Phiên ngoại: Kia là hồ ly, kia là xà.
Bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt hắn lại cứ một mực nhìn tới một tiểu hồ ly lông xù nhỏ xíu này đây? Ngân một mực nghi hoặc, hắn quả thực không thích mấy cái sinh vật nhỏ bé.
Con hồ ly này rất xấu, sợ nóng, cho nên mỗi khi đến hè đều bắt buộc hắn biến trở về bản thể, cuốn thành một vòng để nó lên nằm. Ngân không biết vì cái gì mình nhất định luôn nghe lời nó nói.
Cho nên, có một lần hắn quả quyết cự tuyệt, sau đó, tiểu hồ ly kia chạy tới bờ sông ngủ. Lúc hắn đi luyện kiếm tại bờ sông, nhìn thấy cái dáng nhỏ bé đáng thương, Ngân quyết định, từ nay về sau nên nghe theo ý nó là được rồi.
Cho nên thời gian dần qua, theo ý của tiểu hồ ly, tựa hồ đã biến thành thói quen. Thật lâu về sau, loại này thói quen ngấm sâu vào tận xương tủy.
Thói quen trông thấy nụ cười của hắn, thói quen khi trời nóng thì hắn lại leo lên người mình ngủ, cùng hắn ở chung một chỗ. Ngân vẫn cho là, hắn cùng tiểu hồ ly được xem như là bạn tốt, cho dù hắn căn bản không rõ ràng lắm, đến cùng cái dạng gì mới được xem như bằng hữu.
Rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm về sau, Ngân đối với nhận thức lúc trước của mình xì mũi coi thường.
Trên đời này, ngoại trừ hắn, chỉ sợ không có ai chịu nổi tiểu hồ ly coi trời bằng vung này. Cúi đầu nhìn tiểu hồ ly không chút khách khí ghé vào trên người mình, ngủ tới thiên hôn địa ám*, Ngân thoáng dịch thân, để cho hắn tìm tư thế thoải mái mà ngủ.
*Thiên hôn địa ám: Trời đất mịt mù.
Tình bạn này, không quang minh chính đại, cho nên, hắn không muốn hai người là bạn, hắn muốn tiểu hồ ly trở thành người của mình.
Tuy hắn có suy nghĩ này, nhưng không biết, đối phương có suy nghĩ giống hắn hay không?
Đã nhiều lần Ngân suy nghĩ muốn bổ đầu Tiểu hồ ly ra xem, hắn đến cùng có thể ngoan cố tới bao giờ.
Có thể mỗi ngày cùng hắn ngủ trên một cái giường, lại không cho phép mình ở bên ngoài đối với hắn quá phận mà thân mật.
Lão thiên a, hắn thầm nghĩ muốn cho tất cả mọi người biết rõ, Tiểu hồ ly này là của hắn! Vì cái gì lại không được?
Thú cho tới bây giờ đều là tuân theo nội tâm chính mình suy nghĩ và làm việc, bọn hắn trong lúc đó, đã không có cách nào dập tắt được ngọn lửa, vậy hãy để cho ngọn lửa kia tiếp tục lan tràn, đem hai người ở cùng một chỗ, bỏ mặc ngoài tai lời nói của thế nhân.
Mặc dù đối tượng ưa thích cùng giới tính với mình, nhưng ngược lại tiểu hồ ly hoàn toàn không gặp chướng ngại gì cả. Kỳ thật, từ lúc Tiểu Ngân nhảy xuống núi Yểm Long, tình cảm một mực che giấu của nó hoàn toàn không thể tiếp tục đè nén được nữa.
Chỉ là, con rắn này quá mức lớn mật. Nếu như không hạn chế, có trời mới biết hắn có thể làm ra những chuyện gì nữa.
Yêu giới, giờ phút này sắc trời không sáng, có thể Tiểu Ngân cũng hoàn toàn ngủ không được rồi.
"Dậy đi" Tức giận đem tiểu hồ ly trần truồng trong chăn ôm ra, bắp chân bóng loáng vuốt thẳng một đường trên đùi hắn xuống, lại làm cho Ngân một trận run rẩy.
"Ngươi làm gì đó?" Tiểu hồ ly còn chưa tỉnh táo lầm bầm một câu, hai tay tự giác ôm đầu vai Ngân, đầu cọ xát vào ngực hắn, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
" Ngày hôm qua con hồ ly kia tới làm gì?" Hôm nay Yêu giới vừa mới thành lập, hắn thân là Yêu giới chi chủ, tự nhiên tùy thời gặp mặt các loại yêu tiên.
Hết lần này tới lần khác,trong những yêu tên kia, Hồ tộc lại là đại gia tộc. Hắn là Cửu Vĩ thiên hồ duy nhất của Lục Đạo, có được huyết mạch hồng hoang. Những hồ nữ can đảm cởi mở kia thường xuyên muốn hiến thân cho tiểu hồ ly, chết tiệt.
" Cái gì?" Tiểu hồ ly lầm bầm nó vài ba câu, bất mãn vì giấc ngủ của mình bị quấy rầy.
" Ngày hôm qua có một nữ hồ ly không mặc quần áo" Tiểu Ngân có xu thế nổi bão, vốn định tối hôm qua hỏi hắn kia mà, ai biết hắn sau khi trở về liền ôm mình nằm ngáy o..o... y phục trên người hắn cũng là do Ngân cởi ra giùm đó.
Loại tình huống này đã giằng co vài ngày, tuyệt đối không thể tiếp tục nữa rồi.
" . . . . . ." Tiểu hồ ly ngẩng đầu. Híp mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngân nửa ngày, sau đó nói " Nàng nói ta nên có một người thừa kế." Đây tuyệt đối không phải khoe khoang, hắn chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Trên thực tế, tiểu hồ ly cho tới bây giờ cũng không biết, nguyên lai bản thân mình, lại được các nữ yêu yêu thích tới mức đến xin hiến thân.
Thế nhưng mà, mỗi ngày phải đối mặt với những nữ yêu này, thật sự rất mệt nha. . . . . .
Nhuyễn ngọc ôn hương hắn một chút đều không cảm nhận được, hắn chỉ cảm thấy, mùi trên người những nữ yêu này quá mức quỷ dị, vẫn là khí tức khô mát bên người nam nhân này dễ ngửi, đại khái, đã thành thói quen.
Tiểu Ngân không có lên tiếng, trong mắt sát khí lan tràn, đáng tiếc, cũng không được Tiểu hồ ly chú ý. Giải thích xong, Tiểu hồ ly ngáp một cái " Có thể ngủ sao?"
" Ừ. . . . . ."
Những nữ yêu chết tiệt kia, tuyệt đối sẽ không có cơ hội! Cửu Vĩ Thiên Hồ tới đời của hắn, tuyệt chủng triệt để rồi! Tiểu Ngân trong lòng gào thét, nhưng trên mặt lại không có chút biểu lộ gì cả.
Trăm năm về sau, Yêu giới đột nhiên nổi lên một hồi chiến loạn. Nghe nói Yêu Hoàng Cửu Vĩ Thiên Hồ bị đả đảo chết không có chỗ chôn, từ đó về sau, trên đời không còn Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc nữa.
Nhân gian
Trên đầu ánh nắng chiếu xuống, hồ ly toàn thân tuyết trắng đang nằm ghé trên kệ bồ đào ngủ say, móng vuốt giơ lên trời, bụng nhỏ mềm mại lộ ra, ngay cả âm thanh ồn ào cũng không làm nó tỉnh giấc.
Hồ ly này, đúng là người trong truyền thuyết kia bị người ta đoạt ngôi vị hoàng đế, chết không để lại xác - Yêu hoàng.
Kỳ thật, thời gian làm Yêu Hoàng cũng không tệ, đáng tiếc, có người rất không vui phía sau hắn. Hơn nữa, thấy hắn bận rộn, con rắn nào đó đầu rốt cục nhịn không được, liên hợp với phu nhân Ma Tôn 'ám hại' hắn.
Xong.
Trên thực tế, hắn cũng sớm có ý tứ thoái vị. Lúc trước vốn là muốn đem vị trí Yêu Hoàng trao cho Ngân đấy, ai biết hắn không thích đứng trước mặt người khác, hơn nữa cái khuôn mặt băng lãnh phiền phức khó chịu, đừng nói là thành lập Yêu giới, những yêu tinh kia chỉ nhìn thấy hắn thôi lại không bị hù đến chết đi.
Thế nhưng mà về sau không biết vì cái gì, con rắn chết tiệt này tùy tiện phóng điện khắp nơi, còn rất vui vẻ phóng mị nhãn ra khắp Hồ tộc, làm hại những hồ ly kia ngày ngày như người mất hồn, nếu như điện Yêu Hoàng thủ vệ không sâm nghiêm, chỉ sợ trên giường bọn họ không biết có bao nhiêu con hồ ly tinh rồi.
Tiểu hồ ly tuyệt đối không thừa nhận, chính mình là ghen. Quen biết hắn nhiều năm như vậy, hắn cười với mình số lần đếm trên đầu ngón tay, vậy mà tại Yêu giới này, cả ngày hắn phóng hoa đào, rực rỡ cười đùa.
Bên cạnh cây bồ đào xây một gian phòng nhỏ, cửa phòng bị mở ra, một người đầu tóc trắng mặc bạch y, dáng người cao to đi ra, trên mặt vẫn là biểu tình lạnh băng, nhưng khi ánh mắt chạm đến bên kệ bồ đào thấy Tiểu hồ ly đang nằm trên nệm biểu tình lại cực kỳ ôn nhu sủng nịch.
Đáng tiếc, người trong cuộc cũng không có phát hiện.
Hai người ở tại tiểu sơn cốc đã năm năm, năm năm tuy không dài, nhưng lại xua tan đi lửa giận trong lòng Tiểu hồ ly. Lúc trước, cưỡng ép hắn từ Yêu giới mang đi, trong lòng Tiểu Ngân rất lo lắng.
Thế nhưng mà, Tiểu Ngân thật sự không chịu nổi hắn làm lơ mình mỗi ngày. Yêu Hoàng ai làm cũng được, nhưng ánh mắt của hắn phải đặt trên người mình.
Tiểu Ngân đi qua, thò tay nhéo nhéo đệm thịt của tiểu hồ ly, một tay đặt trên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve da lông mềm mại của hắn.
"Ngươi làm gì thế?" Không chịu nổi sự quấy nhiễu của hắn, tiểu hồ ly cuối cùng cũng mở mắt ra , hết sức bất mãn trừng mắt nhìn Tiểu Ngân. Từ khi tới đây, Tiểu hồ ly chưa từng lộ ra sắc mặt tươi tỉnh với hắn lần nào, Tiểu Ngân từ lâu cũng còn không chú ý tới nữa.
Tuy nhiên, kỳ thật Tiểu hồ ly đã sớm không tức giận nữa rồi, thế nhưng mà, đối phó con rắn này, tuyệt đối không thể khinh địch mà bỏ qua cho hắn như vậy được.
"Ta đi ra ngoài một chuyến, chờ ta trở lại." Cái cảm xúc tuyệt diệu kia làm cho Tiểu Ngân thiếu chút nữa không nỡ buông tay, nếu như biến thành thân người thì càng tốt. Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được thở dài.
Hồ ly nhà hắn đã bảo trì bộ dáng này năm năm rồi, tuy bộ dạng như vậy hắn rất ưa thích, thế nhưng mà, thật sự rất bất tiện.
"Hừ!" Ta có mà thèm quản ngươi đi đâu chắc, tiểu hồ ly mắt trắng không còn chút máu, trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Tiểu Ngân thấy vậy cũng không nói thêm cái gì, sờ hai cái nữa rồi đứng dậy đi.
Đột nhiên mất đi độ ấm của bàn tay hắn, Tiểu hồ ly vặn vẹo uốn éo thân thể, có chút không quen.
Lúc Tiểu Ngân trở lại, là chuyện ba canh giờ sau đó, nhưng lần này hắn không về một mình,mà dẫn theo một nữ nhân.
" Ân đại ca, đây là hồ ly huynh nuôi dưỡng sao, thật xinh đẹp." Tiểu cô nương trở về cùng Tiểu Ngân thoạt nhìn mười bảy, mười tám tuổi, rất thanh tú, chỉ là lúc nhìn Tiểu Ngân, vẻ mặt e lệ của nàng ta làm cho Tiểu hồ ly tức giận.
Tiểu Ngân ở nhân gian có họ Ân, cô bé này tựa hồ rất quen thuộc đối với hắn, đoán chừng hẳn là hắn thường xuyên đi chọn mua vài thứ đồ trong trấn cùng người ta.
Về phần tiểu cô nương kia đánh giá mình, hoàn toàn làm nó không vui. Hắn xinh đẹp, cả Yêu giới đều biết, không cần một nhân loại đến lắm miệng!
" Ừ, vào đi." Tiểu Ngân mắt nhìn hình dáng Tiểu hồ ly nằm ngay đơ, cùng với bên trên móng vuốt hắn tỏa ra hàn quang, khóe miệng nhếch lên. Hướng cô bé kia vẫy vẫy tay, tiểu cô nương liền thập phần nhu thuận đi vào. Trông thấy Tiểu Ngân, cô bé không do dự mà bỏ qua Tiểu hồ ly xinh đẹp mình vừa mới tán thưởng.
Mặc dù Tiểu hồ ly rất là phẫn nộ, rất là sinh khí, nhưng hắn cũng không đi chất vấn cái con rắn kia ngay bây giờ, nếu thế thì lộ ra bản tính hẹp hòi ích kỷ của hắn rồi. Vì vậy, hắn nằm bên ngoài sưởi nắng dưới ánh mặt trời, về phần ngủ, giờ phút này hắn mà vẫn tiếp tục ngủ được ư?
Cũng không biết hai người trong phòng làm gì, thỉnh thoảng trong phòng còn truyền ra tiếng cười duyên của cô bé kia, Tiểu hồ ly càng nghe khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đen, cuối cùng, hắn từ một bạch hồ biến thành hắc hồ (từ hồ ly trắng chuyển sang hồ ly đen)
Mãi cho đến chạng vạng tối, chân trời đều là một mảnh ráng đỏ hồng hồng, hắn mới nhìn thấy Tiểu Ngân mang theo cô bé kia đi ra.
Tiểu cô nương hướng Tiểu Ngân làm lễ "Ân đại ca, về sau nếu có việc gì...huynh có thể tới tìm ta."
" Đa tạ."Trên mặt Tiểu Ngân hiếm khi lại nở nụ cười.
Tiểu hồ ly lại bất mãn, cười cái rắm, không cho phép, ngươi dám đối với người khác cười!
Đưa mắt nhìn cô bé kia đi khỏi, Tiểu Ngân lúc này mới quay đầu lại xem Tiểu hồ ly, phát hiện toàn thân hắn màu lông biến thành đen , trừng mắt nhìn vẻ mặt nghi hoặc " Có phải thân thể không thoải mái?"
Lòng dạ biết rõ Tiểu Ngân đi qua đem Tiểu hồ ly bế lên, không chút nào ngoài ý muốn đã trúng móng vuốt của tiểu hồ ly, trên cánh tay lập tức xuất hiện vài vết máu, làm cho một thân áo trắng của hắn nhiễm đỏ.
" Làm sao vậy, ngươi đang giận cái gì?" Vết thương nhỏ với hắn mà nói không đáng kể lắm, hiện tại mấu chốt là như thế nào đem Tiểu hồ ly này ăn vào trong bụng, đợi lâu như vậy, hắn cũng có chút không kiên nhẫn được nữa rồi.
" Ta muốn chia tay với ngươi!" Ủy khuất cả buổi, rốt cục, Tiểu hồ ly bạo phát.
Từ trước tới giờ, tính tình Tiểu Ngân rất tốt, cho tới bây giờ đều là Tiểu hồ ly khi dễ hắn, hắn cũng không đáp trả, một mực đều cưng chiều. Kết quả lần này, giọng điệu Tiểu hồ ly cứng rắn, nói xong, sắc mặt Tiểu Ngân liền thay đổi.
Tiểu hồ ly chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình khủng bố như thế của Tiểu Ngân, loại ánh mắt này, giống như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy.
" Chia tay?" Trên mặt Tiểu Ngân hiện lên một tia cười thập phần nguy hiểm.
" Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Bị hắn nói như thế, Tiểu hồ ly giật mình, ngay cả lời nói đều nói không được đầy đủ rồi, hắn hắn. . . .
" Xằng bậy. . . . . . Ngươi ngược lại là nhắc nhở ta! Ngươi còn dám nói chia tay với ta, ta hôm nay sẽ xằng bậy cho ngươi xem xem."
Cơ thể Tiểu hồ ly bị cưỡng ép rót vào một cỗ yêu khí, thân thể của hắn không thể khống chế được nữa liền biến thành hình người, sau đó bị Tiểu Ngân ôm trở về phòng.
" A. . . . . . Ngươi, tên hỗn đản, ngươi không được ăn miệng của ta. . . . . ."Chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền tới tiếng quát tháo của Tiểu hồ ly.
" Nghe lời, đem hàm răng buông ra, để cho ta đi vào." Thanh âm ôn nhu của Tiểu Ngân vang lên như nước chảy.
" Không công bằng, ngươi còn mặc quần áo đây này!" Lúc này mà còn có thời gian nói chuyện công bằng, chỉ có thể nói Tề Hoan làm chủ nhân không dạy tốt cho tên này lắm.
" Được, ta lập tức cởi đồ ." Thanh âm Tiểu Ngân mang theo tiếng cười.
" Ngươi không được thè lưỡi ra liếm ah " Thanh âm này khi rơi ra ngoài phòng, trên cơ bản nghe không được nữa rồi, bởi vậy có thể thấy được, lúc ấy khí lực Tiểu hồ ly tựa hồ cũng không còn bao nhiêu.
" Ừ."Tiểu Ngân trả lời, nhưng cũng chỉ là qua loa.
Bên ngoài giường rủ xuống tầng tầng lụa trắng, xuyên thấu bên ngoài là ánh trăng mông lung, mơ hồ có thể trông thấy hai cỗ thân thể dây dưa cùng một chỗ. Còn có hai tiếng thở gấp rên rỉ, cùng với tiếng Tiểu Ngân không ngừng nói nhỏ bên tai tiểu hồ ly .
" Này, ngươi muốn làm gì?" Tiếng rên rỉ giằng co sau một khoảng thời gian, thanh âm tò mò của Tiểu hồ ly lại lần nữa truyền đến.
. . . . . . Trầm mặc.
" Đem cái kia thu hồi đi, không được!" Lần này trong thanh âm dẫn theo chút vênh mặt hất hàm sai khiến.
. . . . . . Vẫn trầm mặc.
" Ách. . . . . . Không được sờ loạn ah!" Tiếng thét chói tai, còn có tiếng thở dốc xen lẫn.
. . . . . . Tiếp tục trầm mặc.
" Aha. . . . . . Ư. . . Đem ngón tay ra ngoài được không?" Hơn nữa là khẩn cầu , nhưng Tiểu Ngân đang thực sự rất ....
. . . . . . Vẫn là trầm mặc!
" Ah ~~ ngươi, ngươi là tên dâm xà khốn kiếp, ta muốn giết ngươi ah ah ah ah --" Tiếng thét chói tai vang vọng Thiên Địa, nhưng rất nhanh đã bị đôi môi nóng bỏng của Tiểu Ngân chặn lại.
Tiểu Ngân ngồi ở trên giường, nửa người trên cơ bản đều là vết cào, cùng dấu răng. Một đầu tóc bạc dài rủ xuống giường, trên trán còn lưu lại mồ hôi, xem ra hắn nhẫn nại hết sức thống khổ.
Thân thể Tiểu hồ ly trần truồng ngồi ở trên người hắn, lại là cào, lại là gặm, vốn hắn muốn từ trên người Tiểu Ngân nhảy lên, nhưng hai tay Tiểu Ngân một mực ôm ngang hông của hắn, làm cho hắn muốn động cũng không được
" Ngươi hỗn đản!" Trông thấy tiểu hồ ly chậm rãi bớt nhăn nhó, Tiểu Ngân dần hướng xuống, một tay dò xét ở phía trước, cầm chặt cái tiểu hồ ly đáng yêu.
" A."
" Rất đau đấy."
" Ừ!" Hắn cũng rất đau.
" Đây là một lần cuối cùng."
"Nằm mơ." Tiểu Ngân trả lời gọn gàng, thật vất vả ăn vào trong miệng rồi, lại không cho hắn ăn tiếp, nếu thế thì thực xin lỗi mấy nữ yêu hồ bị hắn thanh toán trước kia.
" Thế nhưng mà -- ách. . . . . . Ngươi chậm một chút. . . . . ." Theo động tác Tiểu Ngân, Tiểu hồ ly chậm rãi bắt đầu lắc lư vòng eo, phối hợp với động tác của Tiểu Ngân.
" Ngươi không thích sao?" Trong giọng nói Tiểu Ngân mang theo ý cười.
" Ừ. . . . . . Miễn, miễn cưỡng."
"A, vậy ta đây dừng lại?" Mặc dù hỏi, nhưng động tác phía dưới của Tiểu Ngân cũng không có ý định dừng lại.
" Ngươi dám!"
" Thích không?" Hỏi lại.
" Ừ. . . . . . thích."
" Nói cho ta biết, vừa nãy ngươi giận cái gì?"
" Ngươi mang người khác về! Còn là một nữ nhân, còn đối với nàng mỉm cười!" Tiểu hồ ly bất mãn gặm Tiểu Ngân một ngụm.
Nghe xong lời này, trên mặt Tiểu Ngân nở nụ cười sáng lạn, buông ra một tay lục lọi dưới gối đầu trong chốc lát, lôi ra hai cái hà bao (túi đựng tiền) thêu thủ công tinh xảo, nhưng trên hà bao không phải thêu uyên ương, mà là một con rắn, và một con hồ ly. Xem qua xem lại, thực giống với bản thể của bọn họ.
" Đây là cái gì?"
" Ngươi không phải thích hà bao sao, ta đặc biệt tìm người đến thêu đấy, đây là ngươi nè."
" Hồ ly không đẹp bằng ta, ta muốn cái kia!"
" Không được, ngươi là của ta!!"
Hắn, hắn muốn làm gì?" Ngươi đừng xằng bậy . . . . . ."
Bị con rắn háo sắc nào đó ăn đến xương cốt cũng không chừa lại, Tiểu hồ ly lúc này chụp mặt suốt đêm chạy trốn Tiểu Ngân.
Trong nội tâm nói không nên lời rốt cục là cái cảm giác gì, chỉ cảm thấy, bị đè ở phía dưới, có chút không được tự nhiên.
Đừng hoài nghi, kỳ thật hắn là giận dỗi. Tiểu Ngân cũng không ngại Tiểu hồ ly chủ động, chỉ là hắn tựa hồ ở phương diện này không có bao nhiêu thiên phú, cho nên, lại biến thành như vậy. . . . . .
Vì vậy, con rắn nào đó ngày hôm sau tỉnh táo lại, phát hiện người cũng không còn, trong phòng cũng không thấy, kệ bồ đào yêu thích bị ném phía dưới.
Nghiêng đầu nhìn bốn phía trong phòng, là một cái hố sâu thật lớn, đoán chừng là bị Tiểu hồ ly dùng để phát tiết.
Nơi có kỷ niệm ý nghĩa này, thật sự là đáng tiếc. Tiểu Ngân thở dài, đứng dậy huyễn hóa ra một bộ xiêm y, đại khái có thể đoán ra Tiểu hồ ly sẽ xuất hiện ở đâu, trong nội tâm cũng không quá lo lắng.
Trong lòng của hắn chuẩn bị rất sớm rồi, nhưng Tiểu hồ ly chưa có, cho nên, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Tiểu hồ ly còn có thể chạy đến nơi nào đây? Ngoại trừ chỗ của Tề Hoan, tựa hồ cũng không còn nơi nào khác để hắn đi. Dù sao, hắn hiện tại là người chết, trở lại Yêu giới, còn không đem những yêu tinh kia hù cho chết.
Cho nên, hắn không chút khách khí chạy tới Tiên Giới. Kỳ thật, hắn cũng thật không muốn nhìn thấy Mặc Dạ, ở bên cạnh hắn thật sự là rất áp lực. Trước kia cũng đã đủ dọa người rồi, hiện tại càng thâm tàng bất lộ.
Ai nói Yêu Hoàng và Quỷ Tiên đều cùng một đẳng cấp đấy, những cái kia đều là lừa gạt tiểu hài tử!
Bị người ngăn ở cửa ra vào, Tiểu hồ ly sửng sốt không dám đi lên phía trước một bước, thật sự là bi kịch rồi, tốt xấu gì hắn cũng là Yêu Hoàng. . . . . .
" Mặc, chàng đang làm gì đó?" Bên trong truyền đến giọng nói của Tề Hoan, Tiểu hồ ly lập tức kích động vạn phần. Nhớ tới, cũng thật nhiều năm không trông thấy Tề Hoan rồi, chỉ biết là nàng sống không tệ. Có Mặc Dạ bên người, cuộc sống của nàng trôi qua không tốt mới là lạ.
" Không có chuyện gì." Mặc Dạ căn bản sẽ không cho Tiểu hồ ly đi vào, khóe miệng nhếch lên, thò tay liền chuẩn bị túm lấy Tiểu hồ ly ném ra. Con hồ ly này quá vướng bận, ném cho Tiểu Ngân xử lý là tốt nhất.
" Tiểu Hoan ~~" Tiểu hồ ly hiểu rõ " âm mưu" của Mặc Dạ, lúc này gọi to một tiếng, đơn giản lại để cho Mặc Dạ thu tay lại. Ánh mắt hắn hung dữ thiếu chút nữa đem Tiểu hồ ly hù dọa ngất đi.
" Ồ, tiểu hồ ly, ngươi như thế nào chạy tới đây, Tiểu Ngân đâu?" Tề Hoan đã biết, Mặc Dạ cũng không thể ngăn cản hắn tiến vào, vì thế Tiểu hồ ly thuận lợi đi vào cái sân nhỏ.
" Đừng nhắc tới hắn!" Nhắc tới Tiểu Ngân, hắn đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Tề Hoan nhìn Tiểu hồ ly chằm chằm cả nửa ngày, cuối cùng cười đến dị thường tà ác. Xem ra tên kia rốt cục cũng hành động, bằng không Tiểu hồ ly nhà nàng làm sao mà nhắc tới hắn mặt đỏ tai hồng như thế, thật sự đáng yêu.
Vì muốn đào bới nội tình, Tề Hoan không chút do dự đem Tiểu hồ ly giữ lại. Phải biết rằng, nhi tử bảo bối của nàng cũng không được cho phép ở tại nơi này. Trên thực tế, Mặc Tích nhiều lần có ý muốn xâm chiếm địa bàn của Mặc Dạ, nhưng thực lực của nó không đủ, bị lão cha biến thành một khối băng thật lớn rồi ném ra ngoài.
Đầu năm nay, làm con thật sự không dễ dàng, còn phải cùng lão cha cướp mẹ, mệnh của nó thật khổ.
Cũng may Tiểu hồ ly mặc dù là ở nhờ chỗ này, nhưng hắn so với Mặc Tích hiểu chuyện hơn, nếu như Tề Hoan không gọi tới, hắn tuyệt đối không tới gần nàng nửa bước, bằng không thì tùy thời sinh mạng có thể bị nguy hiểm, hắn cũng thập phần sợ chết đấy.
Ở tại nhà Tề Hoan nửa năm. Cái gì nên nói, không nên nói cũng đã nói hết, dù sao cũng bị Tề Hoan moi móc hết rồi, vốn Tề Hoan còn tưởng rằng hai người trong lúc đó có vấn đề gì không cách nào giải quyết, nhưng bây giờ mới phát hiện, chính là nàng dạy hư Tiểu hồ ly rồi.
Ai ~ không có biện pháp, người ta cũng có ít vốn liếng kiêu ngạo mà.
Đêm đó, Tề Hoan cùng Mặc Dạ nói về chuyện này, vốn muốn hắn cho một cái chủ ý, ai biết ngày hôm sau. Con rắn nào đó ở nhân gian chờ Tiểu hồ ly suy nghĩ cẩn thận lại bị Mặc Dạ gọi lên.
Sau đó, Tiểu Ngân bị Mặc Dạ trực tiếp ném tới phòng của Tiểu hồ ly, không phải muốn giải quyết vấn đề sao, loại phương pháp này đơn giản nhất, trực tiếp nhất.
" Vẫn còn tức giận?"Bị Tiểu Ngân từ phía sau lưng ôm lấy, độ ấm quen thuộc, hương vị quen thuộc, lại làm cho Tiểu hồ ly có chút không cam lòng rồi lại bất đắc dĩ thở dài, đời này của hắn, thất bại thảm hại rồi.
" Không có." Hắn nói với chính mình, ngay cả Tề Hoan cũng nhất thanh nhị sở*, từ rất lâu trước kia, đã nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng không thay đổi, hắn còn yêu cầu xa vời cái gì nữa đây?
*Nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch, ở đây ý là biết rõ mọi chuyện
Hơn nữa, trên đời này, trừ hắn ra, ai sẽ đối tốt với mình như thế, ngay cả mạng cũng không tiếc.
Tiểu hồ ly cho tới bây giờ không thích tự tìm phiền não, yêu cũng yêu rồi, như vậy cũng không có cái gì không tốt, duy nhất có thể tiếc chính là, trên đời này sợ là chỉ còn lại có một Cửu Vĩ Thiên Hồ cùng một đằng xà duy nhất là hai bọn hắn mà thôi.
Đám người Long tộc kia còn trông cậy vào hậu thế của Tiểu Ngân có thể biến thành ngũ trảo kim long không, hiện tại xem ra, bọn hắn phải thất vọng rồi.
Bàn tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Tiểu hồ ly, đôi môi trượt theo cái cổ tuyết trắng, mắt thấy khí tức bất ổn của Tiểu Ngân, Tiểu hồ ly cảm thấy tức giận không có chỗ phát tiết, rốt cục trong đầu con rắn này nghĩ cái gì đây?
" Này! Ngươi đứng đắn chút cho ta."
" Ừ . . . . . Ta rất đứng đắn."Lúc nói lời này, con rắn nào đó bắt đầu xé rách xiêm y vướng bận trên người Tiểu hồ ly.
"Ta nói. . . . . .A. . . . . . Ngươi có chừng có mực cho ta. . . . . ." Tiểu Ngân lúc này làm sao nghe lời hắn nói cơ chứ?
Mặc Dạ quả nhiên là người từng trải, chủ ý này đối với Tiểu Ngân thật sự mà nói là quá thích hợp, một ngày sau đó, vấn đề trong nội tâm cái gì cũng không còn. Nhưng, Tề Hoan phát hiện Tiểu hồ ly nhà nàng tinh thần không tốt.
Hơn nữa trên mặt, trên cổ Tiểu Ngân có vết tích khá đặc sắc nha.
Tuổi trẻ thật tốt, nàng chỉ có thể than thở như thế.
Khó khăn thấy hai người ở đây, Tề Hoan cũng không cho bọn họ đi ngay, lại nói tiếp, hai người ở cùng một chỗ tuy thoải mái, thế nhưng đôi lúc cũng cảm thấy nhàm chán.
Nhiều hơn hai người, cũng nhiều hơn vài phần náo nhiệt.
Về phần đứa con nhỏ mất tích đã lâu kia, Tề Hoan đối với con kỳ vọng cũng không lớn, để cho con trai thành thành thật thật ở nhà, còn không bằng lấy mạng của nó.
Tiểu tử kia căn bản chính là không chịu ngồi yên một chỗ, trước kia những lúc không có chuyện gì liền mang theo tiểu Nghiệt Long khắp nơi đi gây tai hoạ, Tam giới Lục Đạo nội trên cơ bản đều biết danh hào Ma Vương của nó, cũng khó trách Mặc Dạ không chịu để nó ở trong nhà.
Thế nhưng, đối với phương pháp giáo dục con của Mặc Dạ, Tề Hoan vẫn một mực không dám ý kiến. Tuy sự thật chứng minh, phương pháp giáo dục này của Mặc Dạ đối với con trai hoàn toàn chính xác để con có khả năng thành tài, tác dụng của người mẹ như nàng thật không dám nói tới.
Bọn Tiểu Ngân ở lại nơi này nửa tháng, Mặc Tích cũng từ khối băng thoát ra, từ trong sân chạy tới, sinh long hoạt hổ về nhà, chuẩn bị tiếp tục đi khiêu khích cha nó.
Đáng tiếc, Mặc Dạ không cho nó cơ hội.
Tuy Mặc Tích cùng Mặc Dạ không cách nào ở chung, nhưng nó lại có quan hệ rất tốt với Tiểu hồ ly làm cho người mẹ như nàng thập phần ghen tức, sau khi trở về, tiểu tử này liền dính liền lấy hai người kia, làm cho Tề Hoan cảm thấy vắng vẻ.
"Làm sao vậy?" Phát hiện cảm xúc không tốt của Tề Hoan, Mặc Dạ đưa tay nhéo nhéo mặt nàng.
" Đều tại chàng, lúc trước nếu sinh đứa con gái thì thật tốt!" Con trai cùng mẹ một chút cũng không thân, lại nói cũng do cha của nó ghen tuông, làm cho con trai cùng nàng không tiếp xúc được mấy.
Nhưng nếu như sinh con gái, thì Mặc Dạ sẽ không như thế này.. Cũng không biết là ai bắt buộc hắn muốn cùng hắn sinh con kia nữa, Mặc Dạ đáng thương có khổ mà không nói được, chỉ có thể tự mình chịu ủy khuất.
" . . . . . ." Lại sinh một đứa con gái? Tuyệt đối không có khả năng! Đời này Tề Hoan sinh một đứa cũng quá vất vả rồi, hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được lần thứ hai. Về phần tiểu tử này, hắn quyết định mau chóng xử lý sạch, để cho hắn có thể chuyên tâm yêu thương nương tử, giải quyết phiền não của nàng.
Lúc Tiểu Ngân cùng Tiểu hồ ly rời đi, hai người bọn họ nhận được một phần đại lễ.
Mặc Dạ nói cùng Tiểu Ngân: "Từ hôm nay trở đi, nó mang cùng họ Ân với ngươi." Vì vậy, tiểu bằng hữu Mặc Tích cứ thế bị đưa đi. Người trong cuộc cảm thấy rất hài lòng, nó đối với hai người cha rắn và hồ ly này rất ổn, họ gì cũng không sao cả. Mặc Tích đối với cái tên của mình vẫn hết sức bất mãn, vì thế nó quyết định tự đổi tên của mình sao cho dễ nghe, gọi là Ân Mạc.
Phải nói, ngoại trừ Tề Hoan không cách nào tiếp nhận, tất cả những người khác đều vui vẻ.
Lại qua thật nhiều năm, sau khi cha mẹ thành Thần, tiểu bằng hữu Ân Mạc đột nhiên mất tích, đất Phong Thiện này cuối cùng cũng có một ngày bình an, cám ơn trời đất!
-----oOo-----
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro