Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Bắt đầu ở một ngôi trường mới? Học sinh mới điên rồ?

Thành phố A

Đây là con đường bằng bê tông. Ở cuối con đường xuất hiện một cổng bằng vàng cao 15m với một tấm bảng trải dài trên nó - Học viện Shenshisite với các hàng chữ nhỏ  là tên các tập đoàn đầu tư.

 Dễ thấy nhất là phông chữ màu vàng ghi là tập đoàn Lâm thị. Có thể thấy được địa vị của Lâm thị đối với học viện là lớn như thế nào.

Sheshisite là học viện nổi tiếng trên thế giới. Sinh viên muốn vào đây không chỉ là những sinh viên tài năng nhất mà còn có bối cảnh cường đại mới có thể học tập ở đây. 

Trong học viện thanh nhã, những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi, và làn gió thổi tung chiếc váy của cô gái.

Trong một lớp học của năm nhất - nơi hội tụ những thiên tài của cả nước

"Trời ạ, hôm nay có một học sinh mới chuyển tới." một học sinh nữ đang nói chuyện với cô bạn ngồi gần mình.

"Đúng vậy nghe nói được hiệu trưởng đặc biệt mời tới. Không ngờ lại được an bài như vậy."

"Hừ, cái gì mà rất giỏi, tốt xấu gì chúng ta cũng là con nhà quý tộc!" Nữ sinh đó không phục dậm chân một cái.

"Cái kia cô cũng có chỗ không đúng, hiệu trưởng mời người đó, thì ông ta cũng đã nhắm mắt làm ngơ với giới quý tộc, có thể nói ngườikia có lai lịch cường đại như thế nào." Một nữ sinh khác nói.

"Bất quá chỉ cần người đó đẹp một chút là được." Một nữ sinh lên tiếng.

"Thái Từ Du? Ôi, cái khí chất thái tử này càng làm tôi phấn khích, cái khí chất a......" Mỗ nữ nào đó  đắm chìm trong thế giới của chính mình.

"Ai trong gia đình tôi cũng ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy chính là thiên tài trăm năm mới xuất hiện."

"Không, rõ ràng Triệu Nham Linh giỏi hơn."

"Nói cho rõ rằng là, anh ấy là đại diện hội học sinh, anh ấy là giỏi nhất."

Những nữ sinh này bắt đầu cãi nhau.

Thái Từ Du ngồi ở hàng ghế đầu cười với họ một nụ cười quyến rũ, và Khắc Tĩnh ngồi ở đằng sau lạnh lùng quan sát mọi thứ xung quanh, còn Vương Kì thì đang nằm gục mặt xuống bàn ngủ, phớt lờ tiếng la hét của 2 nữ sinh kia đang cãi nhau ầm ĩ mà Triệu Nham Linh nhìn họ ưu nhã mỉm cười.

"Được rồi, các bạn học, hôm nay có 1 học sinh mới, mọi người hãy hòa thuận với bạn học ấy." Cô giáo mỉm cười nói.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, và người đi vô chính là ----

Một nam sinh phóng đãng và hờ hững, màu tóc xen lẫn giữ đỏ và vàng, đôi đồng tử màu xanh đậm lộ ra vẻ mê hoặc, cậu ta thản nhiên nói: "Lâm Dật Vân".

Sau đó, cậu ta mỉm cười một cái làm rung động bao nhiêu trái tim của nữ sinh.

"Được rồi, em xuống ngồi cạnh bạn Trần Ngọc Hân đi." Cô giáo khẽ mỉm cười và làm điệu bộ "làm ơn".

"Cậu ta? Có một chút nhan sắc mà cũng dám ngồi bên cạnh Trần Ngọc Hân của tôi."

Nói chuyện chính là một tên nam sinh không biết xấu hổ, đây là người duy nhất nói những lời này.

"Đúng vậy đúng vậy, thật sự là đáng ghét!"

Một số nam sinh khác cũng ríu rít nói theo.

Lâm Dật Vân lạnh nhạt đi đến bên cạnh Trần Ngọc Hân ôn nhu cười rồi ngồi xuống.

"Tôi gọi là Trần Ngọc Hân." Cô vuốt nhẹ nhàng mái tóc vàng óng của mình và nói.

Lâm Dật Vân gật đầu.

"Được rồi, các bạn học, cô muốn thông báo rằng hiệu trưởng ra thông báo sẽ tổ chức một cuộc thi âm nhạc để bồi dưỡng những thiên tài. Thời gian dự thi sẽ là tuần sau, sẽ có nhiều nhạc sĩ nổi tiếng được mời tham dự. Tiếp theo, cô sẽ thông báo những bạn học sẽ tham gia cuộc thi bao gồm: Trần Ngọc Hân, Khắc Tĩnh, Thái Từ Du, Triệu Nham Linh, ......" Cô giáo dừng lại một chút và nói :"Ngoài ra còn có Lâm Dật Vân."

Mọi người đều ngạc nhiên, nam sinh vừa mới chuyển đến này đã được hiệu trưởng đề cử mà không qua khảo hạch!

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Có phải cậu ta đi cửa sau không?"

"Khụ khụ, mọi người yên lặng. Đây là quyết địng của hiệu trưởng, xin hãy tôn trọng. Số người tham dự trong lớp ta là nhiều nhất, mọi người nên tự hào về điều đó." Lông mày của cô giáo nhướn lên tràn ý cười, chứng tỏ cô ấy cũng là một giáo sư xuất sắc.

"Chuyện đó.... chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Khắc Tĩnh lúc này mới tỉnh ngủ, đôi mắt lờ mờ hỏi, cậu ta ngủ trông như một mĩ nam.

Nam sinh ngồi cùng bàn tường thuật lại một cách rõ ràng cho cậu ta hiểu, Khắc Tĩnh gật đầu khó hiểu, rồi lại ngủ thiếp đi.

Lâm Dật Vân chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ, nhưng nụ cười của cậu ta thật tàn nhẫn và xấu xa, chức quán quân này, ta định rồi a.....

Trần Ngọc Hân chỉ xem Lâm Dật Vân là người xa lạ, bởi vì Lâm Dật Vân xuất ngoại khi cậu chỉ mới độ 7 8 tuổi, còn cô chỉ mới 5 6 tuổi.

Cho nên 2 người không nhận ra nhau là điều đương nhiên.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro