Chương 8: Những Cánh Chim Hồng Ngọc
Warszawa - Praga
21 tháng Sáu năm 1944
Đó là một buổi sáng đẹp trời vào cuối tháng Sáu, khi ánh nắng đầu ngày dịu dàng rải khắp cảnh vật, mang theo làn gió mát mẻ thoang thoảng mùi cỏ non và hương hoa rừng. Tại khu nghỉ dưỡng của gia đình Königstein, bữa tiệc nhỏ đang được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng không phải là một buổi tiệc xa hoa mà là sự kiện dành riêng cho những người bạn thân thiết nhất. Lý do tổ chức thật giản dị: Dennis - người bạn thân thiết của cả nhóm, sắp quay về Đức cùng gia đình, và ngân hàng Wiater, nơi họ quản lý sẽ chính thức đóng cửa tại Warszawa.
Dinh thự nghỉ dưỡng này nằm ẩn mình bên dòng sông Wisła, tách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt của trung tâm thành phố. Đây là một ngôi nhà kiểu cổ điển, mái ngói đỏ tươi nổi bật giữa thảm xanh của cây rừng, những bức tường trắng muốt như đang hòa quyện với ánh sáng thiên nhiên. Bao quanh nó là khu vườn rộng lớn, trồng đủ loại hoa nở rộ sắc màu, từ cẩm tú cầu tím nhạt, hồng leo đỏ thắm cho đến những khóm hoa ly trắng ngần, tất cả như hòa thành một bức tranh sơn dầu sống động.
Ánh mặt trời chiếu qua tán lá, rải xuống mặt đất những tia sáng lung linh như những dải lụa vàng nhảy múa trong gió. Chim chóc trong rừng già gần đó cất lên những khúc nhạc líu lo, tạo nên một bản giao hưởng của thiên nhiên đầy thơ mộng. Tiếng róc rách từ dòng Wisła chảy xiết xen lẫn tiếng xào xạc của lá cây trong gió, như thể đất trời nơi đây đang hòa mình vào sự chuẩn bị cho bữa tiệc ấm cúng này.
Lần đầu tiên được mời đến đây, Stefan không khỏi cảm thấy choáng ngợp. Anh đứng trước dinh thự, hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí trong lành khác hẳn nơi phố thị. Đưa mắt nhìn quanh, anh không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp hoang sơ mà vẫn đầy nét sang trọng của nơi này.
Bữa tiệc được lên kế hoạch bắt đầu vào lúc hoàng hôn, nhưng ngay từ buổi sáng, khách khứa đã lác đác đến và tụ họp trước sân dinh thự. Thảm cỏ trước nhà được chăm sóc tỉ mỉ, xanh mướt như một tấm thảm nhung khổng lồ. Dưới bóng mát của vài chiếc dù lớn dựng lên để che nắng, những chiếc bàn dài được phủ khăn ren trắng bày biện đồ ăn và thức uống. Hương thơm ngọt ngào của trà nóng và bánh nướng vừa ra lò hòa quyện với mùi cỏ dại và thảo mộc trong không khí, tạo nên một sự kết hợp đầy mê hoặc. Không gian này như thể được gói gọn trong sự yên bình và ấm cúng của một bức tranh đồng quê cổ điển.
Lidia luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, trang điểm thật xinh đẹp và đeo trên cổ một chuỗi ngọc trai lấp lánh. Cô nàng ngồi giữa Cecylia và Samina, tay nâng một tách trà sứ mỏng manh được vẽ hoa văn tinh tế. Cô nhấp một ngụm nhỏ, rồi ngả người trên ghế mây, nụ cười hồi tưởng nở trên môi.
- Đã lâu rồi chúng ta không được uống trà của Anh và ăn bánh bích quy của Pháp. Ôi, em nhớ cái thời mình còn được đi đây đi đó kinh khủng!
Samina đang vươn tay hái một cành hoa cẩm tú cầu tím thẫm gần đó, quay lại nhìn Lidia, mỉm cười nói:
- Đừng lo, Lidia. Nếu nhớ nước Pháp quá, cứ bảo Damaso. Anh ấy chắc chắn sẽ đưa cậu đi, không chỉ đến Paris mà còn cả miền nam nước Pháp nữa. Phải không, Damaso?
Damaso đang đứng bên cạnh Józef, nghe thấy tiếng gọi liền quay sang, ánh mắt thoáng vẻ bất lực nhưng vẫn đầy trìu mến.
- Nếu Lidia không ngại phải gánh theo một người Ý dở tiếng Pháp như anh, thì anh rất sẵn lòng.
Lời bông đùa nhẹ nhàng của Damaso khiến mọi người bật cười. Lidia nghiêng đầu, cười khúc khích.
- Anh yên tâm, Damaso. Tiếng Pháp dở của anh vẫn tốt hơn tiếng Anh của em nhiều.
Dennis đang ngồi dựa lưng trên chiếc ghế mây, tay nâng tách trà, lên tiếng:
- Hy vọng sau này, khi về già, chúng ta vẫn sẽ tụ họp ở đây để uống trà và tán gẫu cùng nhau như bây giờ.
Simon đang rót thêm trà vào tách của mình, khẽ bật cười.
- Và tất nhiên, lúc đó trên bãi cỏ này sẽ đầy những đứa trẻ con chạy nhảy. Một lũ quỷ nhỏ làm huyên náo cả cái sân này.
Władysław thêm vào với vẻ hào hứng:
- Đúng vậy. Một Simon con, một Dennis con, một Damaso con, và cả một Józef con nữa!
Câu nói khiến mọi người bật cười rộ lên, trừ Józef. Anh chàng lập tức cau mày, gắt lên với vẻ bất mãn:
- Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, tôi không bao giờ kết hôn và càng không bao giờ có con!
Cecylia không nhịn được cười, trêu lại:
- Cẩn thận đấy, Józef. Những người cứ hay phủ nhận thế nào rồi cũng bị số phận trêu ngươi. Biết đâu, một ngày nào đó, anh lại thành bậc phụ huynh mẫu mực nhất trong nhóm thì sao?
Józef giơ tay lên, làm điệu bộ đau khổ.
- Nếu điều đó xảy ra, anh thề sẽ bỏ đi sống ẩn dật trên núi cho xong đời!
Lời thề thốt này của anh ta khiến tất cả bật cười thêm một lần nữa. Trong tiếng cười rộn ràng ấy, Stefan ngồi im lặng và lặng lẽ quan sát. Anh nhìn những con người xung quanh, tất cả đều trông thật rạng rỡ và tự nhiên. Họ lớn hơn anh vài tuổi, có học thức, sự nghiệp và vài người thậm chí đã sắp lập gia đình.
Ánh mắt Stefan lơ đãng nhìn về phía chân trời, nơi những tia nắng đầu ngày rực rỡ hơn bao giờ hết. Trong đầu anh thoáng hiện lên một suy nghĩ lạc lõng:
"Những người giàu có này, họ thực sự vui vẻ, hay chỉ đang cố tạo ra niềm vui để khỏa lấp những điều mình thiếu? Có lẽ mình không bao giờ hiểu được cảm giác sống của họ."
Những ngọn khói bốc lên nghi ngút, nhảy múa uyển chuyển dưới ánh nắng xuyên qua các đám mây rải rác trên bầu trời, tựa như những dải lụa mềm bị thổi bay trong gió. Một vài người đã châm thuốc lá, hít sâu rồi nhả khói qua miệng với vẻ thư thái. Mùi khói thuốc nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí, xen lẫn với mùi trà và bánh ngọt. Stefan khẽ nhăn mặt. Anh không quen với khung cảnh này, nhất là khi nhận ra Cecylia đang cầm một điếu thuốc lá thon dài giữa các ngón tay thon thả, còn Lidia thì thậm chí có riêng một chiếc tẩu sơn màu đen bóng. Cảnh tượng đó khiến anh có chút kinh ngạc và không thoải mái, nhưng anh nhanh chóng tự trấn an mình:
"Có lẽ ở thành thị, phụ nữ hút thuốc cũng là điều bình thường."
Anh hít một hơi thật sâu để giữ vẻ mặt bình tĩnh, tránh tỏ thái độ khiến mọi người chú ý.
Damaso vừa nhả ra một làn khói mỏng, vừa nói với giọng hồi tưởng, đôi mắt dõi về phía rừng cây xa xa:
- Tôi nhớ lần đầu chúng ta tụ tập ở đây. Đó là một bữa tiệc nhỏ, nhưng rất đáng nhớ.
Samina - người duy nhất không hút thuốc - khẽ nghiêng đầu, nụ cười thoáng vẻ xúc động, nói với giọng ngọt ngào như những nốt nhạc:
- Phải, khi đó chúng ta vẫn là những kẻ trẻ tuổi ngông cuồng, chạy nhảy khắp nơi như lũ trẻ vị thành niên. Em vẫn nhớ rõ cái ngày cả nhóm cùng nhau khám phá khu rừng sau nhà.
Simon bật cười, đặt điếu thuốc xuống chiếc gạt tàn sứ màu xanh ngọc, nói với vẻ thích thú:
- Phải rồi, và chúng ta đã tìm ra một căn hầm bí mật! Hình như giờ nó bị bỏ hoang rồi, nhỉ?
Dennis lắc đầu, trả lời sau khi rút điếu thuốc khỏi miệng:
- Ồ không. Cha tôi đã tận dụng cái hầm đó để làm nơi cất giữ đồ quan trọng cho gia đình.
Władysław lập tức nghiêng người tới với vẻ tò mò.
- Đồ quan trọng? Chính xác thì đó là gì thế?
Dennis nhún vai, cố giữ vẻ bí ẩn nhưng không giấu được nụ cười.
- Mấy món bảo vật gia truyền, chỉ vậy thôi.
Không để Dennis kết thúc câu chuyện theo cách tẻ nhạt, Józef đột nhiên bật cười lớn, khiến mọi người quay lại nhìn. Anh ta rút điếu thuốc khỏi miệng, tay vung vẩy như đang chuẩn bị kể một câu chuyện thú vị.
- Nhắc đến cái hầm đó, tôi vừa nhớ ra một chuyện. Các cậu còn nhớ không? Trong lúc cả nhóm đang hăng say khám phá thì Władysław đột nhiên... làm một bãi ở góc hầm vì bị tiêu chảy.
Mọi người nghe xong liền bật cười, nhưng Józef không dừng lại. Anh ta nhướng mày, tiếp tục kể với vẻ đắc thắng:
- Và điều kinh điển nhất là cậu ta đã lấy áo khoác của Simon để... ừm, giải quyết vấn đề.
Nghe đến đây, Cecylia bị sặc nước trà, ho sặc sụa, còn Lidia thì cúi gập người xuống bàn, rên rỉ:
- Trời ơi, Józef! Sao anh lại nhắc đến cái chuyện kinh khủng đó vào lúc này chứ?
Józef nhún vai, cong môi như muốn thách thức.
- Xin lỗi, nhưng nếu anh không kể bây giờ thì có khi sẽ quên mất. Mà những chuyện như thế này thì làm sao mà không kể cơ chứ?
Simon quay sang nhìn Władysław, ánh mắt có chút trách móc nhưng miệng thì cười mỉa.
- Cậu biết không, cái áo khoác đó làm bằng vải flannel màu kem rất đắt. Tôi đã phải dành cả tiền trợ cấp lẫn lương nửa tháng mới đủ mua nó đấy.
Władysław giơ tay như đang đầu hàng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
- Tôi đã xin lỗi rồi mà! Còn mua cho cậu cái áo mới và mời cả nhóm đi xem kịch nữa!
Simon nhún vai, nhưng vẫn không tha.
- Phải, cái áo thì rất đẹp, nhưng vở kịch thì dở thảm hại! Cô diễn viên đóng vai công nương Jane Grey ấy, trời ạ, cô ta hài hước một cách quá mức! Nhìn chẳng giống một người phụ nữ được thụ hưởng nền giáo dục nhân văn thời Phục hưng chút nào.
Dennis lập tức đồng tình:
- Đúng vậy! Tôi và Wolfgang đã phải lén bỏ về giữa chừng vì không chịu nổi.
Samina lúc này đã ngừng cười, chậm rãi lên tiếng với vẻ khoan dung hơn:
- Em thì lại nghĩ cô ấy có cá tính mạnh mẽ. Nhưng đúng là vai công nương Jane Grey không hợp với cô ấy lắm. Nếu cô ấy đóng vai vương hậu Catherine Howard thì chắc sẽ thuyết phục hơn nhiều.
Mọi người lại tiếp tục bàn tán về cô diễn viên tội nghiệp, chỉ ra đủ thứ ngớ ngẩn trong diễn xuất của cô ta. Không khí đầy ắp tiếng cười, còn Stefan thì chỉ ngồi yên, cười theo để tỏ vẻ đồng tình, dù trong lòng anh chẳng hiểu nổi họ đang nói về ai.
"Thì ra niềm vui của tầng lớp này cũng có chút kỳ lạ."
Anh nghĩ vậy, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng nụ cười của họ, dù đôi lúc có vẻ phù phiếm, vẫn mang một sức cuốn hút lạ kỳ.
Sau khi bữa ăn nhẹ kết thúc, không khí trở nên hào hứng hơn, khi mọi người bắt đầu bàn luận về trò chơi giải trí. Józef là người đầu tiên lên tiếng, đề xuất chơi cờ vua. Tuy nhiên, ngay lập tức, một vài người phản đối. Cờ vua vốn chỉ dành cho hai người đấu trí, thế nên trò chơi này không thể nào thu hút được sự chú ý của cả nhóm. Dennis lập tức nghĩ đến bóng đá, nhưng ba cô gái trong nhóm lại không hề biết chơi. Điều này khiến không khí trở nên trầm lắng trong giây lát, cho đến khi Władysław, với nét mặt sáng bừng lên, như thể vừa nảy ra một ý tưởng độc đáo, nói:
- Hay là chúng ta thi bắn chim bồ câu đi!
Mọi người lập tức tỏ ra thích thú. Bằng một sự đồng cảm hứng khởi, họ quay sang Władysław, tất cả đều chờ đợi lời giải thích thêm. Stefan - người vẫn còn chút ngờ vực về trò chơi này, hỏi với vẻ khó hiểu:
- Ý anh là bắn ná vào mấy con chim đồ chơi giống ở hội chợ á?
Władysław không chút bối rối, đáp ngay với giọng điềm tĩnh:
- Không phải đâu, Stefan. Bắn bằng súng trường thật đấy, và chim thật luôn. Bọn anh đã tham gia câu lạc bộ bắn súng từ thời Đệ nhị Cộng hòa, thi đấu trong những giải đấu đầy căng thẳng. Sẵn khoe với chú là anh từng đoạt cúp Giải đấu trẻ năm 1936 và 1937 về bắn chim bồ câu đấy nhé!
Simon không thể nhịn được sự mỉa mai, quay sang nói với Władysław kèm nụ cười khinh khỉnh:
- Nhưng năm 1938, cậu bị tôi đánh bại. Tỉ số là năm trên bốn con, nhớ không?
Ngay lập tức, Władysław đứng phắt dậy và nói với vẻ thách thức:
- Lát nữa thi, sẽ biết được ai hơn ai thôi!
Simon chỉ khẽ cười, đáp lại:
- Căng thẳng thế nhỉ? Chỉ là trò chơi thôi mà?
Bầu không khí trở nên có chút kịch tính, như thể một trận đấu thực sự đang chờ đợi. Dennis, Józef và Damaso đều đứng dậy theo và nhanh chóng vào trong nhà, chuẩn bị súng và chim bồ câu. Stefan cảm thấy hơi lạc lõng, nhưng rồi anh cũng nhìn thấy ba cô gái vẫn ngồi ung dung trong làn gió mát, tiếp tục tán gẫu. Họ thoải mái nhấp từng ngụm trà, chẳng mảy may để ý đến sự tò mò của Stefan. Một lúc lâu sau, anh mới lấy hết can đảm để lên tiếng hỏi:
- Cho tôi hỏi, các chị cũng từng tham gia câu lạc bộ bắn súng đó à?
Cecylia, Samina và Lidia đồng loạt gật đầu, khiến Stefan không khỏi ngạc nhiên. Anh há hốc miệng, nhìn ba cô gái một cách khó tin.
Lidia nhướng mày, nói với vẻ đầy tự hào:
- Cậu đừng có ngạc nhiên quá, Stefan ạ. Bọn tôi đều là những tay súng nữ rất cừ đấy. Hồi năm 1937, bọn tôi còn được gọi là... là gì nhỉ?
Samina mỉm cười, như thể nhớ lại một kỷ niệm vui vẻ, nhắc:
- Bộ Ba Hủy Diệt, viết hoa.
- Đúng rồi! Cậu không biết đâu, Cecylia là tay súng cừ khôi lắm đấy. Hồi năm 1938, bọn tôi đi săn và đuổi theo một con thỏ để bắn nó lấy phần thưởng. Cecylia vừa chạy, vừa lắp đạn mà chẳng trúng phát nào hết.
Stefan giờ đã rất tò mò, khẽ hỏi:
- Vậy ai là người bắn trúng con thỏ đó vậy chị?
Lidia cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng rồi không nhịn được bật cười.
- Vẫn là Cecylia. Nhưng cô ấy bắn trúng sau khi con thỏ ngã do vấp phải hòn đá! Simon lúc đó xanh mặt như tàu lá, còn Cecylia thì cười tít cả mắt.
Nghe vậy, Stefan vô thức liếc mắt sang Cecylia. Cô đang dùng tay che miệng, tỏ vẻ ngượng ngùng. Nhưng dù che giấu thế nào đi nữa, nụ cười của cô không thể che đi được sự tự hào thoáng qua trong mắt. Stefan thử hình dung cảnh tượng này trong đầu. Một người phụ nữ, đầu đội mũ rơm, khoác chiếc váy vải mousseline duyên dáng, tay cầm khẩu súng trường, vừa chạy vừa bắn loạn xạ trong khi cả nhóm thì hốt hoảng đuổi theo. Một cảnh tượng chẳng giống ai, đúng là không thể không gây ấn tượng!
Một lúc sau, Dennis từ trong nhà đi ra với vẻ mặt hớn hở, báo cho mọi người rằng trường bắn đã chuẩn bị xong. Không khí đã trở nên hào hứng hơn bao giờ hết. Từng người một, họ nhanh chóng đứng dậy và bước ra sân sau, nơi cuộc thi bắn chim sắp diễn ra. Những tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp sân, và cả nhóm như những tay thiện xạ sắp bước vào trận đấu sinh tử.
Sân sau rộng rãi, được trang bị đầy đủ cho cuộc thi. Những chiếc lồng chim bằng sắt được đặt thẳng hàng giữa sân, trông giống như những chiếc "bẫy" chờ đợi được mở ra. Một cái cần điều khiển nhỏ được gắn vào những chiếc lồng, khi kéo, cánh cửa lồng sẽ mở ra và một con chim bồ câu bay vút lên không trung. Những tiếng động cơ phát ra từ chiếc cần làm không khí càng thêm kịch tính. Đến lúc này, mọi người cầm súng trường lên, chờ đợi cơn gió thổi qua. Chỉ cần nhắm đúng và bắn một phát, đó chính là cơ hội để ghi điểm. Nhưng không phải ai cũng dễ dàng bắn trúng ngay lần đầu.
Trò chơi đơn giản nhưng đầy thách thức: ba lượt bắn, ai bắn trúng ba lần sẽ chiến thắng. Không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu, để làm được điều đó không hề dễ dàng. Mỗi lần súng nổ, một con chim lại lao xuống đất trong tiếng hò reo và tiếng cười. Và lúc đó, tất cả mọi người đều muốn chứng tỏ tài năng bắn súng của mình.
Władysław - người đề xướng trò chơi và cũng là người khai màn. Anh ta đứng thẳng người, cầm súng trường chắc chắn trong tay, nụ cười nhếch môi đầy tự tin. Đoán được tâm trạng của mọi người, Władysław hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị bắn. Cả sân im phăng phắc, như thể đang chờ đợi một cú bắn hoàn hảo. Ba tiếng đếm của trọng tài vang lên như lời tuyên chiến:
- Một... hai... ba!
Tiếng súng vang lên, một tia lửa bắn ra từ nòng súng, và con chim bồ câu lập tức rơi xuống đất, không hề có cơ hội bay xa. "Uderzyć!" trọng tài hô vang, và mọi người vỗ tay reo hò. Władysław vung súng lên trời, tỏ vẻ tự hào.
Stefan đứng gần đó, thầm nghĩ:
"Chắc chắn anh ta đã giết cả trăm con chim rồi. Có lẽ sẽ chẳng ai đánh bại được anh ta đâu."
Để không bị mất mặt, Stefan hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi cảm giác lo lắng đang dâng lên. Nhưng anh biết, dù có tập luyện cả đời, khả năng bắn trúng ba lần liên tiếp như Władysław là một thử thách lớn.
Tiếp theo là Damaso, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng. Anh ta nắm chặt khẩu súng, nhắm chuẩn xác vào con chim vừa bay lên. Một tiếng súng lại vang lên, và con chim rơi xuống như thể không thể thoát khỏi số phận.
Simon vỗ tay khen ngợi:
- Tốt lắm, Damaso!
tiếp theo sau, Dennis cũng không kém cạnh, nổ súng ngay khi con chim bay lên, và một lần nữa, con chim lại rơi xuống đất. Tiếng súng nối tiếp nhau, lần lượt là Józef và cuối cùng là ba cô gái trong "Bộ Ba Hủy Diệt".
Cecylia với nét mặt bình thản nhưng bước lên đầy tự tin. Cô giơ khẩu súng trường lên và nhanh chóng nhắm, mắt dõi theo con chim trong không trung. Tiếng súng lại vang lên, nhưng con chim không hề rơi xuống đất. Samina nhìn Cecylia một cách chăm chú, còn Lidia hô lên với vẻ trêu ghẹo tinh quái:
- Cô ấy bắn xong rồi!
Cả nhóm cười ầm lên, và Stefan cảm thấy không khí bỗng chốc trở nên thân thiện, vui vẻ hơn, nhưng lòng anh vẫn đầy căng thẳng. Anh thầm nghĩ:
"Lạy trời... Họ đúng là không điêu khi tự nhận mình là tay súng cừ. Mình làm sao thắng nổi họ đây?"
Trong khi đó, anh chăm chú quan sát Simon, người đang chuẩn bị cho lượt bắn của mình. Stefan cảm thấy lo lắng, vì anh biết, sau khi Simon bắn xong thì đến lượt mình sẽ là người tiếp theo. Anh thì thầm vào trong lòng:
"Cố lên, Simon! Đánh bại Władysław đi!"
Cecylia không hề tỏ ra lo lắng, cổ vũ nhiệt tình:
- Cố lên, Simon! Đánh bại Władysław đi!
Simon mỉm cười tự tin, chỉnh lại tư thế và giương súng lên. Không gian bỗng yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng chim vỗ cánh trong lồng.
- Ba, hai, một... Thả chim!
Cửa lồng bật mở, và tiếng súng vang lên gần như ngay lập tức. Con chim bị trúng đạn và rơi xuống đất như một viên đá.
- Hoan hô! Nhà vô địch bắn chim của chúng ta!
Cecylia hét lên, lao đến ôm chầm lấy Simon trong sự vui mừng. Władysław đứng gần đó, không giấu được vẻ bực bội.
- Này, điểm của anh và Simon bằng nhau mà! Sao lại chỉ chúc mừng mỗi cậu ấy thôi?
Cecylia quay sang, nở một nụ cười đầy mỉa mai.
- Vì Simon chỉ cần một viên đạn cho mỗi con chim. Còn anh thì sao? Phải tốn hai viên mỗi lượt.
Simon nhún vai, nói với vẻ khiêm tốn:
- Em yêu, mỗi người có phong cách bắn riêng mà. Władysław thì... ừm... phong cách hơi "phí đạn" chút thôi.
Władysław cau mày, nhìn Simon với ánh mắt không mấy hài lòng.
- Ý cậu là tôi bắn vội, sợ thua cậu, đúng không?
Simon lắc đầu, cười xòa.
- Làm gì có chứ! Tôi chỉ ngưỡng mộ... sự quyết liệt của cậu thôi mà.
Dennis đứng bên cạnh, phá lên cười.
- Quyết liệt đến mức khiến chim sợ không dám bay nữa thì có!
Władysław tỏ vẻ không phục nhưng cũng không thể không cười trước sự hóm hỉnh của Simon và Dennis. Mọi người trong nhóm đều cười rộ lên, không khí trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.
Trong khi đó, Stefan lặng lẽ tiến ra sân bắn, khẩu súng trường trên tay nặng nề như chính lòng anh lúc này. Ánh mặt trời buổi chiều trải xuống bãi cỏ xanh mướt một màu yên bình, làm khung cảnh vừa nên thơ, vừa có chút căng thẳng lạ kỳ. Stefan nhìn chằm chằm vào chiếc lồng chim trước mặt, nơi một chú bồ câu trắng đang cựa quậy nhẹ, đôi mắt trong veo của nó hồn nhiên như không biết số phận mình sắp bị định đoạt.
Stefan siết nhẹ báng súng, đôi tay run lên trong một thoáng. Anh nhấc súng lên, nhắm mắt, rồi lại hạ xuống. Nhìn chú chim bé nhỏ kia, Stefan bỗng thấy lồng ngực như nghẹn lại. Những con bồ câu này không đáng để trở thành mục tiêu cho một trò chơi giải trí. Chúng là biểu tượng của hòa bình, của tự do, là tạo vật đẹp đẽ mà Chúa đã ban cho con người. Bắn một viên đạn vào chúng chẳng khác nào hủy hoại chút thanh thản hiếm hoi mà thế gian này còn lưu giữ.
Nhưng trong khi Stefan đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Simon đã để ý thấy anh đứng yên bất động khá lâu. Simon đặt khẩu súng của mình xuống bàn, tiến lại gần, ánh mắt đầy vẻ tò mò và một chút thách thức. Anh ta hỏi, giọng đầy quan tâm:
- Có chuyện gì thế, Stefan?
Stefan, trong một phản xạ vô thức, đưa tay vuốt sống mũi - một thói quen khi anh lúng túng hoặc không biết phải nói gì.
- Tôi… tôi không biết bắn súng, thưa ông.
Câu trả lời khiến Simon hơi nhướng mày, ngạc nhiên thực sự. Anh ta nhìn Stefan từ đầu đến chân, rồi bật cười khẽ, như thể không tin nổi.
- Cậu nói thật chứ? Một người như cậu mà lại không biết bắn súng à?
Simon không cố ý mỉa mai, nhưng giọng điệu của anh ta khiến Stefan cảm thấy hơi xấu hổ. Một người cao ráo, khỏe khoắn lại đến từ nông thôn như anh, đáng lẽ phải giỏi cầm súng và săn bắn hơn bất kỳ ai trong nhóm. Nhưng sự thật là Stefan chưa từng một lần thử. Anh luôn nghĩ việc săn bắn là quá tàn nhẫn, nhất là khi đối tượng lại là những chú chim bồ câu hiền lành này.
Stefan hạ khẩu súng xuống hẳn, quay người định bỏ về. Nhưng vừa bước được vài bước, Simon đã lên tiếng, giọng dứt khoát nhưng không thiếu sự khích lệ:
- Đợi đã, Stefan. Nếu cậu không biết bắn, tôi sẽ chỉ cho cậu. Mau quay lại và cầm súng lên đi.
Stefan khựng lại. Anh quay lại nhìn Simon với vẻ bối rối.
- Nhưng, thưa ông…
- Đừng ngại. Cậu cần phải có chiến lợi phẩm cho riêng mình chứ? Chẳng lẽ lại muốn tay trắng rời khỏi cuộc thi này?
Stefan liếc nhìn về phía chiếc bàn, nơi những con bồ câu đã chết được người hầu buộc thành từng chùm gọn gàng. Đây là chiến lợi phẩm của mọi người - những kẻ chiến thắng. Chúng sẽ được mang đi chế biến thành món ăn trong bữa tiệc tối nay. Stefan nghĩ, có lẽ mình cũng nên đóng góp chút gì đó. Thêm nữa, nếu bắn trúng, có lẽ anh sẽ bớt cảm thấy mình là kẻ bất tài trong nhóm.
- Được rồi… để tôi thử xem sao.
Simon bật cười hài lòng, gật đầu.
- Tốt lắm! Lại đây nào, tôi sẽ hướng dẫn.
Stefan bước ra sân bắn, khẩu súng trên tay vẫn nặng trĩu. Simon đi sát bên, bắt đầu chỉ dẫn một cách bài bản:
- Đầu tiên, cậu phải giương súng cao lên. Đừng để nòng súng chĩa xuống đất, điều đó khiến cậu mất thăng bằng. Đúng rồi, bây giờ chân phải đứng dạng ra một chút. Đừng gồng cứng quá, cứ thoải mái.
Cecylia đang đứng trong hiên nhà, thấy hai người đàn ông đang tập bắn thì tò mò chạy ra. Nhìn thấy Stefan với dáng vẻ lóng ngóng, cô bật cười.
- Stefan, cậu phải để ngón tay vào cò súng chứ? Định bắn bằng ý chí à?
Lời nhắc nhở của Cecylia khiến Stefan đỏ mặt tía tai, còn Simon thì khẽ lắc đầu cười. Anh ta vừa nói vừa điều chỉnh khuỷu tay của Stefan:
- Đừng làm cậu ấy áp lực thêm, Cecylia. Đây là lần đầu tiên của cậu ấy mà.
Stefan nuốt khan, cố gắng tập trung. Cảm giác bàn tay của Simon đặt lên vai anh như đang truyền thêm chút tự tin. Simon nói tiếp, giọng trầm ấm nhưng vẫn đầy vẻ chỉ huy:
- Khi tôi đếm đến ba, cậu bóp cò. Đừng lo, cứ làm theo cảm giác.
Stefan hít một hơi thật sâu, gật đầu. Simon mỉm cười, nhẹ nhàng lùi lại đứng cạnh Cecylia.
- Một… Hai… Ba!
Chiếc lồng bật mở, và một chú chim bồ câu trắng muốt lao lên trời như mũi tên.
Stefan nín thở. Tay anh siết chặt báng súng, mắt dán vào bóng chim nhỏ bé đang chao lượn giữa bầu trời xanh ngắt. Bằng tất cả sức mạnh mà anh có, anh bóp cò.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, xé toạc không gian yên tĩnh. Một tiếng reo hò dậy lên từ phía sau:
- Hoan hô! Hoan hô!
Stefan mở mắt, bàng hoàng nhìn về phía trước. Trên bãi cỏ, con chim bồ câu nằm bất động, đôi cánh trắng xòe ra như một bông hoa trên thảm xanh.
Simon vỗ vai anh thật mạnh, cười vang.
- Cậu làm được rồi, Stefan!
Cecylia cũng vỗ tay nhiệt liệt, giọng đầy phấn khích:
- Không thể tin được! Stefan, cậu đã bắn trúng ngay lần đầu tiên!
Stefan vẫn đứng im, tay buông súng, mắt dán chặt vào xác con chim. Lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả - vừa tự hào, vừa trĩu nặng. Anh không nghĩ mình có thể bắn trúng, lại càng không nghĩ cảm giác giết một con chim bé nhỏ có thể mang đến niềm vui xen lẫn chút day dứt.
Nhưng rồi anh thở phào. Có lẽ, nếu như Simon nói, việc bắn chim không phải là điều quá khủng khiếp. Đôi khi, con người cần dũng cảm làm điều mà họ chưa từng thử. Hôm nay, Stefan đã vượt qua chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro