HẸN HÒ CÙNG GILGAMESH (12)
Trong lòng đường cống lạnh lẽo và tối tăm, Haru và Gilgamesh tiếp cận trung tâm thì bất ngờ bắt gặp Rider và Caster đang giao chiến. Tiếng ma thuật vang vọng khắp không gian chật hẹp, hòa cùng tiếng va chạm của kim loại và sức mạnh bùng nổ. Rider, với thân hình uy nghi, tấn công liên tục nhưng lại bị Caster áp đảo nhờ những phép thuật tà ác và đầy quyền năng.
Haru nheo mắt, nhìn Gilgamesh rồi nói nhanh:
"Chúng ta không thể để Caster chiếm lợi thế. Nếu hắn tiêu diệt Rider, mọi chuyện sẽ khó khăn hơn."
Gilgamesh đứng khoanh tay, vẻ kiêu ngạo không hề giảm, nhưng ánh mắt vàng rực đã lóe lên sự hiểu rõ tình thế.
"Ta không thích việc phải hỗ trợ kẻ khác, nhưng vì lợi ích chung, lần này ta sẽ hạ mình giúp hắn."
Không đợi Haru đáp, Gilgamesh rút từ Gate of Babylon ra một loạt vũ khí rực rỡ, ánh sáng từ chúng phá tan bóng tối u ám. Chỉ trong tích tắc, hắn phóng hàng loạt vũ khí về phía Caster, đánh lạc hướng hắn để Rider có thể phục hồi thế trận.
"Rider!" Haru hét lớn để gây chú ý. "Đừng để lãng phí cơ hội, chúng tôi sẽ hỗ trợ anh!"
Rider và Master của anh liếc nhìn Haru và Gilgamesh, đôi mắt sắc bén của anh ánh lên vẻ cảm kích, nhưng anh không nói gì, chỉ gật đầu một cách mạnh mẽ. Rider lao về phía Caster, dùng sức mạnh vật lý áp đảo để bám trụ, trong khi Gilgamesh và Haru yểm trợ bằng những đòn tấn công chính xác từ phía xa.
Không lâu sau, những Master và Servant khác cũng lần lượt đến hiện trường. Tất cả nhanh chóng hợp lực, đúng như kế hoạch ban đầu, bao vây Caster từ bốn phía.
Tình thế trở nên tuyệt vọng với Caster. Bị tấn công từ mọi hướng, hắn cười điên loạn, máu chảy ròng trên cơ thể tàn tạ. Nhưng khi mọi người nghĩ rằng chiến thắng đã nằm trong tay, Caster bất ngờ sử dụng bí thuật cuối cùng.
Ma lực đen tối từ cơ thể hắn tràn ra, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, làm rung chuyển cả đường cống. Một cơn bão tà ác bao trùm lấy hắn, khí thế của hắn tăng lên gấp bội.
"Không thể nào!" Haru thốt lên, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. "Hắn vừa mới... trở nên mạnh hơn sao?"
"Đừng hoảng sợ," Gilgamesh trầm giọng, ánh mắt đầy sự tập trung. "Một kẻ sắp chết dù giãy giụa thế nào, kết cục của hắn vẫn là cái chết."
Các Servant khác, bao gồm cả Rider, đều đồng loạt tấn công để phá vòng xoáy. Mặc dù sức mạnh của Caster đã tăng lên đáng kể, hắn vẫn bị dồn vào tình thế bất lợi trước sự phối hợp hoàn hảo của tất cả.
Tưởng rằng trận chiến sắp kết thúc, một sự thay đổi bất ngờ đã xảy ra.
Từ trong bóng tối, phân thân của Assassin lặng lẽ xuất hiện, từng bước tiếp cận các Master đang phân tâm vì cuộc chiến. Haru nhận ra điều gì đó không ổn khi cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo.
"Gilgamesh!" Haru hét lên, nhưng quá muộn. Một Master khác gần đó ngã gục, máu loang ra trên nền nước đen bẩn thỉu.
"Là Assassin! Hắn đang tấn công Master!" Haru cảnh báo, lòng đầy sợ hãi. Cậu đã hiểu rõ vì sao từ lúc bắt đầu tới giờ, trực giác cậu cứ cảnh báo điều gì đó.
Gilgamesh nghiến răng, đôi mắt vàng sắc như lưỡi dao lia về phía Kirei, người đứng cách đó không xa, điềm nhiên quan sát. Haru nhìn thấy nụ cười nhẹ trên môi hắn, nụ cười đầy toan tính.
Ban đầu thì Caster bị dồn ép, sau khi Assassin ra tay tiêu diệt đi vài Master thì những Servant khác cũng biến mất.
Chỉ còn lại Master của Rider và Rider cùng với cậu và Gilgamesh. Thế trận bây giờ là hai đều. Nhưng rõ ràng bên cậu đang đuối sức hơn.
"Kẻ hèn hạ!" Master của Rider hét lên, trừng mắt nhìn Kirei: "Anh đã hợp tác với Caster từ trước!?"
Kirei bình thản bước tới, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Đúng vậy. Ta chỉ đơn giản là lợi dụng thời điểm. Khi các Servant khác kiệt sức vì tiêu diệt Caster, phân thân của Assassin sẽ từ từ loại bỏ từng Master. Ta không cần phải chiến đấu mệt nhọc."
"Cuộc chiến chén thánh không phải nơi biểu diễn tinh thần chính trực ngốc nghếch của các ngươi."
Gilgamesh bước lên một bước, ánh sáng từ Gate of Babylon lóe lên đầy đe dọa: "Ngươi nghĩ rằng kế hoạch nhỏ bé này có thể qua mặt được ta sao, Kotomine Kirei?"
Kirei nhún vai, không hề tỏ ra sợ hãi trước uy nghi của vị Vua: "Ta không cần qua mặt ngươi, Gilgamesh. Ta chỉ cần chiến thắng và đoạt được Chén Thánh."
Haru cảm thấy lưng mình lạnh toát khi ánh mắt của Kirei dừng lại trên cậu: "Cậu là mắt xích yếu nhất, Haru. Nhưng cũng là chìa khóa để kế hoạch của ta hoàn hảo."
Gilgamesh đứng chắn trước Haru, giọng hắn trầm thấp nhưng đầy uy quyền: "Kẻ nào động đến Master của ta, dù chỉ một chút, ta sẽ nghiền hắn thành tro bụi."
Không khí giữa hai bên căng thẳng tột độ, trong khi trận chiến với Caster vẫn chưa kết thúc. Haru siết chặt tay, ánh mắt cậu đầy quyết tâm: "Gilgamesh, chúng ta sẽ không để hắn đạt được mục đích. Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng."
Gilgamesh khẽ cười, đôi môi hắn cong lên đầy kiêu ngạo: "Đó mới là lời nói của một Master đúng nghĩa. Hãy nhớ, Haru, ta là người không bao giờ thất bại."
Caster đứng đó, máu me nhưng vẫn đầy vẻ ngạo mạn, ma lực đen kịt cuồn cuộn quanh cơ thể hắn. Assassin, với vô số phân thân vây quanh, không hề lộ vẻ mệt mỏi. Trái lại, Rider và Gilgamesh đã hao tổn nhiều sức lực trong trận chiến vừa rồi.
Gilgamesh, dù vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, đôi mắt vàng của hắn ánh lên sự thận trọng hiếm thấy: "Rider." Hắn lên tiếng, giọng trầm đầy uy nghi. "Ngươi có biết rằng chúng ta sẽ chết tại đây nếu không đánh hết sức mình?"
Rider mỉm cười, dù trên gương mặt anh đã lấm lem máu và bụi bẩn: "Ta biết." Anh đáp với giọng điệu mạnh mẽ: "Nhưng đây không phải nơi ta sẽ dừng lại."
Haru siết chặt tay. Cậu biết đây không phải lúc để do dự: "Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Hãy kết thúc chuyện này!"
Rider lao lên trước, tay vung ngọn giáo dài sáng rực như ánh mặt trời. Caster đáp trả bằng những luồng ma thuật mạnh mẽ, từng vòng tròn phép thuật hiện lên trên không trung và bắn ra những tia năng lượng hủy diệt.
Gilgamesh đứng phía sau, vung tay mở cổng Gate of Babylon, hàng loạt vũ khí thần thánh lao ra, tạo thành một trận mưa tấn công dồn dập lên Caster và Assassin. Nhưng Assassin, với vô số phân thân, dễ dàng phân tán lực lượng, khiến mỗi đòn tấn công đều trở nên khó nhắm trúng mục tiêu thực sự.
Haru vừa hỗ trợ vừa tìm cơ hội tấn công. Cậu lén di chuyển qua những bóng tối, tay nắm chặt lệnh chú sẵn sàng sử dụng nếu cần thiết.
Caster cười lớn, ma lực của hắn bùng nổ, khiến cả không gian rung chuyển. Hắn vung tay, triệu hồi một lưỡi kiếm khổng lồ bằng bóng tối, chém xuống mạnh mẽ. Rider ngay lập tức lao tới, dùng toàn bộ sức mạnh của mình để đỡ đòn.
Tiếng va chạm giữa ma thuật và kim loại vang lên chói tai, nhưng Rider đã bị đẩy lùi. Anh khụy gối, máu chảy từ khóe miệng, nhưng vẫn đứng dậy, không một chút nao núng.
Assassin, từ một góc khác, lao tới tấn công Gilgamesh. Hắn di chuyển nhanh như bóng ma, từng phân thân đồng loạt tấn công. Gilgamesh bình tĩnh phản công, nhưng rõ ràng hắn đã bắt đầu mệt mỏi.
Haru hét lên: "Gilgamesh, cẩn thận!"
Trong khoảnh khắc quyết định, Caster tập trung toàn bộ sức mạnh vào một đòn tấn công cuối cùng, nhắm thẳng vào Haru, kẻ mà hắn cho là mắt xích yếu nhất. Haru đứng sững, biết rằng mình không thể né tránh. Nhưng trước khi tia sáng đen kịt chạm đến, Rider lao tới chắn trước cậu.
"Không!" Haru hét lên, nhưng đã quá muộn.
Đòn tấn công xuyên qua Rider, cơ thể anh bắt đầu tan biến. Dù vậy, với sức mạnh cuối cùng, Rider tung đòn tấn công chí mạng, tiêu diệt hoàn toàn Caster và Master của hắn. Ánh sáng bùng lên, bóng tối của Caster bị xóa sạch.
Rider quay lại nhìn Haru, đôi mắt anh đầy quyết tâm: "Haru, cậu phải sống. Tôi gửi toàn bộ hy vọng của mình cho cậu. Đừng để nó lãng phí."
Rider mỉm cười lần cuối trước khi cơ thể tan biến hoàn toàn, để lại Haru đứng đó, choáng váng và đau đớn. Master của Rider cũng khuỵa xuống, có vẻ như việc mất đi Servant đã khiến cho tinh thần vốn hoảng loạn của anh hoàn toàn sụp đổ.
Xem như anh ta đã mất đi khả năng chiến đấu.
Chỉ còn Haru và Gilgamesh đối mặt với Kirei và Assassin. Nhưng lúc này, thế trận đã hoàn toàn bất lợi. Gilgamesh, dù mạnh mẽ, cũng đã cạn kiệt ma lực sau trận chiến dài.
Kirei bước lên, giọng hắn vang vọng:
"Cuối cùng thì, chỉ còn lại chúng ta. Haru, ngươi có hối hận vì đã tham gia cuộc chiến này không?"
Haru nghiến răng, ánh mắt đầy căm phẫn: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Ta sẽ không để hy sinh của Rider vô nghĩa."
Trận chiến kéo dài tưởng chừng bất tận, với từng đòn đánh vang vọng trong không gian chật hẹp của hệ thống cống ngầm. Gilgamesh, dù cạn kiệt ma lực, vẫn vung tay triệu hồi những vũ khí thần thánh từ Gate of Babylon, mỗi lần vũ khí lao ra là mỗi lần ánh sáng vàng rực xé toạc bóng tối. Haru, dù mồ hôi và máu chảy ướt đẫm, vẫn đứng bên cạnh hỗ trợ, ánh mắt không chút nao núng.
Kirei cười nhạt, bước từng bước đầy tự tin trong ánh sáng chập chờn: "Haru, ngươi nghĩ rằng chỉ với ngươi và một Servant kiêu ngạo như hắn, có thể thoát khỏi đây sao? Ta đã đợi giây phút này. Chén Thánh là của ta!"
Haru nghiến răng, nhưng chưa kịp đáp, Assassin cùng vô số phân thân đã lao tới. Mỗi nhát kiếm, mỗi đòn tấn công đều như lưỡi hái của tử thần chực chờ. Gilgamesh vừa chiến đấu vừa bảo vệ Haru và Master của Rider, nhưng rõ ràng tốc độ của hắn đã chậm đi.
Từ một góc khác, Haru nghe thấy tiếng nứt vỡ vang lên. Cậu quay lại và nhận ra những cột trụ lớn đang rung chuyển. Đường cống bắt đầu sụp đổ.
"Gilgamesh! Cổng sắp sập!" Haru hét lên.
Gilgamesh liếc nhìn, đôi mắt vàng lóe lên vẻ sắc bén. Hắn đẩy lùi một phân thân của Assassin và gằn giọng:
"Ngươi nghĩ ta không thấy sao? Chạy ngay đi, Haru!"
Nhưng Kirei và Assassin cũng đã nhận ra điều này. Kirei lập tức ra lệnh cho Assassin bảo vệ mình, cả hai vừa chiến đấu vừa tiến dần ra lối thoát. Những bước chân của chúng nhanh hơn, và Haru cảm nhận được sự tuyệt vọng bám lấy mình.
"Chúng sẽ thoát!" Haru hét lớn.
Gilgamesh mỉm cười lạnh lùng, như thể mọi thứ đã nằm trong tính toán của hắn.
"Chúng sẽ không đi xa được đâu."
Từ tay hắn, một luồng ánh sáng chói lòa xuất hiện. Ea, thanh kiếm độc nhất của hắn, phát ra những tiếng gầm rú như cơn thịnh nộ của vũ trụ. Nhưng không phải để tấn công. Gilgamesh vung kiếm lên cao, và từ trong Gate of Babylon, những sợi dây xích vàng lấp lánh lao ra, nhanh như chớp.
Xích vàng của Enkidu xuyên qua bóng tối, siết chặt lấy cơ thể Kirei và Assassin. Tiếng thét của Kirei vang lên đầy giận dữ: "Ngươi dám?! Gilgamesh! Ngươi sẽ hối hận!"
Assassin vùng vẫy, nhưng các phân thân của hắn lần lượt bị xích cuốn lấy, không còn cách nào trốn thoát. Dù vậy, Kirei và Assassin vẫn bị kéo dần ra phía trước, gần như chạm đến lối ra.
Haru sững người: "Gilgamesh! Chúng sắp thoát rồi! Làm gì đó đi!"
Gilgamesh khẽ liếc nhìn Haru, nụ cười của hắn vừa lạnh lùng, vừa cao ngạo: "Ta luôn làm những gì cần thiết. Đừng lo lắng."
Đột nhiên, hắn siết chặt tay. Các sợi xích vàng căng cứng, kéo ngược Kirei và Assassin trở lại, hất chúng văng vào giữa khu vực sụp đổ. Tiếng đá đổ nát vang lên, bao phủ toàn bộ không gian.
Nhưng Gilgamesh không dừng lại. Hắn quay sang Haru và Master của Rider, đôi mắt sắc lạnh nhưng kiên định: "Giờ không phải lúc nhìn. Chạy đi."
Không chờ Haru kịp phản ứng, Gilgamesh vung tay lần nữa, sử dụng cổng Gate of Babylon để mở ra một lối thoát tạm thời. Hắn kéo Haru và Master của Rider lại gần, rồi cả ba lao ra khỏi hệ thống cống ngầm trong gang tấc.
Phía sau, tiếng sụp đổ vang lên như cơn cuồng nộ của địa ngục. Haru ngoái lại, nhìn thấy Kirei và Assassin bị chôn vùi hoàn toàn giữa đống đổ nát. Ánh sáng cuối cùng từ những phân thân của Assassin vụt tắt, và cậu nhận ra, Kirei đã không còn đường sống.
Haru thở hổn hển, cơ thể đau nhức đến mức không thể đứng thẳng. Nhưng khi nhìn sang Gilgamesh, hắn vẫn đứng đó, đầy ngạo nghễ, như thể mọi thứ đều nằm trong tay hắn từ đầu.
"Gilgamesh..." Haru lắp bắp: "Chúng ta... an toàn rồi."
Gilgamesh chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ tự mãn: "Ta đã nói rồi, nếu ta còn ở đây chiếc thắng sẽ không thuộc về kẻ khác. Đừng quên điều đó."
Haru bật cười khẽ, dù nụ cười của cậu mang theo chút đau đớn và mệt mỏi: "Được rồi, coi như anh thắng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro