Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

15: Thế Giới Thứ Nhất: Ngược Lão Nam Nhân Hào Môn (15)

Chu Hòa Thiên từng gặp Lý Nhất Hàn, nhưng đều là nhìn thấy ở tạp chí cùng tin tức phỏng vấn.

Hắn cúi đầu khom lưng với Đoạn Ba, bởi vì Đoạn Ba là người thừa kế Đoạn gia, mà hiện tại, hắn chính mắt gặp được một vị gia chủ, so với người thừa kế thì lợi hại nhiều.

Chu Hòa Thiên lập tức không dám phản kháng, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng chảy xuống, lời nói ra không hề tràn ngập tức giận mà trở nên vô cùng thấp thỏm, "Lý, Lý tiên sinh, chúng ta có phải có gì hiểu lầm hay không?"

Hiểu lầm?

Hắn tận mắt nhìn thấy, cái gì gọi là hiểu lầm?!

Lãnh quang trong mắt Lý Nhất Hàn trầm xuống, sức lực dưới chân càng tăng dẫm Chu Hòa Thiên đến không thở nổi, Trì Chiếu cứng đờ nhìn một màn này, thấy Chu Hòa Thiên bắt đầu hít thở không thông giãy giụa, hệ thống giục cậu nhanh qua cứu người, nếu Chu Hòa Thiên xảy ra chuyện lúc này, ngoại trừ ảnh hưởng đến cốt truyện còn ảnh hưởng trực tiếp đến Lý Nhất Hàn. Chu Hòa Thiên cũng không phải tên vô danh tiểu tốt, nhà hắn vẫn coi như có tiền cùng thế lực, nếu hắn chết, Lý Nhất Hàn khẳng định sẽ chọc phải phiền phức một thời gian.

Trì Chiếu cảm thấy hệ thống nói có đạo lý, cậu đi qua hai bước, kéo kéo cánh tay Lý Nhất Hàn để hắn dừng lại, "Tiên sinh, tiếp tục dẫm nữa sẽ có án mạng. "

Nghe Trì Chiếu nói, Lý Nhất Hàn quay đầu, không biểu tình nhìn chằm chằm cậu, chạm mắt với Lý Nhất Hàn, Trì Chiếu theo bản năng cứng đờ chớp mắt một cái, lúc này đồng tử trong đôi mắt Lý Nhất Hàn giống hệt như đồng tử rắn độc, lạnh băng lại đáng sợ, trái tim Trì Chiếu bỗng dưng căng thẳng.

Cuối cùng, Lý Nhất Hàn vẫn buông Chu Hòa Thiên đã bị hắn tra tấn phát khiếp, hắn chán ghét đá văng Chu Hoà Thiên, sau đó nắm tay Trì Chiếu đi.

Quần áo Trì Chiếu chưa thay, đồ chưa lấy đã bị kéo đi nơi nào đó không rõ, lòng cậu lo sợ bất an lại không dám hỏi nửa chữ, bởi vì Lý Nhất Hàn hiện tại thoạt nhìn quá khủng bố.

Lý Nhất Hàn mang theo cậu về phòng mình, tiêu chuẩn nơi này tốt hơn phòng Trì Chiếu nhiều, vừa lớn vừa sáng sủa, phòng cậu hai người ở chung không nói, nhà còn khá nhỏ, trong phòng chỉ có một cây quạt nhỏ, cậu thật ra rất muốn một căn phòng lớn, nhưng phần lớn người cùng nhau tới đây chơi đều còn là học sinh không có nhiều tiền, nếu cậu mà hành xử khác người thì sẽ có vẻ không hợp.

Hệ thống nghe được Trì Chiếu còn có tâm tình yên lặng đánh giá phòng Lý Nhất Hàn, kém chút nữa đã bị cậu làm cho tức chết ngay lập tức.

Ký chủ, chú ý vào trọng điểm một chút đi? Lập  tức cậu sẽ phải nghênh đón mưa rền gió dữ đến từ Lý Nhất Hàn đó!

"Hắn là ai."

Căn phòng yên tĩnh đột ngột vang lên ba chữ, nháy mắt kéo lực chú ý của hệ thống cùng Trì Chiếu trở về, Trì Chiếu nhìn Lý Nhất Hàn, phản ứng hai giây, cậu nhanh chóng trả lời: "Bạn học trong ban."

Lý Nhất Hàn sắc mặt vẫn lạnh như vậy, "Tôi hỏi  tên hắn."

Tuy rằng không biết hắn hỏi tên để làm gì, nhưng Trì Chiếu vẫn ngoan ngoãn trả lời, "Chu Hòa Thiên."

Lần duy nhất Lý Nhất Hàn giận dữ như vậy chính là khi lôi ra nội gián trong tập đoàn, ở phòng họp hắn đã rất cáu giận, lời nói lúc ấy đều xuyên thẳng vào trong lòng mỗi người khiến bọn họ đánh chết cũng không dám phản bội hắn. Về sau đã không còn ai dám chọc hắn, nếu trợ lý Triệu ở chỗ này, có lẽ còn sợ tới mức mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng.

Nhưng mặc kệ Lý Nhất Hàn giận bao nhiêu, biểu tình Trì Chiếu làm ra vẻ không có liên can, giống như chuyện này cùng cậu không quan hệ thật.

Chính là biểu tình cùng phản ứng như vậy.

Lý Nhất Hàn trầm mặc nhìn cậu.

Hành động của Thích Nguyên giống như cực kỳ quan tâm hắn, nhưng ở một vài chi tiết cùng thời khắc mấu chốt, cậu lại luôn là cái dạng này, giống hệt như không quan tâm gì, nếu thật sự thích hắn, lúc phát hiện hắn tức giận chẳng lẽ không nên sốt ruột sao?

Lý Nhất Hàn càng thêm chắc chắn sự thật Thích Nguyên cũng không phải thật lòng thích hắn, rồi lại cảm thấy có chút chua xót, Thích Nguyên không thích hắn, nhưng hắn thích Thích Nguyên, đây vốn là tình đơn phương, hiện tại cán cân phía trên hướng về phía Thích Nguyên, mà tình cảnh của hắn và cả trái tim đều ở vị trí cán cân phía dưới.

"Cậu thích hắn."

Nghe thấy thế Thích Nguyên đột nhiên trợn to hai mắt, cậu liên tục lắc đầu, vẻ mặt thập phần vô tội, "Đương nhiên không! Người tôi thích chính là ngài. "

Lý Nhất Hàn rũ mắt, không để Thích Nguyên nhìn ra sự lạnh băng trong ánh mắt, hắn chua xót lại hờ hững cười một tiếng, sau đó nâng mắt tiếp tục hỏi cậu, "Vậy tại sao để hắn chạm vào."

Buổi sáng Lý Nhất Hàn tìm được đáp án chính xác từ Đường Tư Tắc, nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, hắn cảm thấy Đường Tư Tắc nói đúng, vì thế buổi chiều liền tới khách sạn Thích Nguyên đã đặt, nếu muốn khiến Thích Nguyên thích hắn, bọn họ đương nhiên phải chung đụng nhiều hơn mới được.

Đợi mãi không thấy Thích Nguyên trở về, thủ hạ của Lý Nhất Hàn vẫn luôn đi theo Thích Nguyên tiến vào thông báo rằng thấy Thích Nguyên đang ở cùng bạn học cùng lớp, lúc hắn đi tới đó định đón Thích Nguyên về nhà lại gặp qua hai ba bạn học của Thích Nguyên, nhìn thấy trong đó một  nữ sinh, hắn đi qua dò hỏi, đối phương lại ấp úng, mặt còn có chút hồng.

Lý Nhất Hàn đi theo hướng nữ sinh chỉ, tự nhiên lại thấy được một màn làm hắn lửa giận công tâm.

Từ góc độ của hắn nhìn qua, Thích Nguyên giống như đang cùng nam sinh kia hôn môi, sau khi đi qua lại phát hiện Thích Nguyên không hôn môi cùng tên kia, nhưng hai người đụng chạm nhau đã rõ rành rành, hơn nữa Thích Nguyên thoạt nhìn rất bình tĩnh giống như không xa lạ với điều này.

Đây mới chân chính là mồi lửa khiến sự tức giận của Lý Nhất Hàn phát tác.

Lý Nhất Hàn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Thích Nguyên, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của cậu.

Thích Nguyên ngẩn người, "Tôi không để hắn chạm vào người, vốn tôi đang bảo hắn buông ra, bằng không tôi sẽ không khách khí."

Lý Nhất Hàn không dễ bị lừa gạt, "Vì sao không trực tiếp phản kháng, hắn căn bản không phải đối thủ của cậu, thời điểm hắn vừa chạm vào người, cậu đã có thể đánh hắn ngã trên mặt đất. "

Trì Chiếu mắc kẹt, không phản kháng, đương nhiên là bởi vì tương lai hắn sẽ là tình nhân của cậu, hiện tại đánh nhân tình tàn phế, về sau cậu tìm ai giúp đội nón xanh?

Thấy cậu trầm mặc, Lý Nhất Hàn cảm thấy nội tạng đều đang quay cuồng, hắn cố gắng áp xuống cảm xúc không ngừng dâng lên, lần thứ hai mở miệng hỏi: "Cậu thích hắn chạm vào cậu? "

Trì Chiếu kinh ngạc, mạch não Lý Nhất Hàn làm bằng cái gì vậy, lại còn có thể sinh ra ý nghĩ khủng bố như thế!

Cậu lập tức lắc đầu, "Không thích." Không những không thích, lại còn thực ghê tởm!

Câu sau Trì Chiếu chưa nói, bởi không phù hợp với thiết lập của Thích Nguyên, Lý Nhất Hàn lẳng lặng nhìn cậu, giúp cậu hoàn thiện nửa câu sau.

Không thích, nhưng cũng không chán ghét.

Cho nên cậu mới không phản kháng, có lẽ thời điểm người kia vuốt ve, trong lòng cậu còn cảm thấy tò mò, muốn bị đụng vào càng nhiều hơn. Đây là một đứa nhóc, mà đứa nhóc nào cũng tò mò với cảm giác mới lạ.

Trì Chiếu đột nhiên cảm thấy không quá thích hợp, cậu túng túng gọi hệ thống, "Hệ thống, thống ca! Vì sao Lý Nhất Hàn dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, hắn muốn làm gì?"

Hệ thống nhìn bộ dáng liếc mắt của Lý Nhất Hàn, hắn nhìn chăm chú vào Thích Nguyên, giống như báo rừng nhìn chăm chú con mồi của nó, con mồi này không an phận, dám sinh ra ý nghĩ muốn chạy thoát, không thợ săn nào cho phép loại tình huống này phát sinh, cho nên hắn phải làm gì đó, để cho con mồi nhỏ trước mắt biết cậu là của hắn, không thể chạy thoát.

【E hèm...... Nhắc nhở! Vì để mang đến trải nghiệm phụ càng tốt hơn cho ký chủ, hệ thống chuẩn bị bảo trì một tiếng, đã khiến ký chủ gặp khó khăn, thật sự rất xin lỗi, mong ký chủ thông cảm. 】

Mẹ nó.

Trì Chiếu ngốc.

Thời khắc quan trọng như vậy, hệ thống cư nhiên đi bảo trì?! Rác rưởi hệ thống!!

......

Không có hệ thống, Trì Chiếu chỉ có thể căng da đầu tự mình đón ánh mắt Lý Nhất Hàn, Trì Chiếu lui về phía sau một bước, lại lui về phía sau một bước, cuối cùng lui không thể lui, phía sau lưng đã chạm vào tường.

Từ từ, một màn này có chút quen mắt.

Không đợi Trì Chiếu nhớ tới vì sao lại quen mắt, Lý Nhất Hàn đã lấn tới, một bàn tay đặt ở vòng eo cậu, một tay khác mơn man trên cằm.

......Chỉ trong vòng một giờ, lần thứ hai cậu bị người ta áp tường.

Không hổ là thiết lập tra thụ, không cần làm gì tự nhiên đã có thể hấp dẫn nhiều người cậu muốn công lược tới như vậy!

Trì Chiếu có một tật xấu là tình huống càng khẩn trương thì càng dễ thất thần, nhìn con ngươi Lý Nhất Hàn mười phần xâm lược, trong lòng cậu còn đang nghĩ xem trong 5 năm này cậu có thể bị bao nhiêu người áp tường nữa, đến lúc đó cậu còn có thể bình chọn một chút, tỷ như tư thế tốt nhất, bầu không khí tốt nhất, trông đẹp nhất vân vân.

Trước mắt thì, về mọi mặt Lý Nhất Hàn đều thắng tuyệt đối Chu Hòa Thiên.

Lý Nhất Hàn cao hơn cậu nửa cái đầu, cánh vòng lại tay tạo ra một không gian vừa chật chội vừa kín kẽ, hô hấp quấn lấy nhau, mùi hương duy nhất Trì Chiếu có thể ngửi được đều là mùi hương của Lý Nhất Hàn. Hương vị rất dễ chịu này là hương tuyết tùng nhàn nhạt.

Cậu còn đang đắm chìm trong hương thơm lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm tràn ngập từ tính vang lên trên đỉnh đầu, "Thích Nguyên, thích tôi không?"

Lúc nói lời này, hắn nhẹ nhàng dùng sức, Trì Chiếu bị bắt ngẩng đầu nhìn hắn, khoảng cách hai người cùng lắm là hai centimet, Trì Chiếu thậm chí còn có thể đếm số lượng lông mi Lý Nhất Hàn, dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc, trong nháy mắt, Trì Chiếu vì sắc say mê.

Cậu hoảng hốt trả lời: "...... Thích."

Khoé môi Lý Nhất Hàn gợi lên, chậm rãi cúi đầu, quá trình bị hắn cố tình kéo dài ra đủ để cho Thích Nguyên biết được hắn muốn làm gì, mãi đến khi đôi môi chạm vào nhau, Thích Nguyên cũng không phản kháng, Lý Nhất Hàn  khép hờ đôi mắt thâm trầm, đưa đầu lưỡi cưỡng bách Trì Chiếu hé miệng, trong nháy mắt không khí còn sót lại đều bị Lý Nhất Hàn đoạt lấy.

—— nếu đã nói thích thì không cho phép đổi ý, tôi sẽ không cho em bất kỳ cơ hội đổi ý nào nữa.

Khi nhận ra Lý Nhất Hàn định tách cánh môi mình luồn vào trong, Trì Chiếu đột nhiên mở mắt, đôi tay cậu đẩy vai Lý Nhất Hàn muốn ngăn cản hắn.

Thấy cậu có ý định phản kháng, Lý Nhất Hàn dùng sức thắt chặt tay lại, một bàn tay đè đầu Trì Chiếu, một bàn tay quấn quanh eo, khiến cậu không nhúc nhích được nửa phần.

Đầu lưỡi mềm mại ướt át tàn sát bừa bãi trong khoang miệng Trì Chiếu, không khí bị đối phương bá đạo hút sạch, cậu chỉ có thể bị động thừa nhận, eo Trì Chiếu dần dần mềm nhũn, hiện tại đừng nói phản kháng, ngay cả sức lực giơ tay cậu cũng không có, giống như có dòng điện chảy ra từ trái tim, xỏ xuyên qua mỗi bộ phận trên cơ thể mỗi cậu, một chân tóc cũng không tha.

Đợi đến khi Lý Nhất Hàn cuối cùng cũng buông tha mình, cậu đã không thể nói thành lời, chỉ còn cách mềm như bông gục đầu xuống, trán cậu gác lên vai trái Lý Nhất Hàn, hơi hơi thở dốc.

Từ đầu đến cuối Lý Nhất Hàn vẫn ôm Trì Chiếu,  thấy cậu thở thành cái dạng này, tâm tình hắn càng tốt. Hắn nhẹ nhàng cười vài tiếng, Trì Chiếu cảm nhận được lồng ngực hắn ong ong chấn động, cậu khó hiểu ngẩng đầu, "Tiên sinh, ngài cười cái gì?"

Đương nhiên là cười cậu không kinh nghiệm, Lý Nhất Hàn cũng là người không kinh nghiệm, lý luận suông nhiều năm đều không bằng thực chiến một phen, bị hắn hôn đến thở hồng hộc kiệt sức, có thể thấy được Thích Nguyên càng không có kinh nghiệm hơn so với hắn.

Nói cách khác, cậu chưa hôn môi cùng người khác.

Điều này nháy mắt cọ sạch lửa giận trong lòng Lý Nhất Hàn, hắn sờ sờ mặt Thích Nguyên hỏi sang vấn đề khác "Đói bụng không? Cần gọi đồ ăn cho em không? "

Trì Chiếu lắc đầu, "Không cần, tôi ăn ở bên ngoài cùng bạn học rồi."

Trì Chiếu trả lời, đột nhiên giống như ý thức được cái gì, cậu bỗng chốc nhìn về phía Lý Nhất Hàn, người kia mỉm cười nhìn cậu, Trì Chiếu không biết mình trong mắt hắn hiện tại trông có bao nhiêu mỹ lệ mê người, trên môi cậu còn sót lại vệt nước lấp lánh, cánh môi vốn dĩ hơi mỏng hiện tại chuyển thành sắc anh đào tươi đẹp, lẫn khóe mắt cũng hơi hơi đỏ lên.

Trì Chiếu ngẫm nghĩ, thử nói: "Tiên sinh, tôi về phòng trước......"

Không đợi cậu nói xong câu nói kế tiếp, Lý Nhất Hàn ngắt lời, "Hôm nay ngủ nơi này."

Nói giỡn.

Hệ thống bảo trì sự im lặng.

Nếu hôm nay cậu ngủ ở đây mà hệ thống không kịp thời trở về, không phải cúc hoa cậu sẽ không giữ nổi sao!

Trì Chiếu lén lút dịch lại gần cửa một bước, nở. một nụ cười ngoan ngoãn, "Đồ đạc của tôi đều ở bên kia, hơn nữa bạn học cũng đang đợi tôi trở về, thật vất vả chúng tôi mới cùng đi một chuyến, tôi còn muốn ở cùng một chỗ với họ."

Lý Nhất Hàn rũ mắt nhìn thoáng qua vị trí của cậu, sau đó lần thứ hai giương mắt, tia vui vẻ nơi đáy mắt hắn phai nhạt một ít, "Thích Nguyên, hôm nay em làm tôi tức giận."

"Nếu muốn khiến tôi nguôi giận thì ở lại."

Trì Chiếu ngơ ngác nhìn hắn, Lý Nhất Hàn đi về phía trước, lại vững chắc giam cậu trong ngực, thanh âm hắn rất trầm, "Hơn nữa, chẳng lẽ em không muốn cùng tôi nói một vài chuyện? "

Giọng Trì Chiếu lớn hơn tiếng muỗi không được bao nhiêu, "Nói...... Nói chuyện gì?"

"Nói về chuyện chúng ta vừa mới làm, nói chuyện em to gan lớn mật thích tôi, nói xem tôi nên làm thế nào để không để ý tới." Lý Nhất Hàn rũ mắt nhìn cậu, giờ này khắc này trong mắt hắn chỉ có một người là Trì Chiếu.

Không khí thật sự quá ái muội, Trì Chiếu muốn tránh, nhưng lại không chỗ nào có thể trốn, cậu nói lắp nửa ngày, cuối cùng mới nói ra một câu hoàn chỉnh, "Tiên, tiên sinh, quá, quá, quá nhanh......"

Lý Nhất Hàn sửng sốt, phải hai giây sau, hắn đột nhiên cười một tiếng, "Thích Nguyên, trong đầu em đang nghĩ cái gì?"

Trì Chiếu câm lặng, cậu đang nghĩ hệ thống rác rưởi kia sao còn chưa trở lại.

"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em" Lý Nhất Hàn mỉm cười, "Dù sao chúng ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu, cứ làm theo trình tự yêu đương thông thường là được, không phải sao?"

Đầu Trì Chiếu ngây ra, vừa nghe lời này liền nghiêm túc phản bác, "Không nhất định, mỗi người tình huống khác nhau, có vài người thích đốt cháy giai.... "

Nhìn Lý Nhất Hàn hơi nhướng đôi mày kiếm, cậu cười gượng hai tiếng, "Làm từng bước khá tốt, tiên sinh, tôi ngủ phòng nào?"

Lý Nhất Hàn nâng cằm chếch về hướng khác, "Bên trong có một phòng ngủ nhỏ, em ngủ gian bên trong, tôi ngủ gian bên ngoài này."

Trì Chiếu an tâm, cúc hoa được bảo vệ.

......

Thấy Thích Nguyên dần dần thả lỏng không hề có ý cảnh giác, Lý Nhất Hàn lại quan sát cậu trong chốc lát, phát hiện cậu hoàn toàn bình tĩnh, cũng không phản đối lời hắn vừa nói.

Hắn vừa mới dùng hai chữ "Yêu đương".

Con ngươi Lý Nhất Hàn trầm thêm một ít, hắn lui về phía sau hai bước để Thích Nguyên có thể nhìn thẳng chính mình.

Trì Chiếu nhìn động tác của hắn, ánh mắt rất nhanh liền dõi theo, đôi tay Lý Nhất Hàn cắm trong túi quần, thong thả ung dung hỏi cậu, "Biết chuyện gì mới xảy ra không?"

Đơ một chút, Trì Chiếu đỏ mặt, cậu gật gật đầu.

"Nói xem."

Trì Chiếu nhấp môi, có chút nói không nên lời, nhưng nơi này cũng chỉ có cậu cùng Lý Nhất Hàn, cũng không sợ bị người khác nghe thấy, Trì Chiếu ngập ngừng trong chốc lát, đặc biệt nhỏ giọng trả lời: "Tôi với tiên sinh...... Hôn môi."

"Biết đây là chuyện chỉ ai mới có thể làm không?"

Vấn đề này dễ trả lời hơn cái trước, nhưng Trì Chiếu lại cảm thấy càng khó mở miệng, lại ngập ngừng trong chốc lát, cậu tiếp tục trả lời: "Người yêu hoặc vợ chồng."

"Vậy..." Lý Nhất Hàn vươn tay nắm lấy Trì Chiếu, dùng sức kéo cậu vào lồng ngực mình, Trì Chiếu kinh hoảng ngẩng đầu, đôi mắt mở cực lớn, Lý Nhất Hàn hơi hơi cúi đầu, trong mắt đong đầy sự ôn nhu như nước, "Biết chuyện này có ý nghĩa gì không? "

Trì Chiếu nhẹ nhàng chớp động đôi mắt, ba giây sau, cậu nghiêm túc gật gật đầu.

Trong lòng Lý Nhất Hàn giống như có pháo hoa nổ tung, mặc kệ Thích Nguyên có thật sự thích hắn không, ít nhất giờ khắc này Thích Nguyên đã chút cảm giác, hơn nữa loại cảm giác này hoàn toàn dành cho hắn, vốn dĩ hắn không nghĩ lại tiếp tục ép hỏi, bởi vì làm vậy có lẽ sẽ khiến cậu nhóc trong lòng nghi ngại, nhưng nhìn bộ dáng nghe lời của Thích Nguyên, hắn lại nhịn không được.

Khoé môi hắn gợi lên, thấp giọng hỏi: "Ý nghĩa là gì?"

Trì Chiếu trả lời rất dứt khoát, "Nghĩa là từ hôm nay trở đi, tôi không còn là con nuôi tiên sinh  mà là bạn trai tiên sinh, chúc mừng nha, tiên sinh, ngài có bạn trai."

Lý Nhất Hàn: "......" Lời nói là không sai, nhưng nghe thật kì quái.

Áp xuống cảm giác quỷ dị trong lòng, Lý Nhất Hàn lần đầu cùng bạn trai nhỏ ở chung một đêm, tuy rằng hai người mỗi người một giường.

Bên ngoài Lý Nhất Hàn lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng đều đang nghĩ về hình ảnh hai tiếng trước ấn chặt Thích Nguyên trong ngực, dùng sức hôn cậu, càng nghĩ hắn càng phát hiện mình đang hưng phấn.

......

Lão đàn ông độc thân ba mươi năm trong một đêm cổ thụ nở hoa |Cổ thụ nở hoa: Ý nói những người lớn tuổi bỗng chốt có người yêu| lại càng thêm coi trọng tiến trình yêu đương hơn người bình thường, nói cách khác, hắn vô cùng chú trọng chất lượng tình yêu của mình, quyết không thể qua loa tiến hành, mỗi một bước đều phải tỉ mỉ quy hoạch, như vậy mới có thể lưu lại kí ức đẹp nhất của mình với Thích Nguyên.

Chờ sau khi bọn họ già rồi, không chơi được, không lãng mạn được, tới thời điểm chỉ nói chuyện với đối phương thôi cũng đã lao lực, thì điều bọn họ duy nhất có thể làm chính là chậm rãi hồi tưởng những hồi ức lãng mạn này.

Từ góc độ nào đó mà nói, đàn ông già và thiếu nữ mới trưởng thành cũng là cùng một loại sinh vật.

Lý Nhất Hàn ở bên ngoài không ngủ được, Trì Chiếu nằm ở bên trong cũng không ngủ, cậu đang kịch liệt công kích hệ thống.

"Nhà mi nói dối, dám bỏ kí chủ lại ngây ngốc một mình. Gì mà nâng cấp chứ, rõ ràng là tìm cớ."

【 Oan quá...... Tôi thật sự có nâng cấp. 】

"Vậy mi đổi mới cái gì, hoàn thiện chức năng báo cáo trải nghiệm để ta tiện khiếu nại? "

【...... Tôi sai rồi. 】

Trì Chiếu hừ lạnh một tiếng, "Biết sai là tốt, mau đem một viên thuốc một đêm xuân tiêu ra, với tình hình Lý Nhất Hàn thế này, nói không chừng ngày nào đó ta trinh tiết khó giữ, phải thời thời khắc khắc chuẩn bị, lo trước khỏi hoạ."

【Ờmmmm......】

Trì Chiếu: "Mi lại muốn giả ngốc đi!"

【 Không có không có, trong vòng một ngày không thể lấy cùng một cái cớ được. 】

Nhưng mà...

Sao?

Trì Chiếu hồ nghi hỏi: "Có ý gì, mi rõ ràng muốn giả ngốc, có phải làm sai chuyện gì rồi không?"

Ký chủ quá thông minh cũng không phải chuyện tốt gì, hệ thống cuối cùng cũng biết vì sao lúc nó chuẩn bị lên đường thì chủ hệ thống lại cho nó lời khuyên, đáng lẽ ra nó nên nghe lời  chủ hệ thống, không nên tìm một ký chủ thông minh như vậy.

Nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, nó đã cùng Trì Chiếu trói định.

Trầm mặc một lát, hệ thống lần thứ hai lên tiếng.

【 Cậu xem, thuốc nước một đêm xuân tiêu của chúng ta có dược hiệu rất mạnh, nhưng nó có cái bug là chỉ có tác dụng với những nhân vật râu ria, nếu gặp phải nhân vật chủ chốt cũng chính là vai chính thì đều vô dụng, bởi vì vai chính miễn dịch với tất cả các lực lượng ngoại lai. 】

Thanh âm nó có thập phần cẩn thận.

【 Cho nên, ký chủ......】

Trì Chiếu trầm mặc ngồi ở trên giường.

Trì Chiếu trầm mặc ngẩng đầu nhìn trời.

Trì Chiếu trầm mặc đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, tự hỏi tỉ lệ tử vong khi nhảy từ trên này xuống lớn bao nhiêu.

Hệ thống: "......!!!"

https://truyenfull.vn/toi-thuc-su-la-tra-thu/chuong-17/

Đón lấy tầm mắt Lý Nhất Hàn, Trì Chiếu giải thích nói: "Tôi lấy được học bổng."

"Không nhiều lắm, hai ngàn, ban đầu tôi định mua gì đó cho tiên sinh, nhưng lúc ban ngày đi dạo ở trung tâm thương mại mới phát hiện những thứ ngài cần tôi đều mua không nổi, cho nên......"

Cậu yên lặng đặt thẻ lên mặt bàn, đẩy tới gần Lý Nhất Hàn, "Đưa cho ngài cái này trước, chờ đến khi tôi tích cóp đủ rồi, ngài cho tôi biết ngài  muốn cái gì, tôi lại mua."

Trong tấm thẻ này không những có học bổng, còn có tiền tiêu vặt lâu lâu Lý Nhất Hàn cấp cho cậu, tổng cộng nửa năm, đến bây giờ con số trong thẻ cũng đã hơn trăm vạn, Trì Chiếu không tiêu nhiều, một tháng hai ngàn đã đủ, sở dĩ cậu dùng lý do này chỉ là muốn Lý Nhất Hàn nhận lấy, dù sao chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bị Trì Chiếu phản bội đến trọng thương tê liệt. Tuy rằng tiền bên trong rất ít, nhưng thịt muỗi có nhỏ cũng là thịt, gom lại cũng có chút tác dụng.

Trì Chiếu đem sự áy náy nồng đậm trong lòng truyền lên tấm thẻ này, đầu cũng không dám ngẩng lên, ban đầu cho rằng hai năm sau mới có thể phát sinh cốt truyện nhưng lập tức phải tăng tốc, đối mặt với sự thật mình sẽ làm tổn thương Lý Nhất Hàn, Trì Chiếu vẫn còn đang do dự.

Lý Nhất Hàn rũ mắt nhìn thẻ ngân hàng đã mòn cạnh, đây là thẻ trường học phát, mặt trên còn có tên trường đại học.

Nhiều năm như vậy, hắn không phải không nhận được lễ vật, dạng lễ vật gì cũng có, thậm chí còn có kẻ lấy thân làm lễ vật đưa đến đây, nhưng thứ này Thích Nguyên đưa hắn thì chắc chắn là thứ rẻ nhất, nhưng cũng khiến hắn xúc động nhất.

Bởi vì Thích Nguyên chẳng có gì, chỉ có duy nhất một tấm thẻ.

Cậu giống một đứa bé năm tuổi, đem kẹo que  mình yêu nhất đưa cho người khác, tuy rằng chỉ là kẹo que không đáng tiền, nhưng đối với đứa nhỏ ấy, đó chính là bảo vật nó trân quý nhất.

Khuôn mặt Lý Nhất Hàn trở nên nhu hòa, hắn vươn tay, không từ chối, lập tức cầm tấm thẻ lên, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Trì Chiếu, "Tôi sẽ giữ kĩ."

Trì Chiếu ngẩn người, "Thứ đó, ừm, không cần giữ lại, ngài dùng đi"

Lý Nhất Hàn ôn nhuận cười cười, nâng ly rượu, ngắt lời cậu, "Lễ vật tôi rất thích, mấy ngày nữa chính là sinh nhật em, có thứ gì em muốn không?"

Thích Nguyên sinh vào mùng ba tết, ngày sinh nhật thế này đều đã gộp với ngày tết nên đều bỏ qua, Lý Nhất Hàn đang vui vẻ, bởi vì hắn còn chưa chuẩn bị sinh nhật cho người khác bao giờ, Trì Chiếu nhìn nụ cười trên mặt hắn, cậu mím môi, "Không có, tiên sinh đưa cái gì tôi đều thích."

Nói xong, cậu cũng nâng ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly cùng Lý Nhất Hàn, dư vị âm thanh pha lê thanh thúy chạm nhau vang lên, tâm trạng Trì Chiếu không tốt lắm, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Lý Nhất Hàn cũng không kịp cản.

Bàn tay hắn vừa vươn ra đã ngừng lại giữa không trung, sau lại nghĩ dù sao hiện tại đang ở nhà, người giúp việc và chú Trương đều nghỉ, trong căn phòng to như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, cho dù Thích Nguyên có uống đến loạn cũng không sao.

Ngày thường Lý Nhất Hàn sẽ không cho phép cậu phóng túng, nhưng hôm nay ăn tết, Lý Nhất Hàn cũng không muốn trói buộc cậu.

Nói là nói như vậy, nhưng sau khi nhìn Trì Chiếu uống ba ly, hắn vẫn ném chai rượu qua một bên, lôi Trì Chiếu từ mép bàn ăn đứng lên, sau đó dời trận địa tới phòng khách.

Xuân vãn một thời gian nữa mới bắt đầu, |Xuân vãn: Một chương trình mừng xuân của Trung Quốc| hiện tại trên TV cũng chỉ là bối cảnh, hai người mới vừa đi đến sô pha không bao lâu đã dán sát cạnh nhau, hiện tại đầu óc Trì Chiếu vẫn còn tỉnh táo, thừa dịp Lý Nhất Hàn đắm chìm trong cảm giác hôn môi tuyệt diệu, Trì Chiếu bỗng dưng mở mắt ra, cậu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, tạm dừng hai giây, sau đó đưa tay nắm lấy bả vai Lý Nhất Hàn, đột nhiên đẩy

Lý Nhất Hàn không kịp phản ứng, tự dưng bị bị đẩy nằm xuống sô pha, còn chưa hiểu gì, ngay sau đó bị một thân thể thon gầy nhưng không nhu nhược phủ lên, ánh mắt sáng của Lý Nhất Hàn thâm trầm vài phần, Trì Chiếu mới vừa nắm quyền chủ động được hai giây đã bị Lý Nhất Hàn giữ sau cổ, sau một phút đồng hồ, thiên địa đảo lộn, tư thế hai người nháy mắt đảo ngược.

Có lẽ bởi vì hai người đều uống rượu, có lẽ bởi vì không khí đêm nay thật sự quá đẹp, có lẽ bởi vì trải qua hơn một tháng ở chung chỉ nằm đắp chăn với nhau đã đủ, tóm lại, môi hôn hôm nay không giống với ngày thường.

Trì Chiếu nhìn đơn thuần, nhưng dù sao cũng đã hai mươi tuổi, việc nên hiểu đều hiểu, chẳng qua chưa từng thực hành, tất cả hương vị quyện nơi môi đều là hương vị đối phương, đầu lưỡi mềm mại tàn sát bừa bãi trong miệng cậu, động tác của Lý Nhất Hàn vừa mạnh mẽ lại ôn nhu, bởi vì hắn muốn nuông chiều cảm giác của Trì Chiếu.

Chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nhất, khi thật sự lâm trận, ai còn để ý người dưới thân là ai, họa mi khống chế đại não, gì mà săn sóc gì mà ôn nhu đều là mây bay, trước tiên giải toả dục vọng mới là chuyện quan trọng nhất.

Trì Chiếu đã bị cọ ra phản ứng, mà thân thể hai người kề sát bên nhau, Trì Chiếu cũng có thể cảm nhận rõ ràng tình cảnh của Lý Nhất Hàn, nhưng cho dù dưới tình huống như vậy, hắn vẫn nhẫn nhịn, đem sự quan tâm đều đặt toàn bộ nơi cậu.

Thật là một người ôn nhu.

Trì Chiếu nhắm mắt, một bàn tay vốn đặt bên hông Lý Nhất Hàn di chuyển, sờ đến một chỗ.

Hô hấp Lý Nhất Hàn lập tức nặng nề vài phần, hắn thở hổn hển rút lui mấy centimet, tầm mắt sâu kinh người dừng tại đáy mắt Trì Chiếu.

Trì Chiếu hơi hơi mỉm cười, "Tiên sinh, em cảm thấy chúng ta đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo, ngài muốn không?"

Quà sinh nhật của Trì Chiếu là một chiếc vòng cổ bằng dây thun màu đen trông không hề thu hút, trên đó lồng một chiếc hoa tai cũng không bắt mắt lắm.

Tha lỗi cho Trì Chiếu mắt vụng, lần đầu tiên thấy vòng cổ này, cậu còn tưởng rằng nó được làm từ plastic.

Lý Nhất Hàn không nói cho cậu biết nó làm từ nguyên liệu gì, chỉ nói rằng hy vọng cậu đeo mỗi thời mỗi khắc, sau đó còn chân thành bảo đảm, thứ này sẽ không bị mồ hôi cùng xà phòng ăn mòn, có thể yên tâm đeo.

...... Càng nghe càng giống plastic ý.

Nhân lúc Lý Nhất Hàn không có mặt, Trì Chiếu tháo vòng cổ xuống, đưa tay thử ước lượng, còn rất nặng.

ký chủ, bên trong có chip. 】

Hệ thống bất thình lình nói một câu, Trì Chiếu ngơ ngẩn, "Lại là máy định vị?"

【 không phải, là chip đo tần suất nhịp tim, có thể theo dõi thời gian nhịp tim đập của cậu  】

Ồ, đó chẳng phải giống với một cái vòng tay theo dõi sức khỏe trên cổ sao, Lý Nhất Hàn đưa cái này cho cậu là chuyện bình thường, bọn họ là người yêu, đương nhiên sẽ quan tâm sức khỏe của đối phương, Trì Chiếu không để ý vấn đề này.

Nhưng Trì Chiếu không biết, chiếc vòng cổ này  làm từ đá quý, không chỉ kết hợp từ đá quý đẹp hút hồn cùng kim loại cao cấp, lại còn có thể ngăn chặn sự ăn mòn từ bên ngoài, nói như thế, sợ là kể cả khi Trì Chiếu bị đốt thành tro, vòng cổ này cũng không bị vấn đề gì. Hơn nữa chất liệu độc đáo còn có thể chắc chắn tia truyền tín hiệu luôn luôn được gửi đi, bình thường hệ thống có thể phát hiện máy định vị hoạt động dựa trên tần suất, nhưng chiếc vòng cổ này lại tự phát tín hiệu, không dùng công nghệ cao cho nên hệ thống không phát hiện ra.

Chất liệu bên ngoài có chức năng định vị nhưng chip bên trong lại dùng để kiểm tra trạng thái của Trì Chiếu, nhịp tim đập không chỉ để đo lường sức khỏe mà còn có thể kiểm tra được trạng thái cảm xúc của người dùng, là khẩn trương hay hưng phấn, bình tĩnh hay kinh sợ, trái tim là cơ quan phản ứng thật nhất, dù cho não bộ suy nghĩ gì thì nó đều thể hiện rõ cảm xúc của chủ thể nhất.

Sau đêm giao thừa được khai trai, Lý Nhất Hàn thực tủy biết vị, ban ngày còn giữ lại chút đứng đắn nhưng cứ đến buổi tối lại quấn lấy Trì Chiếu gắt gao, Trì Chiếu không có ý định tiếp tục làm, ngày đó là do bị không khí và cảm xúc ảnh hưởng nên mới nhất thời lựa chọn phóng túng, hiện tại cậu khôi phục trạng thái ngày thường, tất nhiên không có ý định tiếp xúc thân mật quá nhiều với Lý Nhất Hàn. Dù sao Trì Chiếu không phải thánh nhân, cậu cũng biết rõ mình có chút cảm giác với Lý Nhất Hàn. Nếu cứ tiếp xúc thân mật như vậy, không chừng cậu sẽ hoàn toàn mềm lòng, không có cách nào tiếp tục sắm vai nữa.

Phát hiện Thích Nguyên không ham thích với việc giao hoan cùng mình, Lý Nhất Hàn dò hỏi nguyên do, Trì Chiếu trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nói bừa một cái cớ, nói là người trong nhà quá nhiều, cậu rất ngượng.

Kết quả buổi tối sau khi cậu nói xong câu đó, tất cả người làm trong nhà đều nhận được hợp đồng mới, trên đó yêu cầu bọn họ về sau làm việc luân phiên, làm đúng 8 tiếng xong lập tức liền về nhà, không được ở lại Lý gia.

Chú Trương đỡ hơn bọn họ một chút, được tài xế đưa đón lúc đi làm và tan tầm, nhưng ở khía cạnh khác thì đãi ngộ giống hệt người làm trong nhà, tám giờ làm việc, đến giờ tan tầm.

Chú Trương làm quản gia nửa đời người bỗng dưng biến thành người làm có giờ giấc:......

Lý Nhất Hàn làm những việc này để khiến Trì Chiếu vui vẻ, nhưng Trì Chiếu không những không thấy vui, ngược lại còn nhíu mày cả nửa ngày.

Đợi Lý Nhất Hàn đến công ty, Trì Chiếu ngồi trong phòng, thanh âm rất bình tĩnh, "Bắt đầu tình tiết tiếp theo trong cốt truyện đi, tôi phải câu dẫn ai?"

【 Sau khi Thích Nguyên xem di chúc Lý Nhất Hàn đã soạn thì cực kì tức giận, chạy đến quán bar mua say, đồng thời gặp Chu Hòa Thiên, gần quan được ban lộc, hai người bọn họ đến khách sạn thực hiện một đêm xuân. 】

Hệ thống nói xong liền khẽ meo meo đánh giá sắc mặt Trì Chiếu lúc này, thoạt nhìn cảm xúc cậu rất ổn định như không có có chút rối rắm nào, nhưng bộ dạng cậu lại như thể đang tính kế gì đó.

"Hệ thống."

Hệ thống rùng mình, lập tức đáp một tiếng.

"Dưới tình huống không ảnh hưởng hướng đi của cốt truyện, nếu tôi thay đổi một ít tình tiết cực nhỏ thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không sai, đúng không?"

Đổi gì mà đổi chứ......

【 Cậu muốn thay đổi cái gì? 】

Hệ thống hỏi vô cùng cẩn thận, Trì Chiếu không  đánh Thái Cực cùng nó |Đánh thái cực: Nói chuyện vòng vo|, trực tiếp nói lời thật: "Tôi định biểu hiện ghét bỏ Lý Nhất Hàn để hắn chuẩn bị tâm lý, như vậy sau khi hắn phát hiện thì khả năng chịu đựng sẽ cao hơn một chút."

Gần nửa phút trầm mặc, hệ thống lần thứ hai mở miệng.

【 Được. Câu muốn làm như vậy tôi cũng không ngăn cản, nhưng nhất định phải có chừng mực, không thể ảnh hưởng đến cốt truyện. 】

"Biết rồi."

Làm vậy rất dễ dàng, quan hệ giữa hai người yêu nhau luôn luôn thay đổi trong nháy mắt,  giây trước vừa nói yêu, giây sau có khi còn hận không thể thọc chết đối phương, chỉ cần Trì Chiếu vô cớ gây rối một chút, Lý Nhất Hàn khẳng định sẽ không kiên nhẫn, sau đó hai người lại ầm ỹ một trận, để mấy ngày như vậy,   tình cảm tức khắc có vết nứt. Lặp lại như thế vài lần, không cần Trì Chiếu nói thì Lý Nhất Hàn cũng sẽ phát hiện tình cảm bọn họ không hề vững chắc, Trì Chiếu rất có thể đã không còn thích hắn.

Không phải là làm mình làm mẩy sao, ai mà chẳng biết chứ.

Trì Chiếu bắt đầu làm những thứ Lý Nhất Hàn không ưa nhất. Từ cách ăn mặc lại đến động tác lời nói, tựa như không để hắn vào mắt. Triệu Bân để yên hơn hai lần không chịu nổi,  suýt chút nữa phát cáu lên dạy dỗ cậu.

Tiểu nhân đắc chí cũng không đến nỗi như thế này, một đứa trẻ ngoan ngoãn tại sao đột nhiên đã thành ra như vậy, chẳng lẽ do cảm thấy không còn gì có thể dọa mình cho nên lộ ra bản chất thật?

Mắt Triệu Bân trừng to y như mắt trâu, Trì Chiếu gân cổ nhìn hắn một cái không chịu thua, sau đó, cậu nhìn qua Lý Nhất Hàn, mười phần kiêu ngạo hỏi lại, "Thế nào, em nói sai rồi?"

Lý Nhất Hàn khẽ lắc đầu, "Không sai, anh biết, lần sau sẽ không như vậy."

Triệu Bân sửng sốt, Trì Chiếu cũng sửng sốt.

Lý Nhất Hàn đứng lên, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó sờ sờ đầu Trì Chiếu, "Đói bụng không, có tiệm ăn gia đình mới mở cũng không tệ lắm, anh đặt chỗ rồi, muốn đi nơi đó ăn không?"

Trì Chiếu cảm thấy người này hẳn là có bệnh.

Đại khái là bệnh cuồng chịu ngược.

Chẳng cần nhìn ngón chân cũng biết cậu đang  vô cớ gây rối, ăn no rửng mỡ chọc ra chuyện, vậy tại sao Lý Nhất Hàn không có chút tức giận nào?

Biểu cảm Trì Chiếu có chút ngạc nhiên, vẻ mặt của cậu dừng ở đáy mắt Lý Nhất Hàn, Lý Nhất Hàn không dấu vết mím môi, không rõ vì sao Thích Nguyên đột nhiên thay đổi thái độ, Thích Nguyên cũng không phải người tùy hứng, nhưng mấy ngày nay cậu luôn nói vài lời không có suy nghĩ, nói xong còn nhìn chằm chằm hắn như đang chờ xem hắn phản ứng thế nào.

Lược qua các loại manh mối một lần, Lý Nhất Hàn đưa ra kết luận.

Thích Nguyên cố tình muốn chọc hắn nổi giận.

Vì sao muốn cố ý chọc hắn giận?

Nếu bình thường thì không lý do gì cần phải chọc hắn giận, nhưng không bình thường.............

Ánh mắt Lý Nhất Hàn nháy mắt lạnh xuống, Trì Chiếu thấy được vẻ mặt hắn biến hóa, lại càng cảm thấy không đúng lắm. Bộ dạng Lý Nhất Hàn không giống bị cậu vô cớ gây rối chọc nóng nảy, tự dưng có cảm giác chuyện mình vẫn luôn lo lắng sẽ xảy ra.

Nhìn vào mắt Trì Chiếu, Lý Nhất Hàn thấy được  bộ dáng mình lúc này, hắn lặng yên thay đổi  khí thế trên người, lại trở nên ôn hòa, chỉ là bàn đang đặt trên đỉnh đầu Thích Nguyên di xuống đè sau cổ cậu.

Đây là động tác có tính uy hiếp, cổ liền với hầu kết, chỗ có mạch máu, nếu người khác bị đối xử như vậy, lông tơ lập tức sẽ dựng ngược lên, đây là phản ứng bản năng trước nguy hiểm.

Nhưng Trì Chiếu lại không hề có nửa điểm biến hóa, cậu còn hoang mang nhìn Lý Nhất Hàn, không hiểu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

—— Không, cho, phép, chạy.

Lý Nhất Hàn cảm thấy dường như mình đã tìm được lý do Thích Nguyên làm ra những hành vi khác thường, đại khái sự mới mẻ đã hết, cho nên cậu muốn bỏ dở đoạn quan hệ này. Nhưng tính tình Thích Nguyên không phải loại sẽ dứt khoát nói lời cự tuyệt, cậu không nói nên lời hai chữ chia tay, vì thế đường cong cứu quốc, muốn dùng cách không ngừng chọc hắn tức giận làm hao hết sự kiên nhẫn của hắn, để hắn chính miệng nói ra hai chữ này.

—— Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Đáy lòng Lý Nhất Hàn ngập đầy băng lạnh, chỉ cần tưởng tượng Thích Nguyên rời xa  mình, hắn đã hận không thể nhốt người trong tay vào lòng ngực, khiến cậu không thể động đậy, chỉ có thể ở lại bên cạnh mình. Nhưng nhốt cậu như vậy thì cậu chỉ là một tù nhân, không phải là đứa nhóc hắn yêu thương, cho nên hắn không thể làm như vậy.

Mặc kệ đáy lòng có bao nhiêu ý tưởng điên cuồng tàn sát bừa bãi, hắn đều không để ý tới, lần thứ hai ôn nhu cười cười, hỏi: "Muốn đi không?"

Cuối cùng bọn họ vẫn không đi tiệm ăn gia đình nghe nói hương vị không tồi kia.

Đầu bếp đúng giờ ra về, bởi vì Lý Nhất Hàn đã nói đi ăn ngoài nên không làm đồ ăn, hiện tại vừa không đi ra ngoài ăn, trong nhà lại không có đồ ăn nóng, hai người mặt đối mặt ngồi im lặng, ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, Lý Nhất Hàn đứng lên, cuốn tay áo sơ mi cười với Trì Chiếu: "Cho em nếm thử tay nghề của anh. "

Sau khi tốt nghiệp đại học Lý Nhất Hàn đã không tự làm cơm nữa, nhưng lúc còn học đại học cơm hắn làm được cũng không đa dạng lắm. Đứng trong phòng bếp, hắn nhìn tủ lạnh khổng lồ rồi lại tiếp tục im lặng.

Nhìn nửa ngày, hắn lấy ra một quả cà chua, chuẩn bị làm cà chua xào trứng.

Món này xem như là món cơm nhà đơn giản nhất, chỉ cần tay không tàn là có thể làm được.

Cửa phòng bếp nửa mở, Trì Chiếu lặng lẽ trốn sau cánh cửa nhìn Lý Nhất Hàn ước lượng cà chua và trứng gà trong tay.

Cà chua đầu bếp mua đều là loại không lớn không nhỏ, sợ không đủ ăn, Lý Nhất Hàn nghĩ nghĩ, lại lấy từ bên trong ba quả.

Thế này chắc đủ ăn, kể cả hai người ăn cũng đủ.

Trì Chiếu nhìn trong chốc lát rồi yên lặng trở về  phòng mình.

Ăn cơm chiều xong, không bao lâu Lý Nhất Hàn lại đè Trì Chiếu trên giường, không biết có phải ảo giác hay không, Trì Chiếu cảm thấy Lý Nhất Hàn trên giường hôm nay không nhẹ nhàng như trước, hắn dùng sức bóp eo Trì Chiếu, hôn vừa sâu vừa mạnh, vệt đỏ lưu lại trên làn da Trì Chiếu so với trước kia thì càng đậm hơn, Trì Chiếu bị hắn khiến cho ý loạn tình mê, đồng thời trong lòng còn hơi thấp thỏm.

Lý Nhất Hàn như vậy làm cậu sợ hãi, nhưng cũng khiến cậu càng đắm chìm vào đó.

Lý Nhất Hàn làm tổng cộng ba lần, lần cuối cùng Trì Chiếu thật sự đã hết hơi, cậu tắm cũng không thèm tắm, vừa kéo chăn qua đã ngủ ngay, Lý Nhất Hàn thấp giọng cười một tiếng, xoa đầu cậu, dịu dàng hôn nhẹ trán, sau đó mới để yên cho cậu ngủ.

Trì Chiếu ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác hắn động đậy, cậu dịch lại gần, tay sờ soạng trên ngực Lý Nhất Hàn hai cái, trán chạm  lên trái tim hắn, mặt vùi trong ngực hắn, cuối cùng cảm thấy thoải mái rồi mới chịu yên.

Tim Lý Nhất Hàn bị một loạt động tác theo bản năng này của cậu làm cho mềm thành nước, tay hắn đặt trên đỉnh đầu Trì Chiếu, sợi tóc ngoan ngoãn sờ vô cùng thích, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, nghe tiếng thở của người trong lòng càng ngày càng sâu, hắn rũ mắt, tay trượt xuống đặt sau cổ cậu.

Trên gáy có lông tơ nho nhỏ, động tác Lý Nhất Hàn càng thêm nhẹ nhàng, hắn chậm rãi bóp nhẹ hai cái, sau đó lộ ra một nụ cười khó lường.

Hệ thống đã trở lại sau khi sóng điện não Trì Chiếu bình ổn, tuy không phải cùng chủng tộc, nhưng nó cũng không muốn xem đông cung sống của ký chủ, mỗi lần ký chủ làm chuyện xấu hổ cùng Lý Nhất Hàn, nó lại nấp vào chỗ sâu trong óc Trì Chiếu xoá sạch số liệu rác rưởi.

Lần này cũng giống vậy, phát hiện bọn họ xong việc nó mới chạy về, không nghĩ tới vừa trở về lại thấy một màn này, hệ thống nhìn chằm chằm mặt Lý Nhất Hàn, tính toán nửa ngày, cũng không tính ra vì sao hắn lại cười vừa điên cuồng vừa ghê người như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau Trì Chiếu nhìn thoáng qua thời khóa biểu chương trình học, hôm nay hiếm hoi lắm mới không có tiết học, buổi chiều

thì có hoạt động xã đoàn, nhưng cậu lười đến, thôi thì trốn ở nhà ngủ.

Lý Nhất Hàn đang họp, hắn nhìn thoáng qua di động, sau đó mới dịch tầm mắt trở lại màn hình lớn.

Thích Nguyên vẫn đang giở chứng liên tục, đối sách của Lý Nhất Hàn là giả vờ không biết, sau đó cứ thế tốt với cậu, điều duy nhất thay đổi chính là động tác ở trên giường của hắn càng ngày càng hung mãnh, có đôi khi Trì Chiếu còn hoài nghi hắn đang muốn nuốt chửng chính mình.

Không phải ăn nhan sắc, mà là ăn đúng như ý trên mặt chữ, lột da róc xương nuốt vào bụng.

Ngồi trong một hội sở phát hiện Lý Nhất Hàn cứ liên tục nhìn chằm chằm vào di động, Đường Tư Tắc lặng lẽ đi ra phía sau hắn, nhìn thoáng qua giao diện trên di động.

"Đây là cái gì, điện tâm đồ?"

Giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau, Lý Nhất Hàn nhíu nhíu mày nhưng vẫn trả lời "Ừ."

Cái chip kết nối với app điện thoại kia, toàn thế giới mới chỉ có duy nhất một chiếc, cùng với đó app cũng là app duy nhất trên toàn thế giới, cái chip này tạo ra với mục đích ban đầu là để đo lường trạng thái thân thể Thích Nguyên là thật, nhưng hiện tại, nó bị Lý Nhất Hàn coi thành bản nghiên cứu cảm xúc của Thích Nguyên.

Tỷ như lúc này, đường kẻ trên điện tâm đồ lên xuống không nhiều, hơn nữa tần suất còn chậm hơn so với ngày thường, điều đó cho thấy cảm xúc Thích Nguyên hạ xuống. Cậu không vui.

Đường Tư Tắc nghi hoặc nhìn hắn, "Đây là điện tâm đồ của ai, cậu?"

"Thích Nguyên."

Đường Tư Tắc: "...... Biến thái."

Người bình thường nghe đến cụm từ điện tâm đồ này thì phản ứng đầu tiên đều sẽ là thấy Lý Nhất Hàn quan tâm sức khỏe Thích Nguyên, nhưng chỉ có Đường Tư Tắc mới ngay lập tức hiểu điện tâm đồ này sử dụng với mục đích gì, đó cũng cho thấy rằng, hai người bọn họ là người chung một đường, chỉ có biến thái mới hiểu biến thái suy nghĩ gì.

Lúc hai người bọn họ gặp nhau bên ngoài, Trì Chiếu đang ở trong nhà đứng ngồi không yên.

Nguyên nhân làm cậu không vui là bởi vì ngay bây giờ cậu sẽ phải đi xem di chúc, xem di chúc đương nhiên không có gì, vấn đề là việc sẽ xảy ra sau khi xem di chúc. Hệ thống nhỏ giọng an ủi.

【 Con người vốn phải chết, hoặc nặng tựa Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng; người cố hữu một lục, hoặc bụi mù vào nước, hoặc bom băng sơn (?) |Editor: đoạn này bó tay|, ký chủ nha, cậu nên bắt đầu thôi, tương lai Lý Nhất Hàn còn rất dài, bởi vì gặp cậu, cuộc sống của hắn mới phong phú, hơn nữa một bước lên đỉnh! 】

Trì Chiếu: "...... Đã biết, đi ngay, mi cũng đừng tiếp tục ngụy biện."

Trong nhà không ai, thuận lợi cho Trì Chiếu, cậu  đi đến phòng sách của Lý Nhất Hàn, trong cốt truyện trước đó có ghi là tìm trong ngăn kéo thứ hai bên phải bàn làm việc của Lý Nhất Hàn sẽ thấy di chúc đã công chứng.

Rút văn kiện từ túi hồ sơ ra, hai trang giấy rất mỏng, người đọc nhanh có thể xem hết trong hai giây. Tâm tình Trì Chiếu ngay từ đầu rất tệ, nhưng càng xem đôi mắt cậu mở càng lớn, trái tim cũng không tránh khỏi hỗn loạn.

https://truyenfull.vn/toi-thuc-su-la-tra-thu/chuong-21/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dam#h18