị phát hiện, lập tức chuồnvội. Song Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á cũng không hề chú ý tới tại một nhanhcây của một gốc đại thụ trên Hắc Ô sơn xa xa, Cuồng lôi tật phong ưngcũng đang len lén nhìn trộm sang bên này.
"Phù." Địch Lỵ Á lập tức nở nụ cười, "Lâm Lôi, Bối Bối vẫn thực sự là đáng yêu a."
LâmLôi gật đầu cười nói: "Bối Bối vẫn cứ như vậy đấy. Đúng rồi, Địch Lỵ Á,muội lần trước sau khi từ Áo Bố Lai Ân đế quốc trở về, mãi tận hôm naymới đến đây, có phải là đã xảy ra chuyện gì đó không?" Lâm Lôi vẫn cònnhớ rõ lúc trước khi đi Địch Lỵ Á từng nói rằng sẽ sớm đến tìm hắn.
"Ừ." Địch Lỵ Á gật đầu, rồi bỗng trở nên trầm mặc hẳn.
Tạiđế đô đã phát sinh một số chuyện khiến cho nàng phải thương tâm, ĐịchLỵ Á vô cùng thất vọng về cha mẹ mình. Lâm Lôi bỗng nhắc tới... khiến chotâm tình Địch Lỵ Á bỗng chùng hẳn xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho ta nghe đi." Lâm Lôi nắm chặt tay nàng.
"Huynh thực sự muốn nghe ư?" Địch Lỵ Á nhìn Lâm Lôi ở khoảng cách gần.
Lâm Lôi gật đầu.
"Nếu nghe xong, có thể chàng sẽ không muốn lấy ta nữa." Địch Lỵ Á đột nhiên nói.
"Ách..."Lâm Lôi đột nhiên bị tập kích, bỗng cảm thấy có chút chật vật. Địch LỵÁ đích xác là nữ nhân mà hiện tại Lâm Lôi đang thích, song nếu bảo hắnlập tức lấy nàng... Lâm Lôi trong lòng vẫn còn có chút tắc nghẽn. Mốitình đầu đã gây ra một loại tâm lý đề phòng cho Lâm Lôi.
Đối với nữ nhân, hắn không dám gửi gắm toàn bộ 100% cảm tình.
Lo lắng... Rằng sẽ lại một lần nữa bị tổn thương.
"Chỉlà nói đùa thôi a." Địch Lỵ Á bật cười, rồi lập tức hừ một cái nói:"Lâm Lôi, huynh cũng thật là, chẳng để ta được vui vẻ chút nào cả."Địch Lỵ Á nói khiến cho Lâm Lôi bỗng cảm thấy xấu hổ.
Nàng hít một hơi thật sâu: "Bây giờ ta đã có thể bắt đầu nói a, còn muốn nghe không?"
Lâm Lôi lập tức gật đầu.
ĐịchLỵ Á giữ cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, nắm tay Lâm Lôi, nhìnmặt hồ yên lặng ở trước mắt, chậm rãi kể: "Lâm Lôi, lúc đó khi ta vừanghe được tin nhà thì liền vội vã trở về ngay. Có điều sau khi trở về,ta mới phát hiện... nãi nãi ta thân thể vẫn mạnh khỏe, chẳng hề có chuyệngì cả."
Lâm Lôi nhíu mày.
Lúc nhận được thư của Địch Lỵ Á có nóirằng nãi nãi mình thân thể vẫn mạnh khỏe, Lâm Lôi đã nhận thấy tựa hồbên trong có ẩn tình gì đó rồi.
"Sau đó ta mới biết, cha mẹ ta từchỗ sư phụ mà biết rằng ta ở lại Áo Bố Lai Ân đế quốc là để được ở bênhuynh. Cho nên cha mẹ ta bọn họ mới dùng chiêu này để khiến ta và huynhphải tách nhau ra." Địch Lỵ Á cười khổ nhìn Lâm Lôi, "Chiêu này thật làngốc, song ta vẫn bị lừa."
Lâm Lôi nghi hoặc: "Cha mẹ muội làm như vậy..."
"Vì gia tộc."
ĐịchLỵ Á thở dài. "Lúc đầu khi huynh còn chưa mở cục diện tại Hỗn loạn chilĩnh, tại Ngọc Lan đại lục cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng huynh làngười của Áo Bố Lai Ân đế quốc. Mà Áo Bố Lai Ân đế quốc cùng Ngọc Lanđế quốc của ta thì vốn là đại địch của nhau."
Lâm Lôi cũng hiểu được, cường đại nhất tại Ngọc Lan đại lục chính là 2 đại đế quốc này.
"Theonhư phụ mẫu ta thấy thì ta nếu gả cho huynh, như vậy sẽ đồng nghĩa vớiviệc có quan hệ thân thiết với Thánh vực cường giả của địch quốc, sẽkhiến cho sự tín nhiệm của Ngọc Lan đế quốc hoàng đế bệ hạ đổi với giatộc chúng ta suy giảm. Cho nên cha mẹ ta mới không muốn để ta và huynhở bên nhau."
Địch Lỵ Á liếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái: "Đương nhiênlà bởi vì cha mẹ ta vẫn nghĩ như vậy. Bọn họ không hề biết rằng... giữachúng ta vẫn chưa hề nói đến chuyện hôn nhân."
Lâm Lôi chỉ có thể sờ sờ lên mũi.
ĐịchLỵ Á khổ sở nói: "Ở đế đô có không ít người theo đuổi ta, cha mẹ bọn họcứ liên tục khuyên bảo ta đem gả cho người khác. Ta không muốn! Ta thựcsự không thích những chuyện đáng ghét này! Lâm Lôi... lúc ấy ta thực sựlập tức muốn tới tìm huynh. Nhưng ta không muốn quan hệ giữa ta với chamẹ tan vỡ, ta rất yêu cha mẹ!"
"Ta hiểu." Lâm Lôi an ủi.
Tâm tình của Địch Lỵ Á hắn đương nhiên là hiểu được, bởi vì hắn cũng là một người rất quý trọng gia đình, quý trọng cha mẹ.
"Tamuốn tới tìm huynh, song cũng không muốn mất đi cha mẹ." Địch Lỵ Á cắnmôi, giọng nhỏ hẳn đi. Lâm Lôi có thể cảm nhận được rõ ràng nàng đangsiết thật chặt lấy tay mình.
"Ta cũng nói với cha mẹ rằng, nếu huynhtại Hỗn loạn chi lĩnh thành lập được một công quốc, không hề thuộc vềphe Áo Bố Lai Ân đế quốc, vậy thì bọn họ sẽ không ngăn cản ta và huynhở bên nhau." Địch Lỵ Á nói, "Cho nên, ta vẫn nhẫn nại."
Lâm Lôi cầm tay Địch Lỵ Á đặt lên đùi mình.
ĐịchLỵ Á liếc mắt nhìn hắn một cái, trên mặt khẽ cười: "Ta vẫn chờ... đợihuynh thành lập được công quốc. Song cha mẹ ta lại nói rằng sẽ đem tagả cho hoàng đế bệ hạ của Ngọc Lan đế quốc, để ta trở thành hoàng hậu."
"Hả?" Lâm Lôi cảm thấy trong lòng có chút tức giận.
Cha mẹ Địch Lỵ Á thật sự là quá thể đáng.
"Takhông muốn. Vì thế ta đã nổi giận với cha mẹ." Địch Lỵ Á lắc đầu bấtđắc dĩ đáp, "Ta đối với cha mẹ vốn vẫn luôn hiếu thuận, đây là lần đầutiên ta nổi giận. Ta cũng nói rõ với cha mẹ rằng, ta dù có chết cũng sẽkhông gả cho những người đó."
Lâm Lôi trong lòng trào dâng niềm cảmđộng. Một nữ nhân lại có thể làm được chuyện này, thực sự khiến chongười ta phải cảm động.
"Ta vẫn đợi... rốt cuộc ta cũng đợi được tincủa huynh, báo rằng huynh đã thành lập được Ba Lỗ Khắc công quốc rồi."Địch Lỵ Á nhìn Lâm Lôi, "Lúc ấy, ta rất kích động, cha mẹ rốt cuộc sẽkhông thể ngăn trở được chúng ta nữa." Lâm Lôi lúc này trong lòng cũngrất vui vẻ.
Theo hắn nghĩ thì Địch Lỵ Á hẳn là đã nói với cha mẹ, sau đó vui vẻ đến đây.
"Taliền đem tin tức này nói cho cha mẹ, tuy nhiên... cha mẹ ta bọn họ dĩnhiên cũng vẫn khuyên ta nên gả cho hoàng đế." Địch Lỵ Á trên mặt cómột tia khổ sở.
"Sao lại như vậy?" Lâm Lôi sắc mặt biến đổi.
Đến mức này rồi mà vẫn còn như vậy, Lâm Lôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Địch Lỵ Á lúc ấy.
"Đúng,sao lại như vậy?" Địch Lỵ Á trong mắt thoáng hiện lên nỗi đau thương."Ta mang tâm trạng vui vẻ mà tới, không ngờ rằng lại có kết quả này.Thật ra thì... ta cũng nên nghĩ đến. Phụ thân ta là tộc trưởng của giatộc, ông ấy đương nhiên là nên vì gia tộc mà lo lắng. Theo như ông ấythấy, hoàng đế bệ hạ thật là vĩ đại, địa vị vô cùng cao, đối với giatộc là rất có lợi, gả cho hoàng đế bệ hạ thực sự là quá hoàn mỹ. Song...ông ấy chưa một lần đứng ở góc độ của ta mà tự hỏi."
Địch Lỵ Á hít một hơi thật sâu: "Cho nên, ta không hề hy vọng quá xa vời."
Nàng nhìn Lâm Lôi: "Ta tới đây là đã không hề quản đến cha mẹ, ta rời khỏi đế đô để tới tìm huynh."
Nhìn ánh mắt Địch Lỵ Á, Lâm Lôi trong lòng có một cỗ cảm tình bùng phát -- đó là cảm động, đó là thương tiếc, đó là thỏa mãn!
"Địch Lỵ Á..." Hắn muốn mở miệng nói cái gì đó, song lại cứ như là tắc nghẹn ở trong cổ, nói không nên lời.
Cô gái ở trước mắt...
Vì mình, nàng có thể suốt mười năm cô đơn chờ đợi.
Vì mình, nàng có thể từ bỏ cả sự hấp dẫn quyền lợi của địa vị 'Hoàng Hậu'.
Vì mình, nàng thậm chí còn lựa chọn việc rời khỏi cha mẹ yêu thương, cô độc một thân một mình tới tìm mình.
.........
Lâm Lôi đột nhiên cảm thấy một sự sỉ nhục, hắn bỗng nhiên vô cùng xem thường chính bản thân mình, oán hận chính bản thân mình!
"Ngườita chỉ là một cô gái đã vì ngươi mà nỗ lực nhiều như vậy, ngươi từ đầutới cuối thậm chí còn... ngay đến cả một lời hứa hẹn cũng không có." LâmLôi trong lòng tự trách chính bản thân mình.
"Ta chần chờ cái gì? Ta còn chần chờ cái gì chứ?"
Hắnnhìn vào ánh mắt Địch Lỵ Á, tâm tư nàng vẫn bộc lộ rất rõ ràng, nàngmột mực chờ đợi trong khi mình thì... chính mình lại cứ mãi do dự. Mãiđến hôm nay Lâm Lôi mới phát hiện ra rằng mình lâu nay cứ mải chần chừbất định, cứ luôn phải lo lắng tận đẩu tận đâu...
Trong khi bản thân thì đã có một thứ vô cùng quý giá.
"Bấtchấp tất cả, mười năm đợi chờ, cho đến tận bây giờ nàng vẫn đang chờ...một lời hứa hẹn chẳng hề có từ phía ta." Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á khóemắt đã vương những giọt lệ, đột nhiên trong lòng quặn thắt, gào lên mộttiếng: "Chẳng lẽ cứ để Địch Lỵ Á vĩnh viễn phải chờ đợi như vậy, chođến một ngày trái tim nàng héo úa mà cô độc rời đi ư?"
Lòng Lâm Lôi đau đớn.
"Rắc~~~"
Tảng băng kiên cố trong lòng hắn lúc này đã vỡ vụn ra, hoàn toàn tan chảy mất rồi.
Lâm Lôi không muốn chờ đợi nữa.
Không muốn bản thân mình phải chờ đợi!
Cũng không muốn để Địch Lỵ Á phải chờ đợi!
"Lâm Lôi, huynh làm sao vậy?" Địch Lỵ Á nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Lôi, không khỏi lo lắng hỏi.
LâmLôi đột nhiên vươn đôi tay nắm chặt lấy hai vai Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Ácũng cảm thấy lòng mình run lên. Lâm Lôi dừng ở Địch Lỵ Á, hít một hơithật sâu trịnh trọng đề nghị: "Địch Lỵ Á... gả cho ta đi!"
Mắt Địch Lỵ Á bỗng trợn tròn lên, chăm chú nhìn Lâm Lôi.
Khinói ra câu này, trong đầu Lâm Lôi bỗng thoáng qua một tia chớp, nhữngtràng cảnh trong quá khứ lúc ở bên Địch Lỵ Á cứ lần lượt hiện ra, từlần đầu tiên gặp mặt tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện, trông thấy vị tiểucô nương kia, thời niên thiếu sống bên nhau, lần tạm biệt trong đêmkhuya tại Ô Sơn trấn...
Một loạt cảnh tượng.
Lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lấy được một người vợ như vậy, bản thân mình còn có điều gì mà không thỏa mãn nữa đây?
"LâmLôi." Địch Lỵ Á nghẹn ngào, mắt xoe tròn nhìn Lâm Lôi, "Huynh vừa rồinói cái gì, có thể nhắc lại một lần nữa được không?" Giọng Địch Lỵ Ákhẽ run lên.
Lâm Lôi nhìn thẳng vào nàng, rành rọt từng câu từngchữ: "Địch Lỵ Á, gả cho ta đi! Gả cho Lâm Lôi ta, vĩnh viễn ở bên ta,mãi mãi không xa lìa nhau. Có được không?" Giọng Lâm Lôi lúc này cũngkhẽ run lên, hắn bắt đầu cảm thấy khẩn trương mất rồi.
Đúng, là khẩn trương.
Ánh mắt Địch Lỵ Á nhìn Lâm Lôi, nước mắt lại đột nhiên òa ra.
Đã bao lâu rồi?
Chờ đợi ngày này đằng đẵng đã bao lâu?
Khicòn niên thiếu, cảm tình vẫn còn rất mông lung, nàng trong lòng vẫn hyvọng sẽ có ngày này, hy vọng Lâm Lôi sẽ trở thành bạch mã hoàng tử củanàng.
Ngày qua ngày chờ đợi...
Vị tiểu cô nương năm đó mới có mấytuổi mà hôm nay đã là một đại cô nương 28 tuổi rồi. Vài chục năm qua,mặc kệ Ngải Lệ Tư cùng Lâm Lôi ở bên nhau, bất kể Lâm Lôi suốt 10 nămbiệt tích, kể cả trở ngại từ phía cha mẹ, đều không thể khiến nàng tửbỏ được.
Điều mà nàng sợ hãi nhất chính là...
Lâm Lôi sẽ từ bỏ nàng!
Nàng một mực chờ đợi, nàng thậm chí còn không dám bức bách Lâm Lôi phải đưa ra lời hứa hẹn!
"Muội có nguyện ý không?" Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á khuôn mặt đã ướt nhòa trong nước mắt, lòng xiết bao cảm động.
ĐịchLỵ Á ôm thật chặt Lâm lôi, ở bên tai hắn không ngừng nói: "Ta nguyện ý,ta nguyện ý, ta nguyện ý..." Lâm Lôi cảm nhận được sự ấm áp từ người ĐịchLỵ Á tỏa ra, trong lòng cảm thấy một niềm thỏa mãn mà xưa nay chưa từngcó.
(Hết chương 18)
Chương 19 : Vương quốc
Bấm vào đây để xem nội dung.
LâmLôi rõ ràng cảm nhận được, khi còn niên thiếu, lúc ôm Ngải Lệ Tư thì cómột thứ cảm giác run sợ. Song lúc này ôm Địch Lỵ Á thì hắn từ sâu thẳmtận đáy lòng, khắp toàn thân đều là sự ấm áp, niềm thỏa mãn tràn ngậptrong linh hồn!
Cái này, được gọi là hạnh phúc!
Tảng băng kiên cố trong lòng Lâm Lôi đã bị hòa tan.
Địch Lỵ Á trên mặt cùng tràn ngập nụ cười sung sướng, đã nhiều năm như vậy rồi, nàng chưa từng cảm thấy vui sướng đến như vậy.
"Lâm Lôi, ta rất vui." Địch Lỵ Á nép trong lòng Lâm Lôi khẽ nói.
"Ta cũng vậy." Lâm Lôi vuốt ve mái tóc mượt mà phủ xuống hai vai của nàng.
ĐịchLỵ Á nhu thuận nép vào lòng Lâm Lôi, líu ríu nói: "Lâm Lôi, ta cảm thấymình giống như đang nằm mơ vậy... Huynh nói xem đây có phải là thậtchăng?" Một nữ cường nhân có thể ăn nói không hề nể nang với cả đế quốchoàng đế, bây giờ lại bỗng trở nên nhu thuận như một đứa trẻ thế này.
"Là thật, là thật mà." Lâm Lôi cảm nhận được sự ấm áp từ người nàng truyền đến, khiến lòng xiết bao nhu tình.
ĐịchLỵ Á đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút thắc mắc nhìn Lâm Lôi: "Lâm Lôi,nếu có một ngày Ngải Lệ Tư tới tìm huynh, huynh sẽ làm sao bây giờ."Nàng rất sợ hãi, sợ Lâm Lôi sẽ bị cướp đi.
"Ngải Lệ Tư?"
Lâm Lôiđưa tay vuốt ve mái tóc nàng an ủi: "Tình cảm giữa ta và nàng ấy đãchấm dứt rồi, ta đối với nàng ta không yêu, cũng chẳng hận. Nàng tamuốn thích ai thì là do nàng ta tự chọn..." Lâm Lôi vuốt má Địch Lỵ Á,cười nói: "Địch Lỵ Á, đừng suy nghĩ lung tung, ta vĩnh viễn sẽ khôngrời xa muội. Nếu bỏ qua muội... thì ta quả là một kẻ ngu ngốc rồi."
"Địch Lỵ Á, muội nói thử xem ta có phải là ngốc không?" Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á.
Địch Lỵ Á cười, cười thực sự vui vẻ.
"Thiên tài, huynh chính là thiên tài số một tại Ngọc Lan đại lục." Địch Lỵ Á hừ một tiếng đáp.
Nhìnđôi môi kiềm diễm của nàng, Lâm Lôi đột nhiên có một cảm giác xúc động...không chút do dự, hắn cúi đầu trực tiếp hôn lên môi nàng. Địch Lỵ Ábỗng như bị điện giật, cả người ngẩn ra. Song mặc kệ, nàng vẫn đắm chìmtrong nụ hôn ngọt ngào ấy...
Đây là lần thứ 2 Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á hôn nhau.
Lần đầu tiên là giữa buổi đêm ở Ô Sơn trấn.
Mãi một lúc lâu sau, môi mới rời ra.
ĐịchLỵ Á không nói gì, chỉ ỷ ôi tựa vào ngực Lâm Lôi. Lúc này trên mặt nàngvẫn còn đỏ bừng lên. Lâm Lôi phát hiện, Địch Lỵ Á lúc này mới động lòngngười xiết bao.
"A, nhìn không nổi nữa, nhìn không nổi nữa, ta nhìn không nổi nữa a!!!" Đột nhiên Bối Bối từ dưới hồ nước vọt lên.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á 2 người đều ngẩn ra.
Bối Bối ở giữa không trung quay lại hai người cười hềnh hệch: "A, xin lỗi. Lão đại, đại tẩu, các người cứ tiếp tục đi!"
"Đại tẩu?" Lâm Lôi, Địch Lỵ Á 2 người không khỏi bật cười.
"Ngươiquả nhiên là vẫn nhìn trộm, Bối Bối, ta đã nói với ngươi thế nào? Phảitrừng phạt ngươi thế nào đây?" Lâm Lôi lúc này cũng đoán được rằng BốiBối đã nhìn trộm, kỳ thật vừa rồi Bối Bối đã sử dụng 'Hóa Ảnh Thuật',trực tiếp giấu đi cái bóng ở trên mặt hồ.
Lâm Lôi lại không dùng Tinh thần lực để tìm kiếm, đương nhiên là không phát hiện ra.
"Trừngphạt ta?" Bối Bối tự hỏi một chút. "A, vậy thì hãy trừng phạt bằng cáchtìm cho ta một bà chuột cái cũng lợi hại như ta đi. Ta bây giờ cũng rấtlà cô đơn a." Bối Bối làm ra bộ dạng có vẻ đáng thương.
Lâm Lôi và Địch Lỵ Á đều không nhịn được cười.
"Đángtiếc, ta lại là một lão thử có thiên phú kỳ lạ, đó là ngàn năm khó gặpa." Bối Bối thở dài một tiếng, chợt hi hi cười nói, "Lão đại, đại tẩu...các người lúc nào kết hôn a? Ta cũng quan tâm tới các người lắm chứ."
"Kết hôn?"
Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á. Vấn đề này đích xác là cần phải thương lượng một chút.
Thành chủ phủ tại Hắc Thổ thành.
Khiđám người Ba Khắc vừa trông thấy Lâm Lôi, Địch Lỵ Á 2 người tay trongtay thâm mật bước vào, cả đám đều thực sự sốc. Tái Tư Lặc là người đầutiên có phản ứng, cố ý la lớn lên: "Lâm Lôi đại nhân, giữa người vàĐịch Lỵ Á tiểu thư đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bởi vì với thân phận của Lâm Lôi khi đứng trước mặt công chúng, Tái Tư Lặc cũng gọi hắn là đại nhân.
"Ta cùng Địch Lỵ Á sẽ kết hôn." Lâm Lôi vừa cười vừa nói.
Tin tức này giống như một cấm kỵ ma pháp, khiến cho tất cả mọi người bỗng chốc như muốn phát cuồng cả lên.
"Ôi chao~~ kết hôn?" Cái Tỳ là người thứ nhất lên.
"Aidà, Địch Lỵ Á tỷ tỷ, tỷ cùng Lâm Lôi đại nhân kết hôn thì thật là tốtquá." Lệ Bối Tạp cũng hưng phấn nhảy dựng lên, cả đại sảnh trong nháymắt bỗng trở nên huyên náo, duy có một cười là nụ cười có chút miễncưỡng - đó là Chiêm Ni. Chiêm Ni mấy ngày nay vẫn đắm chìm trong cácloại công việc quản lý công quốc.
Nàng không ngờ rằng đột nhiên lại nhận được kết quả này.
Đương nhiên... Chiêm Ni đã dớm dự đoán được rằng sẽ có một ngày như vậy.
GiữaLâm Lôi và Địch Lỵ Á chẳng có gì giấu nhau, cũng đem nói cho Địch Lỵ Ábiết chuyện giữa mình và Chiêm Ni. Địch Lỵ Á cười đi tới bên Chiêm Ni,sau đó thân mật cầm tay Chiêm Ni đề nghị: "Chiêm Ni, ngày ta và Lâm Lôikết hôn, hôm đó muội tới làm phù dâu cho ta được không?
Chiêm Ni nhìn Địch Lỵ Á tươi cười, khẽ gật đầu.
Rồi Địch Lỵ Á bỗng kéo Chiêm Ni qua một bên, thân mật chuyện trò với nhau.
LâmLôi còn lại là quay sang đám người Ba Khắc, Tái Tư Lặc: "Ta đã thươngnghị qua với Địch Lỵ Á, chúng ta sẽ trực tiếp cử hành hôn lễ. Hôn lễgiữa ta và Địch Lỵ Á được ấn định vào ngày 21 tháng 7, tức là sau 3tháng nữa." Lâm Lôi cười nhìn Ba Khắc, "Ba Khắc, ta muốn... trong vòng 3tháng tới sẽ tiến công các công quốc xung quanh, trong vòng 3 tháng sẽthành lập ra một vương quốc. Có thể làm được không?"
Lâm Lôi cũng muốn hôn lễ của chính mình với Địch Lỵ Á được náo nhiệt một chút.
Song 3 tháng, theo như hắn thấy thì thời gian tựa hồ có hơi ít.
"3 tháng ư, không cần." Ba Khắc ngược lại vô cùng tự tin đáp, "Chỉ cần một tháng, vậy là đủ rồi."
"Mộttháng?" Lâm Lôi nghi hoặc: "Trong một tháng, không những phải điều binhtấn công, lại còn có chỉnh đốn và chuẩn bị chinh phục các công quốcnữa, cũng khá là phiền toái. Một tháng để thu phục các công quốc xungquanh ư?"
Cái Tỳ cười to nói: "Đại nhân, chuyện này thì người khôngbiết rồi. Đại nhân, xin mời xem." Cái Tỳ đi tới bên bản đồ quân sự treotrên vách tường trong đại sảnh, "Đại nhân, người hãy quan sát kỹ thếlực phân bố tại Hỗn loạn chi lĩnh một chút. Ở đây có một khối khu vựcbao gồm gần 20 công quốc đều là thuộc về Quang Minh giáo đình, còn khốikhu vực gần 20 công quốc này thì thuộc về Hắc Ám giáo đình. Mà nơi này...còn lại thì chẳng có bối cảnh gì cả.
Lâm Lôi lập tức phát hiện ra.
Phân bố thế lực này thật là quái dị.
Khuvực mà Quang Minh giáo đình khống chế cùng với khu vực mà Hắc Ám giáođình khống chế đều là thuộc về vùng trung bộ và nam bộ của Hỗn loạn chilĩnh, chiếm tới hơn phân nửa khu vực của Hỗn loạn chi lĩnh. Chỉ còn lạicó khu vực bắc bộ gần với Hắc Ám chi sâm nhất.
Diện tích của Hỗn loạn chi lĩnh, nếu cắt ra thành các hình bình hành thì gồm có 4 phần.
Phần phía bắc cũng chính là phần gần với Hắc Ám chi sâm nhất.
Cả Quang Minh giáo đình lẫn Hắc Ám giáo đình đều không ham.
"Đại nhân, rừng của Ba Lỗ Khắc công quốc chúng ta chính là Hắc Ám chi sâm đó." Ba Khắc giải thích.
"Ồ,trước đây ta còn chưa hề chú ý tới." Lâm Lôi nhìn kỹ tấm bản đồ quân sựnày, "Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, 2 thế lực lớn chiếm tớihơn phân nửa Hỗn loạn chi lĩnh, có điều là tại sao... cả một khoảng gầnHắc Ám chi sâm gồm rất nhiều lãnh thổ, bọn họ lại bỏ qua chứ?"
Hiện tại Ba Lỗ Khắc công quốc chính là gần Hắc Ám chi sâm nhất.
"LâmLôi đại nhân." Tai Tư Lặc bước tới cười nói. "Điều này cũng chính lànguyên nhân tại sao chúng ta nói trong một khoảng thời gian ngắn có thểthống nhất được khối khu vực này."
"Ồ?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Tái Tư Lặc, "Vì không thuộc về hai phe kia nên có thể dễ dàng thống nhất ư?"
TáiTư Lặc cười giải thích: "Không phải là chuyện này, mà ngoại trừ Ba LỗKhắc công quốc của chúng ta ra, ở gần Hắc Ám chi sâm có 7 công quốc,phỏng chừng có tới hơn phân nửa sẽ trực tiếp thần phục chúng ta."
"Hơn phân nửa trực tiếp thần phục?" Lâm Lôi vẫn còn chưa rõ. "Chẳng lẽ lấy sức mạn để áp bức?"
TáiTư Lặc giải thích: "Lâm Lôi đại nhân, người quên rằng tại Hắc Ám chisâm, cứ hơn mười năm hoặc vài chục năm là lại có một thần ma thú bạođộng rồi ư? Cứ mỗi lần ma thú bạo động là lại từ Hắc Ám chi sâm lao ra,mà chiến trường chính thì lại chính là những công quốc gần với Hắc Ámchi sâm này."
Lâm Lôi đột nhiên hiểu rõ.
"Ngươi nói là những công quốc này..."
"Đúng,những công quốc này cũng chính là những công quốc đau khổ nhất tại Hỗnloạn chi lĩnh." Tái Tư Lặc thở dài, "Cả Quang Minh giáo đình lẫn Hắc Ámgiáo đình đều không muốn đến để thống lĩnh chính là vì... chống cự lại sựbạo động của ma thú sẽ tiêu hao rất nhiều kim tiền, tài lực, nhân lực,còn vượt xa của cải của những công quốc này."
Lâm Lôi đã rõ.
Đó là một thách thức!
Thốnglĩnh địa phương này sẽ đồng nghĩa với việc phải chuẩn bị chiến đấu vớivô số ma thú của Hắc Ám chi sâm. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng rađược sự thảm thiết của những trận chiến này... Mỗi lần phỏng chừng phảichết đến hơn 1 triệu người, thậm chí là còn nhiều hơn nữa.
"Lâm Lôi,trong số 7 công quốc ngoại trừ những nơi cá biệt không muốn đầu hàng rathì đại đa số đều muốn có một nơi để nương tựa. Mà đại nhân người... làmột Thánh vực cường giả, chính là một chỗ dựa vững chắc." Tái Tư Lặccười nói: "Không riêng gì bọn họ, mà ngay cả những dân chúng bìnhthường cũng muốn được người thống lĩnh, như vậy bọn họ mới càng được antoàn."
Ba Khắc cười nói: "Hơn nữa đại nhân, hiện tại đã có đến 3công quốc phái người đến đây thương lượng về việc đầu hàng chúng tarồi. Bởi vì lãnh thổ của bọn họ chưa nối liền với chúng ta nên chúng tacòn phải tiến công một công quốc ở phía đông kia nữa."
Lâm Lôi gật đầu: "Nếu như vậy thì các ngươi hãy mau chóng hành động đi."
CáiTỳ vỗ ngực cam đoan: "Đại nhân, một tháng sau, toàn bộ ¼ lãnh thổ sẽnằm trong sự quản lý của người. Đương nhiên... đây cũng là khu vực dânchúng khổ cực nhất, cường hãn nhất tại Hỗn loạn chi lĩnh này."
LâmLôi khẽ gật gật đầu: "Tái Tư Lặc, ngươi đồng thời hãy an bài một chút,đến hôn lễ của ta hãy mời một vài người tới, tên tuổi và địa chỉ ta sẽgiao cho ngươi."
"Vâng, thưa Lâm Lôi đại nhân." Tái Tư Lặc tuânmệnh, bỗng cười nói, "Vậy tin tức về hôn lễ của người cũng công khai rabên ngoài chứ?"
Lâm Lôi nhìn về phía Địch Lỵ Á đang cùng trò chuyệnvui vẻ với Chiêm Ni ở bên cạnh, trong lòng hắn bỗng có một quyết tâm --vô luận thế nào cũng nhất định phải làm cho Địch Lỵ Á hạnh phúc.
"Công khai! Ta muốn vào ngày thành lập Ba Lỗ Khắc vương quốc cũng đồng thời cử hành hôn lễ trọng đại này。" Lâm Lôi hào khí đáp.
Hiểnnhiên, một tháng sau sẽ thống nhất ¼ phạm vi khu vực của Hỗn loạn chilĩnh, còn 3 tháng sau... đồng thời Ba Lỗ Khắc vương quốc sẽ được thànhlập, hơn nữa còn cử hành hôn lễ. ¼ lãnh thổ của Hỗn loạn chi lĩnh nàycó diện tích vô cùng lớn.
So với diện tích của Phân Lai vương quốc khi đó thì còn lớn hơn nhiều.
Chỉ xét riêng về nhân khẩu thôi cũng đã lên đến khoảng 100 triệu rồi.
Lúcnày tại một hòn đảo nằm ở giữa đại dương, trung tâm của Quang Minh giáođình -- Thánh đảo, tin tức từ Hỗn loạn chi lĩnh đã được truyền tới.
Trên tầng thứ 9 của Quang Minh thần điện, Hải Đình Tư đã nhận được tin.
"LâmLôi hắn cùng liên thủ với ma thú, dĩ nhiên có thể bức lui được Ô SâmNặc sao?" Hải Đình Tư sau khi biết chuyện này thì thực sự bị đả kích.Thực lực của Ô Sâm Nặc, đó là điều không thể nghi vấn. Đặc biệt là'Phân Thân Thuật' chia ra làm 4 chẳng nghi ngờ gì nữa là cực kỳ đáng sợ.
Ngay cả Hắc Đức Sâm kể cả có đối mặt cùng sẽ bị Ô Sâm Nặc đánh trọng thương rồi sau đó giết chết.
Dù sao ngăn cản 'Phân Thân Thuật' cũng là quá khó khăn.
"Ô Sâm Nặc nói đúng." Hải Đình Tư trong lòng căng thẳng, "Nếu cứ để như vậy thì..."
Nếu chỉ có mình Lâm Lôi thì Quang Minh giáo đình cũng không phải sợ.
SongLâm Lôi lại chẳng hề đơn độc mà đồng thời hắn còn có cả một ma thú thầnkỳ có tên là 'Bối Bối', 5 Bất tử chiến sĩ, lại cả đệ đệ của hắn nữa.
"Đợisau này khi hình người trạng thái của Lâm Lôi đạt tới Thánh vực, 4huynh đệ kia hình người trạng thái cũng đạt đến Thánh vực, hơn hữa đệđệ hắn cũng đạt đến Thánh vực dưới hình người trạng thái... đó chỉnh là 7đỉnh cấp chung cực chiến sĩ. Hơn nữa còn có một kẻ không kém chung cựcchiến sĩ nữa là ma thú họ chuột... 8!"
Mỗi đỉnh cấp chung cực chiến sĩ đều có thể xưng là Thánh vực cực mạnh.
7chung cực chiến sĩ, hơn nữa còn có ma thú 'Bối Bối' cùng nhau xông vàoThánh đảo. Hải Đình Tư hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cái tràng cảnhđó... Quang Minh giáo đình cho dù có một mất một còn thì phỏng chừng cuốicùng cũng đi tong.
"Không được, nhất định phải giết chết Lâm Lôi."
HảiĐình Tư hướng ánh mắt về phía Hồng y giáo chủ Cát Nhĩ Mặc ở phía trướcra lệnh: "Cát Nhĩ Mặc, ngươi tức tốc đi gọi Lôi Minh quân đoàn trưởngtới đây, mau lên!"
"Lôi Minh quân đoàn trưởng?" Cát Nhĩ Mặc cả kinh.
QuangMinh giáo đình nếu nói thực lực mạnh nhất thì chính là Quang Minh giáohoàng 'Hải Đình Tư', nếu nói thần bí, đáng sợ nhất thì chính là Ô SâmNặc. Nếu xét về người khiến cho người ta phải khâm phục thì là lãnh tụtinh thần Khổ tu giả 'Lạc Diệp Đại Nhân', còn nếu như quả nói... ai khiếncho lòng người cảm thấy sợ hãi nhất thì đó chính là quân đoàn trưởngcủa quân đoàn Cuồng tín giả trong truyền thuyết -- Lôi Minh.
Cuồng tín giả, bản thân đã có một loại lực lượng đặc thù.
"Còn chần chừ gì nữa? Đi mau." Hải Đình Tư trách mắng.
HảiĐình Tư không dám tự mình ra tay, hắn phải phái 'Lôi Minh', người cóthực lực không dưới Ô Sâm Nặc đến để 2 người cùng liên thủ... nếu lại vẫnkhông giết được Lâm Lôi thì mới thật sự là lạ.
Quyển 10 - Chương 20 : Tiếp liên đáo lai
Tạimột tòa quận thành thuộc vùng bắc bộ của Hỗn loạn chi lĩnh, An Khoa,Cái Tỳ, Bố Ân ba người với những cây búa lớn đáng sợ tựa như ma thầnđang hiên ngang đứng trên tường thành. Xung quanh là đầy những tử thichất đống, máu tươi nhuộm đỏ khắp từ tường thành cho đến mặt đất.
Bọn lính ở quanh đó đều ở trong tâm trạng lo lắng rằng mình sẽ bị giết.
Chúng không dám phản kháng, toàn bộ đều buông rơi vũ khí trong tay.
"Trongbảy công quốc thì đã có 5 công quốc nguyện ý đầu hàng, trước mắt 1 côngquốc đã bị chúng ta dễ dàng công phá. Còn mỗi một nữa thôi." Cái Tỳ đãbắt được thủ lĩnh của đám quân thủ thành, cặp mắt như mắt trâu trợn lênnhìn tên thủ lĩnh lúc này đã phát run lên, "Mẹ kiếp, chả có tí thực lựcnào mà cũng đòi ngạnh kháng, có phải là muốn binh lính của ngươi phảichịu chết không a!"
Đích xác là chịu chết.
Trên cả 2 phương diệnthực lực căn bản đều là không bằng đối phương, chỉ riêng đám Cái Tỳ bangười bọn họ đã giết chóc hàng loạt quân giữ thành.
Tên thủ lĩnh củađám quân giữ thành lúc này sợ hãi đến ấp a ấp úng: "Đại nhân, chuyệnnày không liên quan gì đến ta a, là mệnh lệnh của đại công hạ xuống."
"Lãongũ." An Khoa cười nói. "Được rồi, chúng ta xuống dưới thôi, đại ca bọnhọ đang chờ ở dưới, phỏng chừng là đang chuẩn bị để công phá tòa quậnthành cuối cùng... đã có 5 đầu hàng rồi, phía trước chỉ cần công phá mộtcái nữa là đại công cáo thành a!"
Cái Tỳ, Bố Ân hai người đều cười phá lên.
Chỉtrong vòng có 20 ngày ngắn ngủi, kể cả Ba Lỗ Khắc công quốc nữa thì 8đại công quốc ở vùng biên cảnh của Hắc Ám chi sâm rốt cuộc đã thốngnhất, hình thành nên một vương quốc mới -- Ba Lỗ Khắc vương quốc. Ba LỗKhắc vương quốc hạt hạ nhân khẩu lên tới 100 triệu, chiếm ¼ lãnh thổcủa Hỗn loạn chi lĩnh.
Đó là phần lãnh thổ mà người dân bần cùng nhất, đồng thời cũng điên cuồng hung hãn nhất.
Nhữngkhu vực giàu có nhất thì đều bị Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đìnhchia nhau chiếm cứ. Từ đó... Hỗn loạn chi lĩnh hình thành thế tam cườngcát cứ.
Đệ nhất thiên tài trong lịch sử Ngọc Lan đại lục -- LâmLôi sắp cùng Địch Lỵ Á tiểu thư của Lai Ân gia tộc thuộc Ngọc Lan đếquốc kết hôn! Ngày tổ chức hôn lễ cũng chính là ngày chính thức thànhlập Ba Lỗ Khắc cương quốc.
Thời gian: Ngọc Lan lịch ngày 10010721.
Địa điểm: Vương đô của Ba Lỗ Khắc vương quốc tương lai -- Ba Lỗ Khắc thành, tức là Hắc Thổ thành được mở rộng.
Tintức này như một cơn lốc rất nhanh truyền ra khắp Hỗn loạn chi lĩnh,đồng thời cũng truyền tới các khu vực của Ngọc Lan đại lục. Các thiệpmời cũng nhanh chóng được chuyển tới các nơi thuộc Ngọc Lan đại lục...khắp Ngọc Lan đại lục, vô số ánh mắt đều hướng về Hỗn loạn chi lĩnh.
.........
Đế đô Ngọc Lan đế quốc, trong đại sảnh của Lai Ân gia tộc.
Nếunói trong Lai Ân gia tộc hiện tại ai là người có địa vị cao nhất, thìkhông phải tộc trưởng Đại Á Lai Ân mà chính là Địch Khắc Tây Lai Ân!
ĐịchKhắc Tây trước hết là tộc trưởng tương lai, song quan trọng nhất chínhlà... hắn là thân truyền đệ tử của cây cột trụ tại Ngọc Lan đế quốc -'Đại Đế Ti', nhân vật đỉnh cao trong xã hội loài người tại Ngọc Lan đạilục. Trong lòng vô số dân chúng, có lẽ chỉ có Vũ Thần mới có thể sosánh được với Đại Đế Ti.
Một vị Thần cấp cường giả với thực lực vôcùng đáng sợ tại Ngọc Lan những thời kỳ trước. Đại Đế Ti thu nhận thântruyền đệ tử, tuyệt đại bộ phận đều có thể đạt tới Thánh ma đạo!
Thân truyền đệ tử của Đại Đế Ti, tương lai không những là Thánh ma đạo mà còn là song hệ Thánh ma đạo!
Lúc này Đại Á Lai Ân đang cau mày.
Máitóc dài màu vàng thẳng tắp buông xõa xuống 2 vai, khí chất lạnh như mộtkhối băng khổng lồ tỏa ra ngoài ngàn dặm, đó là Địch Khắc Tây. ĐịchKhắc Tây nhận lấy thiệp mời mở ra nhìn kỹ, trên mặt không giấu nổi nụcười: "Lâm Lôi này quả là không để muội muội ta phải thất vọng."
"Địch Khắc Tây, ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ?" Đại Á Lai Ân dò hỏi.
ĐịchKhắc Tây liếc mắt nhìn phụ thân mình một cái, nhướng mày đáp: "Cái gìmà làm sao bây giờ? Muội muội mất vài chục năm theo đuổi hạnh phúc, rốtcuộc đã thành công, chúng ta đương nhiên là phải chúc phúc rồi."
Phu phụ Đại Á Lai Ân có chút chần chừ trong giây lát.
"Phụthân, mẫu thân, ta hiểu tâm tư về điểm này của các người." Địch KhắcTây đạm mạc nói, "Tầm nhìn của các người không nên chỉ gói gọi tại tụcthế, tại Ngọc Lan đại lục này chính thức quyết định hết thảy... vẫn là VũThần, Đại Đế Ti cùng với rất nhiều những Thánh vực cường giả khác."
Địch Khắc Tây không khỏi không thừa nhận, tầm nhìn của cha mẹ mình thực sự là quá hạn chế.
"ĐịchKhắc Tây, nhi tử yêu quý của ta, nếu Lâm Lôi hắn lại trở nên cườngthịnh, chẳng lẽ không ảnh hưởng đến Ngọc Lan đế quốc chúng ta hay sao?"Đại Á thở dài một tiếng, "Dù sao gia tộc chúng ta căn cơ vẫn là ở NgọcLan đế quốc."
Địch Khắc Tây đưa mắt nhìn cha: "Phụ thân, ta phải nói cho người hay, người đã quá xem thường Lâm Lôi rồi."
"Ồ, vậy là sao?" Đại Á Lai Ân ngạc nhiên.
Địch Khắc Tây trịnh trọng đáp: "Kỳ thật lần này trước khi về nhà, sư phụ đã giao cho ta một mệnh lệnh."
"Sưphụ? A, Đại Đế Ti!" Phu phụ Đại Á Lai Ân mắt cùng trợn tròn lên, trờiạ, những người bình thường như bọn họ cả đời cũng chẳng được thấy ĐạiĐế Ti, bây giờ Đại Đế Ti lại còn giao mệnh lệnh cho nhi tử của bọn họnữa.
Hai người lúc này đều có một loại cảm giác vinh dự.
"ĐạiĐế Ti bảo ta cùng với 2 vị sư huynh tới Hỗn loạn chi lĩnh trước, thayngười chúc mừng Lâm Lôi." Địch Khắc Tây trịnh trọng nói.
Hắn cũngkhông rõ, với vai vế của Đại Đế Ti, vì sao lại phải đối đãi tốt với LâmLôi như vậy. Địch Khắc Tây biết rõ... Vũ Thần cùng Đại Đế Ti là đối lậpnhau. Giữa Lâm Lôi với Vũ Thần quan hệ là không tệ, theo đạo lý thì ĐạiĐế Ti phải không dính dáng gì đến Lâm Lôi mới phải.
Nhưng hình như...
Đại Đế Ti, ngược lại đối với Lâm Lôi cực kỳ tốt.
"Nước tại Ngọc Lan đại lục quả là sâu." Địch Khắc Tây trong lòng thầm than.
.........
Đế đô của Ngọc Lan đế quốc, trong gia tộc Hoa Sử.
"Đạinhân, đây là thiệp mời của Lâm Lôi đại sư đến từ Hỗn loạn chi lĩnh."Viên quản gia cung kính dâng thiệp mời lên tận tay Kiều Trì, hiện tạiKiều Trì đã được chỉ định là tộc trưởng tương lai của Hoa Sử gia tộc.
Kiều Trì tiếp nhận thiệp mời.
"Ha ha... lão tam a lão tam, không ngờ rằng cuối cùng ngươi lại chung sống với Địch Lỵ Á." Kiều Trì vừa trông thấy đã nở nụ cười.
"Thếsự thật là trêu ngươi a." Kiều Trì còn nhớ rõ năm đó khi mới vào Ân TưĐặc ma pháp học viện, Địch Lỵ Á thường xuyên ở bên cạnh Lâm Lôi, lúcđầu thấy Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư ở bên nhau còn tưởng rằng giữa Lâm Lôicùng Địch Lỵ Á không có khả năng nữa chứ.
Không ngờ rằng vòng quay vài chục năm trôi qua...
Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á lại đến với nhau.
.........
TạiNgọc Lan đại lục, những nơi có giao tình với Lâm Lôi hoặc là một vàithủ lĩnh có thế lực lớn thì đều được mời tới. Dù sao lần này không đơnthuần là hôn lễ mà đồng thời còn là thành lập một vương quốc, đươngnhiên cũng sẽ phải mời đến một số nhân vật thủ lĩnh.
Từ ngày Lâm Lôi tiến vào Hắc Thổ thành, Hắc Thổ thành cũng bắt đầu trở nên phát triển.
Chotới hiện tại, mặc dù Hắc Thổ thành chỉ chiếm diện tích tương đối nhỏ,song theo thời gian, phạm vi bên ngoài thành không ngừng được mở rộngra xung quanh.
Trong số những vị khách được Lâm Lôi mời đến, ngườiđầu tiên tới Hắc Thổ thành chính là nhóm người Ốc Đốn, Ni Na, Hi NhĩMạn thúc thúc cùng Hi Lý gia gia.
Lúc này trong đại sảnh Thành chủ phủ tại Hắc Thổ thành, khắp nơi đều chìm trong giai điệu của hạnh phúc.
"Đạica, ta và Ni Na đã quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ khôngrời đi nữa mà ở lại chỗ huynh." Ốc Đốn cười lớn nói, "Đại ca tại đâykhổ cực mở mang bờ cõi, ta sao có thể ở lại đế đô mà hường phúc đây?Vậy thì bản thân sống còn có nghĩa lý gì nữa chứ?"
Lâm Lôi trong lòng hết sức vui mừng.
Đối với việc quản lý vương quốc, hắn không có thời gian. Tuyệt đại bộ phận thời gian của hắn đều là để dành cho tu luyện.
"Ốc Đốn, ta đã sớm đợi ngươi nói những câu này rồi." Lâm Lôi cười nói.
Hắn đột nhiên nhìn thấy bụng của Ni Na, nghi hoặc quay sang Ốc Đốn: "Ốc Đốn, bụng Ni Na hình như có lớn hơn một chút, chẳng lẽ..."
NiNa, Ốc Đốn hai người nhìn nhau, đều mỉm cười, bên cạnh Hi Nhĩ Mạn cườirộ lên nói: "Lâm Lôi, không hổ là Thánh vực cao thủ a. Lực phát hiệnquả là mạnh. Đúng, Ni Na điện hạ đã có mang rồi. Lâm Lôi, để khỏi lạchậu, sau này cùng Địch Lỵ Á cần phải cố gắng vào."
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á cùng dở khóc dở cười。
"Ni Na muội muội, tên của đứa bé đã đặt chưa?" Địch Lỵ Á dò hỏi.
Ni Na gật đầu đáp: "Đã nghĩ ra rồi, bất kể là nam nay nữ, đều đặt là Tây Ni."
"TâyNi." Lâm Lôi nhìn sang phía đệ đệ mình, "Chẳng lẽ có hàm nghĩa đặc thùgì chăng?" Ốc Đốn lập tức hiền hậu cười cười: "Đây là điều bí mật giữata và Ni Na, không nói cho huynh đâu."
Lâm Lôi vỗ đầu: "A, với cả đại ca ngươi mà vẫn còn giữ bí mật."
Khắpđại sảnh đều tràn ngập tiếng cười. Đến giữa chừng thì Lâm Lôi kéo riêngỐc Đốn ra ngoài hoa viên, hai huynh đệ ngồi riêng ra một góc.
"Ca, có chuyện gì vậy?" Ốc Đốn thấy bị kéo ra liền hỏi.
LâmLôi nhìn đệ đệ mình dò hỏi: "Ốc Đốn, ta vẫn hy vọng ngươi có thể sốngcùng với ta, bây giờ ngươi đã đến rồi, ta đích xác là rất cao hứng. Cóđiều... Ni Na nó, nó trong lòng có tự nguyện không? Ngươi đừng để ngườita phải chịu ủy khuất đấy."
Ốc Đốn gật đầu đáp: "Ca. Ni Na đã nóichuyện này cùng ta từ rất lâu rồi, vẫn quyết định cùng ta tới đây, saunày có thời gian rảnh rỗi ta lại hỏi lại nàng xem."
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi."
LâmLôi cười nhìn Ốc Đốn: "Ốc Đốn, đợi khi Ba Lỗ Khắc vương quốc chính thứcthành lập, ta cùng Địch Lỵ Á kết hôn, lúc đó ta sẽ trực tiếp đem vươngvị truyền cho ngươi." Lâm Lôi nói lúc này cũng chính là để cho đệ đệmình chuẩn bị tư tưởng.
Ốc Đốn ngẩn ra: "Quốc vương?"
"Ta đã đemvương quốc đặt tên là Ba Lỗ Khắc, đương nhiên là muốn cho con em giatộc Ba Lỗ Khắc chúng ta kế thừa sau này rồi." Lâm Lôi đã sớm có quyếtđịnh từ trước.
Ốc Đốn cũng không từ chối: "Vậy thì được rồi. Dù saota bây giờ cũng mới chỉ là bát cấp chiến sĩ, đợi hình người trạng tháiđạt đến Thánh vực phỏng chừng cũng phải mất 20, 30 năm nữa. Hai ba mươinăm tu luyện cảnh giới cũng không cần thiết, đến lúc đó lại truyền lạicho con ta hoặc là con của ca ca." Suy nghĩ của Ốc Đốn, Lâm Lôi cũng rõràng.
Ốc Đốn cũng còn phải tu luyện.
Có điều đối với lĩnh ngộcảnh giới, nếu như có thể rõ ràng cảm nhận được tự nhiên, cảm nhận đượccác loại nguyên tố ba động thì cần phải có Nguyên tố thân hòa lực cựccao. Ma pháp sư bình thường trời sinh Thân hòa lực đã cao rồi, songchiến sĩ bình thường thì không được như vậy.
Ốc Đốn chính là như vậy, hắn hiện tại cợ hồ chẳng hề cảm nhận được tự nhiên chút nào, muốn lĩnh ngộ cảnh giới là rất khó.
Song đạt tới Thánh vực thì lại khác.
Mộtkhi đạt tới Thánh vực cấp bấc, cảm thụ đối với xung quanh là tương đốirõ ràng, bọn họ có thể cảm thụ tự nhiên, đề cao cảnh giới! Đây cũngchính là nguyên nhân từ cửu cấp lên Thánh vực là rất khó! Trong số cáccửu cấp chiến sĩ cũng chỉ một số ít là có Nguyên tố thân hòa lực cao.
Chung cực chiến sĩ thì không cần cảnh giới, chỉ cần tu luyện đấu khí đạt tới trình độ nhất định là tự nhiên đạt tới Thánh vực.
.........
Ởlại Hắc Thổ thành được 3 ngày sau, Lâm Lôi, Địch Lỵ Á hai người liềnrời khỏi Hắc Thổ thành tiến vào Hắc Ô sơn, bắt đầu cuộc sống tiềm tucủa mình. Về phần Bối Bối hiện tại trong lúc nhàm chán lại rủ Hắc Lỗcùng nhau tiến vào Hắc Ám chi sâm săn giết ma thú.
Sắc xanh trênbầu trời lúc này bỗng tối sầm lại, lưỡng đạo hắc bạch sắc lưu quangđang cực nhanh hoa phá trường không, nhắm hướng Hỗn loạn chi lĩnh HắcThổ thành bay đi.
Hắc sắc lưu quang chính là Ô Sâm Nặc.
Ô Sâm Nặchiện tại mặc hắc sắc trường bào nạm vàng, mái tóc dài yêu dị màu tímcủa hắn bay phất phơ. Ở bên cạnh hắn là một trung niên nhân cường trángmặc bạch sắc trường bào rộng thùng thình, chiều cao của trung niên nhânnày thực sự khiến cho người ta phải sợ hãi, khoảng chừng 2 mét linh 5.
Cao 2 mét linh 5, trong xã hội loài người cơ hồ là không nhìn thấy.
Bạchsắc trường bào trên người y phiêu lãng, mái tóc ngắn màu xanh tựa nhưcương châm thông thường, khuôn mặt cương nghị, tại vị trí mi tâm củahắn có một dấu ấn ký rất đậm, đó là ấn ký hình bạch sắc hỏa diễm. Khítức phát ra từ trên thân của kẻ này thực sự khiến cho người ta phải cảmthấy áp lực, run sợ.
Y chính là quân đoàn trưởng của Cuồng tín giả quân đoàn, Lôi Minh đại nhân.
Haingười vừa phi hành, Ô Sâm Nặc không ngừng kể cho Lôi Minh nghe về cácloại năng lực chiến đấu của Lâm Lôi, Bối Bối: "Điều này, Lôi Minh,ngươi bây giờ trong lòng hẳn là đã rõ rồi chứ? Nắm chắc được bao nhiêuphần?"
Lôi Minh liếc mắt nhìn y một cái, hai tròng mắt phảng phấtnhư có quang mang lóe ra, từ lồng ngực phát ra một thanh âm hồi đápvang lên: "Ô Sâm Nặc, bản thân ta thì thú thực là không mạnh bằngngươi, vậy mà ngươi không ngờ lại rơi vào tình huống này. Có điều ngươiđơn thể công kích thì không đủ mạnh, chủ yếu là dựa vào Phân thân thuậtquỷ dị. Về phần ta... ta một mình có thể giết chết 2 tên bọn chúng."
Ô Sâm Nặc hiểu rõ, đơn thể công kích chính là nhược điểm của hắn.
Còn Lôi Minh, đơn thể công kích đặc biệt là vô cùng cường hãn.
"Phíatrước chính là Hắc Thổ thành." Ô Sâm Nặc đưa tay chỉ về tòa thành trìphía trước. "Ở bên cạnh chính là Hắc Ô sơn, căn cứ theo tin tình báocủa chúng ta thì Lâm Lôi cơ hồ đại bộ phận thời gian đều ở Hắc Ô sơn.Chúng ta chỉ cần trực tiếp xuất phát tới Hắc Ô sơn là được."
Hai tròng mắt của Lôi Minh lập tức tập trung hướng về Hắc Ô sơn.
Tức thì, cả hai cùng hướng tới Hắc Ô sơn phóng đến.
Quyển 10 - Chương 21 : Quang minh pháp tắc
ÔSâm Nặc, Lôi Minh hai người cực nhanh hướng Hắc Ô sơn bay đi, đồng thờiTinh thần lực của cả 2 cũng tỏa ra bao trùm khắp toàn bộ ngọn núi.
"Lâm Lôi đang ở ngay Hắc Ô sơn, chính là cái tên mặc lam sắc trường bào kia!" Ô Sâm Nặc lập tức nói.
"Biết rồi."
LôiMinh hai tròng mắt quang mang bạo phát, đồng thời trong cơ thể nănglượng bắt đầu súc tích, chỉ thấy trong tay y đột ngột xuất hiện một câytrường côn dài 3 mét. Gọi là trường côn thôi chứ đối với người bìnhthường mà nói thì phải gọi là một 'Cột Trụ' mới đúng. Có điều Lôi Minhcao tới 2 mét linh 5, bàn tay to của hắn hoàn toàn có thể nắm được câytrường côn cực thô vài dài này.
Trường côn toàn thân màu bạc, có các loại văn ngân uốn lượn ở phía trên.
"Conma thú họ chuột kia không có ở đây, song lại còn có cả 2 Thánh vựccường giả khác, đồng thời còn có một nữ nhân năng lực rất bình thường,chẳng lẽ chính là... Địch Lỵ Á kia?" Ô Sâm Nặc trong lòng có chút nghihoặc.
Thời khắc này cũng không thể quản được quá nhiều nữa.
"Bùm--" Tựa như sấm điện phách ra, Lôi Minh cả người xách theo trường cônlao xuống, bất kể những người khác, trực tiếp nhắm thằng vào mục tiêu-- Lâm Lôi.
.........
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á lúc này đang mải đón tiếpnhững vị khách -- vợ chồng Đức Tư Lê! Hai vợ chồng vừa tới Băng TuyếtNữ Thần điện, trên đường quay trở về liền ghé qua thăm Lâm Lôi, tiệnthể chúc mừng hắn một chút. Đang lúc hai người cùng với đôi vợ chồngtrò chuyện cao hứng thì德斯黎
Một cỗ lực lượng đáng sợ từ trên trời cao bổ thẳng xuống mục tiêu -- Lâm Lôi!
"Tránhra." Lâm Lôi sắc mặt đại biến, lập tức đẩy Địch Lỵ Á ở bên cạnh ra xa,một cỗ cuồng phong lập tức bao vây Địch Lỵ Á, Lâm Lôi còn lại là trựctiếp hóa thân thành Long huyết chiến sĩ, lam sắc trường bào 'Ầm' mộttiếng nát ra thành từng mảnh nhỏ, trong tay hắn đã xuất hiện Hắc Ngọctrọng kiếm.
Một cây ngân sắc trường côn ẩn chứa lực lượng vô tận đã xuất hiện giữa không trung.
"Vù!"
Khônggian gợn sóng, tựa như muốn vỡ tung ra. Cây ngân sắc trường côn đượcnắm chắc dưới một bàn tay to hung hăng nhắm thẳng Lâm Lôi mà bổ tới.Lâm Lôi cảm thấy rõ ràng nguy cơ mà trước đó chưa từng có. Hắn cảm thấynhư mình hoàn toàn bị bao vây, không gian xung quanh đều như muốn ápbức mình vậy.
"Lâm Lôi." Địch Lỵ Á ngã ra, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Nhưng ngay lúc này --
Mộtđạo bạch sắc quang mang nhu hòa xuất hiện ngay phía trước Lâm Lôi, tựanhư một tấm bạch sắc ti bố (vải bạt màu trắng), khiến cho ngân sắctrường côn mang theo lực lượng có thể phá nát cả 'Hắc Ô Sơn' nện trúngvào 'Bạch Sắc Ti Bố' này.
'Bạch Sắc Ti Bố' chỉ khẽ rung nhẹ lên một chút, còn ngân sắc trường côn thì không thể nào giáng xuống được nữa.
Cầmtrong tay ngân sắc trường côn, Lôi Minh bị lực phản chấn bắn ngược vềphía sau, cả người hắn lập tức bay trở lại, cuối cùng đáp xuống cách đó100 mét trên mặt đất. Ô Sâm Nặc cũng đã hạ xuống bên cạnh Lôi Minh,kinh hãi nhìn Đức Tư Lê, hắn rõ ràng biết chính người này đã ngăn cảnLôi Minh.
"Ngươi là ai?" Ô Sâm Nặc cất tiếng hỏi.
"Ô Sâm Nặc, là các ngươi!" Lâm Lôi sắc mặt trở nên khó coi, Địch Lỵ Á lập tức chạy tới bên cạnh hắn, nàng hiện đang rất lo lắng.
Lúcnày, đám người Lâm Lôi, Đức Tư Lê đang đứng ở giữa hồ, còn bọn LôiMinh, Ô Sâm Nặc thì đứng ở bên bờ. Hai bên cách nhau một hồ nước cùngnhìn nhau.
"Người của Quang Minh giáo đình?" Đức Tư Lê nhướng mày.
LâmLôi trong lòng cũng thất kinh: "Đức Tư Lê trước đây đã từng ở cùng pheQuang Minh giáo đình, ông ta sẽ không hoài niệm tình cũ đối với QuangMinh giáo đình đấy chứ." ĐỒng thời hắn lập tức truyền âm gọi Bối Bối."Bối Bối, đừng ở lại Hắc Ám chi sâm nữa, mau trở về, đám người củaQuang Minh giáo đình đã quay lại rồi."
"Lão đại, ta nhất định sẽ trở về rất nhanh thôi." Bối Bối lập tức trả lời.
LâmLôi lúc này nhìn kỹ Ô Sâm Nặc và Lôi Minh. Đặc biệt thân thể cao tới 2mét linh 5 của Lôi Minh đã khiến cho hắn cảm thấy một tia áp bức: "Vừarồi kẻ công kích ta chính là tên to xác này. Tên to xác thực lực tuyệtđối không hề kém hơn so với Ô Sâm Nặc."
"Địch Lỵ Á, tự bảo vệ mình cho tốt." Lâm Lôi nói khẽ với Địch Lỵ Á ở bên cạnh.
Địch Lỵ Á lúc này không lên tiếng, nàng không muốn làm ảnh hưởng đến Lâm Lôi.
"Ngươirốt cuộc là ai?" Ô Sâm Nặc nhìn Đức Tư Lê, "Đây là chuyện giữa QuangMinh giáo đình chúng ta và Lâm Lôi, ta hy vọng ngươi đừng cản trở.Ngươi tu luyện hình như cũng là Quang Minh nguyên tố pháp tắc... tạm thờihãy tránh ra, coi như là nể mặt Quang Minh giáo đình chúng ta. Ngàysau, chúng ta nhất định sẽ báo đáp."
Lôi Minh tự ngạo lúc này cũng không hề lên tiếng.
Vừa rồi một chiêu của Đức Tư Lê hoàn toàn khiến hắn cảm thấy uy hiếp rất lớn.
"Ta tên là... Đức Tư Lê." Đức Tư Lê lên tiếng đáp.
"Đức Tư Lê, là ngươi?" Ô Sâm Nặc cùng Lôi Minh sắc mặt đều đại biến.
ĐứcTư Lê tại Quang Minh giáo đình đã trở thành một nhân vật trong truyềnthuyết, từ rất lâu rồi, khi truyền kỳ giáo hoàng 'Ân Tư Đặc' sáng tạora Thần Thánh đồng minh, vào thời đại đó, Đức Tư Lê chính là nhân vậtlãnh tụ trong các Khổ tu giả của Quang Minh giáo đình.
Địa vị cũng tương đương với Lạc Diệp đại nhân hiện nay.
ÔSâm Nặc, Lôi Minh hai người nhìn nhau, đều cảm thấy sợ hãi trong lòng.Thánh vực cường giả cùng thời đại với truyền kỳ giáo hoàng, cho tới bâygiờ, thực lực đáng sợ thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
"Đức Tư Lê đại nhân, hy vọng người nhớ đến ân tình xưa mà đừng quản đến chuyện này cho." Ô Sâm Nặc thành khẩn nói.
"Hừ, nằm mơ đi." Một giọng nói lạnh như băng vang lên, chính là Băng Sắt Lâm ở bên cạnh.
BăngSắt Lâm đưa ánh mắt ra hiệu cho Lâm Lôi 'Cứ Yên Tâm', lúc này Lâm Lôiđang cảnh giác bỗng nghe thấy Băng Sắt Lâm nói như vậy, trong lòng cũngdâng lên một cỗ cảm kích. Song hắn vẫn nhìn về phía Đức Tư Lê... dù saolàm chủ ở đây vẫn là ông ta.
"Chàng đang suy nghĩ cái gì vậy?" BăngSắt Lâm thấy Đức Tư Lê chần chờ, bất mãn nói. Theo như Băng Sắt Lâm thìchuyện này căn bản là không cần phải chần chờ.
Địch Lỵ Á lúc này cũng rất khẩn trương, nàng lo lắng nhìn về phía Đức Tư Lê.
"ĐứcTư Lê đại nhân, chẳng lẽ người quên đi ân tình năm xưa của Ân Tư Đặcđại nhân rồi ư?" Ô Sâm Nặc vội vàng nói. Đức Tư Lê chần chừ trong trốclát rồi thở dài: "Ta sẽ không để các ngươi giết Lâm Lôi, các ngươi điđi."
Đức Tư Lê đối với Quang Minh giáo đình đương nhiên là có cảm tình.
Đặc biệt là Ân Tư Đặc, năm đó đối với ông ta như một vị huynh trưởng vậy.
"ĐứcTư Lê đại nhân." Ô Sâm Nặc vội vàng nói, "Lâm Lôi đã giết chết 6 gãthiên sứ, đối với Quang Minh giáo đình chúng ta đó là chẳng hề lưu tìnhchút nào. Nếu để hắn phát triển, đặc biệt còn có 5 tên Bất tử chiến sĩkhác nữa, đối với Quang Minh giáo đình chúng ta là một sự uy hiếp rấtlớn. Chẳng lẽ Đức Tư Lê đại nhân lại đứng nhìn giáo đình bị hủy bởi bọnhọ?"
Đức Tư Lê nhíu mày.
"Ta để cho các ngươi đi." Giọng ông ta âm trầm xuống.
Lôi Minh, Ô Sâm Nặc hai người nhìn nhau, đã có quyết định.
LôiMinh đôi tròng mắt nhìn chằm chằm vào Đức Tư Lê, nói lớn: "Đức Tư Lê,ngươi nếu đã như vậy, chúng ta cũng không còn các nào khác." Lúc nàybọn chúng đã trực tiếp gọi tên. Lôi Minh bên ngoài thân thể đột nhiêntoát ra bạch sắc hỏa diễm, một cỗ khí tức đáng sợ phá ra, đám cỏ ở xungquanh trực tiếp hóa thành hư vô.
Ngân sắc trường côn trong tay cũng phảng phất tóe ra điện.
"Cuồng tín giả?" Đức Tư Lê lạnh nhạt cười.
ÔSâm Nặc bên ngoài thân thể hắc sắc hỏa diễm cũng xoay tròn, thân thểchớp lên, loáng cái đã trực tiếp biến thành bốn 'Ô Sâm Nặc'. "Lôi Minh,Đức Tư Lê này cứ để đó cho ta, Lâm Lôi giao cho ngươi đấy." Ô Sâm Nặctự nhận mặc dù không bằng Đức Tư Lê, song dựa vào phân thân, cầm chânđối phương hẳn là không phải vấn đề gì quá lớn.
.........
"Băng Sắt Lâm phu nhân, Địch Lỵ Á giao cho người đấy." Lâm Lôi khẽ nhắc nhở.
"Cứyên tâm." Băng Sắt Lâm lập tức kéo Địch Lỵ Á ra xa, Địch Lỵ Á cũngkhông có nhiều lời, chỉ là đưa ánh mắt cổ vũ cho Lâm Lôi. Lâm Lôi cảmthấy trong lòng tràn ngập chiến ý: "Vô luận là thế nào, vì Địch Lỵ Á,ta không thể chết được."
Hắn lập tức lạnh lùng nhìn Lôi Minh.
"Ycông kích lợi hại nhưng chẳng lẽ một gậy có thể giết chết được ta ư?"Lâm Lôi bên ngoài cơ thể hắc sắc khí lãng quay cuồng, "Mạch động phòngngự đã đạt tới 152 trọng, hơn nữa còn có long lân hộ thân. Hắn muốn mộtkích giết ta, có mà nằm mơ!" Lâm Lôi trong lòng cũng có phần tự tin.
Đạiđịa áo nghĩa của mình cũng không phải là nói giỡn: "Lúc này, một chiêucuối cùng cũng phải dùng." Lâm Lôi tay trái đã nắm lấy Tử Huyết nhuyễnkiếm, tới thời khắc nguy cơ nhất, chỉ có thể dẫn động ra sát khí đángsợ bên trong của 'Tử Huyết Nhuyễn Kiếm'.
.........
"Bùm!" Một tiếng vang đáng sợ vang lên, Lôi Minh cực nhanh vọt tới.
Mộttiếng vang tương tự cũng nổ ra, bốn 'Ô Sâm Nặc; cùng nhắm tới Đức TưLê, bởi vì đột nhiên gia tốc đến mức tận cùng khiến cho xung quanhcuồng phong gào thét, thậm chí căn thạch ốc của Lâm Lôi cũng bị cuốntung lên, nước hồ bắn tung lên trời.
"Buồn cười!"
Một đạo thanhâm thanh lãnh từ miệng Đức Tư Lê vang lên, ông ta lăng không mà đứng,đồng thời toàn thân cũng tản mát ra bạch sắc quang mang chói mắt. Trongnhát mắt -- Đức Tư Lê toàn thân như một mặt trời sáng chói, một đạobạch sắc quang mang trực tiếp phóng tới bốn 'Ô Sâm Nặc' cùng 'Lôi Minh'.
Tốc độ dù có nhanh thì cũng không thể bắt kịp với tốc độ ánh sáng.
Bốn'Ô Sâm Nặc' cùng 'Lôi Minh' bỗng bị bạch sắc quang mang đánh ập tới, cảbốn 'Ô Sâm Nặc' đều tức thì run lên, lập tức 3 phân thân trong số đó đãhỏng mất rồi, chân thân cuối cùng hắc sắc hỏa diễm điên cuồng thiêuđốt, ngăn cản bạch sắc quang mang.
"A!" Lôi Minh cũng nổi giận gầm lên một tiếng, ấn ký bạch sắc hỏa diễm trên trán cũng sáng rực lên.
"Ầm!"Cầm ngân sắc trường côn, Lôi Minh dĩ nhiên cũng phá tan được trở ngạitừ phía Đức Tư Lê, khiến Đức Tư Lê bị chấn động, trong khi ông ta cònchưa kịp phát ra đạo công kích thứ 2 thì Lôi Minh mà Lâm Lôi đã độngthủ rồi.
Lôi Minh vừa đột phá qua lần trở ngại đầu tiên của Đức TưLê thì đã trông thấy đôi mắt màu vàng lợt lạnh như băng cùng một thanhthâm thanh sắc trong kiếm, y trong lòng thất kinh: "Là Lâm Lôi!" Lậptức y không chút do dự, liền huy vũ trường côn trong tay, hung hăng bổtới Lâm Lôi.
Lâm Lôi cũng không hề lưu tình chút nào, hai tay HắcNgọc trọng kiếm, Tử Huyết nhuyễn kiếm đồng thời giáng xuống người đốiphương.
"Chết đi~~" Lôi Minh vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn gầm lên, ấn kýbạch sắc hỏa diễm trên trán hắn càng thêm đậm, cây ngân sắc trường côntrong tay xung quanh không gian dậy sóng tựa như sóng nước chấn động,một lực lượng đáng sợ trực tiếp hướng về phía Lâm Lôi,
Lâm Lôi chỉ trong nháy mắt đã dẫn động 'Sát Khí' trong Tử Huyết nhuyễn kiếm.
Tronghai tròng mắt màu vàng lợt của hắn bỗng chốc xuất hiện một tia màu đỏ,trong đầu hắn lập tức hiện ra một màn tràng cảnh quen thuộc -- một thithể khổng lồ cao tới gần 10 mét, trên người tràn đầy lân giáp, đỉnh đầusinh ra 2 cái sừng. Những khúc xương trắng cứ tỏa ra ánh sáng kim sắcnhàn nhạt đầy quỷ dị...
Khí tức từ cỗ bạch cốt thi thể ấy ít nhất cũng là Thánh vực, thậm chí là còn đáng sợ hơn.
"A!" Lôi Minh đột nhiên điên cuồng kêu lên.
Mộtcỗ sát khí đáng sợ đã xộc thẳng vào trong óc hắn, đó tựa hồ là sát khícủa tuyệt đỉnh cường giả, khiến cho dù là một cường giả ở cấp độ nhưLôi Minh mà cũng phải run lên, ngân sắc trường côn trong tay lực lượngtự nhiên cũng yếu đi một chút.
"Ầm!"
Ngân sắc trường côn cùng Hắc Ngọc trọng kiếm va vào nhau.
Đại địa áo nghĩa -- 152 trọng chấn động!
HắcNgọc trọng kiếm của Lâm Lôi bị trực tiếp bật ngược trở lại, trên thânthể, một cỗ lực lượng đáng sợ trực tiếp đánh thẳng vào 'Mạch Động PhòngNgự', bên ngoài cơ thể Lâm Lôi, 'Mạch Động Phòng Ngự' khí lãng quaycuồng, một cỗ lực lượng đáng sợ xưa nay chưa từng thấy vẫn đang xuyênthấu qua lớp phòng ngự.
Lâm Lôi thân thể bắn dựng lên.
"Lâm Lôi." Xa xa, Địch Lỵ Á hết sức kinh hoàng.
LâmLôi ở giữa không trung quay cuồng rồi rơi xuống bên bờ hồ xa xa, hắnnhìn Địch Lỵ Á nhếch miệng cười: "Yên tâm, ta không việc gì." Trong khinói, từ trong cổ họng Lâm Lôi, máu tươi ộc ra, hắn thấy long lân trênngực mình đã vỡ vụn, không nén được trong lòng thất kinh.
Như quả nếu mình không sử dụng Tử Huyết nhuyễn kiếm, có lẽ đã trọng thương mà ngã xuống rồi.
Lôi Minh cũng huyền phù giữa không trung, khóe miệng xuất ra một vết máu, ánh mắt cũng trong suốt rồi.
"Hỗn đản." Lôi Minh nổi giận gầm lên một tiếng, ngân sắc trường côn trong tay lại một lần nữa bổ xuống Lâm Lôi.
"Hừ."
Mộttiếng hừ lạnh vang lên, một cỗ ba động trong suốt mắt thường có thểtrông thấy từ trong cơ thể Đức Tư Lê lao ra, trong nháy mắt đã đánhthẳng vào người Lôi Minh. Thân thể khổng lồ của Lôi Minh run lên, dĩnhiên cũng từ trên không trung rơi xuống, "Ùm!" một tiếng rồi rơi thẳngvào giữa hồ nước.
"Hai người các ngươi đừng nên ép ta!" Đức Tư Lê sắc mặt chùng hẳn xuống.
Quyển 10 - Chương 22 : Tứ phương tụ tập
"Tinhthần lực thật là mạnh, cách không đả thương người, khiến Lôi Minh khôngthể nào phản kháng được." Lâm Lôi trong lòng khiếp sợ, "Trách sao VũThần nói, Đức Tư Lê, Pháp Ân ở trong số 5 Thánh vực cực hạn cường giả,đều có thể đạt tới cánh cửa Thần cấp, chỉ còn cách một bước cuối cùngnữa thôi! Thực lực quá ư mạnh mẽ!"
Ô Sâm Nặc cũng không dám manh động nữa, hắn trong lòng tràn ngập sợ hãi.
"Ầm."Một thân ảnh từ đáy nước vọt lên, chính là Lôi Minh. Lôi Minh lúc ngàyngược lại bay về đứng bên cạnh Ô Sâm Nặc, sắc mặt hắn cũng tái nhợt,nhìn về phía Đức Tư Lê, trong ánh mắt vẫn còn vương một tia sợ hãi.
ĐứcTư Lê nhíu mày nhìn 2 người này: "Các ngươi biết trước đây ta đã từnglà thủ lĩnh của Khổ tu giả, hẳn là biết ta đương nhiên là một Thánh mađạo."
Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người nhìn nhau.
Thánh ma đạo mạnhnhất chính là 'Tinh Thần Lực', đặc biệt Đức Tư Lê lại là một cường giảtu luyện đã đến mấy ngàn năm, ông ta về mặt vận dụng Tinh thần lực đãsớm vượt qua hảo huynh hệ 'Hải Ốc Đức' của mình. Vô luận là Tinh thầnlực hay Quang minh pháp tắc lĩnh ngộ cũng đều đã đạt đến Thánh vực cựchạn.
Chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi là sẽ đạt đến Thần cấp.
"Đức Tư Lê đại nhân." Ô Sâm Nặc lại xưng hô đối phương là đại nhân.
Hắncòn nhớ rõ trong giáo đình có một tập hồ sơ còn ghi lại về Đức Tư Lê.Hắn biết Đức Tư Lê cùng với truyền kỳ giáo hoàng 'Ân Tư Đặc' có quan hệtốt đến cỡ nào.
"Ân Tư Đặc đại nhân ngài cả đời là vì muốn cho QuangMinh giáo đình chúng ta được hưng khởi nên mới thành lập ra Thần Thánhđồng minh, để cho Quang Minh giáo đình chúng ta càng thêm phần phinhdự! Hơn 5000 năm qua, chúng ta một khắc cũng không ngừng cố gắng."Giọng Ô Sâm Nặc trầm thấp.
Đức Tư Lê nhướng mày.
Tận đáy lòng,ông ta đối với Quang Minh giáo đình xiết bao tình cảm, nghĩ tới Ân TưĐặc mà đáy lòng cảm thấy áy náy. Ân Tư Đặc đối với ông ta như một vịhuynh trưởng! Huynh trưởng cả đời đích thực là vì Quang Minh giáo đìnhmà bôn ba, cuối cùng đã tiến vào Quang Minh thần giới.
"Mà Lâm lôinày hắn bản thân là Long huyết chiến sĩ, lại còn có một đệ đệ và cả 5tên Bất tử chiến sĩ làm thủ hạ. Hơn nữa ma thú họ chuột của hắn thựclực cũng không kém gì hắn." Ô Sâm Nặc nhìn Đức Tư Lê. "Hơn 10 năm sau,đó chính là 7 đỉnh chung cực chiến sĩ, ngoài ra còn cả một ma thú đángsợ. Nếu bọn họ cùng nhau đồng thời chém giết, giao đình chúng ta vậy làxong rồi!"
"Đức Tư Lê đại nhân, giáo đình chúng ta sẽ đi đời a!"
"Tâm huyết của Ân Tư Đặc đại nhân cũng bị hủy hết a!"
Tiếng Ô Sâm Nặc khiến cho Đức Tư Lê trong lòng do dự. Ông ta còn nhớ rõ sự quan tâm, trợ giúp của huynh trưởng 'Ân Tư Đặc'.
LâmLôi, Băng Sắt Lâm, Địch Lỵ Á 3 người đứng cùng một chỗ, Băng Sắt Lâmquay sang Lâm Lôi khẽ thở dài: "Đức Tư Lê ông ấy... người trong lòng mangnặng áy náy nhất chính là Ân Tư Đặc. Bây giờ ông ấy nhất định là rấtkhó quyết định."
Ân Tư Đặc ma pháp học viện cũng chính là do 'Ân Tư Đặc' đặt tên.
Sự tích về người này, Lâm Lôi đương nhiên là biết.
Mộttiếng thở dài từ miệng Đức Tư Lê vang lên, Đức Tư Lê chợt nhìn sangnhân mã hai bên, cất cao giọng nói: "Như vậy các người hai bên đều thốilui một bước, coi như là nể mặt Đức Tư Lê ta, thế nào?"
"Đều thối lui một bước?" Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người nghi hoặc nhìn Đức Tư Lê.
Lâm Lôi trong lòng cũng mê hoặc.
"Cácngười cùng tới giữa hồ đi." Đức Tư Lê nói, Lâm Lôi tin tưởng Đức Tư Lêbèn dễ dàng nắm tay Địch Lỵ Á trực tiếp phi tới giữa hồ. Còn Ô Sâm Nặc,Lôi Minh hai người cũng vô cùng quy củ, đáp xuống khu vực giữa hồ.
LâmLôi, Địch Lỵ Á đứng ở chỗ đám cự thạch giữa hồ, còn Ô Sâm Nặc, Lôi Minhthì đứng ở phía còn lại. Đôi bên đều cẩn thận đề phòng lẫn nhau.
"Đức Tư Lê này đang suy nghĩ cái gì vậy?" Lâm Lôi nhướng mày.
ĐứcTư Lê khẽ cười nói: "Các ngươi hai bên thù oán ta cũng biết rồi, nhưvậy đi... từ hôm nay trở đi, trong vòng 20 năm, Quang Minh giáo đình cácngươi không cho phép tới giết Lâm Lôi."
"20 năm?" Ô Sâm Nặc bất mãn,"Đức Tư Lê đại nhân, 20 năm sau, đám người Lâm Lôi kia hình người trạngthái đã đạt đến Thánh vực rồi, chúng ta có muốn giết cũng không giếtđược. Không công bằng, không công bằng!"
"Câm miệng!" Đức Tư Lê chân mày có một tia tức giận.
Ô Sâm Nặc trong lòng run lên, hắn vẫn nhớ rằng lúc này là do Đức Tư Lê định đoạt.
"Điềunày là để Quang Minh giáo đình các ngươi thối lui một bước, còn LâmLôi, ta cũng muốn hắn phải thối lui một bước." Đức Tư Lê nhìn về phíaLâm Lôi.
"Đức Tư Lê đại nhân, xin mời nói." Lâm Lôi nói.
Đức TưLê khiếm ý cười: "Ô Sâm Nặc nói cũng đúng. Lâm Lôi ngươi một mình thìuy hiếp cũng không quá lớn, so nếu có sự tham gia của đệ đệ ngươi và 5Bất tử chiến sĩ, cùng hợp nhau lại sẽ trở thành 7 chung cực chiến sĩ,đích thực là có thể hủy diệt Quang Minh giáo đình. Cho nên ta muốnngươi đáp ứng, từ nay về sau, cho dù ngươi muốn trả thù Quang Minh giáođình, cũng chỉ cho phép ngươi làm một mình. Những người khác, kể cả mathú của ngươi cũng đều không thể."
Nghe thấy thế, Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người ngược lại thở phào một hơi.
Thánh đảo là nơi nào chứ?
Đólà đại bản doanh của Quang Minh giáo đình, chỉ tính riêng Thánh vựcthiên sứ cũng có cả một đại đội, lại còn cả đám cường giả Hải Đình Tư,Lạc Diệp đại nhân nữa. Hơn nữa trên đảo còn có một ma pháp trận khổnglồ... nếu không phải là Thần cấp cường giả, muốn tới giết cũng tuyệt đốilà chịu chết.
"Hiểu rõ ý của ta rồi chứ?" Đức Tư Lê nhìn nhân mã đôi bên.
"Phíachúng ta 20 năm không được động thủ với Lâm Lôi, còn Lâm Lôi cả đờicũng chỉ có thể một mình tới báo thù?" Ô Sâm Nặc khẽ cười nói, "Ta cóthể đáp ứng, nếu ngay cả một mình ngươi mà cũng chống không nổi thì dẫuQuang Minh giáo đình chúng ta bị diệt, chúng ta cũng chẳng còn điều gìđể nói."
Ô Sâm Nặc đáp ứng rất sảng khoái.
Quang Minh giáo đình không sợ một mình Lâm Lôi, mà chính là sợ đám người ở phía sau Lâm Lôi kia.
"Lâm Lôi, ngươi thì thế nào?" Đức Tư Lê nhìn về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi có chút không cam lòng.
"Mộtmình tới diệt Quang Minh giáo đình?" Lâm Lôi vẫn còn tự biết mình,"Giáo đình tồn tại qua ngàn năm bất diệt cũng không đơn giản như vậy.Mà muốn đạt tới Thần cấp, kể cả Hi Tắc cũng phải mất tới 5000 năm.Trong lịch sử được xưng là thời gian ngắn nhất chính là Vũ Thần. Trênthực tế, Vũ Thần là do may mắn thu được thần cách, chứ nếu dựa vào sựcố gắng của bản thân thì ai mà biết được sẽ mất bao lâu?"
Hắn nhíu mày.
"Lâm Lôi!" Đức Tư Lê lại lên tiếng, Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người cũng nhìn hắn.
LâmLôi đột nhiên trông thấy Địch Lỵ Á bên cạnh, lòng hắn run lên: "Mặc kệ,bất kể là như thế nào, ta cũng không thể để cho Địch Lỵ Á gặp nguy hiểmđược." Lâm Lôi trong lòng đã có chủ ý, lúc này quay sang Đức Tư Lê nói:"Quang Minh giáo đình ngoài việc 20 năm không được công kích ta ra, thìcòn một việc nữa... Vĩnh viễn không cho phép là thương tổn đến thân nhânbằng hữu của ta."
"Được." Ô Sâm Nặc lập tức đáp.
Lâm Lôi nhìn ÔSâm Nặc, trong mắt hiện lên một tia hàn mang. Trong lòng thầm nghĩ:"Một mình ta? Ta cho dù không dám giết đến Thánh đảo của các ngươi,song nếu sau này gặp được các ngươi đơn độc, chẳng lẽ không thể giết?Có bản lĩnh thì đừng có trốn ở trên Thánh đảo."
Vì thân nhân bằng hữu, Lâm Lôi kỳ thật vẫn lựa chọn giải pháp thỏa hiệp.
ÔSâm Nặc, Lôi Minh 2 người cùng thở phào một hơi, dù sao đối với họ, ĐứcTư Lê kia trên thực tế vẫn thuộc về phe Lâm Lôi. Bọn họ cũng chẳng cónhiều lợi thế để mà lựa chọn.
Giữa vùng hồ tại Hắc Ô sơn, phe Lâm Lôi cùng phe Quang Minh giáo đình đều đi đến hiệp nghị.
"Nếutrong 20 năm này, Lâm Lôi tới giết chúng ta thì chúng ta cũng sẽ phảnkháng. Nếu bị chúng ta phản kháng mà chết thì cũng không thể trách aiđược." Ô Sâm Nặc vội vàng nói, Lâm Lôi chỉ cười lạnh: "Hừ, yên tâm, tacũng không vội vã đùa cợt với các ngươi đâu."
Lâm Lôi đột nhiên cườinói: "Nếu sau này những người khác, như Vũ Thần suất lĩnh cường giảchém giết tới Thánh đảo, ta cũng nhân cơ hội mà tới, vậy thì cũng khôngtrách được ta."
"Vậy thì đương nhiên là không trách ngươi." Ô Sâm Nặc lắc đầu.
Nếu Vũ Thần muốn tiêu diệt Quang Minh giáo đình thì e rằng Quang Minh giáo đình đã xong đời rồi.
Đanglúc song phương định hạ ước định, Địch Lỵ Á đột nhiên lên tiếng: "Vậytại Hỗn loạn chi lĩnh trang đoạt đất đai thì sao? Thánh vực cao thủ sẽkhông tham chiến chứ?"
"Thánh vực cao thủ?" Ô Sâm Nặc nhướng mày.
Đíchxác Quang Minh giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh có phạm vi thế lực rấtlớn, mà phe Lâm Lôi thì cũng không ít. Hai phe nếu tiến hành tranh đấu...một khi huy động tới cả Thánh vực cường giả chém giết laanxn hua, vậythì có lẽ không đợi đến 20 năm, Lâm Lôi đã cùng liều mạng với QuangMinh giáo đình rồi.
"Vậy đi." Đức Tư Lê lên tiếng.
"Chiến tranhthế tục, Thánh vực cao thủ không được tham chiến." Đức Tư Lên nhìn sangphía Băng Sắt Lâm, "Phu nhân, người tới Hắc Ám giáo đình gọi 'Áo KhảiTây' tới, nói rằng ta tìm hắn, chúng ta ở lại đây chờ nàng."
"Được." Băng Sắt Lâm gật đầu, lập tức tung người rời đi.
"Áo Khải Tây, hắn là ai vậy?" Lâm Lôi cau mày dò hỏi.
ÔSâm Nặc cũng đáp: "Áo Khải Tây, hắn là Tài quyết đại trưởng lão của HắcÁm giáo đình, địa vị tương đương với ta tại Quang Minh giáo đình, cũnglà tổng phụ trách của Hắc Ám giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh."
Lâm Lôi gật đầu.
"Thếtục chiến tranh, Thánh vực cao thủ không được tham chiến. Lâm Lôi...ngươi cũng dám đáp ứng chứ?" Ô Sâm Nặc cười lạnh nhìn Lâm Lôi.
"BaKhắc ngũ huynh đệ nếu không biến thân thì cũng không phải là Thánh vựccao thủ, bọn họ hiển nhiên là có thể tham chiến chứ?" Lâm Lôi hỏi lại.
"Đươngnhiên, 5 cửu cấp cường giả thì không thành vấn đề." Ô Sâm Nặc khôngthèm quan tâm, "Lâm Lôi, luận về số lượng cửu cấp cường giả, ngươi cònlâu mới bằng được Quang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình."
Lâm Lôi cũng rất tự tin cười, căn bản là không hề để ý tới.
"ĐịchLỵ Á." Lâm Lôi nắm tay Địch Lỵ Á, hắn lúc này vẫn còn là Long huyếtchiến sĩ biến thân, trên bàn tay vẫn còn đầy long lân. Song Địch Lỵ Álại chẳng hề tỏ vẻ ngại ngùng, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi khẽ nói:"Lâm Lôi, đa tạ."
Nàng biết việc Lâm Lôi thỏa hiệp, nguyên nhân chính là vì nàng.
Lâm Lôi thì không nói gì thêm nữa.
Nhiềunăm đã qua, trải qua nhiều sự việc như vậy cũng khiến Lâm Lôi có thểhiểu ra rằng... Nếu một mặt cứ quá cương cường có lẽ sẽ kết quả sẽ khiếncho người ta phải hối hận. Thỏa hiệp này chẳng những có thể giúp chothân nhân bằng hữu được bình an mà cũng là vì để cho sự trả thù sau nàycàng thêm mãnh liệt!
"Ta một mình thì không thể diệt được Quang Minh giáo đình ư?"
LâmLôi trong lòng thầm nghĩ, "Chẳng lẽ lịch sử đã từng xuất hiện một Thánhvực chung cực chiến sĩ cùng Thánh ma đạo năng lực cùng dung hợp trongmột cơ thể sao? Chờ khi bản thân mình đạt tới đỉnh cao trạng thái, LâmLôi sẽ chuẩn bị khiêu chiến với 'Thánh Đảo' một phen. Cho dù diệt khôngđược thì chạy tháo thân hẳn là tất nhiên cũng có nắm chắc.
Qua một hồi lâu.
"Lão đại!" Một hắc ảnh từ xa phóng vọt tới.
"Bối Bối." Lâm Lôi trong lòng vui mừng.
Bối Bối trực tiếp nhảy lên vai Lâm Lôi, chợt căm tức nhìn Ô Sâm Nặc: "Cái tên này lại tới nữa ư?"
"Đã không có việc gì nữa rồi." Lâm lôi đáp.
"Hừ."Bối Bối hừ lạnh một tiếng, linh hồn truyền âm nói: "Lão đại, đừng sợnhững người này, ta tại Hắc Ám chi sâm đã kết giao được với mấy Thánhvực ma thú bằng hữu, thực lực đều rất mạnh. Đến lúc đó ta trực tiếp kêubọn họ tới hỗ trợ, cùng nhau đối phó với bọn chúng."
"Thánh vực ma thú bằng hữu?" Lâm Lôi kinh dị nhìn Bối Bối.
Trong lúc mình tu luyện, Bối Bối thường xuyên tới Hắc Ám chi sâm chơi. Không ngờ là lại kết giao với Thánh vực ma thú bằng hữu.
"Ừ,bọn họ thực lực đều không tệ. Bản thân tộc quần của Hắc Lỗ chỉ là cửucấp ma thú, hắn miễn cưỡng mà đột phá được, thực lực trong số các Thánhvực ma thú rất là bình thường. Trong số những ma thú mà ta kết giaonày, có 'Đại Bạch' là Lôi dực bạch hổ, so với 'Đại Cá Tử' là vàng sovới than, còn 'Đại Xà' là vua rắn chín đầu."
Lâm Lôi không thể nói được câu nào, Thánh vực ma thú lại có thể dễ dàng kết giao bằng hữu với Thánh vực ma thú như vậy sao?
"Đúng rồi, trong đó có một Thánh vực cũng là ma thú họ chuột nha." Bối Bối ha hả cười nói.
Lâm Lôi trong lòng thất kinh.
Thánh vực ma thú họ chuột?
"Đáng tiếc hắn lại là giống đực." Bối Bối bất đắc dĩ dùng linh hồn truyền âm nói.
Lâm Lôi dở khóc dở cười, thông qua linh hồn hỏi tới: "Vậy Thánh vực lão thử kia có bộ dạng ra sao a, có giống với ngươi không?"
"Khôngđâu." Bối Bối lắc đầu, "Thánh vực ma thú kia toàn thân đều là tử kimsắc, trông rất nam tính và ưa nhìn. Có điều hắn đối với ta tốt lắm, còntìm rất nhiều đồ ăn ngon quý giá cho ta." Bối Bối trên mặt tràn ngập nụcười.
Lâm Lôi thầm than.
Tử kim sắc Thánh vực lão thử? Trong sách cũng không thấy ghi lại. Xem ra những điều ghi lại trong sách cũng là không đầy đủ.
"Bấtquá lão đại, đám bằng hữu của ta cũng rất có ngạo khí. Phải đánh với tamột trận xong rồi mới kết giao bằng hữu với ta đó." Bối Bối vẻ mặt đắcý tươi cười.
Mà lúc này trên bầu trời có 2 đạo nhân ảnh đang cựcnhanh bay tới đây, trong đó có một người chính là Băng Sắt Lâm. Về phầnngười còn lại, khoác hắc sắc trường bào, tất nhiên chính là vị 'TàiQuyết Đại Trưởng Lão' của Hắc Ám giáo đình -- Áo Khải Tây rồi.
Quyển 10 - Chương 23: Đại hôn
ÁoKhải Tây đáp xuống giữa hồ, đồng thời cũng cởi hắc sắc trường bào bênngoài ra, trên người diện chế thức lễ phục, tựa như một vị thân sĩ bìnhthường tới tham gia vãn yến vậy.
"Đức Tư Lê đại nhân, ta vốn đượcnghe đại danh của người đã lâu, hôm nay đã được tận mắt thấy, thật làvinh hạnh vạn phần." Áo Khải Tây này mỉm cười hành lễ, chợt thấy đámngười Ô Sâm Nặc đứng bên cạnh: "Ồ, Ô Sâm Nặc, bên cạnh ngươi vị này là?"
Lôi Minh oang oang nói: "Lôi Minh, quân đoàn trưởng Cuồng tín giả quân đoàn."
"Lôi Minh tiên sinh." Áo Khải Tây mỉm cười gật đầu.
"LâmLôi đại sư, mười năm trước Hắc Ám giáo đình chúng ta đã từng tới mờingươi, đáng tiếc khi đó Quang Minh giáo định lại không chịu buông thacho ngươi a." Áo Khải Tây nhìn Lâm Lôi, cứ như thể hai vị bằng hữu lâunăm đang nói chuyện tào lao với nhau vậy.
Lâm Lôi chỉ biết cười cười đáp lễ.
"Đượcrồi." Đức Tư Lê vừa cười vừa nói: "Mọi người hẳn là cũng đều biếtchuyện này rồi, chiến tranh thế tục, nếu huy động tới cả Thánh vựccường giả thì thật là không thích hợp. Như Ngọc Lan đế quốc, Áo Bố LaiÂn đế quốc, bọn họ chiến tranh bình thường đều không hề sử dụng tớiThánh vực cường giả, Thánh vực cường giả chỉ là lá cờ đầu có tác dụngchấn nhiếp mà thôi."
Đức Tư Lê thở dài nói: "Hỗn loạn chi lĩnh này,ta cũng đã ở đây đến mấy ngàn năm, không muốn trở nên quá mức hỗn loạn.Cho nên... ta đề nghị, các ngươi ba bên chiến tranh, Thánh vực cao thủkhông được tham dự vào. Các ngươi có nguyện ý chấp nhận hay không?""Nguyện ý." Ô Sâm Nặc gật đầu.
Lâm Lôi cũng mỉm cười gật đầu.
ĐứcTư Lê lập tức nhìn sang phía Áo Khải Tây, Áo Khải Tây nhếch miệng cườicười: "Vẫn còn phải hỏi sao? Ta đương nhiên là chấp nhận."
"Tốtrồi." Đức Tư Lê vẻ mặt nghiêm trang hẳn lên, đưa tay lấy ra bốn tờ giấycùng với một cây bút: "Hôm nay chúng ta bốn bên cùng nhau lập hạ ướcđịnh này, nếu có một bên vi phạm... vậy thì 3 bên kia sẽ hợp lực lại tiêudiệt bên đó!"
Lâm Lôi nhướng mày một cái, Áo Khải Tây, Ô Sâm Nặc cũng đều cả kinh trong lòng.
Nếuxét trong tứ phương nhân mã, phe mạnh nhất đương nhiên chính là phe củaĐức Tư Lê này. Dù sao sau lưng Đức Tư Lê vẫn còn có đám cường giả HiKim Sâm, Hải Ốc Đức nữa.
"Các ngươi ký đi." Đức Tư Lê rất nhanh đặt xuống bốn tờ ước định, sau đó đưa cho Lâm Lôi, Ô Sâm Nặc, Áo Khải Tây.
ÁoKhải Tây mỉm cười, là người đầu tiên cúi xuống đặt bút ký tên mình. LâmLôi cũng không hề do dự, cũng cúi xuống ký tên mình vào.
"Roẹt!" Ô Sâm Nặc cũng chấp bút thêm danh.
"Haylắm." Đức Tư Lê vừa cười vừa nói. "Ước định này chúng ta mỗi người cómột phần. Đương nhiên... ước định này là do chúng ta đem danh dự ra đểduy trì. Nếu người nào đó không biết xấu hổ mà để cho Thánh vực cao thủxuất chiến, sau đó hủy xác xóa dấu vết đi một chút. Có điều phải biếtrằng... Không có chuyện gì là an toàn tuyệt đối cả, một khi bị phát hiện,vậy thì ba phe kia sẽ hội lại tiêu diệt phe đó."
Đêm tối dần phủ xuống, khi ánh nắng chiều che kín cả khoảng trời tây.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á hai người lúc này đang hưởng thụ sự yên lặng thuộc về bọn họ.
"Từhôm nay trở đi, cuộc sống sẽ trở nên rất yên bình." Địch Lỵ Á trên mặtcó một nét hạnh phúc tươi cười, "Sau này không cần phải lo lắng gì nữa,Lâm Lôi, chàng sau này có khi nào hối hận về quyết định ngày hôm naykhông? Kỳ thật nếu hôm nay chàng không đáp ứng, thiếp nghĩ Đức Tư Lêtất nhiên là vẫn sẽ giúp chàng."
Lâm Lôi cũng cảm giác được, Đức Tư Lê này đích thực là đứng ở bên hắn.
Cho dù bản thân mình không đáp ứng, Đức Tư Lê đích thực là cũng sẽ không để cho đối phương giết mình được.
"Không,ta vĩnh viễn sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay." Lâm Lôi ômlấy Địch Lỵ Á, "Bởi vì nếu ta không đáp ứng, với thực lực của ta, tựbảo vệ mình thì miễn cưỡng còn được, song nếu muốn bảo vệ nàng thì lạikhông được. Nếu như nàng chết đi... ta nghĩ ta sẽ phải hối hận cả đời!"
Chính vì nghĩ đến Địch Lỵ Á, nghĩ đến thân nhân huynh đệ của mình nên Lâm Lôi mới quyết định thỏa hiệp.
"Đa tạ." Địch Lỵ Á vùi đầu vào ngực Lâm Lôi, khẽ nói.
Cảm thụ được sự ấm áp này, Lâm Lôi trong lòng lại càng thêm quả quyết rằng mình đã quyết định đúng.
NgọcLan lịch ngày 10010721, tại Ba Lỗ Khắc thành, nguyên là Hắc Thổ thànhđịa chỉ, náo nhiệt phi phàm. Hôm nay, thành Ba Lỗ Khắc nội thành đãđược hoàn thiện. Nội thành này thực tế chính là 'Nguyên Hắc Thổ Thành'được gia cố và cải thiện. Kiến tạo của Ba Lỗ Khắc thành lấy 'Đơn Giản,Thực Dụng' là chủ yếu.
Vương cung chiêm địa cũng không lớn, phương viên ước khoảng chừng 2 dặm.
Lúcđầu trước khi Ba Lỗ Khắc công quốc được thành lập thì đã bắt đầu cảitạo rồi, hết 5 tháng hôm nay đã hoàn thành. Phần lớn là một tầng, tầngcao nhất cũng chỉ là tầng 2 mà thôi. Đại điện chính trong vương cung códiện tích cực kỳ lớn, đủ để dung nạp tới mấy trăm người.
Mà hôm nay, tại đại điện chính thượng khách là rất nhiều.
"LâmLôi bệ hạ, ta thay mặt La Áo đế quốc hoàng đế xin gửi đến người lờichúc phúc chân thành nhất." Một vị trung niên nhân cung kính quay sangnói với Lâm Lôi, Lâm Lôi còn lại là bưng chén rượu, bên cạnh Địch Lỵ Ácũng khoác tay hắn, hai người cùng cười rồi nâng chén.
Hai người phải ứng phó thật mệt mỏi, song cũng rất cao hứng.
"Hômnay người đến mới thật sự là nhiều a." Ốc Đốn đi tới bên cạnh Lâm lôi,"Ca, La Áo đế quốc và La Nhân đế quốc, ngay cả Áo Bố Lai Ân đế quốccũng đều cử đặc sứ đến. Ồ... xem kìa, còn có cả người đến từ vương quốc ởcực đông đại thảo nguyên nữa."
"Lâm Lôi bệ hạ vĩ đại, tại diện choquốc vương của Mộc Hãn vương quốc xin gửi đến Lâm Lôi bệ hạ tôn kínhlời thăm hỏi ân cần cùng với chúc phúc." Một vị sứ giả đến từ 'Mộc HãnVương Quốc' tại cực đông đại thảo nguyên cũng quay sang Lâm Lôi hànhlễ, Lâm Lôi đương nhiên cũng không thể không nể mặt.
Cả Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á đều cười.
"Lâm Lôi, chàng tựa hồ là chết mệt đi a?" Địch Lỵ Á khẽ nói.
"Đượcmà." Lâm Lôi cố gắng rặn cười, chuyện tiếp đãi khách này Lâm Lôi vốn làkhông thích, có điều hôn nay lại là hôn lễ của hắn, hắn cũng không thểlui bước được. Địch Lỵ Á thì thầm: "Vậy đi, những người có địa vị bìnhthường, thiếp sẽ giúp chàng ứng phó nha."
Địch Lỵ Á vốn là một người có tài ngoại giao, ăn nói rất là dễ dàng lưu loát a.
Cũng không giống Lâm Lôi chỉ ấp úng được có hai ba câu.
"QuangMinh giáo đình Cát Nhĩ Mặc Hồng y đại giáo chủ đến!" Ngoài điện thanhâm vang lên, cả đại điện đều thoáng im lặng một chút. Lâm Lôi cùngQuang Minh giáo đình oán thù rất sâu, rất nhiều người đều biết, dù saothì chuyện Lâm Lôi giết chết sáu đại Thiên sứ cũng đã lan truyền khắpđại lục rồi.
Vậy mà bây giờ Quang Minh giáo đình dĩ nhiên còn phái cả người đến.
"Lâm Lôi bệ hạ." Cát Nhĩ Mặc vừa bước vào đã khiêm tốn hành lễ.
LâmLôi còn nhớ rõ, 10 năm trước, Cát Nhĩ Mặc chính là đích thân tới Ân TưĐặc ma pháp học viện mời mình. 10 năm đã trôi qua, Cát Nhĩ Mặc bản thânvẫn là Hồng y đại giáo chủ, còn hắn hiện tại đã là một vị quốc vươngcủa một vương quốc kinh khủng, ngay cả Quang Minh giáo đình cũng phảithỏa hiệp với hắn.
"Cát Nhĩ Mặc tiên sinh, xin mời vào bên trong nghỉ ngơi." Lâm Lôi vừa cười vừa nói.
"Chúng đệ tử Vũ Thần môn tới --"
Người đến hiển nhiên là đám Tạp Tư La Đặc 3 vị thân truyền đệ tử.
"Mạch Khắc Khẳng Hi đại nhân đến --"
Lại là một vị Thánh vực cường giả.
"Hắc Ám giáo đình Áo Khải Tây đại nhân đến --"
Nghethấy những tiếng báo danh cứ dồn dập vang lên, đám sứ giả từ các vươngquốc, đế quốc đều khẽ đứng sang một bên lén lút nghị luận với nhau,trời ạ, toàn là Thánh vực cường giả a.
"Ngọc Lan đế quốc Đại Đế Ti môn hạ, ba vị đệ tử đến --"
LâmLôi, Địch Lỵ Á lập tức bước ra nghênh đón, thấy người đến, Địch Lỵ Álập tức hưng phấn reo lên: "Ca!" Trong số 3 vị đệ tử này có một vịchính là Địch Khắc Tây. Đám Địch Khắc Tây cùng với hai vị sư huynh kháccủa hắn đều tới chỗ Lâm Lôi tỏ vẻ chúc phúc.
"Lâm Lôi, ngươi cuốicùng cũng không làm cho muội muội ta phải thất vọng a." Địch Khắc Tâyđến trước mặt Lâm Lôi, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Lúc đầu tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện, Lâm Lôi cùng Địch Khắc Tây đã từng cùng được xưng tụng là hai đại thiên tài.
ĐịchKhắc Tây đột nhiên tới gần bên tai Lâm Lôi nói khẽ: "Lâm Lôi, ta cầnphải cảnh cáo ngươi, sau này ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho muội muộita phải tức giận, nếu không... cho dù ta không thể thu thập được ngươithì ta cũng biết cách để cho sư phụ ta tự thân xuất mã đây!"
"Không cần sư phụ ngươi xuất mã, ta sẽ tự trừng phạt mình." Lâm Lôi bật cười.
Hômnay, Lâm Lôi cũng cảm thấy hiện tại cùng Địch Khắc Tây vô cùng dễ dàngthân cận. Địch Lỵ Á nhìn Lâm Lôi cùng Địch Khắc Tây như vậy, trong lòngcũng cực kỳ vui vẻ.
Đúng lúc này thì...
"Cực đông đại thảo nguyên 'Vũ Thánh' môn hạ đệ tử đến --" Thanh âm từ bên ngoài truyền tới khiến cho Lâm lôi có chút nghi hoặc.
'Vũ Thánh' này là ai?
Hômnay Đức Tư Lê đã đến từ sáng sớm, tới bên Lâm Lôi khẽ nói: "Lâm Lôi,hiện tại ở Ngọc Lan đại lục cùng ta bất phân cao thấp trên dưới còn có4 người, đệ nhất cường giả tại cực đông đại thảo nguyên 'Vũ Thánh' ĐộtLệ Lôi này chính là một trong số đó."
Lâm Lôi trong lòng đã rõ.
5 đại Thánh vực cực hạn cường giả, một là Pháp Ân, hai là Đức Tư Lê, ba là Đột Lệ Lôi này. Còn thứ tư và thứ năm đâu?
Mộtvị trung niên nhân đầu đội khăn của vùng thảo nguyên nhanh chóng bướctới, theo sau hắn còn có 2 người. Trung niên nhân đến từ thảo nguyênnày thấy Lâm Lôi thì mỉm cười nói: "Lâm Lôi bệ hạ, ta Mạo Ngạc đại diệncho sư phụ gửi đến Lâm Lôi bệ hạ lời chúc phúc chân thành nhất."
"Đa tạ Đột Lệ Lôi tiên sinh." Lâm Lôi mỉm cười nói.
Vịthảo nguyên trung niên nhân Mạo Ngạc kia mắt sáng rực lên: "Hóa ra LâmLôi bệ hạ còn biết cả tên sư phụ ta, a, Đức Tư Lê đại nhân." Thảonguyên trung niên nhân này vừa trông thấy Đức Tư Lê đã lập tức hành lễ.
MạoNgạc đã từng tận mắt chứng kiến sư phụ 'Đột Lệ Lôi' của mình cùng vớiĐức Tư Lê này thân thiết nói chuyện, luận bàn với nhau. Chính miệng sưphụ Đột Lệ Lôi từng nói thực lực của Đức Tư Lê cùng với ông ta căn bảnkhông chênh lệch là bao, khiến hắn đương nhiên rất là cung kính.
"Băng Tuyết Nữ Thần điện Thánh nữ đến --"
Đámngười Đức Tư Lê, Băng Sắt Lâm cũng lập tức bước ra nghênh đón, Lâm Lôi,Địch Lỵ Á đương nhiên cũng theo ra. Lâm Lôi trong lòng rất là tò mò,Băng Tuyết Nữ Thần điện thần bí này rốt cuộc là lợi hại đến nhường nào?
VịThánh nữ này có một mái tóc dài màu sáng, toàn thân lạnh lẽo như khôngthể tới gần, theo sau nàng còn có 2 vị nữ tử cũng rất mỹ mạo.
"Tỷ tỷ." Băng Sắt Lâm vui mừng vạn phần.
ĐứcTư Lê ở bên cạnh Lâm Lôi khẽ nói: "Lâm Lôi, Thánh nữ 'La Toa Lỵ' là đệnhất cường giả của Băng Tuyết Nữ Thần điện, thực lực của nàng so với takhông hơn không kém." Nghe nói thếm Lâm Lôi hiểu rõ vị La Toa Lỵ nàycũng chính là một trong ngũ đại Thánh vực cực hạn.
Hiện tại trong só ngũ đại Thánh vực cực hạn, 4 người đã biết rồi -- Pháp Ân, Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi, La Toa Lỵ.
"Ngườicuối cùng là ai?" Lâm Lôi trong lòng thầm hỏi. Đáng tiếc, cho tới cuốibuổi hôn lễ, cường giả sau cùng cũng không thấy đến.
Trên đại điệncủa Ba Lỗ Khắc vương quốc, Thánh vực cường giả thì có riêng một khoảnglớn, đế quốc sứ giả thì ngồi cùng với đế quốc sứ giả, đồng thời Thánhvực cường giả với Thánh vực cường giả thì ngồi nói chuyện với nhau, nhưĐức Tư Lê, La Toa Lỵ những người này ngồi chung một chỗ.
Đẳng cấp phân minh.
"Ngọc Lan đế quốc đặc sứ đến --"
Người đến rõ ràng là Kiều Trì.
"Lãonhị." Lâm Lôi phá lên cười, Kiều Trì cũng hục hục chạy tới, sau đó cố ýlàm ra bộ khom người, "A, Lâm Lôi bệ hạ vĩ đại, ta Kiều Trì đại diệncho hoàng đế bệ hạ ta... ô!" Lâm Lôi trực tiếp vỗ vai hắn, khiến hắn mộtcâu này không thể nói ra được.
"Được rồi, với ta mà còn như vậy hả." Lâm Lôi cao hứng vạn phần, "Đi nào, theo ta đi gặp lão tứ."
"Lão tứ cũng ở... đây?" Kiều Trì kích động không thôi.
Sau khi chia ly từ 7, 8 năm trước, hắn cũng chưa từng gặp Lôi Nặc một lần nào.
"Lão tứ." "Lão nhị."
LôiNặc, Kiều Trì 2 người vừa gặp mặt, lập tức đã cao hứng ôm chầm lấynhau, mà lúc ấy lại nghe tiếng hô 'Đạo Sâm Thương Hội Hội Trưởng Đến--' Thanh âm còn chưa dứt, Da Lỗ đã tiến vào đại điện, vừa liếc mắt mộtcái đã thấy Lâm Lôi, Lôi Nặc, Kiều Trì đứng cạnh nhau.
"Ha ha, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão đại của các ngươi tới rồi đây."
Da Lỗ cười lớn trực tiếp vọt đến.
Khắpđại điện tuyệt đại đa số người cũng đều nhìn về phía 4 huynh đệ này,nếu là người bình thường cười đùa trong trường hợp này, phỏng chừng sớmđã có người trách mắng rồi. Nhưng là Lâm Lôi bọn họ bốn huynh đệ ở đâycười đùa, cũng chẳng ai dám nói gì cả. Mười năm trôi qua, đây là lầnđầu tiên 4 huynh đệ toàn bộ tụ tập lại cùng một chỗ.
"Hầy, cái tênLâm Lôi tiểu tử kia làm quốc vương rồi, phô trương cũng khác đi, an bàicho người hầu còn hỏi ta muốn tìm ai nữa? Lại hỏi ta là ai chứ? Thật sựlà phiền toái!" Một vị trung niên nhân to tiếng mặc trường bào rộngthùng thình đột ngột lại xuất hiện giữa đại điện, hắn từ bên cạnh vớlấy một cái chén rượu, tự hưởng thụ mà nhấp hai ngụm.
"Ừ, không tệ." Vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
"HiTắc đại nhân?" Tại đại điện, Ba Khắc đột nhiên thấy vị trung niên nhânnày, hắn vĩnh viễn sẽ không quên được vị Thần cấp cường giả này đã từngcứu mạng hắn.
Quyển 10 - Chương 24: Na nhất dạ
BaKhắc bọn họ 5 huynh đệ lập tức đi tới chỗ Hi Tắc, bỗng nhíu mày lại bởigiọng nói vang lên: "Đừng đến gần như vậy, đừng dẫn sự chú ý của ngườikhác đến chỗ ta, chậm lại, chậm lại!" Ba Khắc 5 huynh đệ chỉ có thểnhịn cười, đứng ở xa chào hỏi Hi Tắc lúc này đã chẳng thấy dấu vết.
"Soạt soạt."
HiTắc vớ lấy rượu rồi lập tức chuồn vào đại sảnh, gặp mấy viên đặc sứ củavương quốc, đế quốc gì gì đó, hắn cũng cùng người ta nâng chén, chẳnghề có chút phong phạm nào của Thần cấp cường giả cả.
"Hi Tắc." Đột nhiên một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
HiTắc vừa ngẩng đầu, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ mỉm cười, ngườivừa gọi chính là Thánh nữ của Băng Tuyết Nữ Thần điện 'La Toa Lỵ'. LaToa Lỵ nhìn chằm chằm vào Hi Tắc, trong mũi hừ vài tiếng, song cũngkhông nói đến câu thứ 2. Hi Tắc như ngồi trên bàn chông, chỉ có thểcười hềnh hệch.
"Đã đạt tới Thần cấp rồi mà vẫn còn như thế này." Vị mỹ nữ lạnh như băng La Toa Lỵ này trong mắt dĩ nhiên cũng đã có hơi nước.
HiTắc cố nặn ra vẻ tươi cười: "La Toa Lỵ, nàng cứ làm cái chức Thánh nữcủa nàng không phải là tốt hay sao? Ai nha, ta vốn là một gã lãng tửphiêu bạt tứ xứ, nơi nào có vui vẻ là đến, nơi nào có hưởng thụ là đi."Hi Tắc trong lòng cũng có chút khổ sở.
"Hi Tắc đại nhân." Lâm Lôi đã trông thấy Hi Tắc.
"Đừngqua." Đức Tư Lê kéo Lâm Lôi, trên mặt ông ta chẳng hề có chút hảo ý mỉmcười: "Người ta đôi lứa đang ở bên nhau, ngươi qua tìm náo nhiệt làmgì?"
"Đôi lứa? Không phải là với Thánh nữ đấy chứ?" Lâm Lôi có chút ngạc nhiên.
"Ainói Thánh nữ không thể có nam nhân được?" Đức Tư Lê liếc mắt nhìn LâmLôi một cái, "La Toa Lỵ vốn đã sớm có thể thành Thần rồi, song vẫn cònvất vả lo cho Băng Tuyết Nữ Thần điện, như vậy đã là nể mặt Băng TuyếtNữ Thần điện lắm rồi." Đức Tư Lê tươi cười nhìn về phía xa xa chỗ HiTắc cùng La Toa Lỵ.
Lâm Lôi với Địch Lỵ Á hai người tức thì cùng mỉm cười: "Lâm Lôi, đây chính là Hi Tắc đại nhân mà chàng vẫn nói ư?"
Lâm Lôi gật đầu.
"Hìnhnhư vị Thần cấp cường giả này cũng mắc phải nợ tình a." Địch Lỵ Á chemiệng khúc khích cười, Lâm Lôi cũng lắc đầu cười theo. "Hi Tắc đạinhân, ông ta, sao có thể nói là... phong lưu được chứ."
Hôm nayquả là nhiệt náo, đặc biệt là có đám người của Đức Tư Lê, còn có KiềuTrì, Da Lỗ, Lôi Nặc bọn họ... giúp ứng phó với mọi người. Mãi tới nửađêm, Lâm Lôi lúc này mới bước về phòng của mình với Địch Lỵ Á --
Thánh vực cường giả cũng có điểm tốt là mặc dù uống nhiều rượu như vậy rồi song Lâm Lôi lại chẳng hề say chút nào.
"Lâm Lôi?"
Cònchưa tới cửa đã nghe thấy có người gọi mình, Lâm Lôi ngẩng đầu chỉ thấyHi Tắc kia đang nằm vắt vẻo trên mái hiên uống rượu, "Lâm Lôi a, ngươitại sao đã vội kết hôn như vậy? Ta hay tin ngươi kết hôn mà còn thật sựcảm thấy đáng tiếc thay cho ngươi."
"Đáng tiếc?" Lâm Lôi cảm thấy ngạc nhiên.
HiTắc đứng lên, thân thể mơ mơ hồ hồ lơ lửng, "Đáng tiếc, lại có một namnhân nữa đi vào phần mộ rồi!" Nói xong, Hi Tắc thân ảnh đã vút lên trờicao, "Ừ, thuận tiện chúng ngươi tân hôn khoái lạc. Được rồi, ta điđây." Tiếng Hi Tắc vang lên bên tai Lâm Lôi.
Đột nhiên --
"Đại sắc quỷ!" Một tiếng la lảnh lót vang lên, chỉ thấy một thân ảnh vật bạch y phiêu dật trực tiếp phóng đuổi theo Hi Tắc.
Hi Tắc tốc độ phi hành lập tức đại tăng.
"Ô,vậy thì đi vào phần mộ vẫn còn tốt chán." Lâm Lôi trên miệng vẫn giữ nụcười, hướng tân phòng đi đến, trong chốc lát đã tới cửa phòng rồi. Ởhai bên cửa tân phòng có 2 thị nữ đáng yêu đứng, hai nàng thị nữ lậptức cung kính mở cửa phòng.
Lâm Lôi phất tay: "Các ngươi cũng đều lui ra đi."
"Vâng, thưa bệ hạ."
Tânphòng im ắng. Chỉ có Địch Lỵ Á ngồi ở trước giường. Lúc này Địch Lỵ Ávẫn yên lặng, nàng chỉ nhìn Lâm Lôi, chờ Lâm Lôi lên tiếng. Hắn rốtcuộc cũng mở miệng -- "Bối Bối, đi ra."
"Ha ha, lão đại." Bối Bối lúc này bỗng nhiên từ dưới giường chui ra.
"Bối Bối?" Địch Lỵ Á cũng dở khóc dở cười, hôm nay Bối Bối từ sớm đã mất tích rồi, không ngờ rằng lại trốn ở chỗ này.
Lâm Lôi khóc dở mếu dở nhìn Bối Bối: "Bối Bối, ngươi làm gì vậy?"
"Vì lão đại ngươi mà chuẩn bị lễ vật chứ sao?" Bối Bối ngẩng đầu đáp.
"Lễ vật gì?" Lâm Lôi nghi hoặc hỏi.
BốiBối nhếch miệng cười, từ những cái móng tay nhỏ lôi ra một hòn đá màuđen: "Đây chính là của một vị hảo bằng hữu cho ta đấy, chính là tử kimsắc Thánh vực lão thử mà lần trước ta đã nói với huynh đó, ta quá nhỏbé, không có gì tích lũy nên huynh đệ ta đã cho ta cái này."
"Món gìvậy?" Lâm Lôi nghi hoặc tiếp nhận hòn đá màu đen, "Chẳng lẽ là mộtkhoách thạch quý giá gì đó? Cũng không đúng, một khối khoáng thạch nhỏthì phỏng có ích lợi gì?" Lâm Lôi cẩn thận quan sát song vẫn nhìn khôngra.
"Ta cũng không biết." Bối Bối giao cho Địch Lỵ Á, "Địch Lỵ Á, cô trước tiên hãy chích một giọt máu tươi nhỏ lên trên đi."
"Lấy máu?" Lâm Lôi nhướng mày một cái.
Cóthể lấy máu nhận chủ, vật kia tuyệt đối là bảo bối, như Tử Huyết nhuyễnkiếm của Lâm Lôi, như Bàn Long chi giới. Ngay cả Hắc Ngọc trọng kiếmcũng không đủ tư cách để lấy máu nhận chủ. Phải là những vật phẩm thôngthường được luyện chế một cách vô cùng kỳ lạ thì mới có thủ tục như thếnày.
"Được." Địch Lỵ Á rất tin tưởng Bối Bối, một đạo phong nhận thổi qua ngón tay nàng, lập tức xuất hiện một vết thương rất nhỏ.
Một giọt máu tươi được nhỏ lên hòn đá màu đen này.
Hònđá màu đen lập tức hóa thành một đạo quang mang bao phủ lấy Địch Lỵ Á.Lâm Lôi thất kinh... chỉ thấy hòn đá màu đen hóa thành một đạo quang mangrồi lập tức dung nhập vào trong cơ thể Địch Lỵ Á. Vừa rồi vẫn còn thấytrên mặt đất, chẳng biết đã biến đâu mất tiêu rồi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Lôi thất kinh.
Hắn từ xưa tới nay chưa bao giờ trông thấy chuyện quái dị như thế, Bối Bối cũng trợn mắt há mồm: "Ta cũng không biết a."
"Địch Lỵ Á, muội có cảm giác gì không?" Lâm Lôi lập tức dò hỏi.
ĐịchLỵ Á mê hoặc lắc đầu đáp: "Không có cảm gì, à... hình như đối với nguyêntố xung quanh có thể cảm ứng cao hơn rất nhiều. Đúng là như vậy." LâmLôi âm thầm gật đầu, bình thường cho dù là vật tà ác gì đó, lấy máunhận chủ cũng sẽ không bao giờ gây thương tổn đến chủ nhân.
Lâm Lôi điểm ấy thực ra rất yên tâm.
Có điều, vật này... rốt cuộc là cái gì?
"BốiBối, hòn đá màu đen này, ma thú lão thử kia tại sao lại cho ngươi? Đâyhình như là một kiện bảo bối a." Lâm Lôi dò hỏi, Đương nhiên đối vớibảo bối này mà nói, hiện tại chỉ mới biết rằng -- lực cảm ứng nguyên tốđã được tăng lên rất nhiều.
Bối Bối vội vàng lắc đầu đáp: "Bối Bối,thực sự là do vị hảo bằng hữu kia đưa cho ta, hắn nói cái này đối vớima pháp sư rất có tác dụng."
"Ma pháp sư rất có tác dụng?" Lân Lôitrong lòng ngạc nhiên. Đây có lẽ là một kiện vật dụng đặc thù có thể đềcao Nguyên tố thân hòa lực, đối với Thánh vực ma thú thì không có tácdụng gì nên mới đưa cho Bối Bối. Song Lâm Lôi bỗng có một loại cảm giác--
Hòn đá màu đen kia không đơn giản như vậy!
"Được rồi, Bối Bối, chẳng lẽ ngươi vẫn còn tiếp tục ở lại chỗ này sao?" Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào Bối Bối.
Đôimắt đen láy nho nhỏ của Bối Bối đảo qua đảo lại vài vòng, sau đó ti hílại thổn thức: "Lão đại, có thê từ nên quên Bối Bối rồi, hu hu..." LâmLôi vừa tung một cước đến thì Bối Bối đã hóa thành một đạo huyễn ảnhthoát ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại.
Mọi thứ bên trong bỗng chìm trong im lặng, Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á sánh vai nhau ngồi ở đầu giường.
"Nhìn cái gì vậy?" Địch Lỵ Á tựa hồ có chút thẹn thùng."
LâmLôi cười: "Ta đang suy nghĩ... chúng ta sau này sẽ có mấy đứa nhỏ đây."Địch Lỵ Á ngẩn ra, Lâm Lôi lập tức ôm lấy Địch Lỵ Á thuận thế đặt nànglên trên giường, chỉ thấy -- một thoáng ửng hồng, y phục nhất kiện bịném xuống sàn.
"Au..."
Một đêm không ngủ.
"Phù." Lâm Lôi nằm ởtrên giường, Địch Lỵ Á còn lại là ghé sát vào Lâm Lôi, đầu dụi vào ngựchắn. Mồ hôi khiến mái tóc nàng bết lại trên người Lâm Lôi, Lâm Lôi cúiđầu nhìn bộ dạng của Địch Lỵ Á, khuôn mặt thoáng ửng hồng kia khiếnnàng trông giống như một chú tiểu miêu đáng yêu vậy.
Cái mũi nhỏ nhắn khẽ phả ra từng hơi thở.
TayLâm Lôi nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần bóng loáng của nàng, trong đầuvẫn còn hiện ra cảnh tượng vừa rồi, khi khẩn trương tiến vào trong thânthể Địch Lỵ Á... Lâm Lôi không thể không thừa nhận, vừa rồi điên cuồngmột trận, loáng cát đã ba giờ trôi qua rồi.
"Địch Lỵ Á, làm sao vậy?"
"Khóc."Địch Lỵ Á nép vào ngực Lâm Lôi, "Thiếp bây giờ chính là muốn khóc, nghĩđến trước đây chàng ở bên Ngải Lệ Tư, thiếp muốn khóc, nghĩ đến cảnhchờ chàng suốt 10 năm ta muốn khóc, hu hu..."
Lâm Lôi ôm đầu.
Nữ nhân a, vĩnh viễn khiến cho kẻ khác chẳng biết đâu mà lần.
"Lâm Lôi, nói cho chàng biết một chuyên nhé?" Địch Lỵ Á thì thầm.
"Ừ." Lâm Lôi cúi đầu nhìn nàng.
Địch Lỵ Á ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt làm ra vẻ trịnh trọng, sau đó khẽ nói: "Chàng... ở dưới cứng quá!"
"A."
Lâm Lôi trong lúc nhất thời không thể trả lời được.
"ĐịchLỵ Á, đứa bé của Ốc Đốc cùng Ni Na chỉ mấy tháng nữa là ra đời rồi,nàng nói chúng ta có nên cố gắng thêm không đây?" Lâm Lôi thấp giọngnói.
"Hả?" Địch Lỵ Á sửng sốt.
"Cho nên, ta cần phải siêng năng canh tác a." Lâm Lôi chỉ khẽ xoay người một cái là đã đem Địch Lỵ Á đặt ở bên dưới rồi.
Quyển 10 - Chương 25 : Thập nhị niên đạn chỉ quá
Quang Minh giáo đình - Thánh đảo - Quang Minh thần điện tầng thứ 9.
HảiĐình Tư lúc này đang đứng bên song cửa sổ, trên mi gian thoáng có ýsầu, lúc đầu Lâm Lôi cùng Quang Minh giáo đình lập hạ ước định, điềunày khiến cho Quang Minh giáo đình có thể thở phào một hơi. Dù saokhông có những chung cực chiến sĩ phò trợ, cũng không có ma thú lão thửgiúp đỡ, Lâm Lôi một thân một tình thì uy hiếp cũng không lớn.
Bọn họ đã được sống thanh thản trong vòng 9 năm.
Bởivì sau khi lễ thành hôn của Lâm Lôi trôi đi được 9 năm, thám tử củaQuang Minh giáo đình đã phát hiện ra một bí mật -- Lâm Lôi hình ngườitrạng thái thực sự đã đạt tới Thánh vực rồi.
"Hải Đình Tư." Một đạothanh âm lạnh như băng vang lên, mái tóc dài màu tím phiêu đãng, Ô SâmNặc bỗng xuất hiện bên trong căn phòng tại tầng thứ 9.
Hải Đình Tư vẫn không hề nhúc nhích, thản nhiên hỏi: "Ô Sâm Nặc, có chuyện gì vậy?"
ÔSâm Nặc có phần giận dữ: "Hải Đình Tư, đám cường giả của giáo đìnhchúng ta đã phải đình trệ tại Thánh đảo đã 3 năm rồi, trong 3 năm này,người lệnh cho chúng ta không được phép tự tiện ly khai Thánh đảo. HảiĐình Tư... chẳng lẽ chỉ vì Lâm Lôi mà chúng ta cứ phải như vậy mãi?"
"Hơnnữa Hải Đình Tư người cũng biết đấy, tin tức tình báo này chỉ là dotình báo viên của chúng ta trong vương cung tình cờ nghe được con củaLâm Lôi và con của Ốc Đốn nói chuyện với nhau mà biết được thôi, rằngLâm Lôi hình người trạng thái đã đạt tới Thánh vực. Những lời bọn trẻnói, chưa chắc đã là sự thật!" Ô Sâm Nặc bất mãn sổ ra một tràng.
Cũngchính bởi tin tức tình báo -- Lâm Lôi hình người trạng thái đã đạt tớiThánh vực này mà Hải Đình Tư khiến cho đám người Ô Sâm Nặc không thểrời khỏi Thánh đảo.
Hải Đình Tư vẫn y nguyên quay lưng về phía Ô SâmNặc, lạnh nhạt đáp: "Ô Sâm Nặc, con cả của Ốc Đốn -'Tây Ni' vốn là mộtthiếu niên rất vững vàng và tế nhị, lời nó nỏi hẳn là thật... điểm thứ 2,năm đó Lâm Lôi khi còn ẩn dật ở Tây Bắc hành tỉnh tại Áo Bố Lai Ân đếquốc thì đã đạt tới cửu cấp. Bây giờ đã vài chục năm trôi qua rồi, dựatheo tốc độ tu luyện của Long huyết chiến sĩ, Lâm Lôi hình người trạngthái cũng hẳn là đã đạt tới Thánh vực rồi."
Đoạn ông ta đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào Ô Sâm Nặc.
"Thựclực của Lâm Lôi ngươi hẳn là biết rõ, hắn 12 năm trước cũng chỉ kém hơnngươi một chút. Hiện tại hình người trạng thái đã là Thánh vực... thựclực so với trước đây còn cao hơn gấp 10 lần. Cảnh giới chỉ cần tăng lênđược một chút là đã có thể còn hơn cả ngươi rồi. Ngươi liệu có tin rằng12 năm qua, cảnh giới của Lâm Lôi không hề tăng lên chút nào không?"Hải Đình Tư hỏi lại Ô Sâm Nặc.
Ô Sâm Nặc trầm mặc.
Tốc độ tu luyện của Lâm Lôi, bọn họ rất rõ.
12 năm, Lâm Lôi cảnh giới không hề tăng lên. Ai dám tin đây?
Nămđó tiền bối của gia tộc Ba Lỗ Khắc đạt tới cấp bậc Thánh vực Long huyếtchiến sĩ, gần tu luyện đến 'Thế' cảnh giới chính là nhờ và lực phòngngự đáng sợ của Thánh vực cùng với lực lượng có thể tranh đấu cùng vớima thú mạnh nhất trong số các ma thú.
Còn Lâm Lôi?
Thực lực, đấukhí không kém gì tiền bối, hơn nữa trên phương diện pháp tắc cảnh giớicòn cao thâm hơn, so với tiền bối của Ba Lỗ Khắc gia tộc thì lại càngthêm đáng sợ.
"Hải Đình Tư, phòng ngự Thánh đảo căn bản không cần tới ta." Ô Sâm Nặc nói.
"ÔSâm Nặc, ngươi như quả muốn rời khỏi Thánh đảo... ta cũng không ngăn cảnngươi." Hải Đình Tư lạnh nhạt đáp. "Ngươi rời khỏi Thánh đảo thì nhấtđịnh Lâm Lôi sẽ phát hiện ra và truy sát ngươi! Đương nhiên, bản lĩnhchạy trốn của ngươi vốn rất cao. Song có thể giữ được mạng sống màthoát khỏi tay thủ hạ của Lâm Lôi hay không thì ta cũng không dám nóichắc."
Ô Sâm Nặc bản thân có Hóa ảnh phân thân tốc độ cũng rất nhanh.
Có điều có thể thoát chết dưới tay những thủ hạ tài năng của Lâm Lôi hay không thì cơ hội cũng chỉ là 5 - 5 mà thôi.
"Hừ,được, đợi đến khi ta tu luyện Hóa ảnh phân thân đến mức tận cùng, ta sẽcùng Lâm Lôi đấu một trận." Ô Sâm Nặc hừ lạnh một tiếng, thân hình chợtlóe lên rồi biến mất giữa gian phòng tầng 9. Hắn mặc dù nói như vậy,song hiển nhiên đã bị thuyết phục rồi.
Hải Đình Tư trên mặt lộ ra nụ cười khổ não.
Muốngiám thị một cường giả có cấp bậc như Lâm Lôi này cơ hồ là không có khảnăng. Lâm Lôi hiện tại tốc độ phi hành so với trước đây còn nhanh hơnrất nhiều, cho dù có băng qua Ngọc Lan đại lục cũng không cần tới nửangày, tốc độ như vậy... nếu đuổi giết một người, tuyệt đối sẽ làm cho đốithủ không kịp ứng phó.
Ngọc Lan Lịch năm 100125, tiếng nhịp chândồn dập trên đường khiến cho lòng người phấn chấn, lúc này có 2 cỗ xengựa hào hoa đang được một đội ngũ kỵ binh hộ vệ tinh anh bảo vệ tiếnlên con đường mòn.
"Bệ hạ, đã tới Hắc Ô sơn rồi." Một kỵ sĩ cung kính đứng trước 2 cỗ xe ngựa cung đình nói.
Tứcthì từ trong cỗ xe ngựa hào hoa bước ra một cặp vợ chồng cùng một gãthiếu niên. Cặp vợ chồng này chính là Ốc Đốn, Ni Na. Ốc Đốn so vớitrước đây thì thành thục hơn rất nhiều, thân là quốc vương của Ba LỗKhắc vương quốc, hơn nữa thực lực đột nhiên tăng mạnh, khiến trên ngườihắn cũng toát ra khí thế của một bậc cường giả. Còn Ni Na so với trướcđây thì trông từng trải hơn một chút, thân hình cũng đầy đặn ra, trônglại càng thêm động lòng người.
Về phần thiếu niên phía trước bọn họ,thoạt nhìn khoảng chừng 12, 13 tuổi, trên người có một thứ khí chất nhonhã và hòa khí, thiếu niên này chính là con của Ni Na và Ốc Đốn -- TâyNi Ba Lỗ Khắc.
"Oa, lâu lắm mới đến Hắc Ô sơn!" Một giọng đầy hưngphấn từ bên trong cỗ xe ngựa phía trước vang lên, một thiếu niên vôcùng hoạt bát từ trên xe ngựa nhảy xuống.
"Thái Lặc." Tây Ni cười gọi.
"Ca."Thái Lặc cũng vui vẻ chạy tới. Thái Lặc vừa lên tiếng thoạt nhìn khá làtuấn tú nhưng so với Tây Ni thì còn hoạt bát hơn nhiều.
Lúc này, từcỗ xe ngựa phía trước cũng bước ra một mỹ phụ phu nhân cùng một thiếunữ xinh đẹp, chính là Địch Lỵ Á cũng nữ nhi 'Toa Toa' của nàng. Toa Toacùng Thái Lặc cực kỳ giống nhau, hai người trên thực tế là thai longphượng (sinh đôi), có điều do Toa Toa sinh ra trước Thái Lặc một chútxíu nên Thái Đắc đành phải nhận làm 'Đệ Đệ' rồi.
Tây Ni năm nay 12 tuổi, còn Toa Toa, Thái Lặc đều là 10 tuổi.
"Phảiđi tìm phụ thân ngay mới được, ta đã hơn nửa năm nay không được gặp phụthân rồi." Thái Lặc lúc này có vẻ rất hưng phấn, Tây Ni trong mắt cũngcó phần chờ mong. Thân là những đứa trẻ của gia tộc Ba Lỗ Khắc, bọn họtrong lòng đều cực kỳ sùng bái cây cột trụ của gia tộc Ba Lỗ Khắc hiệnnay -- Lâm Lôi.
Tại Ba Lỗ Khắc vương quốc, vô số dân chúng cũng đềusùng bái Lâm Lôi. Nếu nói Lâm Lôi là trụ cột tinh thần của cả Ba LỗKhắc vương quốc thì cũng không có gì là quá đáng.
Mặc dù 12 năm đã trôi qua song Địch Lỵ Á dung mạo chẳng hề già đi chút nào, ngược lại trên người còn có một loại khí tức.
Nàngnhìn con gái bên cạnh, trên mặt cũng thực sự hạnh phúc. Những năm thángsống trong yên bình và hạnh phúc này thực sự khiến nàng vô cùng thỏamãn.
Cách đó xa xa, phía sau lưng họ là Ba Lỗ Khắc thành.
Vươngđô 'Ba Lỗ Khắc Thành' đã sớm được cơi nới, nhân khẩu thường trực cũngđã lên tới hơn trăm vạn. Bởi vì Lâm Lôi ban đầu đã đem theo một lượngtài phú rất lớn từ Phân Lai vương quốc tới, khiến cho Ba Lỗ Khắc vươngquốc dễ dàng vượt qua gian nan thời buổi ban đầu, vào năm qua đi, hômnay cả vương quốc đã bước vào quỹ đạo phát triển bình thường.
Ngẩng đầu nhìn Hắc Ô sơn trước mắt, Địch Lỵ Á lòng đã sớm hướng về Lâm Lôi rồi.
"Ốc Đốn, Ni Na, chúng ta lên núi thôi." Địch Lỵ Á cười gọi, "Thái Lặc, Toa Toa, Tây Ni, các người mau đi theo cho kịp đi."
"Biết rồi." Thái Lặc lớn tiếng đáp.
Tỷtỷ hắn 'Toa Toa' thì vẫn rất là dịu dàng trong khi đám tinh anh kỵ sĩthì dừng lại dưới chân núi. Địch Lỵ Á, Ốc Đốn ba người cùng ba đứa trẻcùng nhau tản bộ, cảnh sắc dọc 2 bên đường lên Hắc Ô sơn thậm chí còncó phần ưu mỹ hơn so với lúc trước.
Dọc theo dòng suối nhỏ đi tới, rốt cuộc cũng đã trông thấy một hồ nước lớn.
Ởkhu vực giữa hồ có 3 khối cự thạch bằng phẳng, khối ở giữa dưới bàn tayLâm Lôi đã dựng lên một căn thạch ốc kiên cố, còn 2 khối cự thạch 2 bênchính là Lâm Lôi sau hôn lễ đã chuẩn bị sẵn sàng cho thân nhân của mình.
Một đạo lam sắc thân ảnh nhàn nhạt đang ngồi câu cá giữa hồ.
"Phụ thân!" Tiếng reo hò của Thái Lặc từ xa đã vang lên.
Lamsắc thân ảnh đó xoay người lại, chính là Lâm Lôi. Khí tức của hắn sovới trước đây có phần thành thục hơn rất nhiều, toàn thân từ xa xa đãcó cảm giác như hoàn toàn dung nhập vào với tự nhiên. Lâm Lôi lập tứcđứng lên nở nụ cười: "Ha ha, Thái Lặc!"
Động tác đứng dậy của hắn cứnhư thể mượn gió mà bay đi vậy, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳtrầm ổn. Hai loại cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau, ấy vậy mà lạidung nhập trên cùng một thân thể, nếu không phải tự mình nhìn thấy thìkhông thể nào tưởng tượng ra được.
Lâm Lôi vung tay lên --
"Bùm!"Thủy lưu vốn đang lưu động bỗng đình trệ lại, ngưng kết thành một câycầu nước. Kỳ thực, nước ở những chỗ khác thì vẫn chảy xuôi y như trước,Thái Lặc, Toa Toa bọn họ đã quá quen thuộc với điều này nên cứ phămphăm đạp qua 'Thủy Kiều' mà chạy tới. Cây cầu nước này tựa như là thựcthể vậy.
Nếu cẩn thận quan sát thì mới có thể phát giác ra bề ngoài thủy kiều có những dòng khí lưu rất nhỏ đang lưu chuyển.
"TháiLặc, lại đây, bế nào." Lâm Lôi cao hứng vươn tay ra ôm lấy Thái Lặc vàolòng, bên cạnh Toa Toa lập tức hướng đôi mắt trong veo không hề có chúttạp chất nhìn Lâm Lôi, Lâm Lôi lập tức cũng vươn tay ra ôm nữ nhi bảobối vào ngực, "Thái Lặc, Toa Toa, hơn nửa năm nay không gặp phụ thân,có nhớ phụ thân không a?"
"Nhớ." Thái Lặc liền đáp, "Ngày nào cũng nhớ."
LâmLôi cười tươi như hoa, hắn lúc này hoàn toàn có thể nhận ra được ĐứcLâm gia gia năm xưa đã quan tâm tới hắn như thế nào, lúc đầu phụ thânđối với hắn bề ngoài thì nghiêm khắc song kỳ thực lại rất là quan tâmlo lắng cho hắn.
"Úi~~ Thái Lặc, Toa Toa, Tây Ni, các ngươi đến đấyà." Một giọng vui mừng từ góc trời xa xa vang lên, rồi lập tức một đạohắc sắc thân ảnh tức thì lóe lên rồi xuất hiện ở giữa hồ, chính là mathú 'Bối Bối' với thể tích đã dài chừng 2 mét.
Lâm Lôi trông thấy Bối Bối, trong lòng không khỏi bật cười.
BốiBối ở trước mặt đám 'Vãn Bối' Toa Toa, Thái Lặc, Tây Ni bè đem thể tíchhóa lớn ra một chút. Theo như nó nói thì 'Thể Tích Quá Nhỏ, Không CóKhí Thế Của Bậc Trưởng Bối'."
"Bối Bối thúc." Thái Lặc lập tức nhổm ra khỏi ngực Lâm Lôi, lập tức ôm chầm lấy Bối Bối.
Khi còn bé, Bối Bối vẫn thường xuyên cùng với nó chơi đùa.
ỐcĐốn cười ha ha nói: "Ca, chúng ta hãy ngồi xuống đã, vừa ăn vừa nóichuyện, ta cũng đã mang theo không ít mỹ thực tới đây." Nói đến đây,mọi người đều cùng ngồi vào một chiếc bàn dài làm bằng đá, từ khônggian giới chỉ lôi ra các loại thức ăn.
Người một nhà cùng ngồi ăn với nhau.
"Ca, người đã nghe nói về trận đại chiến xảy ra tại Áo Bố Lai Ân đế quốc chưa?" Ốc Đốn dò hỏi.
LâmLôi 'À' một tiếng rồi đáp: "Ngươi muốn nói đến trận chiến từ nửa thángtrước, Áo Lợi Duy Á khiêu chiến với Hắc Đức Sâm ấy hả?" Áo Lợi Duy Á đãtừ cực bắc băng nguyên trở về, lúc này hắn đã mang theo khí thế tuyệtđối mạnh mẽ trở về.
Ốc Đốn than thở: "Đúng vậy, chỉ một kiếm mà đã giết chết được Hắc Đức Sâm vốn nổi tiếng về phòng ngự. Thật sự là đáng sợ."
"HắcĐức Sâm, có phải là Hắc Đức Sâm năm đó đã từng đấu với phụ thân takhông?" Thái Lặc ngẩng mặt lập tức hỏi, tên tiểu tử này cực kỳ sùng báiLâm Lôi, đối với các trận chiến nổi danh của Lâm Lôi thì nắm rõ nhưlòng bàn tay vậy.
Lâm Lôi cười gật đầu.
Bên cạnh Địch Lỵ Á cũngthở dài: "Áo Lợi Duy Á này thực sự là lợi hại, chỉ một kiếm! Hắc ĐứcSâm chính là nhờ vào phòng ngự mà dương danh. Vậy mà một kiếm đã bịgiết chết..." Địch Lỵ Á cứ than mãi không thôi. Bên cạnh Tây Ni đột nhiênnhìn Lâm Lôi dò hỏi: "Đại bá, nếu người bây giờ cùng đấu với Áo Lợi DuyÁ, người có thể thắng hắn không?"
Lâm Lôi chỉ cười.
"Tốc độ tiếnbộ của Áo Lợi Duy Á quả là ngoài dự liệu của ta. Gần 12 năm chưa từngcùng hắn tỷ thí, ai thắng ai thua thì còn rất khó nói." Lâm Lôi cườiđáp.
"Lão đại, huynh khiêm nhường cái gì chứ?" Bối Bối bất mãn, "HắcĐức Sâm năm đó phòng ngự cũng chỉ tương đương với huynh. Bây giờ, huynhsau khi biến thân thành Thánh vực, chỉ riêng long lân phòng ngự thôi sovới 'Long Lân Gia Thượng Mạch Động Phòng Ngự' năm đó đã mạnh hơn 10 lầnrồi. Cái tên Áo Lợi Duy Á kia chỉ là rắm thối trước mặt huynh a. Ngaycả đám người ở tầng thứ 2 như Ô Sâm Nặc cũng không giám chọc giậnhuynh. Phỏng chừng... cũng chỉ có ngũ đại Thánh vực cực hạn cường giả mớicó thể so sánh được với huynh thôi."
Ốc Đốn cũng hùa theo: "Lão đại,người chính là Long huyết chiến sĩ mạnh nhất trong lịch sử của gia tộcchúng ta, còn khiêm nhường gì nữa chứ?"
Đám người Ốc Đốn đều biết Lâm Lôi hiện tại rất đáng sợ.
12năm khổ tu, lĩnh ngộ đối với Đại địa pháp tắc và Phong nguyên tố pháptắc đã khiến cho đám người Ốc Đốn nhìn mà phải cứng lưỡi lại.
Quyển 10 - Chương 26 : Lam tâm thảo, Long huyết
Thực lực?
Lâm lôi hiểu rất rõ thực lực của bản thân mình.
Hìnhngười trạng thái đã là Thánh vực, một khi Long huyết chiến sĩ biếnthân, long lân phòng ngự cũng mạnh hơn gấp 10 lần so với năm đó. Đấukhí và lực lượng cũng đều có sự đề thăng đáng sợ. Lâm Lôi hoàn toàn cóthể minh bạch... tổ tiên mình năm đó cảnh giới không tính là cao, vìsao chỉ dựa vào Thánh vực biến thân là có thể đánh bại ma thú Thánh vựcđỉnh phong.
Về phần cảnh giới...
Đại địa mạch động, chính mình đãlĩnh ngộ đến 256 trọng sóng chấn động. Sóng chấn động càng lên cao thìđộ khó khăn gia tăng càng lớn, thế nhưng sau khi đạt tới cảnh giới 256trọng sóng chấn động, chính mình thật sự suốt một năm thời gian khôngcó chút tiến bộ nào.
Hình như ... 256 trọng đã đạt đến cực hạn rồi.
"Khôngphải cực hạn." Lâm Lôi trong lòng rất rõ," dựa theo lời Vũ Thần nói,trong nguyên tố pháp tắc có một con đường thật sự đi đến cực hạn, liềnbước vào Thần vực. Ta lúc này cách cánh cửa bước vào Thần vực còn kháxa. Sau cảnh giới 256 rốt cuộc là gì đây?"
Hắn bản thân không biết.
Lĩnhngộ Đại địa mạch động, không có kinh nghiệm của người khác cho hắn thamkhảo, Lâm Lôi chỉ có thể mỗi ngày trầm tâm hợp với đại địa mạch độnghòng lĩnh ngộ ra cái gì đó.
Mà Phong nguyên tố pháp tắc, Lâm Lôi đề thăng một cách vững chắc, còn chưa ngộ đến bình cảnh.
"Bấtquá Tinh thần lực thật là khó tu luyện, mười hai năm trôi qua, ta bâygiờ vẫn chỉ là cửu cấp đỉnh phong. Muốn bước vào Thánh ma đạo cảnh giớicũng thật là khó khăn." Lâm Lôi trong lòng cảm thán, nếu lời trong lòngnày của hắn bị người khác nghe được, khẳng định sẽ bị mắng cho chết mất.
Ma pháp tu luyện, lục cấp đến thất cấp là một cửa ải. Mà cửu cấp đến Thánh vực cũng là một cửa ải lớn.
Cửa ải này há lại dễ dàng đột phá như vậy sao?
LâmLôi nhìn sang phía Địch Lỵ Á, đáy lòng không khỏi nghĩ đến cái hòn đámàu đen mà Bối Bối tặng lúc kết hôn: "Vẻn vẹn mười hai năm, Địch Lỵ Átừ thất cấp ma pháp sư đã tu luyện đến cửu cấp đại ma đạo. Mặc dù lúctrước dừng lại ở thất cấp ma pháp sư nhiều năm, thế nhưng cái tốc độnày đích xác là đáng sợ."
Địch Lỵ Á đã là cửu cấp đại ma đạo rồi.
Saukhi kết hôn, Địch Lỵ Á liền phát hiện, nàng không chỉ có Nguyên tố thânhòa lực cao đáng sợ mà thậm chí tốc độ hấp thu Ma pháp lực cũng nhanhkinh người. Tinh thần lực cũng đề cao thần tốc... ... tốc độ tiến bộvượt xa Lâm Lôi. Dưới cái nhìn của Lâm Lôi, gây ra sự thay đổi này chỉcó một sự giải thích -
Là hòn đá màu đen thần bí đó.
Sau bữa ăn.
Tây Ni, Thái Lặc, Toa Toa ba đứa đang ở bên bờ hồ chơi cùng nhau, còn Lâm Lôi, Ốc Đốn, Địch Lỵ Á mấy người là ngồi lại một chỗ.
"Ca."Ốc Đốn cuối cùng cũng đem mục đích lần này tới nói ra, "Tây Ni, TháiLặc bọn chúng khi còn bé cũng đã kiểm tra qua. Long huyết chiến sĩhuyết mạch của bọn chúng mật độ đều khộng đạt đến giới hạn, xem ra chỉcó thể dùng biện pháp mà huynh đã nói lúc trước."
Lâm Lôi nhướng mày.
"Ờ?Cũng đúng, phải dẫn động Long huyết chiến sĩ huyết mạch của bọn chúnglên, để cho bọn chúng có thể tu luyện (Long huyết mật điển) sớm mộtchút." Lâm Lôi khẽ gật đầu, hắn lúc trước sau khi cùng Vị diện giam thủgiả Hoắc Đan thảo luận qua một lần, liền minh bạch -
Long huyếtchiến sĩ của Ba Lỗ Khắc gia tộc tuyệt không phải chỉ có vài người cóthể đếm trên đầu ngón tay như trong thư tịch ghi lại. Số lượng thực tếđặc biệt nhiều, là dựa vào Long huyết.
"Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?" Địch Lỵ Á có phần lo lắng.
"Dựavào Long huyết và Lam tâm thảo phối hợp, dẫn động Long huyết chiến sĩhuyết mạch trong thể nội căn bản không có gì nguy hiểm." Lâm Lôi vạnphần xác định nói, đồng thời hắn nhìn về phía ba đứa nhỏ bên bờ hồ,"Thái Lặc cùng Tây Ni đều dẫn động huyết mạch trong thể nội, thế cònToa Toa?"
"Toa Toa?" Ốc Đốn, Địch Lỵ Á cũng nhìn về Toa Toa ở phía xa.
ToaToa chỉ là một cô bé, tuy nhiên chiến sĩ tu luyện thông thường nam giớitrời sanh chiếm chút ưu thế so với nữ giới song không có nghĩa là nữ tửkhông thể tu luyện thành cường giả.
Địch Lỵ Á lãnh đạm cười: "Để cho chính nó quyết định đi."
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
"Trởthành Long huyết chiến sĩ?" Thái Lặc là người đầu tiên hoan hô: "A, conđi, con khẳng định đi. Con nằm mơ cũng muốn trở thành Long huyết chiếnsĩ giống phụ thân. Chỉ nghĩ đến thôi là con đã thấy hưng phấn rồi a."
Tây Ni cũng khẽ gật đầu: "Con đi."
LâmLôi, Ốc Đốn, Ni Na, Địch Lỵ Á bọn họ đều không bất ngờ, nam hài tửtrong gia tộc nếu vứt bỏ cơ hội này thế mới là lạ. Bấy giờ bọn họ cùngnhìn Toa Toa, Toa Toa rất dịu dàng ít nói, mặc dù mới mười tuổi nhưngvẻ đẹp kế thừa từ Địch Lỵ Á đã sơ hiện.
"Con, con cũng đi." Toa Toa cắn môi, kiên định gật đầu đáp.
ĐịchLỵ Á gật đầu vuốt ve Toa Toa một hồi, tán dương: "Toa Toa, con sau nàysẽ là một nữ Long huyết chiến sĩ lợi hại đó." Toa Toa trên mặt cũng lộra vẻ tươi cười.
"Tốt." Lâm Lôi gật đầu, "Đã như vậy... ... Ốc Đốn,Ni Na, các người đem Tây Ni giao cho ta, ta sẽ dẫn ba đứa nó đi... ...Lạc Nhật sơn mạch tìm Thánh vực long tộc, lấy máu của Thánh vực longtộc." Lâm Lôi cười ha hả nói.
Lấy máu của Thánh vực long tộc, lờinày khiến cho Tây Ni, Thái Lặc, Toa Toa ba đứa nhỏ trong mắt đều lộ raquang mang kinh ngạc vui mừng.
"Đệ cũng đi cùng." Ốc Đốn có phần lo lắng.
"Này,tiểu Ốc Đốn, ngươi bây giờ mới là cửu cấp, cho dù biến thân cũng chỉ làsơ nhập Thánh vực." Bối Bối ở xa xa bay lại, bất mãn nói, "Chẳng lẽngươi cho rằng cảnh giới này có thể theo kịp lão đại năm đó?"
Mặc dù sau khi biến thân cũng là sơ nhập Thánh vực, thế nhưng Ốc Đốn tại phương diện cảnh giới vẫn còn thua xa Lâm Lôi.
"Tacùng lão đại đi, mẹ kiếp, đến một Thánh vực long tộc liền giết một, đếnhai, một giết, một bắt lấy làm tọa kỵ." Bối Bối rất hung hăng, bất quánó cũng là có thực lực để hung hăng, mười hai năm trôi qua, thực lựccủa Bối Bối so với mười hai năm trước đã mạnh hơn nhiều lắm.
Ốc Đốn gật đầu cười nói: "Đã có Bối Bối ngươi đi theo ca ta, ta cũng an tâm."
Độingũ cuối cùng đã được quyết định - Lâm Lôi, Bối Bối, Địch Lỵ Á cùng vớiba đứa nhỏ cùng đi, trách nhiệm của Địch Lỵ Á là phụ trách chiếu cố choba hài tử, Bối Bối là bảo vệ bọn họ. Về phần Lâm Lôi... ... phụ tráchđối phó với Thánh vực long tộc.
Bầu trời bao la ngàn dặm, đóa đóamây trắng như tơ bay lượn ở phía chân trời, một ma thú dài chừng mườithước đang bay lượn cực nhanh giữa không trung, đó chính là Bối Bối đãbiến lớn thể tích, Địch Lỵ Á và Tây Ni, Thái Lặc, Toa Toa ba hài tửcùng ngồi ở trên lưng Bối Bối.
Địch Lỵ Á thì thi triển ma pháp, hình thành một cái hộ thuẫn hình trùy, để cường phong không thổi vào người ba đứa nhỏ.
"Oa...... mẫu thân, cái thành trì đó con thấy hình như là lớn nhất đại địađó." Thái Lặc chỉ xuống phía dưới mặt đất, chỉ có một tòa thành trì cỡnắm tay. Trên bầu trời cao, thành trì đều có vẻ rất nhỏ, cái thành trìcỡ nắm tay này đã là một cái lớn nhất rồi.
Địch Lỵ Á ánh mắt phức tạp, cảm thán nói: "Đó là quê hương của ta, Ngọc Địa đế đô."
"Đế đô của Ngọc Lan đế quốc?" Thái Lặc, Toa Toa, Tây Ni cũng nhìn xuống phía dưới.
"Đóibụng chưa?" Địch Lỵ Á vung tay lấy ra một ít mỹ thực ngon lành từ trongkhông gian giới chỉ. Sau khi Bối Bối biến thành dài mười thước, trênlưng nó tất nhiên là rất rộng. Hơn nữa Địch Lỵ Á thi triển ma pháp ngăncản gió, cảnh này khiến cho Toa Toa, Tây Nhi, Thái Lặc đám nhỏ cảm giácgiống như đi chơi trong tiết Thanh Minh vậy.
Ngồi trên tấm thảm hưởng thụ mỹ thực.
Bối Bối phi hành rất bình ổn, không nghiêng ngả chút nào.
"ĐịchLỵ Á, nàng đừng quá cưng chiều mấy hài tử này." Lâm Lôi cùng Bối Bốisóng vai phi hành, nhìn thấy cảnh này không khỏi cười nói.
Địch Lỵ Áliếc mắt nhìn Lâm Lôi: "Lâm Lôi, đừng nói thiếp, chàng lâu như vậy mớigặp bọn nhỏ một lần, còn nói thiếp!" Lâm Lôi lập tức không dám lêntiếng, hắn đích thực là đuối lý, có lúc một lần tĩnh tu đến mấy tháng,đối với Địch Lỵ Á cũng mắc nợ nhiều.
Lâm Lôi nhìn mặt đất vô hạn phía dưới. Khoảng cách đến Ma Thú sơn mạch không còn quá xa nữa.
NgọcLan đại lục chủ yếu có ba nơi ma thú tụ tập - Ma Thú sơn mạch, Hắc Ámchi sâm, Lạc Nhật sơn mạch. Đương nhiên, một số địa phương khác cũng cóma thú, có điều số lượng cũng cực kỳ thưa thớt. Mà ba địa phương này mathú thật sự nhiều kinh khủng.
Bây giờ trong Ma Thú sơn mạch, Hắc Ám chi sâm đều có Thần cấp cường giả. Cho nên Lâm Lôi chọn đi Lạc Nhật sơn mạch.
Qua rất lâu...
Hìnhdáng Lạc Nhật sơn mạch đã xuất hiện trong tầm mắt, Lạc Nhật sơn mạchbắt đầu từ Hắc Ám đồng minh, kề phía nam của Ngọc Lan đế quốc, rồi sauđó cùng tương liên với Sí Dương sa mạc ở phía nam Lai Nhân đế quốc.
Trên thực tế, vô luận là Lạc Nhật sơn mạch hay Sí Dương sa mạc đều đã là cực nam của Ngọc Lan đại lục.
Nếu như vượt qua Lạc Nhật sơn mạch, hoặc vượt Sí Dương sa mạc, liền đó là Nam Hải vô biên.
"Oa,lớn quá à. Hình như so với Hắc Ám chi sâm còn dài hơn đó." Thái Lặckinh hô, Thái Lặc bọn chúng cũng từng ở trên lưng Bối Bối, từ trên caonhìn xuống Hắc Ám chi sâm.
Tây Ni nói: "Thái Lặc, dựa theo trên thưtịch ghi lại, Lạc Nhật sơn mạch và Ma Thú sơn mạch chiều dài đều rấtdài nhưng bề rộng chỉ vào khoảng ngàn dặm. Mà Hắc Ám chi sâm chiều dàivài ngàn dặm, bề rộng cũng đến hai ba ngàn dặm đó."
Thái Lặc sáng tỏ gật đầu.
"Chuẩn bị đi xuống." Lâm Lôi đột nhiên nói.
BốiBối to lớn cùng Lâm Lôi sóng vai cực nhanh lao xuống phía dưới, lúc chỉcòn cách Lạc Nhật sơn mạch vài trăm thước, một người một thú đều dừnglại giữa không trung.
"Bây giờ chúng ta phi hành ở độ cao này, ta và Bối Bối sẽ lùng tìm Thánh vực long tộc." Lâm Lôi nhắc Địch Lỵ Á và lũ nhỏ.
"Phụ thân, người yên tâm đi." Thái Lặc tự tin nói.
LâmLôi nhìn nhi tử của mình như vậy, không khỏi cười cười, lập tức cùngBối Bối tách ra, đồng thời dùng Tinh thần lực bắt đầu lùng tìm ma thú ởphía dưới. Lạc Nhật sơn mạch so với Ma Thú sơn mạch cũng không kém baonhiêu, Thánh vực ma thú tự nhiên cũng có không ít.
Thế nhưng Lạc Nhật sơn mạch rất lớn, muốn một lúc là tìm ra Thánh vực long tộc cũng không có khả năng.
"Hả?"Tinh thần lực của Lâm Lôi đột nhiên phát hiện một Thánh vực ma thú, mathú này đối với hắn là tương đối quen thuộc, là một con Tử tình kim maoviên. Thánh vực ma thú cao đến ba tầng lầu đáng sợ này phát hiện cóngười thăm dò nó.
"Kẻ nào đó?" Thanh âm của Tử tình kim mao viên lúcđó giống như tiếng sấm vang vọng trong thiên địa, hai tròng mắt màu tímngẩng lên nhìn bóng người phía trên cao.
Lâm Lôi lăng không đứng,thanh âm cũng truyền xuống: "Hỗn Loạn chi lĩnh Lâm Lôi, xin lỗi, đãquấy rầy rồi." Lâm Lôi nói xong, Tử tình kim mao viên đó liền không cònvướng mắc. Thánh vực ma thú trí tuệ có thể còn cao hơn so với ngườibình thường.
Đặc biệt đối với các loài sống lâu mà nói, bọn chúng đối với cường giả của Ngọc Lan đại lục cũng rất quen thuộc.
Mộtít đỉnh phong cường giả, như Hỗn loạn chi lĩnh Đức Tư Lê, Hải Ốc Đứcmấy người, như Cực đông đại thảo nguyên Đột Lệ Lôi mấy người, mà đạidanh của Hỗn loạn chi lĩnh Lâm Lôi cũng là trong ma thú cường giảtruyền bá ra, chỉ cần không quá đáng quá, Thánh vực ma thú này cũngkhông muốn chống lại đỉnh cấp cường giả này.
Tìm kiếm một lúc.
"Lãođại, ta phát hiện một con Thánh vực long tộc, là Phách vương long HắcÁm thuộc tính." Thanh âm của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi, LâmLôi không chút do dự lập tức lao nhanh về hướng Bối Bối đã bay qua.
Trênmột cái gò đất, Lâm Lôi dặn dò: "Tây Nhi, đám hài tử các con đứng ởđây. Địch Lỵ Á nàng phụ trách chiếu cố bọn chúng... ... Bối Bối, mặc kệnhư thế nào, ngươi phải bảo vệ tốt cho bọn họ." Lâm Lôi nhìn Bối Bối,Bối Bối tự tin nói: "Yên tâm đi, lão đại, hóa ảnh phân thân thuật củata cũng có đến bốn cơ mà."
Với tốc độ đáng sợ của Bối Bối, hơn nữacó Hóa ảnh phân thân thuật, bình thường Thánh vực ma thú đến hai, bacon cũng không thể thương tổn đến Địch Lỵ Á bọn họ.
"Phụ thân, người cẩn thận." Toa Toa nói.
LâmLôi nở nụ cười: "Ừ, các người ở tại đây chờ, ta đi bắt Phách vương longđó." Nói xong Lâm Lôi cả người trức tiếp bay về phía xa xa, Địch Lỵ Ácùng mấy đứa nhỏ liền đứng ở gò đất nhìn. May mắn là chọn gò đất này,bọn họ cũng thấy rõ.
Vẻn vẹn trong chốc lát -
Lâm Lôi bay đến chỗPhách vương long trên không trung, trong long tộc chủ yếu chia ra longtộc trên mặt đất dùng thân thể cường hãn là chính, cùng với long tộctrên không trung có Ma pháp lực tương đối mạnh mẽ. Phách vương longchính là một đỉnh phong tồn tại trong long tộc trên mặt đất, thân hìnhkhổng lồ dài chừng trăm thước, lân giáp đen thui như một khối nhamthạch cứng rắn đáng sợ.
Phách vương long đã chú ý tới Lâm Lôi, cặp mắt to như bánh xe cỡ nhỏ đỏ rực kia nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi là ai?"
"Hỗn loạn chi lĩnh 'Lâm Lôi'." Lâm Lôi đáp.
"LâmLôi?" Phách Vương Long này gầm nhẹ, "Ta, Lạc Nhật sơn mạch 'Phổ LôiKhuê Đặc', Lâm Lôi, ngươi muốn làm gì?" Thánh vực Phách vương long PhổLôi Khuê Đặc này là một trong những cường giả đỉnh phong của Lạc Nhậtsơn mạch.
Lâm Lôi mỉm cười: "Phổ Lôi Khuê Đặc, ta muốn mượn một ít Long huyết của ngươi."
"Hống~~"Phách vương long Phổ Lôi Khuê Đặc trong hai mắt đột nhiên xuất ra Địangục hỏa diễm, đem cây cối cự thạch chung quanh đốt cháy hết, "Lâm Lôi,ngươi vũ nhục Phổ Lôi Khuê Đặc ta sao? Nếu không cút ngay thì hãy chuẩnbị nhận lấy lửa giận của Phổ Lôi Khuê Đặc ta đi."
Lâm Lôi ở giữa không trung, không biết làm sao lại chỉ cười rồi lắc đầu thở dài, vung tay lấy ra Tử Huyết nhuyễn kiếm.
(Hết chương 26)
Quyển 10 - Chương 27 : Kịch chiến
Khi Lâm Lôi rút ra Tử Huyết nhuyễn kiếm, Phách vương long cũng hiểu rằng hắn muốn mạnh bạo.
Với tư cách của một Thánh vực long tộc, Phách vương long tự nhiên cao ngạo vạn phần.
"Bùm!"Chỉ mới phẫn nộ một chút, cả mặt đất đã chấn động đến nứt ra, cây cốichung quanh trực tiếp gãy rồi đổ 'Ầm' xuống, thân hình khổng lồ củaPhách vương long giống như một ngọn núi nhỏ trực tiếp bay lên giữakhông trung, hai tròng mắt đỏ rực phun ra Địa ngục hỏa diễm nhìn chằmchằm vào Lâm Lôi.
Hẵn cũng không dám xem thường.
"Phổ Lôi Khuê Đặc, ngươi thân hình lớn như vậy, tùy tiện điểm lấy một chút long huyết là được mà." Lâm Lôi lắc đầu thở dài.
"Ngươiđang vũ nhục ta, vũ nhục Thánh vực long tộc cao quý!" Phách vương longPhổ Lôi Khuê Đặc đột nhiên há miệng, trong miệng lập tức phun ra longviêm màu đen, long viêm đó thoáng cái đã hoàn toàn bao trùm Lâm Lôi,song Lâm Lôi đó lại lập tức biến thành hư vô.
Phổ Lôi Khuê Đặc đột nhiên quay đầu lại.
Lâm Lôi lúc này chính đang ở khoảng không sau lưng nó: "Cẩn thận nhé, ta bắt đầu công kích đây." Lâm Lôi có vẻ rất lễ phép.
"Hừ."Phách vương long Phổ Lôi Khuê Đặc lại càng cảm thấy phải chịu nhục nhã,toàn thân phẫn nộ lập tức dâng lên cao đến đáng sợ, 'Ầm' khí bạo vanglên, nó mưu toan dùng thân hình đáng sợ của mình húc vào Lâm Lôi.
Thế nhưng nó lẽ nào lại không phát hiện ra tốc độ kinh người của Lâm Lôi chứ?
"Pháchvương long thật giảo hoạt." Thân hình Lâm Lôi lập tức hóa thành mộttrận gió ảo ảnh, thoáng chốc đã rời đi, một đạo ảo ảnh màu đen xẹt quathân Lâm Lôi, bất ngờ đó lại là long vĩ của Phách vương long.
"Bùm-"Bởi vì long vĩ công kích cực nhanh, lại sinh ra phong nhận to lớn, trựctiếp thổi đi, đại thụ, cự thạch chung quanh, giống như là đậu hủ bị cắtthành hai nửa. Cây cối liên tiếp đổ xuống ầm ầm.
Chỉ riêng long vĩ cực nhanh thôi đã làm cho phong nhận có uy lực như thế, long vĩ đó bản thân mới đáng sợ biết nhường nào?
"Long vĩ này, không thể ngạnh tiếp." Lâm Lôi nét mặt nghiêm túc hẳn lên.
"Vù!"Tốc độ của hắn trong nháy mắt tăng đến cực hạn, thế nhưng thật sự chỉgây nên tiếng gió rất nhỏ mà thôi. Lâm Lôi đối với năng lực khống chếgió so với mười hai năm trước còn ghê gớm hơn nhiều. Toàn thân Pháchvương long đột nhiên toát ra Địa ngục hỏa diễm nóng rực, khoảng khôngchung quanh nhiệt độ cũng trong nháy mắt tăng đến một trạng thái khủngkhiếp.
Lâm Lôi một khi muốn công kích thì phải tiến vào trong phạm vi của Địa ngục hỏa diễm.
Lànkhí màu xanh đen cuồn cuộn bên ngoài thân thể hắn. Dựa vào Mạch độngphòng ngự, Lâm Lôi trực tiếp xông vào bên trong ngọn lửa màu đen.
"Vụt!"Tử Huyết nhuyễn kiếm trong nháy mắt tựa như hóa thành tử sắc lưu điện,phảng phất xuyên qua không gian, tốc độ khủng khiếp nhanh đến mức tậncùng khiến cho không gian rối loạn, giữa không gian mơ hồ xuất hiện mộtvài bóng ảnh rối loạn chồng chất lên nhau, một đạo tử sắc lưu quangtrực tiếp bổ xiên vào thân hình của Phách vương long.
Phong chi áo nghĩa - Không gian điệp ảnh.
Phập!
TửHuyết nhuyễn kiếm bổ ra một vết thương lớn dài chừng một thước, sâu bamươi công phân. Thế nhưng Phách vương long này lại không hề có một giọtmáu tươi nào chảy ra, bởi vì độ dày lân giáp của nó còn hơn xa ba mươicông phân.
"Phòng ngự cũng thật là mạnh mẽ. Vậy mà không bị một kiếmcủa ta bổ ra." Lâm Lôi trong lòng chấn kinh, Không gian điệp ảnh côngkích, uy lực mạnh cũng chỉ thấp hơn một bậc so với Huyễn không chi kiếmcủa Hi Kim Sâm lúc trước mà thôi. Lâm Lôi trong việc lĩnh ngộ cảnh giới'Khoái', thấp hơn một chút so với Hi Kim Sâm.
Dù sao người ta cũng đã tu luyện mấy ngàn năm rồi.
"Cóbản lãnh thì cùng Phổ Lôi Khuê Đặc ta chính diện đối chiến." Pháchvương long giận dữ hét lên, nó rõ ràng cảm giác được tốc độ của Lâm Lôiquá nhanh. Thế nhưng nó vừa mới hét lên một câu như vậy, lúc Lâm Lôicòn đang muốn trả lời thì mấy chục đạo xúc thủ màu đen trong Địa ngụchỏa diễm có vẻ gì đó không rõ ràng, lại phát ra từ bên ngoài thân thểcủa Phách vương long, thoáng cái đã quấn chặt lấy Lâm Lôi.
"Xúc thủ?"
LâmLôi trong lòng thất kinh, đồng thời hắn cảm thấy những xúc thủ đanghoàn toàn quấn chặt lấy mình này cực kỳ băng lãnh âm hàn. Lâm Lôi khônglo lắng chút nào cho tình cảnh của chính mình, ngược lại đáy lòng thầmnghi hoặc: "Xúc thủ giống với chương ngư, Phách vương long này sao cóthể....."
"Lão đại, đây là Băng xúc thủ trong Hắc Ám ma pháp." Tiếng của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi trong lòng sáng tỏ.
Pháchvương long xoay tay, hai tròng mắt như hỏa diễm gắt gao nhìn chằm chằmvào hắn: "Lâm Lôi, ngươi chuẩn bị chịu chết đi." Thế nhưng không đợi nócông kích, làn sóng khí màu xanh đậm bên ngoài thân thể của Lâm Lôi đãbắt đầu lưu chuyển rất nhanh, bành trướng ... theo phạm vi bành tướng củalàn sóng khí, Băng xúc thủ đó cũng rung chuyển.
"Bùm!" Cuối cùng bị ép cho nổ tung.
Mạch động phòng ngự đã đạt đến 256 trọng, Mạch động phòng ngự uy lực so với quá khứ đã cao hơn mười lần.
Thếnhưng khi Lâm Lôi vừa mới ép nổ Băng xúc thủ thì - "Vù!" Long vĩ nhưthiểm điện đó lại một lần nữa quất tới, thân thể Lâm Lôi lập tức nétránh, lại như trước bị đánh đến giáp ranh Mạch động phòng ngự. Từ longvĩ truyền đến một lực lượng đáng sợ, không khỏi khiến cho thân thể LâmLôi run lên.
"Lực lượng của Phách vương long cũng không phải tầm thường." Lâm Lôi trong lòng thất kinh.
Với thực lực của Phách vương long này, kể cả với cấp bậc cường giả như Hắc Đức Sâm cũng không làm gì được nó.
"Hống~~"Phách vương long phẫn nộ gầm nhẹ, thanh ba đáng sợ lại bị trói buộctrong khu vực chật hẹp, trực tiếp công kích vào Lâm Lôi. Thanh ba đángsợ cũng làm cho cái lỗ tai của Lâm Lôi vo ve vo ve, mà ngay sau đóPhách vương long lại điên cuồng công kích về phía hắn.
Phách vươnglong cách Lâm Lôi chỉ khoảng trăm thước, thế nhưng lúc công kích vềphía Lâm Lôi, thể tích của nó lại không ngừng thu nhỏ lại.
Thế nhưng thanh thế đó khi chấn động lên, thật sự là càng thêm đáng sợ.
"Hống~~" Trong nháy mắt phảng phất như đất rung núi chuyển.
Đồngthời mê vụ màu xám không có căn cứ phát sinh thoáng chốc đã bao phủ vàitrăm thước phạm vi chung quanh, cũng đồng thời bao phủ lấy Lâm Lôi.
"Khôngthể bị đụng phải." Lâm Lôi không quan tâm đến đám mê vụ này chút nào,cả người tốc độ lập tức tăng đến cực hạn, đồng thời Tử Huyết nhuyễnkiếm trong tay cũng vung lên, sau khi cẩn thận tránh né sự va chạm củaPhách vương long, hắn liền nhằm một kiếm vào thân hình của nó--
Kiếmý mờ ảo, kết hợp 'Không Gian Đình Trệ' và 'Không Gian Điệp Ảnh' hai ýcảnh lớn hoàn toàn tương phản, 'Phong Đích Luật Động' hình thành. Uylực to lớn, so với 'Huyễn Không Chi Kiếm' có lẽ còn cao hơn một bậc.
"Phập!"
Lân giáp dày đó trực tiếp nứt mở ra một cái khe.
"Hống~~" Phách vương long đau đớn giận dữ rống lên, nhất thời máu tươi từ trong vết thương dài chừng một thước kia bắn mạnh ra.
Nhìnthấy long huyết bắn mạnh ra, Tây Ni, Thái Lặc, Toa Toa trên gò đất xaxa đều hoan hô lên, Địch Lỵ Á đứng trên mặt cũng có một tia tiếu dung.Rất hiển nhiên là Lâm Lôi chiếm thượng phong. Trên thực tế Lâm Lôi ngaycả biến thân Long Huyết chiến sĩ cũng không có làm.
Thân hình Phách vương long vậy mà trực tiếp đập xuống mặt đất.
"Bùm!"Đại địa chấn động, sau khi thân hình như tiểu sơn đó của Phách vươnglong rơi xuống mặt đất, lập tức ngửa đầu giận dữ rống lên, tiếng gầm"Hống~~" đáng sợ lấy Phách vương long làm trung tâm truyền đi bốnphương tám hướng, cây cối chung quanh cũng trong nháy mắt chấn động.
Bối Bối phản ứng rất nhanh, chung quanh Địch Lỵ Á và các hài tử lập tức xuất hiện bình phong che chắn màu đen.
"Đanglàm gì đó? Biểu thị cái giọng to lớn của ngươi sao?" Lâm Lôi từ giữakhông trung bay xuống, "Ta đã lưu lại trên người ngươi một vết thương,trực tiếp cho ta lấy một ít máu tươi là được, yên tâm, ta sẽ không cầnmạng của ngươi đâu."
"Ngươi đang vũ nhục ta."
Phách vương long 'Phổ Lôi Khuê Đặc' phẫn nộ cùng cực, nó khẽ gầm lên.
Thếnhưng sắc mặt Lâm Lôi đột nhiên biến đổi, nhìn trên bầu trời phía xaxa, chỉ thấy hai con cự hình ma thú, đang bay cực nhanh trong khôngtrung lại đây, trong đó một con thân hình là một đường cong hoàn mỹ, cómột đôi cánh thịt to lớn, chính là Thánh vực Hoàng kim long trongtruyền thuyết.
Một đầu long tộc khác, hình thể cùng Phách vương longkhông kém bao nhiêu, chỉ là lân giáp bên ngoài thân thể là màu xanhđậm, đồng thời còn có lôi điện lóe ra bên ngoài thân hình của nó.
"Thánh vực Hoàng kim long, Thánh vực Lôi long!" Lâm Lôi đã cảm thấy có chút phiền toái.
Kỳthực Phách vương long rất đáng sợ. Dù cho Lâm Lôi, nếu không biến thânLong Huyết chiến sĩ, chỉ dựa vào 'Mạch Động Phòng Ngự' đã đề cao rấtnhiều cũng không dám để long vĩ của Phách vương long trực tiếp quấttrúng. Nhược điểm của Phách vương long chính là tốc độ chậm.
Thế nhưng Thánh vực Hoàng kim long tốc độ lại rất nhanh, mà Lôi long...... tốc độ càng giống như tia chớp.
"PhổLôi Khuê Đặc, ngươi làm sao vậy?" Một đạo thanh âm hùng hậu từ miệngLôi long đó vang lên, "Là do nhân loại đáng ghét này sao?"
Pháchvương long gầm nhẹ: "Đúng, đại ca. Cái tên nhân loại đáng ghét này lạiỷ vào điểm tốc độ nhanh, phản ứng nhanh." Phách vương long tức giận,nếu gặp kẻ không am hiểu tốc độ, nó há lại để ý? Phách vương long nóchính là tốc độ chậm, loại phòng ngự công kích mạnh mẽ, khá giống vớiBất Tử chiến sĩ.
Hai tròng mắt màu vàng của Lôi long nhìn về phía Lâm Lôi.
Thánhvực Lôi long, Thánh vực Hoàng kim long, Thánh vực Phách vương long. Bađầu long tộc là một đoàn thể nhỏ cực kỳ cường đại ở Lạc Nhật sơn mạch.Lúc gặp cường địch, bọn chúng sẽ hỗ trợ lẫn nhau...... đặc biệt là tiếnhành bổ sung cho nhau. Thực rất lợi hại.
"Phụ thân!" Thái Lặc ở xa xa lo lắng, Tây Ni và Toa Toa cũng khẩn trương nhìn ba con Thánh vực long tộc ở phía xa.
Pháchvương long giờ phút này bay tới giữa không trung, mỗi một con cự longđều giống như một toà tiểu sơn, ba đầu Thánh vực long tộc ngang hàngphi hành cùng một chỗ, ngay cả ánh mặt trời cũng bị che lại. Chỉ riêngcái loại khí thế áp bức này, đã làm cho người ta cảm thấy phát run.
"Chỉlà tốc độ nhanh mà thôi, không đáng để chúng ta cùng hợp kích." Một đạothanh âm lãnh đạm từ miệng Thánh vực Hoàng kim long vang lên.
Lâm Lôi khóe miệng có tia tiếu ý. Lúc này chiến đấu tựa hồ càng có thêm ý tứ rồi.
Đột nhiên--
"Vèo!"Một đạo thiểm điện khổng lồ trong nháy mắt vạch phá bầu trời mênh mông,thân hình đáng sợ đó của Lôi long chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặtLâm Lôi, lợi trảo của nó với tốc độ của Lâm Lôi căn bản không thể tránhné, một trảo mạnh mẽ chộp vào người Lâm Lôi.
Làn sóng khí của Mạchđộng phòng ngự bên ngoài thân thể Lâm Lôi vậy mà bị chấn tan đến hơnnửa, thân thể của hắn lập tức bị đánh bay.
"Ầm!" Trong hai tròng mắt đó của Lôi long còn đồng thời phóng ra hai đạo thiểm điện, mạnh mẽ bổ lên trên thân thể Lâm Lôi.
Cảthân thể của Lâm Lôi bị đánh rơi xuống mặt đất, "Ầm!" Mặt đất cũng kịchliệt chấn động, khe rãnh cũng nứt lớn ra, đồng thời sơn địa trên mặtđất xuất hiện một cái hố lớn.
"Tốc độ này, nhanh đến biến thái mà,cũng nhanh hơn cả Bối Bối." Trên mặt đất Lâm Lôi trong lòng thất kinh,"Nhưng mà lực công kích của Lôi long này so với Phách vương long thấphơn không ít, Mạch động phòng ngự mặc dù thiếu chút nữa thì bị phá vỡ,song vẫn như trước còn có thể phòng ngự."
Tốc độ nhanh, công kích cũng chính là một điểm yếu.
Nói cho cùng, nếu tốc độ nhanh hơn thiểm điện, công kích lại giống với Phách vương long nữa, thì chính là vô địch rồi.
"Phụ thân, người không việc gì chứ?" Toa Toa căng thẳng hỏi.
"Khôngviệc gì." Bối Bối rõ ràng cảm giác được trạng thái của Lâm Lôi vào giờphút này, cười nói, "Sợ rằng lão đại hắn bây giờ còn rất hưng phấn cơ."
Giờ phút này ba con Thánh vực long tộc đang lượn vòng giữa không trung, đều chăm chú nhìn xuống mặt đất phía dưới.
"Bùm!"
LâmLôi đột nhiên từ một chỗ khác trên mặt đất cực nhanh phi mạnh ra ngoài,thế nhưng vừa mới lao ra, thì một đạo quang trụ khủng bố đã đánh xuốngđỉnh đầu hắn, bên trong đó ẩn chứa Quang Minh lực lượng đáng sợ, LâmLôi cũng cảm thấy đáy lòng run lên một hồi, giữa lúc hắn đang chuẩn bịné tránh--
Quang Minh năng lượng này vừa mới chạm đến thân thể LâmLôi, hắn liền cảm thấy một cỗ ba động đáng sợ chấn động đến linh hồncủa mình.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, khi trước lúc Lâm Lôikiểm tra nhập học, thì là dùng 'Uy Nhiếp' ma pháp kiểm tra Tinh thầnlực cao thấp. Thế nhưng cái 'Uy Nhiếp' ma pháp này thi triển ra, chỉ làmột đạo quang mang màu trắng giống như con rắn điện nhỏ xíu mà thôi.
Nhưng Uy nhiếp của Hoàng kim long này thi triển ra rất mạnh, là một quang trụ thẳng đứng to chừng mười mấy thước.
"Quang minh ma pháp 'Uy Nhiếp'? Có uy hiếp đáng sợ như vậy sao?"
"Haha, ta đến đây." Phách vương long ầm ầm lao xuống, long vĩ đáng sợ đógiống như một cây roi da to lớn hung hăng quất về phía Lâm Lôi, loạicông kích phối hợp này, ba đầu Thánh vực long tộc đã đặc biệt quenthuộc rồi. Hoàng kim long thi triển ma pháp 'Linh Hồn Chấn Nhiếp',khiến đối thủ mê muội trong chốc lát, sau đó Phách vương long sẽ đếnđánh một kích toàn lực.
"Vù vù~~"
Long vĩ to lớn toàn lực quấtxuống, không gian cũng mơ hồ rung động lên, tiếng kêu the thé đáng sợthậm chí khiến cho cây cối chung quanh đều bị chấn bạo nứt ra hóa thànhbột mịn.
"Hống~~" Một tiếng gầm giận dữ từ bên trong quang trụ đangtừ từ tiêu tán vang lên, chợt Phách vương long liền cảm thấy một cỗ lựclượng đáng sợ trói buộc long vĩ của mình. Quang trụ tiêu tán, Thánh vựcLôi long, Hoàng kim long cùng Bối Bối, Địch Lỵ Á và Thái Lặc mấy hài tửở phía xa đều thấy một cảnh đáng sợ.
Một quái vật hình người toànthân bao phủ bởi lân giáp màu xanh đậm đã xuất hiện, mặt ngoài lân giápcòn có quầng sáng màu xanh không ngừng lưu chuyển.
Đây đúng là Long Huyết chiến sĩ đạt tớt Thánh vực sau khi biến thân!
Long Huyết chiến sĩ đỉnh phong!
Songchưởng của hắn ôm long vĩ của Phách vương long, Phách vương long giốngnhư một tòa tiểu sơn điên cuồng giận dữ gào thét, nó không ngừng ra sứcvũ động long vĩ, thế nhưng lại không rung chuyển được Lâm Lôi. Đây làlực lượng đáng sợ của chung cực Long Huyết chiến sĩ.
"Hây a!"
LâmLôi đột nhiên quát to một tiếng, song chưởng ôm long vĩ ra sức quăngmạnh một cái. Phách vương long bị quăng đi hóa thành một đường vòngcung, rồi sau đó nặng nề như một ngọn núi mạnh mẽ nện xuống mặt đấtphía dưới.
"Ầm!" Thân hình nó đập mạnh xuống đấy, mặt đất lập tức nứt ra, vô số cự thạch, đại thụ giống như đậu hủ hoàn toàn nát vụn.
Quyển 10 - Chương 28 : Khuất phục
"Ầm ầm." Đại địa chung quanh nứt ra thành một cái rãnh lớn, bùn cát đất đá chầm chậm chảy vào trong khe.
Mộtthân hình khổng lồ giống một tòa tiểu sơn lõm vào bên trong đó, cái đầuto lớn lắc lư hai cái, hai tròng mắt đỏ rực kia không thể tin được nhìnvề phía thân ảnh đáng sợ đang đình trệ trên không trung - Long Huyếtchiến sĩ trạng thái đỉnh phong! Cặp đồng tử màu vàng lợt đó cũng đangquét về phía Phách vương long ở phía dưới.
Yên tĩnh!
Chỉ có gióthổi, lá cây rơi, thanh âm bùn cát trượt. Vô luân là Phách vương long,hay là Thánh vực Lôi long, Hoàng kim long kia đều bị chấn động bởi lựclượng đáng sợ đó của Lâm Lôi.
"Oa, phụ thân mạnh thật!"
TháiLặc trên gò đất ở phía xa hoan hô, Tây Nhi, Toa Toa bây cạnh cũng đềucực kỳ kích động. Địch Lỵ Á đáy lòng cũng càng cảm thấy thêm kiêu hãnhvì Lâm Lôi - dù sao đây cũng là trượng phu của nàng! Bối Bối ở bên cạnhcứ hắc hắc cười mãi: "Ba con Thánh vực này cũng không tệ, đã bức đượclão đại dùng hình thái Long Huyết chiến sĩ."
Hiện tại sự biến thân của Lâm Lôi và trước đó không giống nhau.
Trướcđây màu sắc long lân bên ngoài thân thể của Lâm Lôi là màu đen, thếnhưng bây giờ cần phải xem như là một loại tổng hợp của màu đen và màuxanh, đã biến thành màu xanh đậm.
"Mặc dù ta là uống ***** bối thiếtgiáp long long huyết để dẫn động Long Huyết chiến sĩ huyết mạch trongthể nội, thế nhưng chân chính khiến thật lực của ta đại tiến vẫn làLong Huyết chiến sĩ huyết mạch." Lâm Lôi trong lòng thầm nói, Trongtinh thể của ***** bối thiết giáp long đó ẩn chứa năng lượng sao có thểso sánh với Long Huyết chiến sĩ huyết mạch?
Long Huyết chiến sĩ huyết mạch thuần túy sau khi biến thân phải là lân giáp màu xanh giống như Ốc Đốn.
Cho dù uống long huyết khác, đến khi đạt tới Thánh vực lại biến thân, màu sắc lân giáp đó khẳng định là tiếp cận màu xanh.
Thânthể to lớn của Phách vương long bay lên, lại một lần nữa cùng ở một chỗvới Thánh vực Lôi long, Hoàng kim long. Ba con rồng này trao đổi vớinhau thông qua ánh mắt, chợt cùng trịnh trọng nhìn Lâm Lôi, không cóchút hung hăng, cuồng ngạo nào như lúc đầu mới đến.
Trong lòng Lâm Lôi đối với ba con Thánh vực long tộc này cũng có một nhận thức.
NhưPhách vương long, lực lượng, công kích mạnh không kém Long Huyết chiếnsĩ trạng thái đỉnh phong chút nào. Lâm Lôi vừa rồi sở dĩ có thể dễ dàngnắm được long vĩ của đối phương trên thực tế không chỉ dựa vào lựclượng cường đại, mà đồng thời cũng phải dựa vào 'Mạch Động Phòng Ngự'triệt tiêu xung kích của đối phương.
Đặc biệt sau khi biến than, Đấu khí trong cơ thể Lâm Lôi cũng cường đại hơn rất nhiều so với quá khứ.
'MạchĐộng Phòng Ngự' tự nhiên càng thêm cường hãn, triệt tiêu xung kích lựccủa đối phương, lại nắm được long vĩ của đối phương. Đơn giản như vậyđem Phách vương long này trực tiếp ném ra xa.
Mà Lôi long......
LâmLôi khẳng định, cho dù mình biến thân, tốc độ so với Lôi long vẫn cònkém hơn một bậc. Có điều lực công kích của đối phương không được coi làmạnh, không thương tổn được mình. Đương nhiên lực công kích không coilà mạnh, cũng chỉ là đối với Lâm Lôi với loại phòng ngự biến thái nàymà nói thôi.
Hoàng kim long......
Là một loài long tộc am hiểu mapháp. Lâm Lôi đáy lòng nhận định như thế. Bất quá vừa rồi chỉ là mộtcuộc giao thủ đơn giản, cũng không quá rõ ràng.
"Thảo luận xong chưa?"
LâmLôi lăng không đứng, đồng tử màu vàng lợt quét về phái ba con Thánh vựclong tộc, cất cao giọng nói, "Ba tên các ngươi, muốn cùng ta đấu đếnchết hay là cấp cho ta một chút long huyết."
Ba con Thánh vực longtộc đã có quyết định từ lâu, trong đó Thánh vực Lôi long cầm đầu nóilớn: "Hỗn loạn chi lĩnh 'Lâm Lôi', thực lực của ngươi giành được sự tônkính của chúng ta. Chỉ cần ngươi ly khai ngay lúc này, tất cả phát sinhvừa rồi chúng ta có thể không tính toán."
Lâm Lôi khóe miệng có hơi nhếnh lên.
Mười hai năm tĩnh tu, tính tình của mình cũng dễ hơn nhiều so với quá khứ.
"Xemra, chỉ có thể dùng nắm đấm để nói chuyện rồi." Lâm Lôi nắm chặt songquyền, đấu khí màu xanh đậm lấy Lâm Lôi làm trung tâm phảng phất nhưthủy triều dâng lên, lực lượng cuồng bạo lập tức bắn ra bốn phương támhướng. Cả không gian như cũng chấn động lên một chút.
Hai tròngmắt màu vàng lợt của Lâm Lôi đang lạnh nhạt nhìn ba con Thánh vực longtộc: "Đến đây nào, ta mười hai năm nay còn chưa có chân chính toàn lựcchiến một trận. Hôm nay......nhân tiện hảo hảo đùa với các ngươi." Long vĩcủa Lâm Lôi tùy ý phất động, cũng một tiếng 'Đùng' dẫn tới chấn độngkhông gian.
Ba con Thánh vực long tộc cũng ngưng thị nhìn Lâm Lôi
"Vừarồi chỉ là một chiêu phối hợp nho nhỏ tùy tiện nhất của chúng ta màthôi, ngươi đừng thật sự tưởng rằng có thể địch nổi chúng ta ba người."Thánh vực Lôi long nói lớn. "Lâm Lôi, ta nói rõ cho ngươi, chiêu kếtiếp của ta, tên là 'Điện Thiểm Lôi Minh'!"
Hiển nhiên Thánh vực Lôi long tràn đầy tự tin.
Lâm Lôi cả người giống như Ma thần đứng giữa không trung.
"Xì xì~~~"
Thanhsắc lân giáp ngoài thân của Lôi long điện xà di chuyển, không khí chungquanh cũng dường như bị điện xuyên thấu. Lôi điện tự do chạy loạn khắpnơi. Mà Lôi long ở trong hạch tâm hai tròng mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Lôi -đột nhiên, một tia thiểm điện to lớn đáng sợ hướng tới Lâm Lôi côngkích.
Không, không phải là thiểm điện, là thân thể của Lôi long!
"Ha ha......"
Cườivang lên, Lâm Lôi cả người trong nháy mắt huyễn hóa ra vài ảo ảnh, toànthân di động cực nhanh. Không gian xung quanh hắn lúc thì giống nhưđình trệ, lúc thì lại giống như sinh ra điệp ảnh không gian, chungquanh hoàn toàn mờ nhạt.
Long Huyết chiến sĩ Lâm Lôi đang không ngừng di động.
Dựavào lĩnh ngộ đối với Phong nguyên tố pháp tắc, vậy mà tránh khỏi mộtlần va chạm của Lôi long. Lôi long đó vừa mới từ bên cạnh Lâm Lôi láchqua, hiển nhiên không có va vào Lâm Lôi chút nào. Thế nhưng hai tròngmắt sâu thẳm lóe ra điện xà kia của Lôi long lại càng thêm âm lãnh.
"Ầm~~" Phảng phất giống như tiếng sấm nổ đùng đoàng.
Nơisinh ra loại âm thanh như sấm sét khủng bố này chính là khu vực của LâmLôi, chiếc long vĩ mạnh mẽ kia của Lôi long đang điên cuồng không ngừngquất kích vào Lâm Lôi. Tốc độ quất của long vĩ này thế mà so với tốc độdi động của Lôi long còn nhanh hơn nhiều, Lâm Lôi căn bản không tránhné kịp.
Bơi vì Long Vĩ đó quất qua quất lại cực nhanh, dẫn tớikhông gian kịch liệt chấn động, thậm chí sản sinh ra thanh âm như sấmsét đáng sợ.
Công kích của long vĩ, mới là thực chất của 'Điện Thiểm Lôi Minh'.
'MạchĐộng Phòng Ngự' bên ngoài thân của Lâm Lôi co lại chỉ dày khoảng 20cm,nhưng 'Mạch Động Phòng Ngự' đó nén lại lực phòng ngự lại không hề yếuđi chút nào. Phảng phất như là lớp màng có tính đàn hồi, mỗi một lầnkhi long vĩ đó quất qua, 'Mạch Động Phòng Ngự' đều có thể tháo đi hơnphân nửa lực công kích.
Một lần hai lần công kích, Lâm Lôi không quan tâm.
Thế nhưng trong nháy mắt công phu, long vĩ này đã quất đến ngàn cái.
"Tốcđộ này cũng thật sự là đáng sợ." Lâm Lôi thật sự không còn lời gì đểnói, tốc độ này là đáng sợ nhất mà hắn từng thấy qua. Long vĩ của rồngthông thường tốc độ cũng cực kỳ kinh nhân, long vĩ của Lôi long am hiểutốc độ này lại càng nhanh đến cực hạn.
"Phụ thân không việc gì chứ?" Toa Toa ở phía xa lo lắng hỏi.
"BốiBối thúc, đại bá người?" Tây Ni cũng đã có chút lo lắng, bọn chúng giờphút này căn bản không nhìn thấy rõ ràng tình hình chiến đấu trên khôngở phía xa.
Nghe thấy tiếng sấm 'Ầm Ầm Ầm' không ngừng vang lên làm cho người khác sợ hãi. Vô số những bãi chiến trường thoáng hiện.
Bối Bối nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng.
"Cút!" Tiếng Lâm Lôi giận dữ gầm nhẹ một tiếng vang lên.
Rấtnhanh chỉ nghe một tiếng kêu gào thảm thiết, Lôi long vậy mà lại laovút đi, đồng thời long vĩ kia của nó cũng không cách gì vung động cựcnhanh được nữa, bởi vì một quyền toàn lực vừa rồi của Lâm Lôi thật sựđã đập vỡ cái đuôi của Lôi long.
Lôi long phòng ngự rất mạnh. Cườnglực thông thường một quyền không hề gì, thế nhưng một quyền của Lâm Lôilại bao hàm 'Đại Địa Áo Nghĩa', vĩ cốt (xương đuôi) mềm dẻo bên tronglong vĩ này cũng bị chấn gãy, Lôi long phẫn nộ rống lên một tiếng giậndữ: "Nhanh!"
Ba con Thánh vực long tộc phối hợp phi thường thuần thục.
"Hống~~" Một tiếng gầm phẫn nộ từ trong miệng Hoàng kim long vang lên.
Hoàngkim long này sớm đã súc thể, một kích cường mãnh cuối cùng đã phát ra,một thanh trường thương thô to thuần màu trắng cực nhanh bổ về phía LâmLôi, bên trong trường thương thuần màu trắng này bao hàm lực lượng đángsợ, ngay cả Lâm Lôi mặt cũng hơi biến sắc.
"Quang Minh hệ cấm kỵ ma pháp 'Thánh Quang Chi Thương'?"
Cấm kỵ, chỉ riêng về mặt công kích ma pháp uy lực đã cường đại kinh người rồi.
LâmLôi căn bản không kịp tránh, hắn chỉ nhìn thấy ánh sáng đó chợt hiệnmột cái, trường thương thô to thuần màu trắng này đã trực tiếp bổ lêntrên thân hắn, trường thương sắc bén giống như đâm lên trên thuẫn bàikiên cố. Có điều trường thương này chỉ là Quang Minh cấm kỵ ma pháp'Thánh Quang Chi Thương'.
Còn thuẫn bài lại là 'Mạch Động Phòng Ngự' của Long Huyết chiến sĩ đỉnh phong.
"Ầm!"
LâmLôi cả người trực tiếp đâm thẳng vào trong lòng đất, bởi vì va chạm,lực lượng cuồng bạo của 'Thánh Quang Chi Thương' chỉ mới phân tán, liềnsản sinh gợn sóng không gian vô hình truyền ra bốn phương tám hướng,phàm là nơi nào gợn sóng không gian đi qua, cây cối, cự thạch toàn bộđều hóa thành bột.
Giống như gợn sóng truyền trên mặt nước.
Mặt đất cũng truyền tới một 'Gợn Sóng'.
"Cẩn thận."
BốiBối lập tức khống chế Hắc Ám chi lực cường đại dễ dàng ngăn cản gợnsóng công kích đến nơi này, gợn sóng truyền xa như vậy đã là hết lực,trong vài dặm xung quanh hoàn toàn hóa thành một đống đổ nát. Ngay cảmột mảnh lá cây cũng không tìm thấy.
Bởi vì lá cây cũng hóa thành bột rồi.
"Hắn có thụ thương không?" Phách vương long khẽ hỏi.
"Đúnglà cấm kỵ ma pháp, dù cho Thánh vực cường giả lợi hại cũng không khángcự được một chiêu, bất quá long vĩ của Phổ Lôi Khuê Đặc ngươi công kíchhắn đều có thể tóm được, phỏng chừng lực phòng ngự rất mạnh." Thánh VựcHoàng kim long cũng có chút lo lắng không yên, "Cho dù không giết đượcthì cũng nhất định là trọng thương."
"Chuẩn bị một chiêu tối hậu đi." Thánh vực Lôi long thấp giọng nói.
ThánhVực Hoàng kim long, Phách vương long cũng lập tức bắt đầu chuẩn bị,tuyệt chiêu này một kích mạnh nhất của ba con Thánh vực long tộc bọnchúng, một kích liên thủ này có uy lực to lớn. Theo bọn chúng đánhgiá...... dưới Thần vực không có cao thủ nào có khả năng ngăn được.
Cái miệng lớn đó của Thánh vực Hoàng kim long hơi động đậy, dường như đang im lặng niệm chú ngữ gì đó.
Long ngữ ma pháp!
"Ầm!"Lâm Lôi cả người giống như lợi tiễn xuyên qua mặt đất, trực tiếp bắnra. Bên ngoài thân thể hắn không có một chút vết thương nào. Sau khibiến thân 'Mạch Động Phòng Ngự' và long lân đáng sợ kia được đấu khí hỗtrợ, lực phòng ngự này đã quá khủng khiếp rồi.
Cấm kỵ ma pháp vừarồi, cũng chỉ là phá nổ 'Mạch Động Phòng Ngự', một chut công kích lựccòn lại sau khi phá nổ 'Mạch Động Phòng Ngự' căn bản không gây tổn hạiđến lân giáp chút nào.
"Hô~~"
Không gian đột nhiên chấn động lên,một loại gợn sóng vô hình bỗng từ trong thân thể của Hoàng kim longxung kích ra ngoài, trực tiếp hướng về phía Lâm Lôi mà oanh kích đến,Lâm Lôi trong nháy mắt đã phản ứng lại...... năm đó Đức Tư Lê cũng là dùngmột chiêu này làm quân đoàn trưởng cuồng tín giả 'Lôi Minh' trọngthương rơi xuống hồ.
Tuyệt chiêu của Thánh vực Hoàng kim long -- Linh hồn nột hảm.
'MạchĐộng Phòng Ngự' bên ngoài thân chỉ làm gợn sóng vô hình hơi suy yếu đi,rất nhanh sóng lại trực tiếp xung kích vào óc Lâm Lôi.
Nhưng mà--
Tạivùng óc thần bí kia, một cái tinh thể bảy màu nửa trong suốt đang trôinổi trong đó, chung quanh Tinh thần lực vô biên cuồn cuộn như biển,Tinh thần lực vô biên đó đang chậm chạp dâng trào như thủy triều, tiếttấu kỳ dị đó lại hàm chứa bộ phận ảo diệu của 'Đại Địa Mạch Động'.
Tỉmỉ quan sát mới có thể phát hiện, Tinh thần lực bao quát tinh thể bảymàu kia, đều mơ hồ có quầng sáng màu xanh cực kỳ rõ ràng bảo hộ.
Giờphút này chỉ thấy gợn sóng Tinh thần lực từ bên ngoài vào đó điên cuồngxung kích đến, mục tiêu chính là linh hồn của Lâm Lôi.
"Bùm!"
Công kích mạnh nhất của Thánh vực Hoàng kim long, va chạm với linh hồn của Lâm Lôi.
Mộtchiêu này của Thánh vực Hoàng kim long vừa xuất, Địa ngục hỏa diễm bênngoài thân Phách vương long lập tức lại bùng lên, đồng thời tiếng xươngđầu chấn động "Llốp bốp" đáng sợ từ thân thể to lớn của nó truyền đến,lực lượng khủng khiếp đã dự trữ.
Thánh vực Lôi long rất tự tin, hắnxác định-- Lâm Lôi giờ phút này linh hồn đã bị trọng thương, cho dùkhông chết, cũng phải mê man rất lâu.
Dưới loại trạng thái này, Lâm Lôi căn bản không có cách nào khống chế phòng ngự.
Giữa lúc Phách vương long chuẩn bị tung một kích mạnh nhất.
"Vèo!"Theo đạo lý Lâm Lôi phải bất động, lại là hóa thành ảo ảnh lúc này trựctiếp đâm vào Thánh vực Hoàng kim long đang ở trạng thái hư nhược, chỉmột quyền cường mãnh nhất, đã đem Thánh vực Hoàng kim long từ trên caođập xuống mặt đất.
Thánh vực Lôi long, Phách vương long đều sợ hãi nhìn Lâm Lôi.
Đồngtử màu vàng lợt của hắn quét về phía bọn chúng, thanh âm lạnh lùng:"Đừng hòng phản kích, Phổ Lôi Khuê Đặc, một chiêu này của ngươi xuất rata thấy uy lực tuyệt đối lớn không bình thường. Thế nhưng với tốc độcủa ngươi căn bản không mảy may thương tổn được ta."
Phách vương long không phải là không minh bạch cái đạo lý này.
Côngkích dù có lợi hại hơn nữa, mà không chạm được vào đối phương thì cóích gì? Vốn cùng với 'Linh Hồn Nột Hảm' phối hợp là hoàn mỹ vô khuyết.Thế nhưng Lâm Lôi căn bản lại không bị ảnh hưởng bởi Linh hồn nột hảm.Ba con Thánh vực long tộc này đều không thể tin được một màn này.
Lâm Lôi đáy lòng cười thầm.
"Linhhồn công kích? Các tiền bối của Long Huyết chiến sĩ gia tộc ta, tuluyện hơn mười năm liền đạt đến Thánh vực. Bọn họ cảnh giới không cao,linh hồn cũng không mạnh. Người trong thiên hạ biết 'Linh Hồn CôngKích' không ít. Thế nhưng tại sao các tiền bối Long Huyết chiến sĩ giatộc ta vẫn giành được uy danh cực lớn? Được xưng là Thánh vực mạnhnhất?"
Long Huyết chiến sĩ, chính là chung cực chiến sĩ được thượng thiên chiếu cố.
Chodù linh hồn của Lâm Lôi thông thường chỉ giống như những tiền bối kia,chỉ cần đạt đến Thánh vực biến thân, cũng sẽ không sợ linh hồn côngkích. Vì một khi đạt đến Thánh vực biến thân, thì linh hồn sẽ được mộtloại năng lượng kỳ dị của Long Huyết chiến sĩ huyết mạch bảo hộ.
Đó là Long Huyết chiến sĩ, Long Huyết chiến sĩ vô địch!
(Hết chương 28)
Quyển 10 - Chương 29 : Vinh diệu
Long huyết chiến sĩ nọ coi như là ma thần vô địch rồi, thánh vực lôi long, hoàng kim long toát lên một tia sợ hãi.
Đúngvậy là sợ hãi, sợ hãi Lâm Lôi giết chết bọn chúng, tam đầu thánh vựclong đã hiểu được, trong bọn chúng ma pháp mạnh nhất là hoàng kim longhiển nhiên không gây thương tổn cho Lâm Lôi, tốc độ như lôi long cănbản không cản được Lâm Lôi, bởi vậy cho nên phách vương long lực lượngthuần túy cực mạnh gặp phải loại phòng ngự biến thái này cũng như gặpkhắc tinh
Sẽ chết chăng ? Ba thánh vực long không nghĩ rằng LâmLôi sẽ tha cho bọn chúng, bởi lúc đầu Lâm Lôi đã lưu thủ nhưng sau đóchúng đã phát ra tuyệt chiêu công kích nhằm đưa Lâm Lôi vào chỗ chết.Chúng vừa rồi muốn giết Lâm Lôi còn muốn Lâm Lôi buông tha ?
Chúngcho rằng sẽ là không ! Song thanh âm phảng phất vang lên bên tai chúng" Các ngươi chọn lựa tử vong hay là phục vụ ta một trăm năm " Ám kimsắc đồng tử của Lâm Lôi quét về phía bọn chúng, có lẽ sau mười hai nămtĩnh tu khiến cho Lâm Lôi không muốn giết chóc.
Thánh vực lôilong,hoàng kim long, phách vương long hít một hơi, phục vụ một trăm nămso với tuổi thọ sinh mệnh của chúng còn ngắn lắm, hơn nữa chúng là mathu cũng tôn kính cường giả. Lâm Lôi một mình đánh bại ba bọn chúng,khiến bọn chúng khuất phục cũng không khiến mất đi tôn nghiêm
Chủ nhân ! Tam đầu thánh vực long quỳ xuống.
Giờphút này, ở đằng xa Địch Lý Á, Thái Lặc, Toa Toa, Tây Ni đang ở trênlưng Bối Bối đi tới, bọn nhỏ cực kỳ hưng phấn, trong lòng chúng thánhvực long cường đại trước mặt cuối cùng đã sùng bái cúi đầu trước LâmLôi.
" Phụ thân người thật lợi hại oa, tam đầu thánh vực longa " Thái lặc hưng phấn đứng lên hét, Toa toa, Tây ni nhìn thấy tam đầuthánh vực long này cũng không nhịn được hai mắt toát lên vẻ hưng phấn.Chỉ có Bối Bối là hừ lạnh " Ba con trùng ngu xuẩn các ngươi, sớm nhậnthua Lão Đại ta cho rồi còn muốn đấu ?"
Hừ ! Tam đầu thánh vựclong phấn nộ nhìn chăm chăm Bối Bối, Lâm Lôi bên cạnh mở miệng " Đó làhuynh đệ ta Bối Bối, hắn cũng là thánh vực ma thú nhưng thực lực mạnhhơn các ngươi, tốc độ hắn cùng lôi long ngươi tương đương không kém baonhiêu, nhưng phòng ngự và công kích đều vượt qua phách vương long ngươi"
Lờivừa dứt khiến tam đầu thánh vực long trợn trong mắt, có loại ma thúbiến thái như vậy sao ? Tốc độ so với lôi long, công kích phòng ngự cònhơn cả phách vương long, có loại ma thú đáng sợ này tồn tại sao ?
"Ngươilà thử loại ma thú ? " Thánh vực lôi long chấn động, nhìn kỹ Bối Bốihỏi, bọn chúng không nghi ngờ Lâm Lôi, cấp bậc cường giả như vậy lẽ nàolại nói đùa chúng.
" Ngươi là hắc sắc thử loại không phải tử kimsắc " Điều này khiến thánh vực Lôi Long không dám tin tưởng " Tại ngọclan đại lục này thánh vực thượng cấp thử loại ma thú chỉ có tử kim sắc,chính là thử hoàng trong truyền thuyết tại hắc ám chi sâm nhưng mà lạicó bộ lông tử kim sắc"
Phệ thạch thử, ảnh thử nhiều nhất chínhlà tại hắc ám chi sâm, thử hoàng tại hắc ám chi sâm tuyệt đối là thánhvực ma thú cường đại. Thử hoàng nhất tộc số lượng cực kỳ thưa thớt,nhưng mà mỗi một người đều thống lĩnh vô số phệ thạch thử, ảnh thử đồngthời bản thân chúng thực lực cũng cực lớn
" Tử kim sắc ?" Bối bối giật mình " Nga, ngươi nói vậy là bằng hữu của ta, hắn là thử hoàng ?"
" Hắc sắc thánh vực ma thú .." tam đầu thánh vực long không thể giải thích
BốiBối quay sang Lâm Lôi " Lão đại, chúng ta có phải nên trở về chăng ?"Đã có ba thánh vực long này cũng đủ để cho Thái lặc, Toa toa, Tây nidẫn động huyết mạch long huyết chiến sĩ.
Phách vương long lêntiếng " Người có muốn thi triển một chút linh hồn khế ước hay không "Linh hồn khế ước chính là cách khống chế ma thú tốt nhất, tam đầu thánhvực long này đã nhận thua tự nhiên chúng cũng nguyện ý để linh hồn bịtrói buộc.
Không cần ! Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
Linh hồnkhế ước ? Theo như Lâm Lôi biết một người có nhiều nhất là ba ma thú,nếu muốn thu phục thêm phải giải trừ đi một khế ước, bây giờ Lâm Lôi đãcó hai ma thú chỉ cho dù muốn cũng chỉ thu phục thêm một ma thú nữa màthôi
Không cần ? Tam đầu thánh vực long giật mình, thánh vực ma thú đưa đến tận cửa còn không muốn.
" Ta tin các ngươi "
Được người khác tin tưởng, đó thật là chuyện tốt phi thường.
" Ba huynh đệ chúng ta nhất định tuân thủ phục vụ chủ nhân một trăm năm" Bọn chúng trong lòng đã rất khâm phục Lâm Lôi.
Nhìntam đầu thánh vực long này Lâm Lôi cũng vui mừng không thôi. Nhớ lạilúc trước, lần đầu tiên được phụ thân cho biết truyền thuyết gia tộc
"Ba lỗ khắc đệ nhất long huyết chiến sĩ tại Lâm Nam Thanh nghênh chiếnbăng sương cự long cùng hắc long, cuối cùng đã giết chết cả hai, danhchấn thiên hạ. Ngọc lan lịch năm 4579 Ba lỗ khắc tại bờ biển bắc hảiđại lục nghênh chiến cửu đầu xà hoàng, sóng thần gầm thét, thành trìbăng liệt, kịch chiến một ngày một đêm cuối cùng đã chém chết cửu đầuxà hoàng, thành lập ba lỗ khắc gia tộc đệ nhất tộc trưởng "
"Thụy ân Ba lỗ khắc đệ nhị, tại ma thú sơn mạch cũng đánh bại và thuphục một thánh vực hoàng kim long, trở thành hoàng kim long thánh kỵsĩ. Ngọc lan lịch năm.... Cáp trạch đức Ba lỗ khắc xuất sanh, tại lạcnhật sơn mạch kịch chiến thánh vực ma thú " Huyết tình tông mao sư"khiến nó phải bỏ chạy, danh chấn thiên hạ"
....
Lâm Lôi còn nhớ kỹvẻ mặt phụ thân lúc đó, đó là vẻ mặt kiêu hãnh tự hào, vì tiền bối giatộc mà tự hào, vì đệ tử long huyết chiến sĩ gia tộc mà tự hào.
Songcả đời người vẫn có chút tiếc nuối, vẫn mong đem được gia tộc truyềnthừa chi bảo trở về, mong có một ngày gia tộc có thể trở nên vinh diệu(vinh quang )
" Phụ thân người thấy không ? " Lâm Lôi thầmnói " Ta, Lâm Lôi Ba lỗ khắc, ngọc lan lịch năm 10022, tại lạc nhật sơnmạch một mình kịch chiến tam đầu thánh vực long, rốt cuộc cũng thu phụcđược " Đối với những long huyết chiến sĩ tối cường được ghi chép tronglịch sử gia tộc Lâm Lôi cũng không cảm thấy thẹn.
" Nếu phụ thân có thể thấy được "
Phụthân cả đời ước vọng gia tộc trọng hiển vinh quang, khi Lâm Lôi trởthành đệ tử của ân tư đặc học viện, phụ thân đã đem chuyện gia tộctruyền thừa chi bảo, trọng hiển vinh quang gia tộc đặt lên vai Lâm Lôi.Mà hôm nay... Lâm Lôi đã làm được mà phụ thân không thể chứng kiến
"Về thôi, ba ngươi thu nhỏ lại đi " Tam đầu thánh vực long lập tức thunhỏ lại chừng còn mười thước. Bọn họ bắt đầu hướng về hỗn loạn chi lĩnhbay đi.
....
Hỗn loạn chi lĩnh, bên ngoài Ba lỗ khắc thành trên hắc ô sơn
-Ca ngươi nhất chiêu của ngươi thật lợi hại - Trên mặt Ốc đốn tràn đầyvẻ kinh hãi - Ngươi đem ba thánh vực long lại đây, để bọn họ cung phụngtrăm nay, sau này có thêm con cháu không cần phải đi tìm thánh vực longnữa rồi.
Lâm Lôi chỉ cười, lúc ấy hắn để cho ba thánh vực longphục vụ trăm năm ngoài mục đích là gia tăng số lượng thánh vực bên mìnhthì mục đích còn lại giống như lời Ốc đốn nói.
Ca ! Trong lòng Ốc đốn lúc này kích động phi thường
-Ta bây giờ cảm nhậnd được vinh quang năm ngàn năm trước của long huyếtchiến sĩ gia tộc chúng ta đã quay trở lại... Ngươi không phải lúc trướcnói với ta vị Hoắc đan kia đã nói là long huyết chiến sĩ gia tộc củachúng ta có hơn mười vị sao
Lâm Lôi gật đầu : " Đúng, mấy ngànnăm trước long huyết chiến sĩ gia tộc chúng ta đã sử dụng phương phápnày, tạo ra không ít long huyết chiến sĩ, hơn mười long huyết chiến sĩ...Tứ đại chung cực chiến sĩ gia tộc tung hoành đại lục không phải là hưthoại"
Năm đó gia tộc vinh diệu như thế nào chỉ cần tưởng tượng là có thể biết được
- Đáng tiếc long huyết chiến sĩ gia tộc chúng ta khả năng sanh dục không đủ - Ốc đốn thở dài
Đíchxác như ông nội Lâm Lôi cũng chỉ có Hoắc cách là con trai, mà Hoắc cáchcũng chỉ có Lâm Lôi và Ốc đốn, hai người nếu mà bình thường gia đình sẽcó khoảng 7 8 hài tử, nhưng mà long huyết chiến sĩ gia tộc thì bất đồng.
LâmLôi cùng Địch Lý Á lúc đầu long phượng thai ngoại, cho tới bây giờ rốtcuộc cũng không có tử tự kế tiếp ( nôm na là con tiếp )
- Thượng thiên đối với chúng ta cũng là đã chiếu cố rồi, nếu mà tử tự đông... ngọc lan đại lục này cũng khó mà lắm tộc thế này
Hai người cùng cười, đích xác con người không thể quá tham lam. Lâm Lôi phân phó
- Ốc đốn ngươi để bọn nhỏ Tây ni chuẩn bị một chút, ngày ma ta đem chúng đi dẫn động huyết mạch long huyết chiến sĩ.
....
Dẫnđộng huyết mạch long huyết chiến sĩ đại sự này Bối Bối và Hắc lỗ lại ởlại hắc ô sơn , mà ba đầu thánh vực long khi nghe mệnh lệnh của Lâm Lôicũng không có chút phản đối gì, bất quá một chút tiên huyết đối với bađầu thánh vực long khổng lồ này căn bản cũng không coi là gì cả.
Lúcnày phách vuơng long, hoàng kim long, lôi long đã thu nhỏ lại nhìn batiểu hài tử.Lâm Lôi nhìn ba đứa nhỏ " Các ngươi phải biết rằng ngay từđầu uống long huyết dẫn động huyết mạch long huyết chiến sĩ, uống longhuyết sau này đối với các ngươi sau này biến thân rất có lợi "
-Giống như ta năm đó,uống long huyết của cức bối thiết giáp long nênkhắp người từ lưng đến trán đều có tiêm thứ của cức bối thiết giáplong, hơn nữa tốc độ của ta tương đối nhanh là cũng có ảnh hưởng củacức bối thiết giáp long. Lâm Lôi nói - Lựa chọn thế nào chắc các ngươicũng rõ rồi chứ ?
Thái Lặc, Toa Toa, Tây Ni lúc này tự hỏi, bađứa liệu có thể lựa chọn giống nhau hoặc khác nhau dù sao để cho mộtđầu thánh vực long cung cấp long huyết cho ba đứa nhỏ cũng dễ dàng vôcùng.
- Thái Lặc, ngươi lựa chọn thế nào vậy ? Địch Lý Á nhìn nhi tử của mình
TháiLặc nhìn kỹ ba đầu thánh vực long một chút, cuối cùng tập trung trên kẻcó khí thế nhất.. phách vương long " Ta lựa chọn phách vương long, thậtlà cường hãn, ta thích vậy"
Phách vương long sau khi nghe Thái lặc nói cũng rất cao hứng " Ta, phổ lỗi khuê đặc là cường hãn nhất "
-Ta lựa chọn hoàng kim long - Thanh âm thanh thúy của Toa Toa vang lên -Hoàng kim long thật xinh đẹp, lân giáp bóng loáng giống như hoàng kim
Xinhđẹp ? Lâm Lôi cùng Địch Lý Á nhìn nhau. Bảo bối nữ nhi lại lựa chọnhoàng kim long, hoàng kim long cũng tương đối cao hứng. Bây giờ Lâm Lôilà chủ nhân bọn họ như vậy hài tử của bọn họ chọn người nào cũng đạibiểu cho bọn họ chọn người đấy, long tộc vì thế mà kiêu hãnh
Còn lại lôi long nhìn về phía Tây Ni, Tây Ni cũng rất là nho nhã cười nói " Ta chọn lôi long "
Kỳthật bất luận chọn một thánh vực long nào để phục uống long huyết ngaytừ đầu đều có ảnh hưởng, chính thức là để dẫn động huyết mạch longhuyết chiến sĩ.
- Ba người các ngươi từng người đem long huyếtvào ba tiểu mộc dũng ( thùng gỗ )này . Lâm Lôi chỉ tay về ba tiểu mộcdũng bên cạnh, tiểu mộc dũng này đối với long tộc không thành vấn đề gì
Lậptức hoàng kim long hướng về tiểu mộc dũng, xé ra một mảnh long lân,từng giọt máu tươi to bằng chiếc đầu lâu nhỏ xuống chẳng mấy chốc đãđầy hơn phân nửa
(Hết chương 29)
Quyển 10 - Chương 30 : Phát hiện
Longhuyết đặt trước mặt lũ trẻ, ba chiếc thùng nhỏ đặt trước mặt bọn nhỏLâm Lôi lật tay lấy từ trong không gian giới chỉ ra không ít lan tâmthảo. Lan tâm thảo này lá màu bích lục, ẩn ước có lam quang vựng lưuchuyển, chạm tay vào cảm thấy mát lạnh. Lâm Lôi đem lan tâm thảo nàychia ra làm 3 phần, mỗi phần 5 lá
- Các ngươi nghe đây. Lâm Lôi nhìn ba tiểu hài tử
Thái Lặc, Toa Toa, Tây Ni chăm chú nhìn Lâm Lôi, nghe trưởng bối dạy bảo. Lâm Lôi dặn dò
-Sau khi các ngươi uống long huyết trong người sẽ sảy ra biến cố. Trướcđó phải dùng lan tâm thảo này, theo lý mà nói thì chỉ cần 3 lá là đượcrồi, nhưng mà vạn nhất có việc gì nên các ngươi hãy dùng tất cả.
"Ăn lá" Toa Toa nhướn mày. Để cho lũ trẻ ăn lan tâm thảo, đặc biệt bọnhọ chúng từ nhỏ không có chịu khổ gì tự nhiên có chút kháng cự.
-Tỷ à, phụ thân năm đó mới hơn mười tuổi đã vào ma thú sơn mạch lấy đượclan tâm thảo, uống máu của cức bối thiết giáp long. Bây giờ người đãmang long huyết đến trước mặt chúng ta, ngươi còn sợ gì nữa mà khônguống. Thái Lặc mặc kệ ba bảy hai mươi mốt đem lan tâm thảo này vàomiệng nhai, từng miếng từng miếng nuốt xuống
Nhìn thấy vậy, LâmLôi không khỏi cười hài lòng. Đối với nhi tử của mình Lâm Lôi tương đốihài lòng, mặc dù tương đối hoạt bát nhưng là có khả năng chịu khổ, tậntâm thu luyện thực lực so với mình năm đó không khác bao nhiêu.
- Toa Toa không có việc gì, lan tâm thảo này ăn vào mát lạnh dễ chịu lắm. Tây Ni cổ vũ
-Ô ! Toa Toa nhìn phụ mẫu sau đó đem lan tâm thảo vào miệng, vừa ăn vẻmặt nàng vừa khó chịu - Tây Ni ca ca ngươi gạt ta, ngưoi nói là ăn vàodễ chịu lắm mà ta chỉ thấy tê hết cả miêng. Mặc dù nói vậy như Toa Toavẫn cố gắng ăn xong
Lâm Lôi cùng Địch Lý Á cùng cười
TháiLặc dĩ nhiên là người thứ nhất đem long huyết uống vào, Thái lặc cũngbiết càng uống nhiều long huyết càng dễ dàng dẫn động huyết mạch longhuyết chiến sĩ, nên mặc kệ hết thảy uống từng ngụm từng ngụm
ToaToa, Tây Ni cũng bê thùng lên uống, nhìn thấy cảnh ba đứa nhỏ cùng uốnglong huyết Lâm Lôi vui mừng không thôi. Tiền nhân tài thụ, hậu nhânthừa lương.
Lâm Lôi cũng cố gắng để chúng không phải trải qua lần nguy hiểm sanh tử trước đây
A!Thái lặc người đầu tiên uống thống khổ kêu lên, thùng gỗ trong tay rơixuống, Thái lặc sau đó lăn lộn trên đất, mắt trắng bệch, mồ hôi lớn nhỏnhư hạt đậu không ngừng toát ra.
Địch Lý Á sắc mặt lập tức biến đổi
- Không có việc gì. Lâm Lôi an ủi Địch Lý Á
ĐịchLý Á cũng biết... long huyết chiến sĩ lần đầu dẫn động huyết mạch sẽ biếnthân, loại biến thân này thống khổ vô cùng, Lâm Lôi năm đó đã trải qualoại thống khổ này, thống khổ đến cực hạn, toàn thân đau nhức.
Quảnhiên sau đó, hắc sắc long lân từ trong người Thái lặc thoát ra, ngaysau đó Tây Ni, Toa Toa cũng thống khổ kêu lên, cả đám lăn lộn trên mặtđất. Chỉ thấy thanh sắc long lân từ trong cơ thể Tây Ni chậm rãi thoátra, cái cảm giác cơ thể trống rỗng đột nhiên xuất hiện long lân này sovới bi giết còn thống khổ hơn.
" Ngay cả một chút thống khổ ấycũng không thể chịu được thì làm sao mà có thể phát triển đây " Lâm Lôian tĩnh nhìn hết thảy sự việc
Chỉ trong chốc lát Thái Lặc, TâyNi đã hoàn toàn biến thân, chỉ còn có Toa Toa là vẫn đang biến thân.Thái Lặc có hắc sắc long lân là do kế thừa hình dáng bên ngoài củaphách vương long, mà thanh sắc của Tây Ni cũng là bởi từ Lôi long, chonên Toa Toa....
Toàn thân bao trùm kim sắc long lân, Toa Toa tựanhư mặc một kiện hoàng kim khải giáp xinh đẹp xa hoa đắt tiền, hoàngkim long vĩ cũng thoát ra, không những thế...
- Lâm Lôi ngươi xem . Địch Lý Á có vẻ kinh hoảng.
Lâm Lôi cũng chú ý tới sự biến hóa của Toa Toa
XuyXuy ! Một đôi thiền dực màu vàng nhạt xuất hiện, dĩ nhiên kế thừa củahoàng kim long, một đôi cánh thật lớn màu vàng nhạt làm cho Toa Toagiống như một nữ tinh linh.
Chỉ là bao trùm toàn thân màu vàngkhiến cho Toa Toa trở nên thần bí, đặc biệt long giác trên trán cùnglong vĩ khiến cho Toa Toa sở hữu khí tức bá đạo của long huyết chiến sĩ.
....
Hồi lâu ba đứa nhỏ tỉnh lại, kích động nhìn bộ dáng biến thân của chúng.
- A! Tỷ tỷ ngươi có cánh. Thái lặc nhìn với vẻ hâm mộ
ToaToa cũng rất thích đôi cánh này, điều khiển nó dễ dàng như là chỉ huyđôi tay vậy, đôi cánh khẽ động Toa Toa đã có thể lập tức bay lên, ToaToa rất là hưng phấn hô to " Ta bay, ta sẽ bay"
- Lực lượng củata bây giờ thật mạnh mẽ a. Thái Lặc khẽ giơ quyền vào tảng đã, chỉ thấytảng đã đó trực tiếp bị đánh vỡ. Một đứa nhỏ chỉ hơn mười tuổi có thểđập vỡ tảng đá, ngươi bình thường có lẽ chắc không làm nổi
Tây Ni lúc này cũng khó kiềm chế nổi hưng phấn.
Hô ! Chỉ nhoáng lên một cái đằng sau Tây Ni đã xuất hiện một đám tàn ảnh, tốc độ rất nhanh,
Lâm Lôi, Địch Lý Á, Ni Na, Ốc Đốn nhìn thấy vậy đều mỉm cười
" Thật là thần kỳ " Thánh vực hoàng kim long than vãn " Long huyết chiến sĩ quả nhiên lợi hại "
Bađầu thánh vực long cảm thấy sợ hãi, chung cực long huyết chiến sĩ trongtruyền thuyết quả nhiên không tầm thường... hơn mười năm sau ba đứa nhỏnày chính là thánh vực long huyết chiến sĩ.
- Mẫu thân, cho con quần áo. Toa Toa hướng về phía Địch Lý Á
Biếnthân này là hay phá hư quần áo nhất, quần của Toa Toa cũng không có tổnhại gì lắm, nhưng mà đôi cánh mọc ra đã xé hết áo rồi, dưới tình huốngbiến thân thì không có gì nhưng trở lại hình thái loài người không phảilà trần truồng sao? ^ ^
Địch Lý Á cùng Lâm Lôi chỉ cười
-Các ngươi nghe cho kỹ này, bây giờ về sau chuyên tâm tu luyện Longhuyết mật điển, bình thường không nên biến thân, bây giờ với thực lựccác ngươi thì biến thân thực lực cũng không mạnh hơn nhiều lắm đâu.
- Vâng phụ thân ( đại bá ). Ba đứa nhỏ tuân mệnh
-Ốc đốn này, ta giao cho ngươi quản lý chúng nó. Lâm Lôi nhìn đệ đệmình, dù sao bọn nhỏ ở lại Ba lỗ khắc thành vẫn tốt hơn, tại địa phươngnhư hắc ô sơn bọn chúng không quen, tính cách cũng có thể bị ảnh hưởng.
" Được, ca " Ốc Đốn gật đầu
......
Tháilặc bọn họ cũng xuống núi hết, hai trong ba đầu thánh vực long cũng tòmò, bọn chúng vào vương cung bên trong ba lỗ khắc thành thì phải thunhỏ người lại. Còn lại Lâm Lôi cùng Địch Lý Á là ở lại ô sơn trấn antĩnh tu luyện. Địch Lý Á phân nửa thời gian là ở bên cạnh Lâm Lôi đươngnhiên cũng sẽ trở lại ba lỗ khắc thành để chăm sóc ba đứa nhỏ. Chỉ cóLâm Lôi thường xuyên mấy tháng thậm chí hơn nửa năm mới gặp bọn nhỏ mộtlần còn đâu đều an tĩnh tu luyện tại hắc ô sơn.
Hắc ô sơn, trongđêm tối, tại thạch ốc ở giữa hồ, bên trong bố trí rất ấm cũng. Lâm Lôivà Địch Lý Á lúc này đang nằm tâm sự " Lâm Lôi, ngươi có nên hỏi quaBối Bối một chút, hắc sắc thạch mà đêm tân hôn của chúng ta hắn tặngrốt cuộc là cái gì không ?"
- Để ta hỏi Bối Bối, nhưng mà vị thử hoàng kia có nói đây là đồ vật rất tốt cho tu luyện
ĐịchLý Á cũng cười " Ai, Ta không nghĩ là ta tuy luyện ma pháp tốc độ lạinhanh thế này, ca ta là thiên tài như vậy, dưới sự chỉ đạo của Đại TếTi bây giờ mới đạt đến cửu cấp ma đạo. Mà ta so với hắn yếu hơn mộtbậc, ta lại bước vào cảnh giới cửu cấp ma đạo nhanh hơn hắn. Ta bây giờcảm thấy mỗi ngày tinh thần lực của mình lại tăng lên... ngay cả không tuluyện tinh thần lực cũng tăng lên một cách ổn định. Ta cảm thấy có chútđáng sợ "
- Được rồi đừng nghĩ loạn nữa, lễ vật mà thử hoàngmang lại sau này chúng ta sẽ biết nó là cái gì. Đêm khuya rồi chúng tađi ngủ đi.
****
Khi Lâm Lôi an tĩnh tu luyện tại hắc ô sơn, nghiên cứu phong nguyên tố pháp tắc, đại địa pháp tắc thì...
Tạiphía đông ba lỗ khắc vương quốc dưới chân một tòa ải sơn đang có haingười nghiên cứu địa chất. Một vương quốc, đế quốc có quáng mạch củamình mới không bị kẻ khác ngăn trở.
Lúc trước khi ba lỗ khắcvương quốc thống nhất hỗn loạn chi lĩnh, nơi này chiến loạn khôngngừng, rất hỗn loạn. Nếu ngươi hôm nay thống trị tòa thành này thì rấtcó thể ngày mai sẽ là người khác, mọi người căn bản không có thời giantinh lực nghiên cứu dò tìm quáng mạch. Cho dù có tìm được cũng sẽ bịthành trì xung quanh quần khởi công kích, ngược lại thì cũng như đi vàocon đường chết không ai khai thác.
Mà sau khi ba lỗ khắc vươngquốc thống nhất, tựu xuất hiện ngành chuyên môn khám sát địa chất,thành viên chuyên môn cẩn thận khám sát tại bên trong ba lỗ khắc vươngquốc hơn hai mươi năm qua tìm được rất nhiều kim chúc quáng như đồngquáng, thiết quáng, kim quáng ngân quáng đều có cả, chỉ là quáng mạchlớn nhỏ bất đồng. Cũng tìm được một chút ít trân quý nhưng ít hơn nhiềuso với đồng quáng, thiết quáng. Tự mình khai quáng, một chút ít tàiliệu vũ khí không cần phải mua ở nơi khác
- Đội trưởng địa chất nơi này có chút đặc thù. Một thanh niên tóc vàng, cao gầy tựa như hầu tử thấp giọng nói
Trung niên nhân bên cạnh cũng cẩn thận khám sát một phen sau đó hạ lệnh
- Tạp á, chúng ta đào xuống, đào sâu một chút xem rốt cuộc có gì đặc biệt.
- Được tổ trưởng
Thanhniên lập tức lấy ra công cụ cùng tổ trưởng đồng thời dụng lực đào bới.Bọn họ thực lực không cao lắm, người thanh niên là tam cấp chiến sĩ,còn tổ trưởng là ngũ cấp chiến sĩ, đào bới đất đối với bọn họ tương đốidễ dàng. Bọn họ đào bới rất khéo léo, hố đất này miệng không lớn nhữngcũng sẽ không dễ dàng sụp đổ.
Xuy ~ Một âm thanh chói tai vang lên, tựa như là đã đào trúng kim chúc
- Tổ trưởng mau đến xem
Trungniên nhân lập tức cúi người cẩn thận quan sát, bây giờ đang là chiều,ánh sáng theo miệng hố chiếu xuống không ít, trung niên nhân tựa hồ nhưnhìn thấy có gì đó phản quang, lập tức lấy tay vét đất xung quanh ra.Tinh thể trong suốt, bán trong suốt xuất hiện trước mặt.
- Đây là... Trung niên nhân trong chốc lát kinh hô - Là ma tinh thạch, là ma tinh thạch, Tạp á, đây là ma tinh thạch
- Tổ trưởng là chúng ta phát hiện ra, là chúng ta phát hiện ra ! Thanh niên kia lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hãi không tưởng
Matinh thạch cực kỳ trân quý trên thực tế có thể nói... ma thú tinh hạchcùng ma tinh thạch là giống nhau. Mặc dù nói là tinh hạch cũng là mộtloại tinh khối thôi, như long tộc thì được gọi là long tinh, nhưng thựctế cũng là ma thú tinh hạch
Đượng nhiên tinh thạch thiên nhiênkhông sở hữu năng lượng đáng sợ như long tinh. Theo giá thị trường mànói một khối hạ phẩm ma tinh thạch giá 10 kim tệ tương đương với tamcấp ma thú tinh hạch.
Một khối trung phẩm ma tinh thạch giá 100 kim tệ có thể tương đương với tứ cấp hoặc ngũ cấp ma thú tinh hạch.
Một khối thượng phẩm ma tinh thạch tương đương 1000 kim tệ
Mộtkhối cực phẩm ma tinh thạch giá 1 vạn kim tệ, đương nhiên không thểbằng được thất cấp ma thú tinh hạch, thất cấp ma thú tinh hạch giachừng 5 vạn kim tệ. Nếu tìm được tinh thạch vượt qua cả cực phẩm matinh thạch có thể hơn thất cấp, bát cấp thậm chí là tinh hạch ma thúcao hơn.
Có thể nói như thế này... một cái ma tinh thạch quángmạch sớ với một kim quáng tương đương trân quý gấp ngàn vạn lần. Bởi vìkim quang đào kim loại, kim loại rất nhỏ, nhưng mà ma tinh thạch thìlại không giống như vậy đó là đại lượng ma tinh thạch tụ tập lại mộtchỗ.
Đại lượng ma tinh thạch ở cùng một chỗ, tại ngọc lan đạilục độ trân quý của ma tinh thạch quáng mạch cũng chỉ có bí ngân quángmạch mới có thể so bì được.
- Chúng ta phát hiện được, tổ trưởngà chỉ cần lấy mội ít bán cũng được hơn 10 vạn kim tệ đó, chúng ta pháthiện được. Thanh niên nọ kinh hãi như điên
Vị tổ trưởng nhíu mày
- Đừng vội, đây là một ma tinh thạch quáng mạch, chúng ta trước tiên xem độ tuổi của quáng mạch này là bao nhiêu đã.
(Hết chương 30)
Quyển 10 - Chương 31 : Ma tinh thạch quáng mạch
"Vâng, tổ trưởng" Thanh niên này đành nén kích động lại, tiếp tục khám sát
" Nơi này cũng có " Vị tổ trưởng sáng ngời con mắt.
"Tổ trưởng chỗ ta cũng có " Cách đó trăm thước thanh niên tên là Tạp Ákhông nén được kích động kêu lên, vị tổ trưởng chạy đến chỗ thủ hạ củamình hơi thở không dấu được sự gấp gáp
- Tạp á, đây rõ ràng là mộtcái ma tinh thạch quáng mạch phạm vi có đến vài trăm thước. Lớn như thếnày thì cả ngọc lan đại lục cũng cực kỳ ít a.
Tạp á cuống quýtgật đầu. Ma tinh thạch lấy một cái đại ma tinh thạch so với một cái đạihoàng kim trân quý hơn gấp trăm ngàn lần, tuyệt đối là một bước pháttài a.
Tạp Á nhìn về phía tổ trưởng rồi quan sát xung quanh xem có người hay không, lập tức thấp giọng nói
-Tổ trưởng, hai chúng ta phát hiện ra và hơn nữa cũng đã kiểm tra matinh thạch quáng mạch này phạm vi có đến vài trăm thước, tuyệt đối đánggiá hàng ức kim tệ a, thậm chí còn nhiều hơn.
Tổ trưởng này làm về phương diện khảo trắc dĩ nhiên cũng nhanh chóng tính toán được
- Tạp Á ngươi muốn nói gì. Vị tổ trưởng nhìn được trong mắt của Tạp Á ánh lên vẻ tham lam.
TạpÁ kìm nén kích động lại nói " Tổ trưởng, ngươi nghĩ chúng ta khám sátđịa chất một năm được bao nhiêu tiền. Tổ trưởng chúng ta không cho aibiết, lén đào một chút sau đó đem bán sẽ trở thành cự phú, dựa vào matinh thạch quáng mạch này tại ngọc lan đại lục chúng ta thành cự phúđều có thể a "
Vừa tưởng tượng Tạp Á vừa kích động. Thật khó màkiềm chế được, ma tinh thạch này thông qua thương mại, bán được nhiềulắm... nhiều nhất chính là loại đê đẳng, một khối đê đẳng ma tinh thạchđược 10 kim tệ, ma tinh thạch giá trị thế nào có thể tưởng tượng được
- Tạp á, bình tĩnh một chút, có tiền thì phải có mạng mới dùng được
Trong lúc Tạp Á với suy nghĩ như vậy khiến hắn nóng hết cả đầu thì lời nói của tổ trưởng như một gáo nước lạnh dội lên đầu
- Tổ trưởng ngươi nói vậy là có ý gì ?
Tổtrưởng nghiêm túc nói " Ngươi nên biết khám sát địa chất của chúng taquản lý rất nghiêm khắc, mọi ngươi lo lắng chúng ta phát hiện cái gìtrân quý sau đó tự tư tham lam, về phương diện này tại vương quốc chúngta nghiêm lệ rất là chặt chẽ "
Tạp Á cười khinh thường " Tổ trưởng ngươi lo lắng cái gì ? Có ai giám sát? chúng ta sẽ một đi không trở về "
-Ngươi chính là vẫn còn trẻ tuổi. Tổ trưởng giáo huấn nói - Ngươi nênbiết chúng ta thám trắc tại khu vực nào, ngày nào đều có ghi chép lại.Chúng ta đột nhiên biến mất khẳng định là bọn họ sẽ kiểm tra một bộphận khu vực. Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ phát hiện ra ma tinh thạchquáng mạch này
Tổ trưởng nói tiếp :
- Thứ hai, vương quốc cókhông ít cao thủ, nếu biết chuyện của chúng ta nhất định sẽ truy sát,đến lúc đó thân nhân của chúng ta cũng liên lụy.
Tạp Á đột nhiênnhớ tới tổ trưởng cũng có một gia đình ấm cúng. Nhưng Tạp Á thì khôngnhư vậy cha mẹ hắn không lâu trước đây đã chết vì loạn chiến. Hắn bởivậy độc thân một mình, hơn nữa cũng không có kết hôn căn bản không longhĩ nhiều. Tạp Á.. rất tự tin rằng mình có thể một bước phát tài, cócuộc sống hơn rất nhiều người.
- Tạp Á, nếu chúng ta hồi báo cấp ngành đến lúc đó cấp ngành cũng sẽ thưởng cho chúng ta về những phát hiện này.
- Liệu có được bao nhiêu. Tạp Á hừ một tiếng.- Cho chúng ta đặc biệt lắm cũng chỉ là 1 vạn kim tệ.
Kỳthật một vạn kim tệ cũng không ít, một gia đình bình thường một nămcũng chỉ tiêu phí chừng 10 kim tệ, một vạn kim tệ đủ để sống hơn trămnăm, nhưng mà so với cuộc sống phú hào thì 1 vạn kim tệ không tính làbao nhiêu cả.
- Không nhất định, đây là ma tinh thạch quángmạch, nếu mà quáng mạch lớn, thưởng cho chúng ta mấy vạn kim tê, thậmchí là 10 vạn kim tệ đều có thể.- Tổ trưởng khuyên - Tạp Á, vương quốccho chúng ta kim tiễn chúng ta cũng an tâm, hơn nữa cung không phải rờibỏ gia hương.
Tạp Á nhìn về ma tinh thạch dưới hố rồi quay lại nhìn tổ trưởng, trải qua đấu tranh tư tưởng mới gật đầu.
Lúcnày vị tổ trưởng mới nở nụ cười, hắn nghĩ đến thê tử mình, cùng ba đứanhỏ, hắn không muốn mọi người vì mình mà phải trốn chạy.
Trongkhi đó một thanh trủy thủ sắc bén đâm về phía tổ trưởng, ánh mắt Tạp Álộ ra vẻ điên cuồng. " Chết đi " Trủy thủ đâm tới trước nhưng hắn khôngthể nào đâm sâu thêm được.
Bởi vì tay hắn đã bị tổ trưởng nắmđược, lúc này sắc mặt hắn đại biến. Tổ trưởng lạnh lẽo nhìn hắn, đồngthời tay khẽ vặn. Chỉ nghe một tiếng " Ca sát " xương đầu cổ tay Tạp Álập tức bị bẻ gẫy ra. Tạp Á gào thét điên cuồng, đồng thời dụng taytrái đánh úp về phía tổ trưởng. Đáng tiếc hắn mới chỉ là tam cấp chiếnsĩ, mà tổ trưởng hắn là ngũ cấp chiến sĩ, chênh lệch rất lớn.
Bồng! Một quyền đơn giản của tổ trưởng đánh vào đầu của Tạp Á, chỉ nghetiếng xương đầu vỡ vụn đồng thời toàn thân Tạp Á cũng bay về phía sau,cuối cùng cũng rơi xuống đất, miệng hắn không ngừng thổ ra máu.
Ngươi... Sinh cơ trong cơ thể Tạp Á không ngừng thất thoát, hắn rất là khôngcam lòng, đã đánh lén lại bị đối phương bắt được, hẳn là đã có sự chuẩnbị
Tổ trưởng thở dài nhìn hắn " Tạp Á, nếu ta trẻ lại 20 tuổi,không có gì ràng buộc, ta cũng có thể sẽ lựa chọn giống ngươi, lấy điđại lượng tài phú, rời bỏ quê hương, trở thành phú hào, cho nên ta hoàntoàn hiểu được giờ phút này ngươi nghĩ gì."
Tổ trường này đoánđược Tạp Á sẽ đánh lén nên vào thời khắc đã có sự chuẩn bị, đấu khí đãvận chuyển. Tạp Á nghe xong ánh mắt ảm đạm dần, cuối cùng mất hẳn sinhcơ.
Tạp Á nhìn thi thể Tạp Á, khẽ thở dài nhưng hắn cũng khôngthèm để ý, lúc trước ba lỗ khắc vương quốc chưa thành lập, hắn cũng đãgiết không ít người, để đứng trên mọi người phải giết người khác nhiềulắm. Tổ trường này lập tức lấp hố đất lại, sau đó nhanh chóng hướng vềphía nê phong thành chạy đi
......
Ba lỗ khắc vuơng quốc, bênngoài nên phong tiểu hành phát hiện ma tinh thạch tin tức này nhanhchóng được truyền đi, mau chóng truyền lại vuơng đô. Ngay sau đó quânđội đã đến không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
Hắc ô sơn, Ốc đốn cực nhanh xuyên qua sơn đạo, rừng núi để tới chỗ tu luyện của Lâm Lôi
Ca! Ốc đốn gọi từ đằng xa. Lúc này tại thạch ốc giữa hồ, Lâm Lôi đang antĩnh, mở mẳt ra đã thấy Ốc Đốn " Ốc Đốn, có việc gì vậy "
Ca, ngươi hãy đi theo ta !
"Tiểu Ốc Đốn, có cái đại sự gì vậy " Thanh âm Bối Bối cũng từ trong rừng đi ra.
Ốcđốn kệ lại " Ca, người của chúng ta ở phía đông chừng ba trăm dặm đãphát hiện ra một đại hình ma tinh thạch quáng mạch. Bây giờ đã pháthiện ra ma tinh thạch quáng mạch này có phạm vi hơn một ngàn thước, đóchỉ là biểu tấng mặc dù không có ước định được quáng mạch này có baonhiêu tuổi rồi nhưng mà phạm vi hơn một ngàn thước giá trị ước đoánchừng cũng phải hơn 10 ức kim tệ "
A ! Lâm Lôi cả kinh " cả một cái đại hình ma tinh thạch quáng mạch à "
Matinh thạch quáng mạch không giống với đồng quáng, thiết quáng, để hìnhthành ma tinh thạch quáng mạch phải trải qua vô số năm năng lượng tíchtụ lại, không ngừng tích lũy. Có ma tinh thạch quáng mạch cũng chỉchừng vài chục thước mà thôi...
Ca, chúng ta đi thôi ! Ốc đốn nói
Được đi nào ! Bối bối bên cạnh cũng nói " Ta cũng đi "
Ốcđốn lập tức cười " Bối Bối nếu ngươi cũng đi vậy thì ta cũng không cầnphải biến thân nữa " Hôm nay Ốc đốn mới là cửu cấp, nếu không biến thânthì khó mà phi hành được, nhưng mà sau khi biến thân thì quần áo cũngkhó mà không bị tổn hại
Đi nào !
Lúc này Bối Bối biếnthành thể tích lớn, đem Ốc đốn, Lâm Lôi cực nhanh hướng về phương đôngphi hành. Với tốc độ của Bối Bối, Lâm Lôi bây giờ ba trăm dặm phi hànhchỉ mất thời gian uống một chén trà mà thôi
Ở phía dưới ! Ốc đốnchỉ xuống phía dưới, nơi đang có trọng binh bao quanh khu vực có nhữngtảng đá lớn. Hai người một ma thú trực tiếp hướng xuống, thấy có ngườiphi hành tới đám binh sĩ này cũng không dám chểnh mảng, thủ lãnh đámquân này lập tức đi tới, nhưng căn bản vị thủ lãnh này chưa từng thấyỐc Đốn.
- Các người là.. Lâm Lôi đại nhân
Thấy Bối Bốithu nhỏ lại sau đó đứng lên vai Lâm Lôi không ít binh sĩ kinh hô, bởivì hắc sắc thánh vực thử loại ma thú cơ hồ như là tiêu chí của Lâm Lôi.Ba lỗ khắc vương quốc tối truyền kì nhân vật, tinh thần chi trụ Lâm Lôicó ảnh hưởng thật đáng sợ.
- Đúng, ta là Lâm Lôi, đây là Ốc đốn bệ hạ của các ngươi. Lâm Lôi cười nhẹ.
Ốcđốn bất đắc dĩ đưa một tay ra, cánh tay nhất thời toát ra thanh sắclong lân, hành động này còn hơn cả lời nói, long huyết chiến sĩ biếnthân cũng chỉ có ở đệ tử ba lỗ khắc gia tộc.
- Bái kiến bệ hạ, bái kiến Lâm Lôi đại nhân Thanh âm vang lên
- Được rồi, các ngưoi canh giữ xung quanh, để ta cùng ca ca quan sát một chút.
-Vâng. Quân nhân chung quanh đều ngẩng đầu, ưỡn thẳng lưng. Đám ngườingày không tưởng được mình lại có thể gặp được bệ hạ cùng truyền kìthánh vực cường giả Lâm Lôi.
Lâm Lôi lúc này đã phát linh hồnlực ra để kiểm tra " Rất lớn " Lâm Lôi điều tra một hồi cảm thấy khiếpsợ, linh hồn lực mặc dù có thể dễ dàng xuyên thấu vật chất nhưng khácxa so với xuyên qua không khí, xuyên qua không khí bình thường có thểbao trùm được khoảng 10 dặm, nhưng mà xuyên qua vật chất chỉ được chừng1 dặm.
-Ca sao vậy. Ốc đốn nhẹ giọng hỏi
Lâm Lôi hướng về phía hắn khẽ cười " tựa hồ... ta muốn chăm chú một chút "
Hắnhiểu được được ý tứ của Lâm Lôi...ma tinh thạch quáng mạch này quá lớn,Lâm Lôi căn bản không cách nào hoàn toàn dò xét ma tinh thạch quángmạch.
- Ca, rốt cuộc là ma tinh thạch quáng mạch này tới cùng là bao nhiêu tuổi vậy ? Ốc đốn cảm thấy khiếp sợ.
LâmLôi lúc này cũng phát ra toàn bộ tinh thần lực, tinh thần lực bao trùmtiêu hao rất nhiều tinh lực nếu không vì nguyên nhân đặc thù cao thủ sẽkhông dễ dàng phát ra toàn bộ tinh thần lực.
Rốt cuộc Lâm lôi cũng hoàn toàn dò xét được ma tinh thạch quáng mạch
"Hảo, ma tinh thạch quáng mạch này thật kinh người " Lâm Lôi phát hiệnra ma tinh quáng mạch này tựa như một " Thỏa viên hình cầu " bốn phíathỏa viên hình cầu còn có chút quáng mạch lăng loạn không theo quy tắc.
Chốgần nhất của viên cầu này với mặt đất chừng 3 4 thước, đường kính cũngchừng hơn 20 lý (dặm ). Cho dù tu hành cảnh giới đạt đến mức như củaLâm Lôi cũng không khỏi trống ngực đập thình thịch. Lâm Lôi hít một hơinhìn về Ốc đốn, Ốc đốn : " Ca, thế nào rồi ? "
Lâm Lôi đi sang bên canh " Đi tiếp sang bên kia "
- Ca, rốt cuộc là quánh mạch này bao nhiêu tuổi ? Ốc đốn hỏi
Lâm Lôi trịnh trọng đáp " Rất lớn, so với ma tinh thạch quáng mạch lớn nhất ngọc lan địa lục này cũng hơn mười lần "
Ốc đốn cả kinh, so với quáng mạch lớn nhất đại lục cũng lớn hơn gấp 10 lần ước chừng có thể phạm vi 1 2 dặm
-Ma tinh thạch quáng mạch này, dài nhất chừng hơn hai mươi lý, hơn nữacũng tương đối sâu... ta ước chừng ma tinh thạch quáng mạch này ước chừngmấy ngàn ức kim tệ
Lâm Lôi ngẫm lại cũng thấy run sợ
- Mấy ngàn ức kim tệ ! Lão thiên ạ Ốc đốn nghĩ tới hít thở cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Quyển 10 - Chương 32 : Liên hợp
Khốima tinh thạch quáng thạch lớn nhất trong lịch sử Ngọc Lan đại lục đãđược một vương quốc mới được thành lập gần 12 năm - Ba Lỗ Khắc vươngquốc - phát hiện ra.
"Tại một khu vực quanh năm chiến tranh như Hỗnloạn chi lĩnh, suốt mấy ngàn năm qua không hề có thế lực nào tiến hànhkhai thác quáng mạch cả. Không ngờ rằng tại khoảng khu vực vừa mới đượcthống nhất này đã lập tức phát hiện ra quáng mạch lớn như vậy." Lâm Lôitrong lòng cảm thán không thôi.
Có điều trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
Bởivì ma tinh thạch quáng thạch thực chất chính là một lượng lớn nguyên tốđược tích lũy, cuối cùng hóa hình thành tinh thạch thực chất. Có thểhình thành một phạm vi lớn ma tinh thạch quáng thạch như vậy, rốt cuộcphải tụ tập tới bao nhiêu thiên địa nguyên tố? Tại sao lại có nhiềuthiên địa nguyên tố tụ tập tại chỗ này đến như vậy?
Có điều vừa rồi Lâm Lôi trong lúc sử dụng Linh hồn lực tìm tòi thì cũng không hề phát hiện ra phía dưới có gì đặc thù cả.
"Không ổn." Mặt Ốc Đốn đột nhiên biến sắc.
"Saovậy?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn hắn, Bối Bối cũng nhìn Ốc Đốn, "Tiểu ỐcĐốn, thu được một lượng lớn ma tinh quáng thạch như vậy, ngươi còn nói'Không Ổn' cái gì?'
Ốc Đốn lắc đầu, trịnh trọng đáp: "Ca, ma tinhthạch quáng thạch này trị giá tới mấy ngàn triệu kim tệ, thậm chí cònnhiều hơn. Tiền bạc chỉ là một chuyện, còn ma tinh thạch quáng thạchnày chủ yếu nhất chính là... có thể sử dụng vào chiến tranh, điểm ấyhuynh hẳn là cũng biết."
Lâm Lôi gật đầu.
"Ngươi muốn nói đến Ma tinh pháo?" Lâm Lôi dò hỏi.
Matinh pháo muốn đản sinh thì phải có một nhà luyện kim thuật chế tác,huy động tới một lượng lớn ma pháp như vậy thì nếu không phải là mộtđại ma đạo thì không thể thi triển được. Như thánh đô 'Phân Lai Thành'năm đó cũng có Ma tinh pháo. Đáng tiếc vào ngày tận thế năm đó, ngay cảThánh vực ma thú cũng đổ bộ, cón có một lượng lớn ma thú phi hành... Điềunày khiến cho Ma tinh pháo còn chưa kịp khai pháo thì đã đi tong rồi.
Trên thực tế, Ma tinh pháo tuyệt đối là một lực lượng công kích vô cùng đáng sợ trong chiến tranh.
MộtMa tinh pháo lớn nhất, cần tiêu hao một lượng lớn ma tinh thạch, mộtpháo bắn ra uy lực cũng phải tương đương với thất cấp, bát cấp ma pháp,có thể trong chốc lát giết chết hơn trăm người. Trong chiến tranh, chỉcần có mười cỗ Ma tinh pháo khổng lồ liên tục nã pháo...
Đối phương chỉ trong nháy mắt sẽ chết tới quá vạn, khiến cho chiến tranh có sự thay đổi rất lớn.
Cóđiều Ma tinh pháp cũng giống như một 'Thôn Kim Thú', tiêu tốn ma tinhthạch vô cùng kinh khủng. Năm đó trong quá trình Ba Lỗ Khắc vương quốctiến hành chiến tranh thống nhất, căn bản không hề có Ma tinh pháo xuấthiện. Những người sống tại vùng đất cùng khổ này căn bản là không thểsử dụng nổi Ma tinh pháo.
Ma tinh pháo này tiêu tốn toàn là ma tinh thạch a. So với kim tệ thì ma tinh thạch còn quý giá hơn nhiều!
"Sốlượng nhỏ ma tinh thạch thì có thể dùng kim tiễn mà mua được." Ốc Đốnsắc mặt nghiêm túc, "Song một lượng lớn ma tinh thạch thì các đế quốcđều tiến hành quản chế, không cho phép buôn bán ra bên ngoài. Mặc dù cóbuôn lậu thì liệu có thể vận chuyển được bao nhiêu?"
Lâm Lôi gật đầu. Vật tư quân sự, quốc gia địch quân làm sao có thể để cho ngươi mua một lượng lớn được?
ỐcĐốn trịnh trọng nói: "Mua Ma tinh pháo không khó, trên thực tế thì vớiquốc lực của chúng ta, chỉ cần bỏ ra kim tệ là hoàn toàn có thể tự mìnhchế tạo. Có được ma tinh thạch quáng mạch này, lại phối hợp với Ma tinhpháo... quân đội của chúng ta trên chiến trường sẽ thật sự rất lợi hại."
Ma pháp sư số lượng là rất thưa thớt, nhìn Lâm Lôi thi kiểm tra năm đó thì sẽ biết là thưa thớt đến nhường nào.
Màtrở thành ma pháp sư xong, có thể đạt đến thất cấp ma pháp sư trở lên,số lượng lại càng thưa thớt hơn nữa. Trên đại lục, có thể thành lập rađoàn đội ma pháp sư thì cũng chỉ có các đại đế quốc, Thần Thánh đồngminh, Hắc Ám đồng minh mới có thể tổ chức được.
Vương quốc Ba LỗKhắc của Lâm Lôi cũng không có năng lực tổ chức, tối đa cũng chỉ có thểlập ra một đoàn đội ma pháp sư trình độ thấp mà thôi.
Còn 'Ma TinhPháo', hơn mười cỗ Ma tinh pháo khổng lồ, chỉ cần có một lượng ma tinhthạch sung túc thì uy lực cũng không hề thua kém một đoàn đội ma phápsư chút nào.
"Ca." Ốc Đốn nhìn Lâm Lôi, "Người hẳn đương nhiên làbiết, tại đại lục, tứ đại đế quốc cũng có những cuộc tranh đấu, nếukhông phải là trận chiến diệt vong thì Thánh vực cũng không được nhúngtay vào. Thánh vực cao thủ không nhúng tay... Vậy thì Ma tinh pháo đươngnhiên là có năng lực thay đổi được kết quả chiến tranh rồi. Nếu để choQuang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình biết chúng ta có lượng ma tinhthạch lớn nhất tại Ngọc Lan đại lục thì hậu quả..."
Vẻ mặt Lâm Lôi cũng ngưng trọng hẳn lên.
Trường kỳ tu luyện đã khiến hắn khá là thờ ơ đối với chiến tranh của thế tục.
"Ngươinói đúng, Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình một khi biết được, cólẽ bọn chúng 2 phe sẽ liên thủ lại đánh đến vương quốc của chúng ta."Lâm Lôi cũng cảm giác được sự uy hiếp, ước định năm đó không cho phépThánh vực cao thủ tham chiến trong các cuộc chiến tranh thông thường.
Mà...
Nhânkhẩu tại Ba Lỗ Khắc vương quốc vào khoảng chừng 100 triệu, nếu đọ vềmặt số lượng dân cư thì làm sao so được với 2 phe Quang Minh giáo đình,Hắc Ám giáo đình liên thủ lại chứ?
Hai phe kia vốn chiếm lĩnh lãnhthổ nhiều hơn một chút so với Lâm Lôi, hơn nữa ở khu vực phồn hoa hơn,mật độ dân cư cũng cao hơn một chút. Khu vực dân cư mà Quang Minh giáođình và Hắc Ám giáo đình khống chế cũng tuyệt đối phải lên đến 400 -500 triệu.
"Ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Ốc Đốn nhìn Lâm Lôi.
LâmLôi trong mắt hàn quang lóe ra: "Không cần lo nghĩ nhiều, bây giờ chúngta sẽ bằng mọi cách mua Ma tinh pháo, nhờ cả Đạo Sâm thương hội hỗ trợ!Rồi sau đó bí mật lặng lẽ khai thác ma tinh thạch... nếu Quang Minh giáođình, Hắc Ám giáo đình kia thực sự muốn tới, Ma tinh pháo sẽ bù đắp lạisự thiếu thốn về mặt binh lực."
"Vâng, ca." Ốc Đốn mắt cũng sáng rực lên.
Lâm Lôi trong lòng đã xác định chủ ý, vô luận là như thế nào cũng không thể lùi bước.
Rấtnhanh, xung quanh vùng ma tinh thạch quáng thạch này, một lượng lớnngười đã được điều tới bắt đầu tiến hành khai thác ma tinh thạch quángthạch, đồng thời xung quanh còn có một đại lượng quân đội canh phòngnghiêm ngặt. Trong lúc đào quáng, người đào không được phép trao đổivới bên ngoài, đượng nhiên tiền công cho bọn họ cũng cực cao.
Mặt đối ngoại thì chỉ tuyên bố là phát hiện ra một quáng mạch trân quý mà thôi.
BaLỗ Khắc vương quốc giữ bí mật tuyệt đối không thể không nghiêm mật.Suốt một tháng trời, tin tức vẫn không hề bị lộ ra bên ngoài. Có điềusố lượng thám tử do Quang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình cài vào BaLỗ Khắc vương quốc cũng không ít, tới cả trăm người nằm rải rác. Cuốicùng, một tình báo viên của Quang Minh giáo đình từ miệng thân nhân lànhân viên của ngành khảo sát địa chất đã nắm được tin tức này.
Bên trong một tòa quý tộc phủ đệ trang nhã.
"Mộtma tinh thạch quáng mạch lớn nhất tại Ngọc Lan đại lục? Phạm vi ít nhấtlà hơn 10 dặm?" Một gã thanh niên tóc màu bạc cầm trong tay bức mậttín, vẻ mặt lập tức thay đổi, nhìn kỹ những phân tích trong bức mật tínnày, ngân phát thanh niên vẻ mặt càng thêm trịnh trọng.
Gã thanh niên tóc bạc này thoạt nhìn tuổi tác không lớn, so trên thực tế ngay cả Hải Đình Tư, Ô Sâm Nặc cũng không lớn hơn hắn.
Bởivì... hắn chính là một gã Thánh vực cấp bậc thiên sứ tại giáo đình. Từhơn 3000 năm trước, hắn đã đổ bộ xuống Ngọc Lan đại lục rồi. Mặc dùThiên sứ thực lực không có khả năng đề cao, tiềm lực cũng không bằngđược con người, song trải qua những năm tháng dài đã khiến cho trí tuệcủa bọn chúng không thể nào thấp hơn so với loài người được.
A Phương Tác, tứ dực Thiên sứ, hiện tại chính là nhân vật thủ lĩnh của Quang Minh giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh.
"Quả là chuyện tốt a."
MặtA Phương Tác lộ ra nụ cười vui vẻ, đoạn quay sang tên thuộc hạ phân phóđem tin tức của bức mật tín này tiết lộ cho phe Hắc Ám giáo đình biết."Nhớ xem xem phản ứng của Hắc Ám giáo đình như thế nào."
"Vâng, thưa đại nhân." Trung niên nhân nọ cung kính đáp.
A Phương Tác khẽ gật đầu.
HắcÁm giáo đình nếu động tâm, muốn công kích Ba Lỗ Khắc vương quốc thìđương nhiên là chuyện tốt. Còn nếu không công kích, đối với Quang Minhgiáo đình cũng chẳng hề tổn thất gì.
"Lập tức cưỡi ngựa đem tin nàytruyền tới Thánh đảo, để Thánh đảo hạ lệnh xem chúng ta nên làm gì bâygiờ!" A Phương Tác ra lệnh. Hắn biết quyết định những đại sự liên quanđến cơ nghiệp của Quang Minh giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh thì hắnphải nghe lệnh từ Thánh đảo.
Rất nhanh --
Mệnh lệnh của Quang Minh giáo đình đã truyền tới rồi.
A Phương Tác nhìn mệnh lệnh này thì thực chẳng nằm ngoài dự liệu chút nào.
"Liênhợp với Hắc Ám giáo đình, công kích Ba Lỗ Khắc vương quốc, Ma tinhthahcj quáng mạch ít nhất phải thu về được 1/3, đây là chỉ thị." Mệnhlệnh rất đơn giản, dù sao thì cũng không cần phải giải thích quá rõràng. A Phương Tác nếu có thể được phái tới quản lý một khu vực rộnglớn như thế này, đương nhiên không thể là một kẻ ngu xuẩn được, tỷ nhưcó thể khiến cho Hắc Ám giáo đình tổn thất càng nhiều lực lực một chútthì càng tốt.
A Phương Tác mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra, cũng nên đi thuyết phục Hắc Ám giáo đình rồi."
Lúctrước, hắn sai người đem tin tức này tiết lộ cho Hắc Ám giáo đình, HắcÁm giáo đình cũng phản ứng rất nhanh... lập tức mời A Phương Tác hắn tớithương nghị chuyện này. Song lúc ấy A Phương Tác cũng không lập tức trảlời, chỉ để cho đối phương phải chờ đợi, còn hắn thì đợi mệnh lệnh từphía Thánh đảo.
Hết thảy giờ đã có thể bắt đầu được rồi.
Trongmột tòa đình viện tầm thường tại một tòa thành chẳng hề có tên tuổi,Thánh vực thiên sứ 'A Phương Tác' cùng Hắc Ám giáo đình Tài quyết đạitrưởng lão 'Áo Khải Tây' hai người đang ngồi đối diện với nhau uốngrượu.
"Không tệ, từ màu sắc cho tới mùi vị đều là cực phẩm, hẳn làcủa Lưu Lam tửu trang tại Ngọc Lan đế quốc bên kia rồi." Áo Khải Tâycười nói.
"Áo Khải Tây tiên sinh cũng quả là tinh thông về rượu a."A Phương Tắc khẽ cười nói, "Chúng ta cũng chẳng cần phải vòng vo làmgì, hôm nay Áo Khải Tây mời ta đến đây chính là vì chuyện ma tinh thạchquáng mạch bên Ba Lỗ Khắc vương quốc kia, chẳng hay Áo Khải Tây tiênsinh muốn nói gì?"
Áo Khải Tây liếc mắt nhìn A Phương Tác một cáisong lại vô cùng hưởng thụ nhấp một ngụm rượu: "A Phương Tác tiên sinh,ngươi tới chỗ ta mà lại không thử một chút loại rượu này sao? Ta nghĩlà ta rất thích nó đấy."
A Phương Tác nhướng mày, hắn cảm thấy có chút tức giận.
Có điều muốn đàm phán thì đương nhiên là phải nhịn.
"Áo Khải Tây tiên sinh, ngươi chẳng lẽ muốn cùng ta luận rượu tới tận khuya hay sao?" A Phương Tác nói thẳng.
ÁoKhải Tây nhìn A Phương Tác, phá lên cười: "A Phương Tác tiên sinh, tachỉ đùa với ngươi một chút thôi mà. Đúng, đối với ma tinh thạch quángthạch của Ba Lỗ Khắc vương quốc, Hắc Ám giáo đình chúng ta đích xác làrất muốn. Có điều... chúng ta không thể nào muốn xảy ra chiến tranh vớiBa Lỗ Khắc vương quốc a."
"Không muốn?" A Phương Tác cẩn thận nhìn thoáng qua tay Áo Khải Tây này.
Áo Khải Tây này rốt cuộc là đang nghĩ gì chứ? Không muốn chém giết với Ba Lỗ Khắc vương quốc thì còn gặp mặt mình làm gì?
"Áo Khải Tây tiên sinh, ngươi có ý gì?" A Phương Tác sắc mặt chùng hẳn xuống.
ÁoKhải Tây mỉm cười đáp: "Kỳ thật A Phương Tác ngươi hẳn là cũng rõ, chỉcần ta phái người tới Ba Lỗ Khắc vương quốc nói một câu -- 'Quang Minhgiáo đình kia chuẩn bị phái người tới công kích Ba Lỗ Khắc vương quốccác ngươi rồi, hơn nữa còn mời cả Hắc Ám giáo đình chúng ta tham gia.Chỉ cần các ngươi chịu tổn thất một ít, Hắc Ám giáo đình chúng ta khôngđồng ý phối hợp nữa. Còn nếu bỏ ra càng nhiều thì chúng ta còn có thểgiúp các ngươi đối phó với Quang Minh giáo đình."
Áo Khải Tây nhìnsắc mặt khó coi của A Phương Tác: "A Phương Tác, ngươi nói vậy 2 huynhđệ Ốc Đốn, Lâm Lôi kia sẽ lựa chọn thế nào đây?"
A Phương Tác trầm mặc.
"Thù oán giữa Lâm Lôi với Quang Minh giáo đình các ngươi quả là không nhỏ đâu." Áo Khải Tây nói oang oang.
Đíchxác, nếu Áo Khải Tây thực sự làm như thế thì phe Lâm Lôi có lẽ sẽnguyện ý đem tặng cho Hắc Ám giáo đình một chút ma tinh thạch, thậm chícòn có thể bỏ ra cả một lượng lớn ma tinh thạch để Hắc Ám giáo đình trợgiúp bọn họ cùng nhau đối phó với Quang Minh giáo đình.
Hắc Ám giáo đình, Quang Minh giáo đình dù sao cũng là 2 phe đối lập.
A Phương Tác biết hiện tại đối với bọn họ là rất bất lợi.
"ÁoKhải Tây tiên sinh." A Phương Tác nghiêm túc nhìn Áo Khải Tây, "Ngươibiết trữ lượng thực sự của ma tinh thạch quáng thạch kia là bao nhiêukhông?"
"Không biết, nhưng phỏng chừng là lớn gấp mấy lần trữ lượngma tinh thạch quáng thạch lớn nhất trước đây." Áo Khải Tây đáp. Sốngười biết được trữ lượng thực sự kỳ thật là rất ít, dù sao cũng khôngtrực tiếp đào móc ra. Chỉ có Lâm Lôi với Linh hồn lực là nhân tài cóthể dò xét được rõ ràng.
Còn phe Quang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình thì làm sao dám phái Thánh vực cao thủ tới trêu chọc Lâm Lôi cơ chứ?
Có thể Lâm Lôi sẽ giết chết Thánh vực cao thủ của bọn họ.
Dùsao ước định lúc đầy chỉ là nói Thánh vực cao thủ không được tham dựvào chiến tranh, có điều Lâm Lôi vẫn có thể giết chết Thánh vực cao thủcủa đối phương được.
A Phương Tác gật đầu đáp: "Nếu ngươi không biếttrữ lượng ma tinh thạch quáng thạch kia, vậy nếu Lâm Lôi đem ma tinhthạch giao cho Hắc Ám giáo đình các ngươi, đối với các ngươi xem ra cóthể là rất nhiều, song nếu chiếm cứ được khối trữ lượng kia thì ắt phảikhác chứ."
"Đúng vậy." Áo Khải Tây thừa nhận.
Lâm Lôi dẫu cótuyên bố cho bọn họ một nửa trữ lượng, giá trị tới mấy trăm triệu matinh thạch, nhưng trên thực tế, có lẽ cũng chỉ là 1/10 trữ lượng thựcsự mà thôi. Dù sao thì bọn họ cũng không nắm được trữ lượng thật sự...Lâm Lôi muốn lừa gạt bọn họ thì rất đơn giản.
"Vì thế chúng ta hãycùng liên thủ đối phó với Ba Lỗ Khắc vương quốc, đến lúc đó ma tinhthạch quáng mạch kia vô luận là nhiều hay ít, chúng ta chia ra hai phemỗi bên một nửa." A Phương Tác đề nghị.
"Một nửa?" Áo Khải Tây lắc đầu, "Bảy ba, chúng ta 7, các ngươi 3."
A Phương Tác lạnh lùng đáp: "Áo Khải Tây, đừng có quá đáng quá. Chúng ta các một nửa, sau này mọi người đều có thể được vui vẻ."
ÁoKhải Tây liếc mắt nhìn hắn một cái cười nói: "Nếu như vậy... ta đây trựctiếp đi trợ giúp cho phe Lâm Lôi, đến lúc đó ta cũng có thể dễ dàng thuđược một lượng lớn ma tinh thạch rồi."
A Phương Tác nhướng mày.
"Các người 6 phần, chúng ta 4 phần, một câu thôi, đáp ứng hay không đáp ứng?" Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
ÁoKhải Tây liếc mắt một cái, đoạn giơ chén rượu trong tay lên, mỉm cườiđáp: "A Phương Tác tiên sinh, nào, chúng ta cùng hợp tác, cạn chén!"
A Phương Tác lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười.
"Cạn chén." Hắn cũng giơ chén rượu lên.
QuangMinh giáo đình, Hắc Ám giáo đình 2 phe bởi vì lượng tài phú khổng lồcủa ma tinh thạch quáng mạch đã quyết định liên hợp. Điều này cũng làmsáng tỏ rằng, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Cóđiều lợi ích này đôi khi là tiền bạc, đôi khi là quyền lợi, có khi lạilà cảm tình.
(Hết chương 32)
Quyển 10 Chương 33 : Điều binh khiển tướng
Hỗnloạn chi lĩnh. Quang minh giáo đình hạ hạt khu vực bên trong. Liếc mắtmột cái cũng nhìn không thấy điểm cuối đoàn quân không ngừng điều tới.Quan quân nào là cưõi ma thú hoặc là chiến mã, không ngừng đốc thúc haibên đoàn quân.
" Đi nhanh lên một chút" quất roi ngựa. Quan quân đều là vẻ mặt rất nghiêm túc
Hành quân khẩn cấp
Bọnhọ đều là nhớ kỹ mệnh lệnh hạ xuống lần này, hành quân với tốc độ nhanhnhất, hướng tới biên giới xã lê quận thành. Xã lê quận thành biên giớicũng chính là giao giới giữa ba lỗ khắc vương quốc và quang minh giáođình, ma tinh thạch quáng mạch này cũng rất là gần biên giới
Đạilương quân đội không qua đựoc tai mắt của ba lỗ khắc vương quốc, tưnhiên phải gia tốc hành quân. Mà vào khắc này tại biên giới xã lê quậnthành cũng đã tụ tập hai mươi vạn quân, sau khi hành quân thì nghỉ ngơimột hai ngày, rồi lập tức tham chiến.
" Tựu cùng ba lỗ khắc vương quốc quyết chiến"
Tạimột mảnh sân u tĩnh, hồng y đại giáo chủ cát nhĩ mặc nhìn lên bầu trờiphương bắc, lúc này đây chiến tranh người phụ trách chủ yếu không phảilà a phương tác mà là hồng y đại giáo chủ cát nhĩ mặc. Dù sao tạiphương diện này thì cát nhĩ mặc có ảnh hưởng lớn hơn một chút
Hơnnữa... quá trình chiến tranh, thánh vực cao thủ không được tham chiến, aphương tác có ở lại cũng vô dụng, chính là hồng y đại giáo chủ cát nhĩmặc này là cửu cấp ma đạo sư, ở phương diện chiến tranh phát huy ảnhhưởng rất lớn.
" Thật sự là đáng tiếc, năm đó quang minh giáođình đã có thể sử dụng đựơc thiếu niên này, hôm nay lại trở thành đạiđịch" Cát nhĩ mặc từ đáy lòng thở dài, hắn đã quan sát đoạn đường pháttriển của lâm lôi, từ ma pháp thiên tài thất cấp ma pháp sư, đến khigiết chết khắc lai đức cửu cấp cường giả
Trầm tịch tám chính nămsau. Một hơi giết chết sáu gã cửu cấp thiên sứ, tại áo bố lai ân đếquốc thanh danh đại chấn. Sau đó tại hỗn loạn chi lĩnh này thành lập balỗ khắc vương quốc
" Hai mấy năm trôi qua, Lâm lôi càng trở nên cường đại khiến tài phán trưởng bọn họ tại thánh đảo cũng không dám ra đây"
"Đại nhân " Kỵ sĩ nọ cung kính nhắc nhở
Đắmchìm tại tư trung, cát nhĩ mặc tỉnh táo lại, liếc mắt lạnh nhạt đáp "Đi thôi, chúng ta đến khoa đức quận thành biên cảnh, găp hắc ám giáođình vị hắc bào đại giáo chủ kia, xem vị hắc bào đại giáo chủ duy tư bađặc hơn mười năm qua có tiến bộ gì không"
Ba lỗ khắc thành,trong vương cung, ốc đốn, lâm lôi, ba khắc đám người bọn họ tụ tậptrong đại sảnh Trong đại sảnh ương có một đại hình địa quân sự sa bàn,một gã trung niên nhân cương nghị, đang dùng gậy miêu tả " Các vị đạinhân ma tinh thạch quáng mạch ở chỗ này, nếu đột nhiên quang minh giáođình tấn công,bọn họ sẽ lựa chọn điểm công kích gần nhất là xã lê quậnthành này"
Lâm lôi và mọi người có chút gật đầu
"Bấtkhông lại..." Trung niên nhân nói " Nếu đầu óc vị chỉ huy quang minh giáođình đó có chút vấn đề, nếu không bọn họ sẽ không lựa chọn điểm côngkích này"
"Hả" Ba khắc nhướng mày một cái
Trung niên nhân tiếp tục nói
-Ma tinh quáng mạch này cách vương đô chừng ba bốn trăm dặm, xã lê quậnthành biên giới cách vương đô cũng chừng bốn năm trăm dặm, đều làkhoảng cách thẳng tắp. Nếu từ xã lê quận thành vẫn công kích tới matinh thạch quáng mạch dọc theo quan đạo cũng là gần một ngàn dặm lộtrình, dọc lộ trình này cũng có hơn mười toà thành lớn nhỏ.Quang minhgiáo đình muốn đánh chúng ta phải trải quan ngàn dặm lộ trình, hơn nữaphân nửa quân đội phải dự phòng đối phó với la áo đế quốc và áo bố laiân đế quốc, cho nên công kích chúng ta chỉ có một nửa quân đội mà thôi
- Cho nên thực lực quân đội của bọn họ với ta không có kém nhau
Trungniên nhân chỉ tay vào xã lê quận thành nói " Chúng ta tại đây cố thủ,bọn họ tiến công phải trải qua ngàn dặm lộ trình, căn bản là chịu chết"
"cho nên quang minh giáo đình muốn đánh chúng ta chỉ còn cách là cùnghắc ám giáo đình liên hợp, không hiểu bọn họ có hay không?" Trung niênnhân hít sâu một hơi, gậy trong tay chỉ lên sa bàn" Hắc ám giáo đìnhcùng chúng ta giao giới chừng ngàn dặm, trong đó ma tinh thạch quángmạch... không thể nghi ngờ chính là nơi này"
" Biên giới khoa đức quận thành" Trung niên nhân chỉ về điểm này
"Ma tinh thạch quáng mạch này ở bên ngoài tiểu thành. "Nê phong tiểuthành, đúng là trong địa hạt của khoa đức quận thành có tiểu thành, từma tinh thạch quáng mạch tới khoa đức quận thành chỉ chừng có trăm dặm"Trung niên nhân vẻ mặt nghiêm túc nói " Nếu bọn họ công phá điểm này,phía sau lưng chính là nhất mã bình xuyên, bọn họ đuờng nào cũng có thểtiếp cận ma tinh thạch quáng mạch "
Lâm lôi có chút gật đầu. Sa bàn này biểu thuật hết sức rõ ràng
- Ngoã tỳ. Ốc đốn đột nhiên nói - Nếu ta cho ngươi toàn quyền chỉ huy cuộc chiến này, ngươi có nắm chắc phần thắng
Bakhắc cũng nói " Hơn nữa ta sẽ cung cấp cho ngươi hơn ba mươi khẩu matinh pháo, việc vận chuyển ma tinh thạch ta sẽ phụ trách "
Bakhắc tại ba lỗ khắc vương quốc địa vị cực cao, cả vương quốc quốc chỉcó một nguyên soái hơn nữa ba khắc bản thân thực lực cũng cực kỳ đáng sợ
Lâmlôi lúc trứơc hình người đạt trạng thái thánh vực không lâu sau ba khắccũng đạt tới thánh vực. Một khi biến thân ... như vậy cũng là đạt tớithánh vực đỉnh bất tử chiến sĩ, ba khắc hôm nay cũng đã lĩnh ngộ địa "Thế" thực lực so với ô sâm nặc không kém chút nào
Ngoã tỳ ngheđựoc có hơn ba mươi ma tinh pháo, nhất thời sáng mắt. Ngoã tỳ ngay lậptức nói " Bệ hạ, nếu giao quyền lực cho thần, thần chỉ cần dùng nămmươi vạn đại quân, có trăm phần trăm nắm chắc phần thắng, khiến kẻ địchbuộc phải rút lui"
" Tốt lắm' Ốc đốn trên mặt lộ ra vẻ tưoi cười
Ba lỗ khắc vương quốc quân lực có hơn trăm vạn chuyện này cũng là bình thường
"Bệ hạ" Ngoã tỳ nghiêm túc nói " điều ta lo lắng là quân địch lực lượngđáng sợ vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta, sẽ khó có thể phòng ngự,rất nguy hiểm"
"Lực lượng đáng sợ ?" Ốc đốn nghi hoặc
"Giảnhư thánh vực cường giả đột nhiên xuất hiện, hoặc là quang minh giáođình xuất ra quân đoàn ma pháp sư trong truyền thuyết kia đến đây, thìlà phi thường nguy hiểm" Ngoã tỳ nghiêm túc nói
Quang minh giáođình, hắc ám giáo đình về phương diện ma pháp sư đều rất quan tâm bồidưỡng, hai thế lực đều có đáng sợ quân đoàn ma pháp sư, trong đó yếunhất là thất cấp ma pháp sư, còn mạnh nhất chính là cửu cấp ma đạo sư
Nếuquá ngàn ma pháp sư tụ tập trong đó có nhiều cửu cấp ma đạo sư đẫn đầucuối cùng thi triển ra tập thể tính ma pháp. Uy lực vô cùng to lớnkhông kém so với "cấm chú " của thánh vực đại ma đạo sư
Bìnhthưòng đế quốc chiến tranh không cho phép thánh vực cường giả xuấthiên, nên quân đoàn ma pháp sư dễ dàng trở thành một lực lượng đáng sợ
" Sẽ không gặp thánh vực của địch quân"
Thanhâm Lâm lôi vang lên. Ngoã tỳ nhìn về phía Lâm lôi, Lâm lôi cười nói "Ngươi đừng sợ, quang minh giáo đình và hắc ám giáo đình sẽ không để chothánh vực cường giả xuất mã, còn về phần ma pháp đoàng đáng sợ mà ngươinói..."
"Bọn họ muốn phát ra cấm chú. Yên tâm bọn họ sẽ không thi triển được đâu " Lâm lôi đạm mạc nói
Lúcđầu mặc dù quy định không cho thánh vực cường giả xuất chiến, nhưng lâmlôi biết cấm chú uy lực vô cùng đáng sọ, nếu ma pháp đánh tới sợ là cảkhoa đức quận thành cũng sẽ bị huỷ diệt, số người chết sẽ vô cùng lớn.Lâm lôi sẽ không cố chấp vì ước định mà để thành trị cùng hơn trăm vạnngười bị huỷ táng
Trăm vạn ngưòi chết lẽ nào lại không thể cả đựoc ước định đó
Hàhuống chi, vì ước định lực lưong tại các vương quốc có sự ước thúc. Nếumột phương mà có lực lượng cực kỳ cường đại có thể phá đi ước định trựctiếp phát động chiến tranh, sự việc này ở ngọc lan đại lục cũng khôngphải là việc hiếm
Đương nhiên, đấy là ma pháp đoàn sử dụng cấm chú mới có thể bức bách Lâm lôi làm như vậy
Ngoạtỹ lần này là tổng chi huy quân đội, tin tức tình báo không ngừng đượctruyền tới. Hắn cùng phó tướng nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống
Quang minh giáo đình tụ tập quân đội tại biên giới xã lê quận thành, tin tức mau chóng đưa tới
"Chẳng lẽ, quang minh giáo đình định từ xã lê quận thành phát động công kích...
Xãlê quận thành, quân đoàn chủ tại đây chỉ huy một hoặc hai quân đoànkhoảng hai mươi vạn người dĩ nhiên thủ là chính, lập tức tiêu hủy cácrừng cây, làm cho quân định không có cơ hội ẩn tàng đánh lén "
Xãlê quận thành nơi này tuyệt đối không phải là mục tiêu công kích chínhthức, mục đích là để phân tán quân ta, ta chỉ cần thủ là đựơc
Hắc ám giáo đình điều động quân đội, hoàn toàn khiến ngoã tỳ có xác định quả nhiên hắc ám giáo đình cũng tham chiến
"Khoa đức quận thành phía trứoc có cầu bắc qua sông tất cả đều huỷ diệt,các con đuờng cũng phá hư hỏng, khiến bọn chúng không có đưòng đi bứcbách bọn chúng buộc phải công kích khoa đức quận thành " Hạ mệnh lệnhnày khiến quang minh giáo dình và hắc ám giáo đình khổ sở không ít
"Khoađức quận thành các thành trì bên trong, toàn bộ dân cư đều phải di cư,phải biến khoa đưc quận thành trở thành toà binh thành , các thành bêntrong phải có sự chuẩn bị"
Tổng bộ chỉ huy hạ lện xuống tất cảđều phải chấp hành. Cũng có một lệnh truyền tới ma tinh thạch quángmạch " Điều động thật nhiều nhân thủ, dụng tốc độ nhanh nhất khai thácma tinh thạch, không cần phải che dấu nữa"
Thời gian mười hainăm, ba thế lực lớn giao tranh cũng chỉ là quy mô nhỏ. Bây giờ cho tớilúc này cũng không có giống nhau. Còn chưa có khai chiến, số lượng quânđội chiến triển khai đã lên con số đáng sợ.
Lúc này đây ba phương không có thí luyện binh nữa mà là chính thức chiến đấu
Ngàndặm trường không, mặc lam sắc trường bào lúc này đây Lâm lôi đang phihành, hướng về địa phận hắc ám giáo đình phi hành. Lâm lôi biêt áo khảitây ở chỗ đó, hắc ám giáo đình tổng bộ tại hỗn loạn chi lĩnh: hắc ámthần điện
Lâm lôi ánh mắt u lãnh
" Áo khải tậy lại đáp ứng đề nghị của quang minh giáo đình, hừ"
Lâmlôi không biết, hắc ám giáo định bọn họ cũng không có biện pháp, nếubọn họn trợ giúp Lâm lôi tiêu diệt thế lực quang minh giáo đình tại hỗnloạn chi lĩnh, như vậy bọn họ lo lắng Lâm lôi trở mặt đối phó với hắcám giáo đình
Lâm lôi nếu trở mặt không để ý ước định, hắc ám giáo định bọn họ có thể như thế nào?
Bọnhọ kỳ thật chính là biết đức tư lê kia chính là có thiên về phía Lâmlôi. Lâm lôi một bên thánh vực cao thủ quá mạnh mẽ, bọn họ hắc ám giáođình cùng quang minh giáo đình cùng tồn tại mới có thể kiềm chế đựoc,nếu một bên bị tiêu diệt thì bên kia cũng xong đời
" Thánh vựccường giả không thể tham chiến, sát hại người thường, nhưng là ta cóthể giết thánh vực cường giả" Lâm lôi xa xa nhìn thấy toàn hắc ám thầnđiện kia " Dùng cái chết để de doạ lẽ nào áo khải tây kia lại khôngtỉnh ngộ"
Lâm lôi tinh thần lực nháy mặt phát ra, bao trùm cả thần điện
"Không có?" Lâm lôi nhướng mày, chợt cả bên ngoài thân khí quay cuồng,tựa như đạo lưu quang trực tiếp lao vào cửa kính. Không một tiếng động,trực tiếp hoá thành bụi phấn rơi xuống, bản thân lâm lôi đã tiến vàotrong phòng
"Áo khải tây đi đâu rồi " Lâm lôi đạm mạc nhìn vị kim sắc trường bào lão giả
Vịkim sắc trường bào lão giả này tại đây hôm nay thực lực tối cường làmột vị thánh vực cường giả, bất quá mới chỉ là sơ nhập thánh vực, sovới áo khải tây yếu hơn nhiều
"Lâm lôi" Lão giả này mỉm cười nói" Áo khải tây đại nhân đã sớm lệnh cho thuộc hạ tại đây tiếp đón lâmlôi đại nhân. Ta tự giới thiệu một chút ta là hắc ám giáo đình tứ dựcđoạ lạc thiên sứ"
Lâm lôi đạm mạc nhìn lão giả
Lão giả nàythái độ khiêm tốn " Áo khải tây đại nhân sai thuọc hạ nói với lâm lôiđại nhân, chiến tranh là không thể tránh khỏi, bản thân áo khải tây đạinhân đã trở về tổng bộ, tại đây hắc ám giáo đình chỉ có ta là thánh vực"
Lâm lôi nhướng mày. Áo khải tây đã trở về
"Ngươi không sợ ta giết ngươi " Lâm lôi dừng lại ở trước mặt lão giả, một gã tứ dực đoạ lạc thiên sứ
(Hết chương 33)
Quyển 10 - Chương 34 : Vận chuyển công cụ
Lâm lôi nhìn kỹ, tứ dực đoạ lạc thiên sứ này cũng là mỉm cười nói
"Lâmlôi, ngọc lan đại lục đều biết ngài là đỉnh cấp cường giả, tất sẽ khônghạ mình tấn công ta" Tức dực đoạ lạc thiên sứ này bất quá cũng là trunggia thánh vực thôi
Mười hai năm trước, Lâm lôi Bối bối bọn họ dễ dàng có thể giết sáu gã tứ dực thiên sứ
Hôm nay Lâm lôi chỉ cần phất tay có thể dễ dàng giết chết gã tứ dực thiên sứ trước mắt
"Giúp ta chuyển lời đến áo khải tây " Lâm lôi nhìn lão giả liếc mắt một cái
"Lâm lôi đại nhân mời nói" lão giả này khiêm tốn đáp
Lâmlôi đạm mạc nói " Hắn lúc này đây cùng với quang minh giáo đình liênthủ, là một hành vi phi thường ngu xuẩn, hắn nhất định sẽ hối hận"
Lãogiả kia gật đầu đáp " Ta nhất định sẽ chuyển lời đến áo khải tây tiênsinh, chỉ là ta có lời này muốn nói với đại nhân, trên thực tế tại hỗnloạn chi lĩnh ba lỗ khắc vương quốc các ngươi uy hiếp so với quangminhgiáo đình còn lớn hơn"
" A" Lâm lôi cười
Hắn rõ ràng hiểuý tứ đối phương, ngày nay tại ngọc lan đại lục đối với Lâm lôi, uy hiếpcũng chỉ có năm đại thánh vực cực hạn cường giả kia thôi. Lâm lôi vềcác phương diện lĩnh ngộ cănbản chưa bằng năm đại thánh vực cực hạncường giả. Vô luận thế nào Lâm lôi về phương diện đại địa áo nghĩa, còncó phong chi áo nghĩa cũng chỉ xem là đạt tới tầng thư như Hi kim sâmhay Hải ốc đức
Chỉ là long huyết chiến sĩ thiên phú thật đángsợ. Long huyết chiễn sĩ thân hình so với đối phương còn mạnh hơn mườilần. Cho dù năm đại thánh vực về phương diện lĩnh ngộ so với Lâm lôi cóphần hơn nhưng là chính thức chiến đấu, ai mạnh ai yếu đích xác rất khó
nói
Vô luận hắc ám giáo đình hay vẫn còn quang minh giáođình cũng không có so sánh đựơc. Lâm lôi mạnh như thế, tự nhiên từ đáylòng quang minh giáo đình hắc ám giáo đình sợ hãi, tự nhiên có ý tứ âmthàm hỗ trợ lẫn nhau. Dù sao lãnh thổ, thế lực có thể quyết định vậnmệnh chính là ở đỉnh phong cường giả
" Ta hiểu ý ngươi" Lâm lôiđối với tứ dực thiên sứ này có chút hứng thú " Ta đối với lãnh thổkhông có hứng thú, các ngươi hắc ám giáo đình cùng ba lỗ khắc vươngquốc liên thủ, không có gì phải lo lắng"
Lão giả lắc đầu nói "Lâm lôi đại nhân, người là cường giả đối với thế tục quyền lực khôngquá để ý,nhưng là ngươi để Ốc đốn bệ hạ đệ đệ ngươi vào đâu, cho dù đệđệ ngươi không có để ý, như vậy người kế thừa ba lỗ khắc vương quốc đểđi đâu chứ?. Bọn họ đối với việc mở rộng lãnh thổ hỗn loạn chi lĩnh tựusẽ có hứng thú "
Lâm lôi ngẩn ra
" Ngươi rất có ý tứ" Lâm lôi tiếu nhìn này lão giả liếc mắt, một cái, chợt thân hình vừa động liền biến mất khỏi phòng
Đợiđến khi Lâm lôi rời đi lão giả này mới thở phào một hơi. Dù từ đầu đếncuối Lâm lôi không có xuất chiêu nhưng hắn lại cảm thấy như gặp quỷ,hắn hiểu rẳng nguyên nhân là do thực lực chênh lệch quá nhiều
Khoađức quận thành bên trong, lúc này đại bộ phận dân chúng đang di tản rabên ngoài. Ba lỗ khắc vương quốc vương tộc uy tính phi thường cao hạlệnh một cái, hơn nữa cũng là do sự uy hiếp của chiến tranh nên dânchúng tự nhiên đi di tản
Đương nhiên dân chúng sau này sẽ được an bài ổn định
Nguyênmột toàn tửu lâu ba tầng hôm nay trở thành sở chỉ huy của khoa đức quậnthành. Tại cửa sổ tầng thứ ba, nhìn đại lượng dân chúng di tản, ngoã tỳthở dài một hơi... hắn hiểu rõ các gia đình này phải li tán
Để khoa đức quận thành trở thành một toà " binh thành" tất cả các phòng ốc đều được cải tạo, không có chỗ nào là không dùng
Mặcdù quốc vương bệ hạ an bài di cư hao tốn tiền của, nhưng là hơn mườihai năm sinh sống phải dời đi dân chúng trong lòng chính là thương tâmkhông thôi
"Dưới sự cai trị của vương quốc, cuộc sống bọn họ sovới mười hai năm trước thoải mái hơn nhiều " Ngoã tỳ nhìn trung niênnhân... thực ra đã chín mươi tuổi. Hắn rõ ràng nhớ lại lúc trước, đi tớihỗn loạn chi lĩnh, số lượng cô nhi vô cùng nhiều, có thể hiểu đựoc sựtàn khốc của chiến tranh thế nào
Đột nhiên có tiếng gõ cửa
" Vào đi" Ngoã tỳ lạnh nhạt nói
" Đại nhân, nguyên soái đến rồi" Binh lính nọ vừa vào lập tức bẩm báo
"Nguyên soái đại nhân?" Ngõa tỳ lập nói ngay, "Ở đâu, mau dẫn ta đi!"
Balỗ khắc vương quốc, trong lòng dân chúng địa vị được sùng bái nhấtchính là tinh thần chi trụ, tuyệt đối thiên tài, ngọc lan đại lục đỉnhphong cường giả Lâm lôi kia, tiếp đó là quốc vương ốc đốn bệ hạ, rồingười được xưng là đứng đầu năm đại chiến thần năm xưa " Thánh vực bấttử chiến sĩ Ba khắc"
Phía sau tửu điểm có một đình viện lẻ loibiệt lập bên trong. Ba khắc đang ngồi trong đó tuỳ ý thưởng rượu. Ngoãtỳ tiến vào lập tức hành quân lễ " Bái kiến nguyên soái đại nhân" Bakhắc quay đầu liếc mắt nhìn hắn, cười nói " Ngoã tỳ đến đây đi, đừngkhách sáo"
Mười hai năm qua, vương quốc tự nhiên phát nhiệnnhiều nhân tài. Ba khắc năm huynh đệ bọn họ lúc thường đều là chăm chútu luyện, mọi việc đều rất ít quản lý. Ngoã tỳ này chính là phát hiệnphi thường của ba khắc
"Lại uống rượu "
" Nguyên soái đại nhân đến là vì việc gì vậy"
Bakhắc cười nói" Không phải lúc trước ta đã nói rồi sao, ta sẽ mang đếnhơn ba mươi khẩu ma tinh đại pháo" Ngoã tỳ sáng mắt, ba khắc tiếp tụcnói " Chính xác là ba mươi sáu khẩu ma tinh pháo, đã trù bị tốt rồi"
"Trù bị tốt rồi ?" Ngoã tỳ sầu lo nói " Như vậy làm sao vận tống tớiđây, nguyên soái đại nhân, vận tống lại đây phỏng chừng hao phí nhiềuthời gian, như vậy có kịp không"
Ba khắc lắc đầu cười: "Vì này ma tinh pháo, ta chínhlà chạy cả ngày."
Ngõa tỳ nghi hoặc đứng lên. Nguyên soái đại nhân lời này có ý tứ gì? Ba khắc quay về chỗ trống trải của đình viện phất tay lên
Nhấtthời một khẩu ma tinh pháo xuất hiện tại chỗ trống, rồi sắp hàng liêntiếp thành bốn hàng mỗi hàng chín ma tinh pháo, mỗi khẩu khoảng chừnghai ba thước, đầu pháo chừng nửa thước, khắp nơi bao trùm ma văn phứctạp. Mặt trời chiếu xuống, thân pháo phản xạ ánh sáng lộng lẫy mê người
Ba mươi tám ma tinh đại pháo ( tác giả chỗ này viết là 38, nhầm mấy chỗ về sau nữa cơ không tiện sửa)
" Đây, đây" Ngoã tỳ hoàn toàn kích động
"Ngõatỳ, chẳng lẻ ngươi ngay cả không gian giới chỉ cũng không nghe nóiqua?" Ba khắc chế nhạo nói " may mắn không gian giới chỉ của ta khôngnhỏ, bất quá không lại vì ba mươi tám ma tinh pháo này mà ta đi cả nửangọc lan đại lục, đi suốt một ngày từ nơi quản lý vận về đây"
Bamươi tám ma tinh pháo này đều thuộc loại đại hình ma tinh pháo, đườngkính đầu pháo cùng với ma văn phức tạp bao quanh có thể đoán được loạicấp bậc nào. Loại ma tinh pháo này bình thường các đế quốc không cóbuôn bán, nhưng là thông qua đạo sâm thương hội mà nói có không ít
Dựa vào không gian giới chỉ, dễ dàng vận chuyển đến.
"Bamươi tám ma tinh pháo này tương đương với ba mươi tám bát cấp ma đạosư, nhưng là ma lực rất lớn. cái loại này...." Ba khắc cười nói, bìnhthường bát cấp ma đạo sư thi triển bát cấp ma phát chỉ đựoc chừng 2 3lần
Cho dù sử dụng ma pháp trượng cũng là 4 5 lần
Nhưng ma tinh pháo này chỉ cần có ma tinh thạch cung cấp, tựa hồ vô cùng vô tận phát ra công kích
"Nguyênsoái đại nhân, ba mươi tám ma tinh pháo này nếu sử dụng tốt, tuyệt đốicó thể ngăn chặn được mười vạn đại quân" Ngoã tỳ trên mặt khó nén đượckích động cười nói "Đương nhiên là phải cung ứng ma tinh thạch đầy đủ"
Sửdụng ma tinh pháo chính là tốn rất nhiều tiền. Đại pháo một lần bắn tốnrất nhiều tiền, nếu không phải tài phú ai có thể sử dụng?
"Yên tâm một thời gian nữa ma tinh thạc cũng sẽ được vận chuyển lại đây" Ba khắc khẳng định nói
"Chúng ta đối mặt với quân địch số lượng hơn trăm vạn, đến lúc chiến đấuba mươi tám ma tinh pháo này tiêu tốn lượng ma tinh thạch sẽ là một sốlượng khổng lồ phi thường"
Ngoã tỳ nhìn ba khắc " Nguyên soái đạinhân, số lượng ma tinh thạch nhiều vậy, vận chuyển lại đây e chừng nhânthủ sẽ rất nhiều a"
Ba khắc cũng gật đầu, ba mươi tám ma tinhpháo này có thể đặt trong không gian giới chỉ, dù sao không gian giớichỉ cũng lớn.Nhưng nếu vận chuyển số lượng lớn ma tinh thạch sợ làkhông kém mười lần
Tại ma tinh thạch quáng mạch, do hắc ámgiáo đình cùng quang minh giáo đình điều động đại quân, nên nơi nàykhông cần che dấu, quy mô khai thác tự nhiên lớn. Ma tinh thạch quángmạch này bất đồng với đồng quáng hay thiết quáng.
Quáng thạch nàyluyện hoá rất là phiền toái. Khai thác được một tầng tầng quáng mạchtrong đó có cả bùn đất, đá cát sau đó dựa theo thuộc tính mà phân loại.Lẽ tất nhiên khai thác một loại tự nhiên dễ dàng nhưng là ma tinh thạchnày rất cứng rắn
Càng cấp bậc ma tinh thạch cao càng thêm cứng rắn,các khai quáng công bình thường bất động, khai quáng công bình thườngchọn lựa vô cùng tỷ mỉ tối thiểu cũng là tam cấp chiến sĩ, phải có thựclực này mới có thể dụng công cụ chuyên dụng để khai thác. Nhưng là dùtam cấp chiến sĩ cũng chỉ khai thác đựoc hạ phẩm ma tinh thạch
"Thương!""Thương!" âm thanh không ngừng vang lên, mỗi người khai thác tốc độkhông giống nhau nhưng tập hợp lại tại một thời khắc cũng có đại lượngma tinh thạch được đưa lên, dựa theo thuộc tính mà phân loại
Từ lúc khai thác đến giờ cũng đựoc hai tháng, dù vậy quáng mạch đựoc khai thác ở nơi đây cũng chỉ là một bộ phận rất ít
"Ngươi nói chuyện gì sảy ra, một cái rương lớn chứa đựng ma tinh thạch ?rương lớn này chứa ma tinh thạch như vậy nặng chừng mấy trăm ngàn cân,như thế làm sao mà cất bước đựơc " Mọi ngưòi nhìn xa xa chỗ kia, chiếcrương dài năm mươi thước, rộng chừng ba mươi thước một cự hình thiếtrương, trong lòng nghi hoặc
Cự hình thiết rương này để chứa đựng ma tinh thạch?
Mộtkhối ma tinh thạch chừng không quá nặng, nhưng là vào thiết rương nàynặng tới mấy ngàn cân. Ngàn cân ma tinh thạch... bình thường quân đội làmsao mà vận chuyển. Nếu chia ra thì có thể đằng này...
Hơn nữa thể tích này không dưới không gian giới chỉ
Tổnhao hai tháng thời gian, khai thác ma tinh thạch cũng chất đầy thiếtrương này. Dùng một lượng lớn thiết ti bện lại thành dây buộc, dùng hơnmười cương thiết lãm làm bảng trụ. Cuối cùng chia làm hai bên để buộc
" Hai cự long sẽ tới để vận chuyển thiết rương, hãy im lặng một chút đừng kinh động chúng"
Cự long ? Tất cả quân nhân đều chờ đợi
Đêmkhuya, trăng lên cao Quả nhiên một thân hình chừng trăm thước khổng lồphách vương long, phía dưới trăm người liền cảm thấy tối xầm uy lực kiakhiến mọi ngưòi cảm thấy e ngại. Phách vương long hơn trăm thước này hạxuống
" Chủ nhân hắn thật xa hoa, sử dụng thánh vực long lại để chuyển đồ vật" Phách vương long Phổ lôi khuê đặc trong lòng thầm than
Haitròng mắt tựa như hoả hồng xa luân quét mắt nhìn mọi người, hừ một cáirồi sử dụng cặp long trảo nắm lấy đầu dây, phách vương long thân hìnhkhổng lồ này dễ dàng mang thiết rương nặng ngàn cân này đi, dưói ánhtrăng chiếu rọi mang theo cự hình thiết rương, hướng phương nam nơikhoa đức quận thành tiến tới
(Hết chương 34)
Quyển 10 - Chương 35 : Triệu tập lệnh
Khoađức quận thành cũng là một toà thành có thể dung nạp hơn mười vạn dâncư, dựa theo địa hình quân nhânba lỗ khắc vương quốc cố ý phá hoạikhiến cho quang minh giáo đình nhất phương chỉ có thể tấn công đôngthành và nam thành
Bắc môn mở rộng cửa căn bản không cần lo lắngđịch nhân tấn công tới nơi này, từ sáng đến tối đều có không ít ngườithay nhau canh gác, bình thường mà nói sáng sớm ngưòi canh gác có khôngnhiều, nhưng đám gác này lại kinh ngạc phát hiện bên ngoài có rất nhiềungười hơn nữa đám lính gác đêm này không mệt mỏi lại có vẻ rất hưngphấn.
" Này huynh đệ các ngươi đang đàm luận cái gì vậy"
Không ít quân nhân đều chạy đến
"Cự long, cư long a, không có cánh mà có thể phi hành, khẳng định là cựlong thuộc cấp bậc thánh vực... oa... lớn thật, giống như một ngọn núi nhỏvậy" đám lính gác đêm kích động đàm luận
" Cái gì cự long" linh gác này cảm thấy khiếp đảm
Đámlính gác đêm giải thích " Là thế này lúc đêm, cự long phi hành tới, cónhiều ngưòi đang chờ vận chuyển, ngươi xem cự đại thiết rương kia là docự long vận tống tới"
Gã lính gác nhìn xa xa
Đã nhìn thấy cựđại thiết rương gã lính hít một hơi dài, cái thiết rương kia ai có thểvận chuyển có lẽ thật sự là do cự long vận chuyển tới
Một số lớn binh lính đang lôi từ trong thiết rương ra những chiếc túi ....
Cựlong, tin tức từ một đám lính truyền đi nhanh chóng lan đi, chuyện nàykhiến binh sĩ khoa đức quận thành đại chấn, có đựoc cự long, là cấp bậcthánh vực long trợ giúp lần này nhất định thu đuợc thắng lợi cuối cùng
Khác với khoa đức quận thành
Lưuduyên hà, cũng đựoc coi là một dòng sông tương đối lớn mặc dù tại hỗnloạn chi lĩnh hà lưu phần đông không có quá lớn, nhưng là khoảng cáchnăm mưới sáu mươi thước cũng khiến quang minh giáo đình và hắc ám giáođình đau đầu
Hao phí một lượng lớn tài lực để xây cầu, nhưng lại bị ba lỗ khăc vương quốc phá huỷ
Dựng thì khó nhưng hủy lại dễ dàng a!
Quangminh giáo đình hồng y đại giáo chủ cát nhĩ mặc cùng hắc ám giáo đìnhđại giáo chủ duy tư ba đặc hai ngừoi nhìn mặt nước mênh mông này chânmày đều nhíu lại. Dựng một toà phù kiều dễ dàng nhưng là trăm vạn đạiquân lúc nào qua được, hơn nữa khí giới công thành cũng phải vận chuyểntrên cầu.
"Mau dựng một cây cầu thật lớn để binh sĩ đi qua " Cát nhĩ mặc nhíu mày thúc giục
" Như vậy đại hình khí giới công thành thì sao?" Hạ nhân hỏi
Công thành khí giới chính là cự hình "công thành văn lâu " thể tích mấy chục thước, vừa lớn vừa nặng, như thế nào vận chuyển
Nếu xây một cái cầu lớn muốn đất đá đông lại phải mất thời gian rất lâu
"Tựu không kịp, đến lúc đó trực tiếp sử dụng ma pháp đóng băng hà lưu - Cát nhĩ mặc nhíu mày nói
Bâygiờ là khoảng tháng tám tháng chín, nhiệt độ khá cao, muốn đóng băng hàlưu con sông lớn này để cho công thành văn lâu đi qua sợ rằng phải đạttớ cảnh giớii cửu cấp ma pháp sư mới làm đựoc
Quang minhg giáođình, hắc ám giáo đình chia làm 2 trận doanh, hai bên tựa như tranh đấu, một đám cự hình chiến sĩ mang tới cự hình mộc thung ( chắc là cọc gỗ)chừng mấy chục thước đứng tại bên bờ hưóng xuống dòng nước đóng xuống,các chiến sĩ này đều là tinh anh, thất cấp chiến sĩ. Hai bên bờ đượccắm xuống nhiều cự hình mộc thung, phù kiều lập tức được dựng lên
Oanh ! cự thạch chừng hơn mười ngàn cân bị một gã cường đại chiến sĩ ném xuống
Gãchiến sĩ không ngừng vân chuyển loại cự thạch to lớn này. Dù sao dòngnước chảy bình thường, một toà cự thạch ném xuống khiến dòng nước mênhmông có chút dao động
Ba gã cường đại chiến sĩ liên tiếp ném xuốgnhơn mười cự thạch, cự thạch còn đuợc họ dùng kiếm khí bình chỉnh,"thạch đầu kiều" coi như đựợc sắp xếp xong. Chỉ là khoảng cách giữa cáccự thạch chừng ba bốn thước, điều này đối với binh lính bình thườngkhông khó
* * * *
Khoa đức quận thành bên trong không ngừngđược cải tạo, còn đựoc chuẩn bị các loại vũ khí khác nhau. Quangminhgiáo đình cùng hắc ám giáo đình hai phương đang dùng mọi cách để đưatrăm vạn đại quân qua sông. Hỗn loạn chi lĩnh khu vực sắp khai chiến
Song....
Áo bố lai ân đế quốc, vũ thần sơn
Hô! vũ thần " Áo bố lai ân " đột nhiên xuất hiện tại cửa động quật, đứngtựa như can tiêu thương khí thế sắc bén, xích hồng trường phát phi tánphiêu vũ theo gió, vũ thần trên mặt lộ ra vẻ tươi cười
Hắn đã lâu rồi chưa có đi ra ngoài, đột nhiên một đạo quang mang phóng tới đúng là pháp ân
" Sư phụ" Pháp ân cung kính trứơc mặt vũ thần, vũ thần áo bố lai ân xuất quan lập tức truyền âm bảo pháp ân đến
Vũthần nhìn đệ tử liếc mắt " Pháp ân, thời gian gần đây ngươi tu luyệntốt lắm, đồng thời cũng chuẩn bị..." Pháp ân con mắt sáng ngời nhìn sưphụ mình " Sư phụ người là có ý gì?"
" Đúng vậy, cũng nên bắt đầu,vị hắc ám chi sâm kia bảo ta tới chỗ hắn" vũ thần áo bố lai ân nóinhững lời này khiến pháp ân cảm thấy chiến tâm sôi sục
Pháp ânbiết rõ rằng, vị hắc ám chi sâm kia mọi sự việc đều mặc kệ, nay lại gọivũ thần đến chắc chắn là thương nghị vì chuyện chúng thần mộ địa kia...
Lậptức vũ thần hoá thành một đạo hồng sắc lưu quang, cơ hồ trong nháy mắttựu hoa phá trường không biến mất ở chân trời phía đông, tốc độ cựcnhanh cơ hồ làmnguời ta khiếp sơ, tốc độ này so với bọn Lâm lôi cáchbiệt quá xa
Ma thú sơn mạch, tại một đỉnh núi. Thanh niên tựa cóvẻ yêu dị mặc ám kim sắc trường bào nhìn về phương đông, tại mi tâm cóẩn chứa đao ngân, có điều nếu biết về hắn sẽ biết rằng đó không phải làđao ngân mà là vũ khí đáng sợ của vị vương giả ma thú sơn mạch kia
Ma thú sơn mạch vương giả - Đế lâm
"Hừcái lão già này... " Đế lâm nhìn phương đông, hắn cũng được vị hắc ám chisâm kia triệu tập, mặc dù rất không muốn thấy vị hắc ám chi sâm đó
" Ngọc lan đại lục, lão gia hỏa tối cổ hủ này."
Đếlâm thân thể chợt loé thành ám kim sắc quang mang tại chân trời phưongđông, léo lên rồi biến mất, tốc độ cực nhanh so với vũ thần áo bố laiân kia càng thêm kinh người
Trên không trung tại ngọc lan đếquốc, bạch sắc trường bào, ngân sắc trường phát phiêu dật, trên mặt đeochiếc mặt nạ quang mang xanh biếc, cả người tựa không giống nhân loạimà cơ hồ giống thiên sư, tinh linh. Chỉ là thân hình có hơi gầy có điểmtương đối giống phụ nữ, ngọc lan đại lục thần cấp cường giả tối lãonhân loại ( thần cấp già nhất)
Là chi trụ của ngọc lan đế quốc - đại tế ti
"Đã bắt đầu rồi ư" Đại tế ti hướng về chân trời phương đông, trên chiếcmặt nạ xanh biếc quang mang khiến người khác khó nhận ra được nét mặt "không biết lần này bao nhiêu người phải chết" Đại tế ti thở dài, gióxung quanh nổi lên, đợi đến khi gió lặng thì đại tế ti đã biến mất
La áo đế quốc, tại một biệt viện tao nhã
Cóba người, một người áo bào rộng thùng thình cười nói. Hi tắc hắn đangôm một mỹ nữ vui vẻ uống rượu, chính là đang lúc vui vẻ vẻ mặt hắn độtnhiên ngưng trệ " ngươi đi ra ngoài đi"
Hi tắc vung tay lên, mỹ nữ có vẻ nghi hoặc
" Đi ra ngoài cho ta" khí tức phát ra làm cho mỹ nữ hơi thở run lên lập tức ra khỏi phòng
Hitắc cau mày, khổ não nói thầm " Vị hắc ám chi sâm đại nhân, nhân vật vĩđại như vậy tồn tại tựu không cần quan tâm đến tiểu nhân vật như ta.Bất quá không lại ta tiến vào thàn vực không lâu lại phải đi với cácngười"
Mặc dù buồn rầu nhưng là hi tắc không dám phản kháng. Hơn năm ngàn năm trước, bối cảnh lúc đó hi tắc rất rõ ràng
Mộtđạo hắc sắc ảnh tử léo lên. Hi tắc cả người tựa như thuấn di biến mất,nếu bối bối, ô sâm nặc nhìn thấy cảnh này chỉ là có thể sợ hãi thanthầm.... hoán ảnh thuật đạt đến mức này thật là đáng sợ
* * * *
Bầutrời hắc ám chi sâm, tứ đại thần cấp song song phi hành, khí tức bạoliệt ánh mắt cương nghị đó là vũ thần áo bố lai ân, dáng vẻ điềm tĩnhtự tại là đại tế ti, còn có vẻ yêu dị băng lãnh " Đế lâm" còn lại là hitắc với vẻ khổ não
" Hi tắc, sao lại khổ não vây, đạt đến thần cấp ngươi phải nên cao hứng mới phải chứ" Thanh âm ôn hoà của đại tế ti vang lên
Hitắc lộ vẻ tươi cười " Khải sắt lâm đại nhân, ta mới bước vào thần vựcthôi mà, khải sắt lâm đại nhân phải chiếu cố cho nếu không cái mạng nhỏnày khó mà bảo toàn"
"Mạng ngươi nhỏ vậy sao ?" Thanh âm hữu lựcvang lên, vũ thần mục quang như điện liếc về phía hi tắc " Ngươi tiếnvào thần vực, lại tu luyện hắc ám pháp tăc, bản lãnh đào mệnh, trongchúng ta bản lãnh đào mệnh này chỉ sợ ngươi là cao nhất"
Hi tắc bất đắc dĩ cười. Chỉ là vị đế lâm kia vẫn trầm mặc phi hành
"Đế lâm" thanh âm vẫn ôn hoà như trước của đại tế ti vang lên " chúcmừng ngươi, qua ba đạt vị diện ngục giam đào thoát tới đây, không thểkhông nói vận khí của ngươi thật là tốt đó"
Đế lâm liếc mắt nhìn đại tế ti " Khải sắt lâm vận khí ta so với ngươi vẫn còn kém đó"
Đang lúc mấy người trò chuyện
"tốt lắm sau này sẽ nhàn hạ, tới nhanh lên một chút" - thanh âm già nuađột nhiên vang lên bên tai bốn gã thần cấp, lập tức bốn người hoá thànhbốn đạo lưu quang tiến vào sâu trong hắc ám chi sâm
.......
Màtại ngọc lan đại lục tuyệt đại đa số cường giả như Lâm lôi, đức tư lêđều không biết việc 5 thần cấp cường giả tề tụ tại hắc ám chi sâm. Đốivới Lâm lôi lúc này trận chiến tại khoa đức quận thành rất trọng yếu
Lâm lôi đến khoa đức quận thành không lâu
- Đại nhân. Ba khắc tiến tới
-Làm sao vậy ba khắc. Lâm lôi mỉm cười nhìn ba khắc, ba khắc liền nói "Lâm lôi, ngài đi theo ta, vừa có người nói cho ta biết tại ma tinhthạch quáng mạch phát sinh một chuyện, ta tới thì phát hiện một sự việckinh hãi"
- Sao. Lâm lôi tò mò - Đi, mau đi xem.
Lâm lôilúc này cùng ba khắc thật nhanh hướng ma tinh thạch phi hành. Hôm nay,tại ma tinh thạch có một cửa hầm được phong toả, bất luận không cho kẻnào dò xét. Khi lâm lôi cùng ba khắc tới thủ vệ lập tức tránh ra
- Là chỗ này. Ba khắc dẫn Lâm lôi tới
Dọc theo quáng mạch tiến vào, bên trong đều có đèn đuốc thắp sáng. Ba khắc giải thích
"Bọn họ có người nói cho ta biết, bọn họ khi đào tới trung tâm quángmạch phát hiện ma tinh thạch tại nơi đó phẩm chất tốt phi thường. Chưabằng cực phẩm ma tinh thạch, nhưng cũng đồng dạng cứng rắn thật đáng sợ"
- Ta sẽ kiểm tra - Lâm lôi, linh hồn lực lập tức phát ra.
Lâmlôi đột nhiên phát hiện... tại quáng mạch nơi này, đúng là thoả viên hìnhcầu thể tại vị trí hạch tâm, cũng chính là vị trí trung ương.
- Ngươi nói ma tinh thạch nơi đây tốt đáng sợ à - Lâm lôi nghi hoặc nói
-Đúng, theo ta thấy tại đó ma tinh hạch phẩm chất có thể so với thất cấpma thú ma tinh hạch, thậm chí có thể bằng bát cấp ma thú ma tinh thạch,còn có một số ít đạt tới cửu cấp ma thú ma tinh hạch. Ba khắc sợ hãithan, Lâm lôi trong lòng cả kinh
- Lâm lôi ngươi biết hạch tâm quáng mạch này là gì không?. Ba khắc hỏi
Lâm lôi lắc đầu, vừa rồi tinh thần lực phát ra cũng chỉ phát hiện đựơc dày đặc ma tinh thạch, căn bản không có phát hiện được gì
- Tới đi. Ba khắc chỉ vào phía trước
Quángkhan này hai bên đều là ma tinh thạch trong suốt, bên trong ẩn chứanăng lượng cực kỳ đáng sợ, mặc dù so với thất cấp ma thú ma tinh thạchyếu hơn. Lâm lôi nhìn về hướng ba khắc chỉ tới - đó là một đạo môn
Đạo môn này có tinh thần lực cổ quái ba động, mà vừa rồi linh hồn lực Lâm lôi kiểm tra lại không có phát hiện ra đạo môn này.
(Hết chương 35)
Quyển 10 - Chương 36 : Thông đạo
Bátcấp, cửu cấp ma thú có thể giết được vô cùng khó khăn, bởi vậy độ trânquý của ma tinh thạch như thế nào có thể tưởng tượng được. Song ma tinhthạch tại hạch tâm quáng mạch ma tinh thạch này cũng đạt thất cấp, còncó cả bát cấp ma tinh thạch, thậm chí còn có 1 số cực ít đạt tới cửu cập
Ánh đuốc chiếu rọi vào bề mặt bán trong suốt của ma tinh thạch phản xạ ra những quang mang mê hoặc
Tại cuối thông đạo khai quật này có một phiến môn . Ở đây đáng lẽ không tồn tại phiến môn
Linhhồn lực của ta tựu không phát hiện được, tựa như nó không tồn tại, rốtcuộc sau phiến môn là cái gì ? Lâm lôi kinh nghi đứng lên, tinh thầnlực của chính mình căn bản không thể xuyên thấu qua phiến môn để dòxét, địa phương thần bí này chẳng lẽ tuỳ tiện xông vào?
Lâm lôi quay đầu nhìn ba khắc " ba khắc ngươi vào rồi à"
Ba khắc gật đầu " Đúng vậy, là vì đi vào rồi nên ta mới cảm thấy kinh hãi. "
-Bất quá đại nhân, người nên biến thân một chút, đi vào sẽ tốt hơn. Đivào phiến môn này sẽ có kình khí mãnh liệt công kích, phòng ngự khôngđủ có thể sẽ chết đó - Ba khắc nghiêm túc nói
Lâm lôi đáy lòngthất, ba khắc hôm nay đã là thánh vực bất tử chiến sĩ, lực phòng ngựtối cường trong tứ đại chung cực chiến sĩ, hắn đã nói vây... thì côngkích này đáng sợ nhường nào
Cởi áo khoác, lộ ra thân hình cườngtráng, lâm lôi trực tiếp biến thân thành long huyết chiến sĩ, phiếm trứsáng loáng, thanh sắc long lân lập tức bao trùm toàn thân, tròng mắt ámkim sắc lướt qua địa môn trực tiếp tiến vào
Xuy, xuy
Kìnhkhí tựa như đao, lâm lôi vừa bước vào lập tức kình khí điên cuồng hướngtới công kích hàng ngàn đao, thậm chí thanh sắc long lân còn phát rahoả tinh
"Nơi này.... " Lâm lôi từng bước từng bước một tiến vàobên trong, tình hình ở đây vượt ngoài dự liệu của Lâm lôi, đằng sauphiến môn .. tựa như một loại "thấu minh phao phao" một dạng vi hìnhkhông gian, không gian này là một viên cầu không gian, phạm vi chừngmười thước
Viên cầu hình không gian phạm vi chừng mười thước,mà bên trong bố trí giống như một mật thất tu luyện. Đơn giản chỉ cóđịa sàng, bàn, ghế, viên cầu hình không gian này chính là một tầng lớpbảo vệ, khiến ngoại giới không thể xâm nhập,
Ngẩng đầu nhìn lên trên, bốn phía bên ngoài lớp cách mô trong suốt đó là hỗn loạn không gian loạn lưu
Đủmọi màu sắc không gian loạn lưu, còn có khe nứt không gian xuất hiện,như vậy uy lực thực đáng sơ. Lâm lôi trong lòng cảm thấy kinh hãi
Lâm lôi đại nhân. Ba khắc cũng đi đến" ta tiến vào trong cũng khó có thể tin được, ngươi nói thế này là sao?"
Lâm lôi hít sâu một hơi nói
-Theo ta biết, vô số vị diện kỳ thật chính là được bao bọc bởi các khônggian loạn lưu, tỷ như ngọc lan đại lục, một người đi tới tận cùng ... làcó thể thấy không gian loạn lưu. Thực lực đạt tới một trình độ nhấtđịnh, có lẽ tự mình có thể tại không gian loạn lưu mở ra một tiểu khônggian.
Lâm lôi cẩn thận quan sát viên cầu không gian:
- Màtại đây, viên cầu tựa như một không gian mật thất độc lập, phỏng chừngđây là chỗ tu luyện của một cường giả cực kỳ lợi hại. Hơn nữa tại chỗnày, hẳn là người ở ngọc lan đại lục hay đã từng như vậy
Lâm lôi đối với tiểu không gian này do cường giả mở ra, tràn đầy khâm phục
- Mở ra một tiểu hình không gian. Ba khắc cũng là tán thưởng
-Như vậy tứ đại chí cao không phải mở ra tứ đại chí cao vị diện, như vậybảy đại thượng vị chủ thần không phải mở ra bảy đại thần vị diện sao ?- Lâm lôi cười nói - Mở ra một tiểu hình vị diện của bản thân mìnhcường giả có thể làm đuợc.
Lâm lôi hiểu được ngay cả hạ vị thầncũng chỉ là cương lĩnh ngộ thần chi lĩnh vực. Mà tại không gian loạnlưu có thể tạo ta tiểu hình vị diện cố định người thường khó có thể làmđược.
Ba khắc mắt sáng ngời " Lâm lôi đại nhân ta bây giờ đãbiết tại sao xuất hiện đại hình ma tinh thạch quáng mạch xuất hiện rồi.Ngươi xem tại mật thất này, mật độ nguyên tố dày đặt thật là đáng sợ.Ngay cả ta nguyên tố thân hoà lực đều có thể cảm nhận rõ ràng, hơn nữangoài nguyên tố còn có đặc thù năng lượng"
Lâm lôi cũng cảm nhậnđược chung quanh nồng đậm các loại nguyên tố. Địa, thuỷ, hoả lôi điện,quang minh, hắc ám thất hệ mật độ từ trước đến giờ đậm đặc chưa từngcó. Ngoài bảy hệ, Lâm lôi còn cảm nhận được mênh mông năng lượng, cóloại tựa giống như tái tư lặc, còn có loại năng lượng xâm lược đáng sợ,cũng có tràn ngập sinh cơ năng lượng.
" Có lẽ thuộc tứ đại chí cao thần năng lượng" Lâm lôi biết được ngoài đại nguyên tố còn có bốn loại năng lượng huyền bí đặc thù
Lâmlôi hướng sang ba khắc " Như vậy phiến môn này, mật thất này tại ngọclan đại lục ngay cả tiếp điểm cũng hấp thu đại lượng nguyên tố, lấy đâylàm trung tâm xuất hiện ra viên cầu khổng lồ ma tinh thạch quáng mạch"
- bất quá...
- thần bí cường giả kia tu luyện đã là chuyện rất lâu rồi - Lâm lôi xác định
- Vây ư - Ba khắc nghi hoặc nhìn Lâm lôi
-Nếu không phải thần bí cường giả chủ động tu luyện căn bản sẽ không hấpthu đại lượng nguyên tố. Chúng ta ở đây đã một thời gian, nếu khôngkhai thác ma tinh thạch cũng đâu biết ở đây có một đại lượng ma tinhthạch
Lâm lôi cười nói:
- Dựa theo quy luật, để hìnhthành quáng mạch ma tinh thạch khổng lồ này, phải có đại lượng thiênđịa nguyên tố tụ tập. Để hình thành quáng mạch, thiên địa nguyên tố tụtập trình độ khẳng định cực kỳ đáng sợ, sợ rằng cường giả ngọc lan đạilục đều phát hiện được
- Nhưng mà trong lịch sử cũng không có đề cập đến vấn đề này, cho nên đại lượng nguyên tố tụ tập đã là chuyện rất lâu rồi
Đang nói Lâm lôi đột nhiên nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống
" Lâm lôi đại nhân" Ba khắc nhẹ giọng hô
Nhưng mà Lâm lôi dường như không để ý lẳng lặng khoanh chân ngồi
Đại địa mạch động, hậu trọng ...
Phong địa bạo nộ cuồng mãnh, nhẹ nhành linh động ...
Hoả diễm sí nhiệt cuồng bạo....
Thuỷ địa nhu hoà, liên miên bất tuyệt....
Tạiđây trong vị diện vi hình mật thất. Lâm lôi cảm thấy mình trước giờchưa từng tiếp cận tự nhiên gần đến như vậy, hắn có thể máy chục lầnđến vài trăm lần cảm thụ "đại địa mạch động" "Phong đích luật động"trong lòng đã lưu lại quỹ tích
Cho dù lúc trước nguyên tốthân hoà lực " hoả nguyên tố" cũng chỉ đạt trung đẳng nhưng là có thểcảm nhận rõ ràng, cảm giác này không thua gì tại ngọc lan đại lục cảmnhận đại địa nguyên tố.
Thuỷ nguyên tố ba động cực kỳ mông lung nhưng Lâm lôi lại có thể cảm nhận được ba động này
Còn có năng lượng kỳ lạ thuộc phương diện tứ đại chí cao thần cũng cảm giác được
"Đại địa mạch động nguyên lai là như vậy" Lâm lôi trong lòng kinh hãimột trận, hắn cảm thấy chính mình tu luyện đã là tốt rồi, tựa như âmthanh tiếng chuông vang ngoài vài dặm, mà giờ đây tiếng chuông như vangbên tai, có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh kỳ lại này.
Đại địa mạch động sự huyền bí này càng thêm rõ ràng
"256 trọng chấn... ha ha đại địa mạch động nguyên lai là thế này. Ta tạingọc lan đại lục vi diện cảm giác dường như có vô số trọng, bây giờ xemra một trọng nối tiếp một trọng nhưng mà bên trong một trọng lại ẩnchứa vô số ảo diệu, dĩ nhiên 256 trọng áo nghĩa đều giải thích rõ ràng"
Lâm lôi từ đáy lòng đã hiểu đựơc con đường tu luyện của chínhmình, Lâm lôi tu luyện từ trước đến giờtựa như đọc một quyển sách. Đọckỹ cuốn sách giờ sơ đọc lại quyển sách đó, quyển sách đó chính là " đạiđịa mạch động" áo nghĩa
"Tu luyện được 256 trọng ta đây xem rađã đi được một nửa lộ trình, ta bây giờ chính là muốn hiểu... đại địa áonghĩa, ẩn tàng ba động bên trong một trọng"
Từ 1 đến 256 trọng, giờ lại từ 256 trọng trở về một trọng
Lúcnào Lâm lôi có thể như pháp tắc ẩn chứa trong ba động giống nhau, chỉmột đạo ba động có thể đem đại địa mạch động áo nghĩa đem giải thích rõràng, như vậy mới có thể đại thành. Khi đó... Lâm lôi một kiếm nhẹ nhàngcó thể khiến đối thủ nát như bùn.
" Tu luyện bảo địa" Lâm lôi trong mắt lộ vẻ kinh hãi
- Lâm lôi đại nhân - Ba khắc thấy Lâm lôi tỉnh lại, mới thở phào một hơi " Lâm lôi đại nhân, ngươi ngồi đây đã quá ba ngày rồi"
-Ba ngày. Lâm lôi cũng biết mình đắm chìm trong lĩnh ngộ pháp tắc, thờigian trôi qua đều không có cảm nhân, bất quá không lại hắn cảm thấythật đáng giá, trước đó tại cảnh giới 256 đã dừng lại hơn một năm, conđường phía trước phải đi từng bước thế nào cũng đều không biết
Nếukhông có mật thất thần bí này, mình cũng giống nhiều tu luyện giả khác,bị dừng lại ở đây, mười năm có khi mấy trăm năm mới đột nhiên lĩnh ngộnhận thức được con đường tiếp tục tu luyện
" Trách không đựocvị thần bí cường giả kia đã tạo ra một cái vi hình vị diện mật thất tuluyện. Tại không gian loạn lưu ở bên trong vi hình vị diện tu luyện.Đối với các loại pháp tắc cảm nhận càng thêm rõ ràng" Lâm lôi đã cảmnhận được mục đích của mật thất này
Mặc dù nơi này không có cáigì là thần khí bảo vật, nhưng đối với con đường tu luyện pháp tắc củacường giả thì đây tuyệt đối là vô giới chi bảo
"Cảm tạ tiền bối đã lưu lại" Lâm lôi tại mật thất cung kính hành lễ
Rồiquay sang có chút mê hoặc hướng tới ba khắc " ba khắc chúng ta ra ngoàithôi, phỏng chừng một thời gian nữa khoa đức quận thành sẽ đại chiến"Lâm lôi nói liền đi trước ra khỏi vi diện mật thất
Ba khắc có chút nghi hoăc, tại đây không có cao thủ nào sao Lâm lôi lại hành lễ
Hắnkhông biết Lâm lôi đang rất cảm kích. Đã hơn một năm, minh tư khổ tưởngnhưng không có cách nào tiến bộ, cảm giác biệt khuất này rất khó chấpnhận, không ai biết... ai cũng không biết Lâm lôi dừng lại ở cảnh giớikia bao lâu, bây giờ có mật thất này con đường pháp tắc đã dễ dàng hơnmột chút
" Đóng đạo quáng này lại, không cho phép kẻ nào đi vào,sau này khai thác...cũng không được phép lại gần quáng đạo này" Lâm lôiquay về phía thủ vệ trực tiếp hạ lệnh. Vi hình vị diện mật thất nàytuyệt đối khả ngộ bất khả cầu, so với thần khí quý trọng hơn không biếtbao nhiêu. Có lẽ ngay cả vũ thần, đại tế ti bọn nó nếu biết đều thèmmuốn.
" Hạ vị thần để tạo ra vi hình vị diện là không có nănglực" Lâm lôi cảm giác đựơc, tại không gian loạn lưu có thể mở ra đựocmột vị diện ổn định, dù là tiểu vị diện, nhất định là thủ đoạn vô cùngkinh khủng.
Lâm lôi, ba khắc hai người sóng vai phi hành hướngvề khoa đức quận thành. Hai người trực tiếp hướng tới tổng bộ chỉ huy.Tại tầng ba tửu điếm ngoã tỳ đang cùng trợ thủ của mình kịch liệt tranhluận, thấy Lâm lôi đến lập tức cung kính hành lễ.
" Ngoã tỳ , cục thế bây giờ tình hình thế nào" Lâm lôi dò hỏi
Ngoãtỳ lập tức báo cáo " Lâm lôi đại nhân, theo tình báo của chúng ta,quang minh giáo đình hắc ám giáo đình quân đội bọn chúng không ngừngvượt sông, binh lực nhiều lắm nhưng là các loại công thành khí giới quasông hết cũng phải đến lúc trời tối "
Lâm lôi có chút gật đầu
- Ta mới nghe các ngươi tranh luận cái gì đấy - Ba khắc nghi hoặc dò hỏi
Ngoã tỳ trả lời:
-Là thế này, hắc ám giáo đình và quang minh giáo đình quân đội vượt sôngđã chừng sáu bảy mươi vạn quân nhưng trận đình tương đối loan. Vượtsông xong đội hình tự nhiên có chút hỗn loạn. Phó tướng của ta đề nghịlà nhân lúc bọn chúng hỗn loạn, chúng ta thừa dịp xuất kích
- Bất quá ta không đồng ý - Ba khắc nói tiếp
(Hết chương 36)
Quyển 10 - Chương 37 : Ma tinh pháo chi uy
"Ồ, phủ quyết?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Ngõa Tì.
Hắncho rằng kiến nghị này là rất có cơ sở, trong khi đối phương đội ngũhỗn loạn, thừa dịp chủ động tấn công, đích xác có thể đánh phủ đầu pheQuang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình.
Ngõa Tì cung kính hồi đáp: "Lâm Lôi đại nhân, thuộc hạ từ chối đề nghị này chủ yếu là bởi 3 nguyên nhân."
Còn có 3 nguyên nhân?
LâmLôi cũng thừa nhận, đối với phương diện chiến tranh mình không đượcrành cho lắm, hắn cẩn thận lắng nghe câu trả lời của Ngõa Tì.
"Đầutiên, là nếu áp dụng phương án này thì khả năng thành công cũng khônglớn. Bởi vì, từ Khoa Đức quận thành tới Lưu Diên hà cũng phải đến hơnmười dặm. Chúng ta dẫu có phái người đi thì đến lúc tới nơi, nhân mãcủa đối phương cũng đã qua sông được hơn trăm vạn rồi. Hơn nữa bộ phậnbinh mã chuẩn bị tác chiến cũng đã được khôi phục chỉnh tề."
Ba Khắclắc đầu: "Để bày được trận thế vững chãi cho hơn trăm vạn người kịpthời khắc nghênh chiến thì không thể dễ dàng như vậy được."
Ngõa Tìgật đầu đáp: "Đích xác là như thế, ta chỉ nói rằng đối phương hẳn là đãchuẩn bị sẵn bộ phận binh mã tác chiến, chúng ta tổng cộng 50 vạnngười, có thể phái ra bao nhiêu người đi tập kích đây? Đây mới chỉ lànguyên nhân thứ nhất, điều thứ 2... Ta tin rằng người chỉ huy của 2 pheQuang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình sẽ không thể phạm phải sai lầmsơ đẳng như thế."
"Nếu ta là quan chỉ huy của đối phương."
NgõaTì mỉm cười giảng giải: "Ta trước tiên sẽ phái đội ngũ tinh anh quatrước, đội ngũ qua sông sẽ vờ làm ra vẻ 'Hỗn Loạn' để hấp dẫn địch nhânđến công kích. Chờ tới khi địch nhân thực sự công kích rồi, tinh anhđội ngũ sẽ lập tức cùng đối phương nghênh chiến."
"Xét ra, ưu thếlớn nhất của chúng ta chính là tòa thành kiên cố này." Ngõa Tì tiếptục, "Có tòa thành kiên cố này, bọn chúng nếu muốn giết chúng ta thì erằng chúng ta đã giết chúng trước rồi. Bọn chúng chính là muốn dụ chúngta ra ngoài bình nguyên tác chiến cùng với chúng."
Lâm Lôi tán đồng gật đầu.
NgõaTì tiếp tục nói: "Về phần nguyên nhân thứ 3, cuộc chiến này, chiếnthuật chính là đệ nhất chiến lược. Mục tiêu của chúng ta chính là đềphòng bên ngoài, không để cho bọn chúng phá thành. Đây chính là điểmquan trọng nhất, chỉ cần thành công thì trận chiến này chúng ta tấtthắng."
"Cho nên, chúng ta không cần phải để ý tới 'Sơ Hở' mà bọn chúng lộ ra, ai mà biết có phải là cố ý bày ra như vậy hay không?"
NgõaTì khẽ cười nói: "Chúng ta chỉ cần tại Khoa Đức quận thành, dựa vào lợithế về mặt thành trì để tử thủ. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thìthắng lợi của chúng ta là tất yếu."
Đêm trôi qua, ngày lại tới.
Hắc bào đại chủ giáo 'Duy Tư Ba Đặc' đang cưỡi một con Hắc Ám ma hổ, ngẩng đầu nhìn về phía Khoa Đức quận thành.
"CátNhĩ Mặc, ta cảm thấy trường chiến tranh này chúng ta muốn đánh thì sẽphải rất gian khổ a." Duy Tư Ba Đặc nhíu mày nói. "Chúng ta tốc độ vượtsông đã tận lực chậm lại rồi, đội ngũ đối diện cũng có vẻ 'Hỗn Loạn',vậy mà Khoa Đức quận thành lại dường như không hề phát hiện ra, căn bảnkhông hề phái người tới công kích."
Cát Nhĩ Mặc gật đầu.
Bọn họ đã sớm chuẩn bị một bữa tiệc lớn chờ địch đến, đáng tiếc là lại thất bại.
Hiệntại đại quân toàn bộ đã qua soog, hơn nữa đã nghỉ ngơi được một đêmrồi. Hiện tại đang ổn định tốc độ nhắm Khoa Đức quận thành tiến tới.Hắc Ám giáo đình, Quang Minh giáo đình 2 phe lần này tụ tập tới 80 vạnđại quân, hợp với nhau tạo thành tổng cộng 160 vạn đại quân. Đội quânđáng sợ như thế nghiêng trời dọc đất e rằng cũng chẳng nhìn thấy hàngcuối cùng.
"Ta không sợ quan chỉ huy của Lâm Lôi thông minh... Ta chỉsợ hắn lại là một tên rùa đen rụt đầu trốn trong thành thôi." Duy Tư BaĐặc nói.
Cát Nhĩ Mặc cũng gật đầu.
Ỷ vào sự thuận lợi của thànhtrì, cho dù có thể công phá Khoa Đức quận thành thì e rằng 2 phe củabọn họ cũng phải chịu tổn thất cực kỳ lớn. Mặc dù bọn họ có tổng cộng160 vạn quân song cũng không hề muốn lãng phí một lượng lớn tính mạng.
"Duy Tư Ba Đặc." Cát Nhĩ Mặc dò hỏi. "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lầntác chiến này người cầm đầu đương nhiên là Cát Nhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đặchai người. Có điều bàn về mưu kế thì Cát Nhĩ Mặc vẫn còn kém hơn Duy TưBa Đặc. Duy Tư Ba Đặc khẽ cười đáp: "Không còn cách nào khác, chúng tahiện tại cứ tới thăm dò hư thực của đối phương đã."
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
CảKhoa Đức quận thành đã trở thành một binh thành lớn, toàn bộ cư dân đềuđã sớm được di dời. Đại lượng phòng ốc đều đã được cải tạo, đào địađạo, bẫy... Trên tường thành phía nam và phía đông đều tụ tập một lượnglớn binh lính, song mặt tây thành, bắc thành thì số lượng binh lính lạivô cùng thưa thớt.
Các loại khí cụ đều được vận chuyển lên trên thành.
LâmLôi, Ba Khắc 2 người đều mặc khải giáp, giả làm quan quân đi lại trênmặt nam của thành, trên thành nhiệt hỏa ngút trời, suốt hơn 10 dặm trêntường thành bố trí đầy người, chỉ tính riêng tại mặt nam thành này thôibinh lính cũng đã đông đến hơn 10 vạn rồi.
"Người quả là đông." Lâm Lôi, Ba Khắc nhìn về phía xa xa.
Nhưmột con sâu lớn đang bò, 160 vạn đại quân của Quang Minh giáo đình, HắcÁm giáo đình bao trùm khắp mặt đất không ngừng tiến về phía Khoa Đặcquận thành. 160 vạn a! Nghe thì dễ, song khi một lượng lớn người nhưvậy tiến về đã tạo nên một cảm giác...
Run sợ!
Ngay đến cả Lâm Lôi cũng còn phải cảm thấy áp lực đè nặng.
"Trận này, không biết sẽ phải chết bao nhiêu người." Ba Khắc khẽ thở dài.
LâmLôi nhìn đám lính đông đảo trên tường thành, hắn cũng cảm thấy chiếntranh thật là tàn khốc, song từ khi xã hội loại người tồn tại đến nay,chiến tranh chưa bao giờ ngừng lại cả. Mặc dù đám người Lâm Lôi đã nhìnthấy quân đội của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, song trênthực tế, khoảng cách từ chỗ đội quân kia tới chỗ bọn họ vẫn còn rất xa.
Có điều đội quân của đối phương quá khổng lồ, từ xa trên tường thành đám lính cũng có thể trông thấy được.
"Chúngta qua chỗ Ngõa Tì bên kia thôi, dù sao hắn cũng là quan chỉ huy, vôluận thế nào cũng không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn được." LâmLôi dẫn theo Ba Khắc tới cổng chính ở mặt nam. Đứng trên thành, ánh mắtNgõa Tì vẫn đang dán chặt trên lầu quan sát.
Thấy Lâm Lôi, Ba Khắc 2 người đến, hắn lập tức hành lễ.
"Ngõa Tì, ta và Lâm Lôi đại nhân đến đây chính là để bảo đảm sự an toàn cho ngươi a." Ba Khắc cười nói.
NgõaTì vốn trầm ổn cũng phải có phần kích động. Lâm Lôi cười nói: "Đượcrồi, ngươi cứ lo chuyên tâm chuẩn bị nghênh địch đi, đối phó với hơn100 vạn đại quân này, đã có đối sách gì chưa?" Lâm Lôi ngay chính bảnthân cũng cảm thấy mơ hồ.
Ngõa Tì cười đáp: "Không vội, xem bọn chúng sử dụng thủ đoạn gì thì chúng ta mới dùng biện pháp để đối phó."
"Ngươi đoán lúc nào bọn chúng sẽ công kích?" Ba Khắc dò hỏi.
"Bọnchúng hôm qua vừa mới qua sông, cũng không vội tấn công mà nghỉ ngơiđã. Đến rạng sáng thì mới hành quân. Hơn 1 giờ nữa hẳn là sẽ tới phíadưới thành. Trước lúc giữa trưa, hẳn là sẽ có một đợt công kích đầutiên." Ngõa Tì cười đáp.
"Đợt tấn công đầu tiên tất nhiên là sẽkhông quá mạnh mẽ, thăm dò mới là mục đích chính. Ngươi chuẩn bị để ứngphó thế nào?" Ba Khắc hỏi.
"Ma tinh pháo."
Ngõa Tì hồi đáp.
"Sửdụng luôn Ma tinh pháo?" Ba Khắc nhướng mày, Ma tinh pháo này chính làđòn sát thủ, vào thời khắc mấu chốt mà sử dụng thì đương nhiên là tốt.Song Ngõa Tì lại khẳng định đáp: "Nguyên soái đại nhân xin cứ yên tâm,người cứ việc ở bên cạnh thưởng thức thôi, đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ."
"Ngươi lại còn ra cái vẻ thần bí đối với ta nữa ư?" Ba Khắc lắc đầu cười nói.
LâmLôi còn lại là lẳng lặng ngồi qua một bên, phương diện chiến tranh cứgiao cho đám người này là được. Qua một hồi lâu... mắt hắn đột nhiên mởbừng ra, quay sang Ngõa Tì: "Chuẩn bị bắt đầu đi, Quang Minh giáo đình,Hắc Ám giáo đình 2 phe đã phái ra 2 đội đầu tiên chuẩn bị công kíchrồi."
Ngõa Tì kinh dị nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi thì lại không hềnhiều lớn, hắn mặc dù không hề thi triển Linh hồn lực tìm tòi, song LâmLôi đối với Phong nguyên tố phương diện đã có sự lĩnh ngộ, cho dù làcác tình huống xảy ra ở ngoài mấy ngàn thước, nếu Lâm Lôi đã muốn cảmthụ thì vẫn có thể cảm thấy được rõ ràng.
"Đại nhân, địch nhân đã cửra 2 sư đoàn, mỗi bên 2 vạn người trực tiếp công kích tới cổng thànhcủa chúng ta rồi." Một gã quan quân lập tức chạy vào.
Tường thành mặc dù dài hơn 10 dặm song trung tâm của các đợt tấn công thông thường vẫn là vị trí cửa thành này.
NgõaTì kính phục liếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái, chợt lập tức hạ lệnh: "Cứtheo như kế hoạch đã định, 10 cỗ Ma tinh pháo chuẩn bị, tặng cho nhữngvị khác đang đến một 'Lễ Gặp Mặt' đi nào." Ngõa Tì vừa cười vừa nói,quan quân kia trong mắt cũng có tia hưng phấn: "Vâng, thưa đại nhân."
"Đi, chúng ta qua xem." Lâm Lôi đứng dậy.
Trênthành, Lâm Lôi, Ba Khắc 2 người nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy 2 sư đoànvới một lượng lớn người đang tiến đến, so với 160 vạn người thì 4 vạntựa hồ là một con số không lớn lắm. Có điều, 4 vạn người tiến đến vẫnkhiến cho người ta có một cảm giác tấp nập.
"Sát --"
Phía dướimấy vạn người giơ tấm chắn lên, giương vũ khí hướng về cửa thành tiếntới. Tiếng nộ hống của bọn họ tựa như tiếng sấm vang lên. Đám lính cònlại thì đẩy những tấm chắn khổng lồ lao đến. Điều khiến đám binh línhlo lắng nhất chính là cung tiễn từ trên tường thành phóng tới.
Song điều khiến bọn chúng ngạc nhiên là - không hề có cung tiễn phóng tới.
"Bắn!" Một tiếng gầm vang lên.
Mườicỗ Ma tinh pháo với văn ngân trên thân cơ hồ đồng thời sáng rực lên,năng lượng nguyên tố đáng sợ lập tức vần vũ, tức thì, những cỗ Ma tinhpháo phát ra tiếng gầm đáng sợ, mười đoàn quang mang tựa như tiếp nốinhau xạ thẳng vào giữa quân đoàn trận của đối phương.
"Ma tinh pháo!" Tiếng la sợ hãi vang lên.
Khimột hỏa hồng sắc quang đoàn trong số đó xạ xuống, vài trăm tên lính chỉtrong nháy mắt đã hóa thành tro bụi. Mặt đất nơi hỏa hồng sắc quangđoàn rơi xuống lập tức hóa thành hỏa diễm 'Viên Hoàn'. Ngọn lửa viênhoàn này bắt đầu bùng lên, tựa như một đợt sóng gợn tỏa ra bốn phươngtám hướng, phàm là nơi nào ngọn lửa này cuộn đến, nơi đó tiếng binhlính gào thét thảm thiết vang lên, toản thân tức thì bị thiêu cháy.
Hỏa hệ ma pháp -- Sí viêm hỏa hoàn.
Chỉ một pháo mà đã có tới hơn trăm người bỏ mạng.
Cònthanh bạch sắc quang đoàn kia vừa ập xuống thì binh sĩ lập tức bị đóngbăng rồi sau đó vỡ vụn -- Mà thanh bạch sắc quang đoàn này vừa rơixuống xong thì bỗng nhiên bạo liệt ra, dĩ nhiên cũng hóa thành trămngàn mũi phong tiễn sắc bén đáng sợ phóng ra chung quanh. "Vụt --"Không ít những binh lính thân thể đã bị cắm xuyên qua, một pháo nàyoanh kích, chung quanh tiếng kêu gào thảm thiết vang trời.
Thủy hệ ma pháp -- Nộ hải tiễn vũ!
Cácloại hình Ma tinh pháo không giống nhau, các loại ma tinh thạch bấtđồng về thuộc tính thì uy lực bắn ra của các Ma tinh pháp cũng khácnhau. Song có một điều không cần phải nghi vấn, đó là mười cỗ Ma tinhpháo này chỉ mới bắn ra một kích mà đã giết chết tới hơn 1000 người, sốlượng bị thương thì còn lớn hơn.
Song ngay sau đó, Ma tinh pháo lại sáng rực lên.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"......
Cơhồ liên tục mười khẩu Ma tinh pháo đều đồng thời oanh kích, hoặc là bịhỏa diễm thiêu chết, hoặc là bị băng tiễn bắn chết, hoặc là bị ăn mònmà chết, hoặc là bị lôi điện giáng chết... mười cỗ Ma tinh pháo nhằm ngay2 sư đoàn mà oanh kích, đối với 2 sư đoàn này mà nói thì tuyệt đối làmột ngày tang tóc.
Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc 2 người đang đứng cùng một chỗ.
"Đạinhân." Một gã quan quân cung kính hồi báo: "Tại cửa thành phía nam, cả2 sư đoàn công kích đợt đầu đều đã rút lui, tại cửa thành phía đông sưđoàn còn lại cũng đã rút rồi. Chúng ta phát hiện, trên tường thành phíanam có 10 cỗ Ma tinh pháo, còn tường thành phía đông cũng có 5 cỗ.Những Ma tinh pháo này đều thuộc loại Ma tinh pháo khổng lồ, uy lực củama pháp phải đến gần bát cấp ma pháp."
Cát Nhĩ Mặc hừ lạnh: "Điều talo lắng nhất chính là bọn chúng có Ma tinh pháp, không ngờ rằng thật sựlà có thật! Hơn nữa lại đều la ma tinh pháo cỡ lớn, ai đã bán cho bọnchúng nhỉ?"
Duy Tư Ba Đặc lạnh nhạt cười: "Bây giờ điều chúng taquan tâm không phải là chuyện này, bọn chúng có Ma tinh pháo là điều màchúng ta đã đoán được từ trước, nhưng tại cửa thành phía đông lại chỉcó 5 khẩu Ma tinh pháo. Vậy thì... ngày mai, chúng ta chính thức phátđộng đợt tổng công kích đầu tiên."
"Tổng công kích?" Cát Nhĩ Mặc nhìn Duy Tư Ba Đặc.
DuyTư Ba Đặc gật đầu đáp: "Đúng, chúng ta bề ngoài thì chủ yếu công kíchmặt nam thành, đồng thời phái một bộ phận nhân mã nhỏ công kích cửathành phía đông. Tuy nhiên, số ít nhân mã này đều phải là những đội ngũtinh anh của 2 phe chúng ta." Duy Tư Ba Đặc sang sảng nói.
"Duy Tư Ba Đặc, ý của ngươi là?" Cát Nhĩ Mặc nhìn hắn. "Trọng điểm là tấn công cửa thành phía đông?"
Đừngcó nhìn vào lượng nhân mã mà vội kết luận rằng bên nào mạnh hơn. Cử ra2 đội ngũ tinh anh này, 10 vạn người lực công kích e rằng còn đáng sợhơn cả 40 vạn quân đội bình thường ấy chứ.
"Hư hư thực thực như vậychỉ là để lừa gạt đối thủ của chúng ta thôi. 10 vạn tinh anh đội ngũdốc sức công kích, nếu ở mặt đông thành không có sự chuẩn bị kỹ lưỡngthì chúng ta sẽ có thể một hơi xông thẳng vào." Duy Tư Ba Đặc tự tinđáp.
Cát Nhĩ Mặc cười: "Nếu ta là quan chỉ huy của đối phương, thấyhơn 100 vạn đại quân của ngươi tại cửa nam thành, đồng thời chỉ cử ra10 vạn quân công kích đông môn, phỏng chừng sự chú ý cũng sẽ đặt vàocửa nam thành."
Quyển 10 - Chương 38 : Bạo nộ
Đạiquân của Quang minh giáo đình, Hắc ám giáo đình, ở bên ngoài phía namKhoa Đức quận thành, giống như là hải dương thâm u vô biên. Binh sĩ củaKhoa Đức quận thành đều cảnh giác, bọn họ biết, 'hải dương thâm u vôbiên' dưới thành hoàn toàn có thể trong chớp mắt dâng lên những đợtsóng bạo loạn, quét sạch bọn họ.
Một bộ phận nhỏ quân đội trong đó, tách ra khỏi đại quân.
Bộphận nhỏ quân đội này chạy vòng ra hướng thành đông của Khoa Đức quậnthành. Theo như địa hình của Khoa Đức quận thành, hiện giờ Quang minhgiáo đình chỉ có thể công kích nam thành và đông thành, còn bắc thànhvà tây thành, căn bản không thể hành quân tới. Quân đội tới đông thành,là do hai quân đoàn nhỏ cấu thành.
Hai quân đoàn nhỏ này, phân biệt tới từ Quang minh giáo đình, Hắc ám giáo đình, cũng là tinh anh quân đoàn của hai bên.
Quânđoàn trưởng của quân đoàn thuộc Hắc ám giáo đình, tóc ngắn màu lam, hắnsắc mặt nghiêm túc, đang nhìn thành lâu phía xa. Bên cạnh hắn là mộtkim phát nam tử, là đoàn trưởng của tinh anh quân đoàn thuộc Quang minhgiáo đình.
Chiếm được đông môn, bọn họ chính là đại công thần của cuộc chiến tranh này.
"Nămkhẩu ma tinh pháo mà thôi." Nam tử tóc ngắn màu lam lạnh nhạt nói, "LaKiệt Tư, như vậy, bộ đội của chúng ta trước tiên lao tới, đợi tới lúctới gần thành lâu, bộ đội mũi nhọn chớp mắt tập hợp, dựa vào vân thê(thang mây) trực tiếp phá vỡ phòng ngự trên tường thành thành một chỗhở. Các binh sĩ khác theo đó lên, chỉ cần đợi chúng ta lên tường thành,Khoa Đức quận thành coi như xong."
La Kiệt Tư liếc nhìn hắn một cái: "Phổ Lại Ân, vậy chúng ta xem xem, ai có thể công lên trước."
"Được." Phổ Lại Ân ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.
Thờigian trôi đi, hai tinh anh quân đoàn này đều ở trong trạng thái trầmtịch, yên lặng chờ đợi, đột nhiên... Bọn họ nghe thấy tiếng chém giếtđáng sợ. Tiếng gầm của ma tinh pháo, tiếng rống giận giữ của các binhsĩ, tiếng cung tiễn rít lên liên tiếp vang lên, những thanh âm đó phảngphất giống như tiếng biển cả gào thét bao trùm cả thiên địa.
"Bên đó đã bắt đầu rồi." Khóe miệng Phổ Lại Ân hiện lên một nụ cười.
La Kiệt Tư cũng hơi gật đầu: "Khi chúng ta công phá đông thành môn, chúng ta liền chắc thắng rồi."
Theokế hoạch, chiến đấu bên nam thành sẽ điên cuồng chưa từng có... Đại kháibên đó bắt đầu chiến đấu khoảng năm phút, Phổ Lai Ân là người đầu tiênhét lớn: "Sát..." Các tướng lĩnh dưới quyền sớm đã biết kế hoạch lâp jtứcdẫn theo binh sĩ bắt đầu lao lên.
Vân thê dài bốn mươi mét được chuyển tới nam thành nhanh như chớp.
Phần lớn binh sĩ cầm lá chắn cực tốc lao tới.
Cònnăm khẩu ma tinh pháo trên tường thành phía đông thành đột nhiên sánglên: "Oanh!" Oanh!"...Tiếng gầm của ma tinh pháo vang lên, lập tức nămluồng quang mang rực rỡ cực tốc bắn xuống, vừa chạm đất liền bạo phátquang mang đáng sợ. Lập tức chiến sĩ chung quanh tử thương một lượnglớn, nhưng các chiến sĩ khác không do dự chút nào.
Lúc này mà do dự, chính là tìm chết.
"Tốcđộ nhanh quá!" Tướng lĩnh thủ thành ở trên mặt thành phía đông cũngphát hiện tốc độ chạy của địch nhân quá nhanh, ma tinh pháo mới bắnđược ba lần, đối phương đã cách thành trì không tới trăm mét rồi,"Không tốt, không đúng!" Hắn đột nhiên phát hiện trong đội ngũ của địchnhân có một số chiến sĩ tốc độ chạy khá nhanh không ngờ vô cũng ăn ýcũng nhau vọt tới.
Hiển nhiên, những tinh anh chiến sĩ này, sợ rằng sẽ liên thủ mở ra một lỗ hổng.
"Hừ, quả nhiên như thế." Tướng lĩnh thủ thành trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh.
"Matinh pháo, toàn bộ, chuẩn bị!" Tướng lĩnh thủ thanh hét lớn, lập tức...Không ngờ lại có mười lăm khẩu ma tinh pháo gác ở trên tường thanh,cộng thêm năm khẩu lúc đầu, không ngờ biến thành hai mươi khẩu ma tinhpháo. Thân của hai mươi khẩu ma tinh pháo này quang mang cơ hồ đồngthời sáng lên.
Nhìn thấy mười lăm khẩu ma tinh pháo đột nhiên xuấthiện, hai quân đoàn trưởng Phổ Lại Ân và La Kiệt Tư sắc mặt lập tức đạibiến.
"Không!" Phổ Lại Ân vẻ mặt dữ tợn, không cam lòng tức giận rống lên.
"Oanh!" "Oanh!" "Oanh!" "Oanh!"...
Haimươi khẩu ma tinh pháo đồng thời bạo phát những tiếng gầm đáng sợ, mụctiêu của hai mươi khẩu ma tinh pháo này rất rõ ràng, chuyên môn hướngtới những tinh anh chiến sĩ đó, oanh kích tới đội ngũ mũi nhọn dó. Chỉnghe thấy một loạt những tiếng nổ lớn.
"Không!" Không ít binh sĩ nhìn thấy những luồng sáng của ma tinh pháo bắn tới, bọn họ không cam tâm hét lên.
Nhưngtốc độ pháo kích quá nhanh, chỉ là những luồng sáng lóe lên đã trựctiếp bắn tới mặt đất, các chiến sĩ căn bản không kịp chạy thoát. Chỉthấy trong khu vực nổ thân thể các chiến sĩ bị vỡ nát, cả người biếnthành vô số những khối băng vụn, có người bị thiêu thành than, có ngườiôm lấy cái chân bị đứt kêu thảm...
Chớp mắt, số người chết vượt quá ba nghìn, trọng thương cũng có mấy nghìn.
Thật quá đáng sợ.
Rấtnhiều chiến sĩ kinh hãi khựng lại. Hơn nữa số chết phần lớn đều lànhững phần tử tinh anh nhất, kết quả là, nhiều binh sĩ trong lòng đềubắt đầu sợ hãi.
"Xông lên, giết, vì các huynh đệ báo thù." Còn có một ít chiến sĩ tức giện rống lên, tiếp tục lao tới.
"Giết lên tới trên là thắng rồi."
...
Tuynhiên vân thê của bọn họ vừa gác lên còn chưa kịp trèo lên, chỉ thấyphần lớn chiến sĩ trên tường thành nam thành nâng lên từng cái chảo dầutrực tiếp đổ xuống phía dưới, chỗ dầu sôi đó trực tiếp đổ lên ngườinhững chiến sĩ công thành.
"A." Rất nhiều chiến sĩ ôm mặt, thân thể co rúm, từ trên vân thê rơi xuống.
"Bắn!"
Âmthanh lạnh lùng vang lên. Không chỉ hai mươi khẩu ma tinh pháo một lầnnữa hướng xuống phía dưới phát ra những tiếng gọi của tử thần, còn cócác binh sĩ khác không ngờ giương cung tiễn rực lửa trực tiếp bắn xuốngphía dưới. Phía dưới vốn đã bị đổ xuống một lượng lớn dầu sôi, hỏa tiễnvừa bắn xuống...
Vốn một ít binh sĩ bị dầu sôi làm bị thương, không thể chết, lúc này trong chốc lát biến thành ngọn đuốc.
Dưới tường thành, biến thành một biển lửa.
Phầnlớn chiến sĩ trở thành những ngọn lửa hình người, từng người ở trongbiển lửa thống khổ gào lên rồi ngã xuống, các binh sĩ phía sau căn bảnkhông dám tiếp tục lao tới, bởi vì trước mặt đều là hỏa diễm. CÒn sựoanh kích của hai mươi khẩu ma tinh pháo, lại một lần nữa giết chết mấynghìn người.
Các tiếng nổ lớn, vang lên khắp nơi ở trận doanh của địch quân.
Haingười La Kiệt Tư, Phổ Lại Ân đều sắp phát điên, hung dữ rống lên: "Lui,lui cho ta, mau, rút lui!!!" Chỉ trong chốc lát, số chiến sĩ chết đãhơn một vạn, số chiến sĩ thụ thương cũng có mấy nghìn.
Quan trọng nhất là, hai mươi khẩu ma tinh pháo còn có thể tiếp tục bắn xuống.
Hai mươi khẩu ma tinh pháo này, đã quét sạch toàn bộ sĩ khí.
Nămkhẩu ma tinh pháo trong một lần bắn có thể giết không đến một nghìnngười, chỉ cần trụ qua hai, ba lần là có thể đánh lên trên rồi. Nhưnghai mươi khẩu ma tinh pháo lại bất đồng... Một tập thể này bắn tới, hoàntoàn có thể giết sạch đội ngũ mũi nhọn của một quân đoàn.
Hai mươi khẩu ma tinh pháo, lực uy hiếp quá lớn.
Kểcả điên cuồng rút lui, nhưng vận bị hai mươi khẩu ma tinh pháo oanhkích hai lần, lại một lần nữa mấy nghìn người ngã xuống. Hỏa pháo rựcrỡ như pháo hoa, lại là công kích đáng sợ nhất kiến cho lòng người runlên. Ma pháp công kích, đích thực rất đẹp.
Như 'Sí viêm hỏa đoàn', giống như là những gợn sóng đỏ rực như lửa.
Đáng tiếc, mặc dù đẹp như mộng ảo, nhưng so với đồ đao càng khiến cho người ta kinh hãi.
"Mườivạn người, chết gần hai vạn, thụ thương cũng có gần một vạn." Thanh âmcủa La Kiệt Tư trầm xuống, "Chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủi, sĩ khírơi xuống vực sâu, các chiến sĩ căn bản không còn dũng khí đối mặt vớihai mươi khẩu ma tinh pháo mà xung phong nữa."
Dựa vào lá chắn, có thể ngăn cản cung nỏ.
Nhưng lá chắn lại không ngăn cản được ma tinh pháo, đặc biệt là loại đại hình ma tinh pháo này.
"Haimươi khẩu, là sao có thể có hai mươi khẩu ma tinh pháo?" Phổ Lại Ân tứcgiận nói, "Giáo chủ đại nhân phái chúng ta tới, không phải nói chỉ nămkhẩu ma tinh pháo sao? Nếu như sớm biết hai mươi khẩu, làm sao có thểtới tìm chết?"
Ma tinh pháo quá đáng sợ.
Chỉ cần địch nhân tiếnvào trong tầm bắn, tiểu mệnh liền sẽ bị thu hoạch. Hơn nữa khoảng cáchgiữa các lần bắn đều rất ngắn, chỉ cần có đầy đủ ma tinh thạch, chúngliền có thể không ngừng công kích. Điều này so với hai mươi người bátcấp ma pháp sư còn đáng sợ hơn nhiều.
"Quay về." La Kiệt Tư nhìn một lượt binh sĩ chung quanh, lập tức hạ lệnh.
PhổLại Ân cũng không cam lòng nắm chặt tay: "Mẹ nó. Bị lừa rồi. Người củaKhoa Đức quận thành này cũng thật khốn kiếp. Đi, quay về." Hiện tại lựcchiến đấu đã tổn thất ba thành, nếu như lại xông tới một lần nữa, sợrằng lực chiến đấu ngay cả một nửa cũng không còn.
Nhưng đối phương, cả một chiến sĩ cũng không chết.
Đươngnhiên, đối phương tổn thất một lượng lớn tiền. Đại hình ma tinh pháonày mỗi lần oanh kích, cũng bằng với đổ đi một lượng lớn tiền. Hai mươikhẩu ma tinh pháo bất chấp tất cả oanh kích, một vương quốc bình thườnglàm sao sẵn sàng sử dụng như vậy?
...
Thực chính là hư, hư chính là thực.
Quangminh giáo đình, Hắc ám giáo đình lừa một cú như vậy. Thế nhưng phíaKhoa Đức quận thành lại ẩn tàng số lương ma tinh pháo thực sự, tổngcông ba mươi sáu khẩu ma tinh pháo. Khoa Đức quận thành vừa bắt đầu chỉđưa ra mười lăm khẩu để đối phương phát hiện.
Còn trong kế hoạch, đông thành trên thực tế lại có hai mươi khẩu ma tinh pháo. Nam thành là mười sáu khẩu ma tinh pháo.
Chiến đấu ở đông thành kết thúc thật nhanh, nhưng chiến đấu ở nam thành lại cực kỳ thảm liệt.
"Chuẩnbị." Chỉ thấy phần lớn binh sĩ trên nam thành lâu nằm xuống, chân đạpvào cung, hai tay kéo dây. Mũi tên khổng lồ khiến ai nhìn thấy đều lạnhngười. Chiến sĩ nơi đây tùy tiện một người đều có thể dễ dàng nâng mấytrăm cân.
Song họ còn dùng hai chân, hai tay, mũi tên như thế, uy lực có thể tưởng tượng được.
"Bắn!"
Mộttiếng ra lệnh, vô số mũi tên khổng lồ giống như là mưa từ trên thànhlâu bắn lên bầu trời, liền đó mang theo tiếng rít đáng sợ, trực tiếprơi xuống phía dưới. Lá chắn phổ thông căn bản không thể phòng ngự,trực tiếp bị xuyên qua, đâm vào thân thể binh sĩ phía sau lá chắn.
Lập tức, một mảng lớn người ngã xuống.
Chết một mảng lớn, phía sau lập tức có người tiếp tục xông lên.
Lúcnày lượng lớn vân thể đã gác lên thành lâu, nhiều binh sĩ thậm chí đãgiết tới trên tường thành. Năm khẩu ma tinh pháo vốn ẩn tàng cũng đãđưa ra, mười sáu khẩu ma tinh pháo điên cuồng gầm thét... Quang mang rựcrỡ liên tục sáng lên dưới chân thành, từng mảng người ngã xuống.
Nhưng, người của Quang minh giáo đình, Hắc ám giáo đình quá nhiều.
Đông như kiến cỏ!
"Rútlui, cứ chém giết như vậy, căn bản là liều xem ai nhiều người hơn a.Người chết quá nhiều rồi." Cát Nhĩ Mặc nhíu mày, giờ mới bao lâu? Binhsĩ chết đã quá mười vạn rồi, đương nhiên người Khoa Đức quận thành chếtcũng không ít, ước chừng cũng hơn vạn.
Chủ yếu mười sáu khẩu ma tinh pháo giết người quá nhiều, còn có các loại cung tiễn, lôi thạch.
Ở trên tường thành, đích xác chiếm ưu thế.
Tứđại chí cao vị diện"Ta có dự cảm không tốt." Duy Tư Ba Đặc nhíu mày,nhìn mười sáu khẩu ma tinh pháo đang gầm rống, "Vốn là nơi này chỉ cómười khẩu ma tinh pháo, chiến đầu vừa bắt đầu, đột nhiên lại có sáukhẩu ma tinh pháo xuất hiện. Ta lo... phía đông thành.
Cát Nhĩ Mặc trong lòng run lên.
"Ngươinói, bên đó cũng có thêm nhiều ma tinh pháo xuất hiện?" Cát Nhĩ Mặc lắcđầu nói, "Không nhất định, hoặc là bọn chúng đem ma tinh pháo ở đôngthành, di chuyển tới nam môn."
"Hy vọng là như vậy." Duy Tư Ba Đặc đối với binh sĩ đã chết tịnh không quan tâm.
Hắn cần chính là thắng lợi.
"Giáo chủ đại nhân." Chỉ thấy hai người Phổ Lại Ân, La Kiệt Tư chật vật lao tới chỗ Cát Nhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đặc.
"Sao lại thế này?" Duy Tư Ba Đặc nhìn thấy bộ dạng của hai người, liền biết không ổn.
PhổLại Ân không cam tâm tức giận mắng: "Giáo chủ đại nhân, ai tra xét tìnhbáo, quả thực khốn kiếp, căn bản không phải năm khẩu ma tinh pháo, màla hai mươi khẩu ma tinh pháo! Là hai mươi khẩu ma tinh pháo a, cáchuynh đệ của ta, chỉ bị mấy lần oanh kích, đã chết hơn hai vạn rồi, còncó lượng lớn thụ thương. Hai quân đoàn chúng ta cộng lại mới mười vạn,phút chốc tổn thất ba thành lực chiến đấu. Hơn nữa... Tinh anh của quânđoàn chúng ta, những người xông ở phía trước nhất, chết lại nhanh nhất,các binh sĩ căn bản cả một chút đấu chí đều không còn, hoàn toàn bị dọacho cứng đờ ra.
Sắc mặt Duy Tư Ba Đặc lập tức biến đổi.
Hoắn đã hoàn toàn minh bạch.
NhìnKhoa Đức quận thành phía xa, Duy Tư Ba Đặc nghiến răng: "Không ngờ đangđưùa bỡn ta, dẫn dụ ta công kích đông thành, năn khẩu ma tinh pháo biếnthành hai mươi khẩu?" Duy Tư Ba Đặc lúc này tức đến đỏ mắt, "Cát NhĩMặc, không quản mưu kế gì nữa, để những cửu cấp cao thủ đó, đều lên chota!"
Quyển 10 - Chương 39 : Tử chiến
"Được, để bọn họ lên."
Chỉtrong chốc lát sáu gã chiến sĩ đã tiến vào khu vực chỉ huy của Duy TưBa Đặc và Cát Nhĩ Mặc. Lập tức Duy Tư Ba Đặc hạ lệnh với chúng:
"Cácngươi sáu người ẩn trong đại quân, tiến sát tới cửa thành. Khi đến sátthì lập tức sử dụng tốc độ nhanh nhất phá vỡ cổng thành dẫn đại quântiến vào, không cho chúng kịp trở tay."
"Vâng, thưa đại nhân."
Trongđó có ba người lập tức tuân lệnh, ba người còn lại thì quay về phía CátNhĩ Mặc, Cát Nhĩ Mặc khẽ gật đầu: "Hãy làm theo lời Duy Tư Ba Đặc."
...
Dướimặt đất thương tích vô số, những chiến sĩ như những con côn trùng điêncuồn tiến về phía thành trì, mười sáu khẩu Ma tinh pháo không ngừngphát ra quang mang chói mắt cướp đi vô số sinh mạng. Trên tường thànhKhoa Đức quân thành, Lâm Lôi, Ba Khắc, Cái Tì, An Khoa, Hắc Sa, Bố Ânđang ở chung một chỗ.
"Bọn họ chém giết thật điên cuồng a." Cái Tì liếm môi, cuời to nói.
Hắc Sa nhìn về phía Lâm Lôi, mắt sáng lên: "Lâm Lôi đại nhân, để cho chúng ta thoải mái chém giết một phen ha."
Trong năm huynh đệ Ba Khắc, chỉ mới có Ba Khắc đạt tới Thánh vực còn đâu đều là cửu cấp đỉnh tùy thời khắc mà có thể đột phá.
LâmLôi nhìn bên dưới điên cuồng chém giết khẽ cuời: "Không vội, các ngươisẽ được phát huy, nhưng phải nhớ kỹ rằng bất luận thế nào, ma tinhthạch quáng mạch không được để cho bọn chúng chiếm được."
So với đại lượng ma tinh thạch thì Lâm Lôi coi trọng nhất là vi hình vị diện mật thất, bảo địa nhất định phải được giữ vững.
"Đángtiếc Tái Tư Lặc đã đạt tới Thánh vực, nếu không sợ rằng một mình lãocũng có thể ngăn cản được trăm vạn đại quân." Thời gian Tái Tư Lặc đạttới Thánh vực cũng không cách Lâm Lôi là bao nhiêu, sau khi đạt tớiVong linh Thánh ma đạo, thực lực của Tái Tư Lặc đã đạt tới một bước cựckỳ đáng sợ.
Tái Tư Lặc bây giờ chính là muốn thu phục Thánh vực vonglinh, một vong linh Thánh ma đạo có thể thu phục được một đám Thánh vựcvong linh, mức đáng sợ thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
"Lãogia hỏa này cả ngày trong núi khổ tu, căn bản không có ra ngoài." CáiTì bĩu môi nói. "Lần trước ta đi tìm lão, lão phái ra một Thánh vựcvong linh đánh ta, không thể không nói... cương thi đó thật sự là lợihại." Cái Tì cảm thán.
Lâm Lôi cười thầm, Tái Tư Lặc vậy là chỉ giỡnvới Cái Tì, nếu thật sự thì Cái Tì đã nhanh chóng thất bại rồi. Bởi vìVong linh ma pháp sư tinh thông nhất là linh hồn, 'Linh Hồn Công Kích'cũng am hiểu. Sau khi đạt tới cảnh giới Thánh ma đạo, Tái Tư Lặc thitriển linh hồn công kích chỉ sợ là Thánh vực cường giả cũng không trụlại được.
"Ầm!" Đột nhiên mọi người cảm thấy từ tường thành có một trận chấn động. Ba Khắc biến sắc: "Không ổn."
Lâmlôi dụng Tinh thần lực cũng đã phát hiện ra, ở phía dưới có sáu cửu cấpchiến sĩ liên thủ công kích trực tiếp công phá tường thành.
"Mởrồi!" Những tên lính công thành hưng phấn phát hiện ra cổng thành đã bịphá vỡ. Nhất thời có vô số tên xông tới, cầm đầu chính là sáu cửu cấpchiến sĩ kia. Binh lính thủ thành cũng muốn ngăn cản, nhưng nhanh chóngđã bị sáu gã đó giết chết. Ở cạnh cửa thành, một viên quan quân lạnhlùng nhìn hết thảy.
"Cự thạch, ném!" Giọng vị quan quân vẫn không có vẻ gì hoảng hốt vang lên.
Hơnmười binh lính dùng sức giật cơ quan, chỉ nghe tiếng "Tạp, tạp" vanglên, lập tức mấy chục cự thạch ầm ầm hạ xuống. Cự thạch rơi, binh línhmuốn tránh né nhưng phần lớn là không kịp lập tức tan xác.
"Ầm!" Cửa thành bị phong kín, binh lính bên ngoài không cách nào vào được, bên trong cũng không ra được.
"Sáucửu cấp chiến sĩ, thật là đủ dã tâm mà." Cái Tì gầm lên, đại phủ cầmtrong tay lập tức nhảy xuống bên trong thành, sáu gã cửu cấp chiến sĩđã ở bên trong thành. Cái Tì nhảy xuống, Bố Ân, Hắc Sa, An Khoa bangười cũng nhảy theo sau.
....
Bên trong thành, sáu gã cửu cấp chiến sĩ điên cuồng giết chóc, binh lính bình thường căn bản không thể ngăn cản chúng.
"Đimau." Một tên quát to, chiến đao trong tay lập tức bổ xuống một tênquan quân, lập tức chém thành 2 nửa. Cửu cấp chiến sĩ lướt qua, chungquang vô số thi thể, hắn cũng biết khó có thể ở được lâu.
Bọn chúngcũng mặc kệ những binh lính bám theo. Trong số đó có một tên kim phátđộc nhãn, phi thân một cái đã dễ dàng vượt hơn ba mươi thước tường rangoài thành. Những tên khác cũng lập tức làm theo.
"Muốn chạy ư!"Một tiếng nộ hống vang lên, theo sau đó là huyễn ảnh cự phủ đáng sơ.Cái Tì là người đầu tiên lao xuống, từ trên không hắn tấn công trựctiếp một cửu cấp chiên sĩ. Tên này cũng giơ trọng kiếm lên để ngăn cảnmột búa này. Nhưng va chạm này...
"Choang!" Trọng kiếm đã lập tức bịgãy nát, cả người hắn bị bắn lại bên trong thành, mặt đất nứt ra. CáiTì gầm lên: "Ngươi dám giết người bên trong thành, chết đi cho ta." Cựphủ đáng sợ bổ tới, không gian tựa như ngưng trệ. Đây là cảnh giới'Thế' của Cái Tì.
Cửu cấp chiến sĩ này muốn tránh nhưng cũng khôngthể. "A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn bị một búa bổ vào bắn raxa, máu tươi phun ra, nội tạng vỡ nát, thân thể rơi xuống rồi không thểđộng đậy được nữa.
Mặc dù cùng là cửu cấp chiến sĩ, nhưng Cái Tì là đỉnh cấp, lại vừa là Bất tử chiến sĩ, chênh lệch rất lớn.
Màbốn gã cửu cấp chiến sĩ khác cũng gặp phải An Khoa, Hắc Sa, Bố Ân. Đặcbiệt An Khoa một búa đã đẩy lui hai tên, trong mắt An Khoa, Bố Ân, HắcSa lộ ra sát ý điên cuồng.
Chiến đấu cục bộ này rất nhanh kết thúc.
....
"Đạinhân, ngoại trừ thuộc hạ, năm người kia không thoát được." Tên kim phátđộc nhãn có vẻ không cam lòng, sắc mặt Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc cũngcó chút khó coi.
" Sao vậy? Các ngươi đều là cửu cấp chiến sĩ mà? " Sắc mặt Duy Tư Ba Đặc không khỏi tái nhợt.
"Tamới nhìn thấy Lâm Lôi và mấy tên Bất tử chiến sĩ trên tường thành." CátNhĩ Mặc đột nhiên nói, với thực lực của Cát Nhĩ Mặc dù cách xa cả ngànthước nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ Lâm Lôi cùng những người khác trêntường thành.
Duy Tư Ba Đặc chậm rãi nói: "Cát Nhĩ Mặc, Lâm Lôi chả nhẽ không để ý ước định lúc trước, ra tay đối với cửu cấp chiến sĩ?"
"Khôngphải Lâm Lôi." Cát Nhĩ Mặc lắc đầu. "Nếu hắn ra tay, sáu người sợ rằngmột cũng không thoát được, ta đoán rằng là Bất tử chiến sĩ nhân hìnhchưa đạt tới Thánh vực, đối với bọn chúng, đối phó với cửu cấp chiến sĩkhông có gì khó khăn cả."
Duy Tư Ba Đặc nhăn mày: "Ngươi lui rangoài đi." Lệnh cho cửu cấp chiến sĩ kia đi ra ngoài, Duy Tư Ba Đặcquay sang binh lính truyền lệnh nói: "Cho quân lính công thành triệttiêu đi, hôm nay dừng ở đây."
"Vâng, thưa đại nhân." Truyền lệnh binh lập tức chạy đi.
CátNhĩ Mặc nghi hoặc nhìn Duy Tư Ba Đặc, Duy Tư Ba Đặc nhắm mắt một hồilâu mới mở ra: "Cát Nhĩ Mặc, đêm nay chuẩn bị sẵn sàng binh lính, sángmai trước hừng đông chúng ta sẽ hạ được thành."
"Đêm khuya?" Cát Nhĩ Mặc nhíu mày nhìn. "Dù không để ý đến tính mạng binh lính cũng rất khó hạ được thành."
Bấtluận Cát Nhĩ Mặc hay Duy Tư Ba Đặc, đối với tính mạng binh lính bọn họkhông quan tâm. Hôm nay bọn họ thống lĩnh binh lính mật độ cũng rấtnhiều, dụng chiến sĩ như là phương thức giảm bớt dân cư, bính lính đàotạo một hai năm là có thể được, bọn họ không quan tâm. Cái mà bọn họquan tâm là tinh anh quân đoàn, vẫn như trước dụng 10 vạn quân để hạđông thành.
"Tối nay không cần quan tâm gì nữa, hết thảy để côngthành, nếu trước rạng sáng năm giờ vẫn không hạ được thành chúng ta sẽsử dụng con bài cuối cùng." Duy Tư Ba Đặc nhìn về phía Cát Nhĩ Mặc."Cát Nhĩ Mặc, ngươi thấy sao?"
"Con bài cuối cùng?" Cát Nhĩ Mặc trầm ngâm một lát, hắn biết Duy Tư Ba Đặc đang nói về cái gì, hắn khẽ gật đầu. "Được rồi."
Kỳthực từ đêm khuya bắt đầu công kích, đến rạng sáng năm giờ là mộtkhoảng thời gian điên cuồng công kích. Cho dù không hạ được thành trìcũng sẽ khiến binh lính Khoa Đức quận thành cực kỳ mệt mỏi. Như vậyQuang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình sẽ rút ra con bài cuối cùng, cơhội thành công có thể tính là trăm phần trăm.
....
Dưới thành vô sốchiến sĩ như thủy triều rút đi. Ngõa Tỳ đứng trên lầu nét mặt không cógì thay đổi. Lâm Lôi đứng cách đó không xa nhìn Ngõa Tỳ trong mắt có ýtán thưởng, hắn đã chỉ huy trận chiến hôm nay, mọi việc phát sinh đềucó ứng sách đối phó địch... những lần địch đánh sâu vào bất luận là cửađông cửa nam, các thủ đoạn bố trí phòng ngự đều vô cùng hoàn mỹ.
"Ngõa Tỳ." Lâm Lôi, Ba Khắc đi về phía Ngõa Tỳ, Ngõa Tỳ thấy mấy người đi đến lập tức hành lễ.
"Ngõa Tỳ, hôm nay chiến tranh như thế là kết thúc, ngươi hãy nghi ngơi cho khỏe đi."
"Khôngđược, thưa đại nhân." Ngõa Tỳ trịnh trọng đáp. "Hôm nay chỉ huy quanquân địch liên tục vài lần công kích. Phía đông thành sử dụng quân độitinh anh bất ngờ tập kích, hay là sử dụng cửu cấp chiến sĩ công phá cửathành, còn có đại lượng quân công thành điên cuồng... ta có cảm giác vịchỉ huy quan này không phải là người biết kiên nhẫn. Ta nghĩ trong haingày hắn sẽ thi triển tất cả các thủ đoạn ra, tỷ như tối nay bọn chúngrất có thể sẽ đánh lén."
Ngõa Tỳ nhìn về phía trận doanh của đốiphương, hai phe tác chiến, nhìn thấu được tính cách của chỉ huy quanđối phương như vậy sẽ có thể nắm chắc phán định được hành động của đốiphương.
"Ô!" Khóe miệng Lâm Lôi khẽ mỉm cười.
Cái Tì cười ha hả:"Lâm Lôi đại nhân, người đừng có hoài nghi, phán định của Ngõa Tỳ nàymười phần thì có đến tám chính phần chính xác."
...
Màn đêm buôngxuống, Lâm Lôi, Ba Khắc.. đang trong đình viện cùng nhau uống rượu, bởivì Ngõa Tỳ phán định rằng đối phương rất có thể sẽ đánh lén nên bọn họnđến đây chờ.
"Vi hình vị diện mật thất?" Bố Ân nghe lời Lâm Lôi nói có vẻ rất là kinh ngạc.
BaKhắc cũng gật đầu nói: "Đúng, ngay cả ta đối với thiên địa nguyên tốcũng không có cảm giác gì, nhưng mà bên trong mật thất lại có thể cảmnhận được rõ ràng các loại nguyên tố, cái cảm giác này rất đặc thù chưatừng có, rất thân cận với tự nhiên."
"Ba Khắc, Bố Ân, Cái Tì, Hắc Sacác ngươi cứ tu luyện cho tốt, sau này đạt tới Thánh vực các ngươi cũngcó thể tiến vào vi hình vị diện mật thất để tu luyện." Lâm Lôi mỉm cười.
Một cái mật thất đường kính chừng mười thước, đích xác là có thể để cho mấy người trong đó tĩnh tu.
Độtnhiên âm thanh hảm sát kịch liệt từ cửa thành phía nam vang lên, ngaysau đó Ma tinh pháo cũng gầm rống, tiếng kêu thê lương thảm thiết,tiếng tiễn thỉ phá không rít lên... Lâm Lôi, Ba Khắc cùng bật cười đứngdậy.
"Ngõa Tỳ này đoán quả nhiên là chính xác." Lâm Lôi cũng có chút bội phục Ngõa Tỳ.
Mộtđám người rất nhanh hướng trên tường thành phía nam chạy đi, càng tớigần tiếng chém giết trên chiến trường càng làm cho lòng người sôi sục.Ánh đuốc chiếu xuống, phía dưới tràn đầy thi thể, phía trên thành córất nhiều binh lính ngã xuống, binh lính bên dưới thì điên cuồng xạtiễn lên.
"Công thành văn lâu." Lâm Lôi đột nhiên thấy xa xa một đại vật đang tiến lại gần.
Côngthành văn lâu nọ cao chừng bốn mươi thước, toàn thân đầy rẫy cươngthiết, nham thạch cấu tạo mà thành. Một pháo đài di động cực lớn đanghướng tới phía tường thành.
"Bùm!" Ma tinh pháo xạ thẳng chính diện,hỏa diễm nóng chảy chỉ có thể làm tan chày lớp cuơng thiết trên bề mặtmà thôi, căn bản không rung chuyển được loại pháo đài này, loại Côngthành văn lâu này chừng mười tòa, xếp thành hàng ngang mà tiến, khôngngừng di động xông tới.
Quyển 10 - Chương 40 : Máy xay thịt
Toàcông thành vân lâu, phảng phất như mười cự thú cương thiết chú tạo chậmrãi mà đến, Ma tinh pháo căn bản không rung chuyển được công thành vânlâu.
"Một khi để cho Công thành vân lâu này dựa vào được tườngthành, vậy ... hàng loạt binh lính sẽ thông qua Công thành vân lâu đánhlên tường thành." Sắc mặt Ba Khắc dưới quang mang nhiều màu của Ma tinhpháo chiếu rọi, lộ ra vẻ mơ hồ bất định. Sắc mặt đám Bố Ân, Hắc Sa, CáiTì, An Khoa cũng nghiêm túc hẳn lên.
Lâm Lôi đứng trên tường thành,trông thấy binh lính dày đặc như châu chấu, còn có mười toà Công thànhvân lâu kia, cũng cảm thấy khó giải quyết.
"Tiếp đến, hẳn là khoảng thời gian thảm liệt nhất."
Cho dù người có kiến thức nửa vời như Lâm Lôi đối với chiến tranh cũng có thể dự đoán được sắp đến giai đoạn điên cuồng.
...
"Xông lên a!" Một số binh sĩ sắc mặt dữ tợn, điên cuồng gầm lên giận dữ.
Hàngngàn hàng vạn thang mây đều gác lên tường thành, hàng loạt binh lính bòlên đầu mút cao nhất của thang mây, mưu toan vọt tới bên trong tườngthành chém giết chiến sĩ thủ thành. Nhưng mà ... thang mây có thể bịngười lật đổ, cũng có thể bị dội dầu hoả sôi sùng sục xuống.
Mỗi mộtthang mây đồng thời chỉ có thể một hai người xông lên, đối mặt với đaokiếm lien tục của đại lượng thủ thành chiến sĩ, bọn họ chỉ có thể ngậmhờn.
Một gã binh lính đang đứng trên thang mây nhảy ra được, muốn tấn công vào bên trong tường thành.
"Phập!"
Lập tức mấy thanh đao kiếm đâm tới, gã binh lính vừa vọt vào này liền bị đâm lỗ chỗ như tổ ong.
"Ầm!"Một cái thang mây trực tiếp bị lật đổ, đại lượng binh sĩ từ trên caongã xuống. Ngã từ độ cao hai ba mươi thước xuống, thực lực dù có điểmmạnh mẽ không tệ, song nếu xui xẻo thì ngã chết, không thì cũng tànphế. Điểm chết người chính là ... phía dưới trên mặt đất có rất nhiềubinh khí của binh sĩ đã chết.
Ngã xuống, thân thể vừa vặn chồng lên trên binh khí.
"Phập -" Thân thể trực tiếp liền bị binh khí xuyên qua.
Còncó hàng loạt binh lính xông tới dưới thành điên cuồng hướng phía trêntường thành khai cung xạ tiễn, mưa tên dày đặc rơi xuống trên tườngthành, thậm chí còn rơi xuống bên trong Khoa Đức quận thành. Không ítthủ thành chiến sĩ trực tiếp bị mũi tên cắm phải liền bị bắn chết.
...
Mỗimột khắc, đều có rất nhiều chiến sĩ tử vong. Mặc dù thủ thành chiến sĩcũng chết rất nhiều, nhưng đám binh lính công thành còn tử vong nhiềuhơn.
"Nhanh, nhanh" Phía xa, tại đại quân hậu phương của Hắc Ám giáođình, hắc bào đại trưởng lão Duy Tư Ba Đặc rít lên trong miệng, "Nhanhlên một chút, Công thành vân lâu mau tiến đến dưới tường thành." Duy TưBa Đặc hắn thật sự nhìn không nổi nữa.
Hắn chờ mong thế cục lập tức chuyển biến.
Công thành vân lâu khổng lồ chính là công cụ uy lực lớn khả dĩ có thể thay đổi chiến tranh.
Độ cao đáng sợ như vậy, thân thể cương tiết chú tạo.
Côngthành vân lâu này nếu đồng loạt đổ xuống có thể khiến cho tường thànhdịch chuyển. Trên Công thành vân lâu cùng với thủ thành chiến sĩ đốidiện chém giết, sẽ không có bất cứ tình thế xấu gì. Dù sao trên Côngthành vân lâu, đủ để cho mấy trăm người đồng thời đứng trên điểm caonhất.
"Hướng phía Công thành vân lâu, xạ kích!"
Người chỉ huylớn tiếng hạ lệnh, lập tức có mấy Ma tinh pháp đồng thời bắn về phíaCông thành vân lâu, nhưng tầng phòng ngự bằng cương thiết phủ ngoàiCông thành vân lâu dày chừng mấy thước, cương thiết dày như thế, kể cảuy lực Ma tinh pháo cũng vô pháp xuyên thủng phá huỷ Công thành vân lâu.
Nhiều nhất chỉ làm cho nó chấn động một chút, hoặc là thương tổn đến binh sĩ trên đó.
Cóđiều binh sĩ đã chết thì binh sĩ phía dưới vẫn có thể tiếp tục xônglên. Dù sao một mặt khác của Công thành vân lâu, đó là kết cấu dạngsườn dốc bậc thang.
"Xuất phát, đại đội đầu tiên lên. Đến đây, cuẩnbị ngăn cản một toà Công thành vân lâu." Một vị chỉ huy lập tức hô to,đối phó với Công thành vân lâu, khẳng định phải sử dụng binh sĩ tinhanh.
Phe Khoa Đức quận thành tìm mọi cách muốn ngăn trở Công thành vân lâu này.
Nhưng mà, loại công thành 'Cự Thú' này không cách nào ngăn cản.
Chỉnghe "Ầm!" một tiếng, một toà Công thành vân lâu rốt cuộc cũng chạm vàotường thành. Mà ngay sau đó trong chốc lát "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" ... Mộttràng âm thanh đâm sầm vang lên, một toà rồi lại một toà Công thành vânlâu liên tục va chạm với tường thành.
"Giật ra cho ta!"
Trên mộttoà vân lâu, một vị quan quân quát lớn. Chung quanh có không ít chiếnsĩ lập tức mượn cơ quan chứa đựng trong Công thành vân lâu, chỉ nghethấy "Rắc" "Rắc" tiếng cơ quan vận chuyển. Một tấm cương thiết chú tạodày của Công thành vân lâu trực tiếp hướng phía Khoa Đức quận thành đổxuống.
"Bùm!" Cái này rộng có đến trăm thước, tấm cương thiết dày đến mấy thước mạnh mẽ nện lên tường thành Khoa Đức quận thành.
Điềunày lập tức khiến cho giữa Công thành vân lâu và Khoa Đức quận thànhxuất hiện một thông đạo dài, rộng trăm thước, công thành vân lâu vốncao hơn tường thành Khoa Đức quận thành. Tràng cảnh này khiến cho binhsĩ hai thế lực Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình có thể thông quathông đạo này, rất nhanh xung phong liều chết từ trên xuống dưới.
"Các huynh đệ, giết!"
....
Vôsố công thành binh sĩ phẫn nộ tru lên, thông qua thông đạo này điêncuồng tấn công lên tường thành Khoa Đức quận thành. Bọn họ bị đánh quámức phiền muộn, luôn luôn ở dưới thành, rất nhiều chiến sĩ đều bị cungtiễn, Ma tinh pháo sát tử. Bọn họ ngay cả cơ hội cùng đối thủ công bìnhchém giết cũng không có.
Loại bực dọc này vẫn tồn tại từ đáy lòng.
Hiện giờ, đám bĩnh sĩ này cuối cùng đã bộc phát.
Mườitoà Công thành vân lâu chính là mười toà thông đạo liên tiếp. Đại lượngbinh sĩ dọc theo Công thành vân lâu này giết đến Khoa Đức quận thành.Đám binh sĩ Khoa Đức quận thành cũng không lùi bước, hoặc là dùng lôithạch liệng đi, hoặc là đem dầu hỏa đổ xuống ...... dù sao địa phương rộngtrăm thước như vậy, chi chít đều là người.
Một gã binh lính chém rớt đầu lâu người khác, nhưng một người khác lại vung trường thương đâm vào trong ngực hắn.
...
Chỗ nối liền công thành vân lâu và tường thành, căn bản là cỗ máy xay thịt!
Binh sĩ công thành, thủ thành tại đây đánh giáp lá cà!
Hàngloạt thi thể chất thành đống, thậm chí còn vượt qua độ cao vách tườngthành rồi sau đó trực tiếp rơi từ trên cao xuống. Tiên huyết tụ hộilại, khiến cho con đường trên tường thành dường như biến thành dòngsông đỏ máu. Mà vô số binh sĩ còn đang giơ cao binh khí chém giết địchnhân.
Vì mạng sống của chính mình.
Vì chiến hữu của mình báo thù.
...
Hểt thảy mọi người đều giết đến đỏ mắt.
"Bùm!" "Bùm!" ....
Hoảlực sặc sỡ của Ma tinh pháo đặc biệt hướng lên Công thành vân lâu côngkích, bởi vì trên Công thành vân lâu binh sĩ quá dày đặc, so với mật độbinh sĩ dưới thành còn gấp mười lần.
Chiến sĩ mưu toan từ Công thành vân lâu công đến chỗ tường thành.
Đích xác rất nhanh.
Từphía dưới Công thành vân lâu, dọc theo sườn dốc của nó, vọt tới trêntường thành không đến trăm thước! Khoảng cách như thế với thực lực củacác chiến sĩ, bình thường không đến mười giây là tới. Bọn họ đều đangcó tâm lý cầu may, cho rằng mười giây, Ma tinh pháo tuyệt đối sẽ khôngoanh kích tới bọn họ!
Nhưng!
Ma tinh pháo quay về phía Côngthành vân lâu, tuỳ tiện bắn một phát cũng hoàn toàn có thể một lần giếtvài trăm người. Nhưng mà tốc độ giết chóc của Ma tinh pháo lại còn xamới bằng loại tốc độ đáng sợ của hai phe binh sĩ chém giết lẫn nhau.Binh sĩ phe Khoa Đức quận thành cũng bắt đầu tử vong rất nhanh trongphạm vi lớn.
"Đánh giáp lá cà, vậy tỉ lệ tử vong gần như là 1-1."Ba Khắc nhìn Lâm Lôi, "Lâm Lôi đại nhân, chúng ta nếu cứ tiếp tục nhưvậy, khả năng không chống cự nổi đối phương a."
Đích xác, binh lựcđịch quân tổng cộng là một trăm sáu mươi vạn, mặc dù trước mắt có chúttổn thất, nhưng đối với con số khổng lồ một trăm sáu mươi vạn này mànói, căn bản không tính là gì. Mà Khoa Đức quận thành chỉ có năm mươivạn người. Nếu tiêu hao theo tỉ lệ 1-1 này...
Địch quân chết đi ba bốnmươi vạn, binh lực vẫn còn ngoài trăm vạn. Nhưng bên mình mà chết babốn mươi vạn thì chỉ còn lại có mười mấy vạn.
Không thể tiếp tục như vậy!
Đươngnhiên, đây chỉ là tỉ lệ một nhóm người đánh giáp lá cà. Nếu hơn nữa cònbị Ma tinh pháo bắn chết, phía dưới bị vô số tên bắn chết. Vậy phe KhoaĐức quận thành này chính ra vẫn chiếm ưu thế rất lớn.
"Cài Tì, mấyngười các ngươi đem thông đạo huỷ diệt đi." Lâm Lôi chỉ vào tấm cươngthiết dày chỗ Công thành vân lâu và tường thành.
Thiết bản rộng trămthước, dày mấy thước, một khi huỷ diệt! Vậy ...... Công thành vân lâu vàtường thành lúc đó khoảng cách chỉ gần mười thước, đoạn cự ly này cầnphải có thực lực nhất định mới có thể phóng qua. Hơn nữa từ trên côngthành vân lâu nhảy sang, phe thủ thành chỉ cần dùng mũi trường thươngnghênh tiếp -
"Vâng, thưa đại nhân." Cái Tì lớn tiếng đáp.
BốÂn, An Khoa, Hắc Sa ba người cũng không chút do dự cùng đi theo, mà BaKhắc bởi vì nguyên nhân đạt tới Thánh vực, cũng không tiện xuất thủ.
Đấukhí bên ngoài thân Cái Tì vòng quanh, cầm trong tay một cây cự phủ nặngnăm ngàn ba trăm cân, đạp trên mặt đất một cái liền trực tiếp hướng đếnchỗ thông đạo chém giết thảm liệt nhất nhảy tới, trăm thước thông đạobinh sĩ địch quân đang dồn lại một chỗ, rất nhiều binh sĩ muốn vọt tớiđịch quân trên tường thành.
"Phập-", một đạo đấu khí sắc bén đáng sợhình lưỡi phủ bay tới, trực tiếp chém vào eo mười mấy tên chiến sĩ. Tànchi bay loạn, máu tươi chảy tràn, nhất thời trong thông đạo xuất hiệnmột khối khu vực trống trải.
"Bùm!"
Cái Tì giống như ma thần thứctỉnh, tay cầm một cây cự phủ đáng sợ năm ngàn ba trăm cân trực tiếp đápxuống khối khu vực này. Nhưng rất nhiều binh sĩ địch quan trong nháymắt đã lại tràn ngập khu vực trống trải vừa rồi. Cả đám đều điên cuồngcông kích Cái Tì.
"Hừ!" Cái Tì huơ cự phủ, đột nhiên trực tiếp hướng phía dưới bổ xuống.
Cựphủ tựa như chiếc lá rụng nhẹ nhàng hạ xuống tấm cương thiết dày phíadưới. Chỉ nghe một thanh âm rất nhẹ, nhất thời ... tấm cương thiết nàylập tức xuất hiện một cái rãnh, vô vàn cương thiết bụi phấn trực tiếptheo gió cuốn đi.
Cử trọng nhược khinh!
"Ầm!" Đấu khí ngoài thânCái Tì dường như vô số lợi tiễn bắn ra khắp bốn phương tám hướng.Thoáng cái đã đem phạm vi binh sĩ vây công giết thành một mảng.
"Thậtsự là đủ dày a." Cái Tì tự nhủ, chính mình là cửu cấp đỉnh phong Bất tửchiến sĩ, với thiết bản này cũng vô pháp bổ vỡ. Bất quá mới là một phủđầu, đã bổ vỡ hơn phân nửa, độ dày chỉ còn lại chưa đầy một thước.
"Không!" Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình không ít người đều chứng kiến một màn này. Bọn họ đều trừng mắt kinh hô lên.
"Vỡ ra này." Lại một phủ nhẹ nhàng của Cái Tì.
"Rầm!"Tấm cương thiết đặc biệt dày trực tiếp một phân thành hai. Hai tấmcương thiết bị phân ra này từ tường thành, Công thành vân lâu đổ sậpxuống, hàng loạt binh sĩ cũng theo đó mà rơi xuống. Điều này khiến chohiệu dụng của Công thành vân lâu lập tức triệt tiêu quá nửa.
Muốn qua lần nữa, chỉ có thể từ hướng công thành vân lâu đối diện nhảy sang tường thành.
Nhưngmà thủ thành chiến sĩ đối phương đều cầm sẵn binh khí chờ ngươi, mũikiếm chỉa vào ngươi, ngươi nhảy đi ... kết quả khi nhảy cũng có thể biếttrước được.
"Ầm! "Ầm!"... Một tràng âm thanh liên tiếp của tấm cươngthiết đổ xuống, trước mặt Cái Tì, Bố Ân, An Khoa, Hắc Sa bốn cửu cấpđỉnh phong chiến sĩ đáng sợ, ngay cả mười tấm cương thiết thông đạo củatoà Công thành vân lâu liên tiếp bị chém thành hai khối.
Vừa mới thấy ánh bình minh thắng lợi Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình mỗi phe lại đều thống khổ.
"Thiếu chút nữa là đã thành công, khốn kiếp." Duy Tư Ba Đặc phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng.
Nếuvừa rồi loại tình hình này tiếp tục kéo dài, mặc dù hai phương đánhgiáp lá cà, phe mình còn phải chịu đựng Ma tinh pháo oanh kích, nhưngmà Duy Tư Ba Đặc tin tưởng ... tổn thất bảy tám mươi vạn quân đội, phỏngchừng có thể đem đối phương đánh cho phế luôn.
"Duy Tư Ba Đặc, hiện tại làm sao đây?" Cát Nhĩ Mặc nhìn về phía hắn.
DuyTư Ba Đặc cũng nhìn về phía y: "Bây giờ còn sớm, đợi đến năm giờ rạngsáng mai lại nói." Cát nhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đặc đều hiểu được ý tứ lẫnnhau.
Mặc dù tấm thông đạo cương thiết nọ đã bị hủy diệt, nhưng màCông thành vân lâu vẫn còn có tác dụng. Duy Tư Ba Đặc dõi nhìn ra xa xa... đích xác, hàng loạt binh sĩ đều xông lên Công thành vân lâu, sau đó ỷvào độ cao của Công thành vân lâu, sử dụng cung tiễn, lôi thạch hướngbên trong tường thành xạ kích.
Thậm chí, đại lượng binh lính còn trực tiếp hướng tường thành nhảy qua.
Hoặccó thể binh sĩ chết nhiều ngay từ đầu, nhưng mà nhiều binh sĩ hơn nhảysang, chiếm cứ một tiểu không gian, vẫn còn có tư cách cùng đối phươnggiằng co.
"Đều điên rồi." Cái Tì cho dù thường xuyên kinh lịch qua chiến tranh, giờ phút này cũng cảm thấy áp lực.
Người chết quá nhiều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ba giờ sáng ...
Bốn giờ sáng ...
Trongmấy giờ đêm ngắn ngủi, bên thủ thành tử thương chiến sĩ cũng đã gần haimươi vạn. Con số đáng sợ như thế, hoàn toàn có thể tưởng tượng con sốtử vong của hai phe Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình.
Cho đến năm giờ sáng, Duy Tư Ba Đặc cùng Cát Nhĩ Mặc giờ phút này đều nhìn về phía đối phương.
"Duy Tư Ba Đặc, dựa theo những gì ngươi nói, nên dùng át chủ ài rồi." Cát Nhĩ Mặc xuất khẩu.
Quyển 10 - Chương 41 : Để bài
"Bùm!" "Bùm!" "Bùm!"
Matinh pháo điên cuồng ầm ầm oanh kích, cả Khoa Đức quận thành như mộthọng súng phun lửa, quang mang đỏ rực chói sáng trong đêm đen.
Ở phía xa, nhóm chỉ huy Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc hai người cũng bị ánh sáng soi rọi khuôn mặt, nhất thời mơ hồ vô định.
"Át chủ bài ư?"
DuyTư Ba Đặc nhìn Cát Nhĩ Mặc khẽ cười: "Cát Nhĩ Mặc Hồng y đại giáo chủ,ta nghĩ với đám chiến sĩ mệt mỏi của Khoa Đức quận thành này, ngươi cứcho Thần Thánh quân đoàn của Quang Minh giáo đình các ngươi xuất chiến,vậy tuyệt đối có thể dễ dàng thu được thắng lợi, Phe chúng ta sẽ khôngcần ra tay nữa."
Át chủ bài của Quang Minh giáo đình -- Thần Thánh quân đoàn!
Thần Thánh quân đoàn!
QuangMinh giáo đình tại khối khu vực Hỗn loạn chi lĩnh này phải hao phí mộtlượng lớn nhân lực, vật lực mới gian nan bồi dưỡng được một chi đoàncực mạnh.
Thần Thánh quân đoàn với tổng cộng ba vạn người.
Trongđó có 5000 người ít nhất cũng có thực lực của thất cấp chiến sĩ, cònlại 2500 người, kẻ yếu nhất cũng là ngũ cấp chiến sĩ. Ở những quân đoànkhác, ngũ cấp chiến sĩ cũng có thể xem như một chiến sĩ tinh anh rồi,có điều trong quân đoàn này thì lại là kẻ yếu nhất.
Phải biết rằng, thất cấp chiến sĩ chỉ tính về lực bật nhảy thôi cũng đã có thể nhảy qua tường thành cao ba mươi thước rồi.
Quânđoàn Át chủ bài như vậy một khi tham gia chiến đấu thì tuyệt đối sẽ trởthành áp đảo. Do đó để bồi dưỡng nên một quân đoàn như vậy là cực kỳkhó khăn, phải hao phí tiền tài còn lớn hơn nhiều so với bồi dưỡng trămvạn quân đội.
"Nếu Lâm Lôi cùng đám Thánh vực cường giả vi phạm ướcđịnh mà trực tiếp rat ay... tiêu diệt át chủ bài 'Thần Thánh Quân Đoàn'của chúng ta thì mới oan." Cát Nhĩ Mặc trong lòng thầm nghĩ. Kỳ thựchắn cũng như Duy Tư Ba Đặc, bọn chúng đều lo lắng Thánh vực cường giảvi phạm ước định mà ra tay can thiệp.
Tỷ như Thánh vực long tộc, tỷ như đám chung cực chiến sĩ của Lâm Lôi.
Nhữngbinh lính thông thường đã bị giết tới hơn 10 vạn, song với cơ số dân cưcủa Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình thì có thể dễ dàng chiêu thulại được, trải qua huấn luyện 1-2 năm nữa là xong. Có điều Thần Thánhquân đoàn... mỗi đời đều phải trải qua biết bao năm tích lũy. Một lần tổnthất, muốn hình thành lại thì không thể dễ dàng cứ bỏ tiền ra là xongđược.
"Duy Tư Ba Đặc, ngươi nói giỡn đấy à?" Sắc mặt Cát Nhĩ Mặc trầm xuống.
DuyTư Ba Đặc lập tức bật cười: "Cát Nhĩ Mặc, đừng nóng. 'Hắc Ám Quân Đoàn'của Hắc Ám giáo đình chúng ta cũng sẽ đồng thời xuất phát mà."
HắcÁm quân đoàn... lúc trước, Hắc Ám giáo đình vì để đối phó với 'Thần ThànhQuân Đoàn' mà thành lập ra, thực lực cũng bất phân cao thấp.
Hai quân đoàn đáng sợ.
Mặcdù mỗi bên có 3 vạn, cộng lại là 6 vạn quân song trong mắt bọn họ, giátrị của quân đoàn Át chủ bài này chẳng hề kém hơn so với cả trăm vạnđại quân chút nào.
Trên tường thành, Lâm Lôi, Ba Khắc 2 người đơn độc theo dõi cuộc chiến của thường nhân ở bên ngoài.
Tại đó, đám chiến sĩ thủ thành đã bị đẩy lui.
"Ở đây không có người." Binh lính địch quân rõ ràng quan sát khắp nơi cũng chỉ còn có 2 người ở đó mà thôi.
"Mau, giết chết đi."
Trongtrận chiến điên cuồng, đám binh lính này đầu óc cũng nóng lên, thấy nơinào vắng vẻ thì lập tức bỏ qua, trong khi bọn chúng dọc theo hành langlao lên thì đã gọi nhau giơ binh khí xông tới chỗ Lâm Lôi, Ba Khắc 2người --
"Phập--"
Chỉ trong nháy mắt, Phong nhận dày đặc đã trảirộng ra... ba tên chiến sĩ đi đầu lập tức hóa thành thịt vụn. Ngay cả bộphận đang xông lên trên hành lang cũng bị phong nhận cắt thành mảnhvụn. Cảnh này... trong chiến tranh xuất hiện không ít lần. Hai người bọnhọ không kẻ nào có thể tới gần.
"Mẹ kiếp, thật phiền toái." Ba Khắc chửi thầm.
Hắnquay sang Lâm Lôi, song lại thấy Lâm Lôi dường như chẳng hề có cảm giácgì, khiến hắn không khỏi phải lên tiếng hỏi: "Lâm Lôi đại nhân, ngườicứ nhìn gì vậy?"
"Có gì mà không thể tiếp tục quan sát được chứ?" Lâm Lôi nhìn xuống phía dưới.
"Ồ?" Ba Khắc nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
LâmLôi khẽ cười đáp: "Ta hiện tại đã tương đối hiểu được cách nghĩ của VũThần rồi. Thế tục giới hết thảy cứ để cho nó phát triển tự nhiên. Chiếntranh thì tất nhiên là phải có người chết. Nếu chúng ta không thành lậpnên Ba Lỗ Khắc vương quốc thì e rằng trường kỳ chiến loạn, số ngườichết sẽ lại càng gia tăng."
Lâm Lôi nhìn bên dưới: "Thế tục giới có quy tắc riêng của thế tục, mà chúng ta cũng có quy tắc riêng của chúng ta!"
"Ướcđịnh đó ta sẽ tuân thủ. Kể cả bọn chúng có đuổi đến Ma tinh thạch quángmạch, đoạt lấy Ma tinh thạch quáng mạch thì ta cũng sẽ không ra tay."Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
Ba Khắc vội vàng hỏi: "Vậy còn vi hình vị diện mà chúng ta phát hiện ra thì sao?"
"Sợ cái gì chứ?"
LâmLôi cười xòa: "Căn mật thất đó, nếu không đạt đến cấp độ Thánh vực thìcăn bản không thể vào được, Mà Thánh vực cao thủ, bọn chúng liệu có dámtới địa bàn của chúng ta không?" Hiện tại, dưới ánh mắt siêu nhiên quansát trận chiến này của Lâm Lôi, vô luận là thành hay bại...
Vi hình vị diện mật thất nọ cũng không thể nào xê dịch được.
"Đại nhân nói phải." Ba Khắc cũng có phần hiểu ra.
Đạtđến Thánh vực, bọn họ đều có được sinh mệnh vĩnh cửu, Đối với nhữngnhân vật siêu nhiên như bọn họ mà nói thì chiến tranh thế tục kỳ thựcđã không thuộc về bọn họ nữa rồi. Mặc dù trong lòng đã hiểu, song vôluận là Ba Khắc hay Lâm Lôi thì trong lòng đều có chút chờ đợi --
Chờ đợi phe mình có thể thắng.
"Không hay rồi." Sắc mặt Ba Khắc bỗng biến đổi.
Chỉthấy dưới thành, một lượng lớn tinh anh chiến sĩ đang nhằm về phía chânthành. Dày đặc, tuyệt đối phải đông đến mấy vạn. Đại lượng tinh anhchiến sĩ này tốc độ chạy nhanh đến đáng sợ, thân hình vừa lóe lên là đãvượt qua hai ba mươi thước rồi. E rằng trong vòng chưa đầy một phút,bọn chúng sẽ tới được chân thành.
"Bắn!"
Được tăng cường Ma tinhpháo từ cửa đông chuyển qua, hơn 20 cỗ Ma tinh pháo cơ hồ đồng thời gầmvang, pháo lửa vang rền nhắm thẳng xuống bên dưới.
"Vù!" "Vù!"
Khôngít tinh anh chiến sĩ thân thể lập tức xê dịch. Ma tinh pháo tốc độ oanhkích quá nhanh, cho dù đám tinh anh chiến sĩ này thực lực có đáng sợđến mấy thì cũng chỉ tránh được ra khỏi khu vực trung tâm mà thôi. Cũngcó kẻ không may, 2-3 chiến sĩ lập tức tử trận. Còn hầu hết những chiếnsĩ khác trong khu vực bị oanh kích thì nhiều lắm cũng chỉ bị thương màthôi.
Mới chỉ một lượt!
Vừa lúc Ma tinh pháo kết thúc một đợt oanh kích thì đám tinh anh chiến sĩ này đã áp sát thành trì rồi.
"Rấtnhiều người, phải có đến mấy vạn. Tại sao lại có nhiều chiến sĩ lợi hạiđến như vậy? Rất nhiều kẻ đã đạt đến trình độ thất cấp." Ba Khắc cũngcảm thấy có phần kinh hãi.
Lâm Lôi cũng chú ý tới một lượng lớn tinhanh chiến sĩ đột nhiên xuất hiện phía dưới thành này. Với nhãn lực củaLâm Lôi và Ba Khắc thì chỉ thoáng chốc là đoán ra được thực lực của đámtinh anh chiến sĩ đông đảo này: "Nhiều thất cấp chiến sĩ như vậy ư?Cũng giống hồi đó khi ta còn ở Thần Thánh đồng minh đã từng trông thấyVương bài kỵ sĩ đoàn."
"Đám khủng bố này có lẽ cũng giống như bátđại Vương bài kỵ sĩ đoàn mà Quang Minh giáo đình kiến tạo tại ThầnThánh đồng minh, chắc hẳn là ở Hỗn loạn chi lĩnh cũng kiến thiết ra mộtnhánh tinh anh quân đoàn." Lâm Lôi đoán vậy.
Mà sự thật cũng đúng là như thế.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"...
Mộtlượng lớn chiến sĩ đã từ dưới chân thành trực tiếp lao lên, hơn 30thước cao mà nhún một cái đã đến nơi rồi. Rất đông chiến sĩ đã xuấthiện trên tường thành. Đám chiến sĩ này mỗi người đều có thực lực củathất cấp chiến sĩ.
"Phập!" Đao kiếm huy vũ, đấu khí mênh mông.
Trêntường thành lập tức một hai vạn thủ thành chiến sĩ bỏ mạng. Đám chiếnsĩ thủ thành thực lực cũng là nhị cấp, tam cấp, hiếm lắm thì cũng đếnngũ cấp. Có điều những kẻ lao lên này lại đều là thất cấp chiến sĩ, hơnnữa số lượng phải gần đến 1 vạn tên.
Giết!
Không hề có sự kháng cự! Đồng thời --
Còn có một lượng lớn chiến sĩ ngũ cấp, lục cấp dọc theo cầu thang mà xông tới.
Mặcdù nói trên tường thành phía nam có thể bố trí gần 10 vạn binh lính, cóđiều chỉ có khoảng 2-3 vạn người tức thì đối mặt với thất cấp chiến sĩmà thôi. Chính vì vậy mà đã sớm bị đám ngũ cấp, lục cấp chiến sĩ tànsát.
"Thất bại rồi."
Ba Khắc thở dài.
Sự xuất hiện của ThầnThánh quân đoàn, Hắc Ám quân đoàn 6 vạn người đã lập tức tàn sát hơn 10vạn đại quân trải dọc cầu thang dẫn lên tường thành phía nam. Dọc mộtđoạn tường thành phía nam hoàn toàn bị chiếm lĩnh, cả đoàn người dàyđặc tựa như một tổ kiến cùng tập kích về hướng Khoa Đức quận thành.
Còn tại khu vực của Lâm Lôi, Ba Khắc, rất nhiều chiến sĩ cứ tiến đến là trực tiếp bị vô số phong nhận cắt thành thịt vụn.
"Chúng ta đi thôi." Lâm Lôi lúc này trực tiếp bay khỏi tường thành.
"Matinh pháo này không để cho bọn chúng chiếm chứ?" Ba Khắc hỏi lại, lậptức thân hình hắn chớp động, trên tường thành một đống Ma tinh pháp đãtrực tiếp được Ba Khắc thu vào không gian giới chỉ. Đám địch nhân vốnlà binh lính bình thường này làm sao có thể chống đỡ với Thánh vựccường giả 'Ba Khắc' được?
"Ba Khắc này?" Lâm Lôi lắc đầu cười.
"Tốt rồi." Ba Khắc bay tới bên cạnh hắn.
BaKhắc, Lâm Lôi 2 người phóng đi trên khoảng không của Khoa Đức quậnthành, chứng kiến rõ ràng những chuyện đang phát sinh ở bên dưới. NgõaTỳ rõ ràng đối với việc thành bị chiếm đã có sự chuẩn bị, đại lượngquân đội đều dọc theo cửa tây, cửa bắc mà rút lui ra phía ngoài.
Đồng thời còn có không ít quân đội vẫn còn ở lại trong Khoa Đức quận thành, chuẩn bị chống cự ngăn cản địch nhân truy kích.
Ở phía bắc Khoa Đức quận thành, đại lượng quân đua nhau mà chạy.
NgõaTỳ dõi ánh mắt về Khoa Đức quận thành phía xa xa thở dài một tiếng. Hắnđã thất bại. Khi 2 quân đoàn đáng sợ của địch nhân xuất hiện, Ngõa Tỳbiết rằng không thể nào chống trả nổi nữa. Trong đội ngũ 6 vạn quân đócủa Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình thì có tới một vạn là thấtcấp chiến sĩ.
Thất cấp chiến sĩ căn bản là chẳng quản đến trở ngại tường thành.
Loại quân đội biến thái này, sao có thể chống nổi?
"NgõaTỳ, thương tâm cái gì chứ?" Cái Tì cũng đứng ở bên cạnh. "Thua thì cũngthua rồi. Lão tử ta hồi đó trong khi còn sống tại Bắc vực 18 công quốcthẳng thua là chuyện bình thường. Đương nhiên,,, thế này thì trong lòngcũng có chút ấm ức."
Cái Tì cũng bất lực.
Quân đoàn 6 vạn ngườicùng ập tới, một mình Cái Tì hắn thì liệu có thể giết được mấy ngườiđây? Dù sao đối phương cũng chẳng phải là chạy tới trước mặt để cho hắngiết.
"Như quả ta là Thánh ma đạo thì tốt biết mấy, trực tiếp tungra một cái hủy diệt cấm kỵ ma pháp là xong." Cái Tì trong lòng thầmbình phẩm.
Đúng lúc này thì Lâm Lôi, Ba Khắc hai người cũng từ trênkhông hạ xuống. Bọn họ cũng thấy đám người Cái Tì, Bố Ân, An Khoa, HắcSa. Lâm Lôi vừa đáp xuống đã quay sang Ngoã Tỳ hỏi: "Ngõa Tỳ, ngươi anbài bao nhiêu người tiến hành cầm chân, gây trở ngại cho địch nhân?"
"Mười mấy vạn người."
NgõaTỳ hồi đáp. "Chúng ta rút lui tổng cộng gần 15 vạn người đều lành lặn.Về phần hơn 10 vạn người ở lại thì trong đó một nửa là thương binh, cònlại một nửa thì vẫn còn sức chiến đấu. Bọn họ theo sự bố trí... trướctiên là cầm chân, gây trở ngại cho địch nhân trong khoảng một giờ đồnghồ thì tuyệt đối có thể làm được."
"Một giờ?" Lâm Lôi hỏi lại.
"Đúng,một giờ. Sau một giờ, ta sẽ bố trí người phát ra tên lệnh. Đến lúc đótất cả binh lính đều sẽ đầu hang." Ngõa Tỳ cảm thán than vãn. "Chẳngcòn cách nào khác. Nếu bắt bọn họ phải nỗ lực chiến đấu thì chỉ khiếncho bọn họ uổng mạng mà thôi."
Lâm Lôi hiểu ra cũng gật đầu.
Tại vùng Hỗn loạn chi lĩnh này, thua trận đầu hàng là rất bình thường.
"Một giờ là đủ để chúng ta bỏ xa bọn chúng rồi." Ngõa Tỳ nói.
Xungquanh Ma tinh thạch quáng mạch đã bố trí 20 vạn quân đội, công sự phòngngự cũng đã được kiến tạo kỹ lưỡng. Buổi sáng đám người Ngõa Tỳ rútlui, buổi chiều 15 vạn quân này đã chạy tới khu vực Ma tinh thạch quángmạch rồi. Bọn họ vừa đến nơi liền lập tức vào công sự phòng ngự bắt đầunghỉ ngơi, ăn uống.
Đêm tối trong trướng bồng.
Mấy người Lâm Lôi,Ba Khắc cùng tụ tập lại một chỗ ăn uống, bỗng lúc này có người tiếnvào. Người đến hiển nhiên chính là Địch Lỵ Á. Sự xuất hiện của Địch LỵÁ khiến mọi người dừng đũa, ngay cả đám người Ba Khắc, Cái Tì, Bố Âncũng đều lập tức vấn an.
"Lâm Lôi, chàng vẫn còn ăn được sao?" Địch Lỵ Á có phần lo lắng.
"Sao vậy?" Lâm Lôi nhìn nàng.
ĐịchLỵ Á liền đáp: "Liên quân của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đìnhhiển nhiên sẽ nhanh chóng đánh tới đây. Làm sao bây giờ?"
"Làm saobây giờ ư, còn có thể làm sao nữa?" Lâm Lôi bất đắc dĩ lắc đầu. "ĐịchLỵ Á, bây giờ đại lượng người đều đang gấp rút khai thác ma tinh thạch,Hiện tại trữ lượng của Ma tinh thạch quáng mạch này chúng ta đã khaithác được hơn ¼ rồi." Đây cũng là một biện pháp.
Tận lực khai thác.
Đột nhiên --
"Lãođại." Bối Bối bất thình lình hiện ra trên bàn ăn. Đôi mắt nhỏ long lanhcủa nó nhìn chăm chú vào Lâm Lôi. "Đám địch nhân lần này phái nhiềungười tới như vậy, lão đại, ta đã dẫn Tái Tư Lặc tới. Để Tái Tư Lặctrực tiếp thi triển cấm kỵ ma pháp 'Vong Linh Thiên Tai', một lần gọivề mấy trăm vạn vong linh đại quân tiêu diệt bọn chúng!"
Nhất thời, màn che trướng bồng được vén lên.
Một lão giả khoác hắc sắc trường bào bước vào, gầy như một bộ xương khô, chính là Vong linh Thánh ma đạo 'Tái Tư Lặc',
"LâmLôi đại nhân, ta lúc nào cũng sẵn sàng nghe lệnh người. Chỉ cần ngườira lệnh một tiếng,bên ngoài kể cả có trăm vạn đại quân thì cũng chẳngnhằm nhò gì." Trong đội mắt Tái Tư Lặc bỗng lóe lên một tia lục quang ulãnh. Vong linh đại quân của Tái Tư Lặc không đơn thuần là vong linhbình thường, mà ngay cả cửu cấp vong linh cùng Thánh vực vong linh cũngđều có không ít.
Tiêu diệt đại quân chưa đến trăm vạn người là rất dễ dàng.
(Hết chương 41)
Quyển 10 - Chương 42 : Nhất tràng tai nan
Nhóm người trong lều đều không khỏi nhìn về phía Lâm Lôi, không thể nghi ngờ gì nữa-- Lâm Lôi chính là thủ lĩnh.
"Lão đại!" Bối Bối cũng gấp gáp gọi.
LâmLôi khẽ lắc đầu: "Một khi làm trái ước định, dựa theo ước định mà nói,thì phe Đức Tư Lê cùng Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình ba bên sẽcùng liên thủ đối phó chúng ta."
"Sao lại sợ chúng?" Bối Bối nhănmũi, hung hăng nói, "Thánh vực cường giả chúng ta trực tiếp nuốt sốngchúng! Hơn nữa lão đại, Đức Tư Lê kia có thể sẽ không đến đối phó chúngta, hắn rõ ràng đứng về phe chúng ta."
Đức Tư Lê đích xác là đứng về phía Lâm Lôi.
"TáiTư Lặc nếu thi triển cấm kị ma pháp, triều hoán mấy trăm vạn vong linhđại quân, chứng tỏ chắc chắn sẽ vi phạm ước định. Đức Tư Lê cũng có thểkhông đến công kích chúng ta, nhưng mà chúng ta sao có thể không để choĐức Tư Lê chút thể diện nào chứ.
Người ta nể mặt ngươi, ngươi cũng không thể làm đối phương khó xử.
"Chếttiệt, thật sự là phiền phức." Bối Bối có chút nóng nảy, "Lão đại, TáiTư Lặc hắn triệu hồi vong linh, giết chết bọn binh sĩ này là vong linh.Chỉ cần không để Thánh vực vong linh xuất thủ thì cũng không thể tínhchuyện này lên chúng ta."
Lời này của Bối Bối khiến ngay cả Địch Lỵ Á cũng bật cười.
LâmLôi gõ một cái lên đầu nó: "Bối Bối, ngươi là đang giảo biện, triệu hồichung cực ma pháp 'Vong Linh Thiên Tai' này, cùng với cấm kị ma phápcủa các hệ khác, có gì khác nhau chứ? Ngược lại về uy lực thì vong linhma pháp còn đáng sợ hơn. Ngay cả Thánh vực vong linh cũng có."
"Nhưng mà ta không muốn thua." Bối Bối liền nói.
LâmLôi thở dài: "Thua thì thua, trả giá lớn nhất cũng chỉ là để ma tinhkhoáng mạch bị đối phương cướp mất một nửa, may mà ma tinh thạch có thểsánh với thất cấp, bát cấp, cửu cấp ma tinh hạch tại tầng trung tâmnhất của ma tinh thạch quáng mạch cũng đã được khai thác gần cạn rồi,Bối Bối, các người đã khai thác cạn kiệt hết chưa?"
Sau khi pháthiện cánh cửa thần bí đó, Lâm Lôi đã truyền tin cho Bối Bối, để Bối Bốidẫn Hắc Lỗ cùng ba con Thánh vực cự long đi đến nơi trung tâm khai thác.
Mặcdù ma thinh thạch trân quý này chỉ có thể xấp xỉ chứa đầy một căn phòngnhưng mà nói về giá trị, lại xấp xỉ bằng hai ba thành của cả tinh thạchkhoáng mạch. Dù sao tất cả đều có cấp bậc năng lượng tương đương thấtcấp, bát cấp, cửu cấp ma tinh thạch.
"Đào cạn rồi." Bối Bối liền đáp. "Nhưng mà những ma tinh thạch phổ thông mới đào hai, ba phần thôi."
Đàohai ba thành, cho dù thêm vào ma tinh thạch trân quý tại khu vực hạchtâm, giá trị có tăng lên nhưng sợ rằng mới tiếp cận được một nửa giátrị của cả ma tinh thạch quáng mạch.
..........
"Rầm rập~~~"
Quânđội đông đảo nhanh chóng hình thành hàng ngũ, gần trăm vạn quân đội nhưmột con cự thú khổng lồ nằm tại phía ngoài công sự phòng ngự của matinh thạch quáng mạch.
Bên trong quân đội, Duy Tư Ba Nặc, Cát Nhĩ Mặc hai người trên mặt đều có nét tươi cười.
"Chúng ta thắng rồi." Cát Nhĩ Mặc nhìn ma tinh thạch quáng mạch ở xa xa, cười nói.
Duy Tư Ba Đặc cười nhạt đáp: "Đừng cao hứng quá sớm, chưa đến lúc cuối cùng thì không thể xác định."
"Bọnbinh sĩ thông thường của Lâm Lôi ta không quan tâm, ta lo lắng nhấtchính là Lâm Lôi sẽ tự thân xuất thủ! Chỉ cần đám Thánh vực ma thú củahắn giết đến đây, một người đánh đông dẹp tây, quân đội chúng ta chỉ sợsẽ tan rã."
"Đúng vậy." Cát nhĩ Mặc cũng than thở một tiếng.
Ước định lúc ban đầu, ước thúc lực đối với Lâm lôi được bao nhiêu hiệu quả?
"Hiệntại để quân đội nghỉ ngơi trước đã. Chém giết một đêm, lại phải chạygần cả ngày, bọn binh lính chưa được nghỉ ngơi." Duy Tư Ba Đặc nói,"Bây giờ trời đã tối. Đợi đến sáng sớm ngày mai, cho bọn binh sĩ nghỉngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lại phát động công kích."
Bây giờ ưuthế hoàn toàn nằm trong tay phe Duy Tư Ba Đặc, cho dù binh sĩ phổ thôngđã mệt mỏi, nhưng còn gần sáu vạn chiến sĩ tinh anh không hề mệt.
Hai đại quân đoàn, kẻ yếu nhất cũng là ngũ cấp chiến sĩ.
TạiKhoa Đức quận thành, bọn chúng chỉ đợi giờ phút tối hậu thì đột nhiêncông kích, rồi sau đó chạy chỉ mất có nửa ngày. Với thực lực nhữngngười này, cho dù ba ngày ba đêm không ngủ cũng không vấn đề gì.
...
Bên trong Hắc Ám chi sâm.
"Loạtxoạt ~~" Một thứ thanh âm rất nhỏ trong cánh rừng nguyên thủy này vangvọng cả một vùng đất, chỉ thấy từng con từng con Phệ thạch thử, Ảnhthử, tầng tầng lớp lớp ... phóng tầm mắt, đều là Ảnh thử, Phệ thạchthử, vô số ma thú họ nhà chuột đang chạy cực nhanh hướng về phía namcủa Hắc Ám chi sâm.
Hôi sắc Phệ thạch thử, hắc sắc Ảnh thử、ngân sắc Phệ thạch thử、thanh sắc Ảnh thử、kim sắc Phệ thạch thử、tử sắc Ảnh thử......
Thử loại ma thú đủ màu sắc, phảng phất như thủy triều cuồn cuộn liên tục từ trong Hắc Ám chi sâm tiến về phía nam.
Trong đó có ba con thử loại ma thú màu tử kim đang phi hành giữa không trung.
"Đại ca, lần này chúng ta có ác quá không?" Trong đó một lão thử tử kim sắc mở miệng nói.
"Ácgì mà ác?" Con lão thử tử kim sắc cầm đầu hừ một tiếng, "Chúng ta là mathú vương giả trong họ chuột, lần này ba huynh đệ chúng ta ra trận ...tự nhiên cần thanh thế lớn một chút, ta chỉ để một bộ phận thử loại mathú trong Hắc Ám chi sâm đến thôi, còn chưa huy động toàn bộ mà."
Hắc Ám chi sâm là hang ổ của thử loại ma thú.
TạiHắc Ám chi sâm, quần thể thử loại ma thú là sự tồn tại đáng sợ nhất,không có ma thú nào khác dám đắc tội đám thử loại ma thú này.
Ngay cả Thánh vực ma thú cũng không dám đặc tội với thử vương yêu.
Những tử kim sắc lão thử này, thực lực mỗi con đều cực kì đáng sợ.
"Lâm Lôi còn chưa gặp chúng ta bao giờ mà?" Một tử kim sắc lão thử trong đó cười nói.
"Ừ, hắn cũng tính là lập được đại công, chiếu cố Bối Bối cho đến tận bây giờ." Tử kim sắc lão thử cầm đầu nói.
"Đạica, ngươi đừng quá đắc ý. Căn cứ vào chuyện phiếm của ta và Bối Bối,Lâm Lôi này thực lực phi thường kinh nhân, đạt trạng thái hoàn toàn củaLong huyết chiến sĩ, hơn nữa về mặt pháp tắc cũng lĩnh ngộ cực cao.Huynh sợ rằng không phải là đối thủ của hắn." Lão tam trong ba tử kimsắc lão thử lên tiếng.
Tử kim sắc lão thử thủ lĩnh hừ vài tiếng: "Thực lực của hắn cũng miễn cưỡng có tư cách làm Lâm Lôi lão đại."
Mười hai năm trước, khi Bối Bối giao thủ cùng tử kim sắc lão thử thì hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Nhưng mười hai năm sau, thực lực của Bối Bối đã cùng với tử kim sắc lão thử này không phân cao thấp.
"Tốcđộ này thật là chậm." Tử kim sắc lão thử cầm đầu không chịu được nói,đột nhiên nó rít lên một tiếng "U~~" Thanh âm bén nhọn lan ra, lập tứcPhệ thạch thử, Ảnh thử dày đặc vô biên phía dưới tốc độ được đẩy nhanh.
Bọn thử loại ma thú vô biên này đi đến đâu, bọn ma thú khác đều lập tức chuồn ra xa tránh né.
Không ai dám cản trở bọn chúng!
........
Quân đội bên phía Lâm Lôi đều ẩn thân phía sau công sự, bọn họ chỉ có thể dựa vào hoàn cảnh để ngăn trở đối phương.
Bọn họ mặc dù biết binh lính của địch quân đêm qua đã mệt mỏi, truy đuổi mười lăm vạn binh sao có thể không mệt?
Trời mờ mờ tối, sáng sớm hôm nay cũng có sương mù.
Sương mù không dày đặc, nhưng nếu cách vài trăm thước thì không thể thấy rõ tình cảnh nữa.
"Địch nhân di chuyển rồi."
Đôngđảo binh sĩ phía sau công sự phòng ngự có thể nghe thấy tiếng bước chândày đặc, hiển nhiên binh sĩ đối phương đang tiến tới, trong sương mù,dần dần có thể thấy rất đông, vô số binh sĩ, số binh sĩ này giống nhưthủy triều đang nhanh chóng ập tới.
Lâm Lôi, Địch Lị Á, Bối Bối, Tái Tư Lặc, Ba Khắc cùng một số người đều lặng lẽ nhìn cảnh này.
"Thật không cam tâm." Bối Bối trên vai Lâm Lôi lẩm bẩm.
Nólen lén liếc mắt nhìn Lâm Lôi. Nhưng Lâm Lôi vẫn cứ trầm mặc. Kì thậtlúc này ai lại cam tâm chứ? Ai nguyện ý đem hơn một nửa ma tinh thạchquáng mạch đưa cho địch nhân? Nhưng mà Lâm Lôi ban đầu đã ký vào ướcđịnh đó, hắn không muốn để bọn người Đức Tư Lê gặp khó, cho nên hắnphải tuân thủ.
Cho dù là cả mấy ngàn ức ma tinh thach giá trị sẽ bị địch quân lấy được.
Đột nhiên ...
Tiếngbước chân bỗng dưng biến mất, đồng thời một âm thanh lớn vang vọng cảtrời đất: "Các người đầu hàng đi, các ngươi đã không còn cách nào ngăncản đại quân của chúng ta nữa, chỉ cần các ngươi đầu hàng, chúng tatuyệt đồi sẽ không làm khó các ngươi." Lời này nói ra rất nhẹ nhàng.
"Cũng khách khí quá chứ." Cái Tì nhếch mép cười.
"Đó là đương nhiên." Tái Tư Lặc bên cạnh lạnh lẽo hừ một tiếng. "Bọn người này, là sợ Thánh vực cường giả chúng ta ra tay."
"Nếunhư trong một phút, các ngươi buông vũ khí, bước ra đầu hàng, chúng tatuyệt đối không làm hại một người trong các ngươi, bắt đầu tính giờ..." Thanh âm đó nói xong, nhưng trong ba mươi lăm vạn binh sĩ lạikhông có một người đầu hàng, bọn họ đều lẳng lặng chờ cuộc giết chócbắt đầu.
Thời gian một phút trôi qua từng giây, một phút thật quá ngắn.
Cả chiến trường như chìm vào một áp lực đáng sợ.
Bênphía Ba Lỗ Khắc vương quốc, không ít binh sĩ trên trán đều có mồ hôihột. Ngón tay cầm binh khí do dùng sức quá nhiều trở nên trắng bệch.
"Chuẩn bị .."
Mộttiếng hạ lệnh, Thần Thánh quân đoàn, Hắc Ám quân đoàn trong trận chiếntại Khoa Đức quận thành cơ hồ không phải chịu tổn thất, tổng cộng lạigần sáu vạn người, nhóm tinh anh chiến sĩ này cùng nắm khiên, nângtrường thương, chiến đao trong tay lên.
"Bại rồi!" Cái Tì thở dài một tiếng.
Địch Lị Á cùng Bối Bối đều nhìn về phía Lâm Lôi. Nhưng mà Lâm Lôi vẫn một mực trầm lặng như trước.
Bỗng ngay lúc này ...
Bađạo tử kim sắc quang mang lao tới cực nhanh, đồng thời thanh âm hưngphấn vang lên: "Bối Bối, ta tới rồi, lần này cả đại ca, nhị ca của tacũng theo tới."
"Thánh vực ma thú?" Lâm Lôi quay đầu nhìn, quả nhiên là ba con lão thử màu tử kim.
Đây là Lâm Lôi lần đầu tiên nhìn thấy, ngoại trừ Bối Bối là Thánh vực cấp bậc thử loại ma thú ra. Hơn nữa lại còn đến ba con.
"Làtiếng gì vậy?" Lâm Lôi đối với Phong nguyên tố cực kì linh mẫn, dĩnhiên cảm ứng được thanh âm ở phía xa, hơn nữa thanh âm này đang có tốcđộ cực nhanh, nhanh chóng hướng về phía này tiến tới, linh hồn chi lựccủa Lâm Lôi lập tức bức lan ra, nhưng mà vừa nhìn ...
Quá nhiều!
Vôsố thử loại ma thú, hắc sắc, thanh sắc, tử sắc, hôi sắc, ngân sắc, kimsắc...... đủ thứ thử loại ma thú nhiều màu sắc, dày đặc, bao phủ khắp đạiđịa, vô biên vô tận giống như biển lớn. Vô số thử loại ma thú còn từngloạt hưng phấn ngẩng đầu rít lên ...
"U ~~"
" U~~"
....
Thật đáng sợ, vô số tiếng rít chói tai trong nháy mắt vang vọng đến chân trời, khắp thiên địa...
"Âmthanh gì vậy?" Ngay cả binh lính đã xuất chiến của Thần Thánh quânđoàn, Hắc Ám quân đoàn đều cảm thấy run sợ trong lòng, thanh âm này từkhu vực hậu phương của quáng mạch truyền ra, loại thanh âm này quánhiều, lại phảng phất giống như ức vạn ma thú đồng thời rít gào.
Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc hai người cũng biến sắc mặt.
"Cuối cùng là thế nào?" Bọn người Duy Tư Ba Đặc đều cảm thấy run sợ từ đáy lòng, nhưng lại không hiểu tại sao lại thế.
Không riêng gì bọn chúng, ngay cả binh sĩ bên phía Ba Lỗ Khắc vương quốc cũng cảm thấy run sợ trong lòng.
"Mathú đến rồi, tất cả binh sĩ đều phải ở trong công sự, không được phépra ngoài, cũng không được công kích ma thú." Tiếng của Lâm Lôi vangkhắp quân doanh, lời này của Lâm Lôi khiến bọn binh sĩ bên phía Ba LỗKhắc vương quốc lập tức bắt đầu hoan hô.
Nhưng bên phía Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình thì ngược lại.
"Bầy ma thú?" Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc hai người sắc mặt đại biến.
Khốngchế công kích của bầy ma thú cũng không tính là trái khuôn phép, dù saoThánh vực ma thú cũng không tự mình ra tay. Tỷ như Áo Bố Lai Ân đế quốccó Huyết thiết ngưu quân đoàn, quân đoàn này dùng vài mươi vạn Huyếtthiết ngưu phối hợp với binh sĩ tạo thành một chiến đoàn đáng sợ.
"Bầy ma thú, từ đâu tới cả một bầy ma thú?" Duy Tư Ba Đặc liền nói.
CátNhĩ Mặc sắc mặt trắng bệch: "Con Ảnh thử ma thú của Lâm Lôi! Đúng,chính là nó, Hắc Ám chi sâm chính là nơi tụ tập của thử loại ma thú."
"Khôngthể nào, thử loại ma thú trong Hắc Ám chi sâm có vương giả của bọnchúng." Duy Tư Ba Đặc biết rất rõ, thử loại ma thú vương giả trong HắcÁm chi sâm là tử kim sắc lão thử, căn bản không phải là thứ mà Bối Bốicó thể huy động.
Nhưng trong lúc này ...
Phảng phất giống nhưthủy triều vô biên, vô số thử loại ma thú kêu 'Chít Chít' lao tới,trong chớp mắt số thử loại ma thú này đã bao phủ phạm vi hơn mười dặm,là hơn mười dặm a... Nói cách khác, đưa mắt nhìn xuống, chỗ nào cũng làma thú lão thử.
"Oa!"
"Ồ!"
Tiếng kinh hô không ngừng phát ratừ miệng binh sĩ bên phía Lâm Lôi, bọn thử loại ma thú này đều tránhqua binh sĩ của phía Lâm Lôi, hướng về phía Hắc Ám giáo đình, QuangMinh giáo đình mà lao đến. Thử loại ma thú coi như đều ăn đá tảng vànham thạch, mực độ sắc bén của răng và móng của chúng có thể tưởngtượng mà biết được.
Ảnh thử tốc độ nhanh, Phệ thạch thử tốc độ đáng sợ.
Cả bầy thử loại ma thú xông tới thì ngay cả một ngọn núi cũng có thể ăn sạch sẽ trong một thoáng.
"Oa,lão huynh, mạnh mẽ như vậy sao?" Con mắt Bối Bối trợn tròn, nhìn ba tửkim sắc lão thử bên cạnh, "Các người mang theo bao nhiêu thử loại mathú đến đây vậy? Linh hồn chi lực của ta bao phủ xuống dưới chẳng hiểusao lại nhìn không thấy bờ của bầy thử loại ma thú này?"
Tử kim sắcẢnh thử thủ lĩnh đó cười đắc ý: "Không nhiều, không nhiều.... cũng chỉlà bộ phận nhỏ trong Hắc Ám chi sâm chúng ta, chỉ khoảng vài ức (trămtriệu) thôi."
(Hết chương 42)
Quyển 10 - Chương 43 : Thử triều tai ương
Trongsương mù vô biên, thử triều (làn sóng chuột) ập tới, những chiến sĩhiện có của hai đại tinh anh quân đoàn Quang Minh, Hắc Ám trong lòngđều cảm thấy run sợ. Nhưng mà dẫu có sợ hơn nữa thì bọn họ cũng phảicầm lấy vũ khí đến giết lũ ma thú này.
Nếu không phải là ma thú chết, thì là bọn họ chết.
"Giết!"Cung tên phảng phất như mưa phủ chụp lên một khu vực nhỏ trong thửtriều, tuy nhiên thân thể Phệ thạch thử quá cứng rắn, còn Ảnh thử tốcđộ lại quá nhanh, chỉ có một ít Ảnh thử bị bắn chết.
Rốt cuộc...
Thử triều đã va chạm với quân đoàn của Quang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình.
"Soạt, soạt~" Tiếng cắn xé đến rợn người vang lên.
Vôsố ma thú lão thử hung hãn lao đến, phàm là binh sĩ nhân loại cản đườngchúng đều bị cắn chết, chẳng những thịt bị nuốt hết mà ngay cả xươngtrắng cũng bị nhai luôn, cả Thần Thánh quân đoàn cộng với Hắc Ám quânđoàn có gần một vạn thất cấp chiến sĩ.
Nhưng gần một vạn thất cấp chiến sĩ, trước mặt thử triều lại chẳng đáng kể gì.
Bờivì trong thử triều, thử loại ma thú đạt đến thất cấp là một con số đángsợ, hơn nữa cho dù là ngũ cấp Phệ thạch thử, Ảnh thử, chỉ cần xông lêncùng lúc cũng có thể cắn chết thất cấp chiến sĩ. Một vạn thất cấp chiếnsĩ... trước mặt vài ức ma thú lão thử lại giống như bong bóng nước,trong nháy mắt đã tan biến.
"Chạy mau!" Có binh sĩ kinh hãi kều gào bỏ chạy trốn.
Một người chạy, kéo theo rất nhiều binh sĩ hoảng sợ cũng chạy theo, bọn chúng căn bản không cách nào ngăn cản thử triều.
Nhưng mà...
Muốn chạy cũng chạy không thoát!
Ảnhthử, Phệ thạch thử tốc độ đều rất nhanh, so với tốc độ chạy trốn củacon người còn nhanh hơn nhiều, đám binh sĩ bỏ chạy nhanh chóng bị baovây, vô số chiến sĩ bị nhai sống, ngay cả Cát Nhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đặcđều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lập tức chạy trốn.
"Nhanh, nhanh." Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc hai người không có một chút ý nghĩ phản kháng.
Dướisự xâm nhập của thử triều, gần trăm vạn đại quân chỉ trong chốc lát đãcó một nửa bị tiêu diệt hoàn toàn, ngay cả xương cốt cũng không còn.
"Lâm Lôi, bọn chúng đầu hàng là được rồi, không cần phải đồ sát tiếp nữa." Địch Lỵ Á có chút không đành lòng.
LâmLôi liền nhìn về phía ba con tử kim sắc thử vương, một tử kim sắc thửvương trong số đó nhếch miệng nói với Địch Lỵ Á: "Được. Hừ, Lâm Lôi,ngươi thông tri xuống một lượt, chỉ cần những kẻ đó quỳ xuống, giơ haitay lên đầu hàng, thử loại ma thú sẽ không công kích chúng nữa."
Lâm Lôi khe khẽ gật đầu.
"Mọingười nghe đây, quỳ xuống giơ hai tay lên đầu hàng, ma thú sẽ khôngcông kích các ngươi nữa!" Thanh âm của Lâm Lôi giống như tiếng sấm vangdội trong trời đất.
Lời này vừa nói ra, lập tức những binh sĩ đang tuyệt vọng tức thì quỳ xuống, giơ hai tay lên trời.
Đồng thời tử kim sắc thử vương dó cũng mở rộng miệng: "U~~~"
Tiếngrít cao vút bén nhọn vang tận mây xanh, tất cả thử loại ma thú hiện cóđều nhận được mệnh lệnh giống nhau, thật là quỷ đị phi thường, phàm làbinh sĩ quỳ xuống giơ hai tay lên, thử loại ma thú hiện có đều lập tứcbỏ qua bọn chúng, công kích những binh sĩ còn lại.
....
"Làm saobây giờ?" Cát Nhĩ Mặc tỏ ra rất kinh hoảng. Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặchai người đều thi triển phòng hộ ma pháp bảo vệ bản thân.
"Ta làm sao mà biết được?" Duy Tư Ba Đặc cũng sợ hãi.
Lúcnày, có mười con ma thú lão thử thân hình dài gần một thước đang nhìnbọn họ. Mười con thử loại ma thú này, trên người không phải tử sắc thìlà kim sắc, hơn nữa giữa tử sắc còn ẩn ước kim quang, còn ma thú kimsắc thì ở giữa cũng ẩn ước tử quang.
Phải biết rằng, ở tình huống bình thường ...
Đẳng cấp tối cao của Ảnh thử là tử sắc, chỉ cần đạt đến thất cấp liền có thể trở thành thất cấp tử sắc Ảnh thử.
Đẳng cấp tối cao của Phệ thạch thử là kim sắc, chỉ cần đạt đến thất cấp liền có thể trở thành thất cấp Phệ thạch thử.
Nhưngtừ thất cấp đến Thánh vực, lông của tử sắc ảnh thử sẽ từ từ phát triểnthành 'Tử Kim Sắc'. Còn kim sắc Phệ thạch thử cũng dần dần phát triểnhướng về 'Tử Kim Sắc'.
Mười con thử loại ma thú này, rất rõ ràng là bát cấp hay là cửu cấp thử loại ma thú.
"Chichi~~" Một con cửu cấp Phệ thạch thử dũng mãnh phóng tới, chỉ với mộtcú táp đã cắn thủng 'Quang Minh Thủ Hộ' bên ngoài thân Cát Nhĩ Mặc, cònphòng ngự ma pháp của Duy Tư Ba Đặc cũng trực tiếp bị hủy diệt giốngthế, mười con ma thú lão thử này lại không hề gấp gáp tiến công.
Trí tuệ của bọn chúng không kém nhân loại một chút nào.
CátNhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đặc hai người nhìn nhau, trán bọn chúng toát mồ hôihột, trên lưng cũng đã ướt đẫm. Bọn chúng hiểu rõ... chỉ cần mười conma thú lão thử này lao đến đây, bọn chúng trong nháy mắt sẽ bị cắn nát,thậm chí cả xương cốt đầu lâu cũng sẽ chẳng còn.
Nhưng lúc này thanh âm của Lâm Lôi cũng vừa vặn vang lên.
Sau khi hai người nhìn nhau, liền không còn do dự nữa.
"Phịch!" Hai người lập tức quỳ xuống, đồng thời hai tay đưa lên cao.
Lậptức trong mười con ma thú đó có tám con lập tức rời đi, chỉ để lại haicon giám sát bọn chúng. Ma thú lão thử rất thông minh, mười con ma thúnày chỉ một thoáng đã phát hiện Cát Nhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đăc hai cửu cấpcường giả này là nhân vật thủ lĩnh của quân địch.
Với loại nhân vật thủ lĩnh này, đương nhiên phải bắt sống.
.........
Saukhi sương mù nhàn nhạt lúc sáng sớm tan đi, Lâm Lôi cùng mọi người đềuthấy rõ ràng rất nhiều binh sĩ địch phương đang quỳ xuống, chung quanhlà dày đặc ma thú lão thử đông gấp mười, gấp trăm lần. Chỉ riêng hiệuquả thị giác do loại số lượng này tạo thành cũng khiến người khác phảirung động trong lòng.
"Vù!" Một đạo quanh ảnh lóe lên, một kim sắc lão thử ẩn ước tử quang chạy tới, lập tức khẽ kêu lên.
"Sao?Chỉ còn lại có ba mươi mấy vạn binh sĩ còn sống thôi à." Bối Bối kinhngạc thốt lên. Nó tự nhiên nghe hiểu ngôn ngữ của thử loại ma thú.
Bacon tử kim sắc lão thử đó ngược lại đắc ý mỉm cười, một con trong đónhìn về Bối Bối: "Bối Bối, thế nào?" Bối Bối nhìn thử triều vô biên đó,cảm thán: "Cũng thật sự lợi hại, giá như những ma thú lão thử này đềunghe theo mệnh lệnh của ta thì tốt biết mấy."
Có vài ức ma thú như vậy, ai dám ngăn cản?
"Chuyện này đơn giản." Tử kim sắc Ảnh thử cầm đầu đó lập tức cao giọng rít lên, ngay cả Bối Bối cũng trở nên hưng phấn.
Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Bối Bối.
"Lãođại, bắt đầu từ hôm nay, vài ức thử loại ma thú này đều nghe theo mệnhlệnh của ta, ha ha." Bối Bối rất đắc ý, đồng thời nó cũng bắt đầu caogiọng rít lên, thanh âm đồng dạng truyền khắp chiến trường, vô số thửloại ma thú đều cung kính hướng về Bối Bối ha thấp đầu xuống.
Lâm Lôi trong lòng thầm kinh hãi.
Sựđáng sợ của bầy Phệ thạch thử, Ảnh thử, Lâm Lôi từ nhỏ đã nghe nói tới.Nhưng mà hắn chỉ nghĩ thử triều có vài trăm vạn con đã là rất kinhngười, nếu quả thật có vài ức... như vậy thật quá dọa người rồi.
"Vài ức ma thú này xông đến, có quân đội nào chống đỡ được?" Lâm Lôi trong lòng thầm lắc đầu.
Cứtưởng tượng, nếu ma thú trong Ma Thú sơn mạch xông ra giết chóc, ngaycả Phân Lai thành cũng bị công phá trong chớp mắt, cả Thần Thánh đồngminh, Hắc Ám đồng minh cũng bị chiếm mất ba phần lãnh thổ. Sự lợi hạicủa đàn ma thú có thể tưởng tượng mà biết. Hắc Ám chi sâm.. là hang ổcủa thử loại ma thú.
Chỉ một bộ phận nhỏ của thử loại ma thú thì đã đủ để càn quét cả một đế quốc.
Đương nhiên, tiền đề là Thánh vực cao thủ không nhúng tay vào!
Tử kim sắc thử vương thủ lĩnh đó quay lại cười nói với Lâm Lôi: "Để ta tự giới thiệu, ta tên là Cáp Lí!"
"Ta là Cáp Đặc, xếp thứ hai." Một tử kim sắc thử vương khác lập tức lên tiếng.
Contử kim sắc thử vương cuối cùng vừa định lên tiếng, Lâm Lôi đã mở miệngtrước: "Tên ngươi là Cáp Duy phải không? Ta thường nghe Bối Bối nhắctới ngươi." Tử kim sắc thử vương mà Bối Bối kết giao tại Hắc Ám chi sâmchỉ có một mình Cáp Duy. Hai con còn lại thì không có giao tình.
"Ba vị, các người thật sự đem đàn chuột này giao cho Bối Bối ư?" Lâm Lôi dò hỏi.
Đàn chuột này thật sự quá khổng lồ, thử vương này sao lại dễ dàng đem bọn chúng cho Bối Bối thống lĩnh?
Tửkim sắc thử vương Cáp Lí không để ý nói: "Ngươi không biết chứ, thật sựtrong Hắc Ám chi sâm, cứ qua một đoạn thời gian thì đàn chuột đều cắngiết lẫn nhau, chết đi hơn phân nửa, đào thải những con yếu."
"Chết đi hơn một nửa?" Lâm Lôi cảm thấy kinh ngạc.
Tửkim sắc thử vương Cáp Duy xếp hàng lão tam giải thích: "Rất đơn giản,bởi vì thử loại ma thú cấp bậc càng thấp thì tốc độ sinh sản càngnhanh. Một ổ có thể sinh hạ mười con, làm sao cho ổn? Nếu cứ như vậy,Hắc Ám chi sâm không đủ để nuôi sống bọn chúng. Sở dĩ vì thế nên phảicắn giết, đào thải con yếu, giảm bớt số lượng ..."
Lâm Lôi trong lòng đã minh bạch.
Nếuđể mặc cho thử loại ma thú phát triển, chỉ e rằng cả Hắc Ám chi sâm sẽbị ăn sạch. Do đó số lượng khẳng định phải khống chế lại.
"Cho nênBối Bối." Tử kim sắc thử vương 'Cáp Lí' đó dùng tiểu trảo ôm lấy vaiBối Bối, thân mật nói: "Bầy chuột này ngươi cứ lấy mà sử dụng, có chếtnhiều hơn cũng không vấn đề gì, thử loại ma thú trong Hắc Ám chi sâmchúng ta nhất định phải duy trì trong một số lượng nhất định. Sớm muộngì những thử loại ma thú yếu ớt này cũng đều phải chết."
Lâm lôi cũng thở dài trong lòng.
Tráchkhông được trong bầy chuột này ma thú lão thử cao cấp như ngũ cấp lụccấp thất cấp rất nhiều, nguyên lai con yếu sớm đã bị đào thải. Nhữngcon hôi sắc Phệ thạch thử, hắc sắc Phệ thạch thử khả năng là những lãothử đã trải qua thời gian rất lâu ở đó.
"Yên tâm, ta nhất định hoànthanh nhiệm vụ được giao, để cho bầy chuột này chết đi hơn phân nửa."Bối Bối cười hắc hắc nói, nó lập tức nhìn về phía Lâm Lôi, "Lão đại ...Hay là, chúng ta dùng bầy chuột này đến thống nhất Hỗn loạn chi lĩnhđi?"
"Thống nhất Hỗn loạn chi lĩnh?"
Lâm Lôi khe khẽ dao động, sau đó liền cười phá lên.
"Đại nhân, hai thủ lĩnh của quân địch đã giải đến." Đã thấy Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc hai người bị áp giải đến.
"Cát Nhĩ Mặc?" Lâm Lôi nhìn Cát Nhĩ Mặc, đây lại là người quen cũ.
CátNhĩ mặc trước mặt Lâm Lôi cố gắng làm ra vẻ tươi cười, Lâm Lôi cườilạnh nói: "Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình các ngươi lần này đãkhiến cho ta thật sự quá ấm ức, bởi vì ước định, khiến ta phải trơ mắtnhìn chiến đấu tiến hành mà không thể ra tay."
Cát Nhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đặc lúc này đều run sợ trong lòng.
"Không sao, ta cũng sẽ khiến Hắc Ám giáo đình, Quang Minh giáo đình các ngươi có dịp thưởng thức tư vị đó."
LâmLôi nhìn Bối Bối, cười nói: "Bối Bối, từ hôm nay trở đi, ngươi liên hợpvới bọn người Ba Khắc. để bầy chuột cùng quân đội nhân loại cùng xuấtphát, phân thành mười đội ngũ, bắt đầu công chiếm lãnh thổ tại Hỗn loạnchi lĩnh của Hắc Ám giáo đình, Quang Minh giáo đình."
"Rõ, Bối Bối ta nhất định làm được." Bối Bối cố ý ưỡn bộ ngực nhỏ, làm ra vẻ quân lễ hết sức không tiêu chuẩn.
BaKhắc cũng là con mắt lóe sang lên: "Lâm Lôi đại nhân cứ yên tâm, có bầychuột vài ức này, thống nhất Hỗn loạn chi lĩnh dễ như trở bàn tay." Hômnay Hắc Ám quân đoàn, Thần Thánh quân đoàn tinh anh nhất của Hắc Ámgiáo đình, Quang Minh giáo đình đã bị tiêu diệt, còn có cái gì có thểngăn cản bầy chuột?
Cát Nhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đặc lập tức sắc mặt trắng bệch.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng sự tình sẽ phát sinh.
..........
Năm 10022 Ngọc Lan lịch, tháng 9.
Chiếntranh được gọi là 'Thử Triều Tai Ương' trong lịch sử đã bắt đầu rồi,bầy chuột đông hơn vài ức bị chia thành mười bộ phận, mười 'Phân ThửQuần' này vẫn có số lượng đáng sợ vài ngàn vạn, mỗi một 'Phân Thử Quần'này phối hợp hành động cùng hai vạn chiến sĩ của Ba Lỗ Khắc vương quốc.
Mấy ức thử loại ma thú cùng hai mươi vạn chiến sĩ của vương quốc, chia thành mười bộ phận.
Tổngcộng mười nhánh bộ đội, phân biệt tấn công vào những khu vực trong Hỗnloạn chi lĩnh bị Hắc Ám giáo đình và Quang Minh giáo đình khống chế.
Nhữngcao đẳng ma thú lão thử bát cấp, cửu cấp có thể nghe hiểu ngôn ngữ củanhân loại, hơn nữa một ít bát cấp, cửu cấp cường giả của Ba Lỗ Khắcvương quốc cùng một ít ma thú lão thử đều khá lợi hại kết linh hồn khếước. Điều này khiến quản lý bày chuột càng thêm dễ dàng.
Thử triều, không cách nào ngăn cản!
Thửtriều ập tới, cho dù ném đá tảng xuống tử thủ, nhưng đá tảng vốn làthức ăn của Phệ thạch thử, bọn Ảnh thử có thể dễ dàng đục một lỗ thủnglớn trên tường thành, sau đó giống như thủy triều tràn vào thành trì.Quân phòng thủ thành trì căn bản là không có cách nào chống đỡ.
Thử triều lướt qua, mọi thành trì đều bị chinh phục.
Ngay cả Thần Thánh quân đoàn, Hắc Ám quân đoàn đều bị tiêu diệt trong chớp mắt, thử triều kinh khủng này, ai có thể ngăn cản?
.........
Chiếntranh 'Thử Triều Tai Ương' này, e rằng chỉ có 'Hủy Diệt Chi Nhật' vàonăm 10000 Ngọc Lan lịch là có thể so sánh. Hon nữa lần này so với 'HủyDiệt Chi Nhật' có điểm bất đồng, đó là... thử triều vô biên lần này làhoàn toàn nghe theo sự khống chế của phe Lâm Lôi.
Tin tức này nhanh chóng được Áo Bố Lai Ân đế quốc, Ngọc Lan đế quốc cùng các thế lực lớn trên đại lục biết rõ.
Tươngtự, tin tức tình báo này cũng tới tấp truyền tới tổng bộ của Hắc Ámgiáo đình, Quang Minh giáo đình. Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đìnhphản ứng thế nào đây? Dù sao ... Lâm Lôi cũng không phái Thánh vực caothủ tham chiến, chỉ là phái ma thú quân đội mà thôi.
Tuy nhiên, số lượng của ma thú quân đội này đã quá kinh người rồi.
(Hết chương 43)
Quyển 10 - Chương 44 : Mời gặp
Thánh đảo, Quang Minh thần điện đệ cửu tầng.
Giờ phút này, bầu không khí nơi này cực kỳ áp lực. Không gian dường như hoàn toàn ngưng trệ.
QuangMinh Giáo hoàng Hải Đình Tư, Tài phán trưởng Ô Sâm Nặc, Cuồng tín giảquân đoàn trưởng Lôi Minh, Khổ tu giả lãnh tụ Lạc Diệp đại nhân, tứ đạinhân vật tối cao tầng đều tề tụ ở chỗ này. Bọn họ sau khi xem qua tintức được truyền đến, sắc mặt đều thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
Trầm mặc!
Saukhi nhận xong tin tức, trong lúc nhất thời không ai mở miệng. Tất cảmọi người đều ý thức được tính nghiêm trọng của tình huống. Có lẽ đốivới Lâm Lôi mà nói ... lãnh thổ, vương quốc tại thế tục đều không tính làcái gì. Ngay cả vương quốc Ba Lỗ Khắc cũng không tính là đại sự lớn laogì.
Nhưng đối với Quang Minh giáo đình lại không như vậy.
"Thửtriều (làn song chuột), lại là thử triều!" Lạc Diệp đại nhân nhíu sâuđôi lông mày, trên khuôn mặt gày gò chỉ còn lại một lớp da hiện ra sắckhổ, "Thử triều đáng sợ nhất của Hắc Ám sâm lâm, tại sao lại nghe theosự điều động của Lâm Lôi vậy chứ? Sự tình này từ trước tới nay chưatừng có."
Hải Đình Tư mở miệng, nặng nề nói: "Phỏng chừng là mathú của Lâm Lôi, chính hắc sắc Ảnh thử cấp bậc Thánh vực đó khống chếđàn chuột."
"Thánh vực thử loại ma thú, là Tử kim thử vương." Ô SâmNặc lắc đầu nói, "Mặc dù thử loại ma thú của Lâm Lôi chính là ma thúcấp bậc Thánh vực, nhưng mà ... thử loại vương giả của Hắc Ám sâm lâmcũng là Tử kim thử vương nhất tộc. Tất cả Ảnh thử, Phệ thạch thử đềuphải nghe hiệu lệch của Tử kim thử vương nhất tộc."
Đây là sự thật, tất cả cường giả đại lục đều biết sự thật này.
Trongsố Ngọc Lan đại lục tối đỉnh phong ngũ đại Thần cấp cường giả, danhhiệu thần bí nhất không ai qua được thuộc về vị vương giả kia của HắcÁm sâm lâm. Trong ghi chép của giáo đình, cho dù là bản ghi chép cổnhất, khi đó Đại Tế Ti còn chưa ra đời, thì ngay khi đó vương giả củaHắc Ám sâm lâm đã tồn tại rồi.
Trong ngũ đại Thần cấp cường giả, một người cổ kính nhất.
Một người tối thần bí.
Không tranh bá, không lộ diện ...
Nhưng mà lại không ai dám đắc tội với hắn, vô luận các đại thế lực, đều không dám đắc tội.
Cácđại thế lực biết rằng, vị Hắc Ám sâm lâm vương giả thần bí này có mộtsở thích, phi thường thích thử loại ma thú. Dưới sự trợ giúp của hắn,thử loại ma thú nhất tộc trong Hắc Ám sâm lâm đã trở thành tộc quần tốikhổng lồ, đặc biệt là Tử kim thử vương nhất tộc, trong Thánh vực ma thúđều là tồn tại đỉnh phong.
Ngay cả đám Cửu đầu xà vương, Đại địa chihùng, Huyết tình tông mao sư, thực lực cũng không thể so bì với Tử kimthử vương được bao nhiêu.
"Được rồi." Hải Đình Tư nhướng mày, "Khôngnên bàn luận tại sao thử quần lại nghe theo hiệu lệnh của phe Lâm Lôi,hiện giờ tối trọng yếu là giải quyết vấn đề này như thế nào. Tínhnghiêm trọng của vấn đề này, mọi người hẳn là đều rất rõ ràng."
Ô Sâm Nặc, Lôi Minh, Lạc Diệp đại nhân đều bảo trì trầm mặc.
HảiĐình Tư liếc nhìn ba người: "Qua một lần 'Huỷ Diệt Chi Nhật' đã làmchúng ta tổn thất hơn trăm triệu tín đồ. Một khối lượng khổng lồ tínngưỡng chi lực đã tiêu thất, Quang Minh chi chủ đã rất bất mãn. Một khiHỗn loạn chi lĩnh bị phe Lâm Lôi chiếm lĩnh, giáo đình khẳng định sẽ bịbọn chúng phá hỏng. Không tới trăm năm, sợ rằng Hỗn loạn chi lĩnh sẽkhông còn bao nhiêu người tín ngưỡng Quang Minh chi chủ nữa."
Tín ngưỡng!
Đâylà ý nghĩa tối trọng yếu của sự tồn tại Quang Minh giáo đình. Qua mộtlần tổn thất nhiều như vậy, rất may mắn, Quang Minh chi chủ không tráchphạt hắn.
Nếu lại tổn thất một khối lớn nữa.
Hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
"Bấtkể thế nào, cơ nghiệp của Quang Minh giáo đình chúng ta tại Hỗn loạnchi lĩnh không thể bị huỷ diệt. Tín ngưỡng chi lực khổng lồ này khôngthể cứ như vậy mất đi." Lạc Diệp đại nhân nặng nề nói.
"Đúng, không thể có rồi lại mất." Cuồng tín giả quân đoàn trưởng Lôi Minh cũng lên tiếng.
ÔSâm Nặc nhếch nhếch khoé miệng: "Tín ngưỡng lực đối với chúng ta làtrọng yếu, với Lâm Lôi cũng không nhất định trọng yếu. Vậy Lâm Lôi, đốivới khát vọng lãnh thổ phỏng chừng không cao. Chúng ta có thể hoà đàmvới hắn."
"Đúng." Con mắt ba người khác đều có chút sáng lên.
Vấn đề này tịnh không phải không có cách giải quyết.
HảiĐình Tư xem xét một lát, lập tức quát ra lệnh: "Nếu đã như thế, vậy thếnày, Lôi Minh ngươi tạm thời lưu lại Thánh đảo. Hết thảy sự vụ ở Thánhđảo do ngươi chủ trì, phòng ngừa Lâm Lôi tới thâu tập huỷ diệt căn cơcủa chúng ta. Còn về Lạc Diệp, Ô Sâm Nặc, hai người các ngươi đồng thờicùng ta đái lĩnh lục danh Thánh vực thiên sứ xuất phát."
Lạc Diệp đại nhân gày gò gật gật đầu.
Ô Sâm Nặc cũng tán đồng.
QuangMinh Giáo đình cũng có nhân loại Thánh vực cường giả. Nhưng tiềm lựccủa nhân loại Thánh vực cường giả so với Thiên sứ còn cao hơn. Giáođình thà rằng đem Thiên sứ ra làm 'Pháo Hôi' mà sử dụng, còn hơn làdùng đến nhân loại Thánh vực cường giả.
Theo Quang Minh Giáo hoàngHải Đình Tư cầm đầu, tam đại cự đầu Hải Đình Tư, Ô Sâm Nặc, Lạc Diệpđại nhân, ba người này đái lĩnh lục đại Thánh vực Thiên sứ nhanh chóngtrực tiếp bay khỏi Thánh đảo, ngang qua hải dương, trực tiếp hướng tớiHỗn loạn chi lĩnh.
Mà thế lực Hắc Ám giáo đình, bọn họ đối với tín ngưỡng chi lực cũng coi trọng không kém chút nào so với Quang Minh giáo đình.
Hắc Ám Giáo hoàng cùng đa số cự đầu, tương tự đái lĩnh một nhóm Thánh vực cường giả đi trước tới Hỗn loạn chi lĩnh.
...
Phíanam trong Hỗn loạn chi lĩnh, trên quan đạo hoang vu, đội ngũ thử quầncuồn cuộn cuồn cuộn tề chỉnh trật tự bên cạnh nhân loại chiến sĩ, đanghướng phía trước tiến tới. Ban đầu vài ức thử triều cùng hai mươi vạnchiến sĩ, chia làm mười đơn vị quân đội.
Mỗi đơn vị đều có vài ngàn vạn thử loại ma thú cùng với hai vạn nhân loại chiến sĩ.
Tácdụng của nhân loại chiến sĩ chủ yếu là để vỗ về cư dân trong thành trì.Trong đám người hai vạn chiến sĩ tại đây, trong đó có một chiếc xengựa. Đây là chiếc xe ngựa duy nhất trong đội ngũ.
Bên trong xe ngựa, chỉ có ... Bối Bối!
Bêntrong xe ngựa đang rộng mở, Bối Bối vểnh hai móng vuốt sau lên, nhànnhã nằm chơi, đồng thời còn cùng Lâm Lôi trao đổi linh hồn: "Lão Đại,ta khống chế năm chi đội ngũ đã liên tục công phá được sáu toà quậnthành cùng hơn mười toà tiểu thành, huynh sao vậy? Đang tu luyện tại vihình vị diện mật thất à? Được rồi ... ta không quấy rầy huynh nữa."
"Thực nhàm chán."
Bối Bối bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Mặcdù địa phương hiện tại chỗ Bối Bối, cách ma tinh thạch quáng mạch kiachừng hai ngàn dặm nhưng Tinh thần lực của Lâm Lôi, Bối Bối đều cựccao, hơn nữa Lâm Lôi và Bối Bối còn có khế ước với nhau, thuộc loạibình đẳng khế ước. Khoảng cách bọn họ có thể dùng linh hồn trao đổi còngấp đôi giữa Lâm Lôi và Hắc Lỗ.
Mười hai năm trước, Lâm Lôi và Hắc Lỗ trong khoảng ngàn dặm đã có thể dùng linh hồn trao đổi với nhau.
Hôm nay, Lâm Lôi cùng Hắc Lỗ, chính là trong phạm vi hai ngàn dặm đều có thể trao đổi chứ đừng nói đến Lâm Lôi cùng Bối Bối.
"Ủa, sắp đến chưa? Cự ly đến quận thành phía trước còn bao lâu nữa?" Bối Bối quay về phía hộ vệ bên ngoài lớn tiếng hỏi.
Tứckhắc có hộ vệ vén bức màn cửa sổ mã xa, cung kính đáp: "Đại nhân, căncứ theo bản đồ, cự ly quận thành phía trước còn cách chúng ta hơn nămmươi dặm lộ trình."
"Còn xa như vậy sao?" Bối Bối lẩm bẩm một tiếng lập tức khép đôi tiển nhãn, "Ta có lẽ nên ngủ một giấc nữa rồi nói tiếp."
"Thử quần đã tới, thử quần đã tới." Thanh âm kinh hoảng vang lên trên tường thành.
Sắcmặt mấy ngàn binh sĩ trên tường thành toà quận thành này đều trắngbệch. Trông thấy bạt ngàn sơn dã, liếc mắt nhìn không thấy phần cuốicủa thử triều đang tiến tới, còn không kinh hoảng sao. Ngay cả quậnthành thành chủ mồ hôi trên trán cũng không ngừng túa ra.
"Làm sao bây giờ?" Quận thành thành chủ giờ phút này đã hoàn toàn mù tịt rồi.
Ngaycả quản gia bên cạnh cũng kinh hoảng: "Thành chủ đại nhân, thử triềunày thật quá đáng sợ, chúng ta không có khả năng ngăn được a, hay là,đầu hàng đi." Quản gia nói tới đây, thanh âm đã hạ thấp. Phần đông thủthành chiến sĩ trên tường thành quận thành này đều phát hiện trong thửquần khổng lồ, vậy mà lại có một chi nhân loại quân đội kéo dài.
"Đầu hàng. Không giết!"
"Đầu hàng. Không giết!"
"Đầu hàng. Không giết!"
...
Mộtchi nhân loại quân đội này khi bạo phát ra thanh âm to lớn, thanh âmchấn thiên động địa liền phối hợp với thử triều cuồn cuộn vô biên,khiến cho không ít thủ thành chiến sĩ trực tiếp buông hạ binh khí. Dùtrong lúc thử quần còn chưa tới, những người này đều đã được nghe nóiđến sự đáng sợ của bọn chúng.
"Bối Bối đại nhân."
Một cỗ mã xachợt dừng lại. Bối Bối bên trong mã xa cũng mở đôi tiểu nhãn còn đanglim dim. Đương khi Bối Bối còn đang uể oải, đôi tiểu nhãn của nó nhấtthời thoáng trừng lên tròn xoe, đồng thời 'Sọat' trực tiếp tiêu thấttrong mã xa.
Vốn đều đầu hàng, vô tận thử quần chuẩn bị tiến nhậpquận thành này. Nhưng giờ phút này lại không có thử loại ma thú nào dichuyển.
Bởi vì, trên thiên không đang có mấy người hư không mà đứng,cầm đầu chính thị dáng người gầy còm, quang đầu lão giả 'Hải Đình Tư'.Một cỗ uy áp lấy Hải Đình Tư làm trung tâm, trực tiếp tán phát rộngxuống phía dưới khiến thử quần cũng hoảng sợ đều nằm sấp xuống, khônghề động đậy.
"Thánh vực cường giả!" Rất nhiều nhân loại chiến sĩ phía dưới đều cảm thấy trong lòng có một tia hoảng sợ.
Hải Đình Tư nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra một tia tiếu dung lạnh nhạt.
Khônggian chấn động. Vốn đang bên trong mã xa Bối Bối trực tiếp xuất hiệngiữa không trung. Đôi tiểu nhãn của nó gắt gao nhìn chằm chằm Hải ĐìnhTư, thanh âm cao vút: "Ngươi tên đầu trọc thối này, cả tên Ô Sâm Nặcđứng sau ngươi nữa. Ngươi chính là Giáo hoàng gì đó của Quang Minh Giáođình phải không?"
Đầu trọc thối?
Ô Sâm Nặc, Lạc Diệp đại nhân cùng với hai tên Thánh vực Thiên sứ phía sau Hải Đình Tư đều cảm thấy buồn cười.
Nhưngtrên mặt Hải Đình Tư vẫn cười lãnh đạm như cũ, giống như ánh mắt ôn hoàcủa từ phụ nhìn Bối Bối: "Ngươi chính là ma thú của Lâm Lôi phải không.Ta chính là Quang Minh Giáo hoàng Hải Đình Tư. Hôm nay ta tới đây, cũnghy vọng có thể bàn bạc thật tốt với Lâm Lôi một phen."
"Hả?" Đôi tiểu nhãn của Bối Bối quay tròn đảo tới đảo lui.
"Được,các ngươi chờ đó." Bối Bối lớn tiếng nói, "Lão Đại của ta huynh ấy hiệntại còn đang ở trong vương quốc, ta tại đây cũng vô pháp thông tri tớihuynh ấy. Các ngươi muốn thì chờ nửa ngày đi."
Hải Đình Tư mỉm cườigật đầu: "Cũng được, địa điểm hội diện, cũng có thể do Lâm Lôi quyếtđịnh." Thái độ của Hải Đình Tư phi thường hoà nhã.
Con mắt của BốiBối xoay tròn đảo chuyển, lập tức liền lớn tiếng nói: "Được, các ngươiở lại quận thành này, qua một lúc ta sẽ tới tìm các ngươi." Nói xongBối Bối rít lên một tiếng, tức khắc vô số thử loại ma thú phía dưới đềuphi thường nghe lệnh bắt đầu thu hẹp lại, cuối cùng phô diễn ngoài quậnthành, cũng không tấn công nữa.
Đám người Hải Đình Tư,Ô Sâm Nặc, Lạc Diệp chứng kiến một màn này, trong lòng dấy lên một trận kinh thán.
MàBối Bối, liền hoá thành một đạo hắc quang trực tiếp bay tới phương bắc.Vừa bay, đồng thời Bối Bối cũng bắt đầu liên hệ với Lâm Lôi: "Lão Đại,nhanh đừng bế quan tu luyện nữa, có đại sự rồi."
...
Tại nơi matinh thạch quáng mạch, một trận gió nhẹ thổi qua, thân ảnh Lâm Lôi liềnxuất hiện giữa không trung, mà lập tức Tái Tư Lặc cũng từ phía dưới baylên.
"Lâm Lôi đại nhân, vi hình vị diện mật thất này mức độ trânquý tuyệt đối vượt qua thần khí a." Tái Tư Lặc sợ hãi than. Đây là lầnđầu tiên hắn tiến nhập vi hình vị diện mật thất này. Vừa rồi hắn cùngLâm Lôi đồng thời tu luyện ở chỗ này.
Tái Tư Lặc có 'Vong Linh Truyền Thừa', đối với rất nhiều bí mật huyền ảo, khả năng so với Lâm Lôi còn biết nhiều hơn.
Tái Tư Lặc rất rõ ràng, hạ vị Thần tuyệt đối không có năng lực khai sáng một vi hình vị diện độc lập.
"Khôngđàm phán gì cả, ma thú của Ba Khắc vừa mới tới thông tri cho ta biết,nói rằng phần đông cao thủ của Hắc Ám giáo đình đã tới. Ngay cả Bối Bốicũng truyền tấn cho ta." Khoé miệng Lâm Lôi khẽ lộ ra một tia tiếu ý,"Hắc Ám giáo đình cùng Quang Minh giáo đình đều nóng nảy."
"Đó làđương nhiên." Tái Tư Lặc nở nụ cười, "Lâm Lôi đại nhân, ngài dù khôngquan tâm đến lãnh thổ, nhưng mà tổ chức lại phi thường trọng thị tínngưỡng. Tổn thất một khối đại khu vực như vậy, Quang Minh thần giới nóikhông chừng sẽ trực tiếp giáng xuống sự trừng phạt."
"Quân đội củabọn chúng công kích địa bàn của ta, ta vẫn luôn nhẫn nại. Những ngườinày, hiện tại lại nhào tới, để ta xem bọn chúng có thể nói cái gì!"Trong mắt Lâm Lôi liền loé lên một tia hàn ý.
"Tái Tư Lặc, chúng ta đi."
Thânhình Lâm Lôi cực tốc hướng nam phương mạnh mẽ bắn tới, Tái Tư Lặc cũngcười dài bám theo. Chỉ là tiếng cười của hắn, phối hợp với hình dạng bộkhô lâu cùng với hai tròng mắt u lục, lại có vẻ khiến cho người ta phảirun sợ.
Trên đường phi hành.
Mục quang Lâm Lôi trong trẻo lạnhlùng, đồng thời linh hồn trao đổi nói: "Hắc Lỗ, ngươi cùng ba đầu Thánhvực long đồng thời tới." Tức thì, Thánh vực ma thú 'Hắc Văn Vân Báo'cùng Phách vương long, Hoàng kim long, Lôi long đồng thời bay khỏi HắcÔ sơn.
Quyển 10 - Chương 45 : Vô sỉ
Trên dòng sông chảy mênh mông bát ngát, có một lâu thuyền khổng lồ đang trôi dạt theo dòng nước, trên sàn lâu thuyền này không có một ai.
Trong đại sảnh trên cùng của lâu thuyền, cao thủ đang tụ tập.
Trong đại sảnh tại tầng trên cùng này không người nào không là Thánh vực cấp bậc cường giả. Trong đại sảnh có bày chín cái ghế, phân thành ba phương vị.
Lâm Lôi, Ba Khắc, Tái Tư Lặc ba người cùng ngồi xuống.
Quang Minh Giáo hoàng 'Hải Đình Tư', Tài phán trưởng 'Ô Sâm Nặc', lãnh tụ Khổ tu giả 'Lạc Diệp' ba người cũng dàn hàng an toạ. Phe Hắc Ám giáo đình, Hắc Ám Giáo hoàng 'A Phất Lai Khắc', Tài quyết đại trưởng lão 'Áo Khải Tây', thủ lĩnh Đoạ lạc Thiên sứ 'Khắc Lai Mặc Sâm' ba người theo thứ tự ngồi xuống.
Phía sau hai thế lực bọn chúng, đều có Thánh vực thiên sứ cùng đoạ lạc thiên sứ.
Hải Đình Tư cùng A Phất Lai Khắc hai người nhìn nhau, từ đáy lòng đều cảm thấy một tia quái dị. Hai người bọn họ là hai đại thủ lĩnh giáo đình, nhưng mà quan hệ đối lập với nhau.
Song hôm nay, bọn họ lại là quan hệ minh hữu.
Làm cho hết thảy việc này nảy sinh, chính là Lâm Lôi. Một nhân vật kinh tài tuyệt diễm phát triển cực nhanh, còn trẻ tuổi như thế, đã đạt tới mức cường giả đỉnh phong trên đại lục. Ngay cả bậc tôn sùng như Quang Minh Giáo hoàng, Hắc Ám Giáo hoàng, trước mặt Lâm Lôi cũng phải hạ cái sọ cao quý xuống, cùng Lâm Lôi trò chuyện những lời tốt đẹp với nhau.
"Hải Đình Tư, A Phất Lai Khắc." Khoé miệng Lâm Lôi hé lộ một tia tiếu dung, "Không biết các ngươi mời ta tới, rốt cuộc là có vấn đề gì?"
Bối Bối cũng nằm trên đùi Lâm Lôi, đôi tiểu nhãn của nó ngó ngó Quang Minh Giáo hoàng, Hắc Ám Giáo hoàng.
Hắc Ám Giáo hoàng 'A Phất Lai Khắc' da tay trông như nữ nhân còn trẻ trắng nõn nuột nà, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng nhu hoà: "Lần này Hắc Ám Giáo đình chúng ta nhiều người tới như vậy, chủ yếu là muốn Lâm Lôi ngươi có thể nhường một bước, để cho thử quần đại quân của ngươi đình chỉ tiến công. Ta nghĩ, Hải Đình Tư bọn họ cùng với thế lực chúng ta ý nghĩ không sai biệt lắm. Hải Đình Tư, ta nói có đúng không?"
Hải Đình Tư nhẹ nhàng ve cằm, chợt nhìn về phái Lâm Lôi. Mục quang nhu hoà thế mà khiến cho người ta có một loại cảm giác như cây đón gió xuân: "Lâm Lôi, không biết ngươi có thể tạo ra sự nhượng bộ như thế hay không?"
"Các ngươi có phải đang nằm mộng không vậy?" Lâm Lôi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Hải Đình Tư cười lãnh đạm: "Lâm Lôi, chỉ cần ngươi lùi một bước, Quang Minh giáo đình chúng ta cũng sẽ nỗ lực hết mình, tuyệt đối sẽ làm cho ngươi cảm thấy hài lòng."
"Chúng ta cũng như thế, hết thảy nỗ lực, khẳng định sẽ làm cho Lâm Lôi ngươi cảm thấy hài lòng." A Phất Lai Khắc nói.
Lưỡng đại Giáo hoàng, giờ phút này đều khuất phục trước Lâm Lôi.
Bọn họ không muốn dùng vũ lực với Lâm Lôi. Thứ nhất, bọn họ không có lý do, hiện giờ động vũ lực sẽ khiến cho phe Đức Tư Lê có cái cớ nhúng tay vào. Thứ hai, ít nhất Quang Minh giáo đình đã định hạ ước định, nội trong hai mươi năm không được chủ động công kích Lâm Lôi. Hiện tại còn chưa tới thời hạn đó.
"Lâm Lôi, ngươi nghĩ thế nào?" Hải Đình Tư nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi đối với Quang Minh giáo đình rất chán ghét. Đối với người tàn nhẫn bạo ngược thì chỉ là không thích, song đối với loại giả làm người tốt như Hải Đình Tư, mặt ngoài thì thân thiết giống như thân nhân, phụ mẫu, nhưng trên thực tế lại tâm ngoan thủ lạt, loại người như thế không gì không làm, tự đáy lòng hắn đã thấy chán ghét.
Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình hai phương nhân mã đều nhìn Lâm Lôi.
Trên mặt Lâm Lôi lộ xuất một tia tiếu dung, trong miệng nói ra hai chữ - "Không được!"
Nụ cười của hai người Hải Đình Tư, A Phất Lai Khắc nhất thời ngưng trệ, lúc này vị thủ lĩnh Đoạ lạc Thiên sứ 'Khắc Lai Mặc Sâm' lại hừ lạnh một tiếng: "Lâm Lôi, chẳng lẽ ngươi ngông cuồng đối lập với Hắc Ám giáo đình ta cùng với Quang Minh giáo đình phải không?"
"Khắc Lai Mặc Sâm." Hắc Ám Giáo hoàng A Phất Lai Khắc lập tức quát lớn một tiếng.
Lâm Lôi nhìn về phía vị thủ lĩnh đoạ lạc Thiên sứ Khắc Lai Mạc Sâm, cười nhạt một tiếng nói: "Theo ta được biết, Thiên sứ muốn hàng lâm yêu cầu phải có thân thể thật tốt để tái sinh. Khắc Lai Mạc Sâm tiên sinh ngươi thực lực mạnh như vậy, thực lực nhục thể này sợ rằng cũng phải thất, bát cấp. Hắc Ám giáo đình các ngươi tìm đâu được thân thể như vậy?"
Năm huynh đệ Ba Khắc lúc trước đơn thuần nhục thể cũng đã đạt tới bát cấp.
Trong lòng Lâm Lôi rất rõ ràng.
Người bình thường tu luyện, nhục thể đơn thuần chỉ tối đa là lục cấp. Thiên phú thì đạt tới thất cấp. Thất cấp cũng trăm ngàn năm mới gặp một. Cũng chỉ có huyết mạch tứ đại chung cực chiến sĩ, đơn thuần tu luyện thân thể mới có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Thân thể của Khắc Lai Mạc Sâm này, e rằng chính là thân thể của tứ đại chung cực chiến sĩ.
"Đúng a. Thân thể này từ đâu tới?" Ba Khắc cũng lạnh lùng nhìn về phía phe Hắc Ám giáo đình.
Năm huynh đệ bọn họ lúc đầu thiếu chút nữa là đã chết, thân thể trở thành tái thể của Thiên sứ, đối với việc này phi thường mẫn cảm.
"Đó là bí mật của Hắc Ám giáo đình ta." A Phất Lai Khắc mỉm cười nói, "Được rồi. Lâm Lôi, vấn đề chúng ta đàm luận vừa rồi, ngươi thật sự không mảy may nguyện ý lui bước. Nếu ngươi nguyện ý lùi bước, sẽ giành được cảm kích của Hắc Ám giáo đình chúng ta vĩnh viễn!"
Cảm kích?
Lâm Lôi, Tái Tư Lặc, Ba Khắc đều bật cười, ngay cả Bối Bối trên đùi Lâm Lôi cũng bưng cái bụng nhỏ của nó mà cười 'Hô Hố'.
"Lâm Lôi, ngươi hãy xem xét cân nhắc cho kỹ đi." Hải Đình Tư cũng nhìn Lâm Lôi.
Nét cười trên mặt Lâm Lôi đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, mục quang đảo qua mấy người này, trịnh trọng nói: "Hải Đình Tư, A Phất Lai Khắc, các ngươi hãy nghe cho kỹ, Lâm Lôi ta hôm nay nói rõ ràng thế này. Vô luận như thế nào, đại quân này tuyệt đối sẽ không rút về, thống nhất hết thảy Hỗn loạn chi lĩnh, vô pháp ngăn cản!"
"Lâm Lôi, đừng có quá đáng thế." Ô Sâm Nặc hừ lạnh một tiếng.
Luận về năng lực 'Nhẫn', Ô Sâm Nặc này hiển nhiên không bằng Hải Đình Tư cùng Lạc Diệp đại nhân.
"Quá đáng?" Lâm Lôi nhướng mày, mục quang giống như lãnh đao quét về phía Ô Sâm Nặc, "Ô Sâm Nặc, ngươi đừng có vênh cái bộ mặt thối tha trước mặt ta, hôm nay ta đã nói rất rõ ràng, muốn cho ta lui binh, không có khả năng."
Bầu không khí trong đại sảnh trên tầng cao nhất lâu thuyền này xem ra nhất thời bỗng áp lực hẳn lên.
"Còn có sự tình gì, nói nốt đi."Lâm Lôi trái lại rất tuỳ ý.
Bối Bối cũng hùa theo: "Đúng, có sự tình gì thì nói mau đi, ta còn phải đái lĩnh thử triều đại quân của ta tiếp tục mở rộng lãnh thổ."
Đôi mắt u lục của Tái Tư Lặc cũng quét về phía đám người trong đại sảnh trên tầng cao nhất này, hạ giọng cười âm độc mấy tiếng, nhưng lại không nói gì cả.
Đại sảnh trầm mặc một lát.
"Được rồi." Hải Đình Tư giận dữ quát, "Quang Minh giáo đình chúng ta có thể nhượng bộ một lần nữa, phạm vi lãnh thổ mà chúng ta khống chế cũng hoàn toàn giao cho vương quốc Ba Lỗ Khắc các ngươi thống trị."
"Ồ?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Hải Đình Tư này là có ý tứ gì? Lại dự định để cho mình thống nhất Hỗn loạn chi lĩnh.
"Chúng ta vũng nguyện ý nhượng bộ bước này." A Phất Lai Khắc cũng nói.
Lâm Lôi thoáng nhìn qua Hải Đình Tư, rồi A Phất Lai Khắc, trong lòng thầm nghĩ: "Hai tên Giáo hoàng này, trong lòng rốt cuộc là có chủ ý gì?"
Hải Đình Tư nhìn về phía Lâm Lôi: "Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản: Chỉ cần ngươi nguyện ý để cho Quang minh Giáo đình chúng ta tại đế quốc của ngươi được truyền giáo quang minh chính đại, không được phép chèn ép chút nào, vậy là được."
"Truyền giáo? Không được chèn ép chút nào?" Lâm Lôi nhướng mày.
A Phất Lai Khắc cũng gật gật đầu nói: "Yêu cầu của chúng ta cũng giống như thế, có thể để cho Hắc Ám giáo đình chúng ta được công khai truyền giáo, không được chèn ép."
Lâm Lôi bật cười.
Hắn đã hiểu được ý tứ của đối phương. Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình xem trọng nhất là tín ngưỡng lực, cho nên lãnh thổ có do bọn họ thống trị hay không, cũng không phải là quá trọng yếu.
Trọng yếu là, tín ngưỡng lực phải được bảo trì.
"Lâm Lôi, tại Hỗn loạn chi lĩnh này truyền bá, đối với sự thống trị của ngươi cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Điểm này, ngươi hẳn là nên tiếp nhận đi." A Phất Lai Khắc khuyên.
Hải Đình Tư chính đang lẳng lặng nhìn Lâm Lôi, chờ đợi hồi đáp của hắn.
"Để cho ta thống nhất, các ngươi chỉ là truyền giáo?" Lâm Lôi nhìn về phái hai người này.
"Đúng vậy." Hải Đình Tư lúc này gật đầu, "Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta. Lâm Lôi, nếu ngươi đáp ứng, vậy hai phe chúng ta cũng có thể trở thành bằng hữu. Những sự tình trong quá khứ đều có thể quên hết."
Nếu Lâm Lôi đáp ứng.
Vậy Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình tự nhiên sẽ nể mặt mũi hắn. Sau này Lâm Lôi tại Ngọc Lan đại lục sẽ như cá gặp nước.
Nhưng mà --
Bọn chúng đã quên, tự đáy lòng Lâm Lôi không hề quan tâm đến cái gì là xưng bá. Trong lòng hắn chỉ có tín niệm tiếp tục tu luyện đến đỉnh phong, và sự quyến luyến đối với thân nhân, hắn đã từng có một lời thề khắc sâu tận trong tim.
Khi Đức Lâm gia gia mất, lúc rời Hách Tư thành chính mình đã thề!
Lời thề phải nhổ tận gốc rễ của Quang Minh giáo đình!
Phụ thân đã chết, mẫu thân cũng vậy, Đức Lâm gia gia cũng không khác gì.
"Trở thành bằng hữu? Cùng Quang Minh giáo đình trở thành bằng hữu ư?" Đày lòng Lâm Lôi cười lạnh không thôi, "Hỗn loạn chi lĩnh? Có thể làm cho phụ thân của ta, mẫu thân của ta, Đức Lâm gia gia của ta sống lại hay không! Kể cả buông tha Hỗn loạn chi lĩnh, thậm chí từ bỏ thực lực ta cũng nguyện ý!"
Tự đáy lòng Lâm Lôi kích động hẳn lên.
"Trở thành bằng hữu ư? Còn để cho các ngươi tiếp tục truyền giáo ư?" Mặc dù trong lòng Lâm Lôi tức giận sôi trào, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh điềm đạm như trước.
Trong đại sảnh trên tầng cao nhất lâu thuyền tràn ngập sự tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Lôi, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Để cho Lâm Lôi nhất thống Hỗn loạn chi lĩnh, hai đại giáo đình tới truyền giáo, đó là giới tuyến cuối cùng. Nếu Lâm Lôi không đáp ứng, đích xác sẽ chọc giận hai đại giáo đình.
Dưới mục quang chờ mong của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, khoé miệng Lâm Lôi có chút nhếch lên: "Trong phạm vi lãnh thổ của ta, không cho phép bất cứ tổ chức nào truyền giáo, phát hiện một, huỷ diệt một!"
Hải Đình Tư, A Phất Lai Khắc, Lạc Diệp, Áo Khải Tây cả đám người sắc mặt đều thay đổi.
"Nghe rõ rồi chứ?" Lâm Lôi nhìn đám người này, "Đây là câu trả lời của ta!"
"Soạt!" Tài phán trưởng Ô Sâm Nặc cùng thủ lĩnh đoạ lạc Thiên sứ Khắc Lai Mặc Sâm đột nhiên đều đứng dậy, mục quang lạnh lẽo của hai người tụ tập về phía Lâm Lôi.
Hải Đình Tư cùng A Phất Lai Khắc giờ phút này cũng không ngăn cản.
"Lâm Lôi, đó là giới tuyến của giáo đình, cũng là giới tuyến ta làm chủ được ... xâm phạm giới tuyến thống trị, kết quả sẽ như thế nào?" Hải Đình Tư sắc mặt lãnh đạm.
A Phất Lai Khắc cũng lạnh lùng nhìn Lâm Lôi.
Trong nháy mắt, nhiệt độ trong đại sảnh như chợt giảm xuống hơn mười độ, không gian như ngưng trệ. E rằng người nào không đạt tới Thánh vực mà tới, sẽ cảm thấy vô pháp thở phì phò.
"Rầm!" Lâm Lôi vỗ lên tay vịn của cái ghế đang ngồi, mục quang lạnh lẽo, quét nhìn cả đám, "Thế nào, các ngươi đang uy hiếp ta đấy sao?"
Hai thế lực Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình đều bảo trì trầm mặc, nhưng hàm nghĩa như vậy rất rõ ràng.
Xác thực là đang uy hiếp!
"Hải Đình Tư, chẳng lẽ ngươi đã quên ước định được lập mười hai năm trước?" Lâm Lôi đạm mạc quét ánh mắt về hai phương nhân mã.
Án chiếu theo ước định, Thánh vực cao thủ không được phép gia nhập chiến tranh thế tục. Nếu không có Thánh vực cao thủ tham chiến, căn bản không cách nào ngăn cản thử quần. Đó là lý do mà một khi da mặt bị xé rách, Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình phải phái ra Thánh vực cao thủ tới để gây trở ngại.
Hơn nữa cũng theo ước định, nội trong hai mươi năm, Quang Minh giáo đình không được chủ động công kích Lâm Lôi.
"Lâm Lôi, ngươi quá đáng rồi." Hải Đình Tư khẽ nói.
A Phất Lai Khắc cũng nói: "Lâm Lôi, làm người, hay là thối lui một bước thì tốt hơn."
"Vô sỉ, vô sỉ!" Lâm Lôi đứng lên, lắc đầu cười, "Ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua đám người nào vô sỉ như các ngươi. Quân đội của các ngươi công kích khu vực của ta, chính là đánh đến ma tinh thạch quáng mạch vậy. Ta cũng không xuất thủ, bởi vì ta tuân thủ ước định!"
"Thế còn các ngươi thì sao?"
Mục quang bao hàm một tia châm chọc quét về phía Quang Minh Giáo hoàng, Hắc Ám Giáo hoàng, "Đám người các ngươi, lại cả hai nhân vật tối cao cấp của lưỡng đại giáo đình, chiến tranh mới bắt đầu, thấy là sắp thua, liền lập tức tới muốn nhúng tay vào, còn nói ta quá đáng ư? Ta xem một lũ các ngươi mới là những tên tối vô sỉ!"
Những lời này của Lâm Lôi đã khiến cho hai phương nhân mã Quang Minh giáo đình lẫn Hắc Ám giáo đình sắc mặt đều tái đi, thân phận của bọn họ là thế nào chứ? Bị Lâm Lôi vũ nhục như thế, bọn họ sao có thể giữ được sự bình tĩnh.
"Mồm miệng sạch sẽ một chút." Ô Sâm Nặc quát lạnh một tiếng.
Mục quang Lâm Lôi phát lạnh, trong cả đại sảnh nhất thời một đạo tử sắc quang mang yêu dị chói lên, Ô Sâm Nặc sợ đến mức thân thể lập tức phân thành bốn thân ảnh đồng thời phi ngược lại.
"A!" "A!" liên tục hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thân thể hai gã Thánh vực tứ dực Thiên sứ đứng ngay sau Ô Sâm Nặc trực tiếp bị cắt thành hai nửa 'Ngay Ngắn'. Hai thi thể nằm trên mặt đất, tiên huyết nhiễm hồng ra cả sàn.
Phong đích luật động đệ nhị tầng thứ - 'Không Gian Đình Trệ' dung hợp với ' Không Gian Điệp Ảnh'!
Ô Sâm Nặc chính đang bưng ngực, kinh hãi nhìn Lâm Lôi.
"Ô Sâm Nặc, điểm bổn sự của ngươi, ở trước mặt ta đừng có hô to gọi nhỏ." Mục quang lạnh lẽo của Lâm Lôi khoá chặt Ô Sâm Nặc, "Muốn giết loại nhân vật như ngươi, ta ngay cả đến biến thân cũng không cần!"
Quyển 10 - Chương 46 : Trở mặt
Ô Sâm Nặc trong lòng cực kỳ kinh hãi "Quá nhanh." Vừa rồi 4 thân ảnh của hắn đều trúng chiêu, nếu không phải trong thời khắc khẩn cấp lấy 2 gã Thánh vực làm tấm chắn chỉ sợ rằng Ô Sâm Nặc đã bị Lâm Lôi giết chết rồi.
Kỳ thật dưới trạng thái hình người Lâm Lôi mạnh hơn Ô Sâm Nặc không được bao nhiêu, chủ yếu vừa rồi Lâm Lôi đột nhiên tập kích sử dụng tốc độ của Tử Huyết nhuyễn kiếm, Ô Sâm Nặc vừa phản ứng kiếm của Lâm Lôi đã tới trước mặt rồi, nếu Ô Sâm Nặc có sự chuẩn bị trước thì sẽ không bị chật vật như thế.
"Lâm Lôi, đây ý gì vậy?" Hải Đình Tư lạnh lùng quát.
Đồng thời Hải Đình Tư và Lạc Diệp đứng lên, còn có Hắc Ám giáo đình A Phất Lai Khắc, Áo Khải Tây, Khắc Lai Sâm cũng đứng lên lạnh lùng nhìn Lâm Lôi. Hai đại giáo đình của Ngọc Lan đại lục là Hắc Ám giáo đình cùng Quang Minh giáo đình giờ phút này đều đồng tâm đối phó chung với kẻ địch là Lâm Lôi.
Nhìn Hải Đình Tư, A Phất Lai Khắc, Lạc Diệp trong lòng Lâm Lôi cảm thấy vui sướng.
"Đức Lâm gia gia người thấy được không, đã hơn hai mươi năm!" Từ lúc rời khỏi Hách Tư thành là Ngọc Lan lịch năm 10000, lúc đó Lâm Lôi mới chưa đầy 20 tuổi. Lúc đầu hắn đã từng thề phải nhổ cỏ tận gốc Quang Minh giáo đình, nhưng hắn biết phải từng bước từng bước một.
Quang Minh giáo đình rất trọng thị tín ngưỡng lực, Quang Minh giáo đình đã mất 3 phần tại thần Thánh đồng minh dân số cũng chừng 4 -5 ức, mà khu vực khống chế của Quang Minh giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh dân số cũng hơn 2 ức, nếu Lâm Lôi thống nhất được chỗ này, cấm chế không cho truyền giáo, đối với Quang Minh giáo đình đó là một đả kích chưa từng có.
"Năm đó trong mắt ta, Quang Minh giáo đình vẫn còn hết sức lớn mạnh, giờ đây..." Lâm Lôi nhìn thoáng qua dòng máu chảy trên người Ô Sâm Nặc, "Ngay cả Tông giáo tài phán trưởng cũng không phải là đối thủ của ta, Đức Lâm gia gia người xem, ta sẽ nhanh chónh nhổ tận gốc Quang Minh giáo đình, đây chỉ là bước đầu tiên."
Đức Lâm Kha Ốc Đặc trong lòng Lâm Lôi có địa vị vô cùng cao. Bất luận là ma pháp hay Bình đao điêu khắc đều cẩn thận dạy dỗ hắn từng chút một, ngay cả thời khắc nguy hiểm cũng đã liều mạng dùng linh hồn mình để cứu Lâm Lôi.
Đối với Quang Minh giáo đình sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn, Lâm Lôi đã sớm chờ ngày này, bây giờ Quang Minh giáo đình đánh tới, Lâm Lôi còn có thể hạ thủ lưu tình sao?
"Sao nào?" Lâm Lôi liếc mắt khắp đại sảnh. "Các ngươi muốn động thủ sao?"
Hải Đình Tư cùng A Phất Lai Khắc vừa định nói, thì trong chớp mắt thân thể Lâm Lôi đã biến hóa, thanh sắc long lân bào trùm khắp người, trường bào trên người nhanh chóng bị bạo liệt, vải vóc tựa như những mũi tên bắn về phía trước, Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình cũng nhanh chóng triệt hạ những mảnh vải nhỏ này.
Lâm Lôi lạnh lùng quẫy long vĩ, thanh âm phát ra khiến không khí như muốn bị phá tan, ám kim sắc đồng tử của Lâm Lôi quét về phía đám người nọ: "Muốn động thủ, ta sẽ phụng tiếp."
"Ta cũng đang chờ các ngươi đây!" Thanh âm hùng hậu của Ba Khắc vang lên, hắn cũng lập tức biến thân, thân thể nhanh chóng bành trướng, toàn thân cao ba thước, bao trùm một màu xanh, sự biến hóa cực kỳ kinh khủng. Bạch sắc khải giáp tựa như nham thạch từ cánh tay hắn nhanh chónh hiện ra rồi sau đó bao trùm toàn thân Ba Khắc. Thánh vực chiến sĩ - Bât tử chiển sĩ.
"Hê hê!" Tiếng cười lạnh ở bên cạnh vang lên, hai tròng mắt u lục của Tái Tư Lặc cũng quét về bọn chúng: "Tái Tư Lặc ta sau khi đạt tới Thánh vực còn không có chiến đấu được lần nào, 'Ân Huệ' của Quang Minh giáo đình đối với ta năm đó ta bây giờ cũng phải hảo hảo báo đáp."
"Hây hây! Đánh nhau đương nhiên không thể thiếu Bối Bối ta rồi." Bối Bối cũng đã lơ lửng bên cạnh Lâm Lôi.
Trong đại sảnh của lâu thuyền thế cục đã tới mức giới hạn cao nhất rồi. Quang Minh giáo hoàng Hải Đình Tư cùng Hắc Ám giáo hoàng A Phất Lai Khắc nhìn nhau, bọn chúng biết rằng bên Lâm Lôi có bốn cường giả nhưng luận về thực lực, Tái Tư Lặc mới đạt tới Thánh vực không lâu nên sẽ không uy hiếp được Hải Đình Tư, A Phất Lai Khắc. Thánh vực Bất tử chiến sĩ hơi khó giải quyết một chút, Bối Bối kia cũng khó không kém gì Ba Khắc. Uy hiếp lớn nhất là Lâm Lôi, chẳng những là Thánh vực Long huyết chiên sĩ, mà trên phương diện ma pháp lĩnh ngộ cũng cực kỳ cao. Chung cực chiến sĩ phần lớn là lãnh ngộ pháp tắc không cao, có thể đạt tới trình độ của Lâm Lôi căn bản từ trước tới giờ là chưa từng có, tối cường Long huyết chiến sĩ.
"Ta sử dụng Đại dự ngôn thuật hẳn là có khả năng kiềm chế Lâm Lôi, hơn nữa có Lạc Diệp liên thủ có thể đánh bại được hắn." Hải Đình Tư thầm nghĩ. "Uy lực của Đại dự ngôn thuật thì Hóa ảnh phân thân thuật của Ô Sâm Nặc không thể so bì được."
Hải Đình Tư cùng A Phất Lai Khắc liếc mắt đã hiểu được ý đồ của nhau. "Ha ha." Hải Đình Tư cười mấy tiếng như ám hiệu cho Lạc Diệp, Ô Sâm Nặc lập tức động thủ
....
"Ầm!" Cả lâu thuyền lập tức bị tan nát, mười mấy thân ảnh như những mũi tên bay lên trên bầu trời, lâu thuyền liền nát tả tơi, nhân viên của thuyền đều đã ngã hết xuống sông và đang bơi vào bờ, trong lúc bơi đều ngẩng lên trên nhìn, bọn họ vốn là binh lính của Ba Lỗ Khắc vương quốc phải đến đây, và cũng chỉ biết trên thuyền có tinh thần chi trụ của vương quốc là Lâm Lôi.
"A! Kia không phải là phượng hoàng trong truyền thuyết sao?" Thuyền viên khiếp sợ nói.
Trên không, một con chim sải cánh dài hơn trăm thước, thân hình bao bọc bởi hỏa diễm, toàn thân lông đen, cao quý tựa như hoàng mao linh quan. Đây chính là Thánh vực ma thú trong truyền thuyết 'Địa Ngục Hỏa Phượng Hoàng' - Hắc Ám, Hỏa ma thú song thuộc tính.
Trên không ngàn dặm, Địa ngục hỏa phượng hoàng này tựa như đám mây đen bao phủ trên bầu trời Duyên hà, thủ lĩnh đọa lạc Thiên sứ Khắc Lai Mặc Sâm đang đứng trên lưng hỏa phượng hoàng lạnh lùng nhìn về phía Lâm Lôi đang lăng không đằng xa.
"Hống!" Một nhục sí thân thể hơn trăm thước đó là Hắc sắc cự long phi tới, mắt của Hắc sắc cự long tựa như ngọn lửa thiêu đốt khí thế khiến cả không gian chấn động, đứng trên đầu Hắc sắc cự long này chính là Hắc Ám giáo hoàng A Phất Lai Khắc.
Hắc Ám giáo đình một phương này còn có lưỡng đầu Thánh vực ma thú ần tàng cách đó không xa lúc này đã hiện thân. Mà Quang Minh giáo đình cũng có một Thánh vực ma thú, ngân sắc long lân hoa mỹ bao trùm toàn thân dưới ánh mặt trời càng làm cho ngân long này thêm phần đẹp đẽ, trong long tộc Ngân long được xưng là quý tộc ưu nhã cũng là có đạo lý của nó. Có điều ngân long này uốn lượn ngoài thân hình hơn trăm thước còn có 2 đầu, biến dị Thánh vực ma thú - Song đầu ngân long, Lạc Diệp lúc này đang đứng trên mình của Song đầu ngân long.
"Phù." Ở bên bờ song, các thuyền viên đều cảm thấy tim mình co quắp, đập dữ dội. "Trời ạ, chỉ một chốc mà thấy tam đầu Thánh vực ma thú, trọng yếu nhất là trên không có rất nhiều người đang đứng, tất cả đều là Thánh vực, nhìn thấy như vậy dẫu chết cũng đáng." Các thuyền viên hết thảy đều sùng bái lẩm bẩm trong miệng.
Giờ phút này các thuyền viên nhìn lên bầu trời có nhiều Thánh vực như vậy tựa như Lâm Lôi lúc còn bé chứng kiến hai đại Thánh vực cường giả chiến đấu, trong mắt bọn họ cự long cùng các cường giả này cao cao tại thượng, có địa vị siêu nhiên trong lòng người.
"Nhìn kìa, đó là Long huyết chiến sĩ, Lâm Lôi đại nhân của chúng ta," Rất nhiều thuyền viên đã nhìn thấy phía sau của Lâm Lôi, ánh mắt ẩn chứa rất sùng bái, cũng có một tia kiêu hãnh. Vì chính mình là dân của Ba Lỗ Khắc vương quốc mà kiêu hãnh
"Lâm Lôi đại nhân dường như cùng đám Thánh vực cường giả này đối chiến, đối phương thiệt nhiều." Đám thuyền viên bắt đầu nhận ra.
"Lâm Lôi đại nhân nhất định sẽ thắng lợi." Những thuyền viên kiên định chăm chú nói.
....
Trên bầu trời Duyên hà, lúc này Lâm Lôi, Ba Khắc, Bối Bối, Tái Tư Lặc đang lơ lửng, hơn nữa Tái Tư Lặc lúc này đang mặc niệm chú ngữ, chỉ sau chốc lát 3 đạo mộng ảo quang mang xuất hiện sau lưng Tái Tư Lặc, tam đại Thánh vực vong linh xuất hiện.
Trong đó có 2 bộ xương khô, nhưng mà các đầu khớp xương của nó đều sáng chói như kim cương hột xoàn vậy, Thánh vực cấp bậc khô lâu vương giả, một tên khác thì mặc bộ trường bào rách nát có thân hình cường tráng lực đại vô cùng là lão thi yêu đạt tới cấp bậc Thánh vực.
Quang Minh, Hắc Ám giáo đình thấy vậy thì cũng không hề lo lắng chút nào, loại Thánh vực vong linh này chỉ cần để cho Thánh vực Thiên sứ đổi phó là đủ rồi.
"Lâm Lôi, giáo đình chúng ta chỉ hy vọng có thể truyền giáo, còn ngươi vẫn thống nhất Hỗn loạn chi lĩnh, ta hy vọng phút cuối cùng ngươi sẽ cân nhắc lại." Nói như vậy nhưng Hải Đình Tư trong tay vẫn xuất ra trọng bảo của Quang Minh giáo đình nguyên bổn Thánh kinh, vầng sáng nhu hòa từ Thánh kinh tỏa ra trước mặt Hải Đình Tư.
"Cân nhắc?" Bối Bối rất rõ ràng tâm tư của Lâm Lôi. Thống nhất Hỗn loạn chi lĩnh hay không, chỉ là chuyện nhỏ, diệt Quang Minh giáo đình mới là đại sự.
"Đừng mộng tưởng, Hỗn loạn chi lĩnh là địa bàn của ta, bất kỳ kẻ nào cũng đừng hy vọng.." Lâm Lôi khoát tay. "Các ngươi hãy về lại chỗ của các ngươi, nếu không hãy... để tay ta nói chuyện."
Hải Đình Tư, A Phất Lai Khắc không khỏi giận dữ.
Tiếng kêu phẫn nộ cao vút từ miệng Địa ngục hỏa phượng hoàng vang lên, lập tức Hỏa phượng hoàng này nói tiếng người: "Nhân loại ghê tởm." Một đạo thuần hắc sắc hỏa diễm từ miệng nó phun về phía Lâm Lôi.
"Xùy, xùy ~" Ngọn lửa bao trùm Lâm Lôi. Bên ngoài mơ hồ có đấu khí ba động nhưng không chút nào làm tổn hao tới hắn, ám kim sắc đồng tử của Lâm Lôi lạnh lẽo vô tình quét về phía đám người này.
"Là các ngươi công kích ta trước!" Thân hình Lâm Lôi lập tức di động cực nhanh, sau khi biến thân thành Long huyết chiến sĩ hơn nữa lại có lĩnh ngộ đối với Phong nguyên tố, tốc độ của Lâm Lôi cực nhanh, so với Ô Sâm Nặc còn nhanh hơn rất nhiều.
Không có gió phát ra, không gian phảng phất như bị vặn vẹo, Lâm Lôi đã xuất hiện trước mặt Hỏa phượng hoàng, tròng mắt như bánh xe của Hỏa phượng hoàng phát ra hắc sắc ti tuyến bắn về phía Lâm Lôi, mà thủ lĩnh đọa lạc Thiên sứ Khắc Lai Mặc Sâm sáu cánh cùng nhất động hướng về phía Lâm Lôi.
"Ha ha!" Lâm Lôi cười to hoàn toàn thi truyển lực lượng đáng sợ của Long huyết chiến sĩ, hắn đối với pháp tắc lại có dung hợp nữa, đây không phải là sự gia tăng lực lượng một cách đơn giản, mà là một sự cải biến. Tựa như trận gió nhu hòa, dễ dàng lướt qua hắc sắc ti tuyến.
Thân thủ như đao, Lâm Lôi mang theo lực lượng cơ hồ không thể địch lại của Long huyết chiến sĩ bổ tới Hỏa phượng hoàng, mặc dù lực lượng khổng lồ nhưng thủ đao phách tới không gian khi thì đình trệ khi thì sinh ra điệp ảnh, người Lâm Lôi tựa như mơ hồ.
Hỏa phượng hoàng hoảng sợ kêu lên, đồng thời thân thể kịch liệt rút nhỏ lại, lục dực Thiên sứ Khắc Lai Mặc Sâm quát to một tiếng, hắc sắc trường kiếm trong tay chém tới Lâm Lôi.
Lâm Lôi tốc độ quá nhanh, Hỏa phượng hoàng không thể tránh né, đặc biệt là sau khi thu nhỏ lại cũng không thể tránh né.
Chỉ nghe "Phập!" một tiếng, thân thể thu nhỏ hơn mười thước, đầu của Hỏa phượng hoàng trực tiếp bị phách liệt thành hai nửa, Thánh vực ma thú chỉ trong một chiêu đã bị tiêu diệt bởi Lâm Lôi trong hình thái Long huyết chiến sĩ.
Nhất chiêu này là Phong đích luật động tầng thứ 2, nhất chiêu này là dung hợp của 'Đình Trệ Không Gian' trong Mạn cảnh giới cùng với 'Điệp Ảnh Không Gian' của Khoái cảnh giới.
Hôm nay công kích vật lý tối phong lợi chính là một chiêu này của Lâm Lôi. Hai tay Lâm Lôi như cương trảo nắm lấy đầu lâu của hỏa phượng hoàng xé toạc ra. Máu tươi như mưa bắn ra, cả thân thể của Hỏa phượng hoàng bị xé thành hai nửa.
"Xùy!" Một kiếm của lục dực Thiên sứ Khắc Lai Mặc Sâm có thể đâm phá hư không song khi đâm vào trên thân thể Lâm Lôi... Mạch động phòng ngự trên thân thể quay cuồng nhưng lại mười phần dẻo dai, ngay cả một phiến lân giáp của hắn cũng không hề bị tróc ra.
Mà lúc này cặp long trảo đã nắm lấy thi thể khổng lồ đầy máu của Hỏa phượng hoàng vứt xuống dòng sông.
"Cái gì!" Khắc Lai Mặc Sâm chấn kinh, một kiếm công kích của hắn ngay cả Mạch động phòng ngự cũng phá không được.
Ám kim sắc đồng tử của Lâm Lôi lướt qua: "Đến lượt ngươi." Hai mảnh thi thể của Hỏa phượng hoàng đã rơi từ trên cao xuống, "Ùm!" một tiếng rơi xuống Duyên hà.
Quyển 10 - Chương 47 : Chúng Thánh vẫn lạc
Duyên hà nước sông cuồn cuộn, nhưng nhìn hai mảnh xác của Địa ngục hỏa phượng hoàng to lớn trôi xuống dưới, bọn thuyền viên trên bờ đều cảm thấy run sợ.
Ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi tựa hồ giống như một ma thần, trong lòng bọn họ chỉ có một cảm giác - vô địch, cường đại!
"Lâm Lôi đai nhân là mạnh nhất." Bọn thuyền viên trong lòng tràn đầy sùng kính.
Nhưng mà lúc này trên không Duyên hà, vì sau khi Lâm Lôi giết chết Hỏa phượng hoàng, một trận kịch chiến cũng đã hoàn toàn bạo phát, Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình cùng Lâm Lôi một bên toàn bộ đối chiến.
"Oanh long long~~~" Đông đảo Thánh vực cường giả kịch chiến, ngay cả khí lưu không gian cũng bắt đầu trở nên bạo loạn, thanh âm gào thét cuồng bạo giống như cơn gió lốc ập tới, cát bay đá chạy, ngay cả nước sông dưới dòng Duyên hà cũng phảng phất như bị cự nhân khuấy động bắt đầu nổi sóng.
"Chung cực chiến sĩ thật đáng sợ." Khắc Lai Mặc Sâm trong lòng sợ hãi, chỉ nghe thấy một thanh âm như tiếng dã thú rống lên, "Hống ~~"
Đọa lạc Thiên sứ thủ lĩnh Khắc Lai Mặc Sâm ngẩng đầu rống giận, trán hắn hiện ra một ma pháp ấn ký màu đen, bên ngòai thân thể cũng đã bùng lên hỏa diễm âm lãnh, nhiệt độ chung quanh dường như hạ thấp đi rất nhiều. Đặc biệt bên ngoài thân hắn cũng đã hiện ra chiến giáp tỏa quang mang ám kim sắc, đúng là Hắc Ám Thánh giáp trong truyền thuyết, thứ này rất gần với 'Đại Địa Thủ Hộ Khải Giáp' trong Địa hệ ma pháp.
"Có rống to hơn nữa, cũng là chết." Thanh âm điềm đạm của Lâm Lôi vang lên.
Tay phải phủ đầy long lân của Lâm Lôi siết lại thành thiết quyền, xuất ra như đâm phá hư không, mọi thứ bị quyền này quét qua ... không gian đều sinh ra hư ảnh trùng điệp. Hắc sắc trường kiếm được hỏa diễm âm lãnh quấn quanh trong tay Khắc Lai Mặc Sâm cũng đâm ra cực nhanh như một tia chớp.
Quyền đầu được long lân bao phủ cùng với mũi trường kiếm màu đen có hỏa diễm âm lãnh quấn quanh.
"Coong!"
Tiếng kim khí va chạm vang lên.
"Đọa lạc Thiên sứ, là vì chiến đấu mà tồn tại, ta sao lại sợ ngươi?" Khắc lai Mặc Sâm trong lòng mười phần tự tin, nhưng chỉ là trong chốc lát, từ hai mắt, lỗ mũi, khóe miệng, lỗ tai của Khắc lai Mặc Sâm đều trào ra máu tươi, cả thân hình vô ực rơi xuống từ trên cao.
Thân thể rơi vào trong nước sông Duyên hà, dập dập dềnh dềnh trôi đi.
Đại địa áo nghĩa-256 trọng chấn động!
Một đòn trực diện giao thủ, bên trong thân thể Khắc Lai Mặc Sâm kì thật đã bị chấn thành bùn nát.
"Một đọa lạc Thiên sứ sáu cánh mà cũng dám cùng ta cận chiến?" Con ngươi kim sắc của Lâm Lôi lóe lên một tia âm hàn. Bây giờ Lâm Lôi chính là Thánh vực chung cực hình thái của Long huyết chiến sĩ, luận về lực lượng, đấu khí đều mạnh hơn gấp mười lần so với Thánh vực cường giả bình thường!
Cơ sở của bản thân đã cao như thế, hơn nữa 'Phong Chi Áo Nghĩa' và 'Đại Địa Áo Nghĩa' của Lâm Lôi đều là phương thức công kích cận chiến cực kì đáng sợ.
Lấy bản thân làm cơ sở, cùng pháp tắc đều đạt đến cảnh giới cực cao, hai bên phối hợp với nhau, ngay cả Đức Tư Lê có cấp bậc nhanh chóng tiến vào Thần vực cường giả, cũng không dám lựa chọn cận chiến với Lâm Lôi sau khi biến thân. Cùng với chung cực chiến sĩ lĩnh ngộ pháp tắc thâm sâu như thế cận chiến, đó là tìm chết rồi.
"Không nên cùng hắn cận chiến!" Hải Đình Tư tại phía xa hơn lập tức cao giọng quát.
"Công kích của Lâm Lôi rất quỷ dị. Mọi người cẩn thận." Ô Sâm Nặc cũng cao giọng hô hoán, lúc này hắn đang cùng Ba Khắc biến thân 'Thánh Vực Bất Tử Chiến Sĩ' giao chiến.
Nhưng Hắc Ám giáo hoàng A Phất Lai Khắc cùng Tài quyết đại trưởng lão Áo Khải Tây đều biến sắc mặt, đệ tam đại cự đầu Đọa lạc Thiên sứ thủ lĩnh Khắc Lai Mặc Sâm của giáo đình lại chết rơi xuống như vậy, trong tay A Phất Lai Khắc vốn đang đứng trên đỉnh đầu của Thánh vực Hắc long lập tức xuất hiện một quả cầu thủy tinh màu đen.
Sắc mặt A Phất Lai Khắc nghiêm lại, khóe môi khẽ cử động.
"Hả?" Sắc mặt Lâm Lôi biến đổi.
"Đó là vật gì?" Hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình âm lãnh lại có thể thấm vào trong thể nội nhưng 'Mạch Động Phòng Ngự' của bản thân lại không có chút tác dụng nào. Cỗ lực lượng âm lãnh đó nhanh chóng xộc lên não bộ của Lâm Lôi.
Hắc Ám cấm kị bí thuật -- Tà ác chi lực!
Đây là do Hắc Ám giáo hoàng sử dụng chí bảo của giáo đình, Thủy tinh cầu này đến từ Hắc Ám thần giới mới có thể thi triển ra. Chỉ cần địch nhân trúng loại Tà ác chi lực này, sau một đoạn thời gian cả thân thể sẽ bị khống chế. Thời gian bị khống chế có liên quan đến Tinh thần lực của người sử dụng thuật.
"Nếu như thi triển nhắm vào 'Thánh Ma Đạo', có lẽ không thể nào khống chế hắn, nhưng cũng có thể khiến Thánh ma đạo đầu óc mê muội, nhất thời sẽ không thể phản ứng.
Địa phương thần bí nhất trong đầu óc.
Tinh thần lực vô biên mênh mông như biển cả, ở giữa có một tinh thể bảy sắc trong mờ đang lơ lửng. Khi cỗ tà ác chi lực này trực tiếp đánh vào ý thức, sau khi xung kích đến vô biên Tinh thần lực thì trong Tình thần lực ẩn chứa một vầng sáng vàng nhàn nhạt đồng thời đánh tới.
Đôi mắt của Hắc Ám giáo hoàng A Phất Lai Khắc âm u lạnh lẽo, có sức dụ hoặc quỷ dị. Hắn đang chăm chú nhìn Lâm Lôi.
"Đi, giết chết con ma thú họ chuột kia." A Phất Lai Khắc khẽ nói.
"Không đúng, Áo Khải Tây, mau giết chết hắn." Sắc mặt A Phất Lai Khắc chợt biến, hắn rõ ràng cảm giác được Tinh thần lực của Lâm Lôi cũng đã phản kháng, mặc dù Lâm Lôi có có bị ảnh hưởng, nhưng Tà ác chi lực căn bản không thể xâm nhập vào linh hồn hắn.
Áo Khải Tây cầm trong tay 'Tài Quyết Chi Nhận' dài chừng hai thước, 'Tài Quyết Chi Nhận' lạnh lẽo như lãnh nguyệt mang theo ba động quỷ dị, trưc tiếp bổ về phía Lâm Lôi.
'Tài Quyết Chi Nhận' trực tiếp chém vào trên 'Mạch Động Phòng Ngự' tại bề mặt thân thể Lâm Lôi.
Chớp mắt ...
"Phập!" Phảng phất như bong bóng vỡ, bị Tà ác chi lực ảnh hưởng, 'Mạch Động Phòng Ngự' không được Lâm Lôi chủ động khống chế trực tiếp bị phá tan, loại Mạch động phòng ngự này chỉ khi được Lâm Lôi khống chế mới có thể giống như Đại địa mạch động, phòng ngự mới có thể cao.
Nếu Mạch động phòng ngự không được người khống chế, chỉ có ba động đơn giản, phòng ngự cũng sẽ không cao.
Tuy nhiên ...
Long lân của Lâm Lôi lại không giống vậy, bất kể là Lâm Lôi có thanh tỉnh hay không, thì long lân vẫn là long lân, Thánh vực đỉnh phong Long huyết chiến sĩ, sự biến thái của long lân phòng ngự, năm đó tiền bối của Ba Lỗ Khắc gia tộc chính là dựa vào điều này mà tung hoành đại lục.
"Xùy xùy --" Giống như khảm đao thông thường chém lên nham thạch thiết khối, tóe ra những tia lửa, chỉ khiến một mảnh long lân trong đó xuất hiện vết xước.
"Thêm một đao nữa là có thể phá khai rồi." Áo Khắc Tây trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi chỉ là Mạch động phòng ngự triệt tiêu một phần uy lực trong đó thôi. Tay phải Áo Khải Tây hóa thành huyễn ảnh, Tài quyết chi nhận đó lại vung tới một lần nữa.
Nhắm thẳng vào vết xước vừa rồi chém tới.
"Ông ~~"
Phảng phất như ngọn lửa bùng lên, bên ngoài thân Lâm Lôi đột ngôt phát ra đấu khí xanh thẫm, đấu khí lại một lần nữa ba động theo một quy luật huyền ảo phi thường, chỉ nghe được "Keng" một tiếng, bàn tay bao phủ long lân của Lâm Lôi đã trực tiếp chụp cứng Tài quyết chi nhận.
Đương nhiên giữa bàn tay và lưỡi của Tài quyết chi nhận còn có một tầng đấu khí rất mỏng mềm dẻo.
"Ngươi không còn cơ hội nữa." Đồng tử màu vàng nhạt của Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào Áo Khắc Tây.
Sắc mặt Áo Khải Tây đại biến: "Không hay rồi!" Hắn ngay cả Tài quyết chi nhận cũng không kịp rút ra, cả người lập tức bay ngược lại. Đồng thời với việc hắn rút lui, một đạo tử quang yêu dị cũng xẹt tới chỗ đứng vừa rồi của Áo Khải Tây.
Chính là Tử Huyết nhuyễn kiếm! Sau lưng Áo Khải Tây toát một trận mồ hôi lạnh, chỉ thiếu chút nữa hắn đã bị chém làm hai mảnh rồi.
Lâm Lôi chú ý một chút tình huống trên chiến trường, lúc này Bối Bối đang cùng Lạc Diệp đại nhân thần bí giao thủ, Bối Bối căn bản là không cách nào giết được Lac Diệp đại nhân.
Nếu luận về lĩnh ngộ đối với Quang Minh pháp tắc, lãnh tụ của Khổ tu giả Lạc Diệp đại nhân là người có tu vi cao nhất trong giáo đình.
Đặc biệt là thân thể hóa thành quang tuyến (tia sáng), phi hành với tốc độ ánh sáng thì so với Áo Lợi Duy Á năm đó còn nhanh hơn nhiều. Bên phe Lâm Lôi, Bối Bối là đệ nhất về tốc độ thì tốc độ cũng chỉ có thể xem là tương đương với Lạc Diệp đại nhân mà thôi.
"Bối Bối, không cần dây dưa với lão gia hỏa đó, trước tiên hãy giết sạch lũ Thiên sứ này." Lâm Lôi lập tức hạ mệnh lệnh cho Bối Bối.
"Biết rồi, lão đại." Bối Bối cũng cảm giác được lão gia hỏa này quá khó nuốt.
Lão gia hỏa Lạc Diệp căn bản không để Bối Bối áp sát. Dựa vào tốc độ đáng sợ để di động rất nhanh, đồng thời giống như con nhện, nhẹ nhàng phát ra từng đạo tế tuyến màu trắng, tế tuyến màu trắng này ẩn chứa lực lượng Quang Minh hỏa diễm đáng sợ, không ngừng đến trói buộc Bối Bối.
Cho dù tốc độ nhanh, cũng không thể phát huy được.
"Đấu với lão gia hỏa này cũng giống như bị rơi vào hố bùn." Bối Bối trong lòng thầm mắng.
"Cùng tên to xác này đấu, chỉ có thể kéo dài thời gian." Lúc này Ô Sâm Nặc cũng là bất đắc dĩ.
Với phòng ngự được xưng tụng "Thánh Vực Bất Tử Chiến Sĩ', Ba Khắc mặc kệ Ô Sâm Nặc, trực tiếp truy sát Thiên sứ có thực lực yếu, có cơ hội thì tập kích thình lình Ô Sâm Nặc. Dù sao thì Hóa ảnh phân thân thuật của Ô Sâm Nặc cũng quá quỷ dị, Ba Khắc khó mà làm bị thương hắn được.
Nhưng Ô Sâm Nặc cũng không thể gây thương tổn cho Bất tử chiến sĩ Ba Khắc.
"Hừ, ta thật sự biến thành quả thị mềm rồi à?" Tái Tư Lặc nhìn đại lượng đọa lạc Thiên sứ, quang minh Thiên sứ nhắm lão mà đánh tới.
Ba tên Thánh vực vong linh đó thực lực không tồi, nhưng cũng không đạt đến cấp bậc như 'Hắc Đức Sâm', cũng chỉ có thế ứng phó với bọn đọa lạc Thiên sứ, quang minh Thiên sứ này thôi. Nhưng ... Vong linh Thánh ma đạo thì sao có thể đơn giản như vậy? Triệu hồi thuật cũng chỉ là một nhánh rẽ của Vong linh ma pháp thôi.
"Chết đi." Đọa lạc Thiên sứ, quang minh Thiên sứ mắt lóe hàn quang, đồng thời đánh ập tới.
Tái Tư Đặc điềm tĩnh đứng giữa không trung, môi khẽ nhúc nhích. Sau đó một đạo sóng gợn vô hình lấy Tái Tư Lặc làm trung tâm lan ra khắp bốn phương tám hướng. Làn sóng vô hình này so với đòn công kích Lôi Minh của Đức Tư Lê lúc đầu, và lần Thánh vực Hoàng kim long công kích Lâm Lôi thì rất giống.
Nhưng, phạm vi rõ ràng rộng hơn.
Hai gã đọa lạc Thiên sứ và một gã quang minh Thiên sứ đến gần nhất đã bị trùng kích vô hình này đánh thấu linh hồn, lập tức thân thể run lên.
"Phập!" "Phập!" "Phập!"
Rất là dứt khoát, ba gã Thánh vực vong linh đồng thời trực tiếp đâm xuyên ngực hai tên đọa lạc Thiên sứ, một quang minh Thiên sứ, bóp nát trái tim. Trong chớp mắt Thiên sứ đã chết ba tên, hơn nữa từ đầu Lâm Lôi đã giết hai tên, Bối Bối giết ba tên.
Quang minh Thiên sứ chỉ còn lại một, còn đọa lạc Thiên sứ còn lại ba tên.
... ...
Trên chiến trường chỉ còn một kẻ nhàn rỗi, đó là Quang Minh giáo hoàng Hải Đình Tư, Hải Đình Tư vẫn một mực vỗ về Quang minh Thánh kinh, trong miệng vẫn một mực mặc niệm gì đó. Thời gian mặc niệm của hắn quá lâu... Lâm Lôi cũng cảm thấy một tia lo lắng từ đáy lòng.
"Bọn người Đức tư Lê đến cũng thật chậm." Khóe môi Lâm Lôi có chút nhếch lên, đồng thời Tử Huyết nhuyễn kiếm trong tay dễ dàng chặt đứt băng xúc thủ như chặt một khối thịt.
Kì thật, lần chiến đấu này, Lâm Lôi một mực chờ đợi... Bởi vì ngay từ đầu hắn đã an bài Hắc Lỗ trực tiếp mời đám người của Đức Tư Lê đến, còn ba đầu Thánh vực long tộc vẫn tiềm phục tại nơi xa, không đến lúc quan trọng, ba đầu Thánh vực long này không vội để chúng nhập cuộc.
Nhưng bây giờ...
"Hống~~" Tiếng rống giận nhảng phấp như tiếng sấm chấn động trời đất, đồng thời một đạo điện quang cắt ngang bầu trời, chỉ nghe "Chát" một tiếng, một gã đọa lạc Thiên sứ căn bản tránh không kịp đã trực tiếp bị đánh thành thịt vụn. Tốc độ của Thánh vực Lôi long, ngay cả Lâm Lôi sau khi biến thân cũng tránh không kịp, huống hồ là một tên đọa lạc Thiên sứ?
Công kích của Lôi long, tại trước mặt Lâm Lôi, còn sợ rằng không đủ.
Nhưng để giết một đọa lạc Thiên sứ thì lại quá thừa.
"Đại ca, ngươi để lại cho ta một tên." Thanh âm hùng hậu vang lên, long vĩ khổng lộ của Phách vương long vung lên, trực tiếp đập nát tên quang minh Thiên sứ đang muốn bỏ chạy. Nhưng mà lúc này ... ba tên đọa lạc Thiên sứ đều đã chết sạch. Đều là do Thánh vực Lôi long giết.
Tốc độ của nó thật quá nhanh.
"Vù!" Một đạo sóng vô hình nhanh chóng đánh lan ra.
"Cẩn thận." Lạc Diệp đại nhân kinh hô một tiếng, nhưng đã không còn kịp, đạo sóng vô hình này rất nhanh liên tục trùng kích vào trong bốn thân ảnh của Ô Sâm Nặc, bốn thân ảnh lập tức tiêu tán, cuối cùng biến lại thành một người.
Chiêu này, chính là tuyệt chiêu của Thánh vực Hoàng kim long - Linh hồn nột hãm!
"Ha ha ha" Chỉ nghe một trận tiếng cười lớn, Ba Khắc trong hình thái Bất tử chiến sĩ, cầm trong tay một cây cự phủ trực tiếp bổ tới thân thể của Ô Sâm Nặc. Lúc này Ô Sâm Nặc linh hồn bị kích động, cả người hắn mơ hồ ngơ ngơ ngác ngác không một chút phản ứng.
"Phập!"
Không có gì bất ngờ, một búa đã trực tiếp chém từ đỉnh đầu Ô Sâm Nặc xuống, cả thân người bị chia làm hai nửa.
Mà lúc này Hải Đình Tư rốt cuộc cũng đã niệm xong tuyệt chiêu của hắn, ánh mắt mang theo một tia âm lãnh, ngón tay Hải Đình Tư chỉ vào Lâm Lôi, miệng khẽ nói: "Sinh mệnh --bác đoạt!" Một cỗ lực lượng vô hình trong nháy mắt bao phủ lấy Lâm Lôi.
Quyển 10 - Chương 48 : Bối Lỗ Đặc
Vong linh ma pháp,Sinh mệnh ma pháp, Đại dự ngôn thuật đều chứa đựng những điều huyền bí kỳ diệu bên trong.
Tuy nhiên nếu là một trong Tứ đại chí cao vị diện cường giả, chắc chắn biết rõ rằng Đại dự ngôn thuật mới là thứ đáng sợ nhất, thứ khó có thể đề phòng nhất. Bởi vì phương thức công kích của nó cực kỳ quỷ dị, được truyền từ một trong Tứ đại Chí cao Thần là 'Vận Mệnh Chí Cao Thần'.
Dựa theo 'Vận Mệnh Quy Tắc' hoá thân của Chí Cao Thần mà truyền hạ 'Đại dự ngôn thuật', sự huyền ảo có thể tưởng tượng được.
"Không hay rồi!" Rốt cuộc ở thời khắc này, nhóm người Đức Tư Lê, Hải Ốc Đức, Hi Kim Sâm đã nghe thấy Hải Đình Tư từ chính miệng nói ra bốn chữ "Sinh Mệnh ----- Bác Đoạt!"
Một cỗ lực lượng vô hình trong nháy mắt bao phủ lấy Lâm Lôi, làm cho thân thể hắn tức thời trở nên bất động, lực lượng quỷ dị này không gặp bất cứ trở ngại nào, trực tiếp hướng tới sâu thẳm trong trí óc của Lâm Lôi, đả phá linh hồn hắn. Thứ quan trọng nhất của con người đó chính là linh hồn!
Khi người ta chết đi, linh hồn có thể tiến vào Minh giới để tiến hành tái sinh.
Song một khi hồn phi phách tán, thì ngay đến cả Chủ Thần cũng không có cách nào cứu được.
Trong hải dương linh hồn lực mênh mông, thất thải tinh thể bán trong suốt huyền phù, bao phủ chung quanh linh hồn lực là thanh sắc quang vụ nhàn nhạt, chính là đặc hữu của chung cực chiến sĩ. Lúc cỗ lực lượng vô hình này trùng kích tới thì thanh sắc quang vụ này cũng lập tức trũng xuống.
Khi lực lượng vô hình đã suy yếu đi, vầng sáng thanh sắc đồng thời cũng suy yếu.
Đại dự ngôn thuật cũng cần phải quan tâm tới việc ai là người thi triển. Nếu là Thần cấp cường giả thi triển, Lâm Lôi căn bản không có năng lực phản kháng.
"Phập". Vầng sáng thanh sắc cuối cùng đã không còn được hỗ trợ, trực tiếp bị công phá.
Mặc dù lực lượng vô hình nọ đã suy yếu đi nhiều, nhưng vẫn có thể trực tiếp tiến đến bản chất linh hồn của Lâm Lôi - một khối tinh thể bảy màu bán trong suốt - mênh mông khiến cho linh hồn lực về căn bản không có cách nào ngăn cản lực lượng huyền bí này, vô hình lực lượng của 'Đại Dự Ngôn Thuật' cuối cùng cũng đã xâm nhập tới vùng linh hồn.
Rung động!
Từ linh hồn truyền tới sự rung động, thậm chí còn khiến cho cả thân thể Lâm Lôi run lên bần bật.
"Lão Đại" Giờ khắc này Bối Bối cũng luống cuống.
Trên thất thải tinh thể bán trong suốt nọ đồng dạng có thanh sắc quang vụ nhàn nhạt bao quanh, trong khi lực lượng vô hình này xâm nhập đến 'Thất Thải Tinh Thể', không một ai chú ý tới - Bàn Long giới chỉ trên ngón tay Lâm Lôi.
Một quầng sang cơ hồ không thể nhìn thấy dọc theo hoa văn điêu khắc hình bàn long uốn lượn khẽ lưu chuyển, trong nháy mắt liền biến mất.
Cùng lúc đó --
'Thanh Sắc Quang Vụ' trên tinh thể bán trong suốt tựa như nhận được sự bổ sung đầy đủ.
"Oong --"
Thanh sắc quang vụ bỗng sáng rực lên, tựa như giữa hải dương linh hồn bỗng xuất hiện một mặt trời xanh vậy. Ánh sáng màu xanh soi rọi khắp hải dương linh hồn, lực lượng của 'Đại Dự Ngôn Thuật' dưới ánh sang của thanh sắc quang mang chiếu tới, mặc dù mềm mại khó phá...
Nhưng cũng như trước đó, như một khối băng từ từ dung hoá rồi hoà tan ra.
Vầng sáng thanh sắc chiếu sáng hồi lâu cuối cùng mới từ từ dịu đi rồi tắt hẳn.
"Sao lại như vậy?" Hải Đình Tư sắc mặt trở nên nhợt nhạt, hắn giật mình nhìn lướt qua Lâm Lôi, tuyệt chiêu này hắn đã dùng toàn lực để thi triển, vậy mà cũng không thể giết chết được Lâm Lôi. Lâm Lôi vốn chưa đạt tới Thánh ma đạo cảnh giới! Dù cho có đạt tới cảnh giới đó thì khả năng chống lại một kích này cũng khó có thể nói được.
Sau đó, y bỗng thoáng thấy nhóm người Đức Tư Lê từ đằng xa, trong lòng thầm than: "Bọn chúng đã tới!"
"Lạc Diệp, đi mau." Không chút do dự, Hải Đình Tư hoá thành một đạo ánh sáng trắng, cực nhanh bay về phía Tây. Khổ tu giả Lạc Diệp đứng cạnh đó, cũng đồng dạng hoá thành một luồng ánh sáng trăng bay theo hướng đó.
Bất kể là Đức Tư Lê hay là Bối Bối thì người mà họ quan tâm đều là Lâm Lôi.
Bọn họ vốn không quản tới Hải Đình Tư và Lạc Diệp.
"Phù." Lâm Lôi thở phào một hơi, nhẹ nhàng mở mắt.
Nói một cách chậm rãi, trên thực tế thì 'Đại Dự Ngôn Thuật' cũng chỉ là tấn công linh hồn của Lâm Lôi trong một hai giây thời gian thôi, nhưng với một hai giây cũng đủ để cho Hải Đình Tư và Lạc Diệp hai người mất hút ở phía trời Tây. Về phần A Phất Lai Khắc, Áo Khải Tây hai người mắt thấy đám người Hải Đình Tư bỏ đi, liền cũng nhanh chóng thúc ma thú rút lui.
"Lão Đại, huynh không sao chứ?" Bối Bối lo lắng phi tới, đôi mắt nhỏ chan chứa tình cảm lẫn lo lắng.
Bối Bối với linh hồn của Lâm Lôi vốn tương thông, khi nãy hoàn toàn cảm nhận được sự rung động tại linh hồn của hắn, vừa rồi thật sự rất nguy hiểm.
"Ổn cả, ổn cả." Lâm Lôi sau cùng cũng đã vượt qua.
Sâu trong đáy lòng hắn cũng có chút nghi hoặc: "Vừa rồi ta cảm ứng được lực lượng thủ hộ của Long Huyết chiến sĩ bị Đại dự ngôn thuật quỷ dị công kích, nhưng tại sao ngay lúc trọng yếu sắp công phá đuợc thì lực lượng thủ hộ đại tăng, nhẹ nhàng hoá giải Đại dự ngôn thuật?"
Lâm Lôi không hiểu được lý do.
Nhưng việc linh hồn vừa rồi rung động, hắn biết rất rõ.
Hắn biết ...... nếu vừa rồi không ngăn trở được đối phương công kích, sợ rằng linh hồn của mình đã trực tiếp bị nghiền nát mà tiêu tán rồi.
"Bọn chúng đâu?" Ánh mắt Lâm Lôi quét nhìn về bốn phía, song A Phất Lai Khắc, Áo Khải Tây, Hải Đình Tư và Lạc Diệp bốn người đã bỏ chạy thật xa, bây giờ có truy theo cũng không kịp.
Đức Tư Lê bay tới, xin lỗi rồi nói: "Lâm Lôi, ta tới chậm một chút, nếu như ngươi thật sự bị Đại dự ngôn thuật của Hải Đình Tư giết chết, ta đây thật là ......" Đức Tư Lê rất xấu hổ, nhưng hắn cũng rất rõ là Đại dự ngôn thuật rất đáng sợ.
"Là do ta tự đại thôi." Lâm Lôi tự cười nhạo mình.
Vốn hắn cho rằng mình có khả năng phòng ngự linh hồn mạnh mẽ, hơn nữa còn có long lân cùng Mạch động phòng ngự, nên hắn cho rằng đối phương không thể làm gì được mình.
Nhưng vừa rồi, thật sự thì thiếu chút nữa cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn.
May mắn cho hắn là ở thời khắc cuối cùng, từ giữa linh hồn, lực lượng bảo vệ đặc hữu thuộc về Long huyết chiến sĩ đột nhiên đại thịnh, uy lực trong nháy mắt gia tăng gấp trăm lần, ngay cả lực công kích của Đại dự ngôn thuật cũng bị trực tiếp dung hoá tiêu tán.
"Bốn tên gia hoả đó bỏ chạy nhanh thật." Bối Bối giọng mang đầy vẻ oán hận nói.
Ba Khắc cũng gật đầu, giọng hưng phấn nói: "Lâm Lôi đại nhân, xem ra Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình đã không thể gượng nổi nữa, hiện thời Ô Sâm Nặc cũng đã chết, kể cả Khắc Lai Mặc Sâm cũng đã vong, không ít Thiên sứ một đi không trở lại, lực lượng của bọn chúng đã giảm sút nghiêm trọng. Ta thấy, với thực lực của chúng ta, tiêu diệt Quang Minh giáo đình không phải là vấn đề."
"Đúng." Tái Tư Lặc âm hiểm cười nói, "Lâm Lôi đại nhân, bọn chúng lần này cũng đã không tuân theo ước định lúc đầu, ngươi không cần tôn trọng ước định nữa."
Trong lòng Lâm Lôi chợt chấn động.
Trong quá khứ, mình đã từng có ước định, nếu muốn đi trả thù cũng chỉ có thể đi một mình. Nhưng bây giờ, nếu đối phương đã không tuân thủ theo ước định, vậy mình cũng có thể đái lĩnh nhân mã sát đến Thánh đảo. Lúc đó tiêu diệt Quang Minh giáo đình cũng không phải là việc khó.
"Lâm Lôi". Đức Tư Lê vội vàng nói: "Công bằng mà nói, hai phe đó lần này đích xác đã đi quá giới hạn, ngươi cũng không cần phải tuân thủ ước định đó nữa. Nhưng mà ta vẫn cần phải khuyên ngươi một chút, không nên công kích Quang Minh giáo đình ở Thánh đảo."
Lâm Lôi nhíu mày: "Đức Lê tiên sinh, ngài cho rằng, ta cùng với đệ đệ và năm huynh đệ Ba Khắc cùng nhau tấn công, còn có Bối Bối, Tái Tư Lặc ...... chẳng lẽ còn công phá không được Thánh đảo? Bây giờ trên Thánh đảo cũng chỉ có Hải Đình Tư, Lạc Diệp cùng với Lôi Minh là có chút uy hiếp thôi."
"Không phải."
Đức Tư Lê lắc đầu rồi giải thích, "Ngươi phải biết rằng, năm đó ta cũng là một thành viên của Quang Minh giáo đình"
Lâm Lôi lắng nghe.
Đức Tư Lê cảm thán nói: "Quang Minh giáo đình đuợc truyền thừa không biết đã qua bao nhiêu năm, cũng không nói đến đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng Quang Minh giáo đình không hề bị người ta huỷ diệt, ngươi có biết tại sao không?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Đức Tư Lê.
Chính xác, lâu như vậy, khẳng định phải có chỗ dựa nào đó.
"Đầu tiên, trên Thánh đảo khẳng định phải có 'Quang Minh Chi Chủ Vinh Quang' ma pháp trận. Ma pháp trận này nếu không có được Thần cấp thực lực căn bản không thể phá được." Đức Tư Lê nói.
Hồi ức của Lâm Lôi lập tức tràn về. Năm đó, khi hắn còn ở Phân Lai thành, bởi vì muốn giết Phân Lai quốc vương mà bị quan áp đến Quang Minh Thần điện, chỉ là một toà Quang Minh Thần điện mà được bố trí 'Quang Minh Chi Chủ Vinh Quang' ma pháp trận, dựa theo lý thuyết mà nói thì ngay cả Thánh vực cường giả cũng không công phá nổi vách tường của Thần điện.
Đây là công hiệu của ma pháp trận.
Sau này, vào Ngày tận thế, vương giả của Ma Thú dơn mạch 'Đế Lâm' công kích Thần điện.
- Đệ nhất kích làm toàn bộ vách tường của Thần điện xuất hiện vết nứt, nhưng ma pháp trận vẫn còn chống đỡ được.
- Đệ nhị kích trực tiếp phá huỷ ma pháp trận, Thần điện sụp đổ.
Ngay cả 'Đế Lâm', một trong những Thần cấp cường giả cũng phải công kích đến hai lần.
Như vậy lực phòng ngự có thể tưởng tượng được.
'Quang Minh Chi Chủ Vinh Quang' ma pháp trận này không đơn thuần chỉ có khả năng phòng ngự, chỉ cần ở bên trong có người thao khống, hoàn toàn có thể biến thành ma pháp trận công kích địch nhân. Đức Tư Lê cảm thán nói: "Lâm Lôi, các ngươi tiến vào Thánh đảo, có lẽ có thể giết chết được rất nhiều người. Nhưng những người trốn trong Quang Minh Thần điện, các ngươi tuyệt đối không thể giết được."
Lâm Lôi nhướng mày.
Đây là sự thật, khi huỷ diệt Quang Minh Thần điện ở Phân Lai thành, hắn có thể đang ở bên trong Thần điện.
"Thôi được, để cho bọn chúng rụt đầu rụt cổ lại trên cái tiểu đảo vậy." Lâm Lôi chỉ có thể quyết định như vậy, trong lòng hắn thầm nghĩ, "Để sau này ta đạt được cực hạn Phong chi áo nghĩa, đại địa áo nghĩa, khi đó có thể sẽ đi tới Thánh đảo kiểm nghiệm uy lực của 'Quang Minh Chi Chủ Vinh Quang' ma pháp trận."
Lâm Lôi hôm nay không còn một chút nào sợ hãi đối với Quang Minh giáo đình.
"Ba Khắc, ngươi đi an bài thuộc hạ, thi thể của 'Địa Ngục Hoả Phượng Hoàng' với ma tinh hạch của nó không thể hoang phí." Lâm Lôi cười nói.
"Vâng, thưa đại nhân" Ba Khắc cũng cười.
Mặc kệ là như thế nào, trận đánh này bọn họ đã giành được thắng lợi, hơn nữa phe Lâm Lôi có thể chiến với Quang Minh giáo đình, Hắc Án giáo đình lưỡng phương mà giành được thắng lợi tuyệt đối, ngay cả Đức Tư Lê cũng không phải ra tay.
............
Trận chiến lần này cuối cùng cũng đã quyết định được kết cục của Hỗn Loạn chi lĩnh.
Chiến sĩ Ba Lỗ Khắc vương quốc cùng với quân đội hỗn hợp của Thử quần cứ đến nơi nào, ở đó cơ hồ đều đã đầu hàng quy thuận. Chỉ còn lại một vài Tông giáo tín ngưỡng giả lẻ tẻ, dưới lực lượng của Thử triều, cũng trực tiếp bị đánh tan... Hỗn loạn chi lĩnh bắt đầu thống nhất với một tốc độ kinh người.
Đồng thời, việc phe Lâm Lôi đại chiến với phe Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Có chuyện này, là do Ba Lỗ Khắc vương quốc cố ý truyền bá tin tức phe Lâm Lôi đánh bại lưỡng phương làm cho địa vị của Lâm Lôi tại Ngọc Lan đại lục tăng lên vùn vụt, hoàn toàn vượt xa địa vị tôn quý của Quang Minh Giáo hoàng, Hắc Ám Giáo hoàng, đồng thời cũng gần đạt tới cấp độ tồn tại như Vũ Thần, Đại Đế Ti.
Các sự tích về cuộc đời của Lâm Lôi từ trước tới nay cũng được khắp mọi ngõ ngách ở Ngọc Lan đại lục không ngừng bàn tán.
Cả một khu vực Hỗn loạn chi lĩnh, vô số người trở nên sùng bái Lâm Lôi, cũng giống như Lâm Lôi năm đó ở trong đám thiếu niên, đều lấy Lâm Lôi làm mục tiêu, người người đều nỗ lực khổ tu.
......
Tại Hỗn loạn chi lĩnh, Ba Lỗ Khắc thành, giữa vương cung.
Đầy trời bông tuyết bay, hôm nay cũng đã là giữa tháng mười hai, từ nay đến tết Ngọc Lan cũng chẳng còn mấy ngày. Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, cùng với Thái Lặc, Toa Toa đám hài tử, Ba Khắc ngũ huynh đệ, Lệ Bối Tạp, Lệ Na, Chiêm Ni, Ốc Đốn một đám người đang quây quần ở đây.
Trong hai tỷ muội Lệ Bối Tạp thì Lệ Bối Tạp tương đối hoạt bát cùng Cái Tì suốt ngày ồn ã, từ 10 năm trước 2 người đã kết hôn rồi. Về phần Lệ Na với cá tính hơi trầm hơn một chút, rốt cuộc cũng thành thân với Ba Khắc. Ba trong số năm huynh đệ còn lại cũng đều đã có thê tử. Chỉ còn lại mình Chiêm Ni vẫn thường xuyên sống chung với một vài người bạn tốt tại vương đô, nàng vẫn còn độc thân.
"Nhanh quá, mới đó chẳng bao lâu vậy mà giờ đây cả Hỗn Loạn chi lĩnh đều đã thống nhất rồi." Ốc Đốn nở nụ cười.
"Còn phải nói." Thái Lặc rất tự hào, "Phụ thân của ta là người lợi hại nhất."
Thấy bộ dạng của Thái Lặc, Lâm Lôi cũng bật cười, xoa xoa đầu nó, đoạn Lâm Lôi nhìn Ốc Đốn: "Ốc Đốn, nhớ cho kỹ, truyền bá tông giáo nhất định phải cấm, nếu để cho bọn chúng truyền bá, sau này con cháu chúng ta quản lý quốc gia sẽ gặp khó khăn."
"Theo như ta biết, thời gian gần đây, có không ít tông giáo tín ngưỡng giả gây náo loạn." Ốc Đốn cảm thán nói.
Tông giáo, đối với quốc gia có uy hiếp cực kỳ lớn. Hơn nữa, hiện tại phe Lâm Lôi đã thống nhất cả Hỗn Loạn chi lĩnh, Ba Lỗ Khắc vương quốc cũng nên cải tên thành 'Ba Lỗ Khắc Đế Quốc' rồi.
Lâm Lôi vốn không coi trọng quyền lực Đế quốc, cái mà hắn lo lắng chính là con cháu của gia tộc.
"Lâm Lôi, Bối Bối" Ba vị Tử Kim sắc Thử vương đột nhiên loé lên rồi hiện ra giữa đại sảnh, mọi người lập tức quay lại nhìn về hướng đó. Trong ba vị Thử vương, lão Đại 'Cáp Lý' trực tiếp mở lời bằng tiếng người, "Lâm Lôi, chúng ta tới đây, chính là muốn mời Bối Bối tới Hắc Ám chi sâm của chúng ta một chuyến."
"Muốn mời ta?" Bối Bối vốn đang đứng tại bàn ăn.
"Là ai mời?" Lâm Lôi nghi hoặc dò hỏi.
"Là phụ thân của chúng ta." Lão tam trong Tử Kim Thử vương 'Cáp Duy' kiêu ngạo nói, "Cũng chính là Hắc Ám chi sâm vương giả, cũng là vương giả của Ngọc Lan đại lục, tối vô địch, cường đại tồn tại." Xem ra hắn ta rất tự hào.
Hắc Ám chi sâm vương giả? Ngọc Lan đại lục vương giả?
Lâm Lôi trong lòng cả kinh, thầm nói: "Hắc Ám chi sâm vương giả cũng là Ngọc Lan đại lục vương giả? Chẳng lẽ hắn cũng lợi hại như đám Vũ Thần, Đại Tế Ti?"
Lâm Lôi trong lòng tự nhiên chấn động, ngay sau đó dò hỏi: "Xin hỏi, phụ thân ngươi được xưng tụng là chi?"
Tử Kim thử vương lão nhị 'Cáp Đặc' đáp: "Lâm Lôi, ngươi có thể gọi phụ thân của chúng ta là ......Bối Lỗ Đặc đại nhân!"
"Bối Lỗ Đặc" Trong đầu Lâm Lôi chợt như có sét đánh.
Bối Bối cũng khiếp sợ, con mắt trợn tròn lên.
(Hết chương 48)
HẾT QUYỂN X
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro