[ 3 ] - Tây Lâu Đại Điện
Sau khi tam công chú của tộc Piranha bị giết thì tộc trưởng là cha cô đã nổi điên cho người đi truy sát kẻ gây ra tội tày trời này. Ông ta thề rằng khi tìm ra được kẻ đó liền xé tan xương nát thịt của tên đó ra hàng trăm mảnh cho những con Piranha khác ăn.
Từ bên ngoài một con cá Piranha đỏ hớt hãi bơi vào quỳ hành lễ rồi nói trong giọng có chút e dè khi nói tên kẻ đã giết tam công chúa Thời Nghiên.
- Thưa ngài đã tìm ra danh tỉnh kẻ giết tam công chúa.... Hắn tên Chấp Kháng...
Tên tộc trưởng ngồi trên ngai vàng,khoác một chiếc áo choàng đen để che đi bề ngoài đáng sợ của mình. Khi nghe đến tên " Chấp Kháng " kẻ đã giết con gái của mình, ông ta tức giận nhưng cũng chẳng làm gì được ngoài ủ mưu tìm kế triệt để hắn tận gốc.
- Chấp Kháng... tên đấy ở đâu?
Sứ giả run rẩy nhưng cũng phải nuốt ngược nó lại vào trong để nói
- Dạ... Thưa ngài... H... Hắn ở Đông Hải Long Cung
Ông ta nghe được danh tính liền bật cười chế giễu, thầm đắc ý trong lòng
- Việc này truyền tin đến cho Tây Hải Long Vương Chấp Vi, mượn tay bà ấy khử tên đấy.
- Rõ!
Nhận được lệnh sứ giả lui xuống đi đến Tây Hải Long Cung để diện kiến Long Vương, trên đường đi tên đấy hết sức thận trọng vì muốn vào được cổng phải qua được lính canh gác bên ngoài, nếu không sẽ bị xem như kẻ xâm phạm mà giết không tha.
Dưới tầng sâu của đại dương mênh mông, sứ giả của tộc Piranha tiến đến trước cổng Tây Hải Long Cung với tâm trạng nặng trĩu. Ánh sáng xanh huyền bí tỏa ra từ những cột trụ cao vút, chiếu rọi con đường lát đá dẫn đến cánh cổng điêu khắc tinh xảo. Làn nước xung quanh như đọng lại, tạo thành những dải mây biển lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ vô số sinh vật phát quang bơi lội quanh cung điện.Cánh cổng long cung với những hoa văn uốn lượn như vảy rồng đứng sừng sững giữa hai hàng cột đá cổ kính. Bầu trời đại dương phía trên lấp lánh những tia sáng xuyên qua mặt nước, tạo nên bức tranh thiên văn kỳ ảo như sao đêm.
Đứng trước cánh cổng nguy nga, họ cảm nhận được sức mạnh cổ xưa và uy nghiêm toát ra từ kiến trúc Long Cung. Những rặng san hô và sinh vật biển nhỏ bé lướt qua, như thể cũng đang nín thở chờ đợi biến cố sắp tới trong thế giới đại dương sâu thẳm này.
Sứ giả của tộc Piranha đứng nghiêm trang, mang theo nguồn tin về cái chết của Tam công chúa chết dưới tay Chấp Kháng.
Ánh sáng lung linh xuyên qua làn nước biển thẳm, sứ giả tộc Piranha tiến vào cánh cổng Tây Hải Long Cung với dáng vẻ khiêm nhường giả tạo. Những vảy đỏ thẫm trên thân thể gã lấp lánh yếu ớt bên cạnh ánh hào quang rực rỡ toát ra từ kiến trúc nguy nga của cung điện đại dương.
Tây Lâu Đại Điện hiện ra trước mắt với vẻ uy nghiêm tuyệt đối. Tây Hải Long Vương Chấp Vi ngự trên ngai vàng san hô cổ đại, thân hình rồng thuần chủng toát lên khí chất vương giả không thể xâm phạm. Vảy rồng xanh biếc của bà ánh lên như ngọc quý dưới ánh sáng của những viên dạ minh châu, mái tóc màu xanh dương như gợn sóng biển phiêu bồng quanh vương miện ngọc trai tinh xảo.
Sứ giả tộc Piranha - một tộc chỉ giữ chức quan nhỏ trong vùng biển rộng lớn của vùng Tây Hải. Gã quỳ gối, đầu cúi thấp. Trong thâm tâm, gã đang che giấu âm mưu lợi dụng mối quan hệ huyết thống để mượn tay Tây Hải Long Vương tiêu diệt Chấp Kháng - cháu trai của bà.
- Thuộc hạ diện kiến Tây Hải Long Vương,
Giọng sứ giả vang lên, nghe như tiếng than khóc nhưng ẩn chứa sự tính toán khôn lỏi cho âm mưu. Chấp Vi nhìn gã với vẻ chán ghét, bà cất giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc xảo, nguy hiểm của mình dành cho những tên đang ở bên dưới vị thế của mình.
- Có chuyện gì cấp bách sao?
- Tam công chúa tộc Piranha Thời Nghiên đã bị sát hại dưới tay Chấp Kháng. Chúng thần, dù chỉ là bầy tôi thấp kém, cũng không thể chịu đựng nỗi đau này. Tộc trưởng Piranha Thời Khải Luân, cử thuộc hạ đến đây chỉ để mong ngài ban chỉ thị và giải oan cho Tam Công Chúa Thời Nghiên con gái của ông ấy, để người có thể siêu thoát một cách an lòng. Xin Long Vương suy xét!
Mỗi lời nói của sứ giả đều được cân nhắc kỹ lưỡng, như những giọt độc dược nhỏ xuống đại dương. Đôi mắt gã liếc nhanh, dò xét phản ứng của Long Vương Chấp Vi, tìm kiếm dấu hiệu của sự dao động trong biểu cảm xuất hiện trên ngũ quan tuyệt sắc của bà.
Không gian Đại Điện chìm trong tĩnh lặng. Những cận thần Long tộc đứng hai bên nhìn gã sứ giả với ánh mắt cảnh giác. Bên dưới vẻ ngoài đau thương, âm mưu của tộc Piranha đang dần hé lộ - họ không thực sự đau buồn về cái chết của công chúa, mà chỉ muốn tạo ra một một cuộc đấu tranh huyết thống, để từ đó trục lợi trong cuộc chiến quyền lực sắp tới.
Tây Hải Long Vương Chấp Vi nghe những lời khóc than của gã thật giả tạo làm sao.Từ lâu bà đã biết tộc Piranha cùng ba tộc khác liên thủ tạo phản, âm mưu chiếm đoạt Tây Hải nhưng lại không thể vạch trần. Bà khẽ cong nhẹ khoé môi cười khinh bỉ tên đấy.
- Không có nguồn cơn sự việc thì làm sao Chấp Kháng cháu trai của ta có thể bừa bãi giết chóc. Ngươi... Là đang vu oan cho cháu trai ta?
Cơ thể sứ giả tộc Piranha bỗng cứng đờ khi bị nắm thóp nhưng nhanh chóng đã lấy lại được sự bình tĩnh ban đầu đáp.
- Thuộc hạ không hiểu ý của người. Tộc Piranha chúng thần luôn trung thành với Tây Hải, bao đời nay chưa từng có ý đồ phản nghịch những gì thần nói lên đều là sự thật không hề sai trái. Chúng thần chỉ là nạn nhân, đến đây cầu xin công lý, mong người suy xét lại ạ!
Bỗng nhiên, một tiếng cười nhẹ vang lên, cắt đứt lời than vãn của sứ giả. Âm thanh ấy tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại khiến cả Tây Lâu Đại Điện rúng động. Những luồng nước xoáy bắt đầu hình thành quanh ngai vàng, tạo nên những vòng tròn đồng tâm ngày càng mạnh mẽ, bà cất giọng mang ý cảnh cáo.
- Hãy nhớ rằng,dưới biển này, không có gì thoát khỏi đôi mắt của ta. Mỗi gợn sóng, mỗi hạt cát đều là tai mắt của ta, ngươi muốn đòi lại công đạo thì khởi quân đánh vào Đông Hải thử xem. Thành công thì ta trọng thưởng, còn không thì tộc của ngươi sẽ bị xóa sổ khỏi vùng biển này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro