Mua Nhầm Trợ Lý Về Làm Bạn Giường
Chương 2
Vũ trường xa hoa bậc nhất kỷ niệm mười năm thành lập hiển nhiên sẽ tổ chức tiết mục đặc biệt rồi. Đặc biệt sa đọa, đặc biệt tɧác ɭoạи. Cũng sẽ đặc biệt phi đạo đức!
Tay quản lý ăn mặc hoa hòe, tóc tai mướt rượt, nhìn tới lui cũng là một tên đồng bóng. Gã chạy tới chỗ Phùng Đậu Tử, thấy y quần áo rối loạn xả tung gần hết, cơ bắp lẫn tính khí to như thú hoang phóng đại bên ngoài...gã nhìn thấy đã muốn nuốt ừng ực nước bọt. Vẻ ham trai lộ ra hết trên mặt. Trong lòng ganh tị muốn đốt cháy luôn năm, sáu cô gái đang lả lướt trên cơ thể y. Thật muốn gặm cắn cái khối trụ to tướng ấy, nghĩ đến việc được nhún nhẩy trên đó thôi đã thấy sướиɠ đến chết đi sống lại.
Nhưng gã biết Phùng Đậu Tử không phải là gay, y không có hứng thú với đàn ông. Lại có bao nhiêu bài xích với đồng tính luyến ái. Nên đành nuốt nước bọt vào trong.
"Phùng tổng ah" giọng gã ngọt xớt. Xoa xoa hai tay vào nhau đầu lưng cúi thấp nhìn như cẩu nô tài.
"Hửm?" Phùng Đậu Tử đang chơi, dư vị trong cổ thoát ra đều là thanh âm trầm đυ.c lười biếng, cau mày nhìn gã.
Gã liếc mắt ý bảo để mấy cô gái kia lui ra xa một chút. Phùng Đậu Tử cười cười, ra hiệu cho gã đến thì thầm vào tai y.
Mùi mồ hôi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn hơi men tản trên người Phùng Đậu Tử đều là hương vị nam tính đến mụ người, gã quản lý phải kiếm chế lắm mới không phải nhào vào ôm hôn ngấu nghiến, cầu xin y thao gã đến chết đi sống lại, từ góc nhìn này vật thể hình trụ to dài bao nhiêu đáng sợ, bao nhiêu hấp dẫn đều bày ra rõ ràng.
Gã thì thầm mấy lời vào tai Phùng Đậu Tử, lời càng nói ra càng khiến khóe môi y nhếch cao lên. Ánh mắt sáng hoắc như sao, chứa đựng đều là du͙© vọиɠ ham muốn.
"Nếu anh Trần đã nhiệt tình mời mọc, họ Phùng tôi đây dám từ chối sao?" nói xong liền cười sảng khoái, dốc ngược cái ống dài uống cạn rượu trong đó. Y cao hứng nắm lấy tay một cô gái kéo về phía mình, mạnh mẽ hôn lên môi cô, những ngón tay đè nén vuốt ve lên cặp ngực to tròn. Đôi môi đỏ bị y hôn gặm cắn thô bạo, hóc môn nam tính lại tỏa ra mạnh mẽ. Cô gái trong tay y bị hôn đến lả người, những người chứng kiến chỉ có thể mở to mắt nuốt nước bọt đầy ganh tị chỉ muốn ngay lập tức thế chỗ cho cô ta. Ném thân thể rũ rượi xuống ghế, y đứng dậy xốc lại quần dài lên eo, chỉnh lại dây nịt, cài lại qua loa mấy cái cúc áo.
"Hôm nay, anh phải đành lỡ hẹn với mấy cưng rồi! Hẹn khi khác sẽ hầu hạ các em thật nhiệt tình!" nói xong để lại mấy ánh mắt ngẩn ngơ quay gót đi theo gã quản lý.
Gã dẫn y đến một tựu điểm khác theo một lối cầu thang lớn dẫn xuống lòng đất. Trước đó gã đã chu đáo đưa cho Phùng Đậu Tử một cái mặt nạ hóa trang dùng để che đi thân phận của y. Dù gì đây cũng là hành động phi pháp, bọn người đến tham gia đều là những kẻ lắm tiền nhiều bạc, danh tiếng lớn lao trong xã hội, đến chốn này mua vui đều phải cẩn trọng, có khi sau mấy lớp mặt nạ kia đều là người quen của nhau mà không hay.
Y được dẫn đến một khán đài. Vị trí ngồi của y dễ dàng nhìn thấy toàn cảnh trên sân khấu diễm lệ, ánh sáng lộng lẫy lóa mắt nhưng lại mang theo không khí mờ ám.
Liếc mắt nhìn xung quanh, phần lớn đều là đàn ông trung niên, trai tráng, cao thấp, ốm gầy, bụng phệ đều có đủ. Lại còn mấy ả nhân tình ỏng ẹo bên cạnh mấy gã đàn ông. Còn có mấy cô gái cũng tham gia trò mua bán này.
Đây không phải là lần đầu tiên y tham gia đấu giá mua người. Nhưng phần nhiều đều là ngồi nhìn người khác ngả giá. Phần đông các món hàng y chiêm ngưỡng đều chưa đủ để Phùng đại gia vung tiền. Đối với việc hoan ái, thân thể nào mà chẳng giống nhau, nếu không tạo cảm xúc khát cầu mãnh liệt thì chẳng thà y ra đường túm đại một mỹ nhân cùng nàng lăn trên giường, việc gì phải bỏ ra một núi tiền để mua về một búp bê tìиɧ ɖu͙© như thế.
Chỉ cần gợi đủ cảm xúc cho y, bao nhiêu tiền y cũng bỏ ra tranh cướp đến máu chảy đầu rơi để giành vật phẩm.
Có vài cuộc mua bán đã diễn ra. Mấy cô gái xinh đẹp, bọn nam kỹ vai u thịt bắp khỏe mạnh đều đã được mua đi.
Dù gì cũng là tình một đêm, mua đi bán lại ta trả tiền ăn người hôm sau thì đường ai nấy đi. Cũng như bao chốn mua vui xá© ŧᏂịŧ khác, cực chẳng đã cảm giác thấy người khác bị trói gô, để bản thân ngồi sau cái mặt nạ lựa chọn trả giá lại có cảm xúc ác liệt, điên cuồng đến lạ lẫm.
Che miệng khẽ ngáp vì hơi nhàm chán, Phùng Đậu Tử nghĩ mình nên gọi điện thoại cho cô gái nào đó trong số các cô gái ban nãy để chơi trò tình ái được rồi.
Muốn rời đi thì y nghe thấy giọng nói oanh oanh từ phía khán đài, giới thiệu đây chính là siêu phẩm của bọn họ. Mỹ nhân vạn người mê, chưa từng khai bao, thân thể xinh đẹp gợϊ ɖụ© đến tận xoáy óc, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ bắn tinh, kɧoáı ©ảʍ lăn lên đầu, sướиɠ đến dục tiên dục tử.
Chỉ cần nhìn đã muốn bắn...người kia là lọ thuốc kí©ɧ ɖụ© di động à? Phùng Đậu Tử cười nhạo trong lòng.
Y đành nán lại, kiên nhẫn đợi bọn người kia lôi ra cái thứ gì. Xem có sướиɠ đến biến thành tiên tử không.
Từ sau bức rèm đẩy ra một cái l*иg lớn được bao phe bởi bức màn nhung đen thẫm. Tiếng nhạc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng những vũ công ăn mặc sεメy bay nhảy như diễn xiếc bên cạnh. Coi bộ hoành tráng đây, có lẽ họ đã tung ra quân bài mạnh nhất để hốt hết tiền đám đại gia hám dục này đây.
Phùng Đậu Tử liếc nhìn mấy gã đàn ông đang lên cơn động dục, có kẻ bỉ ổi đang tự an ủi tính khí trong quần của mình. Một đám ô nhục ham ăn, và y đang cười cợt khi chính mình cũng nằm trong số đó. Nhu cầu tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ là lỗi của y sao? Y cũng khổ sở tìm chân ái làm ấm giường suốt nhiều năm, tận hạn rồi.
Mọi khán giả đều nóng ruột muốn hạ màn che xuống để xem món hàng cao giá bên trong, chỉ muốn vặn cổ cái tên MC văn vẻ dài dòng nhiều tiếng khán nghị đã tràn ra.
Người dẫn chương trình vội vàng kết thúc, khi tấm màn hạ xuống gã vẫn còn cố nói thêm mấy lời hoa mỹ.
"Các vị hãy nhìn xem, tuyệt sắc giai nhân của chúng tôi, một mỹ nhân xinh đẹp với làn da trắng sứ, đôi chân thon dài, đôi gò bổng...." mắt vừa liếc sang thân ảnh bên trong cái l*иg gã liền đứng hình. Tròng mắt muốn văng xuống đất luôn.
Đôi mắt mở to nhìn đám người trong hậu trường cũng đang mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.
Gã quản lý ôm đầu. Nghiến răng "Mau bắt con quỷ cái đó về đây cho tao!" hung hãn ra lệnh cho thuộc hạ.
Trong l*иg dưới ánh sáng chói lòa của ánh đèn sân khấu phủ lên thân ảnh đang run rẩy vì sợ hãi. Đó là một người đàn ông!
Sườn mặt thật gầy khi mái tóc đen rũ rượi ướt đẫm trên trán, đôi mắt bị bịt lại bằng khăn ren nhìn rất gợϊ ȶìиᏂ, miệng bị chặn lại bằng một thanh ngang trụ dài khóa ở phía sau. Nhìn kỹ rõ ràng là một thanh niên với gương mặt thanh tú, ngũ quan khá sắc sảo, chỉ không rõ đôi mắt của hắn sẽ động lên bao tình thú.
Thân thể cao gầy trắng noãn như gốm sứ đến nỗi cái dây nịt màu đen trên cần cổ thon dài cũng trở nên chói mắt. Phía sau nịt cổ là một cái móc gắn phần xích nối với còng tay, hai đầu gối quỳ trên sàn, hai cổ chân bị xích cố định không cho cử động.
Cơ thể nam nhân nhưng lại vô cùng mảnh khảnh ôn nhuận vô cùng. Bờ vai rộng nhưng gầy khẽ run rẩy, lộ ra phần xương quai xanh tinh tế xinh đẹp. đầu v* hồng hào trơn mướt như cánh hoa điểm tô rực rỡ trên phần ngực căng mịn khiến kẻ nhìn thấy chỉ muốn hung hăn cắn rụng cái nhũ thủ đang sưng lên trong không khí. Cẳng tay cẳng chân săn chắc, thon dài. Bụng hắn phẳng lì mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn so với nữ nhân không hề thua kém.
Cái lưng dài hơi khom lại, hai bắp đùi cố cử động dường như muốn khép lại để che đi bộ phận tư mật, xấu hổ đang phơi bày trước bàn dân thiên hạ.
Trụ thịt ngẩn cao đầu vươn trong không trung giữa hai bắp chân trắng mịn. Lông mao màu đen tương đối mỏng không quá rậm rạp vô cùng hài hòa với hai túi thịt cũng khá nhỏ nhắn, tiểu nhục côn thon dài hồng hào đang yếu ớt run rẩy hơi co giật, trên đỉnh đầu rỉ ra dịch thể trong suốt càng làm cho dương v*t non mềm kia thêm ướŧ áŧ da^ʍ mỹ.
Cái l*иg xoay một vòng, tiếng ồ đồng loạt vang lên, những con mắt thao láo căng lên đều hút vào hai cánh mông to tròn căng đầy hoàn toàn bài xích với cơ thể mỏng gầy mềm mại. Giữa kẻ mông chính là một cái đuôi cáo đang vểnh cao tự cử động ve vẩy che đi đường sống lưng căng thẳng âm ỉ mồ hôi lạnh chảy từng dòng. Cái mông trắng như hai cái bánh bao nộm thịt vì vậy cũng lúc ẩn lúc hiện theo đường lắc lư qua trái phải của cái đuôi. Bên trong cái đuôi chính là một dương v*t giả đang cắm sâu trong thành ruột yếu ớt.
Diễn tả thì lâu nhưng sự việc chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một phút.
Dưới sân khâu khán giả chìm trong im lặng căng mắt nhìn vật phẩm. Trên khán đài lẫn hậu trường tràn ngập trong dấu chấm hỏi, rõ ràng trong l*иg phải là một mỹ nhân thân thể trần trụi khiêu gợi, cớ làm sao giờ phút này lại hóa ra một tên đực rựa lõa thể bị trói quỳ trong l*иg.
Món đồ chơi đáng giá, món hàng hốt bạc của chúng sao lại hóa ra thế này.
Còn không sợ ông chủ nổi điên lên nhấn đầu bọn lâu la xuống hồ bơi hay sao.
MC còn đang cứng họng, đang định mở miệng xin lỗi vì nhầm lẫn thì một tiếng hét dưới sân khấu vọng lên.
"Năm nghìn đô!"
Cả bọn còn chưa xác định được chuyện gì thì sau đó lại nhao nhao lên mấy âm thanh ngả giá. Càng lúc càng náo nhiệt.
Giá càng về sau lại nâng càng cao đến nỗi quản lý cũng phải run sợ gỡ mắt kính vuốt vuốt mồ hôi. Hình như so với mức giá ban đầu bọn họ dự tính cho cô gái kia cũng chưa đạt được cái giá này.
Nhìn kỹ tên nam nhân trong l*иg cũng khá đẹp mắt, dưới ánh đèn sân khấu làn da của hắn như phát sáng, đường cong lưng hoàn hảo, tế bào da xinh đẹp không tì vết. Thêm cái đuôi cáo cắm sau mông lại tạo thêm nét yêu nghiệt. Không ngờ trong tai họa chính là vớ được cực phẩm. Liền vui vẻ gật đầu ra lệnh cho tiếp tục cuộc đấu giá. Dù chả biết tên nhóc kia mọc ở đâu ra, đành để hắn chịu thiệt thòi tí tẹo, ngày mai sẽ thu nhặt lại hắn rồi bồi thường sau.
Phùng Đậu Tử im lặng chờ bọn người kia lao nhao trả giá, màn ngả giá khốc liệt căng thẳng hơn cả những màn đấu giá mua đồ cổ. Mọi sự chú ý đều đổ dồn về khối thịt trắng mịn mềm mại trên kia, bao nhiêu sự thèm khát ham muốn được sở hữu hành hạ con nai nhỏ trong cái l*иg đang run lên vì sợ hãi.
Cái cằm nhẵn nhụi thon nhỏ nằm giữa không trung khẽ nhúc nhích như muốn kháng nghị điều gì, thanh âm thút thít, xích kiềm lay động tạo thành tiếng động đinh tai, thân thể cố gắng vũng vẫy nhưng vì xiềng xích khống chế mà trở nên bất lực. Hắn thở hổn hển, vì dùng lực tốn sức, cơ thể nhiễm lên sắc hồng kinh diễm, nhuộm hồng luôn cả không gian bên cạnh hắn. Bao nhiêu tình sắc đều phủ lấy thân thể trắng trẻo thon gầy, khiến sự đói khát của đám khán giả mua người càng thêm hăng máu ngả giá. Con số cứ tăng nhanh đến chóng mặt.
"Hai mươi hai ngàn đô!"
Đến lúc này cả khán đài đều rơi vào im lặng. Mức giá này đã bị nâng lên quá cao rồi.
"Vị khách này trả hai mươi hai ngàn đô!" người dẫn chương trình chỉ về phía khán đài bên phải của Phùng Đậu Tử. "Hai mươi hai ngàn đô lần một. Có vị nào trả giá cao hơn không?" gã hưng phấn nói.
"Hai mươi hai nghìn đô lần hai!" gã cất cao giọng nhắc lại.
Cả khán phòng chùng xuống. Để mua một món hàng phục vụ tìиɧ ɖu͙© ở mức giá này thật sự có chút đau túi tiền. Ai ai cũng tiếc rẻ có vẻ đã muốn bỏ cuộc để vị kia rước người đi. Trước khi MC chốt giá lần ba thì một thanh âm lảnh lót dứt khoát vang lên. Vị khách duy nhất nãy giờ vẫn một mực im lặng.
"Hai mươi lăm ngàn!"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phùng Đậu Tử. Y vẫn chăm chăm nhìn vào thân ảnh đang bị bắt trói trong l*иg sắt. Cái lưỡi khẽ liếʍ lên vành môi dưới khô khốc. Cả người y, huyết quản lẫn dây thần kinh đều căng cứng từ lúc tấm rèm được hạ xuống. Nghe người khác đưa ra mấy con số y cũng không thèm để ý hay nao núng, chỉ hướng đôi mắt si mê nhìn ngắm thân thể xinh đẹp hoàn mỹ của người kia. Trong lòng y dấy lên xúc cảm chiếm hữu mạnh mẽ, chỉ muốn phủ giăng một bức màn dày đặc bao hắn lại để không còn bất kì đôi mắt thèm khát nào được chiêm ngưỡng từng đường nét tinh tế kia.
Y chỉ muốn lao lên đè hắn xuống, hôn lên đôi môi đỏ rực dày ẩm ướt như cánh hoa đào. Bao nhiêu chuyện hạ lưu trong đầu đều muốn thực hiện trên khối cơ thể đó. Muốn cắn xé từng phân da thịt, hút cạn từng giọt máu trong người hắn. côn th*t to lớn cương cứng đau nhức trong quần gào thét muốn đâm nát cặp mông trắng mịn, căng tròn nảy nở.
Lời quảng cáo quả không ngoa, thật sự mới nhìn đã kích Phùng công tử suýt nữa là bắn.
Phùng Đậu Tử không phải là gay, y lại khá bài xích vấn đề đồng tính luyến ái. Chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nảy sinh hứng thú với cơ thể đàn ông nhưng khi nhìn thấy hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phơi bày từng lớp da thịt ngọt ngào, Phùng Đậu Tử đã muốn từng tấc nếm thử hắn, lôi hắn ra đè dưới thân làʍ t̠ìиɦ đến tinh tẫn nhân vong mới thôi.
Đang lúc y đang đinh ninh nắm chắc phần thắng thì thanh âm trầm thấp nhiệt tình ngả giá nãy giờ vẫn chưa chịu dừng lại, đưa ra con số cao hơn y một chút.
Đây là người đã nhiệt tình ngỏ giá nãy giờ. Đến phút cuối này vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Phùng Đậu Tử đưa tay xoa xoa lên yết hầu, trong tâm lên ý muốn mắng người. Muốn ăn thua đủ với y, đêm nay họ Phùng y nhất định phải tha được người kia lên giường ăn tươi nuốt sống khối thịt non đó mới vừa lòng hả dạ.
Hiện tại cả khán phòng được chứng kiến màn trả giá căng thẳng của hai người. Người dẫn chướng trình hết chỉ tay về phía trái rồi lại qua phải, giọng nói suýt run lên khi đếm số liên tục. Quản lý đứng núp trong hậu trường nín thở lau mồ hôi, tiểu gia hỏa trong l*иg rốt cuộc có mị lực gì mà cùng một lúc được hai vị đại gia nhắm tới, quyết tâm mua hắn về nhà cho bằng được.
Màn đấu đá vẫn chưa chịu dừng lại, Phùng Đậu Tử đánh mắt về phía l*иg sắt, hạ quyết tâm một lần nữa. Khi y đã quyết cái gì chính là không bao giờ bỏ cuộc. Con số đã nhảy cao hơn mức hàng ba.
"Bốn mươi lăm ngàn!" thanh âm điềm tĩnh, mang theo sát khí. Y đứng thẳng dậy, hai tay đút vào túi quần, hướng về vị khách đang tròn mắt nhìn y. Đưa ra mức giá nhảy cấp. Nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, muốn đấu với y, chính là nằm mơ đi.
Vị kia mặc vest sang trọng kín đáo, sau lớp mặt nạ có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, toàn thân thon dài nhã nhặn. Hắn hướng tầm nhìn về phía Phùng Đậu Tử khẽ cúi đầu thở dài.
Thắng thua đã rõ. Nếu người kia tiếp tục thì y cũng không ngại đấu đến cùng.
Vị khách kia nhỏ giọng thảo luận với người bên cạnh, ánh mắt tiếc nuối nhìn thân ảnh bị trói trong l*иg. Rồi hướng về phía Phùng Đậu Tử gật nhẹ đầu. Ra ý chịu thua.
Ở một buổi đấu giá, hưng phấn nhất không phải là mua được món hàng mình thích mà chính là giành giật thành công món đồ người khác nỗ lực muốn có được.
Hiện tại Phùng Đậu Tử đều có được hai thứ đó.
Sau lớp mặt nạ, y hướng về sân khấu nhìn vật phẩm xinh đẹp mình vừa chiến thắng chiếm lấy, nở một nụ cười rực rỡ, lòng ngập tràn niềm vui.
Bấm bấm điện thoại "Đêm nay không cần cậu chờ, tự về khách sạn trước đi!" tin nhắn được gửi cho tên trợ lý ngốc đã bị y bỏ quên nãy giờ ngoài sảnh.
Tay quản lý chạy đến chỗ y, lại cúi đầu xoa xoa hai bàn tay vào nhau khúm núm nịnh nọt y "Anh Phùng, phòng đã được chuẩn bị sẵn sàng!" giọng điệu ngọt xớt nổi cả da gà.
Phùng Đậu Tử liếc nhìn gã cười một cái nhẹ tênh "Còn người?" thoải mái khoác vai gã cảm nhận ra người kia đang run lên, tiếng thở dốc vọng qua bên tai. Đúng là tên đồng bóng hám sắc mà.
"Hiển nhiên cũng đã được đưa lên giường chuẩn bị chu đáo cho anh rồi nha!"
Khóe môi của y khêu lên, trong lòng ngứa ngáy vô cùng. Chỉ muốn một khắc chạy bay đến bên giường lăn xuống cùng mỹ nhân. Chơi hắn đến dục tiên dục tử, khuất nhục hắn đến thần trí vỡ nát thì thôi.
"Nếu hắn phục vụ tốt, tôi nhất định sẽ trọng thưởng cho các anh ah!"
Hiếm khi nào Phùng Đậu Tử vô tư cười nói như vậy. Y vui vẻ cùng quản lý đi đến căn phòng được sắp xếp cho riêng y và món đồ chơi đêm nay.
Đêm nay còn dài, y nhất định sẽ từ từ thưởng thức vật phẩm y mua cho thỏa lòng thỏa dạ mới được.
Chương 3
Cánh cửa gỗ màu nâu được thiết kế theo phong cách Châu Âu hé mở, gót giày Phùng Đậu Tử nện lên sàn nhà bóng loáng, chậm rãi đi vào trong phòng.
Nơi món đồ chơi quyến rũ đang được bài trí sẵn chờ đợi y.
Trong căn phòng tối le lói ánh sáng vàng vọt từ bóng đèn trên trần, thứ ánh sáng không quá rực rỡ cũng không quá u ám. Gợi lên thứ cảm xúc rạo rực giống như bản thân đang đi tới vùng đất xa lạ đầy những nhục cảm mới mẻ.
Những ngón tay nới vài cái khuy trên chiếc áo vốn đã nhăn nhúm ẩm ướt mồ hôi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và rượu.
Trên người Phùng Đậu Tử phảng phất đam mê du͙© vọиɠ lan man, từ mái tóc đến hơi thở nhàn nhạt, môi miệng đều khô. Hốc mắt cay lên khi thấy hiện trường da^ʍ mỹ hiện ra trước mặt.
Bức tường treo vài vật dụng như xích trói tay chân, roi da, dây thừng...trên cái bàn gỗ là vài lọ thuốc kí©ɧ ɖụ©, lẫn mấy cái sεメ toy với đủ thứ hình dạng kích thước lớn nhỏ đều có đủ. Tất cả loại hình để chơi mấy trò tình thú được sắp đặt sẵn sàng cho y lựa chọn.
Y tiến đến chiếc giường lớn giữa phòng, màn chướng màu trắng giăng phủ tung bay trong không khí, cảnh sắc vừa thơ mộng cũng rất mờ ám động tình.
Hô hấp ngưng lại trong phút chốc, máu nóng chảy dồn dập xuống thân dưới, ánh mắt nhòe nhoẹt đều là say mê nhìn ngắm một thân ảnh thon dài bị trói quỳ trên đệm. Dây xích dài từ trần nhà quấn lấy cổ tay gầy, kéo cả cơ thể hắn mệt rã rời phải quỳ thẳng dậy, trên đôi đầu gối run bần bật vì đã ở tư thế quỳ quá lâu, khiến khối thân mẫn cảm cũng rung lên. Từ chiếc cằm nhẵn nhụi, cần cổ nhô cao, đầu v* sưng đỏ, lẫn xương hông nhỏ, cùng tiểu nhục bổng đang yếu ớt giãy giụa, dịch nhờn trên đỉnh đầu nhỏ xuống từ giọt trên mặt nệm. Cả người hắn giống như được phủ một lớp dầu bóng, khiến làn da đều lóng lánh, từng nấc da thịt đều toát ra vẻ kiều diễm.
Giống như đang dụ dỗ kẻ khác hãy đến đây hút trọn hắn đi!
Phùng Đậu Tử không vội vàng nhào tới ôm ấp, cắn xé hành hạ người kia mà chỉ đơn giản nhìn hắn, từng khoảnh khắc hắn chịu đựng sự giằng xé trong cơ thể là một viễn cảnh đáng giá.
Cái đuôi cáo chỉ cử động khi dương v*t giả bên trong chạm trúng điểm nhạy cảm của hắn, thành ruột co bóp siết chặt dương cụ sẽ khiến mớ lông kia chuyển động như thể trong mông hắn mọc ra một cái đuôi có thể ngoe nguẩy thật. Mà mỗi lần như thế đầu óc hắn đều trống rỗng, lưng người căng cứng, tiểu xúc xích thon dài được một màn co giật rỉ nước đến khổ sở, những ngón tay bám chặt lấy dây xích, cổ họng kịch liệt nhúc nhích lên xuống cùng hơi thở ẩm thấp. Miệng phải ngậm thanh sắt chắn ngang khiến hắn không thể thoát ra tiếng rêи ɾỉ.
Xúc cảm nửa muốn để người kia chìm trong bóng đêm, nhấn chìm luôn thanh âm của hắn mà thao hắn đến cao trào. Không cho hắn bất kỳ kháng cự hay tự do gì, tàn nhẫn giày xéo trên khối nhuyễn ngọc non mềm hấp dẫn đó.
Nửa còn lại chính là muốn gỡ miếng khăn bịt mắt, để được chiêm ngưỡng đôi mắt ấy chứa bên trong bao nhiêu diễm tình lẫn âm thanh rêи ɾỉ ngây ngất khi hắn nằm dưới cơ thể y, muốn chạm lên viền môi dày ẩm ướt ấy, nhìn thấy nó hé mở thoát ra tràn thở dốc lúc côn th*t của y đâm rút bên trong cái hậu huyệt ấm áp hư hỏng đó.
Tấm đệm lún xuống theo lực chuyển động của Phùng Đậu Tử. Giống như chiếm ngưỡng tạo tác, hai tay y đưa lên đo đếm, muốn chạm đến nhưng lại có chút e ngại, không dám tin đây là sự thật.
Đây là lần đầu tiên, y có thứ cảm xúc mãnh liệt muốn nâng niu thứ gì đó rồi mới chậm rãi hành hạ, khiến người kia từng khắc đều nhớ đến ân sủng của y.
Hơi thở khàn khàn khó chịu thoát ra khỏi l*иg ngực rắn chắc, hai hàng lông mi dài động đậy khó che lấp đi cái nhìn ngưỡng mộ chứa đầy si mê trong đáy mắt.
Cuối cùng y cũng đã ôm được người mình chọn vào lòng. Những ngón tay rong ruổi vuốt ve nắn bóp từng phân da thịt của hắn. Khối thân thể này mềm mại, uyển chuyển hơn những gì Phùng Đậu Tử nghĩ. Mùi hương trên người hắn cũng quá mức dễ chịu, khiến thằng nhỏ nghịch ngợm trong quần Phùng tổng lại lớn hơn một vòng.
Cả người y bao bọc lấy thân thể của người đang suy yếu vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nãy giờ. Tiểu côn nằm chơi vơi giữa không trung vươn cao nãy giờ chưa được phóng thích, từ màu hồng nộm đã hóa đỏ âu, lỗ nhỏ trên đỉnh đầu liên tục rỉ ra dịch trong suốt, là đàn ông Phùng Đậu Tử hiểu tình cảnh này có bao nhiêu khốn khổ.
Một tay ôm eo vuốt ve tấm lưng trần trụi ướt đẫm mồ hôi, bàn tay còn lại nhanh nhẹn nắm lấy phân thân cứng rắn của hắn chậm rãi lên xuống an ủi. Đầu lưỡi ranh ma liếʍ lên đầu v* yếu ớt mẫn cảm, nơi đó như cánh hoa e ấp bị người ta chơi đùa mà run rẩy tránh né. Phùng Đậu Tử nở nụ cười thích thú, lực cắи ʍút̼ gia tăng, tiếng mυ"ŧ mát mờ ám vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Cánh lưng của hắn vặn vẹo, muốn chạy trốn khỏi hành động càn quấy của người kia nhưng lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phùng Đậu Tử ra tay tàn bạo hơn. Những ngón tay tăng tốc lên xuống trên côn th*t nhỏ "phốc phốc" âm thanh da^ʍ mị mang tiếng nước vồ vập, cùng tiếng cắи ʍút̼ rơi vào tao người đều dễ khiến chấn động chân tâm.
Phùng Đậu Tử vốn bài xích đồng tính luyến ái, lại chưa từng lên giường cùng đàn ông. Ngay lúc này một tay cầm tính khí của nam nhân khác hung hăng cầm nắm vuốt ve, dịch thể chảy ra ướt cả tay, tâm y lại vui vẻ cười ác liệt hơn. Miệng như em bé bú sữa mẹ điên cuồng hút lấy khuôn ngực mềm mại săn chắc của hắn. Giữ đầu v* nhỏ trong kẻ răng mà day cắn chà đạp. Bàn tay từ lưng eo, thoải mái trượt xuống bờ mông cong vểnh "ba, ba, ba" hung ác đánh lên ba cái, cặp mông nộm thịt nảy lên mấy lần, lực đánh không nương tình khiến phần da trắng noãn in liền năm dấu tay đỏ chót. Hai cánh mông va vào nhau, động đến dương cụ giả bên trong liên tục đâm trúng tuyến tiền liệt.
Những ngón tay siết lấy dây xích, khớp tay nổi lên rõ ràng đến trắng bệch. Hít thở không thông, ngửa cổ ra sau, đau đớn tựa đầu lên cánh tay mỏi nhừ. Phân thân trong tay y căng thẳng đến mức run lên từng hồi. Biết hắn sắp đến cực hạn, thân thể kịch liệt giãy giụa muốn vùng thoát khỏi biển lớn kɧoáı ©ảʍ đang vồ vập chạy tới. Bàn tay y lại càng tăng tốc độ. Hướng đôi mắt to tròn vui vẻ chiêm ngưỡng gương mặt người kia thống khổ chịu đựng. Trên trán đều là mồ hôi lạnh, trượt dài trên sườn mặt.
Dây xích vì va chạm mà tạo thành những âm thanh đinh tai cũng không xóa nhòa được tiếng bàn tay bao bọc lấy phân thân mềm yếu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó đến cao trào.
Phùng Đậu Tử nhắm hờ đôi mắt gặm cắn cần cổ, đường cong trên hõm vai hắn, mũi áp lên da thịt mềm mại tỏa ra hương thơm dịu ngọt, hít một hơi sâu. Đây là vị gì? Tại sao lại khiến y mê mẩn, chỉ muốn một ngụm cắn nuốt người này vào bụng luôn.
Quả là tiểu dâʍ đãиɠ! Từng thứ trên người đều khiến người ta mụ mị đầu óc, rơi vào ảo giác trầm mê.
"Ah....ah...!!!!" y tháo khóa miệng ngay khi côn th*t tiến đến cao trào. Hắn ngửa cổ hét lớn, âm thâm ấm ách tràn ra cùng tiếng hít thở gấp gáp. Hai cánh mông co giật như có luồng điện chạy qua. Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng thích, bắn thẳng lên quần của Phùng Đầu Tử, rồi trượt dài trên lớp vải quần tây.
Nụ cười câu hồn bất chợt kéo lên khóe môi, Phùng Đậu Tử vỗ về an ủi hắn sau màng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Dịu dàng hôn lên cổ, cắn lên cái cằm nhẵn bóng, rồi dịu dàng đưa lưỡi vào miệng hắn, quấn quýt trên cánh môi y nôn nóng chiếm hữu nãy giờ.
Người kia vô lực chìm vào mê man để y vô tư gặm cắn, đầu lưỡi màu đỏ bị lôi kéo đưa ra ngoài, trơ trọi nhúc nhích trong không trung. Mà cái lưỡi hắn đang tìm kiếm thì đã được thu về, chủ nhân của nó quét một lượt tϊиɧ ɖϊ©h͙ khá lớn mới được phun ra, hạ lưu bôi lên viền môi và ép cái lưỡi nhỏ của hắn liếʍ sạch dịch nhờn do mình tự tiết ra.
Cái lưỡi liếʍ liếʍ lên làn da nơi bàn tay của y xong liền liếʍ nhẹ lên vành môi của mình, thỏa mãn thở ra một hơi, khiến Phùng Đông Tử phải nén một ngụm khí lạnh, phân thân chướng đau kịch liệt.
"Em là hồ ly hóa thành à?" cổ họng Phùng Đậu Tử giật nhẹ, giọng lệch cả đi.
Mùi vị tanh nồng khiến hai hàng lông mày cau lại, thân trí dần mơ hồ tỉnh dậy.
Dụng cụ trong thành ruột vẫn chưa tắt nên cổ họng vẫn ngân nga tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ mang theo tiếng nấc nhè nhẹ.
Hình như hắn đang khóc!
Phùng Đậu Tử lúc này tâm tình mềm xuống, có chút muốn đối đãi với hắn như tình nhân. Cẩn thận tắt công tắc, rút từ từ dương v*t thô dài trong người hắn ra. Dương cụ bị kéo ra mang theo dịch lỏng ướŧ áŧ, y khẽ đánh giá, hàng giả thô dài...vẫn chưa so được cây hàng nóng của y. Nhất định lát nữa sẽ khiến cái lỗ của hắn bị uy ăn no đến nỗi sau này không dám tơ tưởng đến bất kỳ nhục côn nào khác.
Dây xích tháo mở treo lơ lửng trên đầu, cả thân thể hắn xịu lơ ngã vào l*иg ngực của Phùng Đậu Tử.
Lúc này y mới được chân thật nhìn thấy dung mạo của hắn. Y tự hỏi dưới lớp băng mắt kia dung mạo này có thêm rung động lòng người hay không?
Nhẹ nhàng gỡ bịt mắt bằng ren xuống. Y chuyên chú quan sát gương mặt của hắn, đẹp đến nỗi Phùng Đậu Tử không kiềm được nhỏ giọng gọi hắn hai tiếng "Mỹ nhân!" danh xưng này trước giờ y chưa từng gọi ai, ngay cả khi đó là nhân tình lên giường với y nhiều lần nhất.
Hàng mi mệt mỏi rũ xuống, nước mắt ngập tràn long lanh không khác gì hồ nước trời thu. Phùng Đậu Tử có chút đau xót, đưa tay áp lên gương mặt có chút xơ xác của hắn.
Người kia bị bịt mắt hàng giờ liền, giờ bị ánh sánh đột ngột đập vào có chút hoảng, chờ một lúc mới thích ứng được.
Dần dần tỉnh táo, hàng mi nhìn y chớp mấy cái. Gương mặt sửng sốt, khóe môi run run.
Phùng Đậu Tử thấy vậy trong lòng không khỏi kích động. Y biết mình đẹp trai nhưng đừng vì vậy mà xúc động thế chứ. Y sẽ ngồi đây để hắn thoải mái nhìn.
Khẽ đẩy y ra giữ một khoảng cách nhỏ. Đôi mắt to tròn đen láy trợn tròn hết nhìn hắn rồi lại nhìn y. Đưa tay dụi dụi mắt.
Trước khi Phùng Đậu Tử vươn vuốt ra chạm vào mỹ nhân thì người kia liền trào ra nước mắt, uất ức nhìn y. "Phùng...tổng!" nghẹn ngào gọi y hai tiếng rồi bật khóc, mặt mũi đều là nước.
Cái gì diễm tình đều bay sạch, chỉ còn một thân nam nhân cao gầy đang khóc nháo trong lòng y.
"Cậu là...ai?" Một cỗ cảm xúc kỳ quái nổi lên trong lòng Phùng Đậu Tử, người kia biết y, vô lý, nếu một mỹ nhân dụ hoặc như vậy xuất hiện trước mắt có lý nào y lại bỏ qua, để phải đến đây rót nhiều tiền mới đưa được người đẹp lên giường.
"Phùng tổng!" chất giọng này có chút quen tai chỉ là tìm mãi cũng không tìm được mối liên kết nào giữa cái giọng này với người kia. "Là tôi. Anh không nhận ra sao? Tôi là...Vưu Đông Đông mà!" ai oán nhìn y, khổ sở nói.
Lúc này đến Phùng Đậu Tử mở to mắt, trong lòng rơi tõm một cái, vội vàng buông cơ thể mềm mại của hắn ra. "Cậu là Vưu Đông....Đông!" thiếu điều muốn hét ầm lên.
"Mỹ nhân" giương đôi mắt ngập nước gật gật đầu, ngập ngừng "Tôi là trợ lý của anh, Vưu Đông Đông! Có lý nào anh không nhận ra tôi sao, Phùng tổng?"
Cái người gì đó được gọi là Phùng tổng "....." tín hiệu đã bị đứt mạch hồi nào.
Chất giọng trầm thấp luôn ngập ngừng, thái độ co đầu rụt cổ cùng đôi mắt luôn mở to nhìn y giống như cún con bị bắt nạt. Còn không phải là tên ngốc trợ lý y luôn ra tay đày ải?
Phùng Đậu....Đậu! cái gương mặt ngốc nghếch đọc sai tên y với mỹ nhân trước mặt có lý nào....
....lại là cùng một người!
Tâm của Phùng Đậu Tử nhói đau, nếu như đang đóng phim chưởng, y muốn diễn một màn ôm ngực thổ huyết thật lâm ly.
Sau đó ngã gục vào lòng người đẹp thanh thản nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng y ở đời thực, chỉ có thể đen mặt ngồi ở trên giường. Bốn mắt đối diện nhìn nhau. Tư vị trở nên vô cùng hỗn tạp.
Đêm nay cảm thấy thật dài!
Chương 4
"Quản lý Trần, ngay lập tức lăn cái mông qua đây!" y nghiến răng nghiến lợi nói qua điện thoại.
Bực dọc hút một điếu thuốc, y gằn giọng cười lạnh, đôi mắt lộ vẻ hung tợn "Làm cái chi ah? Là tôi muốn thao chết anh. Nhanh qua đây trước khi Phùng Đậu Tử này phóng hỏa đốt cái vũ trường chết tiệt nhà anh!" nén một ngụm tức khí liền phun ra mấy câu đe doạ.
Ném điện thoại lên giường, Phùng Đậu Tử nhả ra làn khói vội vã rồi lại đưa điếu thuốc vào miệng hút tiếp.
Gương mặt đằng đằng sát khí trái ngược hoàn toàn với vẻ thong dong, điềm tĩnh thường ngày.
Liếc thấy Vưu Đông Đông đang cuộn tròn người giấu cơ thể trong tấm chăn, ngồi nép vào góc giường. Bờ vai gầy trắng trẻo hơi lộ ra cùng đôi mắt vì không có kính mắt cận mà trở nên mất tiêu cực, mơ màng nhìn về nơi xa xăm.
Cổ họng nuốt xuống một cái, hai hàng lông mày dần giãn ra, dụi điếu thuốc hút dở vào gạt tàn.
Vưu Đông Đông sau một đêm lại hóa ra như vậy. Thật khiến tâm can Phùng Đậu Tử máu chảy đầm đìa.
Bắt gặp đôi mắt đang nhìn mình giống như muốn ăn tươi nuốt sống, Vưu Đông Đông vội vàng lấy chăn trùm kín mít. Chỉ muốn y đối với hắn giống không khí, hắn nhất định sẽ ngậm miệng im lặng nằm chết trong chăn.
Có điều ánh nhìn của Phùng Đậu Tử phát ra tia lửa điện, muốn thiêu trụi luôn cái chăn bông đang ôm ấp cơ thể hắn.
Trước đây Vưu Đông Đông từng nghĩ Phùng tổng là con quỷ máu lạnh, mọi thứ của y đều lạnh lẽo mang hàn khí. Nào ngờ bây giờ lại mang theo hơi thở nhiệt tình nóng rực.
Tiếng bước chân lại gần lẫn tiếng đệm lún xuống hại Vưu Đông Đông sợ đến nỗi hai tay ôm tai run lẩy bẩy.
Hắn biết Phùng Đậu Tử đến chốn này vui chơi, bỏ tiền mua người. Muốn một đại mỹ nhân để y ôm trong tay vuốt ve chiêm ngưỡng. Nào ngờ lại quăng tiền qua cửa sổ mua trúng hắn. Vưu Đông Đông, tên ngốc kém sắc, kém tư vị. Dưới đáy mắt Phùng tổng là biết bao nhiêu sự thấp kém khi nhắc đến cái tên này.
Phùng Đậu Tử là con quỷ gian thương, kiếm tiền giỏi mà cũng yêu tiền như sinh mạng. Chưa bao giờ có cuộc mua bán nào khiến y cảm thấy đau túi tiền như bây giờ.
Hắn tự hỏi có phải như vậy đã chọc giận lãnh đạo khiến y muốn vung tay đánh hắn.
Tấm chăn bị giật ra, Vưu Đông Đông trong khoảnh khắc mất đi lá chắn, toàn thân trần trụi một lần nữa bại lộ. Hắn vội vàng túm lấy cái gối lớn muốn che đi bộ phận tư mật thì bị Phùng Đậu Tử thân thủ nhanh hơn giật lấy gối ném đi. Y tóm lấy cái cằm thon dài của Vưu Đông Đông, hơi thở nóng ấm phả đều trên sườn mặt của hắn, đôi mắt của Phùng Đậu Tử không một chút thương tình, lạnh lùng quan sát ngũ quan trợ lý nhà y.
"Tại sao bình thường lại đeo kính!" hắt ra một hơi, nghẹn giọng hỏi.
"Tôi bị cận ah?" cận đủ nặng để không nhìn thấy lãnh đạo đứng sau lưng nên mới to gan bình luận tên y.
"Vậy tại sao lại để râu?" những ngón tay vô thức cọ cọ lên cái cằm nhẵn bóng thon gọn của Vưu Đông Đông. Ánh mắt đăm chiêu nhớ đến bộ dạng luộm thuộm, nhếch nhác như ông chú già của người kia so với dung nhan trẻ trung, non mềm hiện tại. Quả thật sai trái quá đáng rồi!
"Chỉ là do quên cạo thôi, với lại nhìn rất đàn ông mà!" Máu chưa kịp chạy lên não, Tiểu Đông Đông ngây ngô thành thật trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn của cấp trên. Đáp xong thấy buồn cười, lại cười rộ lên, lộ mấy cái răng trắng nhỏ. "Mấy cô gái nói trông rất có khí chất ah!"
Mặt Phùng Đậu Tử liền đen như than. Bóp mạnh cái cằm của hắn khiến hắn bị đau la lên oai oái. Quay lưng rời đi cùng với thanh âm khinh khỉnh "Ngu ngốc!" lấy thêm thuốc lá châm một điếu hút.
Vưu Đông Đông len lén nhìn y, tâm hồn đầy bất mãn. Y thừa biết trong lòng người kia xem hắn có bao nhiêu phần chán ghét, coi thường.
Khi chưa biết người y mua là ai, còn rất hăng máu vung tiền đòi chiếm người cho bằng được.
Rõ ràng ban nãy còn tỉ mỉ ôm ấp, hơi thở nồng nàn tình ái, nỉ non gọi hắn hai tiếng người đẹp...lúc khăn bịt mắt li khai đập vào tầm nhìn là gương mặt phóng đại của Phùng tổng. Ôn nhu, dịu dàng chưa từng thấy. Ít nhất là đối với hắn.
Vưu Đông Đông khi đó có ảo giác Phùng Đậu Tử thanh lương y luôn muốn thể hiện đều đang ở đây.
Vậy mà khi phát hiện thân phận khối thịt y đang ôm trong tay là cấp dưới, hơn nữa là người y luôn sẵn sàng chà đạp bầm dập. Thì Phùng Đậu Tử giống như tay cầm phải cục than nóng liền sỗ sàng đứng dậy hét ầm lên. Giận dữ đỏ bừng cả đôi gò má.
Đây đâu phải lần đầu tiên y nói hắn là đồ ngu ngốc. Chỉ là lần này Phùng Đậu Tử không hề muốn chửi mắng hay chê bai hắn.
Đơn giản hóa giận, chỉ muốn mang lời này tổng xỉ vả bản thân một trận.
Còn lý do vì sao sinh ra nộ khí thì Phùng Đậu Tử cũng không hiểu được.
"Mặc quần áo lại cho đàng hoàng!" ném đống quần áo y nhờ nhân viên phục vụ mang tới ném xuống giường, trừng mắt ra lệnh cho Vưu Đông Đông.
Khi nãy thân thể hắn bị bày bán, bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng đều đã dán chặt đong đếm từng phần thịt tươi ngon, hại Phùng tổng giờ nhớ tới bỗng muốn sinh khí.
Bọn người quản lý vũ trường sắp tới đây, y không muốn chúng có cơ hội nhìn thấy thân thể người nhà mình nữa.
--------------------
"Bốp! Bốp! Bốp!" âm thanh chát chúa vang lên khi bàn tay của gã quản lý hung ác đánh lên đầu từng tên thuộc hạ. Đám ăn hại, canh có một đứa con gái mà cũng không xong. Để nó thoát ra ngoài, đánh úp người khác, trộm long tráo phượng cái quỷ gì mà lại bắt đúng trợ lý của tổng tài giàu có danh tiếng vùng phía Nam. Hai má mặt đỏ bừng lên, tức giận nghiến răng. Phía sau nhớ ra còn một vị đại nhân còn đang oán giận hơn cả gã.
Vội vàng quay người vươn vuốt cố gắng xoa dịu Phùng Đậu Tử. "Anh Phùng đừng giận! Đây chỉ là nhầm lẫn....a..."
Còn chưa nói hết câu liền bị ánh nhìn hình viên đạn của y làm sợ, ngậm miệng im bặt.
Phùng Đậu Tử luôn cố gắng kiềm chế sát ý trên người, thể hiện mình là con người thoải mái, bao dung nhưng lúc này nội tâm không thể che giấu hơn được.
Y muốn ra tay phóng hỏa gϊếŧ người! Một lần đại khai sát giới, bao nhiêu ý tưởng điên rồ thảm khốc lần lượt vẽ lên trong đầu.
"Bây giờ các người tính toán như thế nào đây!" nở ra nụ cười hờ hững, khí lạnh bao trùm, y thả người xuống cái ghế dựa lớn, đôi mắt nghiêm túc nhìn đám người kia đang rơi vào hoảng loạn từng đoàn.
Quản lý Trần vội vàng chạy đến bên ôm tay ngồi quỳ bên cạnh y, dáng vẻ ngoan ngoãn thiếu điều muốn mọc thêm cái đuôi chó ve vẫy phía sau. "Anh Phùng đây là lỗi của chúng tôi, đã gây ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh và tổn hại cho trợ lý của anh. Anh xem đám bọn tôi thật vô dụng! Thành thật xin lỗi anh!" gã liến thoắng liên mồm, cố gắng lấy chút cảm thương từ Phùng Đậu Tử.
"Nói suông như vậy ư?" y nhướn mày, viền môi mỏng kéo thành nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai "Tôi bỏ tiền lại phải mang một bụng tức tối. Tôi thì không nói gì coi như lâu ngày bị chó cắn một cái nhưng cậu nhân viên ấy, hắn dù gì cũng là trợ lý thân cận của tôi lại bị các người...lột đồ bày bán, hắn giờ bị tổn thương tinh thần, nhỡ người ngoài biết được, ai còn dám lấy hắn!" lời lẽ về sau lại càng đay nghiến. Hàm ý đều là bức xúc ngập tràn.
"Sẽ không ai biết! Không ai biết a!" quản lý vội vàng nói. Chuyện tai hại như vậy sao còn dám để lọt ra ngoài. Nội chuyện này lan đến tai cấp trên cũng đã đủ phiền rồi. Ông chủ mà biết được thể nào cũng điên lên, có khi kiềm chế không được lại cho mỗi tên một phát đạn vào đầu.
Phùng Đậu Tử vẫn im lặng, mấy ngón tay xoa xoa lên cái cằm nhẵn nhụi của mình. Tiêu cự đều tập trung về bức tường hoa văn hư ảo phía trước, y là đang chìm vào suy tính riêng mình.
"Chúng tôi sẽ hoàn trả lại toàn bộ tiền của anh, không thiếu một xu. Sau này có hàng tươi, tôi sẽ gửi đến cho anh tha hồ lựa chọn. Lại còn sẽ bồi thường tổn thương tinh thần cho cậu Vưu, nhất định sẽ không để cậu ấy chịu ủy khuất!" tim gan đều đã khóc đến đổ máu, tưởng vớ bở ai ngờ hốt trúng cục lửa lớn. Chọc ai không chọc lại đâm vào Phùng Đậu Tử, thanh thế, tiền bạc đều đủ dẹp luôn cái vũ trường này.
Thế lực của ông chủ không phải dạng vừa. Vũ trường này chỉ là một trong những mắc xích làm ăn thôi, nhưng vì chuyện này kinh động đến lão bản sẽ chọc Ngài ấy nổi điên, ngay cả cái mạng cũng khó bảo toàn.
Phùng Đậu Tử đầu óc gian manh, bao nhiêu đối thủ trong thương trường đều bị y hành hạ cho lên bề xuống ruộng. Thủ đoạn hiểm ác được che đậy bằng gương mặt thiên chân vô tà cực kỳ xuất sắc.
Y trước nay chính là chưa bao giờ để mình bị thiệt thòi. Luôn luôn chiếm được phần lợi lớn từ người khác.
Hiện tại cư nhiên muốn bản thân chịu thiệt hại. Số tiền kia với y không là gì, coi như bỏ tiền mua chút trải nghiệm cẩu huyết đi. Chủ yếu trong đêm bị quậy cho tâm trạng hóa thành ao hồ, du͙© vọиɠ đã bị nén đến cực hạn, vừa lên như diều gặp gió lại bị cắt đứt dây bay đi mất. Không làm khó đám người này để bồi đắp lại cảm xúc thì thật uổng phí.
Một hàng người cúi đầu giữa phòng, không dám ngẩn nhìn, gã quản lý vì sợ hãi cực độ mà hai con mắt hẹp hồng lên. Gã bị kẹt cửa giữa chọc trúng ai đều khó toàn mạng. Trong lòng mang "con quỷ cái" nào đó chửi đến mười mấy đời tổ tông.
"Nghe anh trình bày, tôi đã hiểu bên anh cũng là do bị hại!" Phùng Đậu Tử tỏ vẻ thấu tình đạt lý nói "Như này đi, tiền tôi sẽ không lấy lại. Chuyện này tôi cũng sẽ không làm lớn lên. Ông chủ các anh với tôi giao hảo không tồi, hắn lại là họ hàng nhà tôi...!"
Lời lẽ chân tình nhưng lại làm người nghe lạnh buốt tim gan. Sao Phùng tổng lại có quan hệ bà con với lão bản nhà họ ah, oan nghiệt, oan nghiệt quá rồi.
Mồ hôi rơi ướt đầy mặt từ quản lý đến đám thuộc hạ. Đầu óc đã văng đến tầng mây thứ mấy mất tiêu.
"Sao có thể? Dù có tán gia bại sản, bọn tôi nhất định sẽ bồi thường cho anh Phùng mà, đặc biệt là cậu Vưu...sẽ không để cậu ấy chịu thiệt!" quản lý Trần mau mồm tìm cách bù đắp sai lầm.
Tôi là muốn cậu ta chịu thiệt nha~ ánh mắt Phùng Đậu Tử chứa ngàn ý niệm phức tạp, con ngươi long lanh ngập nước, nhìn thì tình ý thực tế suy tính đều nhuộm một màu đen tối.
"Có việc này, chỉ cần anh Trần đây làm tốt...tôi sau này sẽ không truy cứu việc tối nay nữa. Trước mặt ông chủ các anh sẽ còn nói tốt một chút!" ngón tay ngả ngớn chà sát trên viền môi, giọng điệu nhàn nhạt đánh toàn bộ tâm tư về phía bọn quản lý vũ trường.
Cả bọn nghe thấy liền hóa thành linh cẩu, con ngươi bật sáng, tai đuôi đều dựng lên ngoan ngoãn quỳ rạp dưới chân y chờ lệnh điều động.
Một nụ cười không thể giảo hoạt hơn hiện lên trên môi Phùng Đậu Tử. Cả bọn lâu la đều đồng loạt lạnh sống lưng, hóa ra tin đồn lão bản với Phùng tổng có quan hệ họ hàng là sự thật. Vẻ mặt, nụ cười tàn nhẫn này không lẫn vào đâu được.
Sau khi nghe thấy những gì Phùng tổng nói xong, quản lý Trần cơ hồ muốn sụp cả linh hồn xuống.
Nói bọn họ là đám người vô lại lưu manh thì so với vị trước mắt chỉ có thể thầm than y chính là quỷ đội lốt thiên thần. Không thể nào phi đạo đức hơn nữa rồi!
Gen điên loạn thì ra có di truyền ah!
----------------------------
Vưu Đông Đông ngồi hai tay ôm chặt gối trên sàn nhà, mái tóc đen rủ trước trán, mi mắt hạ xuống, những ngón tay kéo kéo gấu áo sơ mi đến nhàu nhĩ.
Cả quá trình trao đổi giữa Phùng tổng với bọn người ở vũ trường, hắn tuy là người bị hại trực tiếp nhưng lại không có quyền tham dự, bị bắt ngồi ở ngoài cửa phòng chờ đợi.
Cánh cửa đóng im ỉm hồi lâu cuối cùng cũng chịu mở ra. Phùng Đậu Tử mặt mũi hóa than lạnh đi ra ngoài cùng với quản lý Trần sau lưng.
"Anh Phùng, chuyện này là theo nguyên tắc, không thể thay đổi được ah! Anh phải biết ông chủ chúng tôi là người như thế nào rồi!" gã quản lý hít hà, ra vẻ không đành nói.
"....." Phùng Đậu Tử vẫn là không đáp lại, chỉ nghiêm mặt nhìn Vưu Đông Đông - áo quần che kín mít, giương mắt nhìn y chờ đợi.
"Phùng tổng!" Vưu Đông Đông đứng dậy chạy về phía lãnh đạo nhà mình, cắn cắn môi, e dè nhìn y "Mọi chuyện thế nào?" nhỏ giọng hỏi, mặt mũi vẫn hồng hồng như cũ. Ủy khuất trong lòng cứ gờn gợn từng hồi.
"Còn thế nào, cậu xem đi!" Phùng Đậu Tử đưa vài chứng từ cho Vưu Đông Đông xem. Y hắt ra một ngụm khí lạnh.
Cẩn thận quan sát gương mặt từ trắng chuyển sang xanh rồi dần dần xám xịt của Vưu Đông Đông. Khóe môi kín đáo nhếch lên một cái.
"Vô lý, không phải như vậy. Phùng tổng, anh phải làm chủ cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi tới đây....làm sao có thể, có thể..." ý chưa thoát ra hết, chua xót trong lòng trỗi dậy, oan ức thấu tận trời, đừng nói mắt mà ngay cả từng tế bào đều hồng ửng, hắn cắn cắn môi, mấy ngón tay cầm tờ khế ước miết chặt đến nhăm nhúm.
Đầu óc muốn nổ tung. Hắn là bị người ta hại. Bị đánh cho một cú sưng đầu. Sau ót vẫn còn ê ẩm. Lại còn bị lột trần bắt nhốt mang đi bán như đồ vật. Hiện tại lại nhảy đâu ra khế ước bán thân, đầy đủ thông tin của hắn trên mặt giấy. Sự tình này là sao? Uất ức liếc mắt nhìn Phùng Đậu Tử chỉ thấy y hừ lạnh một cái.
"Tôi...tôi không...phải là nam kỹ, tôi không có bán thân!" giọng hắn mềm nhũn, run rẩy thanh minh.
Hắn muốn đưa tay nắm lấy Phùng Đậu Tử chỉ thấy khí lạnh của y phát tán liền nhanh chóng rụt về. Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tấm giấy, cổ họng không phát ra tiếng lại khiến người ta nghẹn ngào.
Quản lý Trần tâm lý vốn ác liệt khi thấy Vưu Đông Đông một thân suy yếu, gương mặt thanh tú hiện vẻ mất mát, nội tâm liền dấy lên cảm xúc có tội. Bao nhiêu hảo cảm, khao khát đối với Phùng Đậu Tử đều bay biến. Với y lúc này mang theo tâm trạng sợ hãi nhiều hơn. Có trách là trách cậu quá xui xẻo, rơi trúng cái hố đen lãnh đạo nhà cậu, chúng tôi cần giữ mạng nên đành hi sinh cậu ah~
"Tôi thật sự không có!" hắn kiên quyết khẳng định mình bị hại, bờ vai phát run bần bật "Phùng tổng, anh phải tin tôi!"
"Giấy trắng mực đen, tôi phải tin ai đây?" Phùng Đậu Tử khinh thường nhếch mép "Với lại tại sao nửa chừng cậu lại đòi ra ngoài? Ai lại có gan phục kích bắt nhốt cậu như vậy? Không lẽ mọi thứ đều là trùng hợp!" y trợn mắt, hung tợn tra hỏi hắn. "Đông Đông là cậu chê tôi trả lương cậu ít nên mới làm mấy chuyện mất mặt này, xui xẻo là tôi mua nhầm cậu. Nên cậu mới nghĩ ra màn kịch này để qua mặt tôi ư?"
Từng lời y nói như đâm thẳng vào tim hắn. Vưu Đông Đông bất lực, tình ngay lý gian đành rơi vào im lặng.
"Quản lý Trần, chuyện này xem như kết thúc tại đây. Tiền đã trả, tôi mua đứt lại cậu ấy, anh từ nay đừng làm phiền gì Tiểu Vưu nữa!" Phùng Đậu Tử nhẹ giọng nói, nếu không phải chính mình tham gia diễn trò sợ gã còn phải cầm khăn gào khóc vì sự chân thành của Phùng tổng.
Đúng là tiểu nhân không đáng sợ bằng đám người đạo đức giả!
"Còn đứng đó giả oan ức. Nhanh theo tôi về!" Phùng Đậu Tử cả giận, hét lớn ra lệnh, thấy hắn vẫn một mực chết lặng liền hung hăng nắm lấy cánh tay hắn lôi ra ngoài.
Bóng người lẫn tiếng bước chân của hai người dần khuất sau cánh cửa lớn như cung điện.
Gã quản lý lúc này liền sụp quỳ xuống. Đám lính lác vội chạy đến đỡ đã thấy gã cả mặt đều xanh, môi tái mét.
Trái tim của gã cả đêm bị hành hạ đã đủ mệt, chịu quá nhiều đả kích. Tháng sau nhất định ăn chay, không...có lẽ nên tìm cái chùa nào trên núi lên đó xuất gia luôn.
Thế giới này quá đỗi đáng sợ. Tam quan đổ nát hết rồi!
"Mau đưa tao đến bệnh viện!"
"À quên, nhanh chóng lôi đầu con nhỏ đó về cho tao! Trước khi xuất gia cũng nhất định đánh gãy tay chân của nó mới hả dạ!" nghiến răng nghiến lợi cay nghiệt ra lệnh cho bọn thuộc hạ.
https://truyenhdx.com/truyen/mua-nham-tro-ly-ve-lam-ban-giuong-nguy-lan-dien-sinh/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro