HẸN HÒ CÙNG GILGAMESH (4)
Haru thức dậy từ rất sớm, ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng len qua cửa sổ phòng trọ. Dù cuộc chiến Chén Thánh vẫn đang diễn ra, nhưng cậu biết rằng cuộc sống của mình không chỉ có việc chiến đấu. Cậu cần tiền để trang trải, và điều đó có nghĩa là cậu phải đi làm, dù không muốn cho Gilgamesh biết về chuyện này.
Vẫn giữ thói quen chăm chỉ, Haru chuẩn bị bữa sáng thật chu đáo trước khi rời đi. Cậu nấu một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ và ngon miệng, như mọi khi. Mùi hương tỏa ra từ bếp khiến căn phòng trở nên ấm áp và dễ chịu. Sau khi hoàn tất việc nấu nướng, Haru đặt bữa sáng lên bàn rồi viết một mẩu giấy nhắn cho Gilgamesh, với giọng điệu có chút hờn dỗi như thường lệ.
Lời nhắn viết bằng nét chữ gọn gàng, rõ ràng, được đặt ngay trên bàn cạnh bữa sáng.
Lời nhắn:
"Tôi đi tới trưa rồi về, anh ở đây đừng có quậy phá lung tung, với lại đừng để người lạ nào thấy anh đấy."
Sau đó, Haru lặng lẽ rời khỏi phòng trọ, cẩn thận đóng cửa lại sau lưng. Cậu không muốn làm phiền Gilgamesh, và cũng không muốn hắn biết rằng cậu đang phải kiếm tiền. Suy cho cùng, với tính cách kiêu ngạo của hắn, chắc chắn Gilgamesh sẽ không hiểu nổi việc một Master như cậu phải tự mình xoay sở kiếm sống giữa cuộc chiến khốc liệt này.
Dưới ánh sáng ban mai, Haru bước đi nhanh chóng, bỏ lại Gilgamesh một mình trong căn phòng trọ. Dù cậu không ở đó để nhìn thấy, nhưng cậu tin chắc rằng Gilgamesh sẽ lại tỏ ra kiêu căng khi đọc lời nhắn, hoặc thậm chí sẽ chẳng buồn để ý đến bữa sáng cậu đã chuẩn bị cẩn thận.
Trong khi đó, tại căn phòng trọ, Gilgamesh từ từ thức dậy. Mắt hắn quét qua phòng và nhanh chóng phát hiện ra bữa sáng cùng lời nhắn Haru để lại. Hắn nhấc tờ giấy lên, đọc với vẻ mặt pha lẫn bực bội và tò mò.
"Ngươi dám bảo ta 'quậy phá' ư?" Giọng hắn trầm thấp, lẫn chút bực bội. "Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đến mức hạ mình làm những việc tầm thường ấy sao? Thật là kém cỏi, Haru. Nhưng chí ít, ngươi cũng có chút khôn ngoan khi không quên chuẩn bị bữa sáng cho ta."
Mặc cho lời nói có phần khó chịu, Gilgamesh vẫn nhìn về phía bữa sáng với một chút hứng thú. Dù kiêu ngạo, hắn cũng không thể phủ nhận rằng Haru luôn nấu ăn ngon.
Sau khi hoàn thành công việc, Haru dành cả buổi sáng để lựa chọn món quà cho Gilgamesh. Cậu muốn cảm ơn hắn vì sự giúp đỡ trong đêm trước. Tặng quà cho một vị vua kiêu ngạo như Gilgamesh không hề đơn giản, Haru thừa biết điều đó. Nhưng cậu vẫn quyết định thử, với hy vọng giúp hắn hòa nhập hơn với cuộc sống ở Fuyuki. Không thể cứ để hắn mặc mãi bộ giáp vàng lấp lánh, cồng kềnh đó mà đi lại khắp nơi được.
Haru lượn qua hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, mất không ít thời gian mới tìm được vài bộ áo thun hợp với phong cách của Gilgamesh. Cậu mong rằng hắn sẽ thấy chúng tiện lợi và thoải mái hơn so với bộ giáp mà hắn cứ mãi kiên trì mặc. Kế hoạch ban đầu là về sớm, nhưng việc chọn quà kỹ càng và cân nhắc từng món đồ khiến Haru quay về muộn hơn dự định.
Khi trở về phòng trọ, bầu trời ngoài kia đã bắt đầu nhuốm màu hoàng hôn. Cậu nhẹ nhàng mở cửa, bước vào trong với túi đồ mua sắm lỉnh kỉnh trên tay. Ánh đèn vàng dịu dàng tỏa sáng khắp căn phòng, mang đến một cảm giác ấm áp và yên bình giữa buổi tối đang dần buông.
Gilgamesh ngồi tựa lưng trên giường, cuốn sách mở hờ trên tay hoặc có lẽ hắn chỉ đơn giản là ngắm nhìn căn phòng với ánh mắt lơ đãng. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, hắn khẽ quay đầu lại. Đôi mắt sắc bén của vị vua lập tức bắt gặp hình ảnh Haru bước vào với những túi đồ trên tay. Trong khoảnh khắc, ánh nhìn của hắn lóe lên sự tò mò, như thể đang tự hỏi điều gì đã khiến Haru về muộn và mang theo nhiều thứ đến vậy.
Gilgamesh nói, giọng trầm, không giấu vẻ lãnh đạm: "Haru, ngươi trở về muộn hơn ta tưởng. Có điều gì thú vị ngoài kia khiến ngươi bận bịu đến vậy sao? Và những túi đồ kia..."
Gilgamesh đứng dậy, dáng vẻ uy nghiêm như thể một vị vua vừa rời khỏi ngai vàng. Đôi mắt sắc bén của hắn lướt nhanh qua những túi đồ, không giấu được sự tò mò ngày càng lớn dần. Hắn tiến lại gần Haru, mỗi bước đi đầy tự tin và kiêu hãnh, chờ xem Haru sẽ làm gì tiếp theo, chỉ có ánh đèn mờ nhạt tạo nên không khí đầy bí ẩn.
Haru, dù mệt mỏi sau một ngày dài, vẫn tỏ ra hào hứng khi nhìn thấy phản ứng của Gilgamesh. Haru khẽ cười, bước lại gần và giơ túi đồ về phía Gilgamesh. "Đây là quà cho anh. Tôi biết anh thường thích những bộ áo giáp lộng lẫy, nhưng... tôi hy vọng anh sẽ vẫn thích món quà nho nhỏ này."
Cậu nhìn hắn với chút chờ đợi, hiểu rằng tặng quà cho một vị vua tự tôn như Gilgamesh có thể không được đón nhận một cách dễ dàng. Tuy vậy, Haru vẫn quyết định làm, như một biểu hiện của lòng biết ơn và mong muốn giúp hắn hòa nhập hơn với thế giới hiện tại. Nếu đã ở đây rồi mà không ra ngoài trải nghiệm, thì thật là uổng phí.
Gilgamesh liếc nhìn túi đồ trên tay Haru, ban đầu có vẻ nghi hoặc, nhưng rồi nhận lấy với một chút tò mò hiếm hoi lộ ra trên khuôn mặt luôn lạnh lùng. Hắn từ từ mở túi ra, và khi nhìn thấy những chiếc áo thun bên trong, đôi mắt vàng kim của hắn thoáng sáng lên, đầy hiếu kỳ. Có vẻ như hắn chưa bao giờ thấy loại trang phục nào đơn giản như vậy trước đây.
"Hmm... Đây là trang phục của con người hiện tại sao? Ngươi đã dành thời gian để chọn lựa chúng cho ta?"
Gilgamesh lướt qua các bộ áo, cẩn thận quan sát từng chi tiết và màu sắc. Dù vẻ mặt của hắn vẫn giữ vẻ tự mãn và kiêu ngạo, nhưng có thể thấy rằng hắn bắt đầu bị thu hút bởi món quà này.
Haru ngại ngùng gãi đầu, đáp khẽ: "Phải... tôi thấy anh lên đây mà cứ ru rú trong nhà, nếu định ra ngoài dạo quanh thành phố thì có lẽ anh nên mặc thứ gì đó hợp thời hơn."
Gilgamesh nhướn mày, một nụ cười nửa miệng thoáng hiện trên gương mặt hắn. "Ngươi đã tốn công sức để lựa chọn những thứ này cho ta sao? Hừm, thật khác biệt so với những gì ta thường mặc, nhưng... không tồi."
Hắn kéo một bộ áo ra khỏi túi, đưa lên nhìn với sự tò mò. Đôi mắt của hắn phản chiếu sự thích thú.
"Những bộ áo này có vẻ tiện lợi, và có lẽ chúng sẽ hữu ích cho ta khi ra ngoài. Ta không thể phủ nhận rằng ngươi đã làm tốt việc này." Giọng hắn nhẹ nhàng hơn, dù vẫn giữ nét tự cao. Dù vẫn giữ nét kiêu ngạo vốn có, Gilgamesh không thể phủ nhận rằng hành động của Haru toát lên sự quan tâm chân thành. Một cảm giác khác lạ thoáng qua trong lòng hắn, một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ ràng trong mối quan hệ giữa họ. Chính điều này khiến hắn cảm thấy, dù chỉ là chút ít, hài lòng hơn với việc trở thành một phần của cuộc sống nơi đây, bên cạnh Haru và những điều bình dị mà trước kia hắn chẳng bao giờ để tâm đến.
Sáng hôm sau, Gilgamesh ngồi trên giường, khoác lên mình một chiếc áo thun trong số những món quà Haru đã tặng. Động tác của hắn chậm rãi, mang chút thận trọng, như thể đang thử nghiệm một thứ gì đó hoàn toàn mới mẻ. Chiếc áo thun đơn giản nhưng lại khiến hắn cảm thấy khác biệt—một chút tiện nghi pha lẫn với sự xa lạ mà hắn chưa từng trải qua. Đúng lúc ấy, Haru bước vào phòng, mang theo lời mời bất ngờ: "Đi dạo phố không?"
Ánh mắt Haru lướt qua thân hình vạm vỡ của Gilgamesh trong chiếc áo thun, khiến cậu không khỏi đỏ mặt. Cơ bụng săn chắc của hắn lộ rõ dưới lớp vải mỏng, và Haru vội né ánh nhìn, cố giữ giọng bình tĩnh.
Gilgamesh khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhưng thoáng chút hào hứng. Hắn đã nhận ra sự thay đổi trong cách cư xử của Haru, và sự quan tâm tinh tế ấy khiến hắn không khỏi cảm thấy thú vị. Lời mời bất ngờ từ Haru như một thách thức ngầm, khơi dậy sự tò mò trong lòng hắn.
"Đi dạo phố sao?" Giọng hắn trầm thấp, đầy vẻ chế nhạo. "Ngươi dường như rất quan tâm đến việc giúp ta hòa nhập với nơi này. Rất tốt, Haru. Ngươi đang chứng tỏ mình xứng đáng trở thành một cận thần đáng tin cậy của ta."
Hắn đứng dậy, chỉnh lại bộ áo thun mới của mình với vẻ tự mãn. Đối với Gilgamesh, việc mặc trang phục hiện đại không làm giảm đi sự kiêu ngạo vốn có, mà ngược lại, dường như nó còn làm cho hắn cảm thấy mình càng nổi bật hơn trong mắt người khác.
Haru thoáng lắc đầu, nhìn kẻ trước mặt mình. Dù có thay đổi ít nhiều, nhưng hắn vẫn là tên tự cao nhất mà mình từng gặp. Cậu thở dài: "Vậy anh có đi không?"
Gilgamesh cười nhẹ, đôi mắt vàng của hắn ánh lên vẻ hứng thú mà hắn hiếm khi bộc lộ: "Ta không phản đối. Để ta xem, con người hiện tại đã sử dụng lãnh thổ rộng lớn của ta như thế nào."
Gilgamesh nhìn Haru, nụ cười của hắn vẫn có vẻ kiêu ngạo. Hắn biết rằng việc đi dạo phố không phải là thứ mà hắn thường xuyên làm, nhưng cảm giác được quan tâm và sự tò mò về thế giới hiện đại khiến hắn sẵn sàng tham gia.
Gilgamesh: "Vậy thì, ngươi dẫn đường. Ta sẽ xem thử thành phố Fuyuki này có gì để cống nạp cho vị vua của nó."
Gilgamesh bước về phía cửa, bộ áo thun mới trên người như một dấu hiệu của sự chuyển mình, khiến hắn bất giác cảm thấy hào hứng với chuyến đi sắp tới. Hắn, một vị vua từ thời cổ đại, giờ đây chuẩn bị khám phá thế giới hiện đại, và ý nghĩ về những điều chưa từng trải qua lại càng kích thích trí tò mò của hắn.
Ánh mắt của Gilgamesh lóe lên sự chờ đợi khi hắn liếc nhìn Haru, tự hỏi cậu sẽ dẫn dắt mình qua những trải nghiệm nào. Cuộc phiêu lưu không chỉ là về thành phố xa lạ này, mà còn là về việc khám phá một mối quan hệ đang dần thay đổi—một điều mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng sẽ cảm thấy hứng thú đến vậy.
Chuyến đi dạo phố của Haru và Gilgamesh diễn ra thú vị hơn cậu mong đợi. Họ đã cùng nhau thưởng thức nhiều món ăn đường phố hiện đại, từ đồ ăn thơm ngon cho đến một ly trà sữa ngọt mát. Haru thậm chí còn dẫn Gilgamesh đi ăn kem, một trải nghiệm mà Gilgamesh chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ có. Cả hai tận hưởng ngày hôm đó trong không khí thư thái, nhưng Haru bắt đầu cảm thấy một chút không thoải mái.
Dù Haru luôn cố tỏ ra bình tĩnh, cậu không thể không nhận thấy ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái đi ngang qua họ, hầu hết đều không thể rời mắt khỏi Gilgamesh. Với chiếc áo mà cậu tặng, cùng với ngoại hình ấn tượng và khí chất kiêu ngạo, Gilgamesh nhanh chóng trở thành trung tâm của sự chú ý. Cậu cố lờ đi những ánh mắt đó, nhưng khi một cô gái can đảm tiến tới và hỏi xin số điện thoại của Gilgamesh, Haru không thể che giấu cảm xúc của mình nữa.
Haru đứng cạnh Gilgamesh, lúng túng và khó chịu. Cô gái trước mặt không ngừng nhìn Gilgamesh với ánh mắt ngưỡng mộ, và với sự tự tin, cô ấy nói:
Cô gái: "Xin lỗi, anh có thể cho em xin số điện thoại được không? Em chưa từng thấy ai thu hút như anh!"
Gilgamesh, với ánh mắt lạnh lùng và cái nhìn kiêu ngạo thường thấy, dường như không hề bận tâm về tình huống này. Hắn nhìn cô gái với vẻ thích thú, nhưng rõ ràng là không có ý định đáp lại lời yêu cầu của cô ấy. Thay vào đó, hắn chỉ đứng đó, như thể đợi phản ứng từ Haru.
Haru, cảm thấy một luồng khó chịu lạ lùng dâng lên trong lòng, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng bên trong có gì đó như muốn bùng nổ. Cậu cảm thấy bực bội mà chẳng rõ lý do, chỉ biết rằng việc cô gái này tỏ ra quá nhiệt tình với Gilgamesh khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Haru: "À... cậu ấy không dùng điện thoại đâu, xin lỗi nhé."
Cậu nhanh chóng chen vào, kéo nhẹ tay Gilgamesh và nhã nhặn từ chối trước khi Gilgamesh có thể nói điều gì đó kiêu ngạo hoặc khó chịu. Dù giọng cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng rõ ràng có chút ghen tuông ẩn giấu trong lời nói.
Gilgamesh nhìn Haru, đôi mắt vàng kim lóe lên sự tinh quái. Hắn không thể không nhận thấy cảm xúc khó chịu từ cậu. Hắn mỉm cười, nụ cười nửa miệng quen thuộc của một vị vua tự cao, và quyết định trêu chọc một chút.
Gilgamesh: "Haru, ngươi không muốn chia sẻ sự hiện diện của ta với những người khác sao?"
Giọng hắn trầm và đầy mỉa mai, nhưng cũng không thiếu sự thích thú. Hắn dường như rất hài lòng với tình huống này, khi thấy Haru phản ứng với sự quan tâm của những cô gái xung quanh.
Gilgamesh: "Ta có nên hiểu rằng ngươi đang ghen không? Thật là một điều thú vị đấy."
Hắn cười nhẹ, tiếp tục theo dõi biểu cảm của Haru với sự tò mò đầy thích thú.
Haru cũng cảm thấy phản ứng của mình không đúng lắm, cậu lúng túng giải thích: "Đừng... đừng có hiểu lầm. Chỉ là tôi không muốn anh tán gái và lơ là cuộc chiến thôi nhé." Nói rồi, cậu tỏ ra vẻ hờn dỗi.
Gilgamesh khẽ nhếch môi, nụ cười đầy ngụ ý khi Haru lúng túng giải thích. Hắn đứng yên, đôi mắt sắc bén như thể thấu suốt mọi cảm xúc mà Haru đang cố che giấu. Tuy vậy, hắn chẳng vội vã bộc lộ điều đó, thay vào đó, hắn chọn cách tiếp tục trêu chọc. Gilgamesh tận hưởng khoảnh khắc ấy, cảm thấy sự thú vị trong việc chứng kiến Haru đấu tranh với chính sự ngại ngùng của mình.
Gilgamesh: "Thật sao? Ngươi chỉ lo ta lơ là cuộc chiến? Ta không nghĩ rằng lý do của ngươi đơn giản như thế đâu, Haru."
Hắn bước gần lại, nhìn thẳng vào mắt Haru với vẻ tự mãn thường thấy, nhưng có chút thích thú hiện rõ trên khuôn mặt.
Haru cố gắng né tránh: "Chứ anh nghĩ nó là gì?"
Gilgamesh: "Ta, một vị vua, không bao giờ lơ là mục tiêu của mình, dù có bao nhiêu cô gái vây quanh ta. Nhưng nếu ngươi lo lắng về điều đó, ngươi có thể nói thật. Ta không phiền đâu."
Giọng hắn vẫn trầm thấp, nhưng đầy sự trêu chọc. Hắn đang tận hưởng phản ứng của Haru, đặc biệt là khi cậu cố giải thích mà không thể giấu được sự bối rối.
Haru cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu không biết phải đối mặt thế nào với tình huống này. Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong, cậu đang lúng túng vô cùng. Haru muốn kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt, tránh xa khỏi ánh mắt sắc sảo và lời trêu đùa của Gilgamesh. Thế nhưng, càng cố gắng nói thêm, cậu càng nhận ra mình như đang rơi sâu hơn vào cái bẫy đầy tinh quái mà Gilgamesh đã giăng sẵn. Sự bất lực càng khiến cậu thêm phần bối rối, trong khi hắn lại tiếp tục nhấm nháy đầy thích thú.
"Thôi, đừng có nói lung tung nữa. Dù sao thì... tôi chỉ không muốn có rắc rối không cần thiết trong lúc chúng ta tham gia cuộc chiến Chén Thánh thôi! Anh là servant của tôi, và tôi cần anh tập trung."
Cậu vội quay đi, tránh ánh mắt sắc bén của Gilgamesh, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng sự bối rối lại hiện rõ trên gương mặt.
Gilgamesh, nhìn thấy phản ứng của Haru, bật cười nhỏ, không nói thêm gì nữa nhưng rõ ràng là hắn rất hài lòng với sự thay đổi nhỏ trong mối quan hệ của họ. Hắn lùi lại một bước, đôi mắt vàng vẫn ánh lên sự thích thú.
Gilgamesh: "Rất tốt, Haru. Nếu đó là lý do của ngươi, ta sẽ giữ lời hứa và không để bất kỳ thứ gì khiến ta lơ là nhiệm vụ. Nhưng nhớ kỹ, sự tập trung của ta vẫn nằm ở mục tiêu lớn nhất. Những thứ nhỏ nhặt như cuộc chiến này, chỉ là trò chơi trong mắt ta mà thôi."
Hắn quay lưng bước đi, nhưng không quên để lại nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo và bí ẩn, khiến Haru không biết phải phản ứng thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro